Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 27
*Chương có nội dung hình ảnh
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Xem ảnh 1
Nhưng cuối cùng, cô chỉ thu lại ánh mắt, hờ hững định đi thẳng.
Bị xem nhẹ, Tần Phỉ nhướng mày lên: “Trường cấp ba Danh Hải không cho phép ra khỏi trường giữa trưa đúng không?” Chân Chu Kiều khựng lại.
Lúc này, Tần Phỉ đi đến bên cạnh cô, tầm mắt dừng ở khẩu trang của cô, giọng điệu có vẻ đầy thâm ý: “Ngay cả khi ăn cơm mà em cũng mang khẩu trang này, không thấy khó chịu à?” Kể từ khi chiếc khẩu trang của cô vô tình bị hất ra vào buổi tối hôm đó, anh bắt đầu cảm thấy tò mò với khuôn mặt bên dưới lớp khẩu trang.
Anh thậm chí còn suy đoán rằng có lẽ khuôn mặt bên dưới khẩu trang không phải là không dám để lộ, mà là không thể để lộ mới đúng.
Bị Tần Phỉ nhìn với đôi mắt tối đen ấy, Chu Kiều cứ cảm thấy mình như bị cái gì đó nhìn chằm chằm vậy, cả người không được tự nhiên, vẻ mặt càng thêm lạnh nhạt: “Không liên quan gì đến thầy.” “Tôi quen biết vài bác sĩ giỏi, có thể giúp em đấy.”
Chu Kiều lạnh lùng cự tuyệt: “Không cần đâu ạ.” “Không cần à? Tôi thấy em đã đeo hơn một tháng rồi, sẽ khó chịu lắm đấy.” Tần Phỉ hơi tiến lên một bước.
Trong lối đi chật hẹp này, anh tới gần như vậy lập tức khiến Chu Kiều vô hình trung cảm thấy áp bách và nguy hiểm.
“Cách xa em ra một chút.” Cô lạnh lùng, lập tức lùi ra sau một bước, lại vô tình và phải chiếc xe dọn vệ sinh bên cạnh, cả người loạng choạng ngã về phía sau.
“Cẩn thận.” Tần Phỉ quyết đoán đưa tay, một tay kéo cô lại.
Chỉ là không nắm chắc được sức lực, đầu Chu Kiều nện vào ngực anh, cô nhất thời ngơ ngác khi chạm đến lồng ngực ấm áp kia.
Nhưng cô nhanh chóng định thần lại, thấy mình và anh đang ôm nhau, lại là tư thế cực kỳ thân thiết, cô lập tức nhíu mày, đang muốn ra lệnh cho anh buông tay ra, kết quả vừa nhấc đầu lên đã cảm thấy một xúc cảm ấm áp mà lại mềm mại nhanh chóng xẹt qua bên tai.
Đồng thời, khẩu trang cũng bị rơi xuống.
Hai người đồng thời ngây ngẩn, bốn mắt nhìn nhau.
Bởi vì Tần Phỉ cao hơn cô một cái đầu, vừa rũ mắt là vừa hay nhìn thấy cổ áo cô bị lệch đi vì bị mình kéo, xương quai xanh tinh xảo trong trắng nõn dưới ánh đèn trên hành lang.
Nhưng mà lúc này, anh không có lòng dạ nào nhìn mấy thứ đó, đơn giản là giờ khắc này, khuôn mặt của Chu Kiều đã hoàn toàn bại lộ ở trước mặt anh, không có bất cứ thứ gì che lấp.
Ánh mắt Tần Phỉ hơi trầm xuống, chậm rãi nói: “Mặt của em.” Chu Kiều vừa được nhắc nhở, định thần lại là lập tức che mặt mình, dùng sức đẩy người trước mắt ra, nhưng cô không cẩn thận dùng sức quá mạnh nên phải lùi ra sau hai bước, trực tiếp va vào xe dụng cụ, phát ra tiếng động lớn.
Tần Phỉ đứng ở nơi đó nhìn phản ứng của cô, tiếp tục nói: “Thì ra thật sự không có vết thương nào.” Trên khuôn mặt kia không chỉ không có bất cứ miệng vết thương nào mà thậm chí ngay cả một chút tỳ vết cũng không có.
Nhưng vấn đề là không xấu xí đến mức không dám gặp ai như anh nghĩ.
.
Đó chỉ là một khuôn mặt bình thường, không xuất chúng, cũng không xấu xí.
Cũng thật sự là khuôn mặt của chính Chu Kiều, giống như trên bức ảnh y đúc! Nhưng Tần Phỉ lại cảm thấy khuôn mặt kia dường như có hơi bất thường, nhưng lại không thể nói rõ.
“Nếu không bị hủy dung, thì tại sao em muốn nói dối?” Anh hỏi.
Sau lời nhắc nhở ấy, Chu Kiều mới nhớ tới mình đã dán mặt nạ lên mặt! Cô không thể không cảm thấy may mắn vì vừa rồi cấp dưới của mình mang đồ đến đúng lúc, để cô vào toilet đeo mặt nạ.
Nếu không, vừa rồi khẩu trang mà bị rơi xuống, khuôn mặt thật lộ ra thì mọi thứ coi như kết thúc rồi.
Chu Kiều đè nén nỗi lòng đang cuộn trào, trên mặt lại tỏ ra thản nhiên, buông tay đang che mặt xuống, đáy mắt thấm đẫm sự lạnh lùng: “Có liên quan gì đến thầy không?” Sau đó, cô nhặt khẩu trang dưới đất lên, đi ngang qua anh.
Tần Phỉ không lằng nhằng về chuyện này nữa mà là dời sang đề tài khác, anh đột nhiên hỏi một câu: “Nghe nói em cự tuyệt tham gia thi đấu.” Chu Kiều mặc kệ anh, tiếp tục đi về phía trước, nhưng sau đó lại chợt nghe thấy anh nói thêm một câu: “Nếu có học bổng cực cao thì em có hứng thú không?” Chu Kiều dừng lại.
Tần Phỉ đứng đó nhếch môi lên, bởi vì con cá mắc câu rồi.
Thật ra muốn thuyết phục Chu Kiều không hề khó, vốn dĩ không cần phải nói rằng cô có thiên phú, sẽ làm trường học được vẻ vang, chỉ cần nói một câu, có tiền.
Thế là giải quyết mọi chuyện được rồi.
“Chỉ cần lấy được giải thưởng là có 100.000 nhân dân tệ.” Anh đi đến bên cạnh Chu Kiều và nói: “Chị bằng em hãy nghiêm túc suy nghĩ đi.
Nếu cần thì có thể ứng trước 50.000 tệ.” Nói xong, anh lập tức rời đi trước, để lại Chu Kiểu đang chìm vào tiền tài mà không thể thoát ra.
100.000 nhân dân tệ…
Còn có thể ứng trước 50.000 tệ.
Thật vậy chăng? Không phải đang đùa đấy chứ? Nói thật, bảo không dao động thì là nói dối.
Tình hình hiện tại của cô gần như có thể diễn tả bằng năm chữ “không thể làm gì được”.
Cô bé đáng thương này không được cha mẹ yêu thương, năng lực lại không đủ, thành tích, nhan sắc đều không xuất sắc.
Cô vốn dĩ không thể vừa duy trì hình tượng như vậy vừa ra ngoài làm gì đó thêm.
Thậm chí là theo lý mà nói, ngay cả việc đi thi đấu cũng không nên ở trong phạm vi năng lực của “Chu Kiều”.
Nhưng vấn đề là bây giờ cô rất nghèo, nếu không nhờ có Cố Hân Lam trợ cấp, phỏng chừng cô thật sự có thể đối chết ở trường học rồi.
Bởi vậy, sau khi lo nghĩ nhiều mặt, cuối cùng cô vẫn khuất phục trước ma lực mạnh mẽ của đồng tiền.
Dù sao chỉ cần lấy được giải thưởng là ổn rồi.
Giải thưởng tham dự thì hẳn cũng là một giải thưởng.
Mang theo tâm lý an ủi mình như vậy, lúc Thẩm Ngang đến tìm cô, cô không chút do dự, gật đầu nhận lời.
Thẩm Ngang đáng thương đã phải suy nghĩ lý do cả đêm, mới vừa nói lời mở đầu đã xong rồi, khiến anh ta quả thực không thể tin nổi.
“Thật à?”
“Thật ạ.” “Em không nói đùa đấy chứ?”
“Không hề ạ.” “Nhưng tại sao lần này em lại đồng ý? Lúc trước, không phải em không quá hứng thú à?” Thẩm Ngang không hiểu gì cả, rõ ràng Du Thương và Cao Á Dân khẩn cầu như thế nào, tốn nước miếng khuyên nhủ ra sao cũng không thuyết phục được cô, mà mình vừa mới nói được lời mở đầu thì cô đã nhận lời rồi.
Anh ta không cho rằng khả năng hùng biện của mình giỏi đến mức có thể thuyết phục người ta chỉ bằng một câu mở đầu.
Có lẽ nào thật sự giống như suy đoán lúc trước của anh ta, người này thật sự có vấn đề? Đang lúc anh ta âm thầm để phòng thì chợt nghe thấy Chu Kiều trả lời: “Bởi vì học bổng.”
Nghe xong, Thẩm Ngang không khỏi thấy khó hiểu, học bổng Học bổng gì cơ? Chu Kiều thấy anh ta không có vẻ biết chuyện này, tầm mắt không khỏi chuyển về phía Tần Phỉ đang lười nhác ngồi trên sô pha: “Thầy ấy nói rằng chỉ cần lấy được giải thưởng thì trường học sẽ thưởng cho 100.000 nhân dân tệ.”
Thẩm Ngang sợ tới mức thiếu chút nữa đã vọt lên tận trời: “100.000?!” Giờ thì anh đã biết tại sao cô nhóc này nhận lời dứt khoát như thế rồi.
Không ngờ tên đầu lĩnh thổ phỉ kia lại dùng tiền để dụ em gái mắc câu! Nhìn thấy phản ứng của Thẩm Ngang, Chu Kiều không khỏi sầm mặt lại: “Chẳng lẽ là giả?” “Đương nhiên là thật.” Tần Phỉ đứng dậy, đi tới bên cạnh Thẩm Ngang, mỉm cười với anh ta: “Đúng không, thầy Thẩm?” Bị cười đến mức nổi da gà, Thẩm Ngang nuốt nước miếng, miễn cưỡng cười gật đầu: “Đúng, là…
là thật…” “Vậy bây giờ thấy có thể ứng trước cho em 10.000 tệ được không.” Thẩm Ngang: “???” Thao tác kiểu gì đây? Tần Phỉ lại gật đầu một cách dứt khoát: “Được.” Thẩm Ngang ngại vị tổ tông đang phát rồ bên cạnh, cũng vì cái mạng chó của mình mà hít sâu một hơi, gật đầu rất gian nan: “Được, đến lúc đó thầy…” Ai ngờ anh ta còn chưa nói xong, Tần Phỉ đã lập tức lấy một tấm thẻ ngân hàng trong túi quẩn Thẩm Ngang rồi đưa ra: “Đây, mật mã vẫn là dãy số ban đầu.”
“Cám ơn thầy.”
Lấy được tiền, Chu Kiều không thừa lời nữa, lập tức rời khỏi văn phòng.
Thẩm Ngang: “…”
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Xem ảnh 1
Bị xem nhẹ, Tần Phỉ nhướng mày lên: “Trường cấp ba Danh Hải không cho phép ra khỏi trường giữa trưa đúng không?” Chân Chu Kiều khựng lại.
Lúc này, Tần Phỉ đi đến bên cạnh cô, tầm mắt dừng ở khẩu trang của cô, giọng điệu có vẻ đầy thâm ý: “Ngay cả khi ăn cơm mà em cũng mang khẩu trang này, không thấy khó chịu à?” Kể từ khi chiếc khẩu trang của cô vô tình bị hất ra vào buổi tối hôm đó, anh bắt đầu cảm thấy tò mò với khuôn mặt bên dưới lớp khẩu trang.
Anh thậm chí còn suy đoán rằng có lẽ khuôn mặt bên dưới khẩu trang không phải là không dám để lộ, mà là không thể để lộ mới đúng.
Bị Tần Phỉ nhìn với đôi mắt tối đen ấy, Chu Kiều cứ cảm thấy mình như bị cái gì đó nhìn chằm chằm vậy, cả người không được tự nhiên, vẻ mặt càng thêm lạnh nhạt: “Không liên quan gì đến thầy.” “Tôi quen biết vài bác sĩ giỏi, có thể giúp em đấy.”
Chu Kiều lạnh lùng cự tuyệt: “Không cần đâu ạ.” “Không cần à? Tôi thấy em đã đeo hơn một tháng rồi, sẽ khó chịu lắm đấy.” Tần Phỉ hơi tiến lên một bước.
Trong lối đi chật hẹp này, anh tới gần như vậy lập tức khiến Chu Kiều vô hình trung cảm thấy áp bách và nguy hiểm.
“Cách xa em ra một chút.” Cô lạnh lùng, lập tức lùi ra sau một bước, lại vô tình và phải chiếc xe dọn vệ sinh bên cạnh, cả người loạng choạng ngã về phía sau.
“Cẩn thận.” Tần Phỉ quyết đoán đưa tay, một tay kéo cô lại.
Chỉ là không nắm chắc được sức lực, đầu Chu Kiều nện vào ngực anh, cô nhất thời ngơ ngác khi chạm đến lồng ngực ấm áp kia.
Nhưng cô nhanh chóng định thần lại, thấy mình và anh đang ôm nhau, lại là tư thế cực kỳ thân thiết, cô lập tức nhíu mày, đang muốn ra lệnh cho anh buông tay ra, kết quả vừa nhấc đầu lên đã cảm thấy một xúc cảm ấm áp mà lại mềm mại nhanh chóng xẹt qua bên tai.
Đồng thời, khẩu trang cũng bị rơi xuống.
Hai người đồng thời ngây ngẩn, bốn mắt nhìn nhau.
Bởi vì Tần Phỉ cao hơn cô một cái đầu, vừa rũ mắt là vừa hay nhìn thấy cổ áo cô bị lệch đi vì bị mình kéo, xương quai xanh tinh xảo trong trắng nõn dưới ánh đèn trên hành lang.
Nhưng mà lúc này, anh không có lòng dạ nào nhìn mấy thứ đó, đơn giản là giờ khắc này, khuôn mặt của Chu Kiều đã hoàn toàn bại lộ ở trước mặt anh, không có bất cứ thứ gì che lấp.
Ánh mắt Tần Phỉ hơi trầm xuống, chậm rãi nói: “Mặt của em.” Chu Kiều vừa được nhắc nhở, định thần lại là lập tức che mặt mình, dùng sức đẩy người trước mắt ra, nhưng cô không cẩn thận dùng sức quá mạnh nên phải lùi ra sau hai bước, trực tiếp va vào xe dụng cụ, phát ra tiếng động lớn.
Tần Phỉ đứng ở nơi đó nhìn phản ứng của cô, tiếp tục nói: “Thì ra thật sự không có vết thương nào.” Trên khuôn mặt kia không chỉ không có bất cứ miệng vết thương nào mà thậm chí ngay cả một chút tỳ vết cũng không có.
Nhưng vấn đề là không xấu xí đến mức không dám gặp ai như anh nghĩ.
.
Đó chỉ là một khuôn mặt bình thường, không xuất chúng, cũng không xấu xí.
Cũng thật sự là khuôn mặt của chính Chu Kiều, giống như trên bức ảnh y đúc! Nhưng Tần Phỉ lại cảm thấy khuôn mặt kia dường như có hơi bất thường, nhưng lại không thể nói rõ.
“Nếu không bị hủy dung, thì tại sao em muốn nói dối?” Anh hỏi.
Sau lời nhắc nhở ấy, Chu Kiều mới nhớ tới mình đã dán mặt nạ lên mặt! Cô không thể không cảm thấy may mắn vì vừa rồi cấp dưới của mình mang đồ đến đúng lúc, để cô vào toilet đeo mặt nạ.
Nếu không, vừa rồi khẩu trang mà bị rơi xuống, khuôn mặt thật lộ ra thì mọi thứ coi như kết thúc rồi.
Chu Kiều đè nén nỗi lòng đang cuộn trào, trên mặt lại tỏ ra thản nhiên, buông tay đang che mặt xuống, đáy mắt thấm đẫm sự lạnh lùng: “Có liên quan gì đến thầy không?” Sau đó, cô nhặt khẩu trang dưới đất lên, đi ngang qua anh.
Tần Phỉ không lằng nhằng về chuyện này nữa mà là dời sang đề tài khác, anh đột nhiên hỏi một câu: “Nghe nói em cự tuyệt tham gia thi đấu.” Chu Kiều mặc kệ anh, tiếp tục đi về phía trước, nhưng sau đó lại chợt nghe thấy anh nói thêm một câu: “Nếu có học bổng cực cao thì em có hứng thú không?” Chu Kiều dừng lại.
Tần Phỉ đứng đó nhếch môi lên, bởi vì con cá mắc câu rồi.
Thật ra muốn thuyết phục Chu Kiều không hề khó, vốn dĩ không cần phải nói rằng cô có thiên phú, sẽ làm trường học được vẻ vang, chỉ cần nói một câu, có tiền.
Thế là giải quyết mọi chuyện được rồi.
“Chỉ cần lấy được giải thưởng là có 100.000 nhân dân tệ.” Anh đi đến bên cạnh Chu Kiều và nói: “Chị bằng em hãy nghiêm túc suy nghĩ đi.
Nếu cần thì có thể ứng trước 50.000 tệ.” Nói xong, anh lập tức rời đi trước, để lại Chu Kiểu đang chìm vào tiền tài mà không thể thoát ra.
100.000 nhân dân tệ…
Còn có thể ứng trước 50.000 tệ.
Thật vậy chăng? Không phải đang đùa đấy chứ? Nói thật, bảo không dao động thì là nói dối.
Tình hình hiện tại của cô gần như có thể diễn tả bằng năm chữ “không thể làm gì được”.
Cô bé đáng thương này không được cha mẹ yêu thương, năng lực lại không đủ, thành tích, nhan sắc đều không xuất sắc.
Cô vốn dĩ không thể vừa duy trì hình tượng như vậy vừa ra ngoài làm gì đó thêm.
Thậm chí là theo lý mà nói, ngay cả việc đi thi đấu cũng không nên ở trong phạm vi năng lực của “Chu Kiều”.
Nhưng vấn đề là bây giờ cô rất nghèo, nếu không nhờ có Cố Hân Lam trợ cấp, phỏng chừng cô thật sự có thể đối chết ở trường học rồi.
Bởi vậy, sau khi lo nghĩ nhiều mặt, cuối cùng cô vẫn khuất phục trước ma lực mạnh mẽ của đồng tiền.
Dù sao chỉ cần lấy được giải thưởng là ổn rồi.
Giải thưởng tham dự thì hẳn cũng là một giải thưởng.
Mang theo tâm lý an ủi mình như vậy, lúc Thẩm Ngang đến tìm cô, cô không chút do dự, gật đầu nhận lời.
Thẩm Ngang đáng thương đã phải suy nghĩ lý do cả đêm, mới vừa nói lời mở đầu đã xong rồi, khiến anh ta quả thực không thể tin nổi.
“Thật à?”
“Thật ạ.” “Em không nói đùa đấy chứ?”
“Không hề ạ.” “Nhưng tại sao lần này em lại đồng ý? Lúc trước, không phải em không quá hứng thú à?” Thẩm Ngang không hiểu gì cả, rõ ràng Du Thương và Cao Á Dân khẩn cầu như thế nào, tốn nước miếng khuyên nhủ ra sao cũng không thuyết phục được cô, mà mình vừa mới nói được lời mở đầu thì cô đã nhận lời rồi.
Anh ta không cho rằng khả năng hùng biện của mình giỏi đến mức có thể thuyết phục người ta chỉ bằng một câu mở đầu.
Có lẽ nào thật sự giống như suy đoán lúc trước của anh ta, người này thật sự có vấn đề? Đang lúc anh ta âm thầm để phòng thì chợt nghe thấy Chu Kiều trả lời: “Bởi vì học bổng.”
Nghe xong, Thẩm Ngang không khỏi thấy khó hiểu, học bổng Học bổng gì cơ? Chu Kiều thấy anh ta không có vẻ biết chuyện này, tầm mắt không khỏi chuyển về phía Tần Phỉ đang lười nhác ngồi trên sô pha: “Thầy ấy nói rằng chỉ cần lấy được giải thưởng thì trường học sẽ thưởng cho 100.000 nhân dân tệ.”
Thẩm Ngang sợ tới mức thiếu chút nữa đã vọt lên tận trời: “100.000?!” Giờ thì anh đã biết tại sao cô nhóc này nhận lời dứt khoát như thế rồi.
Không ngờ tên đầu lĩnh thổ phỉ kia lại dùng tiền để dụ em gái mắc câu! Nhìn thấy phản ứng của Thẩm Ngang, Chu Kiều không khỏi sầm mặt lại: “Chẳng lẽ là giả?” “Đương nhiên là thật.” Tần Phỉ đứng dậy, đi tới bên cạnh Thẩm Ngang, mỉm cười với anh ta: “Đúng không, thầy Thẩm?” Bị cười đến mức nổi da gà, Thẩm Ngang nuốt nước miếng, miễn cưỡng cười gật đầu: “Đúng, là…
là thật…” “Vậy bây giờ thấy có thể ứng trước cho em 10.000 tệ được không.” Thẩm Ngang: “???” Thao tác kiểu gì đây? Tần Phỉ lại gật đầu một cách dứt khoát: “Được.” Thẩm Ngang ngại vị tổ tông đang phát rồ bên cạnh, cũng vì cái mạng chó của mình mà hít sâu một hơi, gật đầu rất gian nan: “Được, đến lúc đó thầy…” Ai ngờ anh ta còn chưa nói xong, Tần Phỉ đã lập tức lấy một tấm thẻ ngân hàng trong túi quẩn Thẩm Ngang rồi đưa ra: “Đây, mật mã vẫn là dãy số ban đầu.”
“Cám ơn thầy.”
Lấy được tiền, Chu Kiều không thừa lời nữa, lập tức rời khỏi văn phòng.
Thẩm Ngang: “…”