-
Chương 321-325
Chương 321: Không thể làm lại...
''Đau?''
''Đau...''
Ôn Hủ Hủ hạ mắt xuống, trong mắt đều là hơi nước, cô căn bản không dám nhìn người đàn ông trước mặt nhiều thêm giây nào, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng nhìn về phía khác.
Động tác của Hoắc Tư Tước dừng lại.
Ánh mắt hắn tối đi, cảm giác khô nóng trong người càng mãnh liệt hơn.
Bọn họ vốn không lạ lẫm gì, sinh ba đứa nhỏ, sau đó chung giường mấy lần, hắn có cảm giác này với cô là chuyện bình thường.
Động tác của Hoắc Tư Tước nhẹ hơn.
Đồng thời bàn tay hắn cũng bắt đầu không thành thật di chuyển qua chỗ khác trên người cô.
''Anh...Anh làm gì vậy?''
Ôn Hủ Hủ vô cùng mẫn cảm, cô lập tức hoảng sợ, gần như không chút do dự, cô bắt đầu né tránh người đàn ông, còn đẩy tay hắn ra.
Hoắc Tư Tước: ''...''
Trong nháy mắt, một chậu nước lạnh giội thẳng từ trên đầu hắn xuống, tôn nghiêm của hắn như vừa phải chịu sự nhục nhã lớn.
''Tôi còn có thể làm gì nữa? Tôi bôi thuốc cho cô chứ làm gì. Còn nữa tôi làm gì với cô là phạm pháp sao? Bây giờ cô vẫn là vợ tôi, tôi không được làm gì cô sao?''
Hắn không thể kìm chế được cơn giận, khuôn mặt tuấn tú vừa hòa hoãn đi một chút lại tối sầm đi, nhìn vô cùng tối tăm.
Cô lại lần nữa từ chối.
Cho nên từ ban đầu cô cũng không có ý định ở lại chỗ này, cũng không hề nói bỏ qua những chuyện kia, tất cả là do hắn nghĩ nhiều, phải không?
Sắc mặt Ôn Hủ Hủ tái lại.
''Không... Ý tôi không phải vậy, Hoắc Tư Tước, anh nghe tôi giải thích, tôi chỉ là... chỉ là có vết thương trên người.''
''Là bị thương thật? Hay là căn bản không muốn ngủ với tôi?''
''Tôi...''
Ôn Hủ Hủ nghẹn lời.
Cô, đúng là không muốn, vì cô đã sớm nói với bản thân, cô sẽ không có bất kì quan hệ gì với người đàn ông này nữa, đã không có quan hệ thì tại sao họ còn muốn làm việc này?
''Hoắc Tư Tước, anh...anh nghe tôi nói, chúng ta... chúng ta đúng là chưa chính thức ly hôn nhưng kiểu gì cũng sẽ ly hôn, cho nên... tôi cho rằng chúng ta tốt nhất vẫn đừng duy trì quan hệ này thì hơn, tránh...tránh để nó ảnh hưởng đến cuộc sống của anh, anh nói có đúng không?''
Ôn Hủ Hủ nắm chặt đai khăn choàng tắm trên người, cổ họng cô khô khốc, tay lạnh cóng, sợ mình chỉ sơ ý nói sai một chút sẽ khiến người đàn ông này nổi giận.
Bây giờ cô cũng không muốn đắc tội hắn.
Đắc tội hắn rồi thì sao có thể ở đây chăm sóc mấy đứa nhỏ được?
Cô vừa nói xong, phòng ngủ quả nhiên yên tĩnh, nhiệt độ thấp đến mức khiến da đầu người ta tê dại, khiến người ta không hít thở được.
Xong rồi, cô lại chọc hắn tức giận rồi?
Ôn Hủ Hủ bắt đầu hối hận, cô đang muốn nói mấy câu làm dịu không khí.
Đúng lúc này, người đàn ông xoay người rời đi.
''Rầm...''
Tiếng đóng cửa vang lên, hắn đóng mạnh đến mức vách tường ở bên cạnh cũng rung lên.
Ôn Hủ Hủ sợ đến ngây người.
Vất vả lắm mới lấy lại tinh thần, cô vội vàng xuống giường đuổi theo nhưng phát hiện bên ngoài không còn lại, ngược lại chưa được bao lâu dưới tầng đã vang lên tiếng xe khởi động.
Hoắc Tư Tước rời khỏi nơi này vào nửa đêm.
Ôn Hủ Hủ có thể hiểu được, cô ngây người đứng đó như bị dính keo, sau đó loạng choạng ngã dựa vào tường.
Cô nói gì sai sao?
Giữa họ còn có thể bắt đầu được sao? Những chuyện bọn họ từng trải qua, họ có thể xem như chưa từng xảy ra sao?
Không, không thể được!
Ít nhất Ôn Hủ Hủ cô không làm được.
Ôn Hủ Hủ hồn bay phách lạc về phòng ngủ của mình, đêm đó thật lâu sau cô cũng không ngủ được.
Hôm sau.
Mấy đứa nhỏ đã dậy từ rất sớm, đặc biệt là Mặc Bảo và Hoắc Dận, sau khi dậy, hai đứa nhỏ ở trong phòng gác cửa.
''Tối hôm qua ba và mẹ lại cãi nhau, anh có nghe thấy không?''
''Ừm.''
Khuôn mặt nhỏ của Hoắc Dận vô cùng khó coi, dưới mắt là quầng đen.
Mặc Bảo ôm khuôn mặt nhỏ nhìn anh trai: ''Haiz, sao họ luôn như vậy chứ? Không thể yên ổn sống chung với nhau sao? Ba cũng thật là, vất vả lắm mẹ mới về, ba không thể nhịn một chút sao?''
Hoắc Dận: ''...''
Cậu muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn không lên tiếng.
Chuyện tối hôm qua thật ra có chút kì lạ, lúc đầu cậu còn nhìn lén thấy ba ôm mẹ lên.
Vậy tại sao lại đột nhiên cãi nhau?
Hoắc Dận thấy chuyện này không đơn giản như vậy.
''Em trai, chúng ta phải nghĩ cách.''
''Cách gì?'' Mặc Bảo lập tức ngẩng đầu lên, đôi mắt tràn đầy hi vọng nhìn anh trai.
''Anh cảm thấy có thể do họ không gặp nhau trong thời gian dài, thiếu cơ hội ở chung, chúng ta nên tạo cơ hội để họ ở chung với nhau lâu hơn.''
Hoắc Dận đã nói nhiều hơn trước nhiều, cậu bắt đầu phân tích cho em trai.
Mặc Bảo nghe xong hai mắt sáng bừng lên.
Hình như nghe cũng có lí, những người nói yêu nhau không phải thường ở chung rất lâu mới có tình cảm sao?
Cái đó gọi là lâu ngày sinh tình.
Mặc Bảo đồng ý với lời đề nghị của anh trai.
Thế là ngày hôm đó, sau khi đi nhà trẻ về, ba đứa nhỏ đợi Ôn Hủ Hủ đón về, sau đó nói với mẹ nhà trẻ sắp xếp cho mấy đứa nhỏ đi chơi xuân.
''Chơi xuân? Bây giờ mới khai giảng được bao lâu mà đã đi chơi xuân rồi?''
''Haiz, mẹ, đây là thời điểm nên đi đó, cô giáo nói lần này họ sẽ dẫn bọn con về nông thôn, để chúng con được trải nghiệm công việc cày bừa vụ xuân của các bác nông dân đó mẹ.''
Tiểu Nhược Nhược thấy mẹ không hiểu vì sao lại đi bây giờ thì nhanh chóng mềm mại giải thích cho mẹ nghe.
Chương 322: Hắn mang một người phụ nữ về
Cày bừa vụ xuân sao?
Quả nhiên sau khi nghe xong Ôn Hủ Hủ không những không chất vấn mà ngược lại còn cảm thấy đây là một đề nghị không tệ.
Bây giờ trẻ con ở thành phố được nuông chiều từ bé, không biết lúa là gì, có thể để mấy đứa nhỏ đi nông thôn học thêm kiến thức cũng tốt.
Cuối cùng Ôn Hủ Hủ đồng ý.
''Ừm, không tệ, vậy tối nay mẹ chuẩn bị đồ cho mấy đứa nha.''
''Vâng, mẹ cũng phải chuẩn bị đồ của mình nữa đó, cô giáo nói người lớn cũng đi cùng, nhà chúng ta có ba người, mẹ và ba đều phải đi.''
Mặc Bảo nhanh chóng nói yêu cầu của cô giáo cho mẹ nghe.
Kết quả Ôn Hủ Hủ nghe xong, tâm trạng vốn đang vui vẻ lập tức cứng lại.
Còn muốn cô và ba của mấy đứa nhỏ đi cùng?
Quên đi, chắc chắn hắn sẽ không muốn đi với cô, tối hôm qua tức giận như vậy, cả ngày hôm nay cũng không thấy bóng người, nói thật, hắn không đuổi cô đi đã là tốt rồi.
Ôn Hủ Hủ cảm thấy có chút chua xót, tạm thời không nói đến chuyện này.
Mang mấy đứa nhỏ về nhà, quả nhiên tối hôm đó vẫn không thấy Hoắc Tư Tước trở về, nghe dì Vương nói ngay cả điện thoại hắn cũng không gọi lấy một cuộc.
Có lẽ chính là không muốn quay về.
Ôn Hủ Hủ thấy vậy chỉ có thể tìm dì Vương: ''Dì Vương, ngày mai mấy đứa nhỏ đi chơi xuân, hay là dì gọi điện thoại cho tiên sinh để hắn bớt chút thời gian sắp xếp đi.''
Dì Vương kinh ngạc nhìn cô: ''Cô không đi sao? Tôi nghe bọn nhỏ nói cần phụ huynh đi cùng.''
Ôn Hủ Hủ cười khổ một tiếng: ''Hắn sẽ không để tôi đi đâu, không sao, để mấy đứa nhỏ đi với hắn cũng được, tôi đi sửa soạn đồ cho mấy đứa.''
Sau đó cô chuẩn bị lên tầng thu xếp đồ đạc cho mấy bảo bối.
Đúng lúc này dì Vương giữ cô lại.
''Ôn tiểu thư, cô như vậy là không được, cô và tiên sinh mâu thuẫn thì mâu thuẫn, nhưng mấy đứa nhỏ vô tội, cô tới đây không phải vì mấy đứa nhỏ sao? Nếu như vậy, hoạt động quan trọng như vậy của bọn nhỏ sao cô có thể không tham gia được?''
''Nhưng mà...''
''Được rồi, cô nghe tôi đi, tiên sinh sẽ không nói cô ở nhà đâu, cô cũng thu dọn đồ của mình đi, sáng mai cô đi luôn với mấy đứa nhỏ.''
Người giúp việc tủm tỉm cười nói với Ôn Hủ Hủ.
Ôn Hủ Hủ cũng không biết nên nói gì.
Lần chơi xuân này đương nhiên cô cũng muốn đi, đây chính là con cô, cô không muốn bỏ qua bất kì dịp nào trong hành trình trưởng hành của các bé.
Cuối cùng Ôn Hủ Hủ cũng gấp cho mình mấy bộ quần áo để ngày mai đi cùng.
Một đêm yên tĩnh.
Sáng hôm sau, vì đi chơi xuân nên Ôn Hủ Hủ dậy từ rất sớm, cô sửa soạn chỉnh tề cho ba đứa nhỏ rồi dẫn mấy bé xuống dưới.
''Dì Vương, chúng ta...''
''Tiên sinh, cuối cùng ngài cũng về rồi, mấy bé chuẩn bị xong hết rồi, chỉ chờ ngài thôi.''
Mới nói được nửa câu thì cô thấy dì Vương đứng ngoài cửa biệt thự chào một người đàn ông đang bước xuống từ chiếc Maybach trắng, vẻ mặt cô lập tức hốt hoảng, lời đang nói cũng dừng lại.
Hắn thật sự quay về.
Mấy đứa nhỏ thấy ba về thì vô cùng vui vẻ.
''Ba về rồi, ba, ba đưa Nhược Nhược đi chơi xuân sao?'' Tiểu Nhược Nhược luôn mong nhớ ba về lập tức nhào đến chỗ ba như con én nhỏ.
Khóe miệng Hoắc Tư Tước cong lên, hắn cúi người bế con gái lên.
''Ừm, ba đi với con.''
''Oa, thật tốt, lần này cả nhà chúng ta có thể đi chơi với nhau rồi, anh, em rất vui đó.'' Cô bé vui vẻ vỗ tay.
Ôn Hủ Hủ thấy vậy thì trái tim đang lơ lửng cũng được buông lỏng.
Vì cô thấy vẻ mặt người đàn ông cũng không quá kém, nhìn không giống như còn bực tức.
Ôn Hủ Hủ tiến lên một bước...
''Hoắc Tư Tước, sao anh lại ra một mình? Anh mau đến giúp tôi chỉnh ghế cho trẻ em đi, thật là, cái gì cũng vứt cho tôi, anh cho rằng tôi ba đầu sáu tay sao?''
Đột nhiên trong chiếc xe Maybach trắng bên ngoài vang lên giọng phụ nữ phàn nàn.
Sắc mặt Ôn Hủ Hủ lập tức thay đổi, bước chân cũng dừng lại.
Trong xe hắn còn có người?
Những người khác trong sân nghe thấy cũng vô cùng kinh ngạc, đặc biệt là Mặc Bảo và Hoắc Dận, hai đứa nhỏ nghe xong, sắc mặt lập tức trầm xuống.
Dì Lạc? Sao dì ấy lại đến đây lúc này?
Không sai, người phụ nữ kia chính là Lạc Du.
Cuối cùng Lạc Du cũng chuẩn bị xong ghế cho trẻ em, thấy Hoắc Tư Tước căn bản không có ý định giúp mình thì tức giận xông đến.
''Hả? Tất cả mọi người đều ở đây sao, chuẩn bị xong hết rồi sao? Mau lên đi thôi, Tiểu Mặc Bảo, tiểu soái ca Hoắc Dận, lại đây, dì mang các con lên xe.''
Lạc Du vô cùng tự nhiên vẫy tay với hai đứa nhỏ đứng cạnh Ôn Hủ Hủ.
Ôn Hủ Hủ nghe xong, sắc mặt càng trắng hơn.
Dì Vương thấy vậy thì trực tiếp hỏi: ''Tiên sinh, cô Lạc là...?''
''Tôi để cô ấy đi cùng, ba đứa nhỏ cần hai người lớn.''
Người đàn ông đang ôm con gái lạnh nhạt giải thích, hơn nữa ánh mắt hắn từ đầu đến cuối đều không nhìn Ôn Hủ Hủ lấy một lần.
Chương 323: Cuối cùng cô thành người ngoài trong lời hắn nói
Dì Vương vô cùng kinh ngạc.
Dì ấy vừa định hỏi vị chủ nhân trẻ tuổi này xem có phải nhầm lẫn ở đâu không? Mẹ đứa nhỏ ở đây mà lại gọi một người phụ nữ khác đến đưa tụi nhỏ đi chơi xuân.
Đúng lúc này một đôi tay lành lạnh đã nhanh chóng đưa hành lí và hai đứa nhỏ ra.
''Dì Vương, đưa cho họ.''
''Nhưng mà...''
''Không sao.'' Ôn Hủ Hủ lắc đầu, cô cố gắng làm ra vẻ không sao, trực tiếp bỏ hành lí đã chuẩn bị vào tay dì ấy.
Đương nhiên cô sẽ không sao.
Đây là chuyện sớm muộn gì cũng phải đối mặt, sáng nay chỉ là xảy ra sớm hơn dự định mà thôi.
Ôn Hủ Hủ chuẩn bị quay vào trong.
''Không được! Con không muốn dì Lạc, con có mẹ, vì sao phải mang theo người khác đi chơi xuân cùng?''
Đột nhiên Nhược Nhược trong ngực Hoắc Tư Tước kêu lớn, cô bé phẫn nộ trừng mắt nhìn Lạc Du bên cạnh, sau đó trực tiếp trốn ra khỏi vòng tay ba.
''Nhược Nhược, quay lại!'' Hoắc Tư Tước thấy vậy thì tức giận đưa tay định túm lấy cô bé.
Đừng nhìn bình thường Tiểu Nhược Nhược ngốc nghếch dễ thương mà coi thường, lúc quan trọng hai chân bé chạy rất nhanh, chưa đến một lúc đã đuổi kịp mẹ.
''Mẹ, mẹ đừng bỏ lại bé cưng mà, mẹ, nếu mẹ không đi thì Nhược Nhược cũng không đi đâu, hu...''
Sau đó đứa nhỏ này trực tiếp ôm lấy chân Ôn Hủ Hủ khóc lớn.
Ôn Hủ Hủ thấy vậy thì ngồi xuống ôm lấy cô bé, trái tim như bị dao cứa, vô cùng khó chịu.
"Đừng khóc đừng khóc, không phải mẹ còn ở đây sao, mẹ sẽ không đi, mẹ ở nhà chờ các con có được không? Con đi với ba và dì đi, lúc về mẹ lại làm đồ ăn ngon cho con.''
''Không, không muốn.''
Tiểu Nhược Nhược không hổ là fan trung thành của mẹ, vừa nghe thấy mẹ không đi với mình thì có cám dỗ bé bằng cái gì cũng vô dụng.
Ôn Hủ Hủ: ''...''
Lúc cô đang không biết làm thế nào thì Mặc Bảo và Dận Dận vẫn đứng cạnh dì Vương thấy vậy cũng nhanh chóng chạy về phía mẹ.
''Đúng, chúng con cũng không đi!''
''Không đi!''
Mấy đứa nhỏ này lập tức đứng chung chiến tuyến trong mấy giây ngắn ngủi.
Mặt Hoắc Tư Tước sầm lại, hắn đang định trực tiếp đi qua kéo ba đứa nhỏ vào xe thì dì Vương nhanh chóng tiến lên: ''Tiên sinh, nếu vậy thì mang Ôn tiểu thư đi cùng luôn đi.''
''Cô ta đừng có mơ!''
''Tiên sinh! Hôm nay là ngày vui của mấy đứa nhỏ, ngài mang nhiều thêm một người cũng không sao, dù sao cũng có ba đứa nhỏ, để Ôn tiểu thư mang theo một đứa đâu sao đâu? Đừng làm bọn nhỏ buồn.''
Dì Vương hết lòng khuyên nhủ.
Đúng là bây giờ đó là cách tốt nhất.
Lạc Du cũng là người thông minh, sau khi thấy cảnh này, cô ta cũng phụ họa: ''Ừm, dì Vương nói đúng, để đứa bé này cho cô ấy đi, tôi và anh cũng không trông được nhiều như vậy.''
Cuối cùng người đàn ông đang giận dữ cũng xuôi xuống.
Mười phút sau đoàn người chia làm hai đội lên đường, một đội là xe Maybach Hoắc Tư Tước lái, có hai đứa nhỏ sinh đôi và Lạc Du.
Đội còn lại thì sao?
Đương nhiên là Ôn Hủ Hủ nhìn kiểu gì cũng chướng mắt và Tiểu Nhược Nhược.
Mẹ con hai người tùy ý để vệ sĩ mang một chiếc xe đến, sau đó Ôn Hủ Hủ lái xe.
''Mẹ, con không thích ba, ba thật xấu, ba không cho mẹ đi còn mang người phụ nữ khác đi cùng.'' Trên đường xuất phát, cô bé con còn đang uất ức ngồi trên ghế trẻ em buồn bã nói với mẹ.
Ôn Hủ Hủ đang lái xe nghe vậy thì cảm thấy ấm áp.
Nhưng sau khi cảm thấy ấm áp, cô vẫn dạy con gái: ''Con không thể nói vậy được, ba thương các con, hôm nay ba để dì Lạc đi cùng cũng là vì muốn chăm sóc các con, con không thể không thích ba được.''
Chuyện này...
Cô bé nghe xong thì bĩu môi, khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm vẫn không mấy vui vẻ.
Nhưng bé cũng không tiếp tục nói về ba nữa.
Đi khoảng một tiếng, cuối cùng hai mẹ con cũng đến nơi.
Vì xuất phát muộn nên lúc đến thôn trang non xanh nước biếc kia, các bạn nhỏ và phụ huynh trong nhà đều đã đến đủ.
''Bạn học Hoắc Nhược Nhược, sao con đến muộn vậy? Tất cả mọi người đều bắt đầu nhận nhiệm vụ rồi đó.''
''Hả?''
Ôn Hủ Hủ ôm con gái chạy vội đến bãi cỏ tập hợp, nhìn thấy một phụ huynh cũng mang theo con gái như mình hỏi thì lập tức đặt đứa nhỏ xuống.
''Vậy sao, trên đường đến đây chúng tôi bị kẹt xe nên đến muộn.''
''Hóa ra là vậy, vậy bây giờ cô đi tìm giáo viên đi, nhiệm vụ ngày hôm nay rất nhiều, có cấy lúa, hái quả, còn có hỗ trợ các bác nông dân gieo các loại hạt nữa, xem họ có còn nhiệm vụ nào nữa không.''
Vị phụ huynh này rất tốt, sau khi thấy mẹ con Ôn Hủ Hủ đến muộn thì giải thích lại một lần cho cô.
Hóa ra lần chơi xuân lần này là hoạt động của ba mẹ và con cái, là cơ hội để bọn nhỏ được hoạt động.
Ôn Hủ Hủ đi theo vị phụ huynh này tìm giáo viên.
Tiểu Nhược Nhược nắm tay mẹ, vừa đi vừa nói chuyện với bạn nhỏ bên cạnh: ''Tiểu Mạt Lỵ, cậu có thấy anh của tớ không? Hai anh ấy đến trước.''
''Thấy nha, hai anh ấy đang cấy lúa với ba cậu đó.''
Tiểu Mạt Lỵ cũng vô cùng nhiệt tình nói cho bạn mình.
Chương 324: Đường đường là tổng giám đốc mà còn xuống ruộng cấy lúa sao?
Cấy lúa?
Trong đầu Ôn Hủ Hủ hiện lên một hình ảnh, cô không nhịn được mà rùng mình.
Người đàn ông sống an nhàn sung sướng kia làm được chuyện này sao?
Cuối cùng Ôn Hủ Hủ và nhà Tiểu Mạt Lỵ lấy được nhiệm vụ hái quả, hóa ra đây cũng là nhiệm vụ ngẫu nhiên, sau khi mọi người làm xong nhiệm vụ sẽ giao thành quả lại cho các bác nông dân, sau đó có thể đến nhà họ đổi đồ ăn xem như bữa trưa.
Nhà trẻ này thật sáng tạo.
Mẹ con Ôn Hủ Hủ mang theo rổ đi về phía vườn trái cây, vì chưa từng tham gia hoạt động như thế này nên Tiểu Nhược Nhược rất hưng phấn, trên đường đi cô bé và bạn mình vẫn luôn hoạt bát không ngừng nghỉ.
Sau đó hai người thấy anh trai trên ruộng bậc thang cách đó không xa.
''Anh! Anh ơi! Em ở đây này!''
Cô bé vui vẻ kêu to, vì để hai anh thấy mình còn dùng sức vẫy bàn tay nhỏ.
Ôn Hủ Hủ: ''...''
Cô cũng nhìn thấy, đúng như cô dự đoán, hình ảnh kia đúng là khó nói thành lời.
Đó là cấy lúa sao?
Không phải chứ, bốn người đồng loạt đứng trên bờ, người đàn ông mặc âu phục đi giày da, người phụ nữ thì sao? Ăn mặc vô cùng thời trang, thậm chí còn đang đi đôi giày cao gót đế nhọn dài mảnh.
Hai đứa nhỏ thì ngược lại, vì tự tay Ôn Hủ Hủ chuẩn bị đồ cho chúng.
Giày thể thao, mũ lưỡi trai, còn cả quần sooc chống bẩn, nhìn là biết đến để tham gia lao động.
''Mẹ Nhược Nhược, đó là bạn cô sao? Sao họ lại mặc như vậy? Vậy thì sao mà lao động được?'' Mẹ Mạt Lỵ cũng đi đến, cô ấy thấy vậy thì không khỏi thắc mắc.
Ôn Hủ Hủ cười cười.
Làm việc gì? Đến làm con khỉ để người ta nhìn ngó không phải tốt hơn sao?
Ôn Hủ Hủ cũng không nói gì, cô nắm tay con gái, chuẩn bị đi đến vườn trái cây.
Nhưng đúng lúc này người ở bên ruộng bậc thang đã thấy cô vì tiếng kêu vừa rồi của Tiểu Nhược Nhược, Lạc Du lập tức gọi các cô lại.
''Ôn Hủ Hủ, cô đợi chút, cô đi đâu vậy?''
''Con với mẹ đi hái hoa quả nha dì Lạc.''
''Hả? Hai người may mắn vậy, hái hoa quả sao?''
Ánh mắt Lạc Du sáng lên.
Sau đó cô ta căn bản không quan tâm đến Hoắc Tư Tước ở phía sau, lập tức chạy đến chỗ Ôn Hủ Hủ trên đôi giày cao gót kia của mình.
Ôn Hủ Hủ không hiểu cô ta định làm gì.
Mãi đến khi đến trước mặt cô, cô ta lập tức cướp lấy rổ trong tay Ôn Hủ Hủ: ''Ôn Hủ Hủ, tôi thay cô đi hái hoa quả, cô giúp tôi đi cấy lúa.''
Ôn Hủ Hủ bị chọc tức: ''Cô bị bệnh à? Tại sao tôi phải đổi với cô?''
Lạc Du hùng hồn nói: ''Dựa vào việc tôi cứu con cô đó, cô đổi với tôi một chút thì sao? Cô có hiểu không? Nếu lúc trước tôi không mang con cô từ bệnh viện về thì nó đã sớm mất mạng rồi!''
Một câu đã khiến Ôn Hủ Hủ không nói được gì.
Kết quả cô chỉ có thể trơ mắt nhìn người phụ nữ kia cướp rổ đựng hoa quả và con gái của mình đi.
Người này bị làm sao vậy!
Ôn Hủ Hủ đưa mắt nhìn người đàn ông đang đứng bên ruộng, sau khi thấy Lạc Du bỏ chạy, sắc mặt hắn cũng khá khó coi, cách rất xa cũng cảm nhận được hàn khí lạnh thấu xương.
Vậy cô có nên qua không?
Ôn Hủ Hủ mâu thuẫn một lúc.
Cuối cùng cô vẫn chọn đi xuống ruộng bậc thang.
Cô cũng không muốn, nhưng sau khi nghe nếu nhiệm vụ thất bại thì trưa sẽ không có cơm ăn, cô không muốn hai đứa bé nhà mình đói bụng.
Ôn Hủ Hủ đi đến trước mặt người đàn ông.
''Mẹ...''
Hai đứa nhóc thấy cô thì vô cùng vui vẻ, xông đến ôm lấy cô.
Ôn Hủ Hủ xoa đầu hai đứa nhỏ, liếc nhìn người đàn ông phía trước, lúc đầu cô định nói gì đó, nhưng khi thấy ánh mắt hung ác muốn giết người của hắn...
Cô trực tiếp bỏ qua người này, mang hai con trai xuống ruộng.
''Bảo bối, chúng ta cùng cấy nha, Mặc Mặc, con đi bên cạnh mẹ, Dận Dận không cần xuống, nước ở đây lạnh, con đưa lúa cho mẹ được không?''
''Được ạ, mẹ.''
Hai đứa nhỏ nghe mẹ sắp xếp thì vô cùng vui vẻ.
Hoắc Tư Tước đứng bên cạnh trầm mặt nhìn.
Chuyện đột nhiên nằm ngoài kiểm soát của bản thân khiến hắn vô cùng khó chịu, hắn vốn muốn đả kích người phụ nữ này thật mạnh, để cô biết từ nay trở đi cô không còn quan trọng với Hoắc Tư Tước hắn nữa.
Cô đã không còn bất cứ tư cách gì để tham gia vào chuyện của Hoắc gia nữa.
Càng không có bất kì cơ hội nào trong cuộc sống của hắn và mấy đứa nhỏ, vị trí của cô sẽ bị người khác thay thế, cô đã từng có tất cả mọi thứ, từ đây sẽ không còn liên quan đến cô nữa.
Nhưng bây giờ thì sao?
Hai mắt hắn đỏ bừng như muốn nhỏ máu.
Nhưng hắn nhanh chóng phát hiện ra, người phụ nữ đi đến đây không chùn bước, mặc dù phân công công việc cho hai đứa nhỏ rất rõ ràng nhưng cô cũng không biết làm.
Cô vụng về học theo những phụ huynh bên cạnh cấy lúa xuống ruộng nhưng chưa được bao lâu cây lúa đã nổi lềnh bềnh lên.
"Mẹ, sao trồng rồi mà nó vẫn nổi lên vậy?''
Mặc Bảo đi theo cô thấy vậy thì mở to đôi mắt tròn trịa của mình, bé vô cùng khó tin nhìn những cây lúa trước mặt.
Ôn Hủ Hủ: ''...''
Cô suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn thành thật thừa nhận với con trai: ''Có thể do mẹ chưa học được, con chờ một chút, mẹ sang hỏi chú bên kia.''
Sau đó cô chuẩn bị qua trưng cầu ý kiến một vị phụ huynh khác đang cấy lúa cách đó không xa.
Chương 325: Hắn lại ghen
Vị phụ huynh kia thấy cô đến thì vô cùng nhiệt tình, vì lúc trước đã thấy Lạc Du ăn mặc gọn gàng sạch sẽ xinh đẹp nên không nghĩ rằng Ôn Hủ Hủ là mẹ mấy đứa nhỏ.
''Làm như thế này, đây là ruộng lúa nên ở rất có sức nổi, lúc chúng ta cắm xuống cần cầm đúng gốc lúa rồi dùng sức một chút.''
''Dùng sức một chút? Nhiều sức không?''
''Ít nhất ngón tay của cô phải chạm đến vị trí này.'' Vị phụ huynh này hướng tay về phía tay Ôn Hủ Hủ định thực hành nên dùng lực mạnh đến đâu.
Thấy cảnh này, người đàn ông đứng trên ruộng không nhịn được nữa mà quát lớn: ''Ôn Hủ Hủ, cô lăn về đây cho tôi! Cấy lúa mà cũng không biết, cô là heo sao?''
Ôn Hủ Hủ: ''...''
Một lúc lâu sau cô chỉ có thể lúng túng cười nói với vị phụ huynh kia: ''Thật xin lỗi, tính ba đứa nhỏ không tốt lắm.''
Vị phụ huynh kia vô cùng ngạc nhiên.
Ba đứa nhỏ? Không phải cô không có quan hệ gì với hắn sao? Sao còn mắng cô như vậy?
Cuối cùng Ôn Hủ Hủ vẫn quay về dưới ánh mắt phức tạp của vị phụ huynh kia, vừa về đến nơi cô cũng nổi giận, đôi mắt hạnh đen trắng rõ ràng bất mãn trừng mắt nhìn người đàn ông kia.
''Hoắc Tư Tước, anh làm gì vậy? Bản thân mình không làm việc thì thôi đi, còn đứng đây cáu giận nữa, anh muốn mấy đứa nhỏ không có đồ ăn trưa sao?''
''Tôi tức giận? Là do cô ngốc, ngay cả chút việc nhỏ đó cũng không biết còn không biết xấu hổ đi hỏi người khác sao?''
Người đàn ông không chỉ không suy nghĩ lại việc mình làm mà còn phách lối hơn cả Ôn Hủ Hủ, lời nói ra cũng vô cùng khắc nghiệt.
Ôn Hủ Hủ vô cùng tức giận, cô trực tiếp ném cây lúa trong tay xuống trước mặt hắn: ''Anh thông minh thế thì anh làm đi? Một người đàn ông ở chỗ này tức giận thì có ích gì, có bản lĩnh thì xuống làm đi!''
Lời này của Ôn Hủ Hủ chắc chắn là vô ích.
Vì tên đàn ông chó này thật sự quá đáng ăn đòn.
Điều khiến cô bất ngờ là cô vừa nói xong, người đàn ông đứng trên bờ thật sự cởi giày ra để lộ phần chân dài trắng cứng cáp của mình ra.
Ôn Hủ Hủ há to miệng.
Mặc Bảo và Hoắc Dận cũng mở to mắt ngơ ngác nhìn ba.
Ba thật sự muốn xuống sao?
Đây đúng là chuyện hiếm có nha, vừa rồi ba đứng với dì Lạc trên này ghét bỏ nhìn xuống dưới ruộng một lúc lâu, còn bị cả những chú dì kia chế giễu một lúc lâu nữa.
Bây giờ muốn xuống thật sao?
Hai bạn nhỏ lập tức lùi sang một bên, tỏ vẻ nhiệt liệt hoan nghênh ba xuống ruộng.
Ôn Hủ Hủ đứng một bên, cuối cùng cũng thấy người đàn ông cao cao tại thượng này bước chân xuống ruộng.
''Bùm...''
Vừa bước vào đã thấy sự chênh lệch giữa nước ruộng đục ngầu và làn da trắng nõn sạch sẽ của người kia.
Mà người đàn ông kia, không ngoài dự đoán, hàng lông mày lập tức nhíu chặt, hắn không thể kìm chế được mà lạnh lùng hừ một tiếng thể hiện sự ghét bỏ từ tận đáy lòng.
Thằng nhãi này vốn có bệnh sạch sẽ, bây giờ xuống đây đúng là làm khó hắn.
Cơn tức của Ôn Hủ Hủ bắt đầu nguôi đi.
''Được rồi được rồi, tôi nói đùa với anh mà thôi, anh lên đi, để tôi xuống.'' Sau đó cô lại nhặt những cây lúa trước mặt hắn lên chuẩn bị xuống ruộng.
Nhưng điều khiến cô càng ngạc nhiên hơn chính là người đàn ông này chỉ lạnh lùng nhìn cô một cái sau đó trực tiếp đi xuống.
Ôn Hủ Hủ: ''...''
''Hoan hô, cuối cùng ba cũng xuống rồi, ba, chúng ta cùng nhau cấy lúa được không?''
Mặc Bảo vui vẻ vỗ tay.
Hoắc Dận cũng rất vui, cậu tự mình ngồi xổm xuống nhặt một chồng lúa lên đưa cho ba: ''Ba, cho ba.''
Hoắc Tư Tước nhận lấy, giờ phút này người đàn ông hô mưa gọi gió ở Thượng Hải lần đầu tiên cảm nhận được tâm trạng vui vẻ khi được khen ngợi.
Đúng là gặp quỷ.
Vẻ mặt Ôn Hủ Hủ cũng tốt hơn.
Cô không dám khen người đàn ông này, nếu không người chết vì sĩ diện như hắn không biết sẽ nhìn cô bằng ánh mắt gì.
Ôn Hủ Hủ cũng đi xuống, cô đang định cầm lúa dạy người đàn ông này thì phát hiện dù lúc nãy tên nhãi này chỉ đứng trên bờ quan sát thôi cũng đã học được cách cấy, cây lúa đầu tiên hắn cấy xuống vững vàng đứng đó.
"Ba, ba lợi hại quá! Ba cấy nó đứng thẳng rồi kìa!'' Mặc Bảo thấy vậy thì không chút keo kiệt khen ba.
Hoắc Tư Tước càng kiêu ngạo hơn.
''Con cho rằng ba là mẹ con sao? Ngốc như heo vậy!''
''...''
Ôn Hủ Hủ thiếu chút nữa đã ném cây lúa đang cầm trên tay vào mặt tên chó này!
Vênh mặt vênh mũi đúng không, không ép cô thì hắn chết à?
Ôn Hủ Hủ nhịn.
Nhưng đúng là người đàn ông này rất thông minh, cho dù bắt đầu sau nhưng hắn đã nắm vững được kĩ thuật, từng cây lúa được cấy xuống vô cùng vững vàng.
Ngược lại Ôn Hủ Hủ lại luôn làm nổi lúa lên, không biết có phải vì tay phụ nữ nhỏ hơn hay không.
''Cô đi ra, qua bên kia đưa lúa với con trai đi.''
Hoắc Tư Tước thấy vậy thì chán ghét lấy lúa trong tay cô đi, sau đó lại đuổi cô ra ngoài.
Tài nghệ của Ôn Hủ Hủ không bằng người ta nên chỉ có thể ngoan ngoãn đến chỗ con trai.
Những phụ huynh trong ruộng lúa thấy vậy thì không khỏi bàn tán: ''Gia đình anh em sinh đôi này làm rất nhanh, sau khi người ba xuống làm tốt hơn mẹ nhiều.''
''Đau?''
''Đau...''
Ôn Hủ Hủ hạ mắt xuống, trong mắt đều là hơi nước, cô căn bản không dám nhìn người đàn ông trước mặt nhiều thêm giây nào, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng nhìn về phía khác.
Động tác của Hoắc Tư Tước dừng lại.
Ánh mắt hắn tối đi, cảm giác khô nóng trong người càng mãnh liệt hơn.
Bọn họ vốn không lạ lẫm gì, sinh ba đứa nhỏ, sau đó chung giường mấy lần, hắn có cảm giác này với cô là chuyện bình thường.
Động tác của Hoắc Tư Tước nhẹ hơn.
Đồng thời bàn tay hắn cũng bắt đầu không thành thật di chuyển qua chỗ khác trên người cô.
''Anh...Anh làm gì vậy?''
Ôn Hủ Hủ vô cùng mẫn cảm, cô lập tức hoảng sợ, gần như không chút do dự, cô bắt đầu né tránh người đàn ông, còn đẩy tay hắn ra.
Hoắc Tư Tước: ''...''
Trong nháy mắt, một chậu nước lạnh giội thẳng từ trên đầu hắn xuống, tôn nghiêm của hắn như vừa phải chịu sự nhục nhã lớn.
''Tôi còn có thể làm gì nữa? Tôi bôi thuốc cho cô chứ làm gì. Còn nữa tôi làm gì với cô là phạm pháp sao? Bây giờ cô vẫn là vợ tôi, tôi không được làm gì cô sao?''
Hắn không thể kìm chế được cơn giận, khuôn mặt tuấn tú vừa hòa hoãn đi một chút lại tối sầm đi, nhìn vô cùng tối tăm.
Cô lại lần nữa từ chối.
Cho nên từ ban đầu cô cũng không có ý định ở lại chỗ này, cũng không hề nói bỏ qua những chuyện kia, tất cả là do hắn nghĩ nhiều, phải không?
Sắc mặt Ôn Hủ Hủ tái lại.
''Không... Ý tôi không phải vậy, Hoắc Tư Tước, anh nghe tôi giải thích, tôi chỉ là... chỉ là có vết thương trên người.''
''Là bị thương thật? Hay là căn bản không muốn ngủ với tôi?''
''Tôi...''
Ôn Hủ Hủ nghẹn lời.
Cô, đúng là không muốn, vì cô đã sớm nói với bản thân, cô sẽ không có bất kì quan hệ gì với người đàn ông này nữa, đã không có quan hệ thì tại sao họ còn muốn làm việc này?
''Hoắc Tư Tước, anh...anh nghe tôi nói, chúng ta... chúng ta đúng là chưa chính thức ly hôn nhưng kiểu gì cũng sẽ ly hôn, cho nên... tôi cho rằng chúng ta tốt nhất vẫn đừng duy trì quan hệ này thì hơn, tránh...tránh để nó ảnh hưởng đến cuộc sống của anh, anh nói có đúng không?''
Ôn Hủ Hủ nắm chặt đai khăn choàng tắm trên người, cổ họng cô khô khốc, tay lạnh cóng, sợ mình chỉ sơ ý nói sai một chút sẽ khiến người đàn ông này nổi giận.
Bây giờ cô cũng không muốn đắc tội hắn.
Đắc tội hắn rồi thì sao có thể ở đây chăm sóc mấy đứa nhỏ được?
Cô vừa nói xong, phòng ngủ quả nhiên yên tĩnh, nhiệt độ thấp đến mức khiến da đầu người ta tê dại, khiến người ta không hít thở được.
Xong rồi, cô lại chọc hắn tức giận rồi?
Ôn Hủ Hủ bắt đầu hối hận, cô đang muốn nói mấy câu làm dịu không khí.
Đúng lúc này, người đàn ông xoay người rời đi.
''Rầm...''
Tiếng đóng cửa vang lên, hắn đóng mạnh đến mức vách tường ở bên cạnh cũng rung lên.
Ôn Hủ Hủ sợ đến ngây người.
Vất vả lắm mới lấy lại tinh thần, cô vội vàng xuống giường đuổi theo nhưng phát hiện bên ngoài không còn lại, ngược lại chưa được bao lâu dưới tầng đã vang lên tiếng xe khởi động.
Hoắc Tư Tước rời khỏi nơi này vào nửa đêm.
Ôn Hủ Hủ có thể hiểu được, cô ngây người đứng đó như bị dính keo, sau đó loạng choạng ngã dựa vào tường.
Cô nói gì sai sao?
Giữa họ còn có thể bắt đầu được sao? Những chuyện bọn họ từng trải qua, họ có thể xem như chưa từng xảy ra sao?
Không, không thể được!
Ít nhất Ôn Hủ Hủ cô không làm được.
Ôn Hủ Hủ hồn bay phách lạc về phòng ngủ của mình, đêm đó thật lâu sau cô cũng không ngủ được.
Hôm sau.
Mấy đứa nhỏ đã dậy từ rất sớm, đặc biệt là Mặc Bảo và Hoắc Dận, sau khi dậy, hai đứa nhỏ ở trong phòng gác cửa.
''Tối hôm qua ba và mẹ lại cãi nhau, anh có nghe thấy không?''
''Ừm.''
Khuôn mặt nhỏ của Hoắc Dận vô cùng khó coi, dưới mắt là quầng đen.
Mặc Bảo ôm khuôn mặt nhỏ nhìn anh trai: ''Haiz, sao họ luôn như vậy chứ? Không thể yên ổn sống chung với nhau sao? Ba cũng thật là, vất vả lắm mẹ mới về, ba không thể nhịn một chút sao?''
Hoắc Dận: ''...''
Cậu muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn không lên tiếng.
Chuyện tối hôm qua thật ra có chút kì lạ, lúc đầu cậu còn nhìn lén thấy ba ôm mẹ lên.
Vậy tại sao lại đột nhiên cãi nhau?
Hoắc Dận thấy chuyện này không đơn giản như vậy.
''Em trai, chúng ta phải nghĩ cách.''
''Cách gì?'' Mặc Bảo lập tức ngẩng đầu lên, đôi mắt tràn đầy hi vọng nhìn anh trai.
''Anh cảm thấy có thể do họ không gặp nhau trong thời gian dài, thiếu cơ hội ở chung, chúng ta nên tạo cơ hội để họ ở chung với nhau lâu hơn.''
Hoắc Dận đã nói nhiều hơn trước nhiều, cậu bắt đầu phân tích cho em trai.
Mặc Bảo nghe xong hai mắt sáng bừng lên.
Hình như nghe cũng có lí, những người nói yêu nhau không phải thường ở chung rất lâu mới có tình cảm sao?
Cái đó gọi là lâu ngày sinh tình.
Mặc Bảo đồng ý với lời đề nghị của anh trai.
Thế là ngày hôm đó, sau khi đi nhà trẻ về, ba đứa nhỏ đợi Ôn Hủ Hủ đón về, sau đó nói với mẹ nhà trẻ sắp xếp cho mấy đứa nhỏ đi chơi xuân.
''Chơi xuân? Bây giờ mới khai giảng được bao lâu mà đã đi chơi xuân rồi?''
''Haiz, mẹ, đây là thời điểm nên đi đó, cô giáo nói lần này họ sẽ dẫn bọn con về nông thôn, để chúng con được trải nghiệm công việc cày bừa vụ xuân của các bác nông dân đó mẹ.''
Tiểu Nhược Nhược thấy mẹ không hiểu vì sao lại đi bây giờ thì nhanh chóng mềm mại giải thích cho mẹ nghe.
Chương 322: Hắn mang một người phụ nữ về
Cày bừa vụ xuân sao?
Quả nhiên sau khi nghe xong Ôn Hủ Hủ không những không chất vấn mà ngược lại còn cảm thấy đây là một đề nghị không tệ.
Bây giờ trẻ con ở thành phố được nuông chiều từ bé, không biết lúa là gì, có thể để mấy đứa nhỏ đi nông thôn học thêm kiến thức cũng tốt.
Cuối cùng Ôn Hủ Hủ đồng ý.
''Ừm, không tệ, vậy tối nay mẹ chuẩn bị đồ cho mấy đứa nha.''
''Vâng, mẹ cũng phải chuẩn bị đồ của mình nữa đó, cô giáo nói người lớn cũng đi cùng, nhà chúng ta có ba người, mẹ và ba đều phải đi.''
Mặc Bảo nhanh chóng nói yêu cầu của cô giáo cho mẹ nghe.
Kết quả Ôn Hủ Hủ nghe xong, tâm trạng vốn đang vui vẻ lập tức cứng lại.
Còn muốn cô và ba của mấy đứa nhỏ đi cùng?
Quên đi, chắc chắn hắn sẽ không muốn đi với cô, tối hôm qua tức giận như vậy, cả ngày hôm nay cũng không thấy bóng người, nói thật, hắn không đuổi cô đi đã là tốt rồi.
Ôn Hủ Hủ cảm thấy có chút chua xót, tạm thời không nói đến chuyện này.
Mang mấy đứa nhỏ về nhà, quả nhiên tối hôm đó vẫn không thấy Hoắc Tư Tước trở về, nghe dì Vương nói ngay cả điện thoại hắn cũng không gọi lấy một cuộc.
Có lẽ chính là không muốn quay về.
Ôn Hủ Hủ thấy vậy chỉ có thể tìm dì Vương: ''Dì Vương, ngày mai mấy đứa nhỏ đi chơi xuân, hay là dì gọi điện thoại cho tiên sinh để hắn bớt chút thời gian sắp xếp đi.''
Dì Vương kinh ngạc nhìn cô: ''Cô không đi sao? Tôi nghe bọn nhỏ nói cần phụ huynh đi cùng.''
Ôn Hủ Hủ cười khổ một tiếng: ''Hắn sẽ không để tôi đi đâu, không sao, để mấy đứa nhỏ đi với hắn cũng được, tôi đi sửa soạn đồ cho mấy đứa.''
Sau đó cô chuẩn bị lên tầng thu xếp đồ đạc cho mấy bảo bối.
Đúng lúc này dì Vương giữ cô lại.
''Ôn tiểu thư, cô như vậy là không được, cô và tiên sinh mâu thuẫn thì mâu thuẫn, nhưng mấy đứa nhỏ vô tội, cô tới đây không phải vì mấy đứa nhỏ sao? Nếu như vậy, hoạt động quan trọng như vậy của bọn nhỏ sao cô có thể không tham gia được?''
''Nhưng mà...''
''Được rồi, cô nghe tôi đi, tiên sinh sẽ không nói cô ở nhà đâu, cô cũng thu dọn đồ của mình đi, sáng mai cô đi luôn với mấy đứa nhỏ.''
Người giúp việc tủm tỉm cười nói với Ôn Hủ Hủ.
Ôn Hủ Hủ cũng không biết nên nói gì.
Lần chơi xuân này đương nhiên cô cũng muốn đi, đây chính là con cô, cô không muốn bỏ qua bất kì dịp nào trong hành trình trưởng hành của các bé.
Cuối cùng Ôn Hủ Hủ cũng gấp cho mình mấy bộ quần áo để ngày mai đi cùng.
Một đêm yên tĩnh.
Sáng hôm sau, vì đi chơi xuân nên Ôn Hủ Hủ dậy từ rất sớm, cô sửa soạn chỉnh tề cho ba đứa nhỏ rồi dẫn mấy bé xuống dưới.
''Dì Vương, chúng ta...''
''Tiên sinh, cuối cùng ngài cũng về rồi, mấy bé chuẩn bị xong hết rồi, chỉ chờ ngài thôi.''
Mới nói được nửa câu thì cô thấy dì Vương đứng ngoài cửa biệt thự chào một người đàn ông đang bước xuống từ chiếc Maybach trắng, vẻ mặt cô lập tức hốt hoảng, lời đang nói cũng dừng lại.
Hắn thật sự quay về.
Mấy đứa nhỏ thấy ba về thì vô cùng vui vẻ.
''Ba về rồi, ba, ba đưa Nhược Nhược đi chơi xuân sao?'' Tiểu Nhược Nhược luôn mong nhớ ba về lập tức nhào đến chỗ ba như con én nhỏ.
Khóe miệng Hoắc Tư Tước cong lên, hắn cúi người bế con gái lên.
''Ừm, ba đi với con.''
''Oa, thật tốt, lần này cả nhà chúng ta có thể đi chơi với nhau rồi, anh, em rất vui đó.'' Cô bé vui vẻ vỗ tay.
Ôn Hủ Hủ thấy vậy thì trái tim đang lơ lửng cũng được buông lỏng.
Vì cô thấy vẻ mặt người đàn ông cũng không quá kém, nhìn không giống như còn bực tức.
Ôn Hủ Hủ tiến lên một bước...
''Hoắc Tư Tước, sao anh lại ra một mình? Anh mau đến giúp tôi chỉnh ghế cho trẻ em đi, thật là, cái gì cũng vứt cho tôi, anh cho rằng tôi ba đầu sáu tay sao?''
Đột nhiên trong chiếc xe Maybach trắng bên ngoài vang lên giọng phụ nữ phàn nàn.
Sắc mặt Ôn Hủ Hủ lập tức thay đổi, bước chân cũng dừng lại.
Trong xe hắn còn có người?
Những người khác trong sân nghe thấy cũng vô cùng kinh ngạc, đặc biệt là Mặc Bảo và Hoắc Dận, hai đứa nhỏ nghe xong, sắc mặt lập tức trầm xuống.
Dì Lạc? Sao dì ấy lại đến đây lúc này?
Không sai, người phụ nữ kia chính là Lạc Du.
Cuối cùng Lạc Du cũng chuẩn bị xong ghế cho trẻ em, thấy Hoắc Tư Tước căn bản không có ý định giúp mình thì tức giận xông đến.
''Hả? Tất cả mọi người đều ở đây sao, chuẩn bị xong hết rồi sao? Mau lên đi thôi, Tiểu Mặc Bảo, tiểu soái ca Hoắc Dận, lại đây, dì mang các con lên xe.''
Lạc Du vô cùng tự nhiên vẫy tay với hai đứa nhỏ đứng cạnh Ôn Hủ Hủ.
Ôn Hủ Hủ nghe xong, sắc mặt càng trắng hơn.
Dì Vương thấy vậy thì trực tiếp hỏi: ''Tiên sinh, cô Lạc là...?''
''Tôi để cô ấy đi cùng, ba đứa nhỏ cần hai người lớn.''
Người đàn ông đang ôm con gái lạnh nhạt giải thích, hơn nữa ánh mắt hắn từ đầu đến cuối đều không nhìn Ôn Hủ Hủ lấy một lần.
Chương 323: Cuối cùng cô thành người ngoài trong lời hắn nói
Dì Vương vô cùng kinh ngạc.
Dì ấy vừa định hỏi vị chủ nhân trẻ tuổi này xem có phải nhầm lẫn ở đâu không? Mẹ đứa nhỏ ở đây mà lại gọi một người phụ nữ khác đến đưa tụi nhỏ đi chơi xuân.
Đúng lúc này một đôi tay lành lạnh đã nhanh chóng đưa hành lí và hai đứa nhỏ ra.
''Dì Vương, đưa cho họ.''
''Nhưng mà...''
''Không sao.'' Ôn Hủ Hủ lắc đầu, cô cố gắng làm ra vẻ không sao, trực tiếp bỏ hành lí đã chuẩn bị vào tay dì ấy.
Đương nhiên cô sẽ không sao.
Đây là chuyện sớm muộn gì cũng phải đối mặt, sáng nay chỉ là xảy ra sớm hơn dự định mà thôi.
Ôn Hủ Hủ chuẩn bị quay vào trong.
''Không được! Con không muốn dì Lạc, con có mẹ, vì sao phải mang theo người khác đi chơi xuân cùng?''
Đột nhiên Nhược Nhược trong ngực Hoắc Tư Tước kêu lớn, cô bé phẫn nộ trừng mắt nhìn Lạc Du bên cạnh, sau đó trực tiếp trốn ra khỏi vòng tay ba.
''Nhược Nhược, quay lại!'' Hoắc Tư Tước thấy vậy thì tức giận đưa tay định túm lấy cô bé.
Đừng nhìn bình thường Tiểu Nhược Nhược ngốc nghếch dễ thương mà coi thường, lúc quan trọng hai chân bé chạy rất nhanh, chưa đến một lúc đã đuổi kịp mẹ.
''Mẹ, mẹ đừng bỏ lại bé cưng mà, mẹ, nếu mẹ không đi thì Nhược Nhược cũng không đi đâu, hu...''
Sau đó đứa nhỏ này trực tiếp ôm lấy chân Ôn Hủ Hủ khóc lớn.
Ôn Hủ Hủ thấy vậy thì ngồi xuống ôm lấy cô bé, trái tim như bị dao cứa, vô cùng khó chịu.
"Đừng khóc đừng khóc, không phải mẹ còn ở đây sao, mẹ sẽ không đi, mẹ ở nhà chờ các con có được không? Con đi với ba và dì đi, lúc về mẹ lại làm đồ ăn ngon cho con.''
''Không, không muốn.''
Tiểu Nhược Nhược không hổ là fan trung thành của mẹ, vừa nghe thấy mẹ không đi với mình thì có cám dỗ bé bằng cái gì cũng vô dụng.
Ôn Hủ Hủ: ''...''
Lúc cô đang không biết làm thế nào thì Mặc Bảo và Dận Dận vẫn đứng cạnh dì Vương thấy vậy cũng nhanh chóng chạy về phía mẹ.
''Đúng, chúng con cũng không đi!''
''Không đi!''
Mấy đứa nhỏ này lập tức đứng chung chiến tuyến trong mấy giây ngắn ngủi.
Mặt Hoắc Tư Tước sầm lại, hắn đang định trực tiếp đi qua kéo ba đứa nhỏ vào xe thì dì Vương nhanh chóng tiến lên: ''Tiên sinh, nếu vậy thì mang Ôn tiểu thư đi cùng luôn đi.''
''Cô ta đừng có mơ!''
''Tiên sinh! Hôm nay là ngày vui của mấy đứa nhỏ, ngài mang nhiều thêm một người cũng không sao, dù sao cũng có ba đứa nhỏ, để Ôn tiểu thư mang theo một đứa đâu sao đâu? Đừng làm bọn nhỏ buồn.''
Dì Vương hết lòng khuyên nhủ.
Đúng là bây giờ đó là cách tốt nhất.
Lạc Du cũng là người thông minh, sau khi thấy cảnh này, cô ta cũng phụ họa: ''Ừm, dì Vương nói đúng, để đứa bé này cho cô ấy đi, tôi và anh cũng không trông được nhiều như vậy.''
Cuối cùng người đàn ông đang giận dữ cũng xuôi xuống.
Mười phút sau đoàn người chia làm hai đội lên đường, một đội là xe Maybach Hoắc Tư Tước lái, có hai đứa nhỏ sinh đôi và Lạc Du.
Đội còn lại thì sao?
Đương nhiên là Ôn Hủ Hủ nhìn kiểu gì cũng chướng mắt và Tiểu Nhược Nhược.
Mẹ con hai người tùy ý để vệ sĩ mang một chiếc xe đến, sau đó Ôn Hủ Hủ lái xe.
''Mẹ, con không thích ba, ba thật xấu, ba không cho mẹ đi còn mang người phụ nữ khác đi cùng.'' Trên đường xuất phát, cô bé con còn đang uất ức ngồi trên ghế trẻ em buồn bã nói với mẹ.
Ôn Hủ Hủ đang lái xe nghe vậy thì cảm thấy ấm áp.
Nhưng sau khi cảm thấy ấm áp, cô vẫn dạy con gái: ''Con không thể nói vậy được, ba thương các con, hôm nay ba để dì Lạc đi cùng cũng là vì muốn chăm sóc các con, con không thể không thích ba được.''
Chuyện này...
Cô bé nghe xong thì bĩu môi, khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm vẫn không mấy vui vẻ.
Nhưng bé cũng không tiếp tục nói về ba nữa.
Đi khoảng một tiếng, cuối cùng hai mẹ con cũng đến nơi.
Vì xuất phát muộn nên lúc đến thôn trang non xanh nước biếc kia, các bạn nhỏ và phụ huynh trong nhà đều đã đến đủ.
''Bạn học Hoắc Nhược Nhược, sao con đến muộn vậy? Tất cả mọi người đều bắt đầu nhận nhiệm vụ rồi đó.''
''Hả?''
Ôn Hủ Hủ ôm con gái chạy vội đến bãi cỏ tập hợp, nhìn thấy một phụ huynh cũng mang theo con gái như mình hỏi thì lập tức đặt đứa nhỏ xuống.
''Vậy sao, trên đường đến đây chúng tôi bị kẹt xe nên đến muộn.''
''Hóa ra là vậy, vậy bây giờ cô đi tìm giáo viên đi, nhiệm vụ ngày hôm nay rất nhiều, có cấy lúa, hái quả, còn có hỗ trợ các bác nông dân gieo các loại hạt nữa, xem họ có còn nhiệm vụ nào nữa không.''
Vị phụ huynh này rất tốt, sau khi thấy mẹ con Ôn Hủ Hủ đến muộn thì giải thích lại một lần cho cô.
Hóa ra lần chơi xuân lần này là hoạt động của ba mẹ và con cái, là cơ hội để bọn nhỏ được hoạt động.
Ôn Hủ Hủ đi theo vị phụ huynh này tìm giáo viên.
Tiểu Nhược Nhược nắm tay mẹ, vừa đi vừa nói chuyện với bạn nhỏ bên cạnh: ''Tiểu Mạt Lỵ, cậu có thấy anh của tớ không? Hai anh ấy đến trước.''
''Thấy nha, hai anh ấy đang cấy lúa với ba cậu đó.''
Tiểu Mạt Lỵ cũng vô cùng nhiệt tình nói cho bạn mình.
Chương 324: Đường đường là tổng giám đốc mà còn xuống ruộng cấy lúa sao?
Cấy lúa?
Trong đầu Ôn Hủ Hủ hiện lên một hình ảnh, cô không nhịn được mà rùng mình.
Người đàn ông sống an nhàn sung sướng kia làm được chuyện này sao?
Cuối cùng Ôn Hủ Hủ và nhà Tiểu Mạt Lỵ lấy được nhiệm vụ hái quả, hóa ra đây cũng là nhiệm vụ ngẫu nhiên, sau khi mọi người làm xong nhiệm vụ sẽ giao thành quả lại cho các bác nông dân, sau đó có thể đến nhà họ đổi đồ ăn xem như bữa trưa.
Nhà trẻ này thật sáng tạo.
Mẹ con Ôn Hủ Hủ mang theo rổ đi về phía vườn trái cây, vì chưa từng tham gia hoạt động như thế này nên Tiểu Nhược Nhược rất hưng phấn, trên đường đi cô bé và bạn mình vẫn luôn hoạt bát không ngừng nghỉ.
Sau đó hai người thấy anh trai trên ruộng bậc thang cách đó không xa.
''Anh! Anh ơi! Em ở đây này!''
Cô bé vui vẻ kêu to, vì để hai anh thấy mình còn dùng sức vẫy bàn tay nhỏ.
Ôn Hủ Hủ: ''...''
Cô cũng nhìn thấy, đúng như cô dự đoán, hình ảnh kia đúng là khó nói thành lời.
Đó là cấy lúa sao?
Không phải chứ, bốn người đồng loạt đứng trên bờ, người đàn ông mặc âu phục đi giày da, người phụ nữ thì sao? Ăn mặc vô cùng thời trang, thậm chí còn đang đi đôi giày cao gót đế nhọn dài mảnh.
Hai đứa nhỏ thì ngược lại, vì tự tay Ôn Hủ Hủ chuẩn bị đồ cho chúng.
Giày thể thao, mũ lưỡi trai, còn cả quần sooc chống bẩn, nhìn là biết đến để tham gia lao động.
''Mẹ Nhược Nhược, đó là bạn cô sao? Sao họ lại mặc như vậy? Vậy thì sao mà lao động được?'' Mẹ Mạt Lỵ cũng đi đến, cô ấy thấy vậy thì không khỏi thắc mắc.
Ôn Hủ Hủ cười cười.
Làm việc gì? Đến làm con khỉ để người ta nhìn ngó không phải tốt hơn sao?
Ôn Hủ Hủ cũng không nói gì, cô nắm tay con gái, chuẩn bị đi đến vườn trái cây.
Nhưng đúng lúc này người ở bên ruộng bậc thang đã thấy cô vì tiếng kêu vừa rồi của Tiểu Nhược Nhược, Lạc Du lập tức gọi các cô lại.
''Ôn Hủ Hủ, cô đợi chút, cô đi đâu vậy?''
''Con với mẹ đi hái hoa quả nha dì Lạc.''
''Hả? Hai người may mắn vậy, hái hoa quả sao?''
Ánh mắt Lạc Du sáng lên.
Sau đó cô ta căn bản không quan tâm đến Hoắc Tư Tước ở phía sau, lập tức chạy đến chỗ Ôn Hủ Hủ trên đôi giày cao gót kia của mình.
Ôn Hủ Hủ không hiểu cô ta định làm gì.
Mãi đến khi đến trước mặt cô, cô ta lập tức cướp lấy rổ trong tay Ôn Hủ Hủ: ''Ôn Hủ Hủ, tôi thay cô đi hái hoa quả, cô giúp tôi đi cấy lúa.''
Ôn Hủ Hủ bị chọc tức: ''Cô bị bệnh à? Tại sao tôi phải đổi với cô?''
Lạc Du hùng hồn nói: ''Dựa vào việc tôi cứu con cô đó, cô đổi với tôi một chút thì sao? Cô có hiểu không? Nếu lúc trước tôi không mang con cô từ bệnh viện về thì nó đã sớm mất mạng rồi!''
Một câu đã khiến Ôn Hủ Hủ không nói được gì.
Kết quả cô chỉ có thể trơ mắt nhìn người phụ nữ kia cướp rổ đựng hoa quả và con gái của mình đi.
Người này bị làm sao vậy!
Ôn Hủ Hủ đưa mắt nhìn người đàn ông đang đứng bên ruộng, sau khi thấy Lạc Du bỏ chạy, sắc mặt hắn cũng khá khó coi, cách rất xa cũng cảm nhận được hàn khí lạnh thấu xương.
Vậy cô có nên qua không?
Ôn Hủ Hủ mâu thuẫn một lúc.
Cuối cùng cô vẫn chọn đi xuống ruộng bậc thang.
Cô cũng không muốn, nhưng sau khi nghe nếu nhiệm vụ thất bại thì trưa sẽ không có cơm ăn, cô không muốn hai đứa bé nhà mình đói bụng.
Ôn Hủ Hủ đi đến trước mặt người đàn ông.
''Mẹ...''
Hai đứa nhóc thấy cô thì vô cùng vui vẻ, xông đến ôm lấy cô.
Ôn Hủ Hủ xoa đầu hai đứa nhỏ, liếc nhìn người đàn ông phía trước, lúc đầu cô định nói gì đó, nhưng khi thấy ánh mắt hung ác muốn giết người của hắn...
Cô trực tiếp bỏ qua người này, mang hai con trai xuống ruộng.
''Bảo bối, chúng ta cùng cấy nha, Mặc Mặc, con đi bên cạnh mẹ, Dận Dận không cần xuống, nước ở đây lạnh, con đưa lúa cho mẹ được không?''
''Được ạ, mẹ.''
Hai đứa nhỏ nghe mẹ sắp xếp thì vô cùng vui vẻ.
Hoắc Tư Tước đứng bên cạnh trầm mặt nhìn.
Chuyện đột nhiên nằm ngoài kiểm soát của bản thân khiến hắn vô cùng khó chịu, hắn vốn muốn đả kích người phụ nữ này thật mạnh, để cô biết từ nay trở đi cô không còn quan trọng với Hoắc Tư Tước hắn nữa.
Cô đã không còn bất cứ tư cách gì để tham gia vào chuyện của Hoắc gia nữa.
Càng không có bất kì cơ hội nào trong cuộc sống của hắn và mấy đứa nhỏ, vị trí của cô sẽ bị người khác thay thế, cô đã từng có tất cả mọi thứ, từ đây sẽ không còn liên quan đến cô nữa.
Nhưng bây giờ thì sao?
Hai mắt hắn đỏ bừng như muốn nhỏ máu.
Nhưng hắn nhanh chóng phát hiện ra, người phụ nữ đi đến đây không chùn bước, mặc dù phân công công việc cho hai đứa nhỏ rất rõ ràng nhưng cô cũng không biết làm.
Cô vụng về học theo những phụ huynh bên cạnh cấy lúa xuống ruộng nhưng chưa được bao lâu cây lúa đã nổi lềnh bềnh lên.
"Mẹ, sao trồng rồi mà nó vẫn nổi lên vậy?''
Mặc Bảo đi theo cô thấy vậy thì mở to đôi mắt tròn trịa của mình, bé vô cùng khó tin nhìn những cây lúa trước mặt.
Ôn Hủ Hủ: ''...''
Cô suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn thành thật thừa nhận với con trai: ''Có thể do mẹ chưa học được, con chờ một chút, mẹ sang hỏi chú bên kia.''
Sau đó cô chuẩn bị qua trưng cầu ý kiến một vị phụ huynh khác đang cấy lúa cách đó không xa.
Chương 325: Hắn lại ghen
Vị phụ huynh kia thấy cô đến thì vô cùng nhiệt tình, vì lúc trước đã thấy Lạc Du ăn mặc gọn gàng sạch sẽ xinh đẹp nên không nghĩ rằng Ôn Hủ Hủ là mẹ mấy đứa nhỏ.
''Làm như thế này, đây là ruộng lúa nên ở rất có sức nổi, lúc chúng ta cắm xuống cần cầm đúng gốc lúa rồi dùng sức một chút.''
''Dùng sức một chút? Nhiều sức không?''
''Ít nhất ngón tay của cô phải chạm đến vị trí này.'' Vị phụ huynh này hướng tay về phía tay Ôn Hủ Hủ định thực hành nên dùng lực mạnh đến đâu.
Thấy cảnh này, người đàn ông đứng trên ruộng không nhịn được nữa mà quát lớn: ''Ôn Hủ Hủ, cô lăn về đây cho tôi! Cấy lúa mà cũng không biết, cô là heo sao?''
Ôn Hủ Hủ: ''...''
Một lúc lâu sau cô chỉ có thể lúng túng cười nói với vị phụ huynh kia: ''Thật xin lỗi, tính ba đứa nhỏ không tốt lắm.''
Vị phụ huynh kia vô cùng ngạc nhiên.
Ba đứa nhỏ? Không phải cô không có quan hệ gì với hắn sao? Sao còn mắng cô như vậy?
Cuối cùng Ôn Hủ Hủ vẫn quay về dưới ánh mắt phức tạp của vị phụ huynh kia, vừa về đến nơi cô cũng nổi giận, đôi mắt hạnh đen trắng rõ ràng bất mãn trừng mắt nhìn người đàn ông kia.
''Hoắc Tư Tước, anh làm gì vậy? Bản thân mình không làm việc thì thôi đi, còn đứng đây cáu giận nữa, anh muốn mấy đứa nhỏ không có đồ ăn trưa sao?''
''Tôi tức giận? Là do cô ngốc, ngay cả chút việc nhỏ đó cũng không biết còn không biết xấu hổ đi hỏi người khác sao?''
Người đàn ông không chỉ không suy nghĩ lại việc mình làm mà còn phách lối hơn cả Ôn Hủ Hủ, lời nói ra cũng vô cùng khắc nghiệt.
Ôn Hủ Hủ vô cùng tức giận, cô trực tiếp ném cây lúa trong tay xuống trước mặt hắn: ''Anh thông minh thế thì anh làm đi? Một người đàn ông ở chỗ này tức giận thì có ích gì, có bản lĩnh thì xuống làm đi!''
Lời này của Ôn Hủ Hủ chắc chắn là vô ích.
Vì tên đàn ông chó này thật sự quá đáng ăn đòn.
Điều khiến cô bất ngờ là cô vừa nói xong, người đàn ông đứng trên bờ thật sự cởi giày ra để lộ phần chân dài trắng cứng cáp của mình ra.
Ôn Hủ Hủ há to miệng.
Mặc Bảo và Hoắc Dận cũng mở to mắt ngơ ngác nhìn ba.
Ba thật sự muốn xuống sao?
Đây đúng là chuyện hiếm có nha, vừa rồi ba đứng với dì Lạc trên này ghét bỏ nhìn xuống dưới ruộng một lúc lâu, còn bị cả những chú dì kia chế giễu một lúc lâu nữa.
Bây giờ muốn xuống thật sao?
Hai bạn nhỏ lập tức lùi sang một bên, tỏ vẻ nhiệt liệt hoan nghênh ba xuống ruộng.
Ôn Hủ Hủ đứng một bên, cuối cùng cũng thấy người đàn ông cao cao tại thượng này bước chân xuống ruộng.
''Bùm...''
Vừa bước vào đã thấy sự chênh lệch giữa nước ruộng đục ngầu và làn da trắng nõn sạch sẽ của người kia.
Mà người đàn ông kia, không ngoài dự đoán, hàng lông mày lập tức nhíu chặt, hắn không thể kìm chế được mà lạnh lùng hừ một tiếng thể hiện sự ghét bỏ từ tận đáy lòng.
Thằng nhãi này vốn có bệnh sạch sẽ, bây giờ xuống đây đúng là làm khó hắn.
Cơn tức của Ôn Hủ Hủ bắt đầu nguôi đi.
''Được rồi được rồi, tôi nói đùa với anh mà thôi, anh lên đi, để tôi xuống.'' Sau đó cô lại nhặt những cây lúa trước mặt hắn lên chuẩn bị xuống ruộng.
Nhưng điều khiến cô càng ngạc nhiên hơn chính là người đàn ông này chỉ lạnh lùng nhìn cô một cái sau đó trực tiếp đi xuống.
Ôn Hủ Hủ: ''...''
''Hoan hô, cuối cùng ba cũng xuống rồi, ba, chúng ta cùng nhau cấy lúa được không?''
Mặc Bảo vui vẻ vỗ tay.
Hoắc Dận cũng rất vui, cậu tự mình ngồi xổm xuống nhặt một chồng lúa lên đưa cho ba: ''Ba, cho ba.''
Hoắc Tư Tước nhận lấy, giờ phút này người đàn ông hô mưa gọi gió ở Thượng Hải lần đầu tiên cảm nhận được tâm trạng vui vẻ khi được khen ngợi.
Đúng là gặp quỷ.
Vẻ mặt Ôn Hủ Hủ cũng tốt hơn.
Cô không dám khen người đàn ông này, nếu không người chết vì sĩ diện như hắn không biết sẽ nhìn cô bằng ánh mắt gì.
Ôn Hủ Hủ cũng đi xuống, cô đang định cầm lúa dạy người đàn ông này thì phát hiện dù lúc nãy tên nhãi này chỉ đứng trên bờ quan sát thôi cũng đã học được cách cấy, cây lúa đầu tiên hắn cấy xuống vững vàng đứng đó.
"Ba, ba lợi hại quá! Ba cấy nó đứng thẳng rồi kìa!'' Mặc Bảo thấy vậy thì không chút keo kiệt khen ba.
Hoắc Tư Tước càng kiêu ngạo hơn.
''Con cho rằng ba là mẹ con sao? Ngốc như heo vậy!''
''...''
Ôn Hủ Hủ thiếu chút nữa đã ném cây lúa đang cầm trên tay vào mặt tên chó này!
Vênh mặt vênh mũi đúng không, không ép cô thì hắn chết à?
Ôn Hủ Hủ nhịn.
Nhưng đúng là người đàn ông này rất thông minh, cho dù bắt đầu sau nhưng hắn đã nắm vững được kĩ thuật, từng cây lúa được cấy xuống vô cùng vững vàng.
Ngược lại Ôn Hủ Hủ lại luôn làm nổi lúa lên, không biết có phải vì tay phụ nữ nhỏ hơn hay không.
''Cô đi ra, qua bên kia đưa lúa với con trai đi.''
Hoắc Tư Tước thấy vậy thì chán ghét lấy lúa trong tay cô đi, sau đó lại đuổi cô ra ngoài.
Tài nghệ của Ôn Hủ Hủ không bằng người ta nên chỉ có thể ngoan ngoãn đến chỗ con trai.
Những phụ huynh trong ruộng lúa thấy vậy thì không khỏi bàn tán: ''Gia đình anh em sinh đôi này làm rất nhanh, sau khi người ba xuống làm tốt hơn mẹ nhiều.''