Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 25 Cứ như vậy mà mất nửa giờ...
Nhìn trên lưng người phụ nữ toàn là vết roi, máu me đầy người, Tống Thanh Lam cũng không quên mất chuyện lúc nãy, vội vàng tiến lên kiểm tra vết thương của người phụ nữ.
"Ai ra tay thế? Điên rồi à, trên vết thương có dính một lượng lớn nước muối, hèn gì mà cô ấy bị đau đến ngất đi." Tống Thanh Lam vừa sát khuẩn cho Nguyễn Tri Hạ, vừa nói.
Tư Mộ Hàn không nói gì, chỉ là đôi mắt đen như mực kia lạnh xuống.
Sát khuẩn hết một lượt từ trên xuống dưới, lại bôi thuốc xong, lúc này Tống Thanh Lam mới dừng tay lại.
"May mắn mà chỉ là vết thương ngoài da, chưa bị thương đến xương cốt, sát khuẩn xong, lại thoa thuốc tiêu viêm, khoảng chừng một tuần sẽ bắt đầu kết vảy." Tống Thanh Lam vừa nói ghi đơn thuốc.
"Phải nhớ là không được để dính nước, không được ăn đồ cay, đồ lạnh, còn có các loại hải sản, cũng không được ăn! Cố gắng ăn thanh đạm một chút, nếu như không muốn để lại sẹo thì tuyệt đối không được đụng vào xì dầu với những thứ có chất màu."
Cô ấy đưa phương thuốc cho người nào đó: "À đúng rồi, bảo vệ sĩ của anh xuống dưới lầu lấy thuốc đi, sau đó có thể đưa cô ấy về. Chút vết thương ấy, không cần nhập viện đâu."
Tống Thanh Lam nói liền một mạch, như không thở hơi nào vậy.
Vươn vai, duỗi cái lưng đã mỏi nhừ, không thèm nhìn cái tên đàn ông lạnh lùng như quỷ này, Tống Thanh Lam tắt máy tính đi.
Cuối cùng cũng có thể kết thúc công việc để đi ăn cơm rồi.
Tống Thanh Lam cảm thấy rất có thể là đời trước cô ấy đã mắc nợ cái tên Diêm La Vương này.
Vất vả làm xong công việc, cuối cùng cũng có thể ăn cơm.
Ai ngờ lại đụng phải cái tên Diêm La Vương này ôm người khác xông tới, cưỡng ép bắt chiếm đoạt thời gian ăn cơm của cô ấy.
Haizz, thời gian ăn cơm của mình...
Cứ như vậy mà mất nửa giờ...
Tống Thanh Phong vẫn luôn nhìn trộm ở ngoài cửa, trong lòng hết sức tò mò người phụ nữ mà anh ba ôm đi vào là ai.
Anh ấy chẳng qua chỉ là ra nước ngoài một chuyến, sao cứ như là đã bỏ qua chuyện gì lớn lắm vậy?
Lúc Quan Diêm đi vào phòng, nhìn thấy Tống Thanh Phong lén lén lút lút trốn
ngoài cửa, cậu ta tiến lên VỖ VỖ vào vai của anh: "Cậu Tống?"
"Ai?" Tống Thanh Phong bị vỗ mà giật nảy mình, sau đó nhìn thấy là Quan Diêm, anh ấy hoảng sợ VỖ VỖ vào ngực của mình: "Là cậu à! Dọa tôi sợ chết khiếp."
Tống Thanh Phong lập tức kéo Quan Diêm đi nói chuyện: "À đúng rồi, Lão Quan! Tôi hỏi cậu! Người phụ nữ bên trong là ai vậy? Vậy mà lại có thể khiến cho anh ba của tôi tự mình ôm đến bệnh viện."
Quan Diêm nhìn vào phòng một chút, có hơi chần chờ, nhưng vẫn nói: "Là mợ chủ nhà tôi."
"Cái gì?" Tống Thanh Phong ngạc nhiên trợn tròn mắt, vô thức nhìn qua căn phòng đang đóng chặt cửa: "Mẹ nó! Anh ba của tôi kết hôn lúc nào? Sao tôi chẳng nghe ai nói gì hết vậy?"
Bậy bạ hết sức! Anh ấy là em trai của anh ba, vậy mà thậm chí ngay cả ngày kết hôn của anh mà anh ấy cũng không biết!
Anh ba cũng quá không coi trọng bạn bè rồi!
Ngay cả kết hôn mà cũng che giấu nữa.
"Hôm qua." Quan Diêm ngắn gọn trả lời.
".." Tống Thanh Phong bái phục chịu thua.
Tống Thanh Phong kéo Quan Diêm ra một chỗ khác phòng khá xa, lúc này mới tiếp tục hỏi: "Anh ba của tôi cưới cô gái nhà ai thế?"
Quan Diêm: "Là..."
Cậu ta còn chưa nói xong, Tống Thanh Phong lại cướp lời: "Rốt cuộc là cô gái nhà ai mù mà lại gả cho cậu chủ nhà cậu vậy?"
Quan Diêm: ".." Cậu Tống, cậu chắc chắn cậu là anh em của cậu chủ nhà tôi sao?
Không phải là quan hệ anh em plastic giả tạo chứ?
Khi Quan Diêm đang muốn mở miệng nói thì chợt nhìn thấy căn phòng cách đó không xa mở cửa.
Ở đó, một người đàn ông tự phụ kiêu ngạo ngồi trên xe lăn, trong ngực ôm một cô gái nhỏ nhắn xinh xắn, được áo khoác âu phục của anh che lại, không nhìn thấy mặt, chỉ có thể nhìn thấy một cái đầu nhỏ đen láy.
Cậu ta vô thức ngậm miệng lại.
"Ai ra tay thế? Điên rồi à, trên vết thương có dính một lượng lớn nước muối, hèn gì mà cô ấy bị đau đến ngất đi." Tống Thanh Lam vừa sát khuẩn cho Nguyễn Tri Hạ, vừa nói.
Tư Mộ Hàn không nói gì, chỉ là đôi mắt đen như mực kia lạnh xuống.
Sát khuẩn hết một lượt từ trên xuống dưới, lại bôi thuốc xong, lúc này Tống Thanh Lam mới dừng tay lại.
"May mắn mà chỉ là vết thương ngoài da, chưa bị thương đến xương cốt, sát khuẩn xong, lại thoa thuốc tiêu viêm, khoảng chừng một tuần sẽ bắt đầu kết vảy." Tống Thanh Lam vừa nói ghi đơn thuốc.
"Phải nhớ là không được để dính nước, không được ăn đồ cay, đồ lạnh, còn có các loại hải sản, cũng không được ăn! Cố gắng ăn thanh đạm một chút, nếu như không muốn để lại sẹo thì tuyệt đối không được đụng vào xì dầu với những thứ có chất màu."
Cô ấy đưa phương thuốc cho người nào đó: "À đúng rồi, bảo vệ sĩ của anh xuống dưới lầu lấy thuốc đi, sau đó có thể đưa cô ấy về. Chút vết thương ấy, không cần nhập viện đâu."
Tống Thanh Lam nói liền một mạch, như không thở hơi nào vậy.
Vươn vai, duỗi cái lưng đã mỏi nhừ, không thèm nhìn cái tên đàn ông lạnh lùng như quỷ này, Tống Thanh Lam tắt máy tính đi.
Cuối cùng cũng có thể kết thúc công việc để đi ăn cơm rồi.
Tống Thanh Lam cảm thấy rất có thể là đời trước cô ấy đã mắc nợ cái tên Diêm La Vương này.
Vất vả làm xong công việc, cuối cùng cũng có thể ăn cơm.
Ai ngờ lại đụng phải cái tên Diêm La Vương này ôm người khác xông tới, cưỡng ép bắt chiếm đoạt thời gian ăn cơm của cô ấy.
Haizz, thời gian ăn cơm của mình...
Cứ như vậy mà mất nửa giờ...
Tống Thanh Phong vẫn luôn nhìn trộm ở ngoài cửa, trong lòng hết sức tò mò người phụ nữ mà anh ba ôm đi vào là ai.
Anh ấy chẳng qua chỉ là ra nước ngoài một chuyến, sao cứ như là đã bỏ qua chuyện gì lớn lắm vậy?
Lúc Quan Diêm đi vào phòng, nhìn thấy Tống Thanh Phong lén lén lút lút trốn
ngoài cửa, cậu ta tiến lên VỖ VỖ vào vai của anh: "Cậu Tống?"
"Ai?" Tống Thanh Phong bị vỗ mà giật nảy mình, sau đó nhìn thấy là Quan Diêm, anh ấy hoảng sợ VỖ VỖ vào ngực của mình: "Là cậu à! Dọa tôi sợ chết khiếp."
Tống Thanh Phong lập tức kéo Quan Diêm đi nói chuyện: "À đúng rồi, Lão Quan! Tôi hỏi cậu! Người phụ nữ bên trong là ai vậy? Vậy mà lại có thể khiến cho anh ba của tôi tự mình ôm đến bệnh viện."
Quan Diêm nhìn vào phòng một chút, có hơi chần chờ, nhưng vẫn nói: "Là mợ chủ nhà tôi."
"Cái gì?" Tống Thanh Phong ngạc nhiên trợn tròn mắt, vô thức nhìn qua căn phòng đang đóng chặt cửa: "Mẹ nó! Anh ba của tôi kết hôn lúc nào? Sao tôi chẳng nghe ai nói gì hết vậy?"
Bậy bạ hết sức! Anh ấy là em trai của anh ba, vậy mà thậm chí ngay cả ngày kết hôn của anh mà anh ấy cũng không biết!
Anh ba cũng quá không coi trọng bạn bè rồi!
Ngay cả kết hôn mà cũng che giấu nữa.
"Hôm qua." Quan Diêm ngắn gọn trả lời.
".." Tống Thanh Phong bái phục chịu thua.
Tống Thanh Phong kéo Quan Diêm ra một chỗ khác phòng khá xa, lúc này mới tiếp tục hỏi: "Anh ba của tôi cưới cô gái nhà ai thế?"
Quan Diêm: "Là..."
Cậu ta còn chưa nói xong, Tống Thanh Phong lại cướp lời: "Rốt cuộc là cô gái nhà ai mù mà lại gả cho cậu chủ nhà cậu vậy?"
Quan Diêm: ".." Cậu Tống, cậu chắc chắn cậu là anh em của cậu chủ nhà tôi sao?
Không phải là quan hệ anh em plastic giả tạo chứ?
Khi Quan Diêm đang muốn mở miệng nói thì chợt nhìn thấy căn phòng cách đó không xa mở cửa.
Ở đó, một người đàn ông tự phụ kiêu ngạo ngồi trên xe lăn, trong ngực ôm một cô gái nhỏ nhắn xinh xắn, được áo khoác âu phục của anh che lại, không nhìn thấy mặt, chỉ có thể nhìn thấy một cái đầu nhỏ đen láy.
Cậu ta vô thức ngậm miệng lại.
Bình luận facebook