Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 643
Các bạn đang đọc truyện Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân – Chương 643 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
****************************
Chương 643
CÓ LÊN CÓ XUỐNG
Mà những cô bé người Đức sẽ có vóc dáng hơi cao, 11, 12 tuổi đã có thể cao gần được một mét bảy, cũng chính là chiều cao của Cố Niệm Chi hiện tại.
Cho nên mẹ Hannah nói cô mới 11, 12 tuổi không phải là nói năng lung tung, mà do căn cứ theo tiêu chuẩn của các cô gái nước Đức thôi.
Cố Niệm Chi hậm hực thay bộ váy Hannah chuẩn bị cho mình.
Đây là một bộ váy liền áo truyền thống của Đức, có hai màu trắng xanh đan xen nhau, thân trên là màu xanh lam, còn có cả corset, bên ngoài là một chiếc áo vest nhỏ, corset bó lại khiến cho bộ ngực của cô trở nên nổi bật.
Nếu nhìn thế này, chắc chắn không phải là một thiếu nữ chưa dậy thì rồi.
Tâm trạng Cố Niệm Chi khá hơn một chút, cũng phấn khởi hơn, cô muốn ăn muốn ăn muốn ăn!
Gầy thế này, không chỉ không khỏe mạnh mà còn sẽ không có sức lực chạy trốn nữa.
Trải qua chuyện ở tu viện, cô sẽ không lạc quan cho là bây giờ mình đã an toàn.
Tìm được máy sấy trong phòng tắm, Cố Niệm Chi bắt đầu sấy tóc, đến khi tóc khô một nửa thì mới thôi.
Vừa đặt máy sấy xuống, cô bỗng nghe thấy có người gõ cửa.
Cô ra mở cửa với mái tóc rối bù.
Người đứng ngoài cửa là Reinz.
Anh ta không ngờ rằng cô bé kia chỉ tắm rửa và đổi một bộ váy mới mà lại như biến thành một người khác thế này.
Mái tóc đen dài thật dài rối tung như rong biển sau lưng, hơi xoăn tự nhiên. Ngón tay của anh ta không nhịn được mà khẽ co giật, sau đó cố nắm chặt lại, kiềm chế sự xúc động muốn sờ lọn tóc của cô.
Khuôn mặt nhỏ khoảng một bàn tay vừa được rửa sạch trông rất non mềm, hai má ửng đỏ tự nhiên, đôi môi đầy đặn, căng mọng có đường nét rất hoàn mỹ.
Cố Niệm Chi nghi hoặc nhìn anh ta, đôi môi hơi chu ra, giống như đang dụ hoặc người ta hôn lên nó vậy.
Ánh mắt Reinz mất tự nhiên tránh khỏi đôi môi cô, lại trông thấy bộ ngực cô được đẩy lên cao vút.
Anh ta lập tức kiên quyết ngẩng đầu lên nhìn trời, “Cơm tối đã chuẩn bị xong rồi, ra ăn đi.” Nói xong, anh ta liền quay người đi thẳng ra ngoài.
Cố Niệm Chi mỉm cười, gật đầu với sau lưng anh ta, “Ok, tôi sẽ tới ngay.”
Cô về phòng tết phần tóc đã khô thành đuôi sam, dùng chun buộc lại, sau đó đi ra phòng bếp.
Có lẽ Hannah nghĩ cô rất đói rồi nên bữa tối được chuẩn bị vô cùng phong phú.
Một cái bát sâu lòng màu trắng đựng canh thơm nồng, ngửi mùi hương như là hải sản, nhưng cũng chưa chắc.
Cố Niệm Chi thầm nghĩ nơi này sao có hải sản được chứ, tôm cá tươi trong hồ thì còn có thể.
Trên bàn, ngoại trừ những chiếc đĩa ăn ở trước mặt mọi người ra thì còn có năm chiếc đĩa sứ hình bầu dục nữa.
Một cái được xếp từng miếng thịt bò hình tam giác vừa mới nướng xong, một cái để mấy ổ bánh mỳ. Cảm ơn trời đất, trên đó không có mứt việt quất nữa.
Còn có một cái đựng xúc xích trắng đã cắt gọn, đầy ụ cả đĩa.
Cái đĩa thứ tư đựng chân giò hầm mềm, chiếc đĩa cuối cùng đựng một cái bánh gato mới nướng xong.
Thực sự quá thơm, Cố Niệm Chi không khỏi hít sâu một hơi, như thế mới có thể khiến bản thân bình tĩnh lại được.
“Cháu ngồi đi, đây là canh trai chuẩn bị cho cháu đấy.” Hannah nhiệt tình mời cô, múc cho cô một bát canh.
Cố Niệm Chi không nhịn được nữa, dùng thìa múc một miếng lên. Quả nhiên là thịt trai, được nấu thành canh, cô không nhận nhầm mùi hương ban nãy.
Reinz mỉm cười, cắt cho cô một lát bánh mỳ, kẹp thêm mấy miếng xúc xích, để vào trong đĩa sứ trước mặt cô, nhu hòa nói, “Ăn từ từ thôi, trong nồi còn nhiều lắm.”
“Hai người không ăn sao?” Cố Niệm Chi nhìn Hannah một cái, dừng chiếc thìa trong tay lại không dám động nữa.
Reinz nhìn cô, sau đó cũng giống như lúc trước, anh ta xiên một miếng xúc xích trong đĩa của cô, lại ăn thêm một miếng bánh mỳ, còn ăn cả canh trai, sau đó cầm cốc bia, cười tủm tỉm nhìn cô.
Hannah vội vàng nói với Reinz, “Ôi Reinz, con có phần của mình mà, sao lại ăn của Cereus chứ?”
Cố Niệm Chi hiểu được rằng Reinz muốn để cô yên tâm, cho nên mới chủ động ăn đồ ăn của cô trước. Nghĩ tới đây, cô thoáng giật mình, càng thay đổi cách nhìn với sự cẩn thận quan tâm của Reinz.
Cố Niệm Chi ngượng ngùng cười với Hannah, “Cùng nhau ăn đi ạ, như thế mới vui chứ ạ.”
“Ừ ừ!” Hannah vô cùng vui vẻ múc cho mình một bát canh trai rồi nói, “Đây là do Reinz mang từ Berlin về đấy. Nó rất thích ăn những hải sản tươi, bác cũng thích, chỉ có điều là chỗ này của chúng ta cách thành phố lớn rất xa, cũng cách xa bờ biển nên không dễ dàng mua được.”
“Chẳng lẽ không thể mua qua Internet sao ạ?” Cố Niệm Chi tò mò hỏi.
“Nơi này của chúng tôi không thuộc phạm vi giao hàng trên Internet.” Reinz cười nhạt nói rồi uống một ngụm bia.
Cố Niệm Chi ăn vài miếng bánh mỳ, chợt nghĩ tới một vấn đề, bèn hỏi, “Reinz, anh làm việc ở Berlin sao?”
“Ừm.”
“Vậy sao anh có thể tới được nơi này?” Hai mắt Cố Niệm Chi sáng rực lên.
Nếu như Reinz có thể tới nơi trên không chạm trời, dưới không chạm đất sâu trong dãy Alps này từ Berlin, vậy thì cô cũng có thể tìm được đường đi ra ngoài phải không!
Không cần phải tới được Munich, chỉ cần tới được nơi có thể lên mạng là cô có thể thoát hiểm được ngay lập tức.
Hiện tại cô bị động thế này là do điện thoại không dùng được, cũng không lên mạng được, hoàn toàn bị ngăn cách với thế giới bên ngoài, nếu không mọi người đã sớm tới cứu cô rồi.
Reinz mỉm cười nhìn cô, “Tôi đi xe máy tới. Đầu tiên đi máy bay từ Berlin tới Munich, sau đó thuê một chiếc xe máy ở Munich đi tới đây.”
Cố Niệm Chi lập tức nhớ tới chiếc xe mô tô mình thấy ở sau nhà. Cô “à” lên một tiếng thật dài, tỏ vẻ như đã hiểu ra.
Hannah và Reinz cùng bật cười vang.
Nụ cười của hai mẹ con rất ôn hòa, cho người ta bất giác có cảm tình.
Người ta nói trông mặt mà bắt hình cũng có chút đạo lý nhất định đấy chứ.
Trong lòng Cố Niệm Chi âm thầm cảm thán, lấy hết dũng khí nói với Reinz, “Reinz này, khi nào anh quay về Berlin, có thể đưa tôi đi cùng không? Tôi không cần tới Berlin, chỉ cần đưa tôi ra khỏi ngọn núi này, tới thị trấn gần nhất là được rồi.” Nói xong cô còn lo anh ta từ chối, lại vội vàng nói thêm, “Tôi sẽ trả tiền! Sẽ không để anh tốn công tốn sức mà không được gì đâu!”
Nụ cười của Reinz hơi nhạt đi. Anh ta cúi đầu xuống, uống một ngụm bia, hòa nhã nói, “Ừm, tôi sẽ đưa cô ra ngoài, không cần trả tiền.” Nói xong, anh ta liền đi ra ngoài.
Cố Niệm Chi nhạy bén nhận ra có vẻ như tâm trạng của Reinz xấu đi…
Cô cẩn thận từng li từng tí nhìn về phía Hannah, khẽ nói, “Mẹ Hannah ơi, Reinz không vui ạ?”
Hannah nhướng cao đôi lông mày thưa, không mấy bận tâm, “Nó không vui sao? Bác có thấy thế đâu nhỉ…”
Cố Niệm Chi cạn lời.
Rõ ràng là như vậy, sao lại không cảm thấy được chứ?!
“Reinz vẫn luôn như vậy mà. Tính tình nó rất tốt, xưa nay sẽ không bực bội hay cáu gắt với ai cả.” Hannah tỏ vẻ thần bí nói với Cố Niệm Chi, “Hơn nữa chúng ta là phụ nữ, nó là đàn ông. Đàn ông nhất định phải lấy lòng phụ nữ, nếu không sẽ không có phong độ quý ông, rồi không tìm được vợ đâu.”
Cố Niệm Chi không biết phải nói gì.
Sao có thể thế được?!
Dung mạo của Reinz đã vượt qua khỏi tiêu chuẩn soái ca thông thường rồi, chẳng kém những nam tài tử Âu Mỹ hiện giờ là mấy đâu.
Cố Niệm Chi cảm thấy thẩm mỹ của mình vẫn rất hợp thời đại, thế nên nghe mẹ Hannah nói vậy cô không hề để trong lòng, không có đánh giá gì, chỉ nói một câu, “Reinz rất đẹp trai mà, có lẽ mẹ Hannah nhìn nhiều rồi nên không cảm thấy đó thôi.”
Thời gian sau đó, cô chỉ tán dương bữa tối của mẹ Hannah ngon thế nào.
Mà cô cũng ăn rất nhiều.
Mãi tới khi mẹ Hannah về phòng đi ngủ, Cố Niệm Chi vẫn còn đang từ từ ăn cây xúc xích thứ bảy!
Reinz đã hút thuốc xong từ lâu, đứng bên ngoài trong chốc lát để cho mùi khói thuốc tan hết, mới quay về phòng.
Khi đó thấy Cố Niệm Chi và Hannah đang nói chuyện vui vẻ, anh ta không quấy rầy, đứng một mình tựa vào cửa phòng bếp lẳng lặng lắng nghe.
Lúc sau Hannah muốn đi ngủ nên Reinz vội vàng tránh sang một bên. Khi Cố Niệm Chi đứng dậy nhìn Hannah rời đi thì không trông thấy Reinz nữa.
Khi Hannah đi ra, bà nhìn thấy Reinz nhưng cũng không nói gì, chỉ mỉm cười vỗ vai anh ta rồi đi.
Reinz hứng thú đứng ở cửa phòng nhìn Cố Niệm Chi một lúc, thấy cô vẫn đang ăn, anh ta mới đi tới, ngồi bên cạnh cô, đặt tay lên dĩa của cô, hòa nhã nói, “Đừng ăn cây xúc xích cuối cùng này nữa. Không phải tôi hẹp hòi đâu, mà tôi sợ cô không chịu được. Ban đêm cô sẽ đau bụng đấy.”
Đói bụng vài ngày, vừa nghỉ một lát đã ăn uống thoải mái quá độ như vậy, theo trực giác, Reinz cảm thấy cơ thể cô bé này sẽ không chịu nổi.
Ánh mắt Cố Niệm Chi ủ rũ hẳn đi. Nghĩ tới thân thể kỳ quái trong vòng một đêm thôi mà miệng vết thương đã liền lại của mình, cô đã rách không sợ nát thêm, nói, “Vậy thì có sao đâu? Tôi đã nói sẽ không ăn uống chùa, sẽ trả nhà anh tiền mà.”
“Tôi quan tâm tới tiền sao?” Reinz luôn luôn ôn hòa cuối cùng đã hơi tức giận, “Nói tới nói lui chỉ biết đến tiền thôi. Kể cả cô có ăn một trăm cây xúc xích trắng thì cũng đáng bao nhiêu tiền chứ? Nhưng thân thể cô thật sự sẽ không chịu nổi. Thôi nào, đừng ăn nữa, uống ngụm sữa bò, sau đó rửa mặt đi ngủ đi.” Nói xong, anh ta rất tự nhiên nắm lấy cổ Cố Niệm Chi, đưa ly sữa bò tới miệng cô.
Cố Niệm Chi không tự chủ được há miệng uống một ngụm sữa bò.
Reinz cười, ôn hòa khen cô, “Good girl.”
Sau đó anh ta giục cô đi rửa mặt, “Cô đi ngủ sớm đi, chỗ này cứ để đó tôi thu dọn.”
Lúc vừa tới đây, Cố Niệm Chi đã ăn một bữa nhẹ, cũng do Reinz thu dọn. Giờ lại là anh ta thu dọn thế này khiến Cố Niệm Chi cảm thấy rất ngại.
“Để tôi giúp anh cho.” Cố Niệm Chi đứng dậy, nói.
“Không cần đâu. Những thứ này không nhiều, tôi làm một mình còn nhanh hơn.” Nói xong, Reinz mang số bát đĩa đã bị Cố Niệm Chi ăn sạch sẽ đi rửa.
Anh ta nhìn Cố Niệm Chi một cái, cười nói, “Có thể ăn được là tốt, tôi không thích những cô gái ăn ỏn ẻn như con chim nhỏ.”
Cố Niệm Chi mím môi, xấu hổ cười rồi khẽ nói, “… Ở nhà tôi không như thế đâu, lần này thật sự là do quá đói thôi.”
“Ừm.” Reinz nhìn cô một cái, không vạch trần lời nói dối của cô với anh ta khi cô mới tới.
Nhưng Cố Niệm Chi vẫn rất ngượng ngùng. Cô đứng bên cạnh Reinz, nhìn anh ta rửa bát đĩa, vừa đưa nước rửa bát cho anh ta vừa xấu hổ nói, “Chuyện đó… tôi… tôi thật sự là một người lạc đường mà.”
“Tôi biết.”
Cố Niệm Chi cứng họng.
Mặt cô càng đỏ hơn.
“… Tôi… tôi đã lòng vòng trong núi vài ngày rồi. Ngày qua ngày chỉ ăn hoa quả, ngẫu nhiên có cá nướng và trứng chim thôi.” Cố Niệm Chi thành thật nói, “Hôm nay đồ ăn ngon quá, thật sự là tôi không nhịn được.”
“Tôi nói không sao cả mà. Không cho cô ăn là vì tôi sợ thân thể cô không chịu đựng được.” Reinz dùng mu bàn tay nhẹ nhàng chạm vào vị trí dạ dày trên bụng cô, “Chỗ này sẽ đau đấy. Cô có muốn dùng chút thuốc tiêu hóa không?”
Cố Niệm Chi lắc đầu cười nói, “Tôi vẫn ổn, chắc không có vấn đề gì đâu.”
Cô muốn thử xem thân thể của mình cuối cùng có thể mạnh mẽ tới mức độ nào.
Reinz không khuyên nữa, nhanh chóng rửa sạch bát đĩa và dao dĩa, lau sạch rồi cất vào tủ âm tường.
Cố Niệm Chi lại đưa cho anh ta nước rửa tay để anh ta rửa tay.
Reinz nở nụ cười, đôi mắt xanh lam sâu thẳm nhìn cô rồi hỏi, “Chẳng phải điện thoại của cô cần sạc pin sao?”
“À đúng đúng đúng.” Cố Niệm Chi vội vàng cầm điện thoại của mình ra, “Ở đây anh có sạc Apple không?”
Reinz nhìn một chút rồi nói, “Đây là model năm ngoái, điện thoại của tôi vừa khéo cũng là loại này.” Nói xong, anh ta ra khỏi phòng bếp, về phòng mình lấy sạc điện thoại.
Cố Niệm Chi theo phía sau anh ta. Đi thẳng một mạch, cô mới nhận ra phòng anh ta là phòng bên cạnh phòng cô vừa vào tắm.
Reinz cầm sạc ra, thấy vẻ mặt Cố Niệm Chi hơi khác thường, thoáng nghĩ một chút rồi nói, “… Nhà hơi nhỏ, cô thông cảm. Chỉ có mấy phòng thôi, nếu như cô không muốn ở chỗ này, vậy thì phải ở chung với mẹ Hannah…”
Đương nhiên Cố Niệm Chi không muốn ở chung với người khác, cô lập tức lắc đầu, “Không sao không sao, tôi hiểu mà.” Nói xong, cô liền chúc Reinz ngủ ngon.
Reinz gật đầu cười, “Ngủ ngon.” Sau đó anh ta quay về phòng.
Cố Niệm Chi cũng trở về phòng mình. Mặc dù hai phòng sát vách nhau nhưng hiệu quả cách âm rất khá, vì khi Cố Niệm Chi đóng cửa lại là hoàn toàn không nghe được tiếng động bên ngoài nữa.
Cô cắm sạc vào ổ điện trên tường, sau đó cắm vào điện thoại của mình.
Lúc này điện thoại của cô còn không tới 2% pin.
Ôi, cảm ơn trời đất!
Vận may của cô đúng là lên voi xuống chó thật đấy!
Điện thoại đang sạc pin, Cố Niệm Chi mở ra nhìn một chút, vẫn thấy hai vạch sóng. Cô thử lên mạng xem thế nào, có vẻ như có thể kết nối được, nhưng thực sự quá chậm, không mở được cả tin nhắn, cũng không nhận được bất kì tin tức gì nên cô đành phải thôi.
Mở danh bạ điện thoại ra, cô muốn gọi điện cho Triệu Lương Trạch và Âm Thế Hùng.
Lần này, chuông điện thoại vang lên thật lâu cuối cùng cũng gọi được, không phải là tiếng hộp thư thoại mà là nhân viên tổng đài Cục tác chiến đặc biệt nhận điện thoại.
“Xin chào, đây là Cục tác chiến đặc biệt, xin hỏi cô tìm ai?”
Cố Niệm Chi không nói gì, mờ mịt cúp điện thoại xuống.
Số điện thoại này của Âm Thế Hùng sao lại do tổng đài nhận? Không thể nào như thế được…
Chẳng lẽ trong vòng hơn một tháng cô rời đi, Cục tác chiến đặc biệt đã có biến động lớn hay sao?
Cô cầm điện thoại suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng quyết định gọi cho Trần Liệt để hỏi xem sao.
Tiếng chuông vang lên không bao lâu đã có người nhấc máy.
Cố Niệm Chi vui mừng, vội nói, “Anh Trần, em là Niệm Chi đây!”
Đầu bên kia có vẻ hơi sững sờ, sau đó một giọng nữ nhẹ nhàng nói, “Niệm Chi đấy à? Chị là Tử Đàn. Bác sĩ Trần đang có một cuộc giải phẫu lớn cho Thủ trưởng Bộ Quốc phòng, phải chừng mười tiếng nữa mới xong. Em có chuyện gì sao?”
Cố Niệm Chi lập tức nản lòng, “Anh Trần đang giải phẫu à? Vậy chị nói cho anh ấy biết, em có việc gấp muốn tìm nhóm anh Đại Hùng, em có nhắn tin cho bọn họ nhưng không thấy trả lời, chị có thể bảo anh Trần hỏi bọn họ giúp em xem có nhận được tin nhắn của em không ạ?”
Diệp Tử Đàn trả lời rất hòa nhã, “Ừ được được, Niệm Chi à, em đừng nôn nóng. Theo chị được biết, Trung tá Âm và Trung tá Triệu cũng đã đi chấp hành nhiệm vụ. Hơn mười ngày trước đã đi rồi, lúc bọn họ thi hành nhiệm vụ sẽ không thể mang theo điện thoại của mình.”
“A? Thế ạ…” Cố Niệm Chi hiểu ra, thoải mái thở phào một hơi.
Biết bọn họ không cố ý không nhận điện thoại và tin nhắn của mình là tốt rồi.
Mặc dù Cố Niệm Chi cảm thấy chắc chắn hai người Âm Thế Hùng và Triệu Lương Trạch không phải nội gián, nhưng cũng sợ bọn họ bị nội gián lợi dụng. Giờ đã biết được bọn họ đang thi hành nhiệm vụ, cô mới hoàn toàn trầm tĩnh lại.
“Vậy thì tốt rồi, không sao ạ. Cảm ơn bác sĩ Diệp nhiều!” Cố Niệm Chi nhẹ nhàng nói, lập tức cúp điện thoại.
Diệp Tử Đàn cũng từ từ cúp điện thoại, trên mặt vẫn còn mang theo nụ cười mỉm. Cô ta mở một phần mềm nhỏ trên điện thoại của Trần Liệt, trên đó hiển thị rõ ràng tọa độ vị trí Cố Niệm Chi gọi điện thoại tới.
…
Cố Niệm Chi vừa ăn một bữa tối no nê nên nhanh chóng cảm thấy buồn ngủ.
Không kịp chờ điện thoại được sạc đầy, cô đã ngã xuống giường ngủ say rồi.
Vốn phải là một giấc ngủ ngon lành, một giấc ngủ thoải mái nhất sau tám chín ngày bôn ba, nhưng tới nửa đêm, cô lại bị đau bụng mà tỉnh lại.
Lăn qua lộn lại trên giường một lúc, cuối cùng cô vẫn không chịu được phải chui vào toilet.
Đến khi quay lại phòng, cô tưởng mình sẽ nhẹ nhõm hơn một chút, nhưng không tới hai phút sau, bụng cô lại đau quặn, lại phải đi toilet.
Sau nhiều lần như thế, Cố Niệm Chi thầm nghĩ liệu có phải mình bị trúng độc hay không…
Nhưng đi toilet xong lại dễ chịu hơn một chút, dạ dày đang căng đầy, cuối cùng lại phun ra trong toilet, hơn nữa còn có cảm giác hơi sốt, tuyệt đối không phải cảm giác trúng độc…
Có vẻ như đúng là do tối qua cô đã ăn quá nhiều rồi…
Hậu quả của việc ăn uống quá độ chính là như thế này đây.
Sau lần thứ năm ra khỏi toilet, khi mà toàn thân Cố Niệm Chi không còn chút sức lực nào bò tới giường, cửa phòng của cô chợt vang lên tiếng gõ cửa.
“Cereus? Cô không sao chứ?” Giọng nói dễ nghe của Reinz vang lên ngoài cửa ra vào.
Cố Niệm Chi giãy giụa đứng lên, yếu ớt tựa vào cửa nói, “Không có việc gì… Tôi không sao… Chỉ hơi tiêu chảy thôi… Đã đỡ rồi, anh đi ngủ đi…”
Cứ tưởng rằng phòng này cách âm tốt, nhưng mấy lần cô ra ra vào vào toilet, quả nhiên vẫn đánh động đến người ngủ ở sát vách với cô.
Cố Niệm Chi thấy rất ngại ngùng, nhưng hai chân cô lại mềm nhũn, đứng không nổi, tựa vào cửa tuột xuống, ngồi sau cửa thở phì phò.
Ngoài cửa vô cùng yên tĩnh, hẳn là Reinz đã đi về phòng rồi.
Cố Niệm Chi thở dài một hơi, ôm hai chân, vùi đầu vào đầu gối, bụng lại âm ỉ đau đau.
Cô không muốn đi toilet nữa, thật sự không muốn…
Nhưng có vẻ như không đi không được…
Cố Niệm Chi thầm đấu tranh tư tưởng trong đầu, đột nhiên nghe thấy tiếng lộp bộp phát ra từ bên kia cửa sổ. WebTru yenOn linez . com
Cô uể oải ngẩng đầu lên, lập tức trừng to mắt.
Cửa sổ phòng cô bị người ta đẩy ra, thân hình to lớn của Rienz đang chống lấy bệ cửa sổ nhảy vào, đi tới bên cạnh cô. Anh ta quỳ một chân, ngồi xổm trước mặt cô, đưa tay khoác lên sau cổ cô, muốn nâng đầu cô lên, “Sao thế? Do buổi tối ăn quá no à?”
Bình luận facebook