Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 615 Nhưng lỡ đúng thì sao?
Nguyễn Tri Hạ bị anh ta ôm như vậy, nhất thời có lòng mà không có sức trừng anh ta một cái, giọng điệu nổi giận nói: "Anh muốn làm gì?"
"Đưa cô đi bệnh viện."
Mặc Thâm biết ở trong mắt Nguyễn Tri Hạ, mình không phải người tốt, cũng không trông cậy cô sẽ tỏ thái độ hòa nhã với mình.
Thấy Mặc Tham muốn đưa mình đến bệnh viện.
Nguyễn Tri Hạ cũng không già mồm cãi láo, cô nhắm mắt lại, để mặc Mặc Thâm ôm mình ra khỏi phòng, chỉ có khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó, dáng vẻ cực kì đau đớn.
Thập Lục nhìn anh Bảy nhà mình ôm Nguyễn Tri Hạ đi xuống lầu, bèn tiến lên nghênh đón: “Anh Bảy, anh muốn dẫn cô ta đi đâu?"
"Cô ấy không thoải mái, tôi dẫn cô ấy đến chỗ Bạch Tuyền xem thử."
Mặc Thâm nói xong thì trực tiếp ôm Nguyễn Tri Hạ đi nhanh ra ngoài.
vietwriter.vn
Thập Lục nhìn Mặc Thâm sắp coi Nguyễn Tri Hạ trở thành bảo bối, không khỏi bĩu môi.
Không phải chỉ bỏ đói cô một lát thôi sao?
Sao lại thành ra thế này rồi?
Tuy trong lòng nghĩ thế nhưng nghĩ đến sắc mặt vừa rồi của Nguyễn Tri Hạ, có vẻ rất đau, Thập Lục lại không tự chủ được mà đi theo.
Từ xa Bạch Tuyền đã thấy Mặc Thâm ôm một người phụ nữ trong lòng, đi về phía mình.
Nhìn Mặc Thâm đã trở về bỗng nhiên lại ôm một người phụ nữ chạy đến, trên mặt Bạch Tuyền khỏi nói kinh ngạc cỡ nào.
Trên mặt Mặc Thâm lộ ra vẻ lo lắng, anh ta nói với Bạch Tuyền: "Bạch Tuyền, cô mau xem cho cô ấy đi."
Nhìn Mặc Thâm có vẻ rất lo lắng cho người phụ nữ trong lòng, đáy mắt Bạch Tuyền thoáng qua chút ảm đạm.
Cô ấy tiến lên bắt cổ tay Nguyễn Tri Hạ, sau khi bắt mạch cho cô, cô ấy mới nói với Mặc Thâm: "Cô ấy chỉ bị bệnh đau dạ dày thôi, không có trở ngại gì."
"Anh Mặc Thâm, anh bế cô ấy lên giường nằm trước đi, em đi kê đơn thuốc giảm đau cho cô ấy."
Mặc Thâm lập tức nghe theo, ôm Nguyễn Tri Hạ lên chiếc giường trắng nhỏ.
Nguyễn Tri Hạ khó chịu cuộn mình trên giường nhỏ, vẻ mặt đau đớn khiến tim Mặc Thâm cũng đau theo.
Anh ta không khỏi quay đầu nhìn về phía Thập Lục đi theo sau mình, có chút tức giận chất vấn: "Thập Lục, là cậu sai người hầu bỏ đói cô ấy à?"
Thập Lục thật không ngờ chỉ mới không ăn một đêm mà Nguyễn Tri Hạ đã đói thành mức này, lại còn bị đau dạ dày.
Tuy trong lòng có chút áy náy, nhưng trên mặt Thập Lục lại không lộ vẻ gì.
"Là em dặn."
Cậu ta không hề hối hận: "Anh Bảy, em đâu biết cô ta lại được chiều chuộng như thế, không phải chỉ bỏ đói một đêm thôi sao."
Mặc Thâm nhất thời liếc cậu ta một cái, lạnh giọng nói: “Thập Lục, từ khi nào thì cậu có thể quyết định thay tôi rồi hả?"
Thập Lục nhìn Mặc Thâm, có chút sững sờ, cậu ta không dám tin nhìn Mặc Thâm, bất mãn nói: "Anh Bảy, em làm như vậy, chẳng phải là vì trút giận thay anh sao? Cô ta là người phụ nữ của Tư Mộ Hàn, dựa vào đâu mà cho cô ta ăn không uống không, lại còn để cô ta chạy trốn?"
"Cô ta dám trốn, thì nên trả giá thật nhiều! Anh Bảy đối xử với cô ta tốt như vậy, nhưng cô ta đâu biết cảm kích! Nên cho cô ta ăn chút cực khổ chứ."
Nghe Thập Lục chỉ trích Nguyễn Tri Hạ, trên mặt Mặc Thâm lộ vẻ hung ác nham hiểm.
Ánh mắt nhìn Thập Lục cũng không khỏi lạnh đi vài phần: “Muốn trừng phạt cô ấy như thế nào, là chuyện của tôi, ai cho cậu tự tiện quyết định hả?"
Nghĩ đến vừa rồi nếu mình về muộn một bước, không biết người phụ nữ này sẽ bị bỏ đói bao lâu, đau đớn bao lâu nữa.
Mặc Thâm chỉ cảm thấy tim mình đặc biệt khó chịu.
Anh ta biết, có lẽ cô chưa chắc đã là Hạ Hạ.
Nhưng lỡ đúng thì sao?
Nếu để cô đói bụng đến sinh bệnh, ai sẽ là người đền anh ta một Hạ Hạ khỏe mạnh hả?
Thập Lục không dám tin nhìn Mặc Thâm, không dám tưởng tượng anh Bảy
mà cậu ta luôn luôn kính yêu lại nói những lời như vậy với cậu ta.
Nhất thời cậu ta xây xẩm mặt mày, vẻ mặt vô cùng khó coi nói: "Vâng vâng vâng, là em xen vào chuyện của người khác! Em là người ác, em đi là được chứ gì!"
Thập Lục nói xong, tức giận rời đi luôn.
Mặc Thâm nhìn Thập Lục tức giận lời đi, đáy mắt thoáng qua một chút cảm xúc không hiểu.
Bạch Tuyền vẫn ở bên nghe hai người cãi nhau vì Nguyễn Tri Hạ, cô ấy không khỏi mở miệng nói chuyện với Mặc Thâm...
"Đưa cô đi bệnh viện."
Mặc Thâm biết ở trong mắt Nguyễn Tri Hạ, mình không phải người tốt, cũng không trông cậy cô sẽ tỏ thái độ hòa nhã với mình.
Thấy Mặc Tham muốn đưa mình đến bệnh viện.
Nguyễn Tri Hạ cũng không già mồm cãi láo, cô nhắm mắt lại, để mặc Mặc Thâm ôm mình ra khỏi phòng, chỉ có khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó, dáng vẻ cực kì đau đớn.
Thập Lục nhìn anh Bảy nhà mình ôm Nguyễn Tri Hạ đi xuống lầu, bèn tiến lên nghênh đón: “Anh Bảy, anh muốn dẫn cô ta đi đâu?"
"Cô ấy không thoải mái, tôi dẫn cô ấy đến chỗ Bạch Tuyền xem thử."
Mặc Thâm nói xong thì trực tiếp ôm Nguyễn Tri Hạ đi nhanh ra ngoài.
vietwriter.vn
Thập Lục nhìn Mặc Thâm sắp coi Nguyễn Tri Hạ trở thành bảo bối, không khỏi bĩu môi.
Không phải chỉ bỏ đói cô một lát thôi sao?
Sao lại thành ra thế này rồi?
Tuy trong lòng nghĩ thế nhưng nghĩ đến sắc mặt vừa rồi của Nguyễn Tri Hạ, có vẻ rất đau, Thập Lục lại không tự chủ được mà đi theo.
Từ xa Bạch Tuyền đã thấy Mặc Thâm ôm một người phụ nữ trong lòng, đi về phía mình.
Nhìn Mặc Thâm đã trở về bỗng nhiên lại ôm một người phụ nữ chạy đến, trên mặt Bạch Tuyền khỏi nói kinh ngạc cỡ nào.
Trên mặt Mặc Thâm lộ ra vẻ lo lắng, anh ta nói với Bạch Tuyền: "Bạch Tuyền, cô mau xem cho cô ấy đi."
Nhìn Mặc Thâm có vẻ rất lo lắng cho người phụ nữ trong lòng, đáy mắt Bạch Tuyền thoáng qua chút ảm đạm.
Cô ấy tiến lên bắt cổ tay Nguyễn Tri Hạ, sau khi bắt mạch cho cô, cô ấy mới nói với Mặc Thâm: "Cô ấy chỉ bị bệnh đau dạ dày thôi, không có trở ngại gì."
"Anh Mặc Thâm, anh bế cô ấy lên giường nằm trước đi, em đi kê đơn thuốc giảm đau cho cô ấy."
Mặc Thâm lập tức nghe theo, ôm Nguyễn Tri Hạ lên chiếc giường trắng nhỏ.
Nguyễn Tri Hạ khó chịu cuộn mình trên giường nhỏ, vẻ mặt đau đớn khiến tim Mặc Thâm cũng đau theo.
Anh ta không khỏi quay đầu nhìn về phía Thập Lục đi theo sau mình, có chút tức giận chất vấn: "Thập Lục, là cậu sai người hầu bỏ đói cô ấy à?"
Thập Lục thật không ngờ chỉ mới không ăn một đêm mà Nguyễn Tri Hạ đã đói thành mức này, lại còn bị đau dạ dày.
Tuy trong lòng có chút áy náy, nhưng trên mặt Thập Lục lại không lộ vẻ gì.
"Là em dặn."
Cậu ta không hề hối hận: "Anh Bảy, em đâu biết cô ta lại được chiều chuộng như thế, không phải chỉ bỏ đói một đêm thôi sao."
Mặc Thâm nhất thời liếc cậu ta một cái, lạnh giọng nói: “Thập Lục, từ khi nào thì cậu có thể quyết định thay tôi rồi hả?"
Thập Lục nhìn Mặc Thâm, có chút sững sờ, cậu ta không dám tin nhìn Mặc Thâm, bất mãn nói: "Anh Bảy, em làm như vậy, chẳng phải là vì trút giận thay anh sao? Cô ta là người phụ nữ của Tư Mộ Hàn, dựa vào đâu mà cho cô ta ăn không uống không, lại còn để cô ta chạy trốn?"
"Cô ta dám trốn, thì nên trả giá thật nhiều! Anh Bảy đối xử với cô ta tốt như vậy, nhưng cô ta đâu biết cảm kích! Nên cho cô ta ăn chút cực khổ chứ."
Nghe Thập Lục chỉ trích Nguyễn Tri Hạ, trên mặt Mặc Thâm lộ vẻ hung ác nham hiểm.
Ánh mắt nhìn Thập Lục cũng không khỏi lạnh đi vài phần: “Muốn trừng phạt cô ấy như thế nào, là chuyện của tôi, ai cho cậu tự tiện quyết định hả?"
Nghĩ đến vừa rồi nếu mình về muộn một bước, không biết người phụ nữ này sẽ bị bỏ đói bao lâu, đau đớn bao lâu nữa.
Mặc Thâm chỉ cảm thấy tim mình đặc biệt khó chịu.
Anh ta biết, có lẽ cô chưa chắc đã là Hạ Hạ.
Nhưng lỡ đúng thì sao?
Nếu để cô đói bụng đến sinh bệnh, ai sẽ là người đền anh ta một Hạ Hạ khỏe mạnh hả?
Thập Lục không dám tin nhìn Mặc Thâm, không dám tưởng tượng anh Bảy
mà cậu ta luôn luôn kính yêu lại nói những lời như vậy với cậu ta.
Nhất thời cậu ta xây xẩm mặt mày, vẻ mặt vô cùng khó coi nói: "Vâng vâng vâng, là em xen vào chuyện của người khác! Em là người ác, em đi là được chứ gì!"
Thập Lục nói xong, tức giận rời đi luôn.
Mặc Thâm nhìn Thập Lục tức giận lời đi, đáy mắt thoáng qua một chút cảm xúc không hiểu.
Bạch Tuyền vẫn ở bên nghe hai người cãi nhau vì Nguyễn Tri Hạ, cô ấy không khỏi mở miệng nói chuyện với Mặc Thâm...
Bình luận facebook