• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Vợ trước đừng kiêu ngạo (2 Viewers)

  • Chương 316-320

Chương 316: Bọn họ nghi ngờ vợ cũ của anh làm ăn bất chính

''Tổng giám đốc, có người báo cáo nói ngài tham ô một tỷ kia.''

''Tham ô?''

''Đúng vậy, trong thư nói, hóa ra là... vợ cũ của ngài hợp tác với Lâm Ân để ăn cắp tiền của công ti, cho nên bọn họ nghi ngờ ngài là người đứng sau, qua trung gian mà kiếm lời, tham ô một tỷ bỏ vào tài khoản của mình.''

Lâm Tử Dương đứng bên cạnh đọc tài liệu, vừa bất lực đọc vừa nói lại cho boss nhà mình nghe.

Mẹ nó một lũ thiểu năng, một tỷ, tổng giám đốc nhà anh ta thiếu tí tiền này sao?

Kết quả Hoắc Tư Tước nghe xong cũng nhìn qua tập tài liệu đó như nhìn thấy thứ gì điên khùng, tài liệu trong tay cũng không hạ xuống.

Nhưng hắn không ngờ, đến trưa, một cổ đông trong ban giám đốc bình thường đều đứng về phía hắn lại đột nhiên đến tìm mình.

''Tư Tước, chuyện trong tập tài liệu nặc danh kia có phải là thật không? Con nói thật với chú đi.''

''Chú nói xem?''

Hoắc Tư Tước ngồi sau bàn làm việc, mặt không thay đổi hỏi ngược lại.

Vẻ mặt cổ đông kia lập tức trở nên nghiêm túc: ''Đương nhiên chú biết không phải thật, nhưng bây giờ đám người kia đang nghi ngờ, bọn họ nói, nếu đúng là vậy thì năng lực khống chế hành động của con có vấn đề rồi, tiếp đó sẽ áp dụng các biện pháp tiếp theo.''

Hoắc Tư Tước: ''...''

Năng lực khống chế hành động?

Có ý gì?

Người đàn ông hơi nheo mắt, cuối cùng hắn thả bút trong tay xuống: ''Rốt cuộc chú đang muốn nói gì? Mấy lão già có phải lại đang lén giở trò sau lưng tôi không?''

Cổ đông ho khan hai tiếng, lúc này mới nói thật: ''Gần đây ban giám đốc thường nhắc lại những lời đồn về con ở trên mạng, bọn họ chất vấn chuyện này, nghe đồn còn có người lấy lại một số chứng cứ.''

''Bộp!''

Trong phòng làm việc yên tĩnh cuối cùng cũng vang lên tiếng ném mạnh thứ gì đó xuống bàn.

Chứng cứ?

Chứng cứ gì? Chứng cứ về bệnh tâm thần của hắn sao?

Người đàn ông lập tức bị chọc giận, từng đường nét trên khuôn mặt lạnh đi, đôi mắt đỏ bừng như dã thú bị chọc tức: ''Được, vậy để bọn họ công bố ra đi, tôi ngược lại muốn xem đó là chứng cứ gì đấy?''

''Tư Tước, con tỉnh táo lại chút, chuyện này có thể lớn cũng có thể nhỏ, nếu như bọn họ nắm được điểm yếu của con, dựa theo điều luật của ban giám đốc con cũng không thể chống lại được.''

Cổ đông nhìn dáng vẻ nổi giận của hắn thì nhanh chóng khuyên giải.

Thực chất cũng đúng là như vậy, vì đây là công ty theo hình thức đầu tư cổ phần nên mặc dù Hoắc thị có đang là người cầm quyền, nhưng nếu như người nắm quyền không phù hợp, gây hại đến lợi ích công ty thì những cổ đông khác có thể bãi miễn theo điều luật của ban giám đốc.

Hoắc Tư Tước nghe xong, sát khí trong mắt không những không dịu xuống mà ngược lại càng dày hơn.

''Vậy cứ việc làm đi, tốt nhất là trước khi tôi phát điên, nếu không đừng trách tôi giết hết bọn họ rồi mới biến thành quỷ đến tìm tôi!''

''...''

Một lúc lâu sau, cổ đông nhìn người đàn ông đã phát điên mà không thể nói lời nào.

Hoắc Tư Tước đúng là rất ngông cuồng, đôi khi ngông cuồng đến mức khiến người khác sợ hãi.

Mà điểm này, những người ở nhà Hoắc gia đều hiểu rất rõ, đặc biệt là chú nhỏ Hoắc Chính Hoa nhìn hắn lớn lên.

Cho nên, một buổi chiều nọ, khi ông ta thấy chén canh hạt sen mình đưa cho Mặc Bảo bị cậu bé lén đổ vào một bình nhỏ rồi mang đi.

Ông ta hoảng sợ đến mức toàn thân đều đổ mồ hôi lạnh.

Thằng ranh con này muốn làm gì?

Ông ta lập tức đuổi theo, nhưng không ngờ vừa đến khúc rẽ ông ta lại thấy một bóng dáng quen thuộc, cô đỡ lấy đứa nhỏ rồi đưa tay cầm lấy bình đựng canh hạt sen cậu bé vừa đổ vào.

''Lấy được rồi sao?''

''Lấy được rồi, đây chính là thứ ông nhỏ đưa cho con đó mẹ!''

Đứa nhỏ thành công lấy được vật chứng vui đến mức khuôn mặt nhỏ tái nhợt ửng đỏ.

Ôn Hủ Hủ khen ngợi xoa đầu đứa nhỏ, sau khi cầm lấy bình đựng canh hạt sen, cô muốn mang theo đứa bé đến nhà chính bên kia gặp con trai cả rồi rời khỏi đây.

Nhưng điều khiến cô không ngờ chính là cô vừa mới quay người thì một bóng dáng đã xuất hiện.

''Ôn Hủ Hủ, hóa ra là cô, lá gan của cô cũng lớn thật đấy, dám đến nhà tôi diễu võ giương oai, trả đồ lại cho tôi!'' Vẻ mặt Hoắc Chính Hoa vặn vẹo, ông ta xông đến đạp mạnh về phía Ôn Hủ Hủ.

Ôn Hủ Hủ bị bất ngờ không kịp chuẩn bị.

Cô chỉ có thể vội vàng đẩy con trai sang một bên, sau đó lập tức cảm thấy bụng đau đớn, cơ thể bị người đàn ông độc ác kia đẩy ngã xuống như diều đứt dây.

''Mẹ! Mẹ!''

Mặc Bảo hoảng sợ, cậu bé bị dọa đến mức hét lớn.

Hoắc Chính Hoa vừa sợ vừa giận nhìn người phụ nữ bị mình đẩy ngã xuống đất: ''Các người đang làm gì vậy? Trả đồ lại cho tôi!''

Ôn Hủ Hủ ôm bụng co quắp nằm trên mặt đất.

Thật ra lúc này cô nói không nên lời, đau đớn quá mạnh mẽ khiến trước mắt cô biến thành màu đen.

Nhưng sau khi nghe thấy câu này, cô vẫn cố gắng chống đỡ, từ từ mở hai mắt ra: ''Chú nhỏ, chú... đang nói gì vậy? Tôi nghe không hiểu, còn nữa, chú... sao chú lại đá tôi?''

Nói chưa được hai câu, mồ hôi lạnh đã không ngừng lăn xuống trên khuôn mặt tái nhợt của cô.

Mặc Bảo thấy vậy thì lập tức ôm lấy mẹ khóc lớn: ''Mẹ...''
Chương 317: Phản ứng của ông ta thật kì lạ

''Tôi nói gì cô nghe không hiểu sao? Vừa rồi cô đã lấy thứ gì? Vì sao cô lại lén lút mang canh hạt sen của đứa nhỏ này đi? Cô muốn làm gì?''

Sắc mặt Ôn Hủ Hủ ngã trên mặt đất lập tức càng trắng hơn!

Đương nhiên cô biết vì sao người này lại có thái độ như vậy, ông ta đang sợ, sợ hãi có nghĩa điều mà Mặc Bảo nói là sự thật.

''Tôi không có trộm, chú nhỏ, là Mặc Bảo nói đồ ngọt ở nhà chú rất ngon, bé muốn mang về cho tôi ăn thử nên mới đi lấy. Chú nhỏ, chú... Nếu chú không đồng ý thì tôi có thể trả lại cho chú.''

Ôn Hủ Hủ nén đau đớn trên người, lấy lọ thủy tinh con trai đưa cho mình ban nãy ra.

Hoắc Chính Hoa ngẩn người.

Đây là chuyện ông ta không nghĩ đến.

Người phụ nữ này lại muốn đưa cái bình cho ông ta? Chẳng lẽ ban nãy ông ta nghĩ sai rồi?

Ông ta nhìn chằm chằm bình thủy tinh, trong lúc nhất thời không biết cô gái trước mặt đang muốn làm gì.

Ôn Hủ Hủ thấy sắc mặt ông ta, biết ông ta đã thả lỏng, cô nhanh chóng ngồi lại cạnh con trai: ''Mặc Mặc, mau, đưa cái này cho ông nhỏ đi.''

Mặc Bảo: ''...''

Mặc dù không hiểu vì sao mẹ lại muốn đưa đồ ngọt họ vất vả lắm mới lấy được cho người này nhưng cậu bé vẫn nghe lời cầm bình lên.

''Cho ông!'' Cậu bé nhét cái bình vào tay người xấu trước mặt.

Hoắc Chính Hoa nhìn cái bình thủy tinh trước mặt, cuối cùng không còn lo nghĩ nữa.

Có lẽ ông ta thật sự nghĩ sai rồi.

Ông ta lập tức thay đổi nét mặt, áy náy đến đỡ người dậy: ''Xin lỗi cháu dâu, vừa rồi chú nghĩ con muốn mang cái bình đi nên mới làm như vậy, con không sao chứ?''

''Không sao không sao.''

Ôn Hủ Hủ lại lắc đầu, giả bộ như không có việc gì.

Một bát đồ tráng miệng, nếu như không có việc gì thì sao ông ta lại căng thẳng khi thấy cô mang đi chứ?

Ôn Hủ Hủ dựa vào trí thông minh hóa giải tình hình nguy hiểm này.

Mặc Bảo không hiểu chuyện này vì sao lại như vậy, sau khi hai người rời đi, cậu bé hỏi mẹ: ''Mẹ, sao mẹ lại đưa cái bình kia cho ông nhỏ? Chúng ta lấy được thì phải nhanh đi tìm ông nội mới phải chứ?''

''Không được, chúng ta chưa có chứng cứ, hơn nữa nếu ông nhỏ của tức nước vỡ bò thì chúng ta cũng sẽ gặp nguy hiểm.''

Ôn Hủ Hủ che bụng vẫn còn âm ỉ đau, giải thích chi tiết cho con trai.

Đương nhiên cô cũng không nói cho con trai biết cô vẫn còn giữ lại chút đồ ngọt ban nãy, vừa rồi lúc lấy từ trong túi quần ra cô đã khôn ngoan đổ ra một chút.

Mặc dù dùng cách này chỉ lấy được một ít nhưng cũng đủ để Lạc Du xét nghiệm.

Ôn Hủ Hủ mang theo hai đứa nhỏ rời khỏi nhà cũ, ông cụ muốn giữ mấy mẹ con ở lại ăn cơm nhưng cô không đồng ý.

''Lão Hà, vì sao con bé lại đi nhanh như vậy? Chẳng lẽ con bé vẫn chưa tha thứ cho ông già này sao? Ngay cả cơm cũng không muốn ăn ở đây.''

Ông cụ không thể giữ mấy mẹ con lại ăn cơm, trong lòng vô cùng buồn bã.

Quản gia Hà còn có thể nói gì nữa?

Ông ta chỉ có thể khuyên ông cụ: ''Cái gì cũng phải từ từ, cô ấy có thể chủ động mang đứa nhỏ qua đây thăm ngài là tốt rồi, chúng ta cần phải cho cô ấy thời gian, để cô ấy từ từ tiếp nhận.''

''Đúng đúng đúng, chúng ta không thể ép buộc con bé được.''

Ông cụ nghe xong, cuối cùng cũng vui lên một chút.

*

Tòa nhà Hoắc thị, lúc Hoắc Tư Tước tan làm cũng nhận được tin.

Về nhà cũ?

Tin truyền đến tai hắn, hắn lập tức dừng bút lại, ngẩng đầu lên nhìn người trước mặt: ''Cô ấy đi làm gì? Ông già kia tìm cô ấy gây chuyện nữa à?''

Phản ứng của hắn mạnh như thế này sao?

Lâm Tử Dương nhanh chóng trấn an: ''Không có, là cô ấy chủ động mang hai đứa nhỏ qua, không biết có phải do hai vị tiểu thiếu gia muốn đến đó không nên nói cô ấy mang qua đó.''

Hoắc Tư Tước cười lạnh một tiếng: ''Cậu tin chuyện cười đó sao?''

Sau đó hắn ném tài liệu đang phê duyệt trong tay ra, lấy chìa khóa xe trong ngăn kéo rồi rời đi.

Lâm Tử Dương: ''...''

Cũng đúng, dựa vào tình trạng như nước với lửa của hai người bây giờ, chuyện đó không có khả năng.

Lâm Tử Dương chỉ có thể nhận mệnh xử lí nốt tài liệu còn lại.

Mà bên Hoắc Tư Tước thì đang dùng tốc độ nhanh nhất để quay về biệt thự, sau đó hắn lập tức lên tầng hai tìm người.

''Dì Vương, họ đâu rồi?''

''Hả? Tiên sinh? Ngài về sớm vậy sao? Ôn tiểu thư mang mấy đứa nhỏ qua chỗ cô Lạc rồi.'' Dì Vương vội vàng đi ra thấy tiên sinh nhà mình về sớm như vậy thì vô cùng kinh ngạc.

Còn qua chỗ Lạc Du nữa?

Hoắc Tư Tước càng nhíu mày chặt hơn: ''Cô ấy sang chỗ Lạc Du làm gì? Còn nữa, tôi nghe nói xế chiều hôm nay cô ấy về nhà cũ? Cô ấy đến đó làm gì?''

Dì Vương lắc đầu: ''Tôi cũng không biết, nhưng cô ấy đi rất nhanh đã về, sau đó lập tức sang chỗ cô Lạc.''

Hoắc Tư Tước: ''...''

Đột nhiên hắn cảm thấy vô cùng buồn bực, loại cảm giác này khiến hắn không còn hứng thú đi tìm hiểu sao cô đang làm gì.

Sao hắn lại muốn chứ?

Dù sao cách làm của cô chính là vì muốn xử lí tốt hết mọi chuyện ở nơi này, bao gồm cả chuyện phía ông cụ Hoắc, sau đó sớm ngày quay lại nước Mỹ, tiến hành kế hoạch vực Ôn gia dậy.

Không phải sao?

Hắn đứng trong hành lang nhìn về phía xa, cũng không biết nhìn gì, đôi mắt đen như mực không còn tia sáng, chỉ còn lại một lớp sương lạnh như băng.
Chương 318: Cô lao thẳng vào trong

Lúc này Ôn Hủ Hủ đang ở trong phòng thí nghiệm của Lạc Du.

"Kết quả sao rồi?''

''Ừm, trong đồ ngọt này có loại nấm mốc giống trên người Mặc Bảo, sao cô lấy được?''

Lạc Du cuối cùng cũng thấy được kết quả xét nghiệm trong kính hiển vi, cô ta vô cùng kinh ngạc, truy vấn Ôn Hủ Hủ rốt cuộc lấy được thứ này từ đâu.

Ôn Hủ Hủ đâu còn tâm trạng để nói những thứ này?

Sau khi nghe được kết quả, cô chỉ cảm thấy trong ngực như có một ngọn lửa, cả người đều run lên vì giận.

Vì sao?

Hoắc Chính Hoa là ông nhỏ của mấy đứa trẻ, vì sao ông ta phải ra tay tàn độc như vậy với một đứa nhỏ năm tuổi chứ?

Còn nữa, Mặc Bảo nói bé ăn vì lúc trước Hoắc Dận đã nói, mỗi lần cậu qua bên đó sẽ bị bệnh, nói như vậy Dận Dận là bị ông ta hạ độc sao?

Ôn Hủ Hủ bị chọc giận đến phát điên rồi!

Lạc Du phát hiện tâm trạng của cô dao động, cô ta càng cảm thấy kì lạ hơn: "Cô sao vậy? Rốt cuộc cô lấy đâu ra thứ đồ chơi này thế, cô đừng nói với tôi cô vác một thân toàn vết thương về là vì cái này nhé?''

Ôn Hủ Hủ: ''...''

Cơ thể cô lạnh như băng, cô căn bản không có tâm trạng để trả lời bất kì câu hỏi nào lúc này.

Cô xoay người rời đi.

Lạc Du nghẹn họng nhìn bóng lưng cô.

''Người phụ nữ này bị bệnh sao, muốn đến thì đến muốn đi thì đi, cô ta cho rằng cô ta là ai chứ? Còn để mình làm việc cho cô ta nữa.'' Lạc Du cố tình nói lớn.

Nhưng Ôn Hủ Hủ không thèm để ý, sau khi ra khỏi phòng thí nghiệm, cô mang theo hai đứa nhỏ về biệt thự.

Hả? Hắn về rồi?

Sau khi trở về cô phát hiện trong gara biệt thự xuất hiện chiếc xe Bentley màu đen quen thuộc, cô lập tức trở nên kích động.

''Dì Vương, tiên sinh về rồi sao?''

''Đúng vậy, ngài ấy ở trên tầng, ngài ấy còn hỏi cô...''

Dì ấy còn chưa nói xong mà cô nhóc này đã lập tức chạy lên tầng, ngay cả hai chữ ''từ từ'' của dì ấy cũng không thèm nghe, gấp đến mức hai đứa nhỏ sau lưng cũng không để ý.

Đứa bé này, sao lại vội vàng như vậy chứ?

Dì Vương cũng không biết như thế nào, chỉ có thể đến chỗ bọn nhỏ trước.

Sau khi lên tầng, Ôn Hủ Hủ vừa tức giận vừa kích động đi thẳng đến phòng ngủ của Hoắc Tư Tước.

''Hoắc Tư Tước? Anh ở bên trong sao? Tôi có chuyện vô cùng quan trọng muốn nói với anh.''

''...''

Không có tiếng động, cô gõ cửa mấy cái, bên trong không có chút phản ứng nào, giống như bên trong không có người vậy.

Không phải chứ, không phải dì Vương nói hắn ở trên tầng sao?

Hơn nữa xe cũng ở dưới.

Ôn Hủ Hủ quyết định đi vào nhìn thử, không ngờ cô vừa đẩy cửa vào đã thấy người đàn ông nào đó quấn khăn tắm nửa người đi ra từ nhà tắm.

''A...''

Ôn Hủ Hủ thấy vậy thì lập tức xấu hổ bịt mắt xoay người đi: ''Anh... Sao anh lại tắm giữa ban ngày thế này? Còn không mặc quần áo đã ra nữa.''

Hoắc Tư Tước: ''...''

Nói nhảm gì vậy, đây là phòng ngủ của hắn, sao tắm xong lại phải mặc quần áo?

Còn nữa, ban ngày thì không thể tắm sao?

Người đàn ông mặt không biến sắc nhìn thoáng qua cô gái đang che mặt quay lưng về phía mình, một lúc sau nói ra một câu: ''Trên người tôi có chỗ nào cô chưa nhìn sao?''

Bùm...

Ôn Hủ Hủ cảm thấy như có một tia sét đánh thẳng vào đầu mình, lần này cô không chỉ đỏ mặt mà còn muốn trực tiếp mở cửa chạy trốn.

Quá xấu hổ, quá tức giận!

''Tôi...Tôi đến tìm anh sau.'' Cô lắp ba lắp bắp nói một câu, sau đó chuẩn bị chạy thật.

Nhưng cô còn chưa kịp cầm lấy tay nắm cửa đã bị một bàn tay lớn kéo lại, cả người cô cũng bị kéo lùi về sau.

''Nói đi, chuyện gì?''

Người đàn ông hạ mắt nhìn cô gái trước mặt, trên người vẫn còn dính nước, giọt nước chảy xuống trên cơ thể tráng kiện của người đàn ông, gợi cảm đến muốn mạng.

Không cần nói đến giọng nói trầm khàn quyến rũ được phát ra từ đôi môi mỏng của hắn.

Ôn Hủ Hủ nuốt một ngụm nước bọt, hai mắt căn bản không dám nhìn thẳng vào người trước mặt.

''Bệnh... Bệnh kia của Mặc Mặc, tôi tra ra được rồi, là chú nhỏ hạ độc.''

''Cô nói cái gì?''

Người đàn ông nhìn Ôn Hủ Hủ trước mặt, trong đầu không khống chế được mà nhớ đến hình ảnh kiều diễm của cô nghe xong lời này lập tức lạnh giọng.

Ôn Hủ Hủ thấy vậy thì nahnh chóng lấy báo cáo xét nghiệm từ chỗ Lạc Du ra, khuôn mặt nhỏ ửng đỏ đưa ra cho hắn nhìn.

''Anh nhìn đi, đây là đồ ngọt tôi lén trộm về ở bên nhà cũ, lúc đó ông ta đang muốn cho Mặc Bảo ăn, tôi nhân cơ hội mang về một chút để Lạc Du xét nghiệm.''

Sự khô nóng trên người hắn lập tức lạnh đi.

Hắn nhận lấy báo cáo xét nghiệm, ánh mắt tùy ý đảo qua tờ giấy, cả người lập tức xuất hiện sát khí vô cùng đáng sợ.

''Cho nên hôm nay cô về nhà cũ là vì chuyện này?''

''Đúng vậy, Dận Dận nói Mặc Bảo bị bệnh là vì ngày trước thằng bé có bảo mỗi lần nó đến chỗ ông nhỏ đều sẽ bị bệnh, sau đó Mặc Bảo cũng thử làm theo, kết quả thật sự bị bệnh. Cho nên hôm nay tôi cố ý qua đó xem thử, không ngờ lại là thật!''

Ôn Hủ Hủ ổn định lại cảm xúc, bắt đầu nói rõ mọi chuyện.

Lúc cô nói đến Hoắc Chính Hoa ác độc như thế nào, trong đôi mắt hạnh trong trẻo nổi lên một ngọn lửa giận dữ, cô hận không thể băm ông ta thành trăm mảnh.

Tên súc sinh này!

Hoắc Tư Tước âm trầm đến mức đáng sợ.
Chương 319: Giết

Hắn không ngờ, người phụ nữ hắn còn hận cách đây không lâu cuối cùng lại giúp hắn làm một chuyện quan trọng như vậy!

Chú của hắn hạ độc con trai hắn?

Vì sao?

Là vì muốn hắn nhường vị trí lại cho đứa con trai lang thang kia của ông ta sao?

Giết chết con trai của Hoắc Tư Tước hắn, sau đó lại để ban giám đốc của Hoắc thị phát hiện hắn là người mắc bệnh tâm thần, sau đó con của ông ta có thể danh chính ngôn thuận thừa kế tập đoàn Hoắc thị?

Hắn nhớ đến những lời cổ đông đã nói với mình chiều nay ở công ty.

Một tiếng ''két'' vang lên, ngón tay đang cầm báo cáo xét nghiệm của hắn đột nhiên phát ra âm thanh xương cốt cọ vào nhau khiến người ta rùng mình.

Trời ơi!

Ôn Hủ Hủ thấy cảnh khủng bố như vậy thì bị dọa đến mức không dám nói lời nào.

''Đợi ở nhà cho tôi, không được đi đâu cả!''

Hoắc Tư Tước nói với cô một câu như vậy rồi thay quần áo sau đó rời đi.

Ôn Hủ Hủ ngơ ngác nhìn theo.

Một lúc lâu sau, mãi đến khi sát khí đáng sợ quanh người biến mất cô mới tỉnh táo lại, dựa vào cửa thở dài một hơi.

Cô biết hắn đi làm gì.

Đó cũng chính là điều cô muốn.

Nhưng lúc này cô vẫn không nhịn được mà có chút thất thần, hận không thể đi cùng hắn.

Ôn Hủ Hủ quay về phòng mình, không có cách nào bình tâm lại, cuối cùng cô dứt khoát lấy cặn đồ ngọt ra ngâm xuống nước rồi bắt đầu nghiên cứu.

Lạc Du đã xét nghiệm ra độc tính của thứ này.

Nhưng cô ta vẫn chưa tìm được cách giải độc, cứ đà này thì con trai phải chịu tội đến lúc nào nữa?

Ôn Hủ Hủ quyết định thử một lần.

''Ôn tiểu thư, cô còn chưa ăn cơm tối nữa, đã muộn như vậy rồi, cô xuống ăn cơm trước đi.''

''Tôi biết rồi dì Vương.''

Ôn Hủ Hủ đang cúi đầu nghiên cứu, nghe giúp việc nói vậy cũng chỉ qua loa đáp lại một câu.

Dì Vương thấy vậy cũng hết cách, chỉ có thể thở dài một tiếng rồi rời đi.

Lúc Hoắc Tư Tước mang theo một thân đầy mùi máu quay về, đèn trong biệt thự gần như đã tắt, ngoại trừ căn phòng ở trên tầng hai vẫn còn ánh đèn.

Cô còn chưa ngủ?

Hoắc Tư Tước sải bước đi đến.

Nhưng lúc lên tầng, hắn cúi đầu nhìn thoáng qua hai bàn tay mình, cuối cùng vẫn xuống nhà vệ sinh tầng dưới rửa sạch.

Sau đó mới tiếp tục đi lên.

Mặc dù đã là đầu xuân nhưng đêm khuya trong biệt thự vẫn rất lạnh, dưới ánh trăng chiếu từ cửa sổ vào có thể nhìn thấy lớp khói mỏng thở ra.

Lạnh như vậy mà cô còn chưa ngủ?

Hoắc Tư Tước đi thẳng đến căn phòng tỏa ra ánh sáng màu quýt kia, hắn vốn định gõ cửa.

Nhưng sau khi lại gần hắn mới phát hiện cửa phòng không đóng hết mà còn một khe hở có thể thấy được người bên trong, hắn thấy cô đang nửa quỳ nhìn tờ giấy trên mặt đất, không biết cô đang làm gì?

''Ôn Hủ Hủ?''

''Hả?''

Ôn Hủ Hủ lập tức ngẩng đầu lên nhìn về phía cửa.

Quay về rồi?

Cô vô cùng vui vẻ, lập tức lồm cồm bò dậy, ngay cả những tờ giấy trên mặt đất cũng không quan tâm, trực tiếp chạy đến mở cửa: ''Hoắc Tư Tước, anh về rồi sao?''

Hoắc Tư Tước đứng trước cửa, nhìn dáng vẻ vui vẻ của cô khi chạy đến trước mặt mình thì có chút ngẩn người.

''Ừm, về rồi, cô đang làm gì vậy?''

''Tôi đang tìm thuốc giải cho Mặc Mặc, Lạc Du vẫn chưa tìm ra thuốc chữa nấm mốc, tôi muốn thử dùng đông y xem thế nào, nhưng tôi phân tích một đêm, có thể vì cặn của đồ ngọt quá nát, lại còn quá ít nên không thể tìm ra được.''

Cô nói đến đây thì có chút uất ức.

Hoắc Tư Tước im lặng nhìn, chỉ trong giây lát, giọng nói vẫn luôn nói với hắn rằng đừng ôm bất kì hi vọng nào với người phụ nữ này nữa lại mềm xuống.

''Không sao, ông ta nói rồi.''

''Hả? Thật sao? Ông ta nói hết rồi? Ông ta thừa nhận mình hạ độc con chúng ta rồi sao?''

Cô nghe vậy thì vô cùng kích động, ngay cả đôi tay lạnh như băng kia cũng không kìm chế được mà nắm lấy cánh tay hắn.

Hoắc Tư Tước cúi đầu nhìn lướt qua, môi mỏng hơi nâng lên: ''Ừm, thừa nhận, tôi đã giết ông ta rồi.''

Hắn nói vô cùng nhẹ nhàng.

Ôn Hủ Hủ lập tức mở to mắt!

Giết?

Nhanh như vậy sao?

Cô nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt, cảm giác rợn tóc gáy lập tức xông lên thẳng não.

Người đàn ông thấy vậy, khuôn mặt tuấn tú vừa dịu xuống lập tức trầm đi: ''Sao vậy? Cô không vui?''

''Hả?''

Ôn Hủ Hủ tỉnh táo lại, lập tức xua tay: ''Không phải không phải, không phải tôi không vui, chỉ là tôi... chỉ là anh giết ông ta nhanh như vậy, ba anh không có ý kiến sao?''

Hoắc Tư Tước cười lạnh: ''Ông ta có ý kiến gì? Người ta đã muốn giết cháu ông ta rồi mà ông ta còn để lão già đó sống nữa sao?''

Ôn Hủ Hủ: ''...''

Lời này cũng có lí.

Nhưng Ôn Hủ Hủ luôn cảm thấy không thể tiếp nhận được chuyện này.

Không phải vì tên súc sinh kia không đáng chết, mà là vì người đàn ông này quá bình thản với việc giết người, vẻ mặt hắn không chút thay đổi, giống như mình chỉ vừa giết một con gà vịt gì đó thôi vậy.

Trong đầu Ôn Hủ Hủ đột nhiên lóe lên hai cảnh đẫm máu khi còn nhỏ mình đã từng thấy qua.
Chương 320: Cô cảm thấy kì lạ

''Được rồi, nếu không còn chuyện gì nữa thì ngủ sớm đi.''

Lúc này tâm trạng Hoắc Tư Tước vẫn khá tốt, sau khi thấy Ôn Hủ Hủ không phản đối, hắn nói một câu rồi chuẩn bị rời đi.

Ôn Hủ Hủ gật đầu, cô cúi người định nhặt tờ giấy trên mặt đất, nhưng không ngờ lại tác động đến vết thương trên người, cảm giác đau đớn lập tức truyền đến, cô không nhịn được mà rên một tiếng.

''Sao vậy?''

Cô vừa phát ra âm thanh người đàn ông đã đi đến cầu thang lại quay đầu.

Sắc mặt Ôn Hủ Hủ vội vàng thay đổi, cô làm như không có chuyện gì: ''Không sao không sao, nhặt giấy mà thôi, anh về ngủ đi, ngày mai còn phải đi làm nữa.''

Cô cũng không muốn để người đàn ông này thấy dáng vẻ bị thương của mình, dựa vào cái miệng ác độc của hắn, kiểu gì hắn cũng sẽ quở trách cô, nói cô vô dụng.

Nhưng sau khi nghe xong, người đàn ông đột nhiên đứng đó nheo mắt lại, đôi mắt có cảm xúc gì đó khác lạ: ''Không sao?''

Ôn Hủ Hủ: ''Hả?''

Một giây sau, não cô như được lên dây cót, bắt đầu xoay chuyển nhanh chóng.

Cô nói sai rồi?

Từ từ!

Cô đúng là nói sai rồi, không phải bây giờ cô đang giả bệnh để ở lại sao, bây giờ cô nói không sao không phải là tự chui đầu vào rọ rồi à?

Ôn Hủ Hủ cũng coi như thông minh, cô lập tức phản ứng lại kịp thời, thay giọng nói: ''Không... Không phải, có sao, tôi... tôi còn chưa khỏi mà.''

''Lại không khỏe?''

''Đúng đúng, không khỏe, anh nhìn đi, bụng tôi đã bị thương thành thế này rồi này.''

Cô bị ánh mắt âm trầm này dọa sợ, vội vàng nâng một góc quần áo lên để người đàn ông này nhìn vết thương.

Mẹ nó!

Đây có được xem là trong họa có phúc không? Cuối cùng cô lại có vết thương này làm lí do.

Ánh mắt Hoắc Tư Tước lạnh đi, hắn nhìn vết bầm tím trên làn da trắng nõn của Ôn Hủ Hủ, mắt sắc lạnh lùng, quanh người lại xuất hiện sát khí.

Sao hắn không biết cô giả bệnh chứ?

Hắn nói như vậy chỉ để ép người phụ nữ ngốc nghếch này chủ động lộ vết thương ra thôi.

Vết thương này là do lão già Hoắc Chính Hoa kia làm?

Vẻ mặt hắn âm trầm, đưa tay kéo tay Ôn Hủ Hủ lại.

Ôn Hủ Hủ: ''A...''

Cô bị dọa sợ, đôi mắt hạnh to ngập nước hoảng sợ nhìn người đàn ông trước mặt.

''Anh...Anh muốn làm gì? Tôi vẫn còn bị thương, tôi không lừa anh.''

''Cho nên?''

''Hả?'' Ôn Hủ Hủ bối rối, cô hoàn toàn không theo kịp bước chân của người đàn ông này, chỉ có thể nơm nớp lo sợ nhìn hắn.

Kết quả Hoắc Tư Tước lạnh lùng nhìn cô một cái, sau đó hắn xoay người lại, trong lúc cô chưa kịp chuẩn bị tinh thần đã trực tiếp bế ngang cô lên!

''!!!''

Não Ôn Hủ Hủ lập tức ngừng hoạt động!

Có lẽ cô đang nghĩ mình nằm mơ đi.

Vẻ mặt Hoắc Tư Tước rất lạnh nhạt, sau khi ôm người phụ nữ này về phòng mình, hắn đặt cô xuống giường rồi xoay người đi tìm hòm thuốc.

Giường... Trên giường...

Ôn Hủ Hủ lại càng hãi hùng hơn.

Cũng đúng lúc này, Hoắc Tư Tước cầm hòm thuốc quay lại, thấy cô ngồi đó như gặp địch, hắn từ trên cao nhìn xuống, ra lệnh nói: ''Cởi quần áo ra!''

''Hả?'' Ôn Hủ Hủ như bị cái gì đó dọa, cô lập tức ngẩng đầu: ''Tại sao phải cởi quần áo? Tôi...Tôi không cởi.''

''Cô không cởi thì tôi bôi thuốc cho cô kiểu gì? Hay cô muốn ra ngoài tìm người khác bôi cho cô?''

Hoắc Tư Tước uy hiếp không chút nể nang.

Ra vẻ trong trắng cho ai xem vậy, hai người bọn họ còn chưa ngủ qua với nhau à?

Câu cuối cùng có tác dụng, vì không muốn rời đi nên cuối cùng Ôn Hủ Hủ vẫn đỏ mắt cởi quần áo ra.

Cũng đúng lúc này Hoắc Tư Tước mới phát hiện cô không mặc nội y bên trong, chỉ mặc một chiếc quần nhỏ, có lẽ đã tắm nên bên ngoài tùy tiện khoác thêm áo choàng.

Đáng chết!

Hắn cảm thấy bụng dưới nóng bừng, không thể không ép buộc bản thân phải dời mắt nhìn về phía vết thương của Ôn Hủ Hủ.

Phần máu ứ đọng rất lớn, trên làn da trắng nõn mịn màng của người phụ nữ càng nổi bật hơn, vừa nhìn đã biết tình huống lúc đó rất nghiêm trọng.

''Cô không sợ lúc đó ông ta sẽ giết mình sao?''

''...Hả?''

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ôn Hủ Hủ đang đỏ bừng, cô quay đầu sang bên khác, nghe thấy lời này thì quay lại, đúng lúc chạm phải ánh mắt đen như mực kia của hắn.

Sâu không thấy đáy, nhưng có thể thấy được sự đau xót trong đó.

Nhịp tim của Ôn Hủ Hủ hẫng mất một nhịp.

''Tôi... Lúc đó tôi không nghĩ nhiều như vậy, tôi chỉ muốn... chỉ muốn tìm được nguyên nhân bị bệnh của Mặc Bảo.'' Cô vội vàng nhìn sang chỗ khác, bối rối trong giây phút này càng khiến nhịp tim cô đập nhanh hơn.

Hoắc Tư Tước giật mình.

Một người phụ nữ vì con mà không cần cả mạng sống, vì sao lúc trước cô lại nói với hắn cô không cần mấy đứa nhỏ nữa?

Ánh mắt Hoắc Tư Tước tối đi, hắn tập trung tinh thần, lấy một bình thuốc tiêu sưng ra, đổ thuốc ra lòng bàn tay rồi đặt lên làn da mềm mại của cô.

''A...''

Ôn Hủ Hủ lập tức kêu lên.

Vết thương đau đớn cộng với lòng bàn tay nóng hổi của người đàn ông khiến cô cảm thấy vô cùng kì lạ.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom