-
Chương 326-330
Chương 326: Cô ngồi xuống trước mặt hắn, ngẩng đầu lên nhìn hắn...
''Mẹ? Người phụ nữ này là mẹ sao? Không phải là người đứng cùng anh ta trên bờ ban nãy sao? Cô gái đó không phải mẹ đứa nhỏ sao?''
''Dĩ nhiên không phải rồi, cô không nhìn ra sao? Người kia đâu có được ba đứa nhỏ quan tâm thế này đâu? Nhìn mà xem, anh ấy không cho cô ấy cấy lụa, việc bẩn nhất khổ nhất cũng để bản thân làm, để cô ấy lên chia lúa thôi đấy.''
Trong nhóm phụ huynh vẫn có một số người tinh mắt.
Mọi người nghe xong mới hiểu ra.
Đúng lúc này Lạc Du mang Tiểu Nhược Nhược hái quả hoàn thành nhiệm vụ quay về.
Cô ta mang theo một rổ đầy hoa quả, vốn dĩ đang rất vui vẻ, nhưng khi nhìn thấy cảnh dưới ruộng và những tiếng bàn tán của nhóm phụ huynh, nụ cười trên mặt cô ta dần biến mất.
Đó là một cảm giác rất kì lạ.
Đã nhiều năm như vậy cô ta vẫn vô cùng hưởng thụ quan hệ bệnh nhân giữa mình và Hoắc Tư Tước, đúng vậy, trong lòng cô ta chính là quan hệ bệnh nhân, một bệnh nhân được cô ta trị liệu chăm sóc rất nhiều năm.
Nhưng bây giờ khi thấy cảnh này cô ta có chút không thoải mái.
Giống như một thứ vốn dĩ thuộc về cô ta đột nhiên bị người khác cướp đi mất vậy, tâm trạng này giống với khi người phụ nữ Ôn Hủ Hủ này đến nhà cô ta tìm Hoắc Tư Tước.
Tâm trạng lúc này và khi đó giống nhau như đúc.
Ánh mắt Lạc Du lạnh đi...
*
Cuối cùng mấy người Ôn Hủ Hủ cũng cấy xong lúa trước giờ ăn trưa một chút.
''Oa, cuối cùng cũng cấy xong, mẹ, bây giờ chúng ta có thể ăn cơm rồi sao?''
Hai đứa nhỏ thấy cuối cùng cũng làm xong thì vô cùng vui vẻ, hai bé vội vàng hỏi mẹ có phải bây giờ sẽ có cơm ăn không.
Làm muộn như vậy, hai đứa nhỏ đúng là rất đói bụng.
Trước tiên Ôn Hủ Hủ bế Mặc Bảo từ trong ruộng ra: ''Đương nhiên rồi, lát nữa chúng ta cầm thẻ hoàn thành nhiệm vụ đến tìm chủ nhân miếng ruộng là được, mẹ rửa sạch cho các con trước.''
Sau đó cô ôm đứa nhỏ đến một dòng suối gần đó.
Hoắc Tư Tước thấy vậy cũng mang đứa lớn đi theo.
''Ba, con không cần rửa, con không bẩn, ba rửa đi.'' Hoắc Dận đứng bên cạnh sông, cậu thấy hai đùi cha dính đầy bùn, ngay cả trên quần cũng có không ít thì giục.
Hoắc Tư Tước chắc chắn phải rửa.
Nhưng hắn nhìn qua quần, tất và giày vừa bẩn vừa ướt, đôi mày lạnh lùng lại xuất hiện sự chán ghét.
''Anh sao vậy? Không muốn mặc cái này sao?''
Ôn Hủ Hủ đang rửa sạch cho con trai quay đầu lại thấy thế thì hỏi một câu.
Sắc mặt Hoắc Tư Tước càng kém hơn, hắn nhìn cô: ''Cô muốn mặc lại sao?''
Ôn Hủ Hủ: ''...''
Đương nhiên là muốn rồi, không phải vừa rồi cô mới rửa sạch sẽ rồi đi lại tất và giày đấy sao?
Nhưng cô không nói ra vì cô biết người đàn ông trước mắt này không phải người bình thường, từ nhỏ hắn đã là thái tử gia ăn sung mặc sướng, đâu có khi nào phải chịu cảnh lôi thôi như thế này?
Ôn Hủ Hủ hít một hơi rồi nói: ''Được rồi, anh ngồi xuống đi, tôi giúp anh rửa sạch trước rồi đi lại đôi tất này, khi nào vào thôn xem có hàng tạp hóa không rồi mua đôi mới, được không?''
Cô dỗ dành hắn như dỗ mấy đứa nhỏ.
Cũng may sau khi người đàn ông thấy cô lấy tất đi một lần trong túi ra thì ngồi xuống tảng đá cạnh dòng suối.
''Vì sao cô lại mang theo thứ này?''
Nước suối lạnh buốt chảy qua chân hắn, cô gái ngồi xuống, đôi tay mềm mại tinh tế nắm lấy chân hắn, giúp hắn rửa sạch vết bẩn trên chân.
Đột nhiên đáy lòng hắn như bị thứ gì đó chọc vào.
Tê dại gần như khó có thể cản lại.
''Không phải là chuyện nên làm sao? Cày bừa vụ xuân mà, chắc chắn mấy đứa nhỏ sẽ nghịch bẩn đồ, tôi chuẩn bị trước cho chúng.''
Ôn Hủ Hủ đang cúi đầu không để ý lắm mà trả lời một câu, lòng bàn tay mềm mại thì cẩn thận rửa vết bẩn trên chân cho người đàn ông.
Cô biết hắn thích sạch sẽ nên cố ý rửa thật cẩn thận.
Hơi thở của Hoắc Tư Tước như ngừng lại.
Người phụ nữ đáng chết này.
Hắn nhanh chóng chuyển sự chú ý ra chỗ khác.
Nên làm?
Hắn không làm những việc này, mặc dù hắn nuôi Hoắc Dận lớn nhưng những việc trong sinh hoạt vẫn giao cho người hầu trong nhà, những điều cô nói hắn chưa từng làm qua.
Vậy năm năm qua, những chuyện mà cô làm cho hai đứa nhỏ đều là kinh nghiệm của bản thân sao?
Nhưng trước khi sinh mấy đứa nhỏ cô cũng từng là thiên kim tiểu thư mười ngón không dính nước xuân, một mình cô mang hai đứa nhỏ sống ở nước ngoài, cũng không có ai dạy cô, để có thể làm những điều này chắc chắn còn khó hơn những người mẹ bình thường gấp mấy lần.
Hoắc Tư Tước im lặng, bức tường băng vừa dựng lên trong lòng dường như có dấu hiệu tan chảy...
''Ôn Hủ Hủ, cô đang làm gì vậy? Không phải chứ? Cô còn rửa chân cho anh ta? Không phải cô xem anh ta là con nít đấy chứ? Tôi nói cho cô biết, người đàn ông này cũng không ngốc!''
Lúc bầu không khí giữa hai người cuối cùng cũng trở nên bình thường thì Lạc Du đột nhiên xuất hiện.
Cô ta cầm theo rổ trái cây, khiếp sợ đứng trên bờ nhìn hai người, lời nói ra cũng không chút nể nang.
Sắc mặt Ôn Hủ Hủ lập tức thay đổi.
''Lạc Du, cô nói gì vậy? Tôi...''
Cô còn chưa nói hết câu, đôi chân đang được cô rửa dưới dòng suối đã thu về.
Chương 327: Càng quan tâm càng dễ bị tổn thương
Hắn như bị vật gì chọc phải, ngũ quan tuấn mỹ lập tức lạnh đi, sau khi giật mình thu chân lại thì đứng lên đi ra khỏi dòng suối để lên bờ.
Ôn Hủ Hủ thấy vậy thì càng hoảng hơn: ''Hoắc Tư Tước, anh đừng nghe cô ta nói linh tinh, tôi không có ý này.''
''Vậy cô có ý gì? Tôi đúng là quên mất Ôn tiểu thư ngày trước vì để giành lại con mà không gì không làm được, không phải sao? Lần này cô đổi cách khác sao?''
Một giây này bầu không khí lại như đóng băng.
Thái độ người đàn ông như bị ai đó chọc trúng, cho dù là vẻ mặt hay lời nói ra cũng lạnh lùng hơn tất cả thời khắc nào lúc trước.
Cuối cùng Ôn Hủ Hủ không nói gì nữa.
Vì cô biết lúc này cô có nói gì cũng không đúng.
Hai đứa nhỏ đứng bên cạnh thấy ba và mẹ lại lần nữa cãi nhau từ khi Lạc Du xuất hiện thì lập tức bùng nổ.
''Dì Lạc, dì đừng nói lung tung, mẹ tôi như vậy khi nào? Mẹ tôi thấy ba không muốn đi tất giày bẩn nên mới rửa cho ba để ba đi giày.''
''Ha, ngây thơ, tất giày bẩn thì sao, về lấy đôi khác cho anh ấy không phải là được rồi sao, dì mang cho anh ấy nhiều như vậy, chỗ đậu xe cũng cách không xa, vậy mà còn phải ngồi xuống rửa chân cho người ta à?''
Lạc Du không khách khí trả lời.
Lời vừa dứt, không chỉ hai đứa bé bị chọc tức đến mức đỏ bừng mặt mà ngay cả Ôn Hủ Hủ đang ngồi trên mặt đất cũng không lên tiếng.
Hóa ra cô ta đã chuẩn bị giúp hắn.
Được rồi, cứ vậy đi, cô ta nói thế nào cũng được.
Ôn Hủ Hủ không muốn giải thích thêm điều gì nữa, cô đứng lên, đôi mắt lạnh ngắt như tro tàn của ngọn lửa bị dập tắt nhìn về phía con gái ở đối diện: ''Nhược Nhược, đến đây, mẹ mang con về.''
Tiểu Nhược Nhược: ''...''
Dường như lúc này cô bé cũng cảm nhận được sự buồn bã của mẹ, hai cánh tay mũm mĩm giang rộng, bé chạy đến nhào vào ngực mẹ.
Sau đó hai mẹ con mang rổ hoa quả rời đi.
Hoắc Dận và Mặc Bảo đang tức giận sau khi trừng mắt nhìn ba và người dì đáng ghét kia thì cũng không quan tâm nữa mà nắm tay nhau đi sau lưng mẹ.
Đúng là con sâu làm rầu nồi canh.
Xem ra bọn họ phải nghĩ cách đuổi người phụ nữ tên Lạc Du này đi mới được.
Hai đứa nhỏ bắt đầu suy nghĩ kế hoạch trên đường trở về.
*
Trưa hôm nay Ôn Hủ Hủ mang theo con gái đến nhà một hộ nông dân ăn cơm với mẹ con Tiểu Mạt Lỵ.
''Mẹ Nhược Nhược, chiều nay chúng ta đi với nhau đi, Tiểu Mạt Lỵ nhà tôi không thích cô gái họ Lạc kia cho lắm, trưa còn khóc mấy lần nữa.''
Lúc ăn cơm xong, sau khi cho hai đứa nhỏ đi chơi rồi ngồi xuống bên cạnh Ôn Hủ Hủ, mẹ Tiểu Mạt Lỵ ngượng ngùng nói.
Hả?
Ôn Hủ Hủ hơi ngạc nhiên.
Nhưng cô nhanh chóng nhớ đến tính cách kì quái của người phụ nữ kia, tâm trạng lập tức trở lại bình thường.
''Được, buổi chiều cô ta sẽ không sang đây đâu, đúng rồi, nhiệm vụ của chúng ta chiều nay là gì vậy?''
''Nghe nói là nhổ cỏ, cái này rất dễ làm, hai đứa bé nhà chúng ta đều có thể làm được.'' Mẹ Tiểu Mạt Lỵ nhanh chóng lấy thẻ nhiệm vụ ra cho Ôn Hủ Hủ xem.
Đúng là nhiệm vụ nhổ cỏ khá nhẹ nhàng.
Sau khi ăn xong cơm trưa, hai người họ mang theo hai đứa nhỏ đi làm nhiệm vụ, nghe nói trong nhiệm vụ này, nếu như mọi người có hái được cây gì cũng đều có thể mang về nhà.
Mẹ Tiểu Mạt Lỵ kích động.
''Không biết chỗ chúng ta có cây gì nhỉ? Nếu có cây hương thung thì tốt.''
''Cây hương thung? Đó là gì vậy?''
Dù sao Ôn Hủ Hủ cũng chưa từng về nông thôn sống, cô nghe vậy thì khó hiểu hỏi.
Kết quả mẹ Tiểu Mạt Lỵ càng hưng phấn hơn, cô ấy vừa đi vừa miêu tả một cách sống động cho Ôn Hủ Hủ nghe, miêu tả thứ kia thành mỹ vị nhân gian khó gặp.
Ăn ngon như vậy sao?
Ôn Hủ Hủ có chút tò mò.
Mãi đến khi hai mẹ con cô đi theo mẹ con họ lên đỉnh núi, thấy chồi non màu đỏ sậm được mẹ Tiểu Mạt Lỵ bẻ ra từ thân cây trụi lủi.
Cuối cùng Ôn Hủ Hủ cũng hiểu rõ.
Đây là không phải là mầm xuân trong thuốc đông y sao? Có thể trị các loại cảm lạnh tiêu chảy, trước cô cũng thường dự trữ trong nhà để đề phòng đứa nhỏ ốm.
Ôn Hủ Hủ quyết định làm xong việc sẽ hái một chút về để dự phòng.
Nhưng mẹ Tiểu Mạt Lỵ lại vô cùng quan tâm thứ này, lúc đầu vẫn còn nghe thấy tiếng, một lúc sau, khi Ôn Hủ Hủ đang nhổ cỏ thì Nhược Nhược chạy đến nói không thấy dì và Tiểu Mạt Lỵ nữa.
''Không thấy? Hai người họ đi đâu rồi?''
''Con không biết, dì mang Tiểu Mạt Lỵ đi hướng kia, nói là muốn hái chồi mầm non.''
Tiểu Nhược Nhược dùng giọng nói ngọt ngào kể lại cho mẹ nghe.
Người này thật là...
Ôn Hủ Hủ nhìn mặt trời dần ngả về phía tây, nhớ đến lời cô giáo nói phải quay về nơi tập trung sớm thì có chút sốt ruột.
''Vậy chúng ta đi tìm hai người họ, nếu không sẽ không kịp tập trung với mọi người.''
''Được, mẹ.'' Tiểu Nhược Nhược ngoan ngoãn nắm lấy tay mẹ, sau đó hai mẹ con bắt đầu đi tìm mẹ con Tiểu Mạt Lỵ.
Chương 328: Cuối cùng hắn bỏ cô lại
Khoảng mười phút sau hai mẹ con càng đi càng xa nhưng vẫn không thấy bóng dáng mẹ con Tiểu Mạt Lỵ, cũng không biết họ chạy đi đâu rồi?
''Mẹ, chúng ta đừng đi về phía trước nữa, Nhược Nhược sợ.''
Đứa nhỏ thường có cảm giác thiếu an toàn khi phải đối mặt với hoàn cảnh mới, thấy con đường nhỏ phía trước không có bóng người, bé không muốn đi.
Ôn Hủ Hủ cũng không muốn, nhưng đến giờ vẫn không thấy hai mẹ con nhà kia, nếu như xảy ra chuyện thì sao?
Cuối cùng Ôn Hủ Hủ bế con gái lên, sau đó kiên trì đi vào bên trong.
''Mẹ Tiểu Mạt Lỵ? Tiểu Mạt Lỵ? Hai người có đây không?''
''...''
Không có âm thanh, sắc trời lờ mờ tối bao trùm đỉnh núi, xung quanh yên lặng khiến người ta tê cả da đầu, ngay cả mồ hôi lạnh cũng chảy xuống.
Ôn Hủ Hủ không dám đi tiếp về phía trước.
Cô quyết định về trước rồi nói mọi người đi tìm hai mẹ con Tiểu Mạt Lỵ.
Nhưng lúc cô ôm đứa nhỏ xoay người lại thì đột nhiên có một con rắn to bằng tay con nít xông ra từ bụi cỏ ven dường, cô bị dọa sợ đến mức hét lên, ôm chặt đứa nhỏ trong lòng rồi lăn xuống con đường vừa đi ban nãy.
''A...''
*
Nhiệm vụ chiều nay của Hoắc Tư Tước và hai đứa nhỏ là bón phân cho những nông dân kia.
Nhiệm vụ này rất đơn giản, cũng không bẩn.
Nhưng buổi chiều hôm đó đội của họ rất ngột ngạt, không ai muốn nói nhiều thêm một câu, càng không có ai có vẻ mặt tốt.
Bao gồm cả hai đứa nhỏ.
Lạc Du thấy vậy thì điều tiết bầu không khí: ''Tiểu Mặc Mặc, con nói xem xế chiều nay chúng ta sẽ mang thứ gì về? Nghe nói những cây hái được buổi chiều sẽ được mang về đó.''
Mặc Bảo lạnh lùng nhìn cô ta.
Lạc Du: ''...''
Vẻ mặt cô ta trở nên cứng đờ, cô ta không khỏi ngượng ngùng nhìn về phía đứa nhỏ còn lại.
Nhưng Hoắc Dận còn quá hơn, cậu trực tiếp tránh xa sang chỗ khác.
''Ba, bọn con muốn đi tìm mẹ và em.'' Hoắc Dận đi đến trước mặt ba, gọn gàng dứt khoát đưa ra yêu cầu của mình.
Chiều nay Hoắc Tư Tước không phải làm việc.
Rõ ràng hắn đến đây để cùng mấy đứa nhỏ tham gia cày bừa vụ xuân nhưng hắn vẫn đứng bên kia cầm điện thoại lên nhìn, không còn chút tích cực nào như buổi sáng.
Nghe con trai nói muốn đi tìm mẹ, người đàn ông dời ánh mắt không có độ ấm ra khỏi màn hình điện thoại.
''Không được!''
''Vì sao lại không được? Nhiệm vụ của chúng ta xong rồi, bây giờ có thể quay về, nhưng giờ vẫn chưa biết tình hình của mẹ và em thế nào mà? Nếu họ không làm xong thì sao?''
Mặc Bảo thấy thái độ của ba như vậy thì nhanh chóng chạy đến hỗ trợ anh.
Nhưng hai đứa nhỏ đã phải thất vọng rồi, người ba này của chúng không nhún nhường chút nào.
Hắn không chỉ không cho hai đứa bé đi tìm mẹ và em mà ngược lại sau khi xong việc đã trực tiếp để Lạc Du ra tay bế hai đứa nhỏ đi.
Sau đó họ nhanh chóng rời khỏi thôn trang này về nhà.
Ba thối, kiểu gì ba cũng hối hận cho xem!
Ôn Hủ Hủ ở đó đến gần một tiếng mới được mẹ con Mạt Lỵ mang người đến tìm, họ nghe thấy tiếng trẻ con khóc nên vội vàng chạy tới.
Lúc đó mới phát hiện hai mẹ con họ rơi xuống chân núi.
''Mẹ Nhược Nhược, hai người không sao chứ? Đứa nhỏ sao rồi?''
Sau khi cứu hai mẹ con lên, mẹ Mạt Lỵ nghe nói hai người vì đi tìm mình nên mới không cẩn thận ngã xuống thì không khỏi áy náy.
Cũng may mẹ con Ôn Hủ Hủ không có gì đáng lo ngại.
''Không sao, đứa nhỏ hơi sợ chút mà thôi, trầy xước chút da thôi mà, không sao.'' Ôn Hủ Hủ có chút mệt mỏi an ủi cô ấy.
Mọi người nghe xong mới thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Trước khi tìm được mẹ con họ đã có nhiều nhà về trước.
Hai mẹ con Mạt Lỵ cũng chuẩn bị ra về.
''Mẹ Nhược Nhược, chúng ta về chứ? Nhân lúc trời chưa tối thì mau về thôi.''
''...Họ về hết rồi sao? Nhà Hoắc Dận và Hoắc Kỳ Mặc về rồi sao?'' Ôn Hủ Hủ đột nhiên xuất hiện chút hi vọng, cô làm như vô tình hỏi.
Kết quả lại khiến cả người cô như rơi vào hầm băng, mẹ Mạt Lỵ nói với cô rằng nhà kia đã về từ sớm.
Thậm chí giáo viên còn chưa tuyên bố kết thúc chuyến đi chơi xuân này họ đã mang theo đứa nhỏ đi về.
Vội vàng như vậy sao?
Là vì muốn bỏ rơi mẹ con cô sao?
Vậy thì làm theo nguyện vọng của hắn đi.
Ôn Hủ Hủ nhìn Tiểu Nhược Nhược bị dọa sợ, cô chỉ cười khổ nói: ''Tôi thấy tôi vẫn nên ở lại đây nghỉ một buổi tối thì hơn, đứa nhỏ bị thương nhẹ, hơn nữa còn bị dọa sợ, đi đường xa cũng không tốt cho con bé.''
''Vậy sao...''
Mẹ Mạt Lỵ hơi do dự.
Cuối cùng cô ấy vẫn đồng ý nói với bên phía nhà trẻ một tiếng giúp Ôn Hủ Hủ rồi mới rời đi.
Tối hôm đó Ôn Hủ Hủ và đứa nhỏ ở lại nơi này.
Buổi tối ở nông thôn vô cùng yên tĩnh, sau khi ăn tối xong, Ôn Hủ Hủ và con gái nằm trong phòng của một nhà dân, vì quá yên lặng nên cô không thể ngủ được.
Có quá nhiều thứ lặp đi lặp lại trong đầu cô.
Cô đang nghĩ đến chuyện ban ngày.
Những chuyện kia, thật ra đều là những gì cô muốn, Hoắc Tư Tước không yêu cô, thậm chí còn chán ghét cô, điều này chứng minh mối quan hệ của họ không thể sửa chữa được nữa.
Như vậy thì sao cô lại không hài lòng?
Nhưng cô thật sự rất khó chịu.
Cô nằm trên giường nghe tiếng ếch kêu không ngừng bên ngoài, cảm thấy trước ngực như có một tảng đá đè xuống khiến cô rất đau, cũng rất khó chịu.
Vì sao cô lại như vậy?
Chẳng lẽ trái tim cô vẫn chưa thể cứng rắn được sao? Cô đã quên mất Hoắc gia nhà bọn họ hại mình thành gì rồi sao?
Một lúc lâu sau Ôn Hủ Hủ vẫn nằm trằn trọc trên giường không ngủ được.
''Cộc cộc cộc!''
''Ôn tiểu thư, có người đến đón mẹ con cô nha.''
Đột nhiên chủ nhân ngôi nhà này gõ cửa nói có người đến đón hai mẹ con Ôn Hủ Hủ.
Chương 329: Ai đón cô đi?
''Thời Khiêm? Sao lại là anh?''
Ôn Hủ Hủ vô cùng vui vẻ đi từ phòng ra, sau khi thấy rõ người không quản đêm khuya đến đón mình thì không khỏi sững sờ.
Kiều Thời Khiêm?
Sao có thể? Anh ta về lúc nào vậy? Hơn nữa còn tìm được nơi này?
''Ừm, anh cố ý về tìm em, Nancy, bên phố Wall có chút chuyện, anh không gọi được cho em nên đành phải bay về.''
Dáng vẻ Kiều Thời Khiêm mệt mỏi vì phải đi lại nhiều, anh ta vẫn bình tĩnh thản nhiên như cũ, anh ta giải thích, đôi mắt sau đôi kính vàng là ý cười ấm áp.
Lực chú ý của Ôn Hủ Hủ lập tức bị chuyển sang chuyện này.
''Xảy ra vấn đề? Chuyện gì vậy? Ôn Cận xảy ra chuyện gì sao?''
''Không có gì, là hạng mục gần nhất Lâm Ân để các em làm, chuyện này đã bị cục ngân hàng phố Wall để mắt, Lâm Ân nói em mau về xử lí, đừng để người ta bắt thóp.''
Để chứng minh lời mình là sự thật, Kiều Thời Khiêm còn cố ý mang một tập tài liệu đến.
Ôn Hủ Hủ thấy thế thì đâu còn tâm trí nghĩ chuyện khác, cô nhanh chóng cầm lên xem.
Người đàn ông Lâm Ân kia luôn làm một số chuyện không thể để lộ ra ngoài, chuyện này Ôn Hủ Hủ đã biết từ trước, cho nên khi Kiều Thời Khiêm nói những lời này cô đã vô cùng nghi ngờ.
Nhìn một lúc, quả nhiên cô thấy hạng mục mà mình làm trước khi quay về nước đều dính dáng đến giao dịch lừa đảo.
''Ông ta bị điên sao? Những thứ này không phải không nên tồn tại sao?''
''Đồ của Lâm Ân cũng không phải không thể tồn tại.'' Kiều Thời Khiêm chỉ có thể thật lòng nói.
Ôn Hủ Hủ nghe xong sắc mặt lập tức khó coi.
Nếu như cô đàm phán xong hạng mục này với người khác, sản phẩm căn bản không tồn tại, tội danh này rất lớn, có khả năng còn sẽ bị pháp luật phạt.
Ôn Hủ Hủ không ở lại được nữa, cô lập tức về phòng bế đứa nhỏ đang ngủ say ra.
''Đi thôi, ra sân bay.''
''Được.''
Kiều Thời Khiêm dịu dàng cười một tiếng sau đó mang hai mẹ con cô rời khỏi nơi này.
Đúng lúc đó, trên đường cao tốc, một chiếc xe Maybach màu trắng đang lao về nơi này với tốc độ vô cùng cao, chiếc xe như tên rời cung, người lái xe gần như đạp chân ga xuống mức cuối cùng.
Ba mươi phút sau, cuối cùng chiếc xe lại lần nữa đến thôn trang này.
''Rầm rầm rầm...''
Tính Hoắc Tư Tước không tốt, đặc biệt là lúc này, hắn có thể nhịn không đá văng cửa từng hộ gia đình này ra đã là tốt rồi.
Người dân nghe thấy tiếng đập cửa thì bị dọa đến mức ra khỏi chăn đi mở cửa.
''Sao đêm nay có nhiều người đến vậy? Anh là ai?''
''Hai người đó đâu?''
Người đàn ông khuôn mặt tái nhợt, sau khi thấy cánh cửa này mở ra, hắn không nói nhảm với chủ nhà mà lập tức đi vào phòng trong tìm.
Chủ nhà thấy dáng vẻ này của hắn thì lập tức hiểu vì sao hắn đến đây.
''Anh đang tìm hai mẹ con kia sao? Hai người đó có người đón đi rồi.''
''Ai?''
Hoắc Tư Tước dừng động tác, đôi mắt đỏ bừng nhìn người kia chằm chằm giống như muốn ăn thịt người.
Chủ nhà lập tức bị dọa không nói nên lời: ''Là...Là một người đàn ông có tuổi xấp xỉ anh, còn đeo kính nữa, anh ta đón hai mẹ con họ đi.''
Dây cung căng cứng trong lòng hắn dường như đứt phựt.
Hắn đứng đó, phải mấy giây sau mới tiếp nhận chuyện này.
Người đàn ông đeo kính có tuổi ngang hắn?
Ai?
Kiều Thời Khiêm?
Hắn lập tức nghĩ đến người đàn ông này, lửa giận như giếng phun trào khắp lồng ngực hắn.
Bọn họ liên lạc với nhau từ lúc nào? Cả đêm cô không về nhà có phải vì muốn ở lại đây chờ người đàn ông kia sao? Có phải bọn họ đã sớm liên hệ với nhau rồi không?
Hắn bị lửa giận làm mất lí trí, ngay cả tư duy cũng trở nên vô cùng cực đoan.
Chủ nhà run sợ nhìn hắn, căn bản không dám nói thêm nửa chữ, mãi đến một lúc lâu sau, người đàn ông này dùng giọng nói cực kì đáng sợ hỏi anh ta một câu: ''Bọn họ đi đâu?''
''Hình như... Hình như đi sân bay.''
Chủ nhà tê cả da đầu.
May mắn sau khi người này hỏi xong đã lập tức rời đi, hắn đóng cửa ''rầm'' một tiếng.
Chỉ trong nháy mắt cả người và xe đều biến mất.
Người này thật đáng sợ!
Hai mẹ con kia không sao chứ?
*
Ôn Hủ Hủ mang theo con gái đến sân bay với Kiều Thời Khiêm.
Lúc đi trên đường Kiều Thời Khiêm có hỏi cô một câu có muốn mang đứa nhỏ về không?
Ôn Hủ Hủ từ chối.
''Nhược Nhược, ba biết con là con của ba không?''
''Không biết, ba chưa từng nói qua.''
''Vậy tại sao đến bây giờ con vẫn gọi ông ấy là ba?''
''Sau khi mẹ đi Nhược Nhược rất khó chịu nên ông ấy để Nhược Nhược gọi làm ba, mẹ, có phải ba không cần chúng ta nữa không? Ba không đến tìm chúng ta luôn.''
Tiểu Nhược Nhược ở trong xe đã tỉnh, nhìn xung quanh không phải là khung cảnh trong nhà quen thuộc thì lập tức cuộn trong ngực mẹ, khuôn mặt nhỏ nhắn đều uất ức và khổ sở.
Chóp mũi Ôn Hủ Hủ chua chua.
Cô không biết nên giải thích với cô bé như thế nào.
Vì thật ra cô cũng muốn nói sự thật rằng bé là con ruột của hắn, nhưng vì sao hắn lại không đến đón hai người? Người hắn hận cũng là cô chứ không phải con của hắn.
Khuôn mặt Ôn Hủ Hủ xuất hiện sự bi thương.
Chương 330: Cô vĩnh viễn là của tôi!
Nhưng nghĩ lại cũng tốt, ba đứa nhỏ, ít nhất cô vẫn có thể mang đi một.
''Nancy, bây giờ em và đứa nhỏ ở đây, anh đi làm thủ tục để lát lên máy bay.''
Sau khi ba người đến sân bay, Kiều Thời Khiêm để mẹ con Ôn Hủ Hủ ở sảnh chờ, anh ta đi đăng kí thủ tục.
Ôn Hủ Hủ gật nhẹ đầu, sau đó ôm con gái ngồi xuống.
Sân bay lúc nửa đêm không có ai, sân bay rộng lớn có thể chứa được mấy chục vạn người lúc này lại vô cùng vắng vẻ, Ôn Hủ Hủ ngồi đó có chút ngẩn người.
Cô đang nghĩ đến hai đứa nhỏ còn lại.
Lần này cô đột nhiên bỏ đi, hai đứa nhỏ có tức giận và đau buồn không?''
''Mẹ, Nhược Nhược đói, con muốn uống sữa.'' Đột nhiên Tiểu Nhược Nhược đang nằm trong ngực cô kêu đói bụng muốn uống sữa.
Uống sữa?
Ở đây thì lấy sữa ở đâu chứ?
Ôn Hủ Hủ nhìn xung quanh một chút, nhìn thấy cách đó không xa có một cửa hàng tiện lợi mở 24/24, cô bế bé đi qua.
''Bảo bối, bây giờ chúng ta không có sữa bột, chúng ta uống sữa bò được không? Bảo bối muốn uống loại nào?''
''Muốn uống cái này.''
Bánh bao nhỏ được đặt trước kệ hàng, ngón tay út nhỏ nhỏ chỉ về phía hộp sữa bò.
Ôn Hủ Hủ cười nhờ nhân viên lấy sữa lên, cô chuẩn bị đứng dậy đi trả tiền.
Nhưng đúng lúc này, trước mặt hai mẹ con đột nhiên xuất hiện một bóng dáng cao lớn, hắn xuất hiện như gió lốc, sau khi thấy mẹ con các cô thì đưa tay ra, Tiểu Nhược Nhược lập tức bị hắn ôm vào trong ngực.
''Mẹ, mẹ!''
Tiểu Nhược Nhược bị dọa sợ, bé lập tức hét lên.
Sắc mặt Ôn Hủ Hủ cũng lập tức thay đổi.
Nhưng lúc cô vừa đứng lên, sau khi thấy rõ người cướp con gái, sắc mặt cô lập tức tái đi.
''Hoắc Tư Tước? Sao lại là anh?''
''Sao vậy? Không muốn thấy tôi đúng không? Tôi quấy rầy các người bỏ trốn sao?''
Vẻ mặt Hoắc Tư Tước chỉ có thể dùng hai từ vặn vẹo để hình dung, hai mắt hắn đỏ như máu, ngũ quan dữ tợn, nhìn như dã thú bị chọc giận, ngang ngược đến đáng sợ!
Ôn Hủ Hủ bị dọa sợ, cô lập tức phủ nhận: ''Anh nói bậy bạ gì vậy? Ai bỏ trốn? Chúng tôi có việc gấp cần phải về nước Mỹ, anh đừng có mà ngậm máu phun người.''
''Tôi ngậm máu phun người? Ôn Hủ Hủ, cô cho rằng tôi mù sao? Nửa đêm anh ta bay đến tìm cô, cô nói với tôi là có chuyện gấp quay về nước Mỹ? Việc gì? Gấp về lên giường sao?''
Hắn càng nói càng quá đáng, lời nói ra sỉ nhục đến cực độ, nhìn hắn lúc này giống như một người điên.
Ôn Hủ Hủ tức đến run người.
''Hoắc Tư Tước, anh đúng là không nói lí lẽ!'' Cô không muốn ầm ĩ với hắn, cô muốn lấy lại đứa bé rồi rời khỏi nơi quái quỷ này.
Nhưng tên chó này thấy cô muốn giành lại đứa nhỏ, hắn không quan tâm Nhược Nhược đang khóc lớn, một tay ôm đứa bé tránh người phụ nữ đang lao đến.
''Cô không có tư cách chạm vào con tôi!''
Cái gì?
Ôn Hủ Hủ lao đến hụt đột nhiên mở to mắt nhìn chằm chằm người đàn ông này.
Con của hắn?
Hóa ra hắn biết đây là con hắn!
Vậy tại sao hắn lại mặc kệ mẹ con cô ở thôn trang? Lúc mẹ con cô ngã trên núi, hắn ở đâu? Bây giờ hắn có tư cách gì nói cô không đủ tư cách chạm vào con hắn?
Cuối cùng Ôn Hủ Hủ cũng nổi giận, cô nhìn hắn, cơ thể run lên: "Con của anh? Hóa ra anh đã sớm biết con bé là con mình rồi? Vậy chiều nay anh đi đâu? Anh có biết chiều nay con bé ngã suýt chết không?''
''...''
''Hoắc Tư Tước, anh căn bản không có bất kì tư cách gì để chỉ trích tôi, trước kia là vậy, bây giờ vẫn thế, xem như Ôn Hủ Hủ tôi thật sự cùng người đàn ông khác bỏ trốn thì cũng không liên quan đến anh!''
Trái tim Ôn Hủ Hủ như chìm trong hầm băng, lời nói cuối cùng vô cùng tàn nhẫn.
Dùng tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được áp suất quanh người Hoắc Tư Tước lạnh đến mức đáng sợ, hắn nắm chặt tay, khớp xương vang lên tiếng răng rắc, hai mắt đỏ như máu xuất hiện sát khí tàn bạo đã lâu chưa xuất hiện.
''Rầm!''
Ôn Hủ Hủ đứng kia không có bất kì phòng bị nào bị hắn nhanh như chớp bóp chặt cổ áp lên tủ lạnh trong cửa hàng tiện lợi.
''Muốn bỏ trốn? Được, vậy cô biến thành người chết đi rồi nói tiếp, đồ của Hoắc Tư Tước tôi, trừ khi chết rồi mới có thể đến chỗ khác, nếu không thì đừng mong rời khỏi lòng bàn tay tôi.''
Hắn cúi đầu nói, một tay là đứa nhỏ đang khóc lớn, hắn lại gần thấp giọng cười như ma quỷ bên tai Ôn Hủ Hủ.
Ánh mắt Ôn Hủ Hủ như co lại.
Khi mấy ngón tay dùng sức, cô lập tức cảm thấy khó thở vô cùng.
''Mẹ! Mẹ!''
Tiểu Nhược Nhược thấy vậy thì lập tức gào khóc đến tan nát cõi lòng trong lòng ba.
Người trong cửa hàng tiện lợi sợ đến ngây người, bọn họ hồn bay phách lạc nhìn cảnh tượng hung tàn này, thậm chí ngay cả phản ứng cơ bản nhất cũng không còn.
Đúng lúc này Kiều Thời Khiêm đến đây, sau khi thấy cảnh tượng này, sắc mặt anh ta lập tức thay đổi, anh ta nhanh chóng chạy đến kéo cánh tay ma quỷ của người đàn ông này.
''Hoắc Tư Tước! Anh định làm gì! Anh muốn bóp chết cô ấy sao?''
''Mẹ? Người phụ nữ này là mẹ sao? Không phải là người đứng cùng anh ta trên bờ ban nãy sao? Cô gái đó không phải mẹ đứa nhỏ sao?''
''Dĩ nhiên không phải rồi, cô không nhìn ra sao? Người kia đâu có được ba đứa nhỏ quan tâm thế này đâu? Nhìn mà xem, anh ấy không cho cô ấy cấy lụa, việc bẩn nhất khổ nhất cũng để bản thân làm, để cô ấy lên chia lúa thôi đấy.''
Trong nhóm phụ huynh vẫn có một số người tinh mắt.
Mọi người nghe xong mới hiểu ra.
Đúng lúc này Lạc Du mang Tiểu Nhược Nhược hái quả hoàn thành nhiệm vụ quay về.
Cô ta mang theo một rổ đầy hoa quả, vốn dĩ đang rất vui vẻ, nhưng khi nhìn thấy cảnh dưới ruộng và những tiếng bàn tán của nhóm phụ huynh, nụ cười trên mặt cô ta dần biến mất.
Đó là một cảm giác rất kì lạ.
Đã nhiều năm như vậy cô ta vẫn vô cùng hưởng thụ quan hệ bệnh nhân giữa mình và Hoắc Tư Tước, đúng vậy, trong lòng cô ta chính là quan hệ bệnh nhân, một bệnh nhân được cô ta trị liệu chăm sóc rất nhiều năm.
Nhưng bây giờ khi thấy cảnh này cô ta có chút không thoải mái.
Giống như một thứ vốn dĩ thuộc về cô ta đột nhiên bị người khác cướp đi mất vậy, tâm trạng này giống với khi người phụ nữ Ôn Hủ Hủ này đến nhà cô ta tìm Hoắc Tư Tước.
Tâm trạng lúc này và khi đó giống nhau như đúc.
Ánh mắt Lạc Du lạnh đi...
*
Cuối cùng mấy người Ôn Hủ Hủ cũng cấy xong lúa trước giờ ăn trưa một chút.
''Oa, cuối cùng cũng cấy xong, mẹ, bây giờ chúng ta có thể ăn cơm rồi sao?''
Hai đứa nhỏ thấy cuối cùng cũng làm xong thì vô cùng vui vẻ, hai bé vội vàng hỏi mẹ có phải bây giờ sẽ có cơm ăn không.
Làm muộn như vậy, hai đứa nhỏ đúng là rất đói bụng.
Trước tiên Ôn Hủ Hủ bế Mặc Bảo từ trong ruộng ra: ''Đương nhiên rồi, lát nữa chúng ta cầm thẻ hoàn thành nhiệm vụ đến tìm chủ nhân miếng ruộng là được, mẹ rửa sạch cho các con trước.''
Sau đó cô ôm đứa nhỏ đến một dòng suối gần đó.
Hoắc Tư Tước thấy vậy cũng mang đứa lớn đi theo.
''Ba, con không cần rửa, con không bẩn, ba rửa đi.'' Hoắc Dận đứng bên cạnh sông, cậu thấy hai đùi cha dính đầy bùn, ngay cả trên quần cũng có không ít thì giục.
Hoắc Tư Tước chắc chắn phải rửa.
Nhưng hắn nhìn qua quần, tất và giày vừa bẩn vừa ướt, đôi mày lạnh lùng lại xuất hiện sự chán ghét.
''Anh sao vậy? Không muốn mặc cái này sao?''
Ôn Hủ Hủ đang rửa sạch cho con trai quay đầu lại thấy thế thì hỏi một câu.
Sắc mặt Hoắc Tư Tước càng kém hơn, hắn nhìn cô: ''Cô muốn mặc lại sao?''
Ôn Hủ Hủ: ''...''
Đương nhiên là muốn rồi, không phải vừa rồi cô mới rửa sạch sẽ rồi đi lại tất và giày đấy sao?
Nhưng cô không nói ra vì cô biết người đàn ông trước mắt này không phải người bình thường, từ nhỏ hắn đã là thái tử gia ăn sung mặc sướng, đâu có khi nào phải chịu cảnh lôi thôi như thế này?
Ôn Hủ Hủ hít một hơi rồi nói: ''Được rồi, anh ngồi xuống đi, tôi giúp anh rửa sạch trước rồi đi lại đôi tất này, khi nào vào thôn xem có hàng tạp hóa không rồi mua đôi mới, được không?''
Cô dỗ dành hắn như dỗ mấy đứa nhỏ.
Cũng may sau khi người đàn ông thấy cô lấy tất đi một lần trong túi ra thì ngồi xuống tảng đá cạnh dòng suối.
''Vì sao cô lại mang theo thứ này?''
Nước suối lạnh buốt chảy qua chân hắn, cô gái ngồi xuống, đôi tay mềm mại tinh tế nắm lấy chân hắn, giúp hắn rửa sạch vết bẩn trên chân.
Đột nhiên đáy lòng hắn như bị thứ gì đó chọc vào.
Tê dại gần như khó có thể cản lại.
''Không phải là chuyện nên làm sao? Cày bừa vụ xuân mà, chắc chắn mấy đứa nhỏ sẽ nghịch bẩn đồ, tôi chuẩn bị trước cho chúng.''
Ôn Hủ Hủ đang cúi đầu không để ý lắm mà trả lời một câu, lòng bàn tay mềm mại thì cẩn thận rửa vết bẩn trên chân cho người đàn ông.
Cô biết hắn thích sạch sẽ nên cố ý rửa thật cẩn thận.
Hơi thở của Hoắc Tư Tước như ngừng lại.
Người phụ nữ đáng chết này.
Hắn nhanh chóng chuyển sự chú ý ra chỗ khác.
Nên làm?
Hắn không làm những việc này, mặc dù hắn nuôi Hoắc Dận lớn nhưng những việc trong sinh hoạt vẫn giao cho người hầu trong nhà, những điều cô nói hắn chưa từng làm qua.
Vậy năm năm qua, những chuyện mà cô làm cho hai đứa nhỏ đều là kinh nghiệm của bản thân sao?
Nhưng trước khi sinh mấy đứa nhỏ cô cũng từng là thiên kim tiểu thư mười ngón không dính nước xuân, một mình cô mang hai đứa nhỏ sống ở nước ngoài, cũng không có ai dạy cô, để có thể làm những điều này chắc chắn còn khó hơn những người mẹ bình thường gấp mấy lần.
Hoắc Tư Tước im lặng, bức tường băng vừa dựng lên trong lòng dường như có dấu hiệu tan chảy...
''Ôn Hủ Hủ, cô đang làm gì vậy? Không phải chứ? Cô còn rửa chân cho anh ta? Không phải cô xem anh ta là con nít đấy chứ? Tôi nói cho cô biết, người đàn ông này cũng không ngốc!''
Lúc bầu không khí giữa hai người cuối cùng cũng trở nên bình thường thì Lạc Du đột nhiên xuất hiện.
Cô ta cầm theo rổ trái cây, khiếp sợ đứng trên bờ nhìn hai người, lời nói ra cũng không chút nể nang.
Sắc mặt Ôn Hủ Hủ lập tức thay đổi.
''Lạc Du, cô nói gì vậy? Tôi...''
Cô còn chưa nói hết câu, đôi chân đang được cô rửa dưới dòng suối đã thu về.
Chương 327: Càng quan tâm càng dễ bị tổn thương
Hắn như bị vật gì chọc phải, ngũ quan tuấn mỹ lập tức lạnh đi, sau khi giật mình thu chân lại thì đứng lên đi ra khỏi dòng suối để lên bờ.
Ôn Hủ Hủ thấy vậy thì càng hoảng hơn: ''Hoắc Tư Tước, anh đừng nghe cô ta nói linh tinh, tôi không có ý này.''
''Vậy cô có ý gì? Tôi đúng là quên mất Ôn tiểu thư ngày trước vì để giành lại con mà không gì không làm được, không phải sao? Lần này cô đổi cách khác sao?''
Một giây này bầu không khí lại như đóng băng.
Thái độ người đàn ông như bị ai đó chọc trúng, cho dù là vẻ mặt hay lời nói ra cũng lạnh lùng hơn tất cả thời khắc nào lúc trước.
Cuối cùng Ôn Hủ Hủ không nói gì nữa.
Vì cô biết lúc này cô có nói gì cũng không đúng.
Hai đứa nhỏ đứng bên cạnh thấy ba và mẹ lại lần nữa cãi nhau từ khi Lạc Du xuất hiện thì lập tức bùng nổ.
''Dì Lạc, dì đừng nói lung tung, mẹ tôi như vậy khi nào? Mẹ tôi thấy ba không muốn đi tất giày bẩn nên mới rửa cho ba để ba đi giày.''
''Ha, ngây thơ, tất giày bẩn thì sao, về lấy đôi khác cho anh ấy không phải là được rồi sao, dì mang cho anh ấy nhiều như vậy, chỗ đậu xe cũng cách không xa, vậy mà còn phải ngồi xuống rửa chân cho người ta à?''
Lạc Du không khách khí trả lời.
Lời vừa dứt, không chỉ hai đứa bé bị chọc tức đến mức đỏ bừng mặt mà ngay cả Ôn Hủ Hủ đang ngồi trên mặt đất cũng không lên tiếng.
Hóa ra cô ta đã chuẩn bị giúp hắn.
Được rồi, cứ vậy đi, cô ta nói thế nào cũng được.
Ôn Hủ Hủ không muốn giải thích thêm điều gì nữa, cô đứng lên, đôi mắt lạnh ngắt như tro tàn của ngọn lửa bị dập tắt nhìn về phía con gái ở đối diện: ''Nhược Nhược, đến đây, mẹ mang con về.''
Tiểu Nhược Nhược: ''...''
Dường như lúc này cô bé cũng cảm nhận được sự buồn bã của mẹ, hai cánh tay mũm mĩm giang rộng, bé chạy đến nhào vào ngực mẹ.
Sau đó hai mẹ con mang rổ hoa quả rời đi.
Hoắc Dận và Mặc Bảo đang tức giận sau khi trừng mắt nhìn ba và người dì đáng ghét kia thì cũng không quan tâm nữa mà nắm tay nhau đi sau lưng mẹ.
Đúng là con sâu làm rầu nồi canh.
Xem ra bọn họ phải nghĩ cách đuổi người phụ nữ tên Lạc Du này đi mới được.
Hai đứa nhỏ bắt đầu suy nghĩ kế hoạch trên đường trở về.
*
Trưa hôm nay Ôn Hủ Hủ mang theo con gái đến nhà một hộ nông dân ăn cơm với mẹ con Tiểu Mạt Lỵ.
''Mẹ Nhược Nhược, chiều nay chúng ta đi với nhau đi, Tiểu Mạt Lỵ nhà tôi không thích cô gái họ Lạc kia cho lắm, trưa còn khóc mấy lần nữa.''
Lúc ăn cơm xong, sau khi cho hai đứa nhỏ đi chơi rồi ngồi xuống bên cạnh Ôn Hủ Hủ, mẹ Tiểu Mạt Lỵ ngượng ngùng nói.
Hả?
Ôn Hủ Hủ hơi ngạc nhiên.
Nhưng cô nhanh chóng nhớ đến tính cách kì quái của người phụ nữ kia, tâm trạng lập tức trở lại bình thường.
''Được, buổi chiều cô ta sẽ không sang đây đâu, đúng rồi, nhiệm vụ của chúng ta chiều nay là gì vậy?''
''Nghe nói là nhổ cỏ, cái này rất dễ làm, hai đứa bé nhà chúng ta đều có thể làm được.'' Mẹ Tiểu Mạt Lỵ nhanh chóng lấy thẻ nhiệm vụ ra cho Ôn Hủ Hủ xem.
Đúng là nhiệm vụ nhổ cỏ khá nhẹ nhàng.
Sau khi ăn xong cơm trưa, hai người họ mang theo hai đứa nhỏ đi làm nhiệm vụ, nghe nói trong nhiệm vụ này, nếu như mọi người có hái được cây gì cũng đều có thể mang về nhà.
Mẹ Tiểu Mạt Lỵ kích động.
''Không biết chỗ chúng ta có cây gì nhỉ? Nếu có cây hương thung thì tốt.''
''Cây hương thung? Đó là gì vậy?''
Dù sao Ôn Hủ Hủ cũng chưa từng về nông thôn sống, cô nghe vậy thì khó hiểu hỏi.
Kết quả mẹ Tiểu Mạt Lỵ càng hưng phấn hơn, cô ấy vừa đi vừa miêu tả một cách sống động cho Ôn Hủ Hủ nghe, miêu tả thứ kia thành mỹ vị nhân gian khó gặp.
Ăn ngon như vậy sao?
Ôn Hủ Hủ có chút tò mò.
Mãi đến khi hai mẹ con cô đi theo mẹ con họ lên đỉnh núi, thấy chồi non màu đỏ sậm được mẹ Tiểu Mạt Lỵ bẻ ra từ thân cây trụi lủi.
Cuối cùng Ôn Hủ Hủ cũng hiểu rõ.
Đây là không phải là mầm xuân trong thuốc đông y sao? Có thể trị các loại cảm lạnh tiêu chảy, trước cô cũng thường dự trữ trong nhà để đề phòng đứa nhỏ ốm.
Ôn Hủ Hủ quyết định làm xong việc sẽ hái một chút về để dự phòng.
Nhưng mẹ Tiểu Mạt Lỵ lại vô cùng quan tâm thứ này, lúc đầu vẫn còn nghe thấy tiếng, một lúc sau, khi Ôn Hủ Hủ đang nhổ cỏ thì Nhược Nhược chạy đến nói không thấy dì và Tiểu Mạt Lỵ nữa.
''Không thấy? Hai người họ đi đâu rồi?''
''Con không biết, dì mang Tiểu Mạt Lỵ đi hướng kia, nói là muốn hái chồi mầm non.''
Tiểu Nhược Nhược dùng giọng nói ngọt ngào kể lại cho mẹ nghe.
Người này thật là...
Ôn Hủ Hủ nhìn mặt trời dần ngả về phía tây, nhớ đến lời cô giáo nói phải quay về nơi tập trung sớm thì có chút sốt ruột.
''Vậy chúng ta đi tìm hai người họ, nếu không sẽ không kịp tập trung với mọi người.''
''Được, mẹ.'' Tiểu Nhược Nhược ngoan ngoãn nắm lấy tay mẹ, sau đó hai mẹ con bắt đầu đi tìm mẹ con Tiểu Mạt Lỵ.
Chương 328: Cuối cùng hắn bỏ cô lại
Khoảng mười phút sau hai mẹ con càng đi càng xa nhưng vẫn không thấy bóng dáng mẹ con Tiểu Mạt Lỵ, cũng không biết họ chạy đi đâu rồi?
''Mẹ, chúng ta đừng đi về phía trước nữa, Nhược Nhược sợ.''
Đứa nhỏ thường có cảm giác thiếu an toàn khi phải đối mặt với hoàn cảnh mới, thấy con đường nhỏ phía trước không có bóng người, bé không muốn đi.
Ôn Hủ Hủ cũng không muốn, nhưng đến giờ vẫn không thấy hai mẹ con nhà kia, nếu như xảy ra chuyện thì sao?
Cuối cùng Ôn Hủ Hủ bế con gái lên, sau đó kiên trì đi vào bên trong.
''Mẹ Tiểu Mạt Lỵ? Tiểu Mạt Lỵ? Hai người có đây không?''
''...''
Không có âm thanh, sắc trời lờ mờ tối bao trùm đỉnh núi, xung quanh yên lặng khiến người ta tê cả da đầu, ngay cả mồ hôi lạnh cũng chảy xuống.
Ôn Hủ Hủ không dám đi tiếp về phía trước.
Cô quyết định về trước rồi nói mọi người đi tìm hai mẹ con Tiểu Mạt Lỵ.
Nhưng lúc cô ôm đứa nhỏ xoay người lại thì đột nhiên có một con rắn to bằng tay con nít xông ra từ bụi cỏ ven dường, cô bị dọa sợ đến mức hét lên, ôm chặt đứa nhỏ trong lòng rồi lăn xuống con đường vừa đi ban nãy.
''A...''
*
Nhiệm vụ chiều nay của Hoắc Tư Tước và hai đứa nhỏ là bón phân cho những nông dân kia.
Nhiệm vụ này rất đơn giản, cũng không bẩn.
Nhưng buổi chiều hôm đó đội của họ rất ngột ngạt, không ai muốn nói nhiều thêm một câu, càng không có ai có vẻ mặt tốt.
Bao gồm cả hai đứa nhỏ.
Lạc Du thấy vậy thì điều tiết bầu không khí: ''Tiểu Mặc Mặc, con nói xem xế chiều nay chúng ta sẽ mang thứ gì về? Nghe nói những cây hái được buổi chiều sẽ được mang về đó.''
Mặc Bảo lạnh lùng nhìn cô ta.
Lạc Du: ''...''
Vẻ mặt cô ta trở nên cứng đờ, cô ta không khỏi ngượng ngùng nhìn về phía đứa nhỏ còn lại.
Nhưng Hoắc Dận còn quá hơn, cậu trực tiếp tránh xa sang chỗ khác.
''Ba, bọn con muốn đi tìm mẹ và em.'' Hoắc Dận đi đến trước mặt ba, gọn gàng dứt khoát đưa ra yêu cầu của mình.
Chiều nay Hoắc Tư Tước không phải làm việc.
Rõ ràng hắn đến đây để cùng mấy đứa nhỏ tham gia cày bừa vụ xuân nhưng hắn vẫn đứng bên kia cầm điện thoại lên nhìn, không còn chút tích cực nào như buổi sáng.
Nghe con trai nói muốn đi tìm mẹ, người đàn ông dời ánh mắt không có độ ấm ra khỏi màn hình điện thoại.
''Không được!''
''Vì sao lại không được? Nhiệm vụ của chúng ta xong rồi, bây giờ có thể quay về, nhưng giờ vẫn chưa biết tình hình của mẹ và em thế nào mà? Nếu họ không làm xong thì sao?''
Mặc Bảo thấy thái độ của ba như vậy thì nhanh chóng chạy đến hỗ trợ anh.
Nhưng hai đứa nhỏ đã phải thất vọng rồi, người ba này của chúng không nhún nhường chút nào.
Hắn không chỉ không cho hai đứa bé đi tìm mẹ và em mà ngược lại sau khi xong việc đã trực tiếp để Lạc Du ra tay bế hai đứa nhỏ đi.
Sau đó họ nhanh chóng rời khỏi thôn trang này về nhà.
Ba thối, kiểu gì ba cũng hối hận cho xem!
Ôn Hủ Hủ ở đó đến gần một tiếng mới được mẹ con Mạt Lỵ mang người đến tìm, họ nghe thấy tiếng trẻ con khóc nên vội vàng chạy tới.
Lúc đó mới phát hiện hai mẹ con họ rơi xuống chân núi.
''Mẹ Nhược Nhược, hai người không sao chứ? Đứa nhỏ sao rồi?''
Sau khi cứu hai mẹ con lên, mẹ Mạt Lỵ nghe nói hai người vì đi tìm mình nên mới không cẩn thận ngã xuống thì không khỏi áy náy.
Cũng may mẹ con Ôn Hủ Hủ không có gì đáng lo ngại.
''Không sao, đứa nhỏ hơi sợ chút mà thôi, trầy xước chút da thôi mà, không sao.'' Ôn Hủ Hủ có chút mệt mỏi an ủi cô ấy.
Mọi người nghe xong mới thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Trước khi tìm được mẹ con họ đã có nhiều nhà về trước.
Hai mẹ con Mạt Lỵ cũng chuẩn bị ra về.
''Mẹ Nhược Nhược, chúng ta về chứ? Nhân lúc trời chưa tối thì mau về thôi.''
''...Họ về hết rồi sao? Nhà Hoắc Dận và Hoắc Kỳ Mặc về rồi sao?'' Ôn Hủ Hủ đột nhiên xuất hiện chút hi vọng, cô làm như vô tình hỏi.
Kết quả lại khiến cả người cô như rơi vào hầm băng, mẹ Mạt Lỵ nói với cô rằng nhà kia đã về từ sớm.
Thậm chí giáo viên còn chưa tuyên bố kết thúc chuyến đi chơi xuân này họ đã mang theo đứa nhỏ đi về.
Vội vàng như vậy sao?
Là vì muốn bỏ rơi mẹ con cô sao?
Vậy thì làm theo nguyện vọng của hắn đi.
Ôn Hủ Hủ nhìn Tiểu Nhược Nhược bị dọa sợ, cô chỉ cười khổ nói: ''Tôi thấy tôi vẫn nên ở lại đây nghỉ một buổi tối thì hơn, đứa nhỏ bị thương nhẹ, hơn nữa còn bị dọa sợ, đi đường xa cũng không tốt cho con bé.''
''Vậy sao...''
Mẹ Mạt Lỵ hơi do dự.
Cuối cùng cô ấy vẫn đồng ý nói với bên phía nhà trẻ một tiếng giúp Ôn Hủ Hủ rồi mới rời đi.
Tối hôm đó Ôn Hủ Hủ và đứa nhỏ ở lại nơi này.
Buổi tối ở nông thôn vô cùng yên tĩnh, sau khi ăn tối xong, Ôn Hủ Hủ và con gái nằm trong phòng của một nhà dân, vì quá yên lặng nên cô không thể ngủ được.
Có quá nhiều thứ lặp đi lặp lại trong đầu cô.
Cô đang nghĩ đến chuyện ban ngày.
Những chuyện kia, thật ra đều là những gì cô muốn, Hoắc Tư Tước không yêu cô, thậm chí còn chán ghét cô, điều này chứng minh mối quan hệ của họ không thể sửa chữa được nữa.
Như vậy thì sao cô lại không hài lòng?
Nhưng cô thật sự rất khó chịu.
Cô nằm trên giường nghe tiếng ếch kêu không ngừng bên ngoài, cảm thấy trước ngực như có một tảng đá đè xuống khiến cô rất đau, cũng rất khó chịu.
Vì sao cô lại như vậy?
Chẳng lẽ trái tim cô vẫn chưa thể cứng rắn được sao? Cô đã quên mất Hoắc gia nhà bọn họ hại mình thành gì rồi sao?
Một lúc lâu sau Ôn Hủ Hủ vẫn nằm trằn trọc trên giường không ngủ được.
''Cộc cộc cộc!''
''Ôn tiểu thư, có người đến đón mẹ con cô nha.''
Đột nhiên chủ nhân ngôi nhà này gõ cửa nói có người đến đón hai mẹ con Ôn Hủ Hủ.
Chương 329: Ai đón cô đi?
''Thời Khiêm? Sao lại là anh?''
Ôn Hủ Hủ vô cùng vui vẻ đi từ phòng ra, sau khi thấy rõ người không quản đêm khuya đến đón mình thì không khỏi sững sờ.
Kiều Thời Khiêm?
Sao có thể? Anh ta về lúc nào vậy? Hơn nữa còn tìm được nơi này?
''Ừm, anh cố ý về tìm em, Nancy, bên phố Wall có chút chuyện, anh không gọi được cho em nên đành phải bay về.''
Dáng vẻ Kiều Thời Khiêm mệt mỏi vì phải đi lại nhiều, anh ta vẫn bình tĩnh thản nhiên như cũ, anh ta giải thích, đôi mắt sau đôi kính vàng là ý cười ấm áp.
Lực chú ý của Ôn Hủ Hủ lập tức bị chuyển sang chuyện này.
''Xảy ra vấn đề? Chuyện gì vậy? Ôn Cận xảy ra chuyện gì sao?''
''Không có gì, là hạng mục gần nhất Lâm Ân để các em làm, chuyện này đã bị cục ngân hàng phố Wall để mắt, Lâm Ân nói em mau về xử lí, đừng để người ta bắt thóp.''
Để chứng minh lời mình là sự thật, Kiều Thời Khiêm còn cố ý mang một tập tài liệu đến.
Ôn Hủ Hủ thấy thế thì đâu còn tâm trí nghĩ chuyện khác, cô nhanh chóng cầm lên xem.
Người đàn ông Lâm Ân kia luôn làm một số chuyện không thể để lộ ra ngoài, chuyện này Ôn Hủ Hủ đã biết từ trước, cho nên khi Kiều Thời Khiêm nói những lời này cô đã vô cùng nghi ngờ.
Nhìn một lúc, quả nhiên cô thấy hạng mục mà mình làm trước khi quay về nước đều dính dáng đến giao dịch lừa đảo.
''Ông ta bị điên sao? Những thứ này không phải không nên tồn tại sao?''
''Đồ của Lâm Ân cũng không phải không thể tồn tại.'' Kiều Thời Khiêm chỉ có thể thật lòng nói.
Ôn Hủ Hủ nghe xong sắc mặt lập tức khó coi.
Nếu như cô đàm phán xong hạng mục này với người khác, sản phẩm căn bản không tồn tại, tội danh này rất lớn, có khả năng còn sẽ bị pháp luật phạt.
Ôn Hủ Hủ không ở lại được nữa, cô lập tức về phòng bế đứa nhỏ đang ngủ say ra.
''Đi thôi, ra sân bay.''
''Được.''
Kiều Thời Khiêm dịu dàng cười một tiếng sau đó mang hai mẹ con cô rời khỏi nơi này.
Đúng lúc đó, trên đường cao tốc, một chiếc xe Maybach màu trắng đang lao về nơi này với tốc độ vô cùng cao, chiếc xe như tên rời cung, người lái xe gần như đạp chân ga xuống mức cuối cùng.
Ba mươi phút sau, cuối cùng chiếc xe lại lần nữa đến thôn trang này.
''Rầm rầm rầm...''
Tính Hoắc Tư Tước không tốt, đặc biệt là lúc này, hắn có thể nhịn không đá văng cửa từng hộ gia đình này ra đã là tốt rồi.
Người dân nghe thấy tiếng đập cửa thì bị dọa đến mức ra khỏi chăn đi mở cửa.
''Sao đêm nay có nhiều người đến vậy? Anh là ai?''
''Hai người đó đâu?''
Người đàn ông khuôn mặt tái nhợt, sau khi thấy cánh cửa này mở ra, hắn không nói nhảm với chủ nhà mà lập tức đi vào phòng trong tìm.
Chủ nhà thấy dáng vẻ này của hắn thì lập tức hiểu vì sao hắn đến đây.
''Anh đang tìm hai mẹ con kia sao? Hai người đó có người đón đi rồi.''
''Ai?''
Hoắc Tư Tước dừng động tác, đôi mắt đỏ bừng nhìn người kia chằm chằm giống như muốn ăn thịt người.
Chủ nhà lập tức bị dọa không nói nên lời: ''Là...Là một người đàn ông có tuổi xấp xỉ anh, còn đeo kính nữa, anh ta đón hai mẹ con họ đi.''
Dây cung căng cứng trong lòng hắn dường như đứt phựt.
Hắn đứng đó, phải mấy giây sau mới tiếp nhận chuyện này.
Người đàn ông đeo kính có tuổi ngang hắn?
Ai?
Kiều Thời Khiêm?
Hắn lập tức nghĩ đến người đàn ông này, lửa giận như giếng phun trào khắp lồng ngực hắn.
Bọn họ liên lạc với nhau từ lúc nào? Cả đêm cô không về nhà có phải vì muốn ở lại đây chờ người đàn ông kia sao? Có phải bọn họ đã sớm liên hệ với nhau rồi không?
Hắn bị lửa giận làm mất lí trí, ngay cả tư duy cũng trở nên vô cùng cực đoan.
Chủ nhà run sợ nhìn hắn, căn bản không dám nói thêm nửa chữ, mãi đến một lúc lâu sau, người đàn ông này dùng giọng nói cực kì đáng sợ hỏi anh ta một câu: ''Bọn họ đi đâu?''
''Hình như... Hình như đi sân bay.''
Chủ nhà tê cả da đầu.
May mắn sau khi người này hỏi xong đã lập tức rời đi, hắn đóng cửa ''rầm'' một tiếng.
Chỉ trong nháy mắt cả người và xe đều biến mất.
Người này thật đáng sợ!
Hai mẹ con kia không sao chứ?
*
Ôn Hủ Hủ mang theo con gái đến sân bay với Kiều Thời Khiêm.
Lúc đi trên đường Kiều Thời Khiêm có hỏi cô một câu có muốn mang đứa nhỏ về không?
Ôn Hủ Hủ từ chối.
''Nhược Nhược, ba biết con là con của ba không?''
''Không biết, ba chưa từng nói qua.''
''Vậy tại sao đến bây giờ con vẫn gọi ông ấy là ba?''
''Sau khi mẹ đi Nhược Nhược rất khó chịu nên ông ấy để Nhược Nhược gọi làm ba, mẹ, có phải ba không cần chúng ta nữa không? Ba không đến tìm chúng ta luôn.''
Tiểu Nhược Nhược ở trong xe đã tỉnh, nhìn xung quanh không phải là khung cảnh trong nhà quen thuộc thì lập tức cuộn trong ngực mẹ, khuôn mặt nhỏ nhắn đều uất ức và khổ sở.
Chóp mũi Ôn Hủ Hủ chua chua.
Cô không biết nên giải thích với cô bé như thế nào.
Vì thật ra cô cũng muốn nói sự thật rằng bé là con ruột của hắn, nhưng vì sao hắn lại không đến đón hai người? Người hắn hận cũng là cô chứ không phải con của hắn.
Khuôn mặt Ôn Hủ Hủ xuất hiện sự bi thương.
Chương 330: Cô vĩnh viễn là của tôi!
Nhưng nghĩ lại cũng tốt, ba đứa nhỏ, ít nhất cô vẫn có thể mang đi một.
''Nancy, bây giờ em và đứa nhỏ ở đây, anh đi làm thủ tục để lát lên máy bay.''
Sau khi ba người đến sân bay, Kiều Thời Khiêm để mẹ con Ôn Hủ Hủ ở sảnh chờ, anh ta đi đăng kí thủ tục.
Ôn Hủ Hủ gật nhẹ đầu, sau đó ôm con gái ngồi xuống.
Sân bay lúc nửa đêm không có ai, sân bay rộng lớn có thể chứa được mấy chục vạn người lúc này lại vô cùng vắng vẻ, Ôn Hủ Hủ ngồi đó có chút ngẩn người.
Cô đang nghĩ đến hai đứa nhỏ còn lại.
Lần này cô đột nhiên bỏ đi, hai đứa nhỏ có tức giận và đau buồn không?''
''Mẹ, Nhược Nhược đói, con muốn uống sữa.'' Đột nhiên Tiểu Nhược Nhược đang nằm trong ngực cô kêu đói bụng muốn uống sữa.
Uống sữa?
Ở đây thì lấy sữa ở đâu chứ?
Ôn Hủ Hủ nhìn xung quanh một chút, nhìn thấy cách đó không xa có một cửa hàng tiện lợi mở 24/24, cô bế bé đi qua.
''Bảo bối, bây giờ chúng ta không có sữa bột, chúng ta uống sữa bò được không? Bảo bối muốn uống loại nào?''
''Muốn uống cái này.''
Bánh bao nhỏ được đặt trước kệ hàng, ngón tay út nhỏ nhỏ chỉ về phía hộp sữa bò.
Ôn Hủ Hủ cười nhờ nhân viên lấy sữa lên, cô chuẩn bị đứng dậy đi trả tiền.
Nhưng đúng lúc này, trước mặt hai mẹ con đột nhiên xuất hiện một bóng dáng cao lớn, hắn xuất hiện như gió lốc, sau khi thấy mẹ con các cô thì đưa tay ra, Tiểu Nhược Nhược lập tức bị hắn ôm vào trong ngực.
''Mẹ, mẹ!''
Tiểu Nhược Nhược bị dọa sợ, bé lập tức hét lên.
Sắc mặt Ôn Hủ Hủ cũng lập tức thay đổi.
Nhưng lúc cô vừa đứng lên, sau khi thấy rõ người cướp con gái, sắc mặt cô lập tức tái đi.
''Hoắc Tư Tước? Sao lại là anh?''
''Sao vậy? Không muốn thấy tôi đúng không? Tôi quấy rầy các người bỏ trốn sao?''
Vẻ mặt Hoắc Tư Tước chỉ có thể dùng hai từ vặn vẹo để hình dung, hai mắt hắn đỏ như máu, ngũ quan dữ tợn, nhìn như dã thú bị chọc giận, ngang ngược đến đáng sợ!
Ôn Hủ Hủ bị dọa sợ, cô lập tức phủ nhận: ''Anh nói bậy bạ gì vậy? Ai bỏ trốn? Chúng tôi có việc gấp cần phải về nước Mỹ, anh đừng có mà ngậm máu phun người.''
''Tôi ngậm máu phun người? Ôn Hủ Hủ, cô cho rằng tôi mù sao? Nửa đêm anh ta bay đến tìm cô, cô nói với tôi là có chuyện gấp quay về nước Mỹ? Việc gì? Gấp về lên giường sao?''
Hắn càng nói càng quá đáng, lời nói ra sỉ nhục đến cực độ, nhìn hắn lúc này giống như một người điên.
Ôn Hủ Hủ tức đến run người.
''Hoắc Tư Tước, anh đúng là không nói lí lẽ!'' Cô không muốn ầm ĩ với hắn, cô muốn lấy lại đứa bé rồi rời khỏi nơi quái quỷ này.
Nhưng tên chó này thấy cô muốn giành lại đứa nhỏ, hắn không quan tâm Nhược Nhược đang khóc lớn, một tay ôm đứa bé tránh người phụ nữ đang lao đến.
''Cô không có tư cách chạm vào con tôi!''
Cái gì?
Ôn Hủ Hủ lao đến hụt đột nhiên mở to mắt nhìn chằm chằm người đàn ông này.
Con của hắn?
Hóa ra hắn biết đây là con hắn!
Vậy tại sao hắn lại mặc kệ mẹ con cô ở thôn trang? Lúc mẹ con cô ngã trên núi, hắn ở đâu? Bây giờ hắn có tư cách gì nói cô không đủ tư cách chạm vào con hắn?
Cuối cùng Ôn Hủ Hủ cũng nổi giận, cô nhìn hắn, cơ thể run lên: "Con của anh? Hóa ra anh đã sớm biết con bé là con mình rồi? Vậy chiều nay anh đi đâu? Anh có biết chiều nay con bé ngã suýt chết không?''
''...''
''Hoắc Tư Tước, anh căn bản không có bất kì tư cách gì để chỉ trích tôi, trước kia là vậy, bây giờ vẫn thế, xem như Ôn Hủ Hủ tôi thật sự cùng người đàn ông khác bỏ trốn thì cũng không liên quan đến anh!''
Trái tim Ôn Hủ Hủ như chìm trong hầm băng, lời nói cuối cùng vô cùng tàn nhẫn.
Dùng tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được áp suất quanh người Hoắc Tư Tước lạnh đến mức đáng sợ, hắn nắm chặt tay, khớp xương vang lên tiếng răng rắc, hai mắt đỏ như máu xuất hiện sát khí tàn bạo đã lâu chưa xuất hiện.
''Rầm!''
Ôn Hủ Hủ đứng kia không có bất kì phòng bị nào bị hắn nhanh như chớp bóp chặt cổ áp lên tủ lạnh trong cửa hàng tiện lợi.
''Muốn bỏ trốn? Được, vậy cô biến thành người chết đi rồi nói tiếp, đồ của Hoắc Tư Tước tôi, trừ khi chết rồi mới có thể đến chỗ khác, nếu không thì đừng mong rời khỏi lòng bàn tay tôi.''
Hắn cúi đầu nói, một tay là đứa nhỏ đang khóc lớn, hắn lại gần thấp giọng cười như ma quỷ bên tai Ôn Hủ Hủ.
Ánh mắt Ôn Hủ Hủ như co lại.
Khi mấy ngón tay dùng sức, cô lập tức cảm thấy khó thở vô cùng.
''Mẹ! Mẹ!''
Tiểu Nhược Nhược thấy vậy thì lập tức gào khóc đến tan nát cõi lòng trong lòng ba.
Người trong cửa hàng tiện lợi sợ đến ngây người, bọn họ hồn bay phách lạc nhìn cảnh tượng hung tàn này, thậm chí ngay cả phản ứng cơ bản nhất cũng không còn.
Đúng lúc này Kiều Thời Khiêm đến đây, sau khi thấy cảnh tượng này, sắc mặt anh ta lập tức thay đổi, anh ta nhanh chóng chạy đến kéo cánh tay ma quỷ của người đàn ông này.
''Hoắc Tư Tước! Anh định làm gì! Anh muốn bóp chết cô ấy sao?''