• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Xin chào thiếu tướng đại nhân Full 2023 (2 Viewers)

  • Chương 622

Các bạn đang đọc truyện Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân – Chương 622 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!


****************************​




Chương 622 LỢI DỤNG
Cố Niệm Chi cầm iPad, bắt đầu tìm kiếm thông tin liên quan đến hồ Quốc Vương cách Munich hai giờ lái xe.


Trên iPad xuất hiện từng bức ảnh đẹp không sao tả xiết. Thì ra hồ này được tạo thành bởi sự lắng đọng sông băng từ kỷ băng hà, là một dải nước hẹp dài chảy giữa dãy núi Alps.


Nước hồ trong vắt đến tận đáy, xanh lóng lánh như màu chiếc vòng ngọc phỉ thúy quý phi thượng hạng, quấn quanh dãy núi như một chiếc đai ngọc.


Màn sương mỏng trong sáng sớm mùa thu, đỉnh núi Alps phủ tuyết trắng, rừng cây trên núi xen kẽ hai màu đỏ vàng, đẹp như một bức tranh sơn dầu, khiến quang cảnh hồ Quốc Vương hiện lên chẳng khác gì một chốn tiên cảnh.


Hai tay Cố Niệm Chi chống cằm, cô nằm trên giường ngắm nhìn cảnh đẹp này, gương mặt không khỏi đỏ lên.


Ngày mai, là gặp được Hoắc thiếu rồi…


Cô lại mua cho anh cái bật lửa Zippo nữa, vừa khéo có thể mang đi cho anh.





Cũng trong đêm khuya thanh vắng, bệnh viện Munich yên ắng đứng sừng sững trong màn đêm u tối.


Ánh trăng trên bầu trời rất đẹp, tựa như tấm lụa mỏng vờn quanh mặt đất, những ngôi sao lấp lánh không chịu cô đơn điểm xuyết khắp trời đêm.


Trong bệnh viện không còn mấy người đi lại, ánh trăng chiếu lên con đường đá có từ thế kỉ 18, hắt lên màu xanh lốm đốm.


Nửa đêm là lúc con người buồn ngủ nhất. Hai cảnh sát ngồi trên băng ghế dài trước cửa phòng bệnh Seth, ngủ gật gà gật gù nghiêng hết bên nọ sang bên kia, thỉnh thoảng còn có tiếng ngáy vang lên, khiến bóng đêm trong bệnh viện càng thêm yên tĩnh.


Ngay trong màn đêm tĩnh lặng ấy, có tiếng chim hót đột nhiên vang lên.


Seth vốn đang ngủ say lập tức mở bừng hai mắt, nhìn khắp mọi nơi.


Trong phòng bệnh chỉ có một mình hắn, cửa sổ nửa mở, chỉ buông rèm trắng.


Gió từ ngoài cửa sổ thổi vào mang theo hơi ẩm ban đêm, bức rèm trắng phập phồng như gợn sóng. Dự báo thời tiết nói ngày mai sẽ có mưa to.


Không bao lâu sau, tiếng chim hót ngoài cửa sổ lại vang lên, lần này là năm tiếng liên tiếp.


Hai tay Seth vốn bị còng trên giường bệnh, nhưng cuối còng tay có một đoạn dây xích nối liền với thành giường, không quá dài nhưng cũng không quá ngắn. Hắn có thể nâng cánh tay lên một chút, nhưng không thể cách thành giường quá xa.


Hắn lật người lại, dùng đầu đẩy gối đầu ra, mượn ánh trăng ấm áp ngoài cửa sổ, nhìn thấy dưới gối có một cái chìa khóa.


Hắn chúi đầu xuống, dùng miệng ngậm chìa khóa lên, lại lật người ngồi dậy, cong lưng, ngậm chìa khóa nhắm mấy lần mới nhét được vào trong lỗ khóa của còng tay.


Hắn dùng răng xoay chìa, một tiếng “cách” vang lên, còng tay bên phải cuối cùng cũng được mở ra!


Seth oán hận nhìn chiếc còng tay hạn chế hành động của hắn rồi ném nó xuống sàn, sau đó tay phải cầm chìa, mở còng tay bên trái ra.


Hai cánh tay đã được tự do, hắn lắc lắc hai cánh tay đã bị còng mấy ngày, rồi nhỏm dậy gỡ nốt đai buộc cố định chân ra.
Vết thương trên đùi hắn căn bản không phải gãy xương gì cả, chỉ là lấy dao rạch một cái thôi. Tuy lúc ấy đau đến chết đi sống lại, khiến hắn cực kì oán hận tên bác sĩ nghĩ ra kế này, nhưng sau đó thấy luật sư của đối thủ tới, còn nghiêm túc xác nhận thương thế của hắn, hắn mới không tiếp tục chửi ầm lên nữa.


Hắn phải tháo thanh nẹp chân ra, thay sang đôi giày thể thao đã giấu dưới gầm giường từ trước, sau đó kéo rèm, leo ra ngoài qua cửa sổ để mở.


Phòng bệnh của Seth ở tầng ba, cách mặt đất không cao, nhưng cũng không tính là thấp.


Chỗ cửa sổ phòng bệnh của hắn có một cầu thang hình chữ Z dẫn thẳng xuống tầng một, vốn là một lối thoát hiểm phòng cháy mà bệnh viện yêu cầu thiết kế thêm theo quy định.


Ba dượng York đã đặc biệt sắp xếp cho hắn đến đây, chính là để lợi dụng chiếc cầu thang này.


Hiện giờ nhà hắn đã sắp không thể kéo dài thời gian phán quyết phiên tòa sơ thẩm được nữa rồi. Phiên tòa lại bị phát sóng trực tiếp, rất có khả năng không thể đạt được kết quả vô tội được thả như giao hẹn ban đầu, có lẽ hắn chắc chắn sẽ phải vào tù chịu tội.


Nhưng Seth không muốn ngồi tù, ba dượng York của hắn cũng không muốn nhìn thấy quyền uy của mình bị thách thức, cho nên mới nghĩ ra chiêu này.
Vietwriter.vn
Tuy sẽ trở thành tội phạm bỏ trốn, nhưng vẫn tốt hơn là cả đời bị nhốt trong tù.


Vả lại, nếu hắn rời khỏi nước Đức, bản án này sẽ kéo dài vô kỳ hạn, có phải đào phạm hay không còn chưa nói chắc được…


Hắn vội vàng vịn tay vịn cầu thang đi xuống.


Bước xuống khỏi bậc thang cuối cùng, Seth thấy một cái túi du lịch để ở góc tường bên cạnh. Hắn biết chiếc túi này được chuẩn bị cho hắn. Mấy hôm trước mẹ hắn đến thăm đã trộm nói cho hắn biết rồi.


Seth mở ra nhìn, thấy bên trong có quần áo để thay, một cái chìa khóa xe, còn có một cuốn hộ chiếu đã sửa lại tên cùng một cái ví. Trong ví có rất nhiều tiền mặt, còn có mấy cái thẻ ngân hàng, không phải tên hắn, cũng không phải tên ba mẹ họ hàng thân thích của hắn, cho nên không cần lo bị lộ tung tích khi rút tiền.


Cầm cuốn hộ chiếu này, hắn có thể đi đến bất kì quốc gia nào ở châu Âu, không cần lo vấn đề thị thực.


Seth nhanh chóng cởi quần áo bệnh nhân ra, thay bộ quần áo trong túi du lịch, sau đó đeo túi du lịch lên lưng, cầm chìa khóa xe trong tay, rảo bước ra ngoài.


Trong đại sảnh bệnh viện có mấy y tá đang trực ca đêm, bên trong đèn đuốc sáng trưng, ở cửa còn có bảo vệ.


Seth từ chỗ ngoặt rẽ ra, quay lại nhìn tòa nhà bệnh viện như pháo đài cổ kính, cười lạnh một tiếng, không quay đầu lại, đi thẳng ra ngoài.


Một chiếc xe SUV màu đen đang đỗ gần bệnh viện, gần như dung hòa làm một với đêm tối.


Seth biết đây là chiếc xe được chuẩn bị cho mình. Hắn lấy chìa khóa xe trong túi du lịch ra ấn mấy cái, điều khiển mở cửa xe. Đang định lại gần, đột nhiên hắn thấy mấy người mặc đồ đen từ sau hàng cây bên ven đường đi ra, đứng ở bên cạnh chiếc SUV.


Mấy tên áo đen kia đều đeo kính râm, thân hình cao lớn cường tráng, vừa nhìn đã biết không phải người lương thiện.


Bọn họ chỉ đứng ở nơi đó đã đủ khiến cho người ta cảm thấy ớn lạnh dọc sống lưng.


Seth chột dạ, lui về sau hai bước, xoay người muốn chạy.


Nhưng hắn vừa quay người, đã thấy mấy tên đàn ông mặc đồ đen, đeo kính râm giống nhau như đúc nữa bước ra từ sau lưng hắn.


Đám áo đen đến từ hai hướng trước sau vây kín lại, dồn hắn vào giữa.


Chân Seth bất giác run rẩy, suýt nữa ngã sụp xuống đất.


Hắn nhìn đám người áo đen, hỏi: “Các người… các người là ai?”


Đám người áo đen im lặng nhìn hắn, không ai lên tiếng, cũng không ai động đậy, đứng yên như tượng.


Seth sợ tới mức chân mềm nhũn, ngã ngồi hẳn xuống.


Lúc này, phía sau đám người áo đen đó vang lên hai tiếng vỗ tay giòn tan.


Mấy người áo đen di chuyển vị trí, chừa ra một lối đi.


Seth mở to hai mắt thấy một cô gái tóc dài thẳng, mặt tròn, đeo kính mát Prada đi tới, bên cạnh cô ta còn có một người, chính là ba dượng York của hắn.


Cảm ơn trời đất!
Seth làm dấu thánh, lập tức cảm thấy chân cẳng lại có sức lực.


Hắn chống tay đứng dậy, gọi: “Ba!”


York gật đầu với hắn, nhưng không lên tiếng mà mặt mũi sa sầm lại đứng một bên.


Mắt kính Prada vừa to vừa tròn, có thể che khuất nửa khuôn mặt, ở trong đêm tối, Seth căn bản không nhìn ra cô gái này trông thế nào.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom