Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 640
Các bạn đang đọc truyện Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân – Chương 640 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
****************************
Chương 640 THỢ SĂN HAY LÀ QUÂN NHÂN
Tổ ong mà chú gấu đen nhỏ lăn tới cho Cố Niệm Chi ngày hôm qua vẫn còn ở đây, cô lấy một ít mật ong rừng từ trong tổ ong ra phết lên cá rồi tiếp tục nướng.
Ngay sau đó, mùi thơm ngọt ngào của cá nướng tỏa ra khắp rừng.
Cố Niệm Chi cầm một con cá đã nướng chín lên định đưa vào miệng, đột nhiên nghe thấy trong khu rừng sau lưng vang lên âm thanh sột soạt. Sau đó, bãi cỏ xảy ra một cơn chấn động rất nhỏ, lại thêm một lát sau nữa, một chú gấu đen nhỏ tròn vo gần như đang lăn tới bên cạnh chân cô.
Hóa ra là bạn cũ!
Tâm trạng của Cố Niệm Chi lập tức tốt hẳn lên, lộ ra một nụ cười sáng chói. Cô cầm một con cá khác không phết mật ong đang nướng trên giá, vừa mới chín được một nửa, đưa cho chú gấu đen nhỏ, “Này, mời em ăn cá.”
Chú gấu đen nhỏ ngửa đầu nhìn cô, lè lưỡi liếm con cá mới chín một nửa kia, sau đó há to miệng, nuốt một phát hết nửa con cá.
Cố Niệm Chi vội vàng buông tay, sợ bị chú gấu đen nhỏ cắn trúng tay.
“Em đừng ăn vội như thế chứ.” Cố Niệm Chi liếc mắt nhìn nó, “Còn nhiều lắm, cứ ăn từ từ thôi.”
Cô bắt được tổng cộng năm con cá, hai con đã phết mật, dành cho bản thân ăn. Còn ba con mới nướng chín một nửa, có thể cho chú gấu đen nhỏ ăn.
Nói xong, Cố Niệm Chi thong thả ăn hai con cá nướng phết mật ong của mình, ba con cá nướng chín một nửa còn lại đều rơi hết vào bụng chú gấu con kia.
Một người một gấu ăn tới no nê, ăn xong lại cùng nhau nằm phơi nắng trên thảm cỏ.
Cố Niệm Chi mơ màng buồn ngủ, nhưng trong đầu vẫn nghĩ tới chuyện ngày hôm nay.
Rốt cuộc thì tại sao những người kia lại tìm được cô?
Cô nằm trong bụi cỏ, ngậm một cọng cỏ dại ngọt ngọt chua chua trong miệng, suy nghĩ kĩ càng một chút về những gì đã trải qua, nhưng không nghĩ ra được chỗ nào đặc biệt.
Lúc cô được chú gấu đen nhỏ này dẫn tới tu viện không hề gặp bất kì người nào, chú gấu đen nhỏ này lại càng không có khả năng bán đứng cô.
Hơn nữa cô còn chưa kịp mượn điện thoại của Mẹ bề trên nữa mà, làm sao đối phương có thể biết là cô đang ở tu viện?
Kế đó cô lại nhớ tới thái độ của Mẹ bề trên đối với cô không được tốt cho lắm, thầm nghĩ có phải là bà ấy giở trò không?
Ví dụ như nhìn cô không vừa mắt nên báo cảnh sát hoặc gì đó?
Nghĩ một lát, Cố Niệm Chi lại cảm thấy vẫn không thích hợp lắm.
Bởi vì người bình thường không có ai chỉ vì nhìn người khác không vừa mắt mà đi báo cảnh sát cả, làm vậy không hợp với lẽ thường.
Trong này chắc chắn có chuyện cô không biết, chẳng qua là giờ cô chưa nghĩ ra. Vẫn nên nghĩ cách tiếp tục tiến về phía trước thôi, không thể ngồi chờ ở một chỗ mãi được.
Nằm nghỉ trên thảm cỏ một lát, Cố Niệm Chi đứng dậy phủi cỏ vụn dính trên người, làm động tác tay ra hiệu “bái bai” với chú gấu đen nhỏ, “Tiểu Hắc, chị đi đây. Nếu như lần này có thể sống sót thoát ra ngoài, chị… chị nhất định sẽ làm vài chuyện có tính thực tế để giúp các em.”
Cố Niệm Chi không biết nên hứa hẹn thế nào, hơn nữa chú gấu đen nhỏ cũng chưa chắc đã quan tâm đến lời hứa hẹn của cô.
Lời hứa hẹn của cô chỉ để giúp chính bản thân cô yên lòng mà thôi.
Cố Niệm Chi sử dụng bộ quần áo nữ tu sĩ dài để làm túi hành lý, bọc những chiếc quần lót mới tinh lại, đeo lên lưng, sải bước tiến về phía trước.
Cô đi được một đoạn thì thấy mặt trời đã ngả về Tây, trời sắp tối rồi, ánh mặt trời chiếu tới từ phía sau lưng. Lúc cô quay đầu lại, phát hiện chú gấu đen nhỏ kia vẫn đang nhìn theo hướng cô rời đi, bóng dáng cô đơn kéo dài dưới nắng chiều…
Cố Niệm Chi thấy hơi không nỡ, nhưng mà đoạn đường mình đi nhất định sẽ khó khăn trập trùng, cô không muốn khiến cho bé gấu đen đáng yêu này cũng trở thành vong hồn dưới phát súng của những kẻ kia, bởi vậy cô đành cứng lòng, phớt lờ mà bước đi.
…
Một mình cô đơn đi giữa những ngọn núi cao lớn trùng điệp của dãy Alps khiến tâm trạng của Cố Niệm Chi cũng ủ dột theo.
Trước kia, buổi tối lúc cô ngủ đều phải bật đèn ngủ, không dám ngủ một mình, nhưng bây giờ thì sao?
Ở đâu cũng có thể ngủ được. Đừng nói là không có đèn, cho dù là một mình ở nơi hoang vu, cô cũng cũng có thể ngủ ngon.
Cố Niệm Chi cười khổ trong lòng, đấm bóp chân, quan sát xung quanh.
Nếu như phía trước không tìm được chỗ có người ở thì cô lại phải ngủ ở ngoài trời rồi.
Cố Niệm Chi ngồi xuống thảm cỏ, cởi giày ra, phát hiện lòng bàn chân trắng nõn mềm mại đã bị phồng rộp. Cô dùng mũi nhọn của cây dao gắm Thụy Sĩ chích mấy vết phồng rộp ra, sau đó nhúng chân vào trong dòng sông để ngâm chân, rồi mới ngồi sững người trên thảm cỏ, giơ chân lên hong khô trong trời chiều.
Sau khi phơi khô chân, Cố Niệm Chi chậm chạp đi giày vào, định đi tìm ít quả mọng để ăn.
Hôm nay mệt chết đi được, cô không muốn đi bắt cá nữa.
Vả lại, buổi trưa đã ăn hai con cá nướng, buổi sáng cũng ăn một con cá nướng, hôm nay ăn cá hơi vượt chỉ tiêu rồi, cô không muốn ăn tiếp lắm.
Sắc trời dần dần tối đi, tiếng vỗ cánh của đàn chim rừng vang lên trên bầu trời hoàng hôn bao la.
Cố Niệm Chi nheo mắt nhìn theo dấu vết đàn chim để lại trong không trung khi bay qua, phát hiện bọn chúng đều bay về phía rừng cây nhỏ theo hướng nghiêng trước mặt cô.
Bên đó là chỗ đàn chim về rừng à?
Cố Niệm Chi đi theo tới đó.
Vào trong rừng cây, quả nhiên nhìn thấy trên cây cao có rất nhiều ổ chim…
Cô nuốt nước bọt, lặng lẽ bò lên một gốc cây có ổ chim, quả nhiên, bên trong có trứng chim.
Cố Niệm Chi thừa dịp phần lớn đàn chim vẫn chưa quay về, đào từng ổ chim ra.
Cô không lấy hết toàn bộ trứng chim trong một ổ mà mỗi ổ chỉ lấy hai quả trứng chim thôi, như vậy sẽ không dễ thấy cho lắm, chắc đàn chim cũng không phát hiện ra đâu.
Trèo từ trên cây xuống, Cố Niệm Chi đã lấy được trứng chim đầy túi áo.
Cô ôm túi trứng chim này quay lại bờ sông, đốt một đống lửa nhỏ, chôn trứng chim ở trong tàn tro của đống lửa, chẳng mấy chốc trứng chim đã được nướng chín. Cố Niệm Chi ngồi xếp bằng ở trên thảm cỏ, bóc ba quả trứng ăn thỏa thích, còn lại khoảng bảy, tám quả trứng chim để dành để sáng mai ăn.
Ăn món trứng chim nướng xong, cô lại tìm một dòng suối để uống nước, súc miệng, rồi mới quay lại thảm cỏ, lấy quần áo của nữ tu sĩ đắp lên người, nằm xuống thảm cỏ ngủ.
Bên cạnh cô có một đống lửa nhỏ, vào ban đêm dã thú không dám lại gần cô.
Khói trắng của đống lửa bay lượn lờ, lẫn vào trong sương đêm của núi Alps, ngay cả kiểm lâm cũng không hề phát hiện ra.
Cố Niệm Chi ngủ rất ngon, hôm sau tỉnh dậy, không ngờ lại không hề cảm thấy đau lưng chút nào.
Có thể thấy rằng cô đã tạo thành thói quen ngủ trên thảm cỏ rồi.
Cô ngồi ngây ngốc một lát rồi nở nụ cười.
Năng lực thích ứng của con người đúng là vô hạn.
Cố Niệm Chi đứng dậy tìm nước suối súc miệng rồi lại ăn ba quả trứng chim đã nướng chín hôm qua, sau đó đóng gói quần áo nữ tu sĩ lại lần nữa rồi đeo trên lưng, tiếp tục đi về phía trước.
Lần này, đi thẳng dọc theo dòng sông tới tận lúc chập tối, cô mới thấy hơi mệt nên ngồi trên tảng đá lớn ở bờ sông để nghỉ chân, định tới gần đó tìm một khu rừng, xem thử có gì để ăn không.
Quả mọng, trứng chim, hoặc là nấm gì đó, đều được cả.
Cô có thể phân biệt nấm nào ăn được và nấm nào có độc.
Cố Niệm Chi lau mồ hồi trên trán, đi vào trong rừng cây.
Cây cối trong khu rừng này tương đối rậm rạp, không quá to cũng không quá cao, thời gian sinh trưởng chắc cũng không lâu lắm.
Cố Niệm Chi nhìn xung quanh, vừa liếc mắt đã nhìn thấy vài bụi cây có quả mọng mọc ở một nơi cách cô không xa nên vội vàng đi tới.
Đúng ngay lúc cô vừa xoay người tính đi hái quả mọng, trong khu rừng yên tĩnh bỗng truyền tới tiếng răng rắc giòn tan, giống như là âm thanh phát ra khi có người giẫm nát cành cây khô vậy.
Đáy lòng Cố Niệm Chi chùng xuống, làm sao ở đây lại có thể có loại âm thanh này nhỉ?
Vào thời khắc đó, thân thể của cô xoay chuyển còn nhanh hơn cả suy nghĩ. Trước khi cô kịp suy nghĩ cẩn thận xem đang xảy ra chuyện gì, cả người cô đã bổ nhào xuống mặt đất, hơn nữa còn nhanh chóng lăn về phía sau đám cỏ rậm rạp để trốn.
Chíu chíu chíu chíu!
Một loạt đạn súng giảm thanh được bắn ra từ góc nào đó trong rừng, bắn đúng vào ngay vị trí mà Cố Niệm Chi vừa cúi người xuống.
Nếu như cô nằm xuống mặt đất chậm một giây thôi, viên đạn ấy đã đủ bắn xuyên qua eo cô, làm cho cô liệt nửa người rồi.
Cố Niệm Chi căng thẳng, thầm nghĩ có phải những kẻ kia lại đuổi tới rồi không.
Thế nhưng lần này không nhìn thấy cảnh sát hoặc là xe cảnh sát nhỉ?
Cô trốn ở phía sau lùm cây, từ từ lui về phía sau. Cánh rừng này không rộng, nhưng bởi vì cây cối rậm rạp, muốn tìm một người ở trong đây cũng không hề dễ dàng gì.
Cố Niệm Chi di chuyển dần vào sâu trong rừng.
Bên ngoài lại vang lên mấy tiếng súng nữa, lần này không phải là nhằm về phía Cố Niệm Chi mà là nhằm vào một vị trí chếch về bên trái ở phía trước cách cô rất xa.
Bịch!
Một con chim rơi từ trên cây xuống, bên ngoài truyền đến một tiếng huýt gió, sau đó là một tràng hoan hô.
Cố Niệm Chi nghe được đó là từ “làm tốt lắm” bằng tiếng Đức.
Cô giật mình, dựng thẳng lỗ tai lên nghe những người kia nói chuyện.
Tiếng nói chuyện đứt quãng truyền từ xa tới gần, lại từ gần ra xa, cuối cùng rời khỏi khu rừng nhỏ này.
“Hans, mùa săn thú lần này anh thu hoạch thế nào?”
“Khá tốt, săn được một con sói tuyết, vài con cáo, tôi còn định bắt thêm một con gấu.”
“Nhiều vậy à? Tôi chỉ bắt được vài con thỏ, với cả một con chim.”
Người ở bên ngoài bật cười sang sảng.
Đều là giọng đàn ông.
Hóa ra là tới săn bắn.
Cố Niệm Chi thoáng nhớ tới lúc ăn cơm với Hà Chi Sơ ở khách sạn, từng nghe mấy người kia nói về mùa săn bắn của núi Alps.
Thì ra mùa săn bắn đã chính thức bắt đầu rồi à…
Cố Niệm Chi im lặng nấp trong rừng cây, chờ tiếng nói bên ngoài hoàn toàn giảm dần, mới bước từ trong rừng ra.
Sắc trời đã tối, Cố Niệm Chi vừa bước ra khỏi khu rừng lập tức ngây người.
Khoảng bốn, năm người đàn ông đội nón cao bồi, trên mặt đeo một cặp kính râm to, đang ôm súng với sắc mặt bình tĩnh, nhắm ngay hướng cô đi tới, hoặc nên nói là, nhắm thẳng vào cô!
Cố Niệm Chi nhanh chóng ngửa người ngã về phía sau.
Chíu chíu chíu chíu!
Có vài viên đạn gần như sượt qua trán cô bay vào bụi cỏ, làm văng một lượng lớn bụi đất và cỏ vụn.
Cố Niệm Chi lăn lại vào rừng, trốn sau một thân cây to, lớn tiếng nói với người ở bên ngoài: “Mấy người định làm gì? Không phải mấy người tới đây săn bắn sao?”
“Đúng vậy, đúng là chúng tôi tới đây săn bắn.” Người đàn ông ở bên ngoài cười vang, “Cô chính là con mồi của chúng tôi, bắn chết cô, không phạm pháp.”
Cố Niệm Chi tức tới nỗi suýt hộc máu, cô thật sự không ngờ ở xã hội văn minh hiện đại này còn có cách hành xử dã man như vậy.
Quả thật, trong mùa săn bắn, bắn chết người không phải chịu trách nhiệm hình sự.
Cuối cũng chỉ có thể trách cô đi nhầm vào khu vực săn bắn của thợ săn, tự mình nộp mạng thôi.
Nhưng từ trước đến này, Cố Niệm Chi vốn không phải là người ngồi chờ chết. Những kẻ đó muốn dùng cách này để lặng lẽ trừ khử cô thì quả là một tính toán sai lầm rồi.
“Có phạm pháp hay không, không phải do mấy người định đoạt!” Cố Niệm Chi không nhịn được, to giọng lên án họ, “Có gan thì anh cứ giết tôi đi, để xem xem có phải ngồi tù không!”
Bên ngoài không có tiếng động nào vang lên, nhưng ngay sau đó, từ bên ngoài khu rừng truyền tới tiếng bước chân nhịp nhàng đã qua huấn luyện nghiêm chỉnh.
Bọn họ đi tới từ khu rừng nhỏ phía trước, bình tĩnh nói với Cố Niệm Chi trong rừng: “Ra ngay, nếu không chúng tôi sẽ phóng hỏa đốt rừng.”
Cố Niệm Chi cất giọng nói: “Đốt đi, đốt đi, đốt xong sẽ tự khắc có kiểm lâm tới trừng trị mấy người!”
Cô vừa dứt lời, một viên đạn đã bay từ súng săn giảm thanh tới, trúng ngay cái cây Cố Niệm Chi đang dùng làm lá chắn.
Hóa ra bọn họ cố ý nói vậy để kích động cô, làm cho cô tranh cãi với bọn họ, qua đó có thể thuận tiện tìm được vị trí của cô.
Kỹ thuật bắn này đúng là không ai sánh bằng!
Cố Niệm Chi lập tức im lặng, tranh thủ đổi vị trí ẩn nấp, nhưng mà ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào cái cây vừa rồi.
Chíu chíu chíu chíu!
Lại thêm một loạt đạn nữa được bắn từ ngoài rừng vào, viên đạn găm vào ngọn cây kia, gần như bắn xuyên qua cả thân cây.
Cô tập trung nghe tiếng bước chân ở phía ngoài, cảm thấy dường như bọn họ đang thay đổi vị trí, rất bình tĩnh, đâu vào đấy.
Đây mà là thợ săn gì chứ?
Đây rõ ràng là quân nhân mà!
Trái tim của Cố Niệm Chi vọt tới tận cổ họng.
Nếu cô đoán không sai, những kẻ này vốn không phải thợ săn bình thường, thậm chí cũng không phải là cảnh sát, mà là quân nhân, quân nhân theo đúng tiêu chuẩn.
Tất nhiên, chắc hẳn họ không phải là quân đội chính quy của nước Đức.
Bởi vì quân đội chính quy của nước Đức đều bị theo dõi bởi NATO do nước Mỹ đứng đầu, không có khả năng bị phái đi làm sát thủ.
Cho nên, chỉ có thể là lính đánh thuê.
Không ngờ vì đối phó với cô mà đối phương dùng tới cả lính đánh thuê nữa!
Đây là lần đầu tiên Cố Niệm Chi cảm thấy bản thân thật sự có khả năng lành ít dữ nhiều.
Nhưng trước giờ cô là người chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.
Chưa tới phút cuối cùng, cô sẽ không nhận thua.
Cố Niệm Chi cắn răng, lặng lẽ đi xuyên qua khu rừng nhanh như mèo, sau đó trèo lên sườn núi phía sau khu rừng.
Đằng sau khu rừng là một dãy núi không cao lắm thuộc dãy Alps, tất cả đều là di tích từ kỷ băng hà, nham thạch cứng đến nỗi dùng dao vạch cũng không để lại dấu vết.
May là dáng người cô mảnh khảnh, khung xương nhỏ, nên có thể đi xuyên qua khe đá nhỏ hẹp trong núi.
Rời khỏi rừng cây không bao lâu, mặt trăng đã lên cao, ánh trăng chiếu xuống khắp mặt đất, ngọn núi này trở nên sáng sủa hơn.
Cố Niệm Chi đang thăm dò ở lưng chừng núi, những kẻ cầm ống nhòm ở khu rừng phía trước đã nhìn thấy cô.
“Ở bên kia! Cô ta chạy rồi!”
“Đuổi theo!”
Bốn, năm người đàn ông thu súng săn lại, đuổi theo tới giữa sườn núi.
Cố Niệm Chi vừa chạy vừa quay đầu lại, không ngờ lại nhìn thấy những kẻ kia đã sắp đuổi tới nơi. Cô tập trung suy nghĩ một chút, lập tức nghĩ ra chắc là bọn họ có ống nhòm, cho nên rất dễ dàng phát hiện tung tích của cô.
Cố Niệm Chi giữ vững hô hấp, chạy băng băng giữa sườn núi nhanh như mèo, chưa từng dừng lại ở một chỗ nào đó quá một giây.
Sau lưng, tiếng súng giảm thanh vang lên liên tục. Cố Niệm Chi không bận tâm, tập trung ý chí tìm đường đi về phía trước.
Cô nắm lấy sợi dây mây dài, nhảy qua khe núi, lúc rơi xuống bãi cỏ ở đối diện suýt chút nữa là trẹo chân, nhưng cô lập tức đứng vững bằng gót chân, rồi chạy theo hình chữ Z ở trên núi.
Cô cắm đầu chạy một mạch. Không biết đã chạy bao xa, Cố Niệm Chi chỉ cảm thấy trong cổ họng giống như bị dao đâm, trong phổi nóng hừng hực, hơi thở cũng hổn hển đứt quãng.
Dừng lại đỡ eo vừa định nghỉ một lát, một viên đạn đã lại lao vọt tới như hình với bóng, sượt qua cánh tay cô.
Cánh tay của Cố Niệm Chi bị xước mất một lớp da, máu lập tức chảy đầm đìa, nhuộm đỏ cả ống tay áo.
Kẻ truy đuổi ở phía sau càng lúc càng gần, cánh tay của Cố Niệm Chi đau buốt khó chịu đựng nổi, nhưng cô vẫn phải cố gắng chạy về phía trước, không dám dừng lại nữa.
Mùi máu tươi đã thu hút thú hoang tới.
Cách đó không xa, Cố Niệm Chi trông thấy trên đỉnh núi đối diện như có hai ngọn đèn xanh biếc sáng lên, nhưng khi nhìn kĩ thì đó không phải là đèn, mà là mắt sói.
Đôi mắt xanh biếc càng lúc càng nhiều, chúng tỏ số lượng sói càng lúc càng nhiều.
Cố Niệm Chi thầm kêu khổ trong lòng.
Tình cảnh này đúng là sau lưng có kẻ truy đuổi, trước mặt có sói hoang. Cô nên làm gì bây giờ?
Cố Niệm Chi ngẩng đầu, bỗng nhìn thấy phía trước có một ngọn núi đá đột ngột cản ở trước mặt cô.
Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn
Cuộc chạy trốn lần này của Cố Niệm Chi vốn là hoảng hốt chạy bừa, nhìn thấy ngọn núi đá chặn đường này, cô hơi sửng sốt. Đằng trước không thể đi tiếp, đằng sau cũng không thể quay lại, đây là tiến thoái lưỡng nan sao?
Cố Niệm Chi dùng một tay bịt chặt miệng vết thương trên cánh tay, đứng ở dưới tảng đá lớn đó nhìn một lát, phát hiện máu ở miệng vết thương cuối cùng đã ngừng chảy.
Cô không cam lòng nhìn xung quanh một lần, thấy có một dòng suối chảy ra từ sau tảng đá.
Nếu nước có thể chạy ra từ đằng sau tảng đá, vậy phía sau chắc là có đường ra.
Cố Niệm Chi đi vòng ra sau tảng đá, quả nhiên trông thấy một hốc nhỏ chật hẹp, ẩn phía trong lớp dây mây leo đằng sau núi đá.
Cô đẩy dây mây sang hai bên, phát hiện hang núi này nhỏ đến nỗi chỉ vừa cho một người đi qua, hơn nữa còn phải là người cực kì gầy, hoặc là một đứa trẻ choai choai.
Người trưởng thành hơi cường tráng một chút thôi là đã không vào được rồi.
Mấy ngày nay Cố Niệm Chi chưa từng được ăn no, lại liên tục bôn ba bên ngoài nên vô cùng gầy gò.
Nếu như là lúc cô “hơi mập” thì chắc sẽ không chui vào được.
Hiện tại hình như vừa vặn.
Cố Niệm Chi dùng tay thăm dò thử, trong lòng mừng rỡ, vùi đầu chui vào trong hang núi.
Lần này cô thử ngửi mùi ở trước cửa hang, nhưng không ngửi thấy bất kì mùi gì bất thường.
Lần trước vào nhầm hang núi của sói cái đang chuẩn bị sinh con, suýt nữa thì hại chết cô rồi.
Lần này, hẳn là vận may của cô không kém như vậy đâu.
Sau khi chui vào trong, Cố Niệm Chi nghiêng người đi về phía trước. Lối đi trong hang núi vô cùng nhỏ hẹp, hiện tại cô đã gầy thế này rồi mà nhiều lần cũng phải cố sức hít vào thật sâu, nín chặt lồng ngực mới có thể miễn cưỡng chen được qua.
Cô không biết đoạn đường này dài bao nhiêu, nhưng chỉ cần có thể thoát khỏi những kẻ đang đuổi giết cô và thoát khỏi bầy sói kia thì cô bất chấp hết cả, cắm đầu đi tiếp.
Hang núi này thật sự quá chật hẹp.
Kẻ đuổi giết cô đi tới đây thì phát hiện đã mất tung tích của cô rồi.
Bọn chúng tìm khắp nơi, cuối cùng cũng phát hiện hang núi này.
Thế nhưng hang núi ấy không đủ rộng cho những người đàn ông trưởng thành như bọn chúng đi qua.
Vài người muốn thử chui vào, cho dù là nín thở đến mức ngực muốn nổ tung, hay là cố chen người vào đến mức gãy xương sườn thì vẫn không thể chen vào được.
“Mợ nó chứ! Không ngờ như vậy rồi mà cũng có thể chạy được!” Một người đàn ông hùng hùng hổ hổ cầm súng săn nhắm vào trong hang dồn sức nổ súng.
Chíu chíu chíu chíu!
Một loạt đạn bắn liên tiếp khiến cả hang núi văng đầy mảnh đá, bụi bay mù mịt, chắn cả tầm nhìn.
Cố Niệm Chi khẽ rên lên một tiếng, lại bịt chặt cánh tay. Lần này, cánh tay trái của cô lại bị đạn làm xước da một lần nữa.
Miệng vết thương vừa rồi mới cầm máu, bây giờ lại toác ra rồi.
Cố Niệm Chi không dám nhìn cánh tay máu thịt lẫn lộn của mình nữa, gần như nhắm chặt mắt siết tay đè lại, đau đến nỗi toàn thân run rẩy, cả người co tròn như con tôm, cong người dựa vào vách đá.
May mà mấy kẻ kia không vào được, cô có thể không cần vội ra ngoài, cứ kẹp ở giữa vách đá như vậy, hít vào, thở ra, hít vào, thở ra, đợi sau khi cơn đau này trôi qua, mới tiếp tục đi về phía trước.
Không biết đã đi bao lâu, cô chỉ nhớ bản thân đi đến nỗi chân cẳng và lồng ngực đều tê dại mới đi xuyên qua được đoạn đường nhỏ chật hẹp đến mức suýt siết chết cô đó, nhìn thấy một chỗ hơi thoáng đãng hơn một chút.
Cuối cùng trong hang núi cũng có chỗ cho cô ngồi xuống nghỉ ngơi một lát rồi.