Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 83
*Chương có nội dung hình ảnh
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Xem ảnh 1
Rõ ràng ý của cô chính là định cùng vào họp.
Sở Tây Lâm nhíu mày: “Cô có được không?”
“Dù sao cũng được hơn anh.”
Dứt lời, Chu Kiều liếc mắt nhìn cái bình hoa bằng đồng bị coi là vật phát giận ở bên chân.
Sở Tây Lâm bị túm được bằng chứng, yếu ớt không dám nói gì nữa, chỉ có thể chờ đợi sau khi kết thúc nghỉ giải lao thì cùng cô đi tới phòng họp.
Vừa đẩy cửa ra đã thấy các thành viên hội đồng quản trị trong phòng họp đang trò chuyện vô cùng sôi nổi.
Sở Tây Lâm đi vào trước, sau đó lại chờ Chu Kiều bước vào để cùng nhau đi tới ghế chủ tịch hội nghị.
Người trong phòng vừa nhìn thấy Chu Kiều xuất hiện lập tức ngừng lại, nhíu mày, nhìn qua có vẻ không vui.
Sở Thế Khang là người nhà họ Sở, còn là bề trên nên đương nhiên càng thẳng thắn hơn so với những thành viên hội đồng quản trị khác: “Cô tới đây làm gì? Ai bảo cô ngồi ở đây, đi ra ngoài!”
Chu Kiều không nói gì, chỉ tìm một chỗ trống để ngồi xuống.
Sở Thế Khang thấy cô lộ ra dáng vẻ không thèm để ý nên càng tức giận, chỉ có thể quay đầu nhìn Sở Tây Lâm đang ngồi đó, bực tức nói: “Tây Lâm, cháu có nhầm không vậy, đưa một người ngoài vào nơi có cuộc họp
quan trọng thế này? Cháu có hiểu quy tắc không?”
Đối với giọng điệu và vẻ mặt cực kỳ bất mãn của mọi người, Hoàng Tề Thiệu thì ngược lại, ông ta vô cùng thân thiện và gần gũi.
“Cô hai đã tới rồi à, mau ngồi, mau ngồi đi, trước đó Tây Lâm còn bị dạy bảo vài câu đó, cô tới thì vừa hay có thể cản giúp nó một phen.”
Những lời ông ta nói như trò cười, rõ ràng là đang muốn làm dịu bầu không khí, nhưng những người kia nghe xong lại thấy không đúng. Đặc biệt là Sở Thế Khang, ông ta lập tức nhân cơ hội này để dạy dỗ Sở Tây Lâm,
vừa hay những câu kia lại giúp ông ta lấy ra để bắt chẹt: “Tây Lâm, cháu đang định tìm cứu viện từ bên ngoài ư? Thế nào, mẩy bề trên như bọn ta không dạy dỗ được cháu à?” Sau khi nói xong, ông ta lại liếc mắt nhìn
Chu Kiều một cái, lạnh giọng nói: “Coi như tìm thì cũng phải tìm người trong nhà chứ? Tìm một người ngoài không biết gì tới đây, chú thấy cháu bị váng đầu rồi.”
Người bên cạnh cũng nhân cơ hội này đạp thêm vài phút để phụ họa.
“Tây Lâm, cháu là tổng giám đốc của công ty, cháu không thể để người ngoài tới làm việc thay cháu, như vậy thì ra cái gì.”
“Cháu như thế này thì khác gì con rối không?”
Sở Tây Lâm ngồi ở ghế chính giữa, môi mím lại thành một đường thẳng, rõ ràng đang vô cùng không vui.
Chu Kiều nhìn thấy hết những chuyện này, chỉ cảm thấy Sở Tây Lâm thật sự không có năng lực.
Thế nhưng điều này cũng không trách anh ta được.
Chí của anh ta không ở chỗ này, ngành học cũng không phải là tài chính, lại nhớ đối phương là bề trên của mình nên đương nhiên không thể nào khống chế toàn cục, chỉ có thể bị đám người kia nắm mũi dẫn đi.
Ngay lập tức, cô không lãng phí thời gian nữa, chỉ khẽ gõ đốt ngón tay lên mặt bàn, nói: “Tôi tới vì cổ phần.”
Sở Thế Khang chán ghét nhìn cô một cái: “Cô? Một người ngoài nhúng tay vào chuyện của công ty thì thôi đi, còn dám nhúng tay vào cổ phần của công ty nữa? Tôi thấy cô điên rồi nhỉ?”
Chu Kiều không hề bị dao động, cổ ngồi đó: “Cổ phần của tôi thì đương nhiên tôi phải nhúng tay vào.”
Ai nấy sững lại, nháy mắt không hiểu vì sao.
Cô ta? Cổ phần của cô ta?
Đây là ý gì?
“Sở Tây Lâm chuẩn bị chuyển một phần cổ phần của mẹ anh ta cho tôi.” Chu Kiều nhận ra bọn họ đang không hiểu nên có lòng tốt bổ sung thêm một câu.
Kết quả, không chờ những người khác phản ứng lại, người luôn hiền lành từ trước tới nay là Hoàng Tề Thiệu lại nhảy dựng lên trước, thốt lên bằng giọng điệu không thể tin nổi: “Cô điên rồi à?”
Ông ta vừa nói xong bèn cảm nhận được một ánh mắt lạnh lùng đặt lên người mình.
Hoàng Tề Thiệu nghiêng đầu sang thì lập tức phát hiện ra Chu Kiều đang ngồi thẳng ở đó nhìn mình.
Đôi mắt đen nhánh trông rất ôn hòa, thế nhưng ẩn giấu bên dưới là ánh sáng lạnh lùng, u tối, buốt giá tới mức khiến ông ta giật nảy mình.
Mà lúc này, mọi người cũng bị một câu của ông ta làm cho phản ứng lại, lập tức bùng nổ như ong vỡ tổ!
“Sở Tây Lâm, cháu đang hồ đồ hả! Thế mà cháu lại để cho một người ngoài tham gia vào cao tầng của Sở thị? Trong mắt cháu có còn bọn ta không? Có còn ông cụ Sở hay không?”
“Cháu đang định chắp tay dâng giang sơn của nhà họ Sở cho người khác à?!”.
“Cháu còn xứng làm tổng giám đốc của Sở thị ư?”
Lúc này Hoàng Tề Thiệu cũng phản ứng lại, ông ta liên tục lên tiếng khuyên nhủ: “Mọi người đừng kích động, có lẽ Tây Lâm cũng có bất đắc dĩ của mình, mọi người kiên nhẫn một chút, nghe thằng bé nói chuyện.”
Nhưng đời nào Sở Thế Khang lại nghe, thậm chí còn càng tức giận hơn vì sự giúp đỡ của ông ta: “Còn nghe cái gì, may mà chúng tôi còn chưa đồng ý, nếu đồng ý rồi thì Sở thị coi như xong đời! Ông chiều nó thế nào thì
cũng không thể chiều như vậy được chứ, thật sự coi nó là con trai ông à? Tôi nói cho ông biết, nếu anh trai tôi còn sống thì cũng không để cho nó làm bừa như vậy đâu!”
Những câu không biết lựa lời như vậy khiến Sở Tây Lâm đang sầm mặt lập tức hoàn toàn lạnh lùng.
Anh ta quyết đoán đập bàn một cái, hét lên một tiếng: “Đủ rồi!”
Nhất thời, cả căn phòng trở nên yên tĩnh.
Sở Thế Khang há hốc miệng, đứng ngây ra ở đó.
Sở Tây Lâm nhìn chằm chằm ông ta, ánh mắt lạnh lùng và nặng nề: “Chú hai, cháu nể chú là chủ của cháu, thế nhưng chú cũng đừng quá đáng.”
Ngoài cửa sổ, ánh mặt trời le lói bị tầng mây dày màu xám trắng che khuất.
“Chú… chú…” Sở Thế Khang thấy ánh mắt kia của cháu mình, cùng với những lời nói không biết suy nghĩ của mình vừa nãy khi nhắc tới anh trai thì có hơi sợ, lắp bắp mấy tiếng rồi mới miễn cưỡng tìm được lý do:
“Chẳng phải vì chú bị cháu làm cho tức giận ư? Cha cháu mà biết cháu làm bừa như vậy thì xem cha cháu có tức tới mức đội mồ sống lại hay không?”
“Có sống hay không thì tôi vẫn lấy số cổ phần này.”
Một câu nói khiến ánh mắt của mọi người dồn về phía Chu Kiều.
Lúc này bọn họ mới nhớ, người trong cuộc vẫn đang ngồi đây.
Giám đốc Triệu ngồi ở một phía khác lúc này mới quái gở nói một câu: “Tôi còn không biết hóa ra cô Chu lại là dạng người lòng lang dạ thú như vậy đấy.”
Chuyện đến nước này sao ông ta không hiểu cho được.
Cái con người khi ở trong bệnh viện đã tránh sang một bên kia, nhìn thì có vẻ thành thật, yên phận, chất phác, căn bản là một kẻ giả tạo!
Người này căn bản không hề vô tội như bề ngoài.
Có lẽ ngay từ đầu, cô ta đã từng bước bố trí những cái bẫy rồi.
Thế nhưng từ đầu tới cuối Chu Kiều vẫn lạnh tanh nhìn ông ta, trả lời: “Cùng lắm tôi chỉ có thể được coi là kẻ biết nhiều nên khổ nhiều thôi.”
Giám đốc Triệu không hề khách sáo, móc mỉa: “Kẻ biết nhiều nên khổ nhiều? Tôi còn tưởng cô Chu đang định giậu đổ bìm leo đấy. Thấy Tây Lâm còn trẻ không hiểu chuyện nên định nhân lúc này để nhảy vào, mơ
tưởng tới những thứ không thuộc về mình.”
Vẻ mặt Chu Kiều vẫn rất bình thường: “Tôi làm chuyện không thuộc bổn phận của mình thì đương nhiên phải giữ thứ vốn không thuộc về tôi, điều này rất công bằng.”
Giám đốc Triệu biết cô đang nhắc tới chuyện liên quan tới Hâm Vũ nên bị nghẹn họng, sắc mặt rất khó coi, cuối cùng ông ta chỉ có thể rặn ra được một câu: “… Cũng đủ nhanh mồm nhanh miệng!”
Chu Kiều không muốn đôi co với bọn họ, cô ngồi đó, nói thẳng: “Tôi nhất định phải được chia một chén canh trong số cổ phần kia, các ông không ngăn được đâu.”
Sở Thế Khang tức giận tới mức gân cổ lên, mặt mày tái mét: “Ha! Lớn lối lắm! Nếu như chúng tôi không cho thì chẳng lẽ cô còn có thể giơ dao ép buộc chúng tôi à?”
“Không tới mức ấy.”
Câu này của Chu Kiều khiến Sở Thế Khang đắc ý cười khẩy một tiếng. Ông ta đang định nói câu có cho thì cô cũng không dám thì lập tức nghe thấy Chu Kiều trịnh trọng trả lời: “Vì các ông mà phải đền cả mạng mình
vào, không đáng.”
Mọi người nhất thời nổi giận.
“Cô!!!”
Chu Kiều không phí lời nữa: “Tôi vào thẳng vấn đề, các ông sợ Sở Tây Lâm sửa sang lại cổ phần trong tay thì sẽ có thực quyền chèn ép các ông, điều này tôi hiểu.”
Mọi người nhất thời giật mình, rõ ràng bọn họ không ngờ cô lại đột nhiên nói ra câu như vậy nên sợ tới mức lắp bắp: “Cô, cô đừng nói lung tung! Chúng tôi không phải…”
Không chờ bọn họ nói xong đã thấy Chu Kiều trực tiếp ngắt lời: “Thế nhưng, tôi cảm thấy anh ta chia cho một người ngoài như tôi thì hẳn các ông nên vui mừng mới phải. Tôi không phải là người nhà họ Sở, cũng
không có bối cảnh để chống lưng. Lấy một chút cổ phần không lớn không nhỏ cũng coi như là biến tướng của việc thay các ông làm suy yếu thực quyền của Sở Tây Lâm mới đúng.”
Mọi người: “…”
Tất cả đều bị những câu nói trắng trợn mà đầy kinh hãi của cô làm cho sợ tới mức không nói ra được nửa lời.
Bọn họ thật sự không biết vị tổ tông này ngu thật hay là giả ngu.
Thế mà lại dám trực tiếp nói thẳng ra trước mặt Sở Tây Lâm, như vậy chẳng khác nào không để Sở Tây Lâm vào mắt!
Nhất thời, bầu không khí trong phòng họp vô cùng quái dị, không ai dám mở miệng nói một câu nào. Thế nhưng trong lòng mỗi người đều đang âm thầm tính toán.
Chỉ vì câu nói của Chu Kiều tuy rất to gan, thế nhưng đúng là khiến người ta phải dao động.
Đúng vậy, cô không hề có bối cảnh, coi như lấy được số cổ phần kia thì có tác dụng gì, trong cái vòng tròn ở Hải Thành này, cô sẽ không được thừa nhận,
Nếu không được thừa nhận thì một học sinh cấp ba như cô có cầm cổ phần cũng chẳng qua là hàng năm được chia thêm chút tiền hoa hồng mà thôi.
Thậm chí còn chẳng bằng Sở Thế Khang.
Lại nghe giọng điệu lỗ mãng của cô khi nói với Sở Tây Lâm vừa rồi, chắc hai người cũng không thể đứng cùng một phe.
“Đưa cổ phần cho tôi, dù sao cũng tốt hơn là đưa cho người nhà họ Sở.” Ngay khi mọi người đang dao động lại nghe thấy Chu Kiều nói một câu như vậy.
Sở Thế Khang là người nhà họ Sở, nghe xong lập tức nổi giận: “Cô đừng có mà mơ! Tôi tuyệt đối không đồng ý để cổ phần nhà họ Sở chảy vào tay một người ngoài như cô. Người ngoài vĩnh viễn vẫn là người ngoài!
Người ngoài vĩnh viễn không thể tin
được!”
Ai biết, ông ta vừa dứt lời đã nghe thấy một tiếng hừ lạnh: “Hóa ra, đám người ngoài không phải họ Sở như chúng tôi, dưới con mắt của Phó Tổng Giám đốc Sở lại không đáng tin tưởng như vậy đấy.”
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Xem ảnh 1
Sở Tây Lâm nhíu mày: “Cô có được không?”
“Dù sao cũng được hơn anh.”
Dứt lời, Chu Kiều liếc mắt nhìn cái bình hoa bằng đồng bị coi là vật phát giận ở bên chân.
Sở Tây Lâm bị túm được bằng chứng, yếu ớt không dám nói gì nữa, chỉ có thể chờ đợi sau khi kết thúc nghỉ giải lao thì cùng cô đi tới phòng họp.
Vừa đẩy cửa ra đã thấy các thành viên hội đồng quản trị trong phòng họp đang trò chuyện vô cùng sôi nổi.
Sở Tây Lâm đi vào trước, sau đó lại chờ Chu Kiều bước vào để cùng nhau đi tới ghế chủ tịch hội nghị.
Người trong phòng vừa nhìn thấy Chu Kiều xuất hiện lập tức ngừng lại, nhíu mày, nhìn qua có vẻ không vui.
Sở Thế Khang là người nhà họ Sở, còn là bề trên nên đương nhiên càng thẳng thắn hơn so với những thành viên hội đồng quản trị khác: “Cô tới đây làm gì? Ai bảo cô ngồi ở đây, đi ra ngoài!”
Chu Kiều không nói gì, chỉ tìm một chỗ trống để ngồi xuống.
Sở Thế Khang thấy cô lộ ra dáng vẻ không thèm để ý nên càng tức giận, chỉ có thể quay đầu nhìn Sở Tây Lâm đang ngồi đó, bực tức nói: “Tây Lâm, cháu có nhầm không vậy, đưa một người ngoài vào nơi có cuộc họp
quan trọng thế này? Cháu có hiểu quy tắc không?”
Đối với giọng điệu và vẻ mặt cực kỳ bất mãn của mọi người, Hoàng Tề Thiệu thì ngược lại, ông ta vô cùng thân thiện và gần gũi.
“Cô hai đã tới rồi à, mau ngồi, mau ngồi đi, trước đó Tây Lâm còn bị dạy bảo vài câu đó, cô tới thì vừa hay có thể cản giúp nó một phen.”
Những lời ông ta nói như trò cười, rõ ràng là đang muốn làm dịu bầu không khí, nhưng những người kia nghe xong lại thấy không đúng. Đặc biệt là Sở Thế Khang, ông ta lập tức nhân cơ hội này để dạy dỗ Sở Tây Lâm,
vừa hay những câu kia lại giúp ông ta lấy ra để bắt chẹt: “Tây Lâm, cháu đang định tìm cứu viện từ bên ngoài ư? Thế nào, mẩy bề trên như bọn ta không dạy dỗ được cháu à?” Sau khi nói xong, ông ta lại liếc mắt nhìn
Chu Kiều một cái, lạnh giọng nói: “Coi như tìm thì cũng phải tìm người trong nhà chứ? Tìm một người ngoài không biết gì tới đây, chú thấy cháu bị váng đầu rồi.”
Người bên cạnh cũng nhân cơ hội này đạp thêm vài phút để phụ họa.
“Tây Lâm, cháu là tổng giám đốc của công ty, cháu không thể để người ngoài tới làm việc thay cháu, như vậy thì ra cái gì.”
“Cháu như thế này thì khác gì con rối không?”
Sở Tây Lâm ngồi ở ghế chính giữa, môi mím lại thành một đường thẳng, rõ ràng đang vô cùng không vui.
Chu Kiều nhìn thấy hết những chuyện này, chỉ cảm thấy Sở Tây Lâm thật sự không có năng lực.
Thế nhưng điều này cũng không trách anh ta được.
Chí của anh ta không ở chỗ này, ngành học cũng không phải là tài chính, lại nhớ đối phương là bề trên của mình nên đương nhiên không thể nào khống chế toàn cục, chỉ có thể bị đám người kia nắm mũi dẫn đi.
Ngay lập tức, cô không lãng phí thời gian nữa, chỉ khẽ gõ đốt ngón tay lên mặt bàn, nói: “Tôi tới vì cổ phần.”
Sở Thế Khang chán ghét nhìn cô một cái: “Cô? Một người ngoài nhúng tay vào chuyện của công ty thì thôi đi, còn dám nhúng tay vào cổ phần của công ty nữa? Tôi thấy cô điên rồi nhỉ?”
Chu Kiều không hề bị dao động, cổ ngồi đó: “Cổ phần của tôi thì đương nhiên tôi phải nhúng tay vào.”
Ai nấy sững lại, nháy mắt không hiểu vì sao.
Cô ta? Cổ phần của cô ta?
Đây là ý gì?
“Sở Tây Lâm chuẩn bị chuyển một phần cổ phần của mẹ anh ta cho tôi.” Chu Kiều nhận ra bọn họ đang không hiểu nên có lòng tốt bổ sung thêm một câu.
Kết quả, không chờ những người khác phản ứng lại, người luôn hiền lành từ trước tới nay là Hoàng Tề Thiệu lại nhảy dựng lên trước, thốt lên bằng giọng điệu không thể tin nổi: “Cô điên rồi à?”
Ông ta vừa nói xong bèn cảm nhận được một ánh mắt lạnh lùng đặt lên người mình.
Hoàng Tề Thiệu nghiêng đầu sang thì lập tức phát hiện ra Chu Kiều đang ngồi thẳng ở đó nhìn mình.
Đôi mắt đen nhánh trông rất ôn hòa, thế nhưng ẩn giấu bên dưới là ánh sáng lạnh lùng, u tối, buốt giá tới mức khiến ông ta giật nảy mình.
Mà lúc này, mọi người cũng bị một câu của ông ta làm cho phản ứng lại, lập tức bùng nổ như ong vỡ tổ!
“Sở Tây Lâm, cháu đang hồ đồ hả! Thế mà cháu lại để cho một người ngoài tham gia vào cao tầng của Sở thị? Trong mắt cháu có còn bọn ta không? Có còn ông cụ Sở hay không?”
“Cháu đang định chắp tay dâng giang sơn của nhà họ Sở cho người khác à?!”.
“Cháu còn xứng làm tổng giám đốc của Sở thị ư?”
Lúc này Hoàng Tề Thiệu cũng phản ứng lại, ông ta liên tục lên tiếng khuyên nhủ: “Mọi người đừng kích động, có lẽ Tây Lâm cũng có bất đắc dĩ của mình, mọi người kiên nhẫn một chút, nghe thằng bé nói chuyện.”
Nhưng đời nào Sở Thế Khang lại nghe, thậm chí còn càng tức giận hơn vì sự giúp đỡ của ông ta: “Còn nghe cái gì, may mà chúng tôi còn chưa đồng ý, nếu đồng ý rồi thì Sở thị coi như xong đời! Ông chiều nó thế nào thì
cũng không thể chiều như vậy được chứ, thật sự coi nó là con trai ông à? Tôi nói cho ông biết, nếu anh trai tôi còn sống thì cũng không để cho nó làm bừa như vậy đâu!”
Những câu không biết lựa lời như vậy khiến Sở Tây Lâm đang sầm mặt lập tức hoàn toàn lạnh lùng.
Anh ta quyết đoán đập bàn một cái, hét lên một tiếng: “Đủ rồi!”
Nhất thời, cả căn phòng trở nên yên tĩnh.
Sở Thế Khang há hốc miệng, đứng ngây ra ở đó.
Sở Tây Lâm nhìn chằm chằm ông ta, ánh mắt lạnh lùng và nặng nề: “Chú hai, cháu nể chú là chủ của cháu, thế nhưng chú cũng đừng quá đáng.”
Ngoài cửa sổ, ánh mặt trời le lói bị tầng mây dày màu xám trắng che khuất.
“Chú… chú…” Sở Thế Khang thấy ánh mắt kia của cháu mình, cùng với những lời nói không biết suy nghĩ của mình vừa nãy khi nhắc tới anh trai thì có hơi sợ, lắp bắp mấy tiếng rồi mới miễn cưỡng tìm được lý do:
“Chẳng phải vì chú bị cháu làm cho tức giận ư? Cha cháu mà biết cháu làm bừa như vậy thì xem cha cháu có tức tới mức đội mồ sống lại hay không?”
“Có sống hay không thì tôi vẫn lấy số cổ phần này.”
Một câu nói khiến ánh mắt của mọi người dồn về phía Chu Kiều.
Lúc này bọn họ mới nhớ, người trong cuộc vẫn đang ngồi đây.
Giám đốc Triệu ngồi ở một phía khác lúc này mới quái gở nói một câu: “Tôi còn không biết hóa ra cô Chu lại là dạng người lòng lang dạ thú như vậy đấy.”
Chuyện đến nước này sao ông ta không hiểu cho được.
Cái con người khi ở trong bệnh viện đã tránh sang một bên kia, nhìn thì có vẻ thành thật, yên phận, chất phác, căn bản là một kẻ giả tạo!
Người này căn bản không hề vô tội như bề ngoài.
Có lẽ ngay từ đầu, cô ta đã từng bước bố trí những cái bẫy rồi.
Thế nhưng từ đầu tới cuối Chu Kiều vẫn lạnh tanh nhìn ông ta, trả lời: “Cùng lắm tôi chỉ có thể được coi là kẻ biết nhiều nên khổ nhiều thôi.”
Giám đốc Triệu không hề khách sáo, móc mỉa: “Kẻ biết nhiều nên khổ nhiều? Tôi còn tưởng cô Chu đang định giậu đổ bìm leo đấy. Thấy Tây Lâm còn trẻ không hiểu chuyện nên định nhân lúc này để nhảy vào, mơ
tưởng tới những thứ không thuộc về mình.”
Vẻ mặt Chu Kiều vẫn rất bình thường: “Tôi làm chuyện không thuộc bổn phận của mình thì đương nhiên phải giữ thứ vốn không thuộc về tôi, điều này rất công bằng.”
Giám đốc Triệu biết cô đang nhắc tới chuyện liên quan tới Hâm Vũ nên bị nghẹn họng, sắc mặt rất khó coi, cuối cùng ông ta chỉ có thể rặn ra được một câu: “… Cũng đủ nhanh mồm nhanh miệng!”
Chu Kiều không muốn đôi co với bọn họ, cô ngồi đó, nói thẳng: “Tôi nhất định phải được chia một chén canh trong số cổ phần kia, các ông không ngăn được đâu.”
Sở Thế Khang tức giận tới mức gân cổ lên, mặt mày tái mét: “Ha! Lớn lối lắm! Nếu như chúng tôi không cho thì chẳng lẽ cô còn có thể giơ dao ép buộc chúng tôi à?”
“Không tới mức ấy.”
Câu này của Chu Kiều khiến Sở Thế Khang đắc ý cười khẩy một tiếng. Ông ta đang định nói câu có cho thì cô cũng không dám thì lập tức nghe thấy Chu Kiều trịnh trọng trả lời: “Vì các ông mà phải đền cả mạng mình
vào, không đáng.”
Mọi người nhất thời nổi giận.
“Cô!!!”
Chu Kiều không phí lời nữa: “Tôi vào thẳng vấn đề, các ông sợ Sở Tây Lâm sửa sang lại cổ phần trong tay thì sẽ có thực quyền chèn ép các ông, điều này tôi hiểu.”
Mọi người nhất thời giật mình, rõ ràng bọn họ không ngờ cô lại đột nhiên nói ra câu như vậy nên sợ tới mức lắp bắp: “Cô, cô đừng nói lung tung! Chúng tôi không phải…”
Không chờ bọn họ nói xong đã thấy Chu Kiều trực tiếp ngắt lời: “Thế nhưng, tôi cảm thấy anh ta chia cho một người ngoài như tôi thì hẳn các ông nên vui mừng mới phải. Tôi không phải là người nhà họ Sở, cũng
không có bối cảnh để chống lưng. Lấy một chút cổ phần không lớn không nhỏ cũng coi như là biến tướng của việc thay các ông làm suy yếu thực quyền của Sở Tây Lâm mới đúng.”
Mọi người: “…”
Tất cả đều bị những câu nói trắng trợn mà đầy kinh hãi của cô làm cho sợ tới mức không nói ra được nửa lời.
Bọn họ thật sự không biết vị tổ tông này ngu thật hay là giả ngu.
Thế mà lại dám trực tiếp nói thẳng ra trước mặt Sở Tây Lâm, như vậy chẳng khác nào không để Sở Tây Lâm vào mắt!
Nhất thời, bầu không khí trong phòng họp vô cùng quái dị, không ai dám mở miệng nói một câu nào. Thế nhưng trong lòng mỗi người đều đang âm thầm tính toán.
Chỉ vì câu nói của Chu Kiều tuy rất to gan, thế nhưng đúng là khiến người ta phải dao động.
Đúng vậy, cô không hề có bối cảnh, coi như lấy được số cổ phần kia thì có tác dụng gì, trong cái vòng tròn ở Hải Thành này, cô sẽ không được thừa nhận,
Nếu không được thừa nhận thì một học sinh cấp ba như cô có cầm cổ phần cũng chẳng qua là hàng năm được chia thêm chút tiền hoa hồng mà thôi.
Thậm chí còn chẳng bằng Sở Thế Khang.
Lại nghe giọng điệu lỗ mãng của cô khi nói với Sở Tây Lâm vừa rồi, chắc hai người cũng không thể đứng cùng một phe.
“Đưa cổ phần cho tôi, dù sao cũng tốt hơn là đưa cho người nhà họ Sở.” Ngay khi mọi người đang dao động lại nghe thấy Chu Kiều nói một câu như vậy.
Sở Thế Khang là người nhà họ Sở, nghe xong lập tức nổi giận: “Cô đừng có mà mơ! Tôi tuyệt đối không đồng ý để cổ phần nhà họ Sở chảy vào tay một người ngoài như cô. Người ngoài vĩnh viễn vẫn là người ngoài!
Người ngoài vĩnh viễn không thể tin
được!”
Ai biết, ông ta vừa dứt lời đã nghe thấy một tiếng hừ lạnh: “Hóa ra, đám người ngoài không phải họ Sở như chúng tôi, dưới con mắt của Phó Tổng Giám đốc Sở lại không đáng tin tưởng như vậy đấy.”
Bình luận facebook