• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Vợ trước đừng kiêu ngạo (2 Viewers)

  • Chương 331-335

Chương 331: Tạm biệt, Ôn Hủ Hủ!

Kiều Thời Khiêm lạnh lùng giận dữ hét lên bên tai Hoắc Tư Tước, anh ta nhặt lấy một chai rượu từ trong cửa hàng tiện lợi ở bên cạnh đập vào đầu Hoắc Tư Tước.

Hắn thực sự điên rồi!

Hắn gào thét lên, cuối cùng cũng bình tĩnh lại.

Sau đó hắn nhìn Ôn Hủ Hủ dưới ngón tay của mình, sững người trong giây lát.

"Nancy, em không sao chứ?"

Kiều Thời Khiêm thấy vậy, lập tức nhân cơ hội này nhanh chóng cứu Ôn Hủ Hủ ra khỏi tay tên điên này.

Ôn Hủ Hủ được cứu, cô lúc này giống như con cá sắp chết cuối cùng cũng được ném vào nước, cô ôm cổ thở hồng hộc, ngay cả đầu ngón tay cũng đang run rẩy.

Vừa rồi cô... thật sự suýt chết.

"Mẹ..."

Nhược Nhược nhìn thấy mẹ đã được cứu, cô bé oà khóc nức nở trong vòng tay của ba.

Kiều Thời Khiêm thấy thế muốn đi qua ôm đứa nhỏ.

Nhưng trong lúc bất chợt, Hoắc Tư Tước dường như tỉnh táo trở lại, hắn nhìn thấy đôi tay đang vươn về phía đứa nhỏ, ngay lập tức theo phản xạ ôm cô bé lại né tránh Kiều Thời Khiêm.

"Anh muốn làm gì?"

"Tôi muốn làm gì sao? Hoắc Tư Tước, tôi đang cứu con anh đấy, anh không biết anh vừa làm gì sao? Hả?”

Ánh mắt Kiều Thời Khiêm trở nên lạnh lẽo, anh ta nhìn chằm chằm Hoắc Tư Tước đầy vẻ thương hại.

Ôn Hủ Hủ còn đang ôm ngực, lập tức quay đầu nhìn chằm chằm Kiều Thời Khiêm.

Kiều Thời Khiêm: "..."

"Cứu con tôi? Nói như vậy, ngay cả trên người tôi có cái gì, anh đều biết rõ sao? Kiều Thời Khiêm, rốt cuộc anh là ai? Anh có thể luôn xuất hiện vào thời điểm quan trọng nhất sau khi tôi và cô ấy cãi nhau, còn trải đường lui cho cô ấy, nói cho tôi biết rốt cuộc anh có mục đích gì? Chỉ để có được cô ấy? Hay còn có một âm mưu lớn hơn?”

Không ngờ sau khi trải qua một hồi thăng trầm cảm xúc cực lớn như vừa rồi, Hoắc Tư Tước không hề bị những lời nói của Kiều Thời Khiêm kích thích.

Mà hắn lại đột nhiên hỏi Kiều Thời Khiêm với vẻ thong dong điềm tĩnh.

Vẻ mặt Kiều Thời Khiêm ngay lập tức thay đổi kịch liệt!

Ôn Hủ Hủ lại nhìn về phía Kiều Thời Khiêm một lần nữa, chẳng qua ánh mắt lần này đã không còn sự tinh tưởng thuần tuý, mà thêm vào đó một chút khiếp sợ.

Còn có sự tức giận không thể tin được.

Kiều Thời Khiêm thấy thế, đột nhiên trở nên luống cuống: "Nancy, em nghe anh giải thích..."

"Giải thích cái gì? Giải thích rằng anh thực sự đã quen biết cô ấy từ lâu? Hay là giải thích vị cổ đông của Vân Đoan Nhất Phẩm như anh ngay từ đầu tiếp cận cô ấy là có mục đích? Kiều Thời Khiêm, anh thật sự cho rằng đã phá rối hai chúng tôi thì cô ấy sẽ đi theo anh sao?”

Hoắc Tư Tước lại cắt ngang lời Kiều Thời Khiêm, vẻ mặt hắn đầy vẻ châm chọc!

Cả khuôn mặt của Kiều Thời Khiêm trở nên trắng bệch.

Anh ta thật sự không ngờ bản thân che dấu lâu như vậy, lại bị Hoắc Tư Tước vạch trần vào tối nay, bọ ngựa bắt ve sầu không để ý chim sẻ chực sẵn ở sau, hình như từ trước đến giờ anh ta chưa bao giờ là con chim sẻ đó.

"Hoắc - Tư - Tước!"

"Sao? Vẫn không đủ sao? Nếu không đủ, tôi có thể nói thêm chút cho anh nghe.”

“Đủ rồi!”

Cuối cùng cũng có ai đó chấm dứt chủ đề này.

Nhưng mà người đó không phải Kiều Thời Khiêm mà là Ôn Hủ Hủ, cô nhìn chằm chằm hai người đàn ông này, nghiến răng nghiến lợi nói.

Hoắc Tư Tước lập tức ngoan ngoãn không nói lời nào nữa.

Còn Kiều Thời Khiêm lòng lạnh như tro tàn đang chờ phán quyết.

Sự việc đã phát triển đến mức này, bất kể xuất phát từ quan điểm nào, Ôn Hủ Hủ quả thật nên vứt bỏ anh ta, sau đó trở lại bên cạnh Hoắc Tư Tước.

Thế nhưng điều làm cho tất cả mọi người phải bất ngờ khi Ôn Hủ Hủ quát xong hai chữ ‘đủ rồi’, cô lại trực tiếp chuyển ánh mắt về hướng Kiều Thời Khiêm: "Đã đến lúc lên máy bay rồi.”

Kiều Thời Khiêm: "..."

Giống như trái tim đã chết đột nhiên sống lại, anh ta vui mừng khôn xiết gật gật đầu, ngay lập tức cầm lấy hành lý trên đất.

Hoắc Tư Tước sững sờ.

Có thể nói là hắn hoàn toàn không dự liệu được kết quả này, hắn vẫn đứng trơ như phỗng để cho hai người bọn họ xách hành lý xoay người rời đi.

Cho đến khi đứa trẻ trong vòng tay hắn nhìn thấy mẹ rời đi, bắt đầu vùng vẫy kịch liệt: "Mẹ ơi, mẹ...".

Tại sao?

Tại sao có thể như vậy?

Cuối cùng Hoắc Tư Tước cũng bừng tỉnh, sau đó ôm đứa nhỏ bộc phát cảm xúc lần nữa, hắn giống như kẻ điên xông tới túm lấy Ôn Hủ Hủ, kéo mạnh về phía mình.

"Tại sao? Tôi nói... vẫn chưa đủ rõ ràng sao?”

Hắn cố gắng kiềm chế cơn thô bạo đáng sợ trong lòng, đôi mắt đỏ rực nhìn chằm chằm Ôn Hủ Hủ gằn từng câu từng chữ.

Sắc mặt Ôn Hủ Hủ trắng bệch như tờ giấy trắng.

Cô nhìn thấy đôi mắt đỏ rực của hắn, cũng thấy màu môi trắng bệch của hắn, cô hít một hơi sâu lấy hết cam đảm.

"Bởi vì so với những gì ba con các người đã làm với tôi thì anh ta chả là gì cả, Hoắc Tư Tước, anh có biết so với chuyện nhà tan cửa nát thì chuyện này đối với tôi nó bình thường thế nào không?"

Không còn âm thanh nào nữa.

Giờ phút này, những lời này giống như một con dao đâm vào trong tim Hoắc Tư Tước, cuối cùng hắn cũng cảm nhận được sự lạnh lẽo tối tăm, dường như toàn bộ ánh sáng trên thế giới này đều bị dập tắt.

Hóa ra đây là địa ngục.
Chương 332: Hoắc Tư Tước quên cô ta đi

Hắn nhắm chặt hai mắt, loạng choạng bước ——

“Nhược Nhược!”

Ôn Hủ Hủ sợ tới mức hét lên.

Cũng may lúc này Kiều Thời Khiêm nhanh tay lẹ mắt bắt được đứa nhỏ rơi xuống.

Ôn Hủ Hủ thấy vậy mới thở phào nhẹ nhõm, cô ngẩng đầu lên đang muốn chửi Hoắc Tư Tước, lại phát hiện bỗng nhiên có một giọt nước ấm áp rơi xuống mặt cô, cô giật mình.

Hoá ra nó nhỏ xuống từ trong đôi mắt còn đang nhắm chặt của Hoắc Tư Tước.

Lông mi đó thật đẹp...

Nó giống như hai hàng quạt nhỏ, dày và hơi cong, nhưng lúc này nó lại không ngừng run rẩy giống như những cánh bướm bị ướt.

"Tạm biệt, Ôn Hủ Hủ."

Cuối cùng hắn cũng nhẹ nhàng buông cô ra, sau đó xoay người rời đi, bước đi loạng choạng nhưng hắn không hề quay đầu lại.

Ôn Hủ ngơ ngác nhìn hắn.

Mãi một lúc sau không nhìn thấy bóng dáng người hắn ở sảnh chờ nữa, lúc này cô mới cảm nhận giống như có thứ gì đó tách ra khỏi thân thể cô.

Cơn đau xé ruột xé gan truyền đến chợt làm cô lảo đảo, sau đó ngồi xổm xuống ôm ngực khóc lớn.

Bọn họ... cuối cùng đã kết thúc hoàn toàn.

——

Lúc Lạc Du lái xe tìm được Hoắc Tư Tước, đã sắp sáng rồi.

Thành phố A vào đầu mùa xuân, thời tiết lúc nào cũng có mưa xuân liên miên, buổi tối hôm nay cũng không ngoại lệ, Lạc Du tưởng rằng Hoắc Tư Tước ở trong sân bay cho nên cô ta chạy thẳng tới đó.

Nhưng không ngờ cô ta lại có thể bắt gặp hắn ở nửa đường.

Hoắc Tư Tước thơ thẩn đi trên đường như một cái xác chết, hắn không lái xe, trên đường không một bóng người, hắn loạng choạng bước từng bước trong cơn mưa lớn.

Hắn có bị điên không?

Hắn không muốn sống nữa sao?

Lạc Du kinh ngạc mặt mày tái xanh, cô ta ngay lập tức dừng xe lại, sau đó xuống xe chạy về phía hắn: "Hoắc Tư Tước, anh đang làm gì vậy? Anh điên à? Mưa lớn như vậy còn một mình đi bộ trên đường cao tốc! Anh không muốn sống nữa sao?!!”

Cô ta cực kỳ tức giận.

Mà trong cơn tức giận này còn xen lẫn một chút hoảng loạn và sợ hãi trước đây chưa từng có.

Thế nhưng Hoắc Tư Tước lại giống như không nhìn thấy cô ta, trong cơn mưa to trút xuống, ánh mắt hắn trống rỗng, mặt tái mét, đôi môi bị nước mưa lạnh lẽo không ngừng tưới lên, càng lúc càng không thấy một chút huyết sắc (màu da thịt hồng hào) nào, lúc này trông hắn giống như người chết.

Đến mức này sao? Một người phụ nữ đã làm tổn thương hắn thành ra như thế này?

Khí thế trước kia của hắn đi đâu rồi? Vẻ cao ngạo của trước kia đâu rồi? Hắn chính là Hoắc Tư Tước, là vị vua cao cao tại thượng của thành phố này!

Trong mắt Lạc Du cuối cùng biến thành oán hận.

"Làm sao cô ta có thể biến anh thành như này? Cô ta có tư cách gì biến anh thành ra thế này? Anh là người do em đã cứu về, em đã nuôi sống anh tròn tám năm, cô ta dựa vào cái gì chứ?!!”

Lạc Du nghiến răng ken két, sau đó cô ta giơ tay lên dùng ngón tay ấn mạnh vào sau gáy hắn mặc cho hắn đang cố gắng giãy dụa.

Ngay lập tức, hắn ngã vào vòng tay của cô ta.

"Anh đừng buồn, sau này em sẽ không làm cho anh nhớ tới chuyện như vậy nữa, chúng ta sống cuộc sống vui vẻ của chúng ta, không được sao?"

Lạc Du lẩm bẩm nhìn người đàn ông yên tĩnh trong ngực cô ta...

Ôn Hủ Hủ cũng lên máy bay.

Cô khóc lớn một trận, tâm tình cũng bình tĩnh hơn.

Kiều Thời Khiêm muốn cầm tới thêm một cái chăn cho hai mẹ con, dù sao trong khoang máy bay vào đêm khuya có chút lạnh.

Thế nhưng lúc anh ta mới vừa tới đã nghe thấy Ôn Hủ Hủ dùng giọng điệu bình thản nhất, cũng lạnh lùng nhất nói với anh ta một câu: "Sau khi xuống máy bay, đừng để tôi nhìn thấy anh nữa.”

Kiều Thời Khiêm: "..."

Giống như đột nhiên có một chậu nước lạnh dội xuống từ đỉnh đầu anh ta, tất cả may mắn và vui mừng của anh ta, ngay lúc này đều chìm xuống đáy vực.

"Nancy, anh..."

"Chuyện lừa gạt quả thật không tính là gì so với nhà tan cửa nát, nhưng không có nghĩa là Ôn Hủ Hủ tôi sẽ coi như chưa có chuyện gì xảy ra, Kiều Thời Khiêm, anh lừa tôi lâu như vậy, vừa rồi tôi lợi dụng anh, chúng ta huề nhau, sau này vĩnh viễn đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa!"

Ôn Hủ Hủ ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt như phủ đầy băng tuyết, lạnh đến mức khiến người khác phải rùng mình, càng đừng nói đến đôi mắt của cô lúc này chỉ có lạnh lùng sắc bén.

Mặt mày Kiều Thời Khiêm trắng bệch.

Huề nhau?

Cuối cùng anh ta cũng hiểu không phải cô không thèm để ý đến sự lừa gạt của anh ta, cũng không phải cô đã chọn anh ta trong trận đấu cách đây không lâu giữa hai người đàn ông.

Thay vào đó, cô để anh ta ở phía sau.

Đầu tiên lợi dụng anh ta giải quyết Hoắc Tư Tước, sau đó đến thời điểm thích hợp giải quyết anh ta, đó mới càng độc ác.

Cả người Kiều Thời Khiêm như rơi vào hầm băng: "Nancy, có cần như vậy không? Đúng là anh lừa gạt em, nhưng anh không làm thương tổn em, nhiều năm như vậy, tuy anh luôn trăm phương nghìn kế để được ở bên cạnh em nhưng anh làm tất cả cũng vì bảo vệ em mà thôi.”

"Bảo vệ?" Ôn Hủ Hủ nghe thấy hai chữ này, giống như đang nghe một trò đùa rất nực cười.

"Tại sao anh phải bảo vệ tôi? Tôi và anh không phải người thân cũng chẳng phải bạn bè cũ, tôi cần anh bảo hộ sao?”

"Dĩ nhiên, từ năm mười hai tuổi anh đói xĩu ở trường, chỉ có một mình em cho anh một miếng bánh mì, kể từ đó mục tiêu của anh cũng chỉ có một là cả đời này sẽ không để cho em chịu bất kỳ tổn thương gì!"

Cổ họng Kiều Thời Khiêm nghẹn ngào, đột nhiên anh ta nói về chuyện năm đó.
Chương 333: Kiều Thời Khiêm, đừng nói bản thân mình cao thượng như vậy

Mười hai tuổi?

Năm đó Ôn Hủ Hủ mới tám tuổi, vừa vặn là năm lớp ba.

Cô có cho anh ta một miếng bánh mì sao?

Ôn Hủ Hủ không nhớ rõ, lúc đó cô luôn bận viết thư cho thiếu niên vì cô mà bị nhốt lại, cô dùng nét bút còn non nớt của mình viết từng chữ từng chữ.

Chưa bao giờ gián đoạn.

Cho nên Ôn Hủ Hủ hoàn toàn không nhớ rõ chuyện này.

"Tôi không cần anh bảo vệ, tôi cũng không nhớ rõ đã cho anh thứ gì, nếu như thật sự có chuyện đó, vậy thì hiện tại tôi nói cho anh biết tôi rất hối hận lúc trước vì sao phải cho anh? Việc tốt của tôi không phải là cái cớ để anh ngày hôm nay lợi dụng nó bỡn cợt tôi!”

Lời nói của Ôn Hủ Hủ cực kỳ tàn nhẫn!

Giống như một con lưỡi lê đâm mạnh vào lòng Kiều Thời Khiêm, làm cho mặt anh ta đỏ bừng lúc trắng lúc xanh, quả thực còn đặc sắc hơn so với mở một phường nhuộm.

Anh ta thực sự quang minh chính đại.

Anh ta luôn miệng nói với vẻ cao thượng vì bảo vệ cô, nhưng thực tế rốt cuộc anh ta đã lén làm gì thì chỉ có anh ta mới biết.

Ở thành phố Clear Ôn Hủ Hủ và Kiều Thời Khiêm quen biết năm năm, đến khi coi bị Hoắc Tư Tước bắt về, anh ta cũng theo trở về thành phố A, sau đó lại là Phố Wall hiện tại, bao gồm cả tối nay.

Anh ta thực sự dám nói anh ta không làm gì không làm tổn thương cô không?

Nếu Ôn Hủ Hủ không nhớ nhầm, anh ta nói năm mười hai tuổi, vừa hay chị họ Đỗ Như Quân của cô cũng đến trường bọn họ, lại trùng hợp cũng học lớp sáu.

Ôn Hủ Hủ nhắm hai mắt lại, không nói gì nữa.

Ngày hôm sau.

Khi máy bay hạ cánh ở nước M, bầu trời bên ngoài đã sáng lên bắt đầu một ngày mới.

"Mẹ ơi, chúng ta đến rồi sao?"

Lần này Tiểu Nhược Nhược đi theo mẹ, cô bé vừa từ trên máy bay xuống nhìn thấy thành phố xa lạ trước mắt này, cánh tay nho nhỏ của cô bé lập tức ôm chặt lấy mẹ, tò mò và lo lắng quan sát.

Ôn Hủ Hủ ôm cô bé, gật đầu: "Đúng vậy, chúng ta đến rồi, sau này bảo bối sẽ cùng mẹ sống ở đây.”

Tiểu Nhược Nhược: "..."

Tuy rất nhớ hai anh trai, nhưng lúc này cô bé vẫn ngoan ngoãn "Dạ".

Hai mẹ con nhanh chóng ra khỏi sân bay, Kiều Thời Khiêm đã không còn ở đó, Ôn Hủ Hủ cũng không chú ý tới anh ta, sau khi đi ra sân bay cô đang muốn gọi taxi về nhà.

Nhưng ngay lúc này có một chàng thanh niên cao và gầy chạy về phía cô: "Chị ơi, bên này, em đang ở đây.”

Là Ôn Cận đến đón bọn cô.

Có thể lúc Kiều Thời Khiêm rời đi đã thông báo cho cậu.

Lòng Ôn Hủ Hủ không hề gợn sóng, cô ôm đứa nhỏ đi tới sau đó đưa hành lý trong tay cho người em họ này.

"Bên Phố Wall thế nào rồi? Vẫn chưa tra đến đầu chúng ta phải không?”

"Không có, Lâm n chống đỡ, đây cũng không phải chuyện to tát gì, chị, chị yên tâm đi." Ôn Cận xách hành lý, nói với trạng thái rất thoải mái.

Ôn Hủ Hủ nghe vậy, khóe miệng cũng chỉ còn lại một nụ cười lạnh lùng.

Khoảng một giờ sau, cuối cùng ba người cũng trở về căn hộ thuê, Ôn Hủ Hủ ôm Nhược Nhược bước vào rồi ném đứa trẻ cho em trai trước, sau đó đi gọi điện thoại cho Lâm n.

Tuy rằng không có việc gì, nhưng trở về vẫn phải chào hỏi ông ta một tiếng.

Sau này cô còn phải dựa vào ông ta.

Ôn Hủ Hủ quyết định sau này làm việc thật tốt, kiếm thật nhiều tiền, cô không muốn nghĩ gì khác nữa chỉ hy vọng chuẩn bị đầy đủ tiền trước khi ba ra tù.

Sau đó Ôn thị sẽ trở lại như xưa.

May mắn thay trong vài tháng tiếp theo, cô đã thực sự theo Lâm n để xây dựng một số dự án lớn, tài khoản của cô cũng tích lũy được một số tiền lớn.

"Ôn Cận, tài chính hiện tại của chúng ta đã có, chị muốn mua lại căn nhà Ôn gia trước, em có biết lúc trước ngân hàng bán đấu giá, cuối cùng là ai mua nó không?"

Ngày hôm đó, Ôn Hủ Hủ nhìn tiền tiết kiệm trên sổ sách, trong đầu bỗng nhiên nảy sinh suy nghĩ này.

Ôn Cận lúc này đang làm sổ sách.

Mấy tháng nay cậu thật sự rất trầm tĩnh, hoàn toàn không còn thích bám dính người, thích nói chuyện luyên thuyên giống như lúc cậu và Ôn Hủ Hủ mới tới đây.

Tuy nhiên sau khoảng thời gian dài, Ôn Hủ Hủ cũng đã quen với cậu của hiện tại.

"Được, em đi điều tra một chút, sau đó nói cho chị biết." Cậu nghiêm túc trả lời cô, sau đó bỏ sổ sách trong tay xuống, lập tức đi điều tra chuyện này.

Sau một vài phút đã có kết quả.

"Là một người tên là Shabolin, chắc là người thành phố A."

"Được, vậy em đi kiểm tra điện thoại của người này, hỏi anh ta có chịu bán không? Chị đồng ý trả gấp đôi giá của ngôi nhà mà anh ta đã mua được vào thời điểm đó.”

Ôn Hủ Hủ đưa ra điều kiện hào phóng.

Nhưng căn nhà Ôn gia thật ra không đáng giá như vậy, cả nhà bọn họ từ phương bắc chuyển đến lúc Ôn Hủ Hủ năm tuổi, căn nhà đó được mua sau khi Ôn Như Phi bắt đầu kinh doanh.

Sở dĩ Ôn Hủ Hủ bỏ ra số tiền lớn như vậy để mua lại, chỉ vì căn nhà này đã mang theo quá nhiều ký ức tốt đẹp của cả nhà bọn họ hồi đó mà thôi.

Ôn Cận nhanh chóng đi hỏi thăm, không bao lâu có một cái đầu nhỏ lặng lẽ đứng ở cửa thò đầu vào dò xét.

Ồ, mẹ và cậu đang làm việc, vậy cô bé có thể nhân cơ hội này lại lén gọi điện thoại cho anh trai không?

Đôi mắt to như nho đen chợt lóe lên, cô bé ngay lập tức xoay người bỏ chạy, trốn vào phòng mình lén lút gọi điện thoại cho anh trai.
Chương 334: Ba muốn đăng kí kết hôn với người phụ nữ này sao?

"Ring... ring..."

"Alo?"

Cuộc gọi được kết nối không bao lâu bên kia đã có người nghe máy.

Đôi mắt long lanh to tròn của cô bé sáng lên: "Anh ơi, em là em gái anh đây, anh có nhớ em không?”

"Rất nhớ, em gái, em sống như thế nào rồi? Một ngày một đêm không gọi tới làm anh và anh Dận của em sắp lo lắng muốn chết.”

Giọng nói trẻ con véo von vừa bắt máy đã không ngừng phàn nàn, cô bé vừa nghe đã biết người nghe máy là anh Mặc Mặc lớn lên cùng cô.

Hả?

Một ngày một đêm à? Không phải hôm qua cô bé mới gọi sao?

Đôi tay nhỏ bé của Nhược Nhược tay cầm điện thoại này, đôi mắt to như hạt thủy tinh hiện lên vẻ mờ mịt.

Tuy nhiên nói như thế nào cũng được, anh trai muốn cô gọi điện thoại tới, cô đã rất vui vẻ rồi.

Vì vậy cô mím miệng, bắt đầu phàn nàn: "Đó là bởi vì mẹ mấy nay không đi làm, cả ngày chỉ ở nhà làm em không có cơ hội để gọi cho anh.”

Mẹ không làm việc sao?

Mặc Bảo ở bên kia điện thoại nghe thấy vậy có chút sửng sốt: "Vì sao mẹ không làm việc? Chẳng lẽ mẹ biết ba muốn cùng dì Lạc đăng kí..."

Mặc Bảo chưa nói xong thì đột nhiên Hoắc Dận ngồi bên cạnh cậu đứng lên, vươn bàn tay nhỏ bé che chặt miệng cậu lại.

"Em có điên không? Nói chuyện này với em ấy làm gì”

"Ối..."

Mặc Bảo lúc này mới phản ứng lại, ngậm miệng lại.

Cũng may Nhược Nhược là loại người vô tri, cho nên cô bé căn bản không nghe thấy vừa rồi anh trai nói gì.

"Anh trai, vừa rồi em nghe mẹ nói mẹ muốn cậu trở về mua nhà của ông ngoại ấy."

"Thật sao?!!"

Hai cậu bé nghe thấy lời này ngay lập tức cảm thấy kinh ngạc.

Mua nhà ông ngoại vậy đó không phải có nghĩa mẹ con bọn họ cũng sẽ nhanh chóng trở về sao.

Hai anh em vô cùng phấn khích.

Nhưng vào lúc này, dưới lầu bỗng nhiên nghe thấy tiếng xe, vẻ mặt hai anh em thay đổi, vội vàng dặn dò em gái vài câu trong điện thoại, sau đó bọn họ lập tức tắt điện thoại.

Vài phút sau, quả nhiên là Hoắc Tư Tước và Lạc Du bước vào.

"Hai con đang làm gì vậy? Sao vẻ mặt lại hoảng hốt như thế?”

Ánh mắt Hoắc Tư Tước tương đối gay gắt, vừa và đã nhìn thấy hai đứa con trai từ trên lầu đi xuống, hắn liếc mắt một cái đã phát hiện trên khuôn mặt nhỏ bé của bọn họ có gì đó không đúng.

Hoắc Dận nhất định sẽ không nói.

Vì thế chỉ có Mặc Bảo nhanh trí giải thích: "Không làm gì cả, con và anh trai ở trên lầu chơi cờ, đúng rồi, sao đột nhiên ba trở về vậy? Hôm nay ba không phải đi làm sao?”

"Đi làm gì? Hôm nay ba và dì Lạc của con phải đi xem khách sạn tổ chức tiệc đính hôn, hai đứa ở nhà phải nghe lời dì Vương.”

Hoắc Tư Tước vừa nhíu mày dặn dò hai cậu con trai, vừa nhấc chân đi lên lầu.

Hai cậu bé: "..."

Xem khách sạn thì phải vào khách sạn, trở về nhà để làm gì chứ?

Xong rồi, không phải ba muốn lấy sổ hộ khẩu đi đăng kí kết hôn với người phụ nữ này chứ?

Hai anh em dường như cùng nghĩ đến chuyện này, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt nhìn chằm chằm phía trên lầu.

"Nào nào, hai bạn đẹp trai, lại đây xem dì mua gì cho các con nào? Của Hoắc Dận là mô hình robot biến hình phiên bản không còn sản xuất nữa. Còn Mặc Bảo, không phải con vẫn luôn mong ước tấm thẻ vàng trò chơi nào đó sao, dì cũng kiếm được mang nó tới cho con nè.”

Lạc Du không để ý tới sự thay đổi của hai đứa nhỏ, sau khi cô ta bước vào đã lập tức lấy đồ cô ta mang theo ra.

Chuẩn bị đưa cho hai đứa trẻ.

Thứ tốt như vậy, nếu đổi lại là trước kia thì hai đứa nhỏ này nhất định vui mừng như điên.

Nhưng hôm nay, đáp lại cô ta chỉ có khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng và tràn đầy vẻ chán ghét, hai đứa trẻ liếc nhìn nhau sau đó lập tức chạy về phía cầu thang.

"Này! Hai đứa làm gì vậy? Sao lại chạy vậy? Không thích quà dì tặng cho mấy đứa sao?”

Lạc Du thấy vậy cảm thấy rất khó chịu.

Hoắc Tư Tước lúc này đang tìm đồ trong phòng ngủ của mình ở tầng ba, hắn đang kéo ngăn kéo ra, hắn đột nhiên nghe thấy dưới lầu có một tiếng "ầm", sau đó truyền đến tiếng khóc của trẻ con.

"Oa ~~~"

"Em trai——"

Sau đó truyền đến tiếng hét thất thanh của đứa trẻ khác, Hoắc Tư Tước vội ném đồ đi, sau đó xông ra khỏi phòng nhanh chóng chạy xuống.

"Có chuyện gì vậy? Đã xảy ra chuyện gì?”

"Ba, em trai ngã, chảy... chảy máu..."

Ở tầng dưới, hai đứa nhỏ khóc ầm ĩ trên vài bậc thang cạnh tay vịn tầng hai, một đứa ngã, một đứa thì bị dọa sợ, cảnh tượng rất doạ người.

Hoắc Tư Tước mặt mày tái mét.

Hắn ngay tức chạy tới khom lưng ôm đứa con trai nhỏ bị ngã lên, mới phát hiện cái miệng nhỏ của cậu bé toàn là máu, đau khóc rống lên!

"Người đâu! Nhanh chuẩn bị xe!!” Hoắc Tư Tước hoảng hốt, sau khi ôm đứa bé từ trên cầu thang đi xuống, lập tức sải bước đi ra ngoài, không thèm để ý đến Lạc Du đang ngồi ở phòng khách.

Hoắc Dận cũng theo sát sau lưng, vừa lau nước mắt, vừa cố gắng đuổi kịp theo ba.

Nhưng không ngờ tới đứa nhỏ đang khóc giàn giụa nước mắt, vậy mà sau khi nhìn thấy Lạc Du, biểu cảm khóc lóc ngay lập tức vụt tắt, mở miệng phun ra một chữ.

Lạc Du sợ ngây người!

Không, tại sao bây giờ thằng nhóc này lại thù địch với cô ta như vậy? Trước đây không như thế này.
Chương 335: Nhất định phải để cho mẹ trở về

Lạc Du nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vẻ hung ác nham hiểm, lần đầu tiên cô ta cảm nhận được sự chán ghét trên người một đứa trẻ.

"Dận Dận, con làm sao vậy? Sao đột nhiên bất lịch sự với dì vậy? Dì không làm gì con cả, chỉ là hỏi thăm em trai con chút mà thôi.”

“Bởi vì dì không xứng!”

Cậu bé nói ra không chút nể nang.

Không xứng?

Lạc Du cuối cùng cũng không nói nên lời.

Đây thật sự là lần đầu tiên cô ta nhìn thấy đứa trẻ này nói những lời khó nghe như vậy.

Kể từ ngày Lạc Du mang ba của bọn chúng về, hắn bệnh nặng một trận, cô ta nói cho bọn chúng biết cô ta đã xoá bỏ hình ảnh mẹ bọn chúng ra khỏi tâm trí của Hoắc Tư Tước, thì cô ta đã lường trước được bọn trẻ sẽ không đối xử tốt với cô ta như trước nữa.

Nhưng không nghĩ tới lại ác liệt đến mức này.

Sắc mặt Lạc Du có chút khó coi, đang muốn giảng giải mấy câu, thì lúc này dì Vương nghe thấy tiếng động đi tới.

"Tiểu thiếu gia Dận Dận, cậu ở đây làm gì? Cậu không đi thăm em trai cậu sao?”

"Đi thăm."

Hoắc Dận lập tức vẫy vẫy tay cô ta, khác hẳn hoàn toàn với vẻ u ám lạnh lùng vừa rồi.

Lạc Du: "..."

Dì Vương: "Xin lỗi Lạc tiểu thư, chúng tôi đi thăm tiểu thiếu gia Mặc Mặc, cô cứ tự nhiên.”

Sau đó người giúp việc cũng không để ý tới cô ta, trực tiếp ôm đứa nhỏ rời đi.

Lạc Du tức muốn chết!

Có ý gì?

Bây giờ tất cả đều đang tỏ thái độ với cô ta sao? Cô ta đã làm gì sai?

Cô ta mang Hoắc Tư Tước trở về bình an vô sự, bọn họ còn có gì không hài lòng nữa? Chẳng lẽ cô ta làm chưa đủ tốt sao?

Cô ta rất tức giận.

Tuy nhiên đây chỉ là khởi đầu, bởi vì không lâu sau cô ta vốn định đi đến khách sạn tổ chức tiệc đính hôn nhưng lúc ở trong vườn hoa của biệt thự cô ta nhận được điện thoại của Hoắc Tư Tước.

"Lạc Du, hành trình hôm nay bị hủy bỏ, Mặc Bảo bên bị thương khá nghiêm trọng, đi không được."

Hoắc Tư Tước vừa mở miệng đã huỷ bỏ một việc quan trọng như vậy, trong giọng nói không hề có một chút do dự, giọng của hắn nghe rất vội và lo lắng, nhưng đó là vì con trai hắn.

Lạc Du lại một lần nữa không nói nên lời.

Cô ta muốn nói gì đó nhưng Hoắc Tư Tước đã cúp máy.

Chết tiệt!

Chỉ trong giây lát, cơn thịnh nộ của cô ta đã gần như đạt đến đỉnh điểm!

Chuyện đính hôn đối với Lạc Du thật ra đã là một chuyện không dễ dàng gì, cô ta là người theo chủ nghĩa không kết hôn, năm đó khi ba mẹ hai nhà đều muốn bọn họ kết hôn.

Cô ta đều trực tiếp từ chối.

Nhưng bây giờ vì sức khỏe của hắn, vì để tránh sau này hắn bị người phụ nữ làm khổ, cho nên cô ta đã đề nghị đính hôn với hắn trước.

Kết quả đổi lại thế này?

Lạc Du tức giận, lập tức cầm điện thoại định gọi chất vấn Hoắc Tư Tước

Nhưng ngay lúc này lại có người gọi tới trước.

"Alo?"

"Tiểu Du, không phải nói đến xem khách sạn sao? Sao không thấy ai vậy? Mẹ và ba con đã đến khách sạn rồi.”

Đó là ba mẹ Lạc Du, nói bọn họ đã đến khách sạn.

Lạc Du nghe vậy, sắc mặt càng khó coi hơn: "Xem khách sạn gì nữa? Hoắc Tư Tước đã bỏ chạy rồi, không cần đính hôn nữa!”

Sắc mặt mẹ Lạc lập tức thay đổi: "Chạy rồi? Đã xảy ra chuyện gì vậy? Cái con bé này con đang nói cái gì vậy? Cái gì mà không cần đính hôn nữa? Nói rõ ràng cho mẹ.”

Ba mẹ Lạc rất hài lòng với Hoắc Tư Tước, vừa nghe con gái nói không muốn đính hôn, bọn họ đã sốt ruột rồi.

Lạc Du không còn cách nào khác, cuối cùng chỉ có thể kể đơn giản chuyện đã xảy ra.

Kết quả cô ta vừa nói xong, ba Lạc bắt đầu chửi cô ta: "Con còn không biết xấu hổ ở đó nổi giận? Con trai người ta đã bị thương đưa đến bệnh viện, con không quan tâm mà còn ở đó oán giận?”

"Con...".

"Con câm miệng cho ba, bây giờ mau đến bệnh viện thăm đứa nhỏ, ba và mẹ con cũng đến ngay!"

Ông Lạc vẫn rất thấu tình đạt lý, biết con gái mình có đôi khi kiêu căng tùy hứng, ông ta chửi xong rồi cúp điện thoại, sau đó cùng vợ mình đi đến bệnh viện.

(Thấu tình đạt lý: thoả đáng cả về lí lẽ lẫn tình cảm, hợp với lẽ phải, thuận với lòng người)

Lúc này Lạc Du mới lúng túng buông di động xuống.

Sau đó đi đến bệnh viện.

——

Bệnh viện Nhân dân Thành phố 1.

Mặc Bảo vết thương lúc này đã được xử lý xong, lúc cậu bé ngã không cẩn thận dập gãy răng cửa, chảy rất nhiều máu, quả thực làm cho Hoắc Tư Tước rất sợ.

"Không sao, sau này sẽ mọc ra một cái răng đẹp hơn."

Bác sĩ xử lý vết thương cho Mặc Bảo, nhìn thấy cậu bé nước mắt lưng tròng nằm sấp trong ngực ba, vì thế cười an ủi cậu.

Hoắc Tư Tước nhìn thấy dáng vẻ của cậu, cũng rất đau lòng.

Đứa nhỏ này, thật ra vẫn luôn rất kiên cường lạc quan, hôm nay là lần đầu tiên khóc như vậy, đôi mắt nhỏ đã khóc đến sưng lên.

Hoắc Tư Tước nhẹ nhàng vỗ vỗ cậu: "Đừng lo lắng, chú bác sĩ không lừa con đâu, sau này sẽ mọc ra một chiếc răng đẹp hơn, chắc chắn hơn.”

Hắn nhéo dịu dàng cái mũi nhỏ của cậu

"Thật sao ạ?"

Mặc Bảo nghe xong, lúc này mới chớp chớp đôi mắt nhỏ khóc sưng trong ngực ba, không khóc nữa.

Mười phút sau, bác sĩ kê đơn thuốc xong, Hoắc Tư Tước đi lấy thuốc, còn Mặc Bảo ngồi cùng anh trai ở khoa cấp cứu.

"Có đau không?"

“...... Không đau!”

Rõ ràng đôi mắt nhỏ vẫn còn đỏ hoe, cái miệng nhỏ nhắn bị dập bầm tím, sưng tấy, nhưng khi Mặc Bảo nghe anh trai hỏi lại rất kiên cường lắc đầu.

Hoắc Dận thấy vậy vừa cảm động vừa đau lòng ôm lấy em trai.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom