• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Võ tôn đỉnh cấp (3 Viewers)

  • Chương 117-120

Chương117: Chương 117

Cuối cùng Cửu Thiên cũng hiểu tại sao Sở Chính sư huynh, Sở Trực sư huynh lại không dám nói thẳng với Nhất Thanh sư tôn lúc đi mượn rìu rồi.

Vì cái cây là bọn họ muốn chặt lại là cây báu vật của viện người ta.

Hàn Liên sư huynh chống nạnh cãi nhau mới mấy chục đệ tử của Thiên Nhận Viện, thế mà không hề thua kém chút nào.

Đây là lần đầu tiên Cửu Thiên thấy một người có thể cãi nhau mượt tới vậy, miệng không ngừng mắng, mắng liên tục nửa canh giờ, không trùng lấy một câu.

Ngược lại, tiếng mắng chửi của đệ tử Thiên Nhận Viện lại nhỏ dần.

Vài người tức tới mức muốn lao lên đánh Hàn Liên.

Kết quả, kiếm của Hàn Liên còn chưa xuất vỏ, mà bọn họ đã ăn hai chưởng rồi ngã lăn ra đất.

“Phi, một đám phế vật các ngươi mà cũng dám đánh nhau với ông, về nhà bú sữa mẹ rồi quay lại đi.”

Hàn Liên đánh xong rồi mắng, càng khiến mắt của các đệ tử Thiên Nhận Viện long sòng sọc.

Dần dần, đệ tử Thiên Nhận Viện càng lúc càng nhiều, bây giờ đã hơn hai trăm người.

Mí mắt Cửu Thiên giật giật, anh nhỏ giọng nói: “Nhị sư huynh, tam sư huynh, đủ rồi.

Chúng ta mau về thôi.”

Sở Trực sư huynh nói: “Đệ vội cái gì, Hàn Liên sắp xử lý xong rồi đấy.”

“Xử lý, xử lý cái gì?”

Cửu Thiên kinh ngạc hỏi.

Lúc này, Hàn Liên đã rút kiếm ra rồi tiến lên phía trước: “Nếu các ngươi không phục, chi bằng chọn ra một chủ sự rồi đánh với ta một trận.

Nếu ta thắng thì mấy người mau cút về tu luyện đi.

Ông đây ôm cây về nhà.

Còn nếu ta thua thì cây vạn tuế thuộc về mấy người.

Ông đây sẽ xin lỗi, thế nào? Chẳng lẽ Thiên Nhận Viện không có nổi một chủ sự sao?”

“Ai bảo không có, thằng khốn Nhất Nguyên Viện, ta tới dạy ngươi một bài học.”

“Ta cũng lên.”

……

Một đoàn người xắn tay xắn áo, rút kiếm chuẩn bị xông lên.

Nhưng lúc này, một tiếng rống truyền đến.

“Các người có thể chủ sự sao? Đều tránh hết cho ta!”

Giọng nói mạnh mẽ và uy lực, đám đông tách ra, một người đàn ông cao lớn cầm trảm mã đao bước tới.

“Hình Thiên sư huynh!”

Đám đệ tử Thiên Nhận Viện mừng rỡ.

“Hình Thiên sư huynh, đánh chết lũ khốn Nhất Nguyên Viện, giành cây vạn tuế về đi.”

“Hình Thiên sư huynh chính là chủ sự của chúng ta, huynh ấy sẽ thay chúng ta tiếp chiến.

Thằng khốn Nhất Nguyên Viện kia, ngươi chết chắc rồi.”

Đám đệ tử Thiên Nhận Viện hét lớn.

Hàn Liên chỉ cười khinh: “Hình Thiên, chưa nghe bao giờ.

Cơ bắp được đó, dám tiếp chiến sao?”

Hình Thiên vung trảm mã đao về phía Hàn Liên: “Có gì mà không dám, tới đi, để ta xem lũ đệ tử của cái chốn Nhất Nguyên Viện lót đáy có bản lĩnh gì.”

Hàn Liên bật cười, Bích Thuỷ Trường Thiên Kiếm vung ngang tới trước ngực.

Sở Trực, Sở Chính đứng sau cũng bật cười.

Sở Chính hạ giọng nói: “Haha, xem ra chỉ cần Hàn Liên đồng ý với thằng cơ bắp này thì chúng ta có thể cầm cây vạn tuế về nhà rồi.

Cửu Thiên sư đệ, phòng đệ sắp có cây vạn tuế rồi đó.”

Cửu Thiên cười khổ: “Thì ra đây là kế hoạch của Hàn Liên sư huynh, trước tiên là chọc giận đối phương, sau đó lập tức đánh cược, dù thắng hay thua thì nhiều nhất cũng chỉ cần xin lỗi, sau đó an toàn rời đi.”

Sở Trực cũng cười: “Rất có tác dụng phải không? Dù sao chỉ cần mấy thằng nhãi Thiên Nhận Viện đó không lên, chắc chắn Hàn Liên sẽ thắng.”

Cửu Thiên gật đầu.

Chuyện này cũng chẳng cần nghi ngờ, thực lực của Hàn Liên sư huynh khoảng Nội Canh cấp sáu.

Võ giả bình thường không phải là đối thủ của huynh ấy.

Cộng thêm kỹ thuật kiếm pháp mạnh mãnh, dù võ giả ngoại công có tới cũng không cần sợ hãi.

Hình Thiên của tnc lập tức vận canh kình, canh kình khá rắn, có vẻ là Nội Canh cấp năm, cấp sáu.

Từ canh kình mà nói thì trình độ hai người cũng ngang nhau.

Hừ!

Hình Thiên hét lớn một tiếng, hai tay nâng chiến mã đao lên khỏi đỉnh đầu, hắn quay như bay, cũng như một cơn lốc.

Ngay sau đó, một đao quét về phía Hàn Liên.

Đao khí lấp tức cắt ra một khe bán nguyệt trên mặt đất.

Hàn Liên đưa Bích Thuỷ Trường Thiên Kiếm lên chặn chiến mã đao.

Các bắp thịt trên cánh tay của Hình Thiên như thắt lại rồi nổi gân xanh, càng làm tăng thêm sức mạnh cho hắn.

Hàn Liên vẫn bất động như núi, một tay cầm kiến, dù Hình Thiên có dồn lực thế nào, anh ta vẫn đứng yên sừng sững.

Đệ tử Thiên Nhận Viện đứng xung quanh đều sửng sờ không thôi.

Họ không ngờ Nhất Nguyên Viện lót đáy lại có cao thủ thế này.

Hàn Liên lật cổ tay rồi vẽ ra một đường kiếm, sau đó hất bay chiến mã đao.

Kiếm quang liên tục loé lên, trong phút chốc, Hình Thiên đã trúng liên tục 3 kiếm.

Nhưng lúc này, chiến mã đao của Hình Thiên lại rợi xuống.

Mặt đất nứt toạc.

Một kiếm chém xuống, Hàn Liên lập tức lùi lại.

Nhưng dưới chân anh, một vết nứt nhanh chóng lan rộng, sau đó đoàng một tiếng, mặt đất nứt thành vô số đống đổ nát.

Lòng bàn chân Hàn Liên đặt lên đống đất sụp đổ.

Khí công mạnh mẽ bao trùm lấy Hàn Liên, dù động tác của Hàn Liên rất nhanh nhưng vẫn không tránh được hoàn toàn.

Vào thời khắc mấu chốt, thanh Bích Thuỷ Trường Thiên Kiếm trong tay Hàn Liên đột nhiên loé lên một vầng sáng màu xanh lam.

Hàn Liên cắm kiếm xuống đất, quầng sáng xanh lập tức nổ tung..
Chương118: Chương 118

Tựa như sóng gió tứ phương ập tới, lực công kích mạnh mẽ quét sạch toàn bộ đất đá dưới chân.

Sỏi cát lập tức được san bằng.

Hình Thiên đứng tại chỗ, trảm mao đao trong tay đã gãy vụn.

Bắp chân hắn bắt đầu run run, cuối cùng, Hình Thiên rên lên rồi chống một chân xuống đất.

Chiêu này của Hàn Liên đã trực tiếp hoá giải lực chiến đấu của hắn.

Hàn Liên hừ lạnh: “Không biết tự lượng sức mình.”

Nói xong, Hàn Liên quay đầu về phía ba người Cửu Thiên rồi nhướng mày.

Hắn ta không nói lời nào, trực tiếp cầm cây vạn tuế lên rồi nghênh ngang chuẩn bị rời đi.

Đám đệ tử Thiên Nhận Viện xung quanh cũng không nói được lời nào.

Nhìn sang Hình Thiên đang quỳ một chân dưới đất, họ đều không thể hiểu nổi, tại sao Nhất Nguyên Viện lại có cao thủ như thế.

Chẳng phải Nhất Nguyên Viện là học viện tệ nhất sao?

Cửu Thiên thở phào một hơi, bất kể ra sao, giải quyết xong là được.

Thấy dáng vẻ đắc ý của Hàn Liên sư huynh, Cửu Thiên cười khổ, đi thôi đi thôi, mau quay về thôi.

Bọn họ bước ra khỏi đám đông, đệ tử Thiên Nhận Viện tức giận trừng mắt nhưng không hề ngăn cản.

Lúc bọn họ sắp rời khỏi thì bỗng nhiên, một âm thanh vang lên từ phía đằng xa.

“Đợi đã, nếu đã tới thì sao có thể đi dễ dàng như vậy được?”

Âm thanh truyền tới tai huynh đệ Sở Trực, trong phút chốc, sắc mặt của ba vị sư huynh đều thay đổi.

“Dịch Thanh sư huynh, Dịch Thanh sư huynh tới rồi.”

Đám đệ tử Thiên Nhận Viện bỗng hò reo, nhóm người dạt sang hai bên, một thân ảnh xuất hiện.

Áo trắng tựa tuyết, mặt tựa quan ngọc, sau lưng vắt bốn thanh kiếm, Khiến cho rất nhiều nữ đệ tử ngã ra đất gào lên.

Hiển nhiên, uy tín của vị Dịch Thanh sư huynh này rất cao.

Sở Chính đặt cây vạn tuế xuống, sau đó kéo Hàn Liên ra sau lưng.

Động tác này chứng tỏ, trong mắt Sở Chính sư huynh, Hàn Liên không phải là đối thủ của Dịch Thanh.

Nhưng Hàn Liên lại không nghĩ như thế, hắn ta nhỏ giọng: “Quân Tử Kiếm Dịch Thanh, có cái gì đâu.

Nếu không phải vì sư tôn không cho ta dùng võ kỹ địa cấp với các đệ tử khác thì ta đã đánh chết ngươi trong một chiêu rồi.”

Nghe thế, Cửu Thiên khó hiểu mà hỏi: “Hàn Liên sư huynh, huynh nói gì vậy? sư tôn không cho huynh dùng võ kỹ sao?”

Hàn Liên nói: “Đúng vậy.

không chỉ ta, đại sư huynh, nhị sư huynh, cả tam sư huynh, chỉ cần là người luyện địa cấp võ kỹ do sư tôn truyền lại, quy tắc thép đầu riên chính là không được ra tay với người đồng môn, nếu không đệ nghĩ Nhất Nguyên Viện chúng ta thật sự đánh không lại những học viên viện khác sao? Hừ, ngoại trừ mấy tên biến thái của Âm Dương Viện, Thanh Kiếm Viện ra thì ta sợ ai chứ!”

Cửu Thiên gật đầu.

Thì ra là vậy, luyện nhưng không được dùng, hèn gì xếp hạng chót.

Tam sư huynh Sở Chính đi lên phía trước: “Dịch Thanh, đã lâu không gặp.”

Dịch Thanh nói: “Sở Chính, không cần khách khí với ta.

Nếu đã xông vào Thiên Nhận Viện mà không cùng ta so vài chiêu thì ngươi không đi được đâu.”

