-
Chương 51-55
Chương 51: Con trai quả là có thực lực
“Sau này cô không cần tới đây nữa!”
Hoắc Tư Tước nghiến răng nghiến lợi nói chậm từng chữ cho Ôn Hủ Hủ nghe.
Ôn Hủ Hủ: "......”
Đồ vô lương tâm!
“Dì, dì không cần để ý đến ba, ba chính là như vậy!”
Không ngờ lúc này Hoắc Dận cũng đi ra, nhìn thấy hành vi thối tha của Hoắc Tư Tước cậu ngay lập tức ra mặt giúp mẹ, không chút lưu tình mà nhìn về phía ba mình.
Ôn Hủ Hủ lo lắng đến đổ mồ hôi.
Cũng may tên đàn ông chó này đối với con trai của mình lại rất khoan dung. Bị Hoắc Dận nói như vậy nhưng Hoắc Tư Tước chỉ liếc nhìn con trai một cái rồi cũng bỏ đi.
Ôn Hủ Hủ lúc này mới dám thở phào nhẹ nhõm.
“Dận Dận, vậy... tối nay dì sẽ không tới nha, con nhất định phải ngoan ngoãn uống thuốc rồi đi ngủ được không? Sáng mai dì sẽ tới thăm con.”
“Ừmmmmmmmm.”
Hoắc Dận lạnh lùng gật đầu, sau đó xoay người trở về.
Mẹ không đến cậu sẽ dễ dàng đoán được mẹ muốn đi làm gì. Ở nhà còn có một em trai và một em gái, Hoắc Dận không hy vọng hai em của mình vì mình mà bị mẹ bỏ ở nhà.
Vì thế tối hôm đó, sau khi Ôn Hủ Hủ đón hai con từ nhà trẻ trở về cô đã không quay lại chỗ Hoắc Dận.
"Mẹ, đứa bé bệnh nhân hôm nay mẹ chăm sóc, nó thế nào rồi?"
Sau khi Mặc Bảo được đón về, cậu liền mở miệng hỏi về Hoắc Dận.
Ôn Hủ Hủ đang nấu cơm ở phòng bếp, nghe con trai hỏi cũng không nghĩ nhiều liền thuận miệng trả lời: "Rất tốt, không có gì nghiêm trọng, cũng sắp khỏi rồi.”
“Vâng ạ, vậy là tốt rồi!”
Mặc Bảo nghe thấy mẹ nói xong, trái tim treo lơ lửng một ngày nay của cậu cũng được thả lỏng.
Nhược Nhược đi tới, ghé vào tai Mặc Bảo: "Anh, anh Hoắc Dận không sao chứ?”
“Chắc là không sao, nhưng sau này chúng ta không nên tác hợp chú Kiều và mẹ nữa, anh cảm thấy bệnh của Hoắc Dận lần này hơn phân nửa có liên quan đến chuyện này.”
“Hả? Thật sao?”
“Ừ, Hoắc Dận vốn thông minh như vậy nếu biết chúng ta không cho mẹ qua, khẳng định cậu ta có thể đã nghĩ tới chuyện này nên cậu ta mới lo lắng đến mức sinh bệnh.”
Mặc Bảo rất thông minh, trải qua một ngày cậu nghĩ tới điểm này.
Tiểu Nhược Nhược nghe thấy anh trai phân tích, cô bé cảm thấy tâm trạng không được tốt ngay cả phim hoạt hình trên TV mọi hôm cô bé thích nhất thì hôm nay cũng không còn hay nữa, cô bé tiến đến trước mặt anh trai sầu não: "Vậy làm sao bây giờ? Người ba thối tha đó đối với mẹ không tốt chút nào, em không thích ông ấy ở cùng với mẹ.”
Mặc Bảo: "......”
Mặc Bảo còn có thể làm gì bây giờ?
Cậu chỉ có thể nghĩ cách để cho người ba thối tha kia không bắt nạt mẹ nữa.
Mặc Bảo quyết định chờ Hoắc Dận khỏe lại rồi gọi điện thoại cho cậu ấy để cùng nhau bàn bạc chuyện này.
Ba mẹ con trải qua một buổi tối ấm áp và yên tĩnh.
Ngày hôm sau.
Ôn Hủ Hủ đã dậy rất sớm vì cô lo cho đứa con trai lớn đang bị bệnh của mình.
Cô tự tay làm một ít bánh ngọt còn nấu một ít cháo thảo dược có tác dụng làm ấm dạ dày, chuẩn bị mang qua cho Hoắc Dận.
Mặc Bảo sau khi tỉnh dậy, nhìn thấy mẹ bận rộn ở phòng bếp, cậu rất hiểu chuyện không chỉ tự mình đi vê sinh cá nhân và thay quần áo mà còn giúp em gái thu xếp mọi thứ, sau đó hai anh em cùng đi đến phòng bếp.
"Mẹ, mẹ đang làm cái này để cho anh trai đó hả?”
“Đúng vậy, anh trai đó đang bị bệnh mẹ chuẩn bị chút cháo thảo dược hy vọng anh trai đó sớm khỏe lại.”
Ôn Hủ Hủ nhìn thấy con trai đang dắt tay con gái đi ra, quần áo đều đã sạch sẽ chỉnh tề cô cảm động và hạnh phúc vô cùng.
Nhược Nhược liền đi tới ngửi mùi đồ ăn thơm ngào ngạt: "Mẹ, cái này cũng là cho anh trai kia ăn sao?”
"Không có không có, những cái này hai con cũng có phần, mẹ làm sao quên phần hai con được chứ?"
Ôn Hủ Hủ vội vàng phủ nhận.
Sau đó, cầm một phần đồ ăn nóng hổi đưa cho Nhược Nhược.
Tất cả đều là con của cô, sao cô lại thiên vị chứ.
Sau khi hai con ăn no, Ôn Hủ Hủ đưa hai con xuống lầu đến nhà trẻ, rồi cô cũng nhanh chóng đi vịnh Thiển Thủy.
“Dận Dận, con đã dậy chưa?”
Sáng sớm cảnh vật vô cùng tươi đẹp, vườn hoa tràn ngập các loài hoa từ ban công buông xuống màu vàng óng giống như trải lên một tầng lụa mỏng nhàn nhạt.
Rất đẹp.
Ôn Hủ Hủ cầm cháo trên tay đi vào, cô nhanh chóng lên lầu hai tìm Hoắc Dận.
Chương 52: Thấy cô buồn, hắn cũng không vui
Nhưng đúng lúc này, một bóng người từ phía sau cô lao ra!
“Cô Ôn, cô đang định làm gì?”
“Hả?”
Ôn Hủ Hủ giật mình lập tức dừng lại nhìn về phía sau.
“Dì Trần? Tôi... tôi lên xem Dận Dận, xem cậu bé dậy chưa.”
“Cô Ôn, tiểu thiếu gia của chúng tôi chưa dậy đâu, cô không cần phải lên đó làm gì? Đừng đánh thức cậu ấy, còn nữa cô mang cái gì đến vậy?”
Dì Trần giống như bóng ma xuất hiện, không chỉ ngăn Ôn Hủ Hủ lên thăm Hoắc Dận, dì ta lập tức hỏi tới khi thấy cô mang đồ ăn đến cho Hoắc Dận.
Ôn Hủ Hủ vội giải thích: "Đây là một ít bánh ngọt còn có cháo thảo dược tôi mang từ nhà tới, tất cả đều là tôi tự mình làm cho Dận Dận.”
"Cô Ôn, tôi đã nói với cô rồi, tiểu thiếu gia nhà chúng tôi không thể tùy tiện ăn đồ ăn bên ngoài sức khỏe cậu ấy vốn không được tốt, cô quên rồi sao?"
Người giúp việc này cố ý làm ra vẻ chán ghét.
Ôn Hủ Hủ có chút không thoải mái, nhìn thoáng qua đồ ăn mình mang đến, cô nhẫn nại nói một câu: "Đây là tự tôi làm, không có vấn đề gì."
“Ai biết được? Lần trước cậu ấy bệnh, không phải cũng vì ăn phải thứ gì không sạch sẽ cậu ấy mới bị tiêu chảy sao?”
“……”
Dận Dận bị bệnh vì ăn bánh đậu xanh của cô sao?
Ôn Hủ Hủ đứng bất động.
Tất nhiên ccô không cảm thấy đồ ăn mình làm có vấn đề. Nhưng tại sao dì Trần lại nói như vậy? Ôn Hủ Hủ tự hỏi liệu Hoắc Dận có ăn phải thứ gì đó ngoài bánh đậu xanh cô làm hay không?
Dù sao, thức ăn cô làm đều có tính hàn, không thể nào dẫn đến tiêu chảy được.
Ôn Hủ Hủ tái mặt.
“Các người đang làm gì vậy?”
Vừa lúc đó, trên lầu bỗng nhiên một bóng dáng người cao gầy thong thả bước xuống, âu phục màu đen vừa vặn, áo sơ mi trắng bên trong. Sau khi vừa xuất hiện, khí chất tao nhã phát ra từ trên người hắn khiến người nhìn cảm thấy hơi thở trở nên trì trệ.
Hoắc Tư Tước, hắn vẫn chưa đi làm.
"Ông chủ, cô Ôn sáng sớm lại mang đồ ăn tự làm đến, tôi sợ tiểu thiếu gia ăn vào bệnh tình lại nặng thêm nên có khuyên cô ấy ít câu."
Dì Trần nhìn thấy vị chủ nhân trẻ tuổi này xuống, lập tức cáo trạng trước.
Ôn Hủ Hủ càng thêm hoảng hốt: "Không phải, tôi... tôi không biết Dận Dận vì ăn bánh đậu xanh tôi làm lại bị bệnh, tôi... tôi thật sự không phải cố ý..."
Cô lắp bắp giải thích, chỉ sợ Hoắc Tư Tước hiểu lầm sẽ không bao giờ cho cô đến thăm con trai nữa.
Ánh mắt Hoắc Tư Tước híp lại.
Hắn không thèm để ý Ôn Hủ Hủ, mà chuyển tầm nhìn xuống đồ ăn trên tay cô, sau đó mới dùng đôi mặt lạnh của mình nhìn người phụ nữ cúi đầu như phạm phải lỗi lớn.
"Ai nói với cô là Dận Dận vì ăn bánh đậu xanh mà bị bệnh?"
“Hả?”
Ôn Hủ Hủ lập tức ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn về phía người đàn ông này: "Không... không phải sao? Vừa rồi dì Trần nói…”
“Cô Ôn, tôi rõ ràng là nói với cô là cậu Hoắc Dận đang bị bệnh không nên ăn bậy bạ, sợ rằng bệnh tình của cậu ấy lại nặng thêm!”
Ngay lập tức, dì Trần ngắt lời Ôn Hủ Hủ, sau đó lên tiếng phủ nhận.
Ôn Hủ Hủ sững sờ nhìn dì ta!
Tốc độ thay đổi này có phải quá nhanh hay không? Dì ta nghĩ người khác đều là kẻ ngốc sao?
Ôn Hủ Hủ tức giận đến xanh cả mặt.
"Được rồi, không cần tranh cãi, có thời gian rảnh rỗi không bằng nghĩ xem làm thế nào để chăm sóc tốt cho Dận Dận? Ôn Hủ Hủ, cô mà để cho con trai tôi xảy ra chuyện, tôi nhất định sẽ không tha cho cô!"
Hoắc Tư Tước lạnh lùng thu hồi tầm mắt, cũng không xử lý chuyện này.
Đây là một loại cảm giác rất kỳ quái.
Tuy rằng Hoắc Tư Tước rất muốn nhìn thấy bộ dáng hối lỗi của Ôn Hủ Hủ. Nhưng lúc này, khi cô nhìn thấy áy náy mà buồn bã, hắn phát hiện ra mình không được vui nữa.
Hoắc Tư Tước nhấc chân rời đi .
Chương 53: Cậu, cậu có phải là trẻ con không?
Nhờ Hoắc Tư Tước xuất hiện can thiệp vào, Ôn Hủ Hủ cuối cùng cũng có thể mang đồ ăn lên lầu hai cho Hoắc Dận.
“Dận Dận, dì đến rồi con dậy chưa?”
“Ừmmmmmm.”
Ôn Hủ Hủ vui vẻ, khẽ gọi con trai. Hoắc Dận nằm trên chiếc giường mở đôi mắt nhỏ xinh ra, sau đó ngoan ngoãn để cô bế ra khỏi giường.
Ôn Hủ Hủ lúc này có bao nhiêu là hạnh phúc.
Lâu như vậy, đây chính là thời gian hiếm hoi và ấm áp để hai mẹ con hòa thuận với nhau.
Ôn Hủ Hủ mặc quần áo chỉnh tề cho con, sau đó liền dỗ Hoắc Dận ăn cháo thảo dược cô mang tới. Dì Trần nhìn cảnh hai mẹ con cô mà tức đến nghiến răng nghiến lợi.
“Dận Dận, chúng ta ra vườn hoa vận động một chút được không?”
Sau khi ăn bánh đậu xanh xong, Ôn Hủ Hủ thấy mặt trời hôm nay đặc biệt tốt, từ khía cạnh sức khỏe của Hoắc Dận, cô muốn con trai ra ngoài để đổ mồ hôi.
Thế nhưng, Hoắc Dận lập tức khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh xuống: "Không đi!”
“Dận Dận, trẻ con là phải vận động nhiều như vậy mới có thể làm cho sức khỏe tốt hơn. Nếu con khỏe lại có thể đi nhà trẻ, nơi đó có nhiều bạn nhỏ chơi với con. Con không vui sao?"
“Không vui, nhất định là không vui!”
Ôn Hủ Hủ không thể nào ngờ được cậu con trai lớn của mình lại nói câu này. Tâm trạng đứa con này của cô đột nhiên rất tệ. Hoắc Dận ngay lập tức đem transformers đang chơi trong tay ném xuống rồi chạy đi.
Ôn Hủ Hủ vội vàng đuổi theo: "Dận Dận, con đừng chạy, chờ dì một chút.”
Không, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao đột nhiên Hoắc Dận lại xúc động mạnh như vậy?
Ôn Hủ Hủ như chết lặng.
Ôn Hủ Hủ đuổi tới cửa phòng, vốn định dỗ dành Hoắc Dận nhưng sau khi chạy đến phòng mình, "Phanh" một tiếng Hoắc Dận đóng sầm cửa lại.
“Dận Dận? Con mở cửa ra đi, con đừng giận, có phải dì nói sai gì không? Cho dì vào chúng ta cùng nói chuyện được không?”
“Không phải cô có bản lĩnh lắm sao? Làm sao vậy? Cô chọc phải tổ ong vò vẽ rồi à?”
Không biết dì đi lên Trần lúc nào, nhìn thấy một màn như vậy, ở bên cạnh châm chọc khiêu khích.
Tâm trạng Ôn Hủ Hủ đang phiền não nghe được câu này lập tức ánh mắt sắc bén nhìn về phía dì Trần!
"Dì thử nói thêm một chữ nữa xem, có tin tôi cho dì không mở miệng được nữa hay không?"
“……”
Dì Trần chưa bao giờ thấy Ôn Hủ Hủ hung ác như lúc này. Sau lưng truyền đến cảm giác rùng rợn nvà tất nhiên là dì ta không dại gì mà chọc vào nữa.
Người phụ nữ này, từ khi nào trở nên hung dữ như vậy?
Nhìn thấy Ôn Hủ Hủ tức giận, dì Trần mất đi vẻ kiêu ngạo ban đầu mà hạ giọng nói: “Là…. là do cô đề cập đến nhà trẻ, tiểu thiếu gia trước giờ không thích nhà trẻ và càng không muốn đi nhà trẻ.”
Không muốn đi nhà trẻ? Vì sao?
Ôn Hủ Hủ rất ngạc nhiên.
