• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Vợ Yêu Là Đại Lão (3 Viewers)

  • Chương 84

*Chương có nội dung hình ảnh
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


Xem ảnh 1
127224.png
Sở Thế Khang theo bản năng nhìn về phía các cổ đông khác, thấy ai nấy đều mang vẻ bất ngờ thì biết một câu nói của mình đã đắc tội toàn bộ người trong hội đồng quản trị. Ông ta nhanh chóng phản ứng lại, vội vàng


giải thích: “Không, không phải, ý của tôi… sao cô ta có thể so sánh với các vị đang ngồi đây được. Các vị đã vì công ty mà cống hiến biết bao nhiêu chứ, từ đời ông nội chúng ta thì bọn họ đã là những người anh em cùng


nhau chiến đấu giành thiên hạ rồi, không giống mà.”


Sở Thế Khang cười ha hả, muốn làm dịu tình hình. Thế nhưng mọi người không ai chấp nhận.


Bọn họ không có bất cứ phản ứng nào.


Thậm chí Giám đốc Triệu ngồi phía đối diện sau khi uống hai lớp trà đã nói thẳng với Chu Kiều: “Cô Chu này, đối với những lời cô vừa nói, tôi không đồng ý.”


Sở Thế Khang vốn đang vắt óc suy nghĩ muốn xin lỗi lập tức tỏ vẻ đắc ý.


Chỉ là sự đắc ý này không tồn tại quá ba giây, vì ông ta lập tức nghe thấy Giám đốc Triệu nói một câu: “Chúng tôi cũng không lo lắng về cái được gọi là làm suy yếu thực quyền. Chẳng qua chúng tôi chỉ cảm thấy cầm


cổ phần của công ty thì phải mang lại lợi ích cho công ty, giống như trước đó cô vì công ty giải quyết chuyện phải bồi thường gấp ba tiền vi phạm hợp đồng. Đây mới là chuyện mà một thành viên hội đồng quản trị


phải làm.”


Sở Thế Khang: “…”


Nụ cười của ông ta dần dần đông cứng lại.


Bởi vì câu này không chỉ đâm chọc ông ta, hơn nữa điều mấu chốt chính là…


Rõ ràng câu này có ý nhả ra!


Nhả ra?


Thế mà đám người kia lại nhả ra!


Ngay sau đó, ông ta không thể cúi đầu xu nịnh nổi nữa, giận tới mức đứng phắt dậy khỏi ghế: “Giám đốc Triệu, ông có ý gì?!”


Rõ ràng trước đó bọn họ còn đang liều mạng muốn ngăn cản. Bây giờ mới nghe được mấy câu của Chu Kiều mà đã đổi ý. Đã nói là không mong Sở Tây Lâm lấy lại số cổ phần của Lâm Mỹ Tinh cơ mà.


Sở Thế Khang không phải kẻ ngu, việc bị người nhà họ Sở lẫy và việc bị người ngoài lấy, đương nhiên ông ta càng hy vọng là người nhà họ Sở.


Dù sao nhỡ đầu xảy ra chuyện, tốt xấu gì có mối quan hệ họ hàng thân thích thì còn có thể đạt được cái gì đó.


Còn chảy vào trong tay người ngoài thì coi như chả được thứ gì cả.


Ấy thế mà Giám đốc Triệu lại dùng câu nói của Chu Kiều để lấp miệng Sở Thế Khang, ông ta trầm ổn nói: “Phó Tổng Giám đốc Sở này, cô Chu nói cũng đúng, cô ấy làm chuyện vốn không phải của mình thì nên nhận


được thù lao tương ứng.”


Câu nói ấy trong hoàn cảnh này khiến Sở Thế Khang nghe mà không khỏi hừ lạnh một tiếng, khinh bỉ nói: “Muốn thù lao đúng không? Vậy thì trả thù lao, bao nhiêu tiền thì nhà họ Sở cũng có thể đưa.”


Chu Kiều thản nhiên nó: “Sở thị trị giá bao nhiêu thì đưa cho tôi bấy nhiêu.”


Sở Thế Khang nổi giận: “Dựa vào cái gì!” Lại còn há miệng tham lam như vậy nữa! Con bé này tuổi không lớn mà lá gan lại lớn ghế nhỉ.


“Không có tôi thì hiện giờ Sở thị đã bị chặt đứt nguồn vốn rồi.” Chu Kiều tốt bụng nhắc nhở một câu.


Một công ty, dù lớn hay nhỏ, chỉ cần dòng vốn bị cắt thì sẽ bắt đầu suy yếu.


Sở Thế Khang nghẹn họng: “Chuyện… chuyện đó…”


Giám đốc Triệu ngồi bên cạnh thấy Sở Thế Khang không nói nên lời thì cũng tiện thể đạp một cái: “Phó Tổng Giám đốc Sở, lần này đúng là cô Chu đã giúp chúng ta rất nhiều, điều quan trọng nhất chính là giúp Sở thị


của các ông. Người nhà họ Sở cũng không thể vong ơn bội nghĩa nhỉ.”


Sở Thế Khang vừa lo lắng, vừa tức giận, thế nhưng vì mồm mép không linh hoạt nên không biết phải nói sao, ông ta nghẹn mãi, cuối cùng tức giận mắng to: “Ông đừng có ngồi đó mà nói đường hoàng như vậy! Không


phải vì ông bị con bé này thuyết phục, cảm thấy số cổ phần kia mà chuyển đi thì có thể suy yếu Sở Tây Lâm nên mới đáp ứng sao!” Nói xong ông ta vẫn thấy chưa đủ, còn quay sang quát Sở Tây Lâm: “Tây Lâm, cháu


đừng có hồ đồ! Cháu cũng nghe con bé kia nói đó, nó căn bản không đồng lòng với cháu.”


Sở Tây Lâm ngồi đó, anh ta nhíu mày nhưng không nói gì.


Còn lúc này Chu Kiều lại mở miệng nói một câu: “Nhưng ông và anh ta cũng chẳng đồng lòng gì đâu.”


Sở Thế Khang trợn mắt nhìn cô: “Xương gãy thì còn liền với gân cô có hiểu không! Tôi và Sở Tây Lâm đều là người nhà họ Sở, dù thế nào thì tới thời điểm mấu chốt cũng sẽ không chọc gậy bánh xe!”


Chu Kiều gật đầu, sau đó bình tĩnh trả lời: “Nếu như gặp chuyện mà giả vờ bị bệnh là không chọc gậy bánh xe, thế thì ông đúng là không hề chọc gậy bánh xe.”


Sở Thế Khang sững sờ, giống như nhớ tới điều gì nên sắc mặt ông ta thay đổi: “Cô?!”


Sở Tây Lâm nhíu mày: “Giả vờ bệnh cái gì?”


Sở Thế Khang thấy Sở Tây Lâm để ý như vậy thì chỉ sợ Chu Kiều nói ra điều gì không nên nói. Lần này ông ta thật sự tức giận, hai tay chống lên bàn, hét to: “Nó đang nói lung tung đó! Tây Lâm, cháu đừng có tin nó!”


Chu Kiều nhìn dáng vẻ chột dạ không thôi kia của ông ta, cũng biết nên làm có mức độ, cô đổi đề tài: “Nếu đã bàn xong thì ký tên đi.”


Đám người coi Giám đốc Triệu là cầm đầu đương nhiên sẽ không có ý kiến gì.


Còn Sở Thế Khang, vì câu nói giả vờ bệnh kia mà sợ tới mức không dám mở miệng tiếp.


Gương mặt ông ta đỏ bừng cả lên vì sốt ruột.


Mắt thấy Sở Tây Lâm định gọi nhân viên pháp chế tới tranh thủ xử lý toàn bộ cho xong vào buổi sáng hôm nay, kết quả, người từ đầu tới giờ chỉ nói một câu là Hoàng Tề Thiệu, tới phút cuối lại không nhịn được hỏi


một câu: “Tây Lâm à, chú thì không có ý kiến gì về chuyện này, chỉ muốn hỏi cháu một câu, ông nội cháu có đồng ý không?”


Chỉ một câu đơn giản đã khiến bầu không khí trong phòng ngưng đọng lại.


Dù câu nói này nghe thì không hề có ác ý, thậm chí có vẻ còn đang đứng trên lập trường của Sở Tây Lâm, thế nhưng lại hé cho Sở Thế Khang một lý do để phản đối. Thấy Sở Tây Lâm trầm mặc không trả lời, ông ta lập


tức hiểu rõ: “Giỏi lắm, thế mà cháu lại lừa ông cụ? Sở Tây Lâm, cháu giỏi rồi! Bây giờ đã học được cách giấu trên gạt dưới đúng không?”


Sở Tây Lâm nhíu mày, định giải thích, kết quả lại nghe Sở Thế Khang tự đắc nói: “Chú phải nói cho cha biết, để ông ấy xem thằng cháu ngoan mà ông ấy đã dạy dỗ đang làm gì?”


Chu Kiều: “…”


Là chơi trò trẻ con à?


Vị này bao nhiêu tuổi rồi?


Con cũng đủ tuổi làm cha rồi mà ông ta còn định mách cha mình?


Thế nhưng Sở Tây Lâm vẫn bị dọa sợ vì câu nói này.


Trước kia anh ta đã bảo đảm với bà nội là mình sẽ xử lý Chu Kiều thay bà cụ, nếu bà nội biết anh ta không xử lý, lại còn đưa cổ phần cho cô thì nhất định sẽ không vui.


Thế nên hết cách, anh ta chỉ có thể tạm thời bỏ qua, trước tiên phải ổn định Sở Thế Khang đã.


Mà từ đầu tới cuối, kể cả khi cuộc họp kết thúc thì Chu Kiều vẫn chưa từng nói một câu phản đối.


Nhưng sự trầm mặc đó ở trong mắt Sở Thế Khang chẳng khác nào ông ta đã giành thắng lợi. Nên lúc rời đi, ông ta vô cùng đắc ý, bước chân cũng vô cùng nhẹ nhàng.


Thế nhưng Chu Kiều không hề coi ông ta ra gì, cho tới khi tất cả mọi người rời đi, ánh mắt lạnh lùng của cô vẫn chăm chú nhìn bóng lưng của Hoàng Tề Thiệu, mang theo chút đánh giá.


“Tôi không cố ý.” Lúc này, Sở Tây Lâm đang đứng cạnh cô như một đứa trẻ làm sai chuyện, nhân lúc không có ai nhíu mày giải thích: “Sức khỏe ông nội hiện giờ như vậy, thật sự không chịu được kích thích, bà nội


cũng vậy.”


Đối với chuyện này, Chu Kiều chỉ hỏi một câu: “Ký tên phải là toàn bộ hội đồng quản trị thông qua sao?”


Sở Tây Lâm xoa mi tâm: “Không cần, chỉ cần quá nửa là được.”


Chu Kiều ừm một tiếng: “Vậy anh để bọn họ âm thầm kỷ thôi, tránh Sở Thế Khang và Hoàng Tề Thiệu.”


Sở Tây Lâm không hiểu: “Tại sao phải tránh chú Hoàng?”


Ánh mắt Chu Kiều sâu không thấy đáy: “Bởi vì ông ta không đồng ý.”


Thế nhưng vẻ mặt Sở Tây Lâm lại thả lỏng, khoát tay: “Cô nghĩ nhiều rồi, sao chú ấy lại không đồng ý, vừa rồi chú ấy…”


Chu Kiều không chờ anh ta nói xong mà trực tiếp ngắt lời: “Tôi không muốn nghe những lời thừa thãi của anh, anh chỉ cần làm theo những gì tôi bảo.”


Bây giờ cô căn bản không còn chút hy vọng nào với Sở Tây Lâm.


Không biết quản lý công ty, không biết đối phó với hội đồng quản trị, không biết nhìn người…


Thế nhưng anh ta lại rất có trách nhiệm, còn có một chút tốt bụng ngu xuẩn.


Chỉ có thể nói, anh ta không hợp để sinh tồn trong loại gia tộc như thế này.


Buổi họp sáng diễn ra hơn hai tiếng đồng hồ, tới khi kết thúc đã sắp mười một giờ, Chu Kiều dứt khoát không quay về nữa mà định ở lại công ty ăn một bữa rồi mới đi, tiện thể nhìn Sở Tây Lâm làm xong mọi việc.


Thế là, vào giờ nghỉ trưa, phần lớn nhân viên của công ty đều đang nghỉ ngơi trước bàn làm việc của mình, người thì đeo tai nghe chơi trò chơi, chỉ có trưởng phòng pháp chế thì lén la lén lút đi vào phòng tổng giám


đốc.


Tuy ông ta không hiểu vì sao tổng giám đốc lại muốn bí mật như ăn cắp ăn trộm thế này. Thế nhưng ông chủ đã mở miệng thì ông ta chỉ có thể làm theo. Nhân lúc tất cả mọi người không để ý, ông ta bấm thang máy


đi lên tầng cao nhất.


Sau khi vào phòng, ông ta nhìn thấy Sở Tây Lâm và Chu Kiều thì cung kính chào một tiếng rồi mới hỏi: “Tổng Giám đốc Sở, cậu gọi tôi lên có chuyện gì vậy?”


Sở Tây Lâm cũng không vòng vo mà nói thẳng: “Tôi muốn sắp xếp lại cổ phần trên danh nghĩa của tôi, tiện thể chuyển một bộ phận cổ phần trên danh nghĩa của mẹ tôi cho Chu Kiều.”


Vị trưởng phòng kia hả một tiếng: “Cậu đang nói tới cổ phần của bà chủ sao?”


“Đúng vậy.”


Trưởng phòng hơi chần chừ, lộ vẻ mặt nghi hoặc: “Thế nhưng… cổ phần của bà chủ không có ở bộ phận chúng tôi.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom