• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Vợ Yêu Là Đại Lão (2 Viewers)

  • Chương 31

*Chương có nội dung hình ảnh
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


Xem ảnh 1
125858.png
Chu Nghiêm Tuấn cũng xoa tay, vẻ mặt nịnh nọt nói: “Tây Lâm à, thật sự rất cảm ơn cháu, con bé Chu Kiều ngu ngốc chẳng hiểu gì cả, chỉ biết gây phiền toái cho cháu thôi.


Cháu yên tâm, vừa rồi lúc nó đi, chú đã dạy dỗ nó một trận rồi! Cũng cảnh cáo nó rồi, chắc chắn về sau nó sẽ không gây phiền toái cho cháu nữa đâu.” Sở Tây Lâm vừa mới chuẩn bị ngồi xuống thì lại nhíu mày: “Con bé đi rồi?”


“Đúng vậy, nếu cháu chưa hết giận, chú sẽ bảo người gọi nó về, dù sao nó cũng chưa đi xa được đâu.” Sở Tây Lâm nhìn đồng hồ, đã chín giờ rưỡi, thế là anh ta nói thẳng: “Tôi không đói bụng.” Rồi lập tức đi ra ngoài cửa.


“Thể để mẹ bảo quản gia đưa con đi.” Lâm Mỹ Tinh hô lên sau lưng anh ta.


“Không cần đâu, con lái xe về.” Sở Tây Lâm không quay đầu lại mà đi ra cửa, lái xe ra khỏi nhà họ Sở.


Chẳng bao lâu sau, anh ta lập tức thấy Chu Kiều đang đeo ba lô, đi bộ một mình bên lề đường trong bóng tối.


Tấm lưng kia thấy thế nào cũng rất đáng thương.


Anh ta ấn còi vài cái với cô.


Chu Kiều vốn đang nghẹn một bụng lửa giận, tiếng còi xe bất thình lình vang lên làm áp suất không khí quanh cô lại hạ thêm vài độ.


Cô dừng lại, ngay khi quay đầu lại thì con ngươi đen như mực lóe ra vẻ sắc bén, mang theo sát ý nặng nề và cả sự không kiên nhẫn.


Cũng may bầu trời tối đen, hơn nữa mái tóc dài của cô đã sớm bị Chu Nghiêm Tuấn đánh rũ ra, cho nên Sở Tây Lâm ngồi ở bên trong xe căn bản không nhận ra vẻ mặt dị thường của cô.


Anh ta chỉ lái xe đến bên cạnh cô, nhưng lại không biết nên mở miệng như thế nào.


Cho nên, nhất thời, không khí giữa hai người có chút yên lặng.


Nhưng cũng may là chỉ vài giây sau, Sở Tây Lâm lập tức mở miệng trước, anh ta không nhìn Chu Kiều, chỉ nhìn chằm chằm tay lái, trầm giọng nói: “Tôi không biết lại lớn chuyện đến vậy.” Chu Kiều nhíu mày, còn chưa hiểu anh ta nói vậy có ý gì thì vị cậu chủ này đã thay đổi sắc mặt, cực kỳ mất kiên nhẫn ngẩng đầu: “Được rồi, mau lên xe đi, tôi không có nhiều thời gian đâu.”


Chu Kiều bị trúng hai cái tát, tâm tình cực kỳ tệ, giọng điệu cũng lạnh đi rất nhiều: “Anh có thể đi trước.” Sở Tây Lâm ngồi ở bên trong xe nhíu mày: “Sao cô nhiều lời thế, bảo cổ lên xe thì lên xe đi!” Nhìn cái vẻ thể không bỏ qua của anh ta, Chu Kiều chỉ cảm thấy rất phiền, đang muốn mở miệng thì trong đầu cô đột nhiên nảy ra một suy nghĩ.


Vừa rồi Sở Tây Lâm giải thích như vậy, không phải là ý xin lỗi đấy chứ? Cô không khỏi ngẩng đầu nhìn về phía người trong xe.


Nếu quả thật là như vậy thì cách nói xin lỗi của cậu chủ đây đúng là kỳ lạ.


Nhưng mà nói thật, trong chuyện này, anh ta vốn không có gì phải xin lỗi cả, chuyện vốn do cô mà ra.


Vị anh trai hờ như Sở Tây Lâm có thể giúp cô đã rất tốt bụng rồi.


Tuy rằng đến bây giờ cô vẫn không hiểu lắm cái câu “cô hai của nhà họ Sở” là từ đâu ra.


Nhưng anh ta có thể làm đến nước này đã xem như tốt bụng rồi, cho nên cô căn bản không hề để ý.


Cô chỉ để ý đến Chu Nghiêm Tuấn.


Hai cái tát kia, phải để mang lại mới được! “Nhanh lên! Có phải muốn tôi tự mình xuống xe mời cô không thế!” Thấy cô vẫn không nhúc nhích, Sở Tây Lâm sắp hết kiên nhẫn rồi.


Chu Kiều hoàn hồn, nhìn dáng vẻ cáu kỉnh bực bội của anh ta, cuối cùng cô vẫn mở cánh cửa ở hàng ghế sau ra, nhưng Sở Tây Lâm lại nói: “Cô là ông chủ của tôi à? Ngồi phía trước!” Chu Kiều vốn đã quen ngồi phía sau, nghe thấy vậy thì tay khựng lại, đóng cửa lại rồi ngồi lên ghế lái phụ.


Xe lập tức khởi động, bắt đầu lao đi.


Đi tàu điện ngầm mất một tiếng, nhưng khi được Sở Tây Lâm đặc biệt hộ tống bằng xe riêng thì lại chỉ tốn bốn mươi phút đã an toàn tới nơi cách cổng trường không xa.


Hai người từ đầu tới đuôi đều không nói một câu nào.


Nhân lúc cô cởi dây an toàn, cuối cùng Sở Tây Lâm cũng không nhịn được hỏi han: “Mặt cô không sao chứ?” Nhưng nói xong, có thể là anh ta cảm thấy lời này của mình có vẻ quan tâm quá mức, nên lập tức biến sắc, nói: “Con gái con đứa mà cứ đeo khẩu trang, cô không chê mệt nhưng tôi thì ngại nhìn mãi phiền lắm! Đừng để vết thương cũ còn chưa lành, lại thêm vết thương mới.


Bác sĩ mà tôi giới thiệu ra giá rất đắt đấy! Được rồi,


mau xuống xe đi, đừng có lề mề nữa, tôi đã bị cô làm lãng phí không ít thời gian rồi.” Thế là Chu Kiều ngay cả một chữ cũng chưa kịp nói, cứ thể bị đuổi xuống xe.


Xa xa, ánh đèn đường bên cổng trường vẫn còn sáng, chỉ là hai bên ven đường đã sớm không còn bóng người nào nữa.


Ngay cả chú bảo vệ gác cổng cũng đã trốn vào phòng bảo vệ, ngủ gật rồi.


Chu Kiều đứng ở góc cạnh tường khá tối, đang định đi về phía tường vây ở cổng sau, dùng cách cũ để quay về ký túc xá, nhưng vừa xoay người thì lập tức nhìn thấy Tần Phỉ trong góc xa xa.


Anh đứng dựa vào thân cây trông rất biếng nhác, một chân hơi gấp lại, tay kẹp một điếu thuốc vẫn còn đang cháy, trông có vẻ đã đứng đó rất lâu.


Không phải là người nọ bị bệnh thoái hoá xương đấy chứ? Dường như ở trong trí nhớ của cô, người này chưa từng đứng thẳng bao giờ.


Không phải là ngồi liệt ở trên sô pha thì là dựa vào cạnh khung cửa.


Dường như đối phương đã sớm biết đến sự tồn tại của cô, anh ung dung nghiêng đầu nhìn cô một cái, rồi lại tiếp tục cúi đầu hút thuốc.


Chu Kiều cũng không phải là người nhiều chuyện, cô dứt khoát giả vờ như không thấy được anh, định cư thể đi ngang qua.


Chỉ là, cô vừa mới ra khỏi bóng tối, đi ngang qua anh thì Tần Phỉ lại đột nhiên đứng thẳng, ngăn cô lại.


Anh rũ mắt xuống, nhìn chằm chằm vào khẩu trang của cô, sắc mặt hơi lạnh lẽo: “Miệng của em làm sao vậy?” Chu Kiều nhíu mày, trong lòng nghĩ không lẽ người nọ có mắt X-quang? Mình đã đeo khẩu trang rồi mà không ngờ anh lại có thể nhìn ra được để hỏi.


Cô đang muốn nói không sao thì chợt nghe thấy một câu: “Máu dính lên khẩu trang kìa.” Chu Kiều sửng sốt.


Nhìn phản ứng của cô, Tần Chỉ trầm giọng xuống: “Em bị ai đánh à?”


Trước khi Chu Kiều bước xuống chiếc xe hơi sang trọng kia, anh vẫn đang hút thuốc ở đây rồi.


Đối với cô gái mang theo đầy bí mật này, dù là cô đang làm thêm với mức lương năm mươi đồng một giờ, hay là ngồi trong xe sang, anh đều cực kỳ bình tĩnh.


Vốn anh nghĩ, nếu cô bé này không thích gặp mình, anh cũng lười bước lên để tự rước lấy mất mặt, nên dứt khoát giả vờ không phát hiện ra.


Mà khi cô vừa đi ra khỏi chỗ tối thì vết máu rõ ràng trên khẩu trang nhất thời khiến mắt anh hơi sầm xuống, anh lập tức tiến lên ngăn cô lại.


Bởi vì anh biết rõ, ngoài lúc ở trước mặt người quen là cô sẽ không ra tay bạo lực ra, ở bên ngoài, cô tuyệt đối sẽ không ẩn nhẫn.


Hơn nữa, năng lực của cô không kém, khó có thể xảy ra khả năng bị thương mới đúng.


Anh vừa mới đưa tay thì Chu Kiều đã quay đầu đi, giọng điệu hơi lạnh lẽo: “Không liên quan đến thầy.” Tay Tần Phỉ khựng lại ở giữa không trung, đôi mắt tối đen, hẹp dài chậm rãi híp lại: “Ở trường học, em phải gọi tôi là thầy Tần, em nói xem có liên quan đến tôi không?” “Nhưng thấy không là thầy của em.” Chu Kiều lại nhìn Tần Phỉ, mặt mày lạnh nhạt, thật giống như hồ nước sâu không thấy đáy dưới lớp băng dày vào mùa đông vậy.


Tần Chỉ nhướng mày cười: “Ai nói thế chứ, bây giờ tôi là giáo viên thi đấu của em đấy.” Chu Kiều nhíu mày lại: “Giáo viên thi đấu không phải Đường Thanh Như sao?” Tần Phỉ trực tiếp dụi tắt điếu thuốc mới hút một nữa, để cách xa cô một chút, sau đó rũ mắt nhìn cô: “Không phải em chán ghét, cho rằng cô ta không xứng dạy cho em à? Thế nên chiều nay, hiệu trưởng đã thương lượng với tôi, định để một mình tôi phụ đạo cho em, một kèm một, huấn luyện tinh anh.” Nói xong, anh còn mỉm cười với cô.


Chu Kiều: “…”


Thế này có tính là tự mình đào hố cho mình không? Thấy dáng vẻ ngây ngốc của cô, không hiểu sao tâm tình của Tần Phỉ tốt hơn, chỉ là khi tầm mắt chạm đến vết máu nhàn nhạt trên khẩu trang thì khóe môi đang nhượng lên của anh lại dần hạ xuống, ánh mắt thâm thủy lại tối tăm.


Hồi lâu sau, anh mới hỏi một câu: “Có đau không?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom