-
Chương 1786-1790
Chương 1786: Giám sát
"Cái này hay, cái này hay!"
Những người dân ở xa ngoài sân khấu lập tức vỗ tay khen ngợi.
Họ vẫn đang tiếc nuối vì không nghe rõ quá trình ủ phân đây, nếu đã dán trên bảng thông báo thì muốn xem lúc nào cũng được.
"Ủ phân với bón phân đúng là có thể thu hoạch được nhiều hơn. Mọi người nên để tâm đến chuyện này!"
Người đưa thư giơ loa lên nói: "Ngày mai với ngày mốt ta vẫn sẽ đọc bản phụ này. Mọi người về rồi thì có thể nói với mấy người đồng hương trong làng một chút, hôm nay không tới thì ngày mai hoặc ngày mốt nên tới nghe một chút, hoặc là chép lại cách ủ phân trên bảng thông báo!”
“Vân huynh đệ, yên tâm đi, về rồi chúng ta sẽ nói cho người trong nhà!”
“Có vẻ như Kim tiên sinh rất quan tâm đến việc ủ phân đấy, còn muốn đọc tới ba ngày kìa!"
"Vậy chúng ta thật sự phải nghiên cứu cách ủ phân này cho tốt mới được!"
Trước đó khi thành Vị Châu bị phá hủy, bản phụ cũng chỉ đọc trong một ngày, bây giờ bản phụ ủ phân lại được đọc liên tục trong ba ngày!
Người dân dưới sân khấu đều chú ý tới, làm họ nghe báo xong cũng không rời đi mà đứng chờ trước bảng thông báo.
Người đưa thư cũng không nhàn rỗi, đọc báo xong là lập tức cầm bản phụ đi tìm trưởng trấn.
Trưởng trấn cũng là được mọi người bỏ phiếu chọn ra, là một người lớn đức cao vọng trọng ở địa phương. Vừa rồi ngồi hàng đầu dưới sân khấu, nghe người đưa thư nói lát nữa sẽ chép lại bản phụ dán lên bảng thông báo, là ông ấy đã cho đứa cháu gái đi về lấy giấy và bút mực.
Khi người đưa thư đến, thì đứa cháu gái cũng đã mang đồ đến.
"Vân huynh đệ, đưa bản phụ cho ta đi chép lại được chứ?" Trưởng trấn hỏi.
Người đưa thư này cũng là một học giả trong địa phương nhưng chỉ học có hai ba năm, hầu như có thể nhận biết hết những chữ thường dùng. Nhật báo Kim Xuyên đều được viết bằng tiếng địa phương, anh ta đọc báo thì không có vấn đề gì, nhưng viết chữ thì không được lắm còn vừa chậm vừa xấu.
Thật ra anh ta đến cũng là để tìm trưởng trấn chép lại giúp, bây giờ trưởng trấn đã chủ động, người đưa thư nhanh chóng đưa bản phụ ra: “Đây, ta còn cầu mà không được! Cầu mà không được! Cảm ơn Nhị gia!"
"Cảm ơn cái gì, đều là công việc thôi!"
Lão trưởng trấn tranh thủ lúc cháu gái mài mực đã cầm bản phụ lên đọc lại lần nữa, đọc xong ông ấy xúc động nói: "Gặp được một quốc sư như Kim tiên sinh đúng là may mắn cho người dân chúng ta. Từ xưa đến nay cũng chưa hề có vị quốc sư nào nghĩ cho người dân như vậy!”
"Đúng vậy,” Người đưa thư phụ họa một câu, sau đó lấy một lá thứ ở trong túi ra nói: "À Nhị gia, đây là công văn được gửi chung với tờ báo, ta đưa lại cho ngài!"
Lão trưởng trấn nhanh chóng cầm lấy lá thư, đầu tiên nhìn vào dấu bưu kiện và chỗ giáp lai trên lá thư, xác nhận chưa có ai mở ra rồi cẩn thận mở lá thư ra.
Bên trong phong bì một tờ thông báo in ấn, thông báo một lần nữa nhấn mạnh tầm quan trọng của việc ủ phân và sự coi trọng của Kim tiên sinh với việc ủ phân, yêu cầu các quan chức cấp cao ở các nơi không chỉ công bố cách ủ phân trên bảng thông báo mà còn cử người đến khu liên quan, thông báo đến mỗi một làng và không để sót một ai.
Bản phụ nhắm vào người dân, ngôn từ tương đối ôn hòa, tập trung động viên, hướng dẫn, còn thông báo là nhằm đến quan viên thuộc về công văn nội bộ nên ngôn từ sẽ nghiêm khắc hơn.
Lão trưởng trấn để là thư xuống, nói với cháu gái vừa mới mài mực: “Gọi cha cháu đến đây!”
Cháu gái dạ một tiếng rồi chạy đi.
Lão trưởng trấn vừa chép lại bản phụ xong là con trai ông ấy đã chạy chậm tới: "Cha, cha tìm con có gì sao?"
Trước tiên, Lão trưởng trấn đưa tờ báo đã chép lại chữ to cho người đưa thư và cho người đưa thư đi dán lên bảng thông báo. Sau đó ông ấy cầm công văn lên đưa cho con trai mình: “Nhìn cái này đi!”
Con trai ông ấy nhanh chóng cầm lấy công văn, đọc xong lại méo mặt nói: “Cha, cha định cho con đi chạy vặt sao?”
"Con không đi thì chẳng lẽ là cha à?” Lão trưởng trấn để bút viết lên giấy nghiên, chẳng buồn ngẩng đầu lên hỏi.
"Cha, không phải trong huyện có phân công thư ký cho cha sao? Để bọn Tiểu Trương, Tiểu Lưu đi đi!"
“Bọn Tiểu Trương, Tiểu Lưu bận rộn đến nỗi ăn cơm cũng không có thời gian mà ăn. Sao có rảnh mà đi thông báo!"
“Vậy thì cha cũng không thể sai con như vậy!" Người con trai nhăn mặt nói: "Con chỉ là một người bình thường, không phải quan viên cũng không lấy bổng lộc triều đình, mà sao cha cứ sai con thế này? Con còn phải mở quán để kiếm tiền đó!"
Lão trưởng trấn nghe con trai nói vậy, đã tức giận đến mức đập bàn: “Mở quán, mở quán, trong mắt con chỉ có tiền thôi!”
“Cha ơi, con không kiếm tiền, vậy cây bút lông sói mà cha dùng ở đâu mà có?” Đứa con trai chỉ vào cây bút lông trong tay ông lão: "Thứ này rất đắt tiền, con không mở quán để kiếm tiền thì làm sao mà có cây bút lông tốt vậy cho cha đây?"
Lão trưởng trấn nghe vậy, suy nghĩ đầu tiên là muốn vứt cây bút lông đi nhưng tay vừa nhấc lên đã hạ xuống.
Ông ấy giận nổ đom đóm đá con trai mình một cái: “Không có Kim tiên sinh đuổi địch ngoài kia thì làm sao con có thể yên ổn mở quán? Không có tiêu cục Trấn Viễn trấn áp bọn thổ phỉ thì sao con dám một mình ra ngoài mua này bán kia? Bây giờ mới sống được mấy ngày lành đã quên ân nghĩa của triều đình rồi à?”
"Không quên, không quên,” Đứa con trai thấy lão trưởng trấn nổi giận đã vội nói: “Chợ phiên kết thúc con sẽ đi, được chứ?"
Thời phong kiến, giao thông lạc hậu, người dân muốn ra ngoài một chuyến cũng không dễ dàng. Nhiều thương nhân trong trấn cũng không hoàn toàn là tham gia mua bán, bình thường cũng sẽ trồng trọt chỉ khi đến phiên chợ mới có thể tới đây mở cửa để buôn bán.
Vì vậy, các phiên chợ trong trấn không được tổ chức hàng ngày mà chỉ diễn ra vào các ngày mồng ba, sáu và chín âm lịch.
Trưởng trấn cũng biết phiên chợ lớn là lúc buôn bán tốt nhất của con trai mình nên cũng không hề nói gì, xua tay bảo con trai cút đi.
Đứa con trai thở dài rồi chạy về quán.
Ăn trưa xong, đứa con trai đã đạp xe lên đường.
Phía sau xe đạp treo hai cái rương gỗ lớn, ngoài ghế sau cũng chở một cái.
Anh ta mở một tiệm tạp hóa, đi ra ngoài đưa thông báo cũng tiện để bán một số hàng hóa.
Cảnh tượng tương tự cũng xảy ra khắp Xuyên Thục.
Thực phẩm là thứ quan trọng nhất đối với người dân, ở thời đại này không ai mà không quan tâm đến lương thực.
Nghe nói ủ phân có thể tăng sản lượng lương thực, hôm đó ai không đến nghe báo mà nghe đến tin ủ phân, là hôm sau đều dậy thật sớm và chạy đến nơi đọc báo gần nhất
Vụ thu hoạch mùa thu còn chưa đến, gần đây người dân đang được lúc nhàn rỗi, mấy ngày sau đó, cơn sốt ủ phân nhanh chóng lan ra ở Xuyên Thục.
Nhiều nhà của người dân đều xuất hiện một hầm phân nhỏ ở phía trước và sau hè.
Cỏ dại bị cắt, phân người lẫn phân động vật và rác thải sinh hoạt sinh hoạt đều vứt vào hầm phân bón, sau đó chôn lấp bằng đất rồi đổ nước để chúng tự lên men.
Nhiều đứa nhỏ cũng có thêm công việc nhặt phân và cắt cỏ sau giờ học.
Đồng thời, xưởng nông cụ của xưởng thép mới cũng nhanh chóng bước vào giai đoạn làm việc hết công suất.
Mặc dù Mãn Thương không dừng các dự án khác nhưng đã nâng cao mức độ ưu tiên của xưởng nông cụ, nếu có xung đột giữa nguyên liệu mà xưởng nông cụ cần với các xưởng khác thì mọi thứ sẽ được ưu tiên cho xưởng nông cụ.
Với sự hỗ trợ và giám sát của Mãn Thương, xưởng nông cụ ban đầu đã bắt đầu giai đoạn ba ca có hiệu suất tối đa vào ngày hôm đó, xưởng mới cũng thay đổi từng ngày và sẽ được đưa vào sử dụng trong mấy ngày tới.
Chương 1787: Xuống ruộng
Khoảng thời gian gần đây Kim Phi cũng không nhàn rỗi, trừ đi đến xưởng thép vài lần, thời gian còn lại đều ngâm mình trong ruộng thí nghiệm với Ngụy Vô Nhai.
Thời tiết càng ngày mát mẻ, vụ mùa thu hoạch đang ngày càng đến gần, những bông lúa trên ruộng thí nghiệm ngày càng thấp đi.
Ruộng thí nghiệm cũng không phải hoàn toàn dựa theo tiêu chuẩn trồng trọt tốt nhất, mà kết hợp rất nhiều loại phương pháp.
Có người cày đất để xới tơi xốp rồi mới gieo hạt, cũng có người chỉ dùng que chọc lỗ trên đất rồi vùi hạt xuống mà không cần xới.
Đây là lần đầu tiên Kim Phi thấy phương pháp này, nhưng trước đây ở Đại Khang, phương thức cày cấy này vô cùng phổ biến.
Bởi vì 99% người dân không có trâu cày, thậm chí còn không có cái cày, dù có cái cày cũng là cày gỗ, hiệu suất cày đất cực kỳ thấp.
Đến khi trồng trọt, nhiều người chỉ dùng que chọc lỗ trên đất, ném hạt vào rồi mặc kệ.
Mặc dù sau khi Cửu công chúa lên ngôi, Kim Phi đã tích cực phổ biến dụng cụ nông nghiệp, nhưng nhiều người dân vẫn chưa đủ tiền mua nông cụ, bây giờ vẫn áp dụng phương pháp cày cấy lạc hậu này.
Để kiểm tra sản lượng lúa nước L theo mô hình cày cấy kiểu mẫu này, Ngụy Vô Nhai đã dùng hai miếng đất để kiểm tra.
Ngoài ra, các ruộng thí nghiệm khác được quản lý bằng cách xới đất và bón phân, cũng có ruộng chỉ xới đất rồi giao thẳng xuống, cũng có ruộng chỉ xới đất rồi gieo hạt chứ không bón phân.
Tóm lại hàng chục thửa ruộng, sẽ có hơn mười mấy loại phương pháp gieo trồng khác nhau.
Để thu thập dữ liệu thực nghiệm, gần đây mỗi ngày Ngụy Vô Nhai đều ngâm mình trong đồng ruộng, ghi chép số liệu của từng thửa ruộng.
Thậm chí phải mất mấy ngày mới đếm được số cây lúa trên mỗi thửa ruộng.
Từ khi bắt đầu trông nom ruộng thí nghiệm cho đến nay, Ngụy Vô Nhai đen đi không ít, nhưng chừng mười ngày qua, ông ấy càng đen hơn, da dẻ cũng thô ráp hơn nhiều lão nông khác, nếu không quen ông ấy, thì sẽ không bao giờ nghĩ đến đây đã từng là vị thầy thuốc nổi tiếng khắp Quảng Nguyên.
Kim Phi biết lúa nước L có thể sẽ cho ra sản lượng cao hơn lúa của Đại Khang lúc trước, những điều này đều là kiến thức lịch sử của đời trước.
Trong sách sử, chỉ có vài câu đã có thể khái quát được hết vài thập kỷ.
Khi lúa nước L mới được du nhập vào trong nước, có lẽ cũng cho ra năng suất không cao, nhưng trải qua nhiều thế hệ tìm tòi nghiên cứu và phát triển, mới tạo ra năng xuất cao.
Kim Phi ủng hộ Ngụy Vô Nhai và Lão Đàm đến trồng trọt trên ruộng thí nghiệm, chính là để rút ngắn thời gian nghiên cứu, sớm tìm ra môi trường và phương pháp thích hợp để trồng lúa nước L, sau đó có thể phổ biến rộng rãi.
Cho nên thời gian gần đây, Kim Phi cũng giống như Ngụy Vô Nhai và Lão Đàm, đều dành thời gian ở ruộng thí nghiệm, trừ tối phải về ngủ, thì ban ngày đều ăn ngủ ở ruộng thí nghiệm.
Ngụy Vô Nhai từ ruộng đi lên, xoa đất dưới chân, nói: "Kim tiên sinh, lá và thân của hai ruộng lúa này đều đã vàng, sắp gặt được rồi chứ?”
“Sắp rồi.” Kim Phi gật đầu nói: “Sau khi gặt xong hai ruộng lúa này, thì ruộng ba và ruộng bảy cũng gặt được, ngày mai để bọn Thiết Chùy mang lưỡi liềm đến, chúng ta thu hoạch hai ruộng kia trước!”
“Không được, sao có thể để cho tiên sinh xuống bùn chứ?”
Ngụy Vô Nhai khoát tay: “Hôm qua ta đã phái người về nhà truyền tin, để con trai đến giúp đỡ, sáng mai bọn họ sẽ đến!”
“Ngụy tiên sinh, ruộng thí nghiệm là việc công, ông còn có thể gọi con trai đến giúp đỡ, sao ta không thể xuống chứ?”
Kim Phi xắn tay áo lên nói: “Đừng quên, ta cũng đã từng làm ruộng!”
Dù ở đời trước hay đời này, Kim Phi không còn xa lạ gì với chuyện đồng áng.
Dù đời trước lương tháng của y lên đến sáu số, mua bảy cái ô tô và mua bảy căn nhà, nhưng vẫn phải mở cốp xe để chở ngô cho cha mẹ.
Có lần trời mưa, xe y bị dính bùn, cha y còn mắng nó không bằng cái máy cày.
Với địa vị bây giờ của Kim Phi, có thể tùy ý gọi một nhóm người đến thu hoạch, nhưng mấy ngày gần đây, trong làng bắt đầu đến vụ thu, một ít ruộng trồng trước đó, đã bắt đầu được gặt.
Người trong làng không chỉ phải đi, mà còn phải làm việc trên thửa ruộng của mình, tất cả mọi người đều bận rộn, Kim Phi quyết định dẫn đội hộ vệ đến ruộng thí nghiệm để thu hoạch.
Nếu thật sự không giúp được, thì đến lúc đó gọi người cũng không muộn.
Ngụy Vô Nhai cũng không phải người kiểu cách, thấy Kim Phi không phải đang cố ý làm ra vẻ, lập tức gật đầu nói: “Vậy được, ngày mai chúng ta sẽ thu hoạch thửa này!”
Buổi tối về đến nhà, Kim Phi nói với Quan Hạ Nhi về việc mai phải xuống ruộng, nhờ Quan Hạ Nhi chuẩn bị giúp y hai bộ quần áo.
Quan Hạ Nhi nghe vậy cũng muốn đi theo: “Ta đi với đương gia được không?”
“Nàng không thể phơi nắng, đi theo làm gì chứ?”
Kim Phi khoát tay: “Nàng ở nhà chăm sóc bọn trẻ là được, nếu thật sự muốn giúp, thì chỉ cần làm cơm trưa mang qua là được, để bọn ta đỡ phải về nhà ăn cơm!”
Ruộng thí nghiệm cách làng khá xa, nếu có người đưa cơm, thì bọn họ có thể tiết kiệm thời gian đi lại và nghỉ ngơi.
“Vậy cũng được.” Quan Hạ Nhi gật đầu, đột nhiên nhìn về phía bốn đứa nhỏ đang ngồi ở bàn bên cạnh: “Vậy ngày mai dẫn chúng theo!”
Đại Khang vốn thiếu người lao động, nên Kim Phi quy định khi đến vụ mùa, tất cả trường học sẽ được nghỉ mười ngày, để giáo viên dạy học quay về thu hoạch, còn trẻ em có thể ở nhà phụ giúp việc cơm nước.
Vụ mùa bắt đầu từ hôm qua, hôm nay bốn đứa nhỏ đã được chơi cả ngày.
Bởi vì mục đích chính của kỳ nghỉ vụ mùa chính là thu hoạch, nên thầy giáo giao rất ít bài tập về nhà, nên bốn đứa nhỏ tưởng rằng kỳ nghỉ sẽ trôi qua vui vẻ, nhưng cuối cùng lại bị Quan Hạ Nhi phái đi giúp đỡ Kim Phi.
Chẳng qua từ khi bốn đứa nhỏ sau khi đến nhà Kim Phi, chúng hầu như không bao giờ làm công việc đồng áng, nên cũng không than phiền, mà còn háo hức muốn thử.
Sáng sớm hôm sau, khi Kim Phi dẫn đội hộ vệ và bốn đứa nhỏ chạy đến ruộng thí nghiệm, thì Ngụy Vô Nhai và Lão Đàm đã đến.
Trừ hai người bọn họ ra, còn có người nhà của bọn họ.
Đây là lần đầu tiên hai con trai và mấy người con dâu của Ngụy Vô Nhai thấy Kim Phi, nên tất cả đều không khỏi kích động, lao đến chào hỏi Kim Phi.
Đến khi sương sắp tan hết, mọi người mới cầm lưỡi liềm xuống ruộng.
Thiết Chùy chia đội hộ vệ thành hai nhóm, một nhóm tiếp tục nhiệm vụ, nhóm còn lại thì đi theo để thu hoạch.
Hai mảnh ruộng thí nghiệm có tổng cộng bốn năm mẫu đất, Kim phi có hơn chục cận vệ, cộng thêm người nhà của Ngụy Vô Nhai và Lão Đàm, mặt trời còn chưa lên cao, lúa ở ruộng thí nghiệm một đã được gặt xong.
Chẳng qua việc gặt chỉ là công đoạn đầu tiên, sau khi cắt xong phải buộc lại, rồi mang ra sân đập lúa, sau đó phải dùng trục lăn để nghiền thì mới tính là hoàn thành.
Vì thế Kim Phi bảo phụ nữ ở lại thu hoạch tiếp, còn mình dẫn phái nam và các cận vệ buộc lúa đã gặt thành từng bó, rồi mang ra sân đập lúa.
Trong lúc mọi người đang bận rộn làm việc, Kim Phi thấy một nhóm người đi từ trong làng đến.
Lấy ống nhòm từ trong tay cận vệ ra nhìn thử, hóa ra là Cửu công chúa dẫn theo người của viện Khu Mật đến.
“Vũ Dương, sao các nàng lại đến đây?”
Kim Phi buông đòn gánh xuống hỏi.
“Nông nghiệp là nền tảng của đất nước, ta dẫn bọn họ đến xem, đây không phải câu nói suông, kẻo có người giữ chức cao lâu, quên mất ruộng đất là như nào!”
Cửu công chúa nhìn đằng sau, sau đó cầm lưỡi liềm ở dưới đất lên, rồi đi thẳng về phái ruộng lúa.
Hoàng đế tự mình xuống ruộng, các quan viên cũng không dám đứng không, rối rít cầm công cụ lên, đi xuống ruộng thí nghiệm.
Chương 1788: Lo lắng hơn
Nhìn các quan viên mặc trường bào xuống ruộng, Kim Phi không khỏi lắc đầu cười khổ.
Nhưng y cũng không ngăn cản.
Bất kể Cửu công chúa đưa ra quyết định này chỉ là nhất thời, hay chỉ muốn làm dáng ra vẻ, thì để cho các quan viên tiếp xúc với hơi đất cũng tốt.
Thật ra Kim Phi biết, làm như vậy chưa chắc sẽ có tác dụng, đại bộ phận quan viên sau khi quay về sẽ quên mất chuyện này, thậm chí còn âm thầm cảm thấy Kim Phi và Cửu công chúa theo hình thức chủ nghĩa.
Trong lịch sử hình thức chủ nghĩa như vậy cũng không ít, rất nhiều Hoàng đế khai quốc đã ăn khổ, biết người dân khó khăn, sau khi xây dựng vương triều, dẫn bá quan văn võ xuống ruộng làm lụng, nhớ đắng nhớ ngọt.
Nhưng vương triều nên diệt vong vẫn sẽ diệt vong.
Tuy nhiên cái này cũng không có nghĩa là không có chút tác dụng nào cả, ít nhất khi lao động, Hoàng đế và nhân dân ít nhiều sẽ nghĩ đến người dân.
Đời trước mỗi khi thấy quan viên tham nhũng, Kim Phi đã nghĩ, những người này, những người này nhất định phải làm, phải để cho bọn họ xuống ruộng làm việc, để bọn họ biết khó khăn của người dân.
Đáng tiếc đời trước y chỉ là chàng trai thích ở nhà, chỉ có thể suy nghĩ, bây giờ cũng coi như Cửu công chúa trong lúc vô tình đã hoàn thành trò đùa nho nhỏ của y.
Mặc dù phần lớn các quan viên đều là người cao tuổi, nhưng suy cho cùng Cửu công chúa và Kim Phi đều đang ở đây, nên không ai dám giở trò gian lận, ai ai cũng ra sức thu hoạch.
Người đông sức mạnh, tổng cộng chỉ còn lại mấy mẫu đất, đột nhiên thêm mấy chục người, chưa đầy một giờ, toàn bộ lúa đã được đưa đến sân đập lúa gần đó.
Thiết Chùy dẫn các cận vệ đeo trục lăn cho trâu, rồi bắt đầu xay thóc.
Cuối cùng các đại thần cũng hoàn thành nhiệm vụ, quan võ còn tốt, phần lớn là xuất thân từ nông thôn, làm việc như vậy cũng là bình thường, thậm chí một ít quan võ còn cảm thấy chưa thỏa mãn.
Nhưng quan văn thì không ổn, học giả thời này, đều là gia đình có điều kiện, từ nhỏ đã phải làm việc, cộng thêm lớn tuổi, lúc này, người thì xoa eo, người thì xoa chân.
Kim Phi nhận lấy lưỡi liềm trong tay Cửu công chúa, rồi đưa túi nước của y đến.
Y còn tưởng Cửu công chúa chẳng qua chỉ đang làm dáng, nhưng sau khi xuống ruộng, Kim Phi mới phát hiện, Cửu công chúa không nói đùa, không hề lười biếng, quần áo cũng ướt đẫm mồ hôi.
Cửu công chúa nhận lấy túi nước sau đó uống vài hớp, rồi mới để cho Châu Nhi lau mồ hôi cho cô ấy, rồi sửa sang lại quần áo, sau đó đứng lên trên sườn ruộng.
Các quan viên văn võ thấy vậy, lập tức tập trung ở dưới đồng ruộng.
“Trẫm biết, chắc chắn trong lòng các ngươi cảm thấy trẫm vô cớ gây sự, cố ý dẫn các ngươi ra ruộng để làm dáng!”
Cửu công chúa cao giọng nói: “Nhưng trước kia phu quân từng nói, một miếng khi đói bằng một gói khi no, hãy nghĩ khó khăn thế nào mới có được, nửa sợi nửa sợi, phải luôn nghĩ đến sự khó khăn của vật chất.
Ngày tốt quá nhiều, nhiều người đã quên cuộc sống khó khăn trước kia.
Trẫm không quan tâm các ngươi nghĩ gì, nhưng trẫm nói cho các ngươi biết, sau này cho dù chỉ là làm dáng, hàng năm đến mùa thu hoạch, các ngươi đều phải xuống ruộng để thể hiện!”
Các quan viên nghe thấy Cửu công chúa nói vậy, sắc mặt tất cả mọi người đều trở nên nghiêm túc.
Kim Phi cũng hơi bất ngờ nhìn Cửu công chúa.
Dựa theo cách nói của Cửu công chúa, từ nay về sau mỗi vụ thu hoạch tất cả các quan viên đều phải xuống ruộng một lần.
Song đây cũng không phải chuyện xấu, nên Kim Phi không nói gì, mà chỉ mừng cho Ngụy Vô Nhai.
Từ giờ trở đi, sẽ có người phụ giúp ông ấy việc đồng áng, hơn nữa còn là quan viên ngũ phẩm trở lên đến thu gặt giúp ông ấy.
Từ xưa đến nay, e rằng rất ít nông dân làm được việc này.
Sau khi nói xong, Cửu công chúa ra hiệu cho quan viên giải tán, rồi đi đến bên cạnh Kim Phi.
“Phu quân, hôm nay đến không nói trước với chàng, chàng đừng giận!” Cửu công chúa giải thích.
Thật ra hôm nay đến giúp, hoàn toàn do suy nghĩ nông nổi.
Hôm nay Quan Hạ Nhi nói muốn nấu cơm cho đám người Kim Phi, nên đưa con qua bên Cửu công chúa, giao cho bà vú trông.
Lúc ấy trời còn âm u, Quan Hạ Nhi đứng ở cửa cảm khái nói, nhỡ tí trời mưa, Kim Phi không kịp thu hoạch, nếu cô ấy có thể giúp một tay thì tốt biết mấy.
Cửu công chúa nghĩ đến Kim Phi vừa là quốc sư, vừa là phu quân của mình, bây giờ đang xuống ruộng làm việc, hẳn là nên để cho văn võ bá quan nhìn thấy.
Sau đó lập tức cho người đi thông báo cho Thiết Thế Hâm, dẫn các quan viên đến ruộng thử nghiệm.
Sau khi đi được nửa đường, lại đưa ra quyết định để cho các quan viên tự mình xuống ruộng thử nghiệm, hơn nữa phải tạo thành thông lệ.
“Có gì mà tức giận chứ?” Kim Phi vuốt tóc Cửu công chúa: “Nàng dẫn đầu làm gương, đây là chuyện tốt!”
“Phu quân không tức giận là tốt rồi.” Cửu công chúa nói: “Được rồi, vậy ta dẫn bọn họ về trước!”
“Hạ Nhi mang cơm đến, không ở lại ăn chung sao?”
“Quên đi, tỷ tỷ không biết chúng ta đến, nên không chuẩn bị cơm.”
Cửu công chúa lắc đầu: “Huống chi còn có rất nhiều việc phải làm.”
Nói xong, Cửu công chúa lập tức dẫn theo quan viên văn võ rời đi.
Sau khi bọn họ đi không lâu, Quan Hạ Nhi dẫn mấy nữ nhân viên hộ tống kéo một chiếc xe ngựa đến.
“Đương gia, vừa rồi ở trên đường ta gặp được Vũ Dương và các vị đại nhân, bọn họ vừa từ đây trở về sao?” Quan Hạ Nhi kéo Kim Phi sang một bên hỏi.
“Đúng vậy.” Kim Phi gật đầu: “Vũ Dương dẫn các vị đại nhân đến giúp đỡ!”
“Khó trách ta nhìn thấy trên quần áo của các vị đại nhân toàn là bùn, hóa ra là bị Vũ Dương kéo xuống ruộng làm việc!”
Quan Hạ Nhi nhìn xung quanh, khẽ nói: “Vũ Dương để cho các vị đại nhân xuống ruộng làm việc nặng, có phải hơi không thích hợp không?”
“Có gì mà không thích hợp chứ?” Kim Phi không thèm để ý nói: “Tất cả đều có hai tay hai chân, người dân có thể xuống ruộng làm việc, sao bọn họ không thể chứ? Chỉ có để bọn họ tới trải nghiệm cuộc sống, thì bọn họ mới hiểu người dân vất vả như thế nào, sau này khi hoạch định chính sách, cũng có thể lo lắng cho người dân hơn!”
“Nói như vậy cũng đúng.” Quan Hạ Nhi khẽ gật đầu: “Được rồi, không nói những thứ này nữa, mau đến ăn cơm đi!”
“Ăn cơm ăn cơm!”
Kim Phi mời Ngụy Vô Nhai, Lão Đàm, và các cận vệ đến cùng nhau ăn cơm.
Ở ngoài ruộng, mọi người cũng không xem trọng, bưng bát, múc canh, cầm bánh bao, ngồi trên sườn ruộng để ăn.
Kim Phi cũng như vậy, tay trái bưng bát canh, tay phải dùng đũa gắp bánh bao, cắn một miếng bánh bao, uống hai ngụm canh.
Con trai út của Ngụy Vô Nhai cắn miếng bánh bao lớn, nhìn Kim Phi.
“Con không ăn nhiều cơm vào, nhìn Kim tiên sinh làm gì?” Ngụy Vô Nhai trợn mắt tức giận nhìn con trai.
“Trước kia con luôn nghĩ xem Kim tiên sinh là người như thế nào, khi thực sự gặp được Kim tiên sinh, con phát hiện y không giống như con suy nghĩ!” Con trai út nói.
“Trước kia ngươi cảm thấy ta là người như nào?” Kim Phi tò mò.
“Ta cảm thấy tiên sinh phải giống như trong chuyện kể vậy, trên người khoác áo giáp, tay cầm kiếm, chân mang ủng, mặt lạnh như sương, cực kỳ lạnh lùng!”
Con trai út vừa nói, vừa khua tay múa chân ngẩng đầu ưỡn ngực, đầu ngẩng một góc bốn lăm độ, ngước mặt lên trời.
“Ha ha ha.” Kim Phi cười: “Bây giờ ngươi thấy ta cũng giống như mọi người, làm việc còn không nhanh bằng mọi người, có phải thất vọng rồi không?”
Chương 1789: Đi cửa sau
Người bình thường khi nghe Kim Phi hỏi câu này, dù trong lòng đang nghĩ gì đi nữa cũng sẽ ra sức nịnh nọt và làm cho Kim Phi vui vẻ.
Nhưng con trai của Ngụy Vô Nhai lại là một chàng trai ngay thẳng, gật đầu một cái đầy nghiêm túc.
“Cái thằng ngớ ngẩn, con có thấy ai mặc áo giáp cắt lúa bao giờ chưa?”
Ngụy Vô Nhai tức giận đạp con trai mình một cái: “Không biết cách ăn nói thì ít nói lại đi, lo mà ăn cơm của con không được hả?”
Kim Phi thấy Ngụy Vô Nhai đạp một cái vẫn chưa hài lòng, còn muốn đá thêm vài cái nữa, Kim Phi vội vàng đứng dậy cản Ngụy Vô Nhai lại: “Được rồi được rồi, ta cảm thấy tiểu huynh đệ này khá thú vị, đúng là một người thành thật mà!”
“Người thành thật gì chứ, nó chỉ là một đứa thẳng tính, nói chuyện không biết nghĩ thôi!” Ngụy Vô Nhai bất lực nói: “Kim tiên sinh đừng giận!”
“Không, không có.” Kim Phi xua tay nói: “Ta thấy tính cách này của tiểu huynh đệ cực kỳ tốt!”
Kim Phi thật sự không tức giận.
Ở vị trí này của y, muốn nghe những câu như này thật sự rất khó.
Lời nói của con trai Ngụy Vô Nhai khiến y nhớ lại câu chuyện cười ở kiếp trước từng nghe, rằng dân chúng nhàn rỗi đoán mò cuộc sống của hoàng đế.
“Hoàng đế cày đất bằng cuốc vàng, ăn cơm bằng chén vàng, có thể ăn bánh bao trắng bất cứ lúc nào.”
Trong nhận thức của người dân, đây chính là cuộc sống của hoàng đế.
Kỳ thực, bọn họ làm sao có thể tưởng tượng được sự xa hoa của hoàng đế thời phong kiến?
Không những bọn họ không ngờ tới, mà cả Kim Phi cũng không ngờ tới.
Mặc dù kiếp trước y đọc rất nhiều sách và tiền lương cũng rất cao, nhưng thực sự mà nói, y cùng lắm chỉ là một người ở tầm trung, vẫn thuộc giai cấp bị bóc lột.
Ông chủ sẵn sàng trả cho y mức lương hàng năm một triệu, đó là bởi vì y có thể tạo ra giá trị hàng triệu cho ông chủ.
Ở kiếp này, y đã đạt đến đỉnh cao quyền lực, nhưng Kim Phi yêu cầu về vật chất không cao lắm nên cuộc sống của y không có nhiều thay đổi với kiếp trước.
Thực tế là sau khi y trở nên giàu có ở kiếp trước, y đã tham gia nhiều buổi tiệc rượu chung với ông chủ của mình, cũng đã từng ăn một bữa tiệc cao cấp giá tám con số một bàn, nhưng có lẽ y sinh ra đã nghèo, Kim Phi cảm thấy kiểu tiệc này nhìn qua rất tinh tế, nhưng mùi vị cũng tầm tầm chứ không ngon bằng mấy buổi tiệc lớn ở quê hương, ăn một bàn đồ ăn lớn cho đã ghiền.
Vì vậy những bữa cơm mà Kim Phi hiện đang ăn, đều do Quan Hạ Nhi hoặc Nhuận Nương tự nấu tại nhà.
Tất nhiên, còn có những thú vui khác ngoài việc ăn uống.
Ví dụ như ở thời phong kiến, rất nhiều nhà quyền quý khi cảm thấy lạnh, họ sẽ tìm một vài nha hoàn xinh đẹp rồi nhét tay với chân vào ngực họ để sưởi ấm, khi có tâm trạng, họ cho nha hoàn làm cái gì, nha hoàn làm cái đó.
Thậm chí các nhà quyền quý có hơi biến thái sẽ dùng nha hoàn làm ổng nhổ, từ đó thỏa mãn sở thích biến thái của mình.
Nhưng kiếp trước Kim Phi đã nhận được nền giáo dục hiện đại, do đó không thể làm ra mấy chuyện không được coi là con người này.
Kim Phi biết, y thực ra chỉ là một thằng nhà quê, như chuyện xưa hay kể là một kẻ có phúc mà không biết hưởng, nhưng là một người đang sống, cứ nghe theo ý muốn lúc ban đầu là được, không cần phải theo đuổi sự xa hoa rồi đi ngược lại với ý muốn lúc đầu của bản thân.
Cũng chính vì điều này mà Kim Phi đã nhận được sự ủng hộ và yêu mến từ người dân.
Ngụy Vô Nhai cũng đã biết Kim Phi từ rất lâu, nhìn vẻ mặt của Kim Phi, ông ấy cũng đã nhận ra y không hề tức giận, ông ấy thở phào nhẹ nhõm: “Nhìn thấy thằng ranh này, ta có chuyện muốn nhờ Kim tiên sinh.”
“Ngụy tiên sinh, mời nói!” Kim Phi đặt chén cơm xuống.
Ngụy Vô Nhai là người có y đức nhất trong số tất cả các thầy thuốc mà Kim Phi từng biết, có một ngôi làng bị nhiễm bệnh sốt rét, tất cả thầy thuốc muốn tránh còn không kịp, quan phủ địa phương cũng bỏ ra ngôi làng ấy, chỉ có mỗi Ngụy Vô Nhai bất chấp rủi ro bị nhiễm bệnh mà ở lại ngôi làng ấy chữa trị cho bệnh nhân.
Sau khi đến làng Tây Hà ông ấy cũng làm hết sức mình. Hiện tại ông ấy chỉ tập trung toàn bộ sức lực vào ruộng thí nghiệm, vì ông ấy nhận ra rằng, nếu chỉ dựa vào chính mình đi chữa bệnh, thì dù có kiệt sức đến chết cũng chỉ có thể gặp được vài chục bệnh nhân một ngày.
Mà việc chăm chút cho các loài cây trồng có năng suất cao có thể giúp nhiều người dân sống sót hơn.
Dẫu vậy, nếu Chu Cẩm gặp phải khó khăn gì đó đều có thể đến tìm Ngụy Vô Nhai xin giúp đỡ, dù có là sáng hay tối Ngụy Vô Nhai cung chưa bao giờ từ chối.
Cho dù là làm vì bản thân hay là cống hiến cho Kim Xuyên, Kim Phi đều bằng lòng dùng hết sức hỗ trợ Ngụy Vô Nhai.
“Tiên sinh thấy đấy, thằng nhóc này là một người thẳng tính, không thể làm thầy thuốc được, ruộng thí nghiệm nơi này có rất nhiều số liệu cần phải ghi chép, tay chân nó lại quá vụng về, ta sợ nó nhớ nhầm. May là nó vẫn còn có chút sức lực, con người cũng thành thật.... Ta muốn nhờ tiên sinh sắp xếp cho nó một công việc ở xưởng thép...”
Ngụy Vô Nhai nói xong lại vội vàng nhấn mạnh: “Ta không yêu cầu tiên sinh tìm cho nó một chức quan gì đó, tiên sinh chỉ cần cho nó làm một công nhân đập thép bình thường là được!”
Kim Phi nghe thấy thế thì ngẩn người một chút.
Từ trước đến nay Ngụy Vô Nhai chưa từng đến gặp y vì bất cứ chuyện gì, lần này chủ động nói ra, Kim Phi còn cho rằng đó là chuyện rất khó khăn, ngờ đâu ông ấy chỉ đang nhờ y sắp xếp cho con trai ông ấy một công việc của những người công nhân bình thường.
Đối với Kim Phi, đây chỉ là vấn đề lời nói.
Thậm chí còn không cần Kim Phi tự nói ra, chỉ cần sắp xếp một cận vệ đến hỏi thăm Mãn Thương là được.
Nghĩ đến đây, Kim Phi chợt tỉnh táo lại.
Thực ra xưởng thép đang tuyển công nhân, Ngụy Vô Nhai không cần chào hỏi y, ông ấy có thể cho con trai mình đăng ký là được.
Con trai út của Ngụy Vô Nhai nhìn cũng chỉ mới ngoài hai mươi, cho dù không nói mình là con trai của Ngụy Vô Nhai, trong hoàn cảnh bình thường, xác suất được nhận là rất cao.
Cho dù không được nhận, Ngụy Vô Nhai cũng có thể đến hỏi thăm Mãn Thương là được.
Không muốn đến gặp Mãn Thương, ông ấy có thể cho con trai mình làm việc trong ruộng thí nghiệm, dù sao lương ở ruộng thí nghiệm này không hề thấp hơn xưởng thép.
Nhưng đối phương không cho con trai mình ở lại ruộng thí nghiệm, cũng không đến gặp Mãn Thương, mà là đi đến gặp trực tiếp y, chỉ có một lời giải thích... Ngụy Vô Nhai không muốn con trai mình làm ruộng, mà là muốn nhờ y sắp xếp cho con trai mình vào một bộ phận tốt hơn, hoặc có thể làm một lãnh đạo nhỏ.
Suy nghĩ xong, Kim Phi ngoắc tay gọi Thiết Chùy đến: “Chiều nay sau khi xong việc, ngươi sắp xếp người dẫn tiểu huynh đệ này đến gặp Mãn Thương, hỏi anh ta xem đoàn kiểm tra bên xưởng thép có thiếu người hay không?”
“Rõ!” Thiệt Chùy gật đầu đồng ý.
“Tiên sinh, chuyện này có phù hợp không?” Ngụy Vô Nhai hỏi.
Mặc dù đoàn kiểm tra không phải là chức quan gì nhưng lại có quyền lợi rất lớn, dựa trên nguyên tắc có thể giám sát toàn bộ mọi chuyện trong phân xưởng, nói chung, các thành viên trong đoàn kiểm tra đều phải trải qua nhiều lần sàng lọc để chọn ra những người trung thành tuyệt đối.
Căn cứ theo thái độ và chính sách trả lương cao chống tham nhũng, mức lương của đoàn kiểm tra cũng cao hơn rất nhiều so với các vị trí thông thường.
Xưởng thép có quy mô rất lớn, được xem là ngành công nghiệp cốt lõi của Xuyên Thục, yêu cầu đầu vào của các công nhân cũng rất cao chứ đừng nói đến đoàn kiểm tra.
Mặc dù Kim Phi chỉ mới nói là để Thiết Chùy sắp xếp người hỏi xem bên đoàn kiểm tra có thiếu người hay không, nhưng chỉ cần Mãn Thương không ngu ngốc thì chắc chắn sẽ biết chuyện gì đang xảy ra, sẽ không bắt bẻ làm mất mặt Kim Phi.
Nói cách khác, việc con trai ông ấy vào được đoàn kiểm tra của xưởng thép là chuyện chắc như đinh đóng cột.
“Lệnh lang ngay thẳng thành thật, biết viết biết tính toán, là người thích hợp nhất cho đoàn kiểm tra, có gì mà không phù hợp chứ?” Kim Phi nói: “Nếu không, chúng ta cứ nói những chuyện xấu trước xem, nếu cậu ta không làm tốt chức trách trong đoàn kiểm tra, hoặc nhận tham ô hối lộ, đến lúc đó đừng trách ta không nhớ tình xưa nghĩa cũ!”
Chương 1790: Phù hợp
Kim tiên sinh yên tâm, nếu thằng nhóc này dám phạm tội gì thì ngài cứ tùy ý xử lý. Ngụy Vô Nhai ta sẽ không nói một lời!"
Ngụy Vô Nhai trịnh trọng hứa.
Thương thay tấm lòng của bậc cha mẹ trong thiên hạ, Ngụy Vô Nhai đã lên kế hoạch cho tương lai của hai cậu con trai từ lâu.
Ông ấy sở hữu hai y quán ở quận Quảng Nguyên. Theo kế hoạch của Ngụy Vô Nhai, mỗi người con trai sẽ thừa kế một y quán, tránh mọi tranh chấp về quyền thừa kế giữa hai huynh đệ.
Với danh tiếng mà ông ấy đã tạo dựng bao năm qua, chỉ cần y thuật của hai đứa con trai không quá tệ thì cả đời họ cũng không phải lo lắng gì.
Người con trai cả vẫn ổn, anh ta chăm chỉ nghiên cứu y học, mặc dù kỹ năng y tế của anh ta kém xa Ngụy Vô Nhai, nhưng cũng tốt hơn nhiều so với hầu hết các lang băm. Anh ta cũng khá linh hoạt trong lời nói và hành động, đủ sức chống đỡ công việc kinh doanh của y quán.
Thật không may, cậu con trai út từ khi còn nhỏ đã không bao giờ quan tâm đến y học. Cậu ta thích nghề mộc hơn. Ngụy Vô Nhai càng ép cậu ta theo hướng y học thì người con thứ càng phản kháng. Cuối cùng, cậu ta bỏ nhà đi và lăn lộn với một nhóm người lười biếng ở thị trấn.
Một lần, cậu ta vướng vào một cuộc tranh chấp trong một thanh lâu và suýt bị giết trong một cuộc ẩu đả, khiến vợ chồng Ngụy Vô Nha vô cùng sợ hãi.
Dưới sự thuyết phục của vợ, Ngụy Vô Nhai ngừng gây áp lực cho con trai út và thay vào đó trả tiền để cậu ta mở một xưởng mộc.
Thật không may, dù đam mê nghề mộc nhưng người con út lại không có thiên phú ở mảng này là bao. Đồ nội thất cậu ta làm không phải bên trái cao bên phải thấp thì là lảo đảo lắc lư. Chiếc xe ngựa do cậu ta chế tạo đã vỡ nát trước khi kịp rời khỏi sân.
Chưa đầy ba tháng, xưởng mộc phá sản.
Đúng lúc đó triều đình bắt đầu chế độ quân dịch, Ngụy Vô Nhai là một y sĩ nổi tiếng ở Quảng Nguyên, đã đi khắp nơi trong những năm gần đây, giúp gia đình ông ấy không phải gửi bất kỳ ai vào quân đội.
Tuy nhiên, năm đó có người lạ đến Quảng Nguyên tuyển mộ. Không rõ vì lý do gì, họ không hài lòng với Ngụy Vô Nhai và nhất quyết yêu cầu gia đình ông ấy phải đưa một thành viên nam đi lính.
Vì vậy, con trai út tình nguyện gia nhập quân đội.
Ban đầu, cậu ta nghĩ mình có thể lập công và trở thành một vị tướng lỗi lạc khi vào quân đội. Nhưng khi gia nhập, cậu ta nhận ra quân đội chứa đầy những người lính đặc quyền chuyên bắt nạt thường dân và rất giỏi chạy trốn khi gặp nguy hiểm thực sự.
Một đội quân như vậy chẳng qua chỉ là bia đỡ đạn trên chiến trường.
May mắn thay, không lâu sau khi người con út gia nhập đội quân này, Tứ hoàng tử đã soán ngôi, và ngay sau đó, Khánh Hâm Nghiêu đã cam kết trung thành với Kim Phi và Cửu công chúa.
Sau khi Cửu công chúa lên ngôi, cô ấy đã ra lệnh tổ chức lại các vấn đề quân sự, và đội con trai út cũng nằm trong số đó.
Đội trưởng của cậu ta phản đối việc tổ chức lại, dẫn dắt đội của cậu ta phản đối việc chỉnh đốn quân ngũ. Kết quả là viên đội trưởng bị xử tử làm gương, những người lính quèn còn lại cũng bị đánh đập và đuổi khỏi trại.
Khi trở về nhà, Ngụy Vô Nhai không còn sống ở trong thành nữa. Không có ai giám sát, người con út cưới hai người vợ và sống những ngày nhàn rỗi trong quán trà và đi lang thang suốt ngày.
Sau đó, trong một quán trà, cậu ta nghe các học giả kể lại câu chuyện của Kim Phi.
Trong thời gian đó, người con trai út bị ám ảnh bởi những câu chuyện này và gần như chết dí trong quán trà.
Khi biết rằng cha ruột của mình làm việc dưới quyền Kim Phi, người con trai út khi trưởng thành đã lần đầu tiên nhượng bộ Ngụy Vô Nhai. Khi Ngụy Vô Nhai trở về nhà, người con trai út đã cầu xin ông ấy đưa mình đi gặp Kim Phi.
Trên thực tế, ông ấy cũng rất vui mừng về sự thay đổi này của con trai út, ban đầu muốn nhờ Kim Phi sắp xếp con trai mình vào tiêu cục Trấn Viễn. Tuy nhiên, con trai của ông ấy đã bị đội hộ tống Trấn Viễn trục xuất trong quá trình tái tổ chức quân sự, để lại vết nhơ trong hồ sơ, khiến cậu ta không đủ điều kiện làm việc tại tiêu cục Trấn Viễn. Ngụy Vô Nhai cũng không muốn đẩy Kim Phi vào thế khó.
Sau nhiều cân nhắc, Ngụy Vô Nhai cảm thấy xưởng thép là nơi thích hợp nhất cho con trai mình.
Nhưng ông ấy có phần miễn cưỡng khi để con trai mình trở thành một công nhân bình thường vung búa trong xưởng thép. Đó là lý do tại sao ông ấy đến nhờ Kim Phi giúp đỡ.
Đối với sự sắp xếp của Kim Phi, Ngụy Vô Nhai cũng rất hài lòng.
Sau khi tự mình đưa ra lời đảm bảo, thậm chí còn đá con trai mình và ra hiệu bằng mắt.
Cậu con trai út vỗ ngực nói: "Kim tiên sinh, ngài đừng lo lắng, ông già nhà ta đã để lại cho ta một y quán rồi, cho dù ta không làm gì thì tiền cũng xài không hết, cho nên ta tuyệt đối sẽ không thu tiền người khác đâu!"
Nghe xong lời này, Kim Phi không khỏi bật cười.
Nếu là người khác, chắc chắn họ sẽ hứa sẽ yêu công việc của mình và trung thành với Kim Phi. Y không ngờ con trai của Ngụy Vô Nhai lại đưa ra câu trả lời như vậy.
Tuy nhiên, điều này cũng một lần nữa chứng minh rằng đối phương có tính cách ngay thẳng.
Trên thực tế, khi Kim Phi mời con trai út của Ngụy Vô Nhai tham gia đoàn kiểm tra, đó không phải chỉ là để giữ thể diện cho Ngụy Vô Nhai. Mà cũng là vì y đã xem qua cuộc điều tra của cục Tình báo về hoàn cảnh gia đình của Ngụy Vô Nhai.
Là thầy thuốc giỏi nhất của Quảng Nguyên, gia đình Ngụy Vô Nhai luôn khá giả. Ông ấy cũng mở y quán cho hai đứa con trai của mình.
Người con trai cả tự mình quản lý một y quán, trong khi y quán của người con trai út thì thuê giúp việc quản lý.
Dù công việc kinh doanh không được thuận lợi như người con cả nhưng vẫn kiếm đủ tiền để người con út thoải mái chi tiêu.
Sở dĩ nhiều quan chức tham nhũng sa vào tham nhũng là vì họ từng nghèo, khả năng chống chịu cám dỗ kém.
Ví dụ, một số người chưa trải sự đời có thể không thể cưỡng lại sức hấp dẫn của một cô gái xinh đẹp. Nhưng cậu con trai út của Ngụy Vô Nhai đã lang thang trên đường phố từ khi còn là thiếu niên, cậu ta đã chán ngấy những nơi như thanh lâu từ lâu. Đừng nói là mấy cô nương xinh đẹp, dù có là hoa khôi thì cậu ta cũng đã thấy nhiều, nên khả năng chống lại sự cám dỗ của cậu ta rất mạnh mẽ.
Sau khi bị tiêu cục Trấn Viễn đuổi về, người con trai út đã kết hôn và không còn đến thanh lâu như thường lệ nữa.
Đi nhiều lần rồi nên cũng chẳng còn hiếm lạ gì nữa.
Việc mua chuộc một người như cậu ta thực ra khá khó khăn vì những quan chức cấp dưới nhận hối lộ thường bị tiền hoặc phụ nữ cám dỗ, nhưng cả hai đều là sở trường của con trai Ngụy Vô Nhai.
Hơn nữa, một trong những nhiệm vụ của đoàn kiểm tra là xác minh nhiều tài khoản khác nhau, con trai út của Ngụy Vô Nhai đã được học hành, không chỉ biết đọc mà còn biết làm kế toán.
Có thể viết và tính toán, có tính cách ngay thẳng, không thiếu tiền trong tay, và không dễ bị tha hóa. Sẽ thật lãng phí nếu không tuyển một người như cậu ta vào đoàn kiểm tra.
Sau khi giải quyết xong chuyện của con trai út, Ngụy Vô Nhai mới yên tâm. Ông ấy ăn trưa với Kim Phi bên mương ruộng, sau đó hai người cùng nhau ra sân đập lúa.
Sân đập lúa đòi hỏi một diện tích bằng phẳng rộng rãi, thường được chia cho nhiều gia đình, nhưng trên cánh đồng thực nghiệm này, Ngụy Vô Nhai đã đặc biệt bố trí một sân tuốt lúa rộng lớn, thậm chí còn mang theo mấy con trâu nước và cối xay đá đến để xay lúa.
Trong khi đám người Kim Phi đang ăn, những người hộ tống chịu trách nhiệm xay gạo cũng không nhàn rỗi. Họ thay phiên nhau làm việc và họ đã xay được gần hết.
Dùng bồ cào gỗ lật rơm, bên dưới là một lớp hạt gạo vàng óng.
Kim Phi ngồi xổm xuống, cầm lấy một nắm, xem xét trong tay.
Ngày nay, hai thửa ruộng lúa này được chăm sóc tỉ mỉ bằng cách cày sâu và bón phân, bởi vì đầy đủ dinh dưỡng nên trưởng thành tương đối sớm.
Những hạt gạo trong tay đầy đặn và cân đối, kích thước đều nhau, khiến người ta yêu thích.
Ngụy Vô Nhai không nhìn hạt gạo. Thay vào đó, ông ấy nhặt một bó rơm lên và xác nhận rằng gần như toàn bộ hạt trên rơm đã được nghiền xuống. Rồi Ngụy Vô Nhai nói: "Tiên sinh, ta nghĩ là đã xong rồi. Xay thêm nữa có thể làm nát hạt. Chúng ta bắt đầu thu hoạch nhé?"
Bắt đầu thu hoạch có nghĩa là bó rơm lại và mang đi để gom những hạt thóc bên dưới.
"Được!"
Kim Phi gật đầu, ra hiệu cho nhân viên hộ tống xuất phát.
Những nhân viên hộ tống nhặt những chiếc bồ cào gỗ, đầu tiên nhấc rơm lên, sau đó lắc để đánh bật những hạt thóc ẩn trong rơm. Sau đó, họ gom rơm thành từng bó để mang đi.
Với hơn mười nhân viên hộ tống cùng nhau làm việc, họ đã dọn sạch rơm trong thời gian ngắn.
"Cái này hay, cái này hay!"
Những người dân ở xa ngoài sân khấu lập tức vỗ tay khen ngợi.
Họ vẫn đang tiếc nuối vì không nghe rõ quá trình ủ phân đây, nếu đã dán trên bảng thông báo thì muốn xem lúc nào cũng được.
"Ủ phân với bón phân đúng là có thể thu hoạch được nhiều hơn. Mọi người nên để tâm đến chuyện này!"
Người đưa thư giơ loa lên nói: "Ngày mai với ngày mốt ta vẫn sẽ đọc bản phụ này. Mọi người về rồi thì có thể nói với mấy người đồng hương trong làng một chút, hôm nay không tới thì ngày mai hoặc ngày mốt nên tới nghe một chút, hoặc là chép lại cách ủ phân trên bảng thông báo!”
“Vân huynh đệ, yên tâm đi, về rồi chúng ta sẽ nói cho người trong nhà!”
“Có vẻ như Kim tiên sinh rất quan tâm đến việc ủ phân đấy, còn muốn đọc tới ba ngày kìa!"
"Vậy chúng ta thật sự phải nghiên cứu cách ủ phân này cho tốt mới được!"
Trước đó khi thành Vị Châu bị phá hủy, bản phụ cũng chỉ đọc trong một ngày, bây giờ bản phụ ủ phân lại được đọc liên tục trong ba ngày!
Người dân dưới sân khấu đều chú ý tới, làm họ nghe báo xong cũng không rời đi mà đứng chờ trước bảng thông báo.
Người đưa thư cũng không nhàn rỗi, đọc báo xong là lập tức cầm bản phụ đi tìm trưởng trấn.
Trưởng trấn cũng là được mọi người bỏ phiếu chọn ra, là một người lớn đức cao vọng trọng ở địa phương. Vừa rồi ngồi hàng đầu dưới sân khấu, nghe người đưa thư nói lát nữa sẽ chép lại bản phụ dán lên bảng thông báo, là ông ấy đã cho đứa cháu gái đi về lấy giấy và bút mực.
Khi người đưa thư đến, thì đứa cháu gái cũng đã mang đồ đến.
"Vân huynh đệ, đưa bản phụ cho ta đi chép lại được chứ?" Trưởng trấn hỏi.
Người đưa thư này cũng là một học giả trong địa phương nhưng chỉ học có hai ba năm, hầu như có thể nhận biết hết những chữ thường dùng. Nhật báo Kim Xuyên đều được viết bằng tiếng địa phương, anh ta đọc báo thì không có vấn đề gì, nhưng viết chữ thì không được lắm còn vừa chậm vừa xấu.
Thật ra anh ta đến cũng là để tìm trưởng trấn chép lại giúp, bây giờ trưởng trấn đã chủ động, người đưa thư nhanh chóng đưa bản phụ ra: “Đây, ta còn cầu mà không được! Cầu mà không được! Cảm ơn Nhị gia!"
"Cảm ơn cái gì, đều là công việc thôi!"
Lão trưởng trấn tranh thủ lúc cháu gái mài mực đã cầm bản phụ lên đọc lại lần nữa, đọc xong ông ấy xúc động nói: "Gặp được một quốc sư như Kim tiên sinh đúng là may mắn cho người dân chúng ta. Từ xưa đến nay cũng chưa hề có vị quốc sư nào nghĩ cho người dân như vậy!”
"Đúng vậy,” Người đưa thư phụ họa một câu, sau đó lấy một lá thứ ở trong túi ra nói: "À Nhị gia, đây là công văn được gửi chung với tờ báo, ta đưa lại cho ngài!"
Lão trưởng trấn nhanh chóng cầm lấy lá thư, đầu tiên nhìn vào dấu bưu kiện và chỗ giáp lai trên lá thư, xác nhận chưa có ai mở ra rồi cẩn thận mở lá thư ra.
Bên trong phong bì một tờ thông báo in ấn, thông báo một lần nữa nhấn mạnh tầm quan trọng của việc ủ phân và sự coi trọng của Kim tiên sinh với việc ủ phân, yêu cầu các quan chức cấp cao ở các nơi không chỉ công bố cách ủ phân trên bảng thông báo mà còn cử người đến khu liên quan, thông báo đến mỗi một làng và không để sót một ai.
Bản phụ nhắm vào người dân, ngôn từ tương đối ôn hòa, tập trung động viên, hướng dẫn, còn thông báo là nhằm đến quan viên thuộc về công văn nội bộ nên ngôn từ sẽ nghiêm khắc hơn.
Lão trưởng trấn để là thư xuống, nói với cháu gái vừa mới mài mực: “Gọi cha cháu đến đây!”
Cháu gái dạ một tiếng rồi chạy đi.
Lão trưởng trấn vừa chép lại bản phụ xong là con trai ông ấy đã chạy chậm tới: "Cha, cha tìm con có gì sao?"
Trước tiên, Lão trưởng trấn đưa tờ báo đã chép lại chữ to cho người đưa thư và cho người đưa thư đi dán lên bảng thông báo. Sau đó ông ấy cầm công văn lên đưa cho con trai mình: “Nhìn cái này đi!”
Con trai ông ấy nhanh chóng cầm lấy công văn, đọc xong lại méo mặt nói: “Cha, cha định cho con đi chạy vặt sao?”
"Con không đi thì chẳng lẽ là cha à?” Lão trưởng trấn để bút viết lên giấy nghiên, chẳng buồn ngẩng đầu lên hỏi.
"Cha, không phải trong huyện có phân công thư ký cho cha sao? Để bọn Tiểu Trương, Tiểu Lưu đi đi!"
“Bọn Tiểu Trương, Tiểu Lưu bận rộn đến nỗi ăn cơm cũng không có thời gian mà ăn. Sao có rảnh mà đi thông báo!"
“Vậy thì cha cũng không thể sai con như vậy!" Người con trai nhăn mặt nói: "Con chỉ là một người bình thường, không phải quan viên cũng không lấy bổng lộc triều đình, mà sao cha cứ sai con thế này? Con còn phải mở quán để kiếm tiền đó!"
Lão trưởng trấn nghe con trai nói vậy, đã tức giận đến mức đập bàn: “Mở quán, mở quán, trong mắt con chỉ có tiền thôi!”
“Cha ơi, con không kiếm tiền, vậy cây bút lông sói mà cha dùng ở đâu mà có?” Đứa con trai chỉ vào cây bút lông trong tay ông lão: "Thứ này rất đắt tiền, con không mở quán để kiếm tiền thì làm sao mà có cây bút lông tốt vậy cho cha đây?"
Lão trưởng trấn nghe vậy, suy nghĩ đầu tiên là muốn vứt cây bút lông đi nhưng tay vừa nhấc lên đã hạ xuống.
Ông ấy giận nổ đom đóm đá con trai mình một cái: “Không có Kim tiên sinh đuổi địch ngoài kia thì làm sao con có thể yên ổn mở quán? Không có tiêu cục Trấn Viễn trấn áp bọn thổ phỉ thì sao con dám một mình ra ngoài mua này bán kia? Bây giờ mới sống được mấy ngày lành đã quên ân nghĩa của triều đình rồi à?”
"Không quên, không quên,” Đứa con trai thấy lão trưởng trấn nổi giận đã vội nói: “Chợ phiên kết thúc con sẽ đi, được chứ?"
Thời phong kiến, giao thông lạc hậu, người dân muốn ra ngoài một chuyến cũng không dễ dàng. Nhiều thương nhân trong trấn cũng không hoàn toàn là tham gia mua bán, bình thường cũng sẽ trồng trọt chỉ khi đến phiên chợ mới có thể tới đây mở cửa để buôn bán.
Vì vậy, các phiên chợ trong trấn không được tổ chức hàng ngày mà chỉ diễn ra vào các ngày mồng ba, sáu và chín âm lịch.
Trưởng trấn cũng biết phiên chợ lớn là lúc buôn bán tốt nhất của con trai mình nên cũng không hề nói gì, xua tay bảo con trai cút đi.
Đứa con trai thở dài rồi chạy về quán.
Ăn trưa xong, đứa con trai đã đạp xe lên đường.
Phía sau xe đạp treo hai cái rương gỗ lớn, ngoài ghế sau cũng chở một cái.
Anh ta mở một tiệm tạp hóa, đi ra ngoài đưa thông báo cũng tiện để bán một số hàng hóa.
Cảnh tượng tương tự cũng xảy ra khắp Xuyên Thục.
Thực phẩm là thứ quan trọng nhất đối với người dân, ở thời đại này không ai mà không quan tâm đến lương thực.
Nghe nói ủ phân có thể tăng sản lượng lương thực, hôm đó ai không đến nghe báo mà nghe đến tin ủ phân, là hôm sau đều dậy thật sớm và chạy đến nơi đọc báo gần nhất
Vụ thu hoạch mùa thu còn chưa đến, gần đây người dân đang được lúc nhàn rỗi, mấy ngày sau đó, cơn sốt ủ phân nhanh chóng lan ra ở Xuyên Thục.
Nhiều nhà của người dân đều xuất hiện một hầm phân nhỏ ở phía trước và sau hè.
Cỏ dại bị cắt, phân người lẫn phân động vật và rác thải sinh hoạt sinh hoạt đều vứt vào hầm phân bón, sau đó chôn lấp bằng đất rồi đổ nước để chúng tự lên men.
Nhiều đứa nhỏ cũng có thêm công việc nhặt phân và cắt cỏ sau giờ học.
Đồng thời, xưởng nông cụ của xưởng thép mới cũng nhanh chóng bước vào giai đoạn làm việc hết công suất.
Mặc dù Mãn Thương không dừng các dự án khác nhưng đã nâng cao mức độ ưu tiên của xưởng nông cụ, nếu có xung đột giữa nguyên liệu mà xưởng nông cụ cần với các xưởng khác thì mọi thứ sẽ được ưu tiên cho xưởng nông cụ.
Với sự hỗ trợ và giám sát của Mãn Thương, xưởng nông cụ ban đầu đã bắt đầu giai đoạn ba ca có hiệu suất tối đa vào ngày hôm đó, xưởng mới cũng thay đổi từng ngày và sẽ được đưa vào sử dụng trong mấy ngày tới.
Chương 1787: Xuống ruộng
Khoảng thời gian gần đây Kim Phi cũng không nhàn rỗi, trừ đi đến xưởng thép vài lần, thời gian còn lại đều ngâm mình trong ruộng thí nghiệm với Ngụy Vô Nhai.
Thời tiết càng ngày mát mẻ, vụ mùa thu hoạch đang ngày càng đến gần, những bông lúa trên ruộng thí nghiệm ngày càng thấp đi.
Ruộng thí nghiệm cũng không phải hoàn toàn dựa theo tiêu chuẩn trồng trọt tốt nhất, mà kết hợp rất nhiều loại phương pháp.
Có người cày đất để xới tơi xốp rồi mới gieo hạt, cũng có người chỉ dùng que chọc lỗ trên đất rồi vùi hạt xuống mà không cần xới.
Đây là lần đầu tiên Kim Phi thấy phương pháp này, nhưng trước đây ở Đại Khang, phương thức cày cấy này vô cùng phổ biến.
Bởi vì 99% người dân không có trâu cày, thậm chí còn không có cái cày, dù có cái cày cũng là cày gỗ, hiệu suất cày đất cực kỳ thấp.
Đến khi trồng trọt, nhiều người chỉ dùng que chọc lỗ trên đất, ném hạt vào rồi mặc kệ.
Mặc dù sau khi Cửu công chúa lên ngôi, Kim Phi đã tích cực phổ biến dụng cụ nông nghiệp, nhưng nhiều người dân vẫn chưa đủ tiền mua nông cụ, bây giờ vẫn áp dụng phương pháp cày cấy lạc hậu này.
Để kiểm tra sản lượng lúa nước L theo mô hình cày cấy kiểu mẫu này, Ngụy Vô Nhai đã dùng hai miếng đất để kiểm tra.
Ngoài ra, các ruộng thí nghiệm khác được quản lý bằng cách xới đất và bón phân, cũng có ruộng chỉ xới đất rồi giao thẳng xuống, cũng có ruộng chỉ xới đất rồi gieo hạt chứ không bón phân.
Tóm lại hàng chục thửa ruộng, sẽ có hơn mười mấy loại phương pháp gieo trồng khác nhau.
Để thu thập dữ liệu thực nghiệm, gần đây mỗi ngày Ngụy Vô Nhai đều ngâm mình trong đồng ruộng, ghi chép số liệu của từng thửa ruộng.
Thậm chí phải mất mấy ngày mới đếm được số cây lúa trên mỗi thửa ruộng.
Từ khi bắt đầu trông nom ruộng thí nghiệm cho đến nay, Ngụy Vô Nhai đen đi không ít, nhưng chừng mười ngày qua, ông ấy càng đen hơn, da dẻ cũng thô ráp hơn nhiều lão nông khác, nếu không quen ông ấy, thì sẽ không bao giờ nghĩ đến đây đã từng là vị thầy thuốc nổi tiếng khắp Quảng Nguyên.
Kim Phi biết lúa nước L có thể sẽ cho ra sản lượng cao hơn lúa của Đại Khang lúc trước, những điều này đều là kiến thức lịch sử của đời trước.
Trong sách sử, chỉ có vài câu đã có thể khái quát được hết vài thập kỷ.
Khi lúa nước L mới được du nhập vào trong nước, có lẽ cũng cho ra năng suất không cao, nhưng trải qua nhiều thế hệ tìm tòi nghiên cứu và phát triển, mới tạo ra năng xuất cao.
Kim Phi ủng hộ Ngụy Vô Nhai và Lão Đàm đến trồng trọt trên ruộng thí nghiệm, chính là để rút ngắn thời gian nghiên cứu, sớm tìm ra môi trường và phương pháp thích hợp để trồng lúa nước L, sau đó có thể phổ biến rộng rãi.
Cho nên thời gian gần đây, Kim Phi cũng giống như Ngụy Vô Nhai và Lão Đàm, đều dành thời gian ở ruộng thí nghiệm, trừ tối phải về ngủ, thì ban ngày đều ăn ngủ ở ruộng thí nghiệm.
Ngụy Vô Nhai từ ruộng đi lên, xoa đất dưới chân, nói: "Kim tiên sinh, lá và thân của hai ruộng lúa này đều đã vàng, sắp gặt được rồi chứ?”
“Sắp rồi.” Kim Phi gật đầu nói: “Sau khi gặt xong hai ruộng lúa này, thì ruộng ba và ruộng bảy cũng gặt được, ngày mai để bọn Thiết Chùy mang lưỡi liềm đến, chúng ta thu hoạch hai ruộng kia trước!”
“Không được, sao có thể để cho tiên sinh xuống bùn chứ?”
Ngụy Vô Nhai khoát tay: “Hôm qua ta đã phái người về nhà truyền tin, để con trai đến giúp đỡ, sáng mai bọn họ sẽ đến!”
“Ngụy tiên sinh, ruộng thí nghiệm là việc công, ông còn có thể gọi con trai đến giúp đỡ, sao ta không thể xuống chứ?”
Kim Phi xắn tay áo lên nói: “Đừng quên, ta cũng đã từng làm ruộng!”
Dù ở đời trước hay đời này, Kim Phi không còn xa lạ gì với chuyện đồng áng.
Dù đời trước lương tháng của y lên đến sáu số, mua bảy cái ô tô và mua bảy căn nhà, nhưng vẫn phải mở cốp xe để chở ngô cho cha mẹ.
Có lần trời mưa, xe y bị dính bùn, cha y còn mắng nó không bằng cái máy cày.
Với địa vị bây giờ của Kim Phi, có thể tùy ý gọi một nhóm người đến thu hoạch, nhưng mấy ngày gần đây, trong làng bắt đầu đến vụ thu, một ít ruộng trồng trước đó, đã bắt đầu được gặt.
Người trong làng không chỉ phải đi, mà còn phải làm việc trên thửa ruộng của mình, tất cả mọi người đều bận rộn, Kim Phi quyết định dẫn đội hộ vệ đến ruộng thí nghiệm để thu hoạch.
Nếu thật sự không giúp được, thì đến lúc đó gọi người cũng không muộn.
Ngụy Vô Nhai cũng không phải người kiểu cách, thấy Kim Phi không phải đang cố ý làm ra vẻ, lập tức gật đầu nói: “Vậy được, ngày mai chúng ta sẽ thu hoạch thửa này!”
Buổi tối về đến nhà, Kim Phi nói với Quan Hạ Nhi về việc mai phải xuống ruộng, nhờ Quan Hạ Nhi chuẩn bị giúp y hai bộ quần áo.
Quan Hạ Nhi nghe vậy cũng muốn đi theo: “Ta đi với đương gia được không?”
“Nàng không thể phơi nắng, đi theo làm gì chứ?”
Kim Phi khoát tay: “Nàng ở nhà chăm sóc bọn trẻ là được, nếu thật sự muốn giúp, thì chỉ cần làm cơm trưa mang qua là được, để bọn ta đỡ phải về nhà ăn cơm!”
Ruộng thí nghiệm cách làng khá xa, nếu có người đưa cơm, thì bọn họ có thể tiết kiệm thời gian đi lại và nghỉ ngơi.
“Vậy cũng được.” Quan Hạ Nhi gật đầu, đột nhiên nhìn về phía bốn đứa nhỏ đang ngồi ở bàn bên cạnh: “Vậy ngày mai dẫn chúng theo!”
Đại Khang vốn thiếu người lao động, nên Kim Phi quy định khi đến vụ mùa, tất cả trường học sẽ được nghỉ mười ngày, để giáo viên dạy học quay về thu hoạch, còn trẻ em có thể ở nhà phụ giúp việc cơm nước.
Vụ mùa bắt đầu từ hôm qua, hôm nay bốn đứa nhỏ đã được chơi cả ngày.
Bởi vì mục đích chính của kỳ nghỉ vụ mùa chính là thu hoạch, nên thầy giáo giao rất ít bài tập về nhà, nên bốn đứa nhỏ tưởng rằng kỳ nghỉ sẽ trôi qua vui vẻ, nhưng cuối cùng lại bị Quan Hạ Nhi phái đi giúp đỡ Kim Phi.
Chẳng qua từ khi bốn đứa nhỏ sau khi đến nhà Kim Phi, chúng hầu như không bao giờ làm công việc đồng áng, nên cũng không than phiền, mà còn háo hức muốn thử.
Sáng sớm hôm sau, khi Kim Phi dẫn đội hộ vệ và bốn đứa nhỏ chạy đến ruộng thí nghiệm, thì Ngụy Vô Nhai và Lão Đàm đã đến.
Trừ hai người bọn họ ra, còn có người nhà của bọn họ.
Đây là lần đầu tiên hai con trai và mấy người con dâu của Ngụy Vô Nhai thấy Kim Phi, nên tất cả đều không khỏi kích động, lao đến chào hỏi Kim Phi.
Đến khi sương sắp tan hết, mọi người mới cầm lưỡi liềm xuống ruộng.
Thiết Chùy chia đội hộ vệ thành hai nhóm, một nhóm tiếp tục nhiệm vụ, nhóm còn lại thì đi theo để thu hoạch.
Hai mảnh ruộng thí nghiệm có tổng cộng bốn năm mẫu đất, Kim phi có hơn chục cận vệ, cộng thêm người nhà của Ngụy Vô Nhai và Lão Đàm, mặt trời còn chưa lên cao, lúa ở ruộng thí nghiệm một đã được gặt xong.
Chẳng qua việc gặt chỉ là công đoạn đầu tiên, sau khi cắt xong phải buộc lại, rồi mang ra sân đập lúa, sau đó phải dùng trục lăn để nghiền thì mới tính là hoàn thành.
Vì thế Kim Phi bảo phụ nữ ở lại thu hoạch tiếp, còn mình dẫn phái nam và các cận vệ buộc lúa đã gặt thành từng bó, rồi mang ra sân đập lúa.
Trong lúc mọi người đang bận rộn làm việc, Kim Phi thấy một nhóm người đi từ trong làng đến.
Lấy ống nhòm từ trong tay cận vệ ra nhìn thử, hóa ra là Cửu công chúa dẫn theo người của viện Khu Mật đến.
“Vũ Dương, sao các nàng lại đến đây?”
Kim Phi buông đòn gánh xuống hỏi.
“Nông nghiệp là nền tảng của đất nước, ta dẫn bọn họ đến xem, đây không phải câu nói suông, kẻo có người giữ chức cao lâu, quên mất ruộng đất là như nào!”
Cửu công chúa nhìn đằng sau, sau đó cầm lưỡi liềm ở dưới đất lên, rồi đi thẳng về phái ruộng lúa.
Hoàng đế tự mình xuống ruộng, các quan viên cũng không dám đứng không, rối rít cầm công cụ lên, đi xuống ruộng thí nghiệm.
Chương 1788: Lo lắng hơn
Nhìn các quan viên mặc trường bào xuống ruộng, Kim Phi không khỏi lắc đầu cười khổ.
Nhưng y cũng không ngăn cản.
Bất kể Cửu công chúa đưa ra quyết định này chỉ là nhất thời, hay chỉ muốn làm dáng ra vẻ, thì để cho các quan viên tiếp xúc với hơi đất cũng tốt.
Thật ra Kim Phi biết, làm như vậy chưa chắc sẽ có tác dụng, đại bộ phận quan viên sau khi quay về sẽ quên mất chuyện này, thậm chí còn âm thầm cảm thấy Kim Phi và Cửu công chúa theo hình thức chủ nghĩa.
Trong lịch sử hình thức chủ nghĩa như vậy cũng không ít, rất nhiều Hoàng đế khai quốc đã ăn khổ, biết người dân khó khăn, sau khi xây dựng vương triều, dẫn bá quan văn võ xuống ruộng làm lụng, nhớ đắng nhớ ngọt.
Nhưng vương triều nên diệt vong vẫn sẽ diệt vong.
Tuy nhiên cái này cũng không có nghĩa là không có chút tác dụng nào cả, ít nhất khi lao động, Hoàng đế và nhân dân ít nhiều sẽ nghĩ đến người dân.
Đời trước mỗi khi thấy quan viên tham nhũng, Kim Phi đã nghĩ, những người này, những người này nhất định phải làm, phải để cho bọn họ xuống ruộng làm việc, để bọn họ biết khó khăn của người dân.
Đáng tiếc đời trước y chỉ là chàng trai thích ở nhà, chỉ có thể suy nghĩ, bây giờ cũng coi như Cửu công chúa trong lúc vô tình đã hoàn thành trò đùa nho nhỏ của y.
Mặc dù phần lớn các quan viên đều là người cao tuổi, nhưng suy cho cùng Cửu công chúa và Kim Phi đều đang ở đây, nên không ai dám giở trò gian lận, ai ai cũng ra sức thu hoạch.
Người đông sức mạnh, tổng cộng chỉ còn lại mấy mẫu đất, đột nhiên thêm mấy chục người, chưa đầy một giờ, toàn bộ lúa đã được đưa đến sân đập lúa gần đó.
Thiết Chùy dẫn các cận vệ đeo trục lăn cho trâu, rồi bắt đầu xay thóc.
Cuối cùng các đại thần cũng hoàn thành nhiệm vụ, quan võ còn tốt, phần lớn là xuất thân từ nông thôn, làm việc như vậy cũng là bình thường, thậm chí một ít quan võ còn cảm thấy chưa thỏa mãn.
Nhưng quan văn thì không ổn, học giả thời này, đều là gia đình có điều kiện, từ nhỏ đã phải làm việc, cộng thêm lớn tuổi, lúc này, người thì xoa eo, người thì xoa chân.
Kim Phi nhận lấy lưỡi liềm trong tay Cửu công chúa, rồi đưa túi nước của y đến.
Y còn tưởng Cửu công chúa chẳng qua chỉ đang làm dáng, nhưng sau khi xuống ruộng, Kim Phi mới phát hiện, Cửu công chúa không nói đùa, không hề lười biếng, quần áo cũng ướt đẫm mồ hôi.
Cửu công chúa nhận lấy túi nước sau đó uống vài hớp, rồi mới để cho Châu Nhi lau mồ hôi cho cô ấy, rồi sửa sang lại quần áo, sau đó đứng lên trên sườn ruộng.
Các quan viên văn võ thấy vậy, lập tức tập trung ở dưới đồng ruộng.
“Trẫm biết, chắc chắn trong lòng các ngươi cảm thấy trẫm vô cớ gây sự, cố ý dẫn các ngươi ra ruộng để làm dáng!”
Cửu công chúa cao giọng nói: “Nhưng trước kia phu quân từng nói, một miếng khi đói bằng một gói khi no, hãy nghĩ khó khăn thế nào mới có được, nửa sợi nửa sợi, phải luôn nghĩ đến sự khó khăn của vật chất.
Ngày tốt quá nhiều, nhiều người đã quên cuộc sống khó khăn trước kia.
Trẫm không quan tâm các ngươi nghĩ gì, nhưng trẫm nói cho các ngươi biết, sau này cho dù chỉ là làm dáng, hàng năm đến mùa thu hoạch, các ngươi đều phải xuống ruộng để thể hiện!”
Các quan viên nghe thấy Cửu công chúa nói vậy, sắc mặt tất cả mọi người đều trở nên nghiêm túc.
Kim Phi cũng hơi bất ngờ nhìn Cửu công chúa.
Dựa theo cách nói của Cửu công chúa, từ nay về sau mỗi vụ thu hoạch tất cả các quan viên đều phải xuống ruộng một lần.
Song đây cũng không phải chuyện xấu, nên Kim Phi không nói gì, mà chỉ mừng cho Ngụy Vô Nhai.
Từ giờ trở đi, sẽ có người phụ giúp ông ấy việc đồng áng, hơn nữa còn là quan viên ngũ phẩm trở lên đến thu gặt giúp ông ấy.
Từ xưa đến nay, e rằng rất ít nông dân làm được việc này.
Sau khi nói xong, Cửu công chúa ra hiệu cho quan viên giải tán, rồi đi đến bên cạnh Kim Phi.
“Phu quân, hôm nay đến không nói trước với chàng, chàng đừng giận!” Cửu công chúa giải thích.
Thật ra hôm nay đến giúp, hoàn toàn do suy nghĩ nông nổi.
Hôm nay Quan Hạ Nhi nói muốn nấu cơm cho đám người Kim Phi, nên đưa con qua bên Cửu công chúa, giao cho bà vú trông.
Lúc ấy trời còn âm u, Quan Hạ Nhi đứng ở cửa cảm khái nói, nhỡ tí trời mưa, Kim Phi không kịp thu hoạch, nếu cô ấy có thể giúp một tay thì tốt biết mấy.
Cửu công chúa nghĩ đến Kim Phi vừa là quốc sư, vừa là phu quân của mình, bây giờ đang xuống ruộng làm việc, hẳn là nên để cho văn võ bá quan nhìn thấy.
Sau đó lập tức cho người đi thông báo cho Thiết Thế Hâm, dẫn các quan viên đến ruộng thử nghiệm.
