-
Chương 81-85
Chương81: Chương 81
Cửa chính của nhà họ Cửu, Cửu Phong đùng đùng sát khí đi ra, ánh mắt quét qua, cuối cùng dừng ở trên người của Mục Hải.
“Mục lão quỷ, ông dẫn người của gia tộc các ông chặn ở cửa của nhà họ Cửu tôi, là muốn khai chiến với nhà họ Cửu chúng tôi ư?”
Lời của Cửu Phong không hề khách sáo.
Mục Hải lại không hề tức giận, giơ tay nói: “Cháu trai Cửu Phong, nặng lời rồi.
Tôi hôm nay chẳng qua là đến xem thi đấu luyện đan.
Thành phố Cửu Long rất nhiều năm chưa từng thấy luyện khí sĩ thi đấu luyện đan rồi.
Hiếm khí hôm nay may mắn có thể thấy một lần, tôi bèn dẫn con cháu của nhà họ Mục tới mở mang.
Yên tâm, tuyệt đối không gây chuyện, cũng không ồn ào, tất cả người của nhà họ Mục nghe lệnh, không được lớn tiếng ồn ào ở cửa nhà họ Cửu, không thể ra tay với người của nhà họ Cửu, nếu làm trái, trừng phạt theo gia pháp.”
Tất cả con cháu của nhà họ Mục lớn tiếp đáp lại, nhưng dựa vào một tiếng này thì có thể dọa khóc trẻ con ở ngoài phố rồi.
Như này còn không lớn tiếng ồn ào, Cửu Phong nghiến răng nói: “Mục lão quỷ, ông chạy tới trước cửa của nhà họ Cửu chúng tôi thi đấu luyện đan gì chứ?”
Mục Hải cười nói: “Cháu trai Cửu Phong, không phải là tôi muốn thi đấu luyện đan với nhà họ Cửu các cậu.
Nhà họ Mục chúng tôi không có một luyện khí sĩ, đâu có bản lĩnh nói ra 4 chữ thi đấu luyện đan.
Là người anh em Triệu Thường đến từ học viện Võ Đạo này, nghe nói nhà họ Cửu các cậu có một vị luyện khí sĩ, đặc biệt tới cọ xát xin chỉ giáo.
Chúng tôi chẳng qua tới xem mà thôi.”
Cửu Phong lúc này mới dịch ánh mắt sáng người của Triệu Thường, lạnh lùng nói: “Luyện khí sĩ Triệu Thường, cậu muốn thi đấu luyện đan là có chỗ, cần gì phải ở trước cửa của nhà họ Cửu chúng tôi.
Cái này có khác gì khiêu khích tới tận cửa chứ?”
Triệu Thường nghe thấy giọng điệu không thân thiện của Cửu Phong, nhưng căn bản không coi ra gì.
Là luyện khí sĩ, hắn ta có tư cách kiêu ngạo, uy hiếp của võ giả bình thường, hắn ta căn bản sẽ không để vào trong mắt, dửng dưng nói: “Luyện khí sĩ chúng tôi thi đấu luyện đan, không nói nhiều lễ tiết như vậy.
Người tới, đỉnh tới, đan tới, thì là thi đấu luyện đan.
Vị sự quản của nhà họ Cửu này, ông vẫn là mau đi mời luyện khí sĩ trong nhà ra đi, nếu không tôi sẽ thật sự cho rằng hắn sợ tôi.
Truyền ra ngoài, không tốt cho danh tiếng của hắn đâu.”
Cửu Phong nhịn ý nghĩ manh động muốn đấm một quyền, nói: “Luyện khí sĩ Triệu Thường, cậu là từ đâu nghe nói nhà họ Cửu chúng tôi có luyện khí sĩ? Đừng để bị người khác coi như một công cụ.”
Triệu Thường liếc nhìn Cửu Phong, khẽ mỉm cười: “Tôi từ đâu biết được, tại sao phải nói cho ông.
Khẽ mỉm cười, Triệu Thường hơi lắc đầu, dứt khoát trực tiếp nhắm mắt lại, thái độ cao ngạo.
Hoàn toàn không để Cửu Phong vào trong mắt.
Mục Hải chỉ sợ thiên hạ không đủ loạn, đã nói: “Cửu Phong, cậu đứng ở đây cũng vô dụng.
Cậu không thể đuổi một vị luyện khí sĩ đi, không bằng động tác nhanh một chút, mời cao nhân trong nhà ra.”
Lời của Mục Hải chính là đang khiêu khích Cửu Phong.
Nếu Cửu Phong thật sự ấm đầu, dùng võ lực đuổi Triệu Thường rời đi, Mục Hải ngược lại sẽ rất vui.
Nó đồng nghĩa với việc nhà họ Cửu hoàn toàn kết thù với một vị luyện khí sĩ, đây là chuyện rất không tốt.
Nhất là đối phương còn dùng cái cớ thi đấu luyện đan.
Sự báo thù của luyện khí sĩ, đáng sợ hơn nhiều so với võ giả.
Vào lúc này, một bóng người từ một con ngõ nhỏ khác từ từ đi ra.
Áo choàng đen trùm người, Mặt nạ sắt lạnh lẽo.
Lập tức, nụ cười trên mặt Mục Hải tắt ngủm.
Mục Long ở đằng sau ông ta lập thay thay đổi sắc mặt, trong lòng thầm kinh hãi, vậy mà là hắn!
Triệu Thường từ từ mở mắt ra, hắn ta cảm nhận được khí tức của luyện khí sĩ, hơn nữa không yếu hơn hắn ta, nhà họ Cửu vậy mà thật sự có một luyện khí sĩ từ nhị phẩm trở lên.
Quay đầu lại, Triệu Thường nhìn chằm chằm chiếc Mặt nạ sắt đó, hận không thể nhìn xuyên qua Mặt nạ sắt nhìn rõ diện mạo bên trong.
Nhìn thấy bóng dáng này, Cửu Phong lập tức bình tĩnh lại, vẻ mặt rất vui mừng, rảo bước đi tới.
“Tiên sinh mặt nạ sắt, thật sự xin lỗi.”
Cửu Thiên ẩn nấp ở dưới chiếc Mặt nạ sắt cố ý biến âm thanh trở nên khàn khàn, nói: “Không sao.
Vừa hay, tôi cũng có chút ngứa nghề.
Tới chơi vài chiêu với hắn.”
Quanh người bao trùm gió nhẹ, Cửu Thiên bước một bước bằng mấy bước, đi tới trước mặt Triệu Thường.
Hắn không muốn nói nhiều nguyên nhân với Cửu Phong, là sợ Cửu Phong nghe ra âm thanh của hắn.
Nói nhiều nhất định sẽ lộ, vẫn là ít nói thì tốt hơn.
Cửu Thiên đứng ở trước cửa nhà họ Cửu, nhìn thẳng vào Triệu Thường.
Ánh mắt của Triệu Thường đánh giá trên dưới trên người Cửu Thiên, khẽ cười nói: “Các hạ chính là luyện khí sĩ của nhà họ Cửu nhỉ.
Có thể báo tên không?”
Cửu Thiên khàn khàn nói: “Mặt nạ sắt.
Có thể nhảy qua bước nói mấy lời nhảm nhí không? Anh không phải là tới thi đấu luyện đan hay sao? Nói đấu pháp đi, văn đấu hay võ đấu.”
Cửu Thiên đi theo Ngô Tân tu hành một năm, vẫn là biết không ít quy tắc của luyện khí sĩ.
Cái gọi là văn đấu, chính là hai bên tự luyện đan, dùng đan dược quyết định thắng thua.
Mà võ đấu thì là đấu đan đấu pháp, vừa luyện đan vừa có thể công kích đối thủ, có lúc thậm chí không cần vội luyện ra đan dược, trực tiếp đánh bại đối thủ, sau đó từ từ luyện đan là được.
Hai loại thi đấu luyện đan này, thích hợp cho luyện khí sĩ của cả đại lục giải quyết tranh chấp.
Dù sao luyện khí sĩ rất hiếm, so với võ giả đã tính là trong vạn người mới có một.
Vì vậy luyện khí sĩ rất biết đoàn kết, trừ khi sinh tử thù địch, nếu không bình thường sẽ không hạ sát thủ với người cùng ngành.
Cái gọi là làm người giữ lại một đường, về sau dễ gặp lại, là quy tắc của tất cả luyện khí sĩ.
“Văn đấu đi, luyện khí sĩ mặt nạ sắt, chúng ta mỗi người tự chọn một loại đan dược mà mình giỏi, tới so đấu thì như nào?”
Triệu Thường rất nhàn nhã mà nói.
Cho dù biết thực lực của đối phương không yếu hơn hắn ta, Triệu Thường cũng nắm chắc sẽ thắng.
“Ổ? Đây là một cách tỉ thí ổn thỏa, có điều nếu là thi đấu luyện đan thì phải có đan chú.”
Cửu Thiên từ từ nói.\u0002\u0002.
Chương82: Chương 82
Đan chú, ý nghĩa như tên, chính là tiền cá cược khi thi đấu luyện đan, bình thường dùng đan phương, dược liệu, hoặc đan dược để cược.
Thi đấu luyện đan giữa luyện khí sĩ, ít khi cược tiền bạc.
Thậm chí, rất nhiều luyện khí sĩ khinh thường người lấy tiền bạc làm đan chú.
Triệu Thường đương nhiên là biết quy tắc, cười nói: “Đan chú đương nhiên là có.
1 viên Ngũ Hành Đan, có đủ không?”
Nói rồi, Triệu Thường từ trong ngực lấy ra một cái lọ nhỏ.
Cái lọ có năm màu, hơi trong suốt, có thể nhìn thấy đan dược tỏa ánh sáng ngũ sắc.
Cửu Thiên hơi sững sờ, hắn thật sự không ngờ Triệu Thường giàu như vậy, vậy mà ra tay là một viên Ngũ Hành Đan có thể gia tăng nguyên khí.
Cái này so với hơn 100 viên Tụ Lục Đan hắn luyện còn đáng tiền hơn.
Phải biết, luyện khí sĩ phẩm cấp thấp bình thường, căn bản không thấy được đan phương của Ngũ Hành Đan, càng đừng nói tôi luyện ra nó.
Cửu Thiên đến bây giờ cũng chưa gom đủ dược liệu của Ngũ Hành Đan, không ngờ Triệu Thường trực tiếp lấy ra rồi.
Trên mặt Triệu Thường nở nụ cười khẽ, đối với luyện khí sĩ cấp thấp mà nói, sức cám dỗ của một viên Ngũ Hành Đan nghĩ thôi cũng biết.
Hắn ta lấy ra viên đan dược này chính là muốn khiến đối phương thua sĩ khí.
Hắn ta cũng lấy ra Ngũ Hành Đan, vậy đối phương đương nhiên không thể tiếp tục lấy ra thứ bình thường để làm đan chú.
Chiêu này của Triệu Thường chính là giáng đòn phủ đầu, làm loạn bước chân của đối phương trước, ảnh hưởng tâm cảnh của đối phương.
Đối với luyện khí sĩ mà nói, tâm cảnh rất quan trọng, nếu không thể duy trì một trái tim ổn định, tỷ lệ thành công khi luyện đan sẽ hạ thấp rất nhiều.
Tốt nhất, đối phương căn bản không lấy ra được thứ gì xứng với Ngũ Hành Đan, niềm vui đó sẽ càng lớn.
Triệu Thường không để bụng trước khi thi đấu luyện đan sỉ nhục tên đeo mặt nạ sắt này một phen.
Cửu Thiên suy nghĩ một chút, từ trong ngực lấy ra một cái lọ nhỏ, tỏa ra huyết khí nồng nặc.
Triệu Thường cười nói: “Luyện khí sĩ mặt nạ sắt, cái cậu lấy ra là thứ gì, mùi này, không giống đan dược lắm.
Sẽ không phải tùy tiện lấy ra ít đồ để làm đan chú chứ.”
Cửu Thiên bình tĩnh nói: “Anh đã lấy ra Ngũ Hành Đan rồi, tôi đương nhiên sẽ không lấy ra thứ tầm thường nữa.
Đây là long huyết đã luyện chế, giá trị không cần tôi nói nhiều.”
Nghe thấy hai từ long huyết, Triệu Thường lập tức sốc tại chỗ.
Cửu Thiên mở cái lọ nhỏ ra, để mùi tỏa ra.
Triệu Thường nhắm mắt ngửi kỹ, quả nhiên là long huyết, mùi không khác với những gì ghi trong sách.
Để cái lọ nhỏ sang một bên, thật ra loại long huyết này, Cửu Thiên còn rất nhiều.
Chỉ là sư phụ từng nói, thứ này không thể nói cho người khác, vẫn cần dùng lọ nhỏ để đựng.
Tránh để người khác nhìn ra hắn có rất nhiều.
Đạo lý hoài bích có tội, hắn vẫn biết.
Cửu Thiên nói: “Có thể bắt đầu rồi chứ?”
Triệu Thường thu hồi ánh mắt kinh ngạc của mình, không ngờ hắn ta bị đối phương áp chế.
“Bắt đầu!”
Triệu Thường xoay tay ném cái đỉnh nhỏ hỏa diễm trong tay xuống đất, quát nhẹ một tiếng “lên”!
Đỉnh nhỏ hỏa diễm nhanh chóng biến lớn, trong nháy mắt biến ra cao bằng một người.
Đỉnh chia cao thấp, có thể thay đổi, đỉnh này đã rất không tệ.
Triệu Thường có tự tin rất lớn về cái đỉnh này.
Có Viêm Hỏa Đỉnh này, tuy hắn ta chỉ có tu vi của luyện khí sĩ nhị phẩm, lại có thể luyện ra đan dược tam phẩm.
Triệu Thường đắc ý liếc nhìn Cửu Thiên, lại ngỡ ngàng khi nhìn thấy Cửu Thiên cũng móc một cái đỉnh ra.
Cũng biến to, đỉnh của Cửu Thiên trực tiếp biến to tới mức năm người cùng ôm mới hết, độ cao hơn một trượng.
Đỉnh to như vậy, nhìn thoáng cái thì biết uy vũ bá khí hơn Triệu Thường.
Cửu Thiên không phải là cố ý biến đỉnh to hơn một chút, mà là kích cỡ này, thích hợp nhất với đan dược hắn sắp luyện chế.
Xoay tay vuốt qua chiếc nhẫn, vô số dược liệu như dòng nước xuất hiện, trực tiếp đi vào trong đỉnh.
Đây là lần đầu tiên Triệu Thường nhìn thấy cách trực tiếp dùng dược liệu để luyện chứ không phải dùng bột thuốc như này.
Vội vàng thu hồi tâm thần, tay trái của Triệu Thường bốc lửa, tay phải cầm thuốc, ba cây dược liệu màu đỏ rực lấy ra từ eo của hắn ta, lơ lửng ở trước người, bắt đầu thiêu đốt.
Cảnh tượng kỳ diệu như này, người xung quanh nhìn mà tặc lưỡi, rất nhanh, cư dân xung quanh cũng không biết từ đâu có được tin tức, tất cả vây lại.
Trên nóc nhà, trên cây, đều là bóng người.
“Wow, đây là luyện đan.
Thần kỳ quá, anh nhìn, dược liệu có thể bay lên, vừa là lửa vừa là gió.”
“Đây chính là luyện khí sĩ, bao giờ tôi cũng có thể trở thành luyện khí sĩ thì tốt rồi.”
“Các người nói xem luyện khí sĩ của nhà họ Mục thắng hay là luyện khí sĩ của nhà họ Cửu sẽ thắng?”
...
Ba tầng trong, ba tầng ngoài, rất nhanh cả cửa của nhà họ Cửu bị vây kín mít.
Có điều người của nhà họ Mục và người của nhà họ Cửu không có để tâm, ánh mắt của hai bên đều nhìn chằm chằm vào hai cái đỉnh to.
Cửu Thiên nhắm mắt lại, điều khiển lửa và dòng nước.
Mà Triệu Thường cuối cùng cũng tinh luyện xong, trực tiếp bỏ bột thuốc vào trong đỉnh.
Thấy dáng vẻ bình tĩnh luyện đan của Cửu Thiên, Triệu Thường cười lạnh một tiếng.
Cậu thua chắc rồi, Xích Viêm Cấp ba Đan của tôi, ở trong đan dược tam phẩm là cực phẩm.
Xem cậu thắng tôi kiểu gì!
Tăng lửa, Triệu Thường căn bản không tiếc nguyên khí của mình, nhanh chóng đúc thành đan dược.
Một bước cuối cùng, ngưng đan!
Một viên đan dược bỗng từ trong Viêm Hỏa Đỉnh nhảy ra.
Triệu Thường lập tức nở nụ cười, thành công rồi.
Mà vào lúc này, trong Văn Hỏa Đỉnh của Cửu Thiên cũng phát ra một tiếng ong.
Sau đó đan dược nhảy ra!\u0001.
Chương83: Chương 83
Hai bên gần như luyện thành đan dược cùng lúc, ánh sáng bỗng thu lại, mùi đan dược tỏa khắp nơi.
Triệu Thường có hơi kinh ngạc, cách thức luyện đan này của đối phương vậy mà cũng có thể thành đan, thật sự là chưa từng nghe.
Có điều không cần lo, thắng lợi mới là điều quan trọng nhất.
Triệu Thường bước lên một bước, xòe đan dược trong tay ra.
“Xích Viêm Cấp ba Đan, có thể trong thời gian ngắn ngưng tụ ra một tầng áo giáp hỏa diễm ở bên ngoài cơ thể, công kích dưới Ngoại Canh Cảnh, có thể chặn ba lần.
Luyện khí sĩ võ giả, cũng có thể sử dụng.
Trong giọng điệu của Triệu Thường cực kỳ đắc ý, đối với một viên đan dược tam phẩm mà nói.
Hiệu quả này, quả thật rất tốt.
Ngay cả Mục Hải cũng nghe mà rất động lòng, võ giả đối chiến, một chiêu là sống chết.
Có thể chặn ba lần công kích của đối phương, bất luận liều giết, trốn chạy cũng rất hữu dụng.
Có điều đây vẫn không phải điều mấu chốt nhất, cái có giá trị nhất là một câu cuối cùng, luyện khí sĩ võ giả đều có thể dùng.
Đơn thuần chỉ có võ giả có thể dùng, sợ rằng giá trị ít nhất sẽ giảm một nửa.
Nhưng một khi luyện khí sĩ cũng có thể dùng, vậy thì ở giới đan dược, viên đan dược này, tuy không lên sân lớn thì cũng vào được phòng.
Đây cũng là nguyên nhân Triệu Thường rất tự tin, trong đan dược tam phẩm, đan dược có thể vượt qua đan này quả thật rất ít.
Cửu Thiên cũng từ từ xòe tay ra, một viên đan dược màu sắc rực rỡ, đập vào mắt của tất cả mọi người.
“Bách Luyện Đan, không có hiệu quả đặc biệt gì, ổn định căn cơ bổ sung nguyên khí mà thôi.”
Giọng nói của Cửu Thiên rất bình tĩnh, Triệu Thường lại cười ha hả.
“Ổn định căn cơ bổ sung nguyên khí? Lẽ nào đan dược này của cậu sử dụng căn bản không nhìn thấy bất kỳ hiệu quả nào sao? Nếu không phải thấy cậu có nguyên khí trên người, có thể thao túng ngũ hành.
Tôi thật sự sẽ nghi ngờ cậu có phải luyện khí sĩ không, nực cười, nực cười, cậu lấy loại đan dược này để thi đấu luyện đan ư? Xem ra, long huyết của cậu phải thuộc về tôi rồi.”
Triệu Thường nói xong thì dẫn tới đám người của nhà họ Mục cười lớn một trận, sắc mặt của người nhà họ Cửu rất khó coi.
Bọn họ cũng không biết tại sao tiên sinh mặt nạ sắt lại lấy loại đan dược này để thi đấu luyện đan, đặc biệt là Cửu Phong, trong lòng thầm nghĩ, cho dù là lấy Tụ Lực Đan ra thi đấu luyện đan, cũng tốt hơn cái này
Có điều Cửu Thiên vẫn điềm nhiên như cũ, nói tiếp: “Tôi còn chưa nói hết.
Tuy chỉ là củng cố căn cơ bổ sung nguyên khí, nhưng hiệu quả rất rõ ràng.
Người bình thường sử dụng cơ thể khỏe mạnh, bách bệnh không xâm nhập.
Võ giả sử dụng, kinh mạch mở rộng, canh kình ngưng thực.
Luyện khí sĩ sử dụng, đan điền mở rộng, khí từ thiên địa.”
Lời còn chưa dứt, xung quanh đã truyền tới tiếng hít khí lạnh.
Triệu Thường sững sờ tại chỗ.
Đặc biệt là nghe thấy 8 chữ đan điền mở rộng, khí từ thiên địa, Triệu Thường càng như bị sét đánh, thất thanh nói: “Cái gì? Đan dược của cậu có thể cải tạo đan điền, chuyện này không thể nào.”
Cửu Thiên bình tĩnh nói: “Có thể hay không, tự anh qua xem thử không phải là được rồi sao.”
Triệu Thường bước lên mấy bước, Xích Viêm Cấp ba Đan trong tay cũng bị bóp tới hơi biến dạng.
Cửu Thiên đưa tay ra, để Triệu Thường nhìn kỹ.
Nhận thức đan dược, gồm nhìn – ngửi – thử.
Triệu Thường quan sát kỹ, lại đưa mặt vào sát để ngửi mùi hương của Bách Luyện Đan, cuối cùng dùng ngón tay chạm nhẹ vào đan dược, rồi cho vào trong miệng.
Nhắm mắt lại, Triệu Thường cảm ứng cẩn thận.
Sau đó, sắc mặt của Triệu Thường thay đổi, bởi vì cho dù một chút ít dược lực như vậy cũng khiến hắn ta cảm nhận được sự khác thường của đan điền, sự mở rộng của kinh mạch.
Quả nhiên là cực phẩm củng cố căn cơ bồi dưỡng nguyên khí.
Loại đan dược toàn năng cải tạo thể chất này, quý giá hơn bất cứ đan dược của hắn ta.
Loại đan dược này, chỉ cần luyện ra chính là nhảy cấp.
Cho dù là một luyện khí sĩ nhất phẩm, chỉ cần hắn có thể luyện ra, phẩm cấp đan dược ít nhất từ tam phẩm trở lên.
Mà một viên này, thật sự muốn lấy đánh giá, sợ rằng vào khoảng ngũ phẩm.
||||| Truyện đề cử: Hào Môn Này, Tôi Không Gả Nữa |||||
Triệu Thường mở hai mắt ra, thần sắc trở nên vô cùng phức tạp.
Hắn ta thua rồi, thua rất triệt để.
Tuy hắn ta không nguyện ý thừa nhận, nhưng sự thật bày ở trước mắt.
Hơn nữa, điều quan trọng nhất là hắn ta bây giờ không thể nghĩ ra đan phương của Bách Luyện Đan này.
Nhưng biểu hiện vừa rồi của hắn ta khiến hắn ta làm sao nói ra được.
Nếu hai người là người xa lạ, Triệu Thường nhất định sẽ khuynh gia bại sản cũng muốn đổi được đan phương này với luyện khí sĩ mặt nạ sắt ở trước mặt.
Sắc mặt thay đổi rất lâu, Triệu Thường lên tiếng: “Tôi thua rồi, luyện khí sĩ mặt nạ sắt, cậu giỏi hơn một bậc.
Tôi thua, tâm phục khẩu phục.”
Cửu Thiên nở nụ cười khẽ, nhìn trông phẩm chất luyện khí sĩ cơ bản nhất của Triệu Thường là vẫn có.
Luyện khí sĩ là những người khinh thường nói dối nhất, bọn họ cao ngạo, tính khí tệ, thậm chí trong mắt không có ai, nhưng bọn họ cũng rất giữ lời hứa.
Thua là thua, thắng là thắng.
Mục Hải nghe thấy lời của Triệu Thường, lập tức huyết sắc trên mặt tan đi.
Sắc mặt của người nhà họ Mục rất khó coi.
Người của nhà họ Cửu lúc này đã vui vẻ, căn bản không nể mặt của người nhà họ Mục, lớn tiếng nói tốt.
Cửu Phong cười gật đầu, luyện khí sĩ mặt nạ sắt quả nhiên là người đáng dựa vào, chỉ là Cửu Thiên đâu? Hắn đi gọi người, luyện khí sĩ mặt nạ sắt người ta cũng tới rồi, hắn lại không thấy đâu.
Triệu Thường thống khoát giao Ngũ Hành Đan cho Cửu Thiên, sau đó, Triệu Thường nói: “Luyện khí sĩ mặt nạ sắt, tôi có thể đổi đan phương của đan dược này với cậu không?”
Cửu Thiên cười nói: “Có thể, cho tôi đan phương của Nhất Dương Đan, tôi sẽ đổi với anh.”\u0007\u0007\u0007\u0007\u0007\u0007\u0007.
Chương84: Chương 84
Triệu Thường lập tức thay đổi mặt mày thành màu gan heo, Nhất Dương Đan là nguyên đan vượt qua đan dược bình thường, một luyện khí sĩ nhị phẩm cỏn con như hắn ta, sao có thể có đan phương của Nhất Dương Đan.
Cửu Thiên cũng biết hắn ta không có, đoán chắc nói vậy để chặn mà thôi.
Đan dược và cảnh giới tu luyện giống nhau, cũng chia thành năm cảnh giới đan dược bình thường, nguyên đan, linh đan, huyền đan, tiên đan.
Nhất Dương Đan ở cấp bậc nguyên đan cũng là đan dược có độ nổi tiếng rất lớn, ít nhất là từ nguyên đan ngũ phẩm trở lên, luyện khí sĩ bình thường chưa chắc luyện ra được.
Triệu Thường nghiến răng nói: “Đan phương của Nhất Dương Đan, tôi quả thật không có.
Không bằng tôi lấy một ít linh dược và đan dược đổi viên Bách Luyện Đan này của cậu thì như nào?”
Cửu Thiên nói: “Cũng không phải không được, anh còn có Ngũ Hành Đan không? Thêm hai viên Ngũ Hành Đan thì tôi đổi cho anh.”
Sắc mặt của Triệu Thường rất khó coi, giá trị của hai viên Ngũ Hành Đan chắc chắn cao hơn Bách Luyện Đan.
Đối phương rõ ràng là đùa cợt hắn ta, không có ý trao đổi.
Huống chi, đừng nói lấy thêm hai viên Ngũ Hành Đan nữa, cho dù viên Ngũ Hành Đan này còn là sư phụ của hắn ta cho hắn ta.
Phất áo rời đi, Triệu Thường cất Viêm Hỏa Đỉnh của mình rồi cất bước rời đi.
Mục Hải thấy vậy cũng chỉ có thể xoay người rời đi, người của nhà họ Cửu rất vui mừng, tất cả những lời tục tĩu quăng hết lên người của người nhà họ Mục.
Cửu Phong vừa cười vừa nói: “Cửu Đình Chi, chú ý tố chất, sao có thể dùng câu chó nhà có tang để hình dung Mục gia chủ, người ta là có nhà.
Các người phải chú ý lời nói cho ta.”
Đám người Cửu Đình Chi biết ý gật đầu.
Ý của Cửu Phong là mắng không cần dừng, chó nhà có tang không thích hợp, vậy thì đổi cách mắng khác là không có vấn đề gì rồi.
Quần chúng xem xung quanh cũng dần dần tản đi, xem một trận thi đấu luyện đan của luyện khí sĩ, bọn họ cũng coi như mở mang tầm mắt rồi.
Cửu Phong bước lên nói: “Tiên sinh mặt nạ sắt, lần này cảm ơn ngài.
Có thể mời ngài vào nhà họ Cửu nói chuyện không, tuy trạch viện bình thường, nhưng rượu vẫn không tệ.”
Cửu Thiên nói: “Không cần cảm ơn.
Tôi cũng có được một viên Ngũ Hành Đan không phải sao.
Vào trong thì không cần, tôi có chuyện phải rời đi trước.
Nếu sau này có chuyện như này nữa, bảo Cửu Thiên tới tìm tôi là được, cáo từ.”
Nói xong, dưới chân Cửu Thiên nổi gió rảo bước rời đi.
Cửu Phong nhìn bóng lưng rời đi của Cửu Thiên, khẽ nói: “Quả nhiên là phong phạm cao nhân, cũng không biết Cửu Thiên làm sao quen được tiên sinh mặt nạ sắt.
Haizz, chỉ đáng tiếc nhà họ Cửu của mình không có đồ gì tốt, nếu không có thể giúp Cửu Thiên đổi được viên Bách Luyện Đan đó thì tốt rồi.”
Cửu Phong đương nhiên không biết, loại Bách Luyện Đan này, khi Cửu Thiên tu hành ở trong núi, ăn như ăn lạc.
Bởi vì luyện chế loại đan dược này không yêu cầu cao về dược liệu, cho nên khi Ngô Tân dạy hắn luyện đan thì trọng điểm dạy cho hắn Bách Luyện Đan trước.
Cũng là dựa vào Bách Luyện Đan, Cửu Thiên mới có thể trong thời gian ngắn thích ứng được với trọng lượng của trọng kiếm Vô Phong.
Đi xa khỏi trạch viện của nhà họ Cửu, Cửu Thiên ở một góc không ai nhìn thấy cởi mặt nạ sắt và áo choàng đen ra, thở phào một hơi.
Lấy Ngũ Hành Đan ra, Cửu Thiên khẽ mỉm cười.
Đan dược lưu chuyển ánh sáng, nhìn trông rất chói mắt.
Ngũ Hành Đan, là đan dược chuyên gia tăng nguyên khí cho luyện khí sĩ.
Trong đan phương mà Ngô Tân giao cho hắn, có Ngũ Hành Đan.
Cửu Thiên trong khoảng thời gian này, thật ra luôn muốn luyện một viên thử xem.
Chỉ có điều dược liệu mãi không gom đủ, cho nên gác lại.
Có điều bây giờ, một viên Ngũ Hành Đan hoàn hảo nằm trong tay hắn, như này không có đạo lý không sử dụng.
Nhìn viên đan dược ở trong các luyện khí sĩ thậm chí có thể coi là ‘tiền’, Cửu Thiên điều chỉnh khí tức của mình, sau đó trực tiếp nuốt đan dược xuống.
Ngưng tụ lực lượng thiên địa ngũ hành, gia trì cơ thể.
Bỗng chốc, Cửu Thiên có thể cảm nhận được một cỗ lực lượng ngũ hành vừa cuồn cuộn vừa tinh thuần đang sôi sục ở trong cơ thể của mình, sau đó nhanh chóng chuyển hóa thành canh khí của hắn.
Cửu Thiên đứng bất động, ở đan điền có ánh sáng tỏa ra.
Lỗ chân lông trên người mở ra, lực lượng thiên địa ở xung quanh không ngừng rót vào trong cơ thể của hắn.
Bằng mắt thường có thể thấy, canh khí của hắn đang nhanh chóng tăng lên, loại cảm giác này thật sự không phải là đã bình thường.
Những sợi canh khí ngưng thực lưu động toàn thân, tạp chất trong cơ thể nhanh chóng bị loại bỏ.
Hai mắt có ánh sáng phóng ra, thính lực tăng lên.
Cỗ lực lượng tinh thuần này cứ lưu động gần một canh giờ, cuối cùng từ từ biến mất.
Sau khi luồng lực lượng ngũ hàng cuối cùng được cơ thể của hắn tiêu hóa hết, Cửu Thiên mới từ từ phun ra một hơi trọc khí.
Hơi cử động, lực lượng tăng lên.
Đưa tay tung một chiêu, lực lượng thiên địa có thể khống chế lại tăng lên nhiều.
Một viên Ngũ Hành Đan cỏn con như vậy khiến hắn đứng ở Nội Canh cấp ba đỉnh phong, đổi thành luyện khí sĩ cấp bậc cũng là tam phẩm đỉnh phong.
Phỏng đoán tu luyện thêm một khoảng thời gian thì hắn có thể đột phá đến cấp bốn.
Thật ra hắn có thể cảm nhận được, nếu chỉ là luyện khí sĩ đơn thuần, lúc này e rằng đã đột phá đến tứ phẩm rồi.
Hiệu quả của Ngũ Hành Đan tốt hơn trong tưởng tượng.
Cửu Thiên nghĩ về sau nói gì thì gì cũng phải gom đủ dược liệu để luyện một đống, buộc phải ăn như ăn lạc, cho tới khi Ngũ Hành Đan không có tác dụng với hắn nữa.
Nghĩ như vậy, Cửu Thiên bật cười.
Cất bước nhanh, Cửu Thiên quay về.\u0004\u0004\u0004\u0004.
Chương85: Chương 85
Ở một bên khác, trước cửa của nhà họ Mục.
Triệu Thường bỗng dừng bước chân, suy nghĩ một lúc, lên tiếng: “Mục gia chủ, anh Mục, tôi không về nhà họ Mục nữa.
Lần thi đấu luyện đan này, bỗng cảm thấy học nghệ không tinh, tôi bây giờ một lòng chỉ muốn trở về học viện, tiếp tục ở bên cạnh sư phụ tu hành.
Vậy nên từ biệt tại đây, anh Mục anh quay lại học viện thì tìm tôi.”
Nói xong, Triệu Thường bèn xoay người rời đi, Mục Kiếm Đình vội gọi hai tiếng “anh Triệu”, Triệu Thường lại căn bản không quay lại, bóng người mang theo gió, nhanh chóng rời đi.
Mục Hải thầm nghiến răng, gọi Mục Kiếm Đình: “Kiếm Đình, không cần đuổi theo.
Để mặc cậu ta đi đi, lần này chúng ta đối mặt với nhà họ Cửu, thật sự là thua thảm bại.”
Mục Kiếm Đình dừng bước, xoay đầu lại, vẻ mặt rất không cam lòng.
“Nhà họ Cửu hiếp người quá đáng.”
Mục Hải nói: “Cháu biết thì tốt.
Nhà họ Cửu bây giờ, thế lực không yếu hơn nhà họ Mục chúng ta, cường giả không ít hơn nhà họ Mục chúng ta.
Đặc biệt là Cửu Thiên kia, rất giỏi, hậu kình hùng hậu.
Còn có luyện khí sĩ giúp đỡ.
Nếu nhà họ Mục chúng ta còn không phấn đấu, sợ rằng không tới mấy năm, cả thành phố Cửu Long đều sẽ họ Cửu.”
Mục Kiếm Đình nghiến răng nói: “Cháu tuyệt đối sẽ không để loại chuyện này xảy ra.”
Mục Hải nói: “Nếu không muốn mai sau như vậy, vậy thì trở nên mạnh hơn đi.
Kiếm Đình, trên dưới nhà họ Mục, chỉ có một mình cháu ở học viện Võ Đạo, cũng chỉ có cháu có cơ hội vượt qua Cửu Thiên kia.
Hy vọng mai sau của nhà họ Mục đều đặt trên người của cháu.”
Mục Kiếm Đình gật mạnh đầu, siết chặt nắm đấm.
Mục Hải thở dài một tiếng: “Nếu nhà họ Cửu không có Cửu Thiên kia thì tốt rồi.
Một phế vật, vậy mà có thể làm chao đảo tương lai của cả thành phố Cửu Long, nực cười, nực cười.”
Mục Kiếm Đình nghe vậy, trong mắt có dị quang lóe lên.
Đúng, giả dụ nhà họ Cửu đó không có Cửu Thiên thì tốt rồi.
Làm sao mới có thể loại bỏ Cửu Thiên.
Khóe miệng của Mục Kiếm Đình hơi cong lên, hắn ta đã nghĩ ra cách giải quyết.
Xem ra mọi chuyện đều phải trở về học viện rồi tính rồi.
...
Hai ngày sau, ngoài cổng thành, gió bắc rít gào.
Cửu Phong đứng trước gió, đại diện nhà họ Cửu tiễn Cửu Thiên và Cửu Minh, hai người bọn họ hôm nay phải tới học viện Võ Đạo rồi.
Tiểu Hắc nhảy qua nhảy lại ở trên người Cửu Thiên, nhìn ra được, khoảng thời gian này ở nhà họ Cửu nó được ăn rất sướng, bụng tròn thêm một vòng.
Cửu Phong mỉm cười nhìn Cửu Thiên và Cửu Minh, nói: “Những cái khác không nói nữa.
Cửu Thiên con lần đầu tiên tới học viện Võ Đạo, theo sát Cửu Minh, đừng đi sai đường, bỏ lỡ thời gian báo danh.”
Cửu Thiên gật đầu nói: “Con biết rồi thưa ba.”
Cửu Minh có hơi mất kiên nhẫn nói: “Có thể đi chưa?”
Cửu Phong cười nói: “Đi đi, đi đi.
Khi giao thừa nhớ trở về.”
Cuối cùng vỗ hai cái vào vai của Cửu Thiên, Cửu Phong dõi theo Cửu Thiên và Cửu Minh rời đi.
Khi đi, Cửu Thiên liếc nhìn về phía Tây Sơn, thấp thoảng, hắn có thể nhìn thấy một bóng người lơ lửng trên không.
Không cần nghi ngờ, đó là sư phụ Ngô Tân của hắn.
Cửu Thiên khẽ gật đầu, coi như tạm biệt với Ngô Tân, hắn biết sư phụ có thể nhìn thấy động tác của hắn.
Mà Ngô Tân bay ở trên không lại khẽ mỉm cười, cũng khẽ gật đầu.
Tiểu Hắc ở trên vai Cửu Thiên không ngừng khua bộ vuốt với Cửu Phong, phát ra tiếng gọi, giống như có chút không nỡ rời khỏi thành phố Cửu Long.
Cửu Thiên xoa đầu của Tiểu Hắc nói: “Được rồi, tới học viện, nói không chừng mày có thể ăn được đồ tốt hơn.”
Tiểu Hắc há cái miệng to thè lưỡi liếm mặt của Cửu Thiên, cái lưỡi dính dính khiến mặt của Cửu Thiên đều là nước bọt, Cửu Thiên vội vàng ấn đầu của Tiểu Hắc.
Ánh mắt của Cửu Minh vô tình hay hữu ý cứ dừng ở trên tay của Cửu Thiên.
Sau đó, Cửu Minh lên tiếng: “Đó là nhẫn gia chủ của nhà họ Cửu sao?”
Cửu Thiên gật đầu nói: “Phải.”
Cửu Minh nhìn đi chỗ khác, dường như không muốn nhìn thấy chiếc nhẫn đó nữa.
“Quả nhiên, ông nội vẫn cho cậu chiếc nhẫn.”
Cửu Thiên há miệng, còn chưa lên tiếng, Cửu Minh bèn giơ tay lên nói: “Không cần nói nữa.
Kết quả này tôi đã dự liệu được, cũng biết đây là lựa chọn tốt nhất của gia tộc.
Chuyện này không cần nói nữa, cũng khiến tôi cắt đứt ý nghĩ này.”
Cửu Thiên gật đầu, không nói một lời, Cửu Minh cũng không nói chuyện, hai người lặng lẽ đi về phía trước.
Lần đi này là mất tròn 3 ngày, trong 3 ngày này, Cửu Minh và Cửu Thiên không nói một câu, cho dù là Tiểu Hắc ở nơi hoang dã lộ ra tay nghề nấu nướng, Cửu Minh cũng chỉ kinh ngạc liếc nhìn, nhưng không nói gì.
3 ngày sau, Cửu Minh dẫn Cửu Thiên đến một thành phố nhìn trông lớn gấp đôi thành phố Cửu Long, tên là thành phố Đông Sơn.
Nộp phí vào thành, Cửu Minh cuối cùng cũng nói một câu đầu tiên trong mấy ngày này với Cửu Thiên: “Chúng ta bây giờ tới Thuần Thú Trai, lát nữa tôi trả giá, cậu đừng chen lời.”
Cửu Thiên đáp ứng một tiếng, đi theo Cửu Minh về phía thành Bắc.
Thành phố Đông Sơn rộng lớn, rất là phồn hoa, quán trà quán rượu rất nhiều.
Đường xá rộng rãi, buôn bán tấp lập, có những thiếu gia ăn mặc quý phái, những người phụ nữ xinh đẹp ra cửa gọi khách.
Hai người Cửu Thiên đi tròn một ngày mới tới tận cùng phía Bắc của thành phố Đông Sơn.
Đập vào mặt ba chữ Thuần Thú Trại rất lớn, cực kỳ khí phách.
Hai người bước vào, Cửu Minh lấy ra 10 kim tệ để lên quầy, nói: “Chưởng quầy, hai con Vân Thiên Tước, muốn con ngày đi vạn dặm, đi tới thành phố Bành.”.
Cửa chính của nhà họ Cửu, Cửu Phong đùng đùng sát khí đi ra, ánh mắt quét qua, cuối cùng dừng ở trên người của Mục Hải.
“Mục lão quỷ, ông dẫn người của gia tộc các ông chặn ở cửa của nhà họ Cửu tôi, là muốn khai chiến với nhà họ Cửu chúng tôi ư?”
Lời của Cửu Phong không hề khách sáo.
Mục Hải lại không hề tức giận, giơ tay nói: “Cháu trai Cửu Phong, nặng lời rồi.
Tôi hôm nay chẳng qua là đến xem thi đấu luyện đan.
Thành phố Cửu Long rất nhiều năm chưa từng thấy luyện khí sĩ thi đấu luyện đan rồi.
Hiếm khí hôm nay may mắn có thể thấy một lần, tôi bèn dẫn con cháu của nhà họ Mục tới mở mang.
Yên tâm, tuyệt đối không gây chuyện, cũng không ồn ào, tất cả người của nhà họ Mục nghe lệnh, không được lớn tiếng ồn ào ở cửa nhà họ Cửu, không thể ra tay với người của nhà họ Cửu, nếu làm trái, trừng phạt theo gia pháp.”
Tất cả con cháu của nhà họ Mục lớn tiếp đáp lại, nhưng dựa vào một tiếng này thì có thể dọa khóc trẻ con ở ngoài phố rồi.
Như này còn không lớn tiếng ồn ào, Cửu Phong nghiến răng nói: “Mục lão quỷ, ông chạy tới trước cửa của nhà họ Cửu chúng tôi thi đấu luyện đan gì chứ?”
Mục Hải cười nói: “Cháu trai Cửu Phong, không phải là tôi muốn thi đấu luyện đan với nhà họ Cửu các cậu.
Nhà họ Mục chúng tôi không có một luyện khí sĩ, đâu có bản lĩnh nói ra 4 chữ thi đấu luyện đan.
Là người anh em Triệu Thường đến từ học viện Võ Đạo này, nghe nói nhà họ Cửu các cậu có một vị luyện khí sĩ, đặc biệt tới cọ xát xin chỉ giáo.
Chúng tôi chẳng qua tới xem mà thôi.”
Cửu Phong lúc này mới dịch ánh mắt sáng người của Triệu Thường, lạnh lùng nói: “Luyện khí sĩ Triệu Thường, cậu muốn thi đấu luyện đan là có chỗ, cần gì phải ở trước cửa của nhà họ Cửu chúng tôi.
Cái này có khác gì khiêu khích tới tận cửa chứ?”
Triệu Thường nghe thấy giọng điệu không thân thiện của Cửu Phong, nhưng căn bản không coi ra gì.
Là luyện khí sĩ, hắn ta có tư cách kiêu ngạo, uy hiếp của võ giả bình thường, hắn ta căn bản sẽ không để vào trong mắt, dửng dưng nói: “Luyện khí sĩ chúng tôi thi đấu luyện đan, không nói nhiều lễ tiết như vậy.
Người tới, đỉnh tới, đan tới, thì là thi đấu luyện đan.
Vị sự quản của nhà họ Cửu này, ông vẫn là mau đi mời luyện khí sĩ trong nhà ra đi, nếu không tôi sẽ thật sự cho rằng hắn sợ tôi.
Truyền ra ngoài, không tốt cho danh tiếng của hắn đâu.”
Cửu Phong nhịn ý nghĩ manh động muốn đấm một quyền, nói: “Luyện khí sĩ Triệu Thường, cậu là từ đâu nghe nói nhà họ Cửu chúng tôi có luyện khí sĩ? Đừng để bị người khác coi như một công cụ.”
Triệu Thường liếc nhìn Cửu Phong, khẽ mỉm cười: “Tôi từ đâu biết được, tại sao phải nói cho ông.
Khẽ mỉm cười, Triệu Thường hơi lắc đầu, dứt khoát trực tiếp nhắm mắt lại, thái độ cao ngạo.
Hoàn toàn không để Cửu Phong vào trong mắt.
Mục Hải chỉ sợ thiên hạ không đủ loạn, đã nói: “Cửu Phong, cậu đứng ở đây cũng vô dụng.
Cậu không thể đuổi một vị luyện khí sĩ đi, không bằng động tác nhanh một chút, mời cao nhân trong nhà ra.”
Lời của Mục Hải chính là đang khiêu khích Cửu Phong.
Nếu Cửu Phong thật sự ấm đầu, dùng võ lực đuổi Triệu Thường rời đi, Mục Hải ngược lại sẽ rất vui.
Nó đồng nghĩa với việc nhà họ Cửu hoàn toàn kết thù với một vị luyện khí sĩ, đây là chuyện rất không tốt.
Nhất là đối phương còn dùng cái cớ thi đấu luyện đan.
Sự báo thù của luyện khí sĩ, đáng sợ hơn nhiều so với võ giả.
Vào lúc này, một bóng người từ một con ngõ nhỏ khác từ từ đi ra.
Áo choàng đen trùm người, Mặt nạ sắt lạnh lẽo.
Lập tức, nụ cười trên mặt Mục Hải tắt ngủm.
Mục Long ở đằng sau ông ta lập thay thay đổi sắc mặt, trong lòng thầm kinh hãi, vậy mà là hắn!
Triệu Thường từ từ mở mắt ra, hắn ta cảm nhận được khí tức của luyện khí sĩ, hơn nữa không yếu hơn hắn ta, nhà họ Cửu vậy mà thật sự có một luyện khí sĩ từ nhị phẩm trở lên.
Quay đầu lại, Triệu Thường nhìn chằm chằm chiếc Mặt nạ sắt đó, hận không thể nhìn xuyên qua Mặt nạ sắt nhìn rõ diện mạo bên trong.
Nhìn thấy bóng dáng này, Cửu Phong lập tức bình tĩnh lại, vẻ mặt rất vui mừng, rảo bước đi tới.
“Tiên sinh mặt nạ sắt, thật sự xin lỗi.”
Cửu Thiên ẩn nấp ở dưới chiếc Mặt nạ sắt cố ý biến âm thanh trở nên khàn khàn, nói: “Không sao.
Vừa hay, tôi cũng có chút ngứa nghề.
Tới chơi vài chiêu với hắn.”
Quanh người bao trùm gió nhẹ, Cửu Thiên bước một bước bằng mấy bước, đi tới trước mặt Triệu Thường.
Hắn không muốn nói nhiều nguyên nhân với Cửu Phong, là sợ Cửu Phong nghe ra âm thanh của hắn.
Nói nhiều nhất định sẽ lộ, vẫn là ít nói thì tốt hơn.
Cửu Thiên đứng ở trước cửa nhà họ Cửu, nhìn thẳng vào Triệu Thường.
Ánh mắt của Triệu Thường đánh giá trên dưới trên người Cửu Thiên, khẽ cười nói: “Các hạ chính là luyện khí sĩ của nhà họ Cửu nhỉ.
Có thể báo tên không?”
Cửu Thiên khàn khàn nói: “Mặt nạ sắt.
Có thể nhảy qua bước nói mấy lời nhảm nhí không? Anh không phải là tới thi đấu luyện đan hay sao? Nói đấu pháp đi, văn đấu hay võ đấu.”
Cửu Thiên đi theo Ngô Tân tu hành một năm, vẫn là biết không ít quy tắc của luyện khí sĩ.
Cái gọi là văn đấu, chính là hai bên tự luyện đan, dùng đan dược quyết định thắng thua.
Mà võ đấu thì là đấu đan đấu pháp, vừa luyện đan vừa có thể công kích đối thủ, có lúc thậm chí không cần vội luyện ra đan dược, trực tiếp đánh bại đối thủ, sau đó từ từ luyện đan là được.
Hai loại thi đấu luyện đan này, thích hợp cho luyện khí sĩ của cả đại lục giải quyết tranh chấp.
Dù sao luyện khí sĩ rất hiếm, so với võ giả đã tính là trong vạn người mới có một.
Vì vậy luyện khí sĩ rất biết đoàn kết, trừ khi sinh tử thù địch, nếu không bình thường sẽ không hạ sát thủ với người cùng ngành.
Cái gọi là làm người giữ lại một đường, về sau dễ gặp lại, là quy tắc của tất cả luyện khí sĩ.
“Văn đấu đi, luyện khí sĩ mặt nạ sắt, chúng ta mỗi người tự chọn một loại đan dược mà mình giỏi, tới so đấu thì như nào?”
Triệu Thường rất nhàn nhã mà nói.
Cho dù biết thực lực của đối phương không yếu hơn hắn ta, Triệu Thường cũng nắm chắc sẽ thắng.
“Ổ? Đây là một cách tỉ thí ổn thỏa, có điều nếu là thi đấu luyện đan thì phải có đan chú.”
Cửu Thiên từ từ nói.\u0002\u0002.
Chương82: Chương 82
Đan chú, ý nghĩa như tên, chính là tiền cá cược khi thi đấu luyện đan, bình thường dùng đan phương, dược liệu, hoặc đan dược để cược.
Thi đấu luyện đan giữa luyện khí sĩ, ít khi cược tiền bạc.
Thậm chí, rất nhiều luyện khí sĩ khinh thường người lấy tiền bạc làm đan chú.
Triệu Thường đương nhiên là biết quy tắc, cười nói: “Đan chú đương nhiên là có.
1 viên Ngũ Hành Đan, có đủ không?”
Nói rồi, Triệu Thường từ trong ngực lấy ra một cái lọ nhỏ.
Cái lọ có năm màu, hơi trong suốt, có thể nhìn thấy đan dược tỏa ánh sáng ngũ sắc.
Cửu Thiên hơi sững sờ, hắn thật sự không ngờ Triệu Thường giàu như vậy, vậy mà ra tay là một viên Ngũ Hành Đan có thể gia tăng nguyên khí.
Cái này so với hơn 100 viên Tụ Lục Đan hắn luyện còn đáng tiền hơn.
Phải biết, luyện khí sĩ phẩm cấp thấp bình thường, căn bản không thấy được đan phương của Ngũ Hành Đan, càng đừng nói tôi luyện ra nó.
Cửu Thiên đến bây giờ cũng chưa gom đủ dược liệu của Ngũ Hành Đan, không ngờ Triệu Thường trực tiếp lấy ra rồi.
Trên mặt Triệu Thường nở nụ cười khẽ, đối với luyện khí sĩ cấp thấp mà nói, sức cám dỗ của một viên Ngũ Hành Đan nghĩ thôi cũng biết.
Hắn ta lấy ra viên đan dược này chính là muốn khiến đối phương thua sĩ khí.
Hắn ta cũng lấy ra Ngũ Hành Đan, vậy đối phương đương nhiên không thể tiếp tục lấy ra thứ bình thường để làm đan chú.
Chiêu này của Triệu Thường chính là giáng đòn phủ đầu, làm loạn bước chân của đối phương trước, ảnh hưởng tâm cảnh của đối phương.
Đối với luyện khí sĩ mà nói, tâm cảnh rất quan trọng, nếu không thể duy trì một trái tim ổn định, tỷ lệ thành công khi luyện đan sẽ hạ thấp rất nhiều.
Tốt nhất, đối phương căn bản không lấy ra được thứ gì xứng với Ngũ Hành Đan, niềm vui đó sẽ càng lớn.
Triệu Thường không để bụng trước khi thi đấu luyện đan sỉ nhục tên đeo mặt nạ sắt này một phen.
Cửu Thiên suy nghĩ một chút, từ trong ngực lấy ra một cái lọ nhỏ, tỏa ra huyết khí nồng nặc.
Triệu Thường cười nói: “Luyện khí sĩ mặt nạ sắt, cái cậu lấy ra là thứ gì, mùi này, không giống đan dược lắm.
Sẽ không phải tùy tiện lấy ra ít đồ để làm đan chú chứ.”
Cửu Thiên bình tĩnh nói: “Anh đã lấy ra Ngũ Hành Đan rồi, tôi đương nhiên sẽ không lấy ra thứ tầm thường nữa.
Đây là long huyết đã luyện chế, giá trị không cần tôi nói nhiều.”
Nghe thấy hai từ long huyết, Triệu Thường lập tức sốc tại chỗ.
Cửu Thiên mở cái lọ nhỏ ra, để mùi tỏa ra.
Triệu Thường nhắm mắt ngửi kỹ, quả nhiên là long huyết, mùi không khác với những gì ghi trong sách.
Để cái lọ nhỏ sang một bên, thật ra loại long huyết này, Cửu Thiên còn rất nhiều.
Chỉ là sư phụ từng nói, thứ này không thể nói cho người khác, vẫn cần dùng lọ nhỏ để đựng.
Tránh để người khác nhìn ra hắn có rất nhiều.
Đạo lý hoài bích có tội, hắn vẫn biết.
Cửu Thiên nói: “Có thể bắt đầu rồi chứ?”
Triệu Thường thu hồi ánh mắt kinh ngạc của mình, không ngờ hắn ta bị đối phương áp chế.
“Bắt đầu!”
Triệu Thường xoay tay ném cái đỉnh nhỏ hỏa diễm trong tay xuống đất, quát nhẹ một tiếng “lên”!
Đỉnh nhỏ hỏa diễm nhanh chóng biến lớn, trong nháy mắt biến ra cao bằng một người.
Đỉnh chia cao thấp, có thể thay đổi, đỉnh này đã rất không tệ.
Triệu Thường có tự tin rất lớn về cái đỉnh này.
Có Viêm Hỏa Đỉnh này, tuy hắn ta chỉ có tu vi của luyện khí sĩ nhị phẩm, lại có thể luyện ra đan dược tam phẩm.
Triệu Thường đắc ý liếc nhìn Cửu Thiên, lại ngỡ ngàng khi nhìn thấy Cửu Thiên cũng móc một cái đỉnh ra.
Cũng biến to, đỉnh của Cửu Thiên trực tiếp biến to tới mức năm người cùng ôm mới hết, độ cao hơn một trượng.
Đỉnh to như vậy, nhìn thoáng cái thì biết uy vũ bá khí hơn Triệu Thường.
Cửu Thiên không phải là cố ý biến đỉnh to hơn một chút, mà là kích cỡ này, thích hợp nhất với đan dược hắn sắp luyện chế.
Xoay tay vuốt qua chiếc nhẫn, vô số dược liệu như dòng nước xuất hiện, trực tiếp đi vào trong đỉnh.
Đây là lần đầu tiên Triệu Thường nhìn thấy cách trực tiếp dùng dược liệu để luyện chứ không phải dùng bột thuốc như này.
Vội vàng thu hồi tâm thần, tay trái của Triệu Thường bốc lửa, tay phải cầm thuốc, ba cây dược liệu màu đỏ rực lấy ra từ eo của hắn ta, lơ lửng ở trước người, bắt đầu thiêu đốt.
Cảnh tượng kỳ diệu như này, người xung quanh nhìn mà tặc lưỡi, rất nhanh, cư dân xung quanh cũng không biết từ đâu có được tin tức, tất cả vây lại.
Trên nóc nhà, trên cây, đều là bóng người.
“Wow, đây là luyện đan.
Thần kỳ quá, anh nhìn, dược liệu có thể bay lên, vừa là lửa vừa là gió.”
“Đây chính là luyện khí sĩ, bao giờ tôi cũng có thể trở thành luyện khí sĩ thì tốt rồi.”
“Các người nói xem luyện khí sĩ của nhà họ Mục thắng hay là luyện khí sĩ của nhà họ Cửu sẽ thắng?”
...
Ba tầng trong, ba tầng ngoài, rất nhanh cả cửa của nhà họ Cửu bị vây kín mít.
Có điều người của nhà họ Mục và người của nhà họ Cửu không có để tâm, ánh mắt của hai bên đều nhìn chằm chằm vào hai cái đỉnh to.
Cửu Thiên nhắm mắt lại, điều khiển lửa và dòng nước.
Mà Triệu Thường cuối cùng cũng tinh luyện xong, trực tiếp bỏ bột thuốc vào trong đỉnh.
Thấy dáng vẻ bình tĩnh luyện đan của Cửu Thiên, Triệu Thường cười lạnh một tiếng.
Cậu thua chắc rồi, Xích Viêm Cấp ba Đan của tôi, ở trong đan dược tam phẩm là cực phẩm.
Xem cậu thắng tôi kiểu gì!
Tăng lửa, Triệu Thường căn bản không tiếc nguyên khí của mình, nhanh chóng đúc thành đan dược.
Một bước cuối cùng, ngưng đan!
Một viên đan dược bỗng từ trong Viêm Hỏa Đỉnh nhảy ra.
Triệu Thường lập tức nở nụ cười, thành công rồi.
Mà vào lúc này, trong Văn Hỏa Đỉnh của Cửu Thiên cũng phát ra một tiếng ong.
Sau đó đan dược nhảy ra!\u0001.
Chương83: Chương 83
Hai bên gần như luyện thành đan dược cùng lúc, ánh sáng bỗng thu lại, mùi đan dược tỏa khắp nơi.
Triệu Thường có hơi kinh ngạc, cách thức luyện đan này của đối phương vậy mà cũng có thể thành đan, thật sự là chưa từng nghe.
Có điều không cần lo, thắng lợi mới là điều quan trọng nhất.
Triệu Thường bước lên một bước, xòe đan dược trong tay ra.
“Xích Viêm Cấp ba Đan, có thể trong thời gian ngắn ngưng tụ ra một tầng áo giáp hỏa diễm ở bên ngoài cơ thể, công kích dưới Ngoại Canh Cảnh, có thể chặn ba lần.
Luyện khí sĩ võ giả, cũng có thể sử dụng.
Trong giọng điệu của Triệu Thường cực kỳ đắc ý, đối với một viên đan dược tam phẩm mà nói.
Hiệu quả này, quả thật rất tốt.
Ngay cả Mục Hải cũng nghe mà rất động lòng, võ giả đối chiến, một chiêu là sống chết.
Có thể chặn ba lần công kích của đối phương, bất luận liều giết, trốn chạy cũng rất hữu dụng.
Có điều đây vẫn không phải điều mấu chốt nhất, cái có giá trị nhất là một câu cuối cùng, luyện khí sĩ võ giả đều có thể dùng.
Đơn thuần chỉ có võ giả có thể dùng, sợ rằng giá trị ít nhất sẽ giảm một nửa.
Nhưng một khi luyện khí sĩ cũng có thể dùng, vậy thì ở giới đan dược, viên đan dược này, tuy không lên sân lớn thì cũng vào được phòng.
Đây cũng là nguyên nhân Triệu Thường rất tự tin, trong đan dược tam phẩm, đan dược có thể vượt qua đan này quả thật rất ít.
Cửu Thiên cũng từ từ xòe tay ra, một viên đan dược màu sắc rực rỡ, đập vào mắt của tất cả mọi người.
“Bách Luyện Đan, không có hiệu quả đặc biệt gì, ổn định căn cơ bổ sung nguyên khí mà thôi.”
Giọng nói của Cửu Thiên rất bình tĩnh, Triệu Thường lại cười ha hả.
“Ổn định căn cơ bổ sung nguyên khí? Lẽ nào đan dược này của cậu sử dụng căn bản không nhìn thấy bất kỳ hiệu quả nào sao? Nếu không phải thấy cậu có nguyên khí trên người, có thể thao túng ngũ hành.
Tôi thật sự sẽ nghi ngờ cậu có phải luyện khí sĩ không, nực cười, nực cười, cậu lấy loại đan dược này để thi đấu luyện đan ư? Xem ra, long huyết của cậu phải thuộc về tôi rồi.”
Triệu Thường nói xong thì dẫn tới đám người của nhà họ Mục cười lớn một trận, sắc mặt của người nhà họ Cửu rất khó coi.
Bọn họ cũng không biết tại sao tiên sinh mặt nạ sắt lại lấy loại đan dược này để thi đấu luyện đan, đặc biệt là Cửu Phong, trong lòng thầm nghĩ, cho dù là lấy Tụ Lực Đan ra thi đấu luyện đan, cũng tốt hơn cái này
Có điều Cửu Thiên vẫn điềm nhiên như cũ, nói tiếp: “Tôi còn chưa nói hết.
Tuy chỉ là củng cố căn cơ bổ sung nguyên khí, nhưng hiệu quả rất rõ ràng.
Người bình thường sử dụng cơ thể khỏe mạnh, bách bệnh không xâm nhập.
Võ giả sử dụng, kinh mạch mở rộng, canh kình ngưng thực.
Luyện khí sĩ sử dụng, đan điền mở rộng, khí từ thiên địa.”
Lời còn chưa dứt, xung quanh đã truyền tới tiếng hít khí lạnh.
Triệu Thường sững sờ tại chỗ.
Đặc biệt là nghe thấy 8 chữ đan điền mở rộng, khí từ thiên địa, Triệu Thường càng như bị sét đánh, thất thanh nói: “Cái gì? Đan dược của cậu có thể cải tạo đan điền, chuyện này không thể nào.”
Cửu Thiên bình tĩnh nói: “Có thể hay không, tự anh qua xem thử không phải là được rồi sao.”
Triệu Thường bước lên mấy bước, Xích Viêm Cấp ba Đan trong tay cũng bị bóp tới hơi biến dạng.
Cửu Thiên đưa tay ra, để Triệu Thường nhìn kỹ.
Nhận thức đan dược, gồm nhìn – ngửi – thử.
Triệu Thường quan sát kỹ, lại đưa mặt vào sát để ngửi mùi hương của Bách Luyện Đan, cuối cùng dùng ngón tay chạm nhẹ vào đan dược, rồi cho vào trong miệng.
Nhắm mắt lại, Triệu Thường cảm ứng cẩn thận.
Sau đó, sắc mặt của Triệu Thường thay đổi, bởi vì cho dù một chút ít dược lực như vậy cũng khiến hắn ta cảm nhận được sự khác thường của đan điền, sự mở rộng của kinh mạch.
Quả nhiên là cực phẩm củng cố căn cơ bồi dưỡng nguyên khí.
Loại đan dược toàn năng cải tạo thể chất này, quý giá hơn bất cứ đan dược của hắn ta.
Loại đan dược này, chỉ cần luyện ra chính là nhảy cấp.
Cho dù là một luyện khí sĩ nhất phẩm, chỉ cần hắn có thể luyện ra, phẩm cấp đan dược ít nhất từ tam phẩm trở lên.
Mà một viên này, thật sự muốn lấy đánh giá, sợ rằng vào khoảng ngũ phẩm.
||||| Truyện đề cử: Hào Môn Này, Tôi Không Gả Nữa |||||
Triệu Thường mở hai mắt ra, thần sắc trở nên vô cùng phức tạp.
Hắn ta thua rồi, thua rất triệt để.
Tuy hắn ta không nguyện ý thừa nhận, nhưng sự thật bày ở trước mắt.
Hơn nữa, điều quan trọng nhất là hắn ta bây giờ không thể nghĩ ra đan phương của Bách Luyện Đan này.
Nhưng biểu hiện vừa rồi của hắn ta khiến hắn ta làm sao nói ra được.
Nếu hai người là người xa lạ, Triệu Thường nhất định sẽ khuynh gia bại sản cũng muốn đổi được đan phương này với luyện khí sĩ mặt nạ sắt ở trước mặt.
Sắc mặt thay đổi rất lâu, Triệu Thường lên tiếng: “Tôi thua rồi, luyện khí sĩ mặt nạ sắt, cậu giỏi hơn một bậc.
Tôi thua, tâm phục khẩu phục.”
Cửu Thiên nở nụ cười khẽ, nhìn trông phẩm chất luyện khí sĩ cơ bản nhất của Triệu Thường là vẫn có.
Luyện khí sĩ là những người khinh thường nói dối nhất, bọn họ cao ngạo, tính khí tệ, thậm chí trong mắt không có ai, nhưng bọn họ cũng rất giữ lời hứa.
Thua là thua, thắng là thắng.
Mục Hải nghe thấy lời của Triệu Thường, lập tức huyết sắc trên mặt tan đi.
Sắc mặt của người nhà họ Mục rất khó coi.
Người của nhà họ Cửu lúc này đã vui vẻ, căn bản không nể mặt của người nhà họ Mục, lớn tiếng nói tốt.
Cửu Phong cười gật đầu, luyện khí sĩ mặt nạ sắt quả nhiên là người đáng dựa vào, chỉ là Cửu Thiên đâu? Hắn đi gọi người, luyện khí sĩ mặt nạ sắt người ta cũng tới rồi, hắn lại không thấy đâu.
Triệu Thường thống khoát giao Ngũ Hành Đan cho Cửu Thiên, sau đó, Triệu Thường nói: “Luyện khí sĩ mặt nạ sắt, tôi có thể đổi đan phương của đan dược này với cậu không?”
Cửu Thiên cười nói: “Có thể, cho tôi đan phương của Nhất Dương Đan, tôi sẽ đổi với anh.”\u0007\u0007\u0007\u0007\u0007\u0007\u0007.
Chương84: Chương 84
Triệu Thường lập tức thay đổi mặt mày thành màu gan heo, Nhất Dương Đan là nguyên đan vượt qua đan dược bình thường, một luyện khí sĩ nhị phẩm cỏn con như hắn ta, sao có thể có đan phương của Nhất Dương Đan.
Cửu Thiên cũng biết hắn ta không có, đoán chắc nói vậy để chặn mà thôi.
Đan dược và cảnh giới tu luyện giống nhau, cũng chia thành năm cảnh giới đan dược bình thường, nguyên đan, linh đan, huyền đan, tiên đan.
Nhất Dương Đan ở cấp bậc nguyên đan cũng là đan dược có độ nổi tiếng rất lớn, ít nhất là từ nguyên đan ngũ phẩm trở lên, luyện khí sĩ bình thường chưa chắc luyện ra được.
Triệu Thường nghiến răng nói: “Đan phương của Nhất Dương Đan, tôi quả thật không có.
Không bằng tôi lấy một ít linh dược và đan dược đổi viên Bách Luyện Đan này của cậu thì như nào?”
Cửu Thiên nói: “Cũng không phải không được, anh còn có Ngũ Hành Đan không? Thêm hai viên Ngũ Hành Đan thì tôi đổi cho anh.”
Sắc mặt của Triệu Thường rất khó coi, giá trị của hai viên Ngũ Hành Đan chắc chắn cao hơn Bách Luyện Đan.
Đối phương rõ ràng là đùa cợt hắn ta, không có ý trao đổi.
Huống chi, đừng nói lấy thêm hai viên Ngũ Hành Đan nữa, cho dù viên Ngũ Hành Đan này còn là sư phụ của hắn ta cho hắn ta.
Phất áo rời đi, Triệu Thường cất Viêm Hỏa Đỉnh của mình rồi cất bước rời đi.
Mục Hải thấy vậy cũng chỉ có thể xoay người rời đi, người của nhà họ Cửu rất vui mừng, tất cả những lời tục tĩu quăng hết lên người của người nhà họ Mục.
Cửu Phong vừa cười vừa nói: “Cửu Đình Chi, chú ý tố chất, sao có thể dùng câu chó nhà có tang để hình dung Mục gia chủ, người ta là có nhà.
Các người phải chú ý lời nói cho ta.”
Đám người Cửu Đình Chi biết ý gật đầu.
Ý của Cửu Phong là mắng không cần dừng, chó nhà có tang không thích hợp, vậy thì đổi cách mắng khác là không có vấn đề gì rồi.
Quần chúng xem xung quanh cũng dần dần tản đi, xem một trận thi đấu luyện đan của luyện khí sĩ, bọn họ cũng coi như mở mang tầm mắt rồi.
Cửu Phong bước lên nói: “Tiên sinh mặt nạ sắt, lần này cảm ơn ngài.
Có thể mời ngài vào nhà họ Cửu nói chuyện không, tuy trạch viện bình thường, nhưng rượu vẫn không tệ.”
Cửu Thiên nói: “Không cần cảm ơn.
Tôi cũng có được một viên Ngũ Hành Đan không phải sao.
Vào trong thì không cần, tôi có chuyện phải rời đi trước.
Nếu sau này có chuyện như này nữa, bảo Cửu Thiên tới tìm tôi là được, cáo từ.”
Nói xong, dưới chân Cửu Thiên nổi gió rảo bước rời đi.
Cửu Phong nhìn bóng lưng rời đi của Cửu Thiên, khẽ nói: “Quả nhiên là phong phạm cao nhân, cũng không biết Cửu Thiên làm sao quen được tiên sinh mặt nạ sắt.
Haizz, chỉ đáng tiếc nhà họ Cửu của mình không có đồ gì tốt, nếu không có thể giúp Cửu Thiên đổi được viên Bách Luyện Đan đó thì tốt rồi.”
Cửu Phong đương nhiên không biết, loại Bách Luyện Đan này, khi Cửu Thiên tu hành ở trong núi, ăn như ăn lạc.
Bởi vì luyện chế loại đan dược này không yêu cầu cao về dược liệu, cho nên khi Ngô Tân dạy hắn luyện đan thì trọng điểm dạy cho hắn Bách Luyện Đan trước.
Cũng là dựa vào Bách Luyện Đan, Cửu Thiên mới có thể trong thời gian ngắn thích ứng được với trọng lượng của trọng kiếm Vô Phong.
Đi xa khỏi trạch viện của nhà họ Cửu, Cửu Thiên ở một góc không ai nhìn thấy cởi mặt nạ sắt và áo choàng đen ra, thở phào một hơi.
Lấy Ngũ Hành Đan ra, Cửu Thiên khẽ mỉm cười.
Đan dược lưu chuyển ánh sáng, nhìn trông rất chói mắt.
Ngũ Hành Đan, là đan dược chuyên gia tăng nguyên khí cho luyện khí sĩ.
Trong đan phương mà Ngô Tân giao cho hắn, có Ngũ Hành Đan.
Cửu Thiên trong khoảng thời gian này, thật ra luôn muốn luyện một viên thử xem.
Chỉ có điều dược liệu mãi không gom đủ, cho nên gác lại.
Có điều bây giờ, một viên Ngũ Hành Đan hoàn hảo nằm trong tay hắn, như này không có đạo lý không sử dụng.
Nhìn viên đan dược ở trong các luyện khí sĩ thậm chí có thể coi là ‘tiền’, Cửu Thiên điều chỉnh khí tức của mình, sau đó trực tiếp nuốt đan dược xuống.
Ngưng tụ lực lượng thiên địa ngũ hành, gia trì cơ thể.
Bỗng chốc, Cửu Thiên có thể cảm nhận được một cỗ lực lượng ngũ hành vừa cuồn cuộn vừa tinh thuần đang sôi sục ở trong cơ thể của mình, sau đó nhanh chóng chuyển hóa thành canh khí của hắn.
Cửu Thiên đứng bất động, ở đan điền có ánh sáng tỏa ra.
Lỗ chân lông trên người mở ra, lực lượng thiên địa ở xung quanh không ngừng rót vào trong cơ thể của hắn.
Bằng mắt thường có thể thấy, canh khí của hắn đang nhanh chóng tăng lên, loại cảm giác này thật sự không phải là đã bình thường.
Những sợi canh khí ngưng thực lưu động toàn thân, tạp chất trong cơ thể nhanh chóng bị loại bỏ.
Hai mắt có ánh sáng phóng ra, thính lực tăng lên.
Cỗ lực lượng tinh thuần này cứ lưu động gần một canh giờ, cuối cùng từ từ biến mất.
Sau khi luồng lực lượng ngũ hàng cuối cùng được cơ thể của hắn tiêu hóa hết, Cửu Thiên mới từ từ phun ra một hơi trọc khí.
Hơi cử động, lực lượng tăng lên.
Đưa tay tung một chiêu, lực lượng thiên địa có thể khống chế lại tăng lên nhiều.
Một viên Ngũ Hành Đan cỏn con như vậy khiến hắn đứng ở Nội Canh cấp ba đỉnh phong, đổi thành luyện khí sĩ cấp bậc cũng là tam phẩm đỉnh phong.
Phỏng đoán tu luyện thêm một khoảng thời gian thì hắn có thể đột phá đến cấp bốn.
Thật ra hắn có thể cảm nhận được, nếu chỉ là luyện khí sĩ đơn thuần, lúc này e rằng đã đột phá đến tứ phẩm rồi.
Hiệu quả của Ngũ Hành Đan tốt hơn trong tưởng tượng.
Cửu Thiên nghĩ về sau nói gì thì gì cũng phải gom đủ dược liệu để luyện một đống, buộc phải ăn như ăn lạc, cho tới khi Ngũ Hành Đan không có tác dụng với hắn nữa.
Nghĩ như vậy, Cửu Thiên bật cười.
Cất bước nhanh, Cửu Thiên quay về.\u0004\u0004\u0004\u0004.
Chương85: Chương 85
Ở một bên khác, trước cửa của nhà họ Mục.
Triệu Thường bỗng dừng bước chân, suy nghĩ một lúc, lên tiếng: “Mục gia chủ, anh Mục, tôi không về nhà họ Mục nữa.
Lần thi đấu luyện đan này, bỗng cảm thấy học nghệ không tinh, tôi bây giờ một lòng chỉ muốn trở về học viện, tiếp tục ở bên cạnh sư phụ tu hành.
Vậy nên từ biệt tại đây, anh Mục anh quay lại học viện thì tìm tôi.”
Nói xong, Triệu Thường bèn xoay người rời đi, Mục Kiếm Đình vội gọi hai tiếng “anh Triệu”, Triệu Thường lại căn bản không quay lại, bóng người mang theo gió, nhanh chóng rời đi.
Mục Hải thầm nghiến răng, gọi Mục Kiếm Đình: “Kiếm Đình, không cần đuổi theo.
Để mặc cậu ta đi đi, lần này chúng ta đối mặt với nhà họ Cửu, thật sự là thua thảm bại.”
Mục Kiếm Đình dừng bước, xoay đầu lại, vẻ mặt rất không cam lòng.
“Nhà họ Cửu hiếp người quá đáng.”
Mục Hải nói: “Cháu biết thì tốt.
Nhà họ Cửu bây giờ, thế lực không yếu hơn nhà họ Mục chúng ta, cường giả không ít hơn nhà họ Mục chúng ta.
Đặc biệt là Cửu Thiên kia, rất giỏi, hậu kình hùng hậu.
Còn có luyện khí sĩ giúp đỡ.
Nếu nhà họ Mục chúng ta còn không phấn đấu, sợ rằng không tới mấy năm, cả thành phố Cửu Long đều sẽ họ Cửu.”
Mục Kiếm Đình nghiến răng nói: “Cháu tuyệt đối sẽ không để loại chuyện này xảy ra.”
Mục Hải nói: “Nếu không muốn mai sau như vậy, vậy thì trở nên mạnh hơn đi.
Kiếm Đình, trên dưới nhà họ Mục, chỉ có một mình cháu ở học viện Võ Đạo, cũng chỉ có cháu có cơ hội vượt qua Cửu Thiên kia.
Hy vọng mai sau của nhà họ Mục đều đặt trên người của cháu.”
Mục Kiếm Đình gật mạnh đầu, siết chặt nắm đấm.
Mục Hải thở dài một tiếng: “Nếu nhà họ Cửu không có Cửu Thiên kia thì tốt rồi.
Một phế vật, vậy mà có thể làm chao đảo tương lai của cả thành phố Cửu Long, nực cười, nực cười.”
Mục Kiếm Đình nghe vậy, trong mắt có dị quang lóe lên.
Đúng, giả dụ nhà họ Cửu đó không có Cửu Thiên thì tốt rồi.
Làm sao mới có thể loại bỏ Cửu Thiên.
Khóe miệng của Mục Kiếm Đình hơi cong lên, hắn ta đã nghĩ ra cách giải quyết.
Xem ra mọi chuyện đều phải trở về học viện rồi tính rồi.
...
Hai ngày sau, ngoài cổng thành, gió bắc rít gào.
Cửu Phong đứng trước gió, đại diện nhà họ Cửu tiễn Cửu Thiên và Cửu Minh, hai người bọn họ hôm nay phải tới học viện Võ Đạo rồi.
Tiểu Hắc nhảy qua nhảy lại ở trên người Cửu Thiên, nhìn ra được, khoảng thời gian này ở nhà họ Cửu nó được ăn rất sướng, bụng tròn thêm một vòng.
Cửu Phong mỉm cười nhìn Cửu Thiên và Cửu Minh, nói: “Những cái khác không nói nữa.
Cửu Thiên con lần đầu tiên tới học viện Võ Đạo, theo sát Cửu Minh, đừng đi sai đường, bỏ lỡ thời gian báo danh.”
Cửu Thiên gật đầu nói: “Con biết rồi thưa ba.”
Cửu Minh có hơi mất kiên nhẫn nói: “Có thể đi chưa?”
Cửu Phong cười nói: “Đi đi, đi đi.
Khi giao thừa nhớ trở về.”
Cuối cùng vỗ hai cái vào vai của Cửu Thiên, Cửu Phong dõi theo Cửu Thiên và Cửu Minh rời đi.
Khi đi, Cửu Thiên liếc nhìn về phía Tây Sơn, thấp thoảng, hắn có thể nhìn thấy một bóng người lơ lửng trên không.
Không cần nghi ngờ, đó là sư phụ Ngô Tân của hắn.
Cửu Thiên khẽ gật đầu, coi như tạm biệt với Ngô Tân, hắn biết sư phụ có thể nhìn thấy động tác của hắn.
Mà Ngô Tân bay ở trên không lại khẽ mỉm cười, cũng khẽ gật đầu.
Tiểu Hắc ở trên vai Cửu Thiên không ngừng khua bộ vuốt với Cửu Phong, phát ra tiếng gọi, giống như có chút không nỡ rời khỏi thành phố Cửu Long.
Cửu Thiên xoa đầu của Tiểu Hắc nói: “Được rồi, tới học viện, nói không chừng mày có thể ăn được đồ tốt hơn.”
Tiểu Hắc há cái miệng to thè lưỡi liếm mặt của Cửu Thiên, cái lưỡi dính dính khiến mặt của Cửu Thiên đều là nước bọt, Cửu Thiên vội vàng ấn đầu của Tiểu Hắc.
Ánh mắt của Cửu Minh vô tình hay hữu ý cứ dừng ở trên tay của Cửu Thiên.
Sau đó, Cửu Minh lên tiếng: “Đó là nhẫn gia chủ của nhà họ Cửu sao?”
Cửu Thiên gật đầu nói: “Phải.”
Cửu Minh nhìn đi chỗ khác, dường như không muốn nhìn thấy chiếc nhẫn đó nữa.
“Quả nhiên, ông nội vẫn cho cậu chiếc nhẫn.”
Cửu Thiên há miệng, còn chưa lên tiếng, Cửu Minh bèn giơ tay lên nói: “Không cần nói nữa.
Kết quả này tôi đã dự liệu được, cũng biết đây là lựa chọn tốt nhất của gia tộc.
Chuyện này không cần nói nữa, cũng khiến tôi cắt đứt ý nghĩ này.”
Cửu Thiên gật đầu, không nói một lời, Cửu Minh cũng không nói chuyện, hai người lặng lẽ đi về phía trước.
Lần đi này là mất tròn 3 ngày, trong 3 ngày này, Cửu Minh và Cửu Thiên không nói một câu, cho dù là Tiểu Hắc ở nơi hoang dã lộ ra tay nghề nấu nướng, Cửu Minh cũng chỉ kinh ngạc liếc nhìn, nhưng không nói gì.
3 ngày sau, Cửu Minh dẫn Cửu Thiên đến một thành phố nhìn trông lớn gấp đôi thành phố Cửu Long, tên là thành phố Đông Sơn.
Nộp phí vào thành, Cửu Minh cuối cùng cũng nói một câu đầu tiên trong mấy ngày này với Cửu Thiên: “Chúng ta bây giờ tới Thuần Thú Trai, lát nữa tôi trả giá, cậu đừng chen lời.”
Cửu Thiên đáp ứng một tiếng, đi theo Cửu Minh về phía thành Bắc.
Thành phố Đông Sơn rộng lớn, rất là phồn hoa, quán trà quán rượu rất nhiều.
Đường xá rộng rãi, buôn bán tấp lập, có những thiếu gia ăn mặc quý phái, những người phụ nữ xinh đẹp ra cửa gọi khách.
Hai người Cửu Thiên đi tròn một ngày mới tới tận cùng phía Bắc của thành phố Đông Sơn.
Đập vào mặt ba chữ Thuần Thú Trại rất lớn, cực kỳ khí phách.
Hai người bước vào, Cửu Minh lấy ra 10 kim tệ để lên quầy, nói: “Chưởng quầy, hai con Vân Thiên Tước, muốn con ngày đi vạn dặm, đi tới thành phố Bành.”.
Bình luận facebook