Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 28 Tay của bà ta đã bị phế rồi!
Đinh Uyển Du vừa nhìn thấy Nguyễn Thiện Dân, lập tức như đã phải chịu đựng cái gì đó oan ức lắm, nước mắt lưng tròng, khóc rống lên.
"Chồng à! Cuối cùng anh cũng đến rồi! Nếu như anh còn không đến nữa thì chỉ sợ sau này em và con gái sẽ không thể gặp lại anh được nữa." Đinh Uyển Du ấm ức khóc lóc kể lể.
Nguyễn Thiện Dân bị Đinh Uyển Du trước mắt làm cho giật nảy mình.
Người phụ nữ trước mắt mặt mũi sưng bầm, khuôn mặt mặt còn sưng lên như đầu heo, không chỉ có như thế, tay của bà ta còn được quấn băng gạc thật dày, nhìn thế nào cũng giống như móng heo.
"Vợ à, em bị làm sao vậy?" Nguyễn Thiện Dân lập tức cảm thấy cực kỳ đau lòng.
"Còn không phải bởi vì đứa con gái tốt của anh à!" Nguyễn Thiện Dân không hỏi còn tốt, vừa hỏi đến thì bà ta tức giận đến mức suýt chút nhảy khỏi giường.
"Anh không biết đâu, bây giờ nó vô cùng tự đại, ỷ vào việc mình gả cho Tư Mộ Hàn, vậy mà tìm người về nhà đánh bọn em! Chồng à! Anh phải làm chủ cho hai mẹ con em đấy!"
Đinh Uyển Du cố ý giấu diếm chuyện Nguyễn Tử Hành bị Nguyễn Tử Nhu đánh, thậm chí còn đổi trắng thay đen, nói từ Tư Mộ Hàn cho người đánh bọn họ thành Nguyễn Tri Hạ dẫn người tới đánh.
Bà ta nào dám nói cho Nguyễn Thiện Dân, là Nguyễn Tử Nhu đánh Nguyễn Tử Hành trước, mới dẫn đến một loạt chuyện sau đó đâu chứ.
Phải biết rằng tuy Nguyễn Tử Hành là một đứa trẻ đần độn, nhưng Nguyễn Thiên Dân vô cùng thương yêu cậu, nếu như để ông ta biết Nhu Nhi nhân lúc ông ta không có ở nhà mà đánh Nguyễn tử hành thì...
Đừng nói là giúp bọn họ dạy dỗ cái con bé Nguyễn Tri Hạ kia, sợ là ông ta sẽ trừng trị bọn họ trước.
"Em nói là Hạ Hạ đưa người tới đánh bọn em sao?" Nguyễn Thiên Dân nhức đầu xoa huyệt Thái Dương.
"Sao nó lại vô duyên vô cớ làm chuyện này chứ?"
Hiển nhiên Nguyễn Thiện Dân không quá tin tưởng vào điều mà bà ta nói.
Điều này khác một trời một vực với Nguyễn Tri Hạ trong ấn tượng của ông ta.
"Sao lại không thể chứ!" Đinh Uyển Du lập tức không vui: "Chắc chắn là nó đã ghi thù vụ hôm qua chúng ta ép nó thay Nhu Nhi gả đi, đến trả thù đấy!"
"Chồng à! Lần này, anh không thể lại che chở cho nó được, nó đã độc ác đến mức đấy rồi mà!" Nói đến đây, bỗng nhiên bà ta nâng lên hai tay của mình, tiếp tục khóc, nói: "Anh nhìn tay của em đi, là nó cho người giẫm đến thế này đấy, bác sĩ nói, tay của em coi như là phế rồi, sau này em không thể làm đồ ăn ngon cho anh được nữa!"
"Uổng công bình thường em đối xử với nó tốt như vậy, vậy mà nó lại ra tay độc ác như thế! Tay của em!"
Nói đến đây, Đinh Uyển Du tuyệt vọng khóc rống lên.
Sao bà ta có thể không tuyệt vọng được chứ?
Tay của bà ta đã bị phế rồi!
Sau này không thể làm gì được nữa!
Thế thì sau này sao bà ta lăn lộn trong giới quý phụ được nữa chứ?
Nghĩ đến đây, lòng thù hận của Đinh Uyển Du đối với Nguyễn Tri Hạ càng sâu đạm, bà ta thật sự rất hối hận, hối hận lúc ấy chỉ là ném cô đi mà không có giết chết cô!
Mới có thể để cho cô có cơ hội trở về, sau đó còn khiến bà ta trở nên như thế này!
Nhìn hai tay sưng tấy bị quấn trong băng gạc, Nguyễn Thiên Dân cảm thấy kinh hãi, nhưng vẫn có chút không tin rằng Nguyễn Tri Hạ sẽ làm ra loại chuyện như vậy.
Đúng lúc này, Nguyễn Tử Nhu được bằng bó xong trở về, đúng lúc nghe thấy cuộc đối thoại giữa hai người, cô ta vừa nhìn thấy Nguyễn Thiên Dân, lập tức ấm ức xông vào trong ngực của Nguyễn Thiện Dân, khóc lớn: "Ba, chị ấy thật quá đáng, vậy mà chị ấy lại cho người đánh con thành thế này, lại còn để cho những người kia..".
"Chồng à! Cuối cùng anh cũng đến rồi! Nếu như anh còn không đến nữa thì chỉ sợ sau này em và con gái sẽ không thể gặp lại anh được nữa." Đinh Uyển Du ấm ức khóc lóc kể lể.
Nguyễn Thiện Dân bị Đinh Uyển Du trước mắt làm cho giật nảy mình.
Người phụ nữ trước mắt mặt mũi sưng bầm, khuôn mặt mặt còn sưng lên như đầu heo, không chỉ có như thế, tay của bà ta còn được quấn băng gạc thật dày, nhìn thế nào cũng giống như móng heo.
"Vợ à, em bị làm sao vậy?" Nguyễn Thiện Dân lập tức cảm thấy cực kỳ đau lòng.
"Còn không phải bởi vì đứa con gái tốt của anh à!" Nguyễn Thiện Dân không hỏi còn tốt, vừa hỏi đến thì bà ta tức giận đến mức suýt chút nhảy khỏi giường.
"Anh không biết đâu, bây giờ nó vô cùng tự đại, ỷ vào việc mình gả cho Tư Mộ Hàn, vậy mà tìm người về nhà đánh bọn em! Chồng à! Anh phải làm chủ cho hai mẹ con em đấy!"
Đinh Uyển Du cố ý giấu diếm chuyện Nguyễn Tử Hành bị Nguyễn Tử Nhu đánh, thậm chí còn đổi trắng thay đen, nói từ Tư Mộ Hàn cho người đánh bọn họ thành Nguyễn Tri Hạ dẫn người tới đánh.
Bà ta nào dám nói cho Nguyễn Thiện Dân, là Nguyễn Tử Nhu đánh Nguyễn Tử Hành trước, mới dẫn đến một loạt chuyện sau đó đâu chứ.
Phải biết rằng tuy Nguyễn Tử Hành là một đứa trẻ đần độn, nhưng Nguyễn Thiên Dân vô cùng thương yêu cậu, nếu như để ông ta biết Nhu Nhi nhân lúc ông ta không có ở nhà mà đánh Nguyễn tử hành thì...
Đừng nói là giúp bọn họ dạy dỗ cái con bé Nguyễn Tri Hạ kia, sợ là ông ta sẽ trừng trị bọn họ trước.
"Em nói là Hạ Hạ đưa người tới đánh bọn em sao?" Nguyễn Thiên Dân nhức đầu xoa huyệt Thái Dương.
"Sao nó lại vô duyên vô cớ làm chuyện này chứ?"
Hiển nhiên Nguyễn Thiện Dân không quá tin tưởng vào điều mà bà ta nói.
Điều này khác một trời một vực với Nguyễn Tri Hạ trong ấn tượng của ông ta.
"Sao lại không thể chứ!" Đinh Uyển Du lập tức không vui: "Chắc chắn là nó đã ghi thù vụ hôm qua chúng ta ép nó thay Nhu Nhi gả đi, đến trả thù đấy!"
"Chồng à! Lần này, anh không thể lại che chở cho nó được, nó đã độc ác đến mức đấy rồi mà!" Nói đến đây, bỗng nhiên bà ta nâng lên hai tay của mình, tiếp tục khóc, nói: "Anh nhìn tay của em đi, là nó cho người giẫm đến thế này đấy, bác sĩ nói, tay của em coi như là phế rồi, sau này em không thể làm đồ ăn ngon cho anh được nữa!"
"Uổng công bình thường em đối xử với nó tốt như vậy, vậy mà nó lại ra tay độc ác như thế! Tay của em!"
Nói đến đây, Đinh Uyển Du tuyệt vọng khóc rống lên.
Sao bà ta có thể không tuyệt vọng được chứ?
Tay của bà ta đã bị phế rồi!
Sau này không thể làm gì được nữa!
Thế thì sau này sao bà ta lăn lộn trong giới quý phụ được nữa chứ?
Nghĩ đến đây, lòng thù hận của Đinh Uyển Du đối với Nguyễn Tri Hạ càng sâu đạm, bà ta thật sự rất hối hận, hối hận lúc ấy chỉ là ném cô đi mà không có giết chết cô!
Mới có thể để cho cô có cơ hội trở về, sau đó còn khiến bà ta trở nên như thế này!
Nhìn hai tay sưng tấy bị quấn trong băng gạc, Nguyễn Thiên Dân cảm thấy kinh hãi, nhưng vẫn có chút không tin rằng Nguyễn Tri Hạ sẽ làm ra loại chuyện như vậy.
Đúng lúc này, Nguyễn Tử Nhu được bằng bó xong trở về, đúng lúc nghe thấy cuộc đối thoại giữa hai người, cô ta vừa nhìn thấy Nguyễn Thiên Dân, lập tức ấm ức xông vào trong ngực của Nguyễn Thiện Dân, khóc lớn: "Ba, chị ấy thật quá đáng, vậy mà chị ấy lại cho người đánh con thành thế này, lại còn để cho những người kia..".
Bình luận facebook