Sở Chính nói: “Thật không may, lúc nãy người của viện các ngươi đã đứng ra đánh cược rồi.

Bọn ta thắng nên đi thôi.”

Sở Chính nói xong liền xoay người rời đi.

Lúc nà, một thanh trường kiếm bay ra rồi cắm trước mặt Sở Chính.

Dịch Thanh nói: “Nực cười, tên đó có thể đại diện cả Thiên Nhận Viện bọn ta sao?”

Sở Chính nói: “Vậy ngươi có thể đại diện?”

Sắc mặt của Dịch Thanh hơi thay đổi: “Ta nói mình có thể đại diện thì có thể đại diện.

Sau khi đánh bại được ta, nếu người của Thiên Nhận Viện tìm các ngươi gây sự thì ta sẽ là người đầu tiên đứng ra.

Ta dùng cái danh Quân Tử Kiếm để đảm bảo, được chứ?”

Lúc này, Hàn Liên không nhịn nổi nữ, hắn ta lớn tiếng: “Cái danh Quân Tử Kiếm của ngươi rất ghê gớm sao? Rất đỉnh…..”

Hàn Liên bị Sở Trực bịt miệng rồi kéo về, bây giờ mà khiêu khích người ta thì không ổn lắm đâu.

Ánh mắt Sở Chính loé lên.

Rõ ràng hắn ta đang suy nghĩ có nên ra tay hay không.

Cửu Thiên tiến lên: “Nhị sư huynh đang suy nghĩ có nên dùng võ kỹ không hay sao?”

Sở Chính chầm chậm nói: “Vì hắn mà bị sư tôn đuổi khỏi viện, không đáng.”

Cửu Thiên nói tiếp: “Thực lực của hắn ta thế nào?”

Sở Chính cau mày: “Nội canh cấp tám, cấp chín đều có thể, hắn ta đã ở học viện ba năm rồi, võ kỹ công pháp đều không tệ.”

Cửu Thiên sững người: “Ba năm, không phải chỉ có thể ở học viện 3 năm thôi sao?”

Sở Chính nói: “Đó chỉ là với đệ tử bình thường thôi.

Trong ba năm mà không luyện được nội canh cấp năm thì đều bị đuổi ra khỏi học viện.

Đương nhiên sẽ nói với bên ngoài là học thành tài rồi trở về thôi.

Với những người thật sự có thiên phú thì ở học viện tu luyên mười năm cũng được.”

Cửu Thiên gật đầu: “Thì ra là vậy, Sở Chính sư huynh, hay là để đệ lên đi.

Huynh không thể dùng võ kỹ, nhưng chắc đệ thì không sao đâu.

Sư tôn không nói với đệ chuyện không được dùng.”

Sở Chính nói: “Cái quyển kiếm pháp căn bản còn chưa vượt nổi nhân cấp bậc thấp của đệ thì đương nhiên có thể dùng rồi.

Đợi chút, Cửu Thiên sư đệ, đệ nói thật sao? Đối phương là võ giả cấp tám cấp chín đó.”

Cửu Thiên cười cười: “Yên tâm, chỉ cần không phải là võ giả Ngoại Canh thì đều không sao cả.

Dù hắn ta có đạt đến Ngoại Canh thì đệ cũng không thua dễ dàng như vậy đâu.

Đệ có lòng tin đó.”

Sở Chính nhìn ánh mắt kiên định của Cửu Thiên, sau đó ngẫm nghĩ một chút, cuối cùng cười haha: “Được, Cửu Thiên sư đệ, huynh cũng muốn xem xem đệ đã luyện được gì trong khoảng thời gian này.”

Cửu Thiên quay đầu nói với Dịch Thanh.

Nếu ngươi đã muốn đánh thì cứ để sư đệ của ta chơi với ngươi trước đã.

Nếu ngươi có thể đánh thắng sư đệ ta thì ta sẽ chơi với ngươi vài chiêu.”

Dịch Thanh cười giễu: “Sở Chính.

Ngươi quên rằng mình chỉ là thủ hạ bại tướng dưới tay ta sao?”

Sở Chính bật cười: “Ai mới là thủ hạ bại tướng, trong lòng ngươi phải rõ chứ.”

Nụ cười trên gương mặt Dịch Thanh cứng lại, hắn ta quay đầu nhìn Cửu Thiên.

Dịch Thanh nói: “Đệ tử mới tới của Nhất Nguyên Viện, hừ, ta đã nghe nói rồi.

ta sẽ cho ngươi thấy, quyết định vào Nhất Nguyên Viện của ngươi sai lầm tới mức nào.”.
Chương 119

Địch ý tràn trề, binh đao tung toé.

Cửu Thiên chầm chậm rút thanh trọng kiếm sau lưng ra rồi nhẹ nhà đặt trên đất.

Dịch Thanh cũng rút một thanh trường kiếm, thân kiếm màu trắng bạc, toả ra hàn khí.

Những người xung quanh cũng tránh xa để nhường chỗ cho hai người. Hàn Liên hét lớn: “Cửu Thiên sư đệ, không cần cho hắn mặt mũi. Cứ đánh vào mặt ấy, bọn công tử sợ nhất là bị đánh vào mặt.”

Dịch Thanh sầm mặt, quét mắt về phía Hàn Liên.

Hàn Liên căn bản ngó lơ rồi tiếp tục hét.

Lúc này Cửu Thiên cũng vận công khí của mình.

Công khí dày đặc rắn chắc bốc lên như ngọn lửa khiến đệ tử Thiên Nhận Viện sững sốt.

“Canh kình của tên đó thật kỳ lạ. Như ngọn lửa vậy.”

“Hừ, e là không phải luyện từ phương pháp chính tông đâu.”

“Sao canh kình của tên đó trông giống nguyên khí của luyện khí sĩ thế.”

….

Những đệ tử cũ chưa từng thấy người mới so nhiêu nhỏ giọng thảo luận.

Dịch Thanh cười lạnh, dù canh kình có thế nào thì cảnh giới tu vi vẫn là điều cơ bản nhất. Dựa trên quan sát độ kết của khí công, đây chỉ khoảng nội chắn tam trọng mà thôi.

Tu vi thế này căn bản không thể uy hiếp tới hắn ta nổi. thậm chí có thể hắn ta còn không cần phải dùng tới kiếm thứ hai.

Dịch Thanh lập tức vận canh kình của mình.

Canh kình vô cùng bạo ngược, tuyệt đối là tu vi nội canh cấp chín.

Hàn Liên hơi cau mày, tên Dịch Thanh này, qua một khoảng thời gian không gặp, tu vi của hắn lại tăng thêm một bậc rồi.

Nội canh cấp chín, chỉ cần tiến thêm một bậc nữa thì thậm chí có thể xin làm đạo sư của học viện võ thuật luôn. Cửu Thiên sư đệ có thể đánh lại hắn sao? Hàn Liên cảm thấy vô cùng nghi hoặc.

“Ra tay đi. Nếu không, lát nữa ngươi sẽ không còn cơ hội đâu.”

Dịch Thanh cười lạnh.

Không phải hắn ta xem thường đối phương. Nhưng khi đối mặt với một người có tu vi thấp hơn mình tận 6 bậc, Dịch Thanh thật sự không thể ra tay trước. Một cao thủ như hắn ta mà làm thế thì mất mặt lắm.

Cửu Thiên hơi mỉm cười. Nếu đối phương đã muốn hắn ra tay trước thì hắn ra tay trước thôi.

Trọng kiếm vung lên, Cửu Thiên sải bước rồi phóng tới trước mặt Dịch Thanh.

Một cái vung là một đường kiếm.

Đơn giản, trực tiếp chém xuống. Canh khí toàn thân còn không dao động.

Trước động tác này, Dịch Thanh bèn đưa kiếm lên chặn. Sự khinh bỉ trong lòng đã lên tới cực điểm.

Một tên võ giả cấp ba, ít nhiều cũng có vài chiêu thức gì lợi hại chứ. Đối phương cứ chém thẳng như vậy, chẳng lẽ là vì năng lực quá tệ hay sao?

Chẳng lẽ, đệ tử mới thu nhận năm nay đã tệ tới mức này rồi.

Keng!

Một âm thanh lanh lảnh vang lên, ngay sau đó, sắc mặt Dịch Thanh bỗng trở nên ngưng trọng.

Lực mạnh quá!

Một đường chém thẳng này của Cửu Thiên đã khiến Dịch Thanh lún sâu xuống một tấc. Lòng bàn chân hắn ta chìm sâu trong đất. suýt chút nữa, Dịch Thanh đã không cầm nổi thanh trường kiếm trong tay rồi.

Sao có thể, sao sức lực của một tên võ giả tam trọng lại có thể mạnh hơn hắn ta.

Cửu Thiên không chút biểu cảm tiếp tục vung kiếm lên, vẫn là một đường chém thẳng.

Lần này, Dịch Thanh không ngu ngốc đỡ kiếm nữa, hắn ta xoay người đâm một kiếm, canh kình toàn thân bao trùm lấy thân kiếm.

Nhưng kiếm mới đi được một nửa thì bị trọng kiếm của Cửu Thiên chắn ngang.

Đổi chiêu giữa chừng, lập tức loại bỏ đòn tấn công của đối thủ. Cửu Thiên lại bình tĩnh vung lên một kiếm.

Khuôn mặt Dịch Thanh lập tức đỏ bừng, kiếm vừa nãy của Cửu Thiên đâm vào kẽ hở của hắn ta. Hắn ta như âm vào không khí, cảm giác vô lực khiến hắn ta không thể đứng vững.

Thấy Cửu Thiên lại chém tới, Dịch Thanh chọn cách né tránh.

Thân pháp như liễu rũ bay bay, mang theo một bóng giả.

Nhưng ngay sau đó, hắn ta lại thấy kiếm của Cửu Thiên tấn công mình, đường chém thẳng lúc đầu đã biến thành quét ngang.

Một âm thanh vang lên, trọng kiếm đập vào người Dịch Thanh như tấm cửa lớn.

Một cỗ uy lực không mạnh lắm như lại cực kỳ rắn chắc xông thẳng vào bên trong cơ thể hắn ta.

Sau đó bùng nổ.

Cả người Dịch Thanh chấn động, hắn ta bị trọng kiếm hất bay ba trượng.

Cả người vặn vẹo trên không trung, trường kiếm cắm xuống đất, Dịch Thanh quỳ một gối, máu tươi từ khoé miệng trào ra.

Mọi người xung quanh đều sững sờ, tình huống này hoàn toàn khác xa với tưởng tượng của họ.

Hàn Liên nhỏ giọng: “Nhị sư huynh, tam sư huynh, đệ không nhìn nhầm đâu nhỉ. Cửu Thiên sư đệ đang đè đầu Dịch Thanh. Rõ ràng chiêu thức của đệ ấy cực kỳ đơn gian nhưng không hiểu sao lại khiến đệ cảm thấy, cảm thấy….có một loại cảm giác không nói thành lời.”

Nhị sư huynh gật đầu: “Đúng vậy, chiêu thức của đệ ấy toàn là chém thẳng hoặc quét ngang nhưng lại khiến người khác không thể né tránh. Vừa đầy uy lực, lại mang theo cảm giác áp chế. Hai người có để ý không. Mỗi lần Dịch Thanh định làm gì đó, Cửu Thiên sư đệ liền lập tức biến chiêu. Chiêu thức vô cùng mượt, như thể ban đầu đệ ấy định làm như thế vậy. Kỳ lạ, chẳng lẽ đây là thứ mà Cửu Thiên sư đệ tu luyện được sao.”

Hàn Liên bỗng bật cười: “Kệ đi, lát nữa hỏi Cửu Thiên sư đệ là được ấy mà. Cửu Thiên sư đệ, đừng đánh vào ngực nữa, đánh lên mặt, đánh lên mặt ấy!”

Hàn Liên lại hét lên, Cửu Thiên quay đầu mỉm cười với Hàn Liên.

Những đệ tử khác của Thiên Nhận Viện đều nhìn về phía Dịch Thanh sư huynh. Họ nghi ngờ trước khi tới đây, có phải Dịch Thanh sư huynh đã bị trọng thương hay không. Chứ tại sao lại yếu thế đến vậy.

Dịch Thanh lau vết máu trên khoé môi, trong lòng thầm nghĩ, bất cẩn rồi. tuy canh kình của thằng nhãi này rất yếu nhưng sức lực của nó cực kỳ kinh người. hơn nữa kiếm pháp còn khá quỷ dị, xem ra không thể kinh thường rồi.
Chương 120

Dịch Thanh rút thanh trường kiếm thứ hai ra. Trường kiếm màu đỏ lửa, mang theo huyết quang lưu động.

Dịch Thanh hai tay cầm kiến, tạo ra một tư thế kỳ lạ.

“Lưu Tinh Thuấn Ngục Trảm!”

Khí công tăng vọt, trong phút chốc Dịch Thanh hợp nhất thần kiếm rồi xông về phía Cửu Thiên.

Hai thanh trường kiếm nhưng hai đạo quang, chớp mắt liền xuất hiện trước mặt hắn.

Cửu Thiên hơi nheo mắt, sau đó hắn bình tĩnh vung trọng kiếm lên.

Quét ngang, chém xéo, hồi thân trảm.

Kiến dọc, bay lên, trọng kiếm xoay.

Động tác của Cửu Thiên không nhanh, so với hai đạo lưu quang của Dịch Thanh thì có thể nói động tác của hắn chậm chết đi được. như thể ngay sau đó, hắn sẽ bị lưu quang chém nát vậy.

Nhưng kỳ lạ là, tiếng đao kiếm chạm nhau lại vang lên.

Cửu Thiên không hề hấn gì.

Một vài đệ tử nhanh mắt nhìn ra. Mỗi động tác của Cửu Thiên đều chặn đứng công kích của Dịch Thanh. Thậm chí tạo ra phản kích đáng sợ, ép cho Dịch Thanh phải biến chiêu.

Sở Chính, Sở Trực và Hàn Liên đều ngây người.

Bọn họ có thể nhìn ra, chẳng phải đây chính là động tác ôm sách luyện kiếm mà Cửu Thiên tập mỗi sáng sao?

Bộ kiếm pháp này còn có thể dùng như vậy á, không thể tin nổi.

Hàn Liên bỗng nói: “Đệ nhớ là, sau bộ động tác này của Cửu Thiên sư đệ chính là….”

Sở Chính, Sở Trực cũng là người có trí nhớ tốt, hai người đồng thời lên tiếng: “Chẳng lẽ là, sát chiêu.”

Ba người liếc mắt nhìn nhau, vẻ mặt rất kinh hoàng.

Sau một chuỗi âm thanh, Cửu Thiên vẫn không hề hấn gì, ngược lại, Dịch Thanh dần dần lộ ra chân thân. Đây chính là dấu hiệu của việc canh kình không để giữ nổi nữa.

Động tác tác của Cửu Thiên không nhanh, canh khí càng tiêu hao ít tới đáng thương.

Sức mạnh của trời đất xung quanh vẫn không ngừng bổ sung cho hắn. Năng lực thấp thụ nguyên khí cộng với sự trợ giúp của nhẫn thiên thạch, tốc độ hồi phục công khí của hắn còn hơn cả võ giả Ngoại Canh. Hắn càng hi vọng đối phương sẽ đấu độ tiêu hao với mình.

Nhưng xem ra Dịch Thanh không chống chọi được nữa, đột nhiên, hai đạo kiếm quang dừng lại. Dịch Thanh lại rút một thanh trường kiếm ra rồi vứt về phía Cửu Thiên.

Kiếm quang bắn tới, Cửu Thiên vẫn bình tình chặn kiếm.

Bây giờ, càng lúc hắn càng thích dùng thanh trọng kiếm Vô Phong này. Thân kiếm khổng lồ như một tấm khiến, kết hợp giữa tấn công và phòng thủ, khiến hắn không chút sợ hãi trước một đòn công kích như vậy.

Thanh trường kiếm mà Dịch Thanh ném ra va chạm với Vô Phong, một đốm lửa loé lên, sau đó rơi xuống đất.

Nhưng ngay sau đó, Cửu Thiên bỗng cảm thấy không ổn, hắn hơi cau mày.

Khi thanh kiếm kia vừa rơi xuống đất, canh kình trên thân kiếm bỗng biến mất trong lòng đất.

Bùm bùm bùm, ba tiếng nổ vang lên, suýt chút nữa đã xuyên qua lòng bàn chân Cửu Thiên.

Cửu Thiên dùng kiếm đập vỡ những chiếc gai nhọn đang lao ra khỏi mặt đất, lúc nầy, Dịch Thanh bỗng xuất hiện trên đầu hắn.

Thanh trường kiếm cuối cùng rút ra rồi dùng miệng cắn chặt.

“Tuyệt sát trận pháp!”

Một thanh trường kiếm đồng thời loé lên, Cửu Thiên có thể cảm nhận được sức mạnh thiên địa lập tức biến chuyển.

Tình huống này rất giống với sức mạnh kết tinh của trời đất.

Không ngờ bốn thanh trường kiếm của Dịch Thanh lại là tuyệt kỹ của luyện khí sĩ. Tứ kiếm hợp thể, huy động thiên địa sát chiêu.

Ba tia sáng bán nguyệt khổng lồ từ trên trời rơi xuống, uy áp thiên địa giam cầm toàn thân, thật sự là sát chiêu.

Nhưng Cửu Thiên lại cười.

Chỉ với chút thiên địa chi lực này mà muốn giết hắn, đúng là nực cười.

Trọng kiếm của Cửu Thiên lại vung lên không trung.

Hàn Liên cười lớn: “Haha, quả nhiên là chiêu này.”

Sở Chính, Sở Trực cũng bật cười theo.

Công khí từ kiếm của Cửu Thiên truyền ra bắn thẳng vào trung tâm của ba đạo bán nguyện, cũng chính là trung điểm của ba thanh điếm.

Điểm này là điểm công kích mạnh nhất, nhưng trong mắt Cửu Thiên, nó chỉ là điểm huỷ diệt.

Công khí như rồng cuộn, trọng kiếm xoay tít như cơn lốc.

Với chiêu này, Cửu Thiên đã sử dụng xoắn kiếm chi phả, cũng là kỹ thuật công kích mạnh nhất mà sau này hắn mới phát hiện ra.

Ầm!

Canh kình mang theo uy lực dữ dội toả ra tứ phía, từ nơi hai người giao đấu, uy lực lan ra, tất cả cây cối xung quanh đều bị đổ rạp.

Một vài đệ tử có thực lực kém bị thổi cho nghiêng ngả, mắt mở không lên.

Một lúc sau, mọi thứ trở lại bình thường.

Trong làn khói, hai bóng người đang đứng đối diện nhau.

Gió thổi khiến bụi bay mù mịt.

Cửu Thiên bình tĩnh thu trọng kiếm. Dịch Thanh ở phía đối diện đang sững sờ, mí mắt hắn ta giật giật, Dịch Thanh nhìn Cửu Thiên: “Chiêu này gọi là gì?”

Cửu Thiên nghĩ một lúc rồi chậm rãi nói: “Trọng Kiếm Quyết, Huyền Long Kiếm.”

Dịch Thanh lẩm bẩm: “Huyền Long Kiếm, tên hay, tên hay, ta nhớ rồi.”

Nói xong, máu tươi búng ra từ ngực Dịch Thanh, cả người hắn ta ngã nhào về phía trước.

Tất cả đệ tử của Thiên Nhận Viện đều im lặng ngây người.

Cửu Thiên chuẩn bị quay đầu thì công khí toàn thân bỗng loé lên vài cái.

Đây là điềm báo của sự đột phá công khí.

Cửu Thiên vội vàng ngồi xuống bắt đầu điên cuồng hấp thụ thiên địa chi lực.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom