• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Vợ Yêu Là Đại Lão (2 Viewers)

  • Chương 86

*Chương có nội dung hình ảnh
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


Xem ảnh 1
127226.png
Mấy người cao tầng cũng hoàn toàn bối rối.


Chuyện này là sao?


Không phải đã tạm hoãn chuyện này rồi à?


Sao đột nhiên nói làm là làm luôn vậy?


Lẽ nào đã báo cho ông cụ Sở rồi?


Đối với các thành viên hội đồng quản trị, chuyện này cũng tốt, như Chu Kiều đã nói, có người ngoài không có bất cứ bối cảnh nào tham gia vào việc suy yếu quyền lợi của nhà họ Sở là việc không thể nào tốt hơn được


nữa.


Chỉ có Sở Thế Khang, sau khi biết tin này đã lập tức đi tìm ông cụ Sở để tính sổ.


Tiếc là Sở Tây Lâm đã có chuẩn bị từ trước, anh ta ra lệnh cho người trấn giữ toàn bộ nơi ở của ông cụ Sở. Đừng nói là muốn đi tính sổ, Sở Thế Khang muốn gặp mặt ông cụ cũng không có cửa để gặp.


Ông ta lập tức giận dữ quay về tìm Sở Tây Lâm tính sổ, nói Sở Tây Lâm có rắp tâm khác, muốn nhốt ông cụ Sở để đạt được mục đích mà không để cho ai biết.


Nếu là trước kia thì Sở Tây Lâm có lẽ sẽ lùi bước vì những câu nói này. Thế nhưng bây giờ anh ta đã thay đổi tác phong ôn hòa trước đó, trở nên hung hăng hơn nên căn bản không hề để ý tới lời của Sở Thế Khang.


Thậm chí khi Sở Thế Khang ầm ĩ quá mức, anh ta còn nói một câu: “Chú hai tuổi đã cao, tâm trạng lại hay nóng nảy. Khoảng thời gian này chú cứ tạm thời nghỉ dưỡng ở nhà đi.” Sau đó lập tức gọi bảo vệ đưa ông ta ra


ngoài, hoàn toàn không để ý tới mặt mũi của nhà họ Sở.


Các thành viên hội đồng quản trị bỗng cảm thấy hình như Sở Tây Lâm đã thay đổi.


Chỉ là bọn họ không náo loạn thì người nào đó ở trong bóng tối bắt đầu sốt ruột.


Nhìn những việc liên qu tới cổ phần và danh sách báo cáo tài chính hàng ngày đều đang nhanh chóng được xử lý. Ông ta thật sự thấy lòng nóng như lửa đốt.


Rõ ràng trước đó không dễ dàng gì mới khiến Sở Tây Lâm bỏ qua việc xử lý cổ phần của Lâm Mỹ Tinh, sao bây giờ đột nhiên lại trắng trợn muốn xử lý như vậy?


Cũng may đã sớm để Lâm Mỹ Tinh giao cổ phần cho luật sư tư nhân quản lý, Sở Tây Lâm sẽ không dễ dàng điều tra ra được.


Chỉ là…


Không hiểu vì sao, ông ta chợt nhớ tới đôi mắt trong trẻo lại khiến người ta sợ hãi của Chu Kiều ở phòng họp hôm đó, trong lòng bỗng thấy không yên tâm.


Cứ như tất cả mọi thứ của mình đã bị nhìn thấu vậy.


Lần này hình như Sở Tây Lâm đã quyết tâm chỉnh đốn lại công ty.


Không chỉ cổ phần, ngay cả bảng tổng hợp tài sản của công ty cũng bắt phòng kế toán sửa sang từng chút một.


Đây là muốn làm chuyện lớn đó!


Các cao tầng kia hoàn toàn không hiểu Sở Tây Lâm muốn làm gì.


Không phải bọn họ đã đồng ý cho Chu Kiều gia nhập rồi ư?


Sao còn phải làm ầm ĩ tới nước này?


Chẳng hiểu ra sao cả?


Mấy người kia luôn thấy Sở Tây Lâm có mục đích gì đó mới làm những chuyện này, thế nhưng là mục đích gì đây?


Không ai biết.


Lẽ nào định làm giảm uy phong của Chu Kiều?


Nhưng cũng không giống thì phải.


Trái lại càng giống như đang vội vàng dâng cổ phần lên tặng cho người ta mới đúng.


Cứ bàn tán với nhau như vậy, cuối cùng không biết là ai nêu ý kiến, muốn thăm dò ý tử của Sở Tây Lâm.


Lần này, không có gì bất ngờ, tất cả mọi người đều dồn vào mục tiêu là Hoàng Tề Thiệu.


