• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Vợ trước đừng kiêu ngạo (3 Viewers)

  • Chương 36-40

Chương 36: Hoàn toàn giống nhau?!!

“Hoắc Dận, con nói mau? Ba hỏi con, vì sao con không chịu ở yên trên lầu? Lúc ba đi xuống đã dặn dò con như thế nào? Con từ bao giờ đã trở nên không nghe lời như vậy?”

Sau khi nghe được tin con trai lén chạy ra ngoài, Hoắc Tư Tước buộc phải gián đoạn cuộc họp. Hắn vừa vào tới văn phòng đã mắng Mặc Bảo một trận.

Mặc Bảo: "......”

Mặc Bảo cũng rất oan ức, cậu căn bản cũng không phải là đứa con trai mà hắn muốn tìm, ai biết được tại sao cái thằng nhóc Hoắc Dận kia tự dưng chạy xuống lầu làm gì để giờ cậu phải là người lãnh đạn thế này?

Mặc Bảo uể oải ngồi trên sô pha, ôm khuôn mặt nhỏ nhắn của mình hờn dỗi.

"Ba, ba đừng làm phiền con nữa, giờ con đang cảm thấy rất khó chịu. Con chỉ muốn chạy xuống dưới để đi chơi một lúc thôi, con cũng đã năm tuổi rồi không còn là trẻ con, không thể cứ nhốt con mãi được!"

“Cái gì?”

Hoắc Tư Tước ngồi ở trong bàn làm việc, nghĩ mình đang nghe lầm!

Hoắc Dận là một người tuyệt đối không bao giờ nói nhiều, lại càng không thấy phiền, cậu bé là một người tính cách vô cùng quái gở đến mức gần như mắc chứng tự kỷ, khi tức giận chỉ có thể tự nhốt mình trong phòng.

Tuyệt đối không nghe được chữ "Phiền" từ trong miệng của Hoắc Dận.

Huống chi đến việc nhốt cậu và không để cậu tự ra ngoài đi chơi......

Hoắc Tư Tước cảm thấy có điểm không đúng, trực tiếp đứng lên ra khỏi bàn làm việcđi tới trước mặt cậu nhóc này.

“Hoắc Dận, con ngẩng đầu nhìn ba, ba hỏi con, có phải con bị gì không?”

“Cái gì?”

Mặc Bảo lập tức ngẩng đầu, đôi mắt sáng như trăng lưỡi liềm chớp chớp nhìn ba.

Đôi lông mày sắc bắn của Hoắc Tư Tước càng nhíu chặt: "Dì bác sĩ lúc sáng dẫn con tới đây đã nói gì với con? Sao đột nhiên con lại theo dì ấy tới đây? Giữa hai người đã xảy ra chuyện gì?”

Đây hoàn toàn là giọng điệu chất vấn, như thể, dì bác sĩ mà hắn nói đến đã làm điều gì đó tàn ác với con trai hắn, khiến hắn chán ghét xem như kẻ thù.

Thì ra, bình thường kẻ xấu này bắt nạt mẹ như vậy sao?

Một tên đàn ông, bỏ lại người phụ nữ cùng hai đứa con sống chết không lo. Còn không biết xấu hổ đến đây mắng cô ấy? Bắt nạt cô ấy?

Mặc Bảo tức giận, từ trên sô pha đứng lên, ngẩng đầu ưỡn ngực đứng ở trước mặt hắn!

“Ba đang chấp vấn con sao? Ba có ý gì? Dì ấy đã làm gì? Dì ấy chữa bệnh cho ba, còn dẫn con tới đây, dì ấy làm sai chỗ nào?”

Đứa nhỏ này, ngay cả hai chữ "chất vấn" cũng dùng tới.

Hoắc Tư Tước ngớ người!

Hắn chưa bao giờ nghĩ tới việc đứa con trai này còn có thể cãi nhau với hắn. Trước kia, cậu bé hoặc là trốn ở một góc nào đó, hoặc là tự nhốt mình vào phòng kín. Khi nào đã học được cách cãi nhau với người cha như hắn?

"Hoắc Dận, ba không phải chất vấn con, ba chỉ là đang nói cho con biết, không nên dễ dàng tin tưởng người khác!"

"Dì không phải là người khác, dì là người tốt nhất đối với con!"

Mặc Bảo bị cục tức làm nổ tung, sau khi cậu hướng về phía người ba xấu xa phẫn nộ rống to một tiếng, từ trên sô pha nhảy xuống liền xông ra ngoài cửa.

Tên kẻ xấu này, cậu mới không cần hắn làm ba của cậu!

Trước mặt cậu còn nói không được tin tưởng mẹ của mình, mẹ chính là người tốt nhất trên thế giới này, cho dù không cần ba, cậu cũng sẽ không bao giờ bỏ rơi mẹ.

Mặc Bảo nhanh chóng chạy tới cửa, ngay cả đôi mắt nhỏ cũng đỏ hoe.

Hoắc Tư Tước ở sau lưng đã sớm chân tay luống cuống, đang muốn đuổi theo. Lúc này, Tiểu Lâm ở cửa lại vừa vặn đi vào nhìn thấy cậu chủ nhỏ đôi mắt ngấn lệ xông về phía mình, anh ta đầy kinh hãi.

“Có chuyện gì vậy? Tổng giám đốc, sao ngài lại làm cậu chủ nhỏ khóc?”

Anh ta nhanh chóng đóng cửa lại, ngăn cản Mặc Bảo đang muốn chạy ra ngoài.

Hoắc Tư Tước: "......”

Hắn ở bên cạnh sô pha có chút cứng nhắc nhéo ngón tay, không biết làm gì mới phải.

"Sorry, là lỗi của ba, ba xin lỗi con. Ba không nên nói dì bác sĩ như thế, con tha thứ cho ba được không?"

Hoắc Tư Tước ngồi xổm xuống trước mặt cậu bé, mở miệng trực tiếp xin lỗi con trai.

Về phương diện này, người đàn ông này đã làm rất tốt. Trong giáo dục con cái, sai là sai, đúng chính là đúng, chỉ cần sai, cho dù hắn là ba cũng sẽ tự mình xin lỗi con trai.

Còn về chuyện hôm nay, nếu hắn nghĩ kỹ lại cũng thấy mình nhận xét có chút bất công.

Người phụ nữ kia tuy rằng đáng giận. Nhưng đúng là cô chữa trị cho hắn, cô đối xử với cậu con trai này thực sự rất tốt, hắn không nên dùng thành kiến của hắn nói xấu cô ở ngay trước mặt con trai.

Hoắc Tư Tước bế đứa bé đang bực mình này lên trở lại văn phòng.

——

Ở phía bên kia, Hoắc Dận bị cưỡng ép đưa về nhà trẻ, cũng xuất hiện một màn trầm bổng kinh khủng nhất trong cuộc đời cậu.

“Anh à, may mà Nhược Nhược đến đón anh về, nếu không mẹ sẽ biết chuyện anh làm.”

Dưới sự giúp đỡ của bà Lan, Nhược Nhược thành công đưa Hoắc Dận về nhà trẻ, nắm lấy cánh tay nhỏ bé của cậu nũng nịu nói.

Hoắc Dận vốn vô cùng kháng cự, cậu không thích bị người khác chạm vào người mình.

Nhưng dọc đường đi, cô bé nhỏ này liên tục không ngừng dùng đôi bàn tay mũm mĩm chạm vào cậu, cuối cùng còn treo lên cả lưng cậu.

Cơ bản là, cậu bất lực chả biết nên làm gì nữa.
Chương 37: Cậu chủ nhà giàu và cậu bé nhà nghèo

"Sao mẹ lại về rồi?"

"Anh à, hóa ra nhà trẻ ở đây thứ tư hằng tuần chỉ mở cửa nửa ngày, nghe đâu là phải vệ sinh trường học gì đó, các bạn nhỏ đều không được ở lại, cho nên Nhược Nhược vội vàng gọi điện thoại cho bà Lan nhờ bà cùng em đi đón anh."

Lúc kể đến đây, cô bé tỏ ra rất tự hào.

Nhược Nhược nhờ số điện thoại của Mặc Bảo để lại nên nhanh chóng tìm được số điện thoại của bà Lan, nhờ bà đưa đi tìm anh trai trước lúc mẹ đến đón.

Nhược Nhược cầm tay anh trai tung tăng vào lớp học.

Quả nhiên, khi hai đứa nhỏ vừa mới đi vào, giáo viên lớp 2 đã vẫy tay: "Nhược Nhược, con tìm được anh con rồi à? Mau tới đây, mẹ con sắp tới rồi, các con đeo cặp sách rồi cùng giáo viên ra ngoài đi.”

“Vâng.”

Nhược Nhược nũng nịu trả lời, cô bé từ trong bàn học lấy ra cặp sách nhỏ của mình liền đeo lên lưng.

Hoắc Dận: "......”

Đây là cuộc sống nhà trẻ mà Hoắc Dận Chưa từng thấy qua, nói gì đến việc đi học trong lớp của nhà trẻ này..

Về học ở nhà trẻ, Hoắc Dận cũng có nhưng đó là nhà trẻ cao cấp nhất thành phố A. Ở đó, môi trường sang trọng nhất, thiết bị hiện đại nhất, người có con học ở đó tất cả đều là người có tiền.

Thì dĩ nhiên việc giáo viên gần gũi, các bạn nhỏ hòa thuận với nhau như vậy căn bản là không thể nào có.

Hoắc Dận để mặc Nhược Nhược đeo cặp sách nhỏ cho mình sau đó đi theo giáo viên dẫn ra bên ngoài.

“Mẹ, mẹ tới rồi!”

Sau khi được đưa ra khỏi phòng học, Nhược Nhược tinh mắt nhìn thấy được bóng dáng quen thuộc đang chờ ở cửa nhà trẻ, cô bé vùng chạy nhanh về phía cô.

Hoắc Dận: "......”

Mẹ?

Đó không phải là dì bác sĩ của gia đình cậu bé sao? Mới vừa lúc nãy bọn họ vừa mới tách ra trước cửa công ty của ba, sao lại thành mẹ của cậu rồi?

Hoắc Dận có chút mơ hồ, một lúc lâu cậu bé nhìn hai người đang ôm phía trước không nhúc nhích.

“Mẹ đây Mặc Bảo, con mau ra đây chúng ta về nhà thôi!" Ôn Hủ Hủ nhìn thấy cậu con trai nhỏ không mừng rỡ chạy tới đón mình như Nhược Nhược, vội vàng vẫy vẫy tay gọi Mặc Bảo.

Đứa con trai của cô hôm nay có chút kỳ lạ không cười nói như mọi hôm, lại đang giận mẹ sao? Vì cô đến quá muộn à?

Ôn Hủ Hủ buông con gái xuống, tự mình đi tới.

“Mặc Mặc sao lại giận mẹ rồi,đây là lần đầu con đi nhà trẻ ở đây, mẹ không biết hôm nay nay chỉ mở nữa ngày nên tới đón trễ con đừng giận được không?"

Ôn Hủ Hủ vươn tay, muốn xoa xoa cái đầu nhỏ của con trai.

Nhưng cô mới vừa động vào, Hoắc Dận như một phản xạ có điều kiện quay đầu tránh tiếp xúc với cô.

Ôn Hủ Hủ: "......”

Chỉ một hành động nhỏ như vậy, cô thoáng chốc cho rằng đứng ở trước mặt cô dường như không phải là Mặc Mặc của cô, mà là một đứa con trai khác vừa mới ở cùng với cô trưa hôm nay – Hoắc Dận!

“Mặc Mặc?”

“...... Con tự đi được!”

Hoắc Dận chỉ lạnh lùng nói với cô một câu, sau đó liền nhấc chân rời đi.

Ôn Hủ Hủ ngơ ngác nhìn một lúc sau mới sực tỉnh, vội vàng nhanh chóng dắt con gái đuổi theo Hoắc Dận ra xe.

“Được rồi được rồi, đừng tức giận nữa, mẹ biết sai rồi, mẹ mời con ăn bánh ngọt con thích ăn nhất có được không?"”

“Dạ, dạ, mẹ, con muốn ăn vị dâu tây, con còn muốn ăn hot dog nướng thơm ngào ngạt.”

Hoắc Dận không trả lời, ngược lại Nhược Nhược bên cạnh sau khi nghe thấy, vui vẻ vỗ bàn tay nhỏ bé của mình chen vào trả lời thay phần anh trai.

Hai mươi phút sau, Ôn Hủ Hủ mua thức ăn cùng hai con về tới phòng trọ của bọn họ. Sau khi vào phòng trọ, hai đứa nhỏ đã xử lý hai cái bánh ngọt, hai cái hot dog nướng, còn có một hộp bánh trứng mới ra lò.

“Anh, có ngon không?”

Hoắc Dận đang cầm chiếc bánh trứng trên tay, cậu bé có chút lúng túng. Nhưng không thể kiểm soát được sự hấp dẫn của chiếc bánh mà cho vào miệng nhai, vừa lúc Hoắc Dận đang cắn miếng bánh trứng thì bị đứa em gái hỏi.

Đây là thói quen hằng ngày của anh em Nhược Nhược, hai đứa nhỏ sẽ quan tâm hỏi han nhau trong lúc ăn.

Trong tay Hoắc Dận đang cầm một cái bánh trứng, cậu bé có chút không được tự nhiên nhưng lại không khống chế được sự hấp dẫn của đồ ăn, cố gắng nặn ra câu trả lời.

“Hmm…”

Hoắc Dận gật đầu, cái miệng nhỏ dính đầy vụn bánh, lại cắn một miếng bánh trong tay.

Quả thật rất ngon, trước kia cậu chưa từng ăn mấy thứ này, cơ thể Hoắc Dận vốn rất yếu, cho nên mấy năm nay cậu chỉ được ăn những món ăn do ba cậu hoặc người giúp việc trong nhà nấu, còn những món ăn bên ngoài như thế này cậu chưa từng được ăn qua.

Ôn Hủ Hủ thấy hai con đang ăn vui vẻ, liền đi vào phòng bếp nấu cơm.

Vài phút sau, tiếng chuông điện thoại vang lên.

“Mặc Mặc, con giúp mẹ nghe điện thoại, mẹ đang dỡ tay nấu cơm, con xem là ai gọi tới?”

“……”

Hoắc Dận nhìn điện thoại đang reo trên tủ TV cách đó không xa, cậu đành phải đứng lên đi đến đầu tủ TV chỗ để điện thoại nghe máy: "Alo?"

“Hoắc Dận?”

Tuyệt đối không nghĩ tới, Hoắc Dận vừa nhấc máy thì người đầu dây bên kia trực tiếp gọi tên của cậu!

Đôi mắt xinh đẹp của Hoắc Dận mở to kinh ngạc: "Cậu là ai?”

“Tôi chính là Mặc Mặc, bây giờ cậu đang ở nhà tôi phải không? Mẹ tôi và em gái tôi đều gọi cậu là Mặc Mặc?”

Trong điện thoại là giọng của cậu, nhưng khác là có chút dí dỏm, nhẹ nhàng hơn giọng cậu.

“Mặc Mặc?”

Thì ra thằng nhóc đầu dây bên kia chính là Mặc Mặc?

Hoắc Dận cũng hiểu ra, khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé thoát chốc trầm xuống!
Chương 38: Miệng người đàn ông, đều là lừa gạt!

“Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra vậy? Tại sao tôi lại bị coi là cậu rồi còn bị đưa đến nơi này? Còn nữa, cậu đang ở đâu?”

"Tôi đang ở nhà cậu. Hoắc Dận, tôi nói cho cậu biết, thật ra chúng ta giống nhau như đúc, cho nên mọi người mới hiểu lầm hai chúng ta là một. Nếu tôi đoán không lầm, chúng ta có thể là anh em song sinh."

“Hả? Song sinh?”

Vừa nghe được hai chữ “Song sinh” Hoắc Dận dường như bị kinh hãi, dường như cậu không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Mặc Bảo gật đầu khẳng định: "Đúng, hôm nay tôi vốn đi tìm ba cậu, bởi vì ông ấy luôn bắt nạt mẹ tôi, nhưng sau khi tôi đến nơi lại phát hiện ra mọi người đều hiểu lầm tôi là cậu, ngay cả ba cậu cũng không nhận ra. Cho nên Hoắc Dận, tôi cảm thấy chúng ta rất có khả năng là anh em song sinh!"

“Song sinh?”

“Cậu nghĩ xem, sau khi cậu bị đưa về nhà mẹ, mẹ và Nhược Nhược cũng cho rằng cậu chính là tôi thì đủ biết chúng ta giống nhau như đúc. Thường song sinh mới giống nhau như đúc, không phải sao?"

Hoắc Dận: "......”

Hình như là vậy thật.

Hoắc Dận cũng đành phải đồng ý với những luận điểm mà Mặc Bảo đưa ra. Nhưng sau khi đồng ý, cậu bé bỗng nghe thấy tiếng Ôn Hủ Hủ đang xào rau trong bếp, Hoắc Dận liền nhớ tới những món ăn cậu đã được ăn thử hôm nay mà trước giờ cậu chưa từng được ăn.

Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Hoắc Dận lập tức lại u ám.

“Nếu chúng ta là song sinh, vậy...... Tại sao dì ấy cần cậu mà không cần tôi? Chẳng phải ba từng nói mẹ tôi đã chết rồi sao!”

“Hả?”

Lần này đến lượt Mặc Bảo ở đầu dây bên kia hóa mù mịt.

Gọi dì, ý thằng nhóc này là đang nói mẹ phải không? Nó đang trách mẹ tại sao lại không chết?!

Mặc Mặc nổi giận: “Cậu tin lời nói dối của ba cậu nói sao? Nếu như vậy mẹ nói với tôi và Nhược Nhược là ba đã chết thì ba có chết chưa?”

Hoắc Dận: "......”

Hoắc Dận không thể nói gì thêm, trầm mặc suy nghĩ về câu nói của Mặc Bảo.

Tại sao người lớn đều xấu xa như vậy?

"Hoắc Dận, chuyện của người lớn rất phức tạp, chúng ta là trẻ con sẽ không thể nào hiểu hết được, vì thế tiếp theo chúng ta cần phải cùng nhau làm rõ rốt cuộc hai người bọn họ đã xảy ra chuyện gì?”

Đó mới là mục đích thực sự khi Mặc Bảo gọi cho Hoắc Dận.

Nghe xong Hoắc Dận đồng ý với quan điểm này của Mặc Bảo.

“Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao? Làm thế nào để tìm hiểu rõ được chuyện chúng ta đang gặp đây?”

“Tốt nhất chúng ta cần phải gặp nhau trước. Việc quan trọng trước mắt là cần phải hoán đổi về đúng vị trí của cả hai, nếu để thời gian dài e rằng sẽ bị cả ba lẫn mẹ phát hiện ra.”

Mặc Bảo sau khi cẩn thận suy nghĩ đưa ra đề nghị đổi lại thân phận với Hoắc Dận.

Đúng vậy, điều đầu tiên cần phải giải quyết bây giờ là hai đứa trẻ này phải đổi lại vị trí ban đầu, nếu bị phát hiện thật không biết chuyện gì sẽ xảy ra? Với tình hình hiện tại không khó có thể đoán được mẹ hẳn là đã biết sự tồn tại của cậu con trai Hoắc Dận.

Nhưng về phía ba lại hoàn toàn không biết đến sự tồn tại của Mặc Bảo và Nhược Nhược. Nếu không, hắn mà biết chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy.

Về điểm này Mặc Bảo có thể dễ dàng đoán ra được vì với tính cách bá đạo của Hoắc Tư Tước không dễ dàng bỏ qua việc nhận lại con, cậu quyết định cùng Hoắc Dận - người anh em song sinh này nhanh chóng đổi về vị trí cũcũ.

Hoắc Dận cũng đồng ý.

“Mặc Mặc, Nhược Nhược, mau ra ăn cơm đi, mẹ làm món sườn chua ngọt các con thích ăn nhất, còn có đùi gà kho tàu nữa.”

Đang lúc hai anh em nói chuyện điện thoại, trong phòng bếp truyền đến tiếng gọi của Ôn Hủ Hủ.

Mặc Bảo nghe thấy tiếng mẹ trong điện thoại, ánh mắt tiểu hồ ly của cậu bé chuyển thành ý cười cong lên: "Mau đi ăn cơm đi, mẹ gọi hai người vào ăn cơm rồi. Hoắc Dận, cậu còn chưa ở chung với mẹ một ngày nào, hôm nay phải thật hưởng thụ nha. Tôi nói cho cậu biết, mẹ là người phụ nữ tốt nhất tốt nhất trên đời này."

Hoắc Dận: "......”

Có một tia tức giận xông lên, Hoắc Dận liền cúp điện thoại "bốp" một tiếng.

“Hả? Mặc Mặc, ai gọi điện thoại tới vậy con?" Vừa đúng lúc này Ôn Hủ Hủ bưng thức ăn đi ra, thấy thái độ của con trai, cô nghi hoặc hỏi.

Hoắc Dận nở nụ cười âm trầm: "Không có ai, cuộc gọi rác thôi!”

Cuộc gọi rác?

Ôn Hủ Hủ nghe vậy cũng không quản nữa, bưng bát cơm nhỏ đặt ở trước mặt con trai: "Mặc Mặc, đây là của con, có sườn xào chua ngọt con thích ăn nhất.”

“Vậy con thì sao? Vậy con thì sao? Mẹ, mẹ không thể thiên vị anh như vậy, còn phải có đùi gà lớn của Nhược Nhược nữa.”

"A đúng đúng đúng, còn có Nhược Nhược bé bỏng của chúng ta nữa chứ. Đùi gà lớn nhất cho con gái yêu!" Ôn Hủ Hủ lại là gắp một cái đùi gà lớn bỏ vào trong chén nhỏ cho con gái.

Hình ảnh này, thật sự rất ấm áp.

Ba mẹ con tuy rằng ở trong căn phòng không lớn, không xa hoa như vịnh Thiên Thủy, nhưng bầu không khí trong này tốt hơn nhiều, mọi người vây quanh một cái bàn nhỏ ăn cơmhạnh phúc như vậy, hoàn toàn khác xa với sự lạnh lẽo của ngôi nhà lớn kia.

Vừa suy nghĩ Hoắc Dận vừa cúi đầu cầm đũa lên, lúc này trong bát của cậu đồ ăn đã chất thành đống như núi …

——

Mặc Bảo bên này cũng đang ăn cơm cùng ba. Bên này hắn tự tay xuống bếp nấu ăn cho hai ba con.

Tuy nhiên, lúc hai ba con đang ăn, bên ngoài biệt thự bỗng nhiên có một người tới.

“Ông chủ, cái kia...... cô Cố tới đưa thuốc mỡ cho cậu chủ, hôm trước cậu chủ đã dùng hết, vì thế cô Cố cố ý đem tới.”
Chương 39: Cả hai người phụ nữ đều ở đây

Cô Cố?

Người đó là ai? Còn tự mình đưa thuốc mỡ cho Hoắc Dận?

Mặc Bảo đang ăn tò mò ngẩng đầu nhìn về đối diện Hoắc Tư Tước, chỉ thấy khuôn mặt anh tuấn của hắn sau khi nghe thấy tên người này lập tức tối sầm lại.

“Ai bảo cô ta tới đây? Không cần!”

"Nhưng... ông chủ, thuốc mỡ này chỉ có cô Cố làm mới tốt nhất, sức khỏe cậu chủ chỉ cần vừa qua mùa đông liền ho, trước kia cậu chủ uống bao nhiêu thuốc cũng không khỏi, cũng chỉ đến uống thuốc mỡ Thu Lê của cô Cố mới có thể ổn định hơn, ông chủ chẳng lẽ ngài đã quên chuyện này rồi?"

Dì Trần còn đang cố gắng giúp đỡ Cố Hạ đang đứng bên ngoài.

Nghe những lời khuyên của dì Trần, mặc dù Hoắc Tư Tước thể hiện rõ thái độ không mấy hài lòng nhưng vẫn không còn cứng nhắc như vừa rồi.

Người đàn ông này, cho dù hắn có thể nóng tính hay tàn nhẫn với người khác như thế nào, nhưng với sức khỏe của Hoắc Dận hắn không bao giờ đem ra đùa giỡn. Cố Hạ biết rõ điều đó nên cố lợi dụng chuyện này để được đến đây.

Cố Hạ bước vào với hộp thuốc mỡ trên tay.

“Tư Tước, Dận Dận, Hai người đang ăn cơm à?”

Cô ta mặc một chiếc áo len màu trắng gạo mỏng manh, phía dưới là váy kẻ caro màu kaki, không trang điểm, trên khuôn mặt trắng nõn, lộ ra vẻ tiều tụy tái nhợt.

“Cô Cố, cô sao vậy? Sắc mặt cô không được tốt lắm." Dì Trần nhìn thấy Cố Hạ vội vàng tới nhận đồ của cô ta rồi quan tâm hỏi một câu.

Cố Hạ lắc đầu: "Không sao, hai ngày trước tôi chỉ bị cảm thôi.”

Ánh mắt của cô nhìn về phía Hoắc Tư Tước đang ngồi ăn phía đối diện trông chờ một câu hỏi thăm của hắn. Nhưng mà, Hoắc Tư Tước nửa phần ánh mắt cũng không nỡ phí phạm nhìn cô ta một cái. Sau khi hắn nhìn thấy Mặc Bảo đang thất thần, ngón tay thon dài của hắn gõ gõ trên mặt bàn: "Hoắc Dận, ăn cơm phải tập trung!"

“Ồ......”

Nghe thấy ba nhắc nhở, Mặc Bảo nhanh chóng thu hồi ánh mắt, tập trung ăn.

Dì này rốt cuộc là ai?

Chậc chậc, nhìn bộ dạng này của cô ta thế này hình như là người có địa vị cao. Ăn mặc xuề xòa như vậy cố ý đến gặp cậu là để lấy lòng thương hại của Hoắc Tư Tước sao?

Mặc Bảo vừa ăn, vừa len lén xem kịch.

Quả nhiên, sau khi thấy Hoắc Tư Tước không để ý tới Cố Hạ, sắc mặt cô ta cứng đơ lộ ra vẻ thất vọng.

"Dận Dận, sau khi ăn con nhớ xoa thuốc mỡ này nhé. À đúng rồi, dì còn đan một đôi găng tay cho con đấy, không phải lúc trước con vẫn muốn dì đan giúp con để mang ra ngoài chơi sao?”

Giống như là ảo thuật vậy, Cố Hạ từ trong túi xách của cô ta lấy ra một đôi găng tay len tự đan cực đẹp.

Ở trong giới giàu có này còn tự tay đan găng tay, có thể thấy được thành ý của Cố Hạ đối với ba con Hoắc Tư Tước như thế nào.

Dì Trần chạy tới không ngớt lời khen đôi găng tay của Cố Hạ "Oa, cô Cố, cô thật sự rất đảm đang còn có thể tự mình đan găng tay len, cái này so với mua bên ngoài đẹp hơn nhiều. Ông chủ ngài xem, từng mũi kim, hoa văn này cho dù có nhiều tiền ra ngoài chưa chắc đã mua được.”

Khen một hồi dì Trần cầm đôi găng tay nhỏ đi tới bên Hoắc Tư Tước.

Hoắc Tư Tước hơi nghiêng đầu nhìn.

Đây quả thật là một đôi găng tay nhỏ rất đẹp, từ cách đan cho đến kiểu dáng có thể nhìn ra là làm rất cẩn thận. Bên ngoài là lông cừu, bên trong là lông tơ mềm mại mịn màng đặc biệt thích hợp với những đứa trẻ có sức khỏe không tốt như Hoắc Dận.

Sắc mặt Hoắc Tư Tước dịu đi một chút, hắn quay đầu lại nhìn xem đôi găng tay như ngầm đồng ý.

Cố Hạ nhìn thấy vậy cô ta lập tức vui vẻ, cầm găng tay nhỏ tới chỗ Mặc Bảo: "Dận Dận, đến đây, dì giúp con thử xem có vừa không?"

“Được.”

Mặc Bảo cười híp mắt, vươn bàn tay nhỏ bé của mình ra cho cô ta đeo.

Dù sao găng tay này cũng không liên quan đến cậu, nhưng cậu cứ coi như thay Hoắc Dận nhận lấy.

Nhưng bất ngờ ngay lúc Cố Hạ đang giúp Mặc Bảo thử đôi găng tay. Bỗng nhiên bên ngoài biệt thự lại có một người chạy tới, mà người này đến không báo trước, mà trực tiếp hùng hùng hổ hổ xông vào.

“Hoắc Tư Tước? Dận Dận đã về chưa? con thế nào rồi? Có chuyện gì không?”

“!!!!”

Là mẹ, mẹ cũng tới rồi!!

Mặc Bảo ngay lập tức rút tay lại

Cả Hoắc Tư Tước và Cố Hạ cũng ngẩn người ra, trong giây lát sắc mặt liền tối sầm lại, đặc biệt là Cố Hạ càng có thể dễ nhìn thấy sự thay đổi ở cô ta.

Ôn Hủ Hủ, con khốn này đến thật không đúng lúc!

Ôn Hủ Hủ vô cùng lo lắng chạy vào, vốn dĩ cô nhận được tin "Hoắc Dận" trưa nay suýt chút nữa đã đi lạc, cô rất lo lắng nên vội vàng đến đây xem có chuyện gì xảy ra.

Thế nhưng, sau khi cô đi vào - -

“Tại sao cô ta lại ở đây? Hoắc Tư Tước, Anh lại để cho cô ta chạm vào con trai mình sao?!”

Gần như ngay lập tức, khi Ôn Hủ Hủ nhìn thấy Cố Hạ trong nhà, ánh mắt liền trở nên như muốn ăn tưới nuốt sống cô ta!

Lúc trước ở trên thuyền, cô đã tốn nhiều công sức, thậm chí không tiếc thân đâm bị thương chính mình, mới để cho hắn đồng ý không cho Cố Hạ tiếp xúc Hoắc Dận.

Nhưng bây giờ đã xảy ra chuyện gì? Tại sao Cố Hạ lại ở đây? Nhìn một nhà ba người bọn họ đang vui vẻ hòa thuận ăn cơm còn rất thân mật nữa, một nhà ba người hòa hợp như lúc ban đầu sao?

Mặt Ôn Hủ Hủ xanh mét!

Đặc biệt là khi cô nhìn thấy đôi găng tay nhỏ trên bàn tay nhỏ bé của Mặc Bảo, còn có đôi dép lê màu hồng nhạt trên chân Cố Hạ đứng bên cạnh, một cảm giác đau nhói lại dâng lên trong trái tim cô.
Chương 40: Hai người phụ nữ cùng nhau khoe khoang

“Ôn Hủ Hủ, cô có bệnh sao? Ai cho cô tới đây? Cô coi nơi này là cái gì? Đây là nơi cô tự do ra vào sao?!”

Hoắc Tư Tước nghiến răng nghiến lợi sát khí đằng đằng, mỗi một chữ đều mang theo sát ý giống như là hận không thể lập tức đem Ôn Hủ Hủ băm nhỏ ra từng mảnh!

Ba hung mà mẹ cũng giữ!

Mặc Bảo nhìn thấy, đang muốn mở miệng giúp mẹ.

Ngay lúc này, Cố Hạ bỗng nhiên nói: "Tư Tước, anh đừng như vậy cô Ôn bây giờ dù sao cũng là bác sĩ của anh, cô ấy tới đây nhất định là có lý do, anh đừng đối xử với cô ấy như vậy."

Trước mặt mọi người Cố Hạ bày ra nụ cười dịu dàng đi về phía Ôn Hủ Hủ.

“Cô Ôn, cô có chuyện gì sao? Cô tới đúng lúc đến bữa ăn tối, cô chắc còn chưa ăn gì, để tôi bảo người giúp việc lấy thêm một bộ bát đũa chúng ta có thể vừa ăn vừa nói.”

Cố Hạ đứng ở trước mặt Ôn Hủ Hủ thể hiện mình là con nhà danh giá đoan trang dịu dàng, mà cô ta quay sang hướng người giúp việc giao phó vài câu, càng thể hiện như vị trí bà chủ ở đây.

Ôn Hủ Hủ nắm chặt bàn tay, khóe miệng tràn đầy khí lạnh.

"Không cần, tôi ăn rồi, tôi tới đây cũng chỉ vì hôm nay tôi có đưa Dận Dận đến Hoắc thị, thiếu chút nữa để cậu bé đi lạc, cho nên đặc biệt tới thăm cậu xem cậu có chuyện gì không?"

“Thì ra là vì chuyện này, vậy thì không sao. Dận Dận rất tốt, nhưng thằng bé không thích nói nhiều, có chuyện gì cũng thích giấu ở trong lòng, tôi đoán lúc đó thằng bé hẳn là đi tìm ba mà tìm không thấy nên mới chạy xuống trước, không sao cô Ôn không cần lo lắng."

Cố Hạ tỏ ra vẻ hiểu lòng người trấn an một câu.

Một câu nói của Cô Hạ làm cho Ôn Hủ Hủ không thể nhịn được, khuôn mặt nhỏ của cô hiện rõ sự tức giận.

Cô ta có thể diễn trò tình cảm trước mặt tên đàn ông kia. Nhưng với Hoắc Dận là con trai cô, là giọt máu của cô thì hành động Cố Hạ đúng là rất quá đáng.

Ôn Hủ Hủ không cho phép bất kỳ một ai cướp đi vai trò làm mẹ của cô!

“Được, nếu... Hoắc Dận không sao, vậy tôi đi đây." Nói xong, Ôn Hủ Hủ xoay người chuẩn bị rời đi.

“Cô Ôn sao cô lại khách sáo như vậy? Đã đến rồi, vậy thì ngồi xuống cùng nhau ăn một chút đi, nếu cô đã ăn cơm, thì ăn thêm chút đồ ăn cũng được, cô đừng bị Tư Tước nhà chúng tôi dọa, tính tình anh ấy trước giờ đều là như vậy.”

Người phụ nữ này cư nhiên còn không cho Ôn Hủ Hủ đi, mặc kệ cô đồng ý hay không, nhiệt tình đưa Ôn Hủ Hủ đưa tới bên bàn ăn.

Ôn Hủ Hủ: "......”

Con tiện nhân này, rốt cuộc cô ta muốn làm gì?

Cô ngồi trên ghế mà như ngồi trên đống lửa, căn bản là không muốn nhìn thấy người đàn ông phía đối diện. Cô sợ mình vừa ngẩng đầu lên sẽ nhìn thấy người đàn ông chó này, cô sẽ không kiềm chế được mà ném đũa về phía Hoắc Tư Tước.

“Dì à, dì cố ý đến thăm con sao?”

“Hả?... Đúng vậy?”

Ôn Hủ Hủ ngạc nhiên nhìn Hoắc Dận không biết từ lúc nào ngồi đã đi tới ngồi bên cạnh cô, ngay cả nói cũng có chút lắp bắp.

Mẹ thật sự rất ngốc, bị người ta bắt nạt thành như vậy vẫn còn ngồi ngây ngốc như vậy.

Mặc Bảo ngồi xuống bên cạnh mẹ, phất tay vẫy người giúp việc: "Tôi muốn ngồi đây, lấy bát của tôi qua đi.”

“Hả? Cậu chủ muốn ngồi ở đó?”

Không chỉ đám người Cố Hạ bất ngờ không kịp phản ứng, mà ngay cả Hoắc Tư Tước cũng lộ ra vẻ kinh ngạc.

“Con ngồi đó làm gì? Con mau qua đây ăn cơm đi!" Hoắc Tư Tước từ kinh ngạc chuyển qua tức giận, khuôn mặt tuấn tú xanh mét bảo Mặc Bảo nhanh chóng trở về vị trí cũ của mình.

Nhưng mà, Mặc Bảo làm sao có thể trở về đây?

Đây là mẹ cậu, trong phòng này nhiều người đều đang bắt nạt mẹ trong khi mẹ chỉ có một mình, Mặc Bảo thân là con trai của Ôn Hủ Hủ, cậu không bảo vệ mẹ, ai sẽ đứng ra bảo vệ mẹ đây?

Mặc Bảo học sự lạnh lùng của Hoắc Dận, cậu nhìn lướt qua người đối diện: "Con không qua, hôm nay dì đến thăm con, con muốn ngồi bên cạnh dì.”

Sau đó, khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé liền quay sang mẹ: "Dì ơi, con muốn ăn món đó, dì có thể gắp giúp con không?"

“Có thể có thể, để dì giúp con gắp ngay!”

Ôn Hủ Hủ kích động muốn khóc, vội vàng cầm lấy đũa gắp một miếng lớn thức ăn cho con trai, cô bỏ vào trong bát của Mặc Bảo.

“Cảm ơn dì.”

“Không cần cảm ơn, con mau ăn đi.”

“……”

Cả bàn ăn đều như hóa đá!

Bọn họ chưa từng thấy cậu chủ nhỏ này làm nũng với người khác, càng chưa từng thấy Hoắc Dận cần người khác giúp gắp thức ăn. Phải biết rằng, Hoắc Dận rất giống với ba cậu, là một người cuồng sạch sẽ nghiêm trọng!

Những thứ người khác chạm qua, Hoắc Dận ngay cả có rất thích đi chăng nữa cũng không muốn chạm vào.

Điên rồi, thật sự là điên rồi!!

Cố Hạ không thể diễn tả được cảm xúc lúc này, cô ta gắt gao nắm chặt ngón tay lại với nhau, dùng ánh mắt trừng lớn nhìn hai mẹ con Ôn Hủ Hủ, lộ ra nét mặt đầy căm phẩn.

Trông rất dữ tợn.

Hoắc Tư Tước tức giận, hắn không nghĩ tới, mới một ngày mà người phụ nữ chết tiệt này đã đem Hoắc Dận của hắn làm hư thành như vậy. Ôn Hủ Hủ, cô muốn làm gì? Tiếp theo là muốn cướp đi con trai của hắn sao?

Cô là đang nằm mơ!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom