Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 644
Các bạn đang đọc truyện Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân – Chương 644 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
****************************
Chương 644
ĐI THEO TÔI
Giọng điệu Reinz rất bình thản, chỉ như đang trần thuật một sự thật gì đó, không hề có ý chế giễu cô, nhưng Cố Niệm Chi vẫn cảm thấy xấu hổ đến mức không còn mặt mũi, ra sức cúi thấp đầu xuống, không cho anh ta nâng lên.
Ban đầu Reinz không dùng sức, từ lần đầu tiên gặp mặt, anh ta đã cảm thấy cô bé này quá yếu đuối, giống như tuyết trắng bao trùm đỉnh núi Alps vậy, ánh nắng chiếu xuống một cái là sẽ bị tan ra ngay lập tức.
Anh ta lo rằng nếu mình hơi dùng sức một chút, cổ của cô bé này sẽ bị anh ta bẻ gãy mất.
Kết quả là cô bé này lại rất bướng bỉnh, cứng đầu cứng cổ không cho anh ta nâng lên xem thế nào.
Bàn tay Reinz hơi dùng sức một chút, Cố Niệm Chi không kháng cự lại được đành phải ngẩng đầu.
Trong căn phòng mờ tối, gương mặt Reinz với vẻ tuấn tú điển hình của người Đức đột nhiên phóng đại trước mắt cô. Cố Niệm Chi cảm thấy hoa hết cả mắt, vội vàng nhìn sang chỗ khác, lẩm bẩm nói, “… Tôi không sao.”
Reinz hơi mím đôi môi mỏng của mình, lo lắng sờ trán cô, khẽ trách móc, “Không sao á? Đã sốt rồi đây này.” Nói xong, anh ta bế ngang cô lên rồi đặt xuống giường, “Cô nằm tạm một lát đã, tôi đi lấy thuốc cho cô.”
“Không cần đâu, tôi ngủ một giấc là ổn thôi.” Cố Niệm Chi cũng sờ lên trán mình, đúng là cô đã phát sốt, có lẽ… chính là để khỏi bệnh đây mà.
Theo như bình thường mà nói, cơ thể mà sốt có nghĩa là hệ miễn dịch bắt đầu phát huy tác dụng, cho nên khi nhiễm phải các loại virus và bệnh tật đều sẽ sốt, hệ miễn dịch của cơ thể sẽ phát huy tác dụng, giết chết virus xâm nhập, như thế cơ thể mới chuyển biến tốt hơn.
Nhưng Cố Niệm Chi cũng không dám chắc lần này do mình ăn quá no, việc phát sốt này liệu có tác dụng hay không…
Cố Niệm Chi nằm mê man trên giường rồi ngủ thiếp đi mất.
Trong lúc mơ mơ màng màng, cô cảm thấy như có người đắp khăn lạnh lên trán mình, đút cho cô từng thìa thuốc đắng chát.
Cô không muốn uống, nhưng người đó vô cùng bướng bỉnh, bóp mũi của cô để cô không thể không há mồm ra, cuối cùng bị rót mấy thìa thuốc vào miệng.
Cố Niệm Chi kháng cự rất mãnh liệt, trong lúc giãy giụa đã nôn hết cả ra, mùi vị thực sự không dễ chịu gì cả, cô nhíu chặt mày lại.
Người đó lại giống như không thèm để ý chút nào, mang nước tới rửa miệng cho cô, lại giúp cô súc miệng, rồi bê chăn lông bị bẩn đi, đổi thành một chiếc chăn lông sạch sẽ đắp lên cho cô.
Những thứ bẩn thỉu nôn ra trước giường cũng được thu dọn sạch sẽ.
Lúc này người đó mới ngồi xuống, tiếp tục đút thuốc cho cô.
Cố Niệm Chi vừa mới dễ chịu được một lát lại bị giày vò bởi thuốc đắng chát, cô khóc nức lên, cô là bệnh nhân mà, sao lại đối xử với cô như thế chứ?
Cô bất mãn nói vài câu tiếng Hoa.
Người đó dùng khăn giấy lau nước mắt cho cô, nghe không hiểu cô nói gì, nhưng cũng dùng tay vỗ nhẹ vai trấn an cô, đồng thời tiếp tục đổi một chiếc khăn khác đắp lên trán Cố Niệm Chi, cứ một lúc lại đút thuốc cho cô.
Tư thế này khiến cho Cố Niệm Chi yên tĩnh lại một cách lạ thường.
Trải qua một hồi giày vò, Cố Niệm Chi không tiếp tục chạy vào toilet nữa, nhiều lắm chỉ lầu bầu vài câu khi người đó đút thuốc cho cô mà thôi, sau đó cô lại chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, khi tỉnh dậy, Cố Niệm Chi liếc mắt một cái đã thấy có người đang ngồi nhắm mắt dựa vào đầu giường cô, tay trái chống đầu, tay phải còn đang không ngừng vỗ nhẹ vai cô.
Cô nhìn lên dọc theo cánh tay của người đó, thấy gương mặt tuấn mỹ của Reinz.
Người chăm sóc cô tối qua… chính là Reinz.
Cố Niệm Chi sờ bụng mình, thấy không còn đau nữa, nhưng hình như vẫn đang sốt, trong dạ dày vẫn khó chịu như cũ, hơi cử động lại có cảm giác muốn nôn.
Reinz khẽ run lên, thức giấc, vừa cúi đầu xuống đã bắt gặp ngay đôi mắt đen to như muốn tỏa sáng của Cố Niệm Chi.
“Tỉnh rồi à? Còn khó chịu không?” Anh ta nhẹ nhàng hỏi thăm cô, thái độ dịu dàng hơn hôm qua rất nhiều.
Cố Niệm Chi lắc đầu, rồi lại gật đầu, khẽ nói, “Bụng không đau, nhưng dạ dày vẫn khó chịu.”
Reinz sờ trán cô, “Vẫn còn sốt, hôm nay không được ăn gì cả, tôi sẽ nấu thêm một bát nước bồ công anh cho cô.”
Hóa ra thứ thuốc đắng chát tối qua cô uống chính là nước bồ công anh.
Cố Niệm Chi không tiếp tục chống đối nữa, “ừ” một tiếng, tò mò hỏi, “Là thảo dược hai người tự làm sao?”
“Ừm, là mẹ Hannah làm, người ở nơi này của chúng tôi từ bé đã uống nước bồ công anh mỗi khi bị bệnh.” Reinz nói xong thì đứng lên.
Chăm sóc Cố Niệm Chi cả đêm, kể cả người cường tráng như Reinz cũng lộ ra có chút mệt mỏi.
Cố Niệm Chi giãy giụa đứng lên, “Để tôi tự làm, nhìn anh có vẻ mệt đấy, đi ngủ một chút đi, tôi đỡ nhiều rồi.”
“Tôi không buồn ngủ.” Reinz mỉm cười, “Cô ngủ đi, tôi sẽ quay lại ngay.”
Anh ta quay người đi ra ngoài, thân hình cao lớn lấp đầy khung cửa.
Cửa phòng nhẹ nhàng đóng lại, Cố Niệm Chi nghe thấy Reinz và mẹ Hannah khẽ nói chuyện bên ngoài, trong lòng cô tràn ngập sự cảm kích, chậm rãi nhắm mắt ngủ thiếp đi.
Cô ngủ không được yên ổn, biết Reinz và mẹ Hanah vẫn thay nhau chăm sóc cô bên giường.
Lần này, cô ngủ mãi tới chạng vạng tối mới tỉnh lại, Reinz ngồi trên chiếc ghế sofa nhỏ trước giường cô đọc sách, đầu cúi thật thấp. Từ chỗ Cố Niệm Chi nhìn sang, có thể thấy được hàng mi dài thật dài của anh ta. Không ngờ nó cũng màu vàng kim nhạt, cộng thêm với đôi mắt xanh thẳm kia trông càng đẹp đẽ dị thường.
Nhưng Cố Niệm Chi nhận ra mình vẫn thích hàng lông mi dày, đen dài và đôi mắt đen sâu thẳm của Hoắc thiếu hơn…
Cô nhìn Reinz tới xuất thần, trong lòng lại nghĩ tới Hoắc thiếu, ánh mắt không khỏi ngày càng nhu hòa.
Reinz cúi đầu đọc sách. Cảm nhận được cái nhìn chăm chú của cô, anh ta lạnh nhạt ngước mắt lên, thấy cô đã tỉnh, lại gần chỉnh chăn cho cô, “Tỉnh rồi à? Có đói không?”
Cố Niệm Chi bật cười nói, “… Tôi không dám tiếp tục ăn uống thả cửa nữa đâu.”
Tiếng nói vừa phát ra miệng, cô nhận ra giọng mình rất nhỏ, nói một câu cũng phải thở mấy lần, thực sự vô cùng suy yếu.
Reinz thở dài nói, “Cô bị bệnh rồi, đừng nói nữa, cố gắng nghỉ ngơi dưỡng bệnh đi.”
Cố Niệm Chi cựa quậy trên giường, muốn ngồi dậy vào phòng vệ sinh một chút. Ngủ cả ngày trên giường rồi, kể cả có không ăn gì nhưng cả ngày uống nước bồ công anh, muốn không đi vệ sinh cũng khó…
Có nghĩa là thể chất kỳ lạ của cô không có tác dụng với bệnh tiêu chảy à?!
“Sao thế?” Reinz thấy Cố Niệm Chi không có ý muốn ngủ nữa bèn hỏi: “Không thoải mái chỗ nào?”
Cố Niệm Chi chỉ muốn chảy nước mắt giàn giụa. Ông anh ơi, phiền anh ra ngoài trước một lát được không?
Cô nhìn Reinz, nhưng không thể nào nói câu này ra khỏi miệng được.
Reinz cũng yên lặng nhìn cô một chút. Qua một lúc sau, có vẻ như anh ta hiểu được ý cô, bình tĩnh đứng lên, “Tôi ra ngoài hút thuốc.” Nói xong anh ta bèn đi ra ngoài, còn nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Cố Niệm Chi thở dài một hơi, hiểu biết của cô về một người đàn ông khéo hiểu lòng người như Reinz này lại tăng thêm một tầm cao mới.
Cô xốc tấm chăn mỏng lên, bước xuống khỏi giường.
Trước giường có để một đôi dép lông xù, mũi dép lại có hình một con gấu đen.
Nhìn đôi dép này, Cố Niệm Chi không nhịn được cười, chợt nhớ tới con gấu đen thông minh như sắp thành tinh mình gặp bên kia núi. Không biết nó có còn nhớ cô không…
Cố Niệm Chi vừa nghĩ ngợi vừa đi dép vào, chưa đi được hai bước, hai chân cô đã mềm nhũn, cả người ngã xuống đất đánh bịch một cái.
Reinz bỗng nhiên đẩy cửa ra, thấy Cố Niệm Chi ngã sấp xuống sàn nhà trước giường, vội vàng tới đỡ cô lên, không nói gì, gần như ôm cô tới phòng vệ sinh.
Anh ta nghĩ một chút rồi đẩy cửa phòng vệ sinh, đưa Cố Niệm Chi tới trước bồn cầu, để cô vịn vào bồn rửa mặt. Thấy cô đứng vững rồi anh ta mới cúi đầu rời đi.
Mặt Cố Niệm Chi đã đỏ như bốc cháy.
Nhưng không có cách nào khác cả, hôm qua tiêu chảy khiến cho chân cô đến giờ vẫn còn mềm nhũn. Đời người có ba chuyện gấp, làm sao mà cô trì hoãn được?
Cũng may Reinz đã đưa cô tới đây, chuyện còn lại cô có thể tự giải quyết được.
…
Cố Niệm Chi đỏ mặt giải quyết nhu cầu xong, vịn vào bồn rửa mặt đứng lên rửa tay.
Reinz ở ngoài nghe thấy tiếng động, gõ cửa một cái nói, “Xong chưa? Tôi vào nhé.”
Cố Niệm Chi vịn vách tường toilet từ từ đi tới cửa, mở cửa ra, vừa vặn đối đầu với Reinz.
“… Cảm ơn anh.” Cố Niệm Chi nhỏ giọng nói.
Reinz không nói gì thêm, dứt khoát duỗi cánh tay cường tráng ra, bế cô ra đặt lên giường, lại kéo tấm chăn mỏng đắp lên cho cô, “Cô ngủ tiếp đi. Buổi tối có thể ăn thêm chút gì đó, nếu không thì người cô quá suy yếu.”
Cố Niệm Chi gật đầu.
Cô đã đỡ hơn nhiều, vì tiêu chảy nên cô rất mệt mỏi, đi cũng không vững nữa.
Cô nằm trên giường nhắm mắt dưỡng thần, Reinz ra ngoài bàn bạc cùng với Hannah về bữa tối. Sau đó nấu cho cô một nồi cháo ý dĩ, yến mạch, hải sản. Bọn họ không có gạo, không thể nấu cháo từ gạo, nhưng lại có rất nhiều yến mạch và ý dĩ.
Cố Niệm Chi không có sức để tự xúc ăn nên được Hannah đút cho ăn.
Quả nhiên có thực mới vực được đạo, ăn một bát cháo xong, Cố Niệm Chi liền cảm thấy tinh thần mình tốt hơn rất nhiều. Vietwriter.vn
Cô đã ngủ nguyên cả một ngày nên giờ không buồn ngủ lắm, nhưng Hannah đã quen đi ngủ lúc 8 giờ rưỡi tối, do đó nhanh chóng chúc cô ngủ ngon rồi về phòng đi ngủ.
Reinz ăn bữa tối, thu dọn phòng bếp, sau đó về phòng mình tắm rửa.
Cố Niệm Chi nhân cơ hội này lấy điện thoại của mình ra xem.
Đã sạc pin xong, nhưng điều khiến cô thất vọng chính là hôm nay không có một vạch tín hiệu nào, lại quay về trạng thái vài ngày trước.
Cô cầm điện thoại nằm trên giường, yên lặng trầm ngâm, suy nghĩ xem rốt cuộc chuyện này là thế nào.
Reinz tắm rửa xong, tới xem xem Cố Niệm Chi đã ngủ chưa, thấy cô đang trợn tròn mắt nằm trên giường, ánh mắt vô định, rõ ràng là đang suy nghĩ chuyện gì đó.
Ánh mắt anh ta rơi vào chiếc điện thoại trong tay cô, giống như hiểu ra điều gì bèn nói với cô, “… Nơi này là trên núi, tín hiệu điện thoại thường xuyên lúc có lúc không, không cần phải lo lắng.”
“Hả?” Cố Niệm Chi giật mình kêu lên nho nhỏ, “Vậy hai người liên lạc với bên ngoài thế nào? Không có điện thoại bàn sao?”
“Ở đây quá hẻo lánh, đường dây điện thoại không kéo tới được.” Reinz kiên nhân giải thích cho cô, “Mẹ Hannah cũng không thích gọi điện thoại, nếu như có chuyện gì, bà sẽ vượt qua ngọn núi kia tìm tới hạt kiểm lâm bên đó, bọn họ có điện thoại, cũng có cả Internet.”
Kiểm lâm à…
Cố Niệm Chi hơi chột dạ nhớ tới chuyện mình đã đốt rừng ở ngọn núi bên kia, còn cả lập trường mơ hồ của bọn họ nữa nên quả quyết không tìm kiểm lâm để mà “tự chui đầu vào lưới”.
Dù sao hiện tại cũng có Reinz đưa cô ra ngoài, cô không cần phải tìm kiểm lâm làm gì.
Cố Niệm Chi gật đầu, “Hóa ra là như thế.” Nói xong cô không còn xoắn xuýt chuyện Internet với điện thoại nữa, quay sang hỏi Reinz, “Lần này anh về sẽ ở đây bao lâu? Anh định lúc nào thì đi? Có thể dẫn tôi đi cùng không?”
Reinz cười nói, “Lúc đầu định hôm nay đi, nhưng cô bị bệnh, tôi đợi thêm một hai ngày cũng được.”
“Hả? Sẽ không ảnh hưởng tới công việc của anh chứ?” Cố Niệm Chi rất băn khoăn, cô biết kỳ nghỉ đông của người phương Tây đều là cố định, nếu vượt quá sẽ không có tiền lương.
“Không đâu, kỳ nghỉ đông của tôi rất dài. Nhiều năm tôi không nghỉ rồi.” Có vẻ như Reinz hiểu được điều cô lo lắng, anh ta nói rất uyển chuyển, “Được rồi, cô ngủ đi. Tôi ở đây đọc sách.”
Cố Niệm Chi biết anh ta muốn chăm sóc mình, hơn nữa cô cũng không biết đêm nay có tái phát hay không, cho nên không từ chối, chui vào trong chăn rồi nói, “Vậy tôi ngủ đây, anh… ngủ ngon nhé.”
“Ngủ ngon.” Reinz mỉm cười, đút hai tay trong túi quần, đứng trước giường nhìn cô.
Cố Niệm Chi bình yên nhắm mắt lại, giả vờ như đã ngủ say, thực ra cô chỉ muốn khiến cho Reinz an tâm thôi.
Reinz nhìn cô một lúc rồi chỉnh lại chăn cho cô, lấy quyển sách đang đọc dở trên tủ đầu giường, tiếp tục đọc.
Đèn trong phòng được tắt đi, chỉ để lại một chiếc đèn bàn màu vàng ấm áp.
Cố Niệm Chi cảm thấy bầu không khí này vô cùng quen thuộc, hoàn cảnh quen thuộc khiến cô có cảm giác rất an toàn, nhưng hiện giờ cô lại không ngủ được, cũng không dám lật qua lật lại trên giường, cứ nằm thẳng tắp như vậy, trong lòng yên lặng suy nghĩ xem bước kế tiếp nên làm gì.
Không ngờ Âm Thế Hùng và Triệu Lương Trạch lại cũng đi làm nhiệm vụ vào mười ngày trước.
Tính toán thời gian thì vừa khéo là lúc cô xảy ra chuyện.
Đây là trùng hợp, hay là do có người sắp xếp?
Còn cả nhóm Smith nữa, nhiều ngày không có tin tức của cô như thế, chẳng lẽ họ không hoài nghi chút nào sao?
Trong đầu Cố Niệm Chi rối như tơ vò, vô số suy nghĩ vờn quanh, trong lòng thoáng có những suy đoán không tốt, nhưng bởi vì nó quá mức kinh khủng nên chính cô cũng không dám tin là thật.
Thời gian từ từ trôi đi, Cố Niệm Chi lấy lại tinh thần từ trong những suy nghĩ miên man của mình, phát hiện ra Reinz đã tựa vào ghế sofa ngủ thiếp đi.
Hô hấp của anh ta kéo dài thư thái, giống như cả người anh ta vậy, khiến cho người ta cảm thấy bình yên và ấm áp lạ thường.
Cố Niệm Chi nhìn sang chỗ khác, chậm rãi thở dài một hơi, tự nói với mình, chỉ cần có thể rời khỏi dãy núi Alps này, trở về nơi có mạng Internet, cô sẽ được cứu ngay lập tức thôi.
Cô không thể đợi thêm nữa, ngày mai nhất định phải nói với Reinz, để anh ta sớm đưa cô đi.
Nhắm mắt lại, Cố Niệm Chi bắt đầu cảm thấy buồn ngủ. Thế nhưng, ngay khi đang định đi ngủ, đột nhiên cô lại nghe thấy ngoài cửa mơ hồ có tiếng động cơ mô tô, nhưng khi nghiêng tai chú ý lắng nghe thì lại không nghe thấy gì nữa.
Trong lòng Cố Niệm Chi thoáng cảnh giác hơn, rất nhanh sau đó lại nghe thấy tiếng sột soạt ngoài hàng rào, rồi đến một tiếng bịch trầm đục.
Đôi mắt Cố Niệm Chi lập tức trừng to, cô vội vàng ngồi dậy, thấy Reinz vốn đang tựa đầu ngủ ở ghế sofa đã vọt lên trong phút chốc, động tác vô cùng nhanh nhẹn và lưu loát cấp tốc bổ nhào vào cửa sổ, vén một góc rèm nhìn ra ngoài.
Cố Niệm Chi ngủ một giấc tới trưa, tinh thần đã tốt hơn rất nhiều, không còn tình trạng đi không nổi như lúc buổi sáng nữa.
Cô yên lặng đứng dậy khỏi giường, mặc quần áo của mình vào, khoác bộ quần áo nữ tu bên ngoài, bên trong nhét toàn bảo bối của cô. Nào là điện thoại, sạc điện thoại (của Reinz), gói băng vệ sinh, bật lửa Zippo, móc khóa dao găm của Thụy Sĩ, chùm chìa khóa và cả ví tiền nữa.
Cố Niệm Chi lại xỏ đôi giày chơi bóng của mình vào, đi tới bên cạnh Reinz, nhìn ra bên ngoài theo anh ta.
Bầu trời bên ngoài rất sáng, đúng lúc cô tới thì thấy được có mấy người cầm súng đang lén lén lút lút, vượt qua hàng rào, sau đó ở bên cạnh hàng rào, một người dừng lại, nằm sấp xuống đất, thò tay xuống dưới.
Sau đó dùng sức kéo một cái, kéo một người khác từ dưới đất lên ư?
Hành động này thật kỳ quái…
Chẳng lẽ gần hàng rào có bẫy sao?
Reinz như thầm hiểu được cô đang nghĩ gì. Anh ta không quay đầu lại mà nói, “… Để phòng ngừa dã thú, gần hàng rào có một số cạm bẫy.”
Chẳng trách, hóa ra tiếng động vừa rồi là tiếng có người rơi vào bẫy.
Cố Niệm Chi rất băn khoăn, nhỏ giọng nói với Reinz, “Cảm ơn anh đã chăm sóc tôi, nhưng tôi phải đi. Những người này tới là vì tôi, tôi còn ở đây sẽ liên lụy tới hai người.”
Reinz chợt quay vụt đầu lại, nhìn cô một cái thật sâu, hai con ngươi màu xanh lam như biển cả bao la đầy vẻ sâu xa khó dò.
Cô gật đầu với anh ta, quay người muốn rời khỏi đó.
Reinz bất chợt vươn tay ra, nắm chặt lấy cổ tay Cố Niệm Chi, “Cô còn đang bị bệnh, sao mà đi được? Đêm hôm khuya khoắt cô còn muốn đi đâu?”
Cố Niệm Chi không ngẩng đầu lên, mắt nhìn bàn tay Reinz đang nắm lấy cổ tay mình, “Đương nhiên giống như lúc tôi tới đây, nếu không thế thì anh cho rằng sao tôi tới được đây?”
“… Có người truy sát cô sao?” Reinz nheo hai mắt lại, “Bad girl, cô không nói thật với tôi.”
Anh ta không dùng câu nghi vấn, mà dùng câu trần thuật.
Cố Niệm Chi xấu hổ gật đầu, giọng nói nhỏ tới mức suýt nữa không nghe được, “… Xin lỗi anh, tôi cũng không muốn thế…”
Cô dùng sức muốn thoát khỏi tay của anh ta, nhưng Reinz vẫn một mực giữ chặt, ngón tay của cô dùng hết sức cũng không tách tay của anh ta ra được.
“Đi theo tôi.” Reinz không buông tay cô ra mà còn kéo tay cô, nhanh chóng ra khỏi phòng.
Anh ta đưa cô quay về phòng mình trước, đeo chiếc túi du lịch trên sofa lên lưng, đồng thời lấy một khẩu súng lục từ ngăn kéo đầu giường ra, nhét vào trong tay Cố Niệm Chi rồi hỏi cô, “Có biết bắn không?”
Người này giao súng của mình vào trong tay cô, khiến Cố Niệm Chi lập tức càng tin cậy anh ta hơn. Cô vội vàng gật đầu, “Biết!”
“Cầm cho chắc, nghe lệnh tôi.” Reinz lại nhìn cô một cái bằng ánh mắt sâu thẳm, đột nhiên ôm lấy đầu cô, hôn lên trán cô một cái, “Be brave! (Dũng cảm lên)”
Cố Niệm Chi nhắm chặt mắt, cổ cứng ngắc, hơi lúng túng tránh sang bên cạnh.
Nhưng Reinz đã rất nhanh chóng thả cô ra, không có ý tiếp tục, “Đừng sợ.”
Anh ta an ủi cô, “Tôi sẽ dẫn cô rời khỏi nơi này an toàn.” Nói xong, anh ta kéo tay cô, tiếp tục đi về phía trước.
Khi bọn họ đi ngang qua căn phòng của mẹ Hannah, Reinz đẩy cửa ra, đánh thức mẹ Hannah, nói một câu đơn giản, “Có người xấu, mẹ mau trốn đi. Con và Cereus sẽ dẫn bọn chúng sang chỗ khác.” Sau đó, anh ta kéo Cố Niệm Chi rời đi.
Mẹ Hannah giật mình, vội vàng bật dậy khỏi giường, khoác áo khoác trốn vào tầng hầm.
“Chúng ta đi đâu đây?” Cố Niệm Chi hơi mơ hồ, mặc dù căn nhà gỗ không nhiều phòng nhưng hành lang lại có đến bảy tám lối rẽ, khiến cô không thấy rõ được phương hướng.
“Đương nhiên là ra sau nhà.” Reinz không quay đầu lại, đáp.
Phòng của Cố Niệm Chi đối diện với phía trước nhà nên vừa rồi mới thấy rõ mấy người cầm súng lén lút đó, bọn chúng đang tiến vào theo cửa trước.
Còn hướng Reinz đang kéo cô đi là cửa sau.