Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
vua-mua-sam-tam-gioi-149
Chương 149: Hot sale
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Hai người bọn họ gần đây đều quá vất vả, Lý Hạo nếu không xót bọn họ như thế, vậy chẳng khác nào những ông chủ tư bản nhẫn tâm bóc lột sức lao động nhân viên kia rồi.
Minh Châu về đêm lấp lánh ánh đèn. Bây giờ cùng lắm mới hơn 9 giờ, cuộc sống về đêm của những cô ấm cậu ấm giờ mới thực sự bắt đầu.
Lý Hạo đi bộ trên đường cái, nhìn dòng xe qua lại không dứt, trong lòng đột nhiên có chút cảm giác hư ảo.
Rong chơi dọc theo những ánh đèn lấp lánh hai bên đường, Lý Hạo lấy điện thoại trong túi ra, trong lòng đột nhiên nhớ đến người bạn cũ, không kìm được3bấm một số điện thoại.
“Tút... tút...”
Điện thoại kết nối sau khi vài tiếng tút tút, từ đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói lành lạnh.
“Lý Hạo? “
“Ừ.”
Nghe được giọng nói quen thuộc, trong lòng Lý Hạo không kìm nổi xúc động. Tuy cậu có nhiều chuyện muốn nói, nhưng lời đến đầu môi rồi lại chẳng biết phải nói gì, chỉ đành hỏi câu: “Gần đây cậu có khỏe không?”
“Vẫn tốt.”
Giọng của Bành Đình như một cái giếng sâu không đáy, chẳng một chút gợn sóng. Cô hỏi ngược lại: “Lâu lắm rồi không có tin tức gì của cậu, cậu cũng không bảo tớ order hàng thêm. Sao vậy? Không buôn bán nữa à?”
“Ha ha, dạo này bận2quá.”
Lý Hạo cười cười. Vì Bành Đình ở nước ngoài, nên hồi trước lúc cậu còn bán hàng online, rất nhiều đồ đều là cô hoặc bạn của cô xách tay từ nước ngoài về giúp.
“Bận rộn một chút cũng tốt.”
Tiếng vòi nước từ đầu dây bên Bành Đình truyền đến, dựa theo múi giờ, bên cô chắc là hơn 7 giờ sáng, hẳn là cô mới thức dậy đánh răng rửa mặt.
“Nghỉ hè rồi khi nào thì về?”
Lý Hạo cười hỏi: “Tớ hẹn cậu ở Minh Châu, hay là đợi cậu ở cô nhi viện của chúng ta hồi trước?”
Tuy rằng về sau Bành Đình đã được người trong nhà đón đi, nhưng cô vẫn luôn biết ơn, hằng năm đều quay2về thăm lão Viện trưởng và Lý Hạo. Sau đó Lý Hạo lên Minh Châu học đại học, cô cũng đi du học, vì thế nghỉ hè hằng năm là lúc hai người cùng về thăm lại cô nhi viện.
“Năm nay nghỉ hè tớ không về được.”
“Nghỉ hè rồi khi nào thì về?”
Lý Hạo cười hỏi: “Tớ hẹn cậu ở Minh Châu, hay là đợi cậu ở cô nhi viện của chúng ta hồi trước?”
Tuy rằng về sau Bành Đình đã được người trong nhà đón đi, nhưng cô vẫn luôn biết ơn, hằng năm đều quay về thăm lão Viện trưởng và Lý Hạo. Sau đó Lý Hạo lên Minh Châu học đại học, cô cũng đi du học, vì thế nghỉ hè9hằng năm là lúc hai người cùng về thăm lại cô nhi viện.
“Năm nay nghỉ hè tớ không về được.”
Bành Đình dừng lại một chút, mở miệng nói tiếp: “Tớ phải ở lại bên Mỹ thực tập, sau đó viết luận văn. Nếu như thuận lợi, khoảng tầm cuối năm là có thể cầm bằng về nước.”
“Ra là thế...”
Nghe lời này xong, trong lòng Lý Hạo có chút thất vọng. Nhưng cậu cũng biết đây là chuyện tốt, liền cười lên nói: “Vậy cậu cố gắng lên nhé, đợi khi nào cậu về nước là có cơ hội gặp mặt rồi!”
“Ừ.”
Bành Đình ừ một tiếng, giọng lạnh nhạt, nói: “Giúp tớ chăm sóc tốt cho lão Viện trưởng nhé, giúp tớ mua cái gì4tốt bồi bổ cho ông, sau này tớ sẽ gửi tiền cho cậu.”
“Không cần đâu, tớ sẽ mua bằng tiền của tớ. Cậu một thân một mình sống ở nước ngoài, vẫn nên giữ lại ít tiền chăm sóc bản thân thật tốt thì hơn.”
Lý Hạo buông lời từ chối.
Bây giờ, khoản thu nhập mỗi ngày của Ngưng Chân Lộ đều là một con số khủng khiếp, hơn nữa còn có cả Ngưng Chân Dịch đang mở rộng quy mô để sắp sửa ra thị trường. Hiện tại cậu cũng không biết trong thẻ của mình rốt cuộc có bao nhiêu tiền, nhưng đó là con số trên trời mà trước đây cậu không dám nghĩ tới.
Đầu dây bên kia trầm mặc một hồi, Bành Đình cũng không hỏi Lý Hạo tiền từ đâu tới, chỉ “Ừ” một tiếng, đồng ý với cậu.
“Ok, vậy cậu nhanh đi rửa mặt rồi ăn sáng đi. Đợi cậu về thì chúng ta chém gió sau.”
Lý Hạo mơ hồ cảm thấy Bành Đình có gì đó không đúng. Trước đây cô không lãnh đạm như thế, nhưng trong điện thoại cũng không tiện hỏi nhiều. Cậu chỉ nghĩ rằng gần đây cô đi thực tập với viết luận văn đã sứt đầu mẻ trán rồi, nên sau khi dặn dò cô nghỉ ngơi thật tốt liền cúp điện thoại.
Hiệu suất làm việc của đạo diễn Lưu quả nhiên rất cao. Còn chưa đến ba ngày, ông đã biên tập xong toàn bộ đoạn quảng cáo của Ngưng Chân Lộ, đồng thời còn đem đến cho Lý Hạo và Tả Phi Phi xem trước.
Đạo diễn Lưu không hổ danh là đạo diễn nổi tiếng trong ngành, cả ba người Lý Hạo, Tả Phi Phi, A Kiên đều vô cùng hài lòng về đoạn video.
Binh pháp có câu: binh mã chưa vận, lương thảo đi trước. Nghĩa là trước khi xuất binh phải chuẩn bị lương thảo.
Mà trên thương trường, quảng cáo chính là lương thảo. Một sản phẩm có thể tồn tại trên thị trường hay không, hiệu quả sản phẩm là một lẽ, nhưng trước đó tuyên truyền đến nơi đến chốn lại càng quan trọng hơn.
Nếu như không làm tốt khâu pr, công chúng không biết đến sản phẩm của bạn, sao có thể bàn đến việc mua bán đây?
Tả Ngọc Linh có thể lãnh đạo công ty dược mỹ phẩm Tả thị làm ăn phát đạt như vậy, đạo lý kinh doanh này đương nhiên chị ta phải hiểu. Tả Phi Phi đi theo chị ta, mưa dầm thấm lâu, nên cũng am hiểu đạo lý này trong kinh doanh thôi.
Mấy ngày nay, chỉ cần bật TV hoặc lướt web, bạn sẽ thấy rất nhiều nhà đài cùng trang web quảng cáo về Ngưng Chân Dịch. Lần này Tả Phi Phi đã bỏ ra một khoản tiền không nhỏ, nhưng cho dù không có tiếp ứng từ tiền bán Ngưng Chân Lộ, tiền bạc với cô cũng chẳng thành vấn đề.
Sau đó nhờ huy động quan hệ của Tả Ngọc Linh, chị ta cũng thuê màn hình CBD lớn ở trung tâm thành phố Minh Châu suốt hai ngày, liên tục phát video quảng cáo về Ngưng Chân Dịch, thu hút không ít người đi qua đây vây lại xem.
Ngoài chương trình pr, bên cạnh các đại lý kinh doanh Ngưng Chân Lộ trong các khu thương mại lớn, các quầy bán Ngưng Chân Dịch cũng mọc lên như nấm, ngày thứ nhất khai trương đều là các hoạt động như dùng thử sản phẩm hoặc là mua nhiều sẽ được khuyến mại, khuấy động toàn thành phố dậy sóng. Cả thành phố Minh Châu lớn như vậy, chỉ trong một ngày đều lần lượt bị Ngưng Chân Lộ và Ngưng Chân Dịch thiêu đốt!
Hơn nữa, video quảng cáo về Trung y Lý Hạo cũng mang lại hiệu quả không nhỏ. Vì thế, báu vật truyền thống thần kỳ này nhất thời cũng đã trở thành đề tài bàn tán sôi nổi của mọi người trong một thời gian.
Công ty sản xuất Hạo Thiên với Công ty dược mỹ phẩm Tả Thị nhờ ngọn gió xuân Ngưng Chân Lộ đều đang trong giai đoạn nhanh chóng thu hồi vốn tích lũy. Hơn nữa, loại vốn tích lũy này lại không giống các công ty mới mở khác sẽ thường hay trốn thuế, lậu thuế. Xí nghiệp Hạo Thiên của Lý Hạo lại không có bất kỳ đầu cơ trục lợi nào, toàn bộ tiền đều quang minh chính đại!
“Choang!”
Bên trong phòng làm việc của chủ tịch tập đoàn Hoa Vinh - Hoa Lăng Đồng đập mạnh lọ hoa bằng sứ trong tay thành từng mảnh vụn, hai mắt đỏ ngầu , giận dữ hét lên với vị Tổng Giám đốc trước mắt: “Cậu nói lại lần nữa, doanh số bán hàng của chúng ta giảm xuống bao nhiêu?”
“Doanh số bán hàng của chúng ta giảm... 8,... 8%.”
Vị Tổng Giám đốc nọ nơm nớp lo sợ nhìn Hoa Lăng Đồng, khúm núm trả lời.
“Phế vật, một lũ lũ phế vật!”
Hoa Lăng Đồng cầm chiếc laptop trên bàn lên, đập mạnh một cái vào vị tổng giám đốc, hét lớn: “Vậy cậu còn đứng ở đây làm gì?”
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1

Xem ảnh 2

Minh Châu về đêm lấp lánh ánh đèn. Bây giờ cùng lắm mới hơn 9 giờ, cuộc sống về đêm của những cô ấm cậu ấm giờ mới thực sự bắt đầu.
Lý Hạo đi bộ trên đường cái, nhìn dòng xe qua lại không dứt, trong lòng đột nhiên có chút cảm giác hư ảo.
Rong chơi dọc theo những ánh đèn lấp lánh hai bên đường, Lý Hạo lấy điện thoại trong túi ra, trong lòng đột nhiên nhớ đến người bạn cũ, không kìm được3bấm một số điện thoại.
“Tút... tút...”
Điện thoại kết nối sau khi vài tiếng tút tút, từ đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói lành lạnh.
“Lý Hạo? “
“Ừ.”
Nghe được giọng nói quen thuộc, trong lòng Lý Hạo không kìm nổi xúc động. Tuy cậu có nhiều chuyện muốn nói, nhưng lời đến đầu môi rồi lại chẳng biết phải nói gì, chỉ đành hỏi câu: “Gần đây cậu có khỏe không?”
“Vẫn tốt.”
Giọng của Bành Đình như một cái giếng sâu không đáy, chẳng một chút gợn sóng. Cô hỏi ngược lại: “Lâu lắm rồi không có tin tức gì của cậu, cậu cũng không bảo tớ order hàng thêm. Sao vậy? Không buôn bán nữa à?”
“Ha ha, dạo này bận2quá.”
Lý Hạo cười cười. Vì Bành Đình ở nước ngoài, nên hồi trước lúc cậu còn bán hàng online, rất nhiều đồ đều là cô hoặc bạn của cô xách tay từ nước ngoài về giúp.
“Bận rộn một chút cũng tốt.”
Tiếng vòi nước từ đầu dây bên Bành Đình truyền đến, dựa theo múi giờ, bên cô chắc là hơn 7 giờ sáng, hẳn là cô mới thức dậy đánh răng rửa mặt.
“Nghỉ hè rồi khi nào thì về?”
Lý Hạo cười hỏi: “Tớ hẹn cậu ở Minh Châu, hay là đợi cậu ở cô nhi viện của chúng ta hồi trước?”
Tuy rằng về sau Bành Đình đã được người trong nhà đón đi, nhưng cô vẫn luôn biết ơn, hằng năm đều quay2về thăm lão Viện trưởng và Lý Hạo. Sau đó Lý Hạo lên Minh Châu học đại học, cô cũng đi du học, vì thế nghỉ hè hằng năm là lúc hai người cùng về thăm lại cô nhi viện.
“Năm nay nghỉ hè tớ không về được.”
“Nghỉ hè rồi khi nào thì về?”
Lý Hạo cười hỏi: “Tớ hẹn cậu ở Minh Châu, hay là đợi cậu ở cô nhi viện của chúng ta hồi trước?”
Tuy rằng về sau Bành Đình đã được người trong nhà đón đi, nhưng cô vẫn luôn biết ơn, hằng năm đều quay về thăm lão Viện trưởng và Lý Hạo. Sau đó Lý Hạo lên Minh Châu học đại học, cô cũng đi du học, vì thế nghỉ hè9hằng năm là lúc hai người cùng về thăm lại cô nhi viện.
“Năm nay nghỉ hè tớ không về được.”
Bành Đình dừng lại một chút, mở miệng nói tiếp: “Tớ phải ở lại bên Mỹ thực tập, sau đó viết luận văn. Nếu như thuận lợi, khoảng tầm cuối năm là có thể cầm bằng về nước.”
“Ra là thế...”
Nghe lời này xong, trong lòng Lý Hạo có chút thất vọng. Nhưng cậu cũng biết đây là chuyện tốt, liền cười lên nói: “Vậy cậu cố gắng lên nhé, đợi khi nào cậu về nước là có cơ hội gặp mặt rồi!”
“Ừ.”
Bành Đình ừ một tiếng, giọng lạnh nhạt, nói: “Giúp tớ chăm sóc tốt cho lão Viện trưởng nhé, giúp tớ mua cái gì4tốt bồi bổ cho ông, sau này tớ sẽ gửi tiền cho cậu.”
“Không cần đâu, tớ sẽ mua bằng tiền của tớ. Cậu một thân một mình sống ở nước ngoài, vẫn nên giữ lại ít tiền chăm sóc bản thân thật tốt thì hơn.”
Lý Hạo buông lời từ chối.
Bây giờ, khoản thu nhập mỗi ngày của Ngưng Chân Lộ đều là một con số khủng khiếp, hơn nữa còn có cả Ngưng Chân Dịch đang mở rộng quy mô để sắp sửa ra thị trường. Hiện tại cậu cũng không biết trong thẻ của mình rốt cuộc có bao nhiêu tiền, nhưng đó là con số trên trời mà trước đây cậu không dám nghĩ tới.
Đầu dây bên kia trầm mặc một hồi, Bành Đình cũng không hỏi Lý Hạo tiền từ đâu tới, chỉ “Ừ” một tiếng, đồng ý với cậu.
“Ok, vậy cậu nhanh đi rửa mặt rồi ăn sáng đi. Đợi cậu về thì chúng ta chém gió sau.”
Lý Hạo mơ hồ cảm thấy Bành Đình có gì đó không đúng. Trước đây cô không lãnh đạm như thế, nhưng trong điện thoại cũng không tiện hỏi nhiều. Cậu chỉ nghĩ rằng gần đây cô đi thực tập với viết luận văn đã sứt đầu mẻ trán rồi, nên sau khi dặn dò cô nghỉ ngơi thật tốt liền cúp điện thoại.
Hiệu suất làm việc của đạo diễn Lưu quả nhiên rất cao. Còn chưa đến ba ngày, ông đã biên tập xong toàn bộ đoạn quảng cáo của Ngưng Chân Lộ, đồng thời còn đem đến cho Lý Hạo và Tả Phi Phi xem trước.
Đạo diễn Lưu không hổ danh là đạo diễn nổi tiếng trong ngành, cả ba người Lý Hạo, Tả Phi Phi, A Kiên đều vô cùng hài lòng về đoạn video.
Binh pháp có câu: binh mã chưa vận, lương thảo đi trước. Nghĩa là trước khi xuất binh phải chuẩn bị lương thảo.
Mà trên thương trường, quảng cáo chính là lương thảo. Một sản phẩm có thể tồn tại trên thị trường hay không, hiệu quả sản phẩm là một lẽ, nhưng trước đó tuyên truyền đến nơi đến chốn lại càng quan trọng hơn.
Nếu như không làm tốt khâu pr, công chúng không biết đến sản phẩm của bạn, sao có thể bàn đến việc mua bán đây?
Tả Ngọc Linh có thể lãnh đạo công ty dược mỹ phẩm Tả thị làm ăn phát đạt như vậy, đạo lý kinh doanh này đương nhiên chị ta phải hiểu. Tả Phi Phi đi theo chị ta, mưa dầm thấm lâu, nên cũng am hiểu đạo lý này trong kinh doanh thôi.
Mấy ngày nay, chỉ cần bật TV hoặc lướt web, bạn sẽ thấy rất nhiều nhà đài cùng trang web quảng cáo về Ngưng Chân Dịch. Lần này Tả Phi Phi đã bỏ ra một khoản tiền không nhỏ, nhưng cho dù không có tiếp ứng từ tiền bán Ngưng Chân Lộ, tiền bạc với cô cũng chẳng thành vấn đề.
Sau đó nhờ huy động quan hệ của Tả Ngọc Linh, chị ta cũng thuê màn hình CBD lớn ở trung tâm thành phố Minh Châu suốt hai ngày, liên tục phát video quảng cáo về Ngưng Chân Dịch, thu hút không ít người đi qua đây vây lại xem.
Ngoài chương trình pr, bên cạnh các đại lý kinh doanh Ngưng Chân Lộ trong các khu thương mại lớn, các quầy bán Ngưng Chân Dịch cũng mọc lên như nấm, ngày thứ nhất khai trương đều là các hoạt động như dùng thử sản phẩm hoặc là mua nhiều sẽ được khuyến mại, khuấy động toàn thành phố dậy sóng. Cả thành phố Minh Châu lớn như vậy, chỉ trong một ngày đều lần lượt bị Ngưng Chân Lộ và Ngưng Chân Dịch thiêu đốt!
Hơn nữa, video quảng cáo về Trung y Lý Hạo cũng mang lại hiệu quả không nhỏ. Vì thế, báu vật truyền thống thần kỳ này nhất thời cũng đã trở thành đề tài bàn tán sôi nổi của mọi người trong một thời gian.
Công ty sản xuất Hạo Thiên với Công ty dược mỹ phẩm Tả Thị nhờ ngọn gió xuân Ngưng Chân Lộ đều đang trong giai đoạn nhanh chóng thu hồi vốn tích lũy. Hơn nữa, loại vốn tích lũy này lại không giống các công ty mới mở khác sẽ thường hay trốn thuế, lậu thuế. Xí nghiệp Hạo Thiên của Lý Hạo lại không có bất kỳ đầu cơ trục lợi nào, toàn bộ tiền đều quang minh chính đại!
“Choang!”
Bên trong phòng làm việc của chủ tịch tập đoàn Hoa Vinh - Hoa Lăng Đồng đập mạnh lọ hoa bằng sứ trong tay thành từng mảnh vụn, hai mắt đỏ ngầu , giận dữ hét lên với vị Tổng Giám đốc trước mắt: “Cậu nói lại lần nữa, doanh số bán hàng của chúng ta giảm xuống bao nhiêu?”
“Doanh số bán hàng của chúng ta giảm... 8,... 8%.”
Vị Tổng Giám đốc nọ nơm nớp lo sợ nhìn Hoa Lăng Đồng, khúm núm trả lời.
“Phế vật, một lũ lũ phế vật!”
Hoa Lăng Đồng cầm chiếc laptop trên bàn lên, đập mạnh một cái vào vị tổng giám đốc, hét lớn: “Vậy cậu còn đứng ở đây làm gì?”
Bình luận facebook