• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Vợ Yêu Là Đại Lão (2 Viewers)

  • Chương 85

*Chương có nội dung hình ảnh
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


Xem ảnh 1
127225.png
Vị trưởng phòng kia thành thật trả lời: “À, từ chức rồi, đó là chuyện của mấy ngày trước.”


Chu Kiều lạnh mặt: “Vì lý do gì?”


“Tuổi đã cao nên từ chức.”


Lần này Chu Kiều không nói gì.


Sở Tây Lâm thấy vậy cũng biết ý để vị trưởng phòng kia đi ra ngoài.


Vừa đóng cửa, Chu Kiều đã quyết đoán nói: “Phải lập tức tìm được người.”


Sở Tây Lâm gật đầu: “Tôi sẽ phải người đi thăm dò.”


“Phải nhanh lên!”


“Tại sao?” Sở Tây Lâm vốn nghĩ chuyện này cũng không có gì phải vội, chẳng qua chỉ nghỉ hưu thôi mà, thế nhưng khi chạm vào ánh mắt lạnh như băng của Chu Kiều thì anh ta lập tức đổi giọng: “Tôi sẽ đi ngay. Cô


yên tâm, nhà họ Sở muốn tìm một người ở Hải Thành vẫn rất dễ dàng.”


Ánh mắt Chu Kiều mang theo ý lạnh, giọng điệu trầm xuống: “Chỉ sợ người đã bị đưa đi rồi.”


Sở Tây Lâm sửng sốt.


Sau đó anh ta lập tức hiểu ra.


Trưởng phòng trước rời đi vào thời điểm khó miêu tả thể này,rất rõ ràng, trong chuyện này có che giấu vấn đề gì đó.


Anh ta không thể không xốc toàn bộ tinh thần, lập tức ra lệnh bắt đầu điều tra.


Cũng may nhà họ Sở ở Hải Thành nhiều năm như vậy không phải ăn chay.


Mới qua mấy ngày đã điều tra được người ở đâu.


Mà cũng bị Chu Kiều nói trúng, ông ta đã bị người đưa đi rồi.


Thế nhưng, trưởng phòng cũ vẫn để lại tin tức, ông ta bảo người của mình ở Hải Thành chờ đợi, vừa nghe thấy cháu của ông cụ Sở tới tìm thì ông ta lập tức đồng ý nghe điện thoại.


Hóa ra vị này đã từng dốc lòng dốc sức với ông cụ Sở, là người rất trung thành.


Sau khi Sở Tây Lâm biết tin, anh ta vô cùng cảm ơn rồi lập tức nói thẳng vào chủ đề.


Trưởng phòng cũ cũng không phí lời, sau khi nghe Sở Tây Lâm hỏi thăm về vấn đề cổ phần, ông ta lập tức báo cáo toàn bộ một cách trật tự và rõ ràng.


Chu Kiều cũng đứng nghe ở bên cạnh.


Khi nhắc tới Lâm Mỹ Tinh, ông ta bày tỏ: “Cổ phần của bà cả và một phần cổ phần trên danh nghĩa cha cậu, từ lúc ông ấy mất đã cho luật sư tư nhân tiếp quản rồi.”


Điều này khiến Sở Tây Lâm hoảng sợ: “Đang yên đang lành sao lại tìm luật sư tư nhân?”


“Lúc đầu, khi cha cậu mới mất, công ty từ trên xuống dưới vô cùng chấn động, rất nhiều người muốn đi ăn máng khác, tình hình cũng không ổn định, thế nên mẹ cậu lấy đó làm lý do để giao cho luật sư.”


“Luật sư nào?”


Trưởng phòng cũ thành thực nói: “Hình như giao cho vị luật sư họ Đường rất nổi tiếng, thế nhưng tôi cũng không biết rốt cuộc có phải hay không.”


Động tác uống nước của Chu Kiều dừng lại.


Luật sư Đường rất nổi tiếng?


Sao nghe quen quen nhỉ?


Hình như ai đó đã từng nhắc đến thì phải.


Rất nhanh Chu Kiều đã nhớ ra cái tên quen thuộc kia.


Lúc trước chẳng phải cô đã cầm danh thiếp của một người là luật sư Đường hay sao?


Danh thiếp vẫn đang ở trong ví của cô, cô vội vàng lật xem.


Sở Tây Lâm nhìn một cái, sau đó hỏi: “Tên là Đường Tùng à?”


Vị trưởng phòng cũ kia gật đầu: “Đúng, là ông ta.”


Chu Kiều thật sự không ngờ lại khéo như vậy.


Cô chẳng qua là mèo mù vớ cá rán mà thôi, không ngờ lại vớ được.


Sau khi gọi điện xong, trong phòng làm việc rơi vào sự yên lặng không một tiếng động.


Chỉ vì chuyện Lâm Mỹ Tinh dùng luật sư tư nhân khiến người ta cảm thấy rất kỳ quái.


Coi như lúc trước có vấn đề, không thể không chuyển dời, thế nhưng sau bao nhiêu năm, tại sao không chuyển cổ phần lại?


Sở Tây Lâm mơ hồ phát hiện ra, mẹ mình hình như không phải là người mình quen biết.


Hình tượng ân cần hỏi han anh ta trước kia dần dần rời xa trí nhớ của anh ta từng chút một.


Mang thai con của người khác, bỏ thuốc ông nội, chuyển cổ phần Sở thị vào tay luật sư tư nhân…


Từ nơi sâu thẳm trong lòng, một cảm giác âm mưu to lớn đập thẳng vào mặt anh ta.


Mà Chu Kiều đã vô ý xông vào, thay anh ta xé toạc âm mưu này từng chút một.


Nói thật, chuyện phát triển tới nước này thật ra hoàn toàn là do Chu Kiều suy luận, anh ta chỉ đang bị cưỡng ép tiếp nhận mà thôi.


Anh ta không muốn đổi mặt, thế nhưng anh ta cũng hiểu rõ trách nhiệm của mình.


Anh ta không muốn có lỗi với ông nội.


Cũng không muốn có lỗi với nhà họ Sở.


Vào lúc này, Chu Kiều đứng dậy đi ra ngoài,


Sở Tây Lâm lập tức hồi thần: “Cô đi đâu vậy?”


“Đi gặp vị luật sư này.”


“Tôi đi với cô.”


Sở Tây Lâm lập tức đứng dậy, cầm áo khoác của mình rồi cùng cô vào thang máy rời khỏi công ty.


Lúc này, Chu Kiều gọi điện cho luật sư Đường, muốn hẹn gặp mặt ông ta.


Đường Tùng vừa nghe là cô thì lập tức tỏ vẻ mình có thời gian, còn địa điểm là do cô quyết định.


Chu Kiều không quen thuộc Hải Thành nên bảo Sở Tây Lâm đặt một nơi có hoàn cảnh yên tĩnh, có tính bảo mật cao.


Sở Tây Lâm báo một nơi, sau đó lập tức lái xe tới thẳng đó.


Khi bọn họ tới thì Đường Tùng đã ngồi đợi trong phòng riêng.


Vừa thấy Chu Kiều, ông ta đã cười ha hả, định đứng dậy, kết quả khi nhìn thấy người cùng vào với cô thì vẻ mặt lập tức cảnh giác.


“Tổng Giám đốc Sở?”


Sở Tây Lâm gật đầu ra hiệu thừa nhận: “Luật sư Đường, chào ông.”


“Chào cậu.” Đường Tùng khẽ gật đầu, sau đó chuyển sự chú ý lên Chu Kiều: “Cô Chu cố ý gọi điện cho tôi là có chuyện muốn tìm tôi giúp đỡ sao?”


Chu Kiều chưa kịp mở miệng, Sở Tây Lâm đã nói trước: “Không phải cô ấy cần giúp đỡ, là tôi muốn hỏi một chút, có phải cổ phần trên danh nghĩa của mẹ tôi đang do ông xử lý và bảo quản hay không.”


Đường Tùng đưa mắt nhìn Chu Kiều, sau đó mới trả lời với vẻ xa cách: “Chuyện này tôi không thể trả lời.”


Sở Tây Lâm sửng sốt: “Tại sao?”


Thái độ của Đường Tùng rất khách sáo: “Tôi không thể tùy tiện tiết lộ tin tức của khách hàng được.”


Sở Tây Lâm hơi sốt ruột: “Thế nhưng bà ấy là mẹ của tôi.”


Đường Tùng không hé miệng, ông ta lắc đầu nói: “Thế thì cũng không được, tôi có đạo đức nghề nghiệp của mình.”


Chu Kiều vẫn luôn ngồi bên cạnh không nói gì, lúc này mở miệng hỏi một câu: “Mẹ anh ta đã mất tích, cần phải xử lý di sản, như vậy cũng không được sao?”


Đường Tùng thấy hai người bọn họ ngồi song song bên cạnh nhau, hoàn toàn thay đổi trạng thái đối lập trong phòng thẩm vấn trước đó thì không thể không cẩn thận hỏi: “Xin lắm miệng hỏi một câu? Tại sao cô Chu


lại phải giúp Tổng Giám đốc Sở vậy?”


Chu Kiều rất thẳng thắn: “Bởi vì số cổ phần trên danh nghĩa của mẹ anh ta sắp chuyển sang cho tôi.”


Không ngờ vẻ mặt của Đường Tùng lại thoáng thay đổi: “Chuyển cổ phần cho cô?”


Chu Kiều gật đầu.


Đường Tùng nhìn về phía Sở Tây Lâm bằng ánh mắt thâm sâu: “Tại sao?”


Cổ phần là một thứ dính dáng tới tiền bạc, vô cùng nhạy cảm.


Xét thấy những gì nhà họ Sở làm với Chu Kiều trước đó, ông ta không thể không suy nghĩ nhiều một chút.


Sở Tây Lâm giải thích: “Đây là bồi thường.” Cũng là cái giá phải trả.


Câu này anh ta không nói ra, chỉ hỏi ngược lại một câu: “Nếu lấy giấy tờ xác nhận về việc mất tích tử vong thì liệu có thể..”


Đường Tùng lắc đầu, biết đối phương định bồi thường cho Chu Kiều thì lúc này mới mở miệng: “Nhưng dù cậu có lấy giấy tờ xác nhận mất tích tử vong ra thì cậu cũng không thể chuyển số tài sản trên danh nghĩa của


mẹ cậu được.”


Sở Tây Lâm không hiểu: “Tại sao?”


Đường Tùng nói thẳng: “Bởi vì tất cả số tài sản trên danh nghĩa của mẹ cậu đã được chuyển dời từ ba tháng trước rồi. Hơn nữa, người thụ hưởng đầu tiên cũng không phải là cậu.”


Sắc mặt Sở Tây Lâm thay đổi, tay không tự chủ siết chặt lại: “Người thụ hưởng đầu tiên của bà ấy không phải là tôi?”


Anh ta là con ruột của Lâm Mỹ Tinh, mà lại không phải là người thụ hưởng đầu tiên của Lâm Mỹ Tinh.


Vài chuyện trong đó không cần nói cũng có thể hiểu.


“Vậy là ai?” Trong giọng điệu lạnh lùng của Sở Tây Lâm mang theo sự ngột ngạt và kiềm chế.


Đường Tùng lắc đầu: “Xin lỗi, tôi không thể tiết lộ việc cá nhân của khách hàng.”


Sở Tây Lâm cảm thấy nếu đã tiết lộ rồi thì tiết lộ một chút với tiết lộ hết có gì khác nhau đâu, thế là anh ta lại muốn mở miệng.


Đáng tiếc bị Chu Kiều chặn họng.


Cô chỉ hỏi một câu: “Người này là nam hay là nữ”


Vấn đề này hỏi vô cùng khôn khéo.


Không hỏi là ai, không hỏi người kia làm gì, chỉ hỏi một câu, là nam hay nữ.


Phạm vi này lớn tới mức căn bản không dính dáng tới bất cứ thứ gì như quyền riêng tư hay đạo đức nghề nghiệp.


“Nam.” Đường Tùng trả lời.


Ngoài cửa sổ là ánh mặt trời buổi chiều, chúng hắt lên người cô, tạo thành một cái bóng chỗ đậm chỗ nhạt trên sàn nhà, ngay cả ánh mắt của cô cũng trở nên sâu thẳm.


Một lúc sau, cô mới trả lời một câu: “Cảm ơn.”


Lại nói qua hai ba câu nữa, Chu Kiều bèn dẫn Sở Tây Lâm rời đi.


Vốn Sở Tây Lâm còn không muốn đi, thế nhưng anh ta lại bị Chu Kiều mạnh mẽ kéo ra ngoài, nhét vào trong xe.


Sở Tây Lâm ngồi trong xe, sắc mặt vô cùng căng thẳng, giọng nói trầm thấp mà ngột ngạt: “Có phải cô đã biết là ai?”


“Üm.”


Một loạt manh mối đã được xâu chuỗi với nhau.


“Là ai…?” Giọng nói của anh ta hơi run rẩy.


Chu Kiều nghiêng đầu sang nhìn anh ta một cái: “Anh thật sự muốn biết?”


Sở Tây Lâm hít một hơi thật sâu, xoa mặt rồi cắn răng, thốt lên: “Muốn.”


“Vậy thì chờ mà xem.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom