• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Võ tôn đỉnh cấp (4 Viewers)

  • Chương 101-105

Chương101: Chương 101

Gió mát thổi lay vạt áo, gió mạnh thổi tan mây trắng.

Mấy vị sư tôn, lúc này gần như tập trung toàn bộ ánh mắt lên người Cửu Thiên.

So với những học viên mới, không có một ai, có thể làm bọn họ hai mắt tỏa sáng như thế.

Trên trán Tiền Nghệ đứng đối diện Cửu Thiên có mồ hôi lạnh rơi xuống, lòng bàn tay cũng chảy mồ hôi, thấm ướt kiếm dài trong tay.

Còn chưa chiến đấu, khí thế đã thua hơn nửa.

Cửu Thiên cười nhìn Tiền Nghệ, khẽ nói: "Tại hạ Cửu Thiên.

Thật xin lỗi không nhớ rõ tên của anh, anh tên là cái gì Tiền nhỉ?"

Tiền Nghệ lạnh lùng nói: "Tôi tên Tiền Nghệ."

Cửu Thiên gật đầu nói: "Đúng đúng, anh là Tiền Nghệ.

Đến đây đi, chúng ta đấu một trận, xin chỉ giáo."

Giơ tay lên, trọng kiếm lay động chỉ vào mặt Tiền Nghệ.

Đạo sư hai bên đứng vững, tuyên bố: "Có thể bắt đầu rồi."

Cửu Thiên vẫn không nhúc nhích, yên lặng chờ đợi công kích của Tiền Nghệ.

Đây cũng không phải là Cửu Thiên cố ý nhường.

Mà là anh đã nhìn ra, Tiền Nghệ vô cùng căng thẳng.

Nếu như vậy, Cửu Thiên cứ thế không nhúc nhích, chỉ không ngừng gia tăng khí thế của mình.

Đối với võ giả bình thường, cái thứ khí thế này rất bay bổng, khó có thể khống chế.

Nhưng đối với Cửu Thiên mà nói, đây cũng không phải việc gì khó.

Bởi vì anh còn là một luyện khí sĩ.

Khí thế nói trắng ra đơn giản chính là khơi thông dòng khí trong trời đất, tạo thành áp bức với kẻ địch.

Mà điểm này, vừa đúng là điểm mạnh của luyện khí sĩ.

Cửu Thiên bây giờ có thể sử dụng Thiên Địa Chi Lực hóa vật rồi, khống chết một chút khí thế còn không phải là chuyện dễ như trở bàn tay sao.

Thiên Địa Chi Lực dựa sức thúc đẩy của Cửu Thiên tăng lên, dùng gió mạnh làm nền, khơi ra toàn bộ Thiên Địa Chi Lực.

Nếu như không phải sợ bại lộ bí mật của mình, kỳ thật lúc này Cửu Thiên hoàn toàn có thể dùng thiên địa hóa vật công khích Tiền Nghệ.

Tiền Nghệ dưới sự áp chế của khí thế Cửu Thiên, hô hấp cũng bắt đầu nặng nề.

Nhìn thấy hình ảnh đó, mấy tên sư tôn trên trời cũng lộ vẻ thất vọng.

Huyền Không Sư Tôn của Thiên Nhận Viện lắc đầu nói: "Tu vị không tệ, nhưng tâm cảnh quá kém, không được việc gì, càng không có thành tựu."

Huyền Chân cũng nói theo: "Đúng thế.

Tôi vốn muốn thu cậu ta vào Thanh Kiếm Viện tự mình chỉ dẫn hai ngày.

Nhưng bây giờ xem ra, cậu ta càng cần tôi luyện tâm cảnh hơn."

Thân Đồ lắc đầu nói: "Quá kém, quá kém.

Như vậy căn bản ngay cả cơ hội làm bị thương tên kia cũng không có, tôi còn muốn xem tên nhóc kia có thủ đoạn gì nữa đây."

Tiền Nghệ không biết, chỉ bởi vì biểu hiện của mình trong một cái chớp mắt này, thế mà làm hắn ta để lại một ấn tượng không tốt lắm trước mặt tất cả sư tôn lớn.

Hơn nữa cũng mất đi một cơ duyên được Huyên Chân Sư Tôn tự mình chỉ điểm.

Cuối cùng, Tiền Nghệ dưới khí thế áp bức như sóng triều của Cửu Thiên cũng ra tay.

Hắn ta không thể không ra tay, bởi vì tiếp tục như vậy, hắn ta sẽ bị khí thế của Cửu Thiên đè bẹp.

Gió mạnh nổi lên, thế mà lại là Nội canh Cấp ba.

Bàn chân đạp mấy bước trên đất, bóng người như gió, quấn đến sau lưng Cửu Thiên.

Cả người thoắt ẩn thoắt hiện, không ngừng chạy ra sau lưng Cửu Thiên.

Nhìn là biết, kiếm pháp của Tiền Nghệ là Quỷ Kiếm Đạo.

Loại võ kỹ này, chú ý là ra tay nhanh chuẩn ác.

Nhưng võ giả này cũng sợ nhất loại Nhục Thuẫn võ giả da dày thịt béo.

Vừa hay, Cửu Thiên chính là loại hình đấy.

Trọng kiếm dựng lên trước người, như một tấm chắn hoàn toàn ngăn lại phía trước.

Động tác này nhìn như đơn giản.

Trực tiếp có thể đánh tan hơn phân nửa thế công của Tiền Nghệ.

Tiền Nghệ âm thầm cắn rrăng, bởi vì hắn ta vốn là muốn thừa dịp Cửu Thiên chỉ chú ý sau lưng thì công kích mặt trước của hắn.

Như vậy mới có thể tạo thành hiệu quả đánh bất ngờ không có phòng bị.

Đáng tiếc, Cửu Thiên không cho hắn ta bất kỳ cơ hội nào.

Bước chân càng lúc càng nhanh, Tiền Nghệ thật sự có chút nóng nảy rồi.

Khí thế trên người Cửu Thiên càng ngày càng mạnh mẽ, hắn ta quả thật không thể nào ngờ được.

Vì sao hai người bọn họ tu vi ngang nhau, Cửu Thiên lại có thể có khí thế đáng sợ như vậy, hơn nữa không chút suy suyễn đứng ở đó.

Hắn ta nghĩ mãi không ra, những người khác cũng nhìn không rõ.

Một người đàn ông hét lớn với Tiền Lưu: "Tiền Lưu, em trai của anh với tên ngu ngốc kia dường như cứ quay tới quay lui, đây là chiêu thức gì đây, có muốn bị chóng mặt không."

Tiền Lưu trừng người đàn ông đang nói kia một cái: "Liên quan gì đến mày."

Cửu Minh quay đầu nhìn Tiền Lưu nói: "Không phải cậu ta luyện thân pháp xoay vòng vòng chứ."

Cả đám người nở nụ cười, làm sắc mặt Tiền Lưu càng thêm khó coi.

Trên đài, sau khi vòng mấy vòng, Tiền Nghệ vẫn không tìm được sơ hở của Cửu Thiên.

Mà bởi vì hắn ta liều mạng gia tốc xoay quay, gió mạnh cũng đang nhanh chóng tiêu hao.

Không thể cứ tiếp tục như vậy.

Tiền Nghệ lập tức ra tay, cả người mang theo một luồng sáng trắng, phóng về phía Cửu Thiên.

Nơi ánh sáng đi qua, không ngừng có tiếng nổ mạnh vang lên.

Một kiếm này, dùng tất cả khí lưu áp chế trên kiếm, kiếm trong tay Tiền Nghệ, cũng mang theo một vòng xoắn ốc đáng sợ.

Cùng lúc đó, đất đá cũng bị cuồng phong thổi bay, thanh thế kinh người.

Một kiếm này, tên là Phá Sát Kiếm!

Là sát chiêu mạnh nhất của Tiền Nghệ.

Dùng khí lưu xoắn ốc áp chế đối thủ, làm đối phương không thể né tránh, sau đó xông lên liều chết.

Cửu Thiên cũng cảm thấy khí lưu quanh người bị đè xuống, giam cầm hắn tại chỗ.

Muốn làm ra động tác gì, cũng vô cùng khó khăn.

Không thể không nói, chiêu này vô cùng tốt.

Nhưng mà lúc này, Cửu Thiên lại cười.

Người này, biết rõ khí thế không áp được hắn, thế mà còn muốn chơi một chiêu này, thật sự muốn chết.\u0003\u0003\u0003.
Chương102: Chương 102

Bỗng dưng, hai tay Cửu Thiên thả lỏng chuôi kiếm, thu lại khí thế khắp người.

Tiền Nghệ trong nháy mắt cảm nhận được cả người Cửu Thiên cũng biến mất.

Hắn ta rõ ràng nhìn thấy Cửu Thiên đứng ở đó.

Nhưng Cửu Thiên lại giống như quỷ hồn, hoàn toàn không bị Phá Sát Kiếm của anh ta áp chế.

Ánh kiếm đi đến trước người Cửu Thiên, mà Cửu Thiên chỉ làm một động tác, chính là bước sang trái một bước, tránh khỏi ánh kiếm.

Sượt qua vạt áo, ánh kiếm xuyên qua.

Ngay lúc cả người Tiền Nghệ lướt qua trước mặt Cửu Thiên thì hắn ta chợt nghe thấy giọng nói của Cửu Thiên.

"Biết không? Tôi ghét nhất là người ỷ thế hiếp người."

Con mắt Tiền Nghệ lập tức mở to, gần như con ngươi cũng muốn trừng ra ngoài.

Chỉ một thoáng, Cửu Thiên ra tay.

Tĩnh như núi non, động như biển giận.

Hai đấm đồng thời phóng ra, Liệt Diễm Băng Sơn Quyền!

Uỳnh!

Cả người Tiền Nghệ bị thiêu đốt, trực tiếp bay ra ngoài.

Một quyền của Cửu Thiên trực tiếp đánh Tiền Nghệ bay ra khỏi đảo nhỏ, như một vì sao rơi xuống, giữa không trung phun ra một ngụm máu tươi.

Cửu Thiên thoát khỏi áp chế của trọng kiếm, sức bật tuyệt đối không kém gì nội canh võ giả tu vi cấp năm.

Tiền Nghệ ở giữa không trung đã hôn mê rồi, một vị đạo sư nhanh tay lẹ mắt, trước khi Tiền Nghệ rơi xuống đất, tiếp được hắn ta.

Bên dưới, những học viên khác vô cùng không nể mặt bắt đầu nghị luận về Tiền Nghệ.

"Người này quá yếu rồi.

Võ kỹ cái quỷ gì, chỉ vòng mấy vòng, sau đó bị người một quyền đánh bay, thật dọa người."

"Không phải hắn ta là muốn xoay cho đối phương chóng mặt trước rồi lại công kích chứ.

Võ kỹ này quá choáng váng rồi, người cũng đủ ngốc.

Một kiếm đánh ra, một chút sức mạnh cũng không có, bị người ta đánh thành sao băng rồi."

"Bẽ mặt, Tiền Lưu, em trai của anh thật bẽ mặt mà."

"Võ kỹ nhà họ Tiền mấy người cũng quá kém.

Hay là để em trai của anh học thêm mấy thứ đi."

...

Không nói một lời, cả mặt Tiền Lưu đỏ lên, bước nhanh rời đi.

Từng tiếng gọi, làm Tiền Lưu thật sự sắp nổi điên, hắn ta cũng không đi xem em trai mình một cái.

Cửu Minh thấy cách làm của Tiền Lưu, chợt nhớ đến hình ảnh lúc trước mình đối xử với Cửu Thiên.

Cũng là thế này, Cửu Thiên thi thất bại, bước nhanh rời đi.

Bản thân mình là anh họ của Cửu Thiên, thật sự không làm gì không nói còn mở miệng trào phúng.

Có vẻ càng đáng hận hơn Tiền Lưu này một chút.

Trong mắt của Cửu Minh lóe lên một ánh sáng kỳ lạ.

Hắn ta ở học viện võ đạo từng nếm mùi khổ bị người ta làm nhục, vào lúc này cũng cảm thấy bản thân mình lúc trước ác độc.

"Cửu Minh, anh em của anh thật lợi hại.

Sau này nhất định phải giới thiệu cho chúng tôi làm quen nha."

"Cửu Minh, anh có người anh em như vậy.

Xem sau này ai còn dám gọi biệt danh của anh nữa.

Anh có chỗ dựa rồi, ha ha."

"Để em trai anh quay lại dạy chúng tôi mấy chiêu được không, anh nói muốn gì, tùy tiện nói.

Tôi đều có thể làm được, cũng sẽ làm cho anh.

Sau này ai dám gọi anh là rùa xanh, tôi giúp anh đánh người đó."

Tiền Lưu vừa đi, một đám người vây quanh Cửu Minh.

Nhưng trên mặt Cửu Minh lại không có nụ cười, cũng xoay người rời đi.

Hắn ta phải về bế quan tu hành.

Lúc này, hắn ta đột nhiên cảm thấy mình không có mặt mũi gặp Cửu Thiên.

Bởi vì nếu không có cuộc chiến sâu sắc này của Cửu Thiên.

Sợ là hắn ta vẫn bị người ta làm nhục.

Hắn ta thế mà cần người đã từng bị mình làm nhục hỗ trợ, Cửu Minh cảm thấy bản thân đáng xấu hổ, bản thân đáng giận.

Cho nên bước chân của hắn ta càng chạy càng nhanh, không để ý đến bất kỳ ai gọi, bước nhanh rời đi.

...

"Cửu Thiên, thắng."

Giang Thiếu Vinh đạo sư bình tĩnh nói.

Ánh mắt nhìn Cửu Thiên cũng có mấy phần thưởng thức.

Người khác nhìn không ra, nhưng Giang Thiếu Vinh đạo sư nhìn được rõ.

Cũng không phải ai cũng có thể trong tình huống đó, dễ dàng bước ra một bước như vậy.

Giang Thiếu Vinh đạo sư tự hỏi mình cũng làm không được, ông ta có thể dùng tu vi chọi cứng với Tiền Nghệ một chiêu, sau đó dễ dàng đánh bại Tiền Nghệ, nhưng đó cũng là vì thực lực của ông ta mạnh đến nỗi không thèm quan tâm đến công kích của Tiền Nghệ.

Nếu như ông ta chỉ là nội canh cấp ba, tuyệt đối không thể nước chảy mây trôi tránh đi như Cửu Thiên vậy, sau đó một quyền đánh bay Tiền Nghệ.

Trên trời, Thân Đồ quay đầu nói với Mộng Vân Sư Tôn Phiêu Miễu Viện: "Mộng Vân, bà xem hiểu thân pháp vừa rồi của cậu ta không? Sao tôi có cảm giác có chút kỳ lạ."

Mộng Vân nói: "Ông cảm thấy lạ là bình thường, bởi vì đây căn bản không phải thân pháp, chỉ là tránh ra vô cùng đơn giản."

Thân Đồ nói: "Tôi biết.

Nhưng mà cái này không đúng mà, làm sao cậu ta có thể không bị Thiên Địa Chi Lực ngăn lại.

Trong nháy mắt đó, tôi cảm giác như cậu ta hòa vào thiên địa rồi."

Huyền Chân ở bên nói: "Cảm giác của ông đúng đấy.

Cậu ta thật sự hòa vào thiên địa rồi.

Mặc dù không biết làm thế nào mà cậu ta làm được."

"Tên nhóc thú vị, công pháp thú vị.

Tôi thấy hôm nay đến đây thôi.

Để chúng ta xem cậu ta rốt cuộc muốn chọn học viện nào."

Thân Đồ xoa tay nói.

Viện trưởng cười nói: "Tôi cũng cảm thấy nên kết thúc rồi.

Ừm, vừa đúng có mười người, Thiên Hoàn tuyên bố kết quả đi."

Phất tay, bầu trời lại vang lên tiếng sấm, một đầu người cực lớn xuất hiện.

Một giọng nói như tiếng sấm truyền đến.

"Tỷ thí kết thúc, mười người còn lại bước lên, chọn lựa phân viện."

Cửu Thiên hơi ngẩn ra, sau đó cả mặt tươi cười.\u0005\u0005\u0005\u0005\u0005.
Chương103: Chương 103

Trên đảo nhỏ lúc này đã có tám người có được thắng lợi, vốn còn hai người phải chiến đấu, nhưng nghe thấy giọng Thiên Hoàn, cũng lập tức ngừng lại.

Trên mặt hai người cùng mang vẻ tươi cười, không ngờ liều mạng lâu như vậy thế mà có thể đồng thời lên cấp, thật không tệ.

Mười người đứng lại, mấy vì đạo sư đồng thời phóng ra canh kình, truyền vào phiến đá dưới chân.

Một luồng lại một luồng ánh sáng huyền kỳ trận pháp lóe lên, tiếng động ầm ầm bên trong, đảo nhỏ dưới chân lại lần nữa bắt đầu di chuyển, giống như là ghép hình, đảo nhỏ có chỗ tách ra lại lần nữa hợp thể.

Mặt đất trôi nổi lại lần nữa rơi xuống đất, rõ ràng xung quanh vì chiến đấu mà cảnh vật hoang tàn đất đá khắp nơi lúc rơi xuống này, thế mà tự mình hồi phục.

Những tân sinh đến học viện thấy như vậy đều sợ hãi than, học viên cũ ngược lại không có biểu cảm gì, dù sao bọn họ ít nhất cũng đã thấy một lần.

Trên bầu trời, chín sư tôn lớn và viện trưởng cùng chậm rãi bay xuống.

Mười cái bàn khổng lồ rơi xuống đất, tất cả đạo sư đều ngay ngắn đứng ở hai bên.

Viện trưởng đứng lên nói: "Người qua vòng thứ nhất, trước đứng một bên, chờ đạo sư chọn lựa.

Trăm người đứng đầu bước lên mười bước, viết ra học viện mà các trò muốn bái nhập, đưa cho đạo sư, do các vị đạo sư cân nhắc chọn người.

Hai mươi người đứng đầu, bước lên hai mươi bước, có thể chọn đạo sư bái nhập, trở thành đệ tử ký danh của đạo sư.

Mười người đứng đầu, bước lên trăm bước, đến làm quen với các sư tôn của phân viện lớn.

Tất cả tân sinh nghe vậy, lập tức bắt đầu hành động.

Học viên bước vào hàng 100 người đứng đầu, chỉ là thắng hai trận mà thôi.

Những học viên không bước vào hàng 100 người đều thầm hận, nếu như bản thân may mắn một chút, gặp được đối thủ yếu một chút, hoặc là thực lực của mình mạnh hơn một chút.

Có thể lựa chọn học viện, mà không phải đợi đạo sư lựa chọn.

Đương nhiên, bọn họ so với những học viên đến vòng thứ nhất cũng không thông qua được, đến Tây Hương Các vẫn tốt hơn.

Đám người kia, phải chờ đến bên này đã chọn xong hết, mới đến phiên bọn họ, đáng thương ngay cả cơ hội quan sát cũng không có.

50 học viên đứng đầu vô cùng hưng phấn, nhận giấy do mấy đạo sư đưa đến, bắt đầu viết xuống học viện mà mình muốn vào.

Đây là một câu hỏi khó, nếu như học viên chọn sai, chỉ định có thể vào được, nhưng mà như vậy, thì vất vả đi vào hàng 50 người cũng không có ý nghĩa.

Nếu như chọn quá tốt, người cạnh tranh nhiều thì làm sao bây giờ, vào không được thì phải làm sao.

Đám người này đang suy nghĩ vào học viện nam, ba mươi người đứng đầu lại suy nghĩ chọn đạo sư nào.

Có một số người trong lòng đã rõ, có chút hiểu biết về học viện, hoặc là từng nghe đến, trong lòng đã có chọn lựa.

Nhưng có một số người, hoàn toàn không biết nên chọn ai, chỉ có thể nhìn xem ai có khả năng khá lợi hại, thì chọn người đó.

Mười người đứng đầu, thì gần như đều hưng phấn.

Bọn họ có cơ hội làm quen với chín sư tôn lớn, nếu như lúc này có thể được chín sư tôn lớn nhìn trúng, nhận được một cơ hội tự mình dạy bảo, vậy thì không thể tốt hơn nữa.

Cửu Thiên cũng ở trong đó, đáng tiếc hắn không có hưng phấn như vậy.

Điều hắn muốn xem duy nhất, chính là ai là sư tôn của Nhất Nguyên Viện.

Mười người bước lên, ánh mắt của các học viên cũ cũng tập trung hết trên người bọn họ.

Đối với người nào có thể trở thành sư đệ của mình, đám người này cũng không phải quá quan tâm.

Ngược lại mười người này vào học viện nào, bọn họ càng hứng thú hơn.

Bởi vì những người này, tương lai có thể chính là đối thủ trong học viện của bọn họ.

Bước lên trăm bước, vừa đúng đứng ở trước mặt chín sư tôn lớn và viện trưởng.

Ánh mắt viện trưởng đảo qua mười người, ông ta nhìn thấy đủ loại tâm trạng hưng phấn, kích động.

Đây là chuyện thường của người, viện trưởng không để ý.

Ngược lại là vẻ bình tĩnh và thong dong trên mặt Cửu Thiên, làm ông ta nhìn thêm mấy lần, tên nhóc này, thật sự nơi nơi đều lộ vẻ khác biệt với người khác.

Viện trưởng cười nói: "Hoan nghênh đến với học viện Võ Đạo.

Mấy trò có thể báo danh với sư tôn của các phân viện."

Viện trưởng vừa dứt lời, một kiếm khách đứng ở ngoài cùng bên trái dẫn đầu hét lên.

"Tôi là Mộc Phiên, tôi biết dùng kiếm, am hiểu Thu Thủy Kiếm Pháp, tôi muốn bái nhập Thanh Kiếm Viện, tôi muốn luyện tập kiếm pháp cao nhất sâu nhất."

Mộc Phiên có vẻ rất kích động, cả mặt đỏ lên.

Huyền Chân sư tôn của Thanh Kiếm Viện nở nụ cười, đã lâu không gặp thanh niên có sức sống như vậy rồi.

Huyền Chân gật đầu nói: "Được, vậy trò sẽ vào Thanh Kiếm Viện của ta.

Qua hai người thì trò đến đỉnh núi Đoạn Kiếm một chuyến, ta cho trò biết một số kiếm pháp cao thâm.

Nhưng trò có thể học được hay không, chính là do bản thân."

Mộc Phiên trực tiếp quỳ hai gối xuống, nói với Huyền Chân: "Sư phụ ở trên, nhận cúi đầu của đệ tử."

Huyền Chân hơi sửng sốt, ông ta cũng không nói muốn nhận đồ đệ mà, tên nhóc này thật biết thuận nước giong buồm.

Lắc đầu, Huyền Chân phất tay để Mộc Phiên đứng dậy, nói: "Bây giờ trước không nói đến bái sư, nếu như trò có thể học được kiếm pháp của ta, ta sẽ nhận trò làm đồ đệ."

Mộc Phiên lớn tiếng nói: "Tôi nhất định có thể học được."

Huyền Chân gật gật đầu, ý bảo Mộc Phiên có thể đứng sang một bên trước.

Các học viên cũ nhìn biểu hiện của Mộc Phiên, âm thầm nghị luận nói: "Thật không biết xấu hổ.

Nhưng mà chiêu này của cậu ta thật đỉnh."

"Ai, lúc trước, tôi cũng không cần mặt mũi như vậy thì tốt rồi."

"Cậu? Cậu có vào được mười người đứng đầu sao?"

...\u0003\u0003\u0003.
Chương104: Chương 104

Mộc Phiên yên tĩnh đứng sang một bên, ngay sau đó những người khác cũng bắt đầu giới thiệu.

Giống như là bị Mộc Phiên ảnh hưởng, giọng của đám người này càng lúc càng lớn, càng lúc càng không biết xấu hổ, một tên lưng hùm vai gấu thậm chí còn ở đó lộ cơ bắp, khiến cho mấy sư tôn cười không ngừng.

Cuối cùng người này bị một câu của sư tôn Thân Đồ: "Trò đến Hoành Sơn Viện, ta cho trò thân hình như nham." trực tiếp bắt đi.

Nhưng mà cũng không phải tất cả các sư tôn đều có sắc mặt tốt, ví dụ như Tinh Uyên Sư Tôn của Âm Dương Viện, từ đầu đến cuối đều mặt lạnh.

Mười người có bốn người muốn bái nhập Âm Dương Viện, mà nghe xong lời bốn người nói, Tinh Uyên Sư Tôn đều thống nhất đáp: "Có thể."

Giọng nói không chút cảm xúc, ánh mắt của Tinh Uyên Sư Tôn cũng như dao găm, làm mấy người kia không dám nói thêm gì.

Rất nhanh tám người phía trước đã chọn xong, hai người Thanh Kiếm Viện, bốn người Âm Dương Viện, hai người Hoành Sơn.

Toàn bộ đều là những học viện xếp đầu.

Những học viện có thứ bậc đằng sau, không ai chọn.

Chỉ còn lại hai người cuối cùng, Cửu Thiên đang chuẩn bị nói, lại nhìn thấy viện trưởng hơi nheo mắt lại với mình.

Ánh sáng trong đôi mắt rõ ràng là đang nói "Trò trước không cần nói."

Cửu Thiên thức thời không lên tiéng, yên lặng chờ cô gái bên cạnh nói trước.

Cô gái này từ đầu đến cuối vẫn luôn đỏ mặt, cũng không biết là hưng phấn hay là vì cái gì.

Dáng người hơi thấp hơn Cửu Thiên một chút, nhưng hoạt bát thú vị, xinh xắn đáng yêu, đôi mắt to giống như có thể nói được.

"Trò thì sao, trò muốn vào học viện nào?"

Mộng Vân Sư Tôn của Phiêu Miễu Viện lên tiếng hỏi.

Đến bây giờ rõ ràng không có ai chọn Phiêu Miễu Viện làm Mộng Vân sư tôn rất buồn bực, rõ ràng Phiêu Miễu Viện xếp thứ ba, còn cao hơn Hoành Sơn.

Kết quả Thân Đồ cái người này cười ha ha lôi hai người đi, bà lại không có cái mầm nào tốt.

Cô bé này thoạt nhìn nhu nhu nhược nhược, Mộng Vân Sư Tôn cũng vừa xem qua cô ấy chiến đấu một chút, căn bản không tệ, có thể mài giũa, lúc này mới hỏi ra tiếng.

Cô bé nắm góc áo, khẽ nói: "Tôi tên là Linh Bối, tôi muốn vào...tôi muốn vào Minh Tâm viện."

Lời vừa dứt, Mộng Vân cả người ngẩn ra.

Vô Sầu Sư Tôn của Minh Tâm viện vốn vẫn híp hai mắt xem cuộc vui, lúc này nghe Linh Bối nói muốn vào Minh Tâm viện, hai mắt Vô Sầu Sư Tôn lập tức phát sáng, như hai tia chớp.

Ánh mắt tập trung vào Linh Bối, Vô Sầu Sư Tôn hỏi: "Ồ, vì sao trò muốn vào Minh Tâm viện? Vì sao?"

Linh Bối dường như không ngờ Vô Sầu Sư Tôn còn muốn hỏi mình vì sao, suy tư một lúc, nhỏ giọng nói: "Bởi vì tôi muốn luyện Tĩnh Tâm Võ Đạo, tôi trước đó có quen với một ông cụ, ông ấy nói tôi thích hợp luyện Tĩnh Tâm Võ Đạo nhất.

Ông ấy còn để lại cho tôi cái này."

Linh Bối nói xong vươn tay, đẩy ra gió mạnh.

Mọi người nhất thời nhìn thấy trong lòng bàn tay cô ấy sáng lên một chữ nhàn nhạt, nếu như không nhìn kỹ căn bản không thấy.

Vô Sầu Sư Tôn lập tức đứng lên, kinh ngạc hô: "Đạo Tâm Võ Kỹ."

Lập tức, Vô Sầu Sư Tôn bước lên kéo tay Linh Bối nói: "Từ hôm nay trở đi trò chính là đệ tử quan môn của ta.

Bây giờ, theo ta về Minh Tâm viện đi."

Không nói hai lời, Vô Sầu Sư Tôn trực tiếp lôi Linh Bối đi.

Bóng người phóng lên trời, bay đi xa.

Một đám học viên cũ thấy như vậy, căn bản không biết tại sao.

Những sư tôn khác cũng khẽ nhíu mày.

Bọn họ cũng không hiểu cái gì gọi là Đạo Tâm Võ Kỹ, nhưng mà thấy Vô Sầu kích động như thế, nhất định là một võ kỹ khó lường.

Mộng Vân lắc đầu, hay lắm! Lại một người bị lôi đi.

Chỉ còn lại Cửu Thiên một mình đứng trước mặt chín sư tôn lớn, tất cả mọi người đều nhìn về phía Cửu Thiên.

Trong ánh mắt của tám vị sư tôn nhìn Cửu Thiên cũng mang theo ánh sáng khác thường.

Cửu Thiên ầm thầm hắng giọng nói: "Tôi là Cửu Thiên, tôi muốn vào..."

Lời còn chưa nói hết, chợt Thân Đồ Sư Tôn lên tiếng nói: "Nhóc con, trò khoan hãy gấp, ta có câu nói muốn nói với trò trước, trò nghe xong thì cẩn thận quyết định."

Những sư tôn khác khinh bỉ nhìn Thân Đồ, cái thứ này lại như thế rồi.

Thân Đồ đương nhiên sẽ không để ý đến ánh mắt của những sư tôn khác, nếu nói da dày, cả học viện võ đạo chưa có người nào có thể so được với ông ta.

Da mặt cũng là da mà!

"Ha ha, nhóc con, nghe kỹ đây, chỉ cần trò đến Hoành Sơn Viện của ta, trò chính là đệ tử quan môn của ta.

Không chỉ như thế, ta còn trực tiếp cho trò một bộ Địa Cấp Võ Kỹ, con người của ta không có gì khác, chỉ có sảng khoái, bao che khuyết điểm cho đệ tử.

Bái ta làm thầy, không thiệt."

Thân Đồ vừa cười vừa nói, trong mắt là ánh sáng nóng bỏng.

Cửu Thiên nghe tiếng trái tim đập ầm ầm, Địa Cấp Võ Kỹ đó!

Chết tiệt, hắn thật sự muốn đồng ý.

Đáng tiếc, lời của sự phụ Ngô Tân, hắn vẫn muốn nghe theo.

Lắc đầu, Cửu Thiên ôm quyền cúi người chào Thân Đồ: "Đa tạ sư tôn nâng đỡ.

Chỉ là trong lòng tiểu tử đã có lựa chọn, sợ phải làm sư tôn thất vọng rồi."

Thân Đồ sửng sốt một chút, hấp dẫn như thế, thế mà tên nhóc này lại không đồng ý, ông ta không nghe lầm chứ.

Nhìn thấy Thân Đồ kinh ngạc, Huyền Chân, Mộng Vân cũng nở nụ cười.

Khóe môi Tinh Uyên cũng hơi cong lên, tên nhóc này, thú vị.

Điều kiện hấp dẫn như thế, không phải ai cũng có thể từ chối.

Thân Đồ bất đắc đĩ khua tay nói: "Được rồi, có lẽ là trò lại muốn vào Âm Dương Viện.

Tinh Uyên, cái danh đứng đầu chín phân viện lớn của ông dùng thật tốt.

Thiên tài cũng muốn chạy về phía ông."

Tinh Uyên lạnh nhạt nói: "Ông cũng có thể đến tranh mà."

Thân Đồ lập tức tức cười, nhắm mắt làm ngơ, nhắm mắt dưỡng thần.

Viện trưởng nói với Cửu Thiên: "Được rồi, trò nói đi, trò muốn vào phân viện nào?"

Cửu Thiên kiên định nói: "Tôi muốn vào, Nhất Nguyên Viện!".
Chương105: Chương 105

Vừa dứt lời, xung quanh xôn xao.

Đám học viên cũ xung quanh nghe Cửu Thiên nói vậy, đều bị khiếp sợ.

Mục Kiếm Đình, Tĩnh Như cũng nghẹn họng trân trối.

Ánh mắt tất cả mọi người nhìn Cửu Thiên giống như nhìn thấy người điên bị tẩu hỏa nhập ma.

"Nhất Nguyên Viện? Tôi không nghe lầm chứ."

"Cậu ta muốn vào Nhất Nguyên Viện? Là tự chịu diệt vong sao?"

"Nhất Nguyên Viện chính là phân viện đứng thứ chín đó!"

"Ai, tự hủy tương lai.

Trời làm bậy, vẫn có thể sống, tự gây nghiệt, không thể sống."

...

Âm thanh khiếp sợ, tiếc hận nhanh chóng vang lên.

Sắc mặt của dàn đạo sư cũng khác thường, không ai ngờ được Cửu Thiên được các sư tôn xem trọng, thế mà lại chọn Nhất Nguyên Viện.

Viện trưởng khẽ nhíu mày, cất cao giọng nói: "Yên tĩnh!"

Tiếng vang như chuông, chấn động trời xanh.

Tất cả học viên đang nghị luận đều bị chấn động đến váng đầu, thực lực hơi yếu thì đặt mông ngồi trên đất.

Chỉ một thoáng, lặng ngắt như tờ.

Nhất Thanh Sư Tôn vuốt bụng, trên mặt lộ vẻ tươi cười.

Đám người Thân Đồ, Mộng Vân đều nhìn về phía Nhất Thanh.

Ánh mắt Tinh Uyên hơi thay đổi, có chút nhíu mày.

Bọn họ không thể ngờ được Cửu Thiên lại đưa ra quyết định như vậy.

Viện trưởng ngược lại rất bình tĩnh, nhìn Cửu Thiên nói: "Nhất Nguyên Viện, trò chắc chắn sao?"

Cửu Thiên gật đầu nói: "Chắc chắn."

Quay đầu, viện trưởng cười nhìn Nhất Thanh, nói: "Nhất Thanh có người chọn Nhất Nguyên Viện của ông, ông nói thế nào."

Nhất Thanh bỏ tay khỏi bụng, đứng lên, chắp hai tay sau lưng nói: "Cửu Thiên, nói thử xem, sao trò lại chọn Nhất Nguyên Viện của ta, cho ta một lý do."

Cửu Thiên nói: "Tôi nghe nói Nhất Nguyên Viện có Nhất Nguyên Đạo Quyết."

Nhất Thanh nở nụ cười, nói: "Đúng là có.

Nhưng trăm năm không ai có thể tu được, nếu như trò vì cái này mà vào Nhất Nguyên Viện, ta khuyên trò vẫn là suy nghĩ thận trọng.

Hoành Sơn Sư Tôn vừa rồi cho trò đãi ngộ của đệ tử quan môn, nếu như trò đến Hoành Sơn Viện, không những có được Địa Cấp Võ Kỹ, còn có thể luyện Đại Nhật Lôi Thể của Hoành Sơn Viện."

Cửu Thiên không nói gì, chỉ là ánh mắt bình tĩnh nhìn Nhất Thanh.

Thần thái kiên định của anh đã nói rõ mọi thứ.

Ánh mắt Nhất Thanh lạnh xuống, nụ cười trên mặt cũng từ từ biến mất.

Nhìn Cửu Thiên, Nhất Thanh nói: "Trò rất kiên định.

Nhưng mà đáng tiếc, người không biết tùy thời như trò, trong võ đạo càng đi càng khó.

Trò không vào được Nhất Nguyên Viện, chọn viện khác đi, các sư tôn khác đang chờ trò đấy.

Mí mắt Cửu Thiên hơi nhảy lên, trong lòng âm thầm thất vọng.

Đã sớm nghe Cửu Minh nói sư tôn của Nhất Nguyên Viện tính tình quái đản, bây giờ gặp được, đúng vậy, mặc dù không biết người trước mặt có phải sư tôn trong lời Cửu Minh không.

Cửu Thiên lại lần nữa ôm quyền nói: "Nếu đã như vậy.

Tôi cũng không làm phiền nữa, đa tạ các vị viện trưởng, sư tôn."

Xoay người, Cửu Thiên chuẩn bị rời đi.

Đã không có thể từ đường chính có được Nhất Nguyên Đạo Quyết, vậy Cửu Thiên phải nghĩ thêm các biện pháp học lén, ở lại các viện khác khẳng định cơ hội không lớn.

Cửu Thiên trong lòng thầm nghĩ muốn làm thế nào mới có thể qua được tầm mắt của mọi người, sau đó tìm biện pháp tìm được chỗ của Nhất Nguyên Viện.

Mấy vị sư tôn thấy Cửu Thiên quyết tuyệt xoay người rời đi như vậy, cũng hơi chút kinh ngạc,

Lúc này, chợt một giọng nói vang lên.

"Chờ một chút."

Cửu Thiên dừng bước, xoay người nghi ngờ hỏi: "Nhất Thanh Sư Tôn, còn có chuyện gì?"

Nhất Thanh nở nụ cười, nhìn Cửu Thiên lắc đầu nói: "Được lắm tên nhóc thối, cứng không khác gì tảng đá."

Tinh Uyên sư tôn tiếp lời nói: "Đây không phải là tính cách thối đặc trưng của Nhất Nguyên Viện sao?"

Nhất Thanh làm như không nghe được Tinh Uyên sư tôn nói móc, nhìn Cửu Thiên nói: "Rất tốt.

Nếu như vừa rồi trò do dự, vậy thì thật sự không vào được Nhất Nguyên Viện của ta.

Rất tốt, rất tốt, nhưng mà trò muốn học Nhất Nguyên Đạo Quyết, không phải là ta có thể làm chủ được, trò phải đi hỏi sư huynh của ta một chút, cũng chính là Đạo Quang Sư Tôn của trò, đi theo ta."

Nói xong, Nhất Thanh chậm rãi ra ngoài.

Cửu Thiên mang vẻ mặt mừng rỡ, bước nhanh đuổi theo.

Tiểu Hắc vẫn luôn trốn một bên không có động tĩnh lúc này cũng chui ra, nhảy lên vai Cửu Thiên.

Viện trưởng ở đằng sau gọi một tiếng: "Nhất Thanh, những đệ tử khác ông không chọn sao?"

Nhất Thanh cũng không quay đầu lại nói: "Một người là đủ rồi."

Hai người ra khỏi Diễn Võ Trường, biến mắt trong tầm mắt mọi người.

Mấy vị sư tôn lắc đầu cười khổ.\u0002\u0002.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom