Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 645
Các bạn đang đọc truyện Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân – Chương 645 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
****************************
Chương 645
ĐÃ XẢY RA RỒI
Hai người xuyên qua phòng bếp. Reinz đẩy cửa phòng ra, nhìn quanh bốn phía một chút.
Cửa phòng bếp đối diện với sau nhà.
Trăng sáng sao thưa, bầu trời đêm sáng sủa, ngẫu nhiên có vài con quạ đen trong rừng phát ra tiếng kêu quạ quạ. Giữa lúc nửa đêm nghe thấy tiếng này khiến người ta vô cùng sợ hãi.
Lúc này có hai bóng người lén lút tiến vào qua hàng rào ở sau nhà, bịch một tiếng, cũng lọt vào cạm bẫy.
Xem ra cả trước và sau nhà bọn chúng đều không muốn buông tha.
Reinz cầm tay Cố Niệm Chi, gần như kéo cô chạy thất tha thất thểu về phía trước.
Xe gắn máy của anh ta đỗ ở cổng sau, rất gần với chỗ bẫy mà hai người kia rơi vào.
Bọn họ chạy tới gần chỗ xe gắn máy, Reinz đạp một cái khiến cho chồng gỗ hai bên cửa đổ ụp xuống bẫy.
A!!!
Hai người trong bẫy phát ra tiếng kêu thảm thiết, đồng thời vang lên tiếng bắn đoàng đoàng.
Bắn loạn thế này đương nhiên không bắn trúng được mục tiêu nào cả.
Cố Niệm Chi chưa kịp thưởng thức sự chật vật của bọn chúng thì đã bị Reinz chụp một cái mũ bảo hiểm xe máy to tướng lên trên đầu.
“Ôm lấy tôi, đi ngay lập tức!” Reinz khoác túi du lịch của mình lên vai Cố Niệm Chi, sau đó dang chân lên xe mô tô, quay đầu nghiêm giọng nói với cô.
Một người vốn luôn rất nhẹ nhàng đột nhiên thể hiện ra vẻ mặt quyết đoán thế này khiến Cố Niệm Chi không tự chủ được mà nghe theo mệnh lệnh của anh ta. Cô cũng dang chân ngồi lên mô tô theo Reinz, hai tay ôm lấy eo anh ta.
Reinz chỉ cảm thấy nơi bị cô bám vào trên eo như nóng cháy, ánh mắt của anh ta tối sầm xuống, chân đạp đạp mạnh vào chân ga.
Xe mô tô phát ra tiếng gầm rú… tiếng ầm ầm vang lên, dọa cho đàn quạ đêm sợ hãi bay nháo nhác.
“Tiếng gì thế?”
Đám người đang sờ soạng ở cửa trước và cửa sau đều bị dọa cho nhảy dựng cả lên.
Tới khi bọn chúng kịp phản ứng thì chỉ còn kịp thấy một chiếc mô tô đang chạy như bay trên đường núi.
Đèn xe mô tô vạch ra một đường cong thật dài, trong nháy mắt đã chạy ra rất xa.
“Chuyện gì xảy ra vậy?! Chạy mất rồi sao?!”
“Có lẽ là điệu hổ ly sơn!”
“Đúng vậy! Làm sao biết được là đã chạy hay vẫn còn ở lại!”
Những người mặc đồ đen đó bàn bạc một chút, chia ra làm hai, phần lớn đuổi theo xe mô tô, phần nhỏ còn lại quyết định phóng hỏa đốt nhà gỗ.
Cố Niệm Chi vẫn luôn ôm cứng lấy eo Reinz, dán chặt vào phía sau tấm lưng to lớn của anh ta.
Xe mô tô chạy nhanh như tia chớp, không ngừng xóc nẩy trên đường núi gồ ghề. Mặc dù có đội mũ bảo hiểm nhưng cô vẫn cảm nhận được gió núi thổi vù vù bên tai.
Cố Niệm Chi ngẩng đầu lên, thấy Reinz không đội mũ bảo hiểm, lập tức hiểu ra được anh ta đã nhường mũ của mình cho cô.
Trong lòng cô cảm thấy vô cùng cảm động.
Đối với những người đã từng bảo vệ và đối xử tốt với mình, cô đều muốn báo đáp bằng thiện ý tương đương như những gì họ đã làm với mình.
Hai tay Reinz điều khiển tay lái mô tô, tập trung tinh thần vặn ga. Anh ta không đội mũ bảo hiểm, có thể nghe thấy được tiếng truy đuổi đằng sau ngày càng gần hơn.
Những người này cũng đi xe mô tô tới.
Lúc nãy, tiếng động đánh thức anh ta và Cố Niệm Chi rồi sau đó im bặt chính là tiếng xe mô tô này đây.
Nếu như bây giờ có người đứng ở sườn núi đối diện, sẽ thấy được ở trên đường núi chật hẹp dãy Alps phía bên này có một chiếc xe mô tô đang điên cuồng phi nhanh đằng trước, bốn chiếc xe mô tô rầm rộ đuổi theo sau.
Đèn pha xe gắn máy kéo ra những đường vòng cung thật dài trong màn đêm, nối với nhau như thành một dòng sông ánh sáng, người trên xe như những con thuyền con, lung la lung lay, tựa hồ chỉ cần không cẩn thận là sẽ lật thuyền ngay vậy.
Vèo vèo vèo!
Mấy viên đạn bay như con thoi bắn về phía hai người Cố Niệm Chi, xới tung lên từng mảng bụi đất.
“Bọn chúng nổ súng!” Cố Niệm Chi run rẩy nhắc nhở Reinz.
“Ôm chặt tôi! Lấy súng ra! Chuẩn bị bắn!” Reinz bỗng nhiên quay đầu lại, nhìn Cố Niệm Chi một chút, sau đó nhanh chóng quay đầu nhìn về phía trước.
Cố Niệm Chi đã sớm cầm súng trong tay.
Reinz hạ mệnh lệnh, cô lập tức quay người, tỉnh táo nhắm vào lốp chiếc mô tô đi đầu tiên phía sau đang đuổi theo bọn họ, giơ cánh tay lên, cổ tay dùng sức, quả quyết bóp cò.
Đoàng!
Kỹ thuật bắn súng của Cố Niệm Chi vô cùng chuẩn. Chỉ một phát súng, cô đã bắn nổ lốp chiếc xe mô tô đi đầu tiên.
Rầm!
Chiếc xe mô tô đó lập tức mất thăng bằng, lăn rầm rầm xuống dưới núi.
Người trên xe vội vàng nhảy khỏi xe mới tránh được kết quả người chết xe hỏng, nhưng cũng bị thương không nhẹ, ôm chân lăn lông lốc xuống dưới núi theo chiếc mô tô.
Chiếc xe đầu tiên bị bắn ngã, ba chiếc xe mô tô phía sau liền trở thành mục tiêu nhắm bắn của Cố Niệm Chi.
Reinz nghe thấy tiếng nổ, quay đầu nhìn thoáng qua, sau đó cũng ngây ngẩn cả người… Không ngờ kỹ thuật bắn súng của cô bé này lại tốt đến thế…
Anh ta quay đầu lại, hít sâu một hơi, vặn mạnh tay ga một lần nữa.
Ba chiếc mô tô phía sau thấy người trên chiếc mô tô bị bọn họ truy đuổi có kỹ thuật bắn súng chuẩn xác như vậy, lập tức thay đổi lộ tuyến lái xe.
Bọn chúng lái xe giao thoa theo đường zig zag trên đường núi chật hẹp, đảo bánh lái lạng lách như đang phô diễn đủ kiểu kỹ thuật của mình.
Cố Niệm Chi nhìn mà hoa hết cả mắt. Lần này cô không may mắn như trước, ngay cả khi nhắm kĩ mấy phát cũng không thể bắn trúng được mục tiêu.
Mấy chiếc mô tô phía sau thấy biện pháp đối phó của bọn chúng phát huy tác dụng thì không khỏi mừng rỡ.
Tình hình lập tức nghịch chuyển, người trên ba chiếc mô tô phía sau bắt đầu liên tiếp nổ súng về phía hai người Cố Niệm Chi.
Cố Niệm Chi sốt ruột, lớn tiếng nói với Reinz, “Có thể chạy chậm lại một chút không? Tôi không thể bắn trúng được bọn chúng…”
Reinz nghiêng đầu nghe, tay phải tiếp tục lái xe, duỗi tay trái về sau, “Đưa súng cho tôi.”
“Chẳng phải anh đang lái xe sao?” Cố Niệm Chi hơi không yên lòng.
Cô không bắn trúng không phải chuyện lớn, nhưng nếu Reinz lái không chuyên tâm, vậy thì kết cục của hai người sẽ giống như chiếc xe lao xuống dốc núi kia vậy…
“Không sao, cô đưa súng cho tôi.” Reinz vững vàng đưa tay về phía cô, “Nhanh lên!”
Cố Niệm Chi đành phải đặt súng vào trong tay anh ta.
Reinz không quay đầu lại, hơi nghiêng người, tai nghe tiếng xe mô tô đằng sau, giống như đang nghe tiếng để định vị rồi nâng tay trái lên, cổ tay chĩa xuống dưới, đoàng một tiếng giòn vang.
Phành!
Lốp một chiếc mô tô phía sau phát ra một tiếng nổ, cả chiếc xe mô tô đột ngột cắm mạnh đầu về phía trước.
Người trên xe không kịp nhảy ra, bị hất quăng về phía trước theo quán tính.
Ngay sau đó lại nghe thấy hai tiếng súng vang lên, hai người đàn ông vừa bị văng ra khỏi xe đã bị bắn vào đầu, lăn theo chiếc xe mô tô xuống núi.
Đôi mắt Cố Niệm Chi trợn trừng như muốn rơi cả ra ngoài.
Dưới ánh trăng sáng tỏ, vẻ tuấn mỹ người Đức của Reinz không còn dịu dàng ấm áp nữa, mà đã mang theo vài phần hờ hững và lãnh khốc.
Kỹ thuật bắn súng xuất quỷ nhập thần của anh ta chỉ kém Hoắc Thiệu Hằng một chút thôi, giỏi hơn những người Cố Niệm Chi từng biết rất nhiều.
Phía sau còn hai chiếc mô tô nữa. Thấy người trên xe phía trước lợi hại như thế, bọn chúng không dám tới quá gần, cố ý kéo dài khoảng cách, nhưng bắn dày đặc hơn về phía hai người Cố Niệm Chi.
Xe mô tô của Reinz chạy có nhanh đến mấy cũng không nhanh bằng những viên đạn.
Anh ta không kịp thu hồi cánh tay, bỗng chốc bị đối phương bắn soạt một cái, xé rách một lớp da.
“Cầm súng.” Reinz không tiếp tục nổ súng nữa mà nhét súng lại vào tay Cố Niệm Chi, “Phía trước có sườn núi, ôm chặt lấy tôi, tôi muốn dẫn bọn chúng tới đó.”
Trong lòng Cố Niệm Chi thầm kêu khổ, nhưng lúc này không còn cách nào khác, cô chỉ có thể tin tưởng vào Reinz thôi. Dù sao thì kỹ thuật bắn súng của anh ta cũng tốt như thế cơ mà, đúng không?
Reinz nắm chặt tay lái, đạp phanh lại.
Mấy chiếc mô tô phía sau đột nhiên nhận thấy bọn chúng đang cách chiếc xe phía trước ngày càng gần, không khỏi mừng rỡ, cuống cuồng vặn mạnh tay ga, đồng thời cũng liên tục xả đạn bắn tới.
Có điều, kỹ năng lái xe mô tô của Reinz quá tốt, anh ta lái theo hình số 8, không ngừng làm lạc tầm mắt mấy kẻ truy đuổi đằng sau.
Chờ tới khi đối phương cảm thấy có thể chạm vào được mục tiêu trước mắt, Reinz lại bỗng tăng mạnh ga một lần nữa.
Xe mô tô gầm lên một tiếng vang trời, lập tức tăng tốc tiến lên.
Mấy chiếc xe mô tô phía sau cũng vô ý tăng mạnh ga đuổi theo không chịu thôi.
Reinz nghe thấy tiếng xe mô tô phía sau ngày càng gần, vặn mạnh ga đến mức tối đa, sau đó nắm chặt tay lái, dùng hết sức ngoặt sang trái, đồng thời dùng chân chống xuống mặt đất, nương theo quán tính của chiếc xe, ngoặt lại tròn một góc 90 độ.
Cố Niệm Chi ngồi sau Reinz, chờ khi xe mô tô quay xong, cô mới kinh ngạc nhận ra rằng khúc cua 90 độ trên sườn núi này quả thực là một khúc cua tử thần, bởi vì đường bên trái là đi lên dốc, bên phải là đường xuống sườn núi.
Nếu như không biết đường, lại phóng nhanh như vậy, vậy thì kể cả có là giữa ban ngày cũng có thể lao xuống.
Trái tim cô dâng cao tận cổ họng. Ngay khi chiếc mô tô bởi vì đột nhiên thay đổi phương hướng mà giảm tốc độ, Reinz đã quay người ôm lấy cô, sau đó vặn mạnh tay ga, nương theo lực phản ngược để nhảy vọt lên, ôm cô nhào về phía bên trái dốc núi.
Trên sườn núi sinh trưởng rất nhiều dây leo, Reinz ôm lấy Cố Niệm Chi nhảy tới, tóm lấy một gốc dây leo gần nhất, cố gắng hết sức ngăn lại quán tính trượt xuống.
Cố Niệm Chi nắm chặt lấy vạt áo Reinz, nhắm mắt không dám nhìn.
Người trên hai chiếc xe mô tô đằng sau còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, chợt phát hiện ra chiếc xe phía trước rẽ ngoặt đột ngột một cái rồi không thấy đâu nữa.
Bọn chúng vội vàng vặn mạnh tay ga đuổi theo, khi đuổi tới giao lộ mới phát hiện ra đó là một chỗ cua gấp 90 độ!
Người trên xe lập tức cảm thấy không ổn, nhưng mà đã không còn kịp nữa rồi.
Mặc dù vội vàng phanh kít xe lại nhưng khúc cua này quá gấp, đường núi lại hẹp, sườn núi bên phải cách bọn chúng quá gần. Bọn chúng còn chưa kịp phản ứng đã theo chiếc xe lao xuống dưới sườn núi!
…
Reinz gắt gao ôm chặt đầu Cố Niệm Chi trong ngực, dùng thân thể mình bảo vệ cô, một tay nắm chặt dây leo, một tay ôm Cố Niệm Chi.
Hai người dựa vào dây leo treo mình giữa sườn núi, không bị lăn xuống vách núi nguy hiểm như Cố Niệm Chi lần trước.
Khó khăn lắm mới giải quyết được hai chiếc mô tô đuổi theo, cuối cùng họ cũng có thể thở phào một hơi.
Reinz cúi đầu xuống hôn lên mái tóc Cố Niệm Chi, khẽ nhẹ giọng nói, “Đã không sao rồi, Cereus, đã không sao nữa rồi…”
Cố Niệm Chi từ từ mở to mắt ra, ngẩng đầu nhìn tình hình xung quanh.
Bọn họ đang bị treo lơ lửng giữa sườn núi, xung quanh đều là dây leo, từng mảng lớn lá cây bị gió thổi vang lên từng trận rào rào.
May mà dốc núi bên này thoai thoải hơn so với dốc núi mà Cố Niệm Chi từng rơi xuống bên kia, không phải dạng vách núi cheo leo thẳng đứng xuống dưới như thế.
Nếu không, bọn họ căn bản sẽ không thể nào níu được nữa, mà đã rơi thẳng xuống dưới luôn rồi.
Cố Niệm Chi thò đầu ra khỏi ngực Reinz, nhỏ giọng hỏi, “… Đây là chỗ nào?”
“Từ con đường này có thể dẫn ra ngoài.” Reinz nhún vai. Đang muốn nói tiếp, lông mày anh ta đột nhiên nhíu lại, ánh mắt nhìn về phía nơi bọn họ tới, nhất thời sững sờ, thật lâu sau không nói nên lời.
Thấy Reinz đột nhiên yên lặng, Cố Niệm Chi thấy hơi kỳ quái, khó hiểu. Cô nhìn anh ta một chút, sau đó thuận theo ánh mắt anh ta rồi cũng lập tức ngây ngẩn cả người.
Cô nhìn thấy ngôi nhà của Reinz. Ở phương hướng của ngôi nhà gỗ xinh đẹp đó đang bốc lên ngọn lửa cháy rừng rực, ánh lửa bốc đến ngút trời.
Trong bầu trời đêm còn có máy bay trực thăng vòng qua vòng lại, phun ra từng đám bọt chữa cháy màu trắng về phía đám lửa đó.
Mặc dù đang cách xa nhưng bởi vì ngọn lửa kia thực sự quá sáng nên không cần phí nhiều sức lực cũng có thể thấy rõ được.
Trái tim Cố Niệm Chi chợt thắt cả lại, suýt chút nữa bật khóc lên, “… Đều tại tôi! Mẹ Hannah! Mẹ Hannah! Bà ấy… bà ấy…”
Nếu như mẹ Hannah vì cô mà có chuyện gì bất trắc, đời này Cố Niệm Chi sẽ không thể nào tha thứ cho mình được.
Reinz gắt gao ôm chặt cô vào trong ngực mình, giọng nói rất trầm thấp, rất khác biệt so với giọng nói ôn hòa thường ngày.
Anh ta đè nén cảm xúc trong đáy lòng xuống, thấp giọng khẽ nói, “Không sao đâu, mẹ Hannah nhất định sẽ không sao.”
“Sao anh biết?” Nước mắt Cố Niệm Chi đã chảy ra, “Lửa lớn như thế! Người đuổi giết tôi chắc chắn còn ở lại bên đó, bọn chúng chia thành hai nhóm.”
“… Bởi vì đó là máy bay trực thăng của kiểm lâm, bọn họ tới dập lửa rồi. Khi chúng ta đi, mẹ Hannah đã trốn xuống dưới tầng hầm, ở đó có nước, cũng có một cửa ra.” Reinz tỉnh táo đáp, giọng nói rất dịu dàng.
Thực ra anh ta cũng không thể xác định chắc chắn được.
Nhưng anh ta nhất định phải an ủi Cố Niệm Chi như thế.
Thấy cô đau lòng khổ sở, không hiểu sao trái tim luôn lạnh lẽo và cứng rắn của anh ta lại cũng cảm thấy đau đớn theo.
“Thật sao?” Cố Niệm Chi lau nước mắt, “Vậy chúng ta có nên về xem một chút không?”
“Không được.” Reinz quả quyết phản đối, “Bên đó còn có người đuổi giết cô, tôi nghi ngờ bọn chúng vẫn còn có chiêu dự phòng, chúng ta không thể trở về được.”
“Nhưng mẹ anh…” Cố Niệm Chi vô cùng áy náy, “Reinz, vô cùng xin lỗi anh, tôi không nên…”
“Đừng nói nên hay không nên.” Reinz cắt lời cô, “Nếu như đã xảy ra rồi, vậy thì không còn gì là nên hay không nên nữa.”
Anh ta cúi đầu, nhìn sâu vào mắt Cố Niệm Chi, đôi mắt xanh thẳm trong trời đêm thoạt nhìn như điểm thêm màu đen đầy vẻ thấu hiểu.
Nét mặt Reinz giống như dòng nước trong sông băng, mặc dù dịu dàng nhưng cũng lạnh lùng tới cực điểm.
Cố Niệm Chi nhắm mắt lại, “Vậy chúng ta làm sao bây giờ? Anh làm sao bây giờ? Mẹ Hannah sẽ thế nào?”
Reinz suy nghĩ một chút, kéo lấy dây leo, “Chúng ta đi lên đã. Trên núi có đường gần đây, có thể ra khỏi ngọn núi này.”
“Hả? Thật sao?” Cố Niệm Chi chợt mở to hai mắt, đôi mắt to đen lay láy giống như biết nói nhìn thẳng vào Reinz.
Không có xe mô tô, mẹ Hannah có thể đã xảy ra chuyện, tinh thần Cố Niệm Chi bị đả kích trầm trọng.
Nhưng giờ nghe thấy gần đây có đường để ra ngoài, cô đã lấy lại chút tinh thần.
“Ừm, tôi đưa cô lên.” Tay phải Reinz ôm chặt eo Cố Niệm Chi, tay trái nắm lấy dây leo dùng sức một cái, bên dưới chân cũng đạp mạnh vào núi đá để lấy đà, đẩy bật hai người leo lên được một đoạn.
Cố Niệm Chi cảm thấy hơi bất an, nói, “Reinz, anh thả tôi ra đi, để tự tôi trèo lên.”
“Quá nguy hiểm.” Reinz không chịu buông tay, “Tôi sẽ đưa cô lên, tin tưởng tôi.”
Cố Niệm Chi đành phải ngậm miệng, tập trung tinh thần theo Reinz leo lên.
Hai người leo từ nửa đêm tới rạng sáng, khi bầu trời lộ ra ánh sáng trắng, họ mới leo lên được tới đỉnh ngọn núi này.
Nơi đó quả nhiên có một con đường mòn ít người biết. Không phải là đường được xây dựng ra, mà có lẽ do người nơi này đi lại nhiều nên mới hình thành nên con đường mòn này. Trên đường còn mọc đầy cỏ dại um tùm, những bông hoa dại như những ngọn đèn lồng đung đưa ở hai bên đường.
Cuối cùng Reinz cũng buông Cố Niệm Chi ra, nằm trên bãi cỏ bên đường thở dốc từng hơi nặng nề.
Dù anh ta khỏe mạnh, nhưng ôm một cô gái trưởng thành, leo suốt cả đêm trên vách núi cũng sẽ mệt tới sức cùng lực kiệt.
Cố Niệm Chi biết anh ta chắc chắn đã mệt muốn chết rồi, từ từ ngồi xếp bằng bên cạnh anh ta, khẽ hỏi, “Reinz, anh có khát không? Muốn uống nước không?”
Reinz nhắm mắt lắc đầu, xong lại nói thêm, “Trong chiếc túi du lịch trên lưng cô, có hai chai nước chưa mở.”
Cố Niệm Chi thò tay vào trong túi du lịch, quả nhiên thấy có hai chai nước.
Nhưng cô không uống.
Bọn họ giờ có hai người, hẳn là chỉ nên dùng nước khi khát nhất thôi.
Reinz thấy Cố Niệm Chi không nói gì, bèn mở hé một mắt nhìn cô một chút rồi hỏi, “Sao cô không uống?”
“Tôi không khát.” Cố Niệm Chi lắc đầu, “Tôi không ra sức nhiều như anh.”
Reinz mở nốt con mắt còn lại ra. Đôi mắt màu lam nhìn Cố Niệm Chi, trên mặt nở nụ cười ôn hòa tới cực điểm, giống như ánh nắng chiếu vào sông băng khiến cho nước dưới sông băng cũng nhờ đó mà ấm áp hơn.
Cố Niệm Chi dời mắt đi, nhìn về hướng nhà gỗ nhỏ của mẹ Hanna, thì thào nói, “… Lửa tắt rồi, chỉ còn khói trắng thôi. Mẹ Hannah sẽ không có chuyện gì đâu nhỉ?”
Reinz im lặng không nói gì một lúc lâu.
Hai người nghỉ ngơi ở đỉnh núi trong chốc lát, Reinz đứng dậy, nói với Cố Niệm Chi, “Thuận theo con đường này đi thêm hai ngày nữa, sẽ có thể tới được một thị trấn nhỏ.”
Hai tay Cố Niệm Chi chắp lại, nói với bầu trời, “Cảm ơn trời đất.”
Cô nhìn Reinz rồi trịnh trọng nói, “Cảm ơn anh, Reinz. Sau khi trở về, nhất định tôi sẽ cảm tạ anh thật tử tế.”
Reinz lẳng lặng nhìn cô, rất muốn nói chẳng lẽ tôi dốc sức cứu cô vì mong cô đền đáp sao?
Nhưng nhìn vào đôi mắt đen trong trẻo tinh khiết của Cố Niệm Chi, anh ta lại không nói được gì, chỉ đành bất đắc dĩ cười cười.
“Đi thôi.” Anh ta nhận lấy túi du lịch của mình trên người Cố Niệm Chi, đeo lên lưng, vùi đầu đi về phía trước.
Cố Niệm Chi đi theo phía sau anh ta, hai tay khép lại trong bộ đồ nữ tu, thỉnh thoảng quay đầu nhìn về hướng ngôi nhà gỗ nhỏ của mẹ Hannah.
Reinz quay lại muốn nói chuyện với cô, thấy cô còn đang lo lắng cho mẹ Hannah thì vội nói, “Chờ chúng ta tới thị trấn nhỏ phía trước, tôi sẽ gọi điện cho hạt kiểm lâm, tới lúc đó sẽ biết được tình trạng của mẹ Hannah ngay thôi.”
“Ừm, nhất định phải gọi điện thoại nhé.” Cố Niệm Chi rất thận trọng, “Nếu như cần phải điều trị đặc biệt thì anh cũng đừng khách sáo, cứ nói thẳng với tôi.”
Reinz nhìn cô một cái đầy sâu xa, “Cereus, cô nói cứ như bệnh viện lớn là nhà cô mở vậy.”
“Không phải nhà tôi mở, nhưng tôi có thể cố gắng tìm giúp một bác sĩ giỏi.” Cố Niệm Chi nghiêm trang nói, “Vì mẹ Hannah, tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức.”
Reinz “ừ” một tiếng, không nói gì thêm nữa.
Cố Niệm Chi nhanh chóng đi tới mấy bước, vừa quay đầu vừa nói, “Thật đấy, nếu như anh có bất cứ yêu cầu gì, hãy nói với tôi, đừng để mẹ Hannah phải chịu thiệt thòi… A… Aaa!”
Không ngờ trên đường núi lại có lúc trơn trượt đến thế.
Cố Niệm Chi không cẩn thận giẫm phải một mảng cỏ vô cùng trơn, cả người ngã ngào về phía trước.
Bình luận facebook