Sau khi đi được nửa đường, lại đưa ra quyết định để cho các quan viên tự mình xuống ruộng thử nghiệm, hơn nữa phải tạo thành thông lệ.
“Có gì mà tức giận chứ?” Kim Phi vuốt tóc Cửu công chúa: “Nàng dẫn đầu làm gương, đây là chuyện tốt!”
“Phu quân không tức giận là tốt rồi.” Cửu công chúa nói: “Được rồi, vậy ta dẫn bọn họ về trước!”
“Hạ Nhi mang cơm đến, không ở lại ăn chung sao?”
“Quên đi, tỷ tỷ không biết chúng ta đến, nên không chuẩn bị cơm.”
Cửu công chúa lắc đầu: “Huống chi còn có rất nhiều việc phải làm.”
Nói xong, Cửu công chúa lập tức dẫn theo quan viên văn võ rời đi.
Sau khi bọn họ đi không lâu, Quan Hạ Nhi dẫn mấy nữ nhân viên hộ tống kéo một chiếc xe ngựa đến.
“Đương gia, vừa rồi ở trên đường ta gặp được Vũ Dương và các vị đại nhân, bọn họ vừa từ đây trở về sao?” Quan Hạ Nhi kéo Kim Phi sang một bên hỏi.
“Đúng vậy.” Kim Phi gật đầu: “Vũ Dương dẫn các vị đại nhân đến giúp đỡ!”
“Khó trách ta nhìn thấy trên quần áo của các vị đại nhân toàn là bùn, hóa ra là bị Vũ Dương kéo xuống ruộng làm việc!”
Quan Hạ Nhi nhìn xung quanh, khẽ nói: “Vũ Dương để cho các vị đại nhân xuống ruộng làm việc nặng, có phải hơi không thích hợp không?”
“Có gì mà không thích hợp chứ?” Kim Phi không thèm để ý nói: “Tất cả đều có hai tay hai chân, người dân có thể xuống ruộng làm việc, sao bọn họ không thể chứ? Chỉ có để bọn họ tới trải nghiệm cuộc sống, thì bọn họ mới hiểu người dân vất vả như thế nào, sau này khi hoạch định chính sách, cũng có thể lo lắng cho người dân hơn!”
“Nói như vậy cũng đúng.” Quan Hạ Nhi khẽ gật đầu: “Được rồi, không nói những thứ này nữa, mau đến ăn cơm đi!”
“Ăn cơm ăn cơm!”
Kim Phi mời Ngụy Vô Nhai, Lão Đàm, và các cận vệ đến cùng nhau ăn cơm.
Ở ngoài ruộng, mọi người cũng không xem trọng, bưng bát, múc canh, cầm bánh bao, ngồi trên sườn ruộng để ăn.
Kim Phi cũng như vậy, tay trái bưng bát canh, tay phải dùng đũa gắp bánh bao, cắn một miếng bánh bao, uống hai ngụm canh.
Con trai út của Ngụy Vô Nhai cắn miếng bánh bao lớn, nhìn Kim Phi.
“Con không ăn nhiều cơm vào, nhìn Kim tiên sinh làm gì?” Ngụy Vô Nhai trợn mắt tức giận nhìn con trai.
“Trước kia con luôn nghĩ xem Kim tiên sinh là người như thế nào, khi thực sự gặp được Kim tiên sinh, con phát hiện y không giống như con suy nghĩ!” Con trai út nói.
“Trước kia ngươi cảm thấy ta là người như nào?” Kim Phi tò mò.
“Ta cảm thấy tiên sinh phải giống như trong chuyện kể vậy, trên người khoác áo giáp, tay cầm kiếm, chân mang ủng, mặt lạnh như sương, cực kỳ lạnh lùng!”
Con trai út vừa nói, vừa khua tay múa chân ngẩng đầu ưỡn ngực, đầu ngẩng một góc bốn lăm độ, ngước mặt lên trời.
“Ha ha ha.” Kim Phi cười: “Bây giờ ngươi thấy ta cũng giống như mọi người, làm việc còn không nhanh bằng mọi người, có phải thất vọng rồi không?”
Chương 1789: Đi cửa sau
Người bình thường khi nghe Kim Phi hỏi câu này, dù trong lòng đang nghĩ gì đi nữa cũng sẽ ra sức nịnh nọt và làm cho Kim Phi vui vẻ.
Nhưng con trai của Ngụy Vô Nhai lại là một chàng trai ngay thẳng, gật đầu một cái đầy nghiêm túc.
“Cái thằng ngớ ngẩn, con có thấy ai mặc áo giáp cắt lúa bao giờ chưa?”
Ngụy Vô Nhai tức giận đạp con trai mình một cái: “Không biết cách ăn nói thì ít nói lại đi, lo mà ăn cơm của con không được hả?”
Kim Phi thấy Ngụy Vô Nhai đạp một cái vẫn chưa hài lòng, còn muốn đá thêm vài cái nữa, Kim Phi vội vàng đứng dậy cản Ngụy Vô Nhai lại: “Được rồi được rồi, ta cảm thấy tiểu huynh đệ này khá thú vị, đúng là một người thành thật mà!”
“Người thành thật gì chứ, nó chỉ là một đứa thẳng tính, nói chuyện không biết nghĩ thôi!” Ngụy Vô Nhai bất lực nói: “Kim tiên sinh đừng giận!”
“Không, không có.” Kim Phi xua tay nói: “Ta thấy tính cách này của tiểu huynh đệ cực kỳ tốt!”
Kim Phi thật sự không tức giận.
Ở vị trí này của y, muốn nghe những câu như này thật sự rất khó.
Lời nói của con trai Ngụy Vô Nhai khiến y nhớ lại câu chuyện cười ở kiếp trước từng nghe, rằng dân chúng nhàn rỗi đoán mò cuộc sống của hoàng đế.
“Hoàng đế cày đất bằng cuốc vàng, ăn cơm bằng chén vàng, có thể ăn bánh bao trắng bất cứ lúc nào.”
Trong nhận thức của người dân, đây chính là cuộc sống của hoàng đế.
Kỳ thực, bọn họ làm sao có thể tưởng tượng được sự xa hoa của hoàng đế thời phong kiến?
Không những bọn họ không ngờ tới, mà cả Kim Phi cũng không ngờ tới.
Mặc dù kiếp trước y đọc rất nhiều sách và tiền lương cũng rất cao, nhưng thực sự mà nói, y cùng lắm chỉ là một người ở tầm trung, vẫn thuộc giai cấp bị bóc lột.
Ông chủ sẵn sàng trả cho y mức lương hàng năm một triệu, đó là bởi vì y có thể tạo ra giá trị hàng triệu cho ông chủ.
Ở kiếp này, y đã đạt đến đỉnh cao quyền lực, nhưng Kim Phi yêu cầu về vật chất không cao lắm nên cuộc sống của y không có nhiều thay đổi với kiếp trước.
Thực tế là sau khi y trở nên giàu có ở kiếp trước, y đã tham gia nhiều buổi tiệc rượu chung với ông chủ của mình, cũng đã từng ăn một bữa tiệc cao cấp giá tám con số một bàn, nhưng có lẽ y sinh ra đã nghèo, Kim Phi cảm thấy kiểu tiệc này nhìn qua rất tinh tế, nhưng mùi vị cũng tầm tầm chứ không ngon bằng mấy buổi tiệc lớn ở quê hương, ăn một bàn đồ ăn lớn cho đã ghiền.
Vì vậy những bữa cơm mà Kim Phi hiện đang ăn, đều do Quan Hạ Nhi hoặc Nhuận Nương tự nấu tại nhà.
Tất nhiên, còn có những thú vui khác ngoài việc ăn uống.
Ví dụ như ở thời phong kiến, rất nhiều nhà quyền quý khi cảm thấy lạnh, họ sẽ tìm một vài nha hoàn xinh đẹp rồi nhét tay với chân vào ngực họ để sưởi ấm, khi có tâm trạng, họ cho nha hoàn làm cái gì, nha hoàn làm cái đó.
Thậm chí các nhà quyền quý có hơi biến thái sẽ dùng nha hoàn làm ổng nhổ, từ đó thỏa mãn sở thích biến thái của mình.
Nhưng kiếp trước Kim Phi đã nhận được nền giáo dục hiện đại, do đó không thể làm ra mấy chuyện không được coi là con người này.
Kim Phi biết, y thực ra chỉ là một thằng nhà quê, như chuyện xưa hay kể là một kẻ có phúc mà không biết hưởng, nhưng là một người đang sống, cứ nghe theo ý muốn lúc ban đầu là được, không cần phải theo đuổi sự xa hoa rồi đi ngược lại với ý muốn lúc đầu của bản thân.
Cũng chính vì điều này mà Kim Phi đã nhận được sự ủng hộ và yêu mến từ người dân.
Ngụy Vô Nhai cũng đã biết Kim Phi từ rất lâu, nhìn vẻ mặt của Kim Phi, ông ấy cũng đã nhận ra y không hề tức giận, ông ấy thở phào nhẹ nhõm: “Nhìn thấy thằng ranh này, ta có chuyện muốn nhờ Kim tiên sinh.”
“Ngụy tiên sinh, mời nói!” Kim Phi đặt chén cơm xuống.
Ngụy Vô Nhai là người có y đức nhất trong số tất cả các thầy thuốc mà Kim Phi từng biết, có một ngôi làng bị nhiễm bệnh sốt rét, tất cả thầy thuốc muốn tránh còn không kịp, quan phủ địa phương cũng bỏ ra ngôi làng ấy, chỉ có mỗi Ngụy Vô Nhai bất chấp rủi ro bị nhiễm bệnh mà ở lại ngôi làng ấy chữa trị cho bệnh nhân.
Sau khi đến làng Tây Hà ông ấy cũng làm hết sức mình. Hiện tại ông ấy chỉ tập trung toàn bộ sức lực vào ruộng thí nghiệm, vì ông ấy nhận ra rằng, nếu chỉ dựa vào chính mình đi chữa bệnh, thì dù có kiệt sức đến chết cũng chỉ có thể gặp được vài chục bệnh nhân một ngày.
Mà việc chăm chút cho các loài cây trồng có năng suất cao có thể giúp nhiều người dân sống sót hơn.
Dẫu vậy, nếu Chu Cẩm gặp phải khó khăn gì đó đều có thể đến tìm Ngụy Vô Nhai xin giúp đỡ, dù có là sáng hay tối Ngụy Vô Nhai cung chưa bao giờ từ chối.
Cho dù là làm vì bản thân hay là cống hiến cho Kim Xuyên, Kim Phi đều bằng lòng dùng hết sức hỗ trợ Ngụy Vô Nhai.
“Tiên sinh thấy đấy, thằng nhóc này là một người thẳng tính, không thể làm thầy thuốc được, ruộng thí nghiệm nơi này có rất nhiều số liệu cần phải ghi chép, tay chân nó lại quá vụng về, ta sợ nó nhớ nhầm. May là nó vẫn còn có chút sức lực, con người cũng thành thật.... Ta muốn nhờ tiên sinh sắp xếp cho nó một công việc ở xưởng thép...”
Ngụy Vô Nhai nói xong lại vội vàng nhấn mạnh: “Ta không yêu cầu tiên sinh tìm cho nó một chức quan gì đó, tiên sinh chỉ cần cho nó làm một công nhân đập thép bình thường là được!”
Kim Phi nghe thấy thế thì ngẩn người một chút.
Từ trước đến nay Ngụy Vô Nhai chưa từng đến gặp y vì bất cứ chuyện gì, lần này chủ động nói ra, Kim Phi còn cho rằng đó là chuyện rất khó khăn, ngờ đâu ông ấy chỉ đang nhờ y sắp xếp cho con trai ông ấy một công việc của những người công nhân bình thường.
Đối với Kim Phi, đây chỉ là vấn đề lời nói.
Thậm chí còn không cần Kim Phi tự nói ra, chỉ cần sắp xếp một cận vệ đến hỏi thăm Mãn Thương là được.
Nghĩ đến đây, Kim Phi chợt tỉnh táo lại.
Thực ra xưởng thép đang tuyển công nhân, Ngụy Vô Nhai không cần chào hỏi y, ông ấy có thể cho con trai mình đăng ký là được.
Con trai út của Ngụy Vô Nhai nhìn cũng chỉ mới ngoài hai mươi, cho dù không nói mình là con trai của Ngụy Vô Nhai, trong hoàn cảnh bình thường, xác suất được nhận là rất cao.
Cho dù không được nhận, Ngụy Vô Nhai cũng có thể đến hỏi thăm Mãn Thương là được.
Không muốn đến gặp Mãn Thương, ông ấy có thể cho con trai mình làm việc trong ruộng thí nghiệm, dù sao lương ở ruộng thí nghiệm này không hề thấp hơn xưởng thép.
Nhưng đối phương không cho con trai mình ở lại ruộng thí nghiệm, cũng không đến gặp Mãn Thương, mà là đi đến gặp trực tiếp y, chỉ có một lời giải thích... Ngụy Vô Nhai không muốn con trai mình làm ruộng, mà là muốn nhờ y sắp xếp cho con trai mình vào một bộ phận tốt hơn, hoặc có thể làm một lãnh đạo nhỏ.
Suy nghĩ xong, Kim Phi ngoắc tay gọi Thiết Chùy đến: “Chiều nay sau khi xong việc, ngươi sắp xếp người dẫn tiểu huynh đệ này đến gặp Mãn Thương, hỏi anh ta xem đoàn kiểm tra bên xưởng thép có thiếu người hay không?”
“Rõ!” Thiệt Chùy gật đầu đồng ý.
“Tiên sinh, chuyện này có phù hợp không?” Ngụy Vô Nhai hỏi.
Mặc dù đoàn kiểm tra không phải là chức quan gì nhưng lại có quyền lợi rất lớn, dựa trên nguyên tắc có thể giám sát toàn bộ mọi chuyện trong phân xưởng, nói chung, các thành viên trong đoàn kiểm tra đều phải trải qua nhiều lần sàng lọc để chọn ra những người trung thành tuyệt đối.
Căn cứ theo thái độ và chính sách trả lương cao chống tham nhũng, mức lương của đoàn kiểm tra cũng cao hơn rất nhiều so với các vị trí thông thường.
Xưởng thép có quy mô rất lớn, được xem là ngành công nghiệp cốt lõi của Xuyên Thục, yêu cầu đầu vào của các công nhân cũng rất cao chứ đừng nói đến đoàn kiểm tra.
Mặc dù Kim Phi chỉ mới nói là để Thiết Chùy sắp xếp người hỏi xem bên đoàn kiểm tra có thiếu người hay không, nhưng chỉ cần Mãn Thương không ngu ngốc thì chắc chắn sẽ biết chuyện gì đang xảy ra, sẽ không bắt bẻ làm mất mặt Kim Phi.
Nói cách khác, việc con trai ông ấy vào được đoàn kiểm tra của xưởng thép là chuyện chắc như đinh đóng cột.
“Lệnh lang ngay thẳng thành thật, biết viết biết tính toán, là người thích hợp nhất cho đoàn kiểm tra, có gì mà không phù hợp chứ?” Kim Phi nói: “Nếu không, chúng ta cứ nói những chuyện xấu trước xem, nếu cậu ta không làm tốt chức trách trong đoàn kiểm tra, hoặc nhận tham ô hối lộ, đến lúc đó đừng trách ta không nhớ tình xưa nghĩa cũ!”
Chương 1790: Phù hợp
Kim tiên sinh yên tâm, nếu thằng nhóc này dám phạm tội gì thì ngài cứ tùy ý xử lý. Ngụy Vô Nhai ta sẽ không nói một lời!"
Ngụy Vô Nhai trịnh trọng hứa.
Thương thay tấm lòng của bậc cha mẹ trong thiên hạ, Ngụy Vô Nhai đã lên kế hoạch cho tương lai của hai cậu con trai từ lâu.
Ông ấy sở hữu hai y quán ở quận Quảng Nguyên. Theo kế hoạch của Ngụy Vô Nhai, mỗi người con trai sẽ thừa kế một y quán, tránh mọi tranh chấp về quyền thừa kế giữa hai huynh đệ.
Với danh tiếng mà ông ấy đã tạo dựng bao năm qua, chỉ cần y thuật của hai đứa con trai không quá tệ thì cả đời họ cũng không phải lo lắng gì.
Người con trai cả vẫn ổn, anh ta chăm chỉ nghiên cứu y học, mặc dù kỹ năng y tế của anh ta kém xa Ngụy Vô Nhai, nhưng cũng tốt hơn nhiều so với hầu hết các lang băm. Anh ta cũng khá linh hoạt trong lời nói và hành động, đủ sức chống đỡ công việc kinh doanh của y quán.
Thật không may, cậu con trai út từ khi còn nhỏ đã không bao giờ quan tâm đến y học. Cậu ta thích nghề mộc hơn. Ngụy Vô Nhai càng ép cậu ta theo hướng y học thì người con thứ càng phản kháng. Cuối cùng, cậu ta bỏ nhà đi và lăn lộn với một nhóm người lười biếng ở thị trấn.
Một lần, cậu ta vướng vào một cuộc tranh chấp trong một thanh lâu và suýt bị giết trong một cuộc ẩu đả, khiến vợ chồng Ngụy Vô Nha vô cùng sợ hãi.
Dưới sự thuyết phục của vợ, Ngụy Vô Nhai ngừng gây áp lực cho con trai út và thay vào đó trả tiền để cậu ta mở một xưởng mộc.
Thật không may, dù đam mê nghề mộc nhưng người con út lại không có thiên phú ở mảng này là bao. Đồ nội thất cậu ta làm không phải bên trái cao bên phải thấp thì là lảo đảo lắc lư. Chiếc xe ngựa do cậu ta chế tạo đã vỡ nát trước khi kịp rời khỏi sân.
Chưa đầy ba tháng, xưởng mộc phá sản.
Đúng lúc đó triều đình bắt đầu chế độ quân dịch, Ngụy Vô Nhai là một y sĩ nổi tiếng ở Quảng Nguyên, đã đi khắp nơi trong những năm gần đây, giúp gia đình ông ấy không phải gửi bất kỳ ai vào quân đội.
Tuy nhiên, năm đó có người lạ đến Quảng Nguyên tuyển mộ. Không rõ vì lý do gì, họ không hài lòng với Ngụy Vô Nhai và nhất quyết yêu cầu gia đình ông ấy phải đưa một thành viên nam đi lính.
Vì vậy, con trai út tình nguyện gia nhập quân đội.
Ban đầu, cậu ta nghĩ mình có thể lập công và trở thành một vị tướng lỗi lạc khi vào quân đội. Nhưng khi gia nhập, cậu ta nhận ra quân đội chứa đầy những người lính đặc quyền chuyên bắt nạt thường dân và rất giỏi chạy trốn khi gặp nguy hiểm thực sự.
Một đội quân như vậy chẳng qua chỉ là bia đỡ đạn trên chiến trường.
May mắn thay, không lâu sau khi người con út gia nhập đội quân này, Tứ hoàng tử đã soán ngôi, và ngay sau đó, Khánh Hâm Nghiêu đã cam kết trung thành với Kim Phi và Cửu công chúa.
Sau khi Cửu công chúa lên ngôi, cô ấy đã ra lệnh tổ chức lại các vấn đề quân sự, và đội con trai út cũng nằm trong số đó.
Đội trưởng của cậu ta phản đối việc tổ chức lại, dẫn dắt đội của cậu ta phản đối việc chỉnh đốn quân ngũ. Kết quả là viên đội trưởng bị xử tử làm gương, những người lính quèn còn lại cũng bị đánh đập và đuổi khỏi trại.
Khi trở về nhà, Ngụy Vô Nhai không còn sống ở trong thành nữa. Không có ai giám sát, người con út cưới hai người vợ và sống những ngày nhàn rỗi trong quán trà và đi lang thang suốt ngày.
Sau đó, trong một quán trà, cậu ta nghe các học giả kể lại câu chuyện của Kim Phi.
Trong thời gian đó, người con trai út bị ám ảnh bởi những câu chuyện này và gần như chết dí trong quán trà.
Khi biết rằng cha ruột của mình làm việc dưới quyền Kim Phi, người con trai út khi trưởng thành đã lần đầu tiên nhượng bộ Ngụy Vô Nhai. Khi Ngụy Vô Nhai trở về nhà, người con trai út đã cầu xin ông ấy đưa mình đi gặp Kim Phi.
Trên thực tế, ông ấy cũng rất vui mừng về sự thay đổi này của con trai út, ban đầu muốn nhờ Kim Phi sắp xếp con trai mình vào tiêu cục Trấn Viễn. Tuy nhiên, con trai của ông ấy đã bị đội hộ tống Trấn Viễn trục xuất trong quá trình tái tổ chức quân sự, để lại vết nhơ trong hồ sơ, khiến cậu ta không đủ điều kiện làm việc tại tiêu cục Trấn Viễn. Ngụy Vô Nhai cũng không muốn đẩy Kim Phi vào thế khó.
Sau nhiều cân nhắc, Ngụy Vô Nhai cảm thấy xưởng thép là nơi thích hợp nhất cho con trai mình.
Nhưng ông ấy có phần miễn cưỡng khi để con trai mình trở thành một công nhân bình thường vung búa trong xưởng thép. Đó là lý do tại sao ông ấy đến nhờ Kim Phi giúp đỡ.
Đối với sự sắp xếp của Kim Phi, Ngụy Vô Nhai cũng rất hài lòng.
Sau khi tự mình đưa ra lời đảm bảo, thậm chí còn đá con trai mình và ra hiệu bằng mắt.
Cậu con trai út vỗ ngực nói: "Kim tiên sinh, ngài đừng lo lắng, ông già nhà ta đã để lại cho ta một y quán rồi, cho dù ta không làm gì thì tiền cũng xài không hết, cho nên ta tuyệt đối sẽ không thu tiền người khác đâu!"
Nghe xong lời này, Kim Phi không khỏi bật cười.
Nếu là người khác, chắc chắn họ sẽ hứa sẽ yêu công việc của mình và trung thành với Kim Phi. Y không ngờ con trai của Ngụy Vô Nhai lại đưa ra câu trả lời như vậy.
Tuy nhiên, điều này cũng một lần nữa chứng minh rằng đối phương có tính cách ngay thẳng.
Trên thực tế, khi Kim Phi mời con trai út của Ngụy Vô Nhai tham gia đoàn kiểm tra, đó không phải chỉ là để giữ thể diện cho Ngụy Vô Nhai. Mà cũng là vì y đã xem qua cuộc điều tra của cục Tình báo về hoàn cảnh gia đình của Ngụy Vô Nhai.
Là thầy thuốc giỏi nhất của Quảng Nguyên, gia đình Ngụy Vô Nhai luôn khá giả. Ông ấy cũng mở y quán cho hai đứa con trai của mình.
Người con trai cả tự mình quản lý một y quán, trong khi y quán của người con trai út thì thuê giúp việc quản lý.
Dù công việc kinh doanh không được thuận lợi như người con cả nhưng vẫn kiếm đủ tiền để người con út thoải mái chi tiêu.
Sở dĩ nhiều quan chức tham nhũng sa vào tham nhũng là vì họ từng nghèo, khả năng chống chịu cám dỗ kém.
Ví dụ, một số người chưa trải sự đời có thể không thể cưỡng lại sức hấp dẫn của một cô gái xinh đẹp. Nhưng cậu con trai út của Ngụy Vô Nhai đã lang thang trên đường phố từ khi còn là thiếu niên, cậu ta đã chán ngấy những nơi như thanh lâu từ lâu. Đừng nói là mấy cô nương xinh đẹp, dù có là hoa khôi thì cậu ta cũng đã thấy nhiều, nên khả năng chống lại sự cám dỗ của cậu ta rất mạnh mẽ.
Sau khi bị tiêu cục Trấn Viễn đuổi về, người con trai út đã kết hôn và không còn đến thanh lâu như thường lệ nữa.
Đi nhiều lần rồi nên cũng chẳng còn hiếm lạ gì nữa.
Việc mua chuộc một người như cậu ta thực ra khá khó khăn vì những quan chức cấp dưới nhận hối lộ thường bị tiền hoặc phụ nữ cám dỗ, nhưng cả hai đều là sở trường của con trai Ngụy Vô Nhai.
Hơn nữa, một trong những nhiệm vụ của đoàn kiểm tra là xác minh nhiều tài khoản khác nhau, con trai út của Ngụy Vô Nhai đã được học hành, không chỉ biết đọc mà còn biết làm kế toán.
Có thể viết và tính toán, có tính cách ngay thẳng, không thiếu tiền trong tay, và không dễ bị tha hóa. Sẽ thật lãng phí nếu không tuyển một người như cậu ta vào đoàn kiểm tra.
Sau khi giải quyết xong chuyện của con trai út, Ngụy Vô Nhai mới yên tâm. Ông ấy ăn trưa với Kim Phi bên mương ruộng, sau đó hai người cùng nhau ra sân đập lúa.
Sân đập lúa đòi hỏi một diện tích bằng phẳng rộng rãi, thường được chia cho nhiều gia đình, nhưng trên cánh đồng thực nghiệm này, Ngụy Vô Nhai đã đặc biệt bố trí một sân tuốt lúa rộng lớn, thậm chí còn mang theo mấy con trâu nước và cối xay đá đến để xay lúa.
Trong khi đám người Kim Phi đang ăn, những người hộ tống chịu trách nhiệm xay gạo cũng không nhàn rỗi. Họ thay phiên nhau làm việc và họ đã xay được gần hết.
Dùng bồ cào gỗ lật rơm, bên dưới là một lớp hạt gạo vàng óng.
Kim Phi ngồi xổm xuống, cầm lấy một nắm, xem xét trong tay.
Ngày nay, hai thửa ruộng lúa này được chăm sóc tỉ mỉ bằng cách cày sâu và bón phân, bởi vì đầy đủ dinh dưỡng nên trưởng thành tương đối sớm.
Những hạt gạo trong tay đầy đặn và cân đối, kích thước đều nhau, khiến người ta yêu thích.
Ngụy Vô Nhai không nhìn hạt gạo. Thay vào đó, ông ấy nhặt một bó rơm lên và xác nhận rằng gần như toàn bộ hạt trên rơm đã được nghiền xuống. Rồi Ngụy Vô Nhai nói: "Tiên sinh, ta nghĩ là đã xong rồi. Xay thêm nữa có thể làm nát hạt. Chúng ta bắt đầu thu hoạch nhé?"
Bắt đầu thu hoạch có nghĩa là bó rơm lại và mang đi để gom những hạt thóc bên dưới.
"Được!"
Kim Phi gật đầu, ra hiệu cho nhân viên hộ tống xuất phát.
Những nhân viên hộ tống nhặt những chiếc bồ cào gỗ, đầu tiên nhấc rơm lên, sau đó lắc để đánh bật những hạt thóc ẩn trong rơm. Sau đó, họ gom rơm thành từng bó để mang đi.
Với hơn mười nhân viên hộ tống cùng nhau làm việc, họ đã dọn sạch rơm trong thời gian ngắn.