-
Chương 1771-1775
Chương 1771: Tiền đâu?
Kim Phi nhìn trời, vốn dĩ muốn nói có khả năng Thiết Thế Hâm đã đi nghỉ ngơi rồi, nhưng nhìn biểu cảm trên mặt Cửu công chúa thì chỉ sợ cho dù Thiết Thế Hâm đi nghỉ rồi vẫn sẽ bị gọi dậy.
Trái tim của nhà tư bản cũng đều đen tối chứ huống chi là Hoàng đế thời phong kiến?
Đúng lúc Bắc Thiên Tầm ôm theo đồ vật của trẻ con trở về, Quan Hạ Nhi và Nhuận Nương cũng đi ra, nên Kim Phi cũng không nói gì.
Y gọi đám trẻ đang phân chia quà ở ngoài viện về quây quần ăn cơm tối cùng với cả nhà.
Ăn cơm xong, Kim Phi đi thăm đứa nhỏ một chút rồi theo Cửu công chúa đến ngự thư phòng thì đã thấy Thiết Thế Hâm đang đợi sẵn ở đó.
“Thiết đại nhân đã ăn cơm chưa?” Kim Phi hỏi.
“Ăn rồi!” Thiết Thế Hâm hành lễ với Kim Phi rồi nói: “Tiên sinh mới trở về mà vi thần có việc nên không thể đi đón tiếp, mong tiên sinh thứ lỗi!”
“Chúng ta đã thân quen như thế rồi sao ông còn khách khí thế?”
Kim Phi xua tay: “Muốn nói thứ lỗi thì ta mới là người cần phải nói, muộn như vậy rồi còn gọi Thiết đại nhân đến đây, làm ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của đại nhân rồi!”
“Đó là chức trách của ta, đừng nói lão phu còn chưa ngủ, cho dù đã ngủ rồi mà tiên sinh cho gọi thì ta cũng sẽ đến ngay lập tức!” Thiết Thế Hâm nói với vẻ mặt chính trực.
“Hai người khách sáo xong chưa?” Cửu công chúa trợn mắt nhìn hai người: “Xong rồi thì bắt đầu nói chính sự đi!”
Kim Phi và Thiết Thế Hâm nhìn nhau mỉm cười rồi ngồi xuống đối diện với Cửu công chúa.
Cửu công chúa đi thẳng vào chủ đề, nói lại những vấn đề ban nãy Kim Phi nhắc đến một lần, nói xong thì nhìn về phía Kim Phi: “Phu quân, chàng có muốn bổ sung thêm gì không?”
“Hết rồi, nàng nói hay lắm!”
Kim Phi giơ ngón tay cái lên với Cửu công chúa, sau đó nhìn về phía Thiết Thế Hâm.
Phản ứng Thiết Thế Hâm và Cửu công chúa đều giống nhau, đều tỏ ra ủng hộ việc xây dựng hồ chứa nước và ủ phân, tuy nhiên khi nói đến việc khuyến khích việc khai hoang thì họ lại không bày tỏ lập trường ngay lập tức mà chỉ hỏi: “Không biết tiên sinh muốn khuyến khích việc khai hoang như thế nào!”
“Trước mắt ta nghĩ đến hai việc.” Kim Phi nói: “Trước hết là cắt giảm một chút thuế đối với đất khai hoang...”
Bình thường Thiết Thế Hâm làm chuyện gì cũng cẩn thận nhưng lần này ông ta không đợi Kim Phi nói xong thì đã ngắt lời: “Không biết tiên sinh muốn cắt giảm bao nhiêu?”
“Tạm thời ta còn chưa nghĩ tới số tiền cụ thể, chỉ mới có một ý tưởng sơ lược nên muốn cùng Thiết đại nhân thương lượng một chút rồi mới có thể quyết định.” Kim Phi trả lời.
Thiết Thế Hâm khẽ gật đầu: “Kim tiên sinh, ngài nói tiếp đi.”
“Ngoài việc cắt giảm thuế, ta còn dự định cung cấp một số khoản vay cho những người dân khai hoang...”
Lời còn chưa dứt lại bị Thiết Thế Hâm cắt ngang.
“Kim tiên sinh, làm ruộng phả mua giống là đạo lý hiển nhiên, ngài cắt giảm thuế còn chưa đủ hay sao mà lại còn muốn đưa tiền cho người khác?” vẻ mặt Thiết Thế Hâm không thể tin nổi: “Từ xưa đến nay làm gì có chuyện như vậy xảy ra?”
Cửu công chúa khẽ cau mày, không chỉ cảm thấy không hài lòng vì Thiết Thế Hâm cắt ngang lời nói của Kim Phi hai lần liên tiếp mà còn cảm thấy Thiết Thế Hâm có mục đích khác.
“Thiết đại nhân nói như vậy thì không đúng rồi, từ xưa đến nay phát sinh chuyện gì cũng không phải là chuyện đương nhiên, mà là một loại quán tính và xiềng xích!”
Kim Phi nói: “Chúng ta muốn vượt qua những người đi trước thì không thể tuân theo những quy tắc cũ, chúng ta phải phá bỏ xiềng xích của lịch sử thì mới có thể xông đến một chân trời mới, nếu không thì có khác biệt gì so với xã hội cũ đâu?”
Cửu công chúa nghe xong thì hai mắt sáng lên.
Đây chính là điều ở Kim Phi khiến cô ấy phải mê mẩn.
Từ khi cô ấy gặp được Kim Phi, Kim Phi luôn tự tin rằng có thể phá bỏ xiềng xích của lịch sử và tạo nên một thời đại mới!
Hơn nữa Kim Phi cũng đã làm như thế.
Không nói đến việc ủng hộ cô ấy lên ngôi nữ đế, Kim Phi còn là người đầu tiên trong lịch sử đề xuất phổ cập giáo dục và thật sự đã thực hiện được điều ấy.
Sau hơn nửa năm phát triển, hiện tại tất cả các huyện phủ và trấn lớn ở Quảng Nguyên đều đã có trường công lập, trẻ em trong độ tuổi đi học có thể học tập miễn phí nếu muốn.
“Những đạo lý mà tiên sinh nói ta đều có thể hiểu, nhưng quốc khố sắp hết tiền rồi!”
Thiết Thế Hâm vỗ tay nói: “Khoản tiền còn lại trong quốc khố có đủ để tiên sinh xây hồ chứa nước hay không còn khó nói chứ đừng nói đến cắt giảm thuế và cho người dân vay?
Đương nhiên ta biết lợi ích của việc giảm thuế và cho vay, nhưng mà tiền đâu?”
“Cái này...” Kim Phi có chút xấu hổ gãi đầu.
Bởi vì công cuộc ra công cứu giúp liên tục mà tiền ra như nước, gần như đã tiêu hết những của cải dành dụm trước đây rồi.
Lấy tiền ở đâu ra chính là một vấn đề vô cùng lớn.
“Thiết đại nhân, ta cho người dân vay không phải là trực tiếp đưa tiền cho họ mà là cung cấp nông cụ cho họ!” Kim Phi giải thích.
“Cung cấp nông cụ?”
“Đúng vậy.” Kim Phi nói: “Lần này về thăm quê ta thấy rất nhiều nhà dân thiếu nông cụ trầm trọng, một nhà có thể chỉ có một cái cuốc và vài cái liềm chứ không có gì khác!
Người phụ nữ khéo léo không có gạo thì cũng không thể nấu cơm, nông dân không có nông cụ cũng giống như quân lính không có vũ khí, như thế thì sao có thể trồng trọt được?
Cho nên ta muốn để xưởng gang thép nhanh chóng tăng ca chế tạo một lô nông cụ để cung cấp cho những người nông dân có nhu cầu vay thông qua hợp tác xã mua bán và tiền trang, sau đó trả lại tiền mua nông cụ cho tiền trang sau khi thu hoạch xong mùa màng!”
“Những đạo lý mà tiên sinh nói ta đều hiểu, ta cũng hết sức ủng hộ, nhưng vẫn là vấn đề đó, xưởng gang thép gia công nông cụ cũng cần phải có tiền mà, tiền ở đâu ra?” Thiết Thế Hâm vẫn bám víu vào vấn đề này.
Mặc dù sau khi Cửu công chúa lên ngôi, khoáng sản đều thuộc sở hữu của triều đình, xưởng gang thép không cần phải mua khoáng thạch nữa nhưng cũng phải trả lương cho công nhân khai thác mỏ và công nhân ở xưởng gang thép.
Việc vận chuyển khoáng thạch về xưởng xưởng gang thép, chế tạo thành nông cụ rồi vận chuyển đến các hợp tác xã mua bán của Xuyên Thục cũng đòi hỏi phải có chi phí vận chuyển.
Đó đều là tiền!
“Cái này...” Kim Phi bị hỏi thì cũng đơ luôn.
Đúng vậy, người phụ nữ khéo léo không có gạo thì cũng không thể nấu cơm, không có tiền thì mọi lời vừa nói đều vô ích.
Thiết Thế Hâm thấy Kim Phi im lặng thì nói tiếp: “Ngoài việc này ra, còn có thuế má, thật ra lão thần đã sớm muốn nói từ lâu, nếu hôm nay đã nói đến đây thì lão thần xin phép được báo cáo với tiên sinh và bệ hạ một chút!”
Kim Phi gật đầu ra hiệu cho Thiết Thế Hâm tiếp tục.
“Lão thần biết tiên sinh là người nhân từ, không muốn để người dân chịu khổ nên đánh thuế vô cùng thấp, nhưng tiên sinh, ngài đã bao giờ nghĩ đến việc xây cầu, xây đường, bổng lộc của văn võ bá quan, quân lương, lương bổng của binh lính và lương hưu, có cái nào không cần đến tiền?”
Dường như Thiết Thế Hâm đã tìm được lối thoát cho những oán giận đã kìm nén bấy lâu nay: “Đúng là việc đánh cường hào phân chia lại ruộng đất đã thu về rất nhiều tiền và lương thực nhưng đây chỉ là cuộc giao dịch một lần, đánh đổ hết cường hào thì chẳng còn gì nữa!
Tiên sinh, hôm nay ngài sửa mấy con kênh, ngày mai ngài sửa mấy con đường chính, tiêu tiền nhanh hơn nước chảy, giờ đây quốc khố cũng chẳng còn tiền nữa mà ngài vẫn còn muốn giảm thuế, phát nhiều tiền cho người dân!
Lão thần xin được nói một câu không nên nói, nếu cứ tiếp tục như vậy thì quân lương của nhân viên hộ tống cũng không trả được nữa, đến lúc đó mọi người nổi dậy gây rối thì phải làm sao?”
Một hơi nói nhiều như vậy, Thiết Thế Hâm mệt đến mức thở hồng hộc.
Kim Phi nghe vậy cũng cau mày.
Đúng vậy, khi lãnh thổ ngày càng lớn hơn thì người đi theo y kiếm ăn cũng càng ngày càng nhiều.
Bất luận tương lai ra sao thì thu chi cân bằng thực sự là một vấn đề lớn cần phải giải quyết ngay lập tức.
Chương 1772: Nguyên nhân
Mặc dù việc điều hành một đất nước phức tạp nhưng xét cho cùng thì nó cũng giống như việc điều hành một gia đình, phải cân bằng thu chi.
Triều đại trước thu thuế má cao như vậy, quân nhân vẫn là nghĩa vụ bắt buộc lại không có tiền lương nên cuối cùng cũng triều đình vẫn còn một đống sổ sách lộn xộn.
Sau khi Cửu công chúa lên ngôi, để lấy lại sự ủng hộ của người dân càng sớm càng tốt, cô ấy đã áp dụng chính sách thu thuế vô cùng thấp, tiền lương cho quân nhân lại được đặt ra cao hơn nhiều so với trước đây.
Giữa một vào và một ra thì có thể hình dung ra tình hình tài chính của Xuyên Thục.
Nếu chỉ dựa vào thuế má để mà nói thì ngay cả lương bổng của quân nhân và bổng lộc của quan viên cũng không đủ chứ đừng nói đến việc phát triển các công trình thủy lợi, xây dựng cầu đường.
Cơ quan hành chính Xuyên Thục có thể kiên trì được đến bây giờ thì ngoài ngoài khối tài sản mà Kim Phi tích lũy được trước đó thì còn có tiền bạc vật chất thu thập được từ việc đánh cường hào chia lại ruộng đất.
Cường hào ở rất nhiều nơi đã có lịch sử hàng trăm năm và khối tài sản tích lũy của họ còn nhiều hơn số thuế thu được trong một năm của rất nhiều địa phương.
Chủ yếu công cuộc ra công cứu giúp ở Xuyên Thục đều được hỗ trợ bởi những vụ tước đoạt này để chống đỡ.
Đáng tiếc chỉ có thể đánh cường hào một lần, hơn nữa bởi vì đột nhiên Tứ hoàng tử giết cha soán vị, làm cho Trung Nguyên và Giang Nam rơi vào hỗn loạn, Kim Phi chỉ kịp dọn dẹp vùng Xuyên Thục và một phần đất Tần.
Còn Trung Nguyên tương đối giàu có, đông đúc và Giang Nam thì không có thời gian để chinh phục.
Trước khi Tứ hoàng tử soán ngôi, thương hội Kim Xuyên của Kim Phi đã dựa vào loại xà phòng thơm độc nhất vô nhị, thủy tinh và hắc đao để mang lại khối tài sản khổng lồ cho Kim Phi mỗi tháng.
Theo kế hoạch ban đầu của Kim Phi, y muốn mở thương hội Kim Xuyên trên khắp Đại Khang.
Đến lúc đó thì chỉ sợ tốc độ tích lũy tài sản y còn nhanh hơn cả triều đình.
Đáng tiếc, trời phụ lòng người, Tứ hoàng tử đã soán ngôi, thương hội Kim Xuyên chỉ có thể từ bỏ các khu vực bên ngoài Xuyên Thục để rút lui về Xuyên Thục, không còn coi lợi nhuận là tiêu chí hàng đầu mà ưu tiên sự thuận tiện cho người dân.
Thật ra nếu Thiết Thế Hâm không nói thì Kim Phi cũng biết, năm nay triều đình chi tiêu lớn hơn rất nhiều so với thu nhập.
“Tiên sinh, Bệ hạ, ở đây chỉ có ba người chúng ta nên lão thần mới cả gan nói ra những lời đáng chém đầu!"
Thiết Thế Hâm nói: “Bệ hạ, ngài là nữ đế đầu tiên trong lịch sử, có rất nhiều người phản đối ngài, để ổn định lòng dân, sau khi lên ngôi bệ hạ đã chọn cách giảm thuế thì lão thần có thể hiểu và cũng cho rằng quyết định này là vô cùng đúng đắn!
Nhưng là bệ hạ giảm thuế vài năm thì thôi đi, nhưng lại tuyên bố mười năm không tăng thuế! Chưa nói đến toàn bộ khu vực Đại Khang, bệ hạ có biết chỉ riêng khu vực Xuyên Thục thì trong vòng mười năm sẽ có bao nhiêu thuế không?”
Cửu công chúa cũng không phải là cái gối thêu hoa, trên thực tế cô ấy đã giúp Trần Cát xử lý chính sự nhiều năm như vậy, nên càng hiểu rõ tình hình Đại Khang hơn Thiết Thế Hâm.
Lúc trước quyết định không tăng thuế trong mười năm được đưa ra sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, nhưng theo lời Thiết Thế Hâm nói thì như thể quyết định này được đưa ra một cách nhanh chóng.
Cửu công chúa cau mày muốn phản bác Thiết Thế Hâm, nhưng khi nhìn thấy Kim Phi lắc đầu thì bèn từ bỏ ý định đó rồi ra hiệu cho Thiết Thế Hâm tiếp tục.
“Tướng quân không bao giờ nói đùa, nếu bệ hạ đã truyền đạt mệnh lệnh giảm thuế rồi thì thần sẽ không nói nhiều nữa, nhưng chúng ta thực sự không thể tiếp tục công cuộc ra công cứu giúp nữa!
Dù dùng bất cứ giá nào thì hôm nay Thiết Thế Hâm cũng sẽ nói một cách dõng dạc: “Công cuộc ra công cứu giúp quá tốn kém, nếu tiếp tục kéo dài vài tháng nữa thì quốc khố cũng sẽ hết sạch, đến lúc đó, không chỉ không trả được quân lương, lương bổng, bổng lộc mà ngay cả lương của những người dân tham gia công cuộc ra công cứu giúp cũng không thể trả được.
Giúp người ngàn lần người không nhớ, không giúp nửa giờ người hận ngay! Lúc ngài đối tốt với người dân thì đương nhiên người dân sẽ biết ơn ngài, nhưng một khi để cho bọn họ hình thành loại thói quen này thì đến khi ngài khôi phục về trạng thái bình thường thì bọn họ sẽ quay ra hận ngài.
Bất cứ việc gì cũng nên làm có chừng mực, lão thần nhận thấy với công lao của công cuộc ra công cứu giúp hiện nay thì nên đến lúc kết thúc rồi!”
Thiết Thế Hâm nói xong thì cúi đầu đứng sang một bên, chờ đợi cơn tức giận của Cửu công chúa.
Quả thật Cửu công chúa rất tức giận nhưng khi cô ấy vừa định nói chuyện thì Kim Phi đã đè lên vai cô ấy một cách nhẹ nhàng.
Thiết Thế Hâm là người phụ trách của viện Khu Mật, cũng chính là trợ thủ đắc lực của Cửu công chúa.
Ngoại trừ việc có chút bụng dạ hẹp hòi khi lần đầu gặp Kim Phi thì sau khi đến Kim Xuyên, ông ta cũng đã giải quyết mọi việc chính trị vô cùng thỏa đáng.
Muốn bồi dưỡng được một người tài năng như vậy không phải là điều dễ dàng, Kim Phi lo lắng nếu Cửu công chúa thật sự trở mặt với Thiết Thế Hâm thì sau này sẽ để lại khúc mắc trong lòng mỗi người.
Trước kia khi chuyện tương tự xảy ra thì đều là Cửu công chúa đóng vai kẻ ác, lần này đến lượt Kim Phi.
"Thiết đại nhân, nói thật, ta rất vui mừng vì những điều ông vừa nói, điều đó chứng tỏ khi xưa ta đã không nhìn lầm người, quả thật ông khác xa kẻ nịnh bợ ngày xưa, không uổng công ta chạy mấy trăm dặm đến khe núi để mời ông ra ngoài!”
Đầu tiên, Kim Phi thừa nhận những gì Thiết Thế Hâm vừa nói, sau đó nói: "Nếu hôm nay Thiết đại nhân đã thẳng thắn thành khẩn như vậy thì ta cũng có chuyện muốn nói, chúng ta hãy nói chuyện thoải mái đi!
Mặc dù biết lời Kim Phi nói chỉ chính là lời khách sáo nhưng trong lòng Thiết Thế Hâm cũng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, ông ta chắp tay nói: “Mời Kim tiên sinh nói!”
“Thật ra giảm thuế mười năm không phải là bệ hạ lập tức quyết định mà là do ta đề nghị rồi sau đó chúng ta cân nhắc mất mấy tháng rồi cuối cùng mới đưa ra quyết định!"
Kim Phi nói: "Ta đề nghị như thế vì có ba nguyên nhân.
Đầu tiên là do trước đây người dân sống quá vất vả, nếu chúng ta không giảm thuế thì bọn họ sẽ không thể chống đỡ được và cũng sẽ không có ai hỗ trợ chúng ta!”
“Vậy thì ba năm giảm thuế là đủ rồi, vì sao phải là mười năm?” Thiết Thế Hâm nói: “Cho dù quyết định mười năm thì lúc đầu cũng chỉ nên nói ba đến năm năm, như thế ngộ nhỡ sau này có xảy ra chuyện gì còn có thể nói lại nhưng Bệ hạ giảm thẳng mười năm!
Ngộ nhỡ triều đình thật sự hết tiền mà chúng ta lại tăng thuế thì nhất định người dân sẽ kêu than ầm ĩ không ngừng!”
“Thiết đại nhân, ông để ta nói xong đã!” Kim Phi nói: "Những gì ông vừa nói không sai, dù sao Vũ Dương cũng là nữ đế đầu tiên trong lịch sử, bắt buộc phải cho người dân tìm được chỗ tốt thì bọn họ mới sẵn sàng đi theo chúng ta!
Nguyên nhân thứ hai là dân số Xuyên Thục quá ít, chúng ta bắt buộc phải cung cấp cho người dân đủ thời gian và đủ lương thực thì dân số mới có thể nhanh chóng phục hồi!
Dân số mới là nền tảng của mọi thứ, không có con người thì mọi thứ chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước mà thôi!”
Nghe Kim Phi nói như thế thì Thiết Thế Hâm rơi vào trầm mặc.
Đúng vậy, dân số là nền tảng của mọi thứ, mà nếu muốn nuôi sống một lượng dân số đủ lớn thì bạn phải cung cấp đủ lương thực cho người dân, để đảm bảo rằng mọi người không chết đói!
"Ngoại trừ nguyên nhân ta vừa mới nói thì vẫn còn một nguyên nhân thứ ba!"
Kim Phi nói: “Nông dân quanh năm suốt tháng bán mặt cho đất bán lưng cho trời, tần tảo vất vả cả năm trời mới chỉ thu hoạch được một ít, người dân sẵn lòng tin tưởng Bệ hạ, tin tưởng chúng ta, ta muốn nông dân có cuộc sống tốt đẹp chứ không phải tước đoạt lương thực mà họ cần để tồn tại!"
“Ta cũng không muốn lấy lương thực dùng để ăn của người dân, nhưng vẫn là câu nói đó, tiền từ đâu mà ra?” Thiết Thế Hâm hỏi.
Kim Phi vỗ vai Thiết Thế Hâm: "Lão Thiết à, có rất nhiều cách để kiếm tiền mà, đừng chỉ chăm chăm nhìn vào đồng tiền mà người nông dân vất vả mới kiếm được!”
Chương 1773: Mới bắt đầu
“Có rất nhiều cách kiếm tiền ư?”
Mắt của Thiết Thế Hâm không khỏi sáng lên.
Nếu như người khác nói câu này, chắc chắn Thiết Thế Hâm sẽ khịt mũi khinh bỉ.
Nhưng Kim Phi quả thật rất giỏi kiếm tiền, bất kể là thương hội Kim Xuyên hay là nhà trọ Kim Xuyên, tiền mỗi tháng kiếm được đều là con số cực lớn.
Nếu không phải bù vào lỗ thủng công cuộc ra công cứu giúp thì tiền tích góp của Kim Phi tuyệt đối là một con số thiên văn.
“Mời tiên sinh nói chi tiết!”
Thiết Thế Hâm mong chờ nhìn Kim Phi.
“Đầu tiên, thứ gọi là giảm thuế chẳng qua là giảm so với thuế má lúc trước, thật ra thuế má không có ít như ông nghĩ!”
Kim Phi nói: “Nếu như có thể thu được bình thường thì số lượng vẫn rất khả quan, thuế xuân là Thiết đại nhân thống kê, điều này có lẽ rõ hơn ta chứ?”
Thiết Thế Hâm im lặng gật đầu.
Thời kỳ Trần Cát nắm quyền, đất đai bị quyền quý, cường hào thôn tính nghiêm trọng, nhưng bọn họ chưa bao giờ báo lên triều đình.
Có quyền quyền trong nhà ruộng đất hơn mười nghìn mẫu, khi báo lên lại chỉ báo mấy mẫu, còn là đất cằn cỗi bạc màu.
Vấn đề như vậy không phải ví dụ, mà là tồn tại phổ biến, gần như mỗi quyền quý, cường hào đều sẽ báo láo.
Ngoài ra quan địa phương cũng sẽ giấu báo cáo nhân khẩu, mẫu đất.
Ví dụ một huyện có một trăm nghìn dân, một triệu đất ruộng nhưng huyện lệnh chỉ báo lên ba mươi nghìn dân và một trăm nghìn đất ruộng.
Khi thu thuế, thuế của người dân nên đồng một xu cũng không thể thiếu.
Như vậy phần thuế thu không báo sẽ do quan địa phương chia nhau.
Ngoài ra trước mắt danh mục thu thuế nhiều, đại đa số cũng không phải triều đình quy định mà do quan địa phương tự mình thiết lập.
Năm nay triều đình tăng một phần thuế thì quan địa phương dám tăng năm phần thuế với người dân.
Phần dư ra đương nhiên bọn họ cũng sẽ không đưa lên triều đình.
Vì vậy trước nay thuế má nặng đè nén đến nỗi người dân không thở được, nhưng thuế ruộng từ trong tay người dân thu được thật sự đưa đến triều đình e rằng ngay cả một phần năm cũng không có.
Đây chính là quy tắc ngầm của quan trường ngày trước, ngoại trừ hoàng đế là Trần Cát không biết thì những quan viên khác gần như đều biết nhưng không có ai nói.
Dù sao quan viên có thể đi đến triều đình, có cơ hội gặp được hoàng đế đều là cá mè một lứa, mông của ai cũng không sạch sẽ.
Ai dám vạch trần chuyện này thì sẽ đắc tội với tất cả tập đoàn quan viên, sẽ bị tất cả quan viên chống đối.
Hậu quả này không ai có thể gánh được.
Cơ sở trái lại có quan viên dám ăn nói ngay thẳng nhưng đáng tiếc quan viên như vậy căn bản không vào được trung ương, tấu chương của bọn họ dùng nói đến viện Khu Mật, e là ngay là ải quận trưởng cũng không qua được.
Hơn nữa quan viên như vậy rất nhanh sẽ bị chống đối, nhẹ thì bãi quan, nặng thì ngay cả mạng cũng mất.
Khi đội Chung Minh đã đánh cường hào chia ruộng đất đã ghi nhớ tường tận số lượng ruộng đất.
Huyện nào, trấn nào, làng nào một nhà có bao nhiêu đất, phía bên đội Chung Minh đều ghi nhớ rõ ràng.
Thông quan thống kê hậu kỳ của đội Chung Minh, số lượng đất của quận Quảng Nguyên nhiều hơn lúc trước gần mười mấy lần!
Những quận huyện khác cũng gần giống với Quảng Nguyên.
Khi Cửu công chúa nhìn thấy kết quả này tức đến trực tiếp lật bàn, thậm chí chuẩn bị khởi động truy xét cơ chết, chém cả dòng họ của quan địa phương trong quận Quảng Nguyên trong thời kỳ Trần Cát nắm quyền.
Sau này nghe đề nghị của Kim Phi mới không có thi hành tội liên quan mà là tiến hành đại hội thẩm, có tội thì phạt, không tội thì thả.
Thật ra đây cũng không khác gì với giết cửu tộc
Mông của quan địa phương không sạch, con cái và người trong tộc của bọn họ đa số cũng tàn ác, có thể trong qua thẩm phán của người dân không có bao nhiêu.
Tuy kết quả gần giống nhau, nhưng cách làm của Kim Phi là giao quyền thẩm phải cho người dân, không chỉ để cho Cửu công chúa ngừng lại cơn giận cũng trút giận cho người dân.
Sau khi Cửu công chúa lên người, thực thi chính sách mới thu lại quyền lợi chỉ định hạng mục thuế của quan địa phương, hơn nữa còn ở trên nhật báo Kim Xuyến tiến hành công bố.
Như vậy quan địa phương không còn khả năng nghĩ cách thu thuế nữa, còn về thuế nông, thuế thương đều là quy định cố định, quan viên địa phương căn bản không có cách nào làm khác.
Vì vậy Xuyên Thục bây giờ, người dân nộp bao nhiêu thuế thì triều đình có thể thu được bấy nhiêu thuế.
Xem ra giảm thuế, thật ra tổng cộng thuế má khu vực Xuyên Thục thu được nhiều hơn thời kỳ Trần Cát nắm quyền.
“Thứ hai ban đầu lương thực công cuộc ra công cứu giúp mượn cho người dân, gần đây đã sắp đến thời kỳ trả, đây là một số khoản thu không ít, ít nhất có thể chống đỡ công cuộc ra công cứu giúp thêm một khoảng thời gian!” Kim Phi tiếp tục nói.
Khi Kim Phi đề xuất công cuộc ra công cứu giúp, rất nhiều trong nhà của người dân không còn lương thực, ngay sau đó Kim Phi kêu tiền trang Kim Xuyên phát không ít lương thực trước.
Khi đó tiền trang đã công bố hai cách trả tiền, một là trả theo tháng, hai là sau khi thu hoạch vào mùa hè và mùa thu cùng trả.
Bởi vì không có lãi vì vậy gần như khi đó tất cả người dân đều mượn lương thực, hơn nữa đa số người dân đều chọn khi thu hoạch vào mùa thu rồi mới trả, như vậy sẽ có thể ung dung hơn chút, không cần phải mấy tháng trước đó phải thắt chặt lưng quần, nhớ về chuyện trả nợ.
Thật ra Kim Phi quy định cách trả nợ như vậy cũng suy nghĩ đến việc này.
Lập tức sắp đến thu hoạch mùa thu rồi, nếu như người dân có thể trả lương thực theo thời hạn vậy thì số lương thực này có thể nhiều hơn rất nhiều với thuế má!
Số lương thực này nếu như dùng để tiếp tục trả tiền công của công cuộc ra công cứu giúp vậy căn bản không cần Kim Xuyên đưa mà tiền trang Kim Xuyên ở địa phương quay một vòng phát cho người dân là được.
“Tiên sinh, người dân thông thường sống qua ngày đều biết phải trữ chút tiền, chúng ta càng cần như vậy!”
Thiết Thế Hâm nói: “Trong quốc khố nếu như không có ngân lượng, lỡ như có chút chuyện vậy thì ngay cả tiền ứng cứu cũng không có, vẫn là dừng công cuộc ra công cứu giúp đi, đợi sau này tình hình kinh tế dư dả mới lần nữa khởi động là được rồi!”
“Thiết đại nhân, bây giờ có rất nhiều hạng mục đều nhận đến thời kỳ kết thúc, dừng lại vậy thì cố gắng lúc trước đều lãng phí rồi!”
Kim Phi nói: “Nếu như chúng ta kiên trì thêm những hạng mục có thể kiếm tiền rồi!”
“Nếu như kiếm tiền! Chỉ dựa vào thu lộ phí sao?” Thiết Thế Hâm hỏi ngược lại.
Sau khi con đường chính xây xong, người dân thông thường dùng không thu tiền, nhưng bán hàng cần nộp tiền.
Nhưng trong mắt Thiết Thế Hâm, số tiền này chỉ là số tiền nhỏ, bởi vì có rất nhiều thương hội sẽ lợi dụng sơ hở, sắp đến điểm đích sẽ chơi chiêu, từ con đường nhỏ ở đồng ruộng vòng qua trạm thu phí.
“Lộ phí chỉ là một trong số đó.” Kim Phi nói: “Thiết đại nhân đừng quên nhà trọ và hợp tác xã mua bán.”
Sau khi đường chính xây xong, Kim Phi men theo đường chính xây không ít nhà trọ và hợp tác xã mua bán.”
Thời buổi này không ít quán trọ giết người cướp của, không chừng có thể mất mạng trong quán.
Nhà trọ Kim Xuyên tuy giá mắc hơn nhà trọ khác một chút nhưng có chính quyền, sẽ không xảy ra tình trạng giúp người cứu của, đa số thương hội đều sẽ ưu tiên lựa chọn nhà trọ Kim Xuyên.
Gần như tất cả nhà trọ Kim Xuyên, ngày nào cũng đầy khách.
Hợp tác xã mua bán cũng vậy, bởi vì có chính quyền nên kinh doanh cực kỳ tốt, rất nhiều người dân gần hợp tác xã mua bán gần như đều không đến chợ, mua đồ đều đến hợp tác xã mua bán.
Hai thứ đều là dựa vào đường chính phát triển.
“Thiết đại nhân, quán trọ và hợp tác xã mua bán chỉ là bề mặt, lợi ích của công cuộc ra công cứu giúp mới vừa bắt đầu thôi!”
Chương 1774: Cược
"Muốn làm giàu thì trước tiên phải làm đường. Chỉ khi làm tốt các dự án cơ sở hạ tầng thì kinh tế mới phát triển thuận lợi!" Kim Phi tiếp tục nói.
"Dự án cơ sở hạ tầng?"
Cửu công chúa và Thiết Thế Hâm đều lần đầu tiên nghe thấy thuật ngữ này, bọn họ đều nhìn Kim Phi.
“Các dự án cơ sở hạ tầng là những dự án cơ bản mà một quốc gia phải xây dựng để phát triển, đồng thời chúng cũng là những dự án cơ bản như cầu, đường, dự án thủy lợi, là những dự án liên quan đến sinh kế của người dân.”
Kim Phi giải thích: “Mặc dù việc xây dựng những dự án này sẽ tốn rất nhiều tiền nhưng lợi nhuận mà chúng mang lại trong tương lai cũng sẽ lâu dài và liên tục!
Cũng giống như nhà trọ Kim Xuyên và hợp tác xã mua bán, chúng được phát triển bằng cách dựa vào đường chính, phần lợi ích người ta có thể nhìn thấy chỉ là phần nổi của tảng băng chìm, lợi ích thật sự nằm ở tận cùng, người ngoài không thể thấy được!
Không có đường chính và kênh rạch, liệu nhật báo Kim Xuyên của chúng ta có thể lan rộng đến mọi ngóc ngách của Xuyên Thục không? Tốc độ hành quân của chúng ta có thể nhanh như vậy sao?”
Thiết Thế Hâm lại im lặng.
Đại Khang ngày nay đều hỗn loạn, nhưng Xuyên Thục lại độc nhất vô nhị, như riêng một góc trời, khắp nơi đều là cảnh tượng thịnh vượng hân hoan.
Thiết Thế Hâm tuy vừa mới phàn nàn nhưng trong thâm tâm ông ta cũng biết tình hình sung túc hiện tại của Xuyên Thục, không thể không bàn đến những quyết sách đúng đắn của Kim Phi và Cửu công chúa.
Tác động của việc xây dựng đường chính và kênh rạch thực sự ngày càng trở nên rõ ràng hơn.
Rõ ràng nhất trong số này là sự kiểm soát ngày càng tăng của triều đình đối với các địa phương.
Trước đây, với tình hình giao thông lạc hậu, có thể phải mất vài tháng để một chính sách do triều đình ban hành mới đến được các vùng sâu vùng xa.
Nhiều nơi vì xa xôi, xa cách hoàng đế nên quyền quý địa phương đã hành động liều lĩnh, buộc dân chúng nổi dậy trước khi triều đình biết chuyện.
Một khi điều này xảy ra, cho thấy tình hình địa phương vốn đã rất tồi tệ. Cho dù cuối cùng phản loạn bị trấn áp thì hậu quả cũng rất nghiêm trọng!
Nhưng với những đường chính và kênh rạch,ca-nô có thể chạy đến bất kỳ nơi nào ở Xuyên Thục chỉ trong một đêm!
Đây cũng là tiền đề cho sự phổ biến của nhật báo Kim Xuyên.
Thông qua công cuộc ra công cứu giúp trong hai năm qua, các kênh dẫn nước khắp Xuyên thục đã được kết nối với nhau. Ca-nô chạy nhanh hơn nhiều so với xe ngựa và có thể chở được nhiều hàng hóa hơn xe ngựa!
Mỗi đêm, tờ nhật báo Kim Xuyên được in sẽ được chuyển đến bến tàu, sau đó được đội ca-nô chở đến nhiều nơi khác nhau. Người đưa thư chỉ cần đợi ở những địa điểm được chỉ định.
Khi đến nơi, ca-nô giao báo trong ngày và những bức thư sẽ được gửi cho người đưa thư địa phương, mà những người này lần lượt chuyển những lá thư địa phương cho bên ca-nô.
Ngày xưa ít người viết thư hay gửi đồ cho nhau. Các thương gia bên ngoài khu vực muốn gửi tin về nhà, chủ yếu thông qua những người khác.
Nhưng khi dịch vụ bưu chính trở nên phổ biến hơn, ngày càng có nhiều người viết thư và gửi đồ. Đôi khi, ngay cả việc điều động ca-nô đến một số điểm nóng cũng không đủ dùng.
Trước đây, việc chuyển một đội ngũ từ Tây Xuyên sang Quảng Nguyên trong vòng chưa đầy một tháng là điều không thể. Nhưng bây giờ, sau khi đường chính hoàn thành, nhiều nhất là mười ngày có thể điều tới ngay một đội ngũ!
Hơn nữa cũng không cần mang theo lương thảo. Trên đường đi, hợp tác xã mua bán ở thời chiến đóng vai trò là trạm cung cấp có sẵn!
Đây cũng là một trong những nguyên nhân quan trọng khiến những nơi khác ngày càng trở nên hỗn loạn, Xuyên Thục càng ngày càng ổn định!
"Ngoài vai trò rất lớn của các dự án cơ sở hạ tầng trong quân đội, vai trò của các dự án cơ sở hạ tầng trong nền kinh tế cũng rất lớn!"
Kim Phi nói: “Có đường chính, kênh rạch, hàng hóa sản xuất tại các công xưởng có thể lưu thông bình thường, thuận tiện cho người dân và còn mang lại lợi ích kinh tế cho công xưởng!”
Thiết Thế Hâm lại gật đầu.
Mặc dù sau khi Cửu công chúa lên ngôi, các công xưởng ở làng Tây Hà đã nhiều lần giảm giá, nhưng do lượng bán ra không ngừng tăng lên nên tổng lợi nhuận cũng ngày càng tăng.
Mặc dù so với của cải tịch thu của địa chủ, lợi nhuận của các công xưởng khác nhau có vẻ không đáng kể, nhưng lợi nhuận do các công xưởng tạo ra rất ổn định và lâu dài!
Với sự mở rộng không ngừng của thị trường, nhiều công xưởng đã mở chi nhánh, làm việc ngày đêm nhưng sản phẩm sản xuất ra vẫn khan hiếm.
Các công xưởng không chỉ mang lại lợi ích kinh tế mà còn giải quyết được nhiều vấn đề việc làm.
Ví dụ như các xưởng dệt và xưởng sắt thép. Tổng số công nhân ngày nay từ lâu đã vượt quá hàng chục nghìn người, nhiều người trong số họ đến để thoát nạn đói, không có đất đai và không có phương tiện sinh kế nào khác.
Sau khi vào công xưởng, họ chỉ cần đi làm là có thể nuôi sống gia đình.
Những công nhân này chỉ là phần nổi của tảng băng trôi. Ngoài ra còn có nhiều ngành công nghiệp thượng nguồn và hạ nguồn của các xưởng dệt, sắt thép, đòi hỏi nhiều lao động.
Mặc dù những người này không làm việc trong các xưởng dệt và xưởng sắt thép nhưng họ đã tìm ra cách kiếm sống nhờ xưởng dệt và xưởng sắt thép.
"Thiết đại nhân, một quốc gia thực sự hùng mạnh và thịnh vượng, vấn đề không phải là ngân khố có bao nhiêu tiền, mà là người dân có tiền hay không và họ có khả năng chống lại rủi ro hay không!"
Kim Phi nói: “Giấu của cải trong nhân dân, để dân có khả năng ứng phó và chống lại rủi ro mới chính là nền tảng của một quốc gia hùng mạnh!”
"Giấu của cải trong nhân dân?"
Cửu công chúa âm thầm lặp lại, sau đó không khỏi khen ngợi: "Phu quân nói rất hay!”
Kim Phi mỉm cười, không giải thích.
Trước khi y đến thế giới này, cha y đã gọi điện và đề cập rằng thị trấn sẽ tiến hành xác nhận quyền sử dụng đất.
Nó liên quan đến việc sử dụng máy bay không người lái để chụp ảnh từ trên không, sau đó phân giới đất cho từng hộ gia đình, in giấy chứng nhận cho chủ đất, chứng minh quyền sở hữu của họ.
Thực chất đây là một hình thức che giấu của cải trong nhân dân, một cách để tăng cường khả năng chống chọi với rủi ro của nhân dân.
Nếu đến một ngày đất nước có nhiều thay đổi lớn, nhiều người có thể từ thành thị trở về nông thôn, canh tác đất đai để duy trì sinh kế, đảm bảo nhu cầu cơ bản.
Mặc dù thu nhập sẽ giảm đáng kể sau khi trở về làng quê và chất lượng cuộc sống giảm sút nhưng không có tiền thuê nhà, cuộc sống cơ bản hàng ngày có thể tự cung tự cấp, tiết kiệm rất nhiều chi phí sinh hoạt, an toàn hơn nhiều so với việc chen chúc với nhiều người trong thành phố.
Tất nhiên, đó là một câu chuyện khác đối với những người có thế chấp.
"Thiết đại nhân, tuy nông nghiệp là nền tảng của một quốc gia, nhưng để một quốc gia thực sự trở nên hùng mạnh, chỉ dựa vào nông nghiệp thôi thì chưa đủ!"
Kim Phi vỗ vỗ vai Thiết Thế Hâm: "Nông nghiệp đảm bảo cho người dân có đủ ăn, nhưng một khi họ đã được no đủ thì phát triển công nghiệp là điều bắt buộc!
Và bây giờ công cuộc ra công cứu giúp đang mở đường cho sự phát triển công nghiệp trong tương lai!
Vì vậy, công cuộc ra công cứu giúp phải tiếp tục!"
"Tiên sinh, những gì ngài nói đều rất có lý, lão thần rất bội phục!"
Thiết Thế Hâm chắp tay: "Nhưng chúng ta sắp hết tiền để tiếp tục thực hiện công cuộc ra công cứu giúp rồi!"
"Vậy chúng ta hãy nói chuyện trực tiếp với người dân," Kim Phi nói: "Trước kia chúng ta cho dân chúng mượn thóc, bây giờ chúng ta không có tiền, cho nên chúng ta sẽ bàn bạc với dân chúng và xin nợ trước!"
"Nói với người dân rằng chúng ta không có tiền, làm vậy sao mà coi được?"
Thiết Thế Hâm sửng sốt: "Tiên sinh, không được đâu, nếu người dân biết sẽ có thể dẫn đến một cuộc nổi loạn đấy ạ!"
Cứ đùa, Xuyên Thục vừa mới thành lập, nếu để cho dân chúng biết ngân khố hết tiền, lỡ như họ mất lòng tin vào triều đình thì sao?
"Thiết đại nhân, không có thì phải bảo không có. Đến lúc phải khóc nghèo thì chúng ta nên khóc nghèo đi!"
Kim Phi nói: "Về phần người dân, Thiết đại nhân, chúng ta đánh cược nhé?”
Chương 1775: Sáng suốt
“Cược gì vậy?” Thiết Thế Hâm hỏi.
“Cược khi người dân biết triều đình không có tiền họ sẽ nổi loạn hay không, cược có mượn được tiền từ người dân không!”
Kim Phi nói: “Nếu ta thua, sẽ dừng công cuộc ra công cứu giúp, ông thấy thế nào?”
“Tiên sinh, tuyệt đối không thể làm như vậy!”
Thiết Thế Hâm nói: “Lời đã nói ra giống như nước đổ, không thể lấy lại được! Tiên sinh thắng cược thì tốt rồi, nếu lỡ như thua cược, đến lúc đó kết cục sẽ như thế nào chứ!”
“Ta sẽ không thua!” Kim Phi tự tin nói.
Thấy vẻ mặt Thiết Thế Hâm vẫn lo lắng, Kim Phi lại nói: “Hay là như vậy đi, chúng ta tìm một nơi thử chút xem sao, nếu có tác dụng thì từ từ phổ biến rộng rãi, nếu không thì lập tức dừng lại, thế nào?”
Thiết Thế Hâm nghĩ một chút, sau đó khẽ gật đầu: “Nếu bây giờ nhất quyết muốn như vậy thì chỉ có thể làm như vậy, nhưng không thể thử ở Kim Xuyên hoặc những nơi khác của quận Quảng Nguyên!”
Quảng Nguyên là căn cứ địa của Kim Phi, rất nhiều người đều đang làm việc trong xưởng của Kim Phi, là nơi nhận nhiều sự giúp đỡ của Kim Phi nhất, cũng là nơi ủng hộ Kim Phi nhất.
“Được.” Kim Phi đồng ý: “Thiết đại nhân chọn địa điểm đi!”
“Vậy thì nói lời giữ lời!” Thiết Thế Hâm đi đến bên tường, nhìn bản đồ Xuyên Thục.
Khoảng chừng ba phút sau, Thiết Thế Hâm mới đưa tay chỉ lên bản đồ: “Vậy thì chọn huyện Trạch Vân đi, tiên sinh thấy thế nào?”
“Ta không có ý kiến gì!” Kim Phi không để ý nói.
Y vốn nghĩ rằng Thiết Thế Hâm sẽ chọn một nơi tương đối xa, là nơi quy phục tương đối muộn, vì cơ sở quần chúng của triều đình ở chỗ đó là yếu nhất, nhưng ông ta lại chọn huyện Trạch Vân.
Huyện Trạch Vân nằm ở khu vực trung tâm của Xuyên Thục, thời gian đánh cường hào chia ruộng đất không dài cũng không ngắn, cơ sở quần chúng cũng không bằng mấy huyện khác của Quảng Nguyên, trong tất các các huyện phủ của Xuyên Thục, cũng có thể coi là trên mức trung bình.
Xem ra Thiết Thế Hâm vẫn còn giữ lại một chút tình cảm.
“Vậy tiên sinh định lúc nào sẽ bắt đầu?” Thiết Thế Hâm hỏi.
“Đợi đến sau khi thu hoạch vụ thu đi.” Kim Phi nói: “Thu hoạch rồi người dân mới có lương thực chứ!”
“Vậy ta mỏi mắt trông chờ rồi!” Thiết Thế Hâm chắp tay với Kim Phi: “Ta hi vọng tiên sinh có thể thắng!”
Đây không phải là lời nịnh nọt của Thiết Thế Hâm mà ông ta thực sự hi vọng như vậy.
Từ xưa đến nay, triều đình không có tiền không có lương thực, đều lấy lương thực của người dân, chưa có vị Hoàng đế nào vay lương thực của người dân.
Nếu Kim Phi thực sự có thể mượn lương thực của người dân, như vậy đã chứng minh những lo lắng trước kia của ông ta là thừa thãi.
Xét về việc người dân xem trọng lương thực, phải tin tưởng triều đình như thế nào họ mới cho vay lương thực.
Có sự tin tưởng này, triều đình muốn làm gì mà không được.
Sau đó ba người thảo luận thêm những việc khác, Kim Phi phát hiện ánh mắt của Thiết Thế Hâm hơi có tia máu, nên đã bảo ông ta về nghỉ ngơi.
Cửu công chúa còn trẻ, sau khi Thiết Thế Hâm rời đi, cô ấy nhớ lại cuộc trò chuyện hôm nay, còn viết ra những điểm mấu chốt.
“Phu quân, chàng thật sự nắm chắc việc có thể mượn lương thực từ người dân sao?”
Nói thật, trong lịch sử chưa từng có vị Hoàng đế nào làm việc này, thực ra vừa rồi Cửu công chúa hơi lo lắng, nhưng khi đó Thiết Thế Hâm đang ở đó, nếu cô ấy hỏi, cũng như đang phá Kim Phi, vì vậy cô ấy không nói.
“Trên đời này làm gì có thể chắc chắn về một việc gì đó chứ?” Kim Phi cười nói: “Nắm chắc khoảng bảy mươi phần trăm!”
“Nắm chắc bảy mươi phần trăm cũng cao rồi.” Cửu công chúa nói: “Phu quân, sao chàng nghĩ đến cách này vậy?”
“Đương nhiên là cao nhân nói với ta rồi!”
Thực ra tìm người dân để mượn lương thực chính là phát hành trái phiếu quốc gia, kiếp trước Kim Phi không biết y đã thấy điều này bao nhiêu lần rồi.
Nhưng không có cách nào để giải thích cho Cửu công chúa, chỉ có thể đẩy công lao sang cho người gọi là cao nhân đó.
Thực ra Cửu công chúa có chút nghi ngờ cao nhân mà Kim Phi nói, nhưng từ trước đến nay cô ấy chưa bao giờ níu mãi một chuyện không buông.
Từ nhỏ Cửu công chúa đã lớn lên trong hoàng cung, có lúc tò mò một chuyện gì đó cũng không phải là chuyện tốt, khi nên hồ đồ thì hồ đồ.
Dù cao nhân đó có tồn tại hay không, cô ấy cũng là người có lợi.
Nếu cứ truy mãi việc đó, cuối cùng chứng minh cao nhân không tồn tại thì cũng không phải là chuyện tốt đối với cô ấy?
Vì vậy Cửu công chúa chủ động đổi chủ đề, cô ấy lại hỏi: “Người bán hàng rong trốn phí, phu quân có cách giải quyết không?”
Sau khi đường chính được sửa lại, theo quy định, người bán hàng rong đi qua đó cần phải nộp phí đi đường.
Nhưng ở thời đại này có rất nhiều người bán hàng rong vác gánh hoặc kéo xe đi buôn bán, khi sắp đến trạm thu phí, họ sẽ tìm một con đường nhỏ có thể đi để tránh bị thu phí.
Hiện tượng này đã bị phát hiện rất nhiều lần, nhưng vẫn diễn ra như cũ bất chấp sự cấm đoán.
Bây giờ nguồn thu nhập chính của trạm thu phí đường chính chủ yếu đều đến từ những người bán hàng rong đi xe ngựa.
Vì xe ngựa vận chuyển rất nhiều hàng hóa, xe ngựa lại rất khó có thể đi trên đường núi chật hẹp, những người có thể sử dụng xe ngựa chủ yếu là những người bán hàng rong có quyền lực, cũng lười kì kèo chút phí đi đường nhỏ nhoi này.
“Cách thì có, nhưng chi phí hơi cao, không có lời lắm.”
Biểu cảm của Kim Phi hơi bất lực
Thực ra y vốn định học theo mô hình thu phí cao tốc ở kiếp trước, khi người bán hàng rong đi qua đường chính, sẽ được phát một tờ hóa đơn, khi đi từ đường chính cần xuất trình hóa đơn để thanh toán.
Cuối tháng khi tiến hành kiểm tra, nếu có hóa đơn nào không hợp, chứng tỏ có người trốn phí, sau đó dựa vào ghi chép của trạm thu phí sẽ có thể tìm thấy người bán hàng rong này.
Nhưng thời đại này không có máy tính, muốn kiểm tra lại những tờ hóa đơn này, cần phải gửi tất cả các hóa đơn ở trạm thu phí đến một nơi và kiểm tra từng cái một mới có thể tìm ra kẻ trốn phí.
Quá trình này quá rườm rà, chi phí nhân công quá cao, có thể sẽ vượt qua số phí thu hồi được, nên Kim Phi không thực hiện.
Cửu công chúa nghe xong cách của Kim Phi, chân mày cũng hơi nhíu lại, sau đó hỏi dò: “Phu quân, ta có cách, chàng nghe xem có được không.”
“Nàng nói đi.” Kim Phi ngồi thẳng người.
“Nếu chúng ta để người bán hàng rong nộp tiền trước thì sao?”
Cửu công chúa nói: “Khi người bán hàng rong đi trên đường chính, họ sẽ nộp tiền lấy thẻ bài trước ở trạm thu phí, khi đến điểm đến, sẽ thu phí qua đường theo lộ trình của họ, như vậy có thể tránh việc trốn phí đúng không?”
Kim Phi nghe xong, hai mắt sáng lên: “Cách này rất hay, sao ta không nghĩ ra chứ?...Nhưng nếu khi đi trên đường có người không đi từ trạm thu phí thì sao?”
Sau khi nói xong, không đợi Cửu công chúa trả lời, Kim Phi đã tự trả lời: “Đúng rồi, có thể bảo trạm thu phí chế tạo thẻ bài đặc biệt, để người bán hàng rong buộc lên vai, khi nhân viên hộ tống tuần tra, thấy người nào không có thẻ bài, vậy đó là người trốn phí!”
“Phu quân sáng suốt!” Cửu công chúa cười tán thành.
“Trêu ta đúng không?” Kim Phi liếc Cửu công chúa một cái: “Nếu ta thật sự sáng suốt thì đã nghĩ ra cách này lâu rồi!”
Người trong cuộc mơ hồ, thực ra y cũng bị kinh nghiệm ở kiếp trước quấy nhiễu rồi.
“Phu quân, không phải chàng vẫn luôn khuyến khích buôn bán sao, như vậy có xua tan tính tích cực của người bán hàng rong không?” Cửu công chúa hỏi.
Kim Phi nhìn trời, vốn dĩ muốn nói có khả năng Thiết Thế Hâm đã đi nghỉ ngơi rồi, nhưng nhìn biểu cảm trên mặt Cửu công chúa thì chỉ sợ cho dù Thiết Thế Hâm đi nghỉ rồi vẫn sẽ bị gọi dậy.
Trái tim của nhà tư bản cũng đều đen tối chứ huống chi là Hoàng đế thời phong kiến?
Đúng lúc Bắc Thiên Tầm ôm theo đồ vật của trẻ con trở về, Quan Hạ Nhi và Nhuận Nương cũng đi ra, nên Kim Phi cũng không nói gì.
Y gọi đám trẻ đang phân chia quà ở ngoài viện về quây quần ăn cơm tối cùng với cả nhà.
Ăn cơm xong, Kim Phi đi thăm đứa nhỏ một chút rồi theo Cửu công chúa đến ngự thư phòng thì đã thấy Thiết Thế Hâm đang đợi sẵn ở đó.
“Thiết đại nhân đã ăn cơm chưa?” Kim Phi hỏi.
“Ăn rồi!” Thiết Thế Hâm hành lễ với Kim Phi rồi nói: “Tiên sinh mới trở về mà vi thần có việc nên không thể đi đón tiếp, mong tiên sinh thứ lỗi!”
“Chúng ta đã thân quen như thế rồi sao ông còn khách khí thế?”
Kim Phi xua tay: “Muốn nói thứ lỗi thì ta mới là người cần phải nói, muộn như vậy rồi còn gọi Thiết đại nhân đến đây, làm ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của đại nhân rồi!”
“Đó là chức trách của ta, đừng nói lão phu còn chưa ngủ, cho dù đã ngủ rồi mà tiên sinh cho gọi thì ta cũng sẽ đến ngay lập tức!” Thiết Thế Hâm nói với vẻ mặt chính trực.
“Hai người khách sáo xong chưa?” Cửu công chúa trợn mắt nhìn hai người: “Xong rồi thì bắt đầu nói chính sự đi!”
Kim Phi và Thiết Thế Hâm nhìn nhau mỉm cười rồi ngồi xuống đối diện với Cửu công chúa.
Cửu công chúa đi thẳng vào chủ đề, nói lại những vấn đề ban nãy Kim Phi nhắc đến một lần, nói xong thì nhìn về phía Kim Phi: “Phu quân, chàng có muốn bổ sung thêm gì không?”
“Hết rồi, nàng nói hay lắm!”
Kim Phi giơ ngón tay cái lên với Cửu công chúa, sau đó nhìn về phía Thiết Thế Hâm.
Phản ứng Thiết Thế Hâm và Cửu công chúa đều giống nhau, đều tỏ ra ủng hộ việc xây dựng hồ chứa nước và ủ phân, tuy nhiên khi nói đến việc khuyến khích việc khai hoang thì họ lại không bày tỏ lập trường ngay lập tức mà chỉ hỏi: “Không biết tiên sinh muốn khuyến khích việc khai hoang như thế nào!”
“Trước mắt ta nghĩ đến hai việc.” Kim Phi nói: “Trước hết là cắt giảm một chút thuế đối với đất khai hoang...”
Bình thường Thiết Thế Hâm làm chuyện gì cũng cẩn thận nhưng lần này ông ta không đợi Kim Phi nói xong thì đã ngắt lời: “Không biết tiên sinh muốn cắt giảm bao nhiêu?”
“Tạm thời ta còn chưa nghĩ tới số tiền cụ thể, chỉ mới có một ý tưởng sơ lược nên muốn cùng Thiết đại nhân thương lượng một chút rồi mới có thể quyết định.” Kim Phi trả lời.
Thiết Thế Hâm khẽ gật đầu: “Kim tiên sinh, ngài nói tiếp đi.”
“Ngoài việc cắt giảm thuế, ta còn dự định cung cấp một số khoản vay cho những người dân khai hoang...”
Lời còn chưa dứt lại bị Thiết Thế Hâm cắt ngang.
“Kim tiên sinh, làm ruộng phả mua giống là đạo lý hiển nhiên, ngài cắt giảm thuế còn chưa đủ hay sao mà lại còn muốn đưa tiền cho người khác?” vẻ mặt Thiết Thế Hâm không thể tin nổi: “Từ xưa đến nay làm gì có chuyện như vậy xảy ra?”
Cửu công chúa khẽ cau mày, không chỉ cảm thấy không hài lòng vì Thiết Thế Hâm cắt ngang lời nói của Kim Phi hai lần liên tiếp mà còn cảm thấy Thiết Thế Hâm có mục đích khác.
“Thiết đại nhân nói như vậy thì không đúng rồi, từ xưa đến nay phát sinh chuyện gì cũng không phải là chuyện đương nhiên, mà là một loại quán tính và xiềng xích!”
Kim Phi nói: “Chúng ta muốn vượt qua những người đi trước thì không thể tuân theo những quy tắc cũ, chúng ta phải phá bỏ xiềng xích của lịch sử thì mới có thể xông đến một chân trời mới, nếu không thì có khác biệt gì so với xã hội cũ đâu?”
Cửu công chúa nghe xong thì hai mắt sáng lên.
Đây chính là điều ở Kim Phi khiến cô ấy phải mê mẩn.
Từ khi cô ấy gặp được Kim Phi, Kim Phi luôn tự tin rằng có thể phá bỏ xiềng xích của lịch sử và tạo nên một thời đại mới!
Hơn nữa Kim Phi cũng đã làm như thế.
Không nói đến việc ủng hộ cô ấy lên ngôi nữ đế, Kim Phi còn là người đầu tiên trong lịch sử đề xuất phổ cập giáo dục và thật sự đã thực hiện được điều ấy.
Sau hơn nửa năm phát triển, hiện tại tất cả các huyện phủ và trấn lớn ở Quảng Nguyên đều đã có trường công lập, trẻ em trong độ tuổi đi học có thể học tập miễn phí nếu muốn.
“Những đạo lý mà tiên sinh nói ta đều có thể hiểu, nhưng quốc khố sắp hết tiền rồi!”
Thiết Thế Hâm vỗ tay nói: “Khoản tiền còn lại trong quốc khố có đủ để tiên sinh xây hồ chứa nước hay không còn khó nói chứ đừng nói đến cắt giảm thuế và cho người dân vay?
Đương nhiên ta biết lợi ích của việc giảm thuế và cho vay, nhưng mà tiền đâu?”
“Cái này...” Kim Phi có chút xấu hổ gãi đầu.
Bởi vì công cuộc ra công cứu giúp liên tục mà tiền ra như nước, gần như đã tiêu hết những của cải dành dụm trước đây rồi.
Lấy tiền ở đâu ra chính là một vấn đề vô cùng lớn.
“Thiết đại nhân, ta cho người dân vay không phải là trực tiếp đưa tiền cho họ mà là cung cấp nông cụ cho họ!” Kim Phi giải thích.
“Cung cấp nông cụ?”
“Đúng vậy.” Kim Phi nói: “Lần này về thăm quê ta thấy rất nhiều nhà dân thiếu nông cụ trầm trọng, một nhà có thể chỉ có một cái cuốc và vài cái liềm chứ không có gì khác!
Người phụ nữ khéo léo không có gạo thì cũng không thể nấu cơm, nông dân không có nông cụ cũng giống như quân lính không có vũ khí, như thế thì sao có thể trồng trọt được?
Cho nên ta muốn để xưởng gang thép nhanh chóng tăng ca chế tạo một lô nông cụ để cung cấp cho những người nông dân có nhu cầu vay thông qua hợp tác xã mua bán và tiền trang, sau đó trả lại tiền mua nông cụ cho tiền trang sau khi thu hoạch xong mùa màng!”
“Những đạo lý mà tiên sinh nói ta đều hiểu, ta cũng hết sức ủng hộ, nhưng vẫn là vấn đề đó, xưởng gang thép gia công nông cụ cũng cần phải có tiền mà, tiền ở đâu ra?” Thiết Thế Hâm vẫn bám víu vào vấn đề này.
Mặc dù sau khi Cửu công chúa lên ngôi, khoáng sản đều thuộc sở hữu của triều đình, xưởng gang thép không cần phải mua khoáng thạch nữa nhưng cũng phải trả lương cho công nhân khai thác mỏ và công nhân ở xưởng gang thép.
Việc vận chuyển khoáng thạch về xưởng xưởng gang thép, chế tạo thành nông cụ rồi vận chuyển đến các hợp tác xã mua bán của Xuyên Thục cũng đòi hỏi phải có chi phí vận chuyển.
Đó đều là tiền!
“Cái này...” Kim Phi bị hỏi thì cũng đơ luôn.
Đúng vậy, người phụ nữ khéo léo không có gạo thì cũng không thể nấu cơm, không có tiền thì mọi lời vừa nói đều vô ích.
Thiết Thế Hâm thấy Kim Phi im lặng thì nói tiếp: “Ngoài việc này ra, còn có thuế má, thật ra lão thần đã sớm muốn nói từ lâu, nếu hôm nay đã nói đến đây thì lão thần xin phép được báo cáo với tiên sinh và bệ hạ một chút!”
Kim Phi gật đầu ra hiệu cho Thiết Thế Hâm tiếp tục.
“Lão thần biết tiên sinh là người nhân từ, không muốn để người dân chịu khổ nên đánh thuế vô cùng thấp, nhưng tiên sinh, ngài đã bao giờ nghĩ đến việc xây cầu, xây đường, bổng lộc của văn võ bá quan, quân lương, lương bổng của binh lính và lương hưu, có cái nào không cần đến tiền?”
Dường như Thiết Thế Hâm đã tìm được lối thoát cho những oán giận đã kìm nén bấy lâu nay: “Đúng là việc đánh cường hào phân chia lại ruộng đất đã thu về rất nhiều tiền và lương thực nhưng đây chỉ là cuộc giao dịch một lần, đánh đổ hết cường hào thì chẳng còn gì nữa!
Tiên sinh, hôm nay ngài sửa mấy con kênh, ngày mai ngài sửa mấy con đường chính, tiêu tiền nhanh hơn nước chảy, giờ đây quốc khố cũng chẳng còn tiền nữa mà ngài vẫn còn muốn giảm thuế, phát nhiều tiền cho người dân!
Lão thần xin được nói một câu không nên nói, nếu cứ tiếp tục như vậy thì quân lương của nhân viên hộ tống cũng không trả được nữa, đến lúc đó mọi người nổi dậy gây rối thì phải làm sao?”
Một hơi nói nhiều như vậy, Thiết Thế Hâm mệt đến mức thở hồng hộc.
Kim Phi nghe vậy cũng cau mày.
Đúng vậy, khi lãnh thổ ngày càng lớn hơn thì người đi theo y kiếm ăn cũng càng ngày càng nhiều.
Bất luận tương lai ra sao thì thu chi cân bằng thực sự là một vấn đề lớn cần phải giải quyết ngay lập tức.
Chương 1772: Nguyên nhân
Mặc dù việc điều hành một đất nước phức tạp nhưng xét cho cùng thì nó cũng giống như việc điều hành một gia đình, phải cân bằng thu chi.
Triều đại trước thu thuế má cao như vậy, quân nhân vẫn là nghĩa vụ bắt buộc lại không có tiền lương nên cuối cùng cũng triều đình vẫn còn một đống sổ sách lộn xộn.
Sau khi Cửu công chúa lên ngôi, để lấy lại sự ủng hộ của người dân càng sớm càng tốt, cô ấy đã áp dụng chính sách thu thuế vô cùng thấp, tiền lương cho quân nhân lại được đặt ra cao hơn nhiều so với trước đây.
Giữa một vào và một ra thì có thể hình dung ra tình hình tài chính của Xuyên Thục.
Nếu chỉ dựa vào thuế má để mà nói thì ngay cả lương bổng của quân nhân và bổng lộc của quan viên cũng không đủ chứ đừng nói đến việc phát triển các công trình thủy lợi, xây dựng cầu đường.
Cơ quan hành chính Xuyên Thục có thể kiên trì được đến bây giờ thì ngoài ngoài khối tài sản mà Kim Phi tích lũy được trước đó thì còn có tiền bạc vật chất thu thập được từ việc đánh cường hào chia lại ruộng đất.
Cường hào ở rất nhiều nơi đã có lịch sử hàng trăm năm và khối tài sản tích lũy của họ còn nhiều hơn số thuế thu được trong một năm của rất nhiều địa phương.
Chủ yếu công cuộc ra công cứu giúp ở Xuyên Thục đều được hỗ trợ bởi những vụ tước đoạt này để chống đỡ.
Đáng tiếc chỉ có thể đánh cường hào một lần, hơn nữa bởi vì đột nhiên Tứ hoàng tử giết cha soán vị, làm cho Trung Nguyên và Giang Nam rơi vào hỗn loạn, Kim Phi chỉ kịp dọn dẹp vùng Xuyên Thục và một phần đất Tần.
Còn Trung Nguyên tương đối giàu có, đông đúc và Giang Nam thì không có thời gian để chinh phục.
Trước khi Tứ hoàng tử soán ngôi, thương hội Kim Xuyên của Kim Phi đã dựa vào loại xà phòng thơm độc nhất vô nhị, thủy tinh và hắc đao để mang lại khối tài sản khổng lồ cho Kim Phi mỗi tháng.
Theo kế hoạch ban đầu của Kim Phi, y muốn mở thương hội Kim Xuyên trên khắp Đại Khang.
Đến lúc đó thì chỉ sợ tốc độ tích lũy tài sản y còn nhanh hơn cả triều đình.
Đáng tiếc, trời phụ lòng người, Tứ hoàng tử đã soán ngôi, thương hội Kim Xuyên chỉ có thể từ bỏ các khu vực bên ngoài Xuyên Thục để rút lui về Xuyên Thục, không còn coi lợi nhuận là tiêu chí hàng đầu mà ưu tiên sự thuận tiện cho người dân.
Thật ra nếu Thiết Thế Hâm không nói thì Kim Phi cũng biết, năm nay triều đình chi tiêu lớn hơn rất nhiều so với thu nhập.
“Tiên sinh, Bệ hạ, ở đây chỉ có ba người chúng ta nên lão thần mới cả gan nói ra những lời đáng chém đầu!"
Thiết Thế Hâm nói: “Bệ hạ, ngài là nữ đế đầu tiên trong lịch sử, có rất nhiều người phản đối ngài, để ổn định lòng dân, sau khi lên ngôi bệ hạ đã chọn cách giảm thuế thì lão thần có thể hiểu và cũng cho rằng quyết định này là vô cùng đúng đắn!
Nhưng là bệ hạ giảm thuế vài năm thì thôi đi, nhưng lại tuyên bố mười năm không tăng thuế! Chưa nói đến toàn bộ khu vực Đại Khang, bệ hạ có biết chỉ riêng khu vực Xuyên Thục thì trong vòng mười năm sẽ có bao nhiêu thuế không?”
Cửu công chúa cũng không phải là cái gối thêu hoa, trên thực tế cô ấy đã giúp Trần Cát xử lý chính sự nhiều năm như vậy, nên càng hiểu rõ tình hình Đại Khang hơn Thiết Thế Hâm.
Lúc trước quyết định không tăng thuế trong mười năm được đưa ra sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, nhưng theo lời Thiết Thế Hâm nói thì như thể quyết định này được đưa ra một cách nhanh chóng.
Cửu công chúa cau mày muốn phản bác Thiết Thế Hâm, nhưng khi nhìn thấy Kim Phi lắc đầu thì bèn từ bỏ ý định đó rồi ra hiệu cho Thiết Thế Hâm tiếp tục.
“Tướng quân không bao giờ nói đùa, nếu bệ hạ đã truyền đạt mệnh lệnh giảm thuế rồi thì thần sẽ không nói nhiều nữa, nhưng chúng ta thực sự không thể tiếp tục công cuộc ra công cứu giúp nữa!
Dù dùng bất cứ giá nào thì hôm nay Thiết Thế Hâm cũng sẽ nói một cách dõng dạc: “Công cuộc ra công cứu giúp quá tốn kém, nếu tiếp tục kéo dài vài tháng nữa thì quốc khố cũng sẽ hết sạch, đến lúc đó, không chỉ không trả được quân lương, lương bổng, bổng lộc mà ngay cả lương của những người dân tham gia công cuộc ra công cứu giúp cũng không thể trả được.
Giúp người ngàn lần người không nhớ, không giúp nửa giờ người hận ngay! Lúc ngài đối tốt với người dân thì đương nhiên người dân sẽ biết ơn ngài, nhưng một khi để cho bọn họ hình thành loại thói quen này thì đến khi ngài khôi phục về trạng thái bình thường thì bọn họ sẽ quay ra hận ngài.
Bất cứ việc gì cũng nên làm có chừng mực, lão thần nhận thấy với công lao của công cuộc ra công cứu giúp hiện nay thì nên đến lúc kết thúc rồi!”
Thiết Thế Hâm nói xong thì cúi đầu đứng sang một bên, chờ đợi cơn tức giận của Cửu công chúa.
Quả thật Cửu công chúa rất tức giận nhưng khi cô ấy vừa định nói chuyện thì Kim Phi đã đè lên vai cô ấy một cách nhẹ nhàng.
Thiết Thế Hâm là người phụ trách của viện Khu Mật, cũng chính là trợ thủ đắc lực của Cửu công chúa.
Ngoại trừ việc có chút bụng dạ hẹp hòi khi lần đầu gặp Kim Phi thì sau khi đến Kim Xuyên, ông ta cũng đã giải quyết mọi việc chính trị vô cùng thỏa đáng.
Muốn bồi dưỡng được một người tài năng như vậy không phải là điều dễ dàng, Kim Phi lo lắng nếu Cửu công chúa thật sự trở mặt với Thiết Thế Hâm thì sau này sẽ để lại khúc mắc trong lòng mỗi người.
Trước kia khi chuyện tương tự xảy ra thì đều là Cửu công chúa đóng vai kẻ ác, lần này đến lượt Kim Phi.
"Thiết đại nhân, nói thật, ta rất vui mừng vì những điều ông vừa nói, điều đó chứng tỏ khi xưa ta đã không nhìn lầm người, quả thật ông khác xa kẻ nịnh bợ ngày xưa, không uổng công ta chạy mấy trăm dặm đến khe núi để mời ông ra ngoài!”
Đầu tiên, Kim Phi thừa nhận những gì Thiết Thế Hâm vừa nói, sau đó nói: "Nếu hôm nay Thiết đại nhân đã thẳng thắn thành khẩn như vậy thì ta cũng có chuyện muốn nói, chúng ta hãy nói chuyện thoải mái đi!
Mặc dù biết lời Kim Phi nói chỉ chính là lời khách sáo nhưng trong lòng Thiết Thế Hâm cũng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, ông ta chắp tay nói: “Mời Kim tiên sinh nói!”
“Thật ra giảm thuế mười năm không phải là bệ hạ lập tức quyết định mà là do ta đề nghị rồi sau đó chúng ta cân nhắc mất mấy tháng rồi cuối cùng mới đưa ra quyết định!"
Kim Phi nói: "Ta đề nghị như thế vì có ba nguyên nhân.
Đầu tiên là do trước đây người dân sống quá vất vả, nếu chúng ta không giảm thuế thì bọn họ sẽ không thể chống đỡ được và cũng sẽ không có ai hỗ trợ chúng ta!”
“Vậy thì ba năm giảm thuế là đủ rồi, vì sao phải là mười năm?” Thiết Thế Hâm nói: “Cho dù quyết định mười năm thì lúc đầu cũng chỉ nên nói ba đến năm năm, như thế ngộ nhỡ sau này có xảy ra chuyện gì còn có thể nói lại nhưng Bệ hạ giảm thẳng mười năm!
Ngộ nhỡ triều đình thật sự hết tiền mà chúng ta lại tăng thuế thì nhất định người dân sẽ kêu than ầm ĩ không ngừng!”
“Thiết đại nhân, ông để ta nói xong đã!” Kim Phi nói: "Những gì ông vừa nói không sai, dù sao Vũ Dương cũng là nữ đế đầu tiên trong lịch sử, bắt buộc phải cho người dân tìm được chỗ tốt thì bọn họ mới sẵn sàng đi theo chúng ta!
Nguyên nhân thứ hai là dân số Xuyên Thục quá ít, chúng ta bắt buộc phải cung cấp cho người dân đủ thời gian và đủ lương thực thì dân số mới có thể nhanh chóng phục hồi!
Dân số mới là nền tảng của mọi thứ, không có con người thì mọi thứ chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước mà thôi!”
Nghe Kim Phi nói như thế thì Thiết Thế Hâm rơi vào trầm mặc.
Đúng vậy, dân số là nền tảng của mọi thứ, mà nếu muốn nuôi sống một lượng dân số đủ lớn thì bạn phải cung cấp đủ lương thực cho người dân, để đảm bảo rằng mọi người không chết đói!
"Ngoại trừ nguyên nhân ta vừa mới nói thì vẫn còn một nguyên nhân thứ ba!"
Kim Phi nói: “Nông dân quanh năm suốt tháng bán mặt cho đất bán lưng cho trời, tần tảo vất vả cả năm trời mới chỉ thu hoạch được một ít, người dân sẵn lòng tin tưởng Bệ hạ, tin tưởng chúng ta, ta muốn nông dân có cuộc sống tốt đẹp chứ không phải tước đoạt lương thực mà họ cần để tồn tại!"
“Ta cũng không muốn lấy lương thực dùng để ăn của người dân, nhưng vẫn là câu nói đó, tiền từ đâu mà ra?” Thiết Thế Hâm hỏi.
Kim Phi vỗ vai Thiết Thế Hâm: "Lão Thiết à, có rất nhiều cách để kiếm tiền mà, đừng chỉ chăm chăm nhìn vào đồng tiền mà người nông dân vất vả mới kiếm được!”
Chương 1773: Mới bắt đầu
“Có rất nhiều cách kiếm tiền ư?”
Mắt của Thiết Thế Hâm không khỏi sáng lên.
Nếu như người khác nói câu này, chắc chắn Thiết Thế Hâm sẽ khịt mũi khinh bỉ.
Nhưng Kim Phi quả thật rất giỏi kiếm tiền, bất kể là thương hội Kim Xuyên hay là nhà trọ Kim Xuyên, tiền mỗi tháng kiếm được đều là con số cực lớn.
Nếu không phải bù vào lỗ thủng công cuộc ra công cứu giúp thì tiền tích góp của Kim Phi tuyệt đối là một con số thiên văn.
“Mời tiên sinh nói chi tiết!”
Thiết Thế Hâm mong chờ nhìn Kim Phi.
“Đầu tiên, thứ gọi là giảm thuế chẳng qua là giảm so với thuế má lúc trước, thật ra thuế má không có ít như ông nghĩ!”
Kim Phi nói: “Nếu như có thể thu được bình thường thì số lượng vẫn rất khả quan, thuế xuân là Thiết đại nhân thống kê, điều này có lẽ rõ hơn ta chứ?”
Thiết Thế Hâm im lặng gật đầu.
Thời kỳ Trần Cát nắm quyền, đất đai bị quyền quý, cường hào thôn tính nghiêm trọng, nhưng bọn họ chưa bao giờ báo lên triều đình.
Có quyền quyền trong nhà ruộng đất hơn mười nghìn mẫu, khi báo lên lại chỉ báo mấy mẫu, còn là đất cằn cỗi bạc màu.
Vấn đề như vậy không phải ví dụ, mà là tồn tại phổ biến, gần như mỗi quyền quý, cường hào đều sẽ báo láo.
Ngoài ra quan địa phương cũng sẽ giấu báo cáo nhân khẩu, mẫu đất.
Ví dụ một huyện có một trăm nghìn dân, một triệu đất ruộng nhưng huyện lệnh chỉ báo lên ba mươi nghìn dân và một trăm nghìn đất ruộng.
Khi thu thuế, thuế của người dân nên đồng một xu cũng không thể thiếu.
Như vậy phần thuế thu không báo sẽ do quan địa phương chia nhau.
Ngoài ra trước mắt danh mục thu thuế nhiều, đại đa số cũng không phải triều đình quy định mà do quan địa phương tự mình thiết lập.
Năm nay triều đình tăng một phần thuế thì quan địa phương dám tăng năm phần thuế với người dân.
Phần dư ra đương nhiên bọn họ cũng sẽ không đưa lên triều đình.
Vì vậy trước nay thuế má nặng đè nén đến nỗi người dân không thở được, nhưng thuế ruộng từ trong tay người dân thu được thật sự đưa đến triều đình e rằng ngay cả một phần năm cũng không có.
Đây chính là quy tắc ngầm của quan trường ngày trước, ngoại trừ hoàng đế là Trần Cát không biết thì những quan viên khác gần như đều biết nhưng không có ai nói.
Dù sao quan viên có thể đi đến triều đình, có cơ hội gặp được hoàng đế đều là cá mè một lứa, mông của ai cũng không sạch sẽ.
Ai dám vạch trần chuyện này thì sẽ đắc tội với tất cả tập đoàn quan viên, sẽ bị tất cả quan viên chống đối.
Hậu quả này không ai có thể gánh được.
Cơ sở trái lại có quan viên dám ăn nói ngay thẳng nhưng đáng tiếc quan viên như vậy căn bản không vào được trung ương, tấu chương của bọn họ dùng nói đến viện Khu Mật, e là ngay là ải quận trưởng cũng không qua được.
Hơn nữa quan viên như vậy rất nhanh sẽ bị chống đối, nhẹ thì bãi quan, nặng thì ngay cả mạng cũng mất.
Khi đội Chung Minh đã đánh cường hào chia ruộng đất đã ghi nhớ tường tận số lượng ruộng đất.
Huyện nào, trấn nào, làng nào một nhà có bao nhiêu đất, phía bên đội Chung Minh đều ghi nhớ rõ ràng.
Thông quan thống kê hậu kỳ của đội Chung Minh, số lượng đất của quận Quảng Nguyên nhiều hơn lúc trước gần mười mấy lần!
Những quận huyện khác cũng gần giống với Quảng Nguyên.
Khi Cửu công chúa nhìn thấy kết quả này tức đến trực tiếp lật bàn, thậm chí chuẩn bị khởi động truy xét cơ chết, chém cả dòng họ của quan địa phương trong quận Quảng Nguyên trong thời kỳ Trần Cát nắm quyền.
Sau này nghe đề nghị của Kim Phi mới không có thi hành tội liên quan mà là tiến hành đại hội thẩm, có tội thì phạt, không tội thì thả.
Thật ra đây cũng không khác gì với giết cửu tộc
Mông của quan địa phương không sạch, con cái và người trong tộc của bọn họ đa số cũng tàn ác, có thể trong qua thẩm phán của người dân không có bao nhiêu.
Tuy kết quả gần giống nhau, nhưng cách làm của Kim Phi là giao quyền thẩm phải cho người dân, không chỉ để cho Cửu công chúa ngừng lại cơn giận cũng trút giận cho người dân.
Sau khi Cửu công chúa lên người, thực thi chính sách mới thu lại quyền lợi chỉ định hạng mục thuế của quan địa phương, hơn nữa còn ở trên nhật báo Kim Xuyến tiến hành công bố.
Như vậy quan địa phương không còn khả năng nghĩ cách thu thuế nữa, còn về thuế nông, thuế thương đều là quy định cố định, quan viên địa phương căn bản không có cách nào làm khác.
Vì vậy Xuyên Thục bây giờ, người dân nộp bao nhiêu thuế thì triều đình có thể thu được bấy nhiêu thuế.
Xem ra giảm thuế, thật ra tổng cộng thuế má khu vực Xuyên Thục thu được nhiều hơn thời kỳ Trần Cát nắm quyền.
“Thứ hai ban đầu lương thực công cuộc ra công cứu giúp mượn cho người dân, gần đây đã sắp đến thời kỳ trả, đây là một số khoản thu không ít, ít nhất có thể chống đỡ công cuộc ra công cứu giúp thêm một khoảng thời gian!” Kim Phi tiếp tục nói.
Khi Kim Phi đề xuất công cuộc ra công cứu giúp, rất nhiều trong nhà của người dân không còn lương thực, ngay sau đó Kim Phi kêu tiền trang Kim Xuyên phát không ít lương thực trước.
Khi đó tiền trang đã công bố hai cách trả tiền, một là trả theo tháng, hai là sau khi thu hoạch vào mùa hè và mùa thu cùng trả.
Bởi vì không có lãi vì vậy gần như khi đó tất cả người dân đều mượn lương thực, hơn nữa đa số người dân đều chọn khi thu hoạch vào mùa thu rồi mới trả, như vậy sẽ có thể ung dung hơn chút, không cần phải mấy tháng trước đó phải thắt chặt lưng quần, nhớ về chuyện trả nợ.
Thật ra Kim Phi quy định cách trả nợ như vậy cũng suy nghĩ đến việc này.
Lập tức sắp đến thu hoạch mùa thu rồi, nếu như người dân có thể trả lương thực theo thời hạn vậy thì số lương thực này có thể nhiều hơn rất nhiều với thuế má!
Số lương thực này nếu như dùng để tiếp tục trả tiền công của công cuộc ra công cứu giúp vậy căn bản không cần Kim Xuyên đưa mà tiền trang Kim Xuyên ở địa phương quay một vòng phát cho người dân là được.
“Tiên sinh, người dân thông thường sống qua ngày đều biết phải trữ chút tiền, chúng ta càng cần như vậy!”
Thiết Thế Hâm nói: “Trong quốc khố nếu như không có ngân lượng, lỡ như có chút chuyện vậy thì ngay cả tiền ứng cứu cũng không có, vẫn là dừng công cuộc ra công cứu giúp đi, đợi sau này tình hình kinh tế dư dả mới lần nữa khởi động là được rồi!”
“Thiết đại nhân, bây giờ có rất nhiều hạng mục đều nhận đến thời kỳ kết thúc, dừng lại vậy thì cố gắng lúc trước đều lãng phí rồi!”
Kim Phi nói: “Nếu như chúng ta kiên trì thêm những hạng mục có thể kiếm tiền rồi!”
“Nếu như kiếm tiền! Chỉ dựa vào thu lộ phí sao?” Thiết Thế Hâm hỏi ngược lại.
Sau khi con đường chính xây xong, người dân thông thường dùng không thu tiền, nhưng bán hàng cần nộp tiền.
Nhưng trong mắt Thiết Thế Hâm, số tiền này chỉ là số tiền nhỏ, bởi vì có rất nhiều thương hội sẽ lợi dụng sơ hở, sắp đến điểm đích sẽ chơi chiêu, từ con đường nhỏ ở đồng ruộng vòng qua trạm thu phí.
“Lộ phí chỉ là một trong số đó.” Kim Phi nói: “Thiết đại nhân đừng quên nhà trọ và hợp tác xã mua bán.”
Sau khi đường chính xây xong, Kim Phi men theo đường chính xây không ít nhà trọ và hợp tác xã mua bán.”
Thời buổi này không ít quán trọ giết người cướp của, không chừng có thể mất mạng trong quán.
Nhà trọ Kim Xuyên tuy giá mắc hơn nhà trọ khác một chút nhưng có chính quyền, sẽ không xảy ra tình trạng giúp người cứu của, đa số thương hội đều sẽ ưu tiên lựa chọn nhà trọ Kim Xuyên.
Gần như tất cả nhà trọ Kim Xuyên, ngày nào cũng đầy khách.
Hợp tác xã mua bán cũng vậy, bởi vì có chính quyền nên kinh doanh cực kỳ tốt, rất nhiều người dân gần hợp tác xã mua bán gần như đều không đến chợ, mua đồ đều đến hợp tác xã mua bán.
Hai thứ đều là dựa vào đường chính phát triển.
“Thiết đại nhân, quán trọ và hợp tác xã mua bán chỉ là bề mặt, lợi ích của công cuộc ra công cứu giúp mới vừa bắt đầu thôi!”
Chương 1774: Cược
"Muốn làm giàu thì trước tiên phải làm đường. Chỉ khi làm tốt các dự án cơ sở hạ tầng thì kinh tế mới phát triển thuận lợi!" Kim Phi tiếp tục nói.
"Dự án cơ sở hạ tầng?"
Cửu công chúa và Thiết Thế Hâm đều lần đầu tiên nghe thấy thuật ngữ này, bọn họ đều nhìn Kim Phi.
“Các dự án cơ sở hạ tầng là những dự án cơ bản mà một quốc gia phải xây dựng để phát triển, đồng thời chúng cũng là những dự án cơ bản như cầu, đường, dự án thủy lợi, là những dự án liên quan đến sinh kế của người dân.”
Kim Phi giải thích: “Mặc dù việc xây dựng những dự án này sẽ tốn rất nhiều tiền nhưng lợi nhuận mà chúng mang lại trong tương lai cũng sẽ lâu dài và liên tục!
Cũng giống như nhà trọ Kim Xuyên và hợp tác xã mua bán, chúng được phát triển bằng cách dựa vào đường chính, phần lợi ích người ta có thể nhìn thấy chỉ là phần nổi của tảng băng chìm, lợi ích thật sự nằm ở tận cùng, người ngoài không thể thấy được!
Không có đường chính và kênh rạch, liệu nhật báo Kim Xuyên của chúng ta có thể lan rộng đến mọi ngóc ngách của Xuyên Thục không? Tốc độ hành quân của chúng ta có thể nhanh như vậy sao?”
Thiết Thế Hâm lại im lặng.
Đại Khang ngày nay đều hỗn loạn, nhưng Xuyên Thục lại độc nhất vô nhị, như riêng một góc trời, khắp nơi đều là cảnh tượng thịnh vượng hân hoan.
Thiết Thế Hâm tuy vừa mới phàn nàn nhưng trong thâm tâm ông ta cũng biết tình hình sung túc hiện tại của Xuyên Thục, không thể không bàn đến những quyết sách đúng đắn của Kim Phi và Cửu công chúa.
Tác động của việc xây dựng đường chính và kênh rạch thực sự ngày càng trở nên rõ ràng hơn.
Rõ ràng nhất trong số này là sự kiểm soát ngày càng tăng của triều đình đối với các địa phương.
Trước đây, với tình hình giao thông lạc hậu, có thể phải mất vài tháng để một chính sách do triều đình ban hành mới đến được các vùng sâu vùng xa.
Nhiều nơi vì xa xôi, xa cách hoàng đế nên quyền quý địa phương đã hành động liều lĩnh, buộc dân chúng nổi dậy trước khi triều đình biết chuyện.
Một khi điều này xảy ra, cho thấy tình hình địa phương vốn đã rất tồi tệ. Cho dù cuối cùng phản loạn bị trấn áp thì hậu quả cũng rất nghiêm trọng!
Nhưng với những đường chính và kênh rạch,ca-nô có thể chạy đến bất kỳ nơi nào ở Xuyên Thục chỉ trong một đêm!
Đây cũng là tiền đề cho sự phổ biến của nhật báo Kim Xuyên.
Thông qua công cuộc ra công cứu giúp trong hai năm qua, các kênh dẫn nước khắp Xuyên thục đã được kết nối với nhau. Ca-nô chạy nhanh hơn nhiều so với xe ngựa và có thể chở được nhiều hàng hóa hơn xe ngựa!
Mỗi đêm, tờ nhật báo Kim Xuyên được in sẽ được chuyển đến bến tàu, sau đó được đội ca-nô chở đến nhiều nơi khác nhau. Người đưa thư chỉ cần đợi ở những địa điểm được chỉ định.
Khi đến nơi, ca-nô giao báo trong ngày và những bức thư sẽ được gửi cho người đưa thư địa phương, mà những người này lần lượt chuyển những lá thư địa phương cho bên ca-nô.
Ngày xưa ít người viết thư hay gửi đồ cho nhau. Các thương gia bên ngoài khu vực muốn gửi tin về nhà, chủ yếu thông qua những người khác.
Nhưng khi dịch vụ bưu chính trở nên phổ biến hơn, ngày càng có nhiều người viết thư và gửi đồ. Đôi khi, ngay cả việc điều động ca-nô đến một số điểm nóng cũng không đủ dùng.
Trước đây, việc chuyển một đội ngũ từ Tây Xuyên sang Quảng Nguyên trong vòng chưa đầy một tháng là điều không thể. Nhưng bây giờ, sau khi đường chính hoàn thành, nhiều nhất là mười ngày có thể điều tới ngay một đội ngũ!
Hơn nữa cũng không cần mang theo lương thảo. Trên đường đi, hợp tác xã mua bán ở thời chiến đóng vai trò là trạm cung cấp có sẵn!
Đây cũng là một trong những nguyên nhân quan trọng khiến những nơi khác ngày càng trở nên hỗn loạn, Xuyên Thục càng ngày càng ổn định!
"Ngoài vai trò rất lớn của các dự án cơ sở hạ tầng trong quân đội, vai trò của các dự án cơ sở hạ tầng trong nền kinh tế cũng rất lớn!"
Kim Phi nói: “Có đường chính, kênh rạch, hàng hóa sản xuất tại các công xưởng có thể lưu thông bình thường, thuận tiện cho người dân và còn mang lại lợi ích kinh tế cho công xưởng!”
Thiết Thế Hâm lại gật đầu.
Mặc dù sau khi Cửu công chúa lên ngôi, các công xưởng ở làng Tây Hà đã nhiều lần giảm giá, nhưng do lượng bán ra không ngừng tăng lên nên tổng lợi nhuận cũng ngày càng tăng.
Mặc dù so với của cải tịch thu của địa chủ, lợi nhuận của các công xưởng khác nhau có vẻ không đáng kể, nhưng lợi nhuận do các công xưởng tạo ra rất ổn định và lâu dài!
Với sự mở rộng không ngừng của thị trường, nhiều công xưởng đã mở chi nhánh, làm việc ngày đêm nhưng sản phẩm sản xuất ra vẫn khan hiếm.
Các công xưởng không chỉ mang lại lợi ích kinh tế mà còn giải quyết được nhiều vấn đề việc làm.
Ví dụ như các xưởng dệt và xưởng sắt thép. Tổng số công nhân ngày nay từ lâu đã vượt quá hàng chục nghìn người, nhiều người trong số họ đến để thoát nạn đói, không có đất đai và không có phương tiện sinh kế nào khác.
Sau khi vào công xưởng, họ chỉ cần đi làm là có thể nuôi sống gia đình.
Những công nhân này chỉ là phần nổi của tảng băng trôi. Ngoài ra còn có nhiều ngành công nghiệp thượng nguồn và hạ nguồn của các xưởng dệt, sắt thép, đòi hỏi nhiều lao động.
Mặc dù những người này không làm việc trong các xưởng dệt và xưởng sắt thép nhưng họ đã tìm ra cách kiếm sống nhờ xưởng dệt và xưởng sắt thép.
"Thiết đại nhân, một quốc gia thực sự hùng mạnh và thịnh vượng, vấn đề không phải là ngân khố có bao nhiêu tiền, mà là người dân có tiền hay không và họ có khả năng chống lại rủi ro hay không!"
Kim Phi nói: “Giấu của cải trong nhân dân, để dân có khả năng ứng phó và chống lại rủi ro mới chính là nền tảng của một quốc gia hùng mạnh!”
"Giấu của cải trong nhân dân?"
Cửu công chúa âm thầm lặp lại, sau đó không khỏi khen ngợi: "Phu quân nói rất hay!”
Kim Phi mỉm cười, không giải thích.
Trước khi y đến thế giới này, cha y đã gọi điện và đề cập rằng thị trấn sẽ tiến hành xác nhận quyền sử dụng đất.
Nó liên quan đến việc sử dụng máy bay không người lái để chụp ảnh từ trên không, sau đó phân giới đất cho từng hộ gia đình, in giấy chứng nhận cho chủ đất, chứng minh quyền sở hữu của họ.
Thực chất đây là một hình thức che giấu của cải trong nhân dân, một cách để tăng cường khả năng chống chọi với rủi ro của nhân dân.
Nếu đến một ngày đất nước có nhiều thay đổi lớn, nhiều người có thể từ thành thị trở về nông thôn, canh tác đất đai để duy trì sinh kế, đảm bảo nhu cầu cơ bản.
Mặc dù thu nhập sẽ giảm đáng kể sau khi trở về làng quê và chất lượng cuộc sống giảm sút nhưng không có tiền thuê nhà, cuộc sống cơ bản hàng ngày có thể tự cung tự cấp, tiết kiệm rất nhiều chi phí sinh hoạt, an toàn hơn nhiều so với việc chen chúc với nhiều người trong thành phố.
Tất nhiên, đó là một câu chuyện khác đối với những người có thế chấp.
"Thiết đại nhân, tuy nông nghiệp là nền tảng của một quốc gia, nhưng để một quốc gia thực sự trở nên hùng mạnh, chỉ dựa vào nông nghiệp thôi thì chưa đủ!"
Kim Phi vỗ vỗ vai Thiết Thế Hâm: "Nông nghiệp đảm bảo cho người dân có đủ ăn, nhưng một khi họ đã được no đủ thì phát triển công nghiệp là điều bắt buộc!
Và bây giờ công cuộc ra công cứu giúp đang mở đường cho sự phát triển công nghiệp trong tương lai!
Vì vậy, công cuộc ra công cứu giúp phải tiếp tục!"
"Tiên sinh, những gì ngài nói đều rất có lý, lão thần rất bội phục!"
Thiết Thế Hâm chắp tay: "Nhưng chúng ta sắp hết tiền để tiếp tục thực hiện công cuộc ra công cứu giúp rồi!"
"Vậy chúng ta hãy nói chuyện trực tiếp với người dân," Kim Phi nói: "Trước kia chúng ta cho dân chúng mượn thóc, bây giờ chúng ta không có tiền, cho nên chúng ta sẽ bàn bạc với dân chúng và xin nợ trước!"
"Nói với người dân rằng chúng ta không có tiền, làm vậy sao mà coi được?"
Thiết Thế Hâm sửng sốt: "Tiên sinh, không được đâu, nếu người dân biết sẽ có thể dẫn đến một cuộc nổi loạn đấy ạ!"
Cứ đùa, Xuyên Thục vừa mới thành lập, nếu để cho dân chúng biết ngân khố hết tiền, lỡ như họ mất lòng tin vào triều đình thì sao?
"Thiết đại nhân, không có thì phải bảo không có. Đến lúc phải khóc nghèo thì chúng ta nên khóc nghèo đi!"
Kim Phi nói: "Về phần người dân, Thiết đại nhân, chúng ta đánh cược nhé?”
Chương 1775: Sáng suốt
“Cược gì vậy?” Thiết Thế Hâm hỏi.
“Cược khi người dân biết triều đình không có tiền họ sẽ nổi loạn hay không, cược có mượn được tiền từ người dân không!”
Kim Phi nói: “Nếu ta thua, sẽ dừng công cuộc ra công cứu giúp, ông thấy thế nào?”
“Tiên sinh, tuyệt đối không thể làm như vậy!”
Thiết Thế Hâm nói: “Lời đã nói ra giống như nước đổ, không thể lấy lại được! Tiên sinh thắng cược thì tốt rồi, nếu lỡ như thua cược, đến lúc đó kết cục sẽ như thế nào chứ!”
“Ta sẽ không thua!” Kim Phi tự tin nói.
Thấy vẻ mặt Thiết Thế Hâm vẫn lo lắng, Kim Phi lại nói: “Hay là như vậy đi, chúng ta tìm một nơi thử chút xem sao, nếu có tác dụng thì từ từ phổ biến rộng rãi, nếu không thì lập tức dừng lại, thế nào?”
Thiết Thế Hâm nghĩ một chút, sau đó khẽ gật đầu: “Nếu bây giờ nhất quyết muốn như vậy thì chỉ có thể làm như vậy, nhưng không thể thử ở Kim Xuyên hoặc những nơi khác của quận Quảng Nguyên!”
Quảng Nguyên là căn cứ địa của Kim Phi, rất nhiều người đều đang làm việc trong xưởng của Kim Phi, là nơi nhận nhiều sự giúp đỡ của Kim Phi nhất, cũng là nơi ủng hộ Kim Phi nhất.
“Được.” Kim Phi đồng ý: “Thiết đại nhân chọn địa điểm đi!”
“Vậy thì nói lời giữ lời!” Thiết Thế Hâm đi đến bên tường, nhìn bản đồ Xuyên Thục.
Khoảng chừng ba phút sau, Thiết Thế Hâm mới đưa tay chỉ lên bản đồ: “Vậy thì chọn huyện Trạch Vân đi, tiên sinh thấy thế nào?”
“Ta không có ý kiến gì!” Kim Phi không để ý nói.
Y vốn nghĩ rằng Thiết Thế Hâm sẽ chọn một nơi tương đối xa, là nơi quy phục tương đối muộn, vì cơ sở quần chúng của triều đình ở chỗ đó là yếu nhất, nhưng ông ta lại chọn huyện Trạch Vân.
Huyện Trạch Vân nằm ở khu vực trung tâm của Xuyên Thục, thời gian đánh cường hào chia ruộng đất không dài cũng không ngắn, cơ sở quần chúng cũng không bằng mấy huyện khác của Quảng Nguyên, trong tất các các huyện phủ của Xuyên Thục, cũng có thể coi là trên mức trung bình.
Xem ra Thiết Thế Hâm vẫn còn giữ lại một chút tình cảm.
“Vậy tiên sinh định lúc nào sẽ bắt đầu?” Thiết Thế Hâm hỏi.
“Đợi đến sau khi thu hoạch vụ thu đi.” Kim Phi nói: “Thu hoạch rồi người dân mới có lương thực chứ!”
“Vậy ta mỏi mắt trông chờ rồi!” Thiết Thế Hâm chắp tay với Kim Phi: “Ta hi vọng tiên sinh có thể thắng!”
Đây không phải là lời nịnh nọt của Thiết Thế Hâm mà ông ta thực sự hi vọng như vậy.
Từ xưa đến nay, triều đình không có tiền không có lương thực, đều lấy lương thực của người dân, chưa có vị Hoàng đế nào vay lương thực của người dân.
Nếu Kim Phi thực sự có thể mượn lương thực của người dân, như vậy đã chứng minh những lo lắng trước kia của ông ta là thừa thãi.
Xét về việc người dân xem trọng lương thực, phải tin tưởng triều đình như thế nào họ mới cho vay lương thực.
Có sự tin tưởng này, triều đình muốn làm gì mà không được.
Sau đó ba người thảo luận thêm những việc khác, Kim Phi phát hiện ánh mắt của Thiết Thế Hâm hơi có tia máu, nên đã bảo ông ta về nghỉ ngơi.
Cửu công chúa còn trẻ, sau khi Thiết Thế Hâm rời đi, cô ấy nhớ lại cuộc trò chuyện hôm nay, còn viết ra những điểm mấu chốt.
“Phu quân, chàng thật sự nắm chắc việc có thể mượn lương thực từ người dân sao?”
Nói thật, trong lịch sử chưa từng có vị Hoàng đế nào làm việc này, thực ra vừa rồi Cửu công chúa hơi lo lắng, nhưng khi đó Thiết Thế Hâm đang ở đó, nếu cô ấy hỏi, cũng như đang phá Kim Phi, vì vậy cô ấy không nói.
“Trên đời này làm gì có thể chắc chắn về một việc gì đó chứ?” Kim Phi cười nói: “Nắm chắc khoảng bảy mươi phần trăm!”
“Nắm chắc bảy mươi phần trăm cũng cao rồi.” Cửu công chúa nói: “Phu quân, sao chàng nghĩ đến cách này vậy?”
“Đương nhiên là cao nhân nói với ta rồi!”
Thực ra tìm người dân để mượn lương thực chính là phát hành trái phiếu quốc gia, kiếp trước Kim Phi không biết y đã thấy điều này bao nhiêu lần rồi.
Nhưng không có cách nào để giải thích cho Cửu công chúa, chỉ có thể đẩy công lao sang cho người gọi là cao nhân đó.
Thực ra Cửu công chúa có chút nghi ngờ cao nhân mà Kim Phi nói, nhưng từ trước đến nay cô ấy chưa bao giờ níu mãi một chuyện không buông.
Từ nhỏ Cửu công chúa đã lớn lên trong hoàng cung, có lúc tò mò một chuyện gì đó cũng không phải là chuyện tốt, khi nên hồ đồ thì hồ đồ.
Dù cao nhân đó có tồn tại hay không, cô ấy cũng là người có lợi.
Nếu cứ truy mãi việc đó, cuối cùng chứng minh cao nhân không tồn tại thì cũng không phải là chuyện tốt đối với cô ấy?
Vì vậy Cửu công chúa chủ động đổi chủ đề, cô ấy lại hỏi: “Người bán hàng rong trốn phí, phu quân có cách giải quyết không?”
Sau khi đường chính được sửa lại, theo quy định, người bán hàng rong đi qua đó cần phải nộp phí đi đường.
Nhưng ở thời đại này có rất nhiều người bán hàng rong vác gánh hoặc kéo xe đi buôn bán, khi sắp đến trạm thu phí, họ sẽ tìm một con đường nhỏ có thể đi để tránh bị thu phí.
Hiện tượng này đã bị phát hiện rất nhiều lần, nhưng vẫn diễn ra như cũ bất chấp sự cấm đoán.
Bây giờ nguồn thu nhập chính của trạm thu phí đường chính chủ yếu đều đến từ những người bán hàng rong đi xe ngựa.
Vì xe ngựa vận chuyển rất nhiều hàng hóa, xe ngựa lại rất khó có thể đi trên đường núi chật hẹp, những người có thể sử dụng xe ngựa chủ yếu là những người bán hàng rong có quyền lực, cũng lười kì kèo chút phí đi đường nhỏ nhoi này.
“Cách thì có, nhưng chi phí hơi cao, không có lời lắm.”
Biểu cảm của Kim Phi hơi bất lực
Thực ra y vốn định học theo mô hình thu phí cao tốc ở kiếp trước, khi người bán hàng rong đi qua đường chính, sẽ được phát một tờ hóa đơn, khi đi từ đường chính cần xuất trình hóa đơn để thanh toán.
Cuối tháng khi tiến hành kiểm tra, nếu có hóa đơn nào không hợp, chứng tỏ có người trốn phí, sau đó dựa vào ghi chép của trạm thu phí sẽ có thể tìm thấy người bán hàng rong này.
Nhưng thời đại này không có máy tính, muốn kiểm tra lại những tờ hóa đơn này, cần phải gửi tất cả các hóa đơn ở trạm thu phí đến một nơi và kiểm tra từng cái một mới có thể tìm ra kẻ trốn phí.
Quá trình này quá rườm rà, chi phí nhân công quá cao, có thể sẽ vượt qua số phí thu hồi được, nên Kim Phi không thực hiện.
Cửu công chúa nghe xong cách của Kim Phi, chân mày cũng hơi nhíu lại, sau đó hỏi dò: “Phu quân, ta có cách, chàng nghe xem có được không.”
“Nàng nói đi.” Kim Phi ngồi thẳng người.
“Nếu chúng ta để người bán hàng rong nộp tiền trước thì sao?”
Cửu công chúa nói: “Khi người bán hàng rong đi trên đường chính, họ sẽ nộp tiền lấy thẻ bài trước ở trạm thu phí, khi đến điểm đến, sẽ thu phí qua đường theo lộ trình của họ, như vậy có thể tránh việc trốn phí đúng không?”
Kim Phi nghe xong, hai mắt sáng lên: “Cách này rất hay, sao ta không nghĩ ra chứ?...Nhưng nếu khi đi trên đường có người không đi từ trạm thu phí thì sao?”
Sau khi nói xong, không đợi Cửu công chúa trả lời, Kim Phi đã tự trả lời: “Đúng rồi, có thể bảo trạm thu phí chế tạo thẻ bài đặc biệt, để người bán hàng rong buộc lên vai, khi nhân viên hộ tống tuần tra, thấy người nào không có thẻ bài, vậy đó là người trốn phí!”
“Phu quân sáng suốt!” Cửu công chúa cười tán thành.
“Trêu ta đúng không?” Kim Phi liếc Cửu công chúa một cái: “Nếu ta thật sự sáng suốt thì đã nghĩ ra cách này lâu rồi!”
Người trong cuộc mơ hồ, thực ra y cũng bị kinh nghiệm ở kiếp trước quấy nhiễu rồi.
“Phu quân, không phải chàng vẫn luôn khuyến khích buôn bán sao, như vậy có xua tan tính tích cực của người bán hàng rong không?” Cửu công chúa hỏi.