Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 54
*Chương có nội dung hình ảnh
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Xem ảnh 1
Bởi vì đối với cô mà nói, cô đã thắng trò chơi này rồi.
Còn về sự chết sống của ông cụ Sở thì cô không quan tâm.
Dù sao thì kẻ dám uy hiếp, tính kế cô chưa bao giờ có kết cục tốt cả.
Không có ngoại lệ.
Ông cụ Sở không phải người thứ nhất, đương nhiên cũng sẽ không phải người cuối cùng.
Thẳng đến chạng vạng, cô mới tỉnh lại.
Lúc này trời đã tối hẳn, phòng khách vốn không bật đèn nên tối đen như mực.
Hiển nhiên là tất cả mọi người đều đã quên cô rồi, nhưng mà cô không quan tâm, chỉ dọn dẹp đơn giản rồi xuống tầng mua cơm ăn.
Lúc đi ngang qua phòng bệnh của ông cụ, cô cố ý liếc nhìn một cái, phát hiện cửa phòng nhắm chặt, phỏng chừng là cấp cứu thành công.
Sau đó, Chu Kiều lập tức xuống tầng mua cơm.
Lúc này bệnh viện đã tan tầm, trong đại sảnh không có một bóng người, một mình cô bước ra khỏi cánh cửa tối mờ, trông thật cô đơn lẻ loi.
Trong đêm đông này, gió lạnh thức thẳng vào cổ, nhưng Chu Kiều vẫn thản nhiên đi về phía đường phố.
Mới vừa đi được vài bước thì phía sau bỗng có tiếng gọi: “Chu Kiều.” Chỉ tiếc hôm nay người nào đó có tâm tình tốt nhất thời thả lỏng cảnh giác, có vẻ đã quên mình là Chu Kiều, cho nên không kịp phản ứng, mãi đến khi phía sau lại vang lên một tiếng gọi: “Chu Kiều!”
Chu Kiều mới chợt hoàn hồn, quay đầu nhìn lại.
“Sao thầy lại ở đây?” Vừa thấy rõ người kia, cô cau mày hỏi.
“Tôi gọi em hai lần, em mới định thần lại được, em đang nghĩ gì thế.” Tần Phỉ đứng sau lưng cô, trong bóng đêm nặng nề, anh mặc một chiếc áo khoác dài màu đen, đôi mắt hẹp dài hơi híp lại vì có đèn xe chạy qua.
Chu Kiều ung dung thản nhiên chuyển đề tài: “Thầy tìm em có chuyện gì không?” Tần Phỉ cắm hai tay vào trong túi quần, con ngươi thâm thúy nặng nề, không còn vẻ thờ ơ như trước mà trái lại có vẻ chăm chú và nghiêm túc: “Tôi tới bắt em về.” Gần như ngay lúc anh vừa dứt lời, ánh mắt của Chu Kiều lập tức thay đổi, thậm chí ngay cả hơi thở quanh thân cũng lạnh toát.
Tần Phỉ hoàn toàn không ngờ một câu nói thản nhiên tùy ý của mình lại làm cô có phản ứng như vậy.
Cô đang khẩn trương, đang cảnh giác anh.
Thế nhưng tại sao? Chỉ vì bắt cô quay về trường học? Không đến mức đó chứ? Mang theo nỗi khó hiểu này, anh lại thản nhiên nói: “Có người nặc danh làm đơn tố cáo với hiệu trưởng, nói là em công nhiên trốn học.” Mấy ngày qua, anh vốn đang ngủ ngon giấc trong phòng mình, chuyến đi tới bệnh viện lần ấy thật sự đã hành hạ anh tới mức khó có thể chịu nổi.
Sau khi ngủ đần độn vài ngày, Thẩm Ngang lại vô cùng lo lắng lập tức chạy tới nói với anh là cô nhóc trốn học, bị người ta nặc danh tố cáo.
Còn trực tiếp tố cáo tới tận chỗ hiệu trưởng! Lúc ấy, cơn tức vì bị quấy rầy trong lòng anh lập tức bị dập tắt.
Phản ứng đầu tiên chính là không ngờ cô nhóc ấy thật sự trốn học?! Cô không sợ hiệu trưởng sẽ mời phụ huynh, rồi lại bị cha tát thêm một cái à? Nghĩ đến đây, Tần Phỉ lập tức mặc kệ chuyện ngủ, nhanh chóng thay cô đi dọn dẹp cục diện rối bời.
Nhưng vừa đứng dậy thì anh mới nhớ ra cha của cô nhóc kia đang hôn mê.
Phỏng chừng cô nhóc biết cha mình không bò dậy nổi nên mới dám để lộ bản tính nhỉ? Thế là anh bật cười với vẻ nghiền ngẫm, lại nằm xuống giường, chỉ lười nhác nói một câu: “Cứ tố cáo đi, cậu bảo hiệu trưởng hãy suy nghĩ cho kỹ, hiện giờ cô nhóc này là cô hai mà nhà họ Sở đã thừa nhận với bên ngoài đấy.” Sau đó thì chuyện này cứ thể chấm dứt.
Chỉ là sau khi anh tỉnh dậy, trường học vẫn lên lớp bình thường, nhưng không ngờ lại phát hiện ra Chu Kiều trực tiếp xin phép nghỉ! Sau khi bảo Thẩm Ngang nghe ngóng, anh mới biết thì ra cô ở bệnh viện.
Thế nên sau khi chờ đợi suốt một tuần nhàm chán, anh vẫn chạy tới đây bắt người.
Chỉ là phản ứng vừa rồi của cô có phải hơi quá rồi không? Tấn Phỉ âm thầm quan sát cô thật kỹ.
Kết quả, Chu Kiều vừa nghe thấy là việc này nên không khỏi thả lỏng: “Em không trốn học, em đã xin phép nghỉ khoảng thời gian này rồi.”
Tần Phỉ nhìn thấy phản ứng của cô thì lập tức ra kết luận.
Cho nên không phải cô sợ bị bắt về trường học? Mà là đơn thuần sợ bị bắt…
Thế nhưng tại sao?
Cô đã phạm vào lỗi gì sao? Hình như trong tư liệu của cô đâu nhắc tới bất cứ điều gì về mấy thứ này? Không tìm thấy đáp án, Tân Phỉ chỉ có thể tạm thời đè nén vấn đề này xuống, sau đó mới nói: “Ý tôi là em trốn tập huấn.” Tập huấn?
Chu Kiều hơi nhíu mày: “Em đâu trốn.”
“Nói dối thì không phải là đứa trẻ ngoan đâu.” Tần Phỉ bổ sung thêm: “Tôi đã đi hỏi dì quản lý ký túc xá của các em rồi, dì ấy nói ngày nào em cũng ngủ ngon ở trong ký túc xá.” Chu Kiều nhíu mày: “Là cô Đường bảo em đừng đến học nữa.”
Hů?
Tần Phỉ hơi bất ngờ khi nghe thấy đáp án này.
“Cô ta bảo em đừng đến?” “Đúng vậy.” Tần Phỉ vẫn mỉm cười như trước, chỉ là ánh mắt dần dần trở nên lạnh lẽo.
Cô giáo họ Đường này kiêu ngạo thật, không ngờ lại đối xử với học sinh của anh như vậy.
Làm thế có khác gì tát vào mặt anh đâu.
“Chính xác thì cô ta nói như thế nào.” Chu Kiều ngẫm nghĩ: “Cô ta nói là em đã không muốn đi học thì sau này cũng đừng có học tiết của tôi nữa.
Dù sao em cũng có thầy của mình, em cứ để thầy của em dạy em đi.
Loại học sinh như em tôi không dạy nổi.” Nghe cô gằn từng tiếng trần thuật, vẻ mặt của Tần Phỉ dần trở nên kỳ lạ.
Một lát sau, anh mới hỏi: “Sau đó em thật sự không đi à?” Chu Kiều gật đầu: “Có vấn đề gì sao?” Tần Phỉ nhìn vẻ mặt cô nghiêm túc lại vô tội ngốc nghếch đáng yêu, không nhịn được cười nhẹ một cái.
Sao lại có một cô bé vừa ngốc vừa thú vị như vậy chứ.
Cô Đường kia nói vậy đâu phải là thật sự không cho cô lên lớp, rõ ràng là muốn cô ngoan ngoãn nhận sai.
Cô bé ngốc này, không ngờ lại coi là thật.
Phỏng chừng cô Đường kia tức đến mức bùng nổ rồi!
Vừa nghĩ đến đây, anh lại không nhịn được muốn cười.
Nhưng Chu Kiều đứng ở đối diện có vẻ không hiểu tại sao người này lại cười như thể bị động kinh, nhìn anh một cái như đang nhìn bệnh nhân thần kinh vậy, sau đó bình thản nói: “Nếu thấy không có việc gì thì em phải đi ăn cơm đây.”
Hiển nhiên là cô không muốn đứng cạnh anh, kẻo mất mặt xấu hổ.
Tần Phỉ thấy cô mất hứng, vội vàng nhịn nụ cười xuống, nói: “Nào, lên xe, tôi đưa em đi.” “Không cần đâu, em chỉ tìm đại một nhà hàng nào đó rồi ăn là được, lát nữa em lại phải vào viện ngay.” Nói xong, Chu Kiều bước vào một nhà hàng bên cạnh.
Tần Phỉ không nói thêm gì nữa, cũng đi vào theo.
“Cha em thế nào rồi?” Anh hỏi.
“Ông ấy rất tốt.” “Vậy còn em?” “Em cũng tạm.” “Vậy còn ông cụ thì sao?” Chu Kiều đang gọi món ăn thì khựng lại, không đáp mà hỏi lại câu: “Thầy vào cùng để làm gì thế?”
“Tôi muốn xem học sinh của mình trong khoảng thời gian này có ngoan ngoãn làm bài đầy đủ hay không.
Nào, làm để kiểm tra đi.” Nói xong, không ngờ Tần Phỉ thật sự lấy ra một tờ giấy và một cái bút từ trong túi quần.
Anh con mẹ nó rốt cuộc là ma quỷ trong ma quỷ gì thế? Tại sao đã ra ngoài trường rồi mà vẫn còn tiện tay mang theo đề thi đấu?! “Em đã xin phép nghỉ rồi.” Chu Kiều cau mày, tỏ vẻ cự tuyệt rất rõ ràng.
Tần Phỉ nói rất đương nhiên: “Nhưng em không xin phép với tôi.” Chu Kiều nhắc nhở: “Thầy không là chủ nhiệm lớp em.” Tần Phỉ nhún vai, chẳng nói đúng sai mà chỉ đáp: “Nếu em muốn thì ngày mai tôi có thể lập tức nhậm chức.”
Chu Kiều im lặng ba giây.
Cuối cùng vì quyết định không để bị tức chết, cô đưa tay lấy giấy bút, tìm một cái bàn và bắt đầu làm bài.
Việc kinh doanh trong nhà hàng nhỏ này rất tốt, chỉ là mặt tiền nhà hàng có hơi nhỏ, cảm giác rất chật chội, còn nồng nặc mùi khói.
Tần Phỉ cứ thể ngồi đó nhìn gương mặt bình tĩnh của Chu Kiều, không cam lòng giải đề, anh bỗng nhiên cảm thấy đây mới là cuộc sống bình thường.
Một tuần vừa qua thực sự là vô vị, buồn tẻ.
Hai mươi phút, Chu Kiều đã làm xong tất cả các câu hỏi.
Cô đẩy cả giấy và bút về phía anh, giọng nói có vẻ kìm nén và lạnh lẽo, cứng rắn: “Cầm để thi đấu của thầy rồi ra ngoài đi.” Không nói hẳn là cút đi, đây đã là giới hạn mấu chốt cuối cùng của cô rồi.
Tân Phỉ cười cười, không dám thử dò tìm đường chết nữa, lập tức ngừng trêu đùa, chỉ hỏi: “Mấy ngày qua, ông cụ trong bệnh viện có gây khó dễ cho em không?” “Không ạ.” Tần Phỉ có vẻ không tin lắm: “Con dâu trưởng của ông ta cho đến bây giờ vẫn chưa rõ sống chết, thế mà vẫn không gây khó dễ cho em, khả năng này không lớn lắm đâu.” Chu Kiều cúi đầu ăn rất vô tình, hoàn toàn không thèm để ý: “Thấy cũng nói đó là con dâu trưởng của ông ta rồi, chứ đâu phải là con trưởng, chỉ là một công cụ sinh dục mà thôi.” Tần Phỉ ngẩng đầu, dường như hơi bất ngờ khi nghe thấy cách nói này của cô.
Nhưng cuối cùng thì anh vẫn không nói gì cả, chỉ lẳng lặng nhìn cô ăn.
Sau khi ăn xong, hai người lần lượt bước ra khỏi nhà hàng.
Không khí lạnh đầu mùa đông lại ùa vào trong quần áo.
Tần Phỉ giơ đề toán trong tay lên: “Về sau cứ giờ này hàng ngày thì đều phải ra đây làm bài, trả cho hết nợ mà một tuần vừa rồi em còn thiếu đấy.” Chu Kiều chấn kinh: “…” Thật ra anh bị bệnh thần kinh đúng không?! “Không cần, chắc là ngày mai em có thể trở về trường học.” Nói xong, Chu Kiều lập tức kéo áo, đi về phía cửa chính bệnh viện.
Nhìn cô rời khỏi với vẻ chắc chắn như thế, Tần Phỉ không khỏi nhướng đôi lông mày.
(Lời ngoài lề: Có cười ra tiếng lợn không thế? Tiểu Kiều Kiều ngốc nghếch đáng yêu…)
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Xem ảnh 1
Còn về sự chết sống của ông cụ Sở thì cô không quan tâm.
Dù sao thì kẻ dám uy hiếp, tính kế cô chưa bao giờ có kết cục tốt cả.
Không có ngoại lệ.
Ông cụ Sở không phải người thứ nhất, đương nhiên cũng sẽ không phải người cuối cùng.
Thẳng đến chạng vạng, cô mới tỉnh lại.
Lúc này trời đã tối hẳn, phòng khách vốn không bật đèn nên tối đen như mực.
Hiển nhiên là tất cả mọi người đều đã quên cô rồi, nhưng mà cô không quan tâm, chỉ dọn dẹp đơn giản rồi xuống tầng mua cơm ăn.
Lúc đi ngang qua phòng bệnh của ông cụ, cô cố ý liếc nhìn một cái, phát hiện cửa phòng nhắm chặt, phỏng chừng là cấp cứu thành công.
Sau đó, Chu Kiều lập tức xuống tầng mua cơm.
Lúc này bệnh viện đã tan tầm, trong đại sảnh không có một bóng người, một mình cô bước ra khỏi cánh cửa tối mờ, trông thật cô đơn lẻ loi.
Trong đêm đông này, gió lạnh thức thẳng vào cổ, nhưng Chu Kiều vẫn thản nhiên đi về phía đường phố.
Mới vừa đi được vài bước thì phía sau bỗng có tiếng gọi: “Chu Kiều.” Chỉ tiếc hôm nay người nào đó có tâm tình tốt nhất thời thả lỏng cảnh giác, có vẻ đã quên mình là Chu Kiều, cho nên không kịp phản ứng, mãi đến khi phía sau lại vang lên một tiếng gọi: “Chu Kiều!”
Chu Kiều mới chợt hoàn hồn, quay đầu nhìn lại.
“Sao thầy lại ở đây?” Vừa thấy rõ người kia, cô cau mày hỏi.
“Tôi gọi em hai lần, em mới định thần lại được, em đang nghĩ gì thế.” Tần Phỉ đứng sau lưng cô, trong bóng đêm nặng nề, anh mặc một chiếc áo khoác dài màu đen, đôi mắt hẹp dài hơi híp lại vì có đèn xe chạy qua.
Chu Kiều ung dung thản nhiên chuyển đề tài: “Thầy tìm em có chuyện gì không?” Tần Phỉ cắm hai tay vào trong túi quần, con ngươi thâm thúy nặng nề, không còn vẻ thờ ơ như trước mà trái lại có vẻ chăm chú và nghiêm túc: “Tôi tới bắt em về.” Gần như ngay lúc anh vừa dứt lời, ánh mắt của Chu Kiều lập tức thay đổi, thậm chí ngay cả hơi thở quanh thân cũng lạnh toát.
Tần Phỉ hoàn toàn không ngờ một câu nói thản nhiên tùy ý của mình lại làm cô có phản ứng như vậy.
Cô đang khẩn trương, đang cảnh giác anh.
Thế nhưng tại sao? Chỉ vì bắt cô quay về trường học? Không đến mức đó chứ? Mang theo nỗi khó hiểu này, anh lại thản nhiên nói: “Có người nặc danh làm đơn tố cáo với hiệu trưởng, nói là em công nhiên trốn học.” Mấy ngày qua, anh vốn đang ngủ ngon giấc trong phòng mình, chuyến đi tới bệnh viện lần ấy thật sự đã hành hạ anh tới mức khó có thể chịu nổi.
Sau khi ngủ đần độn vài ngày, Thẩm Ngang lại vô cùng lo lắng lập tức chạy tới nói với anh là cô nhóc trốn học, bị người ta nặc danh tố cáo.
Còn trực tiếp tố cáo tới tận chỗ hiệu trưởng! Lúc ấy, cơn tức vì bị quấy rầy trong lòng anh lập tức bị dập tắt.
Phản ứng đầu tiên chính là không ngờ cô nhóc ấy thật sự trốn học?! Cô không sợ hiệu trưởng sẽ mời phụ huynh, rồi lại bị cha tát thêm một cái à? Nghĩ đến đây, Tần Phỉ lập tức mặc kệ chuyện ngủ, nhanh chóng thay cô đi dọn dẹp cục diện rối bời.
Nhưng vừa đứng dậy thì anh mới nhớ ra cha của cô nhóc kia đang hôn mê.
Phỏng chừng cô nhóc biết cha mình không bò dậy nổi nên mới dám để lộ bản tính nhỉ? Thế là anh bật cười với vẻ nghiền ngẫm, lại nằm xuống giường, chỉ lười nhác nói một câu: “Cứ tố cáo đi, cậu bảo hiệu trưởng hãy suy nghĩ cho kỹ, hiện giờ cô nhóc này là cô hai mà nhà họ Sở đã thừa nhận với bên ngoài đấy.” Sau đó thì chuyện này cứ thể chấm dứt.
Chỉ là sau khi anh tỉnh dậy, trường học vẫn lên lớp bình thường, nhưng không ngờ lại phát hiện ra Chu Kiều trực tiếp xin phép nghỉ! Sau khi bảo Thẩm Ngang nghe ngóng, anh mới biết thì ra cô ở bệnh viện.
Thế nên sau khi chờ đợi suốt một tuần nhàm chán, anh vẫn chạy tới đây bắt người.
Chỉ là phản ứng vừa rồi của cô có phải hơi quá rồi không? Tấn Phỉ âm thầm quan sát cô thật kỹ.
Kết quả, Chu Kiều vừa nghe thấy là việc này nên không khỏi thả lỏng: “Em không trốn học, em đã xin phép nghỉ khoảng thời gian này rồi.”
Tần Phỉ nhìn thấy phản ứng của cô thì lập tức ra kết luận.
Cho nên không phải cô sợ bị bắt về trường học? Mà là đơn thuần sợ bị bắt…
Thế nhưng tại sao?
Cô đã phạm vào lỗi gì sao? Hình như trong tư liệu của cô đâu nhắc tới bất cứ điều gì về mấy thứ này? Không tìm thấy đáp án, Tân Phỉ chỉ có thể tạm thời đè nén vấn đề này xuống, sau đó mới nói: “Ý tôi là em trốn tập huấn.” Tập huấn?
Chu Kiều hơi nhíu mày: “Em đâu trốn.”
“Nói dối thì không phải là đứa trẻ ngoan đâu.” Tần Phỉ bổ sung thêm: “Tôi đã đi hỏi dì quản lý ký túc xá của các em rồi, dì ấy nói ngày nào em cũng ngủ ngon ở trong ký túc xá.” Chu Kiều nhíu mày: “Là cô Đường bảo em đừng đến học nữa.”
Hů?
Tần Phỉ hơi bất ngờ khi nghe thấy đáp án này.
“Cô ta bảo em đừng đến?” “Đúng vậy.” Tần Phỉ vẫn mỉm cười như trước, chỉ là ánh mắt dần dần trở nên lạnh lẽo.
Cô giáo họ Đường này kiêu ngạo thật, không ngờ lại đối xử với học sinh của anh như vậy.
Làm thế có khác gì tát vào mặt anh đâu.
“Chính xác thì cô ta nói như thế nào.” Chu Kiều ngẫm nghĩ: “Cô ta nói là em đã không muốn đi học thì sau này cũng đừng có học tiết của tôi nữa.
Dù sao em cũng có thầy của mình, em cứ để thầy của em dạy em đi.
Loại học sinh như em tôi không dạy nổi.” Nghe cô gằn từng tiếng trần thuật, vẻ mặt của Tần Phỉ dần trở nên kỳ lạ.
Một lát sau, anh mới hỏi: “Sau đó em thật sự không đi à?” Chu Kiều gật đầu: “Có vấn đề gì sao?” Tần Phỉ nhìn vẻ mặt cô nghiêm túc lại vô tội ngốc nghếch đáng yêu, không nhịn được cười nhẹ một cái.
Sao lại có một cô bé vừa ngốc vừa thú vị như vậy chứ.
Cô Đường kia nói vậy đâu phải là thật sự không cho cô lên lớp, rõ ràng là muốn cô ngoan ngoãn nhận sai.
Cô bé ngốc này, không ngờ lại coi là thật.
Phỏng chừng cô Đường kia tức đến mức bùng nổ rồi!
Vừa nghĩ đến đây, anh lại không nhịn được muốn cười.
Nhưng Chu Kiều đứng ở đối diện có vẻ không hiểu tại sao người này lại cười như thể bị động kinh, nhìn anh một cái như đang nhìn bệnh nhân thần kinh vậy, sau đó bình thản nói: “Nếu thấy không có việc gì thì em phải đi ăn cơm đây.”
Hiển nhiên là cô không muốn đứng cạnh anh, kẻo mất mặt xấu hổ.
Tần Phỉ thấy cô mất hứng, vội vàng nhịn nụ cười xuống, nói: “Nào, lên xe, tôi đưa em đi.” “Không cần đâu, em chỉ tìm đại một nhà hàng nào đó rồi ăn là được, lát nữa em lại phải vào viện ngay.” Nói xong, Chu Kiều bước vào một nhà hàng bên cạnh.
Tần Phỉ không nói thêm gì nữa, cũng đi vào theo.
“Cha em thế nào rồi?” Anh hỏi.
“Ông ấy rất tốt.” “Vậy còn em?” “Em cũng tạm.” “Vậy còn ông cụ thì sao?” Chu Kiều đang gọi món ăn thì khựng lại, không đáp mà hỏi lại câu: “Thầy vào cùng để làm gì thế?”
“Tôi muốn xem học sinh của mình trong khoảng thời gian này có ngoan ngoãn làm bài đầy đủ hay không.
Nào, làm để kiểm tra đi.” Nói xong, không ngờ Tần Phỉ thật sự lấy ra một tờ giấy và một cái bút từ trong túi quần.
Anh con mẹ nó rốt cuộc là ma quỷ trong ma quỷ gì thế? Tại sao đã ra ngoài trường rồi mà vẫn còn tiện tay mang theo đề thi đấu?! “Em đã xin phép nghỉ rồi.” Chu Kiều cau mày, tỏ vẻ cự tuyệt rất rõ ràng.
Tần Phỉ nói rất đương nhiên: “Nhưng em không xin phép với tôi.” Chu Kiều nhắc nhở: “Thầy không là chủ nhiệm lớp em.” Tần Phỉ nhún vai, chẳng nói đúng sai mà chỉ đáp: “Nếu em muốn thì ngày mai tôi có thể lập tức nhậm chức.”
Chu Kiều im lặng ba giây.
Cuối cùng vì quyết định không để bị tức chết, cô đưa tay lấy giấy bút, tìm một cái bàn và bắt đầu làm bài.
Việc kinh doanh trong nhà hàng nhỏ này rất tốt, chỉ là mặt tiền nhà hàng có hơi nhỏ, cảm giác rất chật chội, còn nồng nặc mùi khói.
Tần Phỉ cứ thể ngồi đó nhìn gương mặt bình tĩnh của Chu Kiều, không cam lòng giải đề, anh bỗng nhiên cảm thấy đây mới là cuộc sống bình thường.
Một tuần vừa qua thực sự là vô vị, buồn tẻ.
Hai mươi phút, Chu Kiều đã làm xong tất cả các câu hỏi.
Cô đẩy cả giấy và bút về phía anh, giọng nói có vẻ kìm nén và lạnh lẽo, cứng rắn: “Cầm để thi đấu của thầy rồi ra ngoài đi.” Không nói hẳn là cút đi, đây đã là giới hạn mấu chốt cuối cùng của cô rồi.
Tân Phỉ cười cười, không dám thử dò tìm đường chết nữa, lập tức ngừng trêu đùa, chỉ hỏi: “Mấy ngày qua, ông cụ trong bệnh viện có gây khó dễ cho em không?” “Không ạ.” Tần Phỉ có vẻ không tin lắm: “Con dâu trưởng của ông ta cho đến bây giờ vẫn chưa rõ sống chết, thế mà vẫn không gây khó dễ cho em, khả năng này không lớn lắm đâu.” Chu Kiều cúi đầu ăn rất vô tình, hoàn toàn không thèm để ý: “Thấy cũng nói đó là con dâu trưởng của ông ta rồi, chứ đâu phải là con trưởng, chỉ là một công cụ sinh dục mà thôi.” Tần Phỉ ngẩng đầu, dường như hơi bất ngờ khi nghe thấy cách nói này của cô.
Nhưng cuối cùng thì anh vẫn không nói gì cả, chỉ lẳng lặng nhìn cô ăn.
Sau khi ăn xong, hai người lần lượt bước ra khỏi nhà hàng.
Không khí lạnh đầu mùa đông lại ùa vào trong quần áo.
Tần Phỉ giơ đề toán trong tay lên: “Về sau cứ giờ này hàng ngày thì đều phải ra đây làm bài, trả cho hết nợ mà một tuần vừa rồi em còn thiếu đấy.” Chu Kiều chấn kinh: “…” Thật ra anh bị bệnh thần kinh đúng không?! “Không cần, chắc là ngày mai em có thể trở về trường học.” Nói xong, Chu Kiều lập tức kéo áo, đi về phía cửa chính bệnh viện.
Nhìn cô rời khỏi với vẻ chắc chắn như thế, Tần Phỉ không khỏi nhướng đôi lông mày.
(Lời ngoài lề: Có cười ra tiếng lợn không thế? Tiểu Kiều Kiều ngốc nghếch đáng yêu…)
Bình luận facebook