• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Vợ Yêu Là Đại Lão (7 Viewers)

  • Chương 30

*Chương có nội dung hình ảnh
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


Xem ảnh 1
125857.png
Nhưng bây giờ cô là “Chu Kiều”, là cô bé đáng thương vừa nhát gan lại vừa yếu đuối.


Thậm chí ngay cả tranh luận mà cô bé ấy cũng không dám, nào dám ra tay? Cho nên, cô, người vốn chưa từng bị tát cái nào, ngay cả cha đẻ cũng không dám ra tay, thế mà lại đứng yên ở đó, bị tên rác rưởi Chu Nghiêm Tuấn kia tát một cái.


“Bốp!” một cái, ở trong đại sảnh thoáng đãng này có vẻ cực kỳ rõ ràng và vang dội.


Có thể nghe được, ông ta đã ra tay rất tàn nhẫn.


Chu Kiều chỉ cảm thấy tại mình “Ong ong” một trận, trong khoang miệng lại nhanh chóng tràn ngập thứ mùi máu tanh.


Cô nghĩ thầm, chờ cô bé đáng thương kia trở về, phải lấy cái tay phải này của Chu Nghiêm Tuấn mới được.


Nhìn cô không nói một lời, ngay cả một âm thanh trong cổ họng cũng không có, cứ đứng ở nơi đó, Chu Nghiêm Tuấn chỉ vào cô: “Thế nào, không phục?” “Không có.”


“Tao thấy mày không phục thì có!” Nói xong, lại không nói thêm lời nào mà lật tay quăng thêm một cái tát nữa.


Chu Nghiêm Tuấn không có một chút tình cảm nào với cô con gái này.


Nếu không phải có ràng buộc về huyết thống và pháp luật bắt ông ta không thể không đi đón đứa con gái mười mấy năm không gặp này,lúc ấy ông ta vốn sẽ không đến gặp cô.


Ở trong lòng ông ta, đây là một sự trói buộc, là sự liên lụy! Là thứ cực kỳ chướng mắt.


Mà hiện giờ thứ cực kỳ chướng mắt này đúng là đã gây chuyện không nhỏ cho ông ta, khiến ông ta bị Lâm Mỹ Tinh châm chọc, trực tiếp bị nhốt ngoài biệt thự, dầm mưa cả một buổi chiều.


“Tao cho mày ăn cho mày uống, mày đối xử với tao như vậy à?! Mày coi lời nói của tao như rắm chó chứ gì? Chu Kiều, mày nhớ kỹ cho tao, mày họ Chu, không phải họ Sở! Mày đắc ý cái gì hả! Thật đúng là coi mình như lá ngọc cành vàng nhà họ Sở à? Con mẹ nó, mày chỉ là gánh nặng thêm vào thôi, hiểu không!” Chu Nghiêm Tuấn hoàn toàn không để ý đến người giúp việc trong phòng bếp, thậm chí có thể nói, ông ta chỉ hận không thế để mọi người trong cả nhà họ Sở biết ông ta đang đứng đó lớn tiếng răn dạy cô.


Ông ta giẫm tự tôn của Chu Kiều xuống đất rồi không ngừng đay nghiến.


Chu Kiều định thần lại, đè cơn giận trong lòng và ý muốn giết người xuống, trả lời: “Hiểu.” “Hiểu? Mày hiểu? Mày hiểu mà mày lại đắc ý ở trường học?! Có phải mày muốn gây náo loạn đến mức ngay cả tạo cũng phải xách hành lý ra khỏi nhà họ Sở, mày mới vui vẻ hay không! Tao nói cho mày biết, nếu tạo


mà cút khỏi nơi này thì mày cũng không có ngày lành nữa đâu!” Chu Kiều cúi thấp đầu, không nói gì, nhưng hơi thở quanh thân lại thấp đến mức không thể thấp hơn.


Đột nhiên, cô ngẩng đầu nhìn lên tầng hai, trên khuôn mặt bình thản mang theo ý lạnh.


Trên hành lang của lối đi trên tầng hai, Lâm Mỹ Tinh đứng ở nơi đó, bà ta mặc một bộ đồ ngủ bằng lụa màu đỏ rực, trông vô cùng diễm lệ.


Trong đáy mắt bà ta lộ ra vẻ khinh thường và khinh miệt rõ ràng, không hề che giấu.


Chỉ là sau đó, bà ta sửng sốt: “Tây Lâm?” Chu Nghiêm Tuần vốn đang lải nhải, vừa nghe thấy vậy thì lập tức ngừng lại.


Ông ta quay đầu, nhìn thấy Sở Tây Lâm đang đứng ở cửa, dùng vẻ mặt lạnh lẽo nhìn chằm chằm mình.


Cả người Chu Nghiêm Tuấn cứng đờ, có chút co quắp mà cười với anh ta: “Tây Lâm đã trở lại rồi à, sao tối nay đã về thể?” Sở Tây Lâm luôn khinh thường gã đàn ông ăn bám kia: “Tôi về nhà của mình mà còn phải báo cáo với ông sao?” Chu Nghiêm Tuấn sợ tới mức liên tục lắc đầu: “Không, không, không cần.” Lâm Mỹ Tinh vừa từ trên tầng đi xuống, vội vàng tiến lên kéo anh ta lên tầng: “Con về sớm thì nên nói với mẹ một tiếng chứ, mẹ sẽ bảo dì Vương chuẩn bị bữa ăn khuya cho con.” “Con chỉ về lấy đồ thôi.” “Thế con có muốn bảo phòng bếp chuẩn bị cho con chút đồ ăn hay không, suốt ngày chạy tới chạy lui như thế, đừng để bị đói.” Chu Kiều đứng tại chỗ nhìn bóng dáng Lâm Mỹ Tinh hỏi han ân cần quan tâm, một suy nghĩ đột nhiên dần hiện ra trong đầu.


Đây mới là cảm giác có mẹ nhỉ? Nhưng mà dù là cô bé đáng thương hay cô đi chăng nữa, đều chưa từng có được tình cảm này, cho nên chỉ có thể dựa vào cảm giác để tưởng tượng mà thôi.


“Mày có nghe tao nói hay không?” Lúc này, Chu Nghiêm Tuấn lại quát lên.


Nhưng mà có lẽ là ngại Sở Tây Lâm đã về, cho nên ông ta hạ thấp giọng xuống một chút.


Tuy nhiên, dù thế cũng vô dụng.


Sở Tây Lâm vẫn nghe thấy mấy lời răn dạy kia rõ ràng, khi lên tầng, anh ta không khỏi hỏi một câu: “Bọn họ có chuyện gì vậy?” “Con nói Chu Kiểu à?” “Vâng.”


Lâm Mỹ Tinh xì một tiếng, cực kỳ châm chọc: “Con bé kia ở nhà họ Sở chúng ta có mấy ngày đã huênh hoang, dám ở bên ngoài tự xưng mình là cô hai nhà họ Sở.”


Bước chân của Sở Tây Lâm dừng lại một chút: “Cái gì?”


“Sinh nhật của ông nội con lần này đã gửi thiệp mời đến những gia đình mà chúng ta hay qua lại, có vài vị phu nhân vậy mà tới hỏi mẹ có phải lần này nhân bữa tiệc mừng thọ của ông cụ để giới thiệu cô hai nhà họ Sở hay không.


Bọn họ còn an ủi mẹ, bảo mẹ đừng lo lắng, một đứa con gái thì cho dù là ngoài giá thú cũng không giở được trò gì, nói không chừng đến lúc đó còn có thể làm liên hồn cho gia tộc.” Nói đến đây, Lâm Mỹ Tinh lạnh lùng cười: “Đúng là ý nghĩ kỳ lạ.”


Trùng hợp lúc này, Chu Nghiêm Tuấn dưới tầng lại quát lớn: “Mày cũng không nghĩ xem mình đáng mấy đồng, không ngờ dám nói hươu nói vượn ở trường!” Sở Tây Lâm không khỏi nhìn thoáng qua dưới tầng: “Là chính miệng bọn họ nói là Chu Kiều nói?”.


Lâm Mỹ Tinh đương nhiên nói: “Ngoại trừ nó ra thì còn có ai.


Chỉ cần ngẫm lại là biết chắc chắn lúc ở trường học đua đòi với đám bạn học, lòng hư vinh quấy phá mới nói ra như thế.” Đoạn đối thoại này khiến Sở Tây Lâm nhíu mày, nhưng anh ta cũng không nói gì nữa.


Chỉ là mới vừa đi đến chỗ rẽ, anh ta đột nhiên cảm thấy không đúng.


Nếu Chu Kiều thật sự ham hư vinh như thế thì tại sao còn đi làm thuê chứ?


Hơn nữa, sau vụ gây sự ở nhà hàng ngày đó, anh ta mới biết được đám người đang bao vây chặn đường giúp đó là bạn học của cô.


Ở trước mặt bạn học của mình, rõ ràng cô đã để lộ mọi thứ, sao lại là người ham hư vinh được chứ? Nghĩ đến đây, anh ta đột nhiên nhớ đến chuyện đã xảy ra ngoài của Cục Cảnh sát, anh ta lập tức biển sắc, xoay người bước nhanh xuống tầng.


“Tây Lâm, con làm gì thế?” Lâm Mỹ Tinh vội vàng xuống theo.


Sở Tây Lâm bước nhanh xuống tầng, lập tức nhìn thấy Chu Nghiêm Tuấn đang giơ tay, bèn kêu lên một tiếng: “Dừng lại!” Chu Nghiêm Tuần hoảng sợ, tay dừng ở giữa không trung.


Lâm Mỹ Tinh đi theo, không ngờ lại thấy anh ta nhúng tay vào chuyện này, không khỏi lập tức nhắc nhở: “Tây Lâm, con làm gì thế! Chuyện này đều liên quan gì đến con, con mau làm việc của con đi.” Sở Tây Lâm nhìn Chu Nghiêm Tuấn, nghiêm mặt nói: “Là tôi nói ra chuyện cô hai của nhà họ Sở, không liên quan gì đến con bé cả.” Chu Nghiêm Tuấn ngây ngẩn cả người, còn Chu Kiều thì nhíu mày.


Cái gì mà cô hai của nhà họ Sở Còn Lâm Mỹ Tinh thì lại không thể tin nổi, lập tức cao giọng hỏi: “Con nói cái gì?” Sở Tây Lâm nhìn Chu Kiều, mới lạnh nhạt trần thuật: “Ngày đó con vừa hay ăn cơm trong nhà hàng, thấy con bé bị mấy tên đàn ông bao vây…


ở ven đường, con lập tức đến đó bịa một câu, phỏng chừng là bị bạn bè bên cạnh nghe được, bọn họ mới nói ra ngoài.


Là lỗi của con, con không biết lại gây ra chuyện này.” Chu Kiều lúc này mới dần hiểu ra.


Thì ra Chu Nghiêm Tuấn vốn dĩ không biết tình hình của cô ở trong trường học như thế nào, cũng không phải giáo viên gọi điện thoại cho ông ta, mà là chuyện này ngay từ đầu đã là một sự hiểu lầm.


Nhưng lúc cô bị mấy nam sinh bao vây ở trong ngõ nhỏ, Sở Tây Lâm vốn dĩ không hề xuất hiện.


Lần duy nhất anh ta xuất hiện là ở trong nhà hàng.


Chẳng lẽ…


Anh ta đang giữ bí mật giúp mình, cho nên mới nói nhà hàng thành ven đường?


Nhưng chuyện cô hai của nhà họ Sở là thế nào? Cô không nhớ người này đã nói thế.


“Nếu như mẹ không tin thì có thể gọi điện thoại hỏi bạn con.” Lúc này, Sở Tây Lâm nhìn Lâm Mỹ Tinh, vẻ mặt rất hờ hững.


Từ khi Lâm Mỹ Tinh và Chu Nghiêm Tuấn đăng ký kết hôn, tình cảm mẹ con đã trở nên xa lạ rất nhiều, cho nên khi Sở Tây Lâm nói lời này, bà ta lập tức cười nói: “Sao mẹ có thể không tin con chứ.


Con nói gì mẹ đều tin tưởng con.


Nếu là hiểu lầm thì không sao đâu, không sao đâu, mẹ cũng tiện giải thích rõ với ông nội con.”


Chu Nghiêm Tuấn bên cạnh vốn luôn giỏi nhìn sắc mặt người khác, ông ta cũng lập tức nói: “Đúng vậy, đúng vậy, không ngờ Tây Lâm thấy việc nghĩa hăng hái làm như vậy, chú thay Chu Kiều thật sự cảm ơn cháu.” Nói xong còn nói với Chu Kiều: “Mau cảm ơn cậu Sở đi, nếu không tại con thì đã không đến mức khiến sự việc thành ra thế này, nói đến cùng vẫn là lỗi của con!”


“Không cần.” Sở Tây Lâm hờ hững bỏ lại hai chữ này, rồi lên tầng luôn.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom