Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 59
*Chương có nội dung hình ảnh
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Xem ảnh 1
Vừa mở miệng, sự ai oán đã lập tức đập vào mặt.
Trong nháy mắt, Chu Kiều cảm thấy người trước mắt này không phải thầy của mình, mà là “oán phu” mới đúng.
Còn mình thì giống như “nữ cặn bã” vậy.
“… Vì nhà em xảy ra chuyện.” Chu Kiều vốn đã thể sẽ trở lại ngay ngày hôm sau, giờ không khỏi chột dạ giải thích một câu.
Thẩm Ngang bên cạnh không chịu cô đơn mà nhảy ra, nhìn hai người bọn họ với vẻ xấu xa rồi nói: “Sao thầy nghe lại có vẻ là lạ thế nhỉ, hình như có bí mật gì không thể cho ai biết thì phải.”
Tần Phỉ nhìn anh ta như đang nhìn kẻ ngốc vậy, sau đó lười biếng nói: “Hôm nay tan học, làm bài ở chỗ cũ, làm bù hết những bài đã nợ lúc trước.”
“Vâng.”
Chu Kiều còn phải lên lớp, nên chỉ đáp lại một câu rồi bước đi.
Chỉ còn lại Thẩm Ngang ở lại tại chỗ với vẻ mặt không thể tin nổi.
Sau khi ngơ ngác suốt hai giây, anh ta không nhịn được phát điên lên mắng Tần Phỉ: “Trời ạ! Tôi con mẹ nó thật sự chịu thua rồi đấy, cậu là ung thư thẳng nam đấy à? Hơn nửa tháng không gặp, không ngờ vừa mở
miệng một cái đã nhắc đến chuyện làm bài rồi? Còn gấp bội nữa chứ? Cậu đang theo đuổi con gái nhà người ta hay là đang tính tạo ra kẻ địch cho mình thế?”
Tần Phỉ nhướng mày: “Cậu làm sao mà biết đây không phải cách theo đuổi của tôi hả?”
Thẩm Ngang nói với vẻ không thể tin nổi: “Cậu theo đuổi người ta kiểu này á? Ôi mẹ của con ơi, nếu tôi là con gái, tôi chắc chắn sẽ kéo cậu vào trong ngõ nhỏ mà đánh cho một trận.”
“Đó là đối với cậu thôi. Còn với tôi, bình thường các cô gái sẽ kéo tôi vào trong ngõ nhỏ để làm chuyện khác cơ.”
Đối mặt với lòng tự tin của tên thổ phỉ không biết xấu hổ này, Thẩm Ngang tỏ vẻ phỉ nhổ: “Học sinh Chu Kiều kia của tôi mà là người bình thường à? Sợ là cậu đã quên cảnh tượng cô ấy đá văng người ta buổi tối hôm
đó rồi.”
Bị nhắc nhở chuyện này, mi mắt Tần Phỉ khẽ giật một cái.
Thấy anh không nói gì, Thẩm Ngang nhân cơ hội thò đầu tới gần, xấu xa nhắc nhở một câu: “Cậu cẩn thận một chút, kẻo quá tam ba bận, nếu làm cô ấy nóng nảy, cô ấy cũng cho cậu một cú đá ngay.”
Nói xong, anh ta đắc ý, lập tức rời khỏi.
Còn Tân Phỉ thì hoàn toàn chìm vào trong dòng suy nghĩ.
Quá tam ba bận à.
Anh đã tới lần thứ ba?
Hình như đầu có.
Nhưng mà lúc nhớ lại vẻ nghiến răng của Chu Kiều khi phải làm bài cho mình trong nhà hàng lần trước, anh lại cảm thấy…
Hay là thôi?
Dù sao thì tác phong hung hãn lạnh lùng của cô nhóc vào lần đầu tiên gặp mặt đã khiến anh suýt nữa không giữ được mũi rồi. 1
Lúc này, Chu Kiều đang muốn quay về lớp, nhưng không ngờ cô vừa bước chân vào lớp lại đột nhiên “bốp!” một tiếng, vô số dải ruy băng bay đầy trời, khiến cô giật mình một cái.
Cô còn chưa kịp định thần lại thì đã nhìn thấy Cố Hân Lam vô cùng kích động, nhảy lên một cái rồi chạy đến gần cô, nói: “Cậu con mẹ đúng là may mắn mà! Không ngờ lại im hơi lặng tiếng bắt được hạng mục hợp tác
lớn như vậy cho nhà họ Sở, trâu bò quá đi! Thế mà lúc trước, thấy cậu xin nghỉ phép nên tớ còn sốt ruột mấy ngày, cơm cũng không ăn nổi đấy.”
Không nhắc đến đã đành, vừa nói tới là tâm tình của Chu Kiều lập tức chìm xuống đáy cốc.
Cổ tình nhóm người này lại chẳng tinh ý chút nào, còn liên tục khen ngợi: “Tiểu Kiều Kiều không chỉ là học sinh xuất sắc mà còn là bá chủ buôn bán nữa chứ!”
“Phải nói là bá chủ thần may mắn!”
Mọi người ai cũng vui đùa và chúc mừng cô, còn thừa dịp thời gian nghỉ chỉ có mười phút ầm ĩ ồn ào mãi, ai không biết còn tưởng là bọn họ giành được mối hợp tác này.
Thấy vậy, Chu Kiều chỉ có thể im lặng.
Nhưng khi tiếng chuông đi học vừa vang lên, mọi người tản đi, cô mới hỏi Cố Hân Lam một câu: “Hâm mộ tớ à?”
Cổ Hân Lam gật đầu không chút do dự: “Đương nhiên rồi! Cậu không biết những người đó đã khiếp sợ đến thế nào khi biết chuyện này đâu, ngay cả cha tớ cũng cảm thấy không thể tin nổi, còn khen cậu lợi hại nữa
đấy.”
Lần này, Chu Kiều lại hiếm khi mỉm cười nhìn cô ấy: “Học tập chăm chỉ vào.”
Cổ Hân Lam “…”
Là ảo giác của mình à?
Tại sao cô bé đáng yêu này hôm nay lại chẳng đáng yêu chút nào cả!
Thậm chí, cô ấy còn cảm thấy một chút ác ý nữa chứ.
Chu Kiều ngồi ở bên cạnh thấy cô ấy ủ rũ mới thấy vừa lòng.
Đến khi tan học, cô trực tiếp đến thẳng văn phòng nơi cô đã làm bài trước đó.
Cô quen đường quen nẻo leo lên tầng, gõ cửa đi vào kết quả lại không nhìn thấy bất cứ bài thi nào ở trên bàn cả.
“Đề đâu?” Cô hỏi.
Tần Phỉ ho nhẹ hai tiếng, trả lời: “Hôm nay không làm để.”
Không làm
Chu Kiều thấy rất khó hiểu: “Vậy em phải làm gì?”
“Không làm gì cả.”
Chu Kiều “???”
Đối với sự thay đổi đột ngột này, cô hoàn toàn không hiểu gì cả.
“Cha em bây giờ thế nào rồi?” Tần Phỉ hỏi.
Chu Kiều không hiểu rốt cuộc anh có ý gì, chỉ trả lời một câu: “Rất khỏe ạ.”
Dù sao không chết là được rồi.
“Nếu cần thì tôi có thể tìm cho em một bác sĩ giỏi.”
Tần Phỉ ân cần như vậy trái lại làm Chu Kiều cảm thấy hơi kỳ quái: “Không cần đâu ạ. Nếu không có việc gì thì em đi trước đây.”
Thấy cô chuẩn bị xách túi rời đi, Tân Phỉ không khỏi khẽ nhướng đuôi lông mày lên: “Sốt ruột đến thế cơ à?”
“Vâng, em muốn đi tìm chủ nhiệm lớp.” Chu Kiều thuận miệng trả lời.
“Em tìm thấy ấy làm gì?”
“Em muốn xem có thể xin trợ cấp học phí hay không.”
Chu Kiều nhìn đồng hồ, cảm thấy Du Thương chắc sẽ không rời khỏi trường học nhanh như vậy nên cô đi ra ngoài.
Tân Phỉ lại ngồi thẳng người lên, trong giọng nói mang theo sự nguy hiểm không dễ phát hiện ra: “Nhà họ Sở qua cầu rút ván à?”
Chu Kiều lắc đầu: “Không, là em không muốn làm phiền nhà họ Sở nữa.”
Vẻ lo lắng trong mắt Tần Phímờ đi, anh cười với vẻ đã hiểu: “Em không muốn bị cuốn vào mấy chuyện của nhà họ Sở nữa đúng không? Tôi nghe nói lần này em quyết đoán cự tuyệt hợp tác, thủ đoạn lớn mật đến mức
người ta phải chậc lưỡi.”
Chu Kiều hờ hững: “Chỉ là em may mắn mà thôi.”
“Quá xui xẻo mới đúng nhỉ.” Tần Phỉ không bỏ lỡ sắc mặt tối sầm của cô khi nói những lời này, chỉ nghĩ một thoáng là biết cô bé trong ngoài không đồng nhất này muốn làm gì: “Đừng mang cái vẻ đối phó người ngoài
ra để đối phó với tôi nhé.”
Bị nhìn thấu, Chu Kiều chẳng buồn tốn hơi thừa lời nữa, lạnh lùng nhìn anh: “Thầy cũng đâu phải người một nhà.”
“Thế thì tiếc quá, tôi cho rằng làm giáo viên, em sẽ phân tôi vào cùng một trận địa chứ.” Tần Chỉ tuy rằng tỏ vẻ tiếc nuối, nhưng trên mặt lại hoàn toàn ngược lại.
Chu Kiều lười tiếp tục thừa lời với anh, xách cặp lập tức định chạy lấy người.
Tần Phẳngồi trên sô pha bỗng nhiên lại hỏi: “Nếu không thể xin học bổng toàn phần thì em định làm thế nào?”
“Em sẽ xin chuyển trường.”
Ngay từ khi cô tìm đường lui cho mình, cô cũng đã nghĩ xong con đường cho cô bé đáng thương kia rồi, dựa vào năng lực của “Chu Kiều” là không có khả năng gánh nổi học phí của trường tư nhân cao cấp này một
mình.
Nếu không được miễn học phí hoàn toàn thì chỉ có thể chuyển đến trường học bình thường.
Khối 11 là giáo dục bắt buộc, không phải chi trả nhiều, áp lực sinh hoạt sẽ giảm đi rất nhiều.
“Tôi nhớ là hình như tôi có cho em một cái thẻ.” Lúc này, Tần Chỉ đột nhiên mở miệng: “Nếu em muốn chuyển trường thì đưa tôi tiền trước đã.”
Chu Kiều nhất thời ngây ngẩn cả người: “Cái gì?”
Tần Phỉ vẫn tiếp tục nói: “Tôi nhớ rõ trong cái thẻ đó hình như có hai triệu thì phải.”
Chu Kiều: ???
“Thầy định bắt chẹt à?”
Tần Phỉ nói rất vô tội: “Đâu có, nếu là bắt chẹt thì tôi đã tính cả phần em thất hứa rồi. Đừng quên, em đã đồng ý với tôi là sẽ tham gia thi đấu, nhưng bây giờ em lại muốn bỏ chạy, vậy tức là tôi đã lãng phí vô số thời
gian, sức lực và cả 10.000 mà tôi đã ứng trước cho em. Dù sao em cũng không coi tôi là người một nhà, nếu không tính giá cả hữu nghị, lại thêm chiết khấu và lời lãi thì phải cộng thêm một triệu nữa, vậy tổng cộng
phải là ba triệu mới đúng.”
Giáo viên cái gì chứ.
Trực tiếp đi làm thương nhân vô lương tâm đi!
Còn ba triệu nữa chứ.
Sao thấy không nói là ba mươi triệu đi!
Nhưng sau đó, Chu Kiều lại nghĩ ngợi, đột nhiên hơi híp mắt lại: “Tại sao thầy lại có nhiều tiền đến thế?”
Tần Chỉ nhướng mày, giương mắt nhìn cô.
“Một giáo viên bình thường hẳn là không có nhiều tiền như vậy mới đúng.” Chu Kiều cảm thấy dường như mình cũng bắt được một thứ gì đó của người trước mắt này rồi.
Rõ ràng chỉ sống trong ký túc xá nhân viên của trường học, khoác lên danh hiệu giáo viên không biết thật giả thể nào, lại khiến hiệu trưởng đối xử vô cùng lễ phép.
Quan trọng nhất là chỉ một cái thẻ linh tinh mà không ngờ số tiền trong đó lại lên tới hàng triệu.
Đây không phải đãi ngộ mà một giáo viên bình thường nên có mới đúng.
Ánh mắt hai người im lặng đối diện nhau.
Sau khi im lặng một lúc lâu, Tân Phỉ đột nhiên nhếch môi cười: “Bởi vì…”
Chỉ thấy anh hơi nghiêng người về phía trước, tay áo xắn lên khuỷu tay, cơ bắp rõ ràng mà lại mịn màng.
Sau ba giây tạm dừng, anh mới trầm giọng nói: “Đó là tiền cưới vợ của tôi.”
Chu Kiều: “. ”
Mẹ nó chứ tiền cưới vợ của anh!
(Lời ngoài lề:
Thẩm Ngang: Tiền cưới vợ của cậu á? Đó chẳng phải là tiền của tôi à??? Thổ phỉ, cậu còn biết xấu hổ là gì nữa không?)
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Xem ảnh 1
Trong nháy mắt, Chu Kiều cảm thấy người trước mắt này không phải thầy của mình, mà là “oán phu” mới đúng.
Còn mình thì giống như “nữ cặn bã” vậy.
“… Vì nhà em xảy ra chuyện.” Chu Kiều vốn đã thể sẽ trở lại ngay ngày hôm sau, giờ không khỏi chột dạ giải thích một câu.
Thẩm Ngang bên cạnh không chịu cô đơn mà nhảy ra, nhìn hai người bọn họ với vẻ xấu xa rồi nói: “Sao thầy nghe lại có vẻ là lạ thế nhỉ, hình như có bí mật gì không thể cho ai biết thì phải.”
Tần Phỉ nhìn anh ta như đang nhìn kẻ ngốc vậy, sau đó lười biếng nói: “Hôm nay tan học, làm bài ở chỗ cũ, làm bù hết những bài đã nợ lúc trước.”
“Vâng.”
Chu Kiều còn phải lên lớp, nên chỉ đáp lại một câu rồi bước đi.
Chỉ còn lại Thẩm Ngang ở lại tại chỗ với vẻ mặt không thể tin nổi.
Sau khi ngơ ngác suốt hai giây, anh ta không nhịn được phát điên lên mắng Tần Phỉ: “Trời ạ! Tôi con mẹ nó thật sự chịu thua rồi đấy, cậu là ung thư thẳng nam đấy à? Hơn nửa tháng không gặp, không ngờ vừa mở
miệng một cái đã nhắc đến chuyện làm bài rồi? Còn gấp bội nữa chứ? Cậu đang theo đuổi con gái nhà người ta hay là đang tính tạo ra kẻ địch cho mình thế?”
Tần Phỉ nhướng mày: “Cậu làm sao mà biết đây không phải cách theo đuổi của tôi hả?”
Thẩm Ngang nói với vẻ không thể tin nổi: “Cậu theo đuổi người ta kiểu này á? Ôi mẹ của con ơi, nếu tôi là con gái, tôi chắc chắn sẽ kéo cậu vào trong ngõ nhỏ mà đánh cho một trận.”
“Đó là đối với cậu thôi. Còn với tôi, bình thường các cô gái sẽ kéo tôi vào trong ngõ nhỏ để làm chuyện khác cơ.”
Đối mặt với lòng tự tin của tên thổ phỉ không biết xấu hổ này, Thẩm Ngang tỏ vẻ phỉ nhổ: “Học sinh Chu Kiều kia của tôi mà là người bình thường à? Sợ là cậu đã quên cảnh tượng cô ấy đá văng người ta buổi tối hôm
đó rồi.”
Bị nhắc nhở chuyện này, mi mắt Tần Phỉ khẽ giật một cái.
Thấy anh không nói gì, Thẩm Ngang nhân cơ hội thò đầu tới gần, xấu xa nhắc nhở một câu: “Cậu cẩn thận một chút, kẻo quá tam ba bận, nếu làm cô ấy nóng nảy, cô ấy cũng cho cậu một cú đá ngay.”
Nói xong, anh ta đắc ý, lập tức rời khỏi.
Còn Tân Phỉ thì hoàn toàn chìm vào trong dòng suy nghĩ.
Quá tam ba bận à.
Anh đã tới lần thứ ba?
Hình như đầu có.
Nhưng mà lúc nhớ lại vẻ nghiến răng của Chu Kiều khi phải làm bài cho mình trong nhà hàng lần trước, anh lại cảm thấy…
Hay là thôi?
Dù sao thì tác phong hung hãn lạnh lùng của cô nhóc vào lần đầu tiên gặp mặt đã khiến anh suýt nữa không giữ được mũi rồi. 1
Lúc này, Chu Kiều đang muốn quay về lớp, nhưng không ngờ cô vừa bước chân vào lớp lại đột nhiên “bốp!” một tiếng, vô số dải ruy băng bay đầy trời, khiến cô giật mình một cái.
Cô còn chưa kịp định thần lại thì đã nhìn thấy Cố Hân Lam vô cùng kích động, nhảy lên một cái rồi chạy đến gần cô, nói: “Cậu con mẹ đúng là may mắn mà! Không ngờ lại im hơi lặng tiếng bắt được hạng mục hợp tác
lớn như vậy cho nhà họ Sở, trâu bò quá đi! Thế mà lúc trước, thấy cậu xin nghỉ phép nên tớ còn sốt ruột mấy ngày, cơm cũng không ăn nổi đấy.”
Không nhắc đến đã đành, vừa nói tới là tâm tình của Chu Kiều lập tức chìm xuống đáy cốc.
Cổ tình nhóm người này lại chẳng tinh ý chút nào, còn liên tục khen ngợi: “Tiểu Kiều Kiều không chỉ là học sinh xuất sắc mà còn là bá chủ buôn bán nữa chứ!”
“Phải nói là bá chủ thần may mắn!”
Mọi người ai cũng vui đùa và chúc mừng cô, còn thừa dịp thời gian nghỉ chỉ có mười phút ầm ĩ ồn ào mãi, ai không biết còn tưởng là bọn họ giành được mối hợp tác này.
Thấy vậy, Chu Kiều chỉ có thể im lặng.
Nhưng khi tiếng chuông đi học vừa vang lên, mọi người tản đi, cô mới hỏi Cố Hân Lam một câu: “Hâm mộ tớ à?”
Cổ Hân Lam gật đầu không chút do dự: “Đương nhiên rồi! Cậu không biết những người đó đã khiếp sợ đến thế nào khi biết chuyện này đâu, ngay cả cha tớ cũng cảm thấy không thể tin nổi, còn khen cậu lợi hại nữa
đấy.”
Lần này, Chu Kiều lại hiếm khi mỉm cười nhìn cô ấy: “Học tập chăm chỉ vào.”
Cổ Hân Lam “…”
Là ảo giác của mình à?
Tại sao cô bé đáng yêu này hôm nay lại chẳng đáng yêu chút nào cả!
Thậm chí, cô ấy còn cảm thấy một chút ác ý nữa chứ.
Chu Kiều ngồi ở bên cạnh thấy cô ấy ủ rũ mới thấy vừa lòng.
Đến khi tan học, cô trực tiếp đến thẳng văn phòng nơi cô đã làm bài trước đó.
Cô quen đường quen nẻo leo lên tầng, gõ cửa đi vào kết quả lại không nhìn thấy bất cứ bài thi nào ở trên bàn cả.
“Đề đâu?” Cô hỏi.
Tần Phỉ ho nhẹ hai tiếng, trả lời: “Hôm nay không làm để.”
Không làm
Chu Kiều thấy rất khó hiểu: “Vậy em phải làm gì?”
“Không làm gì cả.”
Chu Kiều “???”
Đối với sự thay đổi đột ngột này, cô hoàn toàn không hiểu gì cả.
“Cha em bây giờ thế nào rồi?” Tần Phỉ hỏi.
Chu Kiều không hiểu rốt cuộc anh có ý gì, chỉ trả lời một câu: “Rất khỏe ạ.”
Dù sao không chết là được rồi.
“Nếu cần thì tôi có thể tìm cho em một bác sĩ giỏi.”
Tần Phỉ ân cần như vậy trái lại làm Chu Kiều cảm thấy hơi kỳ quái: “Không cần đâu ạ. Nếu không có việc gì thì em đi trước đây.”
Thấy cô chuẩn bị xách túi rời đi, Tân Phỉ không khỏi khẽ nhướng đuôi lông mày lên: “Sốt ruột đến thế cơ à?”
“Vâng, em muốn đi tìm chủ nhiệm lớp.” Chu Kiều thuận miệng trả lời.
“Em tìm thấy ấy làm gì?”
“Em muốn xem có thể xin trợ cấp học phí hay không.”
Chu Kiều nhìn đồng hồ, cảm thấy Du Thương chắc sẽ không rời khỏi trường học nhanh như vậy nên cô đi ra ngoài.
Tân Phỉ lại ngồi thẳng người lên, trong giọng nói mang theo sự nguy hiểm không dễ phát hiện ra: “Nhà họ Sở qua cầu rút ván à?”
Chu Kiều lắc đầu: “Không, là em không muốn làm phiền nhà họ Sở nữa.”
Vẻ lo lắng trong mắt Tần Phímờ đi, anh cười với vẻ đã hiểu: “Em không muốn bị cuốn vào mấy chuyện của nhà họ Sở nữa đúng không? Tôi nghe nói lần này em quyết đoán cự tuyệt hợp tác, thủ đoạn lớn mật đến mức
người ta phải chậc lưỡi.”
Chu Kiều hờ hững: “Chỉ là em may mắn mà thôi.”
“Quá xui xẻo mới đúng nhỉ.” Tần Phỉ không bỏ lỡ sắc mặt tối sầm của cô khi nói những lời này, chỉ nghĩ một thoáng là biết cô bé trong ngoài không đồng nhất này muốn làm gì: “Đừng mang cái vẻ đối phó người ngoài
ra để đối phó với tôi nhé.”
Bị nhìn thấu, Chu Kiều chẳng buồn tốn hơi thừa lời nữa, lạnh lùng nhìn anh: “Thầy cũng đâu phải người một nhà.”
“Thế thì tiếc quá, tôi cho rằng làm giáo viên, em sẽ phân tôi vào cùng một trận địa chứ.” Tần Chỉ tuy rằng tỏ vẻ tiếc nuối, nhưng trên mặt lại hoàn toàn ngược lại.
Chu Kiều lười tiếp tục thừa lời với anh, xách cặp lập tức định chạy lấy người.
Tần Phẳngồi trên sô pha bỗng nhiên lại hỏi: “Nếu không thể xin học bổng toàn phần thì em định làm thế nào?”
“Em sẽ xin chuyển trường.”
Ngay từ khi cô tìm đường lui cho mình, cô cũng đã nghĩ xong con đường cho cô bé đáng thương kia rồi, dựa vào năng lực của “Chu Kiều” là không có khả năng gánh nổi học phí của trường tư nhân cao cấp này một
mình.
Nếu không được miễn học phí hoàn toàn thì chỉ có thể chuyển đến trường học bình thường.
Khối 11 là giáo dục bắt buộc, không phải chi trả nhiều, áp lực sinh hoạt sẽ giảm đi rất nhiều.
“Tôi nhớ là hình như tôi có cho em một cái thẻ.” Lúc này, Tần Chỉ đột nhiên mở miệng: “Nếu em muốn chuyển trường thì đưa tôi tiền trước đã.”
Chu Kiều nhất thời ngây ngẩn cả người: “Cái gì?”
Tần Phỉ vẫn tiếp tục nói: “Tôi nhớ rõ trong cái thẻ đó hình như có hai triệu thì phải.”
Chu Kiều: ???
“Thầy định bắt chẹt à?”
Tần Phỉ nói rất vô tội: “Đâu có, nếu là bắt chẹt thì tôi đã tính cả phần em thất hứa rồi. Đừng quên, em đã đồng ý với tôi là sẽ tham gia thi đấu, nhưng bây giờ em lại muốn bỏ chạy, vậy tức là tôi đã lãng phí vô số thời
gian, sức lực và cả 10.000 mà tôi đã ứng trước cho em. Dù sao em cũng không coi tôi là người một nhà, nếu không tính giá cả hữu nghị, lại thêm chiết khấu và lời lãi thì phải cộng thêm một triệu nữa, vậy tổng cộng
phải là ba triệu mới đúng.”
Giáo viên cái gì chứ.
Trực tiếp đi làm thương nhân vô lương tâm đi!
Còn ba triệu nữa chứ.
Sao thấy không nói là ba mươi triệu đi!
Nhưng sau đó, Chu Kiều lại nghĩ ngợi, đột nhiên hơi híp mắt lại: “Tại sao thầy lại có nhiều tiền đến thế?”
Tần Chỉ nhướng mày, giương mắt nhìn cô.
“Một giáo viên bình thường hẳn là không có nhiều tiền như vậy mới đúng.” Chu Kiều cảm thấy dường như mình cũng bắt được một thứ gì đó của người trước mắt này rồi.
Rõ ràng chỉ sống trong ký túc xá nhân viên của trường học, khoác lên danh hiệu giáo viên không biết thật giả thể nào, lại khiến hiệu trưởng đối xử vô cùng lễ phép.
Quan trọng nhất là chỉ một cái thẻ linh tinh mà không ngờ số tiền trong đó lại lên tới hàng triệu.
Đây không phải đãi ngộ mà một giáo viên bình thường nên có mới đúng.
Ánh mắt hai người im lặng đối diện nhau.
Sau khi im lặng một lúc lâu, Tân Phỉ đột nhiên nhếch môi cười: “Bởi vì…”
Chỉ thấy anh hơi nghiêng người về phía trước, tay áo xắn lên khuỷu tay, cơ bắp rõ ràng mà lại mịn màng.
Sau ba giây tạm dừng, anh mới trầm giọng nói: “Đó là tiền cưới vợ của tôi.”
Chu Kiều: “. ”
Mẹ nó chứ tiền cưới vợ của anh!
(Lời ngoài lề:
Thẩm Ngang: Tiền cưới vợ của cậu á? Đó chẳng phải là tiền của tôi à??? Thổ phỉ, cậu còn biết xấu hổ là gì nữa không?)