• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Xuyên không: sống một cuộc đời khác (2 Viewers)

  • Chương 1781-1785

Chương 1781: Nhắc nhở

Dưới ánh mắt của tất cả mọi người, Kim Phi lặp lại hành động vừa rồi một lần nữa.

Đối với một số người không hiểu tình hình, bây giờ Kim Phi đang ôm Sương Nhi từ phía sau, không ngừng đẩy vào vòng tay y.

Có hai nữ cận vệ da mặt mỏng quay mặt sang một bên.

Khi Kim Phi tiến hành hơn mười lần, Sương Nhi phun thứ gì đó từ trong miệng ra, sau đó cô ấy thở hổn hển như người chết đuối cuối cùng cũng lên được bờ vậy.

Sau khi hít thở một vài hơi lại bắt đầu ho khan dữ dội.

Kim Phi thấy vậy, lúc này mới buông Sương Nhi ra.

"Sương Nhi, ngươi thế nào rồi?" Băng Nhi xông tới hỏi: "Trong cổ họng ngươi có thứ gì sao?"

"Không… Không…. Nữa!" Sương Nhi vừa ho vừa trả lời.

Nghe thấy Sương Nhi nói như vậy, mọi người xung quanh đều thở phào nhẹ nhõm.

"Cám ơn tiên sinh!"

Công chúa Lộ Khiết bước tới, hành lễ với Kim Phi.

Trước tiên chưa nói đến mối quan hệ đã có nhiều năm qua, Sương Nhi là thị nữ của cô ấy, cũng là trợ thủ đắc lực nhất và đáng tin nhất của cô ấy.

"Đương gia, chàng vừa làm như vậy, có gì đáng chú ý không?" Quan Hạ Nhi tò mò hỏi.

"Phương pháp cấp cứu vừa rồi là do một chuyên gia tên là Heimlich Maneuver sáng tạo ra, khi có vật gì mắc kẹt ở khí quản mà không thể nào ho ra được thì phương pháp này rất hữu hiệu, được gọi là cái ôm sinh mạng!"

Kim Phi giải thích: "Phương pháp này dễ thực hiện và dễ học, đặc biệt là khi trẻ em bị mắc kẹt, học được phương pháp cấp cứu này có thể cứu mạng được!"

"Thì ra là như vậy!" Người xung quanh chợt hiểu ra.

"Đương gia, tại sao trong sổ tay trị liệu của chàng không viết cái này vậy?" Quan Hạ Nhi tò mò hỏi.

Kim Phi từng viết một cuốn sách hướng dẫn trị liệu, trong đó phổ biến một số hiểu biết thông thường về vi sinh vật và ngoại khoa thông thường.

Quyển sách trị liệu này được Ngụy Vô Nhai coi như báu vật, bản gốc viết tay của Kim Phi được Ngụy Vô Nhai sưu tầm làm kỷ niệm, còn nói rằng quyển sách này sau này sẽ trở thành một tác phẩm vĩ đại nhất trong lịch sử y học và sẽ không tùy tiện đưa cho người ngoài xem.

Quan Hạ Nhi là vợ của Kim Phi đã đọc qua, hơn nữa còn chép lại một lần, khi không có việc gì làm cũng sẽ lấy ra đọc.

Nhưng cô chưa từng thấy mô tả nào về phương pháp cấp cứu Heimlich trong quyển sách trị liệu đó.

"Lúc đó ta quên viết lại." Kim Phi cười nói: "Phương pháp Heimlich rất đơn giản, khi về ta sẽ dạy Tiểu Cẩm là được."

"Tiên sinh, ngài có thể dạy ta trước được không?" Băng Nhi hỏi.

Dáng vẻ vừa rồi của Sương Nhi thực sự khiến cô ta sợ hãi.

Lúc đó cô ta cảm thấy vô cùng bất lực, không biết phải làm như thế nào.

Phương pháp cấp cứu Heimlich thực sự không khó học, Kim Phi suy nghĩ một chút, gật đầu nói: "Được thôi!"

Nói xong y nhìn quanh, sau đó đi đến phía sau Quan Hạ Nhi.

Quan Hạ Nhi lập tức hiểu Kim Phi muốn lấy cô làm ví dụ.

Mặc dù đã cưới Kim Phi lâu như vậy rồi, có con rồi, nhưng Quan Hạ Nhi vẫn là người da mặt mỏng, nghĩ đến động tác vừa rồi của Kim Phi, Quan Hạ Nhi lập tức đỏ mặt xấu hổ, vô thức muốn quay người lại, nhưng đã bị bả vai cứng ngắc của Kim Phi quay ngược lại.

Quan Hạ Nhi nhìn quanh, xung quanh trừ ba người công chúa Lộ Khiết ra, những người còn lại đều là cận vệ riêng của Kim Phi, Kim Phi dường như cũng chỉ có thể dùng cô để làm mẫu.

Vì vậy Quan Hạ Nhi đỏ mặt đứng ở trước mặt Kim Phi.

Kim Phi quỳ chân trước chân sau như vừa rồi, sau đó vừa nói vừa kéo Quan Hạ Nhi ngồi lên đùi mình, tiếp theo là đặt tay trái lên bụng Quan Hạ Nhi một cách tự nhiên.

Mặt Quan Hạ Nhi đỏ như quả táo, cuối cùng chỉ có thể nhắm mắt lại.

"Đầu tiên, chúng ta phải tìm được rốn của người được cứu!"

Nói đến đây, Kim Phi nhìn về phía Sương Nhi, giải thích: "Đúng rồi Sương Nhi, ta cần phải giải thích với ngươi một chút, vừa rồi không phải là ta lợi dụng ngươi, chỉ là ta đang tìm vị trí rốn của ngươi thôi!"

Phương pháp Heimlich là một phương pháp cấp cứu mà Kim Phi đã học trong lớp cấp cứu ở trường đại học, nhưng trước đây y chưa bao giờ gặp được người bị mắc dị vật, cho nên sau khi học xong chưa bao giờ sử dụng qua, hôm nay là lần đầu tiên, khó tránh khỏi có hơi xa lạ.

Vừa rồi khi sờ bụng Sương Nhi, y thực sự là đang tìm vị trí của rốn.

Y không giải thích còn tốt, mọi người đã quên mất chuyện này rồi, giải thích như vậy, tất cả mọi người đều quay đầu lại nhìn Sương Nhi.

Sắc mặt Sương Nhi vừa mới hồi phục lại đỏ bừng lên như Quan Hạ Nhi.

Nhưng cô ấy không nhắm mắt lại như Quan Hạ Nhi mà trừng mắt nhìn Kim Phi, có hơi tức giận.

"Sương Nhi, đừng vô lễ!"

Công chúa Lộ Khiết mắng, sau đó hành lễ với Kim Phi: "Xin lỗi tiên sinh, Lộ Khiết quản giáo không nghiêm, khiến tiên sinh chê cười!"

Cô ấy đã từng mê hoặc Kim Phi, nhưng Kim Phi hoàn toàn không đáp lại.

Mặc dù dáng dấp Sương Nhi cũng được coi là xinh đẹp, vóc người cao gầy, hơn nữa còn có khí chất anh hùng, nhưng công chúa Lộ Khiết không cho rằng Kim Phi đang lợi dụng cô ấy ở nơi công cộng, đặc biệt là trong tình huống này.

Bây giờ nghe Kim Phi giải thích xong, công chúa Lộ Khiết biết mình đã đoán đúng.

Trải qua quá trình huấn luyện biến thái ở trại huấn luyện, khái niệm chủ tớ khác nhau đã khắc sâu vào trong xương của Sương Nhi.

Vừa rồi Sương Nhi trừng mắt nhìn Kim Phi hoàn toàn là vô thức, khi nghe công chúa Lộ Khiết thay mình xin lỗi, cô ấy lập tức hoảng sợ, quỳ phịch xuống đất.

"Này này này, làm gì đó!"

Kim Phi vốn muốn đỡ Sương Nhi, nhưng Quan Hạ Nhi vẫn ngồi trong lòng y, chỉ có thể nhìn về phía công chúa Lộ Khiết: "Nhanh bảo cô ấy đứng lên đi!"

Công chúa Lộ Khiết cũng biết Kim Phi không thích người khác quỳ trước mặt y, nói với Sương Nhi: "Đứng lên đi!"

Lúc này Sương Nhi mới đứng lên lại.

Kim Phi lắc đầu, tiếp tục giải thích phương pháp cấp cứu Heimlich.

Phương pháp Heimlich thực chất là động tác co rút cánh tay để tác động vào bụng nạn nhân khiến cơ hoành nâng lên đột ngột, từ đó làm tăng áp lực lồng ngực, ép không khí trong phổi và khí quản tác động vào dị vật mắc kẹt trong khí quản.

Nguyên lý rất đơn giản, các bước cũng không nhiều, Băng Nhi và các cận vệ xung quanh chỉ nhìn một lần là đã nhớ rồi.

Sau khi Băng Nhi ôm Sương Nhi biểu diễn một lần, cô ta nhặt thứ Sương Nhi vừa ho ra từ dưới đất lên.

Vừa rồi Kim Phi còn đang buồn bực, cháo cá Quan Hạ Nhi nấy được làm từ loài cá lớn trong biển, xương cá đều đã bị loại bỏ rồi, tại sao có thể bị mắc xương chứ?

Thấy thứ trong tay Băng Nhi, Kim Phi chợt nhận ra.

Hóa ra thứ Sương Nhi bị mắc kẹt không phải là xương cá mà là một miếng thịt gà nhỏ.

Chỉ là trong miếng thịt gà này có một mảnh xương vụn nhỏ, có lẽ là lúc Quan Hạ Nhi chặt thịt gà, đã làm vỡ xương, để lại ở trên đó.

Nếu như là nhai nuốt bình thường thì chắc không có vấn đề gì lớn, nhưng vừa rồi Sương Nhi nuốt quá nhanh, trong miệng lại có quá nhiều thức ăn, nên đã nuốt miếng thịt gà này vào khí quản.

"Sau này khi ăn đồ thì nhai chậm chút, phải nhai nhuyễn nuốt chậm, biết chưa?" Kim Phi nhắc nhở.

Mặc dù Sương Nhi là người lính, nhưng dù sao cũng vẫn là một cô nương, bị Kim Phi nói như vậy trước mặt mọi người giống như là cô ấy tham ăn vậy!

Mặc dù thực sự có thể là như vậy, nhưng Sương Nhi vẫn hơi bất mãn, lại trừng mắt nhìn Kim Phi.

Nhưng nghĩ đến vừa rồi công chúa Lộ Khiết đã xin lỗi Kim Phi vì mình đã trừng mắt nhìn Kim Phi, Sương Nhi không dám trừng mắt nữa mà cúi đầu nói: "Vâng, Sương Nhi sẽ ghi nhớ!"
Chương 1782: Ngu ngốc

Sau khi rời khỏi sân của công chúa Lộ Khiết, Kim Phi dẫn cận vệ đi thẳng đến xưởng thép mới.

Kim Phi có thể thăng tiến nhanh chóng phần lớn là dựa vào thép.

Vũ khí làm bằng thép mới sắc bén và cứng cáp hơn, còn áo giáp làm bằng thép mới cứng hơn và nhẹ hơn, để cho các nhân viên hộ tống có thể xông pha ngang dọc trên chiến trường, lấy ít địch nhiều!

Nông cụ làm bằng thép mới bền hơn, rẻ hơn, được người dân rất ưa chuộng, các hợp tác xã mua bán luôn ở trong tình trạng cung không đủ cầu.

Có thể nói là, thép là nền tảng để Kim Phi đứng vững ở thế giới này, Kim Phi và Cửu công chúa đều rất coi trọng nó.

Vì để ngăn chặn phương pháp luyện thép bị tiết lộ, mọi thứ từ luyện quặng đến sản xuất các thành phần khác nhau đều được thực hiện trong xưởng thép mới, cho nên diện tích xưởng thép mới rất lớn.

Hơn nữa, xưởng luyện kim cần sử dụng than để luyện quặng sắt, ảnh hưởng trong thời gian ngắn không quá lớn, nhưng thời gian dài nhất định sẽ gây thiệt hại lớn cho môi trường xung quanh, cho nên xưởng thép mới cách làng Tây Hà khoảng cách rất xa.

Khi Kim Phi đi đến xưởng thép đã là nửa đêm, đến được phòng làm việc của Mãn Thương, thấy trong phòng làm việc chỉ có có một mình trợ lý của Mãn Thương đang dọn dẹp vệ sinh.

Thấy Kim Phi đi vào, trợ lý nhanh chóng chạy tới đón tiếp.

"Mãn Thương đâu?" Kim Phi tùy ý tìm một chỗ ngồi ngồi xuống.

"Thưa tiên sinh, tối hôm qua đường ống của xưởng số hai xảy ra sự cố, xưởng trưởng bận rộn làm việc ở xưởng số hai đến tận lúc trời sáng, anh ấy vừa mới ăn sáng xong về nghỉ ngơi rồi."

Trợ lý giải thích nói, sau đó bước sang bên cạnh rửa tay rồi rót cho Kim Phi một ly trà: "Tiên sinh ngài uống trà chờ một lát, ta sẽ đi gọi xưởng trưởng!"

Mãn Thương bận rộn cả đêm vừa mới về nhà nghỉ ngơi, nếu như là bình thường, Kim Phi sẽ không để trợ lý đi gọi anh ta, nhưng chuyện ngày hôm nay chỉ có thể giao cho Mãn Thương làm, vì vậy Kim Phi lắc đầu nói: "Bỏ đi, ta sẽ đến nhà anh ta….đúng lúc lâu rồi ta không gặp đại nương rồi!"

Xưởng thép mới cách làng Tây Hà khá xa, Mãn Thương không muốn chạy qua lại nên đã để lại một cái sân trong nhà ở tập thể công nhân của xưởng thép, đưa tất cả mẹ già muội muội và vợ đến đây ở.

Vợ của Trương Lâm Vân Phương cũng chuyển đến nhà ở tập thể của nhân viên hộ tống, ngôi nhà của của nhà họ Trương giờ đã trống rỗng.

Trương Lương và Mãn Thương là cánh tay phải của Kim Phi, họ trung thành cẩn cẩn với Kim Phi, biết mẹ đối phương ở đây, Kim Phi đến đây thì cũng nên đến thăm hỏi chút.

"Vậy ta dẫn đường cho tiên sinh!"

Trợ lý nhanh chóng đặt tách trà lên bàn rồi dẫn đường đi trước.

Nơi ở của Mãn Thương cách phòng làm việc không xa lắm, đi bộ tới đó không đến hai mươi phút.

Vừa bước vào sân đã nhìn thấy vợ và lão nương đang quay sợi ở dưới bóng mái hiên mát mẻ.

Nhìn thấy Kim Phi tới, ba người vội vàng đứng dậy.

"Ôi trời, Phi Ca, cuối cùng cũng chịu tới nhà rồi!"

Mẹ Mãn Thương kích động vòng qua guồng quay, bước nhanh đến trước mặt Kim Phi: "Mấy ngày trước nghe nói có kẻ ác muốn hại ngài, ta muốn đi thăm, Mãn Thương nói ngài bận, sống chết cũng không cho ta đi, ngài không sao chứ?"

"Không sao, nương nương bà xem không phải là ta vẫn còn rất tốt sao?"

Kim Phi nhảy dựng lên, cười nói: "Nương nương, đã lâu rồi ta chưa gặp bà, sức khoẻ của bà vẫn khoẻ chứ?"

"Bây giờ có ăn có uống, chỗ nào không thoải mái thì đi tìm Tiểu Cẩm kiểm tra, sức khoẻ tốt lắm, tóc cũng đã đen lại rồi!"

Mẹ Mãn Thương kéo tay Kim Phi: "Đây đều là nhờ vào phúc của ngài cả!"

"Nương nương, bà nói như vậy là khách khí rồi, bà có thể sống tốt không phải là phúc của ta, là Lương Ca và Mãn Thương đều có năng lực." Kim Phi cười xua tay nói.

"Không có Phi Ca ngài dìu dắt, bọn họ có năng lực đến mấy cũng vô dụng." Lão nương vỗ nhẹ cánh tay Kim Phi và nói.

Trước kia đánh chết bà ấy cũng không dám nghĩ, con trai lớn một cánh tay của mình lại trở thành Đại nguyên soái binh mã, ra lệnh một tiếng là có thể ra lệnh cho thiên quân vạn mã.

Càng chưa bao giờ nghĩ rằng đứa con trai út tính tình đần độn, không dám nói chuyện trực tiếp, chân có chút bất tiện lại trở thành xưởng trưởng một xưởng lớn như vậy.

Trước đây bà ấy đi trong làng đều không dám ngẩng đầu lên, đi ra ngoài đào rau dại cũng không có ai muốn đi cùng bà ấy, bây giờ ai nhìn thấy bà ấy cũng phải gọi lớn một tiếng tẩu tẩu hay là nương nương.

Mẹ của Mãn Thương biết, tất cả đều là do Kim Phi mang lại, nếu không có Kim Phi, hai huynh đệ nhà họ Trương bây giờ có lẽ vẫn giống như trước đây.

Không, không có Kim Phi, Mãn Thương và mẹ con bọn họ sợ rằng đã bị hổ ăn thịt rồi, nhà họ Trương bây giờ chỉ còn lại một mình Trương Lương.

Cho nên mỗi lần Trương Lương trở về, bà ấy sẽ nhắc nhở anh ta, cho dù là khi nào, cũng không được quên ân tình của Kim Phi, dù trong tay có bao nhiêu binh mã cũng không bao giờ được cãi vã với Kim Phi.

"Phi ca à, nhanh ngồi xuống đi!"

Lão nương kéo Kim Phi vào nhà.

"Nương nương, hôm nay ta đến đây một là thăm bà, hai là tìm Mãn Thương có chút chuyện, cũng không cần vào nhà đâu." Kim Phi xua tay.

Cuộc sống của nhà Mãn Thương trước đây rất khó khăn, cho nên cả nhà đều biết cảm ơn, cũng dễ dàng hài lòng.

Dù là xưởng trưởng, cuộc sống cũng không quá phô trương lãng phí, nếu không lão nương và vợ anh ta cũng sẽ không quay sợi.

Cái sân bây giờ cũng không phải là thiết kế đơn độc, mà là sau khi xây xong nhà ở tập thể công nhân viên, Mãn Thương ngẫu nhiên giữ lại cho mình một căn, không khác gì những sân nhỏ khác.

Mẹ Mãn Thương kéo Kim Phi muốn dẫn y vào phòng chính, bên cạnh là phòng ngủ của Mãn Thương, đối diện là phòng ngủ của tiểu thiếp, hoặc là phòng ngủ của bà mẹ, Kim Phi cảm thấy không tiện đi vào.

Hơn nữa trên bàn thờ gian nhà chính còn có bài vị trường thọ của Kim Phi, mỗi lần Kim Phi nhìn thấy đều có hơi lúng túng xấu hổ.

"Xem ta già hồ đồ rồi này, Phi Ca khó khăn lắm mới đến xưởng thép một lần, nhất định là có chuyện rồi!"

Lão nương vỗ đầu, sau đó nói với thê thiếp của Mãn Thương: "Hai người còn đứng ngốc ở đó làm gì, Tiểu Hoài con đi gọi Mãn Thương đi, Trân Nhi đi rót trà cho tiên sinh đi!"

Nghe thấy lão nương nói, thê thiếp của Mãn Thương vội vàng đi làm việc.

"Mấy tiểu thiếp nhà ta, thấy người đến còn không biết chào hỏi, để Phi Ca chê cười rồi."

Lão nương nhìn bóng lưng con dâu, có hơi bất mãn: "Đã lớn như vậy rồi, đọc sách viết chữ còn không nhanh bằng đứa trẻ mấy tuổi, thật sự là ngu ngốc mà."

Người vợ đầu tiên của Mãn Thương cùng Quan Hạ Nhi tham gia xem mắt, bây giờ Quan Hạ Nhi đã trở thành nhân vật nổi tiếng ở Kim Xuyên, con dâu mình ngày ngày chỉ trốn ở nhà quay sợi, bảo bọn họ tham gia và lớp xóa mù chữ, đến xưởng thép giúp đỡ Mãn Thương, nhưng cả hai người đều sống chết không học được biết chữ và tính toán.

Kim Phi từ trước đến giờ không thích đánh giá chuyện nhà người khác, chỉ có thể tìm điều tốt để nói: "Tiểu Hoài và Trân Nhi đều hiếu thuận, lo lắng nương nương ở nhà một mình, muốn ở nhà phục vụ bà!"

Lão nương vừa nghe vậy, cũng là chuyện này.

Trương Lương và Mãn Thương hàng ngày bận rộn đến mức chân không chạm đất, con dâu lớn dẫn bọn trẻ đến nhà ở tập thể của nhân viên hộ tống, con gái ở trường học, nếu như vợ của Mãn Thương lại đi làm nữa, trong nhà thực sự chỉ còn lại một mình bà ấy.

Nghĩ như vậy, trong lòng lão nương thoải mái hơn nhiều, thấy Kim Phi không muốn vào nhà, bà ấy kéo một chiếc ghế đẩu tới nói: "Phi Ca ngài từ trong làng tới sao, đi bộ xa như vậy, nhanh ngồi xuống nghỉ ngơi đi."
Chương 1783: Cải tiến

Kim Phi rất ít khi đến nhà Mãn Thương, sau khi Mãn Thương bị tiểu thiếp đánh thức, anh ta nghĩ Kim Phi có việc gấp, không kịp cài nút áo mà đi ra ngoài luôn.

"Mãn Thương, xem con giống cái gì rồi kìa?"

Lão nương nhìn Mãn Thương nghi ngờ, giận không có chỗ phát tiết, đưa tay cầm lấy cây chổi ở bên cạnh.

Nhớ tới Kim Phi đang ở đây, lão nương lại rút tay về.

"Mẹ, không phải là con sợ tiên sinh có việc gấp tìm con sao?"

Mãn Thương giải thích, vừa cài cúc áo vừa nhìn Kim Phi: "Tiên sinh, chúng ta đến phòng làm việc nói chuyện đi."

"Cũng được." Kim Phi gật đầu.

Dù sao nói chuyện chính, ở đây thực sự có hơi không phù hợp.

"Phi Ca, khó khăn lắm mới đến đây một chuyến, bây giờ lại đi sao?"

Mẹ Mãn Thương không nỡ: "Buổi trưa đến nhà ta ăn cơm đi!"

Nhìn thấy ánh mắt đối phương gần như là cầu xin, Kim Phi mềm lòng, gật đầu nói: "Vậy phiền nương nương rồi!"

"Không phiền, không phiền!"

Ánh mắt lão nương lập tức sáng lên: "Vậy khi các ngài làm xong việc ở xưởng thì nhanh về nhé."

"Được." Kim Phi đồng ý, dẫn theo Mãn Thương và đội cận vệ chuẩn bị đi ra ngoài, đột nhiên nhìn thấy Lâm Vân Phương ôm đứa bé chạy vào, theo sau là tiểu thiếp mới cưới năm ngoái của Trương Lương.

Nhìn thấy Kim Phi cũng ở đây, Lâm Vân Phương hiển nhiên là hơi sửng sốt, nhưng Kim Phi lại cười chào hỏi trước: "Biểu tỷ!"

Lâm Vân Phương cũng lấy lại tinh thần, mỉm cười với Kim Phi: "Phi Ca, tại sao cậu lại ở đây? Hạ Nhi có đến không?"

"Ta đến tìm Mãn Thương có chút việc, nhớ đến đã lâu rồi không đến thăm nương nương nên tới thăm nương nương chút, Hạ Nhi không đi cùng ta."

Kim Phi hỏi: "Biểu tỷ ở trong nhà trọ tập thể có quen không?"

"Tốt lắm." Lâm Vân Phương gật đầu.

Cô ấy bây giờ đang làm việc ở tổng bộ nhân viên hộ tống, lo lắng Kim Phi sẽ cho rằng cô ấy trốn việc, lại giải thích nói: "Hôm nay đến lượt ta nghỉ ngơi, ta dẫn đứa bé đến thăm mẹ."

"Lương Ca không có ở nhà, biểu tỷ nên đến thăm thường xuyên hơn."

Kim Phi gật đầu: "Ta và Mãn Thương còn có chút việc, phải đến xưởng trước, biểu tỷ có thời gian rảnh hãy đến nhà tìm Hạ Nhi, mấy ngày trước cô ấy còn nhắc chuyện, lâu lắm rồi không gặp biểu tỷ đó."

"Được." Lâm Vân Phương gật đầu.

Kim Phi lại mỉm cười với Lâm Vân Phương, dẫn theo Mãn Thương và đội cận vệ rời đi.

Lâm Vân Phương nhìn bóng lưng Kim Phi, trong lòng cảm khái.

Mẹ Mãn Thương chỉ biết bây giờ Kim Phi rất lợi hại, nhưng lợi hại ở chỗ nào thì bà ấy cũng không biết.

Nhưng Lâm Vân Phương với tư cách là vợ của Trương Lương, đi theo Trương Lương tham gia lớp học xóa mù chữ, bây giờ đang làm một số việc văn thư ở tổng bộ nhân viên hộ tống, tin tức biết được càng nhiều hơn, cô ấy hiểu rõ địa vị hiện tại của Kim Phi.

Khi Quan Hạ Nhi vừa cưới Kim Phi, Lâm Vân Phương còn lo lắng thay cho biểu muội, cảm thấy Quan Hạ Nhị thực sự là mệnh khổ.

Ai ngờ sau khi thành thân, Kim Phi dường như thay đổi thành người khác, không chỉ cuộc sống của mình càng ngày càng tốt đẹp hơn, còn dẫn dắt những thông làng xung quanh và thậm chí là cả Kim Xuyên đến một cuộc sống tốt đẹp hơn.

Chồng cô ấy là Trương Lương, tiểu thúc Mãn Thương cũng vì đi theo Kim Phi trở thành nhân vật có tiếng.

Mỗi lần nghĩ đến những thay đổi trong hai năm qua, Lâm Vân Phương đều cảm thấy như đang nằm mơ.

Kim Phi không biết cảm giác trong lòng Lâm Vân Phương, sau khi đưa Mãn Thương về đến phòng làm việc, nói với anh ta kế hoạch nhanh chóng làm một loạt các nông cụ.

Sau khi Mãn Thương nghe xong, trầm tư một lát rồi nói: "Tiên sinh, nông cụ không phải là thứ đồ khó làm gì, không cần phải dừng các hạng mục khác lại đâu, ta sẽ dọn một phân xưởng khác, bổ sung thêm người hai ca là được rồi."

"Sau mùa thu hoạch ta định bắt đầu khuyến khích khai hoang, có đủ thời gian không?" Kim Phi hỏi.

"Ba công nhân thành thục hợp tác với nhau có thể làm ra gần ba trăm chiếc cuốc trong một ngày, xưởng nông cụ hiện có hơn một trăm công nhân, ta tuyển thêm mấy trăm người nữa, làm hai xưởng đổi ca luân phiên, có lẽ là kịp!" Mãn Thương trả lời.

"Ba người một ngày có thể làm được ba trăm cái cuốc?" Kim Phi có hơi kinh ngạc.

Lò rèn truyền thống, một thợ rèn một ngày có thể làm ra được ba cái cuốc đã được coi là rất lợi hại rồi.

Nhưng hiện tại, ba công nhân hợp tác, một ngày lại có thể làm ra được ba trăm cái.

Tính ra, một người trung bình có thể tạo ra được một trăm cái.

Kim Phi biết rằng hoạt động của dây chuyền lắp ráp sẽ nâng cao hiệu suất rất nhiều, nhưng y không ngờ rằng lại có cải thiện nhiều đến như vậy!

"Tiên sinh, ngài có thể không biết, tiểu tử Hạc Minh đó và Lưu tiên sinh đã cải tiến công nghệ và quy trình sản xuất nông cụ rồi." Mãn Thương cười nói: "Nếu như tiên sinh không bận, có thể đi xem chút."

"Đi, đi xem xem." Kim Phi đứng dậy.

Kết cấu nông cụ đơn giản, quy trình chế tạo cũng không phức tạp, dù là một ngành nghề thuần thục, Kim Phi rất ít khi quan tâm đến, căn bản đều là đi đến xưởng vũ khí.

Thật ra đừng nói là Kim Phi, ngay cả Mãn Thương cũng không quá quan tâm, chỉ là thỉnh thoảng sẽ đi quanh một vòng xưởng nông cụ thôi.

Mặc dù xưởng nông cụ hoạt động theo dây chuyền lắp ráp, nhưng lại bừa bộn hơn xưởng vũ khí rất nhiều.

Trong nhà kho khổng lồ được chống lên bởi các trụ bê tông, có những bàn việc nhỏ.

Một bàn làm việc là một dây chuyền lắp ráp.

Các công nhân sẽ lấy tấm sắt mới tạo hình ra khỏi lò luyện, đưa vào máy đúc, dùng khuôn cuốc ép lại, tạo hình thành một cái cuốc, sau đó, cho vào bể để nguội, cơ bản là đã hoàn thành một cái cuốc.

Chẳng trách ba công nhân có thể làm ra ba trăm chiếc cuốc một ngày, quy trình công nghệ thực sự là đơn giản hóa hơn rất nhiều.

Lò rèn sắt truyền thống, cần phải nấu chảy quặng sắt trước, sau đó lại dùng búa đập liên tục để tạo hình khối sắt thành hình dạng cái cuốc.

Quá trình này mất quá nhiều thời gian, căn bản không có biện pháp nào so sánh được với xưởng sản xuất nông cụ.

Lò luyện sát trong xưởng nông cụ ở đây đốt cháy liên tục hai tư trên hai tư giờ, khối sắt mà công nhân cần luyện hóa có thể có sẵn bất cứ lúc nào, hơn nữa còn không cần dùng búa gõ thành hình, chỉ cần dùng máy ép là được.

Lò rèn truyền thống làm sao có thể so sánh được với xưởng nông cụ?

Hơn nữa mục đích của việc gõ khối sắt ở lò rèn là loại bỏ các tạp chất trong khối sắt và làm cho cuốc trở nên chắc chắn và bền hơn.

Trong xưởng nông cụ không có quy trình này, nhưng phương pháp nấu chảy được sử dụng trong xưởng thép vượt xa hơn lò rèn truyền thống rất nhiều, tạp chất trong khối sắt ít hơn, hơn nữa còn có sức ép của máy móc.

Máy dập nặng mấy trăm cân, mỗi lần dập hiệu quả hơn mấy trăm cú đánh cú đánh của thợ rèn truyền thống.

Cho nên chất lượng cuộc do xưởng nông cụ sản xuất ra hoàn toàn không hề thua kém so với cuốc do các lò rèn truyền thống làm ra.

Hơn nữa bởi vì chất lượng quặng được đảm bảo, và quy trình công nghệ giống nhau nên chất lượng nông vụ sản xuất tại xưởng nông vụ cũng ổn định hơn, không giống như những sản phẩm do lò rèn truyền thống làm ra, mua được cuốc tốt hay xấu còn phải dựa vào may mắn.

Đây cũng là lý do người dân thích đến hợp tác xã mua bán để mua nông cụ.

"Quy trình này là do Hạc Minh là Lưu Bất Quần cải tiến sao?" Kim Phi hỏi.

"Đúng vậy." Mãn Thương gật đầu: "Nghe Lưu tiên sinh nói, là sư đệ Hạc Minh đưa ra, ông ta chỉ hoàn thiện thôi."

"Tốt lắm." Kim Phi vui vẻ gật đầu.

Y đã mở cánh cửa khoa học, dù mình không làm gì nữa, người sau cũng sẽ thúc đẩy bánh xe lịch sử cuồn cuộn về phía trước!
Chương 1784: Coi trọng

Ban đầu Kim Phi định dừng một số dự án, để xưởng luyện thép tập trung lực lượng sản xuất một số dụng cụ làm nông, bảo đảm việc khai hoang đất đai được diễn ra suôn sẻ, giờ Vạn Hạc Minh và Lưu Bất Quần đã cải tiến quy trình sản xuất dụng cụ làm nông, hiệu quả tăng lên nhiều lần, không cần dừng các dự án khác, chỉ cần thêm một xưởng nữa thì các nhiệm vụ kế hoạch của Kim Phi sẽ hoàn thành.

Kim Phi rất ngạc nhiên, cũng rất hài lòng.

Đến thì cũng đến rồi, sau đó Kim Phi được Mãn Trương dẫn đi tham quan xưởng khác của xưởng luyện thép.

Xưởng luyện thép mới thật sự quá lớn, cho dù Kim Phi chỉ là cưỡi ngựa xem hoa, thì cho dù đi từ sáng đến trưa, cũng mới chỉ xem được 1/10 khu vực nhà xưởng.

Hơn nữa, xưởng luyện thép hiện tại chỉ là giai đoạn đầu của dự án, dựa theo kế hoạch của Kim Phi, trong sau này sẽ có giai đoạn hai và giai đoạn ba.

Xưởng luyện thép hiện có diện tích vượt qua Làng Tây Hà và làng Quan Gia, cũng như tất cả các cánh đồng ở hai làng cộng lại. Sau khi hoàn thành giai đoạn ba của dự án, xưởng luyện thép và các cơ sở hỗ trợ liên quan sẽ mở rộng đến trấn.

Đến lúc đó từ làng Tây Hà đến trấn sẽ liên kết thành khu vực rộng lớn, thành phố cũng sẽ hình thành.

Thực ra Xuyên Thục bây giờ, đã có mấy nơi có tiềm năng trở thành thành phố.

Đầu tiên là làng Tây Hà và làng Quan Gia, bây giờ hai làng đã liên kết thành khu vực lớn, hơn nữa còn mở rộng đến xưởng in cách đó vài dặm về phía nam, tới vùng núi phía sau ở phía tây và phía bắc, và đến Trường Xà Câu cách đó vài dặm về phía đông.

Ngôi làng nhỏ chưa từng được biết đến trước đây, bởi vì Kim Phi, giờ đã trở thành trung tâm chính trị, kinh tế, văn hóa và quân sự của Xuyên Thục, có lúc có thể thấy phi thuyền hạ cánh, mang theo tin tức từ nhiều nơi, sau đó đưa mệnh lệnh của Kim Phi và Cửu công chúa truyền đến khắp nơi.

Trên xe ngựa ở lối vào khu công nghiệp Trường Xà Câu, xe ngựa ra vào liên tục.

Bọn họ mang nguyên liệu đến và rời đi cùng với hàng hóa sản xuất ra.

Tiếp theo là Hắc Phong Lĩnh cách làng Tây Hà không xa.

Hắc Phong Lĩnh trước kia từng là hang ổ thổ phỉ, sau này Kim Phi xây dựng một nhà kho bên ngoài Hắc Phong Lĩnh và xây dựng một cây cầu treo bắc qua khe núi phía sau Hắc Phong Lĩnh, có thể đi từ cầu treo vào đường chính, giảm ngắn đường đi tới Quảng Nguyên rất nhiều.

Địa vị hiện tại của làng Tây Hà cũng giống như Hoàng thành trước đây, vì vấn đề an ninh, thương nhân từ nơi khác không thể tùy ý ra vào, nên rất nhiều thương nhân đã tập trung tại Hắc Phong Lĩnh.

Tất cả các xưởng ở Trường Xà Câu đều xây dựng kho trung chuyển và trạm tiếp nhận ở Hắc Phong Lĩnh, thương nhân không cần đến Trường Xà Câu, họ có thể xem mẫu và hoàn tất mua hàng ở Hắc Phong Lĩnh.

Khi thương nhân tập trung ngày càng có nhiều, Hắc Phong Lĩnh sớm không còn là hang ổ của thổ phỉ nữa mà đã phát triển thành một thị trấn có lượng hành khách rất lớn, hai bên đường có rất nhiều cửa hàng, quán trọ, nhà hàng và quán trà nối tiếp nhau, hơn nữa kinh doanh rất tốt.

Dân số thường trú và lượng hành khách khổng lồ, đã mang lại cho Hắc Phong Lĩnh tràn đầy sức sống.

Trừ làng Tây Hà và Hắc Phong Lĩnh ra, còn có bến tàu Kim Xuyên.

Có điều khách hàng của bến tàu Kim Xuyên chủ yếu là thương nhân Giang Nam, sau khi Giang Nam trở nên loạn lạc, người bán hàng rong không còn cách nào để hàng hóa vận chuyển tới Giang Nam, Kim Xuyên từng suy thoái một thời gian, chủ yếu thuyền chở hàng của xưởng làm muối làm chủ.

Nhưng bây giờ, khi Trương Lương và Khánh Hoài ngày càng kiểm soát lãnh thổ ở Giang Nam, bến tàu Kim Xuyên đang dần trở nên sôi động trở lại.

Mặc dù chưa hồi phục quy mô như trước nhưng Kim Phi tin, đợi khi Giang Nam bình định, hoạt động kinh doanh của bến tàu chắc chắn sẽ tốt hơn trước!

Ba nơi này đều có tiềm năng phát triển thành thành phố, nhưng huyện Kim Xuyên bây giờ ngày càng vắng vẻ.

Thực ra, Kim Phi muốn đến thăm lần nữa, nhưng trợ lý của Mãn Thương đã đến và nói rằng, tiểu thiếp của Mãn Thương đã đến gọi ăn cơm, vì vậy Kim Phi kết thúc thăm quan, cùng Mãn Thương trở về ăn cơm.

Trên đường trở về, Mãn Thương nhìn Kim Phi với ánh mắt cảm kích.

Kim Phi đạt tới địa vị này, bây giờ đã rất ít khi ăn cơm bên ngoài, cho dù bắt buộc ăn bên ngoài, sẽ có đầu bếp chuyên môn đi nấu, đề phòng có người ngoài động vào thức ăn.

Bản thân mẹ Mãn Thương không biết việc này, nên nhất quyết giữ Kim Phi lại để ăn tối, Kim Phi chắc chắn không muốn làm bà ấy thất vọng, vì vậy cũng không từ chối.

Mấy người trở về nhà Mãn Thương, trên bàn đã bày đầy thức ăn.

Trên chiếc bàn vuông nhỏ, bày đầy những món ăn đủ kích cỡ, nhưng trên bàn chỉ có hai người là Kim Phi và Mãn Thương.

"Nương nương, cùng nhau tới ăn đi!" Kim Phi gọi ra bên ngoài: "Biểu tỷ, Tiểu Hoài, Trấn Nhi, các ngươi cũng qua đây đi!"

“Đàn ông ăn cơm, làm gì có đạo lý phụ nữ ngồi vào bàn?”

Mẹ của Mãn Thương đứng ngoài cửa trả lời: “Phi Ca Nhi, để Mãn Thương ăn cùng ngài là được!”

“Nương nương, ta và Mãn Thương làm sao có thể ăn hết nhiều món như vậy?” Kim Phi giả vờ tức giận đi vào trong sân: “Cùng vào đi!”

Thấy mẹ Mãn Thương vẫn còn do dự, Kim Phi chỉ có thể nhìn Lâm Vân Phương: "Biểu tỷ, ta nhớ rằng tỷ là cán bộ của đại đội phụ nữ, thường tỷ làm việc như thế này sao?"

Khi Kim Phi bắt đầu thành lập các xưởng dệt và tuyển dụng nữ hộ tống, làng Tây Hà bắt đầu tuyên truyền bình đẳng giới, còn thành đại đội phụ nữ đầu tiên.

Là vợ của Trương Lương, Lâm Vân Phương là một trong những phụ nữ đầu tiên gia nhập đại đội phụ nữ, hiện cô ấy giữ chức vụ phó đội trưởng trong đại đội phụ nữ.

"Mẹ, hãy nghe lời Kim ca nhi đi, bây giờ không còn theo quy tắc cũ nữa, con đến nhà Kim ca nhi ăn cơm, cũng ngồi cùng bàn!” Lâm Vân Phương dìu mẹ: "Coi như mẹ ủng hộ công việc của con đi!"

Mẹ của Mãn Thương luôn cho rằng Kim Phi tín nhiệm Trương Lương là vì mối quan hệ với biểu tỷ là Lâm Vân Phương, cộng thêm Lâm Vân Phương có khả năng học tập mạnh mẽ và hiện là cán bộ của tiêu cục Trấn Viễn, vì vậy bà ấy rất hài lòng với người con dâu này.

Khi nghe Kim Phi nói về công việc của Lâm Vân Phương, bà ấy trở nên lo lắng, chỉ có thể ngồi xuống với y.

Vừa lên bàn, mẹ của Mãn Thương múc cho Kim Phi một thìa lớn thịt, Kim Phi vừa ăn xong một chút, bà ấy lại xúc thêm một thìa nữa.

Sau khi ăn xong, thức ăn trong bát đĩa của Kim Phi không hề ít đi, mà ngược lại càng ngày càng chất cao.

Cuối cùng Lâm Vân Phương ngăn mẹ lại, Kim Phi cũng miễn cưỡng ăn xong bữa ăn.

Sau khi ăn xong, y lại trò chuyện cùng mẹ của Mãn Thương một lúc, rồi mới trở lại xưởng luyện thép, lại tiếp tục tham quan một buổi chiều.

Trong khoảng thời gian này, Mãn Thương bị trợ lý gọi đi một lát, nhưng Kim Phi không để ý, tiếp tục tham quan đến gần tối mới kết thúc.

Trước khi rời đi, Kim Phi vốn muốn dặn dò với Mãn Thương về chuyện dụng cụ nông nghiệp, nhưng sau khi tham quan trở về, đi ngang qua xưởng mới xây, y phát hiện bên trong đã có xe ngựa chở xi măng, còn có thợ thủ công cũng đã bắt đầu lắp đặt bàn làm việc.

Lúc này Kim Phi mới biết khoảng thời gian Mãn Thương rời khỏi đó là đi làm gì rồi.

Đây mới là nguyên nhân Kim Phi coi trọng Mãn Thương.

Mặc dù anh ta không thông minh bằng Vạn Hạc Minh, không giỏi ăn nói như Chu Cẩm, cũng không dễ mến như A Xuân, nhưng khả năng thực thi của Mãn Thương là mạnh nhất, hễ là việc mà Kim Phi giao phó thì anh ta sẽ làm ngay, hơn nữa sẽ cố gắng hết sức để làm tốt.

Mãn Thương đã nói không có gì, thì Kim Phi cũng lười để tâm, y đưa đội cận vệ trở về làng Tây Hà.

Trên đường trở về y gặp Trần Văn Viễn, trong tay đối phương cầm một tập văn kiện.
Chương 1785: Đợi kết quả

Trần Văn Viễn vội chạy đến bên đường cúi chào Kim Phi.

Lúc này đã vào làng nên Kim Phi cũng không muốn cưỡi ngựa nữa, bèn giao dây cương cho Thiết Chùy còn mình thì xuống ngựa đi với Trần Văn Viễn.

"Trần công tử, sao hôm nay lại đích thân đến đây để nộp bản thảo vậy?"

Kim Phi liếc nhìn túi tài liệu trong tay Trần Văn Viễn.

Loại túi này do xưởng in ấn sản xuất riêng cho nhật báo Kim Xuyên, sau khi nhật báo Kim Xuyên được Cửu công chúa phê duyệt chuyển đến xưởng in ấn, sau khi xưởng in ấn in ra thành phẩm theo mẫu sẽ có hai bản sao được lấy ra khỏi thành phẩm, cho vào túi đựng tài liệu cùng với mẫu và gửi về phòng lưu trữ để lưu hồ sơ.

Kim Phi đã xem qua một số mẫu trong Ngự Thư Phòng, nên cũng không có lạ lẫm gì với cái túi này.

"Hôm nay ta không có cảm hứng mấy nên muốn ra ngoài đi dạo, tiện gửi bản in phụ cho tiên sinh và Bệ hạ xem." Trần Văn Viễn trả lời.

Mặc dù Kim Phi đã ký vào mẫu bản thảo bổ sung, nhưng y lại làm chưởng quầy phủi tay bình thường không cần phải ko việc gì, cấp trên của Trần Văn Viễn vẫn là Cửu công chúa và viện Khu Mật.

Bỏ qua việc Viện Khu Mật đến gặp Kim Phi xin chữ ký, đã có nghi ngờ là bị báo cáo lên cấp trên, sau này xong việc mà không báo một tiếng có thể sẽ để lại ấn tượng xấu cho Viện Khu Mật.

Khó mà giải thích mọi việc một cách rõ ràng nhưng một số việc được giải thích thì ai cũng vui, nhưng không giải thích được thì sẽ thành mụn nhọt.

Nếu có quá nhiều mụn nhỏ, cũng có thể sẽ trở thành mụn lớn.

Hôm nay Trần Văn Viễn đến đây, chỉ để giải thích một chút với Viện Khu Mật nhằm tránh mâu thuẫn giữa hai bên.

Kim Phi cũng không suy nghĩ nhiều như vậy, tưởng rằng Trần Văn Viễn thật sự đến đây và tiện thể gửi mẫu, y đạo mạo đưa tay ra: "Bản phụ ủ phân đã được in ra rồi sao? Đưa ta xem!"

Trần Văn Viễn lấy bản phụ ra khỏi túi đựng tài liệu đưa cho Kim Phi.

Kim Phi nhìn một lúc thấy nó giống hệt bản thảo mà mình đã ký đêm qua, có điều chỉ khác là hôm qua viết tay và hôm nay in bằng máy in.

Ngoài chữ ký của tác giả ra còn có tên của chính mình, chắc là Trần Văn Viễn đã cho xưởng in ấn in thêm vào đó.

Kim Phi cũng không để ý mấy, nhìn xong đã đưa cho Trần Văn Viễn.

Đến cửa Viện Khu Mật hai người đã tách nhau ra, Kim Phi về nhà còn Trần Văn Viễn thì vào Viện Khu Mật.

Đêm hôm đó, nhật báo Kim Xuyên và bản phụ được để cạnh nhau lên ca nô, sau đó từ ca nô gửi đến khắp nơi.

Ở trấn Miêu Nhi, sân khấu lớn ở lối vào trấn là nơi đọc báo hàng ngày.

Từ sáng sớm, phía dưới sân khấu đã đông nghẹt người chờ nghe báo.

Giờ Thìn canh ba, người đưa thư đúng giờ đạp xe từ cổng trấn chạy vào.

Đám đông nhanh chóng nhường đường, cho người đưa thư lên sân khấu.

Người đưa thư lấy ra một cái loa phóng thanh trong chiếc hộp gỗ nhỏ bên cạnh, anh ta không đọc thông báo ngay mà lại nhắc nhở trước: “Hôm nay có bản phụ, mọi người nghe xong đừng vội rời đi.”

Người dân dưới sân khấu nghe nói có bản phụ là đã phấn khởi.

Bởi vì mỗi lần có bản phụ xuất hiện, là đồng nghĩa với việc có một điều gì đó vô cùng quan trọng xảy ra.

Sau khi người đưa thư nhắc nhở xong, anh ta mới mở báo ra và bắt đầu đọc.

Mục tình hình chính trị hôm nay chủ yếu nói về những diễn biến trên Cao Nguyên và kêu gọi người dân chú ý đề phòng mật thám, mục quân sự chủ yếu nói về tiến trình của các nhân viên hộ tống trong việc đánh cường hào chia ruộng đất ở đất Tần. Mục nông nghiệp báo cáo tiến độ ruộng thí nghiệm của Ngụy Vô Nhai.

Sau khi đọc xong nội dung trên tờ báo, vẻ mặt của mọi người đều trở nên trầm ngâm còn sân khấu ở dưới thì cũng lặng ngắt như tờ.

Lần cuối cùng bản phụ được in ra là về việc thành Vị Châu bị phá hủy, Phạm tướng quân và quân Phạm Gia tử thủ thành Vị Châu, cuối cùng họ đều hy sinh trên tổ quốc mình.

Người dân đang lo lắng không biết thảm kịch tàn phá thành nhân gian lần này lại xảy ra ở đâu!

Người đưa thư nhìn tình hình dưới đài, mỉm cười mở bản phụ ra: "Mọi người đừng lo lắng, bản phụ hôm nay không phải là tin xấu mà là tin tốt!"

Khi nhận được tờ báo, anh ta cũng rất sốc khi nhìn thấy bản phụ và đã nhịn không được mà đọc trước một chút.

"Tin tốt?"

"Vân ca, ngươi đừng úp úp mở mở nữa, đọc nhanh đi!"

Khán giả bên dưới đều thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng càng tò mò thêm mà thúc giục người đưa thư.

"Mọi người đừng vội, ta đọc ngay đây!"

Người đưa thư để bản phụ lên bàn và bắt đầu đọc.

Lúc đầu người dân dưới đài còn chăm chú lắng nghe, nhưng khi nghe bản phụ nói đến việc ủ phân thì tất cả đều tỏ ra thất vọng.

“Còn tưởng là tin gì lớn lao, hóa ra là ủ phân!”

“Ta nhớ hình như trước đây đã nhắc đến chuyện này rồi, đúng không?”

“Đúng rồi, lần đầu tiên đọc báo, mục nông nghiệp có đề cập việc ủ phân với bài ca hai mươi bốn tiết khí!"

"Ai không muốn nghe thì cứ ngậm miệng lại đi để ta còn nghe này!"

Một số người dân coi nhẹ nhưng cũng có một số cảm thấy hứng thú.

Lần cuối cùng báo cáo chi tiết về cách ủ phân là trên số đầu tiên của nhật báo Kim Xuyên, khi đó nhiều người chưa biết đến việc đọc báo này và cũng chưa được nghe đến.

Sau đó muốn nghe nữa cũng có ít ai có thể nhớ được rồi chẳng giải quyết được gì.

Lần này nghe lại, rất nhiều người dân thấy hứng thú nên đều nín thở chăm chú lắng nghe.

Tiếc là xung quanh có quá nhiều người, cứ luôn có người nói chuyện hoặc ho khan, người ở xa sân khấu quá thì không thể nào nghe rõ được.

"Thôi vậy, lát nữa kiếm Lý tú tài mua một tờ vậy."

Khi ảnh hưởng của nhật báo Kim Xuyên càng lúc càng lớn, một số học giả không có cuộc sống tốt lắm đã đến đây từ sớm. Rồi vừa nghe vừa ghi lại sau đó bán nội dung cho những người có tiền mà không muốn đến đây.

Một số người đến muộn không kịp nghe hết đã định sau khi kết thúc sẽ đến gặp những học giả này để mua nội dung ủ phân, sau đó lại tìm học giả trong làng đọc cho họ nghe.

Đang định quay người lại thì nghe thấy người đưa thư cầm cái loa sắt hô lên: “Mọi người có biết vì sao Kim tiên sinh tăng thêm phần bản phụ này không?”

“Bởi vì Kim tiên sinh vô cùng coi trọng việc ủ phân!” Người đưa thư giơ loa nói: “Mọi người đều biết ruộng thử nghiệm của Ngụy tiên sinh phải không?”

“Biết!” Mọi người đồng thanh đáp.

Mục nông nghiệp cũng không có nhiều chuyện để đưa tin, ruộng thí nghiệm của Ngụy Vô Nhai là khách quen trên mục nông nghiệp nên người dân thường tới nghe báo thì đều biết.

“Một nửa ruộng thí nghiệm của Ngụy tiên sinh dùng cách ủ phân, một nửa thì không. Nửa ruộng ủ phân thì hoa màu sinh trưởng tốt hơn nhiều so với những ruộng không sử dụng. Cả Kim tiên sinh và Ngụy tiên sinh đều nói nếu dùng cách ủ phân, thì đều có thể thu hoạch được rất nhiều lương thực!"

"Có thể thu hoạch thêm bao nhiêu nữa?” Một số người hỏi.

"Cái này bản phụ không có nhắc đến, nhưng khi vụ thu hoạch sắp tới thu hoạch xong rồi thì chắc chắn sẽ có báo đưa tin."

“Vậy thì đợi có kết quả ủ phân đi!" Có một người dân trả lời.

Người này đứng khá gần sân khấu, vừa nghe đến quá trình ủ phân đã cảm thấy hơi tốn công sức. Nếu có thời gian và sức lực thì chi bằng tham gia công cuộc ra công cứu giúp, còn có thể kiếm chút tiền công.

"Vừa rồi ngươi nghe kiểu gì vậy? Ủ phân cần có thời gian, nếu đợi đến sau vụ thu hoạch mùa thu thì e là đã muộn!"

Người đưa thư phản bác lại: "Hơn nữa, bây giờ còn chưa phải là thu hoạch vụ thu, trong thời gian này cũng không có việc gì làm, ngươi không đi ủ phân thì rảnh rỗi ở nhà làm gì, tạo em bé hả?"

Chợt xung quanh rộ lên tiếng cười.

"Thôi vậy, dù sao tiên sinh cũng nói ủ phân là tự nguyện. Ngươi muốn ủ thì ủ, không muốn thì thôi."

Người đưa thư nói tiếp: "Ta sẽ chép lại các bước cụ thể, dán lên bảng thông báo ở cổng thành, ai muốn ủ phân mà nghe không rõ thì có thể tới đó xem!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom