• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Vua mua sắm tam giới (1 Viewer)

  • vua-mua-sam-tam-gioi-147

Chương 147: Ông chủ lớn đích thực




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
81584.png

Xem ảnh 2
81584_2.png
Nhìn xem, cậu đúng là người rộng lượng biết bao.



Chiếc Porsche đi xuyên qua đường phố đông đúc. Chẳng mấy chốc, xe dừng lại trước một tòa cao ốc.



Dừng xe xong, Tả Phi Phi Phi xuống xe nói: “Hôm nay, tôi có hẹn đạo diễn Lưu đến quay video quảng cáo cho Ngưng Chân Dịch của chúng ta. Ông ấy được xem như đạo diễn nổi tiếng trong ngành quảng cáo, từng có rất nhiều sản phẩm thành công.”



“Ừ, nếu đã làm, đương nhiên là tìm người tốt nhất.”




Lý Hạo khẽ gật đầu.

Thực ra hôm nay cậu theo Tả Phi Phi đến đây vẫn còn có một ý đồ khác, chính là đưa thân phận cậu lên quảng cáo - người sở hữu Ngưng Chân Dịch cũng như một chuyên gia Trung y.3Như thế, tiếng tăm của cậu cũng được lan truyền nhờ quảng cáo, đem lại hiệu quả Trung yphát triển mạnh mẽ cho Trung y.

Muốn gầy dựng lại danh tiếng của Trung y trong lòng mọi người, cách tốt nhất là gắn nó theo hiệu quả quảng cáo của Ngưng Chân Dịch.

Tả Phi Phi cùng Lý Hạo vào thang máy, nói: “Lần này chủ đề quảng cáo chính là sự hòa hợp giữa cổ điển và hiện đại, hơn nữa thông qua hình thức talk show để Nghệ Quỳnh chia sẻ kinh nghiệm của chính bản thân cô ấy. Vì thế, bối cảnh được chọn là một căn phòng khá rộng rãi sáng sủa, sau khi nói chuyện xong, lại để Nghệ Quỳnh chụp thêm vài tấm là ok rồi.”

“Cái đó, nếu như có thể,2tôi cũng muốn lên hình một lát.”

“Bây giờ cậu là người hót hòn họt, nóng hổi bỏng tay đó.”

Tả Phi Phi lấy điện thoại ra, search mấy trang web. Quả nhiên, tin Lý Hạo thắng tiểu Châm Vương Ninh Vỹ đã xuất hiện rộng khắp các trang báo lớn, mà sự thừa nhận của lão Châm Vương Ninh Ỷ Thiên cuối cùng lại càng khiến danh tiếng Lý Hạo được đẩy lên tầm cao mới!

Đại sư Trung y trẻ tuổi nhất!

Thần y trẻ tuổi!

Thiên tài kì lạ!

Lý Hạo sờ sống mũi, có chút ngượng ngùng cất lời.

“Thật sao?”

Tả Phi Phi nghe xong, mặt mày vui mừng nhìn Lý Hạo nói: “Cậu đồng ý hả? Quá tốt rồi!”

“Ặc...”

Phản ứng của Tả Phi Phi khiến cậu sững sờ. Cậu vốn dĩ còn cho rằng mình2làm vậy sẽ bị nói là đi cửa sau, là hám danh lợi, Tả Phi Phi nhất định sẽ ghét bỏ mình mới đúng. Thế nhưng không ngờ cô lại có biểu hiện vui mừng đến vậy.

Tả Phi Phi lấy điện thoại ra, search mấy trang web. Quả nhiên, tin Lý Hạo thắng tiểu Châm Vương Ninh Vỹ đã xuất hiện rộng khắp các trang báo lớn, mà sự thừa nhận của lão Châm Vương Ninh Ỷ Thiên cuối cùng lại càng khiến danh tiếng Lý Hạo được đẩy lên tầm cao mới!



Đại sư Trung y trẻ tuổi nhất!



Thần y trẻ tuổi!



Thiên tài kì lạ!



Toàn bộ các cụm từ trên đều được thêm hai chữ “Lý Hạo” ở đầu tít, khiến thanh danh của cậu ở trong giới y học được lan truyền nhanh chóng,9thậm chí đến một vài kênh giải trí được mọi người quan tâm cũng đưa tin tức về cậu.



Lý Hạo nhìn tin tức dày đặc trên mạng, một mặt cảm thấy bây giờ thời đại công nghệ thông tin, tin tức được truyền đi với tốc độ đáng sợ; mặt khác lại cười giễu nói: “Không ngờ rằng bây giờ mình lại nổi tiếng tới vậy!”



“Chưa hết đâu!”



Tả Phi Phi cất điện thoại rồi nói: “Nếu như cậu chịu đứng ra lên hình, như thế là có chuyên gia y học hot nhất hiện nay ra làm chứng, nhất định sẽ làm tăng độ tin cậy của sản phẩm. Mới đầu tôi còn sợ cậu sẽ không muốn xuất đầu lộ diện nên không đề cập tới, không ngờ rằng cậu lại tự đề xuất4chuyện này, thật là không thể tốt hơn!”



“Đúng thế, nếu tôi xuất hiện trong quảng cáo, vừa có thể dựa vào độ hot hiện tại lót đường cho Ngưng Chân Dịch ra thị trường, vừa có thể tạo một làn sóng lan truyền Trung y.”



Lý Hạo thầm gật đầu tán thành: “Như thế vẹn cả đôi đường, đúng là chuyện khó mà có được.”



Thang máy dừng lại ở tầng 17, hai người liền đi ra khỏi thang máy.



Tầng này là một phòng lớn toàn kính trong suốt, được bố trí giống như trường quay của một chương trình tọa đàm, đầy đủ đèn, ánh sáng cũng như các thiết bị âm thanh.



Lưu Nghệ Quỳnh trang điểm xinh đẹp, tự tin trao đổi gì đó cùng người dẫn chương trình. Mà ngồi sau hậu trường, một người đàn ông trung niên đầu đội mũ lưỡi trai đang nhìn màn hình trước mặt không chớp mắt, lông mày khi thì nhíu lại, khi lại dãn ra, dáng vẻ trông rất chuyên nghiệp.



“Đạo diễn Lưu, chúng tôi tới rồi.”



Tả Phi Phi và Lý Hạo đẩy cửa bước vào, đi tới bên cạnh đạo diễn Lưu, hạ giọng chào hỏi.



Ai mà biết đạo diễn Lưu thấy vậy lại mắt điếc tai ngơ, chỉ nhìn chằm chằm vào màn hình trước mặt, hoàn toàn vùi đầu vào công việc.



Lý Hạo còn kéo Tả Phi Phi lại khi cô đang định đưa tay lay đạo diễn Lưu, nhìn cô khẽ lắc đầu. Đối với kiểu người hoàn toàn vùi đầu vào công việc thế này, tốt nhất là không được quấy rối. Nếu không sẽ làm bọn họ cáu giận cực độ, đến lúc đó lại gây thêm phiền phức không cần thiết.



Đứng bên cạnh quan sát ghi hình, Lý Hạo có thể thấy đạo diễn Lưu là người vô cùng nghiêm khắc. Người ngoài như Lý Hạo thấy biểu cảm của Lưu Nghệ Quỳnh như thế là tốt lắm rồi, thế nhưng đạo diễn vẫn có thể bắt được những tỳ vết nhỏ ẩn sâu bên trong, sau đó yêu cầu Lưu Nghệ Quỳnh cố gắng làm lại cho tốt.



Cứ như thế, quay rồi dừng dừng rồi quay suốt hai tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng đã quay xong.



“Tốt, cắt!”



Đạo diễn đột nhiên vung tay, sau đó đứng dậy khỏi ghế, nét mặt nghiêm túc cuối cùng cũng nở một nụ cười, xua tay một cái, nói: “Xong rồi, mọi người vất vả rồi!”



“Phi Phi, anh Hạo, hai người cũng tới rồi à?”



Lưu Nghệ Quỳnh quay xong vừa cười vừa đi về phía Lý Hạo và Phi Phi. Sau đó cô ôm Lý Hạo với vẻ mặt đầy xúc động: “Anh Hạo, cảm ơn anh đã tặng em mấy lọ Ngưng Chân Lộ kia. Sau khi về bôi thuốc lên người, toàn bộ những vùng da bị thương đều hồi phục hết rồi! Anh quả thực đã cho em sinh mệnh thứ hai đó.”



“Không đến mức thế đâu, đây là việc anh nên làm.”



Lý Hạo mỉm cười lắc đầu.



“Tả tiểu thư, cô tới rồi?”



Lúc này đạo diễn Lưu cũng đi tới. Sau khi kết thúc buổi quay, ông cười nhiều hẳn lên.



“Chú Lưu, cháu tới đây vẫn còn một chuyện nhỏ muốn nhờ chú.”



Tả Phi Phi gật đầu mỉm cười với đạo diễn Lưu, sau đó cất lời: “Sẵn đạo cụ ở đây, phiền chú lại giúp anh ấy làm một đoạn phim ngắn, có được không ạ?”



Nói xong, cô đưa tay đẩy Lý Hạo đến trước mặt vị đạo diễn.



“Cậu ta?”



Đạo diễn đánh giá trên dưới Lý Hạo vài lần, cau mày nói: “Chú cảm thấy Nghệ Quỳnh đã giải thích vô cùng hoàn chỉnh về Ngưng Chân Lộ, không cần thiết cho thêm một đoạn nữa. Hơn nữa lại đổi một người giới thiệu, điều này sẽ làm loạn tiết tấu và bố cục ban đầu, lại vẽ rắn thêm chân.”



Tuy rằng bên ngoài đạo diễn Lưu từ chối rất khéo léo, nhưng Lý Hạo cũng nhìn ra được vẻ mặt coi thường không mấy che giấu từ trên người chú.



“Chú Lưu, chú cho rằng tôi là một tên xoàng xĩnh mù nghệ thuật, lẽo đẽo bên cạnh tiểu phú bà là Tả Phi Phi đây, cho nên cô ấy mới tới đây để nhờ chú làm giúp tôi thêm một đoạn video ngắn, đúng không?”



Lý Hạo mỉm cười nhìn đạo diễn Lưu, nói trúng tim đen ông ấy.



“Chẳng lẽ sai sao?”



Đạo diễn Lưu thấy Lý Hạo không ngần ngại đứng ra nói chuyện với mình, khẽ hừ một tiếng nói: “Cái tôi gai mắt nhất chính là loại người dựa vào quy tắc ngầm như cậu.”



“Tôi nghĩ có lẽ chú hiểu nhầm rồi.”



Lý Hạo cười khổ một tiếng, trong bụng nghĩ thầm xem ra sau này bản thân cũng cần phải để ý trang phục nhiều hơn, bằng không mỗi ngày đi ra ngoài đều bị người khác khinh bỉ, quả thật có chút phiền phức.



“Chú Lưu, chính thức giới thiệu với chú một chút!”



Hai mắt Tả Phi Phi đảo một vòng, cất bước đi sang bên, cao giọng nói: “Anh này là Chủ tịch công ty sản xuất Hạo Thiên, cũng là người nắm giữ cổ phần Ngưng Chân Lộ nhiều nhất của chúng tôi. Anh ấy mới đúng là ông chủ lớn đúng nghĩa!”



Lời vừa nói ra, đạo diễn Lưu trong nháy mắt kinh ngạc đến mức ngây người tại chỗ, một câu cũng chẳng nói nên lời.



Đạo diễn Lưu vạn lần không ngờ rằng một tên trẻ tuổi mặt trắng mà chú vẫn nghĩ là bám váy đàn bà mới thật sự là đại BOSS!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom