Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-3
Chương 2.1: Thứ quý giá nhất gì đó
Chương 2.1: Thứ quý giá nhất gì đó
Phiền một nỗi là dấu vết trên người có chà lau thế nào cũng không hết, Lệ Thiển Lạc tức đến đỏ mắt, thứ quý giá nhất gì đó ngay cả anh Trạch Minh cô cũng chưa cho. Thế mà cứ thế bị cô ném mất! Còn nữa, không biết lúc đó người đàn ông có làm biện pháp phòng hộ gì không.
"Lệ Thiển Lạc, mày cũng đã 22 rồi, cũng không phải hai tuổi, nhìn xem mày đã làm ra chuyện gì đây? Thật điên mất."
Trở về phải nói thế nào với anh Trạch Minh đây? Ngày hôm qua cả đêm không trở về, cô phải lấp liếm thế nào để qua cửa của cha? Túi xách có lẽ đã bị quản gia mang đi rồi, cũng không thể liên lạc với người ngoài, aizzz! Vẫn nên tắm nhanh rồi rời khỏi nơi này thôi!
Ngâm đến khi cơ thể thoải mái hơn, cô quấn khăn tắm rồi mở cửa phòng ra ngoài, nhanh chóng sấy khô tóc, mặc lễ phục người nọ chuẩn bị cho cô rồi rời khỏi khách sạn.
Chân trước cô vừa mới rời đi được mấy phút, chân sau người đàn ông rất nhanh liền đi tới, dạo qua một vòng trong phòng đã không còn bóng người.
Chiếc hộp đầu giường bị mở ra chứng tỏ cô đã rời đi, nhìn chung quanh phòng một vòng, anh thấy trên tủ đầu giường có đặt một tờ giấy: "Chào anh, trai bao, đêm qua là một sự hiểu lầm, hi vọng anh có thể tuân thủ đạo đức nghề nghiệp của mình, về sau có nhìn thấy tôi thì cứ coi như không quen biết đi! Ồ..., đúng rồi, trả anh 250 tệ tiền phục vụ, lần sau nhớ phải hỏi người ta trước xem có muốn không đã nhé! Tạm biệt!"
Trai bao? 250 tệ? Khách làng chơi? Trên gương mặt đẹp trai của Tư Cận Hằng vốn còn mơ màng liền xuất hiện vẻ tức giận, anh nắm chặt tờ giấy trong tay, lại đi bên ngoài nhìn thoáng qua sofa. Trên sofa trắng tinh lưu lại một vết máu tựa như đóa mai, chứng minh người phụ nữ kia là lần đầu.
Có điều, rất rõ ràng, đây là thả dây dài câu cá lớn?
Nắng gắt như lửa, Lệ Thiển Lạc phải phơi nắng có phần không thích ứng nổi, cô khẩn trương bắt một chiếc taxi. Trên xe, cô mượn di động của bác tài taxi gọi điện thoại cầu cứu cho Lục Tử Hi.
Bạn thân giới tính nam tốt nhất của cô - Lục Tử Hi, 24 tuổi, quán quân đua xe quốc tế, hai người quen biết nhau từ rất lâu rồi.
Thật ra người đầu tiên cô nghĩ đến vốn là Thích Trạch Minh, nhưng lần đầu tiên của cô đã không còn, nên cũng không biết phải đối mặt với anh như thế nào...
"Xin chào." Điện thoại chuyển được, bên kia truyền đến giọng nói không được phóng khoáng như thường của Lục Tử Hi.
"Là chị cậu đây, cậu làm sao vậy?" Cho dù không chiếm ưu thế về mặt tuổi tác, nhưng Lệ Thiển Lạc vẫn bá đạo bắt Lục Tử Hi gọi mình là chị!
Nghe thấy giọng nói của Lệ Thiển Lạc, anh ta sửng sốt một phen, nhìn nhìn số di động, lại thử dò hỏi một câu.
"Thiển Lạc?"
"Ừa! Giang hồ cứu cấp, hiện tại tớ đang phải bắt taxi, cho tớ tiền trả xe đi, túi xách bị ném đi đâu rồi ý."
"Tiền xe? Cậu ở đâu?" Chuyện xảy ra ngày hôm nay, nghe giọng của cô hình như là còn chưa biết...
"Sao hôm nay cậu cứ là lạ vậy, đợi lát nữa nói đi, mười phút sau tớ đến chỗ cậu, cậu đứng ven đường chờ đi."
Sảng khoái cúp điện thoại, nói lời cảm ơn với bác tài lái xe xong, cô báo tên một địa chỉ, sau đó tựa vào trên ghế chợp mắt một lúc.
Bác tài lái xe mở radio, "... Bị đẩy xuống khỏi vị trí tổng giám đốc, tất cả cổ phần công ty của ông đã bị chuyển sang tên của người khác vào hai tháng trước, cũng đồng nghĩa với việc từ giờ trở đi, cuộc sống huy hoàng của ông đã chấm dứt, phóng viên của chúng tôi vẫn đang đưa tin, xin mọi người hãy để ý theo dõi, cảm ơn!"
Hiện tại cả đầu Lệ Thiển Lạc đều là chuyện đêm qua, nào có nghe được trên radio đang nói những gì?
Không tới vài phút, xe dừng lại ở ven đường, Lục Tử Hi với mái tóc ngắn màu đỏ sau khi cúp điện thoại của Lệ Thiển Lạc xong về sau liền dẫn bạn gái mình xuống tầng. Thanh toán tiền xe taxi xong, anh ta cẩn thận quan sát vẻ mặt Lệ Thiển Lạc, trừ vẻ nhìn qua có chút mệt mỏi ra thì không có bất thường nào hết.
Xem ra cô thật sự còn chưa biết, "Đêm qua cậu không về nhà sao?"
"Làm sao cậu biết!" Phản ứng của Lệ Thiển Lạc quá lớn, khiến Lục Tử Hi hoảng sợ, cứ như thể anh ta đã đoán ra được gì đó...
……….
Chương 2.1: Thứ quý giá nhất gì đó
Phiền một nỗi là dấu vết trên người có chà lau thế nào cũng không hết, Lệ Thiển Lạc tức đến đỏ mắt, thứ quý giá nhất gì đó ngay cả anh Trạch Minh cô cũng chưa cho. Thế mà cứ thế bị cô ném mất! Còn nữa, không biết lúc đó người đàn ông có làm biện pháp phòng hộ gì không.
"Lệ Thiển Lạc, mày cũng đã 22 rồi, cũng không phải hai tuổi, nhìn xem mày đã làm ra chuyện gì đây? Thật điên mất."
Trở về phải nói thế nào với anh Trạch Minh đây? Ngày hôm qua cả đêm không trở về, cô phải lấp liếm thế nào để qua cửa của cha? Túi xách có lẽ đã bị quản gia mang đi rồi, cũng không thể liên lạc với người ngoài, aizzz! Vẫn nên tắm nhanh rồi rời khỏi nơi này thôi!
Ngâm đến khi cơ thể thoải mái hơn, cô quấn khăn tắm rồi mở cửa phòng ra ngoài, nhanh chóng sấy khô tóc, mặc lễ phục người nọ chuẩn bị cho cô rồi rời khỏi khách sạn.
Chân trước cô vừa mới rời đi được mấy phút, chân sau người đàn ông rất nhanh liền đi tới, dạo qua một vòng trong phòng đã không còn bóng người.
Chiếc hộp đầu giường bị mở ra chứng tỏ cô đã rời đi, nhìn chung quanh phòng một vòng, anh thấy trên tủ đầu giường có đặt một tờ giấy: "Chào anh, trai bao, đêm qua là một sự hiểu lầm, hi vọng anh có thể tuân thủ đạo đức nghề nghiệp của mình, về sau có nhìn thấy tôi thì cứ coi như không quen biết đi! Ồ..., đúng rồi, trả anh 250 tệ tiền phục vụ, lần sau nhớ phải hỏi người ta trước xem có muốn không đã nhé! Tạm biệt!"
Trai bao? 250 tệ? Khách làng chơi? Trên gương mặt đẹp trai của Tư Cận Hằng vốn còn mơ màng liền xuất hiện vẻ tức giận, anh nắm chặt tờ giấy trong tay, lại đi bên ngoài nhìn thoáng qua sofa. Trên sofa trắng tinh lưu lại một vết máu tựa như đóa mai, chứng minh người phụ nữ kia là lần đầu.
Có điều, rất rõ ràng, đây là thả dây dài câu cá lớn?
Nắng gắt như lửa, Lệ Thiển Lạc phải phơi nắng có phần không thích ứng nổi, cô khẩn trương bắt một chiếc taxi. Trên xe, cô mượn di động của bác tài taxi gọi điện thoại cầu cứu cho Lục Tử Hi.
Bạn thân giới tính nam tốt nhất của cô - Lục Tử Hi, 24 tuổi, quán quân đua xe quốc tế, hai người quen biết nhau từ rất lâu rồi.
Thật ra người đầu tiên cô nghĩ đến vốn là Thích Trạch Minh, nhưng lần đầu tiên của cô đã không còn, nên cũng không biết phải đối mặt với anh như thế nào...
"Xin chào." Điện thoại chuyển được, bên kia truyền đến giọng nói không được phóng khoáng như thường của Lục Tử Hi.
"Là chị cậu đây, cậu làm sao vậy?" Cho dù không chiếm ưu thế về mặt tuổi tác, nhưng Lệ Thiển Lạc vẫn bá đạo bắt Lục Tử Hi gọi mình là chị!
Nghe thấy giọng nói của Lệ Thiển Lạc, anh ta sửng sốt một phen, nhìn nhìn số di động, lại thử dò hỏi một câu.
"Thiển Lạc?"
"Ừa! Giang hồ cứu cấp, hiện tại tớ đang phải bắt taxi, cho tớ tiền trả xe đi, túi xách bị ném đi đâu rồi ý."
"Tiền xe? Cậu ở đâu?" Chuyện xảy ra ngày hôm nay, nghe giọng của cô hình như là còn chưa biết...
"Sao hôm nay cậu cứ là lạ vậy, đợi lát nữa nói đi, mười phút sau tớ đến chỗ cậu, cậu đứng ven đường chờ đi."
Sảng khoái cúp điện thoại, nói lời cảm ơn với bác tài lái xe xong, cô báo tên một địa chỉ, sau đó tựa vào trên ghế chợp mắt một lúc.
Bác tài lái xe mở radio, "... Bị đẩy xuống khỏi vị trí tổng giám đốc, tất cả cổ phần công ty của ông đã bị chuyển sang tên của người khác vào hai tháng trước, cũng đồng nghĩa với việc từ giờ trở đi, cuộc sống huy hoàng của ông đã chấm dứt, phóng viên của chúng tôi vẫn đang đưa tin, xin mọi người hãy để ý theo dõi, cảm ơn!"
Hiện tại cả đầu Lệ Thiển Lạc đều là chuyện đêm qua, nào có nghe được trên radio đang nói những gì?
Không tới vài phút, xe dừng lại ở ven đường, Lục Tử Hi với mái tóc ngắn màu đỏ sau khi cúp điện thoại của Lệ Thiển Lạc xong về sau liền dẫn bạn gái mình xuống tầng. Thanh toán tiền xe taxi xong, anh ta cẩn thận quan sát vẻ mặt Lệ Thiển Lạc, trừ vẻ nhìn qua có chút mệt mỏi ra thì không có bất thường nào hết.
Xem ra cô thật sự còn chưa biết, "Đêm qua cậu không về nhà sao?"
"Làm sao cậu biết!" Phản ứng của Lệ Thiển Lạc quá lớn, khiến Lục Tử Hi hoảng sợ, cứ như thể anh ta đã đoán ra được gì đó...
……….
Bình luận facebook