• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Xin chào thiếu tướng đại nhân Full 2023 (3 Viewers)

  • Chương 638

Các bạn đang đọc truyện Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân – Chương 638 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!


****************************​




Chương 638 CUỘC ĐỜI NÀY ĐÁNG GIÁ
Âm Thế Hùng giải thích với cô, ý của những lời này không phải là bảo em nhìn chằm chằm xem phòng bếp nấu ăn như thế nào, mà là tốt nhất trước khi muốn ăn cái gì phải tìm cơ hội vào phòng bếp xem thử. Phải nghe ngóng xem chỗ đồ ăn đó được chế biến thế nào, là ai làm, và các loại rau được mua từ đâu, gạo đến từ đâu, các loại gia vị như dầu muối tương dấm vân vân có nguồn gốc từ đâu.


Một điều cuối cùng, và cũng là điều quan trọng nhất, ăn bất cứ thứ gì ở một nơi hoàn toàn xa lạ mà bản thân không thể nắm chắc, nếu như không phải do mình tự chế biến, cũng không có cách nào nhìn thấy rốt cuộc món đó được chế biến thế nào, thì em nhất định phải là người ăn cuối cùng. Hơn nữa, thà rằng ăn phần thừa trong bát của người khác, cũng không được lanh chanh ăn miếng đầu tiên.


Có thể nói, mỗi một điều trong những bài học kinh nghiệm này đều được đúc kết từ máu tươi và sinh mạng.


Người bình thường có lẽ không có nhiều băn khoăn như vậy, nhưng mà đối với người làm những công việc đặc thù thì những điều này vô cùng quan trọng.


Cố Niệm Chi biết rõ công việc của nhóm Âm Thế Hùng có tính chất đặc biệt, những phương diện này đều là kiến thức thông thường trong khóa huấn luyện hằng ngày của bọn họ, vậy mới có thể bảo đảm rằng họ có thói quen tốt khi thực hiện nhiệm vụ ở bên ngoài, không bị lật thuyền trong mương.


Dần dà, Cố Niệm Chi cũng bất tri bất giác bị ảnh hưởng theo.


Không phải là cô không tin người ở nơi này, mà là cô đã bị tẩy não bởi các quy tắc làm việc của nhóm Hoắc Thiệu Hằng, không đi xem cho kĩ thì trong lòng không yên.


Vả lại, đúng là cô đang rất đói bụng, nên chỉ sợ bây giờ có ai cho cô đồ ăn cô cũng sẽ ăn ngay mất.
Tiếc là trong phòng bếp không có gì để ăn cả, nữ tu sĩ kia cũng nhìn cô không vừa mắt, cô tính ra con sông nhỏ bên ngoài bắt mấy con cá về đích thân làm cho các nữ tu sĩ ở đây ăn, coi như để cảm ơn các vị ấy đã cho cô ở lại.


Trong lòng Cố Niệm Chi tự ấn nút like cho mình.


Người ta trừng mắt lạnh lùng với cô, cô còn muốn nướng cá cho người ta ăn, có ai tuyệt vời như thế không cơ chứ!


Cố Niệm Chi đi chầm chậm qua hành lang. Cô không quay về phòng mà đi xuống lối cầu thang hơi âm u và tối tăm, bước tới trước cánh cửa của tầng một, mở then cài cửa, đẩy cửa ra, hít sâu một hơi.


Mưa đã tạnh, bên ngoài là bầu trời bao la màu xanh nhạt như mới được nước gột rửa, không khí vô cùng tươi mát.


Bầu không khí giống hệt như ở Black Forest, hít một hơi là muốn say oxy rồi.


Cố Niệm Chi lấy điện thoại di động ra nhìn thử theo thói quen, phát hiện chỉ còn 10% pin.


Ừm, lát nữa về phải đi tìm Josephine hỏi thử xem họ có thiết bị sạc điện thoại của hãng Apple không. Sạc pin điện thoại trước, sau đó sẽ nghĩ cách gọi điện thoại cho nhóm Âm Thế Hùng.


Hiện tại cô không có cách nào tin tưởng vào đám cảnh sát Đức, còn bên phía mấy người nhóm Smith thì chỉ sợ là có người nghe trộm, cô cũng không dám liên lạc với bọn họ.


Cố Niệm Chi cất điện thoại vào túi quần, bước ra ngoài cửa.


Mặc dù trời không mưa nhưng vẫn có những vũng nước tụ lại trên nền xi măng.


Sắc trời bên ngoài vẫn chưa sáng hẳn, mặt trời trốn trong đám mây ở nơi phương xa, chân trời chỉ vừa lộ ra ánh sáng bàng bạc.


Dãy núi Alps buổi sáng sớm chìm trong màn sương mù đang trôi lững lờ, xa xa là những cánh rừng trập trùng bất tận, mang một vẻ đẹp tĩnh mịch mờ ảo như thêu như vẽ vậy.


Nhìn thấy khung cảnh đẹp đẽ này, Cố Niệm Chi chợt cảm thấy rất khoan khoái, thoải mái.


Cô hít sâu một hơi, quẳng cơn khó chịu vừa rồi ra sau đầu, vẫn đi đôi giày thể thao cực kì bẩn kia, khép hai tay dưới chiếc áo choàng của nữ tu sĩ, bước nhanh tới trước cánh cửa sắt cao cỡ nửa người.
Lần này cô vẫn chống một tay lên cánh cửa sắt cao ngang eo để nhảy ra ngoài.


Sau khi ra ngoài, đoạn đường xi măng đã hết, chỉ còn lại đường nhựa.


Lại đi thêm một đoạn nữa, ngay cả đường nhựa cũng không còn, chỉ có một con đường núi nhỏ hẹp lầy lội.


Cố Niệm Chi đi vòng qua đoạn đường lầy lội, cố tình đi lên trên bãi cỏ nên cũng dễ đi hơn một chút.


Cô đi ngược lại dọc theo hướng hôm qua mình tới, không được bao xa thì nhìn thấy một con sông nhỏ. Đó là con sông mà cô đã nhìn thấy khi ngã từ trên đường lộ xuống dưới sườn núi hôm ấy.


Đám cá bạc trong dòng sông này đều sợ Cố Niệm Chi rồi, nhưng không thoát được kỹ thuật bắt cá ngày càng thuần thục của cô, chẳng mấy chốc cô lại bắt được vài con cá bạc nữa, cầm dây cỏ xâu lại, xách về tu viện.


Lúc cô đi vào, chỉ mới trôi qua một tiếng, tức là mới hơn 5 giờ sáng. Thế nhưng các nữ tu sĩ đã lục tục rời giường, đang rửa mặt, sau đó tới nhà ăn để ăn sáng.


Cố Niệm Chi xách mấy con cá đi thẳng tới phòng bếp.


Cô đứng ở cửa phòng bếp thò đầu vào nhìn thử bên trong, thấy vị nữ tu sĩ già nua sắc mặt u ám mà mình gặp trước đó đã không còn ở đây nữa, trong phòng cũng không có ai, trong lò nướng trống trơn. Bánh mỳ và bánh ngọt mà cô nhìn thấy lúc nãy chắc là đã nướng xong rồi nhỉ?


Cố Niệm Chi lại quay đầu nhìn về phía hành lang, đúng lúc nhìn thấy một nữ tu sĩ đang cúi đầu đi về phía này, Cố Niệm Chi vội vàng gọi cô ta lại.


Người nọ ngẩng đầu lên, không ngờ lại chính là Josephine, người hôm qua đã cho cô vào đây.


Cố Niệm Chi mừng rỡ, mỉm cười vẫy cô ta lại, hỏi bằng tiếng Anh: “Sơ Josephine, sơ tới thật đúng lúc, tôi muốn nướng mấy con cá, xin hỏi tôi có thể mượn phòng bếp của các sơ được không?”


Cố Niệm Chi biết rằng tu viện Cơ Đốc Giáo không hề giống với miếu hòa thượng am ni cô ở Đế quốc Hoa Hạ, bởi vì bọn họ không kiêng thức ăn mặn, có thể ăn cá ăn thịt, cho nên cô mới thoải mái hỏi như vậy.
Nhìn thấy cá trong tay Cố Niệm Chi, Josephine mỉm cười gật đầu, trả lời bằng tiếng Anh: “Có thể chứ, cô cứ sử dụng tùy ý nhé.” Cô ta còn nói thêm: “Thế nhưng bữa sáng đã làm xong rồi. Mẹ bề trên bảo cô về phòng, bữa sáng của cô đã được đưa tới phòng cô rồi đấy. Tôi vừa mới tới phòng cô tìm cô, nhìn thấy cô không có ở đó, còn tưởng là cô đã đi rồi cơ.”


Cố Niệm Chi đặt cá ở phòng bếp, cảm kích nói: “Ôi thế à? Đã mang tới phòng tôi rồi sao? Thế thì ngại quá đi mất. Hay là để tôi nướng mấy con cá, mọi người cùng ăn nhé.”


Nói xong, Cố Niệm Chi đã tìm được dao bắt đầu xử lý con cá này.


Mấy ngày nay cô dùng con dao găm Thụy Sĩ nhỏ kia cũng có thể mổ cá một cách thuần thục, hiện tại dùng dao phay dài lại càng dễ làm hơn.


Cố Niệm Chi vừa đánh vảy, vừa hỏi Josephine: “Trong tu viện của các vị có bao nhiêu người nhỉ? Tôi chỉ bắt được năm con cá thôi, liệu có đủ ăn không?”


Josephine cười nói: “Vừa đủ, chúng tôi tổng cộng chỉ có năm người, tính cả Mẹ bề trên. Hôm nay, Mẹ bề trên đã dậy làm bữa sáng từ sáng sớm, bây giờ đã về ngủ rồi, cho nên chỉ còn bốn người thôi, tính cả cô mới là năm người.”


Hóa ra nữ tu sĩ lớn tuổi nhìn cô không vừa mắt sáng nay chính là Mẹ bề trên…


Trong lòng Cố Niệm Chi thoáng cảnh giác, nhưng khống chế cảm xúc rất nhanh, cô nói: “Vậy tôi sẽ nướng hết chỗ này, mỗi người một con nhé.”


“Ok, cô cứ nướng ở trong đây đi, tôi có thể giúp cô.” Josephine nói chuyện rất sảng khoái.
“Thật à? Vậy thì tốt quá!” Nét mặt Cố Niệm Chi lộ rõ vẻ vui mừng, nhanh nhẹn xử lý cá xong xuôi, tìm muối trong phòng bếp xoa một ít lên mình cá, lại cho thêm chút mật cỏ linh lăng, phết dầu ô liu lên, tiếp đó thả vào trong khay, đặt vào lò nướng.


Josephine đứng ở bên cạnh cười hòa nhã, nói: “Tư thế cầm cá của cô trông thuận tay nhỉ…”


“Đúng vậy, lúc ở nhà tôi thích tự mình câu cá rồi nướng ăn.” Cố Niệm Chi tránh nặng tìm nhẹ, không sa vào câu hỏi gài bẫy của Josephine.


Tối hôm qua Josephine nghe Mẹ bề trên nói rằng Cố Niệm Chi đang nói dối, trong lòng cũng có chút chán ghét. Nhưng bây giờ, nhìn thấy con người của Cố Niệm Chi, nghe cách cô nói chuyện, cô ta lại không cảm thấy có vấn đề gì nữa.


Cô ta không quan tâm Cố Niệm Chi có nói dối hay không.


Ở cái tu viện chỉ có năm người thế này, Josephine thật sự không biết còn có thứ gì đáng giá để người ta bày mưu tính kế nữa.


Cho dù Cố Niệm Chi không nói thật, cũng không liên quan tới cô ta.


Vừa nghĩ như thế, thái độ của Josephine đối với Cố Niệm Chi cũng tốt hơn. Cô ta vô cùng hứng thú đứng bên cạnh nhìn cô nướng cá, hỏi: “Phải nướng khoảng bao lâu?”


Cố Niệm Chi nhìn đồng hồ đeo tay, đáp: “Khoảng mười lăm phút là được.”


Con cá bạc bé này vô cùng non mềm, nướng lâu quá ăn không ngon.


Josephine vừa ngồi chờ cùng với cô, vừa nói với Cố Niệm Chi về các tập quán của tu viện này.


Cố Niệm Chi tập trung lắng nghe, thỉnh thoảng ừ một tiếng, hỏi: “Vậy là trong tu viện của các vị chỉ có phòng của Mẹ bề trên mới có điện thoại thôi ư? Bình thường ở đây không thể lên mạng, điện thoại di động cũng không có tín hiệu à?”


“Đúng vậy, ở đấy núi cao quá, tín hiệu rất kém. Bình thường cũng không có tín hiệu gì.” Josephine nhún vai tỏ vẻ không sao cả, “Dù sao chúng tôi cũng không lên mạng, lại càng không cần liên lạc với bên ngoài, cho nên điện thoại và Internet không quan trọng lắm với chúng tôi.”


Cố Niệm Chi thầm kêu khổ, cô cần điện thoại và Internet mà!


Xem ra chỉ có thể tìm Mẹ bề trên mượn điện thoại dùng một lát thôi.
Cố Niệm Chi lại vòng vo hỏi chuyện liên quan tới Mẹ bề trên, “Sơ nói là sáng nay Mẹ bề trên làm bữa sáng ở đây sao? Chỉ có một mình bà ấy à?”


“Đúng vậy, vốn dĩ hôm nay do một sơ khác làm bữa sáng, chúng tôi vẫn luôn thay phiên nhau làm việc. Thế nhưng, sáng nay Mẹ bề trên lại nói là bà ấy muốn đích thân làm, bảo sơ kia rời đi.” Josephine hít sâu một hơi, trong không khí toàn là mùi thơm của cá nướng, chắc chắn là ăn rất ngon.


Cố Niệm Chi cũng nuốt một ngụm nước bọt.


Quả nhiên sử dụng lò nướng hợp tiêu chuẩn, bỏ thêm gia vị phù hợp thì sẽ làm được món cá thơm ngon ngay.


Chờ đủ thời gian, Cố Niệm Chi vừa mở cửa lò nướng vừa đeo găng tay to, lấy khay nướng ra.


Năm con cá nướng ở bên trong vàng ươm, vẫn còn nổ dầu xì xèo, vừa nhìn đã thấy cực kì ngon miệng.


Cặp mắt của Josephine mở to tới nỗi đã sắp rơi cả ra ngoài, “Ôi Cereus, không ngờ cô lại nướng cá giỏi như vậy đấy! Nhìn đã thấy ngon lắm rồi! Cá nướng của nhà hàng bốn sao Michelin cùng lắm cũng chỉ thế này thôi!”


“Ôi sơ Josephine, sơ khoa trương quá đấy!” Cố Niệm Chi cười không khép được miệng.


Nói cho cùng, một cô gái khi còn ở Đế quốc Hoa Hạ nấu gì cũng không xong như cô mà lại có thể khiến một nữ tu sĩ nước Đức thừa nhận như thế thì cô cảm thấy đời này đã đáng giá rồi.


Cô chia năm con cá nướng thơm nức ra chiếc đĩa sứ màu trắng dài hẹp viền mạ vàng, rồi đặt trong một cái khay lớn.


Josephine xung phong dẫn cô tới phòng ăn: “Đi nào, mang tới phòng ăn dưới lầu cho bọn họ nhìn thử!”


Cố Niệm Chi gật đầu thật mạnh, “Mang bữa sáng của tôi xuống cùng luôn đi, mọi người ăn cùng nhau mới vui.”


“Ok!” Josephine vội vàng gật đầu. Cô ta cũng không hiểu tại sao Mẹ bề trên nhất định bắt Cố Niệm Chi ăn một mình trong phòng. Trước kia tu viện của bọn họ không phải là chưa từng tiếp đãi lữ khách lạc đường, tất cả họ đều ăn cơm cùng với mọi người, giống như người một nhà mà.


Nghe cô ta nói vậy, tim Cố Niệm Chi lại chợt đập thịch một cái, cười nói: “Có lẽ là Mẹ bề trên có lý do riêng thôi, vậy tôi xuống dưới không sao chứ?”
“Không sao, không sao! Chỉ là một bữa cơm thôi mà, có thể có chuyện gì được chứ?” Josephine không thấy có vấn đề gì cả, “Vả lại cô còn nướng cá cho chúng tôi ăn nữa, những lữ khách kia còn chẳng làm gì, chỉ chờ chúng tôi hầu hạ thôi.”


Cố Niệm Chi không khỏi xấu hổ.


Nếu là lúc trước, có lẽ cô cũng là một trong những thành phần lữ khách không hiểu chuyện chờ người khác “hầu hạ” rồi…


Hai người đi tới trước cửa phòng Cố Niệm Chi, Josephine đi vào mang khay bữa sáng của Cố Niệm Chi ra.


Cố Niệm Chi nhìn thoáng qua.


Trên chiếc khay gỗ anh đào màu đỏ đặt ba chiếc đĩa sứ, trong đó một chiếc đặt hai ổ bánh mỳ ngọt nhỏ được nướng vàng óng ả, trên ổ bánh mỳ ngọt còn có thêm việt quất đã nướng khô, một đĩa đặt một chiếc bánh muffin việt quất. Còn có một đĩa khác nữa đặt hai miếng thịt xông khói được chiên sém sém và miếng trứng rán vàng ươm, ngoài ra còn có thêm một ly sữa.


Thoạt nhìn bữa sáng này trông rất ngon lành, ngoại trừ những quả việt quất kia.


Đến lúc ăn, cô cũng có thể lấy việt quất ra mà, Cố Niệm Chi vừa nghĩ vừa đi cùng Josephine xuống lầu, đi vào phòng ăn ở tầng một.
Phòng ăn ở tầng một vô cùng rộng rãi, nhưng chỉ có ba nữ tu sĩ ngồi trên một bàn cơm.


Trông thấy Josephine tới, họ đều đứng lên chào cô ta, sau đó tò mò nhìn Cố Niệm Chi, hỏi Josephine: “Cô ấy là ai vậy? Sơ mới tới à?”


“Không, không phải là sơ mới tới đâu. Cô ấy là lữ khách lạc đường, tới đây xin nghỉ chân thôi.” Josephine cười nói, ra hiệu bảo Cố Niệm Chi đặt chiếc khay đựng năm con cá nướng xuống, nói: “Cereus nướng cá cho mọi người này, tôi ngửi thấy thơm lắm!”


Ánh mắt của ba nữ tu sĩ kia lập tức bị cá nướng hấp dẫn, đôi mắt lập tức phát sáng, lại càng niềm nở với Cố Niệm Chi hơn.


Cố Niệm Chi thầm buồn cười, trong lòng nghĩ, đây có phải chính là ví dụ hình dung cho câu bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm* không nhỉ…


(*) Ý nói là đã nhận đồ gì đó của người khác thì cũng không tiện cáu gắt, phê phán người đó nữa.


Josephine kéo Cố Niệm Chi ngồi xuống vị trí đối diện ba nữ tu sĩ kia, thuận tay đặt khay bữa sáng của Cố Niệm Chi ở trước mặt cô.


Nữ tu sĩ khá gầy ngồi đối diện nhìn thấy bữa sáng trong chiếc khay đặt trước mặt Cố Niệm Chi, hâm mộ nói: “Cereus, không ngờ cô lại được ăn thịt xông khói và trứng rán?! Hiếm có thật đấy… Một tuần chúng tôi mới có thể ăn thịt xông khói một lần thôi.”


Cố Niệm Chi nhìn bữa sáng của ba người ngồi đối diện, đều là hai ổ bánh mỳ ngọt việt quất, một chiếc bánh muffin việt quất, giống như cô, nhưng mà bọn họ có thêm một bát cháo yến mạch, còn cô thì có thêm một đĩa thịt xông khói và trứng rán.
Josephine ngại ngùng nói với Cố Niệm Chi: “Đừng nghe cô ấy, thực ra một tuần ăn thịt xông khói một lần cũng không sao, tốt cho sức khỏe.”


Cố Niệm Chi mỉm cười chia từng con cá nướng cho các nữ tu sĩ kia, đồng thời thản nhiên hỏi Josephine: “Mọi khi các vị cũng chiêu đãi lữ khách tìm nơi ngủ trọ như thế này sao?”


“Tất nhiên là không rồi, cô là người đặc biệt nhất đấy!” Josephine lập tức cười hì hì trả lời, “Không những Mẹ bề trên xuống bếp làm bữa sáng cho cô, mà còn đích thân mang tới phòng cho cô nữa!”


“Ồ, thế à…” Cố Niệm Chi giật mình, chợt nhớ tới nguyên tắc khi ăn đồ ăn người xa lạ cho mình mà Hoắc Thiệu Hằng đã dạy bọn họ. Cô đẩy khay đồ ăn trước mặt về phía trước, trao đổi với nữ tu sĩ vừa nói rằng mình thích ăn thịt xông khói và trứng rán kia, “Sơ ơi, vừa khéo là tôi lại muốn ăn cháo yến mạch, hay là chúng ta đổi với nhau nhé!”


Nữ tu sĩ kia vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, vội nói: “Được chứ, được chứ! Cảm ơn sơ Cereus!”


Josephine không cảm thấy việc này có vấn đề gì, dù sao Cố Niệm Chi bằng lòng chủ động nhường thịt xông khói, cô thì cũng chẳng ảnh hưởng gì, bởi vậy không hề ngăn cản.


Cố Niệm Chi đổi lấy bữa sáng từ chỗ nữ tu sĩ kia, vừa hay là nữ tu sĩ này cũng đang đợi Josephine xuống để cùng ăn với nhau nên bọn họ đều chưa ăn, khay đồ ăn sáng vẫn còn sạch sẽ tinh tươm để đổi.


Mọi người đều cảm thấy hài lòng, vừa ăn cá nướng do Cố Niệm Chi làm, vừa ăn bữa sáng của tu viện, cười cười nói nói, bầu không khí hết sức rộn rã.


Ăn sáng xong, Cố Niệm Chi nói muốn mượn điện thoại ở chỗ bọn họ một lát, nhưng lúc Josephine dẫn cô tới phòng Mẹ bề trên mới biết rằng Mẹ bề trên vẫn còn đang ngủ.


“Cô chờ một lát nhé.” Josephine vội nói, “Không phải cô muốn muốn sạc điện thoại sao? Chỉ có Mẹ bề trên mới có cục sạc của điện thoại Apple thôi.”


“Vâng ạ.” Cố Niệm Chi không còn cách nào khác, đành phải gật đầu đồng ý, “Tôi chờ lát nữa vậy.”


Lúc cùng quay về với Josephine, vừa đi qua chỗ rẽ ở hành lang, họ lại nhìn thấy một nữ tu sĩ đi tới, nói với Josephine: “Sơ Josephine, sơ Tess vừa mới đột ngột ngất xỉu, tôi đã đưa sơ ấy về phòng, lại phát hiện sơ ấy chỉ đang ngủ mà thôi, gọi thế nào cũng không tỉnh.”


Josephine nghe xong cũng buồn cười, nói: “Đang ngủ á? Rốt cuộc là hôn mê, hay là đang ngủ?”


Nói xong, bọn họ cùng nhau đi tới phòng của nữ tu sĩ Tess.


Cố Niệm Chi nhìn kĩ, phát hiện ra nữ tu sĩ tên Tess này chính là người đã đổi bữa sáng với cô.
Đáy lòng cô chùng xuống, sau đó lặng lẽ lùi lại một bước.


Sự chú ý của Josephine dồn hết trên người nữ tu sĩ kia. Cô ta khom lưng xuống sờ trán của Tess, xong lại dùng tay kiểm tra hô hấp của cô ấy, cười nói: “Không sao, không sao, đúng là sơ ấy đang ngủ thật, vậy hãy để sơ ấy ngủ một lát đi. Nếu sơ ấy mà phát sốt thì chúng ta đưa sơ ấy đi bệnh viện sau.”


Josephine tránh ra, Cố Niệm Chi tiến lên nhìn thử nữ tu sĩ kia. Sắc mặt cô ấy hồng hào, hơi thở dài, ngủ vô cùng sâu.


Cố Niệm Chi vươn tay ra bấm mạnh vào huyệt nhân trung trên mặt cô ấy.


Người bình thường nếu như đột nhiên té xỉu hoặc là ngất lịm, ấn huyệt nhân trung giữa mũi và miệng là có thể tỉnh lại.


Nhưng Cố Niệm Chi bấm mạnh như vậy, dù là người ngất lịm cũng đã tỉnh rồi, thế mà nữ tu sĩ Tess vẫn ngủ ngáy o o…


Vừa mới ăn sáng xong, quay đi quay lại đã ngủ say tới mức này, có khác gì bị hôn mê đâu chứ?


Trong lòng Cố Niệm Chi đã có kết luận chắc chắn, Mẹ bề trên này có vấn đề.


Vậy những người khác thì sao?


Cố Niệm Chi không muốn nghĩ quá sâu.


Ít nhất bốn nữ tu sĩ khác sẽ không có vấn đề đúng không?


Có điều, bây giờ Cố Niệm Chi không có thời gian phân biệt xem trong năm nữ tu sĩ này ai là người tốt, ai là kẻ xấu. Cô không có thời gian, cũng không có tinh thần và sức lực nữa.


Cô chỉ lo lắng rằng, chuyện ở đây có liên quan tới những kẻ đang đuổi giết cô thôi. Nếu không, sao có thể trùng hợp như vậy được chứ?


Cô chỉ mới tới đây ở nhờ có một đêm, những người này đã muốn bỏ thuốc vào thức ăn của cô rồi.


Nếu nói chỉ đơn giản là muốn giết người cướp tiền thì cũng không hợp lý.


Bởi vì lúc cô tới đây rõ ràng trên người mặc một bộ quần áo tả tơi, hoàn toàn không phải dáng vẻ của kẻ có tiền.
Trái lại, những kẻ đuổi giết cô đều là người có bản lĩnh cao cường, ngay cả cuộc gọi báo án của đồn cảnh sát cũng có thể nhận máy, còn có thể khống chế điện thoại của người khác thông qua phần mềm Trojan, nếu như bọn chúng đuổi tới chỗ này…


Cô vẫn nên tranh thủ rời khỏi đây thì hơn!


Cố Niệm Chi lập tức hạ quyết định, nhưng cô không nói với bất kì người nào, chỉ nói với Josephine rằng: “Tôi cũng thấy hơi mệt, mắt không mở ra nổi nữa. Buổi sáng dậy sớm quá, bây giờ đã lại buồn ngủ rồi. Đợi sau khi Mẹ bề trên tỉnh dậy tôi lại tới sau nhé?”
Hãy vào Vietwriter.vn.com để đọc truyện nhanh hơn!
Josephiene gật đầu, nói: “Ừ ừ, hôm nay đúng là cô dậy sớm quá đấy, mau đi ngủ đi. Tôi với hai sơ này phải đi đọc kinh sáng, ở phòng hoa hồng bên kia, không thể ra ngoài được. Tới lúc ăn trưa tôi sẽ gọi cô. Ăn trưa xong, chúng ta cùng tới tìm Mẹ bề trên mượn điện thoại và ổ sạc điện thoại nhé.”


Nghe nói ba nữ tu sĩ này phải đi đọc kinh sáng, nhất thời không thể ra ngoài, vừa đúng với ý cô nên Cố Niệm Chi vội vàng gật đầu, “Mọi người đi đi, tôi về ngủ đây. Ôi, mắt của tôi sắp không mở ra nổi nữa rồi, sao lại buồn ngủ như vậy chứ?” Cô vừa nói vừa đi về phòng của mình.


Khóe mắt cô thoáng liếc thấy Josephine và hai nữ tu sĩ kia đang rẽ sang một hướng khác, bước vào một cánh cửa, sau đó cánh cửa nhè nhẹ đóng lại.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom