Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 28
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Thẩm Ngang cười cực kỳ cứng ngắc tiễn Chu Kiều xong, cánh cửa vừa đóng lại đã lập tức xù lông lên.
“Cậu điên rồi à?! Học bổng 100.000 nhân dân tệ? Đâu có học bổng nhà ai cao đến thế! Lại còn ứng trước nữa chứ? Cậu có biết trong thẻ của tôi có bao nhiêu tiền không mà cậu cứ thể đưa ra hả? Trong đó không chỉ 100.000 thôi đâu!” Tần Phỉ lười nhác ngồi xuống sô pha, kéo dài giọng: “Mầm non tốt như vậy, không lỗ đâu.” Thẩm Ngang tức giận đến mức muốn đánh nhau: “Dù là thế nhưng tại sao không phải là câu trả tiền chứ?” Nói là thổ phỉ, thật sự là không bôi nhọ hai chữ này một chút nào mà, tác phong làm việc của Tần Phỉ chẳng khác gì thổ phỉ cả, ngay cả việc tán gái cũng là cướp tiền người khác để tán.
Nhìn thấy dáng vẻ tức giận đến mức bùng nổ của Thẩm Ngang, Tần Phỉ cười cực kỳ đáng đánh đòn: “Không phải cậu nói muốn tôi khuyên giúp à?” “Tôi nhờ cậu thuyết phục, chứ không bảo cậu đốt tiền!” 100.000 nhân dân tệ đấy! Tiền cứ thế bay đi rồi! Đau lòng quá đi mất! “Chút tiền ấy đối với cậu chủ Thẩm như cậu mà nói đâu hề gì, riêng trường học này mỗi năm đầu chỉ kiếm được 100.000 cho cậu.” Sự an ủi không có tâm của Tần Phỉ khiến Thẩm Ngang ngã quỵ xuống sô pha, anh ta giống như một con cá muối tàn phế lẩm bẩm: “Mãi đến giờ tôi mới cảm thấy việc đưa cậu đến đây đúng là tự đào hổ cho chính tôi mà.”
Tần Phỉ nở nụ cười: “Đào hố thì không hẳn, cùng lắm chỉ là rải tiền thay cậu thôi.” “…
Thế thì tôi cám ơn cậu nhé.” Thẩm Ngang tức giận lườm Tần Phỉ một cái.
“Đừng khách sáo.” “…” Thẩm Ngang lười tiếp tục nói chuyện với Tần Phỉ, anh ta sợ nếu nói tiếp thì có thể sẽ trực tiếp tức chết ở đây mất, dứt khoát phát huy bản sắc của thương nhân, nói: “Rồi rồi, không phải là tôi không thể bỏ 100.000 ra, nhưng điều kiện tiên quyết là cậu phải làm giáo viên cho tôi, rải hắn 100.000 nhân dân tệ như thế, dù thế nào tôi cũng phải làm ra một quán quân toàn quốc mới được! Nếu không thì tôi thiệt quá rồi còn gì!” Tần Phỉ chống đầu, hoàn toàn thờ ơ nói: “Thế nhớ trả lương cho tôi đấy.”
Thẩm Ngang trực tiếp bị chấn động bởi sự vô liêm sỉ của anh: “Tôi đã bao cậu ăn ở, cho cậu một chỗ tránh nạn, cậu còn không biết xấu hổ mà đòi tôi tiền lương à?” “Không biết xấu hổ.”
Thẩm Ngang cảm thấy gần như không thở nổi, thiếu chút nữa chết ngạt mất rồi.
Có tiền nên việc Chu Kiều làm đầu tiên là lấy ra hai nghìn trả lại cho Cố Hân Lam, rồi cầm một nghìn đi mua vài bộ quần áo theo mùa và vật dụng hàng ngày, hơn nữa còn xin nghỉ việc.
Nếu quyết định muốn tham gia thi đấu thì cô phải hiểu rõ toàn bộ mảng Toán học cấp ba mới được, chuyện này sẽ tốn thời gian.
Đồng thời, cô còn đặc biệt lễ phép đợi Cao Á Dân của trường trung học Số 1 ở cổng trường, nói cho chính ông ta rằng mình đã đồng ý tham gia thi đấu, bảo ông ta đừng lãng phí thời gian đến đây nữa.
Vẻ mặt của Cao Á Dân nhất thời trở nên nghiêm túc: “Năng lực của các giáo viên trường cấp ba Danh Hải vốn dĩ không thể bồi dưỡng được em, đó mới là lãng phí thời gian.” “Không sao cả, em cũng không muốn lấy quán quân.” Chu Kiều cực kỳ thành thực trả lời.
Cao Á Dân có hơi không hiểu lắm: “Thế tại sao em lại đồng ý tham gia?” “Bọn họ nói cho em biết học bổng trị giá 100.000.”
Bị tiền tài đánh bại, Cao Á Dân cứ thế mà tự kỷ, không còn xuất hiện ở cổng trường cấp ba Danh Hải nữa.
Giải quyết xong ông thầy này, Chu Kiều bắt đầu hoàn toàn tập trung học toán cấp ba.
Vì thế, học sinh lớp 7 phát hiện ra, Chu Kiều không lập tức rời đi sau khi tan học nữa, trái lại còn ở lại trong lớp và ngoan ngoãn ôn tập.
Thậm chí ngay cả thời gian ăn cơm, cô cũng dùng để đọc sách toán.
Vẻ nghiêm túc ấy lại giống như hổi vừa vào lớp vậy.
Sự khác thường ấy khiến học sinh trong lớp cảm thấy khá kỳ quái.
Bọn họ không nhịn được nữa, thừa dịp thời gian nghỉ trưa, cả đám chạy đến bên cạnh cô cứ như gà con tìm mẹ, hỏi: “Chị Kiều, chị không đi làm thuê à?” “Có phải lại bị sa thải không?” Bọn họ vốn muốn đến nơi Chu Kiều làm thuê để ủng hộ nhưng lại phát hiện ra cô đã xin nghỉ ở nhà hàng kia, quay sang phát tờ rơi rồi.
Bọn họ vốn cũng muốn đi cổ vũ, dù sao thì sở trường lớn nhất của đám học sinh lớp 7 chính là tiêu tiền.
Tiêu tiền đã trở thành một loại bản năng của bọn họ rồi.
Nhưng Chu Kiều lại nói cô chỉ là nhân viên tạm thời, chỗ nào cần cô là cô lập tức đi chỗ đó, phát xong là kết toán tiền lương.
Thế là bọn họ không còn biện pháp nào để cổ vũ cả.
“Chị Kiều, không phải em nói chị đâu, chị cứ tới công ty nhà em làm trợ lý đi, nếu không đi thì làm trợ lý cá nhân cho em, ở trường học mua cơm cho em, làm mấy việc vặt nữa, em cũng trả chị tiền lương.” Một người lập tức nói một câu.
Vừa dứt lời đã bị đám học sinh xung quanh đánh cho một trận: “Cậu ngứa đòn à, dám để cho chị Kiều mua cơm, làm chân chạy vặt cho cậu, có phải muốn chết hay không, có phải muốn chết hay không?”
“Chị Kiều đã giúp lớp chúng ta được làm vẻ vang! Là công thần thấy! Cậu dám sai công thần đi chạy vặt cho con gà con nhà cậu cơ à, cậu không sợ bị giảm thọ sao?” “Dám sai sử ánh sáng của lớp 7, lão Phạm cậu nói đi, muốn chết kiểu gì đây.” Bạn nam bị gọi là lão Phạm có tên đầy đủ là Phạm Vũ, bị quần ẩu nên chỉ biết cầu xin tha thứ loạn lên: “Á á á…
Tôi sai rồi, tôi sai rồi, tôi chỉ nêu ví dụ thế thôi, sao tôi có thể để chị Kiều mua cơm, làm chân chạy vặt chứ.” “Ví dụ cũng không được.” “Đúng đấy.” “Rồi rồi rồi, các anh em, thằng em này sai lầm rồi, xin các anh giơ cao đánh khẽ.” Đám học sinh vui đùa ầm ĩ một phen, cũng quên luôn là họ vốn muốn hỏi có phải Chu Kiều bị sa thải hay không.
Mãi đến vài ngày sau, không biết là ai đã loan tin là Chu Kiều muốn đến trường trung học Số 1 để học.
“Nghe nói gì chưa? Hình như con nhỏ lớp 7 kia đã đồng ý với trường trung học Số 1, tính đến trường trung học Số 1 đấy.” “Thật hay giả?”.
“Cái gì mà thật hay giả, người ta có năng lực này, chẳng lẽ cứ tốn thời gian ở trong đống rác rưởi lớp 7 kia à.” “Cậu nói nghe cũng đúng, dù sao con người luôn hướng đến chỗ cao để trèo, còn nước lại chảy đến chỗ thấp.” Đám học sinh lớp 7 nhanh chóng nghe được lời đồn đãi này, bọn họ lập tức đi tìm Chu Kiều để hỏi rõ.
Đương nhiên Chu Kiều phủ nhận rồi, lúc này bọn họ mới yên lòng.
Chỉ là bọn họ thì yên tâm, khi những hiệu trưởng nghe thấy mấy lời đồn đại ấy thì lại lo lắng.
Vất vả lắm học sinh kia mới được cậu cả nhà họ Thẩm thuyết phục, không thể để bị lời đồn đại nhảm nhí làm hỏng được, ông ta khẩn cấp cho người công bố danh sách học sinh thi toán lần này để khẳng định sự thật.
Thật ra làm thế cũng không sao.
Chu Kiều vốn đã nhận lời tham gia thi đấu, mà cả trường cấp ba Danh Hải cũng đều biết biểu hiện của Chu Kiều trên cuộc thi đấu giao lưu.
Nhưng không biết tại sao, danh sách này mới được công bố một buổi sáng, thời gian nghỉ trưa chấm dứt, Chu Kiều vừa về lớp thì thấy bầu không khí trong lớp có vẻ khá bất thường.
Cô mới ngồi xuống thì Phạm Vũ phía sau đã hừ lạnh một câu: “Phản đồ!” Một bạn nam bình tĩnh nói: “Lão Phạm, đừng nói lung tung, đó có thể chỉ là tin vịt thôi.” Phạm Vũ lập tức phản bác lại: “Cái gì mà tin vịt chứ, lớp 1 người ta đã biết rồi! Cậu ta chính là phản đồ!” “Phạm Vũ, cậu đủ rồi đấy!” Cố Hân Lam đứng lên, nóng tính quát.
“Tôi nói sai cái gì chứ! Bây giờ người ta sắp bay lên cành cao, chướng mắt lớp 7 bé tí rách nát này của chúng ta, tính vào lớp 1 rồi!” Cậu ta chỉ vào Chu Kiểu, vừa mới nói xong, cửa lớp 7 đã bị người ta vỗ mạnh hai cái.
Mọi người nhìn ra bên ngoài thì thấy là Trần Hạo Lỗi lớp 1.
Cậu ta chỉ vào Chu Kiều, giọng điệu không hề thân thiện chút nào: “Này! Cậu được điều sang lớp 1, mau qua đó đi.” Sau đó, cậu ta đi thẳng.
Phạm Vũ lạnh lùng cười: “Tin vịt? Hừ! Người lớp 1 đã đến ra lệnh rồi, mau đi đi, miếu chúng tôi nhỏ, không thờ phụng nổi tôn Đại Phật như cậu.”
Cố Hân Lam bên cạnh lập tức trừng mắt cậu ta một cái, sau đó lại ngồi xuống, miễn cưỡng cười mà khuyên nhủ: “Chu Kiều, cậu đừng để ý đến bọn họ làm gì, cậu nên đi thì đi, tuy đám lớp 1 không được tốt lắm, nhưng mà học tập chắc chắn giỏi hơn bọn tớ nhiều, cậu đến đó học tập thật tốt, làm vẻ vang cho trường chúng ta.” Chu Kiều vốn im lặng từ đầu đến cuối, lúc này mới ngẩng đầu lên: “Cho nên, rốt cuộc chuyện gì thế này?” Cố Hân Lam nhíu mày: “Cậu không biết à? Trường học nói rằng sẽ tập trung tất cả học sinh dự thi vào lớp 1, cậu là học sinh dự thi duy nhất ở lớp khác, cho nên về sau cậu phải đến lớp 1 học.” Giờ thì Chu Kiều hiểu ra rồi.
Thảo nào Phạm Vũ nói mình là phản đồ.
Lớp 1 và lớp 7 vốn nhà nước với lửa, cô vào lớp 1, quả thực đúng là “phản đồ” trên ý nghĩa nào đó.
“A.” À?
À là nghĩa là sao?
Cố Hân Lam có hơi khó hiểu.
Chu Kiều thấy cô ấy nhìn mình chằm chằm, mới thản nhiên nói một câu: “Tớ không đi.”
*********************************
Thẩm Ngang cười cực kỳ cứng ngắc tiễn Chu Kiều xong, cánh cửa vừa đóng lại đã lập tức xù lông lên.
“Cậu điên rồi à?! Học bổng 100.000 nhân dân tệ? Đâu có học bổng nhà ai cao đến thế! Lại còn ứng trước nữa chứ? Cậu có biết trong thẻ của tôi có bao nhiêu tiền không mà cậu cứ thể đưa ra hả? Trong đó không chỉ 100.000 thôi đâu!” Tần Phỉ lười nhác ngồi xuống sô pha, kéo dài giọng: “Mầm non tốt như vậy, không lỗ đâu.” Thẩm Ngang tức giận đến mức muốn đánh nhau: “Dù là thế nhưng tại sao không phải là câu trả tiền chứ?” Nói là thổ phỉ, thật sự là không bôi nhọ hai chữ này một chút nào mà, tác phong làm việc của Tần Phỉ chẳng khác gì thổ phỉ cả, ngay cả việc tán gái cũng là cướp tiền người khác để tán.
Nhìn thấy dáng vẻ tức giận đến mức bùng nổ của Thẩm Ngang, Tần Phỉ cười cực kỳ đáng đánh đòn: “Không phải cậu nói muốn tôi khuyên giúp à?” “Tôi nhờ cậu thuyết phục, chứ không bảo cậu đốt tiền!” 100.000 nhân dân tệ đấy! Tiền cứ thế bay đi rồi! Đau lòng quá đi mất! “Chút tiền ấy đối với cậu chủ Thẩm như cậu mà nói đâu hề gì, riêng trường học này mỗi năm đầu chỉ kiếm được 100.000 cho cậu.” Sự an ủi không có tâm của Tần Phỉ khiến Thẩm Ngang ngã quỵ xuống sô pha, anh ta giống như một con cá muối tàn phế lẩm bẩm: “Mãi đến giờ tôi mới cảm thấy việc đưa cậu đến đây đúng là tự đào hổ cho chính tôi mà.”
Tần Phỉ nở nụ cười: “Đào hố thì không hẳn, cùng lắm chỉ là rải tiền thay cậu thôi.” “…
Thế thì tôi cám ơn cậu nhé.” Thẩm Ngang tức giận lườm Tần Phỉ một cái.
“Đừng khách sáo.” “…” Thẩm Ngang lười tiếp tục nói chuyện với Tần Phỉ, anh ta sợ nếu nói tiếp thì có thể sẽ trực tiếp tức chết ở đây mất, dứt khoát phát huy bản sắc của thương nhân, nói: “Rồi rồi, không phải là tôi không thể bỏ 100.000 ra, nhưng điều kiện tiên quyết là cậu phải làm giáo viên cho tôi, rải hắn 100.000 nhân dân tệ như thế, dù thế nào tôi cũng phải làm ra một quán quân toàn quốc mới được! Nếu không thì tôi thiệt quá rồi còn gì!” Tần Phỉ chống đầu, hoàn toàn thờ ơ nói: “Thế nhớ trả lương cho tôi đấy.”
Thẩm Ngang trực tiếp bị chấn động bởi sự vô liêm sỉ của anh: “Tôi đã bao cậu ăn ở, cho cậu một chỗ tránh nạn, cậu còn không biết xấu hổ mà đòi tôi tiền lương à?” “Không biết xấu hổ.”
Thẩm Ngang cảm thấy gần như không thở nổi, thiếu chút nữa chết ngạt mất rồi.
Có tiền nên việc Chu Kiều làm đầu tiên là lấy ra hai nghìn trả lại cho Cố Hân Lam, rồi cầm một nghìn đi mua vài bộ quần áo theo mùa và vật dụng hàng ngày, hơn nữa còn xin nghỉ việc.
Nếu quyết định muốn tham gia thi đấu thì cô phải hiểu rõ toàn bộ mảng Toán học cấp ba mới được, chuyện này sẽ tốn thời gian.
Đồng thời, cô còn đặc biệt lễ phép đợi Cao Á Dân của trường trung học Số 1 ở cổng trường, nói cho chính ông ta rằng mình đã đồng ý tham gia thi đấu, bảo ông ta đừng lãng phí thời gian đến đây nữa.
Vẻ mặt của Cao Á Dân nhất thời trở nên nghiêm túc: “Năng lực của các giáo viên trường cấp ba Danh Hải vốn dĩ không thể bồi dưỡng được em, đó mới là lãng phí thời gian.” “Không sao cả, em cũng không muốn lấy quán quân.” Chu Kiều cực kỳ thành thực trả lời.
Cao Á Dân có hơi không hiểu lắm: “Thế tại sao em lại đồng ý tham gia?” “Bọn họ nói cho em biết học bổng trị giá 100.000.”
Bị tiền tài đánh bại, Cao Á Dân cứ thế mà tự kỷ, không còn xuất hiện ở cổng trường cấp ba Danh Hải nữa.
Giải quyết xong ông thầy này, Chu Kiều bắt đầu hoàn toàn tập trung học toán cấp ba.
Vì thế, học sinh lớp 7 phát hiện ra, Chu Kiều không lập tức rời đi sau khi tan học nữa, trái lại còn ở lại trong lớp và ngoan ngoãn ôn tập.
Thậm chí ngay cả thời gian ăn cơm, cô cũng dùng để đọc sách toán.
Vẻ nghiêm túc ấy lại giống như hổi vừa vào lớp vậy.
Sự khác thường ấy khiến học sinh trong lớp cảm thấy khá kỳ quái.
Bọn họ không nhịn được nữa, thừa dịp thời gian nghỉ trưa, cả đám chạy đến bên cạnh cô cứ như gà con tìm mẹ, hỏi: “Chị Kiều, chị không đi làm thuê à?” “Có phải lại bị sa thải không?” Bọn họ vốn muốn đến nơi Chu Kiều làm thuê để ủng hộ nhưng lại phát hiện ra cô đã xin nghỉ ở nhà hàng kia, quay sang phát tờ rơi rồi.
Bọn họ vốn cũng muốn đi cổ vũ, dù sao thì sở trường lớn nhất của đám học sinh lớp 7 chính là tiêu tiền.
Tiêu tiền đã trở thành một loại bản năng của bọn họ rồi.
Nhưng Chu Kiều lại nói cô chỉ là nhân viên tạm thời, chỗ nào cần cô là cô lập tức đi chỗ đó, phát xong là kết toán tiền lương.
Thế là bọn họ không còn biện pháp nào để cổ vũ cả.
“Chị Kiều, không phải em nói chị đâu, chị cứ tới công ty nhà em làm trợ lý đi, nếu không đi thì làm trợ lý cá nhân cho em, ở trường học mua cơm cho em, làm mấy việc vặt nữa, em cũng trả chị tiền lương.” Một người lập tức nói một câu.
Vừa dứt lời đã bị đám học sinh xung quanh đánh cho một trận: “Cậu ngứa đòn à, dám để cho chị Kiều mua cơm, làm chân chạy vặt cho cậu, có phải muốn chết hay không, có phải muốn chết hay không?”
“Chị Kiều đã giúp lớp chúng ta được làm vẻ vang! Là công thần thấy! Cậu dám sai công thần đi chạy vặt cho con gà con nhà cậu cơ à, cậu không sợ bị giảm thọ sao?” “Dám sai sử ánh sáng của lớp 7, lão Phạm cậu nói đi, muốn chết kiểu gì đây.” Bạn nam bị gọi là lão Phạm có tên đầy đủ là Phạm Vũ, bị quần ẩu nên chỉ biết cầu xin tha thứ loạn lên: “Á á á…
Tôi sai rồi, tôi sai rồi, tôi chỉ nêu ví dụ thế thôi, sao tôi có thể để chị Kiều mua cơm, làm chân chạy vặt chứ.” “Ví dụ cũng không được.” “Đúng đấy.” “Rồi rồi rồi, các anh em, thằng em này sai lầm rồi, xin các anh giơ cao đánh khẽ.” Đám học sinh vui đùa ầm ĩ một phen, cũng quên luôn là họ vốn muốn hỏi có phải Chu Kiều bị sa thải hay không.
Mãi đến vài ngày sau, không biết là ai đã loan tin là Chu Kiều muốn đến trường trung học Số 1 để học.
“Nghe nói gì chưa? Hình như con nhỏ lớp 7 kia đã đồng ý với trường trung học Số 1, tính đến trường trung học Số 1 đấy.” “Thật hay giả?”.
“Cái gì mà thật hay giả, người ta có năng lực này, chẳng lẽ cứ tốn thời gian ở trong đống rác rưởi lớp 7 kia à.” “Cậu nói nghe cũng đúng, dù sao con người luôn hướng đến chỗ cao để trèo, còn nước lại chảy đến chỗ thấp.” Đám học sinh lớp 7 nhanh chóng nghe được lời đồn đãi này, bọn họ lập tức đi tìm Chu Kiều để hỏi rõ.
Đương nhiên Chu Kiều phủ nhận rồi, lúc này bọn họ mới yên lòng.
Chỉ là bọn họ thì yên tâm, khi những hiệu trưởng nghe thấy mấy lời đồn đại ấy thì lại lo lắng.
Vất vả lắm học sinh kia mới được cậu cả nhà họ Thẩm thuyết phục, không thể để bị lời đồn đại nhảm nhí làm hỏng được, ông ta khẩn cấp cho người công bố danh sách học sinh thi toán lần này để khẳng định sự thật.
Thật ra làm thế cũng không sao.
Chu Kiều vốn đã nhận lời tham gia thi đấu, mà cả trường cấp ba Danh Hải cũng đều biết biểu hiện của Chu Kiều trên cuộc thi đấu giao lưu.
Nhưng không biết tại sao, danh sách này mới được công bố một buổi sáng, thời gian nghỉ trưa chấm dứt, Chu Kiều vừa về lớp thì thấy bầu không khí trong lớp có vẻ khá bất thường.
Cô mới ngồi xuống thì Phạm Vũ phía sau đã hừ lạnh một câu: “Phản đồ!” Một bạn nam bình tĩnh nói: “Lão Phạm, đừng nói lung tung, đó có thể chỉ là tin vịt thôi.” Phạm Vũ lập tức phản bác lại: “Cái gì mà tin vịt chứ, lớp 1 người ta đã biết rồi! Cậu ta chính là phản đồ!” “Phạm Vũ, cậu đủ rồi đấy!” Cố Hân Lam đứng lên, nóng tính quát.
“Tôi nói sai cái gì chứ! Bây giờ người ta sắp bay lên cành cao, chướng mắt lớp 7 bé tí rách nát này của chúng ta, tính vào lớp 1 rồi!” Cậu ta chỉ vào Chu Kiểu, vừa mới nói xong, cửa lớp 7 đã bị người ta vỗ mạnh hai cái.
Mọi người nhìn ra bên ngoài thì thấy là Trần Hạo Lỗi lớp 1.
Cậu ta chỉ vào Chu Kiều, giọng điệu không hề thân thiện chút nào: “Này! Cậu được điều sang lớp 1, mau qua đó đi.” Sau đó, cậu ta đi thẳng.
Phạm Vũ lạnh lùng cười: “Tin vịt? Hừ! Người lớp 1 đã đến ra lệnh rồi, mau đi đi, miếu chúng tôi nhỏ, không thờ phụng nổi tôn Đại Phật như cậu.”
Cố Hân Lam bên cạnh lập tức trừng mắt cậu ta một cái, sau đó lại ngồi xuống, miễn cưỡng cười mà khuyên nhủ: “Chu Kiều, cậu đừng để ý đến bọn họ làm gì, cậu nên đi thì đi, tuy đám lớp 1 không được tốt lắm, nhưng mà học tập chắc chắn giỏi hơn bọn tớ nhiều, cậu đến đó học tập thật tốt, làm vẻ vang cho trường chúng ta.” Chu Kiều vốn im lặng từ đầu đến cuối, lúc này mới ngẩng đầu lên: “Cho nên, rốt cuộc chuyện gì thế này?” Cố Hân Lam nhíu mày: “Cậu không biết à? Trường học nói rằng sẽ tập trung tất cả học sinh dự thi vào lớp 1, cậu là học sinh dự thi duy nhất ở lớp khác, cho nên về sau cậu phải đến lớp 1 học.” Giờ thì Chu Kiều hiểu ra rồi.
Thảo nào Phạm Vũ nói mình là phản đồ.
Lớp 1 và lớp 7 vốn nhà nước với lửa, cô vào lớp 1, quả thực đúng là “phản đồ” trên ý nghĩa nào đó.
“A.” À?
À là nghĩa là sao?
Cố Hân Lam có hơi khó hiểu.
Chu Kiều thấy cô ấy nhìn mình chằm chằm, mới thản nhiên nói một câu: “Tớ không đi.”