• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Vợ Yêu Là Đại Lão (5 Viewers)

  • Chương 29

*Chương có nội dung hình ảnh
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


Xem ảnh 1
125856.png
Còn nói chuyện? Đừng nói chuyện được không? Tưởng tượng đến lần nói chuyện trước, Cố Hân Lam lập tức cảm thấy cổ mình thoáng có cảm giác bị kéo đau.


Thôi, lần này mình không nên đi thì hơn.


Dù sao thì với thủ đoạn đàm phán của Chu Kiều, ngay cả Diệt Tuyệt sư thái Đường Thanh Như kia cũng không phải là đối thủ, cơ bản Chu Kiều có thể đánh khắp thiên hạ không địch thủ, cô ấy không có gì phải lo lắng.


Vì thế, Chu Kiều một thân một mình đến văn phòng, lại cùng Du Thương bắt đầu một cuộc trao đổi thân thiết.


Trên thực tế, Chu Kiều được hiệu trưởng coi là đối tượng bảo vệ trọng điểm, cô có yêu cầu gì cũng dễ nói dễ bàn, nhưng Đường Thanh Như lại không chấp nhận được.


Đơn giản là vì Chu Kiều nói rằng: “Thưa thầy, em không muốn vào lớp 1.” Đường Thanh Như làm giáo viên lớp 1, Chu Kiều lại nói thẳng ra là không muốn đến lớp cô ta ngay trước mặt bao giáo viên trong văn phòng như vậy thì chẳng khác gì tát vào mặt cô ta cả! Học sinh này chắc chắn là cố ý.


Chắc chắn cô ghi hận trong lòng vì chuyện trên hội trường lúc trước cho nên cố ý khiến cô ta phải xấu mặt! Đang lúc Đường Thanh Như muốn răn dạy thì Chu Kiều lại mở miệng, giọng nói vẫn lạnh nhạt trước sau như một: “Huấn luyện thi đấu và việc học hằng ngày không giống nhau, em không theo kịp tiến độ học tập của lớp 1, nếu đến đó thì lại mất nhiều hơn được, cho nên em muốn ở lại lớp 7.” Sắc mặt Đường Thanh Như nhất thời dịu đi, nhưng lời nói vẫn không nhịn được chanh chua: “Nếu biết mình không đủ năng lực, vậy thì còn tham gia thi đấu cái gì.” Chu Kiều ngại những lời mà mình nghe thấy khi cô ta gây khó dễ với Du Thương lúc ở ngoài hội trường, nên cố nhịn chỉ coi như không nghe thấy, tiện đà tiếp tục nói với Du Thương: “Thưa thầy, em hy vọng tham gia


thi đấu không bị xung đột với việc học thông thường.” Du Thương gật đầu rất nghiêm túc: “Những gì em nói quả thực có lý.


Nhưng mà bây giờ tất cả học sinh dự thi đều ở lớp 1, nếu em không đi thì liệu có thể theo kịp huấn luyện cho cuộc thi đấu hay không?” Tuy anh ta cũng không muốn tiễn cô đi, nhưng mà tiền đề của học sinh quan trọng hơn.


Chưa kể Chu Kiều có tài năng này, nếu không huấn luyện thật tốt thì rất đáng tiếc.


“Huấn luyện đều dùng thời gian sau giờ học.” Chu Kiều nói.


“Ai nói! Học sinh lớp 1 lớp cô đi học rất ngoan, cũng rất thông minh, tiến độ nhanh hơn lớp 7 không biết bao nhiêu lần, bởi vậy lớp cô thường xuyên sử dụng thời gian đi học để huấn luyện.” Chu Kiều vốn đang nhẫn nhịn, nhưng cái cảm giác về sự ưu việt như thể trời sinh trong lời nói đó khiến cô vẫn không thể nhịn xuống, cô nhìn Đường Thanh Như, nói rất bình tĩnh: Không sao, với trình độ hiện tại của các bạn ấy, dù huấn luyện như thế nào thì em vẫn theo kịp được.”


Bị va phải cái định mềm, Đường Thanh Như chỉ còn biết: “…” Chặn họng Đường Thanh Như xong, Chu Kiều lập tức lễ phép nói với Du Thương: “Thưa thầy, phiền thầy thay em nói với hiệu trưởng một câu, nếu được thì tốt, không được thì em rời khỏi cuộc thi cũng được, em sẽ tận lực không làm trường học khó xử.”


Thái độ của cô với hai người rất rõ ràng, chỉ cần không phải người mù cũng có thể nhìn ra.


Các giáo viên đang ngồi nhìn vẻ mặt như bảy sắc cầu vồng của Đường Thanh Như cứ như đang xem kịch vui vậy.


Du Thương ngồi đó cảm thấy không cần phải nói chuyện này nữa, hiệu trưởng chắc chắn sẽ đồng ý, nhưng trực tiếp nói như vậy thì Đường Thanh Như chắc chắn sẽ rất mất mặt, sẽ lại làm ầm lên, cho nên anh ta chỉ có thể gật đầu: “Được, thấy sẽ bàn bạc với hiệu trưởng để quyết định thật ổn thỏa.” Chu Kiểu cảm ơn một tiếng rất lễ phép, sau đó lập tức rời khỏi văn phòng.


Toàn bộ quá trình không hề nhìn Đường Thanh Như một cái nào.


Cô chắc chắn sẽ không vào lớp 1.


Dù có phải trả lại tiền, cô cũng không thể đi.


Chỉ dựa vào trạng thái của cô và Đường Thanh Như bây giờ thôi, cô thực sợ sau này khi cô bé đáng thương kia trở lại, đến lúc đó không theo kịp tiến độ học tập của lớp 1 đã đành, còn khắp nơi bị giáo viên và bạn học châm chọc khiêu khích.


Mà so với lớp 1, tiến độ học tập của lớp 7 không nhanh, Du Thương làm chủ nhiệm lớp rất bảo vệ học sinh của mình, các học sinh cũng coi như thân thiện, rất thích hợp với cô bé đáng thương kia.


Cho nên dù thế nào đi nữa, Chu Kiều tuyệt đối không thể vào lớp 1.


Sau khi trở lại lớp học, ánh mắt của mọi người bất giác đều đổ dồn về phía cô.


Cố Hân Lam lập tức hỏi: “Thế nào? Anh Du có đồng ý không? Không mắng cậu đấy chứ? Thật ra cậu cũng không cần phải làm thế đâu, cái tên Phạm Vũ kia chẳng bao giờ động não khi nói chuyện cả, cậu không cần phải để ý đến cậu ta đâu! Đâu phải bản thân cậu chủ động muốn đi, là trường học yêu cầu làm như vậy, làm gì có chuyện phản bội chó má gì chứ.


Chẳng lẽ mai một thiên phú của cậu mới được coi là trung trinh như một với lớp 7 à? Cái lý luận quỷ quái gì thế?”


“Đúng vậy, chị đừng để ý đến Phạm Vũ, tính tình cậu ta cứ chó như thế đấy, nên đi thì vẫn phải đi chứ, việc này liên quan đến tiền đề của chị mà.” “Dù sao thì dù chị Kiều đi lớp 1 cũng đừng quên bọn em là được.” “Còn nữa, không được ghét bỏ bọn em đâu.” Mọi người tuy không muốn tiễn cô đi như vậy cho lắm, nhưng tài năng của người ta như thế, chẳng lẽ lại từ bỏ vì ân oán giữa hai lớp?


Còn nữa, Chu Kiều cũng đã đặc biệt cố gắng một lần vì muốn ở lại lớp 7, có tấm lòng này là đủ rồi.


“Tớ không đi.” Chu Kiểu ngồi trở lại ghế của mình, nói rất bình tĩnh.


Cố Hân Lam nhất thời kinh ngạc đến mức mở to hai mắt nhìn: “Cậu thuyết phục được anh Du rồi à?” Chu Kiều ừ một tiếng: “Xem như là thế.” Cố Hân Lam oa một cái: “Cậu tuyệt vời quá đấy!” “Chị Kiều quả nhiên trâu bò nhất!” “Ánh sáng của lớp 7 quả thực không hề dễ bị bắt nạt đâu nhé!” Mọi người đều không nhịn được hoan hô.


Trùng hợp là lúc này Du Thương đi vào phòng học, nhìn thấy có mấy người giẫm lên ghế như thể sắp bay lên trời, lập tức dạy dỗ một trận.


Nói xong, anh ta mới đi đến gần Chu Kiều, nói với cô: “Cha em vừa mới gọi điện thoại đến, bảo em buổi tối về nhà một chuyện, còn phòng quản lý ký túc xá thì thầy đã xin cho em rồi.”


Cha cô?


À, là Chu Nghiêm Tuấn.


Chỉ trong nháy mắt, Chu Kiều thiếu chút nữa không nhớ ra được người này.


Nhưng mà ông ta gọi điện thoại bảo mình về làm gì? Mang theo nghi hoặc, Chu Kiều vác ba lô, bước ra khỏi cổng trường sau khi tan học.


Cô đi tàu điện ngầm một tiếng, cuối cùng cũng đến trạm.


Khi bước vào căn biệt thự quen thuộc mà lại xa lạ kia, sắc trời đã tối mịt.


Ánh sáng chan hòa chiếu qua các ô cửa sổ của căn biệt thự.


Chu Kiều bước vào, phát hiện ra Chu Nghiêm Tuấn đã sớm ngồi trên ghế sô pha đợi cô, cả người đều ướt sũng, trông rất chật vật.


Vừa thấy cô vào cửa, biểu cảm của khuôn mặt kia lập tức lại âm trầm vài phần.


Chu Kiều nhíu mày.


Cô làm sai chuyện gì à? “Gần đây ở trong trường học chắc hẳn hài lòng đắc ý lắm nhỉ?” Chu Nghiêm Tuấn đột nhiên nói lời dạo đầu như vậy, khiến Chu Kiều có vẻ không hiểu gì, nên cô dứt khoát im lặng không nói.


Thấy cô không đáp lời, Chu Nghiêm Tuấn tức giận đến mức vỗ mạnh cái bàn: “Nói chuyện đi! Câm điếc à! Không phải ở trong trường học giỏi ăn nói lắm sao!” Chu Kiều nghe vậy, cảm thấy có lẽ là chuyện xung đột với Đường Thanh Như ở trường học bị thông báo cho phụ huynh rồi.


Nhưng Du Thương bình thường đầu làm như vậy.


“Tao bảo mày nói, mày điếc à!” Chu Nghiêm Tuấn lại nổi giận quát lớn, Chu Kiều mới trả lời ngắn gọn: “Không ạ.”.


“Không?” Chu Nghiêm Tuấn nghiến răng cười lạnh một tiếng: “Tao thấy mày sống hẳn là đắc ý lắm, đắc ý đến mức đã quên tao từng nói cái gì với mày rồi!”


Dứt lời, ông ta giơ tay định tát một cái.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom