Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 102
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Người phụ nữ này, là bác sĩ xem bệnh cho Noãn Noãn lúc đầu. Anh mất rất nhiều sức lực mới tìm được, nếu như hỏi được một chút gì đó trong miệng của bà ta, có lẽ sẽ giúp ích cho cục diện của tất cả mọi chuyện.
Nghĩ đến bà ta thiếu chút nữa hại chết Noãn Noãn và bảo bảo của bọn họ, anh liền muốn giết chết bà ta, nhưng mà, anh không thể, ít nhất là bây giờ không thể, anh còn phải giữ lại bà ta.
“U não?” Người phụ nữ hoảng sợ mở to mắt, hoảng hốt lắc đầu: “Tôi không biết, không biết.” Quần áo trên người của bà ta rất dơ bẩn, tóc cũng hơi xốc xếch, nhìn ra được đã bị giam ở chỗ này một thời gian ngắn.
“Không biết?” Giọng nói của Đỗ Ngự Đình bỗng nhiên càng lạnh hơn, khóe miệng trở nên cứng ngắc, nhìn ra được, anh đã xài hết sự kiên nhẫn. Người phụ nữ này đã bị giam suốt một tuần, lại không hỏi ra được gì, miệng của bà ta rất chặt.
“Tôi thử hỏi cô ta một chút.” Ngôn Cẩn Phong bước tới, nụ cười đơn thuần, cả người lẫn vật đều lộ ra vẻ vô hại: “Bà tên là Hoàng Hinh đúng không?”
“Ừ.” Người phụ nữ liều mạng gật đầu, nhìn thấy vẻ mặt hiền hòa của Ngôn Cẩn Phong, bà nhất thời buông lỏng vài phần cảnh giác: “Anh cứu tôi ra ngoài có được không?” Bà bị giam ở chỗ này, mỗi ngày ngoại trừ ăn cơm, thời gian còn lại đều không có ai tới, vì đề phòng bà chạy trốn, mỗi ngày bà chỉ có thể ăn một bữa cơm, đói bụng đến nỗi tay chân nhũn ra, hoàn toàn không có sức nhúc nhích.
“Được.” Ngôn Cẩn Phong gật đầu đồng ý, “Chỉ cần bà nói cho tôi biết ai là người ra lệnh cho bà nói dối Ninh Noãn Dương, tôi sẽ để cho bà đi. Tôi biết không phải là bà, bà xinh đẹp hiền lành như vậy, nhất định là có người ra lệnh cho bà, có đúng không?” Giọng nói của Ngôn Cẩn Phong dịu dàng, hoàn toàn là bộ dáng ân cần dụ dỗ, rất dễ làm cho người ta mất đi sự đề phòng.
“Đúng vậy.” Hoàng Hinh mở to mắt, gật đầu, bỗng nhiên giống như nhớ ra cái gì đó, điên cuồng lắc đầu, “Không phải, không phải, tôi không biết, tôi không biết, tôi không biết gì cả, đừng hỏi tôi, đừng hỏi tôi.....” Hai tay của bà che đầu, vẻ mặt sợ hãi lắc đầu.
Trong mắt của Ngôn Cẩn Phong cởi bỏ ý cười, vẻ mặt từ từ trở nên lạnh lùng, “Không biết cũng không sao, tôi có cách để cho bà nhớ.” Anh phất tay, lập tức có người xông lên, nhấc bà lên từ trên giường, cột vào một cái ghế lớn màu đen.
Hoàng Hinh yên lặng cúi đầu, không biết khổ hình đang chờ đợi mình.
Không ngờ, không có giống những dụng cụ tra tấn, chỉ có một chậu nước được bưng tới trước mặt bà.
“Làm đi.” Ngôn Cẩn Phong ra lệnh.
Hoàng Hinh còn chưa kịp phản ứng, chỉ cảm thấy tóc bị người khác nắm lấy, đầu bị hung hăng ấn vào trong nước.
Là nước đá, nước đá dưới không độ.
Lúc khuôn mặt tiếp xúc với nước, lúc bị ấn vào trong nước, sự lạnh lẽo tới thấu xương quét qua toàn thân, trái tim bỗng nhiên ngừng đập, trong lỗ mũi và lỗ tai đều là nước đá.
“Ôi.....” Sự sợ hãi lúc cận kề cái chết làm cho bà ta liều mạng giãy dụa, nhưng mà có hai tay giữ chặt ót của bà ta, cô ta hoàn toàn không có cách nào trốn thoát.
Nửa phút sau, lúc bà sắp mất đi hơi thở, bà bị lôi lên từ trong nước.
“Hô..... Hô.....” Vẻ mặt của Hoàng Hinh đỏ bừng, mở to miệng hít thở không khí.
“Thế nào?” Ngôn Cẩn Phong tới gần, trong mắt lộ ra ý cười yếu ớt, “Cảm giác như vậy, bà có thích không?”
“Không.....” Hoàng Hinh lắc đầu, giọng nước vẫn còn lưu lại ở trên mặt.
“Vậy bây giờ có thể nói cho tôi biết, là ai ra lệnh cho bà?” Ngôn Cẩn Phong dù ở trong bất kỳ tình huống nào, nụ cười vẫn rất nhẹ nhàng, thân thiết.
“Là.....” Hoàng Hinh nhìn hơi lạnh đang bốc lên, khóc lắc đầu, hét lớn: “Tôi không biết, tôi thật sự không biết.....”
“Không sao, bà nhất định sẽ nói cho tôi biết.” Ngôn Cẩn Phong bình tĩnh nói, đưa tay phủi giọt nước đang dính trên quần áo, “Mang lên đi.”
Vệ sĩ ở bên cạnh lại bưng lên một chậu nước.
Nước lần này, không còn là nước lạnh nữa. Cho dù là cách xa một khoảng, cũng có thể cảm nhận được hơi nóng. Miệng của cái chậu, không ngừng tỏa ra hơi nóng, vệ sĩ phải mang bao tay mới có thể bưng chậu nước, đủ để tưởng tượng nhiệt độ của nước cao bao nhiêu.
“Có nói hay không?”
Hoàng Hinh hoảng sợ không nói nên lời, nhưng vẫn kiên quyết lắc đầu, “Tôi không biết.” Bà không thể nói, nếu như nói, người nhà của bà nên làm sao bây giờ?
Ngôn Cẩn Phong lạnh lùng cười một tiếng, tự mình bước tới, chậm rãi đưa tay, “Có nói hay không?”
“Không.....”
“Bà xong rồi!” Nụ cười lạnh lùng ngưng lại ở khóe miệng, Ngôn Cẩn Phong đưa tay, hung hăng ấn đầu của Hoàng Hinh vào trong nước.
“A.....” Giọng nói bị nước nóng nuốt chửng, sự giãy dụa kịch liệt từ từ trở nên nhẹ lại.
Đau đến tê tâm liệt phế.
Lúc này, tứ chi và xương đều đau đớn kịch liệt.
Muốn tránh ra, lại không thể thoát khỏi hai bàn tay ở sau đầu.
Toàn bộ không khí trong phổi bị hút hết, lục phủ ngũ tạng hình như cũng hung hăng chen nhau.
Đột nhiên đầu được lôi lên từ trong nước, nhưng mà, khuôn mặt vốn dĩ trắng nõn lại trở nên thê thảm tới không nỡ nhìn, trên mặt hiện đầy vết nước phồng trong suốt, vừa đỏ vừa sưng, bộ dạng hết sức kinh người.
“A.....” Hoàng Hinh hung hăng giãy dụa, trên mặt truyền tới sự đau nhức làm cho bà sống không bằng chết, bà muốn dùng tay sờ mặt, nhưng mà lúc ngón tay chạm vào mặt liền lập tức rút về.
Không biết qua bao lâu, Hoàng Hinh rốt cuộc cũng dần dần bình tĩnh lại, lúc này bà là đang hấp hối.
“Có nói hay không?” Giọng nói lạnh lùng lại vang lên ở bên tai.
“Tôi không biết, không biết.....” Hơi thở của Hoàng Hinh mong manh, đau đến thỉnh thoảng hít khí lạnh.
“Rất tốt.” Ngôn Cẩn Phong không giận mà cười, lấy ra một tấm hình từ trong túi, “Cô biết cái này không?” Trong hình, hai bé trai đáng yêu, đang làm mặt quỷ.
“Tiểu An, Tiểu Tâm, anh muốn làm gì? Anh muốn làm gì?” Hoàng Hinh run rẩy, cướp lấy tấm hình, “Anh không thể làm hại bọn họ, không thể làm hại bọn họ, bọn họ còn nhỏ như vậy, bọn họ là vô tội.....”
“Cái này phải nhìn thái độ của bà.” Đỗ Ngự Đình lại bước tới, giọng nói vô cùng lạnh lùng, “Nói thật sớm một chút, tránh cho da thịt chịu khổ, tính mạng người nhà của bà, ở trên tay của bà.” Nếu như người phụ nữ này kiên trì mạnh miệng, anh không ngại hạ độc thủ với người nhà của bà ta.
“Không, không thể, bọn họ là vô tội, là vô tội.....”
“Vô tội?” Giọng nói của Đỗ Ngự Đình đột nhiên cao lên mấy phần, vẻ mặt càng lạnh lẽo hơn: “Bọn họ là vô tội, Ninh Noãn Dương đáng bị lừa gạt sao?
Người phụ nữ này, là bác sĩ xem bệnh cho Noãn Noãn lúc đầu. Anh mất rất nhiều sức lực mới tìm được, nếu như hỏi được một chút gì đó trong miệng của bà ta, có lẽ sẽ giúp ích cho cục diện của tất cả mọi chuyện.
Nghĩ đến bà ta thiếu chút nữa hại chết Noãn Noãn và bảo bảo của bọn họ, anh liền muốn giết chết bà ta, nhưng mà, anh không thể, ít nhất là bây giờ không thể, anh còn phải giữ lại bà ta.
“U não?” Người phụ nữ hoảng sợ mở to mắt, hoảng hốt lắc đầu: “Tôi không biết, không biết.” Quần áo trên người của bà ta rất dơ bẩn, tóc cũng hơi xốc xếch, nhìn ra được đã bị giam ở chỗ này một thời gian ngắn.
“Không biết?” Giọng nói của Đỗ Ngự Đình bỗng nhiên càng lạnh hơn, khóe miệng trở nên cứng ngắc, nhìn ra được, anh đã xài hết sự kiên nhẫn. Người phụ nữ này đã bị giam suốt một tuần, lại không hỏi ra được gì, miệng của bà ta rất chặt.
“Tôi thử hỏi cô ta một chút.” Ngôn Cẩn Phong bước tới, nụ cười đơn thuần, cả người lẫn vật đều lộ ra vẻ vô hại: “Bà tên là Hoàng Hinh đúng không?”
“Ừ.” Người phụ nữ liều mạng gật đầu, nhìn thấy vẻ mặt hiền hòa của Ngôn Cẩn Phong, bà nhất thời buông lỏng vài phần cảnh giác: “Anh cứu tôi ra ngoài có được không?” Bà bị giam ở chỗ này, mỗi ngày ngoại trừ ăn cơm, thời gian còn lại đều không có ai tới, vì đề phòng bà chạy trốn, mỗi ngày bà chỉ có thể ăn một bữa cơm, đói bụng đến nỗi tay chân nhũn ra, hoàn toàn không có sức nhúc nhích.
“Được.” Ngôn Cẩn Phong gật đầu đồng ý, “Chỉ cần bà nói cho tôi biết ai là người ra lệnh cho bà nói dối Ninh Noãn Dương, tôi sẽ để cho bà đi. Tôi biết không phải là bà, bà xinh đẹp hiền lành như vậy, nhất định là có người ra lệnh cho bà, có đúng không?” Giọng nói của Ngôn Cẩn Phong dịu dàng, hoàn toàn là bộ dáng ân cần dụ dỗ, rất dễ làm cho người ta mất đi sự đề phòng.
“Đúng vậy.” Hoàng Hinh mở to mắt, gật đầu, bỗng nhiên giống như nhớ ra cái gì đó, điên cuồng lắc đầu, “Không phải, không phải, tôi không biết, tôi không biết, tôi không biết gì cả, đừng hỏi tôi, đừng hỏi tôi.....” Hai tay của bà che đầu, vẻ mặt sợ hãi lắc đầu.
Trong mắt của Ngôn Cẩn Phong cởi bỏ ý cười, vẻ mặt từ từ trở nên lạnh lùng, “Không biết cũng không sao, tôi có cách để cho bà nhớ.” Anh phất tay, lập tức có người xông lên, nhấc bà lên từ trên giường, cột vào một cái ghế lớn màu đen.
Hoàng Hinh yên lặng cúi đầu, không biết khổ hình đang chờ đợi mình.
Không ngờ, không có giống những dụng cụ tra tấn, chỉ có một chậu nước được bưng tới trước mặt bà.
“Làm đi.” Ngôn Cẩn Phong ra lệnh.
Hoàng Hinh còn chưa kịp phản ứng, chỉ cảm thấy tóc bị người khác nắm lấy, đầu bị hung hăng ấn vào trong nước.
Là nước đá, nước đá dưới không độ.
Lúc khuôn mặt tiếp xúc với nước, lúc bị ấn vào trong nước, sự lạnh lẽo tới thấu xương quét qua toàn thân, trái tim bỗng nhiên ngừng đập, trong lỗ mũi và lỗ tai đều là nước đá.
“Ôi.....” Sự sợ hãi lúc cận kề cái chết làm cho bà ta liều mạng giãy dụa, nhưng mà có hai tay giữ chặt ót của bà ta, cô ta hoàn toàn không có cách nào trốn thoát.
Nửa phút sau, lúc bà sắp mất đi hơi thở, bà bị lôi lên từ trong nước.
“Hô..... Hô.....” Vẻ mặt của Hoàng Hinh đỏ bừng, mở to miệng hít thở không khí.
“Thế nào?” Ngôn Cẩn Phong tới gần, trong mắt lộ ra ý cười yếu ớt, “Cảm giác như vậy, bà có thích không?”
“Không.....” Hoàng Hinh lắc đầu, giọng nước vẫn còn lưu lại ở trên mặt.
“Vậy bây giờ có thể nói cho tôi biết, là ai ra lệnh cho bà?” Ngôn Cẩn Phong dù ở trong bất kỳ tình huống nào, nụ cười vẫn rất nhẹ nhàng, thân thiết.
“Là.....” Hoàng Hinh nhìn hơi lạnh đang bốc lên, khóc lắc đầu, hét lớn: “Tôi không biết, tôi thật sự không biết.....”
“Không sao, bà nhất định sẽ nói cho tôi biết.” Ngôn Cẩn Phong bình tĩnh nói, đưa tay phủi giọt nước đang dính trên quần áo, “Mang lên đi.”
Vệ sĩ ở bên cạnh lại bưng lên một chậu nước.
Nước lần này, không còn là nước lạnh nữa. Cho dù là cách xa một khoảng, cũng có thể cảm nhận được hơi nóng. Miệng của cái chậu, không ngừng tỏa ra hơi nóng, vệ sĩ phải mang bao tay mới có thể bưng chậu nước, đủ để tưởng tượng nhiệt độ của nước cao bao nhiêu.
“Có nói hay không?”
Hoàng Hinh hoảng sợ không nói nên lời, nhưng vẫn kiên quyết lắc đầu, “Tôi không biết.” Bà không thể nói, nếu như nói, người nhà của bà nên làm sao bây giờ?
Ngôn Cẩn Phong lạnh lùng cười một tiếng, tự mình bước tới, chậm rãi đưa tay, “Có nói hay không?”
“Không.....”
“Bà xong rồi!” Nụ cười lạnh lùng ngưng lại ở khóe miệng, Ngôn Cẩn Phong đưa tay, hung hăng ấn đầu của Hoàng Hinh vào trong nước.
“A.....” Giọng nói bị nước nóng nuốt chửng, sự giãy dụa kịch liệt từ từ trở nên nhẹ lại.
Đau đến tê tâm liệt phế.
Lúc này, tứ chi và xương đều đau đớn kịch liệt.
Muốn tránh ra, lại không thể thoát khỏi hai bàn tay ở sau đầu.
Toàn bộ không khí trong phổi bị hút hết, lục phủ ngũ tạng hình như cũng hung hăng chen nhau.
Đột nhiên đầu được lôi lên từ trong nước, nhưng mà, khuôn mặt vốn dĩ trắng nõn lại trở nên thê thảm tới không nỡ nhìn, trên mặt hiện đầy vết nước phồng trong suốt, vừa đỏ vừa sưng, bộ dạng hết sức kinh người.
“A.....” Hoàng Hinh hung hăng giãy dụa, trên mặt truyền tới sự đau nhức làm cho bà sống không bằng chết, bà muốn dùng tay sờ mặt, nhưng mà lúc ngón tay chạm vào mặt liền lập tức rút về.
Không biết qua bao lâu, Hoàng Hinh rốt cuộc cũng dần dần bình tĩnh lại, lúc này bà là đang hấp hối.
“Có nói hay không?” Giọng nói lạnh lùng lại vang lên ở bên tai.
“Tôi không biết, không biết.....” Hơi thở của Hoàng Hinh mong manh, đau đến thỉnh thoảng hít khí lạnh.
“Rất tốt.” Ngôn Cẩn Phong không giận mà cười, lấy ra một tấm hình từ trong túi, “Cô biết cái này không?” Trong hình, hai bé trai đáng yêu, đang làm mặt quỷ.
“Tiểu An, Tiểu Tâm, anh muốn làm gì? Anh muốn làm gì?” Hoàng Hinh run rẩy, cướp lấy tấm hình, “Anh không thể làm hại bọn họ, không thể làm hại bọn họ, bọn họ còn nhỏ như vậy, bọn họ là vô tội.....”
“Cái này phải nhìn thái độ của bà.” Đỗ Ngự Đình lại bước tới, giọng nói vô cùng lạnh lùng, “Nói thật sớm một chút, tránh cho da thịt chịu khổ, tính mạng người nhà của bà, ở trên tay của bà.” Nếu như người phụ nữ này kiên trì mạnh miệng, anh không ngại hạ độc thủ với người nhà của bà ta.
“Không, không thể, bọn họ là vô tội, là vô tội.....”
“Vô tội?” Giọng nói của Đỗ Ngự Đình đột nhiên cao lên mấy phần, vẻ mặt càng lạnh lẽo hơn: “Bọn họ là vô tội, Ninh Noãn Dương đáng bị lừa gạt sao?
Bình luận facebook