Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 662
Các bạn đang đọc truyện Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân – Chương 662 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
****************************
Chương 662
TÌM THẤY CÔ NGAY TỨC KHẮC
“Chào thủ trưởng.” Diệp Tử Đàn vừa thấy máy kết nối rồi, lập tức đứng nghiêm chào điều lệnh.
“Bác sĩ Diệp à?” Thư ký Tào có thể cảm nhận được sự căng thẳng và lo lắng trong giọng nói của Diệp Tử Đàn, anh ta bật cười nói, “Tôi muốn hỏi bác sĩ Trần một chuyện, không biết cô có biết không?”
“Thủ trưởng cứ việc hỏi, chỉ cần tôi biết, tôi nhất định sẽ biết gì nói nấy ạ.” Nhìn xung quanh phòng làm việc không có ai khác, Diệp Tử Đàn dùng tay cuốn lấy dây điện thoại, cố gắng để bản thân bình tĩnh lại.
“À ừ, là như thế này, trong hồ sơ của ba người nhà họ Cố không có ghi chép DNA của họ, tôi muốn hỏi xem ở chỗ của bác sĩ Trần có không. Nếu có thì xin đưa một phần đến Văn phòng số 1 Bộ Quốc phòng của chúng tôi nhé.”
Diệp Tử Đàn liền nói: “Chúng tôi có ghi chép lại rồi ạ, trong hồ sơ không có sao? Bác sĩ Trần đã đưa đến rồi mà. Ồ, nhưng không đưa trực tiếp cho Thượng tướng Quý mà đưa cho Hoắc thiếu ạ…”
Nghe vậy, Thư ký Tào thoáng giật mình. Anh ta nghe ra ý của Diệp Tử Đàn là chuyện này dù có sai thì cũng là lỗi của Hoắc thiếu, không thể trách Trần Liệt được.
Nhưng Hoắc Thiệu Hằng và Thượng tướng Quý có quan hệ gì chứ? Đâu phải một bác sĩ nhỏ nhoi như cô ta có thể làm dao động được.
Thư ký Tào bật cười, nói: “Ồ, vậy có thể là bỏ sót rồi. Không sao, chỉ cần hai người còn ghi chép thì gửi cho chúng tôi một bản.” Thư ký Tào suy nghĩ một lúc rồi dặn dò: “Đợi Trần Liệt làm thí nghiệm xong, cô bảo anh ấy tự mang đến Văn phòng số 1 Bộ Quốc phòng, trực tiếp tìm tôi là được nhé. Cảm ơn cô, bác sĩ Diệp.” Anh ta nói xong thì cúp điện thoại.
Diệp Tử Đàn đặt điện thoại xuống, khẽ thở dài, đầu rũ xuống, trong lòng có chút không đành lòng.
Nhưng chút không đành lòng này cũng không thể so được với y học trình độ cao mà cô ta theo đuổi.
Cô ta muốn trở thành thần y giỏi bậc nhất trong nước, thậm chí còn phải giỏi hơn cả Trần Liệt. Nhưng tư chất của cô ta có hạn, xuất thân cũng bình thường, càng không được may mắn như Cố Niệm Chi. Cô ta hoàn toàn phải dựa vào chính mình.
Không có vận may, chỉ có vận mệnh tự mình tạo nên cho mình thôi.
Diệp Tử Đàn mở máy tính lên, say mê đọc về bước đột phá thời đại mới của nghiên cứu virus mà đối phương gửi cho cô ta…
…
Thấy Trần Liệt làm thí nghiệm xong bước ra ngoài, Diệp Tử Đàn vội tắt máy tính, nói với anh ta: “Bác sĩ Trần, lúc nãy thư ký Tào, thư ký đời sống của Thượng tướng Quý ở bên Văn phòng số 1 Bộ Quốc phòng gọi điện thoại cho anh, nhắn anh gửi một bản ghi chép DNA của ba người nhà họ Cố cho họ đấy, nghe nói là phải lưu trữ hồ sơ.”
Trong lòng Trần Liệt trầm xuống, anh ta biết ngay thân thế của Cố Niệm Chi có lẽ không giấu được nữa rồi.
Anh ta và Hoắc Thiệu Hằng vẫn luôn cố ý lẫn vô ý che giấu sự thật Cố Niệm Chi không phải con gái ruột của Cố Tường Văn, định chờ sau khi cho Cố Niệm Chi nhiều sự bảo hộ hơn rồi mới nói. Tốt nhất là sau khi Hoắc Thiệu Hằng và Cố Niệm Chi kết hôn rồi hẵng nói.
Nhưng bây giờ hình như không giấu được nữa, ai mà nhiều chuyện như vậy, lại đi nói chuyện này ra chứ?
Trần Liệt không nói gì, nghiêm mặt lấy báo cáo xét nghiệm DNA của ba người nhà họ Cố ra, cho vào trong túi tài liệu đóng dấu mộc đỏ “tuyệt mật”, gọi vài cậu cảnh vệ vũ trang đầy đủ đi cùng, đi về phía Văn phòng số 1 Bộ Quốc phòng của Thượng tướng Quý.
…
Ngoài mặt Thượng tướng Quý không có gì khác thường, chỉ một mình ngồi trong phòng làm việc suốt nửa tiếng đồng hồ, không đọc được chữ nào trong tập tài liệu trước mặt.
Ông không tin Trần Liệt chưa từng làm xét nghiệm DNA cho Cố Tường Văn và Cố Niệm Chi.
Ông cũng không tin Hoắc Thiệu Hằng không biết gì về chuyện này.
Nói đi cũng phải nói lại, suy nghĩ kĩ lại chuyện Hoắc Thiệu Hằng đi Barbados đón Cố Tường Văn lúc trước, hình như lúc đó họ đã biết Cố Niệm Chi không phải con gái ruột của Cố Tường Văn rồi. Cho nên chứng cứ họ đưa ra là bản đối chiếu mẫu răng và DNA của Cố Niệm Chi với con gái út của Cố Tường Văn, mà không phải là đối chiếu với Cố Tường Văn. Vậy thì, từ đâu mà họ biết Cố Niệm Chi là con gái nuôi của Cố Tường Văn? Lại từ đâu mà có được tin tức chứng minh thân phận con gái nuôi của cô?
Những tài liệu pháp luật này có lẽ là rất lâu về trước rồi nhỉ?
Sao Hoắc Thiệu Hằng lại biết được?
Nhiều nghi vấn như vậy xoay vòng trong đầu của Thượng tướng Quý, ông càng nghĩ càng cảm thấy khó hiểu.
Một lúc lâu sau, thư ký Tào bước vào báo cáo: “Thủ trưởng, bác sĩ Trần Liệt đến rồi, mang theo báo cáo xét nghiệm DNA của ba người nhà họ Cố.”
Thượng tướng Quý liền đưa tay lên, “Để cậu ta vào đây.”
Trần Liệt ôm túi tài liệu được đóng dấu mộc đỏ “tuyệt mật”, lo lắng bất an bước vào, đứng trước bàn làm việc của Thượng tướng Quý, đưa tay đẩy cặp kính tròn trên sống mũi. Gương mặt béo tròn lấm tấm mồ hôi tựa như một lớp dầu bóng loáng.
Thượng tướng Quý cũng không nói gì, ngồi phía sau bàn làm việc, ngước mắt nhìn anh ta qua cặp kính lão.
Áp lực nặng nề làm trái tim của Trần Liệt như sắp nhảy ra ngoài, nhưng anh ta vẫn kiên trì giữ thẳng cổ, không bị ánh mắt của Thượng tướng Quý làm cho khom lưng cúi người.
Qua một lúc lâu, Thượng tướng Quý mới chỉ vào chiếc ghế trước bàn làm việc, “Ngồi đi.”
Trần Liệt âm thầm thở phào nhẹ nhõm, đặt túi tài liệu có dấu mộc đỏ “tuyệt mật” đó lên bàn làm việc của Thượng tướng Quý, nói: “Báo cáo thủ trưởng, đây là tài liệu thủ trưởng cần.” Anh ta lại nói: “Chuyện này là do cháu sai, cháu kiểm điểm với thủ trưởng. Cháu nên đưa những báo cáo này cho Hoắc thiếu từ sớm, nhưng do cháu bận quá nên quên mất. Đợi đến lúc cháu nhớ ra thì Hoắc thiếu đã đi thực hiện nhiệm vụ rồi, vốn định đợi anh ấy quay về rồi đưa cho anh ấy, không ngờ thủ trưởng đã nhớ đến nó. Đều do cháu không đúng, đều là lỗi của cháu, thủ trưởng xử phạt cháu đi!”
Thượng tướng Quý nhìn Trần Liệt, trầm mặt nói: “Chỉ là lỗi của một mình cậu thôi sao? Cậu quên nói, nhưng người kĩ tính như Hoắc Thiệu Hằng sẽ quên hỏi sao? Cậu đang muốn đỡ cho cậu ta một nhát ư, hay là định đưa dao vào tay đối thủ của cậu ta đây?”
Lại còn muốn che giấu cho Hoắc Thiệu Hằng nữa à…
Không bán đứng Hoắc Thiệu Hằng, điều này rất đáng khen, nhưng định giở mánh khóe tiểu xảo trước mặt lãnh đạo thì không phải là hành vi sáng suốt.
Thượng tướng Quý vẫn trầm mặt, cầm túi tài liệu có dấu mộc “tuyệt mật” mà Trần Liệt vừa đặt lên bàn, mở niêm phong, lấy ba bản xét nghiệm DNA trong đó ra xem.
Ba bản ghi chép này đều được làm rất tốt, số liệu chính xác, đối chiếu rõ ràng, thuật ngữ y học và giải thích chuyên môn đều tương thích với nhau, cho dù là một người không hiểu gì về ngành này cũng đọc được rõ ràng.
Cố Niệm Chi và Cố Tường Văn quả thật không phải là cha con ruột thịt.
Mà Cố Yên Nhiên mới là con gái ruột của Cố Tường Văn.
Thượng tướng Quý vô thức nhớ lại lúc Cố Yên Nhiên mới bắt đầu tiếp xúc với họ đã biểu thị rất rõ hy vọng có thể nhận được sự bảo vệ của Hoắc Thiệu Hằng…
Lúc đó, nếu như họ sớm biết Cố Yên Nhiên mới là cô con gái ruột sở hữu những tấm bản đồ mà họ muốn tìm thì sao có thể từ chối cô ta như thế được chứ?
Chỉ có thể nói cô ta không may mắn thôi. Quả là Cố Niệm Chi may mắn hơn hẳn, chuyện gì cũng được như ý!
Sau khi xem xong, Thượng tướng Quý không nói gì, cho ba bản xét nghiệm đó vào túi tài liệu, đóng lại. Sau đó, ông đóng dấu mộc đỏ của mình lên miệng túi, nhấn điện thoại nội bộ gọi thư ký Tào vào, giao túi tài liệu cho anh ta: “Mang đi lưu trữ, bảo mật cấp 1.”
Thư ký Tào đưa hai tay ra đón lấy, mỉm cười mang ra ngoài.
Lúc này Thượng tướng Quý mới hỏi Trần Liệt: “Lúc đầu các cậu đến Barbados tìm Cố Tường Văn, từ đâu mà có được chứng cứ?”
Trần Liệt ngập ngừng một lúc mới lẩm bẩm: “… Chuyện này thủ trưởng phải hỏi Hoắc thiếu ạ, cháu thật sự không biết. Hoắc thiếu bảo cháu đi thì cháu đi, bảo cháu điều tra cái gì thì cháu điều tra cái đó. Chuyện duy nhất cháu quên đó là nhắc anh ấy mang ba bản hồ sơ này đi lưu trữ.”
“Ha ha, được rồi, cậu về trước đi, gọi thư ký Tào vào đây.” Thượng tướng Quý tháo cặp kính lão xuống, khẽ dụi mắt, “Tôi còn có việc, đợi Thiệu Hằng trở về, tôi sẽ gọi các cậu đến họp.”
Chuyện sai trái vô kỷ luật, vô tổ chức thế này bắt buộc phải loại bỏ!
Trần Liệt rũ đầu đi ra ngoài, gặp thư ký Tào ngoài cửa. Thư ký Tào mỉm cười chào anh ta rồi mới bước vào phòng làm việc của Thượng tướng Quý.
“Thủ trưởng, vừa nãy trông bác sĩ Trần rất ủ rũ…” Thư ký Tào mỉm cười ngồi xuống, “Thủ trưởng mắng cậu ta rồi sao? Thật ra không phải lỗi của bác sĩ Trần, nghe bác sĩ Diệp nói, bác sĩ Trần đã đưa hồ sơ cho Hoắc thiếu rồi, có lẽ Hoắc thiếu bận quá, vội đi làm nhiệm vụ nên chưa kịp giao lên trên.”
“Hừ! Còn trẻ tuổi mà không vấp ngã thì không nên người được, phải cho chúng nó một bài học!” Thượng tướng Quý cười mỉa mai, lấy ra một tập tài liệu, “Cậu ta và Thiệu Hằng có quan hệ gì, cậu tưởng tôi không biết sao? Cậu gửi những thứ này đi trước, phải trông chừng phía bên Cục tác chiến đặc biệt, không thể để xảy ra hiện tượng tự lập bè phái được. Bây giờ Thiệu Hằng không có ở đó, phải cảnh giác có người giở trò.”
Đã có người dám đâm sau lưng Hoắc Thiệu Hằng ở ngay trước mặt ông thế này. Vắng chủ nhà, gà vọc niêu tôm hả?!
Thư ký Tào lập tức đứng lên, nói: “Thủ trưởng nói rất đúng, Hoắc thiếu không ở đây, Cục tác chiến đặc biệt không thể rối loạn được.”
Anh ta cầm tài liệu mà Thượng tướng Quý đưa, đi ra sắp xếp công việc.
Lúc này Thượng tướng Quý mới cầm điện thoại lúc nãy lên, gọi cho Hoắc Quan Thần, nói: “Quan Thần, chuyện này nói lớn thì không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ. Thế này đi, nhất định phải tìm Niệm Chi về, vẫn phải dùng quy cách cao nhất, nhất định phải nhanh chóng tìm được con bé. Lúc cần thiết có thể điều động tất cả lực lượng ở nước Đức để cứu người.”
Hoắc Quan Thần sững lại, ông ta vừa giảm quy cách xuống, nhưng Thượng tướng Quý vẫn kiên trì dùng mức “cao nhất”.
Ông ta cho rằng mục đích của họ từ đầu tới cuối chỉ có Cố Tường Văn, trước đó Cố Niệm Chi là con đường tắt gần nhất thông đến chỗ của Cố Tường Văn. Bây giờ Cố Tường Văn đã được đón về, mà Cố Yên Nhiên, con gái ruột của ông ấy cũng cùng về Đế quốc Hoa Hạ, Cố Niệm Chi đã không còn quan trọng như vậy nữa rồi.
Nói thật lòng, nếu như không phải do có quan hệ với Hoắc Thiệu Hằng, Hoắc Quan Thần hoàn toàn không muốn phái người của Đế quốc Hoa Hạ đến Đức tìm người. Ông ta sẽ chỉ bảo Lãnh sự quán đốc thúc sở cảnh sát địa phương tìm kiếm mà thôi.
Nhưng không ngờ Thượng tướng Quý vẫn muốn kiên trì dùng quy cách cao nhất để tìm kiếm Cố Niệm Chi.
Đương nhiên Hoắc Quan Thần không thể tranh cãi với Thượng tướng Quý. Đối với mệnh lệnh của cấp trên, ông ta chỉ có thể phục tùng vô điều kiện.
Thượng tướng Quý lại nghiêm khắc nói: “Chuyện này nhất định phải giữ bí mật! Ai dám cho Thiệu Hằng biết, ông đây sẽ bắn người đó!”
Lúc này Hoắc Quan Thần mới thở phào nhẹ nhõm, mặc dù trong lòng vẫn có chút không vui, nhưng đỡ hơn lúc nãy nhiều rồi.
Chỉ cần không ảnh hưởng đến con trai của mình, nói thật lòng thì có ai quan tâm đến sống chết của Cố Niệm Chi chứ?
Con bé cũng có phải con gái ruột của Cố Tường Văn đâu. Suy bụng ta ra bụng người, Hoắc Quan Thần cảm thấy nói là thân thiết với con gái nuôi hơn cả con gái ruột hoàn toàn là lời nói khách sáo của Cố Yên Nhiên thôi, chỉ có kẻ ngốc mới coi là thật!
Hoắc Quan Thần đặt điện thoại xuống, chỉnh sửa lại kế hoạch mình lập ra rồi gửi cho cấp dưới đi thực hiện.
…
Chuyện này muốn thật sự thực hiện được còn phải nhờ vào Cục tác chiến đặc biệt.
Hoắc Thiệu Hằng, Âm Thế Hùng và Triệu Lương Trạch đều không có ở đây, người làm chủ Cục tác chiến đặc biệt là Phó Chỉ huy trưởng.
Anh ta nhận mệnh lệnh của Hoắc Quan Thần, biết chuyện Cố Niệm Chi mất tích, cần họ viện trợ thì sững người một lúc rồi lập tức cho thuộc hạ đi kiểm tra: “… Trước đây ở chỗ chúng ta có lắp đặt định vị của Cố Niệm Chi, đi kiểm tra xem còn đang vận hành không?” Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com
Trước đây Cố Niệm Chi được nhận đãi ngộ bảo vệ ở cấp cao nhất, không chỉ có Cục tác chiến đặc biệt âm thầm bảo vệ cô, Hoắc Thiệu Hằng còn trang bị cho cô thiết bị định vị vệ tinh bậc nhất đeo trên người.
Chỉ cần thiết bị đó chưa rời khỏi Cố Niệm Chi, việc tìm ra cô chỉ là chuyện trong giây lát.
Người phụ trách bảo vệ Cố Niệm Chi trước đây trong Cục tác chiến đặc biệt lập tức đi kiểm tra bản ghi chép, tìm thấy tần số và số hiệu của thiết bị, sau đó nhập vào máy tính điều khiển trung tâm của Cục tác chiến đặc biệt.
Thông qua siêu máy tính, họ có thể liên lạc với hệ thống định vị vệ tinh Nam Đẩu do Đế quốc Hoa Hạ tự nghiên cứu ra, hệ thống định vị vệ tinh Nam Đẩu còn chính xác hơn gấp hai lần so với Copernic của châu Âu và GPS của Mỹ.
Trong một ngày một đêm tiếp theo, các đồng nghiệp trong tổ điều khiển trung tâm của Cục tác chiến đặc biệt đều đang bận rộn tiến hành thay đổi quỹ đạo vệ tinh trên vùng trời châu Âu thông qua kênh đặc biệt của vệ tinh Nam Đẩu, nhắm chuẩn mục tiêu vào khu vực Munich của nước Đức, bởi vì đây là nơi cuối cùng Cố Niệm Chi xuất hiện mà họ biết. Sau đó lấy chỗ này làm điểm khởi đầu, mở rộng tìm kiếm ra xung quanh, tìm kiếm tung tích của cô.
Sau khi thay đổi quỹ đạo thành công, họ còn phải tiến hành rất nhiều tính toán, tiến hành phân tích và mô phỏng các số liệu phản hồi.
Cuối cùng vào buổi tối của ngày hôm sau, cũng chính là lúc chiều chạng vạng theo giờ của Đức, trên ảnh mà họ tìm kiếm được cuối cùng cũng xuất hiện một điểm sáng nhỏ màu đỏ.
Ban đầu còn hơi yếu ớt, nhưng khi nó vừa xuất hiện, nhân viên thao tác nhanh chóng tăng công suất phát tín hiệu của vệ tinh đối với khu vực này, thế là chấm nhỏ màu đỏ này càng lúc càng sáng.
“Tổ trưởng, anh xem vị trí này đi, sao lại không ở Munich mà ở gần Berlin chứ?” Nhân viên nghiên cứu phụ trách phân tích số liệu cảm thấy khó hiểu, nhìn trái nhìn phải, có phải vị trí của tọa độ này cách Munich xa quá rồi không?
Tin tức họ nhận được là Cố Niệm Chi mất tích ở gần Munich mà.
Chẳng lẽ Cố Niệm Chi đến Berlin rồi ư?
Hơn nữa, rốt cuộc trang bị này có còn ở trên người cô ấy không?
Tổ trưởng của tổ điều khiển số liệu trung tâm xem số liệu tọa độ của nhân viên nghiên cứu đưa ra, trầm ngâm nói: “Gửi vị trí này cho người công tác tuyến ngoài của chúng ta ở Đức, để họ đi xem thử. Bên đây chúng ta cử ra hai người đi tiếp ứng.”
Theo thường lệ, người sắp thực hiện nhiệm vụ phải đến phòng y tế của Cục tác chiến đặc biệt tiến hành kiểm tra sức khỏe.
Mọi người đều biết sắp phải làm nhiệm vụ, cũng biết không thể hỏi những chuyện này, cho nên không có ai hỏi bất kì chuyện gì không nên hỏi.
Diệp Tử Đàn lấy một tờ danh sách vắc-xin cần tiêm đến, hỏi: “Dựa theo quy định thông thường, ra ngoài thực hiện nhiệm vụ cần phải kiểm tra xem đã tiêm những vắc-xin này chưa. Mọi người xem thử xem, nếu như tiêm rồi thì đánh dấu tích vào bên cạnh, nếu như chưa tiêm…”
Cô ta khẽ dừng lại, “Vắc-xin của mỗi nơi đều có yêu cầu khác nhau, tôi cũng không biết rốt cuộc mọi người đi đâu, cho nên chỉ có thể dựa vào bản thân mọi người thôi.”
Bình luận facebook