• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Xuyên không: sống một cuộc đời khác (1 Viewer)

  • Chương 1776-1780

Chương 1776: Nghĩa vụ và quyền lợi

“Khích lệ kinh doanh và thu lộ phí là hai chuyện khác nhau”.

Kim Phi nói: “Chúng ta đã tiêu chuẩn hóa thuế thương mại, cải thiện địa vị của thương nhân, đảm bảo an toàn cho họ, tạo cho họ một môi trường kinh doanh rất ổn định, đây là quyền lợi mà triều đình ban cho cho các thương nhân.

Quyền lợi và nghĩa vụ là ngang nhau, triều đình đã tốn rất nhiều nhân lực và vật lực để sửa chữa đường chính và bảo trì hàng ngày, làm ăn kinh doanh nộp thuế và lộ phí là nghĩa vũ nên làm. Vì chúng ta cung cấp cho họ điều kiện kinh doanh tốt hơn, họ kiếm được nhiều hơn tiền hơn trước”.

Kim Phi vẫn luôn khích lệ làm kinh doanh, nhưng cũng luôn đề phòng thương nhân.

Thương nhân là một phần không thể thiếu trong phát triển kinh tế, cũng có thể nói là một phần quan trọng nhất.

Không có sự tham gia của nhiều thương nhân, nền kinh tế sẽ là một vùng nước tù đọng, nhưng thương nhân coi trọng lợi nhuận, có thể làm bất cứ điều gì vì lợi ích.

Bây giờ có lẽ các thương nhân chỉ cầu được no ấm, nhưng ham muốn của con người là vô tận, sau khi kiếm được nhiều tiền, thì giới hạn cũng sẽ ngày càng thấp.

Chẳng hạn như cách đây không lâu, Kim Phi nghe nói có một thương nhân chuyên đợi trước cửa hợp tác xã mua bán, mỗi lần hợp tác xã mua bán gửi nông cụ đến, hắn đều mua hết rồi mang về cửa hàng của mình, mỗi nông cụ được bán ra với gia tăng mười phần trăm.

Nếu người dân địa phương không mua hàng của hắn thì phải đi bộ mấy chục dặm đường núi để đến một hợp tác xã mua bán khác, đi về phải mất hơn một ngày, nếu chậm hơn một chút thì có thể không kịp về đến nhà vào buổi tối.

Nếu ở lại bên ngoài một đêm, cộng thêm tiền ăn, có thể sẽ tiêu nhiều tiền hơn.

Thương nhân đó cũng nghĩ đến điều này mới quyết định tăng giá mười phần trăm.

Người dân bản địa cũng hận hành vi này của hắn, đều đi tìm thương nhân này để nói lý lẽ.

Nhưng thương nhân này vốn dĩ là côn đồ trong huyện, còn nuôi một đám lưu manh côn đồ.

Khi tiêu cục Trấn Viễn đến chia đất, hắn lập tức nhận ra đám quyền quý sắp bị xử lý, sau này sẽ là thiên hạ của tiêu cục Trấn Viễn, thế là lập tức dẫn đường cho tiêu cục Trấn Viễn, trước khi các địa chủ kịp chạy trốn thì đã chặn đối phương từ đường nhỏ, tịch thu một lượng lớn tiền và thực phẩm.

Đây được xem là biểu hiện lập công, sau khi đội Chung Minh đến, đám côn đồ này lại bận rộn chia ruộng đất giúp đội Chung Minh, làm tăng hiệu suất chia ruộng đất địa phương lên rất nhiều, tiết kiệm rất nhiều thời gian cho các nhân viên hộ tống và đội Chung Minh.

Hơn nữa trước đây chúng cũng chỉ làm mấy việc lừa gạt trộm chó trộm gà, chưa từng làm những chuyện ác gì, thế là thoát được đại hội thẩm phán sau đó, còn để lại ấn tượng tốt cho đội Chung Minh địa phương.

Kiểu người này là người ba phải điển hình, khá tinh ranh nhưng không có giỏi thích ứng với hoàn cảnh, gió chiều nào theo chiều đó, nhìn thấy ai có ưu thế thì đi theo người đó.

Khi đối đãi với đội Chung Minh, tiêu cục Trấn Viễn và quan viên sau đó thì tên này bày ra hình tượng thương nhân nho nhã, chính nghĩa, nhưng thật ra hắn tìm sơ hở khắp nơi.

Khi đối đãi với lý lẽ của người dân, cửa hàng đổ hết trách nhiệm lên đầu chưởng quầy, đến khi người dân rời đi, sẽ có đám côn đồ lặng lẽ bám theo, tìm cơ hội để đánh người.

Nhưng thương nhân này cũng biết chừng mực, bọn côn đồ cũng chỉ đánh người dân đến nói lý lẽ một trận, chưa từng gây ra chuyện gì nghiêm trọng.

Mấy năm nay không có sự giám sát, bọn côn đồ lại chuyên tìm nơi không người rồi che mặt để tấn công, cho dù người bị đánh đoán là do người thương nhân này làm thì cũng không thể làm gì được.

Thời đại phong kiến, người dân đều hiểu rõ đạo lý người nghèo không đấu lại với người giàu, bị đánh chỉ có thể tự nhận là xui xẻo.

Dĩ nhiên cũng có vài người đến hợp tác xã mua bán để phản ánh.

Nhưng hợp tác xã mua bán không có chính sách quy định mua bán, cho dù đối phương mua bán bình thường, chưởng quầy hợp tác xã mua bán cũng không làm gì được.

Cho đến khi Đường Tiểu Bắc nghe nói đến chuyện này.

Trước đây thương hội Kim Xuyên kiếm được rất nhiều tiền, sau này để hợp tác với Kim Phi, thương hội không còn lấy việc kiếm tiền làm mục tiêu chính nữa, hiệu suất kiếm tiền cũng thấp hơn rất nhiều, mặc dù Đường Tiểu Bắc không nói ra nhưng vẫn luôn cảm thấy không vui.

Để tăng lợi nhuận của thương hội, ngày nào Đường Tiểu Bắc cũng chạy bôn ba khắp nơi, tìm mọi cách để thương hội Kim Xuyên cố gắng duy trì lợi nhuận đồng thời đảm bảo sự thuận tiện cho người dân.

Có thể nói, thương hội Kim Xuyên là do một tay Đường Tiểu Bắc dẫn dắt, cô ấy đối với có tình cảm vô cùng sâu sắc với thương hội, khi nghe tin có người lợi dụng sơ hở của thương hội để kiếm lời, Đường Tiểu Bắc đã rất tức giận.

Nông cụ là vật dụng cần thiết cho sự phát triển nông nghiệp nên Kim Phi định giá rất thấp cho nông cụ, sau khi trừ các chi phí như lương công nhân và chi phí vận chuyển, lợi nhuận bán một bộ nông cụ của hợp tác xã mua bán chỉ khoảng mười phần trăm.

Trong đó còn chưa tính chi phí nhân công xây dựng, bảo trì và nhân công của hợp tác xã mua bán.

Thương nhân này chỉ đợi ở cửa để tích trữ hàng hóa và bán lại, kiếm được nhiều tiền hơn mình mà không tốn bất cứ chi phí nào khác, Đường Tiểu Bắc cực kỳ tức giận.

Kẻ ác cần phải để kẻ ác trừng phạt, nếu Kim Phi hoặc Cửu công chúa xử lý chuyện này, có lẽ sẽ tìm ra chỗ đột phá trên luật pháp, nhưng Đường Tiểu Bắc mặc kệ những điều đó, chỉ tìm người đi bắt tên thủ lĩnh lưu manh này lại rồi treo hắn lên đánh một trận.

Tên thủ lĩnh lưu manh bình thường chỉ bắt nạt dân thường, có bao giờ nhìn thấy cảnh tượng này đâu. Không đợi nhân viên hộ tống thẩm vấn đã sợ đến mức tè ra quần, sợ hãi giải thích rõ ràng việc mình đã làm.

Lúc này Đường Tiểu Bắc mới tha cho hắn, nhưng lại tịch thu hết nông cụ mà hắn tích trữ.

Tên thủ lĩnh lưu manh không những không dám ngăn cản mà sau khi về còn chủ động bán toàn bộ hàng hóa trong cửa hàng cho người dân với giá rẻ, sau đó đuổi bọn côn đồ dưới trướng đi, đưa người yêu từ trong thanh lâu về quê, thành thật làm nông ở quê nhà.

Thương nhân này vừa lúc gặp lại Đường Tiểu Bắc, nếu không sau khi kiếm được nhiều tiền hơn, lá gan của hắn cũng ngày càng lớn.

Bây giờ dám đầu cơ trục lợi, đánh đập người dân, sau này còn dám đút lót quan viên, cấu kết với nghiệp quan, thậm chí khống chế quan phủ địa phương.

Những tên trùm tài chính ở thế giới phương Tây và các nhà tài phiệt cách vách ở kiếp trước là bằng chứng rõ ràng nhất.

Thế nên Kim Phi đã nhắc nhở Cửu công chúa từ trước, phải hướng dẫn và giám sát nghiêm ngặt với thương nhân trong lúc phát triển kinh tế.

Áp dụng chính sách lương cao, liêm chính với quan viên cũng là nguyên nhân này.

Kim Phi biết rõ tác hại mà quan chức tham nhũng gây ra cho người dân nên luôn có thái độ không khoan nhượng với nạn tham nhũng.

Một khi phát hiện có ai cấu kết với nghiệp qua thì xử phạt thật nặng, hình phạt rất nghiêm khắc.

“Quyền lợi và nghĩa vụ luôn đi với nhau”.

Cửu công chúa nhanh chóng ghi nhớ câu này.

“Vũ Dương, nàng xong việc thì cũng nên nghỉ sớm đi”, Kim Phi xoa mặt rồi đứng dậy.

“Phu quân, chàng muốn đi đâu vậy?”, Cửu công chúa đặt bút xuống hỏi.

“Ta có chút việc, đến nhật báo Kim Xuyên một chuyến”, Kim Phi đáp.

“Đến nhật báo Kim Xuyên làm gì?”, Cửu công chúa hỏi: “Sắp đến vụ thu hoạch mùa thu, nếu bây giờ chúng ta tuyên bố khuyến khích khai hoang, có thể sẽ ảnh hưởng đến sự nhiệt tình của người dân đối với vụ thu hoạch mùa thu. Chẳng phải chúng ta đã nói với nhau là đợi sau vụ thu hoạch mới công bố chính sách khuyến khích khai hoang sao?”

“Ta đến đó không phải để nói chuyện khuyến khích khai hoang”, Kim Phi xua tay nói: “Lần này đi, ta phát hiện có rất nhiều người vẫn chưa ý thức được tầm quan trọng của việc ủ phân, hoặc là lúc đó họ không nhớ rõ phương pháp ủ phân cụ thể, ta muốn Trần Văn Viên thêm một bản phụ bổ sung, nói về việc ủ phân.”
Chương 1777: Không sao

“Vậy à?”

Cửu công chúa cũng đứng lên.

Năm ngoái Ngụy Đại đồng áp dụng cách Kim Phi nói, sử dụng khá nhiều phân bón, năm nay lúc gieo hạt, một nửa thử nghiệm sử dụng phân bón, một nửa không sử dụng.

Mấy ngày trước Cửu công chúa đi ra đồng xem thử, ở một nửa ruộng dùng phân bón thì cây trồng sinh trưởng tốt hơn nhiều so với bên không dùng phân bón, bông lúa rõ ràng đã to và đầy đặn hơn.

Điều này chứng minh phân bón có thể tăng năng suất lên rất nhiều.

Nông nghiệp có ảnh hưởng đến sức khỏe của người dân, cũng liên quan đến sự ổn định của chính quyền, thế nên Cửu công chúa cũng rất chú trọng đến nông nghiệp, khi nghe Kim Phi nói thế, cô ấy cũng rất đồng ý với quyết định của Kim Phi.

Nhưng ngoài mặt cô ấy vẫn nói: “Bây giờ đã muộn lắm rồi, hay là để mai hẵng đi nhé?”

“Ngày mai ta phải đến xưởng thép mới tìm Mãn Thương để bàn chuyện nông cụ, bây giờ vẫn nên đi một chuyến”.

Kim Phi cười nói: “Dù sao bây giờ ta cũng không ngủ được, Trần Văn Viễn cũng là cú đêm đấy”.

Theo kế hoạch của Kim Phi, việc khuyến khích khai hoang và cho vay để mua nông cụ sẽ được công bố cùng lúc, đến lúc đó rất có thể sẽ có rất nhiều người dân nộp đơn xin mua nông cụ, để tránh trường hợp các hợp tác xã mua bán cạn kiệt nguồn cung ứng, xưởng thép phải sản xuất trước thời hạn, thế nên Kim Phi định sáng mai đến xưởng thép mới để bàn vấn đề này với Mãn Thương, không có thời gian đến gặp Trần Văn Viễn.

Hơn nữa bình thường Trần Văn Viễn ngủ đến tận gần trưa, Kim Phi đến thì chắc chắn anh ta sẽ thức dậy, nhưng Kim Phi cũng lười làm phiền giấc mộng của người ta.

Thấy Kim Phi đã sửa sang quần áo, Cửu công chúa không khuyên nhủ nữa mà nhắc: “Phu quân, vậy chàng nói với Trần Văn Viễn một tiếng, lần này để người đưa thư đọc thêm vài ngày nữa”.

“Ta cũng nghĩ thế”, Kim Phi gật đầu: “Ta còn định bảo quan phủ các nơi chép lại phương pháp phân bón rồi dán lên bảng thông báo, để cho dù những người dân mấy ngày gần đây chưa nghe báo cũng có thể biết về cách bón phân, cũng có thể tìm được”.

“Đây cũng là một cách”, Cửu công chúa gật đầu: “Vậy chàng đi đường cẩn thận một chút, ta đợi chàng về”.

“Không cần đâu, nàng xong việc thì cứ nghỉ ngơi trước đi, có thể lát nữa ta không về đâu”.

Kim Phi xua tay, rời khỏi ngự thư phòng.

Trước khi đến, Kim Phi đã nói qua với Thiết Chùy là muốn đến tòa soạn báo, Thiết Chùy đã chuẩn bị ngựa từ trước.

Bây giờ đang là đầu thu, cưỡi ngựa đi dạo trên đường chính, nghe thấy tiếng ếch nhái và các loại côn trùng kêu ở đồng lúa hai bên, ngửi được mùi thơm của lúa, cảm nhận được làn gió đêm mát lạnh, Kim Phi chợt cảm thấy vô cùng bình yên.

Thế nên y cũng không vội, cứ thế nhàn nhã đi về phía trước.

Đúng như Kim Phi nghĩ, lúc đến tòa soạn báo, quả nhiên đèn đuốc vẫn sáng.

Không chỉ Trần Văn Viễn chưa ngủ, các nhân viên khác cũng đều chưa ngủ, ngay văn phòng của ông cụ Triệu Nhạc cũng đang sáng đèn.

Thấy Kim Phi bước vào, văn phòng ồn ào bỗng chốc yên tĩnh.

Bình thường giờ này đã không còn người ngoài đến tòa soạn báo nữa, trừ khi xảy ra chuyện lớn vô cùng quan trọng, cần in ấn số đặc biệt một cách nhanh chóng.

Nửa đêm Kim Phi tự mình đến đây thì chắc là chuyện cực kỳ lớn.

Trần Văn Viễn cũng nghiêm túc bước đến: “Tiên sinh, sao giờ ngài lại đến đây?”

Triệu Nhạc nghe thấy động tĩnh cũng bước ra khỏi văn phòng, sắc mặt còn nghiêm trọng hơn Trần Văn Viễn.

“Không có gì, chỉ là không ngủ được nên đến xem thử, tiện thể đem chút đồ ăn cho mọi người”.

Nghe Kim Phi nói thế, bầu không khí trong văn phòng nhẹ nhõm đi.

Nhất là lúc cận vệ cầm một giỏ bánh ngọt bước vào, các nhân viên càng phấn khích hơn.

Nhân viên trong tòa soạn báo đều là người tri thức, hơn nữa đã gặp được Kim Phi rất nhiều lần nên cũng xem như là hiểu được tính cách của Kim Phi, cho nên không có ai khách sáo cả, đều bày tỏ lòng biết ơn với Kim Phi rồi chạy tới chia bánh ngọt với nhau.

“Đám người này chẳng có phép lịch sự trên dưới gì cả”.

Trần Văn Viễn hơi lúng túng nói.

“Mọi người chỉ có phân công cách mạng khác nhau, nào có cái gì mà tôn ti trật tự chứ?”

Kim Phi xua tay nói: “Thật ra bầu không khí này tốt hơn các cổ giả nghiêm túc bên viện Khu Mật rồi”.

“Lần sau gặp được Thiết đại nhân, ta sẽ nhắc ông ấy cải thiện lại bầu không khí của văn phòng”, Trần Văn Viễn cười đùa nói.

“Ngươi có thể thử”, Kim Phi đá anh ta một cú.

Trần Văn Viễn bị đá cũng không tức giận, khẽ cười dẫn Kim Phi đến văn phòng của mình.

Triệu Nhạc đã lâu chưa gặp lại Kim Phi, cũng đi theo vào trong.

Vợ của Trần Văn Viễn cầm bình nước đến, rót nước nóng cho ba người Kim Phi.

“Tẩu tẩu, tẩu mang thai mấy tháng rồi, cố gắng đừng thức khuya”.

Kim Phi nhận lấy cốc nước, lại liếc nhìn Trần Văn Viễn: “Ngươi cũng thế, tẩu tẩu sắp sinh rồi, ngươi cũng không cho tẩu tẩu nghỉ ngơi”.

Vợ Trần Văn Viễn là cô nương tên là Tiểu Liên được chuộc về từ thanh lâu, lúc đầu đã viết kịch bản cho Kim Phi.

Sau khi đến làng Tây Hà, Tiểu Liên học chữ với Trần Văn Viễn, sau đó làm việc cho Trần Văn Viễn ở tòa soạn báo, xem như là thư ký toàn thời gian của Trần Văn Viễn.

Trước kia Tiểu Liên từng sống ở thanh lâu, vốn dĩ rất khó mang thai, cũng may Ngụy Vô Nhai ở làng Tây Hà.

Sau khi được Ngụy Vô Nhai cẩn thận chăm sóc điều dưỡng, cuối cùng Tiểu Liên cũng có thai.

“Ta ước gì nàng ấy có thể ở nhà nghỉ ngơi, nhưng nàng ấy không chịu, ta có thể làm gì đây?”, Trần Văn Viễn nhăn mặt nói: “Tiên sinh, nếu ngài có thể khuyên nàng ấy nghỉ ngơi giúp ta, ta sẽ không lấy tiền lương tháng này”.

Tiểu Liên liếc nhìn Trần Văn Viễn, sau đó nói với Kim Phi: “Tiên sinh đừng nghe chàng ấy nói bậy, gần đây ta đã bớt thời gian đi làm lại rồi, cả ngày hôm nay ta đã ngủ nhiều rồi nên ban đêm không ngủ được, đến đây xem thử, vừa lúc gặp được tiên sinh, nếu tiên sinh không tin tôi thì cứ hỏi ông Triệu”.

“Đừng hỏi ta, nếu không ta cũng nói cô đấy”.

Triệu Nhạc nói: “Tiểu Liên, cô và Văn Viên khó khăn lắm mới có một đứa con, dù không ngủ được cũng nên ở nhà để dưỡng thai, chạy đến đây canh hắn làm gì?

Nếu cô lo lắng hắn quyến rũ cô nương khác, ta trông chừng giúp cô”.

“Ông cụ nói gì thế?”, Tiểu Liên đỏ mặt nói: “Ta là phụ nữ ghen tuông đó sao? Ta còn muốn để chàng cưới thêm vài người, tiếp nối hương hỏa của nhà họ Trần, nhưng Văn Viễn lại cố chấp không chịu”.

Tiểu Liên cũng có tư tưởng phong kiến giống Quan Hạ Nhi, hơn nữa lại xuất thân từ thanh lâu, thế nên còn tự ti hơn Quan Hạ Nhi, cũng luôn lo liệu nạp thiếp cho Trần Văn Viễn.

Tiếc là Trần Văn Viễn vẫn luôn không đồng ý.

“Không phải chúng ta đã nói rõ là tạm thời không nói chuyện này nữa rồi sao?”, Trần Văn Viễn giả vờ nói: “Phụ nữ chỉ sẽ ảnh hưởng đến tốc độ viết bản thảo của ta, chỉ một mình nàng thôi cũng đủ cho ta phiền não rồi, cưới thêm mấy người nữa chẳng phải là muốn mạng ta luôn sao?”

“Tiên sinh và ông cụ đều ở đây, chàng nói bậy bạ gì vậy?”

Tiểu Liên đánh Trần Văn Viễn một cái.

Kim Phi không muốn nhìn hai người thể hiện tình cảm với nhau nên quay đầu nhìn Triệu Nhạc: “Ông cụ, ông cũng đừng nói Tiểu Liên, ông đã lớn tuổi rồi, cũng cố gắng đừng thức khuya”.

“Ngài nói ai lớn tuổi cơ?”, Triệu Nhạc trợn mắt nhìn Kim Phi: “Tất cả mọi người ở đây đều là cú đêm, đại ca đừng nói nhị ca”.

“Phải phải”, Trần Văn Viễn gật đầu: “Thật ra ta đã hỏi Ngụy tiên sinh, chỉ cần ban ngày ngủ đủ giấc, ban đêm ngủ ít cũng không sao.”
Chương 1778: Đi cùng nhé

“Được rồi, đừng kiếm cớ để thức đêm trong phòng nữa!"

Kim Phi liếc nhìn Trần Văn Viễn: "Có thể không phải thức đêm thì không thức đêm, đặc biệt là người của tòa soạn nhật báo, không thể làm việc vào ban ngày được sao? Nếu phải làm thêm giờ vào ban đêm, không phải sẽ tốn tiền mua đèn dầu sao?"

Tướng quân chỉ huy binh lính, Trần Văn Viễn là cú đêm, toàn bộ tòa soạn nhật báo cũng trở thành cú đêm, mỗi ngày làm việc đến nửa đêm, buổi sáng đến giữa trưa, chỉ có một hai người đang làm nhiệm vụ tại văn phòng.

Tiểu Liên cũng rất bất mãn với lịch trình của Trần Văn Viễn, phụ họa theo nói: “Đúng vậy, nói chàng nhiều lần rồi mà chàng vẫn không nghe, ban ngày ngủ không dậy được, ban đêm lại không ngủ, giống như đứa bé bị nhốt, thời gian ngủ bị đảo ngược!"

"Tiên sinh, ta cũng muốn làm việc ban ngày, nhưng ngài đã nói, tính kịp thời trong tin tức rất quan trọng, nếu buổi tối chúng ta không làm thêm giờ, tòa soạn nhật báo Kim Xuyên sẽ làm trễ mất một ngày!"

Trần Văn Viễn nhăn mặt nói: “Nếu bắt kịp và điều chỉnh nội dung thì đã không còn kịp rồi.”

Hiện nay, tòa soạn nhật báo Kim Xuyên là tờ báo duy nhất trên thế giới, đồng thời cũng là cách duy nhất để hầu hết người dân Xuyên Thục hiểu biết về thế giới bên ngoài, có sức ảnh hưởng lớn trong nhân dân cho nên việc xét duyệt vô cùng nghiêm ngặt.

Sau khi biên tập viên của tòa soạn chuẩn bị thông báo tin tức, đầu tiên sẽ tiến hành sắp xếp bản thảo, người phụ trách từng mục sẽ xem xét lại lần thứ hai, sau khi xem xét lần thứ hai sẽ giao cho người tổng phụ trách là Trần Văn Viễn sẽ xem xét lần cuối, cuối cùng sẽ chuyển đến viện Khu Mật, và viện Khu Mật sẽ trình lên Cửu công chúa xem xét.

Sau khi Cửu công chúa đích thân xem xét xong, cô ấy sẽ ký tên đóng dấu, sau đó đưa về tòa soạn nhật báo, tòa soạn nhật báo sẽ chuyển đến xưởng in để sắp xếp bản in.

Nếu không có chữ ký hoặc con dấu của Kim Phi hoặc Cửu công chúa trên bản thảo, xưởng in sẽ không nhận.

Quá trình trung gian thiếu một bước cũng không được, nếu biên tập viên hoàn thành vào buổi chiều, thì sau lần xét duyệt thứ hai và thứ ba cũng đã là nửa đêm, viện Khu Mật đã tan sở chứ đừng nói đến việc gửi cho Cửu công chúa ký tên.

Vì vậy, Trần Văn Viễn luôn chuẩn bị sẵn các văn bản trước một ngày và sáng sớm hôm sau gửi đến viện Khu Mật, trong tình huống bình thường, vào buổi trưa, các văn bản được Cửu công chúa ký tên và đóng dấu sẽ được gửi về và giao cho xưởng in.

Trong trường hợp ngày đó, Cửu Công chúa không hài lòng với nội dung, bọn họ cũng có nhiều thời gian để điều chỉnh.

Dần dần, tòa soạn nhật báo hình thành thói quen làm thêm giờ vào ban đêm và nghỉ vào buổi sáng trong khi nhân viên trực làm nhiệm vụ.

Kim Phi gật đầu: "Ngươi vất vả rồi!"

"Tất cả đều là vì thế giới mới, khổ cực cũng phải thôi!" Trần Văn Viễn cười nhẹ: "Nếu như tiên sinh cảm thấy trong lòng không thoải mái, phát cho chúng ta ít tiền thưởng là được!"

"Tiền thưởng của các ngươi đã cao hơn so với viện Khu Mật rồi, biết thỏa mãn đi!" Kim Phi tức giận liếc nhìn Trần Văn Viễn.

Trần Văn Viễn rót trà cho Kim Phi và Triệu Nhạc: “Tiên sinh, nghe nói ngài đi đập Đô Giang, có thu hoạch được gì không? Ta đang định sắp xếp cho vài ký giả đến phỏng vấn ngài. "

Kim Phi gật đầu: “Ta vì chuyện này mới đến tìm ngươi đây."

Vừa mới vào, Trần Văn Viễn hỏi, Kim Phi trả lời vòng vo, Trần Văn Viễn cho rằng y thật sự chỉ là tùy tiện nói chuyện, nên cùng trò chuyện với Kim Phi.

Bây giờ, nghe Kim Phi nói có chuyện, Trần Văn Viễn lập tức thẳng lưng.

Triệu Nhạc cũng đặt tách trà xuống: “Tiên sinh, ngài lại nhận được tin chiến sự nữa sao?”

Nửa đêm, Kim Phi tới, vừa rồi có rất nhiều người không chịu nói chuyện này, hẳn là chuyện cực kỳ quan trọng.

Triệu Nhạc là người phụ trách quân sự, lại từng là phụ tá của Phạm tướng quân, điều đầu tiên nghĩ tới là chiến tranh.

"Đừng căng thẳng, đừng căng thẳng, đây không phải là tin chiến sự, mà là về nông nghiệp."

Vì vậy Kim Phi đã nói với vài người về tình hình phân bón.

Nghe xong lời này, Trần Văn Viễn và Triệu Nhạc thở dài một hơi.

"Chuyện đồng áng chính là một sự kiện xã hội lớn, phân bón có thể giúp tăng sản lượng, vì vậy nên được quảng bá." Triệu Nhạc vuốt râu nói.

"Tiên sinh yên tâm, trước kia ngài cho ta biện pháp để bón phân, ta đã giữ tất cả, vừa vặn ngài ở đây, chờ một chút ta sẽ viết một bản thảo, ngài ký tên và ta sẽ gửi đến xưởng in để xuất bản, trong tối mai là báo có thể được phát ra ngoài!"

Tòa soạn nhật báo Kim Xuyên từng quảng bá phân bón một lần, vào thời điểm đó, Kim Phi đã đưa cho Trần Văn Viễn những phương pháp cụ thể.

Tất cả những văn kiện này đều phải được lưu giữ, Trần Văn Viễn lập tức đi đến tủ bên cạnh và bắt đầu tìm kiếm bản thảo mà Kim Phi đã đưa cho anh ta trước đó, kết quả là anh ta lục mấy cái tủ nhưng không tìm thấy.

Tiểu Liên không nhịn được nữa, ôm bụng đi tới: "Ở chỗ này!"

Nói xong, cô ấy mở một cửa tủ, lấy ra một túi hồ sơ đưa cho Trần Văn Viễn.

Trần Văn Viễn nhanh chóng nhận lấy, bước sang một bên và bắt đầu viết bản thảo.

Hôm nay, bản thảo đã được gửi đến xưởng in, nhưng Kim Phi cần bổ sung thêm, không cần thay đổi nội dung gốc nên chỉ cần ký vào phần bổ sung.

Chữ ký của Kim Phi có giá trị ngang bằng với Cửu công chúa, chỉ cần y ký tên thì không cần phải gửi đến viện Khu Mật và ngự thư phòng nữa, có thể tiết kiệm được rất nhiều thời gian.

Phần bổ sung này chủ yếu nói về các bước bón phân cụ thể, Trần Văn Viễn chỉ thêm vài câu ở đầu để nhấn mạnh tầm quan trọng của việc phân bón, sau đó sao chép các bước bón phân mà Kim Phi đưa cho anh ta, và bản thảo đã hoàn thành.

Kim Phi đọc kỹ rồi ký tên và đóng dấu.

"Sau này nhớ trả tiền viết bản thảo cho ta nhé!"

Kim Phi nói đùa khi đưa bản thảo nhật báo cho Trần Văn Viễn.

Viết bài cho tòa soạn nhật báo Kim Xuyên có tính phí, hơn nữa tiền viết bản thảo không thấp.

Các bước bón phân cụ thể là do Kim Phi viết, nói thật thì y và Trần Văn Viễn đã cùng nhau hoàn thành bản thảo này, hơn 80% nội dung đều do y hoàn thành, nên y sẽ nhận được phần lớn tiền bản thảo.

"Tiên sinh, ngài cũng không thiếu chút tiền ít ỏi này mà!"

Trần Văn Viễn cười, cầm lấy bản thảo và rời đi.

"Bây giờ Văn Viễn càng ngày càng giống một đứa trẻ, tiên sinh chê cười rồi!"

Tiểu Liên nhìn bóng lưng Trần Văn Viễn, bất đắc dĩ xin lỗi Kim Phi: “Khi anh ta trở về, ta sẽ để anh ta trả tiền bản thảo cho tiên sinh!”

"Ta chỉ đùa thôi, tẩu không nên tưởng thật!"

Kim Phi có chút xấu hổ: "Trần công tử như thế này, chứng tỏ hiện tại anh ta thật sự rất vui vẻ."

Kim Phi không khỏi nghĩ đến lần đầu tiên gặp Trần Văn Viễn, khi đó anh ta chỉ nghĩ đến việc tiết kiệm tiền để chuộc lại mạng sống của Tiểu Liên, khuôn mặt đầy vẻ nghiêm túc và đau khổ, căn bản không hề tự do như bây giờ.

"Tất cả là đều nhờ có tiên sinh chỉ giáo!"

Tiểu Liên hành lễ với Kim Phi, sau đó ngồi xuống chỗ của Trần Văn Viễn, rót trà cho Kim Phi và Triệu Nhạc.

Theo phong tục phong kiến, Trần Văn Viễn đi vắng nên Kim Phi và Triệu Nhạc không thích hợp để ở cùng Tiểu Liên, tuy nhiên, Kim Phi hoàn toàn không quan tâm đến những quy tắc phong kiến này, Triệu Nhạc và Trần Văn Viễn gặp nhau hàng ngày và đã quen rồi nên cả hai đều để ý những điều cấm kỵ.

Sau khi Trần Văn Viễn trở về, Kim Phi trò chuyện hơn nửa canh giờ, mãi cho đến khi trăng lên tới đỉnh đầu mới trở về.

Ngày hôm sau, Kim Phi nghĩ đến việc đến xưởng thép mới để tìm Mãn Thương, sáng sớm đã thức dậy, vừa ra khỏi cửa thì gặp Quan Hạ Nhi mang theo hộp cơm.

"Đương gia, sao hôm nay chàng dậy sớm thế? Vừa đúng lúc, ta đang đi đưa cơm cho Lộ Khiết muội muội, đương gia, chàng đi cùng với ta nhé?"
Chương 1779: Bí ẩn

Dù sao công chúa Lộ Khiết cũng vì cứu mình mới bị thương, bây giờ cô ta đã tỉnh, về tình về lý đều nên đến thăm một lúc.

Kết quả là Kim Phi nhanh chóng rửa mặt cho xong rồi đi theo Quan Hạ Nhi tới tiểu viện mà công chúa Lộ Khiết đang ở.

Mới vừa tới cửa, Sương Nhi đã tới đón: "Hạ Nhi tỷ tỷ, hôm nay tỷ mang món ngon gì đến cho bọn ta vậy?"

Sau khi nói xong, cô ta mới nhìn thấy có Kim Phi đi theo cùng.

Bàn tay vốn định mở nắp hộp cơm lập tức được rút về, cô ta còn hơi xấu hổ mà lè lưỡi.

Kim Phi nhìn thấy thì không khỏi sửng sốt.

Băng Nhi và Sương Nhi người cũng như tên, bình thường luôn mang vẻ mặt không cảm xúc, luôn có dáng vẻ lạnh như băng xa cách người ngoài cả nghìn dặm.

Băng Nhi thì còn đỡ hơn một chút, bởi vì cô ta đã cứu Kim Phi, sau khi đã quen thuộc, khi thấy Kim Phi, cô ta còn chủ động chào hỏi.

Nhưng Sương Nhi không quen Kim Phi, Kim Phi gần như chưa từng nghe thấy cô ta nói chuyện, càng chưa từng nghĩ tới cô ta cũng có một mặt dí dỏm như thế này.

Thật ra suy nghĩ một chút thì thấy cũng đúng, Băng Nhi và Sương Nhi thật ra cũng chỉ là những cô nương đang ở tuổi đôi mươi, nếu là ở đời trước của Kim Phi, độ tuổi này đang ở trong sân trường đại học hưởng thụ thanh xuân tươi đẹp.

Trước kia vừa mới tới làng Tây Hà, cần phải duy trì cảnh giác mọi lúc, bây giờ đã quen thuộc, có thể dần dần thả lỏng rồi.

Chưa kể, dáng vẻ lè lưỡi vừa rồi còn rất đáng yêu.

"Hôm nay nấu món cháo thịt nạc mà các muội thích ăn nhất!"

Quan Hạ Nhi chỉ vào hộp cơm trong tay Kim Phi: "Đây là cho công chúa của các muội, " sau đó đưa hộp cơm của mình cho Sương Nhi: "Đây là cho muội và Băng Nhi muội muội!"

"Cảm ơn Hạ Nhi tỷ tỷ!"

Sương Nhi nhận lấy hộp cơm, cúi đầu lui qua một bên.

Kim Phi đi theo Quan Hạ Nhi tới cửa gian nhà chính, sau đó dừng bước.

Công chúa Lộ Khiết nói không chừng vẫn chưa rời giường, hoặc đã rời giường nhưng chưa mặc áo khoác.

Mặc dù thứ nên nhìn hay không nên nhìn thì y cũng nhìn rồi, nhưng tùy tiện xông vào thì vẫn không hay lắm.

Mặc dù Quan Hạ Nhi luôn cố ý tác hợp, nhưng cũng biết đạo lý trong đó, cô nhận lấy hộp cơm từ trong tay Kim Phi, đi vào phòng.

Chốc lát sau, Băng Nhi đi ra.

Đầu tiên là quan sát Kim Phi từ trên xuống dưới, sau đó mới lên tiếng: "Tiên sinh, điện hạ mời ngài vào!"

Lúc Kim Phi đi vào gian nhà chính, Quan Hạ Nhi và công chúa Lộ Khiết cũng đi từ trong phòng ra.

Thấy Kim Phi, công chúa Lộ Khiết vén váy lên, hơi ngồi xổm xuống về phía Kim Phi: "Tiên sinh!"

"Nhìn khởi sắc rồi, cô hồi phục cũng nhanh lắm." Kim Phi chắp tay thi lễ lại.

Sắc mặt của công chúa Lộ Khiết hồng hào, tư thế đi bộ cũng giống hệt người bình thường, nếu như không nhìn kỹ, có thể cũng không nhận ra cô ta bị thương.

"Nhờ phúc của tiên sinh, Chu đại phu chữa trị cho ta vô cùng tận tình, vết thương gần như đã lành hết rồi."

Công chúa Lộ Khiết nói: "Nghe Chu đại phu nói, y thuật của cô ấy là được học từ Kim tiên sinh và Ngụy tiên sinh, đúng là thầy giỏi trò tài!"

"Cô ấy khen ta nhiều quá thôi, những thứ ta dạy cô ấy không nhiều nhặn gì so với Ngụy đại phu dạy." Kim Phi xua tay.

"Chu đại phu có nói, mặc dù thứ ngài dạy không nhiều, nhưng đã khai sáng ra một trường phái mới, cứu sống rất nhiều mạng sống của nhân viên hộ tống, Ngụy tiên sinh cũng khen ngài không dứt lời đấy!"

Công chúa Lộ Khiết xúc động nói: "Xuyên Thục có nhân vật như tiên sinh, đúng là may mắn của Đại Khang!"

Đây không chỉ là tâng bốc Kim Phi, mà xuất phát từ cảm xúc thật sự.

Nếu là ở trên thảo nguyên, với vết thương của cô ta, trong tình huống xấu nhất có thể sẽ mất mạng, cho dù có thể sống sót, cũng cần thời gian rất lâu mới hồi phục.

Nhưng dưới sự chữa trị của Chu Cẩm, chỉ mất không tới một tháng, vết thương của cô ta đã lành gần hết rồi.

Hơn nữa Quan Hạ Nhi mỗi ngày đều đến thăm cô ta, đề tài nói chuyện phiếm nhiều nhất của hai người mỗi ngày chính là Kim Phi.

Quan Hạ Nhi chắc chắn là người hâm mộ số một của Kim Phi, có sự ngưỡng mộ mù quáng đối với Kim Phi, công chúa Lộ Khiết nghe nhiều, không khỏi bị Quan Hạ Nhi ảnh hưởng, càng ngày càng cảm thấy Kim Phi rất giỏi.

Trước kia cô ta muốn tiếp cận Kim Phi, chủ yếu là vì muốn thông qua y để đổi lấy một số lợi ích cho bản thân, nhưng dưới sự ảnh hưởng của Quan Hạ Nhi, lại dần dần sắp thành người hâm mộ của Kim Phi rồi.

Kim Phi vẫn không quen việc người khác khen thẳng mặt mình như vậy, bèn đổi chủ đề, nhắc nhở: "Mặc dù miệng vết thương ngoài da đã lành lại, nhưng vết thương bên trong có thể vẫn chưa khỏi, hai tháng này cô vẫn phải chú ý một chút, cánh tay trái cố gắng không dùng lực, càng không được tiến hành các hoạt động như bắn cung."

"Đã rõ," công chúa Lộ Khiết nghiêm túc gật đầu.

"Lộ Khiết muội muội, vết thương của muội vẫn chưa lành hẳn, đừng đứng, mau lại đây ngồi!"

Quan Hạ Nhi kéo chiếc ghế bên cạnh bàn ra: "Không phải đương gia cũng chưa ăn sáng sao? Cùng ngồi xuống ăn chút gì đi, ta đem theo khá nhiều, đủ cho chàng và Lộ Khiết muội muội ăn!"

"Mời tiên sinh ngồi!" Công chúa Lộ Khiết cũng làm động tác mời.

Thật ra Kim Phi không muốn ăn cơm chung với công chúa Lộ Khiết cho lắm, nhưng Quan Hạ Nhi và công chúa Lộ Khiết đều nói như vậy rồi, đi thì cũng không hay lắm.

Suy nghĩ một chút, y vẫn ngồi xuống.

Công chúa Lộ Khiết vốn muốn trò chuyện một chút với Kim Phi về đập Đô Giang, tránh để Kim Phi cảm thấy lạc lõng, nhưng hỏi mấy câu thì phát hiện Kim Phi không muốn trò chuyện lắm, nên cô ta chuyển sang hàn huyên với Quan Hạ Nhi.

Quan Hạ Nhi không quan tâm chính sự, những lần ghé thăm trước hai người chủ yếu trò chuyện về Kim Phi, bây giờ Kim Phi đang ở ngay đây, nên họ đổi sang nhắc tới một ít chuyện nhà chuyện cửa, ví dụ như mấy chuyện ngày hôm qua Tiểu Nga té bể đầu gối, Linh Nhi ngã lộn nhào xuống mương,...và những chuyện tầm phào khác.

Công chúa Lộ Khiết thỉnh thoảng xen vào đôi câu, lúc đó cô ta sẽ bóc một quả trứng gà cho Quan Hạ Nhi, ngắt một nửa ra đưa đến miệng Quan Hạ Nhi.

Quan Hạ Nhi vừa nói chuyện, vừa ăn trứng gà, thái độ của hai người cũng vô cùng tự nhiên, rõ ràng không phải lần đầu tiên làm như vậy.

Kim Phi thấy vậy, không khỏi thở dài trong lòng.

Quan Hạ Nhi vốn muốn tác hợp cho y với Lộ Khiết, bây giờ hai người lại gắn bó thân thiết như vậy, sợ rằng sau này cô sẽ càng hứng thú hơn.

Kim Phi cũng không nói chuyện, chỉ lo vùi đầu ăn cơm, sau khi ăn no thì để bát xuống: "Điện hạ, ta còn có chút việc, không quấy rầy nữa!"

Công chúa Lộ Khiết gật đầu nói: "Tiên sinh có việc thì cứ đi làm!"

"Hạ Nhi, nàng có trở về không?" Kim Phi nhìn về phía Quan Hạ Nhi.

"Nhị Nữu và Thạch Khai vẫn đang ngủ mà, ta chưa trở về vội, muốn trò chuyện với Lộ Khiết muội muội thêm một lúc."

Quan Hạ Nhi đang trò chuyện hăng say nên chỉ vẫy tay với Kim Phi rồi tiếp tục hàn huyên với Lộ Khiết.

Kim Phi vừa ra tới sân thì thấy Băng Nhi và Sương Nhi đang vây quanh một cái bàn đá nhỏ, đang ăn ngấu nghiến như hổ đói.

Thân là tỳ nữ của công chúa Lộ Khiết, các cô đương nhiên sẽ không bị đói, nhưng thức ăn trên thảo nguyên thậm chí còn đơn điệu hơn ở Đại Khang, không phải thịt dê thịt bò thì là sữa dê sữa bò, qua thời gian dài, cả người đều có mùi dê mùi bò.

Sau khi đi tới làng Tây Hà, các cô mới biết hóa ra thiên hạ này ngoài thịt dê thịt bò, còn có những món ăn khác, hơn nữa còn rất ngon!

Niềm vui và niềm mong đợi lớn nhất của các cô mỗi ngày chính là chờ Quan Hạ Nhi đưa cơm, mỗi lần họ nhận lấy hộp cơm từ tay Quan Hạ Nhi thì sẽ vui như những đứa trẻ ở đời trước của Kim Phi nhận hộp bí ẩn vậy.

Có lúc các cô còn thử đoán trước xem hôm nay Quan Hạ Nhi sẽ đưa món gì, tiếc là các cô biết quá ít về thức ăn Xuyên Thục, gần như lần nào cũng đoán không đúng.
Chương 1780: Cứu Sương Nhi

Thấy Kim Phi, Băng Nhi và Sương Nhi đồng thời ngẩng đầu lên nhìn.

Lúc này quai hàm của hai người họ nhai nhai giống như con chuột hamster, bên trong chất đầy thức ăn.

Băng Nhi quen thân với Kim Phi rồi, vừa nhai chóp chép vừa quơ đũa chào Kim Phi.

Sương Nhi giống như đứa trẻ ăn vụng bị bắt tại trận, gò má lúc nào cũng lạnh lùng, lúc này lại xấu hổ đến mức đỏ bừng.

Không quan tâm đến thức ăn còn ở trong miệng, đã nuốt thẳng xuống bụng.

Kết quả bởi vì Sương Nhi nuốt quá vội, nên có miếng thức ăn chui tọt vào khí quản, khiến Sương Nhi sặc ho không ngừng.

Nhưng cô ta càng ho, miếng thức ăn này càng mắc chặt, thức ăn mắc càng chặt, càng ho nặng hơn.

Sau khi ho khan, Sương Nhi còn khạc ra máu.

“Sương Nhi, ngươi sao rồi?”

Băng Nhi đối diện với sinh tử mặt không đổi sắc, nhưng lúc này lại rất là lo lắng.

Cô ta muốn giúp Sương Nhi, nhưng lại không biết nên giúp thế nào, chỉ có thể luống ca luống cuống chạy quanh Sương Nhi.

Công chúa Lộ Khiết và Quan Hạ Nhi đang ở trong phòng nói chuyện, nghe thấy tiếng động ngoài này, cũng đi ra xem thử.

Thấy thị nữ của mình đang ôm cổ ho khan kịch liệt, thậm chí còn ho ra máu, công chúa Lộ Khiết bỗng nhìn xuống hộp cơm theo bản năng.

Trạng thái bây giờ của Sương Nhi rất giống bị người ta bỏ độc, cho nên suy đoán đầu tiên của công chúa Lộ Khiết chính là như vậy.

Chỉ là một giây sau công chúa Lộ Khiết đã gạt bỏ suy đoán này.

Khoảng thời gian này, hôm nào Quan Hạ Nhi cũng tới đưa cơm cho bọn cô ta, nếu muốn bỏ độc thì đã bỏ lâu rồi, cần gì chờ đến ngày hôm nay.

Hơn nữa nếu Quan Hạ Nhi muốn gây ra chuyện bất lợi cho bọn họ, vậy cũng không cần bỏ độc, chỉ cần sắp xếp cho mấy tay súng kíp tới, bắn một lượt vào ngôi nhà này là đủ rồi, Băng Nhi và Sương Nhi có muốn cũng không thể tránh được súng kíp tấn công trong cùng một lượt.

Và điều quan trọng nhất là, Băng Nhi và Sương Nhi ăn chung một hộp cơm, không có lý nào Sương Nhi trúng độc mà Băng Nhi lại không được.

Cho nên suy đoán bị bỏ độc chỉ lóe qua trong suy nghĩ của công chúa Lộ Khiết mà thôi, cô ta vội vàng hỏi: “Băng Nhi, Sương Nhi làm sao vậy?”

“Ta…ta cũng không biết, hình như là bị hóc xương các!” Băng Nhi lo lắng đến sắp khóc rồi.

Từ sau khi cùng Sương Nhi đảm nhiệm vị trí thị nữ của công chúa Lộ Khiết, hai người đã phối hợp ăn ý hoàn thành rất nhiều nhiệm vụ, tình cảm còn thân hơn chị em ruột thịt.

Nhìn Sương Nhi đau đớn như vậy, mặt thì ngày càng đỏ, Băng Nhi đã không cảm nhận được sự sợ hãi nhiều năm rồi, lúc này cô ta lại cảm nhận được cảm giác sợ hãi dữ dội đang ập đến mình.

Cô ta thà một mình đối mặt với mười con chó sói, còn hơn là nhìn thấy Sương Nhi như vậy.

“Đương gia, Sương Nhi bị hóc xương cá thật sao?”

Quan Hạ Nhi cũng nhìn Kim Phi mặt đầy lo lắng.

Vào một năm hạn hán khi cô còn nhỏ, mọi người đều phải gánh nước tưới đất. Nước sông lúc đó vốn ít, sau này lại bị tát cạn, nên chỉ còn lại mấy vũng nước.

Các loài cá trong sống không còn nơi để trốn, con nào con nấy đều bị giam trong từng vũng.

Khi đó dân làng rất nghèo, không có lưới đánh cá cũng không có thuyền cá, rất khó bắt được cá dưới sông.

Kết quả dân làng bèn tát cạn nước trong vũng nước, sau đó bắt đầu bắt cá.

Đó là lần duy nhất trước khi cô gả cho Kim Phi, mà được ăn no thịt.

Lúc ấy có rất nhiều người bị hóc xương cá, Quan Hạ Nhi cũng bị hóc một lần, nhưng cô không ngờ lại có người bị hóc thành như vậy.

Kim Phi nhìn hộp cơm, sau đó nói nhanh: “Có lẽ là bị hóc thật!”

“Vậy sao còn khạc ra máu chứ?”

“Không phải là khạc ra máu, có lẽ là bị thức ăn đâm thủng nơi nào rồi.” Kim Phi đáp.

“Giờ làm sao chàng?” Quan Hạ Nhi áy náy hỏi.

Thường thì, buổi sáng Quan Hạ Nhi thường nấu cháo kèm dưa muối làm món chính, nhưng mấy ngày trước công chúa Lộ Khiết, Băng Nhi và Sương Nhi khen cháo cá ngon, nên Quan Hạ Nhi bèn đổi cháo gạo thành cháo cá.

Kim Phi không đáp, chỉ đi nhanh đến trước mặt Sương Nhi: “Sương Nhi, có thể nhịn không ho nữa được không?”

Dù sao Sương Nhi cũng là tử sĩ được huấn luyện nghiêm khắc từ nhỏ, trải qua bao nhiêu sinh tử, khó lắm mới sống tới ngày hôm nay, cho nên mặc dù vẫn ho từ nãy, nhưng cô ta lại không hốt hoảng như Băng Nhi.

Nghe thấy Kim Phi hỏi, Sương Nhi lập tức đè xuống cảm giác muốn ho trong họng, sau đó chớp mắt nhìn Kim Phi.

Băng Nhi thấy Sương Nhi đã ngừng ho, thầm thở phào nhẹ nhõm: “Sương Nhi, há miệng ra để ta xem xương cá đâm vào đâu nào!”

“Đừng….”

Kim Phi còn chưa kịp ngăn cản, đã thấy Sương Nhi há to miệng rồi.

Cô ta há miệng ra, tác động đến phần cơ ở cổ, Sương Nhi mới vừa ngừng ho, lúc này lại ho không ngừng nghỉ, hơn nữa còn ho mạnh hơn lúc nãy.

Ngay khi Băng Nhi đang cuống cuồng lên, đột nhiên nghe thấy tiếng ho đã ngừng.

Băng Nhi tưởng rằng Sương Nhi đã ho ra cái xương cá đâm vào rồi, kết quả lại nghe thấy Kim Phi hét: “Hỏng rồi!”

Quay đầu nhìn Sương Nhi, phát hiện lúc này mặt Sương Nhi đã chuyển sang đỏ tía.

Băng Nhi không chỉ nhìn thấy hình phạt treo cổ một lần, thấy trạng thái hiện tại của Sương Nhi không khác gì so với những người bị treo cổ lúc đó!

“Đương gia, Sương Nhi bị sao vậy?” Quan Hạ Nhi cũng sốt ruột rồi.

Kim Phi không kịp giải thích, chỉ đưa tay quơ quơ trước mắt Sương Nhi: “Có nghe thấy ta nói gì không?”

Nếu là người bình thường, khéo lúc này đã sợ khiếp hồn khiếp vía rồi, nhưng Sương Nhi không phải người bình thường, cô ta được huấn luyện nín thở từ nhỏ.

Nên mặc dù lúc này rất khó chịu, nhưng vẫn giữ vững lý trí, nhìn Kim Phi gật đầu.

“Bây giờ ta đang cứu ngươi, ngươi làm theo những gì ta nói, biết chưa?”

Kim Phi vừa nói, vừa đi vòng ra phía sau Sương Nhi.

Thấy Sương Nhi lại gật đầu, hai chân Kim Phi tách ra một trước một sau, giống như sắp đánh quyền với người khác, chân trước cong chân sau duỗi thẳng.

Sau đó y giang rộng hai tay, nhìn Sương Nhi hô: “Dựa vào, ngồi lên chân ta!”

Nghe thấy Kim Phi nói như vậy, mọi người ở đây đều ngẩn ra.

Tất cả mọi người đều không ngờ, Kim Phi lại yêu cầu Sương Nhi làm vậy trong tình huống nguy cấp này.

Sương Nhi cũng cho rằng vì mình nghẹt thở nên không nghe rõ lời của Kim Phi.

Công chúa Lộ Khiết là người phản ứng lại đầu tiên, nhìn Sương Nhi hét: “Mau, nghe theo tiên sinh, ngồi lên đi!”

Từ trước đến nay Sương Nhi đều nghe theo lệnh của công chúa Lộ Khiết, đừng nói là công chúa bảo cô ta ngồi lên đùi Kim Phi, cho dù công chúa Lộ Khiết có bảo cô ta đi hầu hạ Kim Phi, Sương Nhi cũng không thể phản kháng.

Thế là lùi về sau một bước, ngồi lên đùi Kim Phi.

“Ngươi cúi người về trước một chút!” Kim Phi đẩy lưng Sương Nhi.

Sương Nhi vội vàng khom lưng, cơ thể hơi nghiêng về trước.

Sau đó, trước con mắt soi mói của tất cả mọi người, hai cánh tay của Kim Phi, vòng qua người Sương Nhi, còn đưa tay trái sờ lên bụng cô ta.

Sương Nhi giống như bị điện giật, cơ thể bỗng chốc trở nên căng thẳng, cô ta thúc cùi trỏ về phía sau theo bản năng ---- đây là chiêu thức tấn công ra đằng sau.

Nhưng cùi chỏ đưa được một nửa, cuối cùng lại thả xuống.

Kim Phi lại sờ lên bụng Sương Nhi mấy cái, sau đó mới dừng lại.

Tay trái y nắm thành quyền, tay phải ở phía trước nắm lấy cổ tay trái, eo bàn tay trái đặt trên vùng bụng phía trên rốn của Sương Nhi, sau đó y đột nhiên dùng sức nắm thu hai tay về, eo bàn tay trái gây áp lực mạnh lên vùng trên bụng của Sương Nhi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom