Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 57
*Chương có nội dung hình ảnh
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Xem ảnh 1
Thế là ông ta dứt khoát trút giận lên đầu trợ lý Lưu: “Đây là thành ý của các cậu à? Ông đây lãng phí thời gian với mấy người như thế mà các cậu chỉ nói một câu không bàn là không bàn nữa à? Chơi tôi hả!?”
“Đương nhiên không phải đâu ạ.” Vừa nhìn thấy thái độ của Hâm Vũ, trợ lý Lưu bỗng nhiên nảy ra một ý, hạ giọng nói: “Cô Chu của chúng tôi thành thật đến mức hơi ngu dốt, lại là lần đầu tiên đàm phán nên ngài
không nên dùng mấy lời vòng vo rẽ ngang rẽ dọc, nếu không có khi cô ấy sẽ làm hỏng chuyện này mất.”
“Chuyện này…”
“Ngài hãy yên tâm chớ nóng, tôi sẽ đi nói rõ với cô ấy, tạm thời trấn an cô ấy đã, bằng không thì cuộc hợp tác này thực sự xong đời mất.” Trợ lý Lưu nửa thật nửa giả hù dọa ông ta một chút, sau đó đến gần Chu Kiều,
nói cực kỳ nhỏ với cô: “Cô Chu, cô cứ tiếp tục như thế nhé.”
Chu Kiều: “???”
Tiếp tục… như thế?
Nghĩa là sao?
Tức là anh ta tưởng cô chơi lạt mềm buộc chặt à?
Không đợi cô nói gì, trợ lý Lưu đã lập tức tự biên tự diễn: “Tổng Giám đốc Hâm, chúng ta đã bàn bạc với nhau lâu như vậy rồi, so với việc mệt mỏi bàn hết lần này đến lần khác như vậy, không bằng lần này chỉ đánh
nhịp đơn giản thôi, ông thấy thế nào?”
Hâm Vũ thấy có lối thoát nên lập tức thuận theo: “Vậy cũng phải ra điều kiện không tệ lắm thì tôi mới có thể đồng ý chứ.”
“Đương nhiên là không tệ lắm rồi, chúng ta đều lùi lại một bước, bốn – sáu, thế nào? Dù sao chúng tôi đã phải trả giá rất cao mới lấy được mảnh đất ấy vào tay mà.” Trợ lý Lưu rất ôn hòa hỏi.
Hâm Vũ ngẫm nghĩ lại nhìn thoáng qua vẻ mặt hiền như khúc gỗ của Chu Kiều, SỢ sự tình lại xảy ra biến cố gì, nhưng vẫn còn cố giả vờ giả vịt nói: “Vậy…”
Ông ta còn chưa nói xong thì chợt nghe thấy Chu Kiều đột nhiên lên tiếng: “Không được, ba – bảy, một bước cũng không thể lùi.”
Một câu này khiến mọi người ở đây không khỏi bật cười trong lòng.
Không lẽ cô bị ngu à?
Ba – bảy?
Ngay cả bốn – sáu mà chủ tịch còn chưa dám bàn tới.
Cô bé này dựa vào cái gì mà cho rằng mình có thể bàn nổi?
Đúng là giá cắt cổ mà!
Hâm Vũ đồng ý mới là lạ!
Quả nhiên, Hâm Vũ dựng thẳng lông mày, lập tức bùng nổ tại chỗ: “Cái con bé chưa dứt sữa kia có hiểu quy tắc buôn bán hay không hả!?”
Ông ta đã lui một bước rồi, thế mà con bé chết tiệt kia lại dám được đà lấn tới!
Đúng là muốn chết mà!
“Nếu ông vẫn cảm thấy chưa được thì chúng tôi lập tức tìm người khác.” Cổ tình Chu Kiều lại không hề thoái nhượng chút nào, thậm chí có thể nói là mạnh mẽ.
Điều này càng kích thích Hâm Vũ, ông ta tức giận đến mức sắc mặt xanh mét, chỉ vào cái mũi của Chu Kiều mà quát lên với trợ lý Lưu: “Cậu nhìn kìa! Cậu nhìn kìa! Đây là thái độ thành tâm bàn bạc buôn bán sao?!”
Trợ lý Lưu lúc này hơi luống cuống, lập tức trấn an: “Lần đầu tiên đàm phán nên cô ấy không hiểu quy tắc thôi, ngài đừng để ý.” Sau đó, anh ta lập tức hạ giọng nói với Chu Kiều: “Ông cụ nói là bốn – sáu cũng được.”
Nhưng Chu Kiều cứ như thể bị chập mạch vậy, vẫn không chịu nhượng bộ: “Ba – bảy, không thể ít đi một phần.”
“Cô!”
Thậm chí khi đối mặt với Hâm Vũ đang vô cùng giận dữ, cô còn nhàn nhã “đâm” thêm một nhát: “Có đồng ý hay không? Không thì tôi đi đấy, thời gian của tôi quý giá lắm, tôi đang vội về trường làm đề thi đấu.”]
Mọi người “…”
Không ngờ cô còn là học sinh ưu tú ngoan ngoãn thích học tập và làm bài cơ à?
Hâm Vũ: “…”
Mę nó!
Hâm Vũ cảm thấy hôm nay mình đã đụng phải quỷ rồi!
Tại sao lại gặp phải một đứa kỳ quặc thế này cơ chứ.
Không lẽ đây là chiêu thần kỳ của ông cụ Sở à?
Nói thật, ông ta sắp không đối phó nổi kẻ không làm theo lẽ thường này rồi, chỉ biết cắn chặt một câu: “Bốn – sáu, không thể giảm nữa, đánh chết cũng không được! Hơn nữa, chủ tịch của các cô bây giờ đang bị bệnh,
giá cổ phiếu đang tụt dốc đấy, tôi đồng ý hợp tác thể này đã là mạo hiểm lắm rồi!”
“Ông cụ chỉ bị bệnh thôi, chứ không phải đã chết, huống chi dự án này là kinh doanh kiếm lời không thua lỗ. Cho nên, ba – bảy.” Chu Kiều không hề do dự và thoái nhượng một chút nào.
“Cô!” Hâm Vũ hổn hển nói: “Lúc trước ông cụ đã đồng ý bốn – sáu rồi!”
“Đó là do chính ông đã bỏ lỡ cơ hội đấy chứ.”
Bị ép đến mức phải sốt ruột, Hâm Vũ bỗng giở trò uy hiếp: “Ông đây không bàn nữa!”
Chu Kiều vừa thấy đã đạt được mục đích, lập tức sung sướng trả lời: “Thế thì thôi vậy.”
“???”
Đây là thái độ đàm phán làm ăn đấy à?!
Hâm Vũ tức giận đến mức phải lắp bắp, chỉ biết nhìn trợ lý Lưu với vẻ không thể tin nổi, ông ta tức giận hỏi: “Này! Sao lại có người như vậy được chứ!”
“Thật ngại quá, Tổng Giám đốc Hâm, cô gái này cố chấp lắm, đầu óc không nhanh nhẹn cho lắm, tôi… tôi sẽ đi khuyên nhủ ngay.” Trong lòng trợ lý Lưu lúc này thật ra cũng hơi nóng nảy, mắt thấy mối làm ăn sắp
thành công rồi, vậy mà cô gái này còn làm gì thế?
Anh ta chạy đến gần Chu Kiều, không đè nén được sự kích động mà chất vấn: “Cô làm cái gì thế! Ông cụ đã đồng ý bốn – sáu rồi, tại sao cô lại không đồng ý?”
“Ông cụ nói rằng tốt nhất phải ba – bảy mới được,mạng của cha tôi đang nằm trong tay ông cụ, tất nhiên tôi phải làm đến mức tốt nhất rồi.” Chu Kiều viện cớ, đường đường chính chính đến mức khiến người ta không
còn cách nào phản bác.
Trợ lý Lưu còn muốn nói gì thì lại nghe thấy Chu Kiều đã nói thẳng với Hâm Vũ: “Ba – bảy là ba – bảy, một bước cũng không thể giảm, bằng không, tôi chẳng biết ăn nói với ông cụ như thế nào cả.”
Giờ thì Hâm Vũ đã thật sự tức giận đến mức cả người run rẩy, cả đời này ông ta chưa từng gặp phải ai như vậy cả, dường như ông ta cũng quyết chơi đến cùng, giận dữ bật cười, lạnh lùng nói: “Vậy thì tôi không bàn
nữa, tôi thật muốn xem cô sẽ ăn nói kiểu gì.”
Nhưng Chu Kiều lại thờ ơ, nói rất quyết đoán: “Không sao cả, không bàn được với ông thì chúng tôi có thể bàn với bên khác, chỉ cần có người chịu trả ba – bảy thì tôi có thể ăn nói được rồi.”
Hâm Vũ thật sự choáng váng trước bộ bài ngửa hoàn toàn ngược đời của cô rồi.
Ông ta có thể nhận ra cô gái này thật sự không muốn bàn bạc hợp tác với mình, chứ không phải đang chơi trò quanh co như những tay già đời trên thương trường.
Giờ thì ông ta bị động hoàn toàn rồi.
Nếu bảo không muốn hợp tác thì đúng là nói dối.
Nếu không thì tại sao ông ta phải lãng phí thời gian, bàn bạc giằng co với ông cụ Sở mấy lần chứ.
Thật ra, dù chia bốn – sáu thì bọn họ vẫn không thiệt, chỉ là bọn họ muốn kéo dài thời gian thử xem có thể đàm phán được năm – năm hay không, kết quả bây giờ thì hay rồi, đừng nói năm – năm mà ngay cả bốn – sáu
cũng bị con bé chết tiệt này phá hỏng!
Hâm Vũ trợn mắt nhìn cô chằm chằm, không nói được một lời, nhưng trong lòng lại hận không thể bóp chết người trước mặt.
Bầu không khí càng ngày càng im lặng.
Không biết qua bao lâu sau mới nghe thấy ông ta nghiến răng nghiến lợi, cứ như đã hao hết tất cả sức lực vậy: “Được, được, được! Ba – bảy, thì – ba – bảy!”
Ông ta bỗng chịu nhả ra khiến mọi người không khỏi sửng sốt.
Chu Kiều choáng váng: ???”
Không phải, người anh em à, rõ ràng ban nãy còn nằng nặc đòi bốn – sáu, đánh chết cũng không chịu thay đổi mà?
Cô còn chưa nỡ ra tay đâu, sao đã lập tức sửa lời rồi?
Sao đổi ý dứt khoát thể?!
Nhìn Hâm Vũ giơ chân đá lật ghế dựa rồi nổi giận đùng đùng rời khỏi phòng, Chu Kiều cảm thấy nếu sớm biết vậy thì đã nói hai – tám rồi!
Chuyện gì thế này!
Trợ lý Lưu bên cạnh sững sờ suốt năm giây, khi Hâm Vũ đi khỏi, anh ta mới kinh ngạc hô to với vẻ không thể tin nổi: “Ôi trời, không ngờ cô lại thật sự khiến ông ta đồng ý ba – bảy?! Cô Chu à, cô có biết ông cụ đã phải
thương lượng bàn bạc với ông ta bao nhiêu lâu, cuối cùng vẫn chưa thể khiến ông ta đồng ý hay không! Thế mà cô chỉ nói hai câu đã giải quyết xong rồi, ông cụ mà biết chuyện này thì nhất định sẽ thưởng lớn cho cô
đấy!”
Trợ lý Lưu bây giờ cảm thấy ông cụ đúng là ông cụ, quả nhiên cao tay!
Thảo nào lại đi tìm một người trông nhìn ngu ngốc ngớ ngẩn, thì ra đã có tính toán trước rồi!
Nghe thấy vậy, Chu Kiều: “…”
Ha ha.
Vậy tôi đây cũng phải cảm ơn cả nhà ông cụ đấy.
Chu Kiều vốn muốn phá hỏng vụ này, giờ lại tức tối đến mức nghẹn ứ.
Sao lại đàm phán thành công chứ!
Thằng khốn kia trông ngang ngược như thế, không ngờ lại yếu ớt đến vậy, chẳng hữu dụng chút nào.
Nhìn trợ lý Lưu kích động đến mức vội vàng báo tin vui cho ông cụ Sở biết, Chu Kiều đánh bậy đánh bạ hoàn toàn không thấy vui vẻ gì hết.
Đúng là xui xẻo!
Thật ra không chỉ mình cô cho là như vậy.
Các thành viên hội đồng quản trị ở đây cũng thấy xui xẻo chết đi được!
Không ngờ lại bị con bé ngốc nghếch ngay thẳng kia lấy được hợp đồng này một cách nhẹ nhàng đến vậy!
Chuyện này…
Thật sự không thể tưởng tượng nổi!
Phải biết rằng hợp đồng này đã được đàm phán gần nửa năm mà vẫn chưa được nhất trí thông qua, thậm chí còn bế tắc mấy lần, ông cụ vì thế mà lo lắng cố sức, còn phải tự mình xã giao nhưng vẫn chẳng có hiệu quả
gì.
Không ngờ lại bị một con bé trông chất phác đến mức vụng về ký được, chẳng khác gì mèo mù vớ phải cá rán cả.
Giờ thì hay rồi, có hạng mục này, chỉ sợ công ty vốn đang có vẻ lung lay sắp đổ sẽ lại trở nên bất khả chiến bại một lần nữa.
Vừa nghĩ đến đây, các thành viên hội đồng quản trị lập tức xụ mặt xuống, cứ thể rời khỏi phòng.
Những người đó hung hăng trừng mắt nhìn con bé ngu ngốc được ông trời chăm sóc kia, không cam lòng mà bỏ đi.
(Lời ngoài lề:
Chu Kiều: tôi con mẹ nó vốn dĩ muốn phá hỏng mối làm ăn này cơ mà!!!! Không phải muốn giúp nhà họ Sở đâuuuuu!!! Ba – bảy! Thế này thì tự dưng lại kiếm được bao nhiêu tiền cho nhà họ Sở chứ!!!
Trợ lý Lưu: ha ha ha ha! Chia ba – bảy! Công ty kiếm được gấp đôi rồi, ông cụ quả nhiên lợi hại, ông cụ có ánh mắt thật sắc sảo, ông cụ vạn tuế!
Đám người trong hội đồng quản trị: Đúng là gặp quỷ mà! Thế
mà cũng có thể thành công á???)
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Xem ảnh 1
“Đương nhiên không phải đâu ạ.” Vừa nhìn thấy thái độ của Hâm Vũ, trợ lý Lưu bỗng nhiên nảy ra một ý, hạ giọng nói: “Cô Chu của chúng tôi thành thật đến mức hơi ngu dốt, lại là lần đầu tiên đàm phán nên ngài
không nên dùng mấy lời vòng vo rẽ ngang rẽ dọc, nếu không có khi cô ấy sẽ làm hỏng chuyện này mất.”
“Chuyện này…”
“Ngài hãy yên tâm chớ nóng, tôi sẽ đi nói rõ với cô ấy, tạm thời trấn an cô ấy đã, bằng không thì cuộc hợp tác này thực sự xong đời mất.” Trợ lý Lưu nửa thật nửa giả hù dọa ông ta một chút, sau đó đến gần Chu Kiều,
nói cực kỳ nhỏ với cô: “Cô Chu, cô cứ tiếp tục như thế nhé.”
Chu Kiều: “???”
Tiếp tục… như thế?
Nghĩa là sao?
Tức là anh ta tưởng cô chơi lạt mềm buộc chặt à?
Không đợi cô nói gì, trợ lý Lưu đã lập tức tự biên tự diễn: “Tổng Giám đốc Hâm, chúng ta đã bàn bạc với nhau lâu như vậy rồi, so với việc mệt mỏi bàn hết lần này đến lần khác như vậy, không bằng lần này chỉ đánh
nhịp đơn giản thôi, ông thấy thế nào?”
Hâm Vũ thấy có lối thoát nên lập tức thuận theo: “Vậy cũng phải ra điều kiện không tệ lắm thì tôi mới có thể đồng ý chứ.”
“Đương nhiên là không tệ lắm rồi, chúng ta đều lùi lại một bước, bốn – sáu, thế nào? Dù sao chúng tôi đã phải trả giá rất cao mới lấy được mảnh đất ấy vào tay mà.” Trợ lý Lưu rất ôn hòa hỏi.
Hâm Vũ ngẫm nghĩ lại nhìn thoáng qua vẻ mặt hiền như khúc gỗ của Chu Kiều, SỢ sự tình lại xảy ra biến cố gì, nhưng vẫn còn cố giả vờ giả vịt nói: “Vậy…”
Ông ta còn chưa nói xong thì chợt nghe thấy Chu Kiều đột nhiên lên tiếng: “Không được, ba – bảy, một bước cũng không thể lùi.”
Một câu này khiến mọi người ở đây không khỏi bật cười trong lòng.
Không lẽ cô bị ngu à?
Ba – bảy?
Ngay cả bốn – sáu mà chủ tịch còn chưa dám bàn tới.
Cô bé này dựa vào cái gì mà cho rằng mình có thể bàn nổi?
Đúng là giá cắt cổ mà!
Hâm Vũ đồng ý mới là lạ!
Quả nhiên, Hâm Vũ dựng thẳng lông mày, lập tức bùng nổ tại chỗ: “Cái con bé chưa dứt sữa kia có hiểu quy tắc buôn bán hay không hả!?”
Ông ta đã lui một bước rồi, thế mà con bé chết tiệt kia lại dám được đà lấn tới!
Đúng là muốn chết mà!
“Nếu ông vẫn cảm thấy chưa được thì chúng tôi lập tức tìm người khác.” Cổ tình Chu Kiều lại không hề thoái nhượng chút nào, thậm chí có thể nói là mạnh mẽ.
Điều này càng kích thích Hâm Vũ, ông ta tức giận đến mức sắc mặt xanh mét, chỉ vào cái mũi của Chu Kiều mà quát lên với trợ lý Lưu: “Cậu nhìn kìa! Cậu nhìn kìa! Đây là thái độ thành tâm bàn bạc buôn bán sao?!”
Trợ lý Lưu lúc này hơi luống cuống, lập tức trấn an: “Lần đầu tiên đàm phán nên cô ấy không hiểu quy tắc thôi, ngài đừng để ý.” Sau đó, anh ta lập tức hạ giọng nói với Chu Kiều: “Ông cụ nói là bốn – sáu cũng được.”
Nhưng Chu Kiều cứ như thể bị chập mạch vậy, vẫn không chịu nhượng bộ: “Ba – bảy, không thể ít đi một phần.”
“Cô!”
Thậm chí khi đối mặt với Hâm Vũ đang vô cùng giận dữ, cô còn nhàn nhã “đâm” thêm một nhát: “Có đồng ý hay không? Không thì tôi đi đấy, thời gian của tôi quý giá lắm, tôi đang vội về trường làm đề thi đấu.”]
Mọi người “…”
Không ngờ cô còn là học sinh ưu tú ngoan ngoãn thích học tập và làm bài cơ à?
Hâm Vũ: “…”
Mę nó!
Hâm Vũ cảm thấy hôm nay mình đã đụng phải quỷ rồi!
Tại sao lại gặp phải một đứa kỳ quặc thế này cơ chứ.
Không lẽ đây là chiêu thần kỳ của ông cụ Sở à?
Nói thật, ông ta sắp không đối phó nổi kẻ không làm theo lẽ thường này rồi, chỉ biết cắn chặt một câu: “Bốn – sáu, không thể giảm nữa, đánh chết cũng không được! Hơn nữa, chủ tịch của các cô bây giờ đang bị bệnh,
giá cổ phiếu đang tụt dốc đấy, tôi đồng ý hợp tác thể này đã là mạo hiểm lắm rồi!”
“Ông cụ chỉ bị bệnh thôi, chứ không phải đã chết, huống chi dự án này là kinh doanh kiếm lời không thua lỗ. Cho nên, ba – bảy.” Chu Kiều không hề do dự và thoái nhượng một chút nào.
“Cô!” Hâm Vũ hổn hển nói: “Lúc trước ông cụ đã đồng ý bốn – sáu rồi!”
“Đó là do chính ông đã bỏ lỡ cơ hội đấy chứ.”
Bị ép đến mức phải sốt ruột, Hâm Vũ bỗng giở trò uy hiếp: “Ông đây không bàn nữa!”
Chu Kiều vừa thấy đã đạt được mục đích, lập tức sung sướng trả lời: “Thế thì thôi vậy.”
“???”
Đây là thái độ đàm phán làm ăn đấy à?!
Hâm Vũ tức giận đến mức phải lắp bắp, chỉ biết nhìn trợ lý Lưu với vẻ không thể tin nổi, ông ta tức giận hỏi: “Này! Sao lại có người như vậy được chứ!”
“Thật ngại quá, Tổng Giám đốc Hâm, cô gái này cố chấp lắm, đầu óc không nhanh nhẹn cho lắm, tôi… tôi sẽ đi khuyên nhủ ngay.” Trong lòng trợ lý Lưu lúc này thật ra cũng hơi nóng nảy, mắt thấy mối làm ăn sắp
thành công rồi, vậy mà cô gái này còn làm gì thế?
Anh ta chạy đến gần Chu Kiều, không đè nén được sự kích động mà chất vấn: “Cô làm cái gì thế! Ông cụ đã đồng ý bốn – sáu rồi, tại sao cô lại không đồng ý?”
“Ông cụ nói rằng tốt nhất phải ba – bảy mới được,mạng của cha tôi đang nằm trong tay ông cụ, tất nhiên tôi phải làm đến mức tốt nhất rồi.” Chu Kiều viện cớ, đường đường chính chính đến mức khiến người ta không
còn cách nào phản bác.
Trợ lý Lưu còn muốn nói gì thì lại nghe thấy Chu Kiều đã nói thẳng với Hâm Vũ: “Ba – bảy là ba – bảy, một bước cũng không thể giảm, bằng không, tôi chẳng biết ăn nói với ông cụ như thế nào cả.”
Giờ thì Hâm Vũ đã thật sự tức giận đến mức cả người run rẩy, cả đời này ông ta chưa từng gặp phải ai như vậy cả, dường như ông ta cũng quyết chơi đến cùng, giận dữ bật cười, lạnh lùng nói: “Vậy thì tôi không bàn
nữa, tôi thật muốn xem cô sẽ ăn nói kiểu gì.”
Nhưng Chu Kiều lại thờ ơ, nói rất quyết đoán: “Không sao cả, không bàn được với ông thì chúng tôi có thể bàn với bên khác, chỉ cần có người chịu trả ba – bảy thì tôi có thể ăn nói được rồi.”
Hâm Vũ thật sự choáng váng trước bộ bài ngửa hoàn toàn ngược đời của cô rồi.
Ông ta có thể nhận ra cô gái này thật sự không muốn bàn bạc hợp tác với mình, chứ không phải đang chơi trò quanh co như những tay già đời trên thương trường.
Giờ thì ông ta bị động hoàn toàn rồi.
Nếu bảo không muốn hợp tác thì đúng là nói dối.
Nếu không thì tại sao ông ta phải lãng phí thời gian, bàn bạc giằng co với ông cụ Sở mấy lần chứ.
Thật ra, dù chia bốn – sáu thì bọn họ vẫn không thiệt, chỉ là bọn họ muốn kéo dài thời gian thử xem có thể đàm phán được năm – năm hay không, kết quả bây giờ thì hay rồi, đừng nói năm – năm mà ngay cả bốn – sáu
cũng bị con bé chết tiệt này phá hỏng!
Hâm Vũ trợn mắt nhìn cô chằm chằm, không nói được một lời, nhưng trong lòng lại hận không thể bóp chết người trước mặt.
Bầu không khí càng ngày càng im lặng.
Không biết qua bao lâu sau mới nghe thấy ông ta nghiến răng nghiến lợi, cứ như đã hao hết tất cả sức lực vậy: “Được, được, được! Ba – bảy, thì – ba – bảy!”
Ông ta bỗng chịu nhả ra khiến mọi người không khỏi sửng sốt.
Chu Kiều choáng váng: ???”
Không phải, người anh em à, rõ ràng ban nãy còn nằng nặc đòi bốn – sáu, đánh chết cũng không chịu thay đổi mà?
Cô còn chưa nỡ ra tay đâu, sao đã lập tức sửa lời rồi?
Sao đổi ý dứt khoát thể?!
Nhìn Hâm Vũ giơ chân đá lật ghế dựa rồi nổi giận đùng đùng rời khỏi phòng, Chu Kiều cảm thấy nếu sớm biết vậy thì đã nói hai – tám rồi!
Chuyện gì thế này!
Trợ lý Lưu bên cạnh sững sờ suốt năm giây, khi Hâm Vũ đi khỏi, anh ta mới kinh ngạc hô to với vẻ không thể tin nổi: “Ôi trời, không ngờ cô lại thật sự khiến ông ta đồng ý ba – bảy?! Cô Chu à, cô có biết ông cụ đã phải
thương lượng bàn bạc với ông ta bao nhiêu lâu, cuối cùng vẫn chưa thể khiến ông ta đồng ý hay không! Thế mà cô chỉ nói hai câu đã giải quyết xong rồi, ông cụ mà biết chuyện này thì nhất định sẽ thưởng lớn cho cô
đấy!”
Trợ lý Lưu bây giờ cảm thấy ông cụ đúng là ông cụ, quả nhiên cao tay!
Thảo nào lại đi tìm một người trông nhìn ngu ngốc ngớ ngẩn, thì ra đã có tính toán trước rồi!
Nghe thấy vậy, Chu Kiều: “…”
Ha ha.
Vậy tôi đây cũng phải cảm ơn cả nhà ông cụ đấy.
Chu Kiều vốn muốn phá hỏng vụ này, giờ lại tức tối đến mức nghẹn ứ.
Sao lại đàm phán thành công chứ!
Thằng khốn kia trông ngang ngược như thế, không ngờ lại yếu ớt đến vậy, chẳng hữu dụng chút nào.
Nhìn trợ lý Lưu kích động đến mức vội vàng báo tin vui cho ông cụ Sở biết, Chu Kiều đánh bậy đánh bạ hoàn toàn không thấy vui vẻ gì hết.
Đúng là xui xẻo!
Thật ra không chỉ mình cô cho là như vậy.
Các thành viên hội đồng quản trị ở đây cũng thấy xui xẻo chết đi được!
Không ngờ lại bị con bé ngốc nghếch ngay thẳng kia lấy được hợp đồng này một cách nhẹ nhàng đến vậy!
Chuyện này…
Thật sự không thể tưởng tượng nổi!
Phải biết rằng hợp đồng này đã được đàm phán gần nửa năm mà vẫn chưa được nhất trí thông qua, thậm chí còn bế tắc mấy lần, ông cụ vì thế mà lo lắng cố sức, còn phải tự mình xã giao nhưng vẫn chẳng có hiệu quả
gì.
Không ngờ lại bị một con bé trông chất phác đến mức vụng về ký được, chẳng khác gì mèo mù vớ phải cá rán cả.
Giờ thì hay rồi, có hạng mục này, chỉ sợ công ty vốn đang có vẻ lung lay sắp đổ sẽ lại trở nên bất khả chiến bại một lần nữa.
Vừa nghĩ đến đây, các thành viên hội đồng quản trị lập tức xụ mặt xuống, cứ thể rời khỏi phòng.
Những người đó hung hăng trừng mắt nhìn con bé ngu ngốc được ông trời chăm sóc kia, không cam lòng mà bỏ đi.
(Lời ngoài lề:
Chu Kiều: tôi con mẹ nó vốn dĩ muốn phá hỏng mối làm ăn này cơ mà!!!! Không phải muốn giúp nhà họ Sở đâuuuuu!!! Ba – bảy! Thế này thì tự dưng lại kiếm được bao nhiêu tiền cho nhà họ Sở chứ!!!
Trợ lý Lưu: ha ha ha ha! Chia ba – bảy! Công ty kiếm được gấp đôi rồi, ông cụ quả nhiên lợi hại, ông cụ có ánh mắt thật sắc sảo, ông cụ vạn tuế!
Đám người trong hội đồng quản trị: Đúng là gặp quỷ mà! Thế
mà cũng có thể thành công á???)
Bình luận facebook