Lúc đầu Hoàng Tề Thiệu cũng không muốn, ông ta liên tục xua tay, chỉ nói Sở Tây Lâm nhất định là có suy nghĩ của mình, ông ta không tiện nhúng tay vào hỏi thăm,


Thế nhưng mấy người kia sao có thể buông tha cho ông ta? Bọn họ lúc thì âm thầm, lúc thì nói thẳng ép ông ta đi. Cuối cùng ông ta bị ép tới mức không còn cách nào mới bất đắc dĩ đi tới phòng làm việc của Sở Tây


Lâm.


Vừa vào văn phòng đã nghe thấy Sở Tây Lâm đang nói chuyện với người của phòng pháp chế.


Ông ta lập tức tự tìm một chỗ để ngồi xuống, yên lặng lắng nghe, không quấy rầy.


“Số cổ phần trên danh nghĩa của tôi đã xử lý xong, vậy còn của mẹ tôi thì sao? Sao lâu như vậy còn chưa xử lý xong? Định sang năm mới xử lý à?”


Sở Tây Lâm răn dạy vô cùng nghiêm túc, không hề có chút cảm giác ôn hòa và non trẻ lúc trước, thấp thoáng đã có phong độ của một vị tổng giám đốc.


Trưởng phòng pháp chế cúi đầu, vội vàng giải thích: “Tổng Giám đốc Sở à, không phải là chúng tôi lười biếng đầu, là do chúng tôi phát hiện cổ phần của bà chủ trước đó đã giao cho luật sư tư nhân quản lý, không


thuộc quyền quản lý của chúng tôi.”


“Tại sao lại giao cho luật sư tư nhân?”


“Chuyện này…”


Vị trưởng phòng kia hơi khó xử nên ngập ngừng, đang định nói gì đó thì Hoàng Tề Thiệu ngồi bên cạnh vừa nghe thấy vậy lập tức xen vào: “Chuyện này chủ biết, cháu hỏi chú là được, bọn họ chỉ là nhân viên sao có


thể biết được chứ.” Nói xong, ông ta bèn bảo vị trưởng phòng kia đi ra ngoài trước.


“Là chuyện gì?” Bấy giờ, cuối cùng Sở Tây Lâm cũng chuyển tầm mắt của mình lên người Hoàng Tề Thiệu.


Ánh sáng mặt trời vào ngày đông chiếu vào làm con ngươi màu hổ phách của anh ta nhuộm chút lạnh lẽo bức người, khiến Hoàng Tề Thiệu cứ thấy kỳ lạ ở điểm nào đó.


Thế nhưng ông ta cũng không để ý, chỉ cười rồi thở dài một tiếng, bày ra dáng vẻ bất đắc dĩ: “Thật ra cũng không có chuyện gì, lúc cha cháu vừa mất, công ty rất loạn. Bên pháp chế bận rộn việc thanh lý các hợp đồng


nên mẹ cháu đã tìm luật sư khác để giúp đỡ mà thôi.”


“Luật sư kia là ai?”


Hoàng Tề Thiệu hơi nhíu mày, dường như đang suy nghĩ, cuối cùng lại lắc đầu: “Chuyện này thì chú không rõ lắm, lúc trước chú cũng bận hỗ trợ thu dọn đồng hỗn loạn đó mà.”


Hình như Sở Tây Lâm không hề thất vọng, anh ta chỉ dời đề tài: “Thể hôm nay chú Hoàng tới có chuyện gì không?”


Hoàng Tề Thiệu ổ lên một tiếng như mới phản ứng lại: “Còn không phải là mấy người trong hội đồng quản trị lén la lén lút nhờ chú tới hỏi thăm ư. Đang yên đang lành sao cháu lại làm loạn lên như vậy?”


Lông mày Sở Tây Lâm hơi nhíu, anh ta ngồi xuống ghế: “Chú Hoàng tới đây hỏi thay bọn họ à?”


Hoàng Tề Thiệu gật đầu: “Đúng vậy, bọn họ đều không hiểu cách làm việc gần đây của cháu nên đã nói hết nước hết cái để chú tới hỏi cháu một chút.”


Sở Tây Lâm tiện tay gập một tập tài liệu ở trên bàn lại, đặt sang một bên, nói nhẹ như không: “Không có chuyện gì, chỉ là sắp đến Tết rồi, làm xong việc này thì sang năm sẽ có cơ sở để làm việc khác.”


Hoàng Tề Thiệu nở nụ cười ôn hòa: “Thế thì cháu đang dốc sức quá rồi, còn hơn hai mươi ngày nữa đã hết năm, sao cháu có thể làm xong hết những chuyện này được.”


Sở Tây Lâm xoa mi tâm, hình như rất mệt mỏi: “Không sao, có thể làm bao nhiêu thì làm bấy nhiêu. Hiện giờ điều quan trọng nhất là phải xử lý số cổ phần này thật nhanh, sớm chuyển nhượng cho Chu Kiều mới được.”


Hoàng Tề Thiệu nghe xong, lông mày hơi nhíu lại, không nhịn được hỏi một câu: “Sao cháu lại sốt ruột đưa cổ phần cho Chu Kiều vậy?”


Bàn tay đang xoa mi tâm của Sở Tây Lâm hơi khựng lại, nhìn bằng mắt thường cũng thấy rõ vẻ mặt nhanh chóng trở nên âm trầm: “Cũng không phải sốt ruột, chỉ là… hai lần nguy cơ của Sở thị đều do cô ta giải quyết,


phải trả lại cho người ta mới được.”


Hoàng Tề Thiệu nhìn vẻ mặt ấy của anh ta, cứ thấy có điểm nào đó không đúng lắm.


Câu này nói thì dễ nghe, nhưng sao tâm tình lại chán chường như vậy, thậm chí còn hơi nghiến răng nghiến lợi.


Ông ta không khỏi nhớ tới những lời nói hùng hổ của Chu Kiều ở phòng họp trước đó nên nhất thời bật thốt ra một câu: “Có phải cháu bị Chu Kiều tóm được nhược điểm gì không?”


Quả nhiên, Sở Tây Lâm lập tức thay đổi sắc mặt, sau đó cúi gằm đầu xuống, trông như đang chột dạ: “Không… không có…”


Dáng vẻ giấu đầu hở đuôi này thật sự quá rõ ràng.


Hoàng Tề Thiệu càng lúc càng khẳng định chuyện này có vấn đề, bằng không Chu Kiều không thể phách lối nói cái gì mà suy yếu thực quyền của Sở Tây Lâm như vậy.


Mà Sở Tây Lâm cũng không thể dễ dàng đưa cổ phần của nhà họ Sở ra sau khi nghe Chu Kiều nói thế.


Đặc biệt còn dùng cách làm hung hăng khác thường như thế này nữa.


Trong chuyện này nhất định có vấn đề


Lúc này Hoàng Tề Thiệu bỗng trở nên lo lắng: “Cháu nói với chú đi, có chuyện gì tuyệt đối đừng giấu giếm! Chú nghĩ cách cho cháu.”


Sở Tây Lâm cúi thấp đầu, chần chừ một lát, cuối cùng mới khó xử mở miệng: “Cũng không phải là chuyện gì lớn, chỉ là cô ta nói với cháu, giữa chừng Chu Nghiêm Tuấn đã tỉnh lại một lần, dù chỉ có mười mấy giây, thể


nhưng đã nói với cô ta chuyện liên quan tới mẹ cháu, thế nên…”


Vừa nghe thấy Chu Nghiêm Tuấn giữa chừng tỉnh lại, sắc mặt của Hoàng Tề Thiệu lập tức trở nên sốt sắng: “Chu Kiều nói cái gì?” Sau đó ông ta nhào tới trước bàn làm việc, nhìn qua có vẻ hơi thất thố.


Sở Tây Lâm lắc đầu, cứ như không phát hiện ra điều dị thường của ông ta: “Không nói gì, phải đưa đổ mới nói!”


Vẻ mặt Hoàng Tề Thiệu hơi dịu lại. Sau đó lập tức nghiêm mặt: “Sao cô ta lại dám uy hiếp cháu như vậy! Chuyện liên quan tới mạng người mà cô ta lại lấy ra để trao đổi lợi ích! Thật là quá đáng!”


Sở Tây Lâm không nói gì.


Hoàng Tề Thiệu liếc nhìn anh ta một cái, sau đó lại thăm dò: “Thế nhưng, liệu cô ta có lừa cháu không?”


Sở Tây Lâm lắc đầu, rũ mắt ngồi đó trông rất mất tinh thần: “Cô ta nói lúc Chu Nghiêm Tuấn tỉnh lại đã cầm tay cô ta, nói âm mưu gì đó, tất cả đều là âm mưu… Thế nhưng cụ thể thì cô ta không đồng ý nói cho cháu.”


Vẻ mặt của Hoàng Tề Thiệu khi nghe thấy hai chữ âm mưu lập tức dấy lên sóng to gió lớn.


Không hiểu sao trong đầu ông ta dần hiện ra cảnh tượng vào buổi họp sáng hôm đó, đôi mắt sâu như đáy biển nghìn dặm không hề gợn sóng của Chu Kiều nhìn mình.


Dù nhớ lại, ánh mắt đó vẫn khiến người ta cảm thấy sợ hãi.


Đó là ánh mắt lạnh lẽo, âm u như hiểu rõ tất cả, hoàn toàn nhìn thấu lòng người.


Lẽ nào…
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom