Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 639
Các bạn đang đọc truyện Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân – Chương 639 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
****************************
Chương 639 KIM THIỀN THOÁT XÁC
Cố Niệm Chi thở dài một hơi.
Trong tu viện này tổng cộng chỉ có năm nữ tu sĩ.
Mẹ bề trên ở trong phòng của mình không biết đang làm gì, Tess cũng đang hôn mê bất tỉnh nằm ngủ trong phòng, ba nữ tu sĩ khác đóng cửa ngồi trong phòng hoa hồng đọc kinh, cho nên cô một thân một mình chuồn đi dễ hơn nhiều, không bị ai phát hiện.
Cố Niệm Chi lại liếc mắt nhìn về phía phòng Mẹ bề trên, thật đáng tiếc khi không thể mượn điện thoại ở đó dùng một lát, cô lo lắng chiếc điện thoại này thật ra cũng bị không chế mất rồi.
Cô lặng lẽ quay về phòng mình thu dọn đồ đạc, chắc chắn không thể tiếp tục ở lại đây được nữa.
Để tránh bứt dây động rừng, Cố Niệm Chi quấn gối đầu ở trong chăn giả làm người, giống như có người đang đắp chăn ngủ.
Sau đó, cô mặc chiếc áo khoác mình mới thay hôm qua vào trong quần áo nữ tu sĩ, cất ví tiền, gói băng vệ sinh, xâu chìa khóa có dao găm Thụy Sĩ, bật lửa Zippo và điện thoại vào trong túi quần áo, kể cả đồ lót mà Josephine đã giặt giúp cô, cô cũng quấn tròn lại rồi nhét vào dưới quần áo nữ tu sĩ.
Bộ đồ nữ tu sĩ này rất dài và rất rộng, bên trong có thể giấu được không ít đồ.
Cố Niệm Chi cứ mặc nguyên quần áo nữ tu sĩ như vậy, kéo cửa ra, thò đầu nhìn thử ngoài hành lang.
Trên hành lang rộng mênh mông vẫn không có một bóng người.
Ở một nơi người thì ít, đất thì rộng như tòa thành cổ này, quả thật có thể ẩn giấu người được.
Cố Niệm Chi đi thẳng một mạch xuống cầu thang, kéo cửa chính ra, yên lặng rời khỏi tu viện, bước nhanh về phía con đường nhỏ trong rừng cây.
Sau khi rẽ vào đường nhỏ trong núi, Cố Niệm Chi càng chạy nhanh hơn, cứ thế chạy như bay dọc theo đường mòn.
Sáng sớm trong núi rất yên tĩnh, chẳng mấy chốc, một tràng âm thanh xình xịch của động cơ xe hơi đã phá vỡ sự yên tĩnh này. Tim Cố Niệm Chi đập thình thịch trong lồng ngực, vội vàng nấp vào một góc.
Hai chiếc xe cảnh sát màu đen lao nhanh qua từ trên đường núi trước mặt cô.
Cố Niệm Chi rùng mình một cái, cô biết là mình đã đoán đúng. Quả nhiên người đuổi giết cô lại tới nữa rồi.
Lần này, lại cũng vẫn là “cảnh sát”…
Cô căng thẳng nằm sấp trong bụi cỏ, không nhúc nhích. Mãi cho tới khi không nhìn thấy hai chiếc xe cảnh sát kia nữa, cô mới khom lưng, xoay người chạy vào sâu trong rừng.
…
Mẹ bề trên ngủ một lát trong phòng ngủ của mình.
Bà ta đã thức suốt đêm không ngủ, tranh thủ lúc rạng sáng làm bữa sáng.
Đã rất nhiều năm không như vậy rồi, giờ lại thức khuya một lần khiến cơ thể hoàn toàn không chịu nổi. Lúc làm xong bữa sáng quay về phòng, hai mí mắt bà ta như đánh nhau vậy, không chống nổi cơn buồn ngủ nên đã lên giường nằm chợp mắt. Bà ta ngủ mãi cho đến khi người nọ lại gọi điện thoại tới, nói cho bà ta biết bọn họ đã xuất phát tới đây bắt “tội phạm vượt ngục” rồi, bảo bà ta ổn định “tội phạm vượt ngục”.
Mẹ bề trên ngồi trên giường, nhớ tới chuyện mình đã nghiền nát thuốc mê dùng để bắt động vật hoang dã và bôi lên thịt xông khói, sau đó rán tới cháy sém, dành riêng cho Cố Niệm Chi ăn.
Loại thuốc mê này có thể đối phó với cả gấu, dùng đối phó với “tội phạm vượt ngục” kia thì càng không cần phải nói.
Cô ta sẽ ngủ tới chết, có kề loa ngay bên cạnh tai cô ta để hét ầm lên thì cô ta cũng không tỉnh lại nổi.
Đây là lần đầu tiên Mẹ bề trên làm chuyện như thế này, trong lòng vô cùng thấp thỏm bất an, chỉ đành tiếp tục động viên bản thân.
Bà ta đang “trừ hại cho dân”, trợ giúp cảnh sát bắt “tội phạm vượt ngục” thôi mà.
Người người đều có trách nhiệm hợp tác với cảnh sát.
Mẹ bề trên không ngừng thuyết phục bản thân ở trong lòng, cảm giác áy náy mãi không xua đi được này mới dần dần tiêu tan bớt.
Nhưng bà ta làm thế nào cũng không ngủ được nữa, đành phải đứng dậy đi rửa mặt. Một lát sau, vừa tới 7 giờ, rốt cuộc bên ngoài tu viện cũng vang lên tiếng phanh xe.
Mẹ bề trên đứng dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ngoài cửa sắt lớn, hai chiếc xe cảnh sát đột ngột dừng lại, một tay cảnh sát mặc cảnh phục bước từ trong xe ra, súng lục cài ở ngang thắt lưng, đeo kính đen, vừa xuống xe liền lấy chân đá văng cánh cửa sắt cao cỡ nửa người của tu viện ra.
Sau đó, hắn quay lại trong xe, hai chiếc xe cảnh sát chạy thẳng một mạch tới cánh cổng tu viện.
Cửa xe mở ra, lần này có khoảng bảy, tám cảnh sát mặc đồng phục giống nhau bước xuống, ngửa cổ nhìn tòa thành cổ trước mặt.
Mẹ bề trên vội bước từ trong phòng ra, đi tới gõ cửa phòng Cố Niệm Chi, bên trong không có ai trả lời.
Đúng lúc này, Josephine cũng đọc kinh xong, bước từ phòng hoa hồng tới, thấy Mẹ bề trên gõ cửa phòng Cố Niệm Chi, vội nói: “Cô ấy vừa mới nói muốn ngủ một lát, chắc là giờ đang ngủ rồi ạ.”
Mẹ bề trên gật đầu vô cùng hài lòng, “Vậy cứ để cô ấy ngủ đi.” Rồi bà ta lại nói với Josephine: “Sơ cũng về phòng đi. Hôm nay có người ngoài, mọi người không được ra ngoài, sơ nói lại rõ ràng với ba người kia nhé.”
Josephine vội vàng đáp lời, đồng thời tới phòng hai nữ tu sĩ khác báo tin cho bọn họ biết là phải ở trong phòng không được đi lại khắp nơi.
Một mình Mẹ bề trên xuống lầu đón tiếp cảnh sát.
“Xin hỏi các vị là cảnh sát của đồn cảnh sát Munich phải không?” Mẹ bề trên hỏi một câu theo thói quen, xác nhận thân phận của bọn họ.
Tay cảnh sát dẫn đầu ừ một tiếng, cho Mẹ bề trên xem thẻ ngành, sau đó nói: “Người đâu? Ở chỗ nào?”
Mẹ bề trên hạ thấp giọng nói: “Tôi đã cho cô ta uống thuốc mê, bây giờ chắc là đang ngủ trong phòng.”
Tay cảnh sát kia lập tức nhếch môi nở nụ cười, lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp.
Gã ta vươn tay phải ra, búng tay thành tiếng, “Bà dẫn đường đi! Chúng tôi sẽ bắt tội phạm vượt ngục ngay bây giờ!”
Nói xong, gã ta rút súng lục bên hông ra, vẫy tay với người phía sau, “Theo tôi!”
Trong bảy, tám tay cảnh sát này có hai người ở lại trông cửa.
Ngộ nhỡ cô gái xảo quyệt kia thật sự chạy trốn thì sao?
Không thể không phòng được.
Năm, sáu người còn lại theo sau lưng Mẹ bề trên đi vào cầu thang chật hẹp tối tăm.
Mẹ bề trên cảm thấy hơi là lạ.
Không phải cảnh sát đều nên đích thân xung phong đi trước sao?
Tại sao lại để cho dân thường dẫn đường ở phía trước chứ?
Bà ta mím môi, xụ mặt đi ở phía trước, dẫn những người này lên tầng hai, chỉ về phía căn phòng của Cố Niệm Chi, “Cereus đang ở trong đó, cô ta đã ngủ rồi, anh có dẫn cô ta đi, cô ta cũng không tỉnh đâu.”
“Quá tuyệt vời!” Cặp mắt của mấy tay cảnh sát kia sáng rực lên, “Cảm ơn Mẹ bề trên!”
Mẹ bề trên nghiêm mặt gật đầu, nói: “Tôi cũng là vì giúp cảnh sát bắt tội phạm vượt ngục mà thôi.”
“Đúng, đúng, đúng! Mẹ bề trên tháo gỡ khó khăn chia sẻ lo lắng cùng chúng tôi, lúc quay về chúng tôi nhất định sẽ báo cáo với lãnh đạo!” Mấy tay cảnh sát kia lập tức nghiêm túc hẳn lên, sau đó phất tay với Mẹ bề trên, “Bà đi trước đi, ở đây cứ giao cho chúng tôi, chúng tôi không muốn dọa Mẹ bề trên sợ.”
Mẹ bề trên nghiêm mặt xoay người lại, nhìn thấy đôi mắt của Josephine trợn tròn, hai nữ tu sĩ bên cạnh cô ta cũng hoảng hốt nhìn bà ta.
“Nhìn gì vậy?! Mau quay về phòng đi! Cảnh sát phá án bắt tội phạm vượt ngục, đừng cản trở!” Mẹ bề trên trừng mắt liếc bọn họ, đặc biệt là Josephine, “Còn cô nữa! Lập tức về phòng đọc năm trăm lần kinh mân côi đi! Không đọc xong thì không được phép ăn cơm tối!”
Josephine sợ tới mức nước mắt lưng tròng, vội vàng xoay người quay về phòng mình, đóng cửa lại rầm một tiếng, dựa lưng lên ván cửa òa khóc.
Cô ta nhìn ra được, hôm nay cô gái Cereus đáng yêu kia lành ít dữ nhiều rồi.
Nhưng mà dù thế nào cô ta cũng không thể hiểu nổi, Cereus còn trẻ như vậy, đáng yêu như thế, sao lại trở thành tội phạm vượt ngục được chứ?!
Trước cửa phòng của Cố Niệm Chi, mấy tay cảnh sát cầm chiếc chìa khóa Mẹ bề trên đưa cho bọn họ, vô cùng thận trọng mở khóa cửa.
Khóa cửa vừa mở ra, một tay cảnh sát liền nhấc chân đạp mạnh lên cửa, sau đó không cần biết đúng sai thế nào, đã nã súng bắn pằng pằng pằng pằng liên hồi.
Trên giường, dưới gầm giường, trong phòng tắm, phòng phía sau cửa, trong tủ âm tường, trên bệ cửa sổ, bất kì chỗ nào mắt thường có thể nhìn thấy, bọn họ cũng đều xả súng bắn liên tiếp.
Chiếc chăn lông vũ mỏng trong phòng bị bắn đến nỗi lỗ chỗ toàn là vết đạn, lông vũ màu trắng bay khắp nơi, che khuất tầm mắt.
Mấy tay cảnh sát này căng thẳng chặn ở cửa ra vào, đợi lông vũ đang tung bay rơi xuống hết mới vọt vào, hét to: “Giơ hai tay lên ôm đầu! Nằm sấp xuống!”
Hình người nằm dưới chiếc chăn lông trên giường vẫn không nhúc nhích, chẳng lẽ bị bắn chết rồi à?
Một tay cảnh sát to gan tiến lên, cầm súng hất chăn mềm ra, sau đó nhanh chóng bắn một phát súng nữa.
Pằng!
Lần này, nguyên cả chiếc gối lông bị bắn rách, vô số cánh lông vũ bay ra ngoài, bám vào đầu và khuôn mặt người đó.
Hắn ta sợ tới mức la oai oái, nhảy dựng lên rồi chạy ra ngoài.
Mấy tay cảnh sát đứng bên ngoài lại nhắm súng vào trong phòng bắn tiếp, mãi cho đến khi bắn tới viên đạn cuối cùng, chúng mới thu súng lại, nhìn lông vụn bay khắp phòng mà ngơ ngẩn cả người.
“Người đâu rồi?!”
“Trên giường làm chó gì có người nào đâu, rõ ràng chính là cái gối đầu mà!”
Mấy tay cảnh sát biết mình bị lừa, tức giận nã một phát súng lên trời, hét to trên hành lang: “Mẹ bề trên, bà ra đây mau!”
Mẹ bề trên ở trong phòng nghe thấy một tràng tiếng súng vang lên từ bên ngoài, biết rằng có gì đó không ổn, bèn kéo cửa phòng ra một khe hở nhỏ, quan sát động tĩnh của những tay cảnh sát kia.
Bây giờ nhìn thấy bọn họ tức giận đến mức bắn chỉ thiên, lại còn gọi bà ta ra ngoài, trong lòng liền chùng xuống, thầm nghĩ chẳng lẽ tên “tội phạm vượt ngục” kia không ở trong phòng sao?!
Không thể nào…
Loại thuốc mê này là loại tu viện bọn họ thường dùng để đối phó với những con vật hoang dã hung hãn kia mà, chẳng lẽ nó không có tác dụng với con người sao?
Vả lại, rõ ràng bà ta đã nghe Josephine nói rằng tên “tội phạm vượt ngục” kia đang ngủ trong phòng cơ mà.
Mẹ bề trên bước rề rà từ trong phòng ra, yếu ớt hỏi tay cảnh sát đang la hét trên hành lang: “Mấy anh bắt được người chưa?!”
Mấy tay cảnh sát kia nhìn thấy Mẹ bề trên bước ra ngoài, bèn tiến lên xách cổ áo bà ta lên, nói một cách hung dữ: “Bà nhìn thử xem! Người ở chỗ nào?! Người ở chỗ nào hả?!”
Mẹ bề trên nhìn căn phòng của Cố Niệm Chi bị bắn tan nát, quả thực không nhìn thấy dấu vết có người, cũng lấy làm kinh hãi, đứng thẳng người lên nói: “Đúng là vừa rồi cô ta đang ngủ trong phòng mà?!”
“Ngủ cái cứt chó ấy!” Tay cảnh sát cầm súng nện vào cửa, “Nếu cô ta đang ngủ ở bên trong, vậy bà vào tìm cho tôi đi!”
Mẹ bề trên bị họ đẩy vào trong phòng nơm nớp lo sợ nhìn một vòng, chiếc chăn trên giường bị hất tung ra, chỉ nhìn thấy một cái gối đầu đã bị bắn thủng đặt ngang dưới chăn, đúng là không có ai cả.
Chuyện này là thế nào?!
Mẹ bề trên xoay người về phía căn phòng của Josephine, quát ầm lên: “Josephine! Cô ra đây mau! Nói cho các vị cảnh sát biết Cereus đang ở đâu?!”
Tay cảnh sát quay đầu sang, nhìn thấy một nữ tu sĩ béo có cằm đôi đang ló mặt ra từ khe cửa, lắp bắp nói: “Tôi… tôi không biết… Lần cuối cùng tôi gặp cô ấy, đúng là cô ấy đã nói rằng mình thấy mệt, muốn về phòng ngủ mà. Sau đó chúng tôi phải đi đọc kinh…”
“Hừ! Chắc chắn là cô ta đã chạy rồi!” Một tay cảnh sát hiểu ra, hung ác liếc mắt nhìn những nữ tu sĩ này, “Nói mau, là ai trong mấy người lén tiết lộ tin tức cho cô ta!”
Mẹ bề trên trông thấy dáng vẻ không tốt lành của tay cảnh sát kia, vội nói: “Tôi không hề nói với bất cứ ai! Bọn họ không hề biết Cereus là tội phạm vượt ngục! Nhất định là do cô gái kia quá xảo quyệt thôi! Hôm qua tôi nghe thấy cô ta nói dối lừa gạt Josephine, nên tôi mới quyết định giúp các vị!”
Một tay cảnh sát nổi giận đùng đùng nhìn bà ta, ngón tay vô cùng ngứa ngáy, chỉ nhận không thể nã một phát bắn chết mấy nữ tu sĩ ngu ngốc này!
Nhưng đồng nghiệp của gã kéo gã lại, nhỏ giọng nói: “Đừng gây thêm rắc rối nữa, lại rước thêm phiền phức cho sếp đấy…”
Giết chết Cố Niệm Chi, bọn họ chịu trách nhiệm được, nhưng nếu như giết hết những nữ tu sĩ này thì lớn chuyện rồi. Đến lúc đó, không chừng bọn họ sẽ bị ném ra làm bia đỡ đạn, trở thành kẻ chịu tội thay mất.
Lúc này bọn họ đều đã quên, người tự tay giết người không có tư cách nói tới chuyện người khác coi bọn họ là kẻ chịu tội thay.
Cuối cùng thì tay cảnh sát định bắn súng cũng bị thuyết phục, hậm hực cất súng đi, bắt đầu vặn hỏi Mẹ bề trên và Josephine, lặp đi lặp lại các câu hỏi để truy tìm tin tức của Cố Niệm Chi.
Josephine hết cách, đành nói hết một lượt từ đầu đến cuối tất cả tình huống, bắt đầu từ chuyện gặp Cố Niệm Chi lần đầu tiên vào hôm qua, mãi cho đến lần cuối cùng nhìn thấy Cố Niệm Chi vào sáng nay, ngay cả chuyện cô ấy đổi bữa sáng với Tess cũng kể hết, đồng thời nói thêm việc tới giờ Tess vẫn đang mê man.
Mẹ bề trên giật nẩy người, vội vàng dẫn bọn họ đi xem Tess.
Tess đang nằm ngủ say trong phòng như chết, bị bọn họ tát, cô ta cũng không tỉnh lại.
Đến giờ mấy tay cảnh sát này mới hiểu ra, tên tội phạm vượt ngục kia vô cùng xảo quyệt, nhất định là thấy tình thế không ổn nên lập tức đổi phần bữa sáng có tẩm thuốc mê với người khác. Sau đó, cô ta đã thừa dịp những người khác không ở bên ngoài, nhân cơ hội đó chạy trốn rồi.
“Mợ nó! Thật quá đáng! Chạy một vòng chẳng được gì!” Đám cảnh sát đập mạnh báng súng lên tường, sau đó cầm máy bộ đàm, liên lạc với người của bọn họ ở phía bên kia.
“Báo cáo! Báo cáo! Mục tiêu đã chạy trốn! Mục tiêu đã chạy trốn! Không ở trong tu viện! Không ở trong tu viện! Xin chi viện! Xin chi viện!”
Tổng đài của bọn họ nhanh chóng kết nối lại với hệ thống vệ tinh Nicolaus Copernicus, tiếp tục theo dõi tín hiệu điện thoại của Cố Niệm Chi.
Nhưng điện thoại của Cố Niệm Chi không phải do xưởng máy châu Âu sản xuất, không lắp đặt cổng sau của hệ thống Nicolaus Copernicus, cho nên khi cô không mở máy gọi điện thoại, hệ thống theo dõi vệ tinh Nicolaus Copernicus không thể tìm được vị trí của cô.
“Đã rõ, tổ hai rút về, tổ ba xuất phát.” Thủ lĩnh của bọn họ thay đổi sách lược, không cần bọn họ tiếp tục tìm kiếm trong tu viện nữa.
Mấy tay cảnh sát kia lái xe lao vù vù đi, bầy chim trong khe núi yên tĩnh bị kinh động bay tán loạn.
Ánh mắt Josephine đỏ ngầu, cố cầm nước mắt nhìn Mẹ bề trên, lớn tiếng nói: “Mẹ bề trên! Có phải là ngài nên giải thích xem rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì không?!”
Mẹ bề trên không chịu yếu thế, lạnh mặt nói: “Sơ Josephine, thái độ này của sơ là thế nào? Tôi chỉ hợp tác với cảnh sát…”
“Hợp tác với cảnh sát á?!” Josephine nắm tay thành nắm đấm, bước lên trước hai bước, tức giận nói: “Bọn họ mà là cảnh sát á? Bọn họ chính là giặc cướp thì có! Tôi muốn tố cáo! Tố cáo bọn họ xông vào nhà dân làm xằng làm bậy!”
Hóa ra chỉ là muốn tố cáo cảnh sát…
Mẹ bề trên thở phào nhẹ nhõm, lùi về phía sau một bước, khí thế giảm xuống, nói: “Tôi cũng muốn khiếu nại bọn họ. Cô hãy tới phòng tôi, gọi điện thoại cho bộ phận khiếu nại của đồn cảnh sát Munich.”
Josephine ngẩng đầu lên, “Tôi sẽ đi ngay bây giờ!”
Cô ta xông tới bên cạnh máy điện thoại trong phòng Mẹ bề trên, bấm số điện thoại khiến nại của đồn cảnh sát Munich, nói một cách cực kì bất mãn: “Hôm nay đồn cảnh sát các vị đã phái bảy, tám tay cảnh sát tới tu viện chúng tôi làm xằng làm bậy! Thực sự là quá đáng lắm rồi!”
Vị cảnh sát nhận khiếu nại ở đầu dây bên kia cực kì coi trọng lời khiếu nại của cô ta, vội nói: “Cô đừng nóng vội. Đợi một lát! Tôi đi điều tra phiên hiệu của vị cảnh sát hôm nay đi làm nhiêm vụ, sau đó sẽ báo lại cho cô. Nhất định sẽ cho cô một câu trả lời thuyết phục.”
Cơn tức trong lòng Josephine chưa lắng xuống chút nào nhưng vẫn cứng rắn nói: “Bọn họ đã nổ súng ở chỗ chúng tôi, suýt chút nữa là giết người!”
Nếu như lúc ấy Cereus thật sự ngủ ở trong phòng thì chắc chắn đã bị bọn họ bắn chết!
Vị cảnh sát ở đầu dây bên kia kiểm tra khoảng năm phút, sau đó quay lại buồn bực nói với cô ta: “Cô nói rằng cảnh sát tới đó hôm nay chính là người của đồn cảnh sát Munich ư?”
“Đúng vậy, chúng tôi đã xem thẻ ngành của bọn họ rồi.”
“Nhưng hôm nay chúng tôi không hề phái người nào đi làm nhiệm vụ cả.” Vị cảnh sát nhận điện thoại khiếu nại thấy rất khó hiểu, “Hôm nay chỉ vừa mới bắt đầu ca làm việc, nhân viên của chúng tôi vẫn chưa ai đi làm, không hề có một cuộc gọi điều động cảnh sát nào cả.”
“Hả?! Chẳng lẽ bọn họ là cảnh sát giả sao?! Thật không thể chấp nhận được! Sao các vị có thể để mặc cho bọn tội phạm này đi hại người khắp nơi như thế được chứ?!” Josephine lải nhải mắng vị cảnh sát kia suốt nửa tiếng. Vị cảnh sát kia chỉ có thể cười khổ, sau đó ghi lại khiếu nại của cô ta và báo tin cho cảnh sát, chuyển sang cho Tổ trọng án của đồn cảnh sát Munich.
Có người giả mạo cảnh sát xông vào tu viện, đây là phạm vi quản lý của Tổ trọng án.
Gọi điện thoại khiếu nại xong, Josephine cau mày nói với Mẹ bề trên: “Mẹ bề trên, đồn cảnh sát bảo rằng hôm nay không hề phái người nào đi làm nhiệm vụ cả, người tới đây có thể là cảnh sát giả.”
Mẹ bề trên giật mình lấy tay che miệng, chặn lại tiếng hét kinh hãi, “Thật vậy ư? Những người đó là cảnh sát giả thật ư?!”
“Chắc chắn là như thế.” Josephine gật đầu, “Con thấy bọn họ nổ súng bừa bãi là đã cảm thấy không đúng rồi, nhưng thật sự không ngờ rằng bọn họ lại là cảnh sát giả!”
Josephine căm phẫn vung tay lên, “Nếu bọn họ đã là giả, vậy Cereus bị bọn họ đuổi giết chắc chắn không phải là tội phạm vượt ngục! Bọn họ muốn làm hại cô ấy! Mẹ bề trên, con rất thất vọng về mẹ! Đức Mẹ Maria sẽ không tha thứ cho mẹ!”
Mẹ bề trên bị Josephine nói tới đỏ bừng cả mặt, bà ta cúi thấp đầu, lần chuỗi tràng hạt mân côi trên tay, không ho he tiếng nào, sau đó xoay người đi vào phòng hoa hồng quỳ đọc kinh sám hối. Vietwriter.vn
Josephine không còn lòng dạ nào đọc kinh nữa. Cô ta quay trở lại căn phòng của Cố Niệm Chi, thu dọn một lượt, thấy cô đã mang bộ quần áo nữ tu sĩ cùng tất cả đồ lót mới mà mình cho cô ấy đi, mới thở dài một hơi.
Nhưng vừa nghĩ tới việc sau khi Cereus phát hiện bữa sáng Mẹ bề trên làm có vấn đề, trong lòng chắc chắn sẽ khó chịu biết bao, thì tâm trạng của cô ta lại nặng trĩu.
“Đức mẹ Maria! Xin người phù hộ cho con dân của người…” Cô ta quỳ xuống chỗ đầu giường, bắt đầu đọc kinh cầu nguyện cho Cố Niệm Chi.
…
Trong lúc Josephine lo lắng trùng trùng, Cố Niệm Chi đã trở lại nơi mà cô đến.
Trên mặt sông lóe lên ánh sáng trong vắt, mây trắng bay lượn lờ trên bầu trời, chặn ánh mặt trời chiếu xuống trực tiếp.
Thời tiết trong núi hoàn toàn lạnh hẳn xuống, cho dù cô mặc quần áo nữ tu sĩ cũng không thấy nóng.
Nhưng mà hiện tại cô không muốn mặc bộ quần áo rườm rà vậy nữa, cho nên vừa về tới khu rừng nhỏ này, cô bèn cởi bộ quần áo nữ tu sĩ ra gấp lại đặt trên tảng đá lớn, trên người vẫn mặc bộ quần áo thể thao đã rách tả tơi.
Có điều bộ quần áo đã được giặt rồi, tuy hơi rách nát nhưng rất sạch sẽ.
Cố Niệm Chi sờ mái tóc dài xõa tung của mình, thở dài.
Bụng lại thấy đói rồi.
Cố Niệm Chi không nghĩ nhiều nữa, tìm một cành cây làm dụng cụ xiên cá, bắt đầu xiên cá ở bên bờ sông.
Cá bạc trong khúc sông nhỏ này vẫn chưa biết sự lợi hại của Cố Niệm Chi, không biết cách chạy trốn, bị cô bắt được mấy con, đặt lên giá nướng đã chuẩn bị sẵn, bắt đầu nướng cá.
Bình luận facebook