Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2: Cô thương xót anh
“Cô sợ tôi?” Trong miệng người đàn ông thốt ra một giọng nói trầm thấp.
Giọng điệu không cao không thấp, không lạnh không nhạt, trông như bình tĩnh nhưng lại lạnh lẽo đến nỗi khiến người ta hít thở không thông.
“Phải…” Nguyễn Tri Hạ vô thức gật đầu, nhưng khi nghĩ lại cảm thấy không ổn nên vội vàng lắc đầu sửa lời: “Không phải…”
Sợ khiến người đàn ông giận dữ, dục vọng muốn sống của Nguyễn Tri Hạ tăng vọt: “Tôi không sợ, tôi chỉ căng thẳng.”
Cũng không phải cô đang nói dối!
Tuy là cô sợ hãi nhưng căng thẳng chiếm phần nhiều hơn.
“Thật sao?” Hiển nhiên là Tư Mộ Hàn không tin, anh ra lệnh: “Không sợ thì ngẩng đầu lên!”
“Tôi…”
Cơ thể của Nguyễn Tri Hạ run bần bật, cúi đầu càng thấp, tất nhiên là đang kháng cự.
“Tôi bảo cô ngẩng đầu lên!”
Cô lại càng không muốn nhìn, tựa như đang muốn chống lại anh. Anh nắm chặt lấy cái cằm của cô, ép cô phải ngẩng đầu lên.
Đôi mắt của Nguyễn Tri Hạ va vào một sườn mặt có vết sẹo chồng chất. Trong nhất thời, cô sợ hãi đến mức nói năng lộn xộn, kêu lên: “A… quỷ… a…”
Thật đáng sợ…
“A…”
Phản ứng của Nguyễn Tri Hạ đã chọc giận tới Tư Mộ Hàn, tay anh nắm chặt lấy cái ót của cô để mặt cô đối diện mình, ép cô phải nhìn nửa khuôn mặt toàn những vết sẹo dữ tợn vì lửa cháy, không ngừng cười khinh: “Chẳng phải cô nói không sợ sao? Bây giờ cô lại nói cái gì thế kia?”
Người phụ nữ dối trá, khẩu thị tâm phi.
Ngoài mặt thì nói là không sợ, vừa mới thấy khuôn mặt của anh đã sợ đến mức kinh hoàng biến sắc.
Nguyễn Tri Hạ bị người đàn ông ép phải nhìn chằm chằm vào nửa khuôn mặt phóng lớn kia, có cảm giác kinh dị như đang xem phim ma. Trái tim đập nhanh hơn, thật sự muốn ngất xiu đi.
Nhưng cô vẫn không phục lời của người đàn ông này, vô thức muốn giải thích: “Anh đột ngột đến gần, đương nhiên là tôi sẽ sợ hãi rồi! Cái khuôn mặt như ma quỷ này đột nhiên hiện ra, ai không bị dọa sợ chứ!”
Không thể trách cô được!
Thân thể của cô chỉ làm theo bản năng mà thôi.
Cho dù ai đột nhiên bị đến gần rồi như vậy, rồi trước mặt còn hiện ra nửa khuôn mặt méo mó dữ tợn như vậy cũng sẽ sợ hãi.
Huống chi cô vốn nhát gan, là người ngay cả phim ma cũng không dám xem.
Không biết là đã chết lặng, hay là đã từ từ thích ứng.
Bây giờ khi cô nhìn nửa khuôn mặt kia, dường như cũng không còn quá sợ hãi nữa. Ngược lại, trong lòng còn dâng lên một sự đau đớn khó hiểu.
Nói gì thì nói, anh là một kẻ đáng thương.
Nhất định là anh rất đau nhỉ!
Cô biết chứ.
Khi còn bé, vì cô cãi nhau nên bị một ly trà nóng hất thẳng lên mặt, siêu đau luôn.
Không biết có phải vì nổi xúc động trong lòng hay không mà cô không kìm lòng được muốn tự mình xoa vết sẹo màu hồng kia, chuyên chú xem xét.
Thật ra ngũ quan của anh rất hoàn hảo.
Nhìn tổng thể các đường nét khuôn mặt thì mắt phượng dài hẹp, đôi đồng tử sâu lắng, cánh mũi cao thẳng, đôi mày kiếm dày, môi mỏng khêu gợi, hoàn mỹ như là kiệt tác của một nhà điêu khắc nổi tiếng.
Đặc biệt là lúc này, đôi môi mỏng hơi mím lại, mày kiếm nhếch lên, đẹp đẽ tùy tiện, lạnh lùng bạc tình.
Nhìn thế nào cũng hoàn mỹ khiến người khác phải sợ hãi thốt lên.
Nếu không có vết sẹo kia thì chỉ một khuôn mặt này cũng khiến phái đẹp phải thần hồn điên đảo.
Tư Mộ Hàn không ngờ Nguyễn Tri Hạ lại làm như vậy.
Lúc bàn tay nhỏ bé của cô đặt lên mặt anh, dường như là phản xạ có điều kiện mà muốn bẻ gãy tay của cô gái.
“Rất đau đúng không?”
Nhưng ngay khi muốn bắt lấy tay cô thì một giọng nói mang theo đau lòng và thương tiếc truyền vào tai khiến cho anh phải chấn động.
Cả cơ thể đều khựng lại.
Rất đau đúng không…
Lần đầu tiên có người hỏi anh như vậy.
Giọng điệu không cao không thấp, không lạnh không nhạt, trông như bình tĩnh nhưng lại lạnh lẽo đến nỗi khiến người ta hít thở không thông.
“Phải…” Nguyễn Tri Hạ vô thức gật đầu, nhưng khi nghĩ lại cảm thấy không ổn nên vội vàng lắc đầu sửa lời: “Không phải…”
Sợ khiến người đàn ông giận dữ, dục vọng muốn sống của Nguyễn Tri Hạ tăng vọt: “Tôi không sợ, tôi chỉ căng thẳng.”
Cũng không phải cô đang nói dối!
Tuy là cô sợ hãi nhưng căng thẳng chiếm phần nhiều hơn.
“Thật sao?” Hiển nhiên là Tư Mộ Hàn không tin, anh ra lệnh: “Không sợ thì ngẩng đầu lên!”
“Tôi…”
Cơ thể của Nguyễn Tri Hạ run bần bật, cúi đầu càng thấp, tất nhiên là đang kháng cự.
“Tôi bảo cô ngẩng đầu lên!”
Cô lại càng không muốn nhìn, tựa như đang muốn chống lại anh. Anh nắm chặt lấy cái cằm của cô, ép cô phải ngẩng đầu lên.
Đôi mắt của Nguyễn Tri Hạ va vào một sườn mặt có vết sẹo chồng chất. Trong nhất thời, cô sợ hãi đến mức nói năng lộn xộn, kêu lên: “A… quỷ… a…”
Thật đáng sợ…
“A…”
Phản ứng của Nguyễn Tri Hạ đã chọc giận tới Tư Mộ Hàn, tay anh nắm chặt lấy cái ót của cô để mặt cô đối diện mình, ép cô phải nhìn nửa khuôn mặt toàn những vết sẹo dữ tợn vì lửa cháy, không ngừng cười khinh: “Chẳng phải cô nói không sợ sao? Bây giờ cô lại nói cái gì thế kia?”
Người phụ nữ dối trá, khẩu thị tâm phi.
Ngoài mặt thì nói là không sợ, vừa mới thấy khuôn mặt của anh đã sợ đến mức kinh hoàng biến sắc.
Nguyễn Tri Hạ bị người đàn ông ép phải nhìn chằm chằm vào nửa khuôn mặt phóng lớn kia, có cảm giác kinh dị như đang xem phim ma. Trái tim đập nhanh hơn, thật sự muốn ngất xiu đi.
Nhưng cô vẫn không phục lời của người đàn ông này, vô thức muốn giải thích: “Anh đột ngột đến gần, đương nhiên là tôi sẽ sợ hãi rồi! Cái khuôn mặt như ma quỷ này đột nhiên hiện ra, ai không bị dọa sợ chứ!”
Không thể trách cô được!
Thân thể của cô chỉ làm theo bản năng mà thôi.
Cho dù ai đột nhiên bị đến gần rồi như vậy, rồi trước mặt còn hiện ra nửa khuôn mặt méo mó dữ tợn như vậy cũng sẽ sợ hãi.
Huống chi cô vốn nhát gan, là người ngay cả phim ma cũng không dám xem.
Không biết là đã chết lặng, hay là đã từ từ thích ứng.
Bây giờ khi cô nhìn nửa khuôn mặt kia, dường như cũng không còn quá sợ hãi nữa. Ngược lại, trong lòng còn dâng lên một sự đau đớn khó hiểu.
Nói gì thì nói, anh là một kẻ đáng thương.
Nhất định là anh rất đau nhỉ!
Cô biết chứ.
Khi còn bé, vì cô cãi nhau nên bị một ly trà nóng hất thẳng lên mặt, siêu đau luôn.
Không biết có phải vì nổi xúc động trong lòng hay không mà cô không kìm lòng được muốn tự mình xoa vết sẹo màu hồng kia, chuyên chú xem xét.
Thật ra ngũ quan của anh rất hoàn hảo.
Nhìn tổng thể các đường nét khuôn mặt thì mắt phượng dài hẹp, đôi đồng tử sâu lắng, cánh mũi cao thẳng, đôi mày kiếm dày, môi mỏng khêu gợi, hoàn mỹ như là kiệt tác của một nhà điêu khắc nổi tiếng.
Đặc biệt là lúc này, đôi môi mỏng hơi mím lại, mày kiếm nhếch lên, đẹp đẽ tùy tiện, lạnh lùng bạc tình.
Nhìn thế nào cũng hoàn mỹ khiến người khác phải sợ hãi thốt lên.
Nếu không có vết sẹo kia thì chỉ một khuôn mặt này cũng khiến phái đẹp phải thần hồn điên đảo.
Tư Mộ Hàn không ngờ Nguyễn Tri Hạ lại làm như vậy.
Lúc bàn tay nhỏ bé của cô đặt lên mặt anh, dường như là phản xạ có điều kiện mà muốn bẻ gãy tay của cô gái.
“Rất đau đúng không?”
Nhưng ngay khi muốn bắt lấy tay cô thì một giọng nói mang theo đau lòng và thương tiếc truyền vào tai khiến cho anh phải chấn động.
Cả cơ thể đều khựng lại.
Rất đau đúng không…
Lần đầu tiên có người hỏi anh như vậy.
Bình luận facebook