-
Chương 56-60
Chương 56: Mẹ là bảo mẫu?!!
“Dận Dận, con chơi có vui không?”
“Ừmmm.”
Hoắc Dận lúc này đang ngồi trên một chiếc thuyền gỗ nhỏ. Chiếc thuyền nhỏ này là thuyền đôi không có động cơ, nếu muốn cho thuyền chạy được phải dựa vào sức chân người ngồi trên thuyền đạp, còn có hai mái chèo để điều khiển hướng của chiếc thuyền. Vì thế trong lúc Ôn Hủ Hủ đạp thì Hoắc Dận không ngừng dùng tay nhỏ chèo.
Thật là một khung cảnh hạnh phúc, khuôn mặt nhỏ nhắn của Hoắc Dận đỏ bừng trên trán còn lấm tấm vài giọt mồ hôi thế nhưng đôi mắt vẫn sáng ngời. Khác với dáng vẻ vô hồn trầm lặng trước đây của cậu.
Ôn Hủ Hủ mỉm cười, dùng sức tiếp tục đạp thuyền nhỏ. Cô đang chuẩn bị cùng Hoắc Dận tiếp tục chơi, thì lúc này điện thoại lại vang lên.
“A lô?”
"Bà chủ, bà dì, bà nội của tôi ơi, cô hôm nay làm sao vậy? Sao lại có thể bắt cóc tiểu thiếu gia? Ôi trời ơi, cô mau… mau đưa cậu Hoắc Dận trở về, nếu không là cả nhà cô đi tong đó.”
Không nghĩ tới, điện thoại vừa kết nối lại là Lâm Tử Dương gọi tới.
Sắc mặt Ôn Hủ Hủl lập tức thay đổi: "Sao vậy? Anh ta đã biết rồi sao? Không phải... tôi không bắt cóc Dận Dận, là Dận Dận không muốn gặp ông nội của thằng bé nên tôi mới đưa Dận Dận ra ngoài.”
Ôn Hủ Hủ còn chưa kịp phản ứng.
Lâm Tử Dương không nói gì, cũng chỉ cầu xin bà cô này nhanh chóng đưa vị tiểu thiếu gia trở về. Anh ta cho cô biết nếu trong vòng hai mươi phút cô không trở về thì sau này cô sẽ không bao giờ được gặp lại đứa con này nữa.
Ôn Hủ Hủ nghe được, lúc này mới bất đắc dĩ dẫn Hoắc Dận lên bờ.
"Dận Dận, hôm nay chúng ta chơi tới đây trước đi, con vừa bị bệnh không thể chơi quá mệt. Chúng ta đi tìm ba con được không?"
“Ba?”
Hoắc Dận vốn là một đứa trẻ thông minh, nghe mẹ nói vậy, lập tức ý thức được có gì đó không ổn.
Tuy nhiên lúc này Ôn Hủ Hủ không thể nói với Hoắc Dận những chuyện đó. Cô chỉ dỗ dành cậu sau đó ôm cậu đi. Ngay lập tức hai mẹ con rời khỏi khu vui chơi đi tới tập đoàn Hoắc thị.
Hai mươi phút sau, trung tâm thành phố, tòa nhà Hoắc Thị.
Ôn Hủ Hủ dẫn Hoắc Dận đến trước tòa nhà chọc trời này, vốn dĩ sau khi cô nhận cuộc điện thoại vừa rồi không hề muốn đi lên. Nghe giọng điệu của Lâm Tử Dương đoán chắc sau khi đi lên tên đàn ông chó kia sẽ không để yên cho cô.
Nhưng mà......
“Dì?”
“A a, được, giờ dì dẫn con đi lên ha.”
Ôn Hủ Hủ hoàn hồn liếc nhìn khuôn mặt xanh xao của Hoắc Dận đang ở trong xe. Hoắc Dận trực tiếp đẩy cửa đi ra.
“Ồ? Đây không phải là tiểu thiếu gia sao? Cậu hôm nay rảnh rỗi tới đây à?”
Có thể là do Hoắc Dận thường xuyên được Hoắc Tư Tước dẫn tới nên mọi người trong công ty đều biết cậu. Nên khi Ôn Hủ Hủ vừa mới dẫn cậu vào nhân viên lễ tân ở đại sảnh liền nhiệt tình chào hỏi cậu.
Hoắc Dận không thích nói chuyện, lãnh đạm liếc nhìn cô ta một cái.
Ôn Hủ Hủ vội thay cậu trả lời: "Đúng vậy, ba cậu ấy bảo tôi đưa cậu ấy tới, Hoắc tổng các cô có ở trên lầu không?"
“Có, có, tổng giám đốc chiều nay không đi ra ngoài. Tôi chưa gặp cô bao giờ, cô là bảo mẫu mới của tiểu thiếu gia sao? Trông cô trẻ như vậy.”
Không ngờ nữ nhân viên lễ tân sau khi đánh giá Ôn Hủ Hủ lại nhận nhầm cô là bảo mẫu.
Ôn Hủ Hủ lập tức cứng đờ.
Bảo mẫu?
Còn không phải sao? Bây giờ, cô nhận cũng không dám nhận đứa con này. Mà trong tòa nhà này, cũng sẽ không có ai nhận ra cô đã từng là phu nhân tổng giám đốc của bọn họ.
Vì hôn lễ lúc đó không có công khai với bên ngoài!
Ôn Hủ Hủ cụp mắt xuống, khóe miệng xẹt qua một tia tự giễu nhàn nhạt đang muốn thừa nhận. Thì lúc này đột nhiên có một bàn tay nhỏ nhắn mềm mại dùng sức kéo cô hai cái.
“Đi thôi!”
Anh mắt Hoắc Dận cực kỳ ảm đạm!
Ôn Hủ Hủ thấy được thái độ của Hoắc Dận cho nên cô nhanh chóng cùng Hoắc Dận đi vào trong thang máy. Mà nhân viên lễ tân này không lâu sau cũng nhận được thông báo sa thải của bộ phận nhân sự.
Lý do: Tiểu thiếu gia không thích!
Ôn Hủ Hủ đưa Hoắc Dận tới văn phòng tổng giám đốc ở tầng cao nhất.
"Khụ khụ khụ... Dận Dận, hay là con tự mình đi vào ha? Dì không vào nữa, ba con ở trong đó, dì vào cũng không tốt lắm, được không?"
Hoắc Dận thấy Ôn Hủ Hủ khi càng đến gần cửa văn phòng lại không muốn vào, mà dường như cô đang tìm cách trốn đi.
Hoắc Dận hiểu ý liếc nhìn cô rồi đồng ý: "Được!”
Nói xong cậu dứt khoát thả bàn tay nhỏ bé của mình ra đi vào.
Ôn Hủ Hủ ngẩn người......
Không phải chứ?
Con trai của cô từ bao giờ trở nên ngoan như vậy? Vậy mà đã thật sự đồng ý? Lúc trước không phải vẫn rất dính lấy cô sao? Sao bỗng nhiên dứt khoác như vậy?
Ôn Hủ Hủ cảm thấy có chút ngạc nhiên. Thế nhưng, khi con trai đã đồng ý cô ngay lập tức mừng rỡ rón rén chuẩn bị trở lại trong thang máy, nhanh chóng đi xuống.
“Ôn Hủ Hủ! Cô vào đây ngay cho tôi!”
Ai ngờ, một tiếng quát chói tai đột nhiên phát ra từ trong phòng. Thoáng chốc, Ôn Hủ Hủ cảm thấy như thể mình bị một lực hút siêu mạnh cuốn vào trong. Toàn bộ cơ thể cô như bị điểm huyệt không nhúc nhích được nữa.
Tên đàn ông chó này, lỗ tai hắn sao thính như vậy?
Ôn Hủ Hủ vẫn đành phải ngoan ngoãn mà lăn vào, tựa như một con cừu vô cùng ngoan ngoãn.
“Hoắc tổng, tôi tới rồi, ha ha......”
Lúc đẩy của phòng làm việc ra, Ôn Hủ Hủ liếc mắt một cái liền nhìn người đàn ông ngồi ở phía sau bàn làm việc vô cùng rộng rãi, ánh mặt trời rực rỡ chiếu xuống xuyên thấu qua cửa sổ chiếu trên người hắn, hắn giống như đế vương cao cao tại thượng, tuấn mỹ đến mức làm cho người ta không dám nhìn thẳng.
Chương 57: Giải thích?
Ôn Hủ Hủ lúng túng hít một hơi, ánh mắt trốn tránh nhìn đi nơi khác.
“Hoắc Dận, con vào trước đi.”
Sau khi Ôn Hủ Hủ đi vào, tầm mắt Hoắc Tư Tước không lập tức nhìn về hướng cô đứng, mà là để ý đến Hoắc Dận đang đi bên cạnh cô, rõ ràng là muốn tìm cô tính sổ.
Hoắc Dận nhíu mày, đi qua.
“Hôm nay con đi đâu?”
“Không đi đâu cả." Hoắc Dận lạnh lùng trả lời ba.
Ôn Hủ Hủ ở bên cạnh nghe câu trả lời của con trai thở phào nhẹ nhõm......
Cũng may, may là con trai cô không nói ra việc đi khu vui chơi, bằng không để cho người đàn ông này biết chỉ sợ hắn lại thêm tức giận.
Nhưng Hoắc Tư Tước nhìn bộ dạng đổ đầy mồ hôi của con trai cũng đoán được là cậu đang nói dối: "Không đi đâu sao ra nhiều mồ hôi như vậy?”
Hoắc Dận: "......”
Ôn Hủ Hủ thấy tình hình không ổn không còn quan tâm được nhiều nữa, vội vàng đứng ra: "Cái kia...... Anh đừng trách Dận Dận, tôi tới nói với anh, chúng tôi là...... đi ra ngoài chơi một lát, anh yên tâm Dận Dận sẽ không bị cảm lạnh, tôi có mua khăn lông nhỏ cho con để thấm mồ hôi rồi.”
Cô sợ hắn tức giận, sau cùng còn không quên bổ sung một câu.
Kết quả, Hoắc Tư Tước nghe xong lập tức ném lại một câu: "Cô câm miệng lại cho tôi!"
Hung ác, nham hiểm đến mức muốn cắn chết cô!
Ôn Hủ Hủ nghẹn họng!
Quên đi, cô không so đo với tên đàn ông chó này.
Thật ra cô biết việc cô tự ý dẫn Hoắc Dận ra ngoài chơi là hơi quá vì dù sao cậu cũng mới vừa bị bệnh.
Nhưng lúc ấy ánh mắt của Hoắc Dận quá đỗi khao khát, khiến cô cảm thấy nhói trong lòng. Cô thân là mẹ cậu tất nhiên sẽ không thể nào từ chối được.
Hơn nữa, Ôn Hủ Hủ còn là một bác sĩ, cô chắc chắn đã cân nhắc và xác định việc đi ra ngoài không ảnh hưởng gì đến sức khỏe Hoắc Dận nên mới để cho cậu đi.
Cũng may, đợi một hồi sau khi Hoắc Tư Tước kiểm tra cơ thể cậu con trai và thấy rằng quả thật không có bất cứ vấn đề gì. Hơn nữa khi Hoắc Dận chơi trò chơi cậu đổ nhiều mồ hôi nên trông cậu hồng hào sức sống hơn rất nhiều.
Sắc mặt Hoắc Tư Tước không còn khó coi nữa.
“Được rồi, trước hết để chú Lâm dẫn con đi tắm rửa, thay quần áo đã.”
“Ồ.”
Thấy Hoắc Dận đồng ý, trợ lý Tiểu Lâm đã đi vào chuẩn bị dẫn cậu lên phòng nghỉ trên lầu tắm rửa thay quần áo trước.
“Ba.”
“?”
“Không được mắng dì!”
Không ai nghĩ rằng khi Hoắc Dận được đưa ra ngoài vẫn không quên Ôn Hủ Hủ. Cậu yêu cầu Hoắc Tư Tước không được mắng cô với giọng điệu hết sức nghiêm túc.
Ôn Hủ Hủ đang chờ bị Hoắc Tư Tước tính sổ nghe thấy Hoắc Dận lên tiếng bảo vệ mình, cô bị làm cho cảm động: "Dận Dận…”
“Dận Dận cái gì ? Còn đứng ở chỗ này làm gì? Còn không mau đưa tiểu thiếu gia lên?!”
Cái tên trợ lý chết dẫm này, nuôi cậu làm gì,thật phí công sức!
Hoắc Dận được đưa ra ngoài, trong phòng làm việc cuối cùng cũng trở nên yên tĩnh lại. Thời khắc này Ôn Hủ Hủ mới cảm nhận rõ được cảm giác sắp bị tính sổ là như thế nào.
Nhưng cũng thật là lạ, chẳng phải cô chỉ đưa Hoắc Dận ra ngoài chơi có một chút, sao hắn lại nổi nóng đến như vậy?
Ôn Hủ Hủ quyết định mở miệng trước: "Được rồi, tôi xin lỗi anh trước, quả thật, tôi dẫn con ra ngoài mà không báo anh có chút không thỏa đáng, nhưng tôi làm như vậy tất cả vì hôm nay xảy ra một chuyện. Hoắc Tư Tước, tôi cảm thấy anh cần giải thích với tôi.”
“Cô nói cái gì? Giải thích?”
Hoắc Tư Tước không thể nào ngờ, hắn còn chưa mở miệng tính sổ với cô mà còn bị cô chất vấn ngược lại hắn.
“Hôm nay tôi thấy thời tiết tốt, chẳng qua muốn để cho con vận động nhiều một chút. Nhưng khi tôi nhắc tới vận động con lại vô cùng kích động. Hoắc Tư Tước, anh không cảm thấy những thứ này anh đều nợ tôi một lời giải thích sao?”
“……”
Chỉ trong vài giây đồng hồ, không khí trong phòng làm việc lại bắt đầu căng thẳng như có bão tố.
Ánh mặt trời bên ngoài vẫn rực rỡ xuyên thấu qua lớp cửa kính. Thế nhưng Ôn Hủ Hủ lại cảm giác giống như mình đang đứng giữa mùa đông khắc nghiệt, bốn phía lạnh thấu xương đến mức cô cũng không khống chế được cơ thể mà run rẩy liên hồi.
Có chuyện gì vậy?
Cô nói sai gì à?
Cô dường như cảm nhận được, như thể phát giác ra được gì đó.
“Cô muốn tôi cho cô một lời giải thích phải không?”
“... Đúng.”
"Được, vậy tôi sẽ nói cho cô biết. Ôn Hủ Hủ, tại sao Dận Dận lại trở nên như vậy. Chính là bởi vì năm đó cô bỏ Dận Dận lại, vốn con đã sinh non sức khỏe yếu, mà bệnh tình lại nguy kịch. Mãi cho đến hai tuổi cũng không biết nói chuyện,con không có mẹ là như thế nào cô có hiểu được không, từ nhỏ đến lớn đều một tay tôi lo. Tính tình Dận Dận quái gở, lạnh lùng, bởi vì trong lòng thằng bé tình cảm không được trọn vẹn, cho nên dẫn đến con có đi bất cứ nơi nào cũng không hòa đồng, cũng thiếu cảm giác an toàn, lý do như vậy, đủ không?"
Hoắc Tư Tước ngồi đó, ngũ quan sắc bén. Trong lòng hắn lúc này như bùng lên ngọn lửa giận dữ làm cho từng đường nét càng trở nên đáng sợ. Ánh mắt hắn lúc này chỉ còn lại sự châm chọc.
Hoắc Tư Tước như thể đang nở nụ cười nhìn nhìn Ôn Hủ Hủ, nhưng giờ tiếng cười kia cho dù có dễ nghe bao nhiêu đi chăng nữa cũng giống như con dao đâm vào trái tim cô!
Chương 58: Hắn nhìn thấy sự khác thường trong mắt cô
Hắn đang nói gì vậy?
Tất cả chuyện này, đều là do cô?
Ôn Hủ Hủ sửng sốt, trong đầu hình như có thứ gì đó "Ong" một tiếng, sắc mặt cô ngay lập tức tái nhợt không còn sức sống.
Cô chưa bao giờ nghĩ tới lý do này!
“Sao? Không hỏi nữa đi? Không phải rất hợp tình hợp lý sao? Lúc nãy không phải cô cảm thấy người khác không chăm sóc tốt cho con của cô sao, sao giờ cô lại không lên tiếng? Cô tiếp tục đi, tiếp tục hỏi, tôi cam đoan còn có thể nói cho cô biết rất nhiều rất nhiều chuyện cô không biết.”
Hoắc Tư Tước thấy Ôn Hủ Hủ không nói được lời nào, lời nói của hắn càng thêm chói tai, một khuôn mặt tuấn mỹ dùng những lời lẽ châm chọc bén nhọn nhất.
Ôn Hủ Hủ nhắm chặt hai mắt lại, khóe mắt cô đỏ lên cố chịu đựng đau đớn trong lòng.
"Đúng vậy, anh nói không sai, tất cả đều là do tôi vứt bỏ con, tôi không đủ tư cách làm mẹ. Nhưng Hoắc Tư Tước, anh không sai sao?”
Ôn Hủ Hủ bắt đầu đánh trả, bởi vì cô cảm thấy chuyện này nếu cô có sai, vậy người làm ba như hắn càng phải có trách nhiệm không thể trốn tránh.
Nhưng Ôn Hủ Hủ thật không ngờ, cô vừa dứt lời, người đàn ông này đã cười lạnh một tiếng!
“Ôn Hủ Hủ, cô đã quên năm đó là ai mặt dày mày dạn muốn gả cho tôi sao? Cô không lấy chồng, sẽ có chuyện như vậy? Cô còn không biết xấu hổ mà nói là lỗi của tôi, cô đã quên gốc rễ của mọi tội lỗi chính là từ trên người cô sao?!"
“……”
Không gian bốn bề rơi vào im lặng không một tiếng động.
Ngoài trời nắng nóng như vậy, nhưng Ôn Hủ Hủ đứng ở đây lại cảm giác giống như lồng ngực mình bị khoét một lỗ thủng lớn, từng cơn gió lạnh thổi vào làm cốt tủy trong xương cũng lạnh thấu. Chỉ còn trái tim trong lồng ngực đập một cách tê dại, không có bất cảm giác nào.
Kể cả đau đớn!
Đau đến cực hạn, tự nhiên sẽ không có cảm giác.
Vậy nên, cô là vì cái gì đây?
Nỗi đau năm năm trước chưa đủ sao? Tại sao giờ đây cô còn muốn tự rước lấy nhục nhã?
Ôn Hủ Hủ nở nụ cười, từng chút từng chút giống như là một con rối kéo khóe môi xám xịt lại.
“Đúng vậy, tôi có tư cách gì nói chuyện với anh chứ? Năm đó chính là tôi không biết xấu hổ gả cho anh, mới dẫn đến kết quả như hôm nay. Tôi sai rồi, Hoắc Tư Tước,tôi thật sự sai rồi. Nếu như thời gian có thể quay trở lại tôi nguyện lựa chọn cùng mẹ tôi nhảy lầu, tôi cũng sẽ không quấy rầy cuộc sống của anh."
Ôn Hủ Hủ nhìn hắn, cả khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch nhìn Hoắc Tư Tước.
Ôn Hủ Hủ đem từng chữ từng chữ nói cho hắn biết nếu như còn có cơ hội được lựa chọn lại cô thà chết, cũng không muốn gặp lại hắn!
Hoắc Tư Tước ngẩn người!
Hoắc Tư Tước chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ này của Ôn Hủ Hủ thì nói gì đến việc nghe cô nói những lời như vậy.
Vẻ mặt này là gì?
Ôn Hủ Hủ giống như vừa tỉnh khỏi giấc mộng, cô đã từng yêu hắn tận xương tủy. Cho dù năm năm trước hắn mang theo Cố Hạ xuất hiện trước mặt cô, khiến cô tuyệt vọng ngã xuống vũng máu.
Nhưng bây giờ, hắn không nhìn thấy gì trong mắt cô.
Cô giống như một mảnh đất hoang vu mùa hạ, khô cằn không có chút tươi mát của cây cỏ. Sắc mặt cô cho dù lúc này đã tái nhợt nhưng bên trong cô không còn nhìn thấy thứ gì khác nữa, tĩnh lặng như ngọn đèn giữa đêm.
Chỉ còn lại một mảnh tĩnh mịch hoang vắng.
Hoắc Tư Tước chậm rãi siết chặt cây bút trong tay...
“Tổng giám đốc, cô Ôn, hai người vẫn còn ở đây sao? Cái kia...... Tiểu thiếu gia đã tắm rửa xong, nhưng cậu ấy không muốn mặc quần áo, cậu ấy nói...... nói muốn cô Ôn lên mặc giúp cậu ấy.”
Ngay khi không khí trong phòng làm việc căng thẳng đến mức giống như đã đến một thế giới khác, thì Lâm Tử Dương đẩy cửa đi vào, anh ta nói Hoắc Dận ở trên lầu muốn Ôn Hủ Hủ giúp cậu mặc quần áo.
Ôn Hủ Hủ mặt trắng như tờ giấy, đáy lòng càng lạnh lẽo......
Nhưng lúc này, sau khi cô nghe thấy con trai đang tìm mình, cô nhanh chóng lấy lại tinh thần.
“Dận Dận làm sao vậy?”
"Tôi... tôi cũng không biết, tiểu thiếu gia vẫn luôn ở trong phòng tắm không chịu đi ra, nói muốn cô đi lên, không biết có phải bụng có chút không thoải mái hay không?"
Lâm Tử Dương suy đoán.
Ôn Hủ Hủ chỉ nghe có vậy sắc mặt đã thay đổi, bất chấp việc đang cãi nhau với Hoắc Tư Tước cô lập tức chạy lên lầu tìm Hoắc Dận.
Đây chính là người mẹ, bất luận là đang gặp chuyện gì nhưng chỉ cần nghe thấy con trai có chuyện cô sẽ ngay lập tức bỏ qua vết thương mà chạy đến với con.
Lâm Tử Dương đứng phía sau lưng Ôn Hủ Hủ liếc mắt nhìn người đàn ông còn đứng trong phòng làm việc,thấy hắn cũng nhìn qua bên này, thở dài một tiếng...
——
Ôn Hủ Hủ đi lên phòng trên lầu
Thật ra,Hoắc Dận bảo Lâm Tử Dương đi xuống gọi mẹ lên, cậu biết cha nhất định sẽ bắt nạt mẹ. Mà Hoặc Dận đã từng hứa sẽ bảo vệ tốt cho mẹ, nếu để cho Mặc Bảo biết được cậu ta nhất định sẽ rất tức giận.
Vì thế Hoắc Dận mới bảo Lâm Tử Dương đi xuống.
Mà lúc Lâm Tử Dương đi xuống, cậu cũng nhân cơ hội cầm điện thoại đồng hồ gọi cho Mặc Bảo.
“Alo? Hoắc Dận, là cậu sao?”
Chương 59: Sự mềm yếu cuối cùng trong lòng
Mặc Bảo đang ở nhà trẻ cũng đã sớm muốn gọi điện thoại cho Hoắc Dận, buổi sáng nghe được mẹ nói Hoắc dận bị bệnh, cậu vẫn áy náy còn có lo lắng muốn gọi điện thoại hỏi thăm tình hình của Hoắc Dận.
Đáng tiếc, Mặc Bảo vẫn không có dũng khí, sợ người anh trai này không tiếp điện thoại của cậu.
Cũng may, Hoắc Dận đã chủ động gọi tới.
Mặc Bảo vô cùng vui vẻ: "Hoắc Dận, xin lỗi cậu, tôi không biết là chỉ vì tôi không cho mẹ tới thăm cậu mà hại cậu bị bệnh, câu không sao chứ? Tôi thật sự không phải cố ý, chỉ là tôi thấy người ba thối tha luôn bắt nạt mẹ nên có chút đau lòng, không muốn giao mẹ cho người đàn ông như vậy nữa, Hoắc Dận, cậu có thể hiểu cho tôi không?"
Mặc Bảo xin lỗi người anh em sinh đôi của mình qua điện thoại.
Hoắc Dận lẳng lặng nghe xong, hồi lâu mới gật đầu: "Ừ.”
Mặc Bảo: "Oa, cậu hiểu tôi rồi, thật tốt quá, Hoắc Dận.”
“Nhưng mà." Hoắc Dận lại nói: "Tôi cũng muốn có mẹ, Mặc Mặc có thể cho ba một cơ hội nữa không?”
Hoắc Dận là đứa trẻ ít bộc lộ cảm xúc của mình trước người khác, tuy nhiên vào thời khắc nói ra câu này giọng điệu của cậu thể hiện sự bất bình cũng như có chút cầu xin ở trong.
Mặc Bảo sững sờ......
Cho người ba thối tha đó một cơ hội sao?
Mặc Bảo cũng muốn có ba, như vậy thì gia đình sẽ đoàn tụ. Nhưng mỗi lần cậu nghĩ đến việc ba ruột của mình đi bắt nạt người mẹ ruột mà cậu yêu quý nhất thì trong Mặc Bảo chỉ còn lại sự tức giận, cậu hoàn toàn không muốn ba mẹ ở cùng với nhau.
Mặc Bảo ở đầu bên kia điện thoại suy nghĩ thật lâu thật lâu. Hoắc Dận ở đầu bên này vẫn kiên nhẫn chờ câu trả lời.
"Được rồi, vậy thì cho ba một cơ hội nữa, nhưng cậu phải nhớ nhất định không được để cho mẹ lại bị ba bắt nạt. Còn nữa, nếu cậu sắp xếp được thời gian nhớ báo cho tôi một tiếng, được không?"
“Được!”
Hoắc Dận lập tức đồng ý vui vẻ cúp điện thoại. Lần đầu tiên, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh như băng của cậu có một nụ cười.
Ôn Hủ Hủ không biết gì về bí mật nhỏ của hai đứa con trai. Sau khi đi lên, thấy được phòng tắm còn sáng đèn, cô vội vàng thu lại cảm xúc tiến vào.
Trong phòng tắm cửa đang đóng, từ bên ngoài nhìn vào sẽ thấy một bóng người nhỏ bé đang ngồi xổm bên ở trong.
Hoắc Dận đang làm gì vậy? Phải chăng vì không có cảm thấy an toàn?
Ôn Hủ Hủ nhìn thấy cảnh này trong lòng cô nhói đau như ai đó đâm vào tim cô. Ôn Hủ Hủ tiến lại sô pha lấy quần áo của Hoắc Dận cần thay, ở bên ngoài gọi cậu: "Dận Dận? Dận Dận? Dì tới rồi, dì có thể vào không?"
“Không được!”
Lúc này thật ra Hoắc Dận đang ở trong phòng tắm cố gắng mặc quần lót, khuôn mặt nhỏ gấp đến độ mồ hôi chảy ra đỏ bừng như quả táo.
Cậu không phải Mặc Bảo, từ nhỏ đã quen tự mặc quần áo, cái gì cũng không cần người khác giúp. Tuy Hoắc Dận là tiểu thiếu gia nhà hào môn, từ nhỏ đã được sự quan tâm chăm sóc của nhiều người nhưng cậu chỉ thích độc lập trong mọi chuyện.
Cũng may, sau một hồi lăn qua lăn lại Hoắc Dậncuối cùng cũng mặc quần lót vào, đểkhông phải xấu hổ trước mặt mẹ nữa.
Sau đó, cậu mới ở bên trong nói một câu: "Được rồi.”
Ôn Hủ Hủ đã sớm ở bên ngoài chờ đến sốt ruột, đây là lần đầu tiên cô tự tay chăm sóc con trai lớn mặc quần áo, kỳ thật cũng có chút kích động, cũng rất vinh dự.
Hơn nữa, cô lại lo lắng có phải cậu ở bên trong đang sợ hãi hay không?
Nghe nói có thể đi vào, cô liền cầm quần áo trong tay đẩy cửa ra rồi đi vào bên trong.
“Dận Dận? con…”
Có chút ngạc nhiên, Ôn Hủ Hủ sau khi tiến vào lại thấy thân hình nhỏ của con trai đang trốn sau rèm tắm chỉ lộ ra một cái gáy nhỏ.
Đứa nhỏ này, đang làm gì vậy?
Đáy mắt Ôn Hủ Hủ hiện lên một tia nghi hoặc, nhanh chóng tới đứng sau lưng Hoắc Dận khẽ gọi: "Dận Dận, con làm sao vậy?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hoắc Dận cứng ngắc: "Dì... đừng nhìn.”
Hả?
Đừng nhìn?
Ôn Hủ Hủ cuối cùng cũng hiểu ra, trong nháy mắt cô đứng đó buông bỏ mọi lo lắng trong lòng, nhịn không được nở nụ cười: "Thì ra Dận Dận chúng ta xấu hổ, không sao không sao, con xem đây là cái gì?”
Cô vẫy vẫy chiếc khăn tắm lớn trong tay mang về phía cậu.
Hoắc Dận trốn sau rèm tắm: "......”
Che hết không?
Hoắc Dận rốt cục cũng từ sau rèm thò ra cái đầu nhỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn bởi vì hơi nước trong phòng tắm làm đỏ bừng, đôi mắt xinh đẹp đen nhánh sáng ngời rất giống ba cậu, cậu giống như là một con mèo nhỏ tràn đầy cảnh giác, cực kỳ đáng yêu.
“Đưa đây.”
“A a, được!" Ôn Hủ Hủ lập tức đưa khăn tắm lớn trong tay qua cho cậu.
Đây chính là kinh nghiệm làm mẹ của cô, từ lúc trước khi bước vào đây cô đã nghĩ đến trường hợp này rồi.
Hoắc Dận lấy chiếc khăn tắm lớn quấn quanh người mình xong cậu mới đi ra. Mà Ôn Hủ Hủ, dưới sự giúp đỡ của chiếc khăn tắm, cô cũng giúp đứa con lớn này mặc quần áo nhỏ thành công.
Đương nhiên, cô còn tìm một cái cớ để mặc ngược quần lót nhỏ lại cho Hoắc Dận.
Sau khi mặc quần áo xong, hai mẹ con từ trong phòng tắm đi ra.
“Dận Dận, con …ở lại đây phải không?”
Ôn Hủ Hủ thấy Hoắc Dận đã tắm rửa xong, lại một lần nữa muốn rời đi, nơi này cô không muốn ở lại dù chỉ một giây nào.
Chương 60: Mất hợp đồng?
Nhưng Hoắc Dận không nói lời nào. Sau khi cậu tắm rửa xong, liền tiến lại tủ TV trong phòng khách, từ bên trong lấy ra một Lego quy mô không nhỏ tự mình ngồi xếp.
Ôn Hủ Hủ: "......”
Nhìn bộ dạng này của Hoắc Dận chính là không muốn trở về.
Vậy bây giờ phải làm thế nào? Không quay lại sao?
Hoắc Dận không trở về nhà cũng không sao, nơi này xem ra cũng đầy đủ như vậy hẳn là đặc biệt chuẩn bị cho cậu. Hơn nữa, lần trước lúc Ôn Hủ Hủ đưa thuốc tới cho Hoắc Tư Tước, không phải cũng là đi theo cậu ở lại chỗ này cả buổi chiều sao?
Ôn Hủ Hủ để mặc Hoắc Dận tự chơi, cô định đi xuống nói chuyện với Tiểu Lâm một chút rồi tự mình đi về.
Nhưng mà, cô hơi khó hiểu là khi cô đi xuống không chỉ không tìm được Lâm Tử Dương ở văn phòng tổng giám đốc, mà ngay cả người đàn ông cô không muốn gặp nhất cũng không nhìn thấy.
Họ đi đâu rồi?
Cô có một chút bực bội trong lòng, tìm một hồi lâu cũng không tìm được trợ lý Tiểu Lâm, cũng không biết anh ta đi đâu? Vậy thì phải làm sao? Lại phải đi tìm người đàn ông kia một lần nữa sao?
Ôn Hủ Hủ hơi cấu.
Cũng chính lúc này, điện thoại đặt trên bàn Hoắc Tư Tước vang lên.
Reng reng reng......
“……”
Ôn Hủ Hủ quay đầu bước đi, cô cơ bản không để ý tới những thứ này. Cô hiện giờ ngay cả chủ nhân văn phòng này cũng không muốn gặp nói gì là một cuộc điện thoại, liếc mắt một cái cũng không muốn.
Nhưng đột nhiên, một bóng người nhỏ bé lại xuất hiện đối diện cô: "Nghe điện thoại!”
“Cái gì?”
Ôn Hủ Hủ quay đầu nhìn Hoắc Dận, không biết cậu đi theo cô từ lúc nào, kinh ngạc nhìn cậu.
Hoắc Dận ngửa đầu nhìn cô: "Những cuộc điện thoại của ba đều rất quan trọng, nghe điện thoại xong chúng ta về nhà!"
Sau đó cậu vừa một bên nắm Lego trong tay còn đang lắp dỡ, một bên bước lại gần cô.
Ôn Hủ Hủ: "......”
Vậy thì nhận đi, cũng thuần tiện đưa Hoắc Dận về nhà.
Ôn Hủ Hủ đi qua cầm lấy microphone: "Alo, xin chào.”
“こんにちは!”
Thật bất ngờ, điện thoại vừa kết nối bên trong truyền đến, lại là tiếng Nhật.
Ôn Hủ Hủ cau mày và trả lời một cách tự nhiên: “はい、何を手伝いましょうか?” (xin hỏi tôi có thể giúp được cho bạn?)
Đối phương nghe được cô cũng biết tiếng Nhật lập tức vui vẻ, mà Hoắc Dận bên này đang lắp Lego, cũng lập tức nghiêng đầu nhìn qua bên này.
Mẹ ngốc thì ra cũng lợi hại như vậy!
"Xin chào Hoắc tổng, tôi chính là hội trưởng Matsushimaya của Nhật Xuyên Nguyên, tôi đã nhận được hợp đồng thu mua của quý công ty gửi tới, tôi đồng ý bán Nhật Xuyên Nguyên cho Hoắc thị!"
Người này nói tiếng Nhật Bản lưu loát, vừa nghe có thể biết chắc chính là người Nhật Bản.
Ôn Hủ Hủ nghe được liền tiện tay tìm một tờ giấy một cây bút: "Được rồi, nhưng tôi không phải Hoắc tổng, Hoắc tổng hiện tại không có ở đây. Anh nói đi, có chuyện gì tôi để lại lời nhắn của anh cho Hoắc Tổng.”
Cô gần như mất kiên nhẫn.
Matsushimaya lập tức nói: "Được, cám ơn vị tiểu thư này phiền cô chuyển lời một chút. Bên tôi còn có một yêu cầu, hy vọng Hoắc tổng có thể đồng ý chính là Nhật Xuyên Nguyên là gia nghiệp tổ tiên Matsushimaya tôi truyền lại, tôi không muốn nó cứ như vậy biến mất trong tay tôi. Sau khi Hoắc tổng thu mua, tôi có thể dùng toàn bộ tài sản của mình mua lại cổ phần trong đó và trở thành một trong những cổ đông mới hay không?”
“……”
Cây bút Ôn Hủ Hủ viết bỗng nhiên dừng lại.
Hiện tại thương nhân đều vô sỉ như vậy sao?
Bán nhà của mình, người khác trang hoàng xong còn muốn chiếm dụng thêm một gian phòng và còn muốn trở thành chủ nhân mới của nó.
Ôn Hủ Hủ cười lạnh: "Matsushimaya tiên sinh, yêu cầu này của anh có chút quá đáng. Nếu anh đã bán công ty cho Hoắc thị, vậy Hoắc thị luận từ góc độ nào cũng không có lý do gì để anh trở thành cổ đông mới, cách làm này của anh có khác gì tìm nguồn tài chính từ Hoắc thị đâu?"
“Cô nói cái gì?”
Người Nhật Bản này thật không ngờ, mục đích của mình lại bị một nhân viên nhỏ của công ty này nói trúng tim đen như vậy, anh ta nhất thời thẹn quá hóa giận.
Hoắc thị lợi hại như vậy sao? Một nhân viên nhỏ cũng hiểu tài chính như vậy?!
“Tôi nói cho anh biết, nếu anh thật sự muốn huy động vốn thì không cần phải tìm Hoắc thị, Hoắc Tư Tước không phải ngu ngốc. Anh nên cầm GDP của mình đi phố Wall dạo một vòng, nói không chừng có nhà đầu tư nhìn trúng anh, sau đó giúp anh chơi một trò chơi tay không bắt sói trắng, được không?"
Ôn Hủ Hủ nói xong liền cúp điện thoại!
Hoắc Dận: "......”
Mẹ đang chửi thề sao?
Làm hỏng việc làm ăn của ba à?
Khiêu khích thì khiêu khích đi, ai bảo hắn bắt nạt cô, coi như là trừng phạt đối với hắn.
Hoắc Dận thờ ơ nhìn đi chỗ khác, tiếp tục chơi Lego của mình......
Mười phút sau, hai mẹ con cuối cùng cũng rời khỏi công ty đi về nhà.
Mà Hoắc Tư Tước sau khi gặp khách hàng xong, đại khái là hơn ba giờ chiều cũng về tới công ty.
"Hoắc tổng, Hoắc tổng không xong rồi, công ty máy móc bên Nhật Bản trước đây chúng ta vẫn muốn thu mua, giờ họ đổi ý không bán cho chúng ta, làm sao bây giờ?"
Mới vừa trở về, phó tổng phụ trách tiếp thị của công ty đã tìm tới cửa, hô hoán một hạng mục thu mua mà công ty đã mất nhiều công sức đàm phán đột nhiên liền thất bại.
Hoắc Tư Tước nhíu mày: "Vì sao?”
Phó tổng lập tức lộ ra vẻ mặt khó chịu: "Tôi cũng không biết, theo bộ phận marketing bên kia nói, là tên Matsushimaya này gọi một cú điện thoại đến công ty chúng ta. Vốn là muốn đề xuất một nữa về cổ phần, nhưng người nghe điện thoại lại mắng cho hắn một trận, còn nói cái gì mà để cho hắn cầm GDP đi Wall Street tìm người phân tích tài chính!"
Hoắc Tư Tước: "......”
Nói xong liền đứng bên ngoài cởi bộ vest, khóe mắt không tự chủ được giật giật.
Lấy GDP đi Wall Street?
Thú vị......
“Dận Dận, con chơi có vui không?”
“Ừmmm.”
Hoắc Dận lúc này đang ngồi trên một chiếc thuyền gỗ nhỏ. Chiếc thuyền nhỏ này là thuyền đôi không có động cơ, nếu muốn cho thuyền chạy được phải dựa vào sức chân người ngồi trên thuyền đạp, còn có hai mái chèo để điều khiển hướng của chiếc thuyền. Vì thế trong lúc Ôn Hủ Hủ đạp thì Hoắc Dận không ngừng dùng tay nhỏ chèo.
Thật là một khung cảnh hạnh phúc, khuôn mặt nhỏ nhắn của Hoắc Dận đỏ bừng trên trán còn lấm tấm vài giọt mồ hôi thế nhưng đôi mắt vẫn sáng ngời. Khác với dáng vẻ vô hồn trầm lặng trước đây của cậu.
Ôn Hủ Hủ mỉm cười, dùng sức tiếp tục đạp thuyền nhỏ. Cô đang chuẩn bị cùng Hoắc Dận tiếp tục chơi, thì lúc này điện thoại lại vang lên.
“A lô?”
"Bà chủ, bà dì, bà nội của tôi ơi, cô hôm nay làm sao vậy? Sao lại có thể bắt cóc tiểu thiếu gia? Ôi trời ơi, cô mau… mau đưa cậu Hoắc Dận trở về, nếu không là cả nhà cô đi tong đó.”
Không nghĩ tới, điện thoại vừa kết nối lại là Lâm Tử Dương gọi tới.
Sắc mặt Ôn Hủ Hủl lập tức thay đổi: "Sao vậy? Anh ta đã biết rồi sao? Không phải... tôi không bắt cóc Dận Dận, là Dận Dận không muốn gặp ông nội của thằng bé nên tôi mới đưa Dận Dận ra ngoài.”
Ôn Hủ Hủ còn chưa kịp phản ứng.
Lâm Tử Dương không nói gì, cũng chỉ cầu xin bà cô này nhanh chóng đưa vị tiểu thiếu gia trở về. Anh ta cho cô biết nếu trong vòng hai mươi phút cô không trở về thì sau này cô sẽ không bao giờ được gặp lại đứa con này nữa.
Ôn Hủ Hủ nghe được, lúc này mới bất đắc dĩ dẫn Hoắc Dận lên bờ.
"Dận Dận, hôm nay chúng ta chơi tới đây trước đi, con vừa bị bệnh không thể chơi quá mệt. Chúng ta đi tìm ba con được không?"
“Ba?”
Hoắc Dận vốn là một đứa trẻ thông minh, nghe mẹ nói vậy, lập tức ý thức được có gì đó không ổn.
Tuy nhiên lúc này Ôn Hủ Hủ không thể nói với Hoắc Dận những chuyện đó. Cô chỉ dỗ dành cậu sau đó ôm cậu đi. Ngay lập tức hai mẹ con rời khỏi khu vui chơi đi tới tập đoàn Hoắc thị.
Hai mươi phút sau, trung tâm thành phố, tòa nhà Hoắc Thị.
Ôn Hủ Hủ dẫn Hoắc Dận đến trước tòa nhà chọc trời này, vốn dĩ sau khi cô nhận cuộc điện thoại vừa rồi không hề muốn đi lên. Nghe giọng điệu của Lâm Tử Dương đoán chắc sau khi đi lên tên đàn ông chó kia sẽ không để yên cho cô.
Nhưng mà......
“Dì?”
“A a, được, giờ dì dẫn con đi lên ha.”
Ôn Hủ Hủ hoàn hồn liếc nhìn khuôn mặt xanh xao của Hoắc Dận đang ở trong xe. Hoắc Dận trực tiếp đẩy cửa đi ra.
“Ồ? Đây không phải là tiểu thiếu gia sao? Cậu hôm nay rảnh rỗi tới đây à?”
Có thể là do Hoắc Dận thường xuyên được Hoắc Tư Tước dẫn tới nên mọi người trong công ty đều biết cậu. Nên khi Ôn Hủ Hủ vừa mới dẫn cậu vào nhân viên lễ tân ở đại sảnh liền nhiệt tình chào hỏi cậu.
Hoắc Dận không thích nói chuyện, lãnh đạm liếc nhìn cô ta một cái.
Ôn Hủ Hủ vội thay cậu trả lời: "Đúng vậy, ba cậu ấy bảo tôi đưa cậu ấy tới, Hoắc tổng các cô có ở trên lầu không?"
“Có, có, tổng giám đốc chiều nay không đi ra ngoài. Tôi chưa gặp cô bao giờ, cô là bảo mẫu mới của tiểu thiếu gia sao? Trông cô trẻ như vậy.”
Không ngờ nữ nhân viên lễ tân sau khi đánh giá Ôn Hủ Hủ lại nhận nhầm cô là bảo mẫu.
Ôn Hủ Hủ lập tức cứng đờ.
Bảo mẫu?
Còn không phải sao? Bây giờ, cô nhận cũng không dám nhận đứa con này. Mà trong tòa nhà này, cũng sẽ không có ai nhận ra cô đã từng là phu nhân tổng giám đốc của bọn họ.
Vì hôn lễ lúc đó không có công khai với bên ngoài!
Ôn Hủ Hủ cụp mắt xuống, khóe miệng xẹt qua một tia tự giễu nhàn nhạt đang muốn thừa nhận. Thì lúc này đột nhiên có một bàn tay nhỏ nhắn mềm mại dùng sức kéo cô hai cái.
“Đi thôi!”
Anh mắt Hoắc Dận cực kỳ ảm đạm!
Ôn Hủ Hủ thấy được thái độ của Hoắc Dận cho nên cô nhanh chóng cùng Hoắc Dận đi vào trong thang máy. Mà nhân viên lễ tân này không lâu sau cũng nhận được thông báo sa thải của bộ phận nhân sự.
Lý do: Tiểu thiếu gia không thích!
Ôn Hủ Hủ đưa Hoắc Dận tới văn phòng tổng giám đốc ở tầng cao nhất.
"Khụ khụ khụ... Dận Dận, hay là con tự mình đi vào ha? Dì không vào nữa, ba con ở trong đó, dì vào cũng không tốt lắm, được không?"
Hoắc Dận thấy Ôn Hủ Hủ khi càng đến gần cửa văn phòng lại không muốn vào, mà dường như cô đang tìm cách trốn đi.
Hoắc Dận hiểu ý liếc nhìn cô rồi đồng ý: "Được!”
Nói xong cậu dứt khoát thả bàn tay nhỏ bé của mình ra đi vào.
Ôn Hủ Hủ ngẩn người......
Không phải chứ?
Con trai của cô từ bao giờ trở nên ngoan như vậy? Vậy mà đã thật sự đồng ý? Lúc trước không phải vẫn rất dính lấy cô sao? Sao bỗng nhiên dứt khoác như vậy?
Ôn Hủ Hủ cảm thấy có chút ngạc nhiên. Thế nhưng, khi con trai đã đồng ý cô ngay lập tức mừng rỡ rón rén chuẩn bị trở lại trong thang máy, nhanh chóng đi xuống.
“Ôn Hủ Hủ! Cô vào đây ngay cho tôi!”
Ai ngờ, một tiếng quát chói tai đột nhiên phát ra từ trong phòng. Thoáng chốc, Ôn Hủ Hủ cảm thấy như thể mình bị một lực hút siêu mạnh cuốn vào trong. Toàn bộ cơ thể cô như bị điểm huyệt không nhúc nhích được nữa.
Tên đàn ông chó này, lỗ tai hắn sao thính như vậy?
Ôn Hủ Hủ vẫn đành phải ngoan ngoãn mà lăn vào, tựa như một con cừu vô cùng ngoan ngoãn.
“Hoắc tổng, tôi tới rồi, ha ha......”
Lúc đẩy của phòng làm việc ra, Ôn Hủ Hủ liếc mắt một cái liền nhìn người đàn ông ngồi ở phía sau bàn làm việc vô cùng rộng rãi, ánh mặt trời rực rỡ chiếu xuống xuyên thấu qua cửa sổ chiếu trên người hắn, hắn giống như đế vương cao cao tại thượng, tuấn mỹ đến mức làm cho người ta không dám nhìn thẳng.
Chương 57: Giải thích?
Ôn Hủ Hủ lúng túng hít một hơi, ánh mắt trốn tránh nhìn đi nơi khác.
“Hoắc Dận, con vào trước đi.”
Sau khi Ôn Hủ Hủ đi vào, tầm mắt Hoắc Tư Tước không lập tức nhìn về hướng cô đứng, mà là để ý đến Hoắc Dận đang đi bên cạnh cô, rõ ràng là muốn tìm cô tính sổ.
Hoắc Dận nhíu mày, đi qua.
“Hôm nay con đi đâu?”
“Không đi đâu cả." Hoắc Dận lạnh lùng trả lời ba.
Ôn Hủ Hủ ở bên cạnh nghe câu trả lời của con trai thở phào nhẹ nhõm......
Cũng may, may là con trai cô không nói ra việc đi khu vui chơi, bằng không để cho người đàn ông này biết chỉ sợ hắn lại thêm tức giận.
Nhưng Hoắc Tư Tước nhìn bộ dạng đổ đầy mồ hôi của con trai cũng đoán được là cậu đang nói dối: "Không đi đâu sao ra nhiều mồ hôi như vậy?”
Hoắc Dận: "......”
Ôn Hủ Hủ thấy tình hình không ổn không còn quan tâm được nhiều nữa, vội vàng đứng ra: "Cái kia...... Anh đừng trách Dận Dận, tôi tới nói với anh, chúng tôi là...... đi ra ngoài chơi một lát, anh yên tâm Dận Dận sẽ không bị cảm lạnh, tôi có mua khăn lông nhỏ cho con để thấm mồ hôi rồi.”
Cô sợ hắn tức giận, sau cùng còn không quên bổ sung một câu.
Kết quả, Hoắc Tư Tước nghe xong lập tức ném lại một câu: "Cô câm miệng lại cho tôi!"
Hung ác, nham hiểm đến mức muốn cắn chết cô!
Ôn Hủ Hủ nghẹn họng!
Quên đi, cô không so đo với tên đàn ông chó này.
Thật ra cô biết việc cô tự ý dẫn Hoắc Dận ra ngoài chơi là hơi quá vì dù sao cậu cũng mới vừa bị bệnh.
Nhưng lúc ấy ánh mắt của Hoắc Dận quá đỗi khao khát, khiến cô cảm thấy nhói trong lòng. Cô thân là mẹ cậu tất nhiên sẽ không thể nào từ chối được.
Hơn nữa, Ôn Hủ Hủ còn là một bác sĩ, cô chắc chắn đã cân nhắc và xác định việc đi ra ngoài không ảnh hưởng gì đến sức khỏe Hoắc Dận nên mới để cho cậu đi.
Cũng may, đợi một hồi sau khi Hoắc Tư Tước kiểm tra cơ thể cậu con trai và thấy rằng quả thật không có bất cứ vấn đề gì. Hơn nữa khi Hoắc Dận chơi trò chơi cậu đổ nhiều mồ hôi nên trông cậu hồng hào sức sống hơn rất nhiều.
Sắc mặt Hoắc Tư Tước không còn khó coi nữa.
“Được rồi, trước hết để chú Lâm dẫn con đi tắm rửa, thay quần áo đã.”
“Ồ.”
Thấy Hoắc Dận đồng ý, trợ lý Tiểu Lâm đã đi vào chuẩn bị dẫn cậu lên phòng nghỉ trên lầu tắm rửa thay quần áo trước.
“Ba.”
“?”
“Không được mắng dì!”
Không ai nghĩ rằng khi Hoắc Dận được đưa ra ngoài vẫn không quên Ôn Hủ Hủ. Cậu yêu cầu Hoắc Tư Tước không được mắng cô với giọng điệu hết sức nghiêm túc.
Ôn Hủ Hủ đang chờ bị Hoắc Tư Tước tính sổ nghe thấy Hoắc Dận lên tiếng bảo vệ mình, cô bị làm cho cảm động: "Dận Dận…”
“Dận Dận cái gì ? Còn đứng ở chỗ này làm gì? Còn không mau đưa tiểu thiếu gia lên?!”
Cái tên trợ lý chết dẫm này, nuôi cậu làm gì,thật phí công sức!
Hoắc Dận được đưa ra ngoài, trong phòng làm việc cuối cùng cũng trở nên yên tĩnh lại. Thời khắc này Ôn Hủ Hủ mới cảm nhận rõ được cảm giác sắp bị tính sổ là như thế nào.
Nhưng cũng thật là lạ, chẳng phải cô chỉ đưa Hoắc Dận ra ngoài chơi có một chút, sao hắn lại nổi nóng đến như vậy?
Ôn Hủ Hủ quyết định mở miệng trước: "Được rồi, tôi xin lỗi anh trước, quả thật, tôi dẫn con ra ngoài mà không báo anh có chút không thỏa đáng, nhưng tôi làm như vậy tất cả vì hôm nay xảy ra một chuyện. Hoắc Tư Tước, tôi cảm thấy anh cần giải thích với tôi.”
“Cô nói cái gì? Giải thích?”
Hoắc Tư Tước không thể nào ngờ, hắn còn chưa mở miệng tính sổ với cô mà còn bị cô chất vấn ngược lại hắn.
“Hôm nay tôi thấy thời tiết tốt, chẳng qua muốn để cho con vận động nhiều một chút. Nhưng khi tôi nhắc tới vận động con lại vô cùng kích động. Hoắc Tư Tước, anh không cảm thấy những thứ này anh đều nợ tôi một lời giải thích sao?”
“……”
Chỉ trong vài giây đồng hồ, không khí trong phòng làm việc lại bắt đầu căng thẳng như có bão tố.
Ánh mặt trời bên ngoài vẫn rực rỡ xuyên thấu qua lớp cửa kính. Thế nhưng Ôn Hủ Hủ lại cảm giác giống như mình đang đứng giữa mùa đông khắc nghiệt, bốn phía lạnh thấu xương đến mức cô cũng không khống chế được cơ thể mà run rẩy liên hồi.
Có chuyện gì vậy?
Cô nói sai gì à?
Cô dường như cảm nhận được, như thể phát giác ra được gì đó.
“Cô muốn tôi cho cô một lời giải thích phải không?”
“... Đúng.”
"Được, vậy tôi sẽ nói cho cô biết. Ôn Hủ Hủ, tại sao Dận Dận lại trở nên như vậy. Chính là bởi vì năm đó cô bỏ Dận Dận lại, vốn con đã sinh non sức khỏe yếu, mà bệnh tình lại nguy kịch. Mãi cho đến hai tuổi cũng không biết nói chuyện,con không có mẹ là như thế nào cô có hiểu được không, từ nhỏ đến lớn đều một tay tôi lo. Tính tình Dận Dận quái gở, lạnh lùng, bởi vì trong lòng thằng bé tình cảm không được trọn vẹn, cho nên dẫn đến con có đi bất cứ nơi nào cũng không hòa đồng, cũng thiếu cảm giác an toàn, lý do như vậy, đủ không?"
Hoắc Tư Tước ngồi đó, ngũ quan sắc bén. Trong lòng hắn lúc này như bùng lên ngọn lửa giận dữ làm cho từng đường nét càng trở nên đáng sợ. Ánh mắt hắn lúc này chỉ còn lại sự châm chọc.
Hoắc Tư Tước như thể đang nở nụ cười nhìn nhìn Ôn Hủ Hủ, nhưng giờ tiếng cười kia cho dù có dễ nghe bao nhiêu đi chăng nữa cũng giống như con dao đâm vào trái tim cô!
Chương 58: Hắn nhìn thấy sự khác thường trong mắt cô
Hắn đang nói gì vậy?
Tất cả chuyện này, đều là do cô?
Ôn Hủ Hủ sửng sốt, trong đầu hình như có thứ gì đó "Ong" một tiếng, sắc mặt cô ngay lập tức tái nhợt không còn sức sống.
Cô chưa bao giờ nghĩ tới lý do này!
“Sao? Không hỏi nữa đi? Không phải rất hợp tình hợp lý sao? Lúc nãy không phải cô cảm thấy người khác không chăm sóc tốt cho con của cô sao, sao giờ cô lại không lên tiếng? Cô tiếp tục đi, tiếp tục hỏi, tôi cam đoan còn có thể nói cho cô biết rất nhiều rất nhiều chuyện cô không biết.”
Hoắc Tư Tước thấy Ôn Hủ Hủ không nói được lời nào, lời nói của hắn càng thêm chói tai, một khuôn mặt tuấn mỹ dùng những lời lẽ châm chọc bén nhọn nhất.
Ôn Hủ Hủ nhắm chặt hai mắt lại, khóe mắt cô đỏ lên cố chịu đựng đau đớn trong lòng.
"Đúng vậy, anh nói không sai, tất cả đều là do tôi vứt bỏ con, tôi không đủ tư cách làm mẹ. Nhưng Hoắc Tư Tước, anh không sai sao?”
Ôn Hủ Hủ bắt đầu đánh trả, bởi vì cô cảm thấy chuyện này nếu cô có sai, vậy người làm ba như hắn càng phải có trách nhiệm không thể trốn tránh.
Nhưng Ôn Hủ Hủ thật không ngờ, cô vừa dứt lời, người đàn ông này đã cười lạnh một tiếng!
“Ôn Hủ Hủ, cô đã quên năm đó là ai mặt dày mày dạn muốn gả cho tôi sao? Cô không lấy chồng, sẽ có chuyện như vậy? Cô còn không biết xấu hổ mà nói là lỗi của tôi, cô đã quên gốc rễ của mọi tội lỗi chính là từ trên người cô sao?!"
“……”
Không gian bốn bề rơi vào im lặng không một tiếng động.
Ngoài trời nắng nóng như vậy, nhưng Ôn Hủ Hủ đứng ở đây lại cảm giác giống như lồng ngực mình bị khoét một lỗ thủng lớn, từng cơn gió lạnh thổi vào làm cốt tủy trong xương cũng lạnh thấu. Chỉ còn trái tim trong lồng ngực đập một cách tê dại, không có bất cảm giác nào.
Kể cả đau đớn!
Đau đến cực hạn, tự nhiên sẽ không có cảm giác.
Vậy nên, cô là vì cái gì đây?
Nỗi đau năm năm trước chưa đủ sao? Tại sao giờ đây cô còn muốn tự rước lấy nhục nhã?
Ôn Hủ Hủ nở nụ cười, từng chút từng chút giống như là một con rối kéo khóe môi xám xịt lại.
“Đúng vậy, tôi có tư cách gì nói chuyện với anh chứ? Năm đó chính là tôi không biết xấu hổ gả cho anh, mới dẫn đến kết quả như hôm nay. Tôi sai rồi, Hoắc Tư Tước,tôi thật sự sai rồi. Nếu như thời gian có thể quay trở lại tôi nguyện lựa chọn cùng mẹ tôi nhảy lầu, tôi cũng sẽ không quấy rầy cuộc sống của anh."
Ôn Hủ Hủ nhìn hắn, cả khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch nhìn Hoắc Tư Tước.
Ôn Hủ Hủ đem từng chữ từng chữ nói cho hắn biết nếu như còn có cơ hội được lựa chọn lại cô thà chết, cũng không muốn gặp lại hắn!
Hoắc Tư Tước ngẩn người!
Hoắc Tư Tước chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ này của Ôn Hủ Hủ thì nói gì đến việc nghe cô nói những lời như vậy.
Vẻ mặt này là gì?
Ôn Hủ Hủ giống như vừa tỉnh khỏi giấc mộng, cô đã từng yêu hắn tận xương tủy. Cho dù năm năm trước hắn mang theo Cố Hạ xuất hiện trước mặt cô, khiến cô tuyệt vọng ngã xuống vũng máu.
Nhưng bây giờ, hắn không nhìn thấy gì trong mắt cô.
Cô giống như một mảnh đất hoang vu mùa hạ, khô cằn không có chút tươi mát của cây cỏ. Sắc mặt cô cho dù lúc này đã tái nhợt nhưng bên trong cô không còn nhìn thấy thứ gì khác nữa, tĩnh lặng như ngọn đèn giữa đêm.
Chỉ còn lại một mảnh tĩnh mịch hoang vắng.
Hoắc Tư Tước chậm rãi siết chặt cây bút trong tay...
“Tổng giám đốc, cô Ôn, hai người vẫn còn ở đây sao? Cái kia...... Tiểu thiếu gia đã tắm rửa xong, nhưng cậu ấy không muốn mặc quần áo, cậu ấy nói...... nói muốn cô Ôn lên mặc giúp cậu ấy.”
Ngay khi không khí trong phòng làm việc căng thẳng đến mức giống như đã đến một thế giới khác, thì Lâm Tử Dương đẩy cửa đi vào, anh ta nói Hoắc Dận ở trên lầu muốn Ôn Hủ Hủ giúp cậu mặc quần áo.
Ôn Hủ Hủ mặt trắng như tờ giấy, đáy lòng càng lạnh lẽo......
Nhưng lúc này, sau khi cô nghe thấy con trai đang tìm mình, cô nhanh chóng lấy lại tinh thần.
“Dận Dận làm sao vậy?”
"Tôi... tôi cũng không biết, tiểu thiếu gia vẫn luôn ở trong phòng tắm không chịu đi ra, nói muốn cô đi lên, không biết có phải bụng có chút không thoải mái hay không?"
Lâm Tử Dương suy đoán.
Ôn Hủ Hủ chỉ nghe có vậy sắc mặt đã thay đổi, bất chấp việc đang cãi nhau với Hoắc Tư Tước cô lập tức chạy lên lầu tìm Hoắc Dận.
Đây chính là người mẹ, bất luận là đang gặp chuyện gì nhưng chỉ cần nghe thấy con trai có chuyện cô sẽ ngay lập tức bỏ qua vết thương mà chạy đến với con.
Lâm Tử Dương đứng phía sau lưng Ôn Hủ Hủ liếc mắt nhìn người đàn ông còn đứng trong phòng làm việc,thấy hắn cũng nhìn qua bên này, thở dài một tiếng...
——
Ôn Hủ Hủ đi lên phòng trên lầu
Thật ra,Hoắc Dận bảo Lâm Tử Dương đi xuống gọi mẹ lên, cậu biết cha nhất định sẽ bắt nạt mẹ. Mà Hoặc Dận đã từng hứa sẽ bảo vệ tốt cho mẹ, nếu để cho Mặc Bảo biết được cậu ta nhất định sẽ rất tức giận.
Vì thế Hoắc Dận mới bảo Lâm Tử Dương đi xuống.
Mà lúc Lâm Tử Dương đi xuống, cậu cũng nhân cơ hội cầm điện thoại đồng hồ gọi cho Mặc Bảo.
“Alo? Hoắc Dận, là cậu sao?”
Chương 59: Sự mềm yếu cuối cùng trong lòng
Mặc Bảo đang ở nhà trẻ cũng đã sớm muốn gọi điện thoại cho Hoắc Dận, buổi sáng nghe được mẹ nói Hoắc dận bị bệnh, cậu vẫn áy náy còn có lo lắng muốn gọi điện thoại hỏi thăm tình hình của Hoắc Dận.
Đáng tiếc, Mặc Bảo vẫn không có dũng khí, sợ người anh trai này không tiếp điện thoại của cậu.
Cũng may, Hoắc Dận đã chủ động gọi tới.
Mặc Bảo vô cùng vui vẻ: "Hoắc Dận, xin lỗi cậu, tôi không biết là chỉ vì tôi không cho mẹ tới thăm cậu mà hại cậu bị bệnh, câu không sao chứ? Tôi thật sự không phải cố ý, chỉ là tôi thấy người ba thối tha luôn bắt nạt mẹ nên có chút đau lòng, không muốn giao mẹ cho người đàn ông như vậy nữa, Hoắc Dận, cậu có thể hiểu cho tôi không?"
Mặc Bảo xin lỗi người anh em sinh đôi của mình qua điện thoại.
Hoắc Dận lẳng lặng nghe xong, hồi lâu mới gật đầu: "Ừ.”
Mặc Bảo: "Oa, cậu hiểu tôi rồi, thật tốt quá, Hoắc Dận.”
“Nhưng mà." Hoắc Dận lại nói: "Tôi cũng muốn có mẹ, Mặc Mặc có thể cho ba một cơ hội nữa không?”
Hoắc Dận là đứa trẻ ít bộc lộ cảm xúc của mình trước người khác, tuy nhiên vào thời khắc nói ra câu này giọng điệu của cậu thể hiện sự bất bình cũng như có chút cầu xin ở trong.
Mặc Bảo sững sờ......
Cho người ba thối tha đó một cơ hội sao?
Mặc Bảo cũng muốn có ba, như vậy thì gia đình sẽ đoàn tụ. Nhưng mỗi lần cậu nghĩ đến việc ba ruột của mình đi bắt nạt người mẹ ruột mà cậu yêu quý nhất thì trong Mặc Bảo chỉ còn lại sự tức giận, cậu hoàn toàn không muốn ba mẹ ở cùng với nhau.
Mặc Bảo ở đầu bên kia điện thoại suy nghĩ thật lâu thật lâu. Hoắc Dận ở đầu bên này vẫn kiên nhẫn chờ câu trả lời.
"Được rồi, vậy thì cho ba một cơ hội nữa, nhưng cậu phải nhớ nhất định không được để cho mẹ lại bị ba bắt nạt. Còn nữa, nếu cậu sắp xếp được thời gian nhớ báo cho tôi một tiếng, được không?"
“Được!”
Hoắc Dận lập tức đồng ý vui vẻ cúp điện thoại. Lần đầu tiên, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh như băng của cậu có một nụ cười.
Ôn Hủ Hủ không biết gì về bí mật nhỏ của hai đứa con trai. Sau khi đi lên, thấy được phòng tắm còn sáng đèn, cô vội vàng thu lại cảm xúc tiến vào.
Trong phòng tắm cửa đang đóng, từ bên ngoài nhìn vào sẽ thấy một bóng người nhỏ bé đang ngồi xổm bên ở trong.
Hoắc Dận đang làm gì vậy? Phải chăng vì không có cảm thấy an toàn?
Ôn Hủ Hủ nhìn thấy cảnh này trong lòng cô nhói đau như ai đó đâm vào tim cô. Ôn Hủ Hủ tiến lại sô pha lấy quần áo của Hoắc Dận cần thay, ở bên ngoài gọi cậu: "Dận Dận? Dận Dận? Dì tới rồi, dì có thể vào không?"
“Không được!”
Lúc này thật ra Hoắc Dận đang ở trong phòng tắm cố gắng mặc quần lót, khuôn mặt nhỏ gấp đến độ mồ hôi chảy ra đỏ bừng như quả táo.
Cậu không phải Mặc Bảo, từ nhỏ đã quen tự mặc quần áo, cái gì cũng không cần người khác giúp. Tuy Hoắc Dận là tiểu thiếu gia nhà hào môn, từ nhỏ đã được sự quan tâm chăm sóc của nhiều người nhưng cậu chỉ thích độc lập trong mọi chuyện.
Cũng may, sau một hồi lăn qua lăn lại Hoắc Dậncuối cùng cũng mặc quần lót vào, đểkhông phải xấu hổ trước mặt mẹ nữa.
Sau đó, cậu mới ở bên trong nói một câu: "Được rồi.”
Ôn Hủ Hủ đã sớm ở bên ngoài chờ đến sốt ruột, đây là lần đầu tiên cô tự tay chăm sóc con trai lớn mặc quần áo, kỳ thật cũng có chút kích động, cũng rất vinh dự.
Hơn nữa, cô lại lo lắng có phải cậu ở bên trong đang sợ hãi hay không?
Nghe nói có thể đi vào, cô liền cầm quần áo trong tay đẩy cửa ra rồi đi vào bên trong.
“Dận Dận? con…”
Có chút ngạc nhiên, Ôn Hủ Hủ sau khi tiến vào lại thấy thân hình nhỏ của con trai đang trốn sau rèm tắm chỉ lộ ra một cái gáy nhỏ.
Đứa nhỏ này, đang làm gì vậy?
Đáy mắt Ôn Hủ Hủ hiện lên một tia nghi hoặc, nhanh chóng tới đứng sau lưng Hoắc Dận khẽ gọi: "Dận Dận, con làm sao vậy?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hoắc Dận cứng ngắc: "Dì... đừng nhìn.”
Hả?
Đừng nhìn?
Ôn Hủ Hủ cuối cùng cũng hiểu ra, trong nháy mắt cô đứng đó buông bỏ mọi lo lắng trong lòng, nhịn không được nở nụ cười: "Thì ra Dận Dận chúng ta xấu hổ, không sao không sao, con xem đây là cái gì?”
Cô vẫy vẫy chiếc khăn tắm lớn trong tay mang về phía cậu.
Hoắc Dận trốn sau rèm tắm: "......”
Che hết không?
Hoắc Dận rốt cục cũng từ sau rèm thò ra cái đầu nhỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn bởi vì hơi nước trong phòng tắm làm đỏ bừng, đôi mắt xinh đẹp đen nhánh sáng ngời rất giống ba cậu, cậu giống như là một con mèo nhỏ tràn đầy cảnh giác, cực kỳ đáng yêu.
“Đưa đây.”
“A a, được!" Ôn Hủ Hủ lập tức đưa khăn tắm lớn trong tay qua cho cậu.
Đây chính là kinh nghiệm làm mẹ của cô, từ lúc trước khi bước vào đây cô đã nghĩ đến trường hợp này rồi.
Hoắc Dận lấy chiếc khăn tắm lớn quấn quanh người mình xong cậu mới đi ra. Mà Ôn Hủ Hủ, dưới sự giúp đỡ của chiếc khăn tắm, cô cũng giúp đứa con lớn này mặc quần áo nhỏ thành công.
Đương nhiên, cô còn tìm một cái cớ để mặc ngược quần lót nhỏ lại cho Hoắc Dận.
Sau khi mặc quần áo xong, hai mẹ con từ trong phòng tắm đi ra.
“Dận Dận, con …ở lại đây phải không?”
Ôn Hủ Hủ thấy Hoắc Dận đã tắm rửa xong, lại một lần nữa muốn rời đi, nơi này cô không muốn ở lại dù chỉ một giây nào.
Chương 60: Mất hợp đồng?
Nhưng Hoắc Dận không nói lời nào. Sau khi cậu tắm rửa xong, liền tiến lại tủ TV trong phòng khách, từ bên trong lấy ra một Lego quy mô không nhỏ tự mình ngồi xếp.
Ôn Hủ Hủ: "......”
Nhìn bộ dạng này của Hoắc Dận chính là không muốn trở về.
Vậy bây giờ phải làm thế nào? Không quay lại sao?
Hoắc Dận không trở về nhà cũng không sao, nơi này xem ra cũng đầy đủ như vậy hẳn là đặc biệt chuẩn bị cho cậu. Hơn nữa, lần trước lúc Ôn Hủ Hủ đưa thuốc tới cho Hoắc Tư Tước, không phải cũng là đi theo cậu ở lại chỗ này cả buổi chiều sao?
Ôn Hủ Hủ để mặc Hoắc Dận tự chơi, cô định đi xuống nói chuyện với Tiểu Lâm một chút rồi tự mình đi về.
Nhưng mà, cô hơi khó hiểu là khi cô đi xuống không chỉ không tìm được Lâm Tử Dương ở văn phòng tổng giám đốc, mà ngay cả người đàn ông cô không muốn gặp nhất cũng không nhìn thấy.
Họ đi đâu rồi?
Cô có một chút bực bội trong lòng, tìm một hồi lâu cũng không tìm được trợ lý Tiểu Lâm, cũng không biết anh ta đi đâu? Vậy thì phải làm sao? Lại phải đi tìm người đàn ông kia một lần nữa sao?
Ôn Hủ Hủ hơi cấu.
Cũng chính lúc này, điện thoại đặt trên bàn Hoắc Tư Tước vang lên.
Reng reng reng......
“……”
Ôn Hủ Hủ quay đầu bước đi, cô cơ bản không để ý tới những thứ này. Cô hiện giờ ngay cả chủ nhân văn phòng này cũng không muốn gặp nói gì là một cuộc điện thoại, liếc mắt một cái cũng không muốn.
Nhưng đột nhiên, một bóng người nhỏ bé lại xuất hiện đối diện cô: "Nghe điện thoại!”
“Cái gì?”
Ôn Hủ Hủ quay đầu nhìn Hoắc Dận, không biết cậu đi theo cô từ lúc nào, kinh ngạc nhìn cậu.
Hoắc Dận ngửa đầu nhìn cô: "Những cuộc điện thoại của ba đều rất quan trọng, nghe điện thoại xong chúng ta về nhà!"
Sau đó cậu vừa một bên nắm Lego trong tay còn đang lắp dỡ, một bên bước lại gần cô.
Ôn Hủ Hủ: "......”
Vậy thì nhận đi, cũng thuần tiện đưa Hoắc Dận về nhà.
Ôn Hủ Hủ đi qua cầm lấy microphone: "Alo, xin chào.”
“こんにちは!”
Thật bất ngờ, điện thoại vừa kết nối bên trong truyền đến, lại là tiếng Nhật.
Ôn Hủ Hủ cau mày và trả lời một cách tự nhiên: “はい、何を手伝いましょうか?” (xin hỏi tôi có thể giúp được cho bạn?)
Đối phương nghe được cô cũng biết tiếng Nhật lập tức vui vẻ, mà Hoắc Dận bên này đang lắp Lego, cũng lập tức nghiêng đầu nhìn qua bên này.
Mẹ ngốc thì ra cũng lợi hại như vậy!
"Xin chào Hoắc tổng, tôi chính là hội trưởng Matsushimaya của Nhật Xuyên Nguyên, tôi đã nhận được hợp đồng thu mua của quý công ty gửi tới, tôi đồng ý bán Nhật Xuyên Nguyên cho Hoắc thị!"
Người này nói tiếng Nhật Bản lưu loát, vừa nghe có thể biết chắc chính là người Nhật Bản.
Ôn Hủ Hủ nghe được liền tiện tay tìm một tờ giấy một cây bút: "Được rồi, nhưng tôi không phải Hoắc tổng, Hoắc tổng hiện tại không có ở đây. Anh nói đi, có chuyện gì tôi để lại lời nhắn của anh cho Hoắc Tổng.”
Cô gần như mất kiên nhẫn.
Matsushimaya lập tức nói: "Được, cám ơn vị tiểu thư này phiền cô chuyển lời một chút. Bên tôi còn có một yêu cầu, hy vọng Hoắc tổng có thể đồng ý chính là Nhật Xuyên Nguyên là gia nghiệp tổ tiên Matsushimaya tôi truyền lại, tôi không muốn nó cứ như vậy biến mất trong tay tôi. Sau khi Hoắc tổng thu mua, tôi có thể dùng toàn bộ tài sản của mình mua lại cổ phần trong đó và trở thành một trong những cổ đông mới hay không?”
“……”
Cây bút Ôn Hủ Hủ viết bỗng nhiên dừng lại.
Hiện tại thương nhân đều vô sỉ như vậy sao?
Bán nhà của mình, người khác trang hoàng xong còn muốn chiếm dụng thêm một gian phòng và còn muốn trở thành chủ nhân mới của nó.
Ôn Hủ Hủ cười lạnh: "Matsushimaya tiên sinh, yêu cầu này của anh có chút quá đáng. Nếu anh đã bán công ty cho Hoắc thị, vậy Hoắc thị luận từ góc độ nào cũng không có lý do gì để anh trở thành cổ đông mới, cách làm này của anh có khác gì tìm nguồn tài chính từ Hoắc thị đâu?"
“Cô nói cái gì?”
Người Nhật Bản này thật không ngờ, mục đích của mình lại bị một nhân viên nhỏ của công ty này nói trúng tim đen như vậy, anh ta nhất thời thẹn quá hóa giận.
Hoắc thị lợi hại như vậy sao? Một nhân viên nhỏ cũng hiểu tài chính như vậy?!
“Tôi nói cho anh biết, nếu anh thật sự muốn huy động vốn thì không cần phải tìm Hoắc thị, Hoắc Tư Tước không phải ngu ngốc. Anh nên cầm GDP của mình đi phố Wall dạo một vòng, nói không chừng có nhà đầu tư nhìn trúng anh, sau đó giúp anh chơi một trò chơi tay không bắt sói trắng, được không?"
Ôn Hủ Hủ nói xong liền cúp điện thoại!
Hoắc Dận: "......”
Mẹ đang chửi thề sao?
Làm hỏng việc làm ăn của ba à?
Khiêu khích thì khiêu khích đi, ai bảo hắn bắt nạt cô, coi như là trừng phạt đối với hắn.
Hoắc Dận thờ ơ nhìn đi chỗ khác, tiếp tục chơi Lego của mình......
Mười phút sau, hai mẹ con cuối cùng cũng rời khỏi công ty đi về nhà.
Mà Hoắc Tư Tước sau khi gặp khách hàng xong, đại khái là hơn ba giờ chiều cũng về tới công ty.
"Hoắc tổng, Hoắc tổng không xong rồi, công ty máy móc bên Nhật Bản trước đây chúng ta vẫn muốn thu mua, giờ họ đổi ý không bán cho chúng ta, làm sao bây giờ?"
Mới vừa trở về, phó tổng phụ trách tiếp thị của công ty đã tìm tới cửa, hô hoán một hạng mục thu mua mà công ty đã mất nhiều công sức đàm phán đột nhiên liền thất bại.
Hoắc Tư Tước nhíu mày: "Vì sao?”
Phó tổng lập tức lộ ra vẻ mặt khó chịu: "Tôi cũng không biết, theo bộ phận marketing bên kia nói, là tên Matsushimaya này gọi một cú điện thoại đến công ty chúng ta. Vốn là muốn đề xuất một nữa về cổ phần, nhưng người nghe điện thoại lại mắng cho hắn một trận, còn nói cái gì mà để cho hắn cầm GDP đi Wall Street tìm người phân tích tài chính!"
Hoắc Tư Tước: "......”
Nói xong liền đứng bên ngoài cởi bộ vest, khóe mắt không tự chủ được giật giật.
Lấy GDP đi Wall Street?
Thú vị......
Bình luận facebook