Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-2
Chương 1.2: Anh nhất định phải cứu tôi
Chương 1.2: Anh nhất định phải cứu tôi
Ra lệnh cho anh? !
Tư Cận Hằng kìm nén cảm xúc, cười nhạo một tiếng, không chút do dự đẩy người phụ nữ trên người ra.
Được lắm, anh thừa nhận, người phụ nữ này cực kỳ mê người, nhưng đối phương đã xem nhẹ định lực của anh rồi!
"Tôi nói lại lần cuối cùng, mau cút ra ngoài cho tôi!"
Lệ Thiển Lạc lảo đảo lùi về sau mấy bước mới đứng vững, cô căn bản nghe không hiểu người đàn ông đang nói gì, đôi môi mỏng trước mặt cô đang không ngừng mấp máy, khiến cô càng lúc càng khó chịu.
Cô không chút do dự kéo khóa áo sau lưng, lễ phục lặng yên không tiếng động rơi trên thảm trải sàn.
Nhìn một màn trước mắt, ánh mắt Tư Cận Hằng càng lúc càng thâm thúy, đối phương xem ra rất mạnh, tìm tới một người phụ nữ ‘thú vị’ như vậy.
Tuy đầu óc Lệ Thiển Lạc không tỉnh táo, nhưng trước khi bị người đàn ông ném ra bên ngoài, cô liền như sói đói nhào lên người anh.
...
Nếu đã như vậy, anh cũng không cần thiết phải khách khí nữa !
"Đau quá, ai lại không có mắt làm đau bà vậy... Chết tiệt..."
Phản ứng của người phụ nữ này khiến Tư Cận Hằng kinh ngạc vài giây, anh từ từ thả chậm động tác của mình.
Có lẽ là do cô quá mê người, khiến cho người đàn ông lần đầu được nếm thử món ngon, sau lại không muốn dừng lại nữa, từ phòng ngủ đến phòng tắm rồi lại đến ban công...
Mãi đến khi hừng đông ló dạng, hai người mới dựa vào nhau ngủ thiếp đi.
Mặt trời đã lên cao.
Không khí trong phòng quá lạnh, khiến Lệ Thiển Lạc đang ngủ say cũng phải tỉnh giấc vì lạnh, đôi mắt nhập nhèm, muốn kéo chăn lại tiếp tục ngủ.
Tìm một vòng, thì ra chăn đã rơi xuống đất rồi.
Từ từ... Không đúng! Sao toàn thân cô lại đau nhức? Sao lại ở khách sạn?
Đột nhiên ngồi bật dậy, trong căn phòng xa hoa chỉ có một mình cô, trên mặt đất là lễ phục bị ném tán loạn, còn có một chiếc... Áo ngủ?
Chấn kinh(chấn động+kinh ngạc) nhìn dấu vết trên thân mình, là một người trưởng thành, cô đương nhiên biết đã xảy ra chuyện gì.
Tại sao có thể như vậy?
Đêm qua... Cô được Tân Như đỡ về phòng nghỉ ngơi, sau đó thì sao? Người đàn ông kia là ai?
Đáng chết! Làm sao có thể không nhớ rõ đây?
Lệ Thiển Lạc ngồi ở trên giường lớn ngẩn người, khóc không ra nước mắt...
Xuống giường, hai chân như nhũn ra, cố gắng đi đến trước cửa sổ, vén rèm cửa lên.
Ánh mặt trời bên ngoài thật chói mắt, xem ra đã không còn sớm, có khi còn đến chiều rồi cũng nên.
Lệ Thiển Lạc có nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra, sao lại có thể xảy ra loại chuyện vừa khoa trương lại giả tạo như thế này được, rốt cuộc thì lỗi tại đâu đây?
Nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa sổ, cô biết mình vẫn còn đang ở Peninsula Hotel, cảnh sắc ngoài cửa sổ rất đẹp, làn gió khẽ thổi đến mang theo mùi hương hoa cỏ làm lay động rèm cửa, rèm cửa màu hồng nhạt phất phơ trong gió, rất có mỹ cảm, nhưng bây giờ cô lại không có tâm trạng nào đi thưởng thức những thứ này.
Trong đầu cô rối như một mớ bòng bong, day day mi tâm phát đau, khẽ thở dài một hơi, việc đã đến nước này, có nói gì cũng vô dụng.
Trên chiếc ghế đầu giường trong phòng có đặt hai chiếc hộp xinh đẹp, cô mở ra, bên trong là một chiếc váy tơ tằm màu trắng.
Lệ Thiển Lạc định đi tắm rửa rồi nhanh chóng rời khỏi nơi này, lê bước chân có phần gian nan tiến vào phòng tắm, trong phòng tắm còn có mấy đồ dùng rửa mặt xa xỉ của cả nam và nữ, đây hẳn là do người đàn ông kia để lại đi...
Lắc lắc đầu, cô xả đầy nước vào bồn tắm, sau đó thả lòng người, đặt mình ngâm trong bồn tắm.
Cô vừa ngâm người vừa hồi tưởng lại một đêm điên cuồng tối qua, thì thào tự nói: "Rốt cuộc thì người đàn ông tối qua là ai đây?"
……….
Chương 1.2: Anh nhất định phải cứu tôi
Ra lệnh cho anh? !
Tư Cận Hằng kìm nén cảm xúc, cười nhạo một tiếng, không chút do dự đẩy người phụ nữ trên người ra.
Được lắm, anh thừa nhận, người phụ nữ này cực kỳ mê người, nhưng đối phương đã xem nhẹ định lực của anh rồi!
"Tôi nói lại lần cuối cùng, mau cút ra ngoài cho tôi!"
Lệ Thiển Lạc lảo đảo lùi về sau mấy bước mới đứng vững, cô căn bản nghe không hiểu người đàn ông đang nói gì, đôi môi mỏng trước mặt cô đang không ngừng mấp máy, khiến cô càng lúc càng khó chịu.
Cô không chút do dự kéo khóa áo sau lưng, lễ phục lặng yên không tiếng động rơi trên thảm trải sàn.
Nhìn một màn trước mắt, ánh mắt Tư Cận Hằng càng lúc càng thâm thúy, đối phương xem ra rất mạnh, tìm tới một người phụ nữ ‘thú vị’ như vậy.
Tuy đầu óc Lệ Thiển Lạc không tỉnh táo, nhưng trước khi bị người đàn ông ném ra bên ngoài, cô liền như sói đói nhào lên người anh.
...
Nếu đã như vậy, anh cũng không cần thiết phải khách khí nữa !
"Đau quá, ai lại không có mắt làm đau bà vậy... Chết tiệt..."
Phản ứng của người phụ nữ này khiến Tư Cận Hằng kinh ngạc vài giây, anh từ từ thả chậm động tác của mình.
Có lẽ là do cô quá mê người, khiến cho người đàn ông lần đầu được nếm thử món ngon, sau lại không muốn dừng lại nữa, từ phòng ngủ đến phòng tắm rồi lại đến ban công...
Mãi đến khi hừng đông ló dạng, hai người mới dựa vào nhau ngủ thiếp đi.
Mặt trời đã lên cao.
Không khí trong phòng quá lạnh, khiến Lệ Thiển Lạc đang ngủ say cũng phải tỉnh giấc vì lạnh, đôi mắt nhập nhèm, muốn kéo chăn lại tiếp tục ngủ.
Tìm một vòng, thì ra chăn đã rơi xuống đất rồi.
Từ từ... Không đúng! Sao toàn thân cô lại đau nhức? Sao lại ở khách sạn?
Đột nhiên ngồi bật dậy, trong căn phòng xa hoa chỉ có một mình cô, trên mặt đất là lễ phục bị ném tán loạn, còn có một chiếc... Áo ngủ?
Chấn kinh(chấn động+kinh ngạc) nhìn dấu vết trên thân mình, là một người trưởng thành, cô đương nhiên biết đã xảy ra chuyện gì.
Tại sao có thể như vậy?
Đêm qua... Cô được Tân Như đỡ về phòng nghỉ ngơi, sau đó thì sao? Người đàn ông kia là ai?
Đáng chết! Làm sao có thể không nhớ rõ đây?
Lệ Thiển Lạc ngồi ở trên giường lớn ngẩn người, khóc không ra nước mắt...
Xuống giường, hai chân như nhũn ra, cố gắng đi đến trước cửa sổ, vén rèm cửa lên.
Ánh mặt trời bên ngoài thật chói mắt, xem ra đã không còn sớm, có khi còn đến chiều rồi cũng nên.
Lệ Thiển Lạc có nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra, sao lại có thể xảy ra loại chuyện vừa khoa trương lại giả tạo như thế này được, rốt cuộc thì lỗi tại đâu đây?
Nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa sổ, cô biết mình vẫn còn đang ở Peninsula Hotel, cảnh sắc ngoài cửa sổ rất đẹp, làn gió khẽ thổi đến mang theo mùi hương hoa cỏ làm lay động rèm cửa, rèm cửa màu hồng nhạt phất phơ trong gió, rất có mỹ cảm, nhưng bây giờ cô lại không có tâm trạng nào đi thưởng thức những thứ này.
Trong đầu cô rối như một mớ bòng bong, day day mi tâm phát đau, khẽ thở dài một hơi, việc đã đến nước này, có nói gì cũng vô dụng.
Trên chiếc ghế đầu giường trong phòng có đặt hai chiếc hộp xinh đẹp, cô mở ra, bên trong là một chiếc váy tơ tằm màu trắng.
Lệ Thiển Lạc định đi tắm rửa rồi nhanh chóng rời khỏi nơi này, lê bước chân có phần gian nan tiến vào phòng tắm, trong phòng tắm còn có mấy đồ dùng rửa mặt xa xỉ của cả nam và nữ, đây hẳn là do người đàn ông kia để lại đi...
Lắc lắc đầu, cô xả đầy nước vào bồn tắm, sau đó thả lòng người, đặt mình ngâm trong bồn tắm.
Cô vừa ngâm người vừa hồi tưởng lại một đêm điên cuồng tối qua, thì thào tự nói: "Rốt cuộc thì người đàn ông tối qua là ai đây?"
……….
Bình luận facebook