Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 641
Các bạn đang đọc truyện Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân – Chương 641 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
****************************
Chương 641
DO AI PHÁI TỚI?
Cố Niệm Chi nhịn đau, lấy chiếc túi làm từ quần áo nữ tu sĩ xuống, lấy quần lót mới tinh mà Josephine cho cô từ trong đó ra, tìm được cả chiếc áo lót nhỏ rồi buộc chặt cánh tay bị đạn bắn bị thương hai lần lại, sau đó nhanh chóng thay bộ quần áo nữ tu sĩ vào, ngay cả đầu cũng đội chiếc khăn trùm đầu đen nhánh lên.
Ăn mặc thế này, dù đối phương có dùng kính viễn vọng cũng không quá dễ dàng phát hiện ra cô.
Trong đêm tối, quần áo màu đen sẽ không phản quang, dễ dàng lẫn vào trong bóng tối.
Thay quần áo xong, Cố Niệm Chi ngồi nghỉ một lát, lúc này cả người mới từ từ trở lại bình thường.
Cố Niệm Chi hơi thở hổn hển, nhắm mắt lại dựa vào vách hang đá, nắm chặt tay, bắt đầu suy tư trong lòng xem ai có thâm thù đại hận gì với cô, nhất định phải giết chết cô bằng được, hơn nữa lại có năng lực lớn đến thế, có thể điều động được cả cảnh sát và lính đánh thuê tới giết cô như thế này?
Vừa nghĩ vậy, phạm vi đã thu nhỏ lại rất nhiều, nhưng cô vẫn không tìm được chút manh mối nào.
Từ khi cô có ký ức tới nay chỉ sống cùng với nhóm Hoắc Thiệu Hằng, Hoắc Thiệu Hằng lại bảo vệ cô vô cùng chặt chẽ, căn bản là không có khả năng kết thù với người khác.
Hiện tại thân phận của cô là con gái út của Cố Tường Văn, chẳng lẽ là do thân phận này sao?
Cố Niệm Chi lập tức nhớ tới Cố Yên Nhiên, người chị gái từ trên trời rơi xuống của mình.
Là cô ta muốn giết mình sao?
Nhưng cô lại nhanh chóng lắc đầu, loại bỏ khả năng này.
Không hoàn toàn vì cô cảm thấy cô ta sẽ không giết mình, mà thuần túy là do cô cảm thấy cô ta không có năng lực lớn đến thế.
Nếu như Cố Yên Nhiên có thể sai khiến được cảnh sát Munich của Đức, lại có thể tìm được lính đánh thuê lợi hại như vậy tới giết cô, thì lúc trước cô ta đã không cần phải níu lấy Hoắc Thiệu Hằng vì muốn tránh né lính đánh thuê truy sát rồi.
Những tên lính đánh thuê này giỏi cải trang thật. Vì để tỏ vẻ là không cẩn thận bị cướp cò bắn chết cô khi đi săn, bọn chúng đã thật sự dùng súng săn, không dùng súng ngắm.
Cố Niệm Chi biết, nếu như những người đó dùng súng bắn tỉa, thậm chí là súng ngắm, vậy thì cô đã sớm mất mạng rồi.
Súng ngắm bắn xuyên qua một cái cây thì có gì lạ?
Súng ngắm lợi hại nhất có thể bắn xuyên qua tường gạch đá cách một dặm Anh, khiến cho tội phạm trốn trong phòng nổ tung đầu chỉ bằng một phát súng cơ mà!
Lúc này Cố Niệm Chi chỉ có thể cảm thấy may mắn vì đối phương cần phải che chắn lo lót nhiều mặt, không dám không kiêng nể gì mà giết cô.
Cho dù là ngụy trang thành cảnh sát hay ngụy trang thành thợ săn, bọn chúng đều không muốn bại lộ thân phận thật của mình.
Như vậy thì vì sao nhỉ?!
Điều này nói rõ, có lẽ kẻ đứng đằng sau chuyện này rất kiêng kị người sau lưng cô sao?
Cho nên bọn chúng mới liều mạng ngụy trang chính mình như vậy?!
Rốt cuộc thì người bọn chúng kiêng kị là ai?
Là Hoắc thiếu, hay là Giáo sư Hà?
Cố Niệm Chi cúi đầu xuống, lấy điện thoại trong túi quần ra, thấy chỉ còn 5% pin, nhưng chưa bị mất sóng.
Có nên gọi cho Hoắc thiếu và Giáo sư Hà một cuộc không nhỉ?
Cô không thể gọi thẳng cho Hoắc Thiệu Hằng, nhưng vẫn có thể gọi thẳng cho Âm Thế Hùng.
Gọi được cho anh Đại Hùng chính là gọi được cho Hoắc thiếu, chỉ có bọn họ mới có thể cứu cô được.
Sự ỷ lại của Cố Niệm Chi vào Hoắc Thiệu Hằng đã trở thành một loại tín ngưỡng. Cô tin tưởng không gì anh không làm được, tin tưởng anh nhất định sẽ tới cứu mình!
Nhưng trước lúc đó, cô nhất định phải tự cứu lấy mình, phải đảm bảo mình còn có thể sống sót trước khi anh tới cứu.
Cô nương theo ánh sao gọi tới số điện thoại của Âm Thế Hùng, nhưng lại không thể gọi được.
Một nửa vạch tín hiệu đó không đủ sức cầm cự cho việc gọi điện thoại tới Đế quốc Hoa Hạ.
Cố Niệm Chi đành phải thôi, lại nghĩ tới Giáo sư Hà.
Cô biết anh ta ở Mỹ vẫn rất lợi hại.
Nhưng đây là Đức, sẽ giống nhau sao?
Hơn nữa cô biết Giáo sư Hà trở về là do ba anh ta đột nhiên bệnh nặng.
Cô tùy tiện gọi tới, liệu Giáo sư Hà có bị khó xử hay không?
Nghĩ đi nghĩ lại, cô vẫn thử gọi một cuộc vào số của Hà Chi Sơ.
Cũng giống như khi gọi cho Âm Thế Hùng, đều không thể nào liên lạc được.
Cố Niệm Chi thở dài một hơi, không thử gọi nữa, dù sao cũng không gọi được.
Cô dựa vào vách hang đá, nửa tỉnh nửa mê, không thể nào an tâm mà ngủ được.
Vết thương trên cánh tay do đạn bắn có lẽ bị nhiễm trùng cho nên tới ban đêm, cô lại bị sốt cao.
Ban đêm trong hang đá vốn rất lạnh, cô lại đang sốt thế này nên càng lạnh hơn.
Cố Niệm Chi ôm hai chân ngồi trong hang, đầu tựa vào giữa hai đầu gối, vết thương trên tay đã chết lặng, không cảm thấy đau đớn nữa, còn đầu óc thì mê man và vô cùng đau đớn.
Cô chỉ có thể cắn chặt răng, không dám phát ra một tiếng rên rỉ nào.
Cuối cùng màn đêm cũng trôi qua, khi ánh sáng chiếu vào trong động tối om, Cố Niệm Chi toát mồ hôi đầy người, dần dần tỉnh lại.
Toàn thân cô như bị dính mưa vậy, tất cả đều ướt đẫm mồ hôi.
Chân của cô mềm nhũn cả ra, toàn thân mỏi nhừ, chỉ có cánh tay có vẻ như không đau nữa.
Cố Niệm Chi lấy lại bình tĩnh, từ từ cởi chiếc áo lót nhỏ quấn quanh vết thương ra, sờ thử một chút.
Vết máu đã biến thành màu nâu đen, dính trên cánh tay, không thấy rõ được hình dạng vết thương.
Nhưng lại đúng là không đau gì cả, dùng tay ấn xuống cũng không thấy cảm giác đau thấu tim gan như hôm qua.
Cố Niệm Chi nhắm mắt lại, ngủ thêm một lát trong động, sau đó mới vịn vách núi run rẩy đứng lên.
Đôi chân cô như không còn là chân của chính mình nữa. Cô muốn cất bước đi tới phía trước nhưng nó không chịu nghe lời, thực sự phải cố hết sức mới đi được.
Cô chỉ có thể nhích từng bước một, sau đó lại dừng lại thở dốc một hồi, mới tiếp tục nhích được về phía trước.
Cứ vừa đi vừa nghỉ như thế, một đoạn đường không dài lắm mà cô đi mất gần bốn năm tiếng mới đi được từ trong động ra ngoài.
Vừa ra khỏi cửa động, đập vào mắt cô chính là một hồ nước màu xanh lam.
Xung quanh hồ nước có bãi cỏ trông hơi khô héo, cho thấy mùa thu đã tới gần rồi.
Xa hơn nữa là dãy Alps, hơi thấp hơn dãy núi ở phía bên kia của hang động, cũng không quá dốc đứng và hiểm trở như thế.
Hồ nước gần đó xanh lam đến gần như trong suốt, trông giống như một viên sapphire sáng bóng lấp lánh rơi trên mặt đất hóa thành hồ nước vậy.
Nhưng khi tới gần xem xét, lại thấy nước hồ có màu hơi xanh biếc giống như màu nước biển trong vắt nhất. Sở dĩ nhìn từ xa thấy màu lam là vì toàn bộ bầu trời màu xanh thẳm bị phản chiếu trong hồ nước đó thôi.
Cố Niệm Chi ngẩng đầu nhìn trời. Đây mới là sapphire cao cấp nhất này. Nó rất giống với nơi nào đó cô đã từng thấy trên mạng. Đó là nơi gần với bầu trời nhất, cũng là nơi cao nhất của trái đất này.
Dãy núi Alps chỉ có chút ưu điểm này thôi, khắp nơi đều có hồ nước và sông ngòi. Chẳng trách mà mấy con sông lớn từ Nam chí Bắc ở châu Âu đều bắt nguồn từ dãy Alps.
Lần này Cố Niệm Chi để tâm hơn một chút.
Cô ngóng nhìn ra ngoài cửa động trong chốc lát, xác định chắc chắn nơi này không còn ai khác mới từ từ ra khỏi động, đi về phía hồ nước.
Bên hồ mọc mấy cây bồ công anh, lá cây màu xanh lục bám lấy một quả cầu trắng xõa tung, nhẹ nhàng chập chờn trong gió.
Cố Niệm Chi đi tới ngồi xuống cạnh một tảng đá xanh bên hồ, giặt chiếc áo lót nhỏ băng vết thương.
Chiếc áo lót đó nhiễm máu của cô nên chỗ nước gần bờ kia cũng bị nhuộm thành màu hồng phấn nhàn nhạt.
Cô thấm nước hồ, nhẹ nhàng lau rửa những vết máu nâu đen trên cánh tay mình, từng chút từng chút một, sợ chạm vào chỗ vết thương chưa đóng vảy.
Bồ công anh có thể cầm máu, nếu như vết thương không cầm được máu, cô định sẽ đập nát mấy củ bồ công anh rồi bôi lên vết thương.
Đây đều là những kiến thức trong nội dung huấn luyện về sinh tồn nơi hoang dã của Hoắc Thiệu Hằng và Cục tác chiến đặc biệt.
Những năm cô đi theo Hoắc Thiệu Hằng, mấy năm đầu không ra ngoài học, nhưng những thứ cô học được không hề ít hơn so với trong trường.
Cô rửa sạch cánh tay mình từng chút một, màu nâu đen của máu khô cũng sạch dần, lộ ra cánh tay sạch sẽ, trắng bóc, không nhìn thấy một lỗ chân lông nào.
Vậy còn miệng vết thương do bị đạn bắn thì ở đâu?
Cố Niệm Chi lần mò từng chút một trên cánh tay mình cũng không thấy được nơi da thịt bị bắn rách.
Nếu như không phải cô vừa mới tẩy rửa lớp máu khô màu nâu đen đó đi, thì cô cũng cho rằng mình không hề bị bắn trầy da.
Sờ sờ cánh tay của mình, Cố Niệm Chi cảm thấy hơi mờ mịt.
Rốt cuộc là thế nào đây?
Đây là vấn đề của cô, hay là vấn đề của thế giới này?
Ngày hôm trước gãy xương, ngày hôm sau đã khỏi hẳn như lúc ban đầu.
Hôm qua bị viên đạn bắn trầy da, còn chảy nhiều máu như vậy, thế mà hôm nay đã lành lặn như không có chuyện gì xảy ra cả.
Hơn nữa, sau khi sốt cao một đêm, cô đã khôi phục lại bình thường.
Chẳng lẽ việc sốt cao của cô là linh đan diệu dược hay sao?
Sau này cứ sinh bệnh hay bị thương đều không cần phải uống thuốc, chỉ cần sốt một cái là khỏi luôn à…
Cố Niệm Chi nghĩ như thế lại cảm thấy quá vớ vẩn.
Cô khẽ bĩu môi, hai tay ôm gối ngồi bên hồ, không biết nên đi đâu cả.
Từ khi cô chui ra khỏi hang động trên ngọn núi nhỏ kia, cô biết đại khái là mình đã chui sang một bên khác của dãy Alps, hiện giờ cô đang ở phía bên này của dãy núi.
Cô ngồi bên hồ rất lâu, mãi cho tới khi bụng kêu rột rột, cô mới thở dài một hơi, lê thân đi tìm thức ăn.
Trong hồ nước này có cá, nhưng nơi này có vẻ tương đối sâu, sâu hơn nhiều so với con sông nhỏ bên kia dãy núi. Những con cá kia không bơi ở chỗ nước cạn, cô cũng không dám nhảy vào trong hồ nên không dễ bắt được chúng.
Không thể ăn cá, vậy chỉ còn cách nghĩ biện pháp khác thôi.
Chắc chắn phải tìm trái cây, còn phải đi tìm trứng chim nữa.
Trải qua chuyện ngày hôm qua, hiện giờ Cố Niệm Chi vô cùng tránh né những người săn thú trên dãy Alps này.
Cô biết mình hơi có cảm giác chim sợ cành cong, nhưng hiện tại cô chỉ có một mình, chỉ có một cái mạng mà thôi, cho dù cẩn thận thế nào cũng không đủ.
Đi lòng vòng ở xung quanh núi hồi lâu, Cố Niệm Chi tìm được một tổ trứng chim. Cô lấy bốn năm quả ra, còn hái được một ít trái cây nữa.
Cố Niệm Chi nhóm lửa nướng trứng chim và ăn trái cây bổ sung vitamin.
Cô dựa vào những thứ đó, vừa đi vừa nghỉ, dọc theo hồ nước to lớn dị thường này tới hai ngày sau, cuối cùng cô thấy được một hộ dân.
Hoặc có thể nói là cô thấy một ngôi nhà gỗ, đứng sừng sững giữa thảm cỏ xanh nơi sườn núi.
Từ góc độ này của bờ sông, cô có thể thấy được tường gỗ màu đỏ, nóc nhà bằng gỗ thô to màu đen, còn có hàng rào trắng bao bốn xung quanh nữa.
Điều khiến cô kích động nhất chính là trên nóc căn nhà gỗ này có ăng-ten chảo nhận tín hiệu vệ tinh.
Trông thấy cái ăng-ten chảo nhận tín hiệu vệ tinh lóe lên ánh sáng bạc khi trời chạng vạng tối kia, Cố Niệm Chi vội vàng lấy điện thoại ra kiểm tra một chút.
Chỉ còn lại 5% pin, nhưng tín hiệu lại có tới hai vạch!
Cô thực sự mừng tới phát khóc rồi đây này!
Tay Cố Niệm Chi run lên, vội vàng mở danh bạ trong điện thoại, tìm tới số của Âm Thế Hùng để gọi, kết quả lại là hộp thư thoại. Đọc truyện tại Vietwriter.vn
Suýt chút nữa cô đã cho rằng điện thoại của Âm Thế Hùng cũng bị người ta cài Trojan rồi.
Nhưng nghĩ kĩ lại thì có anh Tiểu Trạch ở bên ấy, làm sao điện thoại của anh Đại Hùng có thể bị xâm nhập được chứ?!
Điều đó là không thể nào.
Vậy thì là nguyên nhân gì?
Cô nhanh chóng nghĩ sang một hướng khác.
Hiện tại ở Đức đang khoảng 6 giờ tối, có lẽ ở Đế đô lúc này khoảng 12 giờ đêm, nên chắc anh Đại Hùng đang ngủ.
Có điều lần này Cố Niệm Chi không dám nhắn lại nữa, chỉ yên lặng cúp máy.
Cô còn nhớ rõ ngày đầu tiên gặp nạn, cô đã gọi ngay cho Âm Thế Hùng và Triệu Lương Trạch, đồng thời cũng lưu lại tin nhắn thoại, nhưng cho tới bây giờ hai người này vẫn chưa gọi lại cho cô.
Đây cũng là một việc tương đối kỳ quặc.
Trong lòng Cố Niệm Chi dâng lên nỗi bất an, nhưng rất nhanh chóng lại tự lắc đầu, không suy nghĩ về vấn đề này nữa.
Ngẩng đầu lên nhìn ngôi nhà gỗ trên sườn núi, cô quyết định đêm nay sẽ xin tá túc ở đây, cũng tiện để sạc điện thoại luôn.
Đương nhiên, nếu như người nhà này không dùng điện thoại Apple thì cô cũng không còn cách nào khác. Là do cô đen đủi mà, trách được ai bây giờ?
Cố Niệm Chi rửa tay rửa mặt bên hồ một lần nữa rồi dùng tay chải lại tóc, sau đó mới thuận theo đường núi đi tới giữa sườn núi.
Đằng sau ngôi nhà gỗ hai màu đen đỏ như trong truyện cổ tích là một khoảng rừng rậm cao vút trong mây. Đỉnh núi phía sau rừng rậm được bao trùm bởi một tầng tuyết đọng trắng ngần.
Đen đỏ xanh trắng hòa lẫn vào nhau, dưới ánh nắng mặt trời màu vàng chiếu xuống, nhìn chúng giống như đan thành một chiếc cầu vồng vậy.
Cố Niệm Chi nheo hai mắt thưởng thức cảnh đẹp nơi này, từ từ đi tới trước hàng rào gỗ màu trắng của ngôi nhà gỗ.
Phía trước ngôi nhà là một bãi cỏ xanh được cắt tỉa rất gọn gàng, tấm rèm trắng như tuyết tung bay nơi cửa sổ, dưới cửa sổ được trồng hoa hồng, từng bông hoa xinh đẹp nở rộ to như miệng chén.
Hoa hồng giống như mới vừa được tưới, trên cánh hoa còn đọng lại những giọt nước óng ánh, thỉnh thoảng lại trượt xuống, rơi trên mặt cỏ, trong chớp mắt đã không thấy đâu nữa.
Trước nhà không có ai, nhưng Cố Niệm Chi nghe thấy tiếng bổ củi từ sau nhà truyền tới.
Cô suy nghĩ một lát, không cao giọng chào mà vòng qua hàng rào, đi về phía phát ra tiếng bổ củi ở sau nhà.
Ngôi nhà gỗ quay lưng về phía Nam, hướng mặt về phía Bắc, ánh chiều tà đỏ như vàng tan chảy đổ xuống phía sau nhà, áng mây chạng vạng như ôm bầu trời xanh.
Một người đàn ông cường tráng, để trần nửa thân trên, quay lưng về phía Cố Niệm Chi, vung lưỡi rìu to lên bổ củi.
Nơi gần hàng rào có một chiếc xe máy rất ngầu, trên mặt đất bên cạnh xe có khoảng mười thân cây thô to, một bên khác có đống củi chất cao, có lẽ là được bổ từ thân cây đã chặt xong, đều chỉ dài khoảng một thước, rộng khoảng mười phân, xếp ngay ngắn chỉnh tề.
Nhìn có vẻ như đang chuẩn bị để đốt lò sưởi vào mùa đông.
Cố Niệm Chi tặc lưỡi thầm nghĩ, thời buổi này còn có người dùng lò sưởi theo cách nguyên thủy như thế, thật hiếm có.
Những chiếc lò sưởi trong tường mà cô từng thấy đều dùng điện hoặc gas, mô phỏng theo kiểu đốt củi, nhưng không phải là củi thật sự.
Xem ra, chắc hẳn gia đình này thật sự là một gia đình nông dân dùng củi đốt lò sưởi của Đức ấy nhỉ?
Cố Niệm Chi đứng cạnh nhìn một lúc.
Thân hình người đàn ông kia vô cùng tráng kiện, từng múi cơ rất khỏe mạnh, cân đối. Anh ta đứng quay lưng về phía ánh nắng, trên da thịt màu đồng nhạt lấm tấm mồ hôi.
Cơ thịt trên cánh tay phồng lên, bả vai rộng lớn, tới phần eo lại thắt vào, vóc dáng nửa trên cơ thể hiện rõ thành một hình tam giác ngược hoàn mỹ, mang theo vẻ đẹp như những bức tượng Hy Lạp cổ vậy.
Người đó chỉ mặc một chiếc quần bò, gác một chân với đôi ủng đi mưa ngang gối lên trên bàn, một tay đè thân cây xuống, một tay kéo cưa. Cánh tay khỏe khoắn của anh ta vung lên như múa, tiết tấu đầy thẩm mỹ và tràn ngập sức mạnh, đúng tiêu chuẩn vai năm tấc rộng thân mười thước cao.
Thân hình này khiến cho Cố Niệm Chi bất tri bất giác nhớ tới Hoắc Thiệu Hằng, tinh thần cô có chút hoảng hốt, yên lặng nhìn chằm chằm bóng lưng người này.
Mãi cho tới khi người đàn ông kia cưa xong một thân cây, khoan thai quay đầu lại thấy được Cố Niệm Chi, anh ta không chút hoang mang xoay người, lấy áo của mình trên bàn mặc vào.
Trong miệng anh ta ngậm một điếu thuốc, mũi cao mắt sâu, tóc vàng mắt xanh, hai hàng lông mày đen nhánh vô cùng ngay ngắn như được dùng thước đo vẽ cẩn thận vậy, làm nổi bật lên ánh mắt đẹp đến lạ thường của anh ta.
Dáng vẻ anh ta ngậm điếu thuốc cũng hơi giống Hoắc Thiệu Hằng, đều có chút gì đó hờ hững lãnh đạm nhưng trầm tĩnh chín chắc, giống như xa cách tận thiên sơn vạn thủy, nhưng vẫn cảm thấy thong dong gần trong gang tấc vậy.
Ngũ quan tuấn mỹ điển hình của người Đức, cằm chẻ, khi khuôn mặt không lộ cảm xúc gì thì tràn đầy vẻ cấm dục kiểu tôn giáo, vô cùng tương phản với hơi thở tràn ngập tính xâm lược của thân hình anh ta.
Cố Niệm Chi nhìn chằm chằm dáng vẻ hút thuốc của anh ta, nhất thời quên mất cả nói chuyện.
Có lẽ dáng vẻ cô nhìn chằm chằm điếu thuốc của anh ta quá mức tập trung nên anh ta suy nghĩ một chút, lấy điếu thuốc ra khỏi miệng, ném xuống bãi cỏ, dùng chân dụi tắt đi.
Ánh mắt Cố Niệm Chi thuận theo điếu thuốc rơi xuống đất, nhìn vào đôi ủng ngang gối anh ta đi, sau đó thấy đôi ủng kia theo chủ nhân của mình đi từng bước về phía cô, cuối cùng dừng ở nơi cách cô ba bước.
Khoảng cách đó vô cùng lịch sự và an toàn, nhờ vậy mà tâm trạng khẩn trương của Cố Niệm Chi cũng dịu bớt theo.
Người đàn ông kia nói một câu tiếng Đức, “… Có chuyện gì không?”
Giọng nói vốn phải âm vang hữu lực, nhưng vì giọng nói của anh ta cực kì nhu hòa, giống như sóng gợn khi cơn gió nhẹ thổi quét mặt hồ, nghe mà như muốn chui vào trong lòng người vậy.
Lại là một sự tương phản mãnh liệt nữa. Một người đàn ông có hormone nam tính nồng đậm như thế lại nói chuyện nhẹ nhàng nhường này, không cân đối chút nào!
Lỗ tai Cố Niệm Chi không tự chủ được mà giật giật mấy cái, nhất thời quên sạch mấy câu tiếng Đức vừa học.
Cô vừa mới tự học tiếng Đức chưa được bao lâu, chỉ có thể nghe hiểu một chút đối thoại thường ngày, cùng với một số từ chuyên ngành luật và tin tức thời sự, chứ giao tiếp không được lưu loát lắm.
Cố Niệm Chi thở dài, đỏ mặt dùng tiếng Anh nói, “… Anh biết nói tiếng Anh không?”
Người đàn ông kia dường như hơi sững sờ một chút, dưới ánh tà dương, đường nét trên khuôn mặt anh ta càng trở nên sâu hơn. Đôi mắt xanh như hồ nước lạnh lẽo và im lặng bao phủ bầu trời cùng những đám mây, cực kì thu hút ánh mắt của Cố Niệm Chi.
Anh ta khẽ nhếch đôi môi mỏng, yên lặng nhìn Cố Niệm Chi, một lát sau mới khẽ gật đầu, đổi thành tiếng Anh nói, “Ừm, có biết một chút.”
Cách phát âm tiếng Anh của anh ta là cách phát âm tiếng Anh bình thường của người Đức, hơi mang theo thói quen khẩu ngữ của người Đức.
Cố Niệm Chi bình tĩnh lại, mỉm cười với anh ta, lưu loát dùng tiếng Anh nói, “Vậy thì tốt quá. Là thế này, tôi và bạn tới du lịch ở dãy Alps đã mấy ngày rồi, vì mải ngắm cảnh sắc nơi đây mà lạc đường. Nơi này quá vắng vẻ, điện thoại thường xuyên không có tín hiệu, tôi muốn hỏi anh xem ở chỗ anh có sạc điện thoại không? Sạc của điện thoại Apple ấy ạ?”
Bởi vì thấy chủ nhân nơi đây là một người đàn ông trưởng thành nên Cố Niệm Chi đã thay đổi ý định trong nháy mắt, không muốn tá túc ở nơi này nữa, chỉ muốn mượn sạc pin của anh ta dùng một chút, đồng thời cũng ám chỉ rằng mình còn có một người bạn, không nói thẳng rằng mình chỉ có một mình giống như lần ở tu viện kia.
Cố Niệm Chi vốn là một người vô cùng cẩn thận, lúc này cô càng giữ vững tinh thần hơn, với ai cũng sẽ đề cao cảnh giác.
Người đàn ông kia nhìn cô từ trên xuống dưới, từ bộ đồ thể thao rách rưới trên người cô, tới đôi giày nhìn không ra nổi hình dạng trên chân cô, cùng với cả cái bao quần áo màu đen nho nhỏ trên lưng cô nữa.
Rõ ràng là dáng vẻ của một người lạc đường, thế mà còn nói có bạn đi cùng.
Anh ta nhíu mày, im lặng nhìn Cố Niệm Chi trong chốc lát.