Ghét nhà trẻ?
Tại sao?
Đúng là Hoắc Dận không muốn nói chuyện hay ở chung với người khác. Nhưng vì sao ngay cả nhà trẻ cũng không muốn đi chứ?
Xét về mặt tâm trạng của cậu không đến mức nghiêm trọng như thế này.
Ôn Hủ Hủ cảm thấy chuyện này không bình thường, cô cảm thấy nên chờ sau khi Hoắc Tư Tước trở về nói chuyện với hắn xem rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.
Nhưng giữa trưa hôm nay, Hoắc Tư Tước còn chưa về thì trong biệt thự này bỗng nhiên có một người khác tìm tới cửa.
“Mấy người mau quét dọn nơi này, lát nữa lão gia sẽ tới đừng để lão gia thấy trong phòng nhà không sạch sẽ.”
Lúc Ôn Hủ Hủ từ trên lầu đi xuống chuẩn bị nấu món ăn Trung Quốc cho Hoắc Dận.
Nghe được dì Trần phân phó người giúp việc khác trong vườn hoa, cô giật mình lảo đảo suýt ngã cầu thang!
Lão gia muốn tới?!
Chúa ơi, sao đột ngột thế? Sao cô không biết chút nào vậy?
Chương 54: Con trai của mẹ thật bản lĩnh!
Vậy phải làm sao bây giờ? Ôn Hủ Hủ không thể gặp Hoắc lão gia bây giờ cô còn chưa chuẩn bị gì hết, rõ ràng Hoắc Tư Tước đã nói hắn sẽ dẫn cô tới gặp Hoắc lão gia để nhận lỗi, giờ mà để cô gặp Hoắc lão gia trong trường hợp này khẳng định ông ấy sẽ rất tức giận.
Ôn Hủ Hủ luống cuống, cô không cần suy nghĩ muốn bỏ đi ngay lập tức.
“Cô Ôn, cô muốn đi đâu?”
“Cái kia...... Tôi đột nhiên nhớ tới còn có chút chuyện cần tôi giải quyết nên tôi muốn về trước, đợi lát nữa tôi lại tới.” Ôn Hủ Hủ đang vôi những cũng đành phải dừng lại, ấp úng giải thích cho dì Trần.
Ôn Hủ Hủ đang suy nghĩ cách để tránh chạm mặt Hoắc lão gia, mà tốt nhất là đợi ông ấy rời khỏi cô sẽ trở lại sau.
Nhưng dì Trần lúc này đây không biết vì sao lại muốn giữ cô ở lại.
“Cô Ôn, lão gia của chúng tôi cũng sắp tới. Cô vừa cứu tiểu thiếu gia của chúng tôi lại còn ở lại chăm sóc cậu ấy. Cô nên cô ở lại gặp lão gia đi, ông ấy rất tốt. Tôi tin rằng khi biết chuyện của cô, nhất định sẽ biết ơn cô rất nhiều.”
Người giúp việc này đột nhiên giống một người hoàn toàn khác, dì ta đối với Ôn Hủ Hủ vô cùng nhiệt tình.
Ôn Hủ Hủ hiện lên trong đầu một tia nghi hoặc.
Thế nhưng lúc này cô không còn thời gian để mà xem xét người giúp việc này.
“Không cần, cũng chỉ là trách nhiệm của tôi thôi nếu không còn việc gì nữa thì tôi đi trước đây.” Nói xong, Ôn Hủ Hủ liền buông chén trong tay xuống, chuẩn bị rời đi.
Dì Trần nhìn thấy, bỗng nhiên lại tới kéo cô.
Mắt thấy dì ta muốn ngăn Ôn Hủ Hủ lại thì lúc này trên lầu một bóng dáng nhỏ xuất hiện.
"Hai người đang làm gì vậy?" Là Hoắc Dận, từ sau khi Ôn Hủ Hủ nhắc đến nhà trẻ, cậu đã tự nhốt mình trong phòng suốt một buổi trưa lúc này mới chịu đi ra.
Ôn Hủ Hủ nửa là vui mừng nửa cẩn thận từng li từng tí đi tới.
"Dận Dận, là như vậy, dì đột nhiên nhớ tới trong nhà còn có chút việc, buổi tối lại tới thăm concon, con xem có được không?"
“……”
Hoắc Dận không nói gì.
Nhưng không một ai biết là, Hoắc Dận không phải vô tình đi xuống, mà cậu đã sớm ở trên lầu nghe được ông nội sắp tới, cũng nghe được mẹ đang hoang mang muốn rời đi, thế nhưng lại bị người giúp việc đáng ghét này làm khó dễ không chịu cho mẹ đi.
Và rồi cậu đã đi xuống.
Tại sao mẹ lại hoảng loạn? Vội vã trở về?
Chẳng lẽ...... mẹ sợ gặp ông nội sao?
Bởi vì năm đó mẹ lừa ông nội rằng mẹ đã chết sao? Còn có việc mẹ đã giấu Mặc Bảo và Nhược Nhược đi hay sao?
Ánh mắt Hoắc Dận vẫn không có gì thay đổi, nhàn nhạt liếc nhìn mẹ, một lát sau cái miệng nhỏ nhắn còn mang theo giọng nói non nớt nói ra một câu: "Không cho đến nữa!"
“Hả?”
Lời này vừa nói ra, Ôn Hủ Hủ đang đi ra ngoài lập tức ngừng lại, mà ngay cả dì Trần kia cũng khiếp sợ nhìn về phía Hoắc Dận.
“Tiểu thiếu gia, cậu ..... cậu nói cái gì vậy? Cậu nói không cho ai đến?”
”Ông nội!”
Đó chính là Hoắc lão gia, ông ấy đã muốn đến đây thì ai dám không cho đến chứ?
Cuối cùng khuôn mặt nhỏ của Hoắc Dận trở nên âm trầm.
Bước từ trên cầu thang đi xuống, cậu đi tới phòng khách liền cầm điện thoại lên.
Ôn Hủ Hủ nhìn ngây người, vất vả mới phục hồi tinh thần lúc này mới nhanh chóng đi qua.
Kết quả, cô liền nhìn thấy Hoắc Dận đã bấm điện thoại nói qua microphone: "Không cần ông nội tới!"
“!!!”
Mẹ ơi!
Ôn Hủ Hủ da đầu đều tê dại.
“Thằng nhóc, vì sao con không muốn ông nội đến? Con bị bệnh nên ông nội mớimới đến thăm con.”
“Không cần!”
Hoắc Dận lạnh lùng, tàn nhẫn lẫn thờ ơ.
Ôn Hủ Hủ ôm ngực của mình, cảm giác được trái tim muốn từ trong lòng ngực nhảy ra, mà trong đầu lại tưởng tượng được bộ dáng ông lão tóc bạc trong điện thoại bị cậu cháu trai này chọc tức.
Nghiệp chướng, cũng không biết ông lão kia có bị đứa cháu này làm cho tức chết hay không!
Sau vài phút nói chuyện, đúng như dự đoán Hoắc lão gia sẽ không bao giờ chịu cúi đầu, Hoắc Dận cuối cùng vẫn thất bại.
Ôn Hủ Hủ: "......”
Một lúc sau, Ôn Hủ Hủ ngồi xổm trước mặt Hoắc Dận, khuôn mặt nhỏ nhắn sắp bị đông cứng, Ôn Hủ Hủ cẩn thận dỗ dành con trai một câu: "Không sao đâu, Dận Dận, ông ấy đến thì đến, dì không sao."
“Con có việc! Con không muốn gặp ông nội!”
Không nghĩ tới, Hoắc Dận vẫn cứng miệng nghiến răng nói ra một câu kinh người như vậy!
Cho nên, Ôn Hủ Hủ hiểu lầm rồi sao? Đứa con trai này căn bản không phải đang giúp cô, mà là bởi vì chính cậu không muốn gặp ông nội?!
Ôn Hủ Hủ nhất thời không biết nên nói gì.
“Dì biết lái xe không?”
“Hả?”
“Vậy đi theo con!”
Hoắc Dận nói xong lạnh lùng bước lên lầu, Ôn Hủ Hủ còn có chút mơ hồ, không lâu sau cô nhìn thấy cậu con trai lớn của mình trong tay cậu cầm một thứ gì đó. Ôn Hủ Hủ lúc này kinh ngạc đến bất động.
Con trai, con giỏi như vậy, cha con có biết không?
Ôn Hủ Hủ vẫn chạy theo cậu con trai lớn này. Mười phút sau, khi cô lái chiếc Ferrari màu lam từ bãi đỗ xe biệt thự ra ngoài, cô vui đến mức không tin vào mắt mình!
Chương 55: Hoắc tổng, con trai của ngài chạy trốn
“Dận Dận, sao con lại có chìa khóa chiếc xe này? Mẹ... dì yêu con muốn chết đi được.”
Cô vui đến mức nói năng lộn xộn, không thèm để ý tới người giúp việc đang mắng mỏ ở phía sau.
Hoắc Dận ngồi bên cạnh lạnh lùng nhìn cô.
“Đây là xe của con, được chứ?”
Mẹ ngốc!
Hai mẹ con nhanh chóng rời khỏi vịnh Thiển Thủy, không lâu sau đã bỏ lại biệt thự phía sau.
“Dận Dận, vậy tiếp theo chúng ta đi đâu? Đi ăn đồ ăn ngon? Hay là để dì dẫn con đi chơi?”
Ôn Hủ Hủ lái xe suốt một quãng đường tâm tình cũng trở nên vô cùng tốt. Cô bắt đầu nghĩ xem hôm nay cô sẽ đưa Hoắc Dận đi đâu chơi, ăn món gì ngon, vì dù sao thì hai mẹ con cũng không thể trở lại biệt thự lúc này.
Hoắc Dận ngồi bên cạnh nghe Ôn Hủ Hủ lãi nhãinhãi, đôi mắt xinh đẹp sáng lên.
Đúng là cậu rất ít khi ra ngoài chơi và cũng rất ít khi vận động.
Bởi vì mỗi lần Hoắc Dận đến những nơi đó để chơi, những đứa trẻ khác khi thấy cậu không chơi, không nói chuyện với chúng, cậu liền bị nói là đứa trẻ có vấn đề, cậu sẽ bị cười nhạo.
Vì vậy Hoắc Dận rất ghét nhà trẻ và cậu cũng không chịu đến bất cứ nơi đông người nào. Một phần cũngcũng vì sức khỏe cậu không được tốt, Hoắc Tư Tước sẽ không đưa cậu đến những nơi đó.
“Khu vui chơi.”
Hoắc Dận im lặng trầm mặc một hồi cũng nói ra ba chữ mà cậu mong mỏi được đi đã lâu.
Ôn Hủ Hủ liếc nhìn con trai, phát hiện tia sáng nhỏ trong đôi mắt Hoắc Dận cô liền vui vẻ đồng ý: "Được, chúng ta đi khu vui chơi, con yên tâm hôm nay dì cam đoan cho con chơi thật vui vẻ.”
Ôn Hủ Hủ ngay lập tức đạp ga, chiếc xe lao vút trên đường.
Ôn Hủ Hủ cũng rất muốn biết, đứa con này của cô vì sao không thích vận động? Không phải chơi đùa cũng là một bộ môn thể thao cho con nít sao? Vì sao bây giờ cậu bé lại khao khát niềm vui đó đến vậy?
Ôn Hủ Hủ quyết định thừa dịp này sẽ tìm hiểu rõ về vấn đề của cậu con trai lớn của mình.
——
Lúc Hoắc Tư Tước họp xong trở lại văn phòng, mới biết vịnh Thiển Thủy xảy ra chuyện.
Vừa biết, hắn liền đem tài liệu cầm trên tay ném xuống bàn làm việc.
“Tại sao lão gia lại biết chuyện này?”
"Tôi... tôi đã cho điều tra rồi, không có lệnh của ngài trong biệt thự không ai dám nói với Hoắc lão gia cả, nhưng không biết có phải là... những bác sĩ kia không?"
Lâm Tử Dương nơm nớp lo sợ.
Kết quả Lâm Tử Dương vừa dứt lời, giọng nói của người đàn ông càng trở nên đáng sợ hơn: "Đầu óc cậu bị lừa đá à? Đám bác sĩ đó làm sao dám tiết lộ ra ngoài? Nhanh đi điều tra cho tôi, là ai đã tiết lộ ra cho lão gia?”
“Dạ dạ dạ!”
Lâm Tử Dương lập tức gật đầu làm theo.
Đúng là như vậy, trong Hoắc gia này ai cũng biết từ sau khi sức khỏe Hoắc lão gia ngày càng yếu thì sẽ không có ai dám tiết lộ với ông ấy về tình hình sức khỏe của Hoắc Dận. Nếu không chỉ có một chữ -- chết!
Tất nhiên bác sĩ được mời đến khám ở biệt thự đềuđều biết.
Lâm Tử Dương cảm thấy đầu óc mình đúng là ngu thật.
“Cô ta thì sao? Đi đâu rồi?”
“Hả?? Ngài đang nói...... cô Ôn à? Cô ấy...... đã chạy trốn cùng tiểu thiếu gia.”
“Cậu vừa nói cái gì? Chạy rồi? Còn mang theo con trai tôi?!"
Hoắc Tư Tước lập tức ngẩng đầu lên nhìn trợ lý Lâm, nhiệt độ trong phòng làm việc đều giảm xuống với tốc độ mắt thường có thể thấy được, chuyện này quá dọa người rồi.
Lâm Tử Dương vội vàng giải thích: "Là như vậy, sau khi nghe được tin tức lão gia muốn tới, cậu Hoắc Dận cũng đã hết sức kháng cự, cậu ấy còn gọi điện thoại cho lão gia không cho lão gia tới. Nhưng lão gia không nghe, sau đó Hoắc Dận….. Cậu ấy liền lấy ra món quà sinh nhật ngài tặng cho cậu ấy...chính là chiếc Ferrari màu lam đó, để cô Ôn lái nó... cùng nhau chạy trốn."
Lâm Tử Dương đầu đầy mồ hôi lạnh.
Thành thật mà nói, đây là lần đầu tiên vị tiểu thiếu gia Hoắc Dận của bọn họ làm chuyện này.
Đúng như dự đoán của Lâm Tử Dương, Hoắc Tư Tước nghe xong liền trở nên đáng sợ, khắp người hắn tỏa ra luồng khí lạnh lẽo.
“Cậu có tin không?”
“...... Cái gì?”
“Dận Dận nó mới có năm tuổi mà có thể làm được chuyện như vậy sao? Trước kia sao không có lá gan này?!”
Hoắc Tư Tước nghiến răng gằn ra từng chữ một.
Lâm Tử Dương nửa chữ cũng không dám nói.
Vậy theo ý của hắn thì việc này không phải chủ ý của Hoắc Dận mà chính là ý của người phụ nữ kia.
Lần này Ôn Hủ Hủ thật sự muốn chết rồi!!
"Cậu lập tức gọi điện thoại cho người phụ nữ chết tiệt đó, nói cho cô ta biết, nếu như... nếu như hai mươi phút sau, tôi còn không thấy cô ta mang... con trai tôi về, tôi sẽ để cô ta.. cả nhà cậu của cô ta chôn cùng cô ta!"
Hoắc Tư Tước giận tới cực điểm, đầu lại bắt đầu đau, hắn hận không thể lập tức giết chết người phụ nữ kia!
“Ôn Hủ Hủ, tôi vừa mới khoan dung với cô một chút, cô đã bắt đầu không kiêng nể gì đúng không?”
Được, vậy cô chờ đó cho tôi!
——
Trong khu vui chơi.
Ôn Hủ Hủ dẫn Hoắc Dận đi chơi rất vui vẻ, vì cậu chưa từng tới nơi này nên rất hưng phấn.
Ôn Hủ Hủ cuối cùng cũng đã nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé vô tư của Mặc Bảo trong cậu.
“Sau này cô không cần tới đây nữa!”
Hoắc Tư Tước nghiến răng nghiến lợi nói chậm từng chữ cho Ôn Hủ Hủ nghe.
Ôn Hủ Hủ: "......”
Đồ vô lương tâm!
“Dì, dì không cần để ý đến ba, ba chính là như vậy!”
Không ngờ lúc này Hoắc Dận cũng đi ra, nhìn thấy hành vi thối tha của Hoắc Tư Tước cậu ngay lập tức ra mặt giúp mẹ, không chút lưu tình mà nhìn về phía ba mình.
Ôn Hủ Hủ lo lắng đến đổ mồ hôi.
Cũng may tên đàn ông chó này đối với con trai của mình lại rất khoan dung. Bị Hoắc Dận nói như vậy nhưng Hoắc Tư Tước chỉ liếc nhìn con trai một cái rồi cũng bỏ đi.
Ôn Hủ Hủ lúc này mới dám thở phào nhẹ nhõm.
“Dận Dận, vậy... tối nay dì sẽ không tới nha, con nhất định phải ngoan ngoãn uống thuốc rồi đi ngủ được không? Sáng mai dì sẽ tới thăm con.”
“Ừmmmmmmmm.”
Hoắc Dận lạnh lùng gật đầu, sau đó xoay người trở về.
Mẹ không đến cậu sẽ dễ dàng đoán được mẹ muốn đi làm gì. Ở nhà còn có một em trai và một em gái, Hoắc Dận không hy vọng hai em của mình vì mình mà bị mẹ bỏ ở nhà.
Vì thế tối hôm đó, sau khi Ôn Hủ Hủ đón hai con từ nhà trẻ trở về cô đã không quay lại chỗ Hoắc Dận.
"Mẹ, đứa bé bệnh nhân hôm nay mẹ chăm sóc, nó thế nào rồi?"
Sau khi Mặc Bảo được đón về, cậu liền mở miệng hỏi về Hoắc Dận.
Ôn Hủ Hủ đang nấu cơm ở phòng bếp, nghe con trai hỏi cũng không nghĩ nhiều liền thuận miệng trả lời: "Rất tốt, không có gì nghiêm trọng, cũng sắp khỏi rồi.”
“Vâng ạ, vậy là tốt rồi!”
Mặc Bảo nghe thấy mẹ nói xong, trái tim treo lơ lửng một ngày nay của cậu cũng được thả lỏng.
Nhược Nhược đi tới, ghé vào tai Mặc Bảo: "Anh, anh Hoắc Dận không sao chứ?”
“Chắc là không sao, nhưng sau này chúng ta không nên tác hợp chú Kiều và mẹ nữa, anh cảm thấy bệnh của Hoắc Dận lần này hơn phân nửa có liên quan đến chuyện này.”
“Hả? Thật sao?”
“Ừ, Hoắc Dận vốn thông minh như vậy nếu biết chúng ta không cho mẹ qua, khẳng định cậu ta có thể đã nghĩ tới chuyện này nên cậu ta mới lo lắng đến mức sinh bệnh.”
Mặc Bảo rất thông minh, trải qua một ngày cậu nghĩ tới điểm này.
Tiểu Nhược Nhược nghe thấy anh trai phân tích, cô bé cảm thấy tâm trạng không được tốt ngay cả phim hoạt hình trên TV mọi hôm cô bé thích nhất thì hôm nay cũng không còn hay nữa, cô bé tiến đến trước mặt anh trai sầu não: "Vậy làm sao bây giờ? Người ba thối tha đó đối với mẹ không tốt chút nào, em không thích ông ấy ở cùng với mẹ.”
Mặc Bảo: "......”
Mặc Bảo còn có thể làm gì bây giờ?
Cậu chỉ có thể nghĩ cách để cho người ba thối tha kia không bắt nạt mẹ nữa.
Mặc Bảo quyết định chờ Hoắc Dận khỏe lại rồi gọi điện thoại cho cậu ấy để cùng nhau bàn bạc chuyện này.
Ba mẹ con trải qua một buổi tối ấm áp và yên tĩnh.
Ngày hôm sau.
Ôn Hủ Hủ đã dậy rất sớm vì cô lo cho đứa con trai lớn đang bị bệnh của mình.
Cô tự tay làm một ít bánh ngọt còn nấu một ít cháo thảo dược có tác dụng làm ấm dạ dày, chuẩn bị mang qua cho Hoắc Dận.
Mặc Bảo sau khi tỉnh dậy, nhìn thấy mẹ bận rộn ở phòng bếp, cậu rất hiểu chuyện không chỉ tự mình đi vê sinh cá nhân và thay quần áo mà còn giúp em gái thu xếp mọi thứ, sau đó hai anh em cùng đi đến phòng bếp.
"Mẹ, mẹ đang làm cái này để cho anh trai đó hả?”
“Đúng vậy, anh trai đó đang bị bệnh mẹ chuẩn bị chút cháo thảo dược hy vọng anh trai đó sớm khỏe lại.”
Ôn Hủ Hủ nhìn thấy con trai đang dắt tay con gái đi ra, quần áo đều đã sạch sẽ chỉnh tề cô cảm động và hạnh phúc vô cùng.
Nhược Nhược liền đi tới ngửi mùi đồ ăn thơm ngào ngạt: "Mẹ, cái này cũng là cho anh trai kia ăn sao?”
"Không có không có, những cái này hai con cũng có phần, mẹ làm sao quên phần hai con được chứ?"
Ôn Hủ Hủ vội vàng phủ nhận.
Sau đó, cầm một phần đồ ăn nóng hổi đưa cho Nhược Nhược.
Tất cả đều là con của cô, sao cô lại thiên vị chứ.
Sau khi hai con ăn no, Ôn Hủ Hủ đưa hai con xuống lầu đến nhà trẻ, rồi cô cũng nhanh chóng đi vịnh Thiển Thủy.
“Dận Dận, con đã dậy chưa?”
Sáng sớm cảnh vật vô cùng tươi đẹp, vườn hoa tràn ngập các loài hoa từ ban công buông xuống màu vàng óng giống như trải lên một tầng lụa mỏng nhàn nhạt.
Rất đẹp.
Ôn Hủ Hủ cầm cháo trên tay đi vào, cô nhanh chóng lên lầu hai tìm Hoắc Dận.
Chương 52: Thấy cô buồn, hắn cũng không vui
Nhưng đúng lúc này, một bóng người từ phía sau cô lao ra!
“Cô Ôn, cô đang định làm gì?”
“Hả?”
Ôn Hủ Hủ giật mình lập tức dừng lại nhìn về phía sau.
“Dì Trần? Tôi... tôi lên xem Dận Dận, xem cậu bé dậy chưa.”
“Cô Ôn, tiểu thiếu gia của chúng tôi chưa dậy đâu, cô không cần phải lên đó làm gì? Đừng đánh thức cậu ấy, còn nữa cô mang cái gì đến vậy?”
Dì Trần giống như bóng ma xuất hiện, không chỉ ngăn Ôn Hủ Hủ lên thăm Hoắc Dận, dì ta lập tức hỏi tới khi thấy cô mang đồ ăn đến cho Hoắc Dận.
Ôn Hủ Hủ vội giải thích: "Đây là một ít bánh ngọt còn có cháo thảo dược tôi mang từ nhà tới, tất cả đều là tôi tự mình làm cho Dận Dận.”
"Cô Ôn, tôi đã nói với cô rồi, tiểu thiếu gia nhà chúng tôi không thể tùy tiện ăn đồ ăn bên ngoài sức khỏe cậu ấy vốn không được tốt, cô quên rồi sao?"
Người giúp việc này cố ý làm ra vẻ chán ghét.
Ôn Hủ Hủ có chút không thoải mái, nhìn thoáng qua đồ ăn mình mang đến, cô nhẫn nại nói một câu: "Đây là tự tôi làm, không có vấn đề gì."
“Ai biết được? Lần trước cậu ấy bệnh, không phải cũng vì ăn phải thứ gì không sạch sẽ cậu ấy mới bị tiêu chảy sao?”
“……”
Dận Dận bị bệnh vì ăn bánh đậu xanh của cô sao?
Ôn Hủ Hủ đứng bất động.
Tất nhiên ccô không cảm thấy đồ ăn mình làm có vấn đề. Nhưng tại sao dì Trần lại nói như vậy? Ôn Hủ Hủ tự hỏi liệu Hoắc Dận có ăn phải thứ gì đó ngoài bánh đậu xanh cô làm hay không?
Dù sao, thức ăn cô làm đều có tính hàn, không thể nào dẫn đến tiêu chảy được.
Ôn Hủ Hủ tái mặt.
“Các người đang làm gì vậy?”
Vừa lúc đó, trên lầu bỗng nhiên một bóng dáng người cao gầy thong thả bước xuống, âu phục màu đen vừa vặn, áo sơ mi trắng bên trong. Sau khi vừa xuất hiện, khí chất tao nhã phát ra từ trên người hắn khiến người nhìn cảm thấy hơi thở trở nên trì trệ.
Hoắc Tư Tước, hắn vẫn chưa đi làm.
"Ông chủ, cô Ôn sáng sớm lại mang đồ ăn tự làm đến, tôi sợ tiểu thiếu gia ăn vào bệnh tình lại nặng thêm nên có khuyên cô ấy ít câu."
Dì Trần nhìn thấy vị chủ nhân trẻ tuổi này xuống, lập tức cáo trạng trước.
Ôn Hủ Hủ càng thêm hoảng hốt: "Không phải, tôi... tôi không biết Dận Dận vì ăn bánh đậu xanh tôi làm lại bị bệnh, tôi... tôi thật sự không phải cố ý..."
Cô lắp bắp giải thích, chỉ sợ Hoắc Tư Tước hiểu lầm sẽ không bao giờ cho cô đến thăm con trai nữa.
Ánh mắt Hoắc Tư Tước híp lại.
Hắn không thèm để ý Ôn Hủ Hủ, mà chuyển tầm nhìn xuống đồ ăn trên tay cô, sau đó mới dùng đôi mặt lạnh của mình nhìn người phụ nữ cúi đầu như phạm phải lỗi lớn.
"Ai nói với cô là Dận Dận vì ăn bánh đậu xanh mà bị bệnh?"
“Hả?”
Ôn Hủ Hủ lập tức ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn về phía người đàn ông này: "Không... không phải sao? Vừa rồi dì Trần nói…”
“Cô Ôn, tôi rõ ràng là nói với cô là cậu Hoắc Dận đang bị bệnh không nên ăn bậy bạ, sợ rằng bệnh tình của cậu ấy lại nặng thêm!”
Ngay lập tức, dì Trần ngắt lời Ôn Hủ Hủ, sau đó lên tiếng phủ nhận.
Ôn Hủ Hủ sững sờ nhìn dì ta!
Tốc độ thay đổi này có phải quá nhanh hay không? Dì ta nghĩ người khác đều là kẻ ngốc sao?
Ôn Hủ Hủ tức giận đến xanh cả mặt.
"Được rồi, không cần tranh cãi, có thời gian rảnh rỗi không bằng nghĩ xem làm thế nào để chăm sóc tốt cho Dận Dận? Ôn Hủ Hủ, cô mà để cho con trai tôi xảy ra chuyện, tôi nhất định sẽ không tha cho cô!"
Hoắc Tư Tước lạnh lùng thu hồi tầm mắt, cũng không xử lý chuyện này.
Đây là một loại cảm giác rất kỳ quái.
Tuy rằng Hoắc Tư Tước rất muốn nhìn thấy bộ dáng hối lỗi của Ôn Hủ Hủ. Nhưng lúc này, khi cô nhìn thấy áy náy mà buồn bã, hắn phát hiện ra mình không được vui nữa.
Hoắc Tư Tước nhấc chân rời đi .
Chương 53: Cậu, cậu có phải là trẻ con không?
Nhờ Hoắc Tư Tước xuất hiện can thiệp vào, Ôn Hủ Hủ cuối cùng cũng có thể mang đồ ăn lên lầu hai cho Hoắc Dận.
“Dận Dận, dì đến rồi con dậy chưa?”
“Ừmmmmmm.”
Ôn Hủ Hủ vui vẻ, khẽ gọi con trai. Hoắc Dận nằm trên chiếc giường mở đôi mắt nhỏ xinh ra, sau đó ngoan ngoãn để cô bế ra khỏi giường.
Ôn Hủ Hủ lúc này có bao nhiêu là hạnh phúc.
Lâu như vậy, đây chính là thời gian hiếm hoi và ấm áp để hai mẹ con hòa thuận với nhau.
Ôn Hủ Hủ mặc quần áo chỉnh tề cho con, sau đó liền dỗ Hoắc Dận ăn cháo thảo dược cô mang tới. Dì Trần nhìn cảnh hai mẹ con cô mà tức đến nghiến răng nghiến lợi.
“Dận Dận, chúng ta ra vườn hoa vận động một chút được không?”
Sau khi ăn bánh đậu xanh xong, Ôn Hủ Hủ thấy mặt trời hôm nay đặc biệt tốt, từ khía cạnh sức khỏe của Hoắc Dận, cô muốn con trai ra ngoài để đổ mồ hôi.
Thế nhưng, Hoắc Dận lập tức khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh xuống: "Không đi!”
“Dận Dận, trẻ con là phải vận động nhiều như vậy mới có thể làm cho sức khỏe tốt hơn. Nếu con khỏe lại có thể đi nhà trẻ, nơi đó có nhiều bạn nhỏ chơi với con. Con không vui sao?"
“Không vui, nhất định là không vui!”
Ôn Hủ Hủ không thể nào ngờ được cậu con trai lớn của mình lại nói câu này. Tâm trạng đứa con này của cô đột nhiên rất tệ. Hoắc Dận ngay lập tức đem transformers đang chơi trong tay ném xuống rồi chạy đi.
Ôn Hủ Hủ vội vàng đuổi theo: "Dận Dận, con đừng chạy, chờ dì một chút.”
Không, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao đột nhiên Hoắc Dận lại xúc động mạnh như vậy?
Ôn Hủ Hủ như chết lặng.
Ôn Hủ Hủ đuổi tới cửa phòng, vốn định dỗ dành Hoắc Dận nhưng sau khi chạy đến phòng mình, "Phanh" một tiếng Hoắc Dận đóng sầm cửa lại.
“Dận Dận? Con mở cửa ra đi, con đừng giận, có phải dì nói sai gì không? Cho dì vào chúng ta cùng nói chuyện được không?”
“Không phải cô có bản lĩnh lắm sao? Làm sao vậy? Cô chọc phải tổ ong vò vẽ rồi à?”
Không biết dì đi lên Trần lúc nào, nhìn thấy một màn như vậy, ở bên cạnh châm chọc khiêu khích.
Tâm trạng Ôn Hủ Hủ đang phiền não nghe được câu này lập tức ánh mắt sắc bén nhìn về phía dì Trần!
"Dì thử nói thêm một chữ nữa xem, có tin tôi cho dì không mở miệng được nữa hay không?"
“……”
Dì Trần chưa bao giờ thấy Ôn Hủ Hủ hung ác như lúc này. Sau lưng truyền đến cảm giác rùng rợn nvà tất nhiên là dì ta không dại gì mà chọc vào nữa.
Người phụ nữ này, từ khi nào trở nên hung dữ như vậy?
Nhìn thấy Ôn Hủ Hủ tức giận, dì Trần mất đi vẻ kiêu ngạo ban đầu mà hạ giọng nói: “Là…. là do cô đề cập đến nhà trẻ, tiểu thiếu gia trước giờ không thích nhà trẻ và càng không muốn đi nhà trẻ.”
Không muốn đi nhà trẻ? Vì sao?
Ôn Hủ Hủ rất ngạc nhiên.
Ghét nhà trẻ?
Tại sao?
Đúng là Hoắc Dận không muốn nói chuyện hay ở chung với người khác. Nhưng vì sao ngay cả nhà trẻ cũng không muốn đi chứ?
Xét về mặt tâm trạng của cậu không đến mức nghiêm trọng như thế này.
Ôn Hủ Hủ cảm thấy chuyện này không bình thường, cô cảm thấy nên chờ sau khi Hoắc Tư Tước trở về nói chuyện với hắn xem rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.
Nhưng giữa trưa hôm nay, Hoắc Tư Tước còn chưa về thì trong biệt thự này bỗng nhiên có một người khác tìm tới cửa.
“Mấy người mau quét dọn nơi này, lát nữa lão gia sẽ tới đừng để lão gia thấy trong phòng nhà không sạch sẽ.”
Lúc Ôn Hủ Hủ từ trên lầu đi xuống chuẩn bị nấu món ăn Trung Quốc cho Hoắc Dận.
Nghe được dì Trần phân phó người giúp việc khác trong vườn hoa, cô giật mình lảo đảo suýt ngã cầu thang!
Lão gia muốn tới?!
Chúa ơi, sao đột ngột thế? Sao cô không biết chút nào vậy?
Chương 54: Con trai của mẹ thật bản lĩnh!
Vậy phải làm sao bây giờ? Ôn Hủ Hủ không thể gặp Hoắc lão gia bây giờ cô còn chưa chuẩn bị gì hết, rõ ràng Hoắc Tư Tước đã nói hắn sẽ dẫn cô tới gặp Hoắc lão gia để nhận lỗi, giờ mà để cô gặp Hoắc lão gia trong trường hợp này khẳng định ông ấy sẽ rất tức giận.
Ôn Hủ Hủ luống cuống, cô không cần suy nghĩ muốn bỏ đi ngay lập tức.
“Cô Ôn, cô muốn đi đâu?”
“Cái kia...... Tôi đột nhiên nhớ tới còn có chút chuyện cần tôi giải quyết nên tôi muốn về trước, đợi lát nữa tôi lại tới.” Ôn Hủ Hủ đang vôi những cũng đành phải dừng lại, ấp úng giải thích cho dì Trần.
Ôn Hủ Hủ đang suy nghĩ cách để tránh chạm mặt Hoắc lão gia, mà tốt nhất là đợi ông ấy rời khỏi cô sẽ trở lại sau.
Nhưng dì Trần lúc này đây không biết vì sao lại muốn giữ cô ở lại.
“Cô Ôn, lão gia của chúng tôi cũng sắp tới. Cô vừa cứu tiểu thiếu gia của chúng tôi lại còn ở lại chăm sóc cậu ấy. Cô nên cô ở lại gặp lão gia đi, ông ấy rất tốt. Tôi tin rằng khi biết chuyện của cô, nhất định sẽ biết ơn cô rất nhiều.”
Người giúp việc này đột nhiên giống một người hoàn toàn khác, dì ta đối với Ôn Hủ Hủ vô cùng nhiệt tình.
Ôn Hủ Hủ hiện lên trong đầu một tia nghi hoặc.
Thế nhưng lúc này cô không còn thời gian để mà xem xét người giúp việc này.
“Không cần, cũng chỉ là trách nhiệm của tôi thôi nếu không còn việc gì nữa thì tôi đi trước đây.” Nói xong, Ôn Hủ Hủ liền buông chén trong tay xuống, chuẩn bị rời đi.
Dì Trần nhìn thấy, bỗng nhiên lại tới kéo cô.
Mắt thấy dì ta muốn ngăn Ôn Hủ Hủ lại thì lúc này trên lầu một bóng dáng nhỏ xuất hiện.
"Hai người đang làm gì vậy?" Là Hoắc Dận, từ sau khi Ôn Hủ Hủ nhắc đến nhà trẻ, cậu đã tự nhốt mình trong phòng suốt một buổi trưa lúc này mới chịu đi ra.
Ôn Hủ Hủ nửa là vui mừng nửa cẩn thận từng li từng tí đi tới.
"Dận Dận, là như vậy, dì đột nhiên nhớ tới trong nhà còn có chút việc, buổi tối lại tới thăm concon, con xem có được không?"
“……”
Hoắc Dận không nói gì.
Nhưng không một ai biết là, Hoắc Dận không phải vô tình đi xuống, mà cậu đã sớm ở trên lầu nghe được ông nội sắp tới, cũng nghe được mẹ đang hoang mang muốn rời đi, thế nhưng lại bị người giúp việc đáng ghét này làm khó dễ không chịu cho mẹ đi.
Và rồi cậu đã đi xuống.
Tại sao mẹ lại hoảng loạn? Vội vã trở về?
Chẳng lẽ...... mẹ sợ gặp ông nội sao?
Bởi vì năm đó mẹ lừa ông nội rằng mẹ đã chết sao? Còn có việc mẹ đã giấu Mặc Bảo và Nhược Nhược đi hay sao?
Ánh mắt Hoắc Dận vẫn không có gì thay đổi, nhàn nhạt liếc nhìn mẹ, một lát sau cái miệng nhỏ nhắn còn mang theo giọng nói non nớt nói ra một câu: "Không cho đến nữa!"
“Hả?”
Lời này vừa nói ra, Ôn Hủ Hủ đang đi ra ngoài lập tức ngừng lại, mà ngay cả dì Trần kia cũng khiếp sợ nhìn về phía Hoắc Dận.
“Tiểu thiếu gia, cậu ..... cậu nói cái gì vậy? Cậu nói không cho ai đến?”
”Ông nội!”
Đó chính là Hoắc lão gia, ông ấy đã muốn đến đây thì ai dám không cho đến chứ?
Cuối cùng khuôn mặt nhỏ của Hoắc Dận trở nên âm trầm.
Bước từ trên cầu thang đi xuống, cậu đi tới phòng khách liền cầm điện thoại lên.
Ôn Hủ Hủ nhìn ngây người, vất vả mới phục hồi tinh thần lúc này mới nhanh chóng đi qua.
Kết quả, cô liền nhìn thấy Hoắc Dận đã bấm điện thoại nói qua microphone: "Không cần ông nội tới!"
“!!!”
Mẹ ơi!
Ôn Hủ Hủ da đầu đều tê dại.
“Thằng nhóc, vì sao con không muốn ông nội đến? Con bị bệnh nên ông nội mớimới đến thăm con.”
“Không cần!”
Hoắc Dận lạnh lùng, tàn nhẫn lẫn thờ ơ.
Ôn Hủ Hủ ôm ngực của mình, cảm giác được trái tim muốn từ trong lòng ngực nhảy ra, mà trong đầu lại tưởng tượng được bộ dáng ông lão tóc bạc trong điện thoại bị cậu cháu trai này chọc tức.
Nghiệp chướng, cũng không biết ông lão kia có bị đứa cháu này làm cho tức chết hay không!
Sau vài phút nói chuyện, đúng như dự đoán Hoắc lão gia sẽ không bao giờ chịu cúi đầu, Hoắc Dận cuối cùng vẫn thất bại.
Ôn Hủ Hủ: "......”
Một lúc sau, Ôn Hủ Hủ ngồi xổm trước mặt Hoắc Dận, khuôn mặt nhỏ nhắn sắp bị đông cứng, Ôn Hủ Hủ cẩn thận dỗ dành con trai một câu: "Không sao đâu, Dận Dận, ông ấy đến thì đến, dì không sao."
“Con có việc! Con không muốn gặp ông nội!”
Không nghĩ tới, Hoắc Dận vẫn cứng miệng nghiến răng nói ra một câu kinh người như vậy!
Cho nên, Ôn Hủ Hủ hiểu lầm rồi sao? Đứa con trai này căn bản không phải đang giúp cô, mà là bởi vì chính cậu không muốn gặp ông nội?!
Ôn Hủ Hủ nhất thời không biết nên nói gì.
“Dì biết lái xe không?”
“Hả?”
“Vậy đi theo con!”
Hoắc Dận nói xong lạnh lùng bước lên lầu, Ôn Hủ Hủ còn có chút mơ hồ, không lâu sau cô nhìn thấy cậu con trai lớn của mình trong tay cậu cầm một thứ gì đó. Ôn Hủ Hủ lúc này kinh ngạc đến bất động.
Con trai, con giỏi như vậy, cha con có biết không?
Ôn Hủ Hủ vẫn chạy theo cậu con trai lớn này. Mười phút sau, khi cô lái chiếc Ferrari màu lam từ bãi đỗ xe biệt thự ra ngoài, cô vui đến mức không tin vào mắt mình!
Chương 55: Hoắc tổng, con trai của ngài chạy trốn
“Dận Dận, sao con lại có chìa khóa chiếc xe này? Mẹ... dì yêu con muốn chết đi được.”
Cô vui đến mức nói năng lộn xộn, không thèm để ý tới người giúp việc đang mắng mỏ ở phía sau.
Hoắc Dận ngồi bên cạnh lạnh lùng nhìn cô.
“Đây là xe của con, được chứ?”
Mẹ ngốc!
Hai mẹ con nhanh chóng rời khỏi vịnh Thiển Thủy, không lâu sau đã bỏ lại biệt thự phía sau.
“Dận Dận, vậy tiếp theo chúng ta đi đâu? Đi ăn đồ ăn ngon? Hay là để dì dẫn con đi chơi?”
Ôn Hủ Hủ lái xe suốt một quãng đường tâm tình cũng trở nên vô cùng tốt. Cô bắt đầu nghĩ xem hôm nay cô sẽ đưa Hoắc Dận đi đâu chơi, ăn món gì ngon, vì dù sao thì hai mẹ con cũng không thể trở lại biệt thự lúc này.
Hoắc Dận ngồi bên cạnh nghe Ôn Hủ Hủ lãi nhãinhãi, đôi mắt xinh đẹp sáng lên.
Đúng là cậu rất ít khi ra ngoài chơi và cũng rất ít khi vận động.
Bởi vì mỗi lần Hoắc Dận đến những nơi đó để chơi, những đứa trẻ khác khi thấy cậu không chơi, không nói chuyện với chúng, cậu liền bị nói là đứa trẻ có vấn đề, cậu sẽ bị cười nhạo.
Vì vậy Hoắc Dận rất ghét nhà trẻ và cậu cũng không chịu đến bất cứ nơi đông người nào. Một phần cũngcũng vì sức khỏe cậu không được tốt, Hoắc Tư Tước sẽ không đưa cậu đến những nơi đó.
“Khu vui chơi.”
Hoắc Dận im lặng trầm mặc một hồi cũng nói ra ba chữ mà cậu mong mỏi được đi đã lâu.
Ôn Hủ Hủ liếc nhìn con trai, phát hiện tia sáng nhỏ trong đôi mắt Hoắc Dận cô liền vui vẻ đồng ý: "Được, chúng ta đi khu vui chơi, con yên tâm hôm nay dì cam đoan cho con chơi thật vui vẻ.”
Ôn Hủ Hủ ngay lập tức đạp ga, chiếc xe lao vút trên đường.
Ôn Hủ Hủ cũng rất muốn biết, đứa con này của cô vì sao không thích vận động? Không phải chơi đùa cũng là một bộ môn thể thao cho con nít sao? Vì sao bây giờ cậu bé lại khao khát niềm vui đó đến vậy?
Ôn Hủ Hủ quyết định thừa dịp này sẽ tìm hiểu rõ về vấn đề của cậu con trai lớn của mình.
——
Lúc Hoắc Tư Tước họp xong trở lại văn phòng, mới biết vịnh Thiển Thủy xảy ra chuyện.
Vừa biết, hắn liền đem tài liệu cầm trên tay ném xuống bàn làm việc.
“Tại sao lão gia lại biết chuyện này?”
"Tôi... tôi đã cho điều tra rồi, không có lệnh của ngài trong biệt thự không ai dám nói với Hoắc lão gia cả, nhưng không biết có phải là... những bác sĩ kia không?"
Lâm Tử Dương nơm nớp lo sợ.
Kết quả Lâm Tử Dương vừa dứt lời, giọng nói của người đàn ông càng trở nên đáng sợ hơn: "Đầu óc cậu bị lừa đá à? Đám bác sĩ đó làm sao dám tiết lộ ra ngoài? Nhanh đi điều tra cho tôi, là ai đã tiết lộ ra cho lão gia?”
“Dạ dạ dạ!”
Lâm Tử Dương lập tức gật đầu làm theo.
Đúng là như vậy, trong Hoắc gia này ai cũng biết từ sau khi sức khỏe Hoắc lão gia ngày càng yếu thì sẽ không có ai dám tiết lộ với ông ấy về tình hình sức khỏe của Hoắc Dận. Nếu không chỉ có một chữ -- chết!
Tất nhiên bác sĩ được mời đến khám ở biệt thự đềuđều biết.
Lâm Tử Dương cảm thấy đầu óc mình đúng là ngu thật.
“Cô ta thì sao? Đi đâu rồi?”
“Hả?? Ngài đang nói...... cô Ôn à? Cô ấy...... đã chạy trốn cùng tiểu thiếu gia.”
“Cậu vừa nói cái gì? Chạy rồi? Còn mang theo con trai tôi?!"
Hoắc Tư Tước lập tức ngẩng đầu lên nhìn trợ lý Lâm, nhiệt độ trong phòng làm việc đều giảm xuống với tốc độ mắt thường có thể thấy được, chuyện này quá dọa người rồi.
Lâm Tử Dương vội vàng giải thích: "Là như vậy, sau khi nghe được tin tức lão gia muốn tới, cậu Hoắc Dận cũng đã hết sức kháng cự, cậu ấy còn gọi điện thoại cho lão gia không cho lão gia tới. Nhưng lão gia không nghe, sau đó Hoắc Dận….. Cậu ấy liền lấy ra món quà sinh nhật ngài tặng cho cậu ấy...chính là chiếc Ferrari màu lam đó, để cô Ôn lái nó... cùng nhau chạy trốn."
Lâm Tử Dương đầu đầy mồ hôi lạnh.
Thành thật mà nói, đây là lần đầu tiên vị tiểu thiếu gia Hoắc Dận của bọn họ làm chuyện này.
Đúng như dự đoán của Lâm Tử Dương, Hoắc Tư Tước nghe xong liền trở nên đáng sợ, khắp người hắn tỏa ra luồng khí lạnh lẽo.
“Cậu có tin không?”
“...... Cái gì?”
“Dận Dận nó mới có năm tuổi mà có thể làm được chuyện như vậy sao? Trước kia sao không có lá gan này?!”
Hoắc Tư Tước nghiến răng gằn ra từng chữ một.
Lâm Tử Dương nửa chữ cũng không dám nói.
Vậy theo ý của hắn thì việc này không phải chủ ý của Hoắc Dận mà chính là ý của người phụ nữ kia.
Lần này Ôn Hủ Hủ thật sự muốn chết rồi!!
"Cậu lập tức gọi điện thoại cho người phụ nữ chết tiệt đó, nói cho cô ta biết, nếu như... nếu như hai mươi phút sau, tôi còn không thấy cô ta mang... con trai tôi về, tôi sẽ để cô ta.. cả nhà cậu của cô ta chôn cùng cô ta!"
Hoắc Tư Tước giận tới cực điểm, đầu lại bắt đầu đau, hắn hận không thể lập tức giết chết người phụ nữ kia!
“Ôn Hủ Hủ, tôi vừa mới khoan dung với cô một chút, cô đã bắt đầu không kiêng nể gì đúng không?”
Được, vậy cô chờ đó cho tôi!
——
Trong khu vui chơi.
Ôn Hủ Hủ dẫn Hoắc Dận đi chơi rất vui vẻ, vì cậu chưa từng tới nơi này nên rất hưng phấn.
Ôn Hủ Hủ cuối cùng cũng đã nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé vô tư của Mặc Bảo trong cậu.