-
Chương 106-110
Chương106: Chương 106
Thân Đồ nói: “Được rồi.
Nhất Nguyên Viện vậy mà nhặt được bảo bối rồi.
Lão già Đạo Quang đó đoán chắc sắp vui chết rồi.”
Tinh Uyên nói: “Hắn đừng đi theo con đường lệch lạc là tốt rồi, đáng tiếc cho một thiên tài, đáng tiếc.”
Viện trưởng liếc nhìn Tinh Uyên, khẽ mỉm cười: “Đáng tiếc không? Có lẽ vậy.”
Các vị học viên cũ cứ xem vở kịch nháo này, cũng bắt đầu khẽ bàn luận.
Mục Kiếm Đình cười lạnh: “Vậy mà chọn Nhất Nguyên Viện, ngu ngốc.
Nếu Nhất Nguyên Viện dễ học như vậy thì sẽ không có cảnh 100 năm không ai tu thành, thật sự nghĩ mình là thiên tài tuyệt thế sao.
Không biết tự lượng sức mình.”
“Sư huynh” Ở bên cạnh Tĩnh Như nhíu mày nói: “Tên này vào Nhất Nguyên Viện, ngược lại không dễ tìm hắn gây phiền phức rồi.
Nhất Nguyên Viện quá ít, Nhất Thanh, Đạo Quang đó đều là sư tôn cực kỳ bao che, có chút không dễ xử lý.”
Tĩnh Như kéo cánh tay của “sư huynh” nói: “Em không quan tâm, sư huynh anh đã đồng ý với người ta rồi.”
“Sư huynh” nhíu mày nói: “Được, được, được.
Để anh nghĩ đã.
Hắn cũng không thể cứ mãi ở trong Nhất Nguyên Viện không đi ra.
Tóm lại sẽ phải ra ngoài hái thuốc, tỉ thí, tu hành.
Đến lúc đó sẽ có cơ hội, hừ.”
...
Nửa ngày sau, Nhất Thanh sư tôn và Cửu Thiên vẫn đang đi trong cung điện học viện ra.
Nhất Thanh sư tôn nhìn trông không vui, nhưng mỗi một bước lại có thể bước mấy chục trượng, khiến Cửu Thiên chỉ có thể chạy theo.
“Cửu Thiên, hoang thú này của ngươi nhìn trông không tồi, có năng lực gì?”
Vừa đi, Nhất Thanh sư tôn lên tiếng hỏi.
Cửu Thiên trả lời thật: “Biết phun lửa, còn biết nhập thể, cái khác thì không biết.”
Nhất Thanh có hơi kinh ngạc, nói: “Có thể nhập thể, vậy coi như là cấp bậc linh thú rồi.
Vậy xem ra sau này tu hành của ngươi, phải tiến hành cùng với nó rồi, thực lực của nó tăng cao một chút, cũng có lợi cho ngươi.”
Trong lòng Cửu Thiên hơi động, nói: “Nhất Thanh sư tôn, người biết nuôi dưỡng hoang thú sao?”
Nhất Thanh nói: “Biết, biết.
Tuy không bằng những thuần thú sư thật sự kia, nhưng dạy dỗ một con hoang thú chưa trưởng thành, vẫn không phải vấn đề quá lớn.”
Cửu Thiên đã cười, nói: “Vậy thì tốt quá rồi.
Ta đang rầu rĩ không biết thuần dưỡng nó thế nào.”
Nhất Thanh gật đầu, hai người tiếp tục đi về phía trước.
Lại trôi qua mấy canh giờ, hai người vẫn không ra khỏi Nhất Nguyên Viện.
Sắc trời lúc này tối dần, sẩm tối.
Cửu Thiên lên tiếng hỏi: “Sư tôn, Nhất Nguyên Viện rất xa sao?”
Nhất Thanh sư tôn cười nói: “Không xa, dùng tốc độ này đi thêm mười ngày nữa là tới.”
Cửu Thiên bỗng dừng bước, sững người nhìn Nhất Thanh sư tôn.
Nhất Thanh sư tôn lại không có ý dừng lại, nói: “Sao hả, chê xa hay là đi mệt rồi? Nếu ngươi không đi được thì nói với ta một tiếng, ta mang ngươi bay tới đó là được rồi.”
Cửu Thiên rảo bước đi theo, nói: “Không, ta không mệt, chỉ là có hơi ngạc nhiên.”
Nhất Thanh sư tôn quay đầu liếc nhìn Cửu Thiên, nói: “Tiếp tục đi sao?”
Cửu Thiên gật đầu nói: “Tiếp tục.”
Khóe miệng của Nhất Thanh sư tôn hơi cong lên nở nụ cười, nói: “Như vậy thì đúng rồi.
Võ đạo giống như đi đường, chân đạp vững trên mặt đất, bước từng bước mới là thật.
Người khác mang ngươi bay không được bao xa, có bản lĩnh, tự mình bay mới là bản lĩnh.”
Nói xong, Nhất Thanh sư tôn chắp tay sau lưng, khẽ giọng ngâm nga.
“Giang sơn ngàn dặm dựa dải hư ảo, hồng trần vạn trượng có như không.
Nếu tu võ là tu lòng người, cần gì binh đao hướng trời đi.
Một vò rượu đục, một bài hát cao.
Một vầng trăng, một giấc mộng huyền bí.
Võ vội, tâm vội, việc gì phải quá vội.”
Nghe thấy tiếng ngâm nga của Nhất Thanh sư tôn, trong lòng Cửu Thiên bỗng dấy lên cảm giác kỳ lạ.
Nhất thời, trong đầu hình như có linh quanh lóe hiện.
Ngay lập tức, Cửu Thiên lấy trọng kiếm Vô Phong của mình ra, quan sát tỉ mỉ bát chữ lớn của trọng kiếm.
Cửu Thiên khẽ nói: “Nếu tu võ là tu lòng người, cần gì phải binh đao hướng trời đi.
Thuận theo tự nhiên, thuận theo tự nhiên...”
Bước chân của Cửu Thiên không dừng, nhưng tâm thần đã rơi vào trong trầm tư.
Nhất Thanh sư tôn quay đầu liếc nhìn Cửu Thiên, khẽ cười nói: “Quả nhiên ngộ tính kinh người, không uổng công ta ngâm nga khúc đạo cảnh cho ngươi nghe.
Ngộ tính kinh người như vậy, tâm cảnh cũng không kém, các phương diện của cơ thể đều không tồi.
Quả thật là có tố chất tu luyện Nhất Nguyên Đạo Quyết.
Lẽ nào, Nhất Nguyên Viện của ta thật sự sẽ xuất hiện một kẻ mạnh sao? Ha ha, hy vọng là như vậy.”
Hai người tiếp tục đi về phía trước, những vì sao ngập trời, trăng tròn lơ lửng trên cao.\u0005\u0005\u0005\u0005\u0005.
Chương107: Chương 107
10 ngày sau, trong núi xanh.
Con đường nhỏ trong núi, mây sương giăng lối, quanh co uốn khúc.
Trong 10 ngày, Cửu Thiên đều ôm trọng kiếm Vô Phong của mình, không nói một lời.
Bất luận sáng tối, mắt của Cửu Thiên đều dừng trên trọng kiếm Vô Phong, ngay cả ăn cơm, nghỉ ngơi cũng không ngoại lệ.
Nhất Thanh cũng không làm phiền Cửu Thiên, ông ta đương nhiên nhìn ra, Cửu Thiên là chìm đắm trong trạng thái tham ngộ.
Chỉ là có thể chìm đắm 10 ngày, cũng khiến Nhất Thanh cảm thấy bất ngờ.
Loại chuyện như tham ngộ này, thời gian đắm chìm càng dài, chứng tỏ cái ngộ được càng tốt.
Nhất Thanh thật sự có chút tò mò về thứ mà Cửu Thiên ngộ được.
Tiểu Hắc cũng không tiếp tục nhảy nhót trên vai của Cửu Thiên, nó rất có linh tính, tuy không biết Cửu Thiên đang làm cái gì.
Nhưng Tiểu Hắc cũng biết rõ lúc này không thể làm phiền Cửu Thiên.
Tiếp tục đi, lai đi hai canh giờ nữa.
Bỗng nhiên bước chân của Cửu Thiên dừng lại, trên người hơi có dao động của canh kình.
Mắt của Nhất Thanh chợt sáng lên, cơ mặt trên mặt đã cười lên.
Xem ra, Cửu Thiên đã ngộ đạo xong rồi.
Cửu Thiên từ từ phun ra một hơi từ trong miệng, lẩm bẩm nói: “Thì ra là như vậy.”
Một tay nhấc trọng kiếm lên, Cửu Thiên vung một kiếm về phía cái cây bên trái của con đường nhỏ.
Động tác của hắn không nhanh, nhưng lại mang cho người ta một loại cảm giác không thể tránh né.
Một kiếm chém ra,, 5-6 cái cây to vậy mà cùng lúc cong xuống.
Giống như có một bàn tay khổng lồ ấn vào cây khô.
Rắc một tiếng, 5-6 cái cây to cùng lúc bị gãy.
Nụ cười của Nhất Thanh càng tươi hơn, một kiếm không tồi, dùng lực lượng thiên địa biến thành kiếm áp, có vài phần thú vị.
Nhất Thanh đang nói, nhưng vào lúc này, Cửu Thiên khẽ nói: “Phá!”
Ngay sau đó, 5-6 cái cây to vậy mà cùng lúc nổ tung.
Vô số cành cây bay ra xung quanh.
Nhất Thanh sững người, sửng sốt nói: “Phương pháp trói lực phá vật.
Ngươi vậy mà ngộ ra võ kỹ mà ngay cả võ giả Ngoại Canh Cảnh cũng khó học được.”
Cửu Thiên thu hồi trọng kiếm, nghe thấy lời của Nhất Thanh, lúc này mới hồn hoàn.
Quay đầu lại, Cửu Thiên nhìn Nhất Thanh nói: “Sư tôn, cái gì là phương pháp trói lực phá vật?”
Nhất Thanh chỉ vào những cành cây gãy ở xung quanh: “Chính là kiếm chiêu vừa rồi ngươi dùng.
Áp xúc lực lượng tới mức độ nhất định rồi giải phóng ra, sau đó nổ tung ở trong vật thể.
Công pháp như này được gọi là trói lực phá vật.
Bình thường chỉ có võ giả đạt tới Ngoại Canh Cảnh mới bắt đầu tham ngộ, có rất nhiều võ giả tu luyện tới Ngoại Canh đỉnh phong cũng không làm được tới bước như ngươi.
Cửu Thiên, ngộ tính của ngươi khiến ta có chút kinh thán.”
Cửu Thiên cười nói: “Thì ra ta đã luyện thành cái này.
Sư tôn, ta tham ngộ bao nhiêu ngày rồi?”
Nhất Thanh nói: “Cũng không tính là nhiều.
Tròn mười ngày mà thôi.”
Cửu Thiên nghe vậy thì sờ bụng, lúc này hắn mới cảm thấy đói tới xây xẩm.
Cửu Thiên vội vàng từ trong nhẫn lấy ra đồ ăn còn ăn như hổ đói.
Người bình thường mười ngày không ăn cơm, sợ rằng sẽ chết đói rồi.
Cửu Thiên là một võ giả ngược lại có thể kiên trì lâu hơn một chút, mười ngày không ăn, hắn không có mất nước, cũng không có mất sức, chỉ là vô cùng đói mà thôi.
Nhất Thanh cười nhìn Cửu Thiên ăn như hổ đói, tiếp tục đi.
Lúc này Tiểu Hắc mới nhảy lên vai của Cửu Thiên, sau khi liếm vài cái vào má của Cửu Thiên, Tiểu Hắc bắt đầu tranh đồ ăn với Cửu Thiên.
Cảm thấy khá no rồi, Cửu Thiên lau miệng lên tiếng hỏi: “Sư tôn, có phải sắp đến Nhất Nguyên Viện rồi không.”
Nhất Thanh nói: “Không sai.
Sắp rồi, đi qua ngọn núi này thì chúng ta tới nơi rồi.”
Cửu Thiên khẽ mỉm cười, coi như cũng sắp tới rồi.
Đối với Nhất Nguyên Viện mà sư phụ Ngô Tân từng nói, Cửu Thiên rất tò mò.
Hơi tăng nhanh bước chân, cuối cùng vào lúc mặt trời lặn, hai người đã đi qua ngọn núi có mây mù che chở này.
Cửu Thiên nhìn xung quanh, muốn tìm kiếm bóng dáng của Nhất Nguyên Viện.
Nhất Thanh mỉm cười nhìn hành vi của Cửu Thiên, sau đó nói: “Ngươi tìm cái gì?”
Cửu Thiên nói: “Đương nhiên là Nhất Nguyên Viện.”
Nhất Thanh chỉ vào mấy căn nhà gỗ đó rồi nói: “Đó không phải hay sao?”
Cửu Thiên nhìn theo tay chỉ của Nhất Thanh, đầu tiên cái đập vào mắt là một khoảng đất phẳng trên dốc núi cách đó không xa, có mấy căn nhà gỗ xếp thành một trạch viện.
Tọa lạc ở đỉnh núi, khói bốc lên nghi ngút.
“Đây chính là Nhất Nguyên Viện sao?”
Cửu Thiên kinh ngạc hỏi.
Nhất Thanh nói: “Không sai.
Đây chính là Nhất Nguyên Viện.”
Nói xong, Nhất Thanh rảo bước đi về phía nhà gỗ.
Cửu Thiên triệt để kinh ngạc rồi, từng thấy sự hoành tráng của chính điện thuộc học viện võ đạo, hắn thật sự không thể tin rằng Nhất Nguyên Viện – một trong chín phân viện lại là mấy căn nhà gỗ đơn giản nhỏ bé như này.
Cất bước đi theo, đợi đi tới gần, Cửu Thiên có thể nhìn thấy phía trước căn nhà gỗ cắm một tấm bia đá.
Bên trên viết võ hai chữ “Nhất Nguyên”.
Thật sự là Nhất Nguyên Viện.
Cửu Thiên cười khổ hai tiếng, sư phụ ơi sư phụ, người thật sự biết chỗ cho con.
Sân to ngay cả cổng cũng không có.
Chỉ là trong sân dựng một vài tấm đá xanh, coi như ngay ngắn, trung tâm nhất khắc một chữ võ mơ hồ.
Đột nhiên, mũi của Tiểu Hắc nhúc nhích hai cái, giống như ngửi được mùi hương gì đó.
Sau đó, Tiểu Hắc không quan tâm nhiều như vậy.
Trực tiếp nhảy xuống từ trên vai của Cửu Thiên, nhanh chóng chạy về phía một căn nhà gỗ ở bên trái.
Nhất Thanh dừng bước chân, quay đầu cũng nhìn sang căn nhà gỗ đó.
Ngay sau đó, một tiếng hét vang lên.
“Chó con nhà ai, vậy mà dám cướp đồ ăn của tiểu gia ta.
Nhả ra cho ta, nhả ra, có tin tiểu gia ta hầm ngươi không, đừng chạy, thịt của ta.”
“Còn cả thịt của ta nữa.”
“Cái tên ngốc Hàn Liên, mau bắt nó lại.”
....
Chương108: Chương 108
Một trận âm thanh gà bay chó chạy, sau đó Tiểu Hắc cắn một miếng thịt nướng lao ra trước.
Theo sát là ba bóng người lao ra, tay của ai cũng cầm đũa, không mặc áo, mặc quần trễ cạp, đang trong trạng thái tà ác.
Đặc biệt là một thanh niên lao ra trước tiên, trong miệng còn nhai một miếng thịt lớn, tay trái cầm một thanh trường kiếm ngọc bích, bên trên tràn ngập ánh dầu.
“Chó con, ta xem ngươi chạy đi đâu...”
Đột nhiên, người thanh niên dừng lại.
Ngẩng đầu nhìn Nhất Thanh sư tôn, há miệng ra, ngại ngừng nói: “Sư...!sư tôn!”
Sắc mặt của Nhất Thanh sư tôn xanh lè, nhìn ba người, lại nhìn trường kiếm ngọc bích trong tay người thanh niên.
Nhất Thanh sư tôn lớn tiếng quát: “Hàn Liên, Bích Thủy Trường Thiên Kiếm mà ta cho ngươi, là để ngươi dùng để cắt thịt sao?”
Hàn Liên trực tiếp bị phun nước bọt đầy mặt, Cửu Thiên ở một bên cũng xui xẻo theo.
Giỏi lắm nhóc, khi Nhất Thanh sư tôn nổi giận, âm thanh này, nước bọt này, thật sự không dám tin.
Cửu Thiên không nhịn được mà lùi lại hai bước.
Hàn Liên nhắm mắt dùng tay lau thanh kiếm, Nhất Thanh sư tôn lại gầm lên: “Ngươi lau cái gì mà lau.”
Mắt của Hàn Liên cũng không mở, nhếch nhác nói: “Không lau gì cả, bôi trơn, bôi trơn mà thôi.”
Hai người còn lại cúi đầu cố nhịn cười, Nhất Thanh sư tôn chỉ vào hai người nói: “Sở Chính, Sở Trực, hai ngươi cũng đừng cười, về phòng mặc quần áo tử tế cho ta, ngay – lập – tức!”
Hai người nhỏ giọng đáp lại, vội vàng chạy đi.
Nhân cơ hội này, Hàn Liên vội vàng lau nước bọt trên mặt đi, nói: “Sư tôn, vậy ta cũng trở về mặc quần áo.”
Nhất Thanh sư tôn trừng mắt, nói: “Nói rõ sự việc cho ta trước.”
Hàn Liên nhắm mắt lại, được rồi, vừa rồi lại lau uổng rồi.
Sau đó, Hàn Liên nói: “Sư tôn, chuyện này không phải là binh khí của nhị sư huynh, tam sư huynh đều hỏng rồi sao, nhất thời không tìm được cái gì thuận tay.
Nên chỉ có thể dùng Bích Thủy Trường Thiên Kiếm để cắt thịt.”
Nhất Thanh sư tôn lớn tiếng nói: “Hỏng như nào, các ngươi lại trêu chọc ai rồi?”
Hàn Liên nói: “Chỉ lên núi đi săn thôi.
Đụng phải một con chim lửa tím, thật sự lợi hại, đốt cháy binh khí của hai vị sư huynh.
Nếu không phải ta có Bích Thủy Trường Thiên Kiếm, thật sự không xử được con chim lửa tím này.”
“Chim lửa tím sao?” Nhất Thanh sư tôn hơi nhíu mày, sao hình như đã nghe qua ở đâu đó.
Đột nhiên, Nhất Thanh sư tôn đã nhớ ra rồi.
“Các ngươi chắc không phải là đánh Tử Viêm Phần Thiên Tước của Mộng Vân sư tôn của Phiêu Miểu viện đấy chứ?”
Nhất Thanh sư tôn trợn to mắt.
Hàn Liên cũng lập tức sửng sốt, miễn cưỡng mở một mắt ra: “Sư tôn, con mà người nói là con trên cánh có hoa văn tử kim hỏa diệm sao?”
Nhất Thanh sư tôn gật đầu nói: “Là nó không sai.
Các ngươi làm gì nó rồi?”
Hàn Liên nuốt một ngụm nước bọt, nói: “Thật sự là sủng vật của Mộng Vân sư tôn à! Sư tôn người sẽ không nhầm lẫn chứ.”
Nhất Thanh sư tôn gầm lên: “Mau nói các ngươi đã làm gì nó rồi?”
Hàn Liên quay đầu lại, nhìn sang Tiểu Hắc ở bên cạnh Cửu Thiên.
Tiểu Hắc lúc này đang vui vẻ ăn thịt.
Ba người đều nhìn sang Tiểu Hắc, trong ngực Nhất Thanh sư tôn có một chút dự cảm chẳng lành.
Hàn Liên chỉ vào thịt trong miệng Tiểu Hắc rồi nói: “Sư tôn, đây chính là con Tử Viêm Phần Thiên Tước đó.”
Nhất Thanh sư tôn hóa đá tại chỗ, cả người cứng ngắc tại chỗ.
Mí mắt của Cửu Thiên giật giật, chuyện này sẽ không dẫn tới chiến đấu của hai đại sư tôn chứ.
Tiểu Hắc không biết bọn họ đang nói cái gì, ngửa cổ lên một hơi nuốt hết số thịt còn lại vào bụng.
Trên đất chỉ còn lại một đống xương.
Gió mát thổi qua, sắc mặt của Nhất Thanh sư tôn từ đỏ chuyển sang xanh, rồi từ xanh chuyển sang đen.
Sau đó rú lên một tiếng, giống như sấm sét.
“Sở Chính, Sở Trực, hai người ra đây cho ta.”
Ngay sau đó, Cửu Thiên nhìn thấy hai người Sở Chính Sở Trực quần cũng chưa mặc xong mà lao ra, có điều hai người bọn họ không phải lao về phía Nhất Thanh, mà bay nhanh chạy trốn.
“Sư tôn nổi giận rồi, chạy mau!”
Sở Chính lớn tiếng hét lên, hai người chia ra chạy, thân pháp như gió.
Hàn Liên lúc này mới phản ứng lại, vội vàng muốn chạy.
Nhất Thanh sư tôn túm lấy Hàn Liên đang muốn chạy trốn, sau đó bóng người lập tức biến mất khi xuất hiện lần nữa thì cùng lúc túm lấy hai người Sở Chính, Sở Trực.
“Ba người các ngươi, thật sự làm ta tức chết.”
Nhất Thanh sư tôn cuộn tay áo không nói hai lời, trực tiếp đánh.
Sở Chính, Sở Trực, Hàn Liên cũng không nhàn rỗi, cũng thi triển canh kình của mình, Hàn Liên hét to một tiếng: “Hai vị sư huynh, sư tôn tới thật rồi, chúng ta cũng liều thôi.”
Nói xong, ba người vậy mà hình thành trận pháp bắt đầu tiến hành công kích Nhất Thanh sư tôn.
Nhất thời canh kính bắn ra tứ phía, vá vụn bay loạn.
Căn nhà gỗ cách khá gần cũng không thoát một kiếp, trực tiếp bị cường kình tỏa ra từ chiến đấu làm sập.
Cửu Thiên đứng tại chỗ, há to miệng nhìn một màn này
Được rồi, đây chính là Nhất Nguyên Viện trong truyền thuyết.
Tại sao hắn cảm thấy mình giống như đi sai chỗ vậy?
Tiểu Hắc thoải mái ợ một cái, thứ nhất là có đồ ăn ngon, nó ngược lại cảm thấy mình tới đúng chỗ rồi!\u0006\u0006\u0006\u0006\u0006\u0006.
Chương109: Chương 109
Một canh giờ sau, trăng lên.
Trong sân, nhà gỗ đã dựng xong.
Cơm canh đạm bạc, một đĩa rau dại, mấy quả dại.
“Cửu Thiên, tới giới thiệu cho ngươi, đây là tứ sư huynh của ngươi – Hàn Liên, tam sư huynh Sở Trực, nhị sư huynh Sở Chính.
Đại sư huynh của ngươi ở sau núi đi theo Đạo Quang sư tôn tu hành, tạm thời sẽ không quay về.”
Ngồi ở trên ghế chủ tọa, Nhất Thanh sư tôn lần nữa giới thiệu.
Cửu Thiên đứng dậy ôm quyền chào.
“Hàn Liên, Sở Trực, Sở Chính.” Đây là học viên mới đến của Nhất Nguyên Viện, cũng chính là ngũ sư đệ của các ngươi.”
Nhất Thanh sư tôn chỉ vào Cửu Thiên rồi lên tiếng.
Cơ thịt trên mặt đều là ý cười, rõ ràng rất hài lòng với đệ tử Cửu Thiên này.
“Ha ha, cuối cùng ta không phải đứng cuối nữa.
Nào nào, ngũ sư đệ, ném thử tay nghề của sư huynh.
Aiya, mặt của ta.”
Hàn Liên rõ ràng rất vui, mặt bầm tím một mảng, nhe miệng lộ ra hàm răng trắng.
Chỉ là nơi vốn có răng cửa lại chỉ còn một cái động, nhìn trông cực kỳ ngốc.
Sở Chính, Sở Trực cũng tương tự, mặt mày bị thương.
Rõ ràng vừa rồi Nhất Thanh sư tôn ra tay không nhẹ, hơn nữa quy tắc đánh người không đánh mặt này, xem ra ở Nhất Nguyên Viện không thích hợp dùng.
Hai người Sở Chính, Sở Trực muốn nở nụ cười thân thiện với Cửu Thiên, nhưng lại động tới vết thương, nụ cười rõ ràng vô cùng kỳ quái.
Cửu Thiên dưới sự mời mọc nhiệt tình của tứ sư huynh Hàn Liên, gắp một đũa thức ăn, vừa bỏ vào miệng, sắc mặt của Cửu Thiên bèn thay đổi.
Hàn Liên mỉm cười vỗ vai của Cửu Thiên, nói: “Như thế nào Cửu Thiên sư đệ, có ngon không?”
Cửu Thiên cố nuốt đồ ăn xuống, nặn ra một nụ cười.
Nhất Thanh sư tôn lên tiếng: “Cửu Thiên, không ngon là không ngon, nói thẳng là được, không cần kiêng kỵ.”
Hàn Liên nhìn sắc mặt của Cửu Thiên, nói: “Thật sự không ngon sao?”
Cửu Thiên khẽ gật đầu.
Hàn Liên thở dài một tiếng rồi nói: “Haizzz, tay nghề nấu nướng của ta xem ra là không tăng rồi.
Nhị sư huynh, hay là vẫn để huynh nấu đi.”
Sở Chính nói: “Được thì được.
Nhưng mấy người phải bảo đảm, sau khi ta nấu, mấy người buộc phải ăn.”
Lời của hắn ta còn chưa nói hết, Nhất Thanh sư tôn bèn xua tay liên tục: “Bỏ đi bỏ đi.
Cửu Thiên, ngươi biết nấu cơm không?”
Mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía Cửu Thiên.
Cửu Thiên trước giờ chưa từng nghĩ vấn đề đầu tiên khi hắn tới Nhất Nguyên Viện được hỏi, vậy mà có biết nấu cơm không.
Cửu Thiên từ từ nói: “Ta không biết lắm.”
Mọi người thở dài một tiếng, Hàn Liên kêu lên: “Ông trời ơi, tại sao ta phải ngày ngày ăn loại đồ ăn này chứ, nhìn Phiêu Miểu viện của người ta đi, rồi nhìn xem Hoành Sơn viện của người ta.
Người so với người tức chết người mà!”
Nhất Thanh sư tôn hờ hững nói: “Ồn ào.”
Quay đầu lại, Nhất Thanh sư tôn nói với Cửu Thiên: “Xin lỗi, Cửu Thiên.
Ngươi cũng nhìn thấy rồi, Nhất Nguyên Viện ít người, không giống các viện khác có người chuyên cung cấp đồ ăn, cho nên chỗ này của chúng ta đều là tự mình nấu cơm, tự mình ăn.
Tất cả nguyên liệu nấu ăn đều là có được từ trong núi, điều làm khó mọi người nhất là vấn đề nhóm lửa nấu cơm.
Cũng không sợ người cười chê, mười mấy năm rồi, đệ tử của cả Nhất Nguyên Viện đều chưa từng được ăn mấy bữa ăn tử tế.
Tất cả đều là những món đạm bạc, thịt thú rau dại.
Mấy vị sư huynh của ngươi tay nghề nấu nướng đều không được, nói ra thì tay nghề của Hàn Liên là tốt nhất trong mấy người bọn họ rồi.
Ngươi từ từ rồi sẽ quen.”
Mí mắt của Cửu Thiên hơi giật, như này còn tính là tốt nhất.
Mấy vị sư huynh khác nấu cơm, chẳng phải ăn vào sẽ chết người hay sao.
Khựng lại một chút, hắn nói: “Tuy ta không biết, nhưng Tiểu Hắc biết.”
Lời này vừa dứt, tất cả mọi người đều nhìn quay nhìn.
Hàn Liên nói: “Tiểu Hắc?”
Cửu Thiên từ trong nhẫn lấy ra một ít nguyên liệu nấu ăn và dược liệu giao cho Tiểu Hắc, nói: “Đi nấu ít đồ ăn.”
Tiểu Hắc hai chân trước ôm lấy nguyên liệu, xoay người đi sang một bên.
Bốn chân nhanh nhẹn kiếm một ít đá, phun một hơi hắc viêm, những viên đá này lập tức biến thành hình trạng của nồi niêu xoong chảo, đốt hắc viêm lên, bắt đầu từ từ nấu đồ ăn.
Đám người Hàn Liên nhìn tới ngây người, bọn họ trước giờ chưa từng thấy một con hoang thú biết nấu đồ ăn như người.
Cửu Thiên ngược lại không lấy làm lạ, đây đều là kết quả lúc ở trong núi tu hành, sư phụ Ngô Tân rèn luyện cho Tiểu Hắc.
Dù sao bọn họ ở trong núi tu hành cũng không thể ngày ngày ăn thịt nướng, tóm lại phải kiếm ít đồ ăn khác để ăn.
Rất nhanh, Tiểu Hắc đã nấu xong một nồi đồ ăn to, dùng đầu đỡ nồi đá, hai chân trước giữ hai bên của chiếc nồi đá mà đi tới, sau đó đặt ở trên bàn.
Cửu Thiên vui vẻ cho Tiểu Hắc một miếng thịt lo nhất ở bên trong trước.
Đám người Hàn Liên người nhìn ta, ta nhìn người.
Ba người cùng lúc cầm đũa lên ăn một miếng.
Sau đó thì sắc mặt của ba người thay đổi.
Nhất Thanh sư tôn nói: “Sao hả? Rất khó ăn sao? Nhìn vẻ ngoài không thể nào nha.”
Nhất Thanh sư tôn cũng thử một miếng.
Ngay lập tức thì thốt lên: “Ngon! Mùi vị này, không tồi.”
Hai người Sở Chính, Sở Trực gần như cùng động tác, vừa gật gù, vừa lớn tiếng nói: “Ngon.
Ta rất lâu chưa được ăn đồ ngon như vậy rồi.”
Cửu Thiên há miệng, có khoa trương như vậy không.
Có điều nhớ lại món rau dại vừa ăn vào, Cửu Thiên ngược lại có thể hiểu được, bọn họ sau khi ăn xong đồ ăn do Hàn Liên sư huynh nấu, rồi ăn sang đồ ăn khác thì cảm thấy như vậy là bình thường..
Chương110: Chương 110
Quay đầu lại, hình như Hàn Liên sư huynh vẫn khá trấn định.
Có điều nhìn kỹ, tại sao Hàn Liên sư huynh lại nhắm mắt.
Cửu Thiên hỏi: “Tứ sư huynh, sao vậy? Ăn không quen sao?”
Hàn Liên sư huynh từ từ nói: “Đừng nói chuyện, để ta nhớ vị.”
Cửu Thiên hoàn toàn cạn lời rồi, lặng lẽ quay đầu lại.
Vừa quay đầu, Cửu Thiên nhìn thấy Nhất Thanh sư tôn, Sở Chính sư huynh, Sở Trực sư huynh tay giống như huyễn ảnh đang liều mạng ăn đồ ăn.
Một nồi đồ ăn to bự đã giảm đi với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy.
Cửu Thiên cũng vội cầm đũa lên bắt đầu ăn.
Hàn Liên sư huynh cuối cùng đã nhớ vị xong, khẽ nói: “Ặc, hôm nay cuối cùng cũng có thể ăn được đồ ăn ngon một chút.”
Mở mắt ra, Hàn Liên sư huynh cầm đũa lên, ngay sau đó, hắn ta bèn nhìn thấy một cái nồi đá bị ăn sạch sẽ đanh xoay vòng ở trước mặt mình.
Nhất Thanh sư tôn thỏa mãn mà lau miệng, nói: “Rất ngon, bữa ăn ngày hôm nay tuyệt vời.
Trọng trách nấu cơm sau này giao cho Tiểu Hắc.
Cửu Thiên, ngươi đừng đau lòng, thật ra nấu cơm cũng là một loại tu hành.
Đợi tới thời gian, ta sẽ tặng cho nó một tạo hóa.”
Hai người Sở Chính Sở Trực đều gật đầu liên tục, đồng thanh nói: “Sư tôn nói chí phải.”
Nhất Thanh sư tôn chỉ vào mũi rồi nói: “Hàn Liên, thu dọn đi.
Cửu Thiên ngươi đi theo ta.”
Cửu Thiên đứng dậy đi theo Nhất Thanh sư tôn rời đi.
Hàn Liên sững người nhìn cái bàn, cho tới bây giờ vẫn chưa kịp phản ứng.
Hai người Sở Chính Sở Trực đứng dậy từ trong ngực lấy ra một cây dược liệu nhét cho Tiểu Hắc: “Ha ha, Tiểu Hắc, sau này chúng ta là người một nhà rồi.
Đa tạ bữa tối mà ngươi nấu, quả chu này coi như là quà gặp mặt của chúng ta.”
Tiểu Hắc mở đôi mắt đo long lanh nhìn một quả chu màu đỏ rực, nó cảm nhận được đây là đồ tốt theo bản năng, vội vàng hai vuốt ôm chặt.
Hai người rời đi, Hàn Liên lúc này mới hoàn hồn, lớn tiếng nói: “Đám khốn kiếp các người aaaaaaaaaaaaa!!”
Sau khi hét xong, Hàn Liên bỗng nhớ tới chuyện gì đó, túm lấy Tiểu Hắc.
Tiểu Hắc tưởng Hàn Liên là muốn cướp quả chu của mình, nhe răng nhe vuốt với Hàn Liên, trong miệng đã có hỏa tinh xuất hiện.
Hàn Liên vội buông tay nói: “Đừng manh động, tuyệt đối đừng manh động.
Tiểu Hắc, Tiểu Hắc yêu quý của ta.
Ngươi nhìn, ngươi ăn thịt của ta, ta cũng không nói gì.
Hay là ngươi nấu thêm ít đồ ăn cho ta được không? Ta tìm nguyên liệu cho ngươi, như thế nào? Ngươi xem, ta cũng có dược liệu, ngươi nấu cơm cho ta, ta cho ngươi nó.”
Hàn Liên lấy ra một cây dược liệu khô, nhìn trông giống như nhân sâm già trong núi.
Tiểu Hắc ngửi một chút, nó có thể ngửi ra cây dược liệu này quả thật không tệ, khựng lại một chút, Tiểu Hắc khẽ gật đầu.
Hàn Liên đã cười, trực tiếp giao nhân sâm cho Tiểu Hắc.
Sau đó Hàn Liên rảo bước đi về phía căn nhà gỗ đã sập, vừa đi vừa nói: “Phòng bếp chắc chắn còn có nguyên liệu.
Đi đi, chúng ta bây giờ đi kiếm.
Ha ha, cho các ngươi cướp nhanh này, ta sẽ ăn một mình.”
...
Ở một bên khác, Cửu Thiên lại được Nhất Thanh sư tôn dẫn vào một căn nhà gỗ nhìn trông to hơn một chút.
Đẩy cửa phòng ra, mùi gỗ đàn hương xộc vào mũi.
Ngẩng đầu nhìn, một bức tranh sơn thủy to treo kín nửa bức tường.
Trong bức tranh có 8 chữ lớn “Nhất Nguyên bắt đầu, vạn tượng đổi mới.”
Nhất Thanh sư tôn từ bên cạnh lấy ra ba nén hương, giao cho Cửu Thiên, nói: “Nào, cúi người ba lần trước bức tranh.
Từ nay về sau, ngươi chính là đệ tử chính thức của Nhất Nguyên Viện rồi.”
Cửu Thiên nghe vậy thì nhận lấy hương, hít sâu một hơi, cúi sâu người ba lần trước bức tranh.
Ngay lập tức, hương trong tay của hắn cháy hết, tàn hương rơi trên tay của Cửu Thiên, dọa hắn giật mình.
Nhất Thanh sư tôn nói: “Không cần hoảng hốt, đây là biểu hiện công nhận.
Đừng cho rằng những gì ngươi làm vừa rồi là vô dụng, ngươi nhìn thử tay của ngươi.”
Cửu Thiên vội vàng nhìn mu bàn tay của mình.
Chỉ thấy đôi tay vừa rồi bị tàn hương làm bỏng từ từ xuất hiện một chữ Nguyên.
Nhất Thanh sư tôn nói: “Có cái này, ngươi mới có thể học Nhất Nguyên Đạo Quyết.
Được rồi, qua đây.
Ta nói cho ngươi chuyện tu hành ở Nhất Nguyên Viện về sau.”
Nhất Thanh sư tôn khẽ phất tay, hai cái chế bay tới.
Cửu Thiên ngồi xuống, yên lặng chờ đợi Nhất Thanh sư tôn nói.
Nhất Thanh sư tôn không dễ gì nhét mông bự của mình vào trong chiếc ghế, vừa lách vừa nói: “Xem ra phải làm một chiếc ghế lớn hơn rồi.
Trước kia sẽ không trật như vậy, lẽ nào ta lại béo rồi? Quả nhiên là tâm trạng thoải mái cơ thể phát tướng.”
Từ từ ngồi ổn, Nhất Thanh sư tôn nói với Cửu Thiên: “Tu viện ở Nhất Nguyên Viện, chỉ có hai chuyện ngươi phải chú ý.
Thứ nhất, sâu trong sơn mạch Kình Thiên, núi Ngự Linh sau này không được xông vào, không có mệnh lệnh của ta và Đạo Quang sư tôn, ngươi không được bước vào nơi đó nửa bước, tin ta, đây là vì tốt cho ngươi, nơi đó có quá nhiều người hoặc thú có thể giết chết ngươi.
Thứ hai, đệ tử của viện chúng ta buộc phải một lòng hướng thiện, tâm trong sáng.
Nếu không sẽ bị phế bỏ tu vi, đuổi khỏi học viện.
Ngươi hiểu rồi chứ?”
Cửu Thiên trịnh trọng nói: “Ta biết rồi, sư tôn.”
Nhất Thanh sư tôn gật đầu, nói: “Ừ, rất tốt.
Cửu Thiên, con đường tu võ phải từ từ, sư tôn tinh lực có hạn, dạy không được quá nhiều đệ tử, cộng thêm truyền thống của Nhất Nguyên Viện, cho nên đệ tử trong viện không nhiều.
Nhưng chỉ cần ngươi đi vào, sư tôn nhất định sẽ toàn lực dạy ngươi.
Ta có thể sẽ không khiến ngươi trong khoảng thời gian ngắn tiến bộ thần tốc, cũng sẽ không khiến ngươi lập tức học được công pháp võ kỹ cao cường.
Nhưng hãy tin tưởng ta, ngươi sẽ ở Nhất Nguyên Viện học được thứ quan trọng hơn tu võ, chính là tu tâm.
Trở thành người tuy bước chậm trên con đường tu võ, nhưng lại vô cùng vững chắc, từng bước đi tới đỉnh phong.”.
Thân Đồ nói: “Được rồi.
Nhất Nguyên Viện vậy mà nhặt được bảo bối rồi.
Lão già Đạo Quang đó đoán chắc sắp vui chết rồi.”
Tinh Uyên nói: “Hắn đừng đi theo con đường lệch lạc là tốt rồi, đáng tiếc cho một thiên tài, đáng tiếc.”
Viện trưởng liếc nhìn Tinh Uyên, khẽ mỉm cười: “Đáng tiếc không? Có lẽ vậy.”
Các vị học viên cũ cứ xem vở kịch nháo này, cũng bắt đầu khẽ bàn luận.
Mục Kiếm Đình cười lạnh: “Vậy mà chọn Nhất Nguyên Viện, ngu ngốc.
Nếu Nhất Nguyên Viện dễ học như vậy thì sẽ không có cảnh 100 năm không ai tu thành, thật sự nghĩ mình là thiên tài tuyệt thế sao.
Không biết tự lượng sức mình.”
“Sư huynh” Ở bên cạnh Tĩnh Như nhíu mày nói: “Tên này vào Nhất Nguyên Viện, ngược lại không dễ tìm hắn gây phiền phức rồi.
Nhất Nguyên Viện quá ít, Nhất Thanh, Đạo Quang đó đều là sư tôn cực kỳ bao che, có chút không dễ xử lý.”
Tĩnh Như kéo cánh tay của “sư huynh” nói: “Em không quan tâm, sư huynh anh đã đồng ý với người ta rồi.”
“Sư huynh” nhíu mày nói: “Được, được, được.
Để anh nghĩ đã.
Hắn cũng không thể cứ mãi ở trong Nhất Nguyên Viện không đi ra.
Tóm lại sẽ phải ra ngoài hái thuốc, tỉ thí, tu hành.
Đến lúc đó sẽ có cơ hội, hừ.”
...
Nửa ngày sau, Nhất Thanh sư tôn và Cửu Thiên vẫn đang đi trong cung điện học viện ra.
Nhất Thanh sư tôn nhìn trông không vui, nhưng mỗi một bước lại có thể bước mấy chục trượng, khiến Cửu Thiên chỉ có thể chạy theo.
“Cửu Thiên, hoang thú này của ngươi nhìn trông không tồi, có năng lực gì?”
Vừa đi, Nhất Thanh sư tôn lên tiếng hỏi.
Cửu Thiên trả lời thật: “Biết phun lửa, còn biết nhập thể, cái khác thì không biết.”
Nhất Thanh có hơi kinh ngạc, nói: “Có thể nhập thể, vậy coi như là cấp bậc linh thú rồi.
Vậy xem ra sau này tu hành của ngươi, phải tiến hành cùng với nó rồi, thực lực của nó tăng cao một chút, cũng có lợi cho ngươi.”
Trong lòng Cửu Thiên hơi động, nói: “Nhất Thanh sư tôn, người biết nuôi dưỡng hoang thú sao?”
Nhất Thanh nói: “Biết, biết.
Tuy không bằng những thuần thú sư thật sự kia, nhưng dạy dỗ một con hoang thú chưa trưởng thành, vẫn không phải vấn đề quá lớn.”
Cửu Thiên đã cười, nói: “Vậy thì tốt quá rồi.
Ta đang rầu rĩ không biết thuần dưỡng nó thế nào.”
Nhất Thanh gật đầu, hai người tiếp tục đi về phía trước.
Lại trôi qua mấy canh giờ, hai người vẫn không ra khỏi Nhất Nguyên Viện.
Sắc trời lúc này tối dần, sẩm tối.
Cửu Thiên lên tiếng hỏi: “Sư tôn, Nhất Nguyên Viện rất xa sao?”
Nhất Thanh sư tôn cười nói: “Không xa, dùng tốc độ này đi thêm mười ngày nữa là tới.”
Cửu Thiên bỗng dừng bước, sững người nhìn Nhất Thanh sư tôn.
Nhất Thanh sư tôn lại không có ý dừng lại, nói: “Sao hả, chê xa hay là đi mệt rồi? Nếu ngươi không đi được thì nói với ta một tiếng, ta mang ngươi bay tới đó là được rồi.”
Cửu Thiên rảo bước đi theo, nói: “Không, ta không mệt, chỉ là có hơi ngạc nhiên.”
Nhất Thanh sư tôn quay đầu liếc nhìn Cửu Thiên, nói: “Tiếp tục đi sao?”
Cửu Thiên gật đầu nói: “Tiếp tục.”
Khóe miệng của Nhất Thanh sư tôn hơi cong lên nở nụ cười, nói: “Như vậy thì đúng rồi.
Võ đạo giống như đi đường, chân đạp vững trên mặt đất, bước từng bước mới là thật.
Người khác mang ngươi bay không được bao xa, có bản lĩnh, tự mình bay mới là bản lĩnh.”
Nói xong, Nhất Thanh sư tôn chắp tay sau lưng, khẽ giọng ngâm nga.
“Giang sơn ngàn dặm dựa dải hư ảo, hồng trần vạn trượng có như không.
Nếu tu võ là tu lòng người, cần gì binh đao hướng trời đi.
Một vò rượu đục, một bài hát cao.
Một vầng trăng, một giấc mộng huyền bí.
Võ vội, tâm vội, việc gì phải quá vội.”
Nghe thấy tiếng ngâm nga của Nhất Thanh sư tôn, trong lòng Cửu Thiên bỗng dấy lên cảm giác kỳ lạ.
Nhất thời, trong đầu hình như có linh quanh lóe hiện.
Ngay lập tức, Cửu Thiên lấy trọng kiếm Vô Phong của mình ra, quan sát tỉ mỉ bát chữ lớn của trọng kiếm.
Cửu Thiên khẽ nói: “Nếu tu võ là tu lòng người, cần gì phải binh đao hướng trời đi.
Thuận theo tự nhiên, thuận theo tự nhiên...”
Bước chân của Cửu Thiên không dừng, nhưng tâm thần đã rơi vào trong trầm tư.
Nhất Thanh sư tôn quay đầu liếc nhìn Cửu Thiên, khẽ cười nói: “Quả nhiên ngộ tính kinh người, không uổng công ta ngâm nga khúc đạo cảnh cho ngươi nghe.
Ngộ tính kinh người như vậy, tâm cảnh cũng không kém, các phương diện của cơ thể đều không tồi.
Quả thật là có tố chất tu luyện Nhất Nguyên Đạo Quyết.
Lẽ nào, Nhất Nguyên Viện của ta thật sự sẽ xuất hiện một kẻ mạnh sao? Ha ha, hy vọng là như vậy.”
Hai người tiếp tục đi về phía trước, những vì sao ngập trời, trăng tròn lơ lửng trên cao.\u0005\u0005\u0005\u0005\u0005.
Chương107: Chương 107
10 ngày sau, trong núi xanh.
Con đường nhỏ trong núi, mây sương giăng lối, quanh co uốn khúc.
Trong 10 ngày, Cửu Thiên đều ôm trọng kiếm Vô Phong của mình, không nói một lời.
Bất luận sáng tối, mắt của Cửu Thiên đều dừng trên trọng kiếm Vô Phong, ngay cả ăn cơm, nghỉ ngơi cũng không ngoại lệ.
Nhất Thanh cũng không làm phiền Cửu Thiên, ông ta đương nhiên nhìn ra, Cửu Thiên là chìm đắm trong trạng thái tham ngộ.
Chỉ là có thể chìm đắm 10 ngày, cũng khiến Nhất Thanh cảm thấy bất ngờ.
Loại chuyện như tham ngộ này, thời gian đắm chìm càng dài, chứng tỏ cái ngộ được càng tốt.
Nhất Thanh thật sự có chút tò mò về thứ mà Cửu Thiên ngộ được.
Tiểu Hắc cũng không tiếp tục nhảy nhót trên vai của Cửu Thiên, nó rất có linh tính, tuy không biết Cửu Thiên đang làm cái gì.
Nhưng Tiểu Hắc cũng biết rõ lúc này không thể làm phiền Cửu Thiên.
Tiếp tục đi, lai đi hai canh giờ nữa.
Bỗng nhiên bước chân của Cửu Thiên dừng lại, trên người hơi có dao động của canh kình.
Mắt của Nhất Thanh chợt sáng lên, cơ mặt trên mặt đã cười lên.
Xem ra, Cửu Thiên đã ngộ đạo xong rồi.
Cửu Thiên từ từ phun ra một hơi từ trong miệng, lẩm bẩm nói: “Thì ra là như vậy.”
Một tay nhấc trọng kiếm lên, Cửu Thiên vung một kiếm về phía cái cây bên trái của con đường nhỏ.
Động tác của hắn không nhanh, nhưng lại mang cho người ta một loại cảm giác không thể tránh né.
Một kiếm chém ra,, 5-6 cái cây to vậy mà cùng lúc cong xuống.
Giống như có một bàn tay khổng lồ ấn vào cây khô.
Rắc một tiếng, 5-6 cái cây to cùng lúc bị gãy.
Nụ cười của Nhất Thanh càng tươi hơn, một kiếm không tồi, dùng lực lượng thiên địa biến thành kiếm áp, có vài phần thú vị.
Nhất Thanh đang nói, nhưng vào lúc này, Cửu Thiên khẽ nói: “Phá!”
Ngay sau đó, 5-6 cái cây to vậy mà cùng lúc nổ tung.
Vô số cành cây bay ra xung quanh.
Nhất Thanh sững người, sửng sốt nói: “Phương pháp trói lực phá vật.
Ngươi vậy mà ngộ ra võ kỹ mà ngay cả võ giả Ngoại Canh Cảnh cũng khó học được.”
Cửu Thiên thu hồi trọng kiếm, nghe thấy lời của Nhất Thanh, lúc này mới hồn hoàn.
Quay đầu lại, Cửu Thiên nhìn Nhất Thanh nói: “Sư tôn, cái gì là phương pháp trói lực phá vật?”
Nhất Thanh chỉ vào những cành cây gãy ở xung quanh: “Chính là kiếm chiêu vừa rồi ngươi dùng.
Áp xúc lực lượng tới mức độ nhất định rồi giải phóng ra, sau đó nổ tung ở trong vật thể.
Công pháp như này được gọi là trói lực phá vật.
Bình thường chỉ có võ giả đạt tới Ngoại Canh Cảnh mới bắt đầu tham ngộ, có rất nhiều võ giả tu luyện tới Ngoại Canh đỉnh phong cũng không làm được tới bước như ngươi.
Cửu Thiên, ngộ tính của ngươi khiến ta có chút kinh thán.”
Cửu Thiên cười nói: “Thì ra ta đã luyện thành cái này.
Sư tôn, ta tham ngộ bao nhiêu ngày rồi?”
Nhất Thanh nói: “Cũng không tính là nhiều.
Tròn mười ngày mà thôi.”
Cửu Thiên nghe vậy thì sờ bụng, lúc này hắn mới cảm thấy đói tới xây xẩm.
Cửu Thiên vội vàng từ trong nhẫn lấy ra đồ ăn còn ăn như hổ đói.
Người bình thường mười ngày không ăn cơm, sợ rằng sẽ chết đói rồi.
Cửu Thiên là một võ giả ngược lại có thể kiên trì lâu hơn một chút, mười ngày không ăn, hắn không có mất nước, cũng không có mất sức, chỉ là vô cùng đói mà thôi.
Nhất Thanh cười nhìn Cửu Thiên ăn như hổ đói, tiếp tục đi.
Lúc này Tiểu Hắc mới nhảy lên vai của Cửu Thiên, sau khi liếm vài cái vào má của Cửu Thiên, Tiểu Hắc bắt đầu tranh đồ ăn với Cửu Thiên.
Cảm thấy khá no rồi, Cửu Thiên lau miệng lên tiếng hỏi: “Sư tôn, có phải sắp đến Nhất Nguyên Viện rồi không.”
Nhất Thanh nói: “Không sai.
Sắp rồi, đi qua ngọn núi này thì chúng ta tới nơi rồi.”
Cửu Thiên khẽ mỉm cười, coi như cũng sắp tới rồi.
Đối với Nhất Nguyên Viện mà sư phụ Ngô Tân từng nói, Cửu Thiên rất tò mò.
Hơi tăng nhanh bước chân, cuối cùng vào lúc mặt trời lặn, hai người đã đi qua ngọn núi có mây mù che chở này.
Cửu Thiên nhìn xung quanh, muốn tìm kiếm bóng dáng của Nhất Nguyên Viện.
Nhất Thanh mỉm cười nhìn hành vi của Cửu Thiên, sau đó nói: “Ngươi tìm cái gì?”
Cửu Thiên nói: “Đương nhiên là Nhất Nguyên Viện.”
Nhất Thanh chỉ vào mấy căn nhà gỗ đó rồi nói: “Đó không phải hay sao?”
Cửu Thiên nhìn theo tay chỉ của Nhất Thanh, đầu tiên cái đập vào mắt là một khoảng đất phẳng trên dốc núi cách đó không xa, có mấy căn nhà gỗ xếp thành một trạch viện.
Tọa lạc ở đỉnh núi, khói bốc lên nghi ngút.
“Đây chính là Nhất Nguyên Viện sao?”
Cửu Thiên kinh ngạc hỏi.
Nhất Thanh nói: “Không sai.
Đây chính là Nhất Nguyên Viện.”
Nói xong, Nhất Thanh rảo bước đi về phía nhà gỗ.
Cửu Thiên triệt để kinh ngạc rồi, từng thấy sự hoành tráng của chính điện thuộc học viện võ đạo, hắn thật sự không thể tin rằng Nhất Nguyên Viện – một trong chín phân viện lại là mấy căn nhà gỗ đơn giản nhỏ bé như này.
Cất bước đi theo, đợi đi tới gần, Cửu Thiên có thể nhìn thấy phía trước căn nhà gỗ cắm một tấm bia đá.
Bên trên viết võ hai chữ “Nhất Nguyên”.
Thật sự là Nhất Nguyên Viện.
Cửu Thiên cười khổ hai tiếng, sư phụ ơi sư phụ, người thật sự biết chỗ cho con.
Sân to ngay cả cổng cũng không có.
Chỉ là trong sân dựng một vài tấm đá xanh, coi như ngay ngắn, trung tâm nhất khắc một chữ võ mơ hồ.
Đột nhiên, mũi của Tiểu Hắc nhúc nhích hai cái, giống như ngửi được mùi hương gì đó.
Sau đó, Tiểu Hắc không quan tâm nhiều như vậy.
Trực tiếp nhảy xuống từ trên vai của Cửu Thiên, nhanh chóng chạy về phía một căn nhà gỗ ở bên trái.
Nhất Thanh dừng bước chân, quay đầu cũng nhìn sang căn nhà gỗ đó.
Ngay sau đó, một tiếng hét vang lên.
“Chó con nhà ai, vậy mà dám cướp đồ ăn của tiểu gia ta.
Nhả ra cho ta, nhả ra, có tin tiểu gia ta hầm ngươi không, đừng chạy, thịt của ta.”
“Còn cả thịt của ta nữa.”
“Cái tên ngốc Hàn Liên, mau bắt nó lại.”
....
Chương108: Chương 108
Một trận âm thanh gà bay chó chạy, sau đó Tiểu Hắc cắn một miếng thịt nướng lao ra trước.
Theo sát là ba bóng người lao ra, tay của ai cũng cầm đũa, không mặc áo, mặc quần trễ cạp, đang trong trạng thái tà ác.
Đặc biệt là một thanh niên lao ra trước tiên, trong miệng còn nhai một miếng thịt lớn, tay trái cầm một thanh trường kiếm ngọc bích, bên trên tràn ngập ánh dầu.
“Chó con, ta xem ngươi chạy đi đâu...”
Đột nhiên, người thanh niên dừng lại.
Ngẩng đầu nhìn Nhất Thanh sư tôn, há miệng ra, ngại ngừng nói: “Sư...!sư tôn!”
Sắc mặt của Nhất Thanh sư tôn xanh lè, nhìn ba người, lại nhìn trường kiếm ngọc bích trong tay người thanh niên.
Nhất Thanh sư tôn lớn tiếng quát: “Hàn Liên, Bích Thủy Trường Thiên Kiếm mà ta cho ngươi, là để ngươi dùng để cắt thịt sao?”
Hàn Liên trực tiếp bị phun nước bọt đầy mặt, Cửu Thiên ở một bên cũng xui xẻo theo.
Giỏi lắm nhóc, khi Nhất Thanh sư tôn nổi giận, âm thanh này, nước bọt này, thật sự không dám tin.
Cửu Thiên không nhịn được mà lùi lại hai bước.
Hàn Liên nhắm mắt dùng tay lau thanh kiếm, Nhất Thanh sư tôn lại gầm lên: “Ngươi lau cái gì mà lau.”
Mắt của Hàn Liên cũng không mở, nhếch nhác nói: “Không lau gì cả, bôi trơn, bôi trơn mà thôi.”
Hai người còn lại cúi đầu cố nhịn cười, Nhất Thanh sư tôn chỉ vào hai người nói: “Sở Chính, Sở Trực, hai ngươi cũng đừng cười, về phòng mặc quần áo tử tế cho ta, ngay – lập – tức!”
Hai người nhỏ giọng đáp lại, vội vàng chạy đi.
Nhân cơ hội này, Hàn Liên vội vàng lau nước bọt trên mặt đi, nói: “Sư tôn, vậy ta cũng trở về mặc quần áo.”
Nhất Thanh sư tôn trừng mắt, nói: “Nói rõ sự việc cho ta trước.”
Hàn Liên nhắm mắt lại, được rồi, vừa rồi lại lau uổng rồi.
Sau đó, Hàn Liên nói: “Sư tôn, chuyện này không phải là binh khí của nhị sư huynh, tam sư huynh đều hỏng rồi sao, nhất thời không tìm được cái gì thuận tay.
Nên chỉ có thể dùng Bích Thủy Trường Thiên Kiếm để cắt thịt.”
Nhất Thanh sư tôn lớn tiếng nói: “Hỏng như nào, các ngươi lại trêu chọc ai rồi?”
Hàn Liên nói: “Chỉ lên núi đi săn thôi.
Đụng phải một con chim lửa tím, thật sự lợi hại, đốt cháy binh khí của hai vị sư huynh.
Nếu không phải ta có Bích Thủy Trường Thiên Kiếm, thật sự không xử được con chim lửa tím này.”
“Chim lửa tím sao?” Nhất Thanh sư tôn hơi nhíu mày, sao hình như đã nghe qua ở đâu đó.
Đột nhiên, Nhất Thanh sư tôn đã nhớ ra rồi.
“Các ngươi chắc không phải là đánh Tử Viêm Phần Thiên Tước của Mộng Vân sư tôn của Phiêu Miểu viện đấy chứ?”
Nhất Thanh sư tôn trợn to mắt.
Hàn Liên cũng lập tức sửng sốt, miễn cưỡng mở một mắt ra: “Sư tôn, con mà người nói là con trên cánh có hoa văn tử kim hỏa diệm sao?”
Nhất Thanh sư tôn gật đầu nói: “Là nó không sai.
Các ngươi làm gì nó rồi?”
Hàn Liên nuốt một ngụm nước bọt, nói: “Thật sự là sủng vật của Mộng Vân sư tôn à! Sư tôn người sẽ không nhầm lẫn chứ.”
Nhất Thanh sư tôn gầm lên: “Mau nói các ngươi đã làm gì nó rồi?”
Hàn Liên quay đầu lại, nhìn sang Tiểu Hắc ở bên cạnh Cửu Thiên.
Tiểu Hắc lúc này đang vui vẻ ăn thịt.
Ba người đều nhìn sang Tiểu Hắc, trong ngực Nhất Thanh sư tôn có một chút dự cảm chẳng lành.
Hàn Liên chỉ vào thịt trong miệng Tiểu Hắc rồi nói: “Sư tôn, đây chính là con Tử Viêm Phần Thiên Tước đó.”
Nhất Thanh sư tôn hóa đá tại chỗ, cả người cứng ngắc tại chỗ.
Mí mắt của Cửu Thiên giật giật, chuyện này sẽ không dẫn tới chiến đấu của hai đại sư tôn chứ.
Tiểu Hắc không biết bọn họ đang nói cái gì, ngửa cổ lên một hơi nuốt hết số thịt còn lại vào bụng.
Trên đất chỉ còn lại một đống xương.
Gió mát thổi qua, sắc mặt của Nhất Thanh sư tôn từ đỏ chuyển sang xanh, rồi từ xanh chuyển sang đen.
Sau đó rú lên một tiếng, giống như sấm sét.
“Sở Chính, Sở Trực, hai người ra đây cho ta.”
Ngay sau đó, Cửu Thiên nhìn thấy hai người Sở Chính Sở Trực quần cũng chưa mặc xong mà lao ra, có điều hai người bọn họ không phải lao về phía Nhất Thanh, mà bay nhanh chạy trốn.
“Sư tôn nổi giận rồi, chạy mau!”
Sở Chính lớn tiếng hét lên, hai người chia ra chạy, thân pháp như gió.
Hàn Liên lúc này mới phản ứng lại, vội vàng muốn chạy.
Nhất Thanh sư tôn túm lấy Hàn Liên đang muốn chạy trốn, sau đó bóng người lập tức biến mất khi xuất hiện lần nữa thì cùng lúc túm lấy hai người Sở Chính, Sở Trực.
“Ba người các ngươi, thật sự làm ta tức chết.”
Nhất Thanh sư tôn cuộn tay áo không nói hai lời, trực tiếp đánh.
Sở Chính, Sở Trực, Hàn Liên cũng không nhàn rỗi, cũng thi triển canh kình của mình, Hàn Liên hét to một tiếng: “Hai vị sư huynh, sư tôn tới thật rồi, chúng ta cũng liều thôi.”
Nói xong, ba người vậy mà hình thành trận pháp bắt đầu tiến hành công kích Nhất Thanh sư tôn.
Nhất thời canh kính bắn ra tứ phía, vá vụn bay loạn.
Căn nhà gỗ cách khá gần cũng không thoát một kiếp, trực tiếp bị cường kình tỏa ra từ chiến đấu làm sập.
Cửu Thiên đứng tại chỗ, há to miệng nhìn một màn này
Được rồi, đây chính là Nhất Nguyên Viện trong truyền thuyết.
Tại sao hắn cảm thấy mình giống như đi sai chỗ vậy?
Tiểu Hắc thoải mái ợ một cái, thứ nhất là có đồ ăn ngon, nó ngược lại cảm thấy mình tới đúng chỗ rồi!\u0006\u0006\u0006\u0006\u0006\u0006.
Chương109: Chương 109
Một canh giờ sau, trăng lên.
Trong sân, nhà gỗ đã dựng xong.
Cơm canh đạm bạc, một đĩa rau dại, mấy quả dại.
“Cửu Thiên, tới giới thiệu cho ngươi, đây là tứ sư huynh của ngươi – Hàn Liên, tam sư huynh Sở Trực, nhị sư huynh Sở Chính.
Đại sư huynh của ngươi ở sau núi đi theo Đạo Quang sư tôn tu hành, tạm thời sẽ không quay về.”
Ngồi ở trên ghế chủ tọa, Nhất Thanh sư tôn lần nữa giới thiệu.
Cửu Thiên đứng dậy ôm quyền chào.
“Hàn Liên, Sở Trực, Sở Chính.” Đây là học viên mới đến của Nhất Nguyên Viện, cũng chính là ngũ sư đệ của các ngươi.”
Nhất Thanh sư tôn chỉ vào Cửu Thiên rồi lên tiếng.
Cơ thịt trên mặt đều là ý cười, rõ ràng rất hài lòng với đệ tử Cửu Thiên này.
“Ha ha, cuối cùng ta không phải đứng cuối nữa.
Nào nào, ngũ sư đệ, ném thử tay nghề của sư huynh.
Aiya, mặt của ta.”
Hàn Liên rõ ràng rất vui, mặt bầm tím một mảng, nhe miệng lộ ra hàm răng trắng.
Chỉ là nơi vốn có răng cửa lại chỉ còn một cái động, nhìn trông cực kỳ ngốc.
Sở Chính, Sở Trực cũng tương tự, mặt mày bị thương.
Rõ ràng vừa rồi Nhất Thanh sư tôn ra tay không nhẹ, hơn nữa quy tắc đánh người không đánh mặt này, xem ra ở Nhất Nguyên Viện không thích hợp dùng.
Hai người Sở Chính, Sở Trực muốn nở nụ cười thân thiện với Cửu Thiên, nhưng lại động tới vết thương, nụ cười rõ ràng vô cùng kỳ quái.
Cửu Thiên dưới sự mời mọc nhiệt tình của tứ sư huynh Hàn Liên, gắp một đũa thức ăn, vừa bỏ vào miệng, sắc mặt của Cửu Thiên bèn thay đổi.
Hàn Liên mỉm cười vỗ vai của Cửu Thiên, nói: “Như thế nào Cửu Thiên sư đệ, có ngon không?”
Cửu Thiên cố nuốt đồ ăn xuống, nặn ra một nụ cười.
Nhất Thanh sư tôn lên tiếng: “Cửu Thiên, không ngon là không ngon, nói thẳng là được, không cần kiêng kỵ.”
Hàn Liên nhìn sắc mặt của Cửu Thiên, nói: “Thật sự không ngon sao?”
Cửu Thiên khẽ gật đầu.
Hàn Liên thở dài một tiếng rồi nói: “Haizzz, tay nghề nấu nướng của ta xem ra là không tăng rồi.
Nhị sư huynh, hay là vẫn để huynh nấu đi.”
Sở Chính nói: “Được thì được.
Nhưng mấy người phải bảo đảm, sau khi ta nấu, mấy người buộc phải ăn.”
Lời của hắn ta còn chưa nói hết, Nhất Thanh sư tôn bèn xua tay liên tục: “Bỏ đi bỏ đi.
Cửu Thiên, ngươi biết nấu cơm không?”
Mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía Cửu Thiên.
Cửu Thiên trước giờ chưa từng nghĩ vấn đề đầu tiên khi hắn tới Nhất Nguyên Viện được hỏi, vậy mà có biết nấu cơm không.
Cửu Thiên từ từ nói: “Ta không biết lắm.”
Mọi người thở dài một tiếng, Hàn Liên kêu lên: “Ông trời ơi, tại sao ta phải ngày ngày ăn loại đồ ăn này chứ, nhìn Phiêu Miểu viện của người ta đi, rồi nhìn xem Hoành Sơn viện của người ta.
Người so với người tức chết người mà!”
Nhất Thanh sư tôn hờ hững nói: “Ồn ào.”
Quay đầu lại, Nhất Thanh sư tôn nói với Cửu Thiên: “Xin lỗi, Cửu Thiên.
Ngươi cũng nhìn thấy rồi, Nhất Nguyên Viện ít người, không giống các viện khác có người chuyên cung cấp đồ ăn, cho nên chỗ này của chúng ta đều là tự mình nấu cơm, tự mình ăn.
Tất cả nguyên liệu nấu ăn đều là có được từ trong núi, điều làm khó mọi người nhất là vấn đề nhóm lửa nấu cơm.
Cũng không sợ người cười chê, mười mấy năm rồi, đệ tử của cả Nhất Nguyên Viện đều chưa từng được ăn mấy bữa ăn tử tế.
Tất cả đều là những món đạm bạc, thịt thú rau dại.
Mấy vị sư huynh của ngươi tay nghề nấu nướng đều không được, nói ra thì tay nghề của Hàn Liên là tốt nhất trong mấy người bọn họ rồi.
Ngươi từ từ rồi sẽ quen.”
Mí mắt của Cửu Thiên hơi giật, như này còn tính là tốt nhất.
Mấy vị sư huynh khác nấu cơm, chẳng phải ăn vào sẽ chết người hay sao.
Khựng lại một chút, hắn nói: “Tuy ta không biết, nhưng Tiểu Hắc biết.”
Lời này vừa dứt, tất cả mọi người đều nhìn quay nhìn.
Hàn Liên nói: “Tiểu Hắc?”
Cửu Thiên từ trong nhẫn lấy ra một ít nguyên liệu nấu ăn và dược liệu giao cho Tiểu Hắc, nói: “Đi nấu ít đồ ăn.”
Tiểu Hắc hai chân trước ôm lấy nguyên liệu, xoay người đi sang một bên.
Bốn chân nhanh nhẹn kiếm một ít đá, phun một hơi hắc viêm, những viên đá này lập tức biến thành hình trạng của nồi niêu xoong chảo, đốt hắc viêm lên, bắt đầu từ từ nấu đồ ăn.
Đám người Hàn Liên nhìn tới ngây người, bọn họ trước giờ chưa từng thấy một con hoang thú biết nấu đồ ăn như người.
Cửu Thiên ngược lại không lấy làm lạ, đây đều là kết quả lúc ở trong núi tu hành, sư phụ Ngô Tân rèn luyện cho Tiểu Hắc.
Dù sao bọn họ ở trong núi tu hành cũng không thể ngày ngày ăn thịt nướng, tóm lại phải kiếm ít đồ ăn khác để ăn.
Rất nhanh, Tiểu Hắc đã nấu xong một nồi đồ ăn to, dùng đầu đỡ nồi đá, hai chân trước giữ hai bên của chiếc nồi đá mà đi tới, sau đó đặt ở trên bàn.
Cửu Thiên vui vẻ cho Tiểu Hắc một miếng thịt lo nhất ở bên trong trước.
Đám người Hàn Liên người nhìn ta, ta nhìn người.
Ba người cùng lúc cầm đũa lên ăn một miếng.
Sau đó thì sắc mặt của ba người thay đổi.
Nhất Thanh sư tôn nói: “Sao hả? Rất khó ăn sao? Nhìn vẻ ngoài không thể nào nha.”
Nhất Thanh sư tôn cũng thử một miếng.
Ngay lập tức thì thốt lên: “Ngon! Mùi vị này, không tồi.”
Hai người Sở Chính, Sở Trực gần như cùng động tác, vừa gật gù, vừa lớn tiếng nói: “Ngon.
Ta rất lâu chưa được ăn đồ ngon như vậy rồi.”
Cửu Thiên há miệng, có khoa trương như vậy không.
Có điều nhớ lại món rau dại vừa ăn vào, Cửu Thiên ngược lại có thể hiểu được, bọn họ sau khi ăn xong đồ ăn do Hàn Liên sư huynh nấu, rồi ăn sang đồ ăn khác thì cảm thấy như vậy là bình thường..
Chương110: Chương 110
Quay đầu lại, hình như Hàn Liên sư huynh vẫn khá trấn định.
Có điều nhìn kỹ, tại sao Hàn Liên sư huynh lại nhắm mắt.
Cửu Thiên hỏi: “Tứ sư huynh, sao vậy? Ăn không quen sao?”
Hàn Liên sư huynh từ từ nói: “Đừng nói chuyện, để ta nhớ vị.”
Cửu Thiên hoàn toàn cạn lời rồi, lặng lẽ quay đầu lại.
Vừa quay đầu, Cửu Thiên nhìn thấy Nhất Thanh sư tôn, Sở Chính sư huynh, Sở Trực sư huynh tay giống như huyễn ảnh đang liều mạng ăn đồ ăn.
Một nồi đồ ăn to bự đã giảm đi với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy.
Cửu Thiên cũng vội cầm đũa lên bắt đầu ăn.
Hàn Liên sư huynh cuối cùng đã nhớ vị xong, khẽ nói: “Ặc, hôm nay cuối cùng cũng có thể ăn được đồ ăn ngon một chút.”
Mở mắt ra, Hàn Liên sư huynh cầm đũa lên, ngay sau đó, hắn ta bèn nhìn thấy một cái nồi đá bị ăn sạch sẽ đanh xoay vòng ở trước mặt mình.
Nhất Thanh sư tôn thỏa mãn mà lau miệng, nói: “Rất ngon, bữa ăn ngày hôm nay tuyệt vời.
Trọng trách nấu cơm sau này giao cho Tiểu Hắc.
Cửu Thiên, ngươi đừng đau lòng, thật ra nấu cơm cũng là một loại tu hành.
Đợi tới thời gian, ta sẽ tặng cho nó một tạo hóa.”
Hai người Sở Chính Sở Trực đều gật đầu liên tục, đồng thanh nói: “Sư tôn nói chí phải.”
Nhất Thanh sư tôn chỉ vào mũi rồi nói: “Hàn Liên, thu dọn đi.
Cửu Thiên ngươi đi theo ta.”
Cửu Thiên đứng dậy đi theo Nhất Thanh sư tôn rời đi.
Hàn Liên sững người nhìn cái bàn, cho tới bây giờ vẫn chưa kịp phản ứng.
Hai người Sở Chính Sở Trực đứng dậy từ trong ngực lấy ra một cây dược liệu nhét cho Tiểu Hắc: “Ha ha, Tiểu Hắc, sau này chúng ta là người một nhà rồi.
Đa tạ bữa tối mà ngươi nấu, quả chu này coi như là quà gặp mặt của chúng ta.”
Tiểu Hắc mở đôi mắt đo long lanh nhìn một quả chu màu đỏ rực, nó cảm nhận được đây là đồ tốt theo bản năng, vội vàng hai vuốt ôm chặt.
Hai người rời đi, Hàn Liên lúc này mới hoàn hồn, lớn tiếng nói: “Đám khốn kiếp các người aaaaaaaaaaaaa!!”
Sau khi hét xong, Hàn Liên bỗng nhớ tới chuyện gì đó, túm lấy Tiểu Hắc.
Tiểu Hắc tưởng Hàn Liên là muốn cướp quả chu của mình, nhe răng nhe vuốt với Hàn Liên, trong miệng đã có hỏa tinh xuất hiện.
Hàn Liên vội buông tay nói: “Đừng manh động, tuyệt đối đừng manh động.
Tiểu Hắc, Tiểu Hắc yêu quý của ta.
Ngươi nhìn, ngươi ăn thịt của ta, ta cũng không nói gì.
Hay là ngươi nấu thêm ít đồ ăn cho ta được không? Ta tìm nguyên liệu cho ngươi, như thế nào? Ngươi xem, ta cũng có dược liệu, ngươi nấu cơm cho ta, ta cho ngươi nó.”
Hàn Liên lấy ra một cây dược liệu khô, nhìn trông giống như nhân sâm già trong núi.
Tiểu Hắc ngửi một chút, nó có thể ngửi ra cây dược liệu này quả thật không tệ, khựng lại một chút, Tiểu Hắc khẽ gật đầu.
Hàn Liên đã cười, trực tiếp giao nhân sâm cho Tiểu Hắc.
Sau đó Hàn Liên rảo bước đi về phía căn nhà gỗ đã sập, vừa đi vừa nói: “Phòng bếp chắc chắn còn có nguyên liệu.
Đi đi, chúng ta bây giờ đi kiếm.
Ha ha, cho các ngươi cướp nhanh này, ta sẽ ăn một mình.”
...
Ở một bên khác, Cửu Thiên lại được Nhất Thanh sư tôn dẫn vào một căn nhà gỗ nhìn trông to hơn một chút.
Đẩy cửa phòng ra, mùi gỗ đàn hương xộc vào mũi.
Ngẩng đầu nhìn, một bức tranh sơn thủy to treo kín nửa bức tường.
Trong bức tranh có 8 chữ lớn “Nhất Nguyên bắt đầu, vạn tượng đổi mới.”
Nhất Thanh sư tôn từ bên cạnh lấy ra ba nén hương, giao cho Cửu Thiên, nói: “Nào, cúi người ba lần trước bức tranh.
Từ nay về sau, ngươi chính là đệ tử chính thức của Nhất Nguyên Viện rồi.”
Cửu Thiên nghe vậy thì nhận lấy hương, hít sâu một hơi, cúi sâu người ba lần trước bức tranh.
Ngay lập tức, hương trong tay của hắn cháy hết, tàn hương rơi trên tay của Cửu Thiên, dọa hắn giật mình.
Nhất Thanh sư tôn nói: “Không cần hoảng hốt, đây là biểu hiện công nhận.
Đừng cho rằng những gì ngươi làm vừa rồi là vô dụng, ngươi nhìn thử tay của ngươi.”
Cửu Thiên vội vàng nhìn mu bàn tay của mình.
Chỉ thấy đôi tay vừa rồi bị tàn hương làm bỏng từ từ xuất hiện một chữ Nguyên.
Nhất Thanh sư tôn nói: “Có cái này, ngươi mới có thể học Nhất Nguyên Đạo Quyết.
Được rồi, qua đây.
Ta nói cho ngươi chuyện tu hành ở Nhất Nguyên Viện về sau.”
Nhất Thanh sư tôn khẽ phất tay, hai cái chế bay tới.
Cửu Thiên ngồi xuống, yên lặng chờ đợi Nhất Thanh sư tôn nói.
Nhất Thanh sư tôn không dễ gì nhét mông bự của mình vào trong chiếc ghế, vừa lách vừa nói: “Xem ra phải làm một chiếc ghế lớn hơn rồi.
Trước kia sẽ không trật như vậy, lẽ nào ta lại béo rồi? Quả nhiên là tâm trạng thoải mái cơ thể phát tướng.”
Từ từ ngồi ổn, Nhất Thanh sư tôn nói với Cửu Thiên: “Tu viện ở Nhất Nguyên Viện, chỉ có hai chuyện ngươi phải chú ý.
Thứ nhất, sâu trong sơn mạch Kình Thiên, núi Ngự Linh sau này không được xông vào, không có mệnh lệnh của ta và Đạo Quang sư tôn, ngươi không được bước vào nơi đó nửa bước, tin ta, đây là vì tốt cho ngươi, nơi đó có quá nhiều người hoặc thú có thể giết chết ngươi.
Thứ hai, đệ tử của viện chúng ta buộc phải một lòng hướng thiện, tâm trong sáng.
Nếu không sẽ bị phế bỏ tu vi, đuổi khỏi học viện.
Ngươi hiểu rồi chứ?”
Cửu Thiên trịnh trọng nói: “Ta biết rồi, sư tôn.”
Nhất Thanh sư tôn gật đầu, nói: “Ừ, rất tốt.
Cửu Thiên, con đường tu võ phải từ từ, sư tôn tinh lực có hạn, dạy không được quá nhiều đệ tử, cộng thêm truyền thống của Nhất Nguyên Viện, cho nên đệ tử trong viện không nhiều.
Nhưng chỉ cần ngươi đi vào, sư tôn nhất định sẽ toàn lực dạy ngươi.
Ta có thể sẽ không khiến ngươi trong khoảng thời gian ngắn tiến bộ thần tốc, cũng sẽ không khiến ngươi lập tức học được công pháp võ kỹ cao cường.
Nhưng hãy tin tưởng ta, ngươi sẽ ở Nhất Nguyên Viện học được thứ quan trọng hơn tu võ, chính là tu tâm.
Trở thành người tuy bước chậm trên con đường tu võ, nhưng lại vô cùng vững chắc, từng bước đi tới đỉnh phong.”.
Bình luận facebook