Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 101
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bên trong bệnh viện, bác sĩ ra ra vào vào, bận rộn không ngừng. Bên trong phòng bệnh, âm thanh của các loại dụng cụ xen lẫn nhau, nghe đến lòng người có chút hoảng.
Bệnh viện đã liên tục thông báo bệnh tình nguy kịch, nhưng mà người của Uông gia, một người cũng không có tới, bao gồm cả Uông Tuyết Thảo.
Ở bên ngoài phòng bệnh, Ninh Noãn Dương đi tới đi lui, không biết nên làm sao mới tốt!
Ngôn Cẩn Phong trầm mặc, tựa vào vách tường, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm cửa phòng bệnh đang đóng chặt.
“Không có chuyện gì đâu.” Đỗ Ngự Đình một tay vỗ vai của Ngôn Cẩn Phong, một tay ôm chặt người bên cạnh: “Không có chuyện gì đâu, đừng nóng vội.”
“Em thật sự rất sợ, Sunny tốt như vậy, cô ấy.....” Ninh Noãn Dương cụp mắt, trong mắt chứa nước mắt, không phải là nói người tốt sẽ được hảo báo sao? Tại sao lại như vậy?
“Không có chuyện gì đâu.” Trừ những lời này, Đỗ Ngự Đình không biết nói cái gì để an ủi cô, “Có lạnh không?” Chạm tới bàn tay lạnh như băng của cô và cơ thể đang run rẩy, anh thầm trách mình quá vô tâm, cho nên mới không phát hiện, “Tới đây, mặc áo vào.” Anh cởi áo khoác tây trang của mình, trên người của anh chỉ mặc một cái áo sơ mi phong phanh.
“Anh......” Trên người bỗng nhiên trở nên ấm áp làm cho hốc mắt của Ninh Noãn Dương ửng đỏ.
“Anh không sao, thân thể của anh rất tốt, không sợ lạnh.” Để chứng minh cho lời nói của mình, Đỗ Ngự Đình còn vỗ ngực mấy cái, “Yên tâm, Sunny sẽ không có chuyện gì.”
Chuyện của Sunny, chuyện của Noãn Noãn, những chuyện này liên tục kéo tới, đều không thể nói hai chữ ngoài ý muốn, cái này hoàn toàn không phải là ngoài ý muốn, mà là có người cố ý.
Mục tiêu, anh cũng không rõ là gì.
“Ting-----” Chuông điện màu đỏ bên ngoài phòng bệnh vang lên, cửa bị mở ra.
“Sunny thế nào rồi?” Ninh Noãn Dương kích động nhào lên trước.
Bác sĩ chậm rãi kéo khẩu trang, lúc lộ ra khuôn mặt làm cho mọi người sửng sốt.
“Lục Tử Viễn?” Lục Tử Viễn ngây ngốc nhìn anh ta.
“Noãn Noãn.” Đỗ Ngự Đình hoảng sợ, bước tới, kéo cô bảo vệ ở phía sau, “Anh muốn làm gì?” Anh mở to mắt nhìn Lục Tử Viễn, trong lòng tràn đầy sự khủng hoảng.
“Tôi là bác sĩ.” Lục Tử Viễn chỉ vào phòng bệnh của Uông Sunny, “Bây giờ tình hình của cô ấy không phải là quá tốt, mặc dù đã được cấp cứu, nhưng mà bất kỳ lúc nào cũng có thể nguy hiểm tới tính mạng.”
“Cô ấy tỉnh lại chưa?” Đỗ Ngự Đình khẽ hỏi, nếu như Sunny có thể tỉnh lại, nhất định là có thể hỏi ra một ít chuyện. Sẽ không có người muốn làm hại Uông Sunny, chẳng qua là cô ta biết một số chuyện không nên biết, cho nên mới bị hại.
“Không có.” Lục Tử Viễn lắc đầu, đảo mắt nhìn Ninh Noãn Dương ở phía sau Đỗ Ngự Đình, ánh mắt bắt đầu trở nên nóng bỏng: “Y..... Noãn Noãn, em có khỏe không?”
Y Y, anh rất muốn gọi cô là Y Y, nhưng mà anh không thể.
Ngoại trừ đứng nhìn cô từ xa, cái gì anh cũng không thể làm.
Nếu để cho cô khôi phục trí nhớ, nhớ lại mọi thứ, không, anh không thể để cho cô chịu những nỗi đau kia.
Anh yêu, không phải là ích kỷ, anh muốn, là cô được sống hạnh phúc.
“Em rất khỏe!” Ninh Noãn Dương gật đầu, ánh mắt của Lục Tử Viễn, giống như không giống trước kia, Lục Tử Viễn làm cho người ta có cảm giác, rất thần bí!
“Vậy thì tốt!” Lục Tử Viễn gật đầu, nhìn áo khoác nam trên người của cô, trên mặt lộ ra vẻ yên tâm, “Chỉ cần em khỏe mạnh là tốt rồi.” Cô khỏe mạnh, chính là điều tốt nhất.
Sắc mặt của Đỗ Ngự Đình có chút ngưng trọng, hai tay nắm chặt thành quyền không ngừng run rẩy, đầu ngón tay trắng bệch, nỗi đau giống như bị bong ra, tràn đầy ở trong lòng.
Anh không dám thở mạnh nhìn người bên cạnh, chăm chú nhìn vẻ mặt của cô, nếu như cô nhớ lại tất cả.....
Nếu như cô, rời khỏi anh.
Không.....
“Noãn Noãn-----” Bàn tay bỗng nhiên ôm chặt lấy bả vai của cô, giọng nói của Đỗ Ngự Đình trở nên khẩn trương, “Chúng ta đi ăn một chút gì đó có được không?” Giờ phút này, anh chỉ muốn mang cô rời khỏi chỗ này, rời khỏi ánh mắt của Lục Tử Viễn.
Anh sợ, thật sự là rất sợ.
Thật ra anh cũng chỉ là một người bình thường, trái tim của anh cũng biết sợ, cũng biết đau đớn.
“Em không đói bụng.” Ninh Noãn Dương lắc đầu, cảm thấy Đỗ Ngự Đình có chút bất thường, “Tay của anh.....” Ánh mắt của cô rơi vào bàn tay của anh ở trên bả vai, tay của anh đang run. Cô nắm tay của anh, tay của anh lạnh như băng.
“Anh không sao, chẳng qua là có chút đói bụng.” Đỗ Ngự Đình miễn cưỡng cười lắc đầu, nắm chặt bả vai của cô, cúi đầu hỏi lại: “Noãn Noãn, em đi theo anh ăn cái gì đó được không?” Cổ họng của anh khô khốc, có chút đau.
“Được!” Ninh Noãn Dương gật đầu, trái tim lại cảm thấy bất thường hơn, “Lục Tử Viễn, anh có muốn đi cùng bọn em không?” Ánh mắt của anh ta, thật sự rất kỳ lạ.
Lục Tử Viễn sửng sốt, hồi lâu, mới lắc đầu cười nói: “Không được, anh còn có việc.” Cô mời anh đi ăn cơm, trời mới biết anh ta đã hi vọng được cơ hội như vậy, nhưng mà ánh mắt chạm vào Đỗ Ngự Đình, anh ta vẫn chọn lùi bước.
Anh ta còn chưa nghĩ xong, nên làm cái gì bây giờ?
“Các người đi đi! Tôi đi xem Sunny đi chút.” Ngôn Cẩn Phong lướt
Bên trong bệnh viện, bác sĩ ra ra vào vào, bận rộn không ngừng. Bên trong phòng bệnh, âm thanh của các loại dụng cụ xen lẫn nhau, nghe đến lòng người có chút hoảng.
Bệnh viện đã liên tục thông báo bệnh tình nguy kịch, nhưng mà người của Uông gia, một người cũng không có tới, bao gồm cả Uông Tuyết Thảo.
Ở bên ngoài phòng bệnh, Ninh Noãn Dương đi tới đi lui, không biết nên làm sao mới tốt!
Ngôn Cẩn Phong trầm mặc, tựa vào vách tường, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm cửa phòng bệnh đang đóng chặt.
“Không có chuyện gì đâu.” Đỗ Ngự Đình một tay vỗ vai của Ngôn Cẩn Phong, một tay ôm chặt người bên cạnh: “Không có chuyện gì đâu, đừng nóng vội.”
“Em thật sự rất sợ, Sunny tốt như vậy, cô ấy.....” Ninh Noãn Dương cụp mắt, trong mắt chứa nước mắt, không phải là nói người tốt sẽ được hảo báo sao? Tại sao lại như vậy?
“Không có chuyện gì đâu.” Trừ những lời này, Đỗ Ngự Đình không biết nói cái gì để an ủi cô, “Có lạnh không?” Chạm tới bàn tay lạnh như băng của cô và cơ thể đang run rẩy, anh thầm trách mình quá vô tâm, cho nên mới không phát hiện, “Tới đây, mặc áo vào.” Anh cởi áo khoác tây trang của mình, trên người của anh chỉ mặc một cái áo sơ mi phong phanh.
“Anh......” Trên người bỗng nhiên trở nên ấm áp làm cho hốc mắt của Ninh Noãn Dương ửng đỏ.
“Anh không sao, thân thể của anh rất tốt, không sợ lạnh.” Để chứng minh cho lời nói của mình, Đỗ Ngự Đình còn vỗ ngực mấy cái, “Yên tâm, Sunny sẽ không có chuyện gì.”
Chuyện của Sunny, chuyện của Noãn Noãn, những chuyện này liên tục kéo tới, đều không thể nói hai chữ ngoài ý muốn, cái này hoàn toàn không phải là ngoài ý muốn, mà là có người cố ý.
Mục tiêu, anh cũng không rõ là gì.
“Ting-----” Chuông điện màu đỏ bên ngoài phòng bệnh vang lên, cửa bị mở ra.
“Sunny thế nào rồi?” Ninh Noãn Dương kích động nhào lên trước.
Bác sĩ chậm rãi kéo khẩu trang, lúc lộ ra khuôn mặt làm cho mọi người sửng sốt.
“Lục Tử Viễn?” Lục Tử Viễn ngây ngốc nhìn anh ta.
“Noãn Noãn.” Đỗ Ngự Đình hoảng sợ, bước tới, kéo cô bảo vệ ở phía sau, “Anh muốn làm gì?” Anh mở to mắt nhìn Lục Tử Viễn, trong lòng tràn đầy sự khủng hoảng.
“Tôi là bác sĩ.” Lục Tử Viễn chỉ vào phòng bệnh của Uông Sunny, “Bây giờ tình hình của cô ấy không phải là quá tốt, mặc dù đã được cấp cứu, nhưng mà bất kỳ lúc nào cũng có thể nguy hiểm tới tính mạng.”
“Cô ấy tỉnh lại chưa?” Đỗ Ngự Đình khẽ hỏi, nếu như Sunny có thể tỉnh lại, nhất định là có thể hỏi ra một ít chuyện. Sẽ không có người muốn làm hại Uông Sunny, chẳng qua là cô ta biết một số chuyện không nên biết, cho nên mới bị hại.
“Không có.” Lục Tử Viễn lắc đầu, đảo mắt nhìn Ninh Noãn Dương ở phía sau Đỗ Ngự Đình, ánh mắt bắt đầu trở nên nóng bỏng: “Y..... Noãn Noãn, em có khỏe không?”
Y Y, anh rất muốn gọi cô là Y Y, nhưng mà anh không thể.
Ngoại trừ đứng nhìn cô từ xa, cái gì anh cũng không thể làm.
Nếu để cho cô khôi phục trí nhớ, nhớ lại mọi thứ, không, anh không thể để cho cô chịu những nỗi đau kia.
Anh yêu, không phải là ích kỷ, anh muốn, là cô được sống hạnh phúc.
“Em rất khỏe!” Ninh Noãn Dương gật đầu, ánh mắt của Lục Tử Viễn, giống như không giống trước kia, Lục Tử Viễn làm cho người ta có cảm giác, rất thần bí!
“Vậy thì tốt!” Lục Tử Viễn gật đầu, nhìn áo khoác nam trên người của cô, trên mặt lộ ra vẻ yên tâm, “Chỉ cần em khỏe mạnh là tốt rồi.” Cô khỏe mạnh, chính là điều tốt nhất.
Sắc mặt của Đỗ Ngự Đình có chút ngưng trọng, hai tay nắm chặt thành quyền không ngừng run rẩy, đầu ngón tay trắng bệch, nỗi đau giống như bị bong ra, tràn đầy ở trong lòng.
Anh không dám thở mạnh nhìn người bên cạnh, chăm chú nhìn vẻ mặt của cô, nếu như cô nhớ lại tất cả.....
Nếu như cô, rời khỏi anh.
Không.....
“Noãn Noãn-----” Bàn tay bỗng nhiên ôm chặt lấy bả vai của cô, giọng nói của Đỗ Ngự Đình trở nên khẩn trương, “Chúng ta đi ăn một chút gì đó có được không?” Giờ phút này, anh chỉ muốn mang cô rời khỏi chỗ này, rời khỏi ánh mắt của Lục Tử Viễn.
Anh sợ, thật sự là rất sợ.
Thật ra anh cũng chỉ là một người bình thường, trái tim của anh cũng biết sợ, cũng biết đau đớn.
“Em không đói bụng.” Ninh Noãn Dương lắc đầu, cảm thấy Đỗ Ngự Đình có chút bất thường, “Tay của anh.....” Ánh mắt của cô rơi vào bàn tay của anh ở trên bả vai, tay của anh đang run. Cô nắm tay của anh, tay của anh lạnh như băng.
“Anh không sao, chẳng qua là có chút đói bụng.” Đỗ Ngự Đình miễn cưỡng cười lắc đầu, nắm chặt bả vai của cô, cúi đầu hỏi lại: “Noãn Noãn, em đi theo anh ăn cái gì đó được không?” Cổ họng của anh khô khốc, có chút đau.
“Được!” Ninh Noãn Dương gật đầu, trái tim lại cảm thấy bất thường hơn, “Lục Tử Viễn, anh có muốn đi cùng bọn em không?” Ánh mắt của anh ta, thật sự rất kỳ lạ.
Lục Tử Viễn sửng sốt, hồi lâu, mới lắc đầu cười nói: “Không được, anh còn có việc.” Cô mời anh đi ăn cơm, trời mới biết anh ta đã hi vọng được cơ hội như vậy, nhưng mà ánh mắt chạm vào Đỗ Ngự Đình, anh ta vẫn chọn lùi bước.
Anh ta còn chưa nghĩ xong, nên làm cái gì bây giờ?
“Các người đi đi! Tôi đi xem Sunny đi chút.” Ngôn Cẩn Phong lướt
Bình luận facebook