• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Xuyên không: sống một cuộc đời khác (2 Viewers)

  • Chương 1801-1805

Chương 1801: Không dứt

“Ruộng lúa bị thổi đổ rồi hả?” Kim Phi hỏi: “Thổi đổ bao nhiêu?”

“Mưa quá to, ta lại vội về phục mệnh, không nhìn rõ.”

Thân vệ đáp nói: “Có cần ta đi xem lại không?”

Y chưa nói xong, đã thấy Ngụy Vô Nhai chạy ra.

Lúc này đã vào thu, thời tiết đã có chút mát mẻ, ướt mưa cũng dễ sinh bệnh.

Kim Phi hô một tiếng, thấy Ngụy Vô Nhai không dừng lại, muốn ra đuổi theo, lại bị Thiết Chùy ngăn cản.

“Tiên sinh, mặc áo tơi đã!”

Thiết Chùy ra hiệu cho một nhân viên hộ tống nữ lấy áo tơi trên tường của kho lương thực xuống, giúp Kim Phi mặc vào, mình thì lấy một cái áo tơi khác trên tường xuống, đưa cho thân vệ hồi nãy đi Trường Xà Câu, bảo hắn đuổi theo Ngụy Vô Nhai.

Nhân lúc Kim Phi mặc áo tơi, Thiết Chùy lại lấy mấy cái áo tơi còn lại trên tường xuống đưa cho các thân vệ nữ trong đợi.

Không thể không nói, Thiết Chùy quá hiểu Kim Phi.

Mặc áo tơi xong, Kim Phi đi ra khỏi kho lương thực, nhanh chân theo Ngụy Vô Nhai ra ruộng thí nghiệm.

Mấy thân vệ nữ vội mặc áo tơi, cũng lập tức đi theo.

Thiết Chùy và các nhân viên hộ tống khác không có áo tơi, chỉ có thể ướt mưa đi theo.

Cũng may bọn họ đều mặc áo giáp, đầu và nửa người trên không ướt, chân ướt thì ướt thôi.

Dưới sự dẫn dắt của thân vệ báo tin, một nhóm người tới trước ruộng thí nghiệm của gió thổi đổ.

Lúc tới ruộng thử nghiệm còn đang hẳn hoi, giờ lại đổ rạp hàng mảng, hơn nữa diện tích đổ còn không ngừng tăng thêm.

Ngụy Vô Nhai nhìn lúa đổ rạp, không nói câu nào, nhưng môi lại run rẩy.

Ông ấy đổ quá nhiều thời gian và tinh lực vào mấy ruộng thí nghiệm này, cũng dốc quá nhiều mong đợi.

Mắt thấy lúa chín sắp được thu hoạch, lại bỗng gặp bão tố.

Mưa thì thôi đi, lúa còn bị đổ.

Nếu thóc đổ trong nước không thu hoạch kịp, ngâm trong nước có tí là sẽ nảy mầm.

Đừng nói làm lúa giống sang năm, tới ăn cũng không ăn được.

Kim Phi sợ Ngụy Vô Nhai bị đả kích, khuyên bảo: “Ngụy tiên sinh ông đừng vội tức giận, đợi mưa tạnh, ta tìm người tới thu hoạch, cho dù dùng tay tuốt, cũng tốt từng hạt thóc về!”

Ngụy Vô Nhai nghe lời đề nghị của Kim Phi thì hơi dao động, nhưng cuối cùng vẫn lắc đầu: “Bây giờ mọi người đều bận, dùng tay tuốt thóc, thì cũng lãng phí thời gian quá!”

Kim Phi thở dài, nói: “Đây là ruộng thí nghiệm, lúa trồng cũng là lúa giống sang năm, phí thời gian thì cũng không còn cách nào”.

Đây cũng là nguyên nhân buổi sáng Nhuận Nương muốn về giúp, nhưng Kim Phi không cho, giờ lại quyết định sắp xếp người tới gặt gấp cho Ngụy Vô Nhai.

Nông nghiệp Đại Khang quá lạc hậu, lúc trước cũng gần như không có ai chuyên nghiên cứu nên trồng trọt thế nào, bá tánh toàn sống với kinh nghiệm ít được tổ tiên truyền lại, thu hoạch ra sao đành nhìn ý trời.

Nơi Ngụy Vô Nhai trồng là ruộng thí nghiệm, Kim Phi cần xem qua các mô hình trồng trọt và thu hoạch khác nhau, để tiến hành phân tích so sánh, tìm ra một loại cách trồng trọt phù hợp nhất, sau đó dạy cho người dân.

Đúng, thứ Kim Phi muốn tìm không phải cách trồng trọt cho ra sản lượng cao nhất, mà là một cách phù hợp nhất.

Vì cánh đồng sản lượng cao nhất, 99% là hai cánh đồng hôm qua thu hoạch, nhưng cách trồng trọt được dùng trong hai cánh đồng đó lại không hợp để mở rộng cho người dân.

Vì để trồng hai miếng ruộng thí nghiệm đó, Ngụy Vô Nhai bảo Lão Đàm dùng trâu cày sâu qua đất một lần, sau đó đổ một tầng phân bón lên, kéo cào đá, cào lên những cục đất.

Sau khi cắm má xuống, Ngụy Vô Nhai mỗi ngày lại tới một chuyến, có cỏ thì nhổ, có sâu thì trừ, dày công chăm sóc.

Ở thời đại mà mỗi làng không có một con trâu cày, mô hình trồng trọt như vậy quá khó với người dân rồi.

“Ôi, ông trời thật sự là muốn ép người dân phải chết à?”

Ngụy Vô Nhai ngẩng đầu nhìn trời: “Ngài không thể để chậm nửa tháng nữa rồi hãy mưa à?”

Bây giờ đang là kì thu hoạch, có trận mưa này, không biết bao nhiêu lương thực sẽ bị thối trong đất.

Nếu chậm nửa tháng hoặc một tháng nữa, đến lúc đó thu lương thực về rồi, một cơn mưa làm ướt đất, đúng lúc để cày cấy.

Kim Phi cũng thở dài theo.

Đừng nói bây giờ, em là y đời trước, nông dân trồng trọt cũng phải nhìn trời mà ăn cơm.

Trời mưa đúng lúc đang vội thu hoạch như bây giờ, trong trí nhớ của Kim Phi đã có vô số lần rồi.

Có một năm lúc trời mưa quá dài, nước trong ruộng không cho ra được, y và người nhà chỉ có thể bỏ ghế dài vào ruộng, sau đó tháo ván cửa ra đặt trên ghế, gặt lúa ngâm nước ngập tới đầu gối, sau đó đặt lúa lên ván cửa, rồi ôm từng tí vào bờ chất lên xe.

Một mảnh lúa nhỏ, mà cả nhà bận một ngày mới thu xong.

Đợi cắt hết lên bờ, Kim Phi mới phát hiện trên hai chân có bát tám con đỉa đang hút, con nào cũng hút tròn vo, kéo cũng không xuống.

Sau này mặc dù có máy gặt liên hợp, hiệu suất thu hoạch nâng cao hơn nhiều, nhưng một khi hoa màu bị đổ, máy gặt liên hợp cũng khó gặt, dù miễn cưỡng thu về, hiệu suất cũng giảm mạnh, phí thu hoạch vội cũng tăng gấp đôi.

Nếu ruộng quá ướt quá trơn, máy thu hoặc không xuống được, lương thực sẽ bị thối trong đất.

Đời trước còn như vậy, càng đừng nói tới Đại Khang lạc hậu.

Mưa thuận gió hòa, người dân có thể miễn cưỡng ấm no, nhưng đâu ra mà năm nào cũng mưa thuận gió hòa?

Gặp phải mùa màng không tốt, người dân chỉ có thể chịu đói.

Ruộng thí nghiệm của Ngụy Vô Nhai quan trọng, có thể giống như Kim Phi nói, sắp xếp thêm ít người tới, cho dù dùng tay tuốt từng tí về, cũng phải thu hết lương thực trong ruộng thí nghiệm.

Nhưng các người dân còn lại thì sao?

Kim Phi bảo Cửu công chúa thực hành chính sách mới, là để lại thêm chút lương thực ở nhà cho người dân, không muốn thấy tình huống người chết đói xuất hiện nữa.

Kết quả giờ lại xuất hiện tình huống này.

Đại Khang vốn thiếu sức lao động, bình thường việc thu hoạch đã là một vấn đề lớn với nhiều gia đình, huống hồ là gặp phải mưa gió?

Nghĩ tới đây, lông mày Kim Phi không khỏi xoắn thành nút thắt.

Bây giờ kì vọng duy nhất của y, là mong phạm vi cơn mưa này đừng quá lớn, tầm ảnh hưởng cũng nhỏ một tí.

Có lẽ lời khuyên lơn và bảo đảm của Kim Phi có tác dụng, lúc này Ngụy Vô Nhai đã chậm lại, thấy đám Thiết Chùy đều không mặc áo tơi, ống quần của Kim Phi cũng bị nước mưa làm ướt, mới nói:

“Kim tiên sinh, bây giờ mưa lạnh, chúng ta về đi, đừng để bị cảm.”

“Được, về!” Kim Phi gật đầu.

Ướt mưa lại bị gió thổi, y thật sự thấy hơi lạnh rồi.

Một nhóm người về kho lương thực, Ngụy Vô Nhai bảo con trai cả và con dâu đi nấu nước gừng, bảo con trai nhỏ đi khiêng mấy bó củi tới, nhóm một đống lửa ở chỗ trống của kho lương thực.

Quần áo mọi người mặc cũng không coi là dày, một lát là hơ khô rồi, lại uống thêm một bát nước gừng ấm nóng, đỉnh đầu của nhiều người đã bắt đầu chảy mồ hôi.

Kim Phi đặt báo xuống, cũng thấy cơ thể ấm áp dễ chịu, cảm giác lạnh buốt trong người đều biến mất.

Vốn định đợi mưa tạnh rồi về, nhưng đợi mãi tới khi trời sắp tối, mưa cũng không có dấu hiệu dừng lại.

Ngay lúc Thiết Chùy định sắp xếp một thân vệ về đánh xe ngựa của Kim Phi tới, thì mọi người nhìn thấy xe ngựa của Quan Hạ Nhi từ từ lao ra khỏi màn mưa.
Chương 1802: Không khó

Xe ngựa dừng ở cửa kho lương thực, Quan Hạ Nhi nhảy từ trong xe ngựa xuống.

"Ngụy tiên sinh!"

Quan Hạ Nhi lên tiếng chào Ngụy Vô Nhai, rồi ôm một bao quần áo đi tới bên cạnh Kim Phi.

Cô sợ Kim Phi mắc mưa, cho nên mang theo một bộ quần áo để thay giặt, sờ quần áo của Kim Phi một chút, phát hiện vẫn khô ráo, nên lại đặt túi quần áo lại xe.

A Liên đi theo tới lôi hai cái túi từ trong xe ra, hét lên với Thiết Chùy: "Đừng ngẩn ra đó nữa, đây là áo mưa mang cho các ngươi."

Thiết Chùy vừa rồi còn đang rầu rĩ trở về thế nào đây, giờ nghe vậy thì nhanh chóng dẫn người tới vác túi đi.

"Ngụy tiên sinh, ta quay về sẽ sắp xếp xe ngựa tới, đưa lương thực đến Trường Xà Câu." Kim Phi quay đầu nói.

"Trời mưa lớn như thế, không thì để ngày mai lại tới kéo đi?"

"Vừa rồi không ít hạt thóc đều dính mưa, nếu tối hôm nay không trải ra, thì đêm nay sẽ toả nhiệt, ngày mai sẽ hỏng mất." Kim Phi lắc đầu.

"Vậy được, nghe theo tiên sinh!"

Ngụy Vô Nhai gật đầu, đưa Kim Phi lên xe ngựa.

Sau khi thí nghiệm ở mảnh ruộng kia, Kim Phi phát hiện diện tích đổ rạp lớn hơn, gần như cây lúa trong cả mảnh ruộng đều đổ.

Không chỉ có một mảnh ruộng này, mà trong các mảnh ruộng khác trên đường đi qua, Kim Phi phát hiện hoa màu đổ rạp cũng rất nhiều.

Hoa màu trưởng thành rồi, tạm thời không cắt thì cũng không có vấn đề lớn, nhưng một khi đã đổ xuống, rất nhanh sẽ bị mầm mới nảy lên che nát.

Trên đường đi, lông mày Kim Phi chưa từng giãn ra.

Sau khi đi vào thôn, Kim Phi không quay về, mà cho xe ngựa dừng ở cửa viện Khu Mật.

"Hạ Nhi, ta và Vũ Dương không thể về ăn cơm được, ăn chút ở nhà ăn là được rồi, các ngươi không cần chờ." Kim Phi đẩy cửa xe ngựa, nói với Quan Hạ Nhi.

Viện Khu Mật có nhà ăn, trên đường đi, Quan Hạ Nhi cũng phát hiện sự lo lắng của Kim Phi, thế là ngoan ngoãn gật đầu.

Kim Phi nhảy xuống xe ngựa, nhân viên hộ tống đứng ở cửa viện Khu Mật lập tức chạy tới mở ô che cho Kim Phi.

"Thiết Chùy, đi thông báo cho Tiểu Ngọc và Trần công tử, kêu bọn họ tới đây một chuyến."

Kim Phi lại dặn dò Thiết Chùy một tiếng, nhận ô che mưa từ trong tay nhân viên hộ tống, đi đến ngự thư phòng.

Đến ngự thư phòng, Cửu công chúa đang vùi đầu xem tấu chương, thấy Kim Phi đến, còn tưởng y đến gọi mình về ăn cơm: "Phu quân, chàng chờ chút, ta xem nốt hai bản tấu chương này rồi sẽ quay về."

"Hôm nay không về ăn cơm được, ta gọi Tiểu Ngọc và Trần công tử rồi, lát nữa kêu nhà ăn đưa chút cơm tới là được." Kim Phi ngồi đối diện Cửu công chúa.

"Sao thế?" Cửu công chúa buông tấu chương xuống.

"Cũng không có chuyện lớn gì, chỉ là hôm nay trời mưa to gió lớn, ta muốn kêu bọn họ sắp xếp người đi điều tra một chút xem phạm vi bão tố lần này lớn bao nhiêu, chúng ta cũng dễ tính được biện pháp ứng phó." Kim Phi trả lời.

"Buổi chiều mưa gió rất lớn sao?" Cửu công chúa đứng dậy hỏi.

Cô ấy ngồi trong thư phòng phê duyệt tấu chương cả chiều, chỉ biết là trời mưa, nhưng lại không biết hoa màu bị phá đổ.

"Rất lớn." Kim Phi gật đầu: "Lúc ta trở về có đi qua xưởng nung gạch, mấy đê lò bên kia sắp đầy hết rồi, nước trong mương nước cũng dâng cao rất nhanh."

Làm gạch cần phải đào đất, thời gian dài, đã đào mấy đường ra hầm lò bên cạnh lò gạch.

Đường hầm lò thật ra chính là đập chứa nước cỡ nhỏ, nối liền với mấy mương nước, bình thường lúc trời mưa, mưa xung quanh làng đều sẽ thông qua mương nước tụ họp về đường hầm lò, để đến khi cấy mạ thì dùng.

Thời gian trước, nước trong đường hầm lò chỉ cao một nửa, nhưng vừa rồi Kim Phi đi qua, nước trong mấy đường hầm lò đều đã dâng lên một lượng lớn.

"Nếu chỉ mưa thôi thì cũng không sao, nhưng mấu chốt là còn có gió lớn, hoa màu bị gió làm đổ rất nhiều." Kim Phi lo lắng nói.

Cửu công chúa nghe vậy, lông mày cũng nhíu chặt lại.

Thời gian gần đây đang vào dịp thu hoạch, nếu phạm vi bão tố quá lớn, vậy ảnh hưởng mang đến là không thể đo lường.

Ở thời đại phong kiến, ngày mùa thu hoạch cực kỳ quan trọng.

Mùa xuân thu hoạch không tốt, dân chúng còn có thể đi ra ngoài đào chút rau dại, sợi cỏ gì đó, chỗ gần núi còn có thể lên núi bắt thỏ rừng, bắt vài con rắn, hái ít nấm thích hợp.

Nhưng sau ngày mùa thu hoạch, vạn vật khó khăn, ở ngoài không có gì cả, mà thời tiết sẽ càng ngày càng lạnh, dân chúng chỉ có thể trốn ở trong nhà chống chọi.

Cho nên, đối với rất nhiều người đã có tuổi và người yếu thì mùa đông hàng năm đều là một con dao, cũng là mùa có nhiều người chết nhất.

Ngày mùa thu hoạch lần này là ngày mùa thu hoạch đầu tiên sau khi cô ấy đăng cơ, lúc đầu Cửu công chúa định giảm bớt thuế má, để dân chúng có thể thuận lợi sống qua mùa đông, không ngờ lại gặp chuyện như vậy.

Nếu như phạm vi bão nhỏ thì còn tốt, bởi vì có Kim Phi, sản nghiệp chủ yếu của làng Tây Hà, thậm chí của toàn bộ quận Kim Xuyên dần dần chuyển từ nông nghiệp sang công nghiệp.

Cho dù toàn bộ quận Kim Xuyên đều không thu hoạch được, thì chỉ cần nơi khác ở Xuyên Thục bội thu, dân chúng quận Kim Xuyên dựa vào việc làm công ở xưởng cộng đồng thì cũng có thể sống không tệ.

Nhưng nếu như phạm vi bão tố lớn, vậy thì phiền toái rồi.

Cửu công chúa cũng hiểu lý do mà Kim Phi gọi Tiểu Ngọc và Trần Văn Viễn đến.

Tiểu Ngọc quản lý đội Chung Minh, thu thập tình báo liên quan tới phương diện này là chức trách của cô ấy, người đưa thư giao báo chí hôm nào cũng chạy khắp Xuyên Thục một lần, Trần Văn Viễn và người đưa thư tương đối thân thiết, có thể để anh ta sắp xếp người đưa thư thống kê phạm vi bão tố.

Ngoại trừ chuyện đó, nhật báo Kim Xuyên cũng là ống truyền lời của triều đình, Cửu công chúa và Kim Phi có chính sách gì, cũng có thể thông qua Trần Văn Viễn và nhật báo Kim Xuyên để truyền đạt xuống dưới bằng tốc độ nhanh nhất.

Phòng làm việc của Tiểu Ngọc cách đó không xa nên đến khá nhanh, Kim Phi và Cửu công chúa mới trò chuyện một lát thì cô ấy đã đến.

Mặc dù Trần Văn Viễn ở xa, nhưng biết Kim Phi gọi anh ta lúc này chắc chắn có chuyện gấp, cho nên cũng không dám chậm trễ, sau khi được cận vệ thông báo thì khoác thêm áo mưa rồi leo lên xe đạp, đội mưa chạy đến.

Kim Phi nói đơn giản một chút tình hình thí nghiệm ruộng, rồi mới nhìn về phía Tiểu Ngọc: "Cô phái đội Chung Minh mau chóng thu thập tình hình các nơi mưa ở Quảng Nguyên, rồi báo lại cho ta."

"Vâng!" Tiểu Ngọc gật đầu.

"Trần công tử, ngươi đi tới xưởng in ấn một chuyến, kêu bọn họ tăng ca in tờ bảng biểu này ra, rồi thông qua báo chí phân phát cho người đưa thư các nơi, sau khi bọn họ điền xong thì mau chóng thu lại."

Kim Phi cầm một tờ phiếu điều tra viết tay trên mặt bàn đưa cho trần Văn Viễn.

Tờ phiếu điều tra này vô cùng đơn giản, bên trên cùng điền khu vực quận huyện của người điền đơn và số hiệu của người đưa thư, vậy thì có thể lập tức phong tỏa vị trí của người điền đơn.

Phía dưới là các mục điều tra lựa chọn tình hình thời tiết và tình hình thu hoạch lương thực, điền cũng không khó.

Trần Văn Viễn nhận phiếu điều tra, nhanh chóng xem một lần, rồi mới gật đầu nói: "Ta lập tức tới xưởng in ấn, tranh thủ để bọn họ in ra trong hôm nay, cùng phát ra ngoài với báo chí!"

"Không phải tranh thủ, là nhất định phải xong!" Kim Phi nhắc nhở.

Trần Văn Viễn cũng phát hiện Kim Phi rất coi trọng chuyện này, cũng thẳng sống lưng đáp lại như Tiểu Ngọc: "Vâng!"

Kim Phi nhìn thoáng qua đồng hồ nước: "Xưởng in ấn cũng đã in xong báo ngày mai rồi, ngươi mau chóng tới đi, nếu không sẽ không kịp được!"

"Vâng!"

Trần Văn Viễn gấp phiếu điều tra bỏ vào trong túi, chạy ra ngoài.
Chương 1803: Đơn giản

Sau khi đi từ ngự thư phòng ra, Trần Văn Viễn đạp xe đạp lao điên cuồng đến xưởng in ấn tìm xưởng trưởng của xưởng in ấn.

Xưởng trưởng nhìn thấy chữ ký của Kim Phi và Cửu công chúa trên bảng khảo sát rồi lại nghe Trần Văn Viễn nói Kim Phi rất coi trọng chuyện này thì không dám qua loa một chút nào, lập tức sắp xếp người đến sắp chữ, đồng thời để xưởng chuẩn bị in ấn.

Cũng may nội dung trong bảng khảo sát không nhiều nên việc sắp chữ cũng nhanh chóng được hoàn thành rồi tranh thủ thời gian đưa đến xưởng.

Cuối cùng vội vội vàng vàng mới in được báo trước khi được phân phát ra ngoài.

Trong khoảng thời gian này, Trần Văn Viễn cũng không nhàn rỗi.

Mặc dù đã mặc áo mưa nhưng sau khi đạp xe dưới mưa lâu như vậy thì gần như quần áo của anh ta đã ướt sũng, nhưng anh ta không thèm quay về thay quần áo mà lại đạp xe đến văn phòng trụ sở chính của người đưa thư.

Tìm được người phụ trách đưa thư rồi truyền đạt mệnh lệnh của Kim Phi cho anh ta.

Ngay đêm hôm đó, nhật báo Kim Xuyên được người đưa thư đưa đến bến tàu Kim Xuyên cùng với bảng khảo sát, sau đó được gửi đến nhiều nơi khác nhau ở Xuyên Thục bằng thuyền lầu và ca-nô.

Người đưa thư ở nhiều nơi khác nhau nhận được nhật báo Kim Xuyên, đồng thời cũng nhận được bảng khảo sát.

Đêm đó, Kim Phi không về mà cùng Cửu công chúa đối phó ở ngự thư phòng cả một đêm.

Một người thích ngủ nướng như Kim Phi mà ngày hôm sau đã dậy từ lúc trời còn chưa sáng.

Lắng tai nghe một chút thì thấy ngoài trời vẫn đang mưa rả rích.

Sau khi được Cửu công chúa giúp đỡ thay quần áo, Kim Phi đi ra khỏi phòng nghỉ ngơi rồi hỏi cấm quân gác đêm: “Tối qua mưa cả đêm à?’

“Bẩm tiên sinh, giờ sửu có ngừng một lúc nhưng rồi lại mưa từ giờ dần đến bây giờ.” Cấm quân trả lời.

Kim Phi gật đầu, rồi nhìn thoáng qua chậu nước ở trong viện, nỗi lo lắng giữa hai bên lông mày lại càng sâu thêm.

Tối qua trước khi đi ngủ y đã cho người mang cái chậu này đến, khi đó cái chậu trống không mà giờ đây lượng nước mưa trong chậu cũng được hai đốt rồi.

Ăn xong bữa sáng mà mưa vẫn không tạnh nhưng Kim Phi vẫn bất chấp trời mưa đi một chuyến đến ruộng thí nghiệm.

Cũng may chiều hôm qua hoa màu mới bị đổ xuống nên hiện giờ vẫn chưa có dấu hiệu nảy mầm, Kim Phi dạo qua một vòng rồi quay về.

Bình thường mỗi khi trời mưa Kim Phi đều sẽ vào phòng thí nghiệm nhưng hôm nay y không thể nào bình tĩnh được nên dẫn người đến xưởng dệt.

Từ sau khi Cửu công chúa ban hôn, Đường Đông Đông rất ít khi về ăn cơm, Kim Phi cũng chỉ đến xưởng dệt được vài lần.

Dường như hai người đều đang tránh mặt đối phương.

Quan Hạ Nhi vô cùng lo lắng về điều này, nhưng cũng không biết phải làm thế nào.

Đường Đông Đông đang kiểm tra xưởng, nghe tin Kim Phi đến thì khá ngạc nhiên.

Nhưng vẫn quay lại văn phòng sớm nhất có thể.

Kim Phi đang ngồi dưới cửa sổ văn phòng, bưng tách trà, hơi cau mày, tập trung nhìn ra ngoài cửa sổ.

Kể từ khi mở rộng tiêu cục Trấn Viễn cho đến nay, rất ít khi Kim Phi phải lo lắng về bất cứ chuyện gì.

Bởi vì tiêu cục Trấn Viễn tự tin có thể đối phó với bất kỳ uy hiếp nào từ bên ngoài, nhưng khi gặp phải thiên tai thì dù tiêu cục Trấn Viễn có thể chiến đấu cũng vô ích.

Năm ngoái Kim Phi đã nhận ra rất có thể Đại Khang sẽ gặp phải thời kì tiểu băng hà, thời tiết khắc nghiệt sẽ càng ngày càng nhiều.

Nhưng trước những thay đổi của thiên nhiên, điều Kim Phi có thể làm là dạy người dân canh tác khoa học hơn, từ đó tăng sản lượng và giảm thuế cho người dân.

Ngoài điều đó ra thì Kim Phi cũng chỉ có thể để mặc cho số phận.

Trong ấn tượng của Đường Đông Đông, từ trước đến nay Kim Phi là một người có cảm xúc rõ ràng, vui thì cười, tức giận thì nổi cáu, rất ít khi rơi vào trạng thái buồn bã như vậy.

Nhìn thấy Kim Phi cau mày thì Đường Đông Đông cũng trở nên lo lắng.

Biểu cảm này của Kim Phi tỏ ra trong văn phòng này khiến theo bản năng cô ấy cảm thấy rằng xưởng dệt có vấn đề.

Nghe thấy có người đi vào, Kim Phi quay đầu nhìn sang.

Vốn Đường Đông Đông muốn chào hỏi Kim Phi, nhưng khi lời nói ra đến môi thì lại không biết phải nói gì.

Theo lý mà nói, kể từ ngày Cửu công chúa ban hôn thì bọn họ đã là vợ chồng rồi, hoặc là Đường Đông Đông sẽ gọi Kim Phi là đương gia giống như Quan Hạ Nhi và Nhuận Nương, hoặc gọi là tướng công giống Đường Tiểu Bắc, hoặc gọi là phu quân như Cửu công chúa, nếu thật sự không được thì có thể gọi là tiên sinh giống Tả Phi Phi – người cũng được ban hôn giống cô ấy cũng được.

Những lần gặp mặt trước đó, Đường Đông Đông vẫn gọi Kim Phi là tiên sinh.

Nhưng không hiểu sao vừa rồi từ "tiên sinh” vừa đến cửa miệng thì đã bị Đường Đông Đông nuốt ngược trở vào

Sau đó nhất thời cô ấy không nghĩ ra nên xưng hô với Kim Phi như thế nào nên hai người nhìn nhau không nói chuyện, trong lúc nhất thời bầu không khí cũng có chút xấu hổ.

Kim Phi là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng, đặt cốc xuống hỏi: “Gần đây nhà xưởng có bận không?”

“Không bận.” Đường Đông Đông lắc đầu: “Đến nhà xưởng xem xét xung quanh hay có chuyện gì?”

“Có chút chuyện.” Kim Phi nói: “Đầu tiên, có thể hái cây bông vải rồi. Cô có thể sắp xếp một vài công nhân ở đây đi học cách bật bông với ta.”

“bật bông?”

Từ lâu Đường Đông Đông đã nghe Quan Hạ Nhi nói đến cây bông vải, biết Kim Phi có ý định thúc đẩy trồng cây bông vải ở Đại Khang, chuyển nguyên liệu chính của ngành dệt từ sắn dây sang cây bông vải, nên cô ấy cũng quan tâm đến cây bông vải nhiều hơn, nếu không có việc gì làm thì sẽ đến xem xét xung quanh cánh đồng cây bông vải.

Mấy hôm trước, cô ấy đã phát hiện cây bông vải đang nở rộ rồi, còn hái vài bông mang về nghiên cứu.

Nhưng gần đây cô ấy rất ít gặp Kim Phi, đây cũng là lần đầu tiên cô ấy nghe thấy từ “bật bông” này

“Sau khi phơi khô cây bông vải thì cần phải nhặt hạt bông bên trong ra rồi vò nát kéo sợi...”

Kim Phi giải thích ngắn gọn quá trình bật bông.

“Thì ra là như thế.” Đường Đông Đông khẽ gật đầu: “Cái này thì dễ thôi, lát nữa ta sẽ chọn mấy người nhanh nhẹn đi theo huynh để học.”

“Còn một chuyện nữa.” Kim Phi tiếp tục: “Lúa ở ruộng thí nghiệm đã chín, nhưng hôm qua gió mạnh thổi mạnh đã thổi ngã rất nhiều khiến việc thu hoạch trở nên rắc rối hơn, nhưng ta cần năng suất hạt ở ruộng thí nghiệm để phân tích một số dữ liệu nên phải thu hoạch.

Bên này cô hãy sắp xếp vài người, hai ngày tới nếu trời quang đãng thì hãy đi giúp thu hoạch ruộng thí nghiệm một chút."

Thật ra bây giờ Kim Xuyên có rất nhiều người chạy nạn từ nơi khác đến, nếu muốn tìm người hỗ trợ thì rất đơn giản.

Nhưng tìm người ngoài làm việc thì khó tránh khỏi sẽ có một số người lén lút giở thủ đoạn, thậm chí có thể lẻn vào làm gián điệp, sau khi Kim Phi nghĩ tới nghĩ lui thì vẫn quyết định phái một nhóm nữ công nhân của xưởng dệt đến giúp thu hoạch.

Việc huấn luyện thông thường cho nữ công nhân trong các xưởng dệt đều đã được quân sự hóa, một khi chiến tranh nổ ra, bọn họ chỉ cần cầm vũ khí là có thể tham gia chiến đấu, họ cũng có tổ chức và kỷ luật hơn, đồng thời có thể đảm bảo các hạt lương thực trong ruộng thí nghiệm sẽ được đưa về kho thóc.

“Có thể.” Đường Đông Đông không chút do dự gật đầu: “Cần khoảng bao nhiêu người?”

Kim Phi suy nghĩ một chút rồi trả lời: "Tạm thời chuẩn bị năm mươi người đi, nếu lúc đó không kịp thì ta sẽ lại thông báo cho cô."

Lúa không chín ngay lập tức, sáng nay y kiểm tra thì phát hiện hai ngày tới chỉ có hai hoặc ba cánh đồng có thể thu hoạch được.

Ba cánh đồng này tổng cộng chỉ có hai, ba mươi mẫu đất, nếu bố trí năm mươi nữ công nhân đến đó thì có thể thu hoạch được trong vòng một ngày.

"Được, ta sẽ sắp xếp." Đường Đông Đông gật đầu: "Bất cứ lúc nào huynh cần thì chỉ cần để Thiết Chùy phái người đến là được.”

"Được." Kim Phi gật đầu, sau đó văn phòng lại rơi vào trạng thái trầm mặc lúng túng một lần nữa.
Chương 1804: Mẹ của Thiết Chùy

Mấy lần Đường Đông Đông tính mở miệng nhưng lại không biết nên nói gì.

Sự im lặng kéo dài hơn mười giây thì Kim Phi lại là người phá vỡ sự yên lặng trước: “Vậy ta đi trước đây!"

“Được... được rồi!”

Đường Đông Đông thở phào nhẹ nhõm, vội vàng tiễn Kim Phi ra cửa.

Nhìn thấy Kim Phi rời đi, Đường Đông Đông cắn môi như giận cá chém thớt.

Làm xưởng trưởng lâu như thế, Đường Đông Đông tự nhận mình là người đã từng trải qua các mặt của xã hội, mỗi khi xưởng dệt tổ chức một cuộc họp, cô ấy đã phát biểu trước hàng trăm, thậm chí hàng nghìn người mà không hề hồi hộp một chút nào.

Nhưng mỗi lần nhìn thấy Kim Phi thì cô ấy đều không kiềm chế được mà căng thẳng.

Đường Đông Đông hận bản thân như thế, trong lòng âm thầm đưa ra quyết định: "Lần sau gặp huynh ấy thì nhất định phải thoải mái, huynh ấy cũng không phải là hổ ăn thịt người!"

Thật ra khi ra đến ngoài viện Kim Phi cũng có suy nghĩ tương tự, y không khỏi thất vọng đối với biểu hiện vừa rồi của mình.

Văn phòng xưởng dệt nằm ngay cạnh nhà Kim Phi, lúc này đã gần đến giờ ăn trưa và trời lại mưa, Kim Phi cũng không muốn đi đâu nữa nên quay về nhà bằng cửa hông.

Quan Hạ Nhi đang dỗ dành bọn trẻ, Nhuận Nương đang nấu ăn, Bắc Thiên Tầm dẫn bốn đứa nhỏ đi đâu không biết, Kim Phi ngồi dưới mái hiên, cau mày nhìn mưa phùn.

Kim Phi vẫn luôn vô cùng tùy ý, đặc biệt khi trong nhà không có người ngoài thì y càng trở nên tùy ý hơn.

Vì thế Thiết Chùy bèn để cho những cận vệ khác canh cửa còn anh ta bưng ấm trà từ chiếc bếp nhỏ bên cạnh lên, sau đó ngồi xuống đối diện Kim Phi rồi rót cho Kim Phi một tách trà.

"Tiên sinh, uống trà!"

Thiết Chùy đặt tách trà trước mặt Kim Phi rồi tự rót cho bản thân một tách.

Kim Phi gật đầu, cầm tách trà lên uống một ngụm.

Dựa vào sự hiểu biết của Thiết Chùy đối với Kim Phi, anh ta biết rằng y lại lo lắng về cơn mưa, vốn dĩ anh ta muốn khuyên Kim Phi vài lời, nhưng anh ta nghĩ đến những gì anh ta hiểu được thì chắc chắn Kim Phi cũng hiểu, nói thêm thì sẽ chỉ khiến Kim Phi càng thêm lo lắng.

Vì thế Thiết Chùy suy nghĩ một chút, cố ý đổi chủ đề, cười hề hề hỏi: “Tiên sinh, ngài với Đường trưởng xưởng vẫn chưa làm chuyện đó sao?"

"Chuyện gì?" Kim Phi lơ đãng hỏi.

“Chính là cái kia!" Thiết Chùy duỗi hai ngón cái ra rồi chạm vào nhau một cái.

“Ngày nào ngươi cũng đi theo ông đây mà còn không biết à?”

Kim Phi liếc Thiết Chùy một cái.

Người này là đội trưởng đội cận vệ của y, ngày nào cũng đi theo y, cho dù thỉnh thoảng anh ta có nghỉ ngơi một hai ngày thì nhân viên hộ tống trực ban cũng phải báo cáo cho anh ta biết hôm đó Kim Phi ngủ ở đâu.

Không phải Thiết Chùy hóng hớt mà đây là nội dung công việc của anh ta.

Sau khi Cửu công chúa ban hôn thì Đường Đông Đông vẫn luôn tránh mặt y, hai người còn không có cả cơ hội gặp mặt riêng chứ đừng nói đến chuyện khác.

“Tiên sinh, theo lý mà nói thì đây là chuyện riêng tư của ngài, ta không nên lắm chuyện, nhưng trước đây ngài cũng từng nói rằng nếu đã đến nhà này thì chính là người một nhà...”

“Có rắm thì đánh nhanh lên!” Kim Phi sốt ruột cắt đứt sự chuẩn bị của Thiết Chùy.

“Vậy ta nói luôn ha.” Thiết Chùy nhìn quanh phòng bếp để xác định xung quanh không có người nào khác, sau đó mới nằm xuống bàn, đưa mặt đến trước mặt Kim Phi: "Tiên sinh, ngài có nhớ mình từng viết một câu thơ không?"

“Ta viết nhiều thơ lắm, ngươi đang nói câu nào?" Kim Phi ngả người ra sau nói: “Còn nữa, nói chuyện thì nói chuyện, đừng lại gần như vậy!”

“Chính là cái câu hoa nở rộ thì phải cắt đi, đừng đợi đến khi hoa tàn, cành gãy.”

Thiết Chùy ngồi về chỗ cũ rồi nói: “Tiên sinh, khi làm thơ ngài sáng suốt như vậy mà đến việc của mình thì lại lơ mơ như thế chứ?

Bệ hạ đã ban hôn cho ngài và Đường trưởng xưởng rồi thì hai người chính là một cặp, vì sao cứ phải e thẹn thế?”

"Ngươi không hiểu!"

“Ta không hiểu?” Thiết Chùy nghe thấy thế thì nóng nảy: “Ông đây... lỡ miệng rồi, nếu nói về việc đánh giặc và nghiên cứu những thứ này thì quả thật thủ hạ không bằng tiên sinh, nhưng về nam nữ thì tiên sinh không bằng ta, số cô nương mà ta ngủ cùng còn nhiều hơn tiên sinh!”

“Sau này gặp Vũ Hồng ta sẽ nhắc lại câu này với cô ấy.” Kim Phi liếc nhìn Thiết Chùy một cái.

Tên này từng là một kẻ phong lưu, đặc biệt là thời điểm đi mở rộng xà phòng thơm, Đường Tiểu Bắc đã đặc biệt phê duyệt rất nhiều tiền cho anh ta để anh ta đi thanh lâu mở rộng phạm vi.

Thời gian đó, Thiết Chùy phong lưu vô hạn, có thể đi dạo hẳn mấy cái thanh lâu to nhỏ trong vòng một ngày.

“Tiên sinh, chúng ta nói về chủ đề của nam nhân thì không được đi cáo trạng!” Thiết Chùy nhanh chóng bỏ cuộc.

Kể từ khi hẹn hò với Vạn Vũ Hồng thì anh ta không còn đi thanh lâu nữa, một là khi xưa vào thanh lâu nhiều rồi nên cảm thấy hơi chán, hai là vì Vạn Vũ Hồng và Bắc Thiên Tầm có mối quan hệ rất tốt, động một cái là lôi Bắc Thiên Tầm ra để chống lưng.

Bắc Thiên Tầm cũng không ngại phiền phức, bất cứ khi nào Vạn Vũ Hồng yêu cầu cô ấy đánh Thiết Chùy thì cô ấy sẽ đánh, hoàn toàn trở thành tay nắm đấm kim bài của Vạn Vũ Hồng.

Vạn Vũ Hồng cũng là một người có chừng mực, mặc dù có quan hệ rất tốt với Bắc Thiên Tầm nhưng ngoài việc nhờ Bắc Thiên Tầm đánh Thiết Chùy thì cô ấy cũng chưa từng lợi dụng Bắc Thiên Tầm làm những chuyện khác nên Kim Phi và Quan Hạ Nhi cũng không quản chuyện này.

“Sợ bị cáo trạng thì đừng có khoe khoang trước mặt ông đây!” Kim Phi đặt tách trà lên bàn.

“Không phải chỉ là nói chuyện phiếm thôi hay sao?” Thiết Chùy nhanh chóng rót thêm trà cho Kim Phi: “Tiên sinh, thật ra tầng ngăn cách giữa ngài và Đường trưởng xưởng vẫn chưa bị phá vỡ nên vẫn còn e thẹn, nếu như phá vỡ rồi thì sẽ ổn thôi.

Nếu không tin thì ngài nhìn Tả trưởng xưởng mà xem, không phải cũng như vậy hay sao?”

Mặc dù Kim Phi luôn đả kích Thiết Chùy nhưng phải thừa nhận rằng những gì anh ta nói đều có lý.

Đường Đông Đông là xưởng trưởng, Tả Phi Phi cũng là xưởng trưởng, các nữ công nhân dưới quyền của Đường Đông Đông làm việc trong thời bình và đi lính trong thời chiến, các nữ công nhân dưới quyền Tả Phi Phi cũng vậy.

Có thể nói hoàn cảnh của cả hai người giống hệt nhau, điểm khác biệt là Tả Phi Phi chủ động hơn, sau khi được ban hôn, cô ấy chủ động đi tìm Kim Phi, vì thế mối quan hệ giữa hai người tiến thêm một bước một cách tự nhiên, trở nên thân mật và ăn ý hơn trước.

Trái lại, thật ra Đường Đông Đông đã sớm quen Kim Phi, cùng với sự giúp đỡ của Quan Hạ Nhi thì đáng lẽ cô ấy sẽ được ưu ái hơn Tả Phi Phi nhưng cô ấy lại luôn tránh mặt y, mối quan hệ giữa cô ấy và Kim Phi còn không bằng trước kia.

“Tiên sinh, Đường trưởng xưởng là cô nương, ngượng ngùng một chút cũng là chuyện bình thường, chúng ta là nam nhân, lúc nào nên chủ động thì phải chủ động."

Thiết Chùy nói: “Giống như những gì ngài viết trong bài thơ vậy, hiện giờ Đường trưởng xưởng thời kỳ phong nhã hào hoa, ngài nên hái thì phải hái, thời gian tốt đẹp của cô nương nhà người ta chỉ có bảy tám năm này thôi, một khi đã bỏ lỡ thì có nói gì cũng vô ích, chẳng những sẽ làm chậm trễ Đường trưởng xưởng mà còn trì hoãn cả xưởng dệt nữa đúng không?”

“Sao lại dính líu đến cả xưởng dệt nữa?”

“Đường trưởng xưởng là xưởng trưởng của xưởng dệt, không đúng, cô ấy là người đứng đầu trong ngành dệt, có một số việc lẽ ra cô ấy phải bàn với ngài, nhưng với tình hình hiện tại của hai người thì có lẽ cô ấy đã tự mình quyết định rồi, tiên sinh ngài nói xem có phải sẽ ảnh hưởng đến xưởng dệt, thậm chí là ảnh hưởng đến cả ngành dệt của cả Đại Khang không?”

Thiết Chùy hỏi ngược lại: “Nếu mối quan hệ giữa hai người có thể giống như Tả trưởng xưởng, chuyện gì cũng có thể trao đổi với nhau thì chẳng phải sẽ tốt hơn cho xưởng dệt hay sao?"

Kim Phi cầm tách trà lên, có chút đăm chiêu.

Phải nói rằng những lời vừa rồi của Thiết Chùy có vài phần đạo lý.

Kể từ khi mối quan hệ của y và Đường Đông Đông trở nên ngại ngùng thì sự chú ý của y với xưởng dệt cũng giảm đi rất nhiều.
Chương 1805: Thiệt hại

“Tiên sinh, ngài cứ nghe ta, chọc thủng lớp ngăn cách đó sẽ tốt cho ngài, xưởng trưởng Đường và cả Đại Khang nữa”.

Thiết Chùy thấy Kim Phi có hứng thú, bèn tiến sát lại nhân lúc này nói tiếp: “Những chuyện như vậy không thể chậm trễ, chọn ngày không bằng gặp ngày, hôm nay là ngày tốt…”

“Đừng dựa vào gần như thế”.

Kim Ph đẩy Thiết Chùy ra, vừa định nói gì đó thì nhìn thấy Nhuận Nương bước ra từ phòng bếp: “Đương gia, cơm đã nấu xong rồi, chàng rửa tay chuẩn bị ăn đi, ta đi gọi tỷ tỷ và mấy người Thiên Tầm”.

“Ừ”, Kim Phi gật đầu, đứng dậy.

“Tiên sinh, ngài nên để tâm những lời ta nói với ngài”.

Thiết Chùy ở phía sau nhắc.

Với tình hình hiện giờ, Kim Phi nào có tâm trạng đi lăn qua lăn lại với Đường Đông Đông chứ?

“Không cần ngươi lo chuyện của ta”, Kim Phi không thèm quay đầu lại đáp: “Đi nói với Châu Nhi, đến giờ ăn cơm rồi”.

Thiết Chùy bĩu môi, sắp xếp người đến ngự thư phòng báo cho Châu Nhi.

Ăn cơm trưa xong, Kim Phi đi theo Cửu công chúa đến ngự thư phòng, Tiểu Ngọc đã đợi ở trước cửa.

“Tiên sinh, bệ hạ”.

Tiểu Ngọc lên tiếng chào: “Đã thống kê xong tình hình lượng mưa bên Quảng Nguyên”.

“Vào trong rồi nói”, Kim Phi gật đầu, dẫn Cửu công chúa và Tiểu Ngọc vào ngự thư phòng.

“Dựa vào tình hình phản hồi ở nhiều nơi, hôm qua cả quận Quảng Nguyên đều có mưa, nhưng có vài nơi mưa rơi sớm hơn, có vài nơi mưa rơi muộn, có nơi mưa to, có nơi mưa nhỏ”.

Tiểu Ngọc mở tài liệu mang theo bên người nói: “Đây là bảng báo cáo ta tìm dựa vào tình hình phản hồi”.

Kim Phi nhận lấy báo cáo, Cửu công chúa cũng tiến lại gần.

Phần hình thức bảng báo cáo của Tiểu Ngọc là do Kim Phi chỉ dạy, trông có vẻ rõ ràng.

Từ đánh giá của bảng báo cáo, chiều hôm qua một số huyện thuộc quản lý của Quảng Nguyên đã bắt đầu có mưa, có ba quận mưa sớm hơn Kim Xuyên, số còn lại thì muộn hơn, nhưng lượng mưa ở tất cả các khu vực vẫn được tiếp tục cho đến cuối báo cáo.

“Tình hình hư hại lương thực thế nào?”, Kim Phi hỏi.

“Không thể thu thập dữ liệu chi tiết trong khoảng thời gian ngắn này”, Tiểu Ngọc lắc đầu nói: “Nhưng ta đã nhờ người hỏi các đồng nghiệp quay lại báo cáo, trên đường trở về, họ nhìn thấy rất nhiều loại cây trồng trên đồng bị hư hại, ngã đổ, chuyện này hẳn là tương đối phổ biến”.

Kim Phi và Cửu công chúa nhìn nhau, đều nhìn thấy vẻ lo lắng trong mắt đối phương.

Chuyện họ lo nhất vẫn xảy ra.

Bây giờ họ chỉ mong tình hình này chỉ xảy ra ở Quảng Nguyên, lượng mưa ở các nơi khác của Xuyên Thục không nghiêm trọng như vậy.

Tiếc là chuyện không như ý, chiều ngày hôm sau, Trần Văn Viễn buồn phiền lấy một phiếu điều tra đến tìm Kim Phi để báo cáo.

“Tiên sinh, đã thu lại phiếu điều tra ở các nơi rồi”.

Trần Văn Viễn đặt một chồng phiếu điều tra lên bàn, sau đó cầm tờ trên cùng lên: “Đây là kết quả mà ta và Tiểu Liên đã thống kê, mời tiên sinh xem qua”.

Trong khi giao báo hàng ngày, người đưa thư cũng thu thập thư từ và bưu phẩm từ khắp các nơi, thế nên vào ngày các bảng biểu được gửi đi thì sẽ có một phần phiếu điều tra được gửi về.

Chẳng qua vài nơi xa xôi thì không nhanh như thế, cho đến trưa hôm nay mới nhận được.

Trần Văn Viễn nhân lúc này sắp xếp lại phiếu điều tra với Tiểu Liên, Tiểu Liên còn làm thành bảng biểu, như thế sẽ càng trực quan hơn.

Nhìn thấy Trần Văn Viên, Kim Phi biết tình hình không ổn, nhưng y không ngờ lại tệ đến thế.

Đánh giá từ bảng biểu mà Trần Văn Viễn mang đến, hơn bảy mươi phần trăm cả Xuyên Thục đều có mưa và gió lớn, hơn một nửa số người đưa thư cho biết cây trồng ở địa phương bị hư hại, sự khác biệt là có nơi bị thiệt hại nhiều, có những nơi bị thiệt hại ít hơn.

Cửu công chúa trước giờ luôn chú ý đến cách cư xử của mình trước mặt người ngoài cũng biến sắc sau khi đọc bảng biểu: “Lẽ nào trẫm không thể làm Hoàng đế thật sao?”

Từ sau khi Cửu công chúa lên ngôi đến nay, dưới sự khích lệ của đám quyền quý, âm thanh nói việc của đàn ông mà phụ nữ làm thay là sẽ bị trời trừng phạt chưa bao giờ dừng lại.

Khu vực Thục Xuyên vẫn còn ổn, vì chính sách mới đã mang lại lợi ích thực sự cho người dân, hơn nữa có sự quảng bá liên tục của nhật báo Kim Xuyên và sức ảnh hưởng của Kim Phi, người dân Thục Xuyên đa số đều đã chấp nhận Cửu công chúa.

Nơi có nhiều sự phản đối nhất là Trung Nguyên và Giang Nam.

Lúc đầu là do đám quyền quý thế lực xúi giục, nhưng về sau các cổ giả và người bảo thủ cũng đứng ra phản đối, cho rằng Cửu công chúa làm rối loạn chính quyền, lúc này mới buộc Tứ hoàng tử phải giết cha mình và chiếm đoạt ngai vàng, dẫn đến việc đến việc thiên hạ loạn lạc.

Những lời này quả thật là đổi trắng thay đen, nhưng trong thời đại mà thông tin liên lạc và giao thông lạc hậu, người dân hoàn toàn không có kiến thức về thế giới bên ngoài, cộng thêm việc bình thường các cổ giả có ảnh hưởng khá lớn ở địa phương, họ nói gì, người dân địa phương hầu hư sẽ tin.

Thế nên rất nhiều người ở Trung Nguyên và Giang Nam đều đổ lỗi cho Cửu công chúa về việc đất nước loạn lạc, thậm chí có người kể chuyện còn miêu tả cô ấy như một đại ác quỷ chuyên làm đủ mọi việc ác.

Ngay cả Kim Phi cũng gặp phải tai họa, bị nói thành bị Cửu công chúa quyến rũ, là nhị ma đầu giúp Cửu công chúa tác oai tác quái.

Kim Phi cũng rất bất đắc dĩ với điều này, nhưng vì hiện giờ nhân viên hộ tống còn chưa khống chế được Giang Nam và Trung Nguyên nên y không thể làm gì được, mỗi lần nghe được tin tức như vậy, y cũng chỉ sẽ oán trách vài câu.

Nhưng Cửu công chúa vẫn luôn để tâm điều này, chẳng qua để ổn định lòng người triều đường, cô ấy không thể hiện ra ngoài.

Cửu công chúa trở thành ở thời đại phong kiến, khó tránh khỏi việc bị tư tưởng phong kiến ảnh hưởng.

Lần này, phạm vi mưa ở Thục Xuyên rồng, lượng mưa khá lớn, chưa từng xuất hiện trong sách sử khiến Cửu công chúa hơi dao động.

“Vũ Dương, nghĩ bậy gì thế?”

Thấy tâm trạng của Cửu công chúa không tốt, Kim Phi khuyên cô ấy: “Ta đã nói với nàng từ lâu rồi, thiên tai những năm nay là do thời tiết thay đổi, là biến động bình thường của môi trường tự nhiên, có liên quan gì đến nàng đâu? Tại sao nàng ở ôm lấy gánh nặng lên người mình thế?”

“Ta hiểu đạo lý mà phu quân nói, nhưng người dân lại không hiểu”.

Cửu công chúa buồn bã nói: “Phu quân, chàng cũng từng nói, miệng lưỡi thế gian có thể hủy hoại con người, khi người dân khắp nơi đều nói thế, cho dù không phải lỗi của ta, cũng sẽ trở thành lỗi của ta”.

“Cho nên ta mới lập ra nhật báo Kim Xuyên”, Kim Phi nói: “Bây giờ người dân Thục Xuyên có ai mà không khen ngợi chính sách mới của nàng không? Có ai không nói nàng là Minh Quân không? Đợi khi chúng ta bình ổn được Trung Nguyên và Giang Nam, nhật báo Kim Xuyên sẽ đưa tin, những tin đồn này sẽ biến mất”.

Tố chất tâm lý của Cửu công chúa khá mạnh, sự thất thố vừa rồi chỉ là nhất thời, sau khi nghe Kim Phi khuyên nhủ như thế, cô ấy nhanh chóng bình tĩnh lại.

Điều chỉnh lại tâm trạng, trở lại phong thái thường ngày, bắt đầu tích cực suy nghĩ biện pháp đối phó.

Nhưng loại tình huống này chưa từng được lịch sử ghi lại, dù muốn mượn lịch sử cũng không thể làm gì được.

Nghĩ một hồi, cô ấy chỉ đành quay đầu lại nhìn Kim Phi: “Phu quân, chàng có đối sách chưa?”

“Nếu mưa đã to như vậy, mùa màng cũng thất bát, việc chúng ta có thể làm bây giờ là giúp đỡ người dân giảm thiểu thiệt hại”, Kim Phi trả lời.

“Giảm thiểu thiệt hại thế nào?”, Cửu công chúa hỏi.

“Vậy thì phải đọc nhật báo Kim Xuyên thôi”, Kim Phi quay đầu sang nhìn Trần Văn Viễn.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom