Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 52
*Chương có nội dung hình ảnh
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Xem ảnh 1
Vốn dĩ, bà cụ Sở đuổi đám người của hội đồng quản trị xong là sẽ định yên tâm chăm sóc ông cụ, ai ngờ lại xảy ra chuyện này, khiến bà cụ ngây ngẩn cả người.
Chẳng lẽ là có ai để lộ tin tức? Hay chỉ là có kẻ cố ý tung tin đồn thất thiệt? Nhưng dù là loại nào đi nữa, bà cụ chỉ có thể trấn an các bên đối tác đang gọi đến trước, tỏ vẻ rằng ông cụ Sở chỉ không thấy rõ đường khi tản bộ buổi tối nên bị ngã nứt xương nhẹ, giờ đang tạm thời nghỉ ngơi tĩnh dưỡng mà thôi.
Sau đó, bà cụ bảo trợ lý lập tức điều tra chuyện này, xem rốt cuộc là ai truyền tin tức ấy ra.
Chỉ là điều tra có nhanh đến đâu thì cũng không thể nhanh bằng tốc độ lan truyền của lời đồn đại.
Lời đồn này càng ngày càng nghiêm trọng.
Vốn chỉ truyền ra tin ông cụ bị bệnh nặng, đến cuối cùng lại thành sắp hấp hối, đã hôn mê bất tỉnh.
Thế là có mấy bên đối tác không lớn không nhỏ đều đưa ra yêu cầu muốn ngưng hẳn hợp tác.
Hiển nhiên là những người đó đều sợ ông cụ thật sự đi rồi, nhà họ Sở không ai có thể đứng ra chỉ huy đại cục, cứ thế suy tàn.
Bà cụ Sở bận bịu đến mức gần như không cáng đáng nổi nữa.
Bà cụ sợ ông cụ mà biết chuyện này sẽ tức giận đến mức bệnh tình xấu đi.
Từ sau khi vào bệnh viện, chứng chóng mặt của ông cụ đã giảm đi rất nhiều, nhưng huyết áp vẫn cao, chỉ số kia khiến người ta phải kinh hoàng lo sợ.
Bác sĩ vẫn luôn dặn dò lặp đi lặp lại rằng tuyệt đối không thể tức giận, nhất định phải giữ tâm thái bình thản.
Cho nên bà cụ đã hoàn toàn che giấu chuyện này lại, tự mình dốc hết sức khiêng lấy tất cả.
Đầu tiên là bà cụ lấy giấy tờ chứng minh của bệnh viện ra, tỏ vẻ ông cụ thật sự chỉ bị nứt xương mà thôi.
Nhưng số giấy tờ chứng minh này vẫn không thuyết phục được bất cứ kẻ nào.
Những gì họ muốn xem là ông cụ khỏe mạnh xuất hiện, chứ không phải là một bệnh án có thể được làm giả một cách tùy tiện.
Điều này khiến bà cụ khó có thể ứng phó.
Rơi vào đường cùng, bà cụ chỉ có thể cường ngạnh nói thẳng với những người đó rằng chỉ cần hợp đồng còn chưa hết hạn thì không thể tùy tiện cắt ngang được.
Bởi vì bà cụ rất lo lắng rằng một khi đồng ý một vụ thì sẽ có vô số người bắt đầu làm theo, thể thì tổn thất của công ty sẽ không thể tưởng tượng được.
Nhưng bà cụ quên rằng bây giờ lời đồn đang mạnh mẽ như thế, trong tình hình này mà bà cụ lại cường thế như vậy thì cũng chỉ phản tác dụng mà thôi, khiến càng ngày càng nhiều người cho rằng ông cụ thật sự không sống nổi nữa.
Nếu không thì đối với công ty lớn như nhà họ Sở thì mấy bên đối tác kia vốn dĩ không quan trọng gì.
Vì thế, càng ngày càng nhiều bên đối tác bắt đầu tới cửa yêu cầu ngừng hợp tác giữa chừng.
Bà cụ sợ làm quấy nhiễu ông cụ vốn đang sinh bệnh, để ngừa lỡ như nên đã trực tiếp phái vệ sĩ trông coi ở cửa, còn mình thì xử lý những người đó.
Trong thời gian ấy, bà cụ bận rộn đến mức sụt cân rất nhiều, sắc mặt còn khó coi hơn cả ông cụ, cả người dường như có thể ngã ngay khi có cơn gió thổi qua.
Ông cụ chỉ tưởng bà cụ và chăm sóc mình mới như vậy, mấy lần đều khuyên bà cụ về nhà nghỉ ngơi.
Chu Kiều ngồi bên cạnh đang học thuộc lòng tư liệu để ông cụ kiểm tra, chỉ có cô là biết mấy ngày nay bà cụ đang gặp phải cảnh gì.
Mà cô cũng biết bà cụ không chống đỡ được bao lâu nữa.
Chỉ bằng một đống quyết sách ngu xuẩn mà lại qua loa kia, tình hình của công ty sẽ chỉ càng ngày càng tệ hơn.
Nếu để ông cụ biết ngay từ đầu thì dựa vào năng lực của ông cụ, có lẽ cuối cùng Sở thị chỉ bị thương nặng.
Nhưng người phụ nữ này lại lựa chọn giấu giếm.
Đương nhiên, có thể hiểu tâm tình của người làm vợ muốn chồng khỏe mạnh.
Nhưng là người ra quyết sách cho công ty, càng giấu giếm thế này thì ông cụ lại càng bị động.
Mà bị động đến cuối cùng thì lại càng không thể kiểm soát nổi.
Các bên đối tác ngờ vực vô căn cứ và mạnh mẽ rời khỏi, đám người trong hội đồng quản trị tất nhiên sẽ không bỏ qua cho ông cụ.
Sau đó, sự rung chuyển công ty sẽ càng ngày tăng lên.
Càng ngày càng nhiều bên đối tác rời khỏi.
Sau đó, chuỗi tài chính của công ty đứt gãy toàn bộ.
Toàn bộ hạng mục bị đình chỉ Tất cả nhân viên cấp trung và cấp cao đều đi ăn máng khác.
Đám người trong hội đồng quản trị không nhìn thấy triển vọng sẽ ngay lập tức bán tháo cổ phần trên tay và rời khỏi.
Thẳng đến cuối cùng…
Sở thị chỉ đến đó là kết thúc rồi.
Không biết lúc ấy, liệu ông cụ có thể chịu đựng nổi hay không? Là người mở ra hiệu ứng domino này, Chu Kiều vẫn giả vờ như không biết gì, vẫn tiếp tục học hạng mục hợp tác vốn đã không còn quan trọng kia, yên tĩnh chờ một phát trúng đích trong trò chơi này.
Chỉ trong một tuần ngắn ngủn, các thành viên hội đồng quản trị đã nóng lòng, lập tức xuất hiện tại bệnh viện.
Sau khi biết tin, bà cụ rất sốt ruột, nhưng lại không dám để ông cụ trên giường bệnh nhìn ra, lập tức viện cớ vào toilet để vội vã rời khỏi.
Chu Kiều đang ngồi bên học tư liệu, nhìn bóng dáng kích động của bà cụ, khóe miệng cô thoáng nhướng lên một cái.
Cô biết trò chơi sắp bắt đầu rồi.
Mà lúc này, bà cụ vội vàng đi ra, kết quả lại nhìn thấy đám người kia đang không ngừng tranh chấp với mấy vệ sĩ ở cửa lớn.
“Các ông đang làm gì thế?! Chủ tịch đang nghỉ ngơi, các ông quấy rầy một người bệnh như vậy là hành động cực kỳ không lễ phép.” Bởi vì nghĩ đến ông cụ Sở trong phòng bệnh nên bà cụ cố ý thấp giọng khiển trách.
Kẻ cầm đầu là Giám đốc Triệu bước ra khỏi đám người, mỉm cười khách sáo nói: “Lão phu nhân, bây giờ chúng tôi có chuyện rất quan trọng cần thương lượng với chủ tịch, phiền bà chuyển lời giúp chúng tôi một tiếng.” “Có chuyện gì quan trọng thì cứ nói cho ta biết là được, bây giờ chủ tịch đang ngủ.” Lão phu nhân không chút nghĩ ngợi đã trực tiếp cự tuyệt.
Nghe thấy vậy, mấy giám đốc bên cạnh không khỏi xì một tiếng, tràn đầy khinh thường: “Lão phu nhân à, bà lúc nào cũng nói chủ tịch đang ngủ, lẽ nào chủ tịch lại ngủ suốt 24 giờ à?” Bị châm chọc như vậy, bà cụ vẫn cố giữ giáo dưỡng cơ bản nhất, lạnh mặt nói với thái độ rất mạnh mẽ: “Tóm lại, bây giờ chủ tịch đang nghỉ ngơi, ta không hy vọng bất cứ công việc nào quấy rầy đến ông ấy, nếu có chuyện gì khẩn cấp thì ta có thể thay mặt quyết định.” “Xin hỏi, bà là chủ tịch à?” Giám đốc Triệu lên tiếng hỏi một câu.
Bà cụ nhìn về phía ông ta, gằn từng chữ: “Ta là vợ của ông ấy.” Giám đốc Triệu à một tiếng, mỉm cười nói: “Vậy nói cách khác, bà không phải chủ tịch.” Bà cụ Sở nhíu mày: “Thân phận người vợ vẫn chưa đủ để chứng minh sao?” Các thành viên hội đồng quản trị bên cạnh lập tức phì cười nhẹ một cái.
Giám đốc Triệu cũng mỉm cười đầy dối trá: “Trong chuyện công ty, chúng tôi chỉ chấp nhận chủ tịch hoặc là người đại diện chấp hành thôi, xin hỏi bà có phải là một trong số những người này không?” Đứng trước một câu hỏi như vậy, bà cụ không khỏi bị nghẹn một cái: “…” Thấy bà cụ không nói nên lời, Giám đốc Triệu cười đắc ý, cứ thế đi thẳng về phía cửa chính.
Bà cụ Sở lập tức định thần lại, hô to “Các ông không được vào!” Sau đó, bà cụ lại ra lệnh cho mấy vệ sĩ kia: “Ngăn bọn họ lại” Lại bị ngăn cản, đám người trong hội đồng quản trị thật sự mất kiên nhẫn rồi: “Lão phu nhân, vì chủ tịch nên chúng tôi mới tôn kính bà, nhưng mong bà đừng gây sự nữa.” Bà cụ không cam lòng yêu thế: “Rốt cuộc là ai đang gây sự chứ? Ta rõ ràng đã nói với các ông rồi, chủ tịch đang nghỉ ngơi, nhưng các ông vẫn cứ muốn xông vào quấy rầy ông ấy!” Một giám đốc cười lạnh một tiếng: “Xông vào quấy rầy? Tôi lại đầu thấy thế? Bà mấy lần không cho chúng tôi gặp chủ tịch, còn luôn thay mặt chủ tịch sử dụng quyền lực nữa chứ, không lẽ bà muốn đoạt quyền à?” Đối mặt với lời vu hãm như vậy, một danh môn thiên kim có giáo dưỡng như bà cụ tức giận đến mức cả người đều run rẩy: “Các, các ông đang trợn mắt nói dối!” Giám đốc Triệu kia lại chỉ thản nhiên trả lời một câu: “Vậy phiền lão phu nhân cho chúng tôi đi vào, coi như để chứng minh đi.” “Không được!”.
Bà cụ vẫn quyết đoán cự tuyệt như cũ.
Đáng tiếc là trong mắt nhóm người này, họ chỉ coi bà cụ đang giãy giụa lần cuối mà thôi.
Giám đốc Triệu cười đầy thâm ý, một lời mà hai ý nghĩa: “Lão phu nhân à, cần gì phải thể, bà đừng tự ép mình làm khổ mình nữa.” Bà cụ lúc này đã tức giận đến mức sắc mặt trắng bệch, hoàn toàn mất đi tu dưỡng hồi trước, hổn hển nói: “Rõ ràng là các ông đang ép người quá đáng! Cả đám các người chẳng ai tốt lành gì hết, chỉ muốn nhân cơ hội này để ép chủ tịch! Muốn ép Sở thị! Muốn ép tất cả tất cả!”
Dù sao thì bà cụ vốn không phải người làm ăn trên thương trường, vừa bị nói mấy câu là bà cụ đã trực tiếp xẻ mặt với đám người trong hội đồng quản trị rồi.
Các thành viên hội đồng quản trị đó tất nhiên muốn viện lấy cớ này để nổi giận, Giám đốc Triệu dần dần sầm mặt xuống, nhắc nhở: “Lão phu nhân, nếu bà còn chậm chạp không chịu để chúng tôi gặp chủ tịch như vậy, thì chúng tôi đã có lý do hoài nghi rằng bà đang giam lỏng tự do của người khác, chúng tôi có thể báo cảnh sát đến đây xử lý.
Lúc đó thì thanh danh của Sở thị có thể sẽ bị hủy hoại hết đấy.”
“Các, các ông!” Bà cụ bị sốc trước hành vi vô sỉ của bọn họ, đến mức nhất thời không lấy hơi nổi, hai mắt tối sầm, lập tức bị hôn mê bất tỉnh tại chỗ.
Giờ thì hoàn toàn lớn chuyện rồi.
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Xem ảnh 1
Chẳng lẽ là có ai để lộ tin tức? Hay chỉ là có kẻ cố ý tung tin đồn thất thiệt? Nhưng dù là loại nào đi nữa, bà cụ chỉ có thể trấn an các bên đối tác đang gọi đến trước, tỏ vẻ rằng ông cụ Sở chỉ không thấy rõ đường khi tản bộ buổi tối nên bị ngã nứt xương nhẹ, giờ đang tạm thời nghỉ ngơi tĩnh dưỡng mà thôi.
Sau đó, bà cụ bảo trợ lý lập tức điều tra chuyện này, xem rốt cuộc là ai truyền tin tức ấy ra.
Chỉ là điều tra có nhanh đến đâu thì cũng không thể nhanh bằng tốc độ lan truyền của lời đồn đại.
Lời đồn này càng ngày càng nghiêm trọng.
Vốn chỉ truyền ra tin ông cụ bị bệnh nặng, đến cuối cùng lại thành sắp hấp hối, đã hôn mê bất tỉnh.
Thế là có mấy bên đối tác không lớn không nhỏ đều đưa ra yêu cầu muốn ngưng hẳn hợp tác.
Hiển nhiên là những người đó đều sợ ông cụ thật sự đi rồi, nhà họ Sở không ai có thể đứng ra chỉ huy đại cục, cứ thế suy tàn.
Bà cụ Sở bận bịu đến mức gần như không cáng đáng nổi nữa.
Bà cụ sợ ông cụ mà biết chuyện này sẽ tức giận đến mức bệnh tình xấu đi.
Từ sau khi vào bệnh viện, chứng chóng mặt của ông cụ đã giảm đi rất nhiều, nhưng huyết áp vẫn cao, chỉ số kia khiến người ta phải kinh hoàng lo sợ.
Bác sĩ vẫn luôn dặn dò lặp đi lặp lại rằng tuyệt đối không thể tức giận, nhất định phải giữ tâm thái bình thản.
Cho nên bà cụ đã hoàn toàn che giấu chuyện này lại, tự mình dốc hết sức khiêng lấy tất cả.
Đầu tiên là bà cụ lấy giấy tờ chứng minh của bệnh viện ra, tỏ vẻ ông cụ thật sự chỉ bị nứt xương mà thôi.
Nhưng số giấy tờ chứng minh này vẫn không thuyết phục được bất cứ kẻ nào.
Những gì họ muốn xem là ông cụ khỏe mạnh xuất hiện, chứ không phải là một bệnh án có thể được làm giả một cách tùy tiện.
Điều này khiến bà cụ khó có thể ứng phó.
Rơi vào đường cùng, bà cụ chỉ có thể cường ngạnh nói thẳng với những người đó rằng chỉ cần hợp đồng còn chưa hết hạn thì không thể tùy tiện cắt ngang được.
Bởi vì bà cụ rất lo lắng rằng một khi đồng ý một vụ thì sẽ có vô số người bắt đầu làm theo, thể thì tổn thất của công ty sẽ không thể tưởng tượng được.
Nhưng bà cụ quên rằng bây giờ lời đồn đang mạnh mẽ như thế, trong tình hình này mà bà cụ lại cường thế như vậy thì cũng chỉ phản tác dụng mà thôi, khiến càng ngày càng nhiều người cho rằng ông cụ thật sự không sống nổi nữa.
Nếu không thì đối với công ty lớn như nhà họ Sở thì mấy bên đối tác kia vốn dĩ không quan trọng gì.
Vì thế, càng ngày càng nhiều bên đối tác bắt đầu tới cửa yêu cầu ngừng hợp tác giữa chừng.
Bà cụ sợ làm quấy nhiễu ông cụ vốn đang sinh bệnh, để ngừa lỡ như nên đã trực tiếp phái vệ sĩ trông coi ở cửa, còn mình thì xử lý những người đó.
Trong thời gian ấy, bà cụ bận rộn đến mức sụt cân rất nhiều, sắc mặt còn khó coi hơn cả ông cụ, cả người dường như có thể ngã ngay khi có cơn gió thổi qua.
Ông cụ chỉ tưởng bà cụ và chăm sóc mình mới như vậy, mấy lần đều khuyên bà cụ về nhà nghỉ ngơi.
Chu Kiều ngồi bên cạnh đang học thuộc lòng tư liệu để ông cụ kiểm tra, chỉ có cô là biết mấy ngày nay bà cụ đang gặp phải cảnh gì.
Mà cô cũng biết bà cụ không chống đỡ được bao lâu nữa.
Chỉ bằng một đống quyết sách ngu xuẩn mà lại qua loa kia, tình hình của công ty sẽ chỉ càng ngày càng tệ hơn.
Nếu để ông cụ biết ngay từ đầu thì dựa vào năng lực của ông cụ, có lẽ cuối cùng Sở thị chỉ bị thương nặng.
Nhưng người phụ nữ này lại lựa chọn giấu giếm.
Đương nhiên, có thể hiểu tâm tình của người làm vợ muốn chồng khỏe mạnh.
Nhưng là người ra quyết sách cho công ty, càng giấu giếm thế này thì ông cụ lại càng bị động.
Mà bị động đến cuối cùng thì lại càng không thể kiểm soát nổi.
Các bên đối tác ngờ vực vô căn cứ và mạnh mẽ rời khỏi, đám người trong hội đồng quản trị tất nhiên sẽ không bỏ qua cho ông cụ.
Sau đó, sự rung chuyển công ty sẽ càng ngày tăng lên.
Càng ngày càng nhiều bên đối tác rời khỏi.
Sau đó, chuỗi tài chính của công ty đứt gãy toàn bộ.
Toàn bộ hạng mục bị đình chỉ Tất cả nhân viên cấp trung và cấp cao đều đi ăn máng khác.
Đám người trong hội đồng quản trị không nhìn thấy triển vọng sẽ ngay lập tức bán tháo cổ phần trên tay và rời khỏi.
Thẳng đến cuối cùng…
Sở thị chỉ đến đó là kết thúc rồi.
Không biết lúc ấy, liệu ông cụ có thể chịu đựng nổi hay không? Là người mở ra hiệu ứng domino này, Chu Kiều vẫn giả vờ như không biết gì, vẫn tiếp tục học hạng mục hợp tác vốn đã không còn quan trọng kia, yên tĩnh chờ một phát trúng đích trong trò chơi này.
Chỉ trong một tuần ngắn ngủn, các thành viên hội đồng quản trị đã nóng lòng, lập tức xuất hiện tại bệnh viện.
Sau khi biết tin, bà cụ rất sốt ruột, nhưng lại không dám để ông cụ trên giường bệnh nhìn ra, lập tức viện cớ vào toilet để vội vã rời khỏi.
Chu Kiều đang ngồi bên học tư liệu, nhìn bóng dáng kích động của bà cụ, khóe miệng cô thoáng nhướng lên một cái.
Cô biết trò chơi sắp bắt đầu rồi.
Mà lúc này, bà cụ vội vàng đi ra, kết quả lại nhìn thấy đám người kia đang không ngừng tranh chấp với mấy vệ sĩ ở cửa lớn.
“Các ông đang làm gì thế?! Chủ tịch đang nghỉ ngơi, các ông quấy rầy một người bệnh như vậy là hành động cực kỳ không lễ phép.” Bởi vì nghĩ đến ông cụ Sở trong phòng bệnh nên bà cụ cố ý thấp giọng khiển trách.
Kẻ cầm đầu là Giám đốc Triệu bước ra khỏi đám người, mỉm cười khách sáo nói: “Lão phu nhân, bây giờ chúng tôi có chuyện rất quan trọng cần thương lượng với chủ tịch, phiền bà chuyển lời giúp chúng tôi một tiếng.” “Có chuyện gì quan trọng thì cứ nói cho ta biết là được, bây giờ chủ tịch đang ngủ.” Lão phu nhân không chút nghĩ ngợi đã trực tiếp cự tuyệt.
Nghe thấy vậy, mấy giám đốc bên cạnh không khỏi xì một tiếng, tràn đầy khinh thường: “Lão phu nhân à, bà lúc nào cũng nói chủ tịch đang ngủ, lẽ nào chủ tịch lại ngủ suốt 24 giờ à?” Bị châm chọc như vậy, bà cụ vẫn cố giữ giáo dưỡng cơ bản nhất, lạnh mặt nói với thái độ rất mạnh mẽ: “Tóm lại, bây giờ chủ tịch đang nghỉ ngơi, ta không hy vọng bất cứ công việc nào quấy rầy đến ông ấy, nếu có chuyện gì khẩn cấp thì ta có thể thay mặt quyết định.” “Xin hỏi, bà là chủ tịch à?” Giám đốc Triệu lên tiếng hỏi một câu.
Bà cụ nhìn về phía ông ta, gằn từng chữ: “Ta là vợ của ông ấy.” Giám đốc Triệu à một tiếng, mỉm cười nói: “Vậy nói cách khác, bà không phải chủ tịch.” Bà cụ Sở nhíu mày: “Thân phận người vợ vẫn chưa đủ để chứng minh sao?” Các thành viên hội đồng quản trị bên cạnh lập tức phì cười nhẹ một cái.
Giám đốc Triệu cũng mỉm cười đầy dối trá: “Trong chuyện công ty, chúng tôi chỉ chấp nhận chủ tịch hoặc là người đại diện chấp hành thôi, xin hỏi bà có phải là một trong số những người này không?” Đứng trước một câu hỏi như vậy, bà cụ không khỏi bị nghẹn một cái: “…” Thấy bà cụ không nói nên lời, Giám đốc Triệu cười đắc ý, cứ thế đi thẳng về phía cửa chính.
Bà cụ Sở lập tức định thần lại, hô to “Các ông không được vào!” Sau đó, bà cụ lại ra lệnh cho mấy vệ sĩ kia: “Ngăn bọn họ lại” Lại bị ngăn cản, đám người trong hội đồng quản trị thật sự mất kiên nhẫn rồi: “Lão phu nhân, vì chủ tịch nên chúng tôi mới tôn kính bà, nhưng mong bà đừng gây sự nữa.” Bà cụ không cam lòng yêu thế: “Rốt cuộc là ai đang gây sự chứ? Ta rõ ràng đã nói với các ông rồi, chủ tịch đang nghỉ ngơi, nhưng các ông vẫn cứ muốn xông vào quấy rầy ông ấy!” Một giám đốc cười lạnh một tiếng: “Xông vào quấy rầy? Tôi lại đầu thấy thế? Bà mấy lần không cho chúng tôi gặp chủ tịch, còn luôn thay mặt chủ tịch sử dụng quyền lực nữa chứ, không lẽ bà muốn đoạt quyền à?” Đối mặt với lời vu hãm như vậy, một danh môn thiên kim có giáo dưỡng như bà cụ tức giận đến mức cả người đều run rẩy: “Các, các ông đang trợn mắt nói dối!” Giám đốc Triệu kia lại chỉ thản nhiên trả lời một câu: “Vậy phiền lão phu nhân cho chúng tôi đi vào, coi như để chứng minh đi.” “Không được!”.
Bà cụ vẫn quyết đoán cự tuyệt như cũ.
Đáng tiếc là trong mắt nhóm người này, họ chỉ coi bà cụ đang giãy giụa lần cuối mà thôi.
Giám đốc Triệu cười đầy thâm ý, một lời mà hai ý nghĩa: “Lão phu nhân à, cần gì phải thể, bà đừng tự ép mình làm khổ mình nữa.” Bà cụ lúc này đã tức giận đến mức sắc mặt trắng bệch, hoàn toàn mất đi tu dưỡng hồi trước, hổn hển nói: “Rõ ràng là các ông đang ép người quá đáng! Cả đám các người chẳng ai tốt lành gì hết, chỉ muốn nhân cơ hội này để ép chủ tịch! Muốn ép Sở thị! Muốn ép tất cả tất cả!”
Dù sao thì bà cụ vốn không phải người làm ăn trên thương trường, vừa bị nói mấy câu là bà cụ đã trực tiếp xẻ mặt với đám người trong hội đồng quản trị rồi.
Các thành viên hội đồng quản trị đó tất nhiên muốn viện lấy cớ này để nổi giận, Giám đốc Triệu dần dần sầm mặt xuống, nhắc nhở: “Lão phu nhân, nếu bà còn chậm chạp không chịu để chúng tôi gặp chủ tịch như vậy, thì chúng tôi đã có lý do hoài nghi rằng bà đang giam lỏng tự do của người khác, chúng tôi có thể báo cảnh sát đến đây xử lý.
Lúc đó thì thanh danh của Sở thị có thể sẽ bị hủy hoại hết đấy.”
“Các, các ông!” Bà cụ bị sốc trước hành vi vô sỉ của bọn họ, đến mức nhất thời không lấy hơi nổi, hai mắt tối sầm, lập tức bị hôn mê bất tỉnh tại chỗ.
Giờ thì hoàn toàn lớn chuyện rồi.