Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1: Gả thay em gái
Khu nhà giàu ở thành phố Hàng Châu.
Ở một tòa biệt thự một nghìn mét vuông theo phong cách Châu Âu có tầm nhìn ra mặt hồ.
Trong một căn phòng cười tràn ngập niềm vui.
Nguyễn Tri Hạ mặc một bộ lễ phục hở vai màu đỏ, thẳng vai, cúi đầu, dè dặt ngồi trên chiếc giường cưới cỡ lớn.
Những ngón tay trắng nõn mảnh khảnh lo lắng đan vào nhau, trong lòng cô cũng thấp thỏm không yên.
Tối nay là đêm tân hôn của cô.
Không…
Nói đúng ra là.
Là của Nguyễn Tử Nhu và người kia.
Thật ra, người được gả đi vào hôm nay là em gái cùng cha khác mẹ của cô, Nguyễn Tử Nhu.
Nhưng vào một giờ trước lễ cưới, Nguyễn Tử Nhu đã chuồn êm theo trai mất rồi.
Nguyễn Thiên Dân tức giận đến mức suýt chút ngất đi.
Vì Nguyễn Tử Nhu đào hôn nên cô dâu hiện giờ biến thành cô.
Người đàn ông mà cô phải kết hôn là cháu trai thứ ba của người giàu nhất thành phố Hàng Châu - Tư Mộ Hàn, một người đàn ông hơn cô tận sáu tuổi.
Người ta nói rằng năm năm trước Tư Mộ Hàn bị trọng thương trong một vụ nổ, hôn mê bốn năm, đến năm ngoái mới tỉnh lại.
Thứ chờ đợi anh sau cơn bi kịch đó là hai chân tàn tật và khuôn mặt bị hủy hoại.
Dường như Tư Mộ Hàn khó có thể chấp nhận được sự thật này nên từ đó về sau, tính tình thay đổi rất nhiều. Anh trở nên cực kỳ máu lạnh, tàn nhẫn, ai đụng phải anh, không chết thì cũng tàn phế.
Vụ nổ kinh hoàng đã làm mất đi sự tự tin của đứa con cưng của ông trời năm nào, thay vào đó là một quân vương tàn bạo, lạnh lùng vô tình.
Đã từng có rất nhiều cô gái muốn gả cho Tư Mộ Hàn, nhưng bây giờ người ta tránh anh còn không kịp.
Mặc dù gả cho anh sẽ được hưởng hết vinh hoa phú quý nhưng chẳng có ai muốn gả cho một kẻ đã bị hủy dung, lại còn là phế nhân máu lạnh, tàn bạo.
Với cô mà nói thì cái người tên Tư Mộ Hàn này rất đáng thương, cuộc sống đang êm đẹp vậy mà lại bị tai nạn hủy hoại.
Năm năm trước, anh chỉ mới có hai mươi mốt tuổi, còn đang trong tuổi thanh xuân thiếu niên.
Một người kiêu ngạo như vậy, tính tình thay đổi sau biến cố cũng là điều thường tình trên đời.
Nhưng cái gì cũng phải rõ ràng.
Cô cũng hơi khổ sở khi anh lại trở thành chồng của mình.
Người chồng trong mộng của cô là một người dịu dàng, cô không để ý tới khuôn mặt hay tiền bạc của người đó. Thứ cô muốn là một người đàn ông của gia đình có thể che chở, yêu thương cô.
Huống chi, bây giờ cô vẫn đang chờ một người. Nhưng có lẽ người đó sẽ không bao giờ xuất hiện nữa…
“Haiz…” Nguyễn Tri Hạ thở dài.
Chuyện đã đến nước này.
Cho dù Tư Mộ Hàn như thế nào, bây giờ cô cũng đã thay Nguyễn Tử Nhu gả tới đây, cứ đi bước nào tính bước đó thôi!
Cô có nghĩ nhiều đi chăng nữa thì cũng không thể thay đổi được kết cục, thôi thì cứ thản nhiên chấp nhận nó vậy.
May mắn là, hai chân của Tư Mộ Hàn bị liệt, vậy thì dù nhiều hay ít vẫn sẽ ảnh hưởng đến chuyện kia, sự trong trắng của cô vẫn sẽ được duy trì nhỉ…
Nghĩ như vậy, Nguyễn Tri Hạ vui vẻ hơn nhiều.
Không biết từ khi nào, trong phòng ngủ đột nhiên vang lên tiếng ròng rọc.
Là âm thanh chuyển động của xe lăn.
Sau đó, Nguyễn Tri Hạ nhìn thấy một người đàn ông ngồi xe lăn xuất hiện trước mắt mình.
Hai chân thẳng tắp của anh đặt trên hai bàn đạp của xe lăn, dưới cái quần tây màu đen là một đôi giày da nhập khẩu, bóng loáng không dính chút bụi.
Nhờ vậy mới biết rằng chân của người đàn ông chưa từng chạm đất, nên mới có thể sạch sẽ không chút bụi bặm như thế.
Hơi thở lạnh lẽo xa lạ bao trùm, hàng mi được chải chuốt của Nguyễn Tri Hạ khẽ run lên, trái tim cũng đập mạnh.
Bản thân cô không tự chủ được mà nhích vào phía giường để có thể cách người đàn ông xa hơn.
Dường như hành động của Nguyễn Tri Hạ đã chọc giận người đàn ông, khí lạnh mơ hồ tản ra trong không khí.
Nhìn thấy người phụ nữ chỉ cúi đầu, mãi vẫn không dám ngẩng lên nhìn mình, đôi mắt dài hẹp của Tư Mộ Hàn nheo lại một cách nguy hiểm, khóe miệng anh nhếch lên lộ ra vẻ cười vừa khinh khi vừa máu lạnh.
Ở một tòa biệt thự một nghìn mét vuông theo phong cách Châu Âu có tầm nhìn ra mặt hồ.
Trong một căn phòng cười tràn ngập niềm vui.
Nguyễn Tri Hạ mặc một bộ lễ phục hở vai màu đỏ, thẳng vai, cúi đầu, dè dặt ngồi trên chiếc giường cưới cỡ lớn.
Những ngón tay trắng nõn mảnh khảnh lo lắng đan vào nhau, trong lòng cô cũng thấp thỏm không yên.
Tối nay là đêm tân hôn của cô.
Không…
Nói đúng ra là.
Là của Nguyễn Tử Nhu và người kia.
Thật ra, người được gả đi vào hôm nay là em gái cùng cha khác mẹ của cô, Nguyễn Tử Nhu.
Nhưng vào một giờ trước lễ cưới, Nguyễn Tử Nhu đã chuồn êm theo trai mất rồi.
Nguyễn Thiên Dân tức giận đến mức suýt chút ngất đi.
Vì Nguyễn Tử Nhu đào hôn nên cô dâu hiện giờ biến thành cô.
Người đàn ông mà cô phải kết hôn là cháu trai thứ ba của người giàu nhất thành phố Hàng Châu - Tư Mộ Hàn, một người đàn ông hơn cô tận sáu tuổi.
Người ta nói rằng năm năm trước Tư Mộ Hàn bị trọng thương trong một vụ nổ, hôn mê bốn năm, đến năm ngoái mới tỉnh lại.
Thứ chờ đợi anh sau cơn bi kịch đó là hai chân tàn tật và khuôn mặt bị hủy hoại.
Dường như Tư Mộ Hàn khó có thể chấp nhận được sự thật này nên từ đó về sau, tính tình thay đổi rất nhiều. Anh trở nên cực kỳ máu lạnh, tàn nhẫn, ai đụng phải anh, không chết thì cũng tàn phế.
Vụ nổ kinh hoàng đã làm mất đi sự tự tin của đứa con cưng của ông trời năm nào, thay vào đó là một quân vương tàn bạo, lạnh lùng vô tình.
Đã từng có rất nhiều cô gái muốn gả cho Tư Mộ Hàn, nhưng bây giờ người ta tránh anh còn không kịp.
Mặc dù gả cho anh sẽ được hưởng hết vinh hoa phú quý nhưng chẳng có ai muốn gả cho một kẻ đã bị hủy dung, lại còn là phế nhân máu lạnh, tàn bạo.
Với cô mà nói thì cái người tên Tư Mộ Hàn này rất đáng thương, cuộc sống đang êm đẹp vậy mà lại bị tai nạn hủy hoại.
Năm năm trước, anh chỉ mới có hai mươi mốt tuổi, còn đang trong tuổi thanh xuân thiếu niên.
Một người kiêu ngạo như vậy, tính tình thay đổi sau biến cố cũng là điều thường tình trên đời.
Nhưng cái gì cũng phải rõ ràng.
Cô cũng hơi khổ sở khi anh lại trở thành chồng của mình.
Người chồng trong mộng của cô là một người dịu dàng, cô không để ý tới khuôn mặt hay tiền bạc của người đó. Thứ cô muốn là một người đàn ông của gia đình có thể che chở, yêu thương cô.
Huống chi, bây giờ cô vẫn đang chờ một người. Nhưng có lẽ người đó sẽ không bao giờ xuất hiện nữa…
“Haiz…” Nguyễn Tri Hạ thở dài.
Chuyện đã đến nước này.
Cho dù Tư Mộ Hàn như thế nào, bây giờ cô cũng đã thay Nguyễn Tử Nhu gả tới đây, cứ đi bước nào tính bước đó thôi!
Cô có nghĩ nhiều đi chăng nữa thì cũng không thể thay đổi được kết cục, thôi thì cứ thản nhiên chấp nhận nó vậy.
May mắn là, hai chân của Tư Mộ Hàn bị liệt, vậy thì dù nhiều hay ít vẫn sẽ ảnh hưởng đến chuyện kia, sự trong trắng của cô vẫn sẽ được duy trì nhỉ…
Nghĩ như vậy, Nguyễn Tri Hạ vui vẻ hơn nhiều.
Không biết từ khi nào, trong phòng ngủ đột nhiên vang lên tiếng ròng rọc.
Là âm thanh chuyển động của xe lăn.
Sau đó, Nguyễn Tri Hạ nhìn thấy một người đàn ông ngồi xe lăn xuất hiện trước mắt mình.
Hai chân thẳng tắp của anh đặt trên hai bàn đạp của xe lăn, dưới cái quần tây màu đen là một đôi giày da nhập khẩu, bóng loáng không dính chút bụi.
Nhờ vậy mới biết rằng chân của người đàn ông chưa từng chạm đất, nên mới có thể sạch sẽ không chút bụi bặm như thế.
Hơi thở lạnh lẽo xa lạ bao trùm, hàng mi được chải chuốt của Nguyễn Tri Hạ khẽ run lên, trái tim cũng đập mạnh.
Bản thân cô không tự chủ được mà nhích vào phía giường để có thể cách người đàn ông xa hơn.
Dường như hành động của Nguyễn Tri Hạ đã chọc giận người đàn ông, khí lạnh mơ hồ tản ra trong không khí.
Nhìn thấy người phụ nữ chỉ cúi đầu, mãi vẫn không dám ngẩng lên nhìn mình, đôi mắt dài hẹp của Tư Mộ Hàn nheo lại một cách nguy hiểm, khóe miệng anh nhếch lên lộ ra vẻ cười vừa khinh khi vừa máu lạnh.
Bình luận facebook