• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Vợ trước đừng kiêu ngạo (4 Viewers)

  • Chương 41-45

Chương 41: Làm thế nào công bằng khi ở giữa hai người phụ nữ?

"Dì ơi, găng tay của con có đẹp không ạ?"

“À? Đẹp quá!”

Ôn Hủ Hủ đang cúi đầu cẩn thận lột vỏ tôm thì nghe thấy Mặc Bảo nói, ánh mắt theo bản năng liếc mắt nhìn bàn tay nhỏ của con trai một cái.

Ôn Hủ Hủ nhớ tới hình ảnh khi vừa tới đây, Cố Hạ đang đeo găng tay cho Mặc Bảo còn Hoắc Tư Tước đang ngồi trên bàn ăn. Trong lòng cô nhói lên một cảm giác hụt hẫng.

“Dạ vâng, dì Cố tự tay đan cho con đấy.” Mặc Bảo sau khi nghe mẹ khen, cậu bé đưa bàn tay nhỏ tới trước mặt Ôn Hủ Hủ để cho cô nhìn rõ.

Ôn Hủ Hủ: "......”

Tự tay đan?

Cái này không giống nếu là găng tay đan bằng tay sẽ không có mũi chẵn còn nên có thể khâu lại thì cũng không thể nào giấu mũi như vậy. Hơn nữa, người biết đan thường những viên pha lê màu này sẽ không bắt đầu ngay vào một mũi khâu khác, nếu Cố Hạ khâu nó phía trên găng tay không thể nào luồn sợi chỉ len vào bên trong đẹp và tự nhiên như vậy.

Ôn Hủ Hủ có thể chắc chắn với suy đoán của mình, đôi găng tay này không thể nào là tự tay đan được?

Ôn Hủ Hủ nhìn một lượt, đánh giá đôi găng tay rồi trực tiếp cười lạnh một tiếng: "Không phải chứ, nhìn không giống găng tay tự đan cho lắm, nút thắt thủ công cũng không phải làm như vậy.”

“Hả? Thật sao?”

Trước âm thanh nghi ngờ của Mặc Bảo, tiếp theo đó là không khí trên bàn ăn đột nhiên trở nên im bặt.

Mà sắc mặt Cố Hạ liền biến đổi!

“Ôn Hủ Hủ, cô có ý gì? Vì sao cô nói đôi găng tay nay không phải tự tay làm? Ôn Hủ Hủ, cô biết đan sao?”

Hoắc Tư Tước là người đầu tiên đặt câu hỏi nghi vấn, hắn cũng không thể nào giải thích được lý do vì sao hắn vốn không thích Cố Hạ nhưng ngay lúc này trong lòng hắn lại không hy vọng những lời của Ôn Hủ Hủ là sự thật.

Tất nhiên những mâu thuẫn trong người Hoắc Tư Tước, Ôn Hủ Hủ không thể thấy được. Khi nghe câu chất vấn từ hắn, cô châm chọc nói: "Tất nhiên là tôi biết, hàng năm tôi đều đan cho...... mình, không những đan mà còn đan rất nhiều. Đây, tôi đang mặc trên người cái áo len dơi này cũng chính là do tay tôi đan.”

Ôn Hủ Hủ cố ý đứng trước mặt mọi người kéo kéo quần áo trên người.

Hành động này của cô, vô tình làm bầu không khí càng trở nên căng thẳng.

Trò hay cũng sắp bắt đầu rồi!

Ôn Hủ Hủ thản nhiên ngồi xuống ghế, nhìn mấy khuôn mặt hết xanh rồi lại tím trên bàn ăn, nhất là Cố Hạ, sắc mặt càng trở nên tái nhợt hơn. Cuối cùng thì tâm trạng của Ôn Hủ Hủ cũng tốt hơn một chút, cô đưa tay cầm lấy đũa một cách tự nhiên.

Mặc Bảo nghe mẹ nói xong, cậu bé quay sang nhìn Hoắc Tư Tước cố tình nói: "Ba ơi, con không cần, dì là người nói dối, con không tin dì nữa!"

Lúc này đến lượt Hoắc Tư Tước đã không thể nào kiềm chế được cơn tức giận, hắn buông đôi đũa trên tay xuống, quay người đứng khỏi ghế.

Trước sự giận giữ của Hoắc Tư Tước, Cố Hạ sợ run người!

"Không phải, Tư Tước, anh... anh nghe em giải thích, cái găng tay này… thật ra là em tự mình mua len, còn có màu sắc rực rỡ của tinh thạch em tìm người làm, em chỉ là... chỉ là không biết đan, những thứ khác thật sự đều là do em chọn lựa!"

"Đều không phải là dì tự đan, vậy mà còn nói với mọi người là dì tự tay đan!”

Mặc Bảo lúc này lại hét lớn, học theo Hoắc Tư Tước ném đũa rồi nhảy ra khỏi ghế.

Ôn Hủ Hủ nhìn thấy, vội vàng ngăn Mặc Bảo lại: "Dận Dận, Dận Dận, con đừng giận, dì Cố không phải cố ý đâu, để dì Ôn đan cho con một đôi găng ta được không? Dì sẽ đan cho con, đan rất nhiều, con muốn cái gì nào?”

“Thật sao?”

Mặc Bảo ngửa cái đầu nhỏ nước mắt lưng tròng nhìn mẹ, bộ dạng nhỏ nhắn này giống như đang bị ai đó bắt nạt vậy.

Ôn Hủ Hủ nhìn thấy Mặc Bảo như vậy, cô cảm giác trái tim mình đau nhói.

Ôn Hủ Hủ ôm chặt Mặc Bảo, thì thầm bên tai cậu: "Thật đấy, dì nhất định sẽ đan cho con, con yên tâm, ngày mốt, ngày mốt dì sẽ đan cho con.”

Hoắc Tư Tước: "......”

Hoắc Tư Tước đang muốn nổ tung thì Cố Hạ lại đột nhiên nhào tới, "Đùng" một tiếng liền quỳ trên mặt đất ôm lấy hai chân của hắn!

"Không phải, Tư Tước, anh nghe em nói, em thật sự không phải cố ý, ngay từ đầu đúng là em muốn tự mình đan, nhưng em chưa từng học qua cái này, em đã đan rất lâu rất lâu cũng không thành công, anh xem tay của em, anh xem... Tay em đều bị rách rồi!”

Cố Hạ giơ hai bàn tay đầy lỗ kim của mình lên cho Hoắc Tư Tước nhìn, trong đôi mắt ngấn nước giàn giụa, cô ta lúc này trông rất đáng thương.

Nhìn thấy một màn này, Ôn Hủ Hủ thoáng chốc có dự cảm xấu.

Loại mánh khóe này, không cần đoán cũng biết đây là một mánh khóe khác của Cố Hạ. Hoặc là cô ta đã dự tính trước đường lui cho bản thân khi có trường hợp bất trắc xảy ra, nên đã tự làm mình bị thương.

Nhưng điều khiến khiến Ôn Hủ Hủ vô cùng thất vọng đó là tên đàn ông khốn nạn này lại không nhìn ra.

Chỉ thấy Hoắc Tư Tước nhìn chằm chằm đôi tay của Cố Hạ một hồi, sau đó lửa giận trong mắt hắn cũng từ từ biến mất.

“Cô là đang tự chuốc lấy rắc rối vào mình!”

"Đúng đúng đúng, em chính là tự chuốc lấy rắc rối, nhưng em muốn làm điều đó, Tiểu Dận là con của anh, tương lai em còn muốn làm nhiều điều tốt hơn cho con. Nếu như cô Ôn đây biết đan vậy thì em có thể học hỏi cô ấy, em nhất định sẽ cố gắng, sau này em học xong, có thể mỗi ngày đan cho Tiểu Dận, con muốn mặc cái gì, em đều có thể đan cho con."

Cố Hạ đang bắt chước những gì Ôn Hủ Hủ vừa nói.
Chương 42: Bi thương lớn hơn tâm chết

“Không thể! Tôi không dạy cô! Tôi cũng có thể tự đan quần áo cho Dận Dận, tại sao phải dạy cho cô?"

Ôn Hủ Hủ nhất thời bị kích thích, lửa giận trong lồng ngực ngập trời xông lên, ngay cả nghĩ cũng không cần nghĩ đã thốt ra lời cự tuyệt vô cùng sắc bén.

Những chuyện khác đối với cô đều không sao, nhưng chỉ cần liên quan đến con của cô, cô sẽ mất bình tĩnh.

Ngay khi Ôn Hủ Hủ nói xong, sắc mặt mấy người trong phòng ăn quả nhiên vô cùng khó coi!

Đặc biệt là Hoắc Tư Tước, càng khó coi tới cực điểm.

"Cô thật là, cô Cố chỉ nhờ vả cô chỉ dạy cách đan găng tay, sao cô còn mở miệng từ chối chứ? Đan cũng là đan cho cậu chủ của chúng tôi cũng không phải ai khác.”

Dì Trần ở bên cạnh lên tiếng trước, thoạt nhìn bề ngoài dì ta rất lịch sự, nhưng trên thực tế mỗi một chữ dì Trần nói ra đều chứa đầy sự mỉa mai, chĩa thẳng về phía Ôn Hủ Hủ.

“Dì Trần, dì đang nói cái gì vậy? Cô Ôn tự nguyện đan đồ cho Dận Dận, đó là tâm ý của cô ấy, ai cho phép dì nói cô ấy như vậy?”

Không ngờ sau khi nghe người giúp việc nói xong, Cố Hạ lại lập tức mở miệng quở trách dì Trần.

Cố Hạ đang quỳ trên mặt đất ôm chân Hoắc Tư Tước, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp nước mắt còn chưa khô nhìn về phía người giúp việc bắt đầu nghiêm khắc quát lớn.

Tình hình này nhìn giống như đang bảo vệ Ôn Hủ Hủ.

Bảo vệ cô?

Ôn Hủ Hủ cười lạnh một tiếng, nhìn chằm chằm người phụ nữ đang làm bộ làm tịch này chỉ cảm thấy vô cùng ghê tởm.

Nhưng mà, tên đàn ông chó đó rất thoải mái, hắn nhìn thấy Cố Hạ quỳ bên chân thì lửa giận lúc nãy cũng tiêu tán.

“Loại phụ nữ này cô không cần cầu xin cho cô ta. Nếu cô muốn đối xử tốt với con trai tôi thì còn có rất nhiều chuyện khác có thể làm lắm.”

Trong nháy mắt Cố Hạ mừng như điên vội vàng ngẩng đầu lên: "Tư Tước, anh nói là thật sao? Vậy anh... tha thứ cho em phải không?”

Cố Hạ kích động bậtt khóc nhìn Hoắc tư Tước, trong lòng thầm nghĩ cô ta đã thắng.

Ôn Hủ Hủ cả người tức đến phát run!

Phẫn nộ, thất vọng và bi thương ùn ùn kéo đến trong lòng. Cô chưa từng nghĩ tới, một khi người đàn ông này mắt mù sẽ thành ra như vậy, chẳng lẽ Hoắc Tư Tước không nhìn thấy tất cả đều là Cố Hạ đang đóng kịch sao?

Hay là Hoắc Tư Tước căn bản không quan tâm?

Cố Hạ là người phụ nữ mà Hoắc Tư Tước yêu nhất cho nên bất kể cô ta làm gì hay phạm phải sai lầm gì, hắn đều có thể tha thứ, coi như chưa từng xảy ra. Giống như năm đó lúc Ôn Hủ Hủ mang thai tám tháng, Hoắc Tư tước cũng không để ý sống chết của mẹ con cô, giẫm lên xương cốt của bọn họ để hoàn thành mối lương duyên của hắn với Cố Hạ!

Ôn Hủ Hủ dùng sức ôm lấy thân thể nhỏ của Mặc Bảo, nhắm chặt đôi mắt đỏ hoe ướt đẫm của mình.

“Dì?”

Mặc Bảo được mẹ ôm trong lòng, cậu bé cảm nhận rõ tâm trạng Ôn Hủ Hủ lúc này. Cũng vươn bàn tay nhỏ bé ra dùng sức ôm lấy mẹ.

Cuối cùng Mặc Bảo cũng hiểu ra lý do mẹ bị người khác bắt nạt. Với người cha không có mắt này Mặc Bảo không có chút đồng tình nào. Lúc trước mẹ cậu bỏ ba cậu đi là đúng, Mặc Bảo cảm thấy mình may mắn khi mấy năm nay đi theo bên cạnh mẹ.

“Dì, dì đừng buồn.”

"Ừm, dì không buồn, Dận Dận, con yên tâm, dì tuyệt đối sẽ không để con bị tổn thương, cho dù liều mạng dì cũng sẽ bảo vệ con chu toàn, con nghe rõ chưa?"

Ôn Hủ Hủ nhìn khuôn mặt non nớt của cậu con trai đang được cô ôm trong lòng, nhọ nhẹ an ủi.

Mặc Bảo không lên tiếng, nhưng Hoắc Tư Tước đã cảm giác được có điểm không đúng, hắn dùng ánh mắt sắt lạnh quét qua : "Ôn Hủ Hủ, cô muốn làm gì?"

Ôn Hủ Hủ tuy đau lòng nhưng cũng rất bình tĩnh đáp: "Tôi muốn làm gì, Hoắc tổng không biết sao? Ngay cả an toàn tính mạng của con trai mình anh cũng mặc kệ, vậy cũng đừng trách tôi độc ác. Từ giờ trở đi, mục tiêu duy nhất của Ôn Hủ Hủ trong cuộc đời này, chính là làm cho anh mất đi tư cách làm ba của Dận Dận!"

“Chỉ dựa vào cô?”

"Đúng, chỉ dựa vào mình tôi, anh nên nhớ tôi đã có thể từ trong mộ bò ra, vậy tôi sẽ không ngại làm chút chuyện điên cuồng. Đừng quên, con thỏ có hiền đến đâu khi bị dồn vào chân tường còn quay ra cắn người đấy. Hoắc Tư Tước anh tự mình suy nghĩ cho kỹ đi."

Mấy chữ cuối cùng cô gằng từng chữ nói với hắn, thật sự rất đáng sợ.

Hoắc Tư Tước từ bên này nhìn sang phát hiện trong đôi mắt đỏ như máu của người phụ nữ kia có một luồng sát kh, nếu như lúc này cho cô một thanh đao cô sẽ lập tức cầm nó tàn sát hết thảy những người cản đường cô!

Cô điên thật rồi!!

Hoắc Tư Tước nuốt nước miếng: "Cô có bệnh đúng không?”

“Tôi không cần biết tôi có bệnh hay là không? Nhưng nếu lần sau lại để cho tôi nhìn thấy trên người Dận Dận có một vết xước nhỏ tôi sẽ không để cho anh yên đâu!”

Ôn Hủ Hủ nói xong, bỗng nhiên kéo dì Trần đứng bên cạnh cô, giơ tay hung hăng đâm vào cổ dì ta!

Thoáng chốc cả phòng ăn chỉ còn nghe thấy tiếng hét của dì Trần. Dì trần thậm chí không kịp phản ứng lại, dì ta chỉ kịp ôm cổ ngã xuống đất, còn những người trong phòng ăn thì trợn mắt há hốc mồm không tin vào mắt mình!
Chương 43: Con ghét ba!

Cô đã làm gì?

Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?

Tất cả mọi người đều mơ hồ không biết chuyện gì đang xảy ra. Mãi đến khi dì Trần ngừng co giật nằm trên mặt đất. Lúc này mọi người nhìn kỹ mới phát hiện trên cổ dì Trần có một chiếc kim dài bằng bạc.

Chúa ơi!

Trong nháy mắt, tất cả mọi người kinh hãi, nhất là Cố Hạ bị dọa sợ tới mức nói không nên lời.

“Ôn Hủ Hủ, rốt cuộc cô đang làm gì? Cô điên rồi sao? Cô dám giết người ở đây? Có phải đầu óc cô có vấn đề không? Hả?!!”

Hoắc Tư Tước tỉnh táo lại, hắn nhìn chằm chằm phía người giúp việc ngã trên mặt đất không có động tĩnh gì rống lên một tiếng đầy giận giữ, cả người đều muốn nổ tung!

“Ôn Hủ Hủ, cô điên rồi, cô thật sự điên rồi!”

“Ôn Hủ Hủ biết cô đang làm gì không? Đây là con người!! Không phải động vật, mà cô tùy tiện giết dì Trần như vậy, não cô bị úng nước sao? Từ khi nào mà cô trở nên tàn nhẫn và độc ác như vậy?”

Hoắc Tư Tước lần đầu tiên có loại cảm giác tức giận đến mức đầu óc đều bị tê liệt.

Nhưng người phụ nữ này lại không có chút gì là hoảng sợ. Bị Hoắc Tư Tước rống lên nhưng Ôn Hủ Hủ vẫn chỉ là nhìn chằm chằm hắn lạnh lùng cười: "Làm sao vậy? Sợ? Sợ thì anh nhớ kỹ cho tôi, Hoắc Tư Tước anh tốt nhất không nên khiêu chiến với tôi!"

Ôn Hủ Hủ lúc này giống như nữ ác quỷ, nói từng chữ một rồi xoay người rời đi.

Hoắc Tư Tước: "......”

Mặc Bảo: "......”

Cố Hạ: "......”

Trong tòa biệt thự lớn, Ôn Hủ Hủ cứ như vậy mà rời đi, thậm chí không một ai nghĩ tới việc cản cô lại. Mãi đến khi Ôn Hủ Hủ bước ra khỏi cổng, bóng dáng cô sắp biến mất thì Cố Hạ mới như trong mộng bừng tỉnh mà phản ứng lại.

“Ngăn cô ta! Mau ngăn cô ta! Cô ta giết người, sao có thể thả cô ta đi như vậy? Nhanh! Mấy người mau bắt cô ta lại đây!”

Cố Hạ lớn tiếng hét, tiếng hét chói tai của cô ta đã lột trần lớp ngụy trang bộ mặt hiền lương thục đức mà cô ta cố gắng xây dựng trước mặt Hoắc Tư Tước. Ánh mắt oán độc mà dữ tợn kia, hận không thể ngay lập tức bắt Ôn Hủ Hủ lại sau đó xé nát cô thành mảnh nhỏ.

Đáng tiếc, nguyện vọng này của Cố Hạ đã thất bại.

Bởi vì, Ôn Hủ Hủ vừa mới đi ra bên ngoài thì trong phòng ăn dì Trần cũng kêu lên tiếng "Ùng ục" , dĩ nhiên sau một hồi liền thấy ngực ngựccuar dì Trần phập phầm lên xuống như người bình thường!

“Khụ khụ khụ...... cô Cố, tôi không sao..... không sao”

“……”

Trong phòng ăn, mọi người lại một lần nữa hóa đá......

——

Khu phố cổ, phòng trọ cho thuê.

Gần bốn giờ chiều Hoắc Dận nhận được điện thoại của Mặc Bảo gọi tới. Lúc đó, cậu đang cùng em gái Nhược Nhược ở trong phòng khách xem anime, tuy rằng cậu không thích cho lắm nhưng mẹ nói cậu phải chăm sóc em gái nên cậu đành phải ở bên cô em gái bất đắc dĩ này.

Điện thoại gọi tới, Hoắc Dận đi qua nhấc máy lên.

“A lô?”

"Hoắc Dận, mẹ đã về chưa?" Câu đầu tiên Mặc Bảo nói sau khi nghe điện thoại, chính là câu này.

“Mẹ?”

Hoắc Dận liếc nhìn xung quanh ngôi nhà chỉ có hai anh em, nhíu mày: "Không có, sao vậy?”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mặc Bảo nhất thời càng thêm âm trầm.

Mẹ rời vịnh Thiên Thủy lâu như vậy còn chưa về đến nhà. Xem ra, người mẹ ngốc nghếch này nhất định lại lén lút trốn đến nơi nào đó để khóc. Trước kia lúc ở nước ngoài, nếu ở bên ngoài chịu ủy khuất, Ôn Hủ Hủ sợ hai đứa nhỏ lo lắng nên lén lút chạy đến một chỗ nào đó chờ tâm tình bình tĩnh sau đó mới về nhà.

Mặc Bảo hận không thể lập tức bay về nhà, đi tìm người mẹ ngốc nghếch này!

“Hoắc Dận, chúng ta đổi lại đi?”

Hoắc Dận nghe vậy, lắp bắp kinh hãi, "Đổi lại? bây giờ? không phải nói... ngày mai đổi lại sao?"

Trải qua buổi trưa, Hoắc Dận đã có chút quyến luyến nơi này, muốn ở bên cạnh mẹ nhiều hơn, cậu không muốn trở lại căn biệt thự rộng lớn nhưng lạnh như băng kia.

Thế nhưng sau khi nghe Hoắc Dận hỏi, Mặc Bảo ở đầu dây bên kia điện thoại đột nhiên nổi giận: "Không, tôi không thể ở lại đây lâu hơn được nữa, Hoắc Dận, cái nơi quỷ quái này của cậu, tôi không thể ở lại dù chỉ một khắc nào nữa!"

“Tại sao?”

“Hoắc Dận, tôi hỏi cậu, người phụ nữ tên Cố Hạ kia rốt cuộc là ai? Vì sao diễn xuất của cô ta vụng về như vậy, ba còn coi như không nhìn thấy?”

“……”

Một hồi lâu, trên mặt Hoắc Dận cũng lộ ra vẻ chán ghét, mới lạnh giọng nói: "Cô ta là người phụ nữ của ba.”

Khuôn mặt nhỏ của Mặc Bảo nhất thời càng khó coi: "Cho nên......về sau cô ta rất có thể trở thành mẹ kế của cậu?!"

Hoắc Dận lắc đầu: "Tôi không biết, có lẽ vậy, nhưng mà, tôi không thích cô ta, tôi cũng không muốn cô ta làm mẹ kế của tôi.”

Hoắc Dận tỏ rõ thái độ.

Mặc Bảo nghe được, tâm tình cuối cùng cũng hòa hoãn một chút.

“Hoắc Dận, cậu nên có thái độ như vậy ngay từ đầu. Thân làm anh trai cậu, tôi rất hài lòng. Cậu biết không? Lúc đầu sau khi tôi biết thân phận của chúng ta, tôi còn muốn chúng ta cùng nhau tác hợp lại cho ba và mẹ, nhưng những gì tôi nhìn thấy hôm nay tôi thật sự rất tức giận. Ba làm tôi thất vọng quá, cũng làm tôi đau lòng quá, tôi chưa từng thấy người đàn ông nào cặn bã như ông ấy!"

Câu cuối cùng của Mặc Bảo suýt chút nữa đã hét lên. Với tư cách là một người con trai, Mặc Bảo đã không khách khí mà dùng tới hai chữ “cặn bã” cho Hoắc Tư Tước.

Có thể thấy được, sự việc diễn ra vào trưa hôm nay Mặc Bảo đã có thành kiến với Hoắc Tư Tước!
Chương 44: Ba thật sự không cần mẹ sao?

Hoắc Dận không nói gì nữa mà chỉ im lặng.

Người phụ nữ Cố Hạ kia, Hoắc Dận biết cô ta thích diễn trò trước mặt cậu, trước mặt cậu và Hoắc Tư Tước hoàn toàn là hai bộ mặt khác nhau. Thế nhưng, Hoắc Dận lười nhiều chuyện, không nói với Hoắc Tư Tước.

Về phần Hoắc Tư Tước, tính tình của hắn rất nóng nảy.

Lúc ở trên thuyền, Hoắc Dận không phải chưa từng thấy qua thái độ của ba cậu đối với Ôn Hủ Hủ, thật sự rất tệ!

Vì thế Hoắc Dận đồng ý hai người sẽ ngay lập tức đổi lại thân phận cho nhau. Cúp điện thoại, Hoắc Dận dựa theo lời Mặc Bảo nói, sau khi dụ Nhược Nhược đi xuống mua đồ ăn ngon cho cô bé rồi nhanh chóng rời khỏi phòng trọ, sau đó gọi một chiếc xe đi đến vịnh Thiển Thủy.

Vài phút sau, trong biệt thự vịnh Thiển Thủy, Hoắc Dận lặng lẽ lẻn vào phòng của mình, hai anh em sinh đôi cuối cùng cũng gặp được nhau.

“Thì ra chúng ta rất giống nhau!”

Đây là tiếng cảm thán đầu tiên của Mặc Bảo sau khi nhìn thấy đối phương.

Hoắc Dận cũng cảm thấy như vậy, có điều cậu còn chưa kịp nói gì, thì người anh trai trời sinh vốn nhiệt tình này đã giang hai tay nhỏ ra ôm lấy cậu và lòng.

Hoắc Dận: "......”

Đây là một loại cảm giác rất kỳ lạ, Hoắc Dận cảm thấy trong lồng ngực sinh ra một cảm giác ấm áp.

"Được rồi, tôi phải đi rồi. Chắc hẳn mẹ đã về nhà nên tôi phải mau chóng trở về." Ôm một hồi, Mặc Bảo lo lắng khi hai cậu bé cùng ở chỗ này nếu bị người phát hiện sẽ không hay nên định rời đi.

Hoắc Dận nghe được, tâm tình có chút hụt hẫng: "Vậy... khi nào chúng ta còn có thể gặp nhau? Và… mẹ lại sẽ đến đây không?”

Hoắc Dận nghe được Mặc Bảo kể lại chuyện hôm nay nghiêm trọng như vậy, cậu lo lắng sau này mẹ sẽ không tới nữa.

Thế nhưng Mặc Bảo lại vỗ vỗ bờ vai cậu: "Sẽ không đâu, mẹ vô cùng vô cùng yêu cậu, mẹ sẽ không bỏ mặc cậu, mẹ nhất định sẽ đến thăm cậu. Cậu chỉ cần nhớ kỹ, lúc mẹ đến đừng để mẹ bị ba ức hiếp nữa là được rồi, biết chưa?"

Hoắc Dận lập tức gật đầu: "Sẽ không đâu!”

Thế là hai anh em chia tay.

Vừa tách ra, Hoắc Tư Tước dưới lầu liền đi lên, trước đây không lâu sau khi Ôn Hủ Hủ chết tiệt kia đi, con trai cũng nổi giận với hắn. Đây là lần đầu tiên Hoắc Dận dám chỉ vào hắn nói, chán ghét hắn, không bao giờ muốn nhìn thấy hắn nữa!

Sau đó Hoắc Dận liền chạy lên lầu trốn.

Hoắc Tư Tước nhíu mày, sau khi đi lên, trầm ngâm một hồi mới ở bên ngoài gõ cửa: "Dận Dận, là ba, mở cửa cho ba vào nói chuyện với con.”

Hoắc Dận ở rong phòng nghe được, lập tức ôm gối chạy lên giường ngủ.

Cậu không muốn để ý đến ba cho dù chỉ là một chút cũng không muốn. Nếu như những lời Mặc Bảo nói là thật, vậy ba cậu thật sự rất quá đáng, ba làm sao có thể vì một người phụ nữ xa lạ mà đi ức hiếp mẹ cơ chứ?

Hoắc Dận vùi cái đầu nhỏ của mình vào trong gối.

“Dận Dận?”

“Con ngủ rồi!”

Giọng trẻ con lạnh lùng và thiếu kiên nhẫn từ trong phòng vọng ra, Hoắc Tư Tước ở bên ngoài khóe mắt giật giật.

Thằng nhóc này từ khi nào có lá gan trở nên lớn như vậy, dám không để ý tới hắn!

Hoắc Tư Tước tức giận, không cần hỏi ý kiến con trai nữa, hắn trực tiếp dùng vân tay của mình mở khóa ra.

“Dận Dận?”

“Ba, có phải ba vẫn luôn thích như vậy hay không? Không hỏi ý kiến người khác, ba muốn như thế nào thì như thế đó? Ba có biết ba như vậy rất làm cho người khác thấy chán ghét hay không?”

Ai cũng không ngờ, Hoắc Tư tước vừa mới mở cửa ra thì bên trong có một giọng nói trẻ con đang vô cùng phẫn nộ rống lên với hắn.

Hoắc Tư Tước giật mình sửng sốt.

Chắc hắn cũng không thể nào ngờ được cậu con trai của hắn có thể nổi giận với mình như vậy.

“Xin lỗi, là lỗi của ba, cũng vì lo lắng cho con nên mới tự ý đi vào. Dận Dận, ba cảm thấy chúng ta cần nói chuyện với nhau về chuyện dì Cố của con.”

“Dì Cố?”

Hoắc Dận nghe vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn càng thêm căm hận: "Ba còn muốn nói gì nữa?”

Hoắc Tư Tước cố nén cơn giận: "Ba biết hôm nay con có ý kiến rất lớn với ba, con cho rằng ba đối với dì... dì bác sĩ kia không công bằng. Nhưng mà, ba cần nói cho con biết, dì ấy là người xa lạ, mà dì Cố của con, lại là người sau này sống cùng chúng ta. Cho nên, ba nhất định sẽ đứng về phía dì ấy, con hiểu không?"

“Tại sao?”

“Bởi vì dì Cố là người phụ nữ ba yêu, cũng là bạn đời sau này của ba.” Hoắc Tư Tước thản nhiên trả lời vấn đề này của Hoắc Dận. Thản nhiên như nó là thỏa thuận kinh doanh mà hắn hay bàn bạc trong công ty.

Hoắc Dận không nói nữa.

Hoắc Dận không phải Mặc Bảo, cậu chưa bao giờ ở bên cạnh mẹ, không thể cảm nhận được những tổn thương mà ba mang đến cho mẹ khi nói những lời này.

Mà người phụ nữ Cố Hạ này, năm năm qua vẫn luôn ở bên cạnh ba, thật ra Hoắc Dận cũng đã ngầm thừa nhận rồi.

“Ba, ba phải hiểu cho rõ, nếu ba nhất định phải kết hôn với dì Cố, vậy dì bác sĩ sẽ không thuộc về ba, sau này dì ấy sẽ không có bất cứ quan hệ gì với ba.”

Cuối cùng Hoắc Dận chỉ có thể nói một câu như vậy.

“Con nói cái gì?”

Hoắc Tư Tước lập tức nheo mắt, trong nháy mắt lại hoài nghi mình có nghe lầm hay không?

Dì bác sĩ?

Tại sao Hoắc Dận lại đang yên đang lành nhắc đến người phụ nữ kia? Còn nữa, còn nói cái gì không thuộc về hắn? Ôn Hủ Hủ sống chính là người Hoắc gia, chết chính là ma Hoắc gia, cô dám không thuộc về hắn?

!

Chương 45: Cho phép mẹ một lần nữa tìm bạn trai

Qua ba giờ sau Ôn Hủ Hủ mới về đến nhà.
Chương 45: Cho phép mẹ một lần nữa tìm bạn trai

Qua ba giờ sau Ôn Hủ Hủ mới về đến nhà.

Ôn Hủ Hủ đi gặp luật sư nhờ tư vấn về vấn đề giành quyền nuôi cậu con trai lớn. Nhưng luật sư sau khi nghe xong câu chuyện của cô, trực tiếp nói cho cô biết cơ hội đoạt lại gần như bằng không!

Một là vấn đề thân phận giả chết của cô.

Thứ hai là năng lực đối phương quá mạnh, Ôn Hủ Hủ về căn bản không thể chống lại.

Vấn đề giả chết có thể dễ dàng giải quyết, cùng lắm thì khôi phục hộ tịch một lần nữa, sau đó lại ly hôn với người đàn ông chó kia. Nghĩ đến việc, Hoắc Tư Tước chán ghét cô như vậy, nhất định sẽ hết sức thoải mái mà ly hôn với cô.

Nhưng vấn đề năng lực kinh tế thực sự khiến cho cô cảm thấy khó chịu!

Ôn Hủ Hủ đã cố gắng năm năm để có một vị trí vững chắc là bác sĩ trung y nổi tiếng nhằm mục đích có ngày cô kiện được Hoắc Tư Tước. Nhưng Hoắc thị, hiện tại cũng đã là công ty lớn hàng đầu thế giới rồi.

Ôn Hủ Hủ mệt mỏi về đến nhà.

“Mẹ, cuối cùng mẹ cũng về rồi? Chú Kiều tới rồi, mua cho chúng con rất nhiều đồ.”

Không ngờ, vừa trở về trong phòng cô còn có khách tới Mặc Bảo đang nhiệt tình chào hỏi, Nhược Nhược thì chạy tới vừa ăn kẹo que vừa vui vẻ nói cho mẹ hay.

Chú Kiều, chính là một người bạn cũ của Ôn Hủ Hủ bọn họ quen nhau ở nước ngoài nhiều năm trước. Lúc đưa hai đứa nhỏ về nước, Ôn Hủ Hủ có nhờ và ủy thác quyền giám hộ tạm thời hai con cho người chú này, thành thử ra bọn họ cũng tính là quen biết.

Ôn Hủ Hủ nghe thấy nên bình tĩnh lại và nhanh chóng đi vào.

"Thì ra là anh Thời Khiêm tới chơi, có phải hai đứa nhỏ nhà em lại gọi điện thoại làm phiền anh không?”

“Không có, là anh cố ý tới thăm bọn nhỏ. Anh cũng đã về nước được vài ngày rồi, hôm nay có dịp ghé hỏi thăm cuộc sống ba mẹ con em.”

Kiều Thời Khiêm cũng là một luật sư, anh là người nhã nhặn, trên mặt còn đeo một cặp kính gọng, mặt mày thanh nhã, khí chất ôn nhu, mọi thử đều rất vừa mắt.

Ôn Hủ Hủ liếc nhìn căn phòng lộn xộn, có chút ngượng ngùng.

“Thật xin lỗi, Thời Khiêm, em không biết anh ghé, trong nhà em chưa kịp dọn dẹp.”

“Không sao.”

Kiều Thời Khiêm lại thản nhiên cười: "Giữa chúng ta còn khách khí như vậy làm gì, đúng rồi, anh nghe Mặc Mặc nói em đi khám bệnh cho người ta?”

“……”

Không đề cập tới đề tài này còn tốt, vừa nhắc tới tâm tình Ôn Hủ Hủ lại trở nên mất bình tĩnh.

“Chữa không hết, không sao, không cần để ý hắn!" Cô tức giận nói.

Sau đó, Ôn Hủ Hủ quay sang nhìn Kiều Thời Khiêm bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó: "Đúng rồi Thời Khiêm, em đã quên anh cũng là luật sư, có một vấn đề em muốn hỏi anh. Chính là nếu như lúc vợ chồng ly hôn tranh giành quyền nuôi con, trên cơ bản nếu bên nào có lợi về kinh tế thì sẽ được quyền nuôi con, còn bên kia sẽ thua đúng không?"

“Quyền giám hộ sao?”

Kiều Thời Khiêm một lần nữa trở lại ghế sô pha nhỏ kia ngồi xuống, với tư thế tao nhã, ánh mắt đảo qua Ôn Hủ Hủ, có một khoảng dừng lại rõ ràng.

“Đúng vậy, về cơ bản là không!”

“……”

Trong nháy mắt, Ôn Hủ Hủ không muốn nói thêm bất cứ điều gì.

Kiều Thời Khiêm nhìn bộ dạng như bị đánh của Ôn Hủ Hủ không khỏi có chút buồn cười.

"Nhưng em cũng không cần lo lắng như vậy, mặc dù tiềm lực tài chính rất quan trọng, nhưng cũng không phải là tất cả. Trên pháp luật có quy định dưới một số điều kiện, là có thể tước đoạt quyền giám hộ của đối phương."

“Thật sao?” Ôn Hủ Hủ nghe được, lập tức lại giống như thấy được hy vọng ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông này.

"Đúng vậy, ví dụ đứa trẻ bị ngược đãi hoặc là người giám hộ phạm tội đều có thể tước đoạt quyền giám hộ. Làm sao vậy? Em có người bạn nào muốn kiện vụ như vậy à?”

Kiều Thời Khiêm giải thích cặn kẽ, thuận tiện hỏi một câu.

Kỳ thật Kiều Thời Khiêm cũng sẽ không hỏi quá nhiều chuyện của Ôn Hủ Hủ, nhưng lần đầu tiên nghe cô cần cố vấn chuyện này nên anh có chút tò mò.

Đáng tiếc, Ôn Hủ Hủ không muốn nói cho anh ta biết.

Cô tùy tiện nói qua loa: "Một người bạn, cô ấy muốn ly hôn, nhưng con cô ấy vẫn bị nhà trai giữ lại, sau đó cô ấy muốn hỏi ý kiến của em.”

Kiều Thời Khiêm liền mỉm cười.

Ngược lại, Mặc Bảo lén nghe trộm cuộc nói chuyện của mẹ và chú Kiều, cái miệng nhỏ cậu đã bị sốc đến mức mở ra thành chữ "O"!

Quyền giám hộ!!!

Mẹ muốn làm gì? Không phải là muốn giành quyền nuôi dưỡng Hoắc Dận chứ?

Whoa! Mẹ, mẹ thật sự quá lợi hại. Nếu là như Hoắc Dận tới đây, vậy ba anh em bọn họ sẽ được đoàn tụ, sau đó cả nhà sẽ được ở bên nhau.

Về phần người ba thối tha kia?

Mặc Bảo đảo mắt, thấy chú Kiều đang nhìn trộm mẹ trong phòng khách, lập tức trong đôi mắt nhỏ như trăng lưỡi liềm của cậu xẹt qua một tia giảo hoạt.

“Oa, chú Kiều, chú thật lợi hại, không bằng chú dạy mẹ cháu đi, mẹ cháu cái gì cũng không hiểu.”

“Dạy cho mẹ cháu?”

“Vâng, cơm nước xong chú có thể dạy mẹ cháu, Mẹ yên tâm đi con sẽ chăm sóc tốt cho em gái.”

Mặc Bảo rất thông minh, sau khi biết ba thích người phụ nữ xấu xa kia, cậu cũng bắt đầu xúi giục mẹ tìm bạn trai.

Hừ!

Không phải mẹ không có ai yêu, có rất nhiều người tranh giành mà không được đây